Chương 60:Tha thứ
Thị trấn nhỏ nơi cậu ba Nguyên cai quản,nay đã trở nên sầm uất hơn. Nhờ xưởng gia công vàng ngày một phát triển, người dân cũng có công ăn việc làm, khách khứa gần xa ghé thăm nên hàng quán cũng ngày một mọc lên nhiều hơn.
Đoàn múa lân linh đình, cùng những tiếng pháo nổ rộn vang trước cửa tiệm vàng Lạp Phác. Hôm nay mọi người ăn mừng cậu nhỏ của ông bà chủ chào đời. Cũng là lần đầu cậu Lạp xuất hiện cùng phu nhân.
Thái Anh bây giờ cũng được thợ hoá trang giỏi nhất mà Trân Ni tuyển về hoá trang cho khác trước. Cả gia đình em cũng vậy, chỉ có thế thì những người bạn làm ăn trước đây có vô tình gặp cũng không thể nhận ra.
Đứa trẻ chào đời là niềm hạnh phúc của mọi người, gia đình em cùng nhau mở tiệc linh đình, nhân dịp giảm giá một số mặt hàng, và phát lộc cho những người khó khăn.
Trân Ni hôm nay cũng có mặt để dự tiệc đầy tháng của cháu. Cô tốn không ít công sức để đưa dì Bé đến để gặp Lệ Sa. Nhìn mọi người đều vui vẻ hạnh phúc, cô thấy công sức mình bỏ ra thời gian qua thật không hề uổng phí.
Tiệc xong, Trân Ni tranh thủ vào gặp Thái Anh, còn Lệ Sa thì gặp mẹ tỉ tê.Thái Anh quan sát Trân Ni từ lúc cô tới đây, tuy bận rộn nhưng em vẫn tinh ý phát hiện ra nỗi sầu muộn trên khuôn mặt Trân Ni. Phải tranh thủ lắm mới gặp được nên em phải hỏi liền.
- Có chuyện gì rồi à?
Trân Ni nhìn Thái Anh khuôn mặt tỉnh bơ.
- Chuyện gì là chuyện gì?
- Đừng giấu chị, nhìn em là chị đoán được có tâm sự ngay. Mà chuyện để em có gương mặt thế kia. Chỉ có thể là chuyện yêu đương.
Cô nhìn chị gương mặt có chút xịu xuống.
- Ừ, chuyện tình yêu của em thì mọi người ít nhiều cũng hiểu rồi đó. Còn rất gian nan. Em và chị Tú đều xác định sẽ yêu hết mình, tới khi nào bị phát hiện thì tính tiếp. Nên em không quá suy nghĩ về nó. Chỉ là, cậu Tư mất rồi, con cậu còn nhỏ, việc nhà là mấy người phụ nữ gánh vác, nên có kẻ kiếm chuyện. Cha chị Tú thì cũng thất thế, nên không giúp được gì.
Thái Anh nhìn gương mặt lo lắng của Trân Ni, phút chốc nhớ lại ánh mắt háu đói của những kẻ nhìn cô trong đám tang cậu Tư. Thì ra là vậy, sao em có thể quên mất chuyện này chứ. Trân Ni đẹp vậy mà.
- Bọn họ làm gì rồi?
Thái Anh lo lắng hỏi cô, Trân Ni cũng chậm rãi trả lời.
- Thì cũng có vài vị tới thăm dò. Kẻ tham thì cho ít đút lót là xong, kẻ quân tử thì có thể làm bạn, nhưng có kẻ vừa tham, vừa háo sắc thì tìm cách gây khó dễ. Trước kia cậu Tư còn, lúc cậu bệnh, em giao thiệp với họ thì họ còn nể cậu vài phần. Nhưng giờ cậu mất, nên bắt đầu kiếm chuyện,nhà mình thuộc dạng kinh doanh, nên phải luồn cúi bọn chúng nhiều.
- Em có cách gì đối phó chưa? Phía chị Tú thì sao?
- Mẹ chị ấy tác động, nói chị ấy gả em cho vị quan nào đó lấy chỗ chống lưng, dù sao em còn trẻ cũng không thể bắt em ở goá được.
- Trời ạ, sao bà ấy có thể yêu cầu như vậy được chứ.
Thái Anh sửng sốt lẫn tức giận, nhưng
Cô thì vẫn bình tĩnh.
- Cũng không trách bà ấy được, vì bà ấy đâu biết được chuyện tình cảm của bọn em. Mà biết chắc chắn bà ấy cũng không chấp nhận,gia đình bà ấy là gia đình quý tộc. Chị ấy trong mắt họ là lá ngọc cành vàng, tôn nghiêm đoan chính. Em giờ còn ít tuổi, làm goá phụ sớm quá, họ cũng nghĩ chả thể để em ở goá suốt đời. Tài sản bây giờ một phần là của em, một phần là của con chị ấy, nếu em gả đi mà giữ được cơ ngơi cho họ cũng là điều tốt. Em vừa có chỗ để gửi gắm,nhà họ cũng có chỗ để vịn vào.
Em nghe cô nói cũng thấy hợp lí, có lẽ người nào rơi vào hoàn cảnh của mẹ Trí Tú cũng sẽ làm vậy thôi, nếu họ không yêu nhau, thì cách này đúng là vẹn cả đôi đường. Nhưng ông trời lại rất biết cách đùa giỡn con người. Họ vừa phải chịu áp lực từ quan lại bên ngoài, vừa phải chịu áp lực từ cha mẹ Trí Tú.
- Em và chị Tú có chủ ý gì không?
- Chưa nghĩ ra nữa, dịp này chị Tú kêu mẹ chị ấy đưa dì Bé qua bên nhà giúp chút chuyện, nên em với dì ấy tranh thủ ghé đây rồi về tính tiếp. Có gì nhờ dì Bé nghe ngóng bên gia đình chị ấy coi sao?
- Ừ, cố lên nha. Khó khăn quá thì về đây.
Trân Ni nhìn Thái Anh lo lắng cho mình thì gật đầu. Cô không thể xa nàng được, nếu không thì cô đã cao chạy xa bay, sống ung dung, tự tại.
Nói chuyện với Thái Anh xong, thì cô ra ngoài gặp cậu ba Nguyên đang đứng đợi. Thấy cô, cậu mỉm cười.
- Trông em ốm đi nhiều quá, lại ăn chút canh tẩm bổ nào.
Cậu bê chén canh tổ yến thơm ngon lên trước mặt cô. Khi nãy tiệc tùng thấy Trân Ni không ăn được gì nên kêu người làm đi nấu. Anh biết cô có tâm sự nhưng không tiện hỏi. Chỉ có thể dùng cách này để chăm sóc em gái.
Cô nhìn gương mặt chờ đợi của anh thì cũng ngồi ăn hết chén canh. Sau đó hỏi thăm.
- Mẹ khoẻ không anh?
Gương mặt Nguyên có chút buồn bã, có chút đắn đo. Suy cho cùng, anh nghĩ, nên nói cho cô biết, rồi cô muốn làm sao anh cũng tôn trọng.
- Mẹ bệnh mấy tháng nay, chắc cũng chỉ cầm cự được ít bữa thôi. Theo thầy lang nói thì có lẽ số ngày chỉ tính trên đầu ngón tay.
Trân Ni nghe anh nói xong, điều đầu tiên xuất hiện trong lòng cô là lo lắng, nó không phải là sự hả hê khi thấy bà ấy bị quả báo. Có lẽ cô đã không còn hận bà. Thay vào đó là cái gì đó mất mát đang tới gần,cô nhìn Nguyên.
- Chúng ta cùng về thăm mẹ nha.
Nguyên nghe nói xong thì bỗng oà khóc vì xúc động. Anh đã rất mong, Trân Ni sẽ về thăm mẹ để bà ra đi được nhắm mắt. Câu nói thốt ra từ cô là câu mà anh ngày đêm mong ước nghe được.
- Em tha thứ cho mẹ rồi à.
Nhìn anh Ba của mình, nắm tay anh.
- Chúng ta dù sao đi nữa cũng là người một nhà, cái gì có thể buông bỏ thì buông bỏ. Đôi khi để sự uất hận trong lòng chỉ làm chúng ta thêm phiền não. Tha thứ cho bà ấy cũng là giải thoát cho chính bản thân mình. Khi chúng ta đứng giữa hai sự lựa chọn. Tích cực hay tiêu cực, thì tích cực luôn là sự ưu tiên của em. Tha thứ được, buông bỏ được luôn là điều tốt nhất.
Trân Ni nói vậy bởi vì, mẹ Cả đã biết hối cải. Còn đối với cậu Tư, không có lựa chọn tích cực nào cho cậu ta hết.
_______________________________________
Hôm qua mấy bà có thấy thiếu cái gì không ?🤔
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top