Chương 43~44
Chương 43: Biến cố
Diệp Thiệu để Tông Sở tới là muốn nó chế ra một loại thuốc có thể biến đổi khuôn mặt của cô tạm thời, Tông Sở cực kỳ không bằng lòng đối với chuyện này: "Chút chuyện nhỏ này cũng tới làm phiền tiểu gia ta, cứ dán thẳng mặt nạ da người là xong."
Cũng phải đó, mấy loại thuốc Tông Sở chế đã lưu lại bóng ma quá sâu trong lòng cô, mỗi lần nếm thử không phải là cơn đau tê tâm liệt phế thì cũng là hai cực băng hỏa luân phiên dày vò, không phải vạn bất đắc dĩ cô thật không dám nếm thử mấy loại thuốc hắc ám của nó đâu.
Diệp Thiệu vuốt ve mặt cô, trầm ấm nhỏ nhẹ bảo: "Nếu nàng bằng lòng dán mảnh da người trong 12 canh giờ ở trên mặt thì cô cũng không có ý kiến gì."
"..." Vừa nghĩ tới thứ dán trên mặt mình là lớp da của người khác bị lột xuống, cô lập tức sởn tóc gáy giơ tay lên phản đối: Ta có ý kiến!
Đương nhiên, lý do chân chính của Diệp Thiệu là: mặt nạ da người có làm giống y như đúc thì cũng chỉ là vật chết, vẫn sẽ tồn tại sơ hở.
Tông Sở làu bàu không muốn tiếp nhận vấn đề khó nhằn này, Diệp Thiệu lạnh lùng trợn mắt, vai nó run rẩy một chặp, mặt như đưa đám thổn thức: "Ta làm là được..." Nó liếc mắt nhìn cô, nói thầm: "Thay đổi dung mạo? Đối với đại thẩm mà nói thì tương đương với trùng tu nhan sắc đó!"
Cô: "..."
Diệp Thiệu thản nhiên khuyên nhủ cô: "Giận cái gì, nó cũng đâu có nói dối."
Cô: "..."
Mặt cô âm trầm, trừng mắt nhìn Diệp Thiệu, chìm ngay vào trong nước, vào nước rồi thì quẫy đuôi nhắm thẳng vào mặt hắn đập cho nước bắn tung tóe.
"..." Diệp Thiệu đứng bên hồ cắn răng nghiến lợi quát: "Vân Ngạn!"
Hừ! Cô mắt điếc tai ngơ chui vào trong vò sò lớn, cuộn đuôi lại chỉnh tư thế sao cho thoải mái nhất. Có tiếng nước tí tách lọt vào tai, vây đuôi bị người ta theo sát rồi kéo một cái, Diệp Thiệu gằn lên: "Đi ra!"
Cứ không ra đấy! Cô vỗ mạnh đuôi, thoát khỏi ma trảo của hắn.
Diệp Thiệu không nhịn được lại tóm lấy cái đuôi của cô: "Mau ra đây, hầu cô ngủ!"
Cô: "..." Ngươi cmn thật sự cho rằng cô đây phải hầu ăn hầu uống hầu ngủ phải không! Bà đây là thú cưng! Chức nghiệp chính là để mọi người xem! Không tiếp nhận mấy nghiệp vụ phục vụ đặc thù gì hết! Cô chính là người cá quật cường cực kỳ nguyên tắc! Có bản lĩnh ngươi cứ chui vào rồi cùng ngủ chung luôn!
Lời trong lòng cô còn chưa dứt, vỏ sò bị xốc mạnh lên khiến trước mắt sáng ngời, Diệp Thiệu nghênh ngang tiến vào, không gian vốn đã không rộng mở trở nên chật hẹp vô cùng. Hắn còn bất mãn oán than: "Chen chúc như vậy, bình thường nàng ngủ kiểu gì."
Không phải thêm thêm ngươi thì căn nhà cao cấp của cô sao lại biến thành nhà nhỏ được! Cô oán giận trừng hắn, co cái đuôi lại định đẩy hắn ra, Diệp Thiệu dễ dàng nhấc cái đuôi của cô lên rồi tóm chặt trong tay, mi tâm chau lại trách cứ cô: "Co cái gì mà co, có phải là heo đâu."
"..." Bỏ đi, cô chưa bao giờ là đối thủ của tên hỗn thế ma vươn này, hắn muốn nằm thì cứ nằm, chốc nữa nước dâng lên hắn không muốn đi cũng phải đi, không đi thì có mà chết đuối.
Nhưng mà... chưa tới một khắc, trên đầu cô đã vang lên tiếng hắn ngủ say.
