Chương 41~42

Chương 41: Diệp Thiệu cũng là người cá 0_o

Tiên vương băng hà, cả nước Tề đau xót, bên ngoài chấn động thế nào cô không biết, chỉ biết từ đó kể cả buổi tối trong cung vẫn luôn đèn đuốc hương nến trắng đêm.

Diệp Thiệu thân là con lớn của tiên vương, lại là quốc quân, về tình về lý thì ba ngày đầu đều phải ở trong điện Hàm Nguyên túc trực bên linh cữu. Túc trực bên linh cữu là một chuyện, mà chính sự cũng không thể buông được, ban đêm, Diệp Thiệu đều mang tấu chương tới đây phê. Cô là vương hậu của hắn, đương nhiên lúc này cũng phải ở lại điện Hàm Nguyên.

Dâng hương tụng kinh này có là gì, làm khó cô là bên dưới cô là một cái đuôi cá trơn trượt, để cô ngồi nằm bơi đều không thành vấn đề nhưng bảo cô quỳ thẳng lưng thì... đừng nên làm khó một con cá chứ!

Quỳ trước linh vị chưa được một khắc, tư thế của cô đã tràn ngập nguy cơ không giữ nổi, còn Diệp Thiệu vẫn ngồi một chỗ đọc tấu chương lù lù không động như cũ. Để ý thấy xung quanh không có ai, cô lặng lẽ hạ mông xuống, xoa xoa cái đuôi đau đớn tê dại...

"Vân Ngạn." Bỗng Diệp Thiệu gọi tên cô.

Cô giống như tên trộm bị bắt quả tang, nhanh như cắt quỳ thẳng lưng, vẻ mặt tràn ngập chính khí nhìn về phía hắn, ý hỏi "Có chuyện gì?"

"..." Diệp Thiệu đặt tấu chương xuống, gõ bàn nói: " Nếu nàng không quỳ được nữa thì cứ trở về thôi, cùng lắm thì cứ nói là vương hậu quá bi thương, khóc tới hôn mê bất tỉnh."

ồ, còn có thể nói như vậy sao??? Cô nhìn lên linh vị của tiên vương, ngập ngừng do dự, cái này ... thế là không ổn đâu...

"Dĩ nhiên, nếu nàng muốn quỳ nguyên một đêm, ta cũng không có ý kiến." Diệp Thiệu lật một bản tấu mới lên, hời hợt nói: "Cùng lắm thì quỳ tới đứt đuôi cũng không sao, cũ không đi mới sao đến, năm sau chưa biết chừng còn có thể mọc ra được cái mới."

Cô: "..."

Cô khinh! Ngươi làm như đuôi của bà đây là ngọn cỏ cái cây, đến xuân là lại mọc á! Lại còn mỗi năm thay mới một cái, bà đây là người cá, không phải giun đất!

Mặc dù miệng hắn nói lời khó nghe, nhưng xét theo tình hình thực tế, để cô quỳ một đêm thì đúng là làm khó cô quá rồi. Cô không cậy mạnh nữa, ảo não đứng lên, mới đứng lên được một nửa cô chợt nhớ ra có nên bản thân vờ choáng ngất không nhỉ? Nhìn Diệp Thiệu đang bận rộn lật lật tấu chương, cô nhẫn tâm túm vẩy cá kéo ra.

"..." Huhuhu, không ngờ kéo vẩy cá mà cũng có thể đau tới vậy! Đuôi nóng hừng hực như hun trong than lửa, cô suýt chút nữa nhảy giật lên, may mà dù rất đau cô vẫn không quên mục đích ban đầu, ngã phịch xuống đất giả ngất.

Diệp Thiệu: "..."

Trong điện yên lặng tới quỷ dị, chỉ có tiếng phê tấu chương trên bàn của Diệp Thiệu, cô nằm dưới đất buồn bực hé mắt nhìn sang, lúc này Diệp Thiệu mới cất giọng trầm khàn: "Người đâu, vương hậu khóc tới hôn mê bất tỉnh, mau đưa nàng hồi cung."

Tiếp sau là tiếng bước chân vội vã, cung nhân dìu đỡ, đưa cô hồi cung. Gió xua khí lạnh của băng tuyết tới, tuyết trắng đọng ngoài điện, phủ lên mái ngói thềm hiên, lạnh lẽo khiến cô không khỏi co vai rụt cổ. Trộm quay đầu lại, ánh đèn sáng rực trong cung điện im ắng, hình ảnh Diệp Thiệu mặc thường phục màu trắng ngồi ở nơi trung tâm chợt trở nên mơ hồ...

