Chương 38:Tình thân


Khi Nguyên nói xong, gương mặt anh có chút kích động, dường như anh đang cố gắng gồng mình kìm lại để che giấu đi tâm trạng của mình, anh không muốn khóc trước mặt Trân Ni. Một con người bằng da, bằng thịt, không phải bằng sắt bằng đá, nên chắc chắn họ sẽ có lúc yếu mềm. Mẹ, dù sao cũng là mẹ, bà có xấu xa độc ác, hay điên khùng khờ khạo, có què cụt đi nữa thì vẫn là mẹ, và anh vẫn là một khúc ruột dưới của bà. Khi bà còn khoẻ, anh luôn không đồng tình với những việc bà làm, nhưng chỉ cần bà khóc, anh lại mềm lòng chấp nhận những yêu cầu vô lý mà bà muốn anh làm theo.

Nếu đứng giữa Trân Ni và mẹ, đương nhiên anh chọn mẹ, nếu anh nói anh sẽ theo Trân Ni là nói dối. Anh chỉ biết âm thầm giúp đỡ Trân Ni, việc Trân Ni bị mẹ Ba hại anh biết, việc em ấy gặp lại được thầy Nam cũng là nhờ anh sắp xếp. Anh chỉ có thể làm vậy để giúp Trân Ni bảo toàn tính mạng, còn việc Trân Ni sướng hay khổ, anh chả thể nào can thiệp được.

Anh buồn vì mẹ đau yếu, nhưng lại vui vì mẹ nhận ra được thứ quan trọng nhất trong cuộc đời này không chỉ có tiền tài danh vọng, mà là tình yêu, tình thân. Bà giấu không cho Trân Ni biết mình bị bệnh và cũng chả có can đảm để đối mặt với Trân Ni. Bà sợ hãi và cảm thấy nhục nhã vì sau bao năm tranh đấu không từ thủ đoạn, cuối cùng bà vẫn phải đối mặt với bệnh tật, sinh lão bệnh tử không chừa một ai. Bà thấy hổ thẹn khi dùng thủ đoạn dơ bẩn đối với cô để con mình có được một chức quan mà nó chả muốn làm.

Và bà ngưỡng mộ Trân Ni, một đứa nhỏ chịu bao nhiêu thủ đoạn của các bà mẹ kế. Vậy mà nó vẫn hiên ngang và kiêu hãnh sống những ngày tháng tốt đẹp và hạnh phúc. Bà thử hỏi rằng có phải ông trời có mắt không, bởi những kẻ xấu xa như bà đã tới lúc bị trừng phạt rồi.

Trân Ni ngồi đó, nhìn anh Ba của mình, ánh mắt không hề có một chút dối trá. Nơi sâu thẳm và trong veo của đôi mắt, những giọt nước muốn trào ra lại bị cố kìm lại tạo nên sự long lanh trong đôi mắt người đàn ông. Tại sao anh ấy phải cầu xin tình cảm ở cô? Là vì lợi dụng cô, vì cô đã giúp anh sao? Không hề, cô biết điều đó. Cô cũng chả hiểu sao khi anh nói mẹ Cả bệnh, mẹ Cả đã nhận ra lỗi lầm của mình. Cô chả hề cảm thấy hả hê, mà cô lại thấy chua xót cho mẹ Cả, cho những người phụ nữ sinh ra phải chịu kiếp chung chồng. Vì ganh ghét mà trở nên thù hận và tàn nhẫn. Trân Ni tự hỏi rằng đến bao giờ mới có sự bình đẳng, đến bao giờ thì sự chung thủy của đàn ông lên ngôi thay cho cảnh năm thê bảy thϊếp. Người đắp chăn bông kẻ lạnh lùng.

Cô muốn một lần đánh cược, một lần tin vào anh Ba của mình. Dù sao cô cũng muốn một lần cảm nhận được tình thân là gì. Đưa tay ra để ngoắc tay với anh Ba.

- Em tin anh.

Ba chữ ngắn gọn đủ để anh Ba của cô dốc lòng bảo vệ đứa em này, dốc lòng cho nó được hạnh phúc. Tình yêu của cậu Lạp và Thái Anh đã từng làm anh sốc. Nhưng khi thấy cậu Lạp và mẹ của cậu chấp nhận mọi thứ để cậu đến với tình yêu của mình thì anh cũng phát hiện ra em mình cũng có thứ tình cảm ấy với hiền thê của chồng. Anh tôn trọng tình yêu đấy, và anh thề với lòng sẽ để em gái mình có được hạnh phúc với tình yêu mà nó chọn.