Cô: "..."
Tốc độ kiểu gì thế này! Nhưng mà cô cũng hiểu được, từ đăng cơ cho đến đại tang của lão Tề vương, Diệp Thiệu bận rộn tới mức không có thời gian nghỉ ngơi, việc nối liền việc. Nếu đổi thành cô hoặc người khác, sợ là đã mệt tới ngất xỉu.
Mắt thấy nước nóng trong hồ đã bắt đầu tràn tới vỏ sò, cô không thể không gõ bả vai của hắn: Này, dậy dậy.
"Đừng làm rộn..." Diệp Thiệu nửa ngủ nửa tỉnh mắt không thèm mở nắm lấy cổ tay cô, vỗ lưng cô: "Quay về sẽ chuẩn bị cho nàng thêm cái vỏ sò mới."
Cô: "..." Kiểu dỗ này cô không chấp nhận! Bà đây không cần vỏ sò mới gì hết! Cô tình nguyện để ngươi vung xấp ngân phiếu một vạn ra mặt cô, rồi bảo cô: "Lấy đi! Không xài hết đừng tới phiền ta!"
Lặng lẽ đẩy đẩy hắn, Diệp Thiệu sống chết không chịu mở mắt, hai chân còn kẹp chặt lấy cái đuôi của cô.
"..." Cô không thể động đậy vừa ra sức chống cự, vừa cảm thấy có chỗ nào quái quái, dường như có cái gì đặt trên đuôi vậy...
Cô cúi đầu nhìn xuống, máu chỉ trực phụt ra, không chút suy nghĩ rút chủy thủ ra muốn cắt cái vật cưng cứng kia đi: Đây là đuôi của bà! Không phải là bánh mật! Không được đâm chọc tùy tiện!
Cổ tay bị hắn tóm lấy, Diệp Thiệu vừa kịp mở mắt ra, ánh mắt sáng tỏ, làm gì có nửa phần buồn ngủ. Hắn lạnh giọng giáo huấn cô: "Vân Ngạn, nàng có biết cái tay này của nàng đi xuống, thứ bị mất chính là hạnh phúc nửa đời sau của nàng đấy."
"..." Cô phát điên: tên khốn này thế mà lại giả vờ ngủ!
Diệp Thiệu giữ chặt chủy thủ của cô không buông, sắc mặt biến đổi liên hồi, hắn khụ một tiếng rồi nói: "Vân Ngạn, nếu nàng thật sự tò mò, ta có thể bất đắc dĩ cho nàng sờ sờ."
Cô kinh hoàng nhìn hắn, bà đây một chút cũng không hiếu kỳ! Thật đấy! Không cần ngươi phải bất đắc dĩ gì đâu!
Đang lúc cô suýt chạm phải thứ đồ dữ tợn kia, nước nóng tràn vào khiến vỏ sò mở ra, nhanh chóng lấp đầy không gian. Dòng nước trong veo phủ lên mặt cô và hắn, tên thần kinh Diệp Thiệu thế mà không động đậy chút nào, mặt còn lộ vẻ hưng phấn kỳ lạ, cơ thể dán lên người cô cũng càng ngày càng nóng.
Mặt hắn cách mặt nước càng lúc càng xa, miệng cũng có một chuỗi bọt khí thoát ra, cô không nghe thấy hắn nói gì, cũng không rảnh quan tâm cái tay đang giữ chặt cô của hắn. Cô chỉ biết, nếu như hắn còn không đứng dậy, ngày mai Tề quốc lại phải cử hành thêm một lễ quốc tang.
Diệp Thiệu chết có lẽ người khác sẽ không cảm thấy gì, chưa biết chừng còn có thể vỗ tay ăn mừng vì mối nguy hại với thế giới đã được loại trừ, nhưng cô không thể trơ mắt nhìn hắn chết, bởi vì làm vương hậu của hắn, cô không muốn tuẫn táng với hắn đâu...
Vừa nghĩ tới cảnh mình sẽ bị chôn với hắn, cô không kiềm chế được, cúi đầu, hôn lên môi Diệp Thiệu...
Thế giới dưới nước không một chút tiếng động, cặp con ngươi tối tăm của Diệp Thiệu ở trong nước ánh lên sắc xanh của nước. Giờ khắc này cô lại một lần nữa cảm nhận được, đôi mắt của hắn thật sự rất đẹp, đôi con ngươi chẳng khác nào mặt biển đêm sâu thẳm.
Cho tới khi cô ngẩng khuôn mặt đỏ hồng của mình lên, môi Diệp Thiệu mới khẽ mấp máy: "Vân Ngạn..."