Một lát sau, Diệp Thiệu đang chăm chú phê tấu chương bị tiếng vang kinh động, ngẩng đầu lên, giữa hàng mày không giấu nổi vẻ kinh ngạc: "Sao lại quay lại, bỏ quên thứ gì?"

Cô không lên tiếng, trượt xuống khỏi xe lăn, phất tay cho cung nhân lui xuống. Trong điện Hàm Nguyên không có lò sưởi dưới đất, mặt đất vô cùng lạnh lẽo, cô nhanh chóng dịch tới chỗ thảm da hổ của Diệp Thiệu, lại kéo lò sưởi tới gần, rút một cái đệm lưng của Diệp Thiệu ra kê đuôi, lúc này mới hài lòng ngồi xuống.

Diệp Thiệu: "..."

"Vân Ngạn, nàng đang làm cái gì?" Diệp Thiệu lạnh lùng lấy đầu bút chọc chọc đuôi cô.

"Túc trực bên linh cữu!" Cô khẳng khái đáp lời hắn.

Diệp Thiệu câm lặng, nhìn cô đã "võ trang" đầy đủ, cười như không cười: "Biết nàng túc trực bên linh cữu, không biết còn tưởng rằng nàng tới nghỉ dưỡng."

Ai lại tới linh đường nghỉ dưỡng được! Cô bất mãn trợn hắn, thi cốt tiên vương còn chưa lạnh mà hắn cợt nhả cô như vậy, thấy thế mà được à!

Diệp Thiệu có khinh thường cười nhạo cũng không đuổi cô đi, hắn lệnh cho cung nhân trong điện ra ngoài, sau đó mặc cho cô mặt dày làm ổ bên cạnh hắn, cứ vậy tiếp tục phê tấu chương của mình. Chỉ là sau khi phê xong một bản, hắn nhìn cô, ôm cái đuôi của cô vào lòng, lẩm bẩm: "Quả nhiên phải ôm cái gì đó thì mới thoải mái."

Cô: "..."

Cô chợt nghĩ tới một câu: Gối ôm hình cá Vân Ngạn, mỗi người đều nên có một cái!

Ngoài cửa sổ chợt có tiếng cơn gió nhẹ thổi qua lay động hàng cây, tuyết rơi trên mặt đất phản chiếu ánh trăng mà hơi sáng lên, chẳng khác nào những tia sáng mờ đan xen. Trong điện rất yên ắng, yên ắng tới mức chỉ còn mỗi tiếng soàn soạt của Diệp Thiệu khi viết lên giấy. Ghé vào án ngẩn người ngắm cảnh tuyết trong đêm một lúc, cô nhàm chán xoay đầu xem Diệp Thiệu phê tấu chương.

"Đẹp không?" Diệp Thiệu bất thình lình hỏi.

Cô ngơ ngác nhìn hắn, lại nhìn tấu chương, tấu chương hắn đang phê là do binh bộ thượng thư tấu lên, bàn về chuyện phân phối quân lương năm nay của Tề quốc. Từ cách dùng từ và câu chữ có thể thấy, vị binh bộ thượng thư này là một người cực kỳ nghiêm cẩn, chủ đề nói đến chỉ là việc quân, nào có cái gì hay mà thích?

Diệp Thiệu cầm bút tiện tay phớt lên mặt cô một nét: "Cô đang hỏi là nàng, khụ ~ sao nhìn cô tới mê mẩn vậy."

Cô: "..."

Cô kinh sợ nhìn Diệp Thiệu, tuy rằng không phải lần đầu tiên, nhưng cô vẫn không thể không nói: Tề vương đại nhân, ngươi mặt dày vô sỉ cũng phải có giới hạn chứ! Cô dè dặt giơ giấy lên: ta có thể nói không sao...

Đuôi lông mày Diệp Thiệu hất cao: Hửm ~?

Cô: "..." Được rồi, cô trái lương tâm viết xuống: ngươi rất đẹp...

Dừng một chút, cô lại bổ sung thêm: so với đầu bài Hồng phường ở đế đô còn đẹp hơn.

Như vậy hẳn là có thể tôn lên vẻ đẹp tới khó tả của ngươi rồi chứ!

Diệp Thiệu: "..."

Rõ ràng là khen hắn mà vì sao mặt Diệp Thiệu trông còn đen hơn... aizzz, đàn ông thực là loại sinh vật phức tạp tới khó lường mà!

Bởi vì đuôi cá nằm trong lòng Diệp Thiệu, mà trường kỳ kéo dài tư thế này khiến dáng ngồi của cô dần dần không giữ được nữa, ngó thấy Diệp Thiệu đang cực kỳ chăm chú phê duyệt tấu chương, cô lặng lẽ nhích người lại gần hắn. Không phản ứng, vì thế cô lại dần dần, len lén, đem sức nặng toàn thân chuyển hết lên người hắn. Phù, quả nhiên áp lực trên đuôi đã giảm bớt đi không ít.