-Anh tôn trọng tình yêu của em, và anh muốn em biết rằng, dù có chuyện gì xảy ra, thì anh sẽ là ngôi nhà để em trở về.

- Anh biết chuyện của em?

- Bởi vì anh quan tâm em thì tự nhiên mọi việc của em, anh sẽ biết.

- Cảm ơn anh.

Hai người lấy ra chum rượu ngon, rồi ôn lại kỷ niệm với nhau. Nguyên nói rằng hồi bé anh đã bắt gặp mấy lần Trân Ni lén nhòm vào trong lớp học theo các anh chị, nên anh đã nói với mẹ, từ đó mà mẹ Cả để ý đến cô. Hoá ra trong cuộc sống không có gì là ngẫu nhiên hết. Trân Ni bỗng nhận ra có một người anh trai để uống rượu cùng cũng thật là vui.

Trân Ni ở lại đây một tuần, tình cảm anh em được vun đắp đáng kể, còn cái đôi kia thì khỏi phải nói đi đâu cũng có nhau. Mọi việc vất hết cho anh em Trân Ni lo, Nguyên từ nhỏ đã thích kinh doanh, nhưng số trời bắt làm quan nên trong kế hoạch lần này Nguyên được thoả mãi thể hiện tài năng với đam mê của mình. Anh có vai trò không hề nhỏ, từ việc tìm thị trường, lên kế hoạch nơi nào, thị yếu ra sao đều là nhờ anh gợi ý hết.

Phía bên mợ Cả báo tin, bệnh của cậu Tư đã có dấu hiệu nghiêm trọng, Trân Ni và Thái Anh phải tranh thủ về để còn tính xem khi nào đưa cậu về nhà. Những ngày vui vẻ hạnh phúc tạm gác lại, cuộc đời là những cuộc đấu tranh, và họ phải chiến thắng thì mới có được tự do và hạnh phúc.

Về tới phủ, Thái Anh thấy Trân Ni vội vàng đi tìm Trí Tú thì vội trêu chọc.

- Nôn gặp người yêu quá ta.

- Mấy người đùn hết mọi việc cho em để thậm thụt với nhau thì sao nè.

- Lâu lâu mới có dịp mà, ai như ai kia đâu.

- Haha, chắc em phải bắt chị ở ngoài canh cho bọn em để biết cái cảnh vừa nhớ người yêu lại còn bị muỗi đốt.

- Hahaaa.

Thái Anh ôm bụng cười, nhớ lại đêm hôm mặn nồng cùng Lệ Sa, Trân Ni là người đứng ngoài canh, đúng là với Trân Ni thật không dễ dàng gì. Thấy Thái Anh cười khoái chí vậy Trân Ni liền xoa bụng chị nói.

- Vì con nên dì tạm tha cho mẹ con đó.

Hai người vào phòng báo cáo với Trí Tú, ánh mắt Trí Tú nhìn Trân Ni đầy sự nhớ mong, muốn ào tới ôm lấy cô nhưng lại ngại với người bên cạnh. Thái Anh nhìn thấy điều đó ở trong ánh mắt của cả hai người kia. Em biết mình đang là kỳ đà cản mũi nên cố tình tạo điều kiện cho họ.

- Chắc em về phòng trước cho hai người nói chuyện riêng rồi mai nói chuyện sau.

Chị nhìn Thái Anh hài lòng nhưng vẫn làm bộ khách sáo.

- Mới về thì cứ ngồi nói chuyện đã, làm gì phải vội.

- Em không vội mà người vội là hai người đó. Bé con mệt rồi, mình về phòng nghỉ thôi.

Thái Anh ngúng nguẩy vừa xoa bụng vừa nói. Trân Ni nãy giờ im lặng bỗng thốt lên một câu.

- Hai mẹ con quá sức cả tuần nay rồi, về nghỉ xíu đi, công việc để mai bàn.

Thái Anh và Trân Ni trêu chọc nhau miết cũng thành quen, chỉ có Trí Tú vẫn giữ ý tứ một chút nên quát Trân Ni.

- Con bé này, để mẹ con em ấy về đi, cà rỡn hoài.

Thái Anh cũng không cà khịa Trân Ni nữa, vì đúng như Trân Ni nói, em quá sức với cậu Lạp cả tuần nay rồi, giờ về nghỉ ngơi thôi, để cho họ còn hoạt động chứ.

_______________________________________

Tập sao có (H) nha

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top