Chương 65:TRỞ VỀ
Đưa tay lên miệng chồng bà Kim ngăn lại.
- Mình à, đừng nói gở.
- Không đâu, khi nãy họ cho tôi ăn rất ngon, mọi chứng cứ về việc ngày ấy tôi đi theo hoàng hậu đều được lật lại. Giờ con trai của hoàng quý phi đã lên ngôi, chắc chắn sẽ không tha cho tôi.
- Không thể nào, mình à, đừng có làm em sợ.
- Là do tôi, năm đó tôi xin từ quan thì mọi việc đã không như bây giờ. Điều tôi áy náy nhất là đã làm con gái phải đau khổ. Nếu con bé đó... May mắn còn sống mình đừng ngăn cản chúng nó nữa. Mười năm nay tôi cố tình coi như không thấy nhưng thật lòng nhìn nó vậy tôi đau lắm,nó là đứa con bảo bối của chúng ta mà.
- Mình à, em biết rồi. Hức ...hức.
Chứng kiến hai vợ chồng họ khóc lóc, những lời nói tận đáy lòng của kẻ sắp chết khiến cho người đang nghe lén kia có chút cảm động. Cô chỉ muốn dùng phép thử để xem họ rút cuộc có thấy hối hận về những gì mình đã làm không thôi.
- Hai người gây nên cớ sự ngày hôm nay, rồi giờ đây khóc lóc thế này sao?
- Cô là ai?
Kéo tấm vải che mặt ra. Người con gái ấy theo thời gian không hề già đi chút nào. Có điều, trên gương mặt đã có một vết sẹo dài. Đó là chiến tích mà ba Trí Tú để lại cho cô,họ giật mình nhìn cô.
- Là cô sao?
- Đúng.
- Cô đã đi đâu suốt mười năm qua, cô có biết con gái tôi chờ cô đau khổ thế nào không?
- Chẳng phải chính ông bà là người muốn tôi rời xa chị ấy sao.
Ánh mắt oán hận của Trân Ni nhìn họ gằn rõ lên trong từng câu chữ. Mẹ nàng quỳ xuống dưới chân cô.
- Là tôi sai, mọi việc là do tôi, xin cô hãy tha thứ cho vợ chồng già này.Tú không hề có tội, nó vẫn ngày ngày chờ cô trở về. Hãy chăm sóc nó thay chúng tôi,để vợ chồng tôi yên tâm nhắm mắt.
- Mình à, mình nói vậy là sao?
- Nếu mình chết thì em còn sống làm gì nữa.
- Mình phải vui vẻ sống tiếp chứ. Tôi đâu xứng đáng để mình hy sinh.
Trân Ni nhìn hai ông bà khóc lóc nãy giờ cũng muốn mệt mỏi theo.
- Hai ông bà có chắc chắn là không phản đối chúng tôi nữa không?
- Chắc chắn, tôi có lỗi với cô,ngày ấy vì lòng tham mà tôi hãm hại cô. Tôi chưa có đêm nào ngủ ngon cả. Tôi chửi Trí Tú cũng chỉ để che giấu đi nỗi hối hận của mình thôi. Cả đời này tôi sai nhưng lúc này là lúc tôi tỉnh táo nhất. Con gái tôi đã phải khổ sở suốt mười năm qua. Đời nó còn mấy cái mười năm nữa chứ. Chỉ cần nó hạnh phúc là tôi thấy nhẹ lòng rồi. Bớt đi những áy náy trong lòng của tôi.
- Được rồi.
Trân Ni nói rồi đi ra ngoài, cô đi đến nơi mà mình bắt đầu tình yêu với chị ấy. Cánh cửa ở phủ cậu Tư mở ra. Hình ảnh ngày cô làm vợ nhỏ của cậu. Ánh mắt chạm phải ánh mắt mợ cả. Đêm đầu cùng chị ấy mọi thứ như mới xảy ra ngày hôm qua.
Trân Ni không thay đổi gì ngoài vết sẹo trên mặt. Người làm thấy cô thì vừa bất ngờ vừa vui mừng hò reo. Trí Tú giật mình bởi tiếng gọi của người làm. Nàng đứng đờ đẫn trước mặt người con gái nàng mong nhớ bấy lâu nay.
- Là em. Đúng là em thật rồi. Có phải chị đang mơ không vậy?
- Không đâu,là thật. Em đã về rồi đây.
Nàng ôm lấy cô, nước mắt giàn giụa ướt cả áo cô.
- Tại sao đến bây giờ mới về, có biết chị chờ em khổ sở thế nào không? Đồ đáng ghét.
Trí Tú đấm liên tục vào vai Trân Ni cô nhìn người làm nhắc nhở họ đi ra chỗ khác. Sau đó nhẹ nhàng vỗ về nàng.
- Được rồi, tại em. Để em thương nào.
Trong vòng tay của Trân Ni, hơi ấm quen thuộc trong lời nói của cô lại khiến nàng nhũn người ra. Ôm chặt lấy cô hai người cùng dắt nhau về phòng của cô. Ngồi trên giường, hai người con gái khoanh chân vòng tròn ở đối diện nhau. Nàng khẽ đưa tay chạm vào vết sẹo dài trên mặt của Trân Ni, những giọt nước mắt rơi lã chã khiến nàng nấc lên theo lời nói.
- Cái này là do ngày hôm ấy phải không? Hức hức.
Cô nhìn nàng, đưa tay khẽ lau những giọt nước mắt của nàng. Nhẹ nhàng gật đầu.
- Cũng may là chỉ có một cái sẹo này thôi.
- Tại chị, là do chị ngày ấy không bảo vệ được em.
- Không đâu, chính vì ngày ấy nhìn chị kiên quyết theo em. Em mới có động lực để vượt qua những ngày tháng đó.
- Cực khổ lắm phải không? Kể chị nghe đi.
- Ừm.
Cô ôm nàng vào lòng. Ngồi tựa vào trong thành giường, cô khẽ kể cho nàng nghe về mười năm qua của mình.
Ngày ấy, khi bị rơi từ trên núi cao xuống. Ánh mắt của nàng cứ ám ảnh cô mãi. Cô thấy nàng đau khổ đến khuỵu xuống. Trong tích tắc ấy, cô mong phép màu xảy ra với cô. Để cô có thể tiếp tục được chăm sóc cho nàng. Cô cảm nhận được nếu cô đi, nàng sẽ không thể sống tốt được, vì ánh mắt đấy chứa đầy yêu thương và bi thương.
Nhắm mắt lại để đợi cái chết, khi thân thể đã rất gần với mặt đất. Cô thấy mình rơi thõm xuống... Hoá ra là nước chứ không phải là đất. Cô ngã xuống một con suối cô cố gắng giữ hô hấp với mặt nước để bơi vào bờ. Nhưng quá ngộp, cô từ từ xỉu đi không còn biết gì nữa.
Khi tỉnh dậy, cô thấy mình đang ở trong một chiếc hang động. Có hai người ở trong đó. Là một bà lão và một người con gái ,cô gái giản dị nhưng vẫn toát lên vẻ vô cùng quý phái này cùng bà lão phúc hậu nhưng có gương mặt vô cùng lạnh lùng đã cứu cô.
Có điều Trân Ni lúc này toàn thân đều như bị liệt, cô không thể cử động được một chút nào. Vì dù sao, cô cũng là con gái. Đối với những đòn đánh trí mạng kia, cô có thể sống được đã là một phép màu rồi.
Cô hỏi ra thì biết, mình bị trôi dạt vào một khu rừng hoang, nơi này gần như không có người ở. Sau đó họ nói cô, nếu muốn họ cứu thì đừng hỏi gì nhiều, họ đã sống cách biệt với xã hội từ lâu. Trân Ni cũng đang buồn nên chả quan tâm, họ cho cô ăn thì cô ăn, cho cô uống thì cô uống. Phải nói là bà lão rất giỏi, vừa như một đầu bếp nấu ăn ngon, vừa như một thần y cứu người giỏi.
Trân Ni cứ vậy mà nhờ vào ân tình của họ để sống tiếp. Cho đến một năm sau, khi những vết thương đã lành lại, họ nói cô hãy tập cử động đi.
_______________________________________
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top