Từ đầu tới đuôi, Diệp Thiệu đều không để ý tới cô. Cô chán muốn chết rút hộp gỗ tiên vương hậu để lại từ trong tay áo ra.

Hộp gỗ này đích xác nên giao cho Diệp Thiệu nhưng không ngờ hắn vậy mà chỉ liếc một cái rồi xoay người căn dặn công việc chuẩn bị hậu sự cho lão Tề vương, để lại tên nội thị vẫn giơ chiếc hộp lên kinh hãi không thôi. Không có cách nào, cô đành phải thay Diệp Thiệu nhận lấy nó. Nhìn từ xa, vỏ hộp như được chế thành từ gỗ lim, đặt vào tay mới phát hiện ra vỏ ngoài nó bóng loáng như nước, không hề giống bất kỳ vật liệu nào cô từng tiếp xúc. Về phần đồ vật bên trong, tuy rằng cô rất tò mò, nhưng dù sao đồ này cũng là của mẫu thân Diệp Thiệu để lại...

"Nàng muốn xem thì mở ra xem đi." Giọng nói lạnh nhạt của Diệp Thiệu truyền tới.

Cô hoảng sợ, chột dạ nhìn sang, phát hiện ánh mắt của hắn vẫn đang nhìn lên trên án, dường như chưa từng để ý tới cô. Hức, rõ ràng ngươi cũng muốn xem, vậy mà còn ra vẻ lạnh lùng kiêu ngạo nữa chứ!

Được hắn cho phép, cô yên tâm vặn chiếc khóa nhỏ, khoảnh khắc chiếc hộp mở ra, lòng cô chợt dâng lên cảm giác kỳ dị, không thể nói rõ. Chần chờ một lát, cô chậm rãi lấy hai viên minh châu rực rỡ trong hộp ra...

Cô chưa từng nhìn thấy viên minh châu nào lóng lánh trong suốt tới thế, dường như trong khoảnh khắc nó xuất hiện, ánh sáng rạng rỡ của đèn đuốc trong điện đều vì nó mà ảm đạm, chẳng khác nào hai vệt sao băng.

Điểm không hoàn mỹ duy nhất của nó chính là nó không có hình tròn trịa mà giống như... hai giọt nước mắt?

Như kiểm chứng suy nghĩ của cô, cô chợt phát hiện một dòng chữ nhỏ bên trong hộp:

Hiểu điều quân chờ mong,

Hoàn quân dòng nước mắt. *

Thi thư cô không giỏi nhưng cũng biết đây là thể loại thơ khuê oán, nhưng những chữ viết trên này lại không phải chữ của nữ nhi, đầu bút sắc như dao, chữ nào chữ nấy thẳng đứng.

"Là chữ của phụ vương."

Diệp Thiệu vẫn luôn chăm chú phê tấu chương chẳng biết từ lúc nào đã cùng nhìn chăm chăm vào dòng thơ kia với cô, hắn nhặt một viên minh châu nghịch nghịch trên đầu ngón tay, nơi sâu trong con ngươi rọi lên tia sáng của viên mình châu rồi cũng tan vào con ngươi màu xanh thẫm.

Nước mắt... có tia sáng chợt lóe lên trong đầu cô, dường như linh cảm tới, cô không tự chủ được tiếp lấy bút lông của hắn viết xuống: "Đây là ... giao nhân châu?"

Từ sau khi biến thành người cá, cô đã vơ vét kha khá bộ sách nói về người cá, muốn tìm biện pháp biến trở lại thành người từ trong đó. Nhớ không lầm, trong đó có đề cập tới chuyện nước mắt của người cá khi chảy ra sẽ hóa thành trân châu. Tuy rằng vậy, nhưng từ sau khi cô biến thành người cá, đừng nói khóc kể cả muốn mắt đỏ hồng lên cũng phải véo bản thân đau tới suýt chết... Huống hồ theo lời Tông Sở, từ thủa Mục triều khai quốc dường như thật sự có chuyện người cá với người đất liền thường xuyên qua lại, như vậy có thể nói, người cá có thể giao tiếp được với người thường. Nhưng còn cô, cô không chỉ không khóc được, mà nói cùng không nói được.

Cho nên, cô cho rằng những điều trong sách viết đều chỉ là truyền thuyết mà thôi, cái gọi là "tam nhân thành hổ" chính là như vậy.