Nói xong hai chữ này, hắn cũng giật mình kinh ngạc, tự sờ yết hầu của mình: "Ta có thể hít thở trong nước?"
Cô cuống quýt gật đầu, nhìn lên bờ môi của hắn lại nghĩ tới cảnh tượng vừa rồi, không nhịn được xấu hổ cuộn đuôi lên che mặt mình.
Diệp Thiệu: "..."
Thực ra cô cũng mới phát hiện ra kỹ năng này chưa lâu. Có một hôm Tông Sở mang một chồng sách tới, nói là muốn bổ sung "kiến thức cơ bản về người cá" cho cô, cô nhàm chán mở sách ra xem. Bộ tộc người cá không chỉ có lệ khóc thành châu, dệt nước thành lụa, lúc cần thiết còn có thể độ cho người khác một hơi, giúp người đó hô hấp được trong nước. Đương nhiên, cũng chỉ là tạm thời.
Diệp Thiệu nhanh chóng lấy lại tinh thần từ trong một thoáng kinh ngạc ngắn ngủi đó. Ánh mắt hắn như tỏa sáng, khiến cho cô nảy sinh dự cảm không tốt.
Quả nhiên, hắn xoay người, nằm trên người cô, ánh mắt cực nóng: "Vân Ngạn, ở trong nước, chắc nàng sẽ không đau lắm đâu."
Cô: "..."
Tuy rằng lúc này cô hẳn nên duy trì biểu hiện thà làm ngọc nát, khí thế kiên quyết, nhưng mà... trông dáng vẻ hắn vừa nói một câu là một chuỗi bọt nước phun ra thực quá buồn cười!
Cô cười không ngừng được, tay run run viết lên mu bàn tay hắn: trông ngươi thật giống con cua, hahahaha.
Diệp Thiệu: "..."
┉┉∞∞┉┉┉┉∞∞┉┉┉
Từ sau lần đó cô vẫn chưa gặp lại Diệp Thiệu, sau này Tông Sở có phân tích cho cô, tóm lại là tràng cười trong thời điểm đó của cô khiến cho lòng tự trọng nam nhân của Tề vương bị tổn thương nghiêm trọng, cho nên hắn mới không muốn giáp mặt cô.
Cô: "..."
Nhưng hôm sau khi cô nằm trong hồ nước nóng chợt phát hiện ra một vỏ trai mới cực to, ước chừng còn lớn gấp đôi cái ban đầu, thừa sức chứa đủ hai người. Theo như lời Tông Sở nói thì, muốn làm tư thế nào thì làm tư thế đó, chưa dùng không biết, đã dùng qua đều khen tốt!
Đối với mấy lời này cô chỉ có thể cười khan hai tiếng ha hả.
Ba ngày sau, rốt cuộc Diệp Thiệu cũng phong trần mệt mỏi bước vào tẩm cung của cô. Vốn vương hậu với quốc quân mỗi người có một tẩm cung riêng, nhưng Diệp Thiệu ngại phải chạy qua chạy lại giữa hai nơi nên dứt khoát chuyển luôn vào cung Lệ Khôn của cô. Cô sao, cô muốn phản đối cũng vô dụng, trích lời nói của Tề vương bệ hạ thì là: toàn bộ Tề quốc đều là của Tề vương bệ hạ, Tề vương bệ hạ muốn ngủ chỗ nào cũng được.
Cô phản đối: Vậy sao ngươi không ngủ ngoài đường ấy, chen chúc vào chỗ ta làm gì.
"..." Diệp Thiệu ngạo mạn nhìn cô, nghếch cằm lên lạnh lùng đáp: "Đừng quên, nàng cũng là của ta, Diệp Vân thị."
Cô: "..."
Sau đó có một lần cô thử rút khăn lau tay ra chợt nhìn thấy ở góc khăn có thêu một chữ Diệp rõ to, cô thoáng sửng sốt, rút hết khăn tay túi thơm ra, phát hiện tất cả đều có thêu chữ Diệp cực kỳ kiêu ngạo kia. Cô có thể nói cái gì đây, cô chỉ có thể giật giật khóe miệng nói với Tề vương bệ hạ cực kỳ bốc đồng kia rằng: ngươi, vui là được rồi.
Diệp Thiệu tới đúng lúc cô với Tông Sở đang dùng bữa tối, Tông Sở mới "ai u..." một tiếng đã bị hắn nhấc cổ ném sang một bên.
Cô với Tông Sở: "..."
Diệp Thiệp cực kỳ bình thản ung dung ngồi xuống bên cạnh cô: "Lấy thêm một đôi bát đũa lên."
Không cần hắn nói, cung nhân đã sớm sắp xếp bát đũa sẵn cho hắn. Diệp Thiệu không nói gì, bưng bát lên bắt đầu ăn, cô với Tông Sở trợn mắt há mồm nhìn hắn ăn liên tục ba bát cơm, lúc này hắn mới thỏa mãn đặt bát xuống.
Hắn làm sao vậy, ba ngày chưa ăn cơm?
Diệp Thiệu bưng tách trà lên súc miệng, sau mới nói: "Yến quốc tạo phản."
Cô: "..."
Ngươi cmn đùa cô? Mới đây không lâu Yến quốc còn phải sứ thần tới dâng quà tân hôn cho chúng ta, cuối năm trước cũng vẫn tới đế đô bái kiến thiên tử như thường lệ, sao giờ lại vô duyên vô cớ tạo phản được? Cô suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra lý do Yến quốc tạo phản.
Cứ cho là thế đi, Yến quốc tạo phản, vậy Bạch Khải thì sao? Cậu ta trên thực tế chính là thái tử của Yến quốc, quốc quân tương lai, Yến vương làm chuyện này, vậy cậu ta sẽ làm thế nào đây? Dù sao cũng ở chung với nhau một thời gian, đối với người bạn duy nhất có thể khiến cho cô thấy tự tin vào chỉ số thông minh của mình thì giữa chúng ta vẫn còn tình chiến hữu cách mạng.
"Công chúa Yến quốc chết không rõ nguyên nhân ở đế đô, tung tích Bạch Khải cũng không rõ, sau Yến vương vin vào cớ "Thanh quân trắc"* mà khởi binh." Diệp Thiệu từ tốn.
Công chúa Yến quốc... Hình ảnh đầu tiên hiện ra trong đầu cô chính là cô gái mặc bộ trang phục màu hồng hấp tấp chạy tới trước mặt cô đòi "người thương" với cô và Diệp Thiệu, tuổi của cô gái đó cùng lắm cũng mới chỉ qua cập kê mà thôi...
"Đúng là người muội muội đó của Bạch Khải," Diệp Thiệu nói tới đây thì hơi nhăn mày, hắn quay sang hỏi Tông Sở: "Thuốc cho nàng ấy làm tới đâu rồi?"
Tông Sở bị điểm danh ngồi ngẩn ra trong chốc lát, đặt lên trên bàn một cái lọ nhỏ màu đen, bĩu môi: "Đã xong rồi, chờ ăn cơm xong thì mới uống."
Diệp Thiệu gật đầu, hắn nhìn về phía cô: "Thế cục bây giờ rối loạn, thiên tử cố kỵ mối giao hảo đã mấy đời của hai nước Tề – Yến cho nên sẽ không để cho ta đi thảo phạt Yến quốc, ngược lại sẽ càng nóng lòng triệu ta vào kinh để yên tâm."
Điều này cô cũng có nghĩ tới, Diệp Thiệu vỗ nhè nhẹ lên mu bàn tay cô: "Ai cũng có số mệnh riêng, đây là con đường Yến vương tự chọn cho mình, hậu quả thế nào cũng chỉ có thể do ông ta gánh vác lấy."
Về lý thì đúng như vậy, nhưng mà...
Cô nhìn lên bầu trời âm u ngoài mái hiên, cứ cảm thấy thời tiết thay đổi rồi...
Nghỉ ngơi một lát sau bữa cơm, Diệp Thiệu tự mình bưng chén thuốc tới cho cô, bởi vì Tông Sở dặn thuốc này cũng làm thay đổi cả hình thể cho nên cô yên lặng bưng nó trốn vào trong điện.
Chừng một nén nhang sau, Diệp Thiệu hết sạch kiên nhẫn: "Vân Ngạn? Nàng sao rồi? Không phải chỉ là đổi gương mặt thôi sao!"
Cô dần lấy lại tinh thần từ cơn choáng váng, yếu ớt cầm gương đồng lên soi, lạch cạch, gương rơi xuống đất. Cô không thể tin được sờ mặt mình, lại cúi đầu nhìn cơ thể mình, đầu óc trống rỗng.
"Vân Ngạn, nàng!"
Diệp Thiệu không nhịn được vén rèm lên, cũng giật mình khựng người tại chỗ.
Cô mờ mịt nhìn về phía bọn họ, một lúc lâu sau thần trí Tông Sở mới hồi tỉnh, nó lẩm bẩm: "Đại thẩm, thẩm đây là cải lão hoàn đồng sao?"
Chương 44
Như bọn Diệp Thiệu đã chứng kiến, nhờ thứ thuốc cổ quái không rõ thành phần mà thằng nhóc Tông Sở ban tặng, chỉ trong một đêm mà cơ thể cô đã trở về dáng vẻ hồi 6, 7 tuổi. Quả thật, đây là điều bất ngờ không ai có thể phòng bị, tròng mắt Tông Sở như muốn rớt ra ngoài, về phần Diệp Thiệu...
Từ khoảnh khắc nhìn thấy cô vẻ mặt hắn đã xấu tới mức đáng sợ, một lúc lâu sau, hắn rít một tiếng từ trong kẽ răng: "Lăn!"
Cô với Tông Sở cùng sửng sốt, ý thức tự bảo vệ bản thân của cô mãnh liệt điều khiến cô tự giác dán vào tường lặng lẽ xê ra ngoài, ai cũng có thể nhận ra tâm trạng của Diệp Thiệu đang cực kỳ ác liệt, đồ ngốc mới ở lại làm bia đỡ đạn. Dịch được một nửa, đuôi bị tóm lấy, Diệp Thiệu nheo mắt cúi đầu nhìn cô, khẽ nói: "Ta bảo nàng lăn sao?" Giọng hắn càng nhẹ, cô càng cảm thấy luồng sát khí lạnh lẽo đang ập vào mặt.
Không phải nói cô, vậy chính là...
Tông Sở vội vàng giơ hai tay lên: "Lăn lăn lăn! Lăn ngay đây!" Lăn được một nửa, nó còn không sợ chết quay đầu lại, mặt trông như táo bón nhìn cô, lúng túng giải thích cho mình: "Cái này, cái này, phải trải qua thực tiễn mới có thể nhận biết được chân lý, tiếp sau đây chưa biết chừng sẽ thành công! Cố gắng lên!"
Cô: "..." Cô căn bản không có sức mà chửi nữa! Một lần thử nghiệm đã biến cô nhỏ đi 10 tuổi, tiếp sau đây có phải mi sẽ đá thẳng cô về trong bụng mẹ nặn lại không?
Diệp Thiệu căn bản không cần nói gì, chỉ một ánh mắt đã khiến cho khuôn mặt Tông Sở trắng bệch, nhanh chóng chuồn đi không còn bóng dáng.
Không khí tương đối cổ quái, cô với Diệp Thiệu một lớn một nhỏ ngồi đối diện thận trọng quan sát nhau. Bởi vì đột nhiên biến nhỏ, bộ xiêm y đang mặc trở nên không còn vừa nữa, quần áo rộng thùng thình bọc trên người cô trông chẳng khác nào một túi vải cỡ lớn. Cô vụng về xắn tay áo lên thành mấy cuộn, Diệp Thiệu âm u nhìn cô nói: "Vân Ngạn..."
Sao? Cô bị gọi tên mờ mịt nhìn hắn, Diệp Thiệu mặt đen lại nói tiếp: "Một chút phản ứng kinh ngạc nàng cũng không có sao?"
Cô sao lại không sợ hãi chứ! Vừa rồi nhìn thấy bản thân mình như vậy cô thiếu chút nữa bị dọa chết đó! Nhưng ngươi xem cô đến đuôi còn có thể biến ra, loại chuyện như cải lão hoàn đồng này cũng không thể khiến cô khó tiếp nhận lắm. Huống hồ, cô đã cố gắng nghĩ tới phương hướng lạc quan một chút, đó là không biến cô già đi 10 tuổi đã là tốt lắm rồi!
Diệp Thiệu: "..."
Hắn mệt mỏi đỡ trán thốt lên: "Có đôi khi ta cũng không biết là do lòng nàng quá rộng hay là do ngốc tới không thuốc nào cứu được."
Cô: "..."
Nhỏ đi 10 tuổi, cái đuôi của cô không hề biến mất mà cũng theo đó biến thành một cái đuôi cá nho nhỏ. Diệp Thiệu nhìn cô như vậy, vẻ mặt ngoại trừ sát ý ngùn ngụt "sớm biết vậy nên giết luôn thằng nhóc kia" chỉ còn lại vẻ bất đắc dĩ. Khuôn mặt chẳng thể sửa, cái đuôi vẫn còn đây, cô lại bị đẩy về dáng vẻ thủa ấu thơ, tình cảnh này khiến hành trình nhập kinh của chúng ta càng thêm họa vô đơn chí.
Lúc này cô không dám đi vuốt râu hổ của hắn, tự mình lặng lẽ xắn tay áo lên rót ly trà giải khát. Nào ngờ đang khom lưng, cánh tay vướng vào đống xiêm y bùng nhùng, bụp, mặt đập thẳng xuống, hai mắt tối om.
Cô: "..."
Diệp Thiệu: "..."
Roẹt, bên tai vang lên tiếng tơ lụa bị xé rách, cô bị người ta từ đằng sau xốc tay lên. Cô che cái trán nóng hừng hực, đau muốn chết mà hốc mắt chẳng có lấy giọt lệ nào, chỉ có thể co rúm mặt mày, trong lòng không ngừng gào oa oa.
"Ta còn chưa thấy ai ngu ngốc như nàng đâu."
Diệp Thiệu vẫn còn ở bên châm chọc khiêu khích, trong lòng cô giận dữ, định đập cho hắn một đuôi, sau đó bi thảm phát hiện ra, đuôi cá bản thu nhỏ không hề có tí tẹo lực sát thương nào, vỗ lên người hắn chẳng khác nào gãi ngứa.
Chợt thấy cảm giác mát mẻ lan tỏa trên trán, từ từ tiến dần tới rồi chậm rãi mở rộng ra, cảm giác đau đớn đã biến mất đi nhiều. Cô không rõ tình hình mở mắt ra, phát hiện thấy bản thân đang ngồi trên đùi Diệp Thiệu, mắt thấy con rồng đang giương nanh múa vuốt thêu trên ngực áo hắn, ngẩng đầu lên là đối diện ngay đôi mắt đang buông xuống của hắn.
Cảm giác khoảng cách xa lạ này với cô mà nói thật kỳ diệu, cô chưa từng lấy góc nhìn này nhìn về phía Diệp Thiệu với cảm giác ngưỡng mộ bao giờ...
"Nhóc lùn." Môi mỏng của Diệp Thiệu mấp máy.
Cô: "..."
Cao thì giỏi lắm à! Có nghe nói cao thì vẫn ngu như thường không!
Diệp Thiệu tựa như nghe được tiếng lòng cô, ngón tay thoa thuốc chẳng chút khánh khí chọc má cô: "Vân Ngạn, theo ý của nàng, vậy người khác thì là ngực to không não, còn nàng..." Hắn nhìn cái ngực phẳng phiu của cô: "Ài."
Cô: "..."
Cô phẫn nộ, ngươi đã thấy cô nương nhà ai bảy tuổi có ngực chưa!
Ngươi đúng là đồ biến thái!
Diệp Thiệu: "..."
┉┉∞∞┉┉┉┉∞∞┉┉┉
Đế đô rốt cuộc thì vẫn phải đi, nhưng cô biến thành như vậy, đi cũng không có nghĩa lý gì, ngược lại không cẩn thận còn bị người ta bắt được thóp, liên lụy Diệp Thiệu. Nhưng Diệp Thiệu vẫn kiên quyết túm cô theo, đồng thời cũng túm luôn cả Tông Sở lên xe.
Sau đó Tông Sở lấy lí do nghiên cứu y học chưa thành thục thành khẩn xin lỗi cô, bởi vì phương thức điều chế bát thuốc kia quá phức tạp, đã vậy hiệu quả còn quá mức kỳ lạ cho nên nhất thời nó cũng không nghĩ ra phương pháp giải quyết ổn thỏa. Dưới ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị của Diệp Thiệu, nó gãi đầu dè dặt: "Dù sao thì đại thẩm cũng sẽ lớn lên mà, cùng lắm thì..." Nó trộm nhìn vẻ mặt Diệp Thiệu: "Bệ hạ đợi thêm 10 năm nữa? À không, nếu như để động phòng thì chỉ cần đợi 7 năm là được rồi." Nó chớp mắt: "Nuôi lớn cũng là một loại tình thú rất thú vị mà ~~~~~~~~"
Cô: "..."
Tình tình cái đầu quỷ nhà ngươi!
Ngay sau đó, nó như con quỷ khóc gào bị Diệp Thiệu ném ra khỏi xe.
Chờ tới lúc nó lại mặt xám mày tro xuất hiện trước mặt cô, rõ ràng đã ngoan ngoãn hơn nhiều, cẩn thận kiểm tra cặn kẽ cho cô, sau đó trịnh trọng nói: "Tuy rằng khó giải quyết nhưng ta nhất định sẽ biến đại thẩm trở về."
Lời này còn tương đối xuôi tai, sau đó nó cúi đầu viết không ngừng lên cuốn sổ nhỏ, vừa viết vừa lầu bầu: "Xem ra quyển "Chuyện chưa nói về người cá" này không đáng tin, có nên xem thử cuốn "Tôi với người cá có hẹn" này không nhỉ?"
Cô: "..."
Muội ngươi! Tất cả các quyển sách này của ngươi đều không đáng tin có biết không!!!
Đế đô cách vương đô Tề quốc Thịnh Dương không xa lắm, nhưng trên đường vẫn không thể không đi qua hai nước Kinh, Triệu. Kinh quốc thì không nói, nội loạn chưa dứt, Tiêu Hoài Chi tất sẽ đề phòng, muốn quang minh chính đại xuất quan nhập quan e cũng không có khả năng. Còn Triệu quốc, khác với mối quan hệ thông thương bền chặt của hai nước Tề – Yến, từ đời trước hai nước Triệu Yến đã có quan hệ thông gia. Cô với Diệp Thiệu đã để ý từ con đường biên thùy giao giới với Triệu quốc trở đi, thành quan Triệu quốc kiểm tra dân chúng xuất nhập tương đối nghiêm ngặt, theo như bọn Phục Linh tìm hiểu, bên đường cũng không có dấu hiệu của binh sĩ Triệu quốc.
"Xem ra lần này ý của Triệu quốc là muốn bo bo giữ mình." Diệp Thiệu xé bức mật báo của thám tử rồi ném vào chậu than, lại cầm một bức khác lên, bỗng dưng hắn nhăn mày lại.
Cô đang ngồi trên ghế rướn cổ lên muốn liếc nhìn xem, nhưng mà...
Với không tới a a a a !!! Trên thực tế, cô hồi 6, 7 tuổi cũng đủ sức rướn lên trên mặt bàn nhưng vấn đề là giờ cô phải chống lên cái đuôi cá mềm oặt này để rướn... Đuôi cá của cô rất mềm dẻo, rất lanh lẹ, điểm duy nhất không hoàn hảo của nó chính là nó không có lực chống, huống hồ bây giờ nó còn là một cái đuôi nhỏ xíu...
"Phì." Không hề bất ngờ, Diệp Thiệu thấy cô thế liền bật cười.
Cô tức giận nhìn hắn, chớp mắt đã bị hắn ôm vào lòng, độ cao thế này vừa đủ xem bức văn thư trên bàn.
Bức văn thư kia chỉ có hai trang giấy mỏng, nói về một tin đồn rộ lên ở đế đô, một tin đồn cực yêu dị. Tin đồn này có liên quan tới tin Yến quốc tạo phản gần đây, có liên quan tới việc phụ thân Diệp Thiệu từ trần, càng liên quan tới căn bệnh của hoàng đế mà cô còn chưa từng nghe nói đến. Những điềm xấu trên đều chỉ về một khả năng – yêu nghiệt xuất thế, thiên hạ đại loạn.
Ánh mắt cô rơi trên tên quan nha cô không hề xa lạ nhưng lại xuất hiện một cách quá chói mắt ở đây, Khâm Thiên Giám. Khâm Thiên Giám, ý như tên, chức trách căn bản của nơi này là chế định lịch pháp, theo dõi tử vi và xem xét bát tự cho quốc quân, tính toán ngày hoàng đạo. So với sáu bộ ngành quan trọng, sự tồn tại của nó tất yếu như thể ngự trù trong cung.
Nhưng Khâm Thiên Giám của đế đô không hẳn giống như vậy. Khâm Thiên Giám đế đô sở dĩ có tên là bởi vì người chấp chưởng nó không phải người thường. Từ khi Mục triều lập quốc tới nay, Khâm Thiên Giám đế đô được chỉ định duy nhất một dòng họ chấp chưởng – họ Liễu. Theo sử sách ghi lại, gia tộc Liễu thị này so với hậu duệ quý tộc Mục thị còn lâu đời hơn, theo mặt khác mà nói là còn có quyền lực cực lớn. Quyền thế của Liễu thị bắt đầu từ thủa Mục triều lập quốc. Khi đó Thái tông lập quốc chưa lâu, các nơi vẫn chưa yên, cứ cách một khoảng thời gian lại xảy ra chính biến, thậm chí còn suýt lật nghiêng Mục hoàng triều vừa mới thành lập.
Nghe nói lần đó, tổ tiên Liễu thị ra tay trợ giúp Thái tông ổn định cục diện, không chỉ khiến cho Mục triều từ đó sừng sững không đổ mà còn khiến cho Liễu thị trở thành một sự tồn tại đặc biệt trong hoàng triều Mục thị. Bọn họ không cầu danh cũng không cầu lợi, chỉ chiếm giữ chặt chẽ quyền cầm đầu Khâm Thiên Giám. Thời gian trôi qua đã trăm năm, chẳng có mấy ai từng chứng kiến "phép thần thông" của bọn họ nhưng không thể nghi ngờ, mỗi một thế hệ Mục thiên tử đều rất mực kính trọng đương nhiệm Khâm Thiên Giám, có chuyện gì do dự không quyết đều quyết theo lời bọn họ nói, đây tuyệt đối không phải nói quá.
Diệp Thiệu đối với việc này chỉ cười nhạt, trải qua chuyện cô gặp phải có lẽ hắn cũng có chút tin tưởng với những chuyện yêu dị. Nhưng theo lời hắn nói, mấy câu chuyện loại này khi nhàm chán lôi ra để tiêu khiển giết thời gian thì có thể, trị quốc muôn đời mà dựa vào nó thì thật nực cười. Ngẫm nghĩ thì cũng không hề lạ, Diệp Thiệu vốn là kẻ cực khó tín nhiệm ai, hắn thực tế đến đáng sợ, chỉ tin mình, cũng chỉ trông vào chính mình.
Tuy cô không bằng lòng để hắn đắc ý vênh váo nhưng trong lòng cũng không cho rằng hắn nói đúng. Liễu gia này nói trắng ra chính là một "thần côn" thế gia, phàm là một người tâm thuật bất chính lại được thêm một vị hoàng đế ngu ngốc ngốc nghếch, ăn nhịp với nhau, Mục triều sớm muộn gì cũng bị họ phá tan.
(thần côn: chỉ những người biết làm bùa phép, lên đồng, ...)
Nhưng cho tới nay bản đồ của Mục triều vẫn vậy, Liễu gia cũng vẫn chưởng quản Khâm Thiên Giám. Không biết là do vận số Mục thị chưa hết hay là Liễu gia dạy dỗ nghiêm khắc.
"Tin đồn" lần này bắt nguồn từ một bản chiếu của hoàng đế do Khâm Thiên Giám gợi ý được lưu truyền ra ngoài. Trong bản chiếu này, vị chưởng quản Khâm Thiên Giám kín đáo một cách không rõ ràng chỉ ra rằng, sở dĩ hoàng triều gần đây có loạn là do có yêu nghiệt quấy phá.
Nói thật, nếu không phải cô có cái đuôi này, cô sẽ có cùng cảm giác với Diệp Thiệu: Nói linh tinh. Suy nghĩ kỹ lại, dù cho cô có cái đuôi này (đây là sự thật), cô cũng vẫn cảm thấy Khẩm Thiên Giám nói linh tinh...
Cho nên cô nhàm chán khéo lại hai trang giấy kia, há to mồm ngáp.
"Vân Ngạn nàng không cảm thấy..." Diệp Thiệu gõ lên trên trang giấy.
"Hửm?" Cô nghiêng đầu nhìn hắn.
Hắn lại liếc mắt nhìn cô, chuyển sang đề tài khác: "Có muốn đi ngâm đuôi không?"
Nhắc tới ngâm đuôi, ánh mắt cô sáng ngời, gật đầu không ngớt.
Diệp Thiệu mỉm cười, liếc xem hai trang giấy kia, sau đó ôm cô vào trong nội thất. Đêm nay chúng ta ngủ lại tại một khách điếm nhỏ ở huyện Thanh Thành thuộc Triệu quốc, điều kiện có hạn nhưng với vóc người bây giờ của cô thì một thùng gỗ lớn cũng thừa sức chứa cô. Nước ấm trong thùng gỗ đã được chuẩn bị tốt, Diệp Thiệu thả cô vào trong nước, tiếc nuối nhìn thùng gỗ không cao lắm chép chép miệng: "Thật là nhỏ."
Cô: "..."
"Ta đi lấy xiêm y cho nàng thay, nước lạnh thì gọi ta." Diệp Thiệu vỗ đầu cô.
Hành vi gần đây của Diệp Thiệu khiến cho cô cảm thấy... có chút hơi kỳ lạ. Hắn thật không phải là nghe lời Tông Sở nói coi cô thành con gái mà nuôi chứ!!!
Nghĩ tới đây, cô bị chính mình làm mắc nghẹn, im lặng vẫy đuôi xuống, thong thả ngâm vào trong nước.
Ngửa cái bụng lên, bỗng cô cảm thấy... bên trong căn nhà này có phải quá yên lặng rồi không...
Diệp Thiệu đâu?
Cô trở mình muốn bám lấy miệng thùng vươn lên xem, người vừa mới dựng thẳng, hông chợt bị dòng nước siết lấy, kéo mạnh xuống dưới!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top