Chương 55:Hạ màng

Hôm nay trong phủ kẻ hầu người hạ túm năm tụm bảy bàn ra tán vào vì bỗng dưng không thấy mợ Hai, mợ Tư đâu cả. Con cái của hai mợ cũng không ở đây. Trân Ni liền tức tốc nói Trí Tú họp người làm ,thông báo cho toàn thể mọi người trong phủ biết. Vì cậu Tư bệnh nặng, mọi việc trong gia đình quá nhiều nên việc quản lí nhà cửa, đất đai ở dưới quê sẽ giao cho mợ Hai và mợ Tư. Người làm ai muốn xuống đó cùng với hai mợ thì đăng ký. Còn không thì những ai rảnh rỗi túm năm tụm bảy nói việc của chủ nhân sẽ được đưa xuống dưới đó.Mọi người nghe phải xuống dưới quê thì sợ hãi liền vội vàng đi làm. Không dám nói lung tung nữa ,bởi họ sợ mợ Hai và mợ Tư lắm,nổi tiếng khó tính và ky bo. Hơn nữa ra ngoài ruộng phơi nắng phơi sương họ rất sợ.

Trong phòng của cậu Tư. Thủy bê cháo vào cho cậu ăn. Câu Tư hỏi.

- Nghe nói mợ Hai và mợ Tư được mợ Cả cho xuống dưới quê à?

- Đúng vậy.

Cậu Tư nhìn kiểu trả lời trống không của Thủy thì bực bội hất đổ tô cháo đi.

- Khốn khϊếp, các người có coi tôi ra gì nữa không? Từ lúc về đến giờ không một ai tới thăm,tài sản của nhà tôi cũng tự quyết định. Gọi họ tới đây, nhanh.

Thủy không thèm nói gì. Cô bực bội đứng dậy đi ra ngoài, không quên đóng cửa thật mạnh làm cậu Tư giật mình. Thủy nói lại với ba mợ việc cậu Tư làm khùng làm điên. Trân Ni nói.

- Em nói thật với mọi người nha. Sao mấy mợ có làm chút việc xấu nhưng em vẫn muốn giúp các mợ ấy thức tỉnh. Còn cái loại kia em chỉ muốn hành hắn sống không bằng chết, không biết có phải em ác không nữa?

Tất cả ôm bụng cười với câu nói của Trân Ni. Mọi người tưởng cô nói dỡn nhưng thật ra là cô đang nói thật. Trí Tú cười một lúc rồi cũng giải thích với Trân Ni rằng cậu Tư hại quá nhiều người, và cậu cũng thuộc dạng không thể quay đầu như các mợ kia. Cô thấy cũng hợp lý nên không thắc mắc nữa.

Thủy hỏi các mợ xem có đi gặp cậu Tư không? Các mợ đều nói đương nhiên là gặp. Tài sản cũng chia cho Xuyến và Chi rồi. Cậu yên tâm đi được rồi.

Họ đều biết cậu Tư đang tức giận, khi nãy lại còn bỏ ăn. Nên cũng đến nhắn nhủ cậu vài câu cho phải phép.

Trong căn phòng mà trước đây người ở trong đầy quyền lực, ai muốn bước vào cũng còn phải xem thái độ của người bên trong. Hôm nay đường đường chính chính bốn người bước vào. Thủy chưa phải là vợ của cậu Tư nên đứng ở phía ngoài ,còn ba mợ ngồi ở ghế. Cậu Tư cố gắng ngồi dạy nhưng hơi khó khăn.

Cậu ra hiệu các mợ nâng mình dạy. Nhưng Trân Ni lại gần nói.

- Cậu mệt thì đừng gắng sức, cứ nằm đó đi.

Cậu Tư bực bội nhìn sang hai mợ còn lại nhưng không ai nói gì, mặt lạnh như không. Cậu cố đưa tay về phía mợ Ba lúc này bụng đã to lùm xùm rồi. Tính ra thì mợ đang ở tháng thứ bảy của thai kỳ.

- Con có đạp không? Cho cậu sờ nào?

Trân Ni nháy mắt với mợ Ba. Mợ Ba hiểu ý nhìn cậu Tư nói.

- Cậu cứ yên tâm. Con khoẻ. Cậu đi rồi, sẽ có người khác lo cho mẹ con em.

Cậu Tư trợn mắt lên nhìn Thái Anh.

- Em đang nói cái gì vậy? Có phải vì tôi không bảo vệ được gia đình em nên em trách tôi phải không.