( tam nhân thành hổ: chỉ lời đồn đại quá nhiều sẽ khiến người ta tin là có thực. Ba người nói có hổ, thiên hạ cũng tin có hổ thật.

Câu này còn có điển tích nữa, nếu bạn muốn tìm hiểu thêm thì link đây:

Mà hai viên minh châu trước mắt đây... cô chưa từng nhìn thấy thứ được gọi là giao châu kia, nhưng không hiểu sao trong lòng cô lại cảm giác chắc chắn chúng nó chính là giao châu.

"Khóc lệ thành châu sao..." Diệp Thiệu quan sát viên minh châu, cùi đầu nhìn cô: "Nào, khóc một cái xem nào."

Cô: "..."

Tự vạch áo cho người xem lưng à! Cô trợn hắn, khóc muội ngươi ấy!

Diệp Thiệu ném viên minh châu vào hộp: "Cho nên, truyền thuyết không thể tin được."

Hắn nói như thế, trong thâm tâm cô không tán thành lắm. Diệp Thiệu nhìn chữ trong hộp, nhếch miệng cười một tiếng rồi tiếp tục phê tấu chương của hắn. Cô ngồi trong lòng hắn giơ minh châu lên tiếp tục xem, nếu như đây thật sự là giao châu trong truyền thuyết, đây lại cũng là di vật của mẫu thân Diệp Thiệu, nói như thế —

Cô giật mình ngồi dậy, mẫu thân Diệp Thiệu là người cá???

Diệp Thiệu bởi vì động tác bất chợt của cô mà khựng lại một chút, vừa viết vừa nói: "Nếu thật sự đây đúng là nước mắt người cá thì khi nào nắm lại Kinh quốc, không có việc gì thì nàng cứ khóc đi, sẽ sớm ngày trả xong nợ nần..."

Cô: "..."

Cô, cô chỉ là muốn xem một chút xem ngươi có thể biến ra đuôi cá không thôi mà! Này này này, đánh người không được đánh mặt!

┉┉∞∞┉┉┉┉∞∞┉┉┉

"Vân Ngạn, trong đầu nàng chứa toàn tương hồ sao?!" Thay đổi một thân xiêm y sạch sẽ, Diệp Thiệu đi ra từ thiên điện tức giận trợn trừng mắt với cô: "Nàng rảnh rỗi suy đoán thân thế của ta, không bằng ngẫm lại chính mình. Nàng mới là người nên nghĩ xem mẫu thân của nàng có phải người cá hay không mới đúng?"

ờ, đúng nha, cô nhìn cái đuôi cá của mình, mối hoài nghi như nước xối lên đầu khiến cô tỉnh táo, vì sao cô lại chưa bao giờ nghĩ tới căn nguyên mọi chuyện đến từ mẫu thân mình? Mà vẫn chưa đúng đâu, không nhất định là nương cô, phụ thân cô cũng có khả năng!

Diệp Thiệu mặt đen như mực, tiện tay quăng cho cô một quyển sách: "Phụ thân nàng là người thừa kế chính thống của vương thất Kinh quốc, theo ta được biết từ sau khi Thái tông phân phong ngũ quốc thì trong một trăm năm này chỉ có duy nhất một người cá là nàng, nhất định không phải là huyết thống Vân vương thất có vấn đề đâu nhỉ."

Cô lật mở quyển sách, bên trong chi chít ghi lại phả hệ của người Vân thị Kinh quốc cùng với thông gia, cho tới thế hệ này của cô – Vân Ngạn.

Phía trên cô là tên hai người, Vân Cách và Triều Ca.

Vân Cách là phụ thân cô, mà Triều Ca nói đúng ra cũng không phải tên người mà là phong hào của nương cô. Nương cô là muội muội của Mục thiên tử, công chúa Triều Ca. Bà qua đời quá sớm, ký ức của cô đối với bà thực sự quá mơ hồ, chỉ có thể tưởng tượng về bà qua mô tả của phụ thân và cung nhân, nói chung là: nương cô rất đẹp, từng là đệ nhất mỹ nhân tiếng tăm lừng lẫy Mục triều, cho nên việc bà gả cho phụ thân cô, trở thành vụ việc "hoa tươi cắm bãi phân trâu" oanh động nhất từ trước tới nay...

Vấn đề ở đây là: nương cô là con gái Hoàng đế, có huyết mạch của hoàng thất Mục thị, nói như vậy, vị Hoàng đế kia cũng là cá sao??

Cô tưởng tượng tới Mục thiên tử ngồi trên long ỷ kia ấy vậy mà lại là một con cả, cơ thể không nhịn được run lẩy bẩy. Thế giới này quá đáng sợ! Cô muