Chương 50:Chia Ly
Cô chỉ đang cố gắng cầm cự để đợi Trân Ni tới thăm, được gặp Trân Ni và chúc phúc cho Trân Ni là tâm nguyện cuối cùng trong cuộc đời cô.
Các em của cô và thầy Nam hiện tại đã rất ổn rồi. Cô có thể yên tâm về họ, điều cô lo lắng nhất chính là Trân Ni. Tình yêu của Trân Ni và Trí Tú không thể được xã hội và người thân của Trí Tú ủng hộ. Lần này Trân Ni hạnh phúc nắm tay Trí Tú đến đây, Trang vừa mừng vừa lo. Cô rất sợ Trí Tú không vượt qua được rào cản và tình thân để đi cùng Trân Ni đến cuối cuộc đời. Nếu một ngày nào đó hai người phải chia ly. Cô rất lo cho Trân Ni. Sợ em ấy không vượt qua nổi.
Trí Tú chả thể hứa chắc với Trang, chị chỉ có thể nói với Trang sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ tình yêu này.
Cô dâu đã trang điểm xong, nhưng khổ nỗi đám cưới gấp quá nên chưa có trang phục cho họ. Trang nói rằng không cần thiết, như thế này là cô đã mãn nguyện rồi. Trân Ni nhìn sang phía Trí Tú, chị gật đầu. Chỉ cần cái ánh nhìn dành cho nhau là cả hai đều đã hiểu những suy nghĩ của đối phương.
Hai người dắt nhau vào phía trong. Trân Ni nói với Trí Tú.
- Em sẽ may cho chúng ta một bộ khác để đến khi nào có thể làm đám cưới một cách công khai thì chúng ta sẽ mặc.
- Ừ, chị nghe em hết.
Việc có một đám cưới công khai là quá khó, nhưng Trân Ni thích thì cứ để em ấy hy vọng, để còn có động lực mà cố gắng.
Trí Tú lấy cái hộp mà chị đã cất cẩn thận hai bộ y phục làm đám cưới hôm trước vào trong ra. Có chút luyến tiếc nhưng dù sao chị và Trân Ni đều muốn Trang có một đám cưới hoàn hảo. Bộ y phục này là may cho hai người. Trang có chiều cao ngang với Trí Tú, nhưng do bệnh tật nên cô ốm hơn chị nhiều. Mặc vào có chút rộng. Còn bộ của Trân Ni thì thầy Nam mặc hơi ngắn và bó một chút. Trang phục này Trân Ni may để cho cô và Trí Tú. Người khác mặc vào không thể đẹp như họ được. Nhưng thôi méo mó có hơn không.
Cô dâu chú rể dắt nhau đi vái lạy trời đất, đã cho họ đến với nhau. Có trời đất chứng kiến. Có Trân Ni, có Trí Tú làm chủ trì cho đám cưới. Có Lan, có Khánh là người thân chúc phúc cho anh chị. Đám cưới như vậy đã là quá đủ rồi.
Họ rót rượu mời Trân Ni và Trí Tú thể hiện cho sự biết ơn, hai người vui vẻ nhận lấy. Sau đó cùng ăn uống chúc tụng, múa hát mừng ngày vui của đôi tình nhân.
Mọi sự vui mừng thể hiện rõ trên gương mặt hạnh phúc của Trang, tất cả mọi người đều cố gắng quên đi những điều không vui để cho Trang có được một ngày hạnh phúc nhất. Ngày mà cô được gả cho người mà cô yêu, và người đó cũng yêu thương cô hết mực.
Trang ngắm nhìn bầu trời có muôn ngàn ngôi sao lấp lánh, ánh trăng đêm nay cũng thật tròn và đẹp. Dường như tất cả con người, không gian, đất trời hôm nay cùng vui vẻ với cô. Đón những phút giây hạnh phúc và thiêng liêng. Nơi lòng tốt và tình yêu lên ngôi, xoá tan đi mọi sự đau khổ, quên đi nỗi sợ hãi của cái chết cận kề.
Trời đã về đêm. Một ngày thật vui khiến con người ta quên đi hết mệt mỏi. Trân Ni và Trí Tú sang phòng của bọn trẻ ngủ, nhường lại không gian cho hai người kia tâm sự đêm tân hôn.
Trân Ni trải chiếc ga trải giường trắng tinh khôi, bộ gối có thêu hình đôi uyên ương cũng được để trên giường. Trang nói với thầy Nam.
- Con bé này tốn không ít công sức cho chúng ta rồi.
- Đúng vậy. Một cô gái tốt bụng.
- Sau này có chuyện gì xảy ra nhất định anh phải giúp đỡ em ấy vượt qua nha.
- Ừ, anh biết rồi.
Trang lại nằm trong vòng tay của thầy Nam. Hơi ấm của thầy khiến cô thật dễ chịu. Đêm nay là đêm tân hôn, Trang biết, họ chả còn mấy ngày được như thế này nữa. Cô ngẩng mặt lên tìm đến đôi môi của thầy, cánh môi mềm mại làm thầy thích thú biết bao nhiêu. Trang biết. Thầy muốn nhưng thầy luôn dè chừng sức khoẻ của cô. Từ ngày họ yêu nhau, thầy và cô có từng ân ái nhưng chỉ vài lần. Vì sức khoẻ của cô không cho phép. Gần đây, cô càng ngày càng yếu, thầy sợ cô mệt nên chỉ ôm cô ngủ mỗi đêm. Cô cũng biết sức khoẻ của mình khó mà chịu nổi những cảm xúc vui buồn, hay thăng hoa quá độ.
Đêm nay thì khác. Trang muốn được một đêm động phòng cùng thầy. Đây có lẽ là cuối của hai người. Cô muốn trao gửi hết yêu thương vào thân xác, để hai người có thể hoà quyện làm một. Thầy Nam chắc chắn sẽ không chủ động. Nên Trang đành chủ động trước.
Nụ hôn đầy quyến luyến rạo rực. Hai người dần rời xa đôi môi của nhau trong sự vương vấn. Thầy nhìn Trang ánh mắt đầy yêu thương.
- Em thật đẹp.
Trang cười dịu dàng đáp trả thầy. Tay cô đưa xuống vùng bên dưới của thầy để kíƈɦ ŧɦíƈɦ. Hôm nay, Trang cảm thấy mình rất khoẻ. Cô hoàn toàn giữ thế chủ động để cho thầy Nam một đêm tân hôn đúng nghĩa.
Ở phía bên kia. Trân Ni và bọn trẻ líu lo nói chuyện cả đêm. Những món đồ chơi Trân Ni mang lên làm bọn trẻ thích thú quên cả ngủ. Trí Tú nhận ra Trân Ni cũng rất trẻ con. Khi gặp đúng đối tượng, Trân Ni ham chơi không kém gì bọn chúng. Trí Tú mệt nên đi ngủ trước mặc cho ba chị em chơi cùng nhau.
Buổi sáng trên chiếc giường tân hôn, Trang đưa tay vẽ lên trên khuôn mặt của người nam nhân bên cạnh. Niềm hạnh phúc dâng chào. Cô thầm cảm ơn trời đất, đã cho cô những ngày tháng cuối đời thật hạnh phúc.
Thầy Nam mở mắt ra thì thấy Trang vùi đầu vào ngực mình ngượng ngùng trông thật đáng yêu hết sức. Thầy cúi xuống hôn lên chán cô rồi bế cô dạy. Mỗi buổi sáng thầy đều bế cô như vậy, và thầy nhận ra mỗi ngày cô nhẹ đi một chút. Vòng tay ôm cô cũng ngày một lỏng hơn.
Thầy đi ra ngoài vườn rau.Trí Tú đưa bọn trẻ đi chùa. Trong nhà còn lại Trân Ni và Trang. Hai người ngồi tâm sự với nhau.
- Chị đã rất sợ không kịp đợi đến lúc em đến.
- Em đến rồi đây, thấy chị hạnh phúc, thằng Khánh nói được, em vui lắm.
- Cả anh Nam và bọn chúng đều rất tốt. Em xem, nơi ở này, em sắm sửa như vậy, còn đầy đủ hơn những người ở dưới kia. Trên đây yên tĩnh, không tranh giành đấu đá, bọn trẻ được thầy dạy chữ truyền nghề. Ngoài kia có vườn rau, có chuồng gà, ao cá. Cuộc sống như vậy còn gì mơ ước hơn.
- Chị nói đúng lắm.
- Người chị lo nhất là em. Chị biết em và chị Tú còn rất nhiều khó khăn đang đợi. Hứa với chị. Dù có chuyện gì xảy ra. Vẫn phải sống tiếp và sống thật tốt. Rất nhiều người yêu thương em và mong em hạnh phúc.
Trân Ni xúc động va phải đôi mắt chờ đợi, hy vọng của Trang, cô gật đầu với Trang.
- Em hứa.
Trang nghe được câu nói này thì cảm thấy yên tâm phần nào.
Một buổi chiều mát mẻ với tiếng gió xào xạc bên ngọn đồi xanh tươi. Trang hôm nay thật đẹp, nàng trang điểm rất kỹ vì nàng có nhã ý muốn được đàn hát một chút cho mọi người nghe. Nàng đưa những ngón tay khoan thai uyển chuyển lướt trên cây đàn cổ cầm. Tiếng nhạc vang lên cùng giọng hát trong veo. Trang dồn hết tất cả tình cảm vào trong lời bài hát. Lời thơ được phổ vào trong bài nhạc với âm điệu du dương khiến con người ta cảm nhận được tâm trạng, lời nhắn nhủ trong từng câu hát.
"Đôi ta yêu nhau đợi tháng năm lau nở
Đợi mùa nước đỏ cá về
Đợi chim tăng ló hót gọi hè
Không lấy được nhau mùa hạ, ta sẽ lấy nhau mùa đông.
Không lấy được nhau thời trẻ, ta sẽ lấy nhau khi goá bụa về già"
Những lời ca từ thật du dương, giọng hát của Trang lúc này hay tới mức tuyệt đỉnh. Trước đây nàng hát nhờ năng khiếu trời ban, còn bây giờ nàng hát bằng tâm tư và tình yêu trong lòng.
Tất cả những dây đàn ngưng lại, mọi thứ xung quanh lắng đọng, con người cũng bất động khi đôi bàn tay Trang dừng lại. Cô nhắm mắt nhẹ nhàng như không khí. Từ từ gục trên cây đàn.
Tiếng rầm vang lớn khiến mọi vật và con người trở về với thực tại, không còn những tiếng hát của Trang nữa. Không gian yên lặng bao trùm lên gương mặt bình yên với nụ cười đầy mãn nguyện còn đọng trên môi Trang như một sự chuẩn bị sẵn sàng cho giấc ngủ thật dài này. Nàng giống hệt như một thiên thần đang nằm ngủ một giấc ngủ thật dài sau khi thực hiện hết nhiệm vụ với trần gian.
_______________________________________
Tập này hơi dài.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top