Mợ ba cười nhếch mép, lại gần phía cậu Tư, ánh mắt của nàng lạnh lùng khiến người đối diện phải rùng mình.

- Cậu không bảo vệ được gia đình tôi, tôi không trách. Nhưng cậu hãm hại gia đình tôi, tôi phải trách. Những gì cậu làm có trời biết, đất biết. Nên trời đất không dung tha cho loại cầm thú như cậu. Cậu yên tâm, cậu đi rồi, thân phận mợ Ba ngoan hiền và đứa trẻ cũng sẽ đi theo cậu để trù ẻo cậu bị đẩy xuống mười tám tầng địa ngục. Còn tôi và đứa con này phải đi theo người cha khác, yêu thương mẹ con tôi hết mực.

- Em nói gì tôi... tôi không hiểu. Ai nói với em là tôi hại gia đình...em chứ.

Cậu Tư cứ vừa nói vừa lắp bắp. Cậu thấy ánh mắt của Thái Anh quay về phía Trí Tú và Trân Ni. Cậu liền lấy sức đập tay xuống giường rồi chỉ vào mặt Trí Tú.

- Là em... Em nói gì với em ấy.

Thái Anh cười ghé sát mặt vào mặt cậu Tư.

- Không phải chị Tú, là Trân Ni đó.

Trân Ni nhìn cậu Tư,gương mặt cậu lúc này hoang mang cực độ. Nếu là Trí Tú thì cậu tin, vì cậu đã lạnh nhạt với nàng và hãm hại gia đình nàng nữa. Còn Trân Ni cậu không tin nổi,chả phải cậu rất yêu thương và cưng chiều cô sao. Tại sao em ấy lại phản bội cậu chứ.

- Tôi không tin là em ấy.

Cậu Tư nói với Thái Anh xong thì em đưa mặt ra xa,nhìn về phía Trân Ni.

- Em nói cho cậu biết tại sao em làm vậy đi, chứ cậu không tin đâu.

Trân Ni lại gần cậu Tư, để Thái Anh ra phía Trí Tú ngồi còn mình thì kéo ghế lại ngồi cùng cậu. Có lẽ cuộc nói chuyện hơi dài nên cô sợ mình đứng sẽ mỏi chân.

- Cậu biết lí do mẹ Cả gả em cho cậu rồi phải không?

-Vì muốn con trai bà ta thăng tiến.

- Đúng vậy, đêm tân hôn bà ấy cho em uống canh có thuốc kíƈɦ ɖụƈ để có đủ sự lẳиɠ ɭơ mà quyến rũ cậu. Nhưng đêm đó cậu bỏ rơi em.

- Vì điều này mà em giận tôi.

- Không, không, em phải cảm ơn cậu mới đúng. Vì đêm đó nhờ cậu mà em đã động phòng với người khác.

- Em cắm sừng tôi sao. Mà không, đêm sau đó. Rõ ràng em... còn.

- Hahaa, đêm đó em cho cậu uống thuốc ngủ để đi gặp tình nhân, sau đó em lấy máu bôi lên ga giường.

- Em phản bội tôi,kẻ đó là ai. Tôi phải gϊếŧ hắn,tôi không chấp nhận sự nhục nhã này. Các người lần lượt cắm sừng tôi. Trí Tú à, anh sai rồi ,chỉ em là chung thủy với anh. Hãy thay anh trừng phạt lũ gian phu dâʍ phụ ấy đi. Tất cả sẽ là của em và các con hết.

Trí Tú nghe cậu gọi đến tên mình thì cũng chạy vào góp vui.Nàng kéo Trân Ni đứng dậy, nhón chân lên để tìm tới môi cô, hai đôi môi cuốn lấy nhau trước ánh mắt to tròn đang bị sốc của cậu Tư.

- Hai người làm gì vậy?

- Đây mới là người chồng đầu ấp tay gối với tôi, tôi và cậu chỉ còn là vợ chồng trên danh nghĩa vì các con thôi.

- Phản rồi. Các người làm phản rồi. Sao có thể làm ra những chuyện trái luân thường đạo lý này chứ. Cút hết, cút hết đi.

- Không cần phải đuổi đâu.

Ba người đồng thanh hô một lúc khiến cậu Tư đang sốc lại còn sợ. Họ bước ra ngoài cửa. Trân Ni nói với Thủy.

- Phần còn lại phải nhờ em rồi,tốt nhất là để cậu đi trong hôm nay đi. Nắng đẹp thế này mà.

_______________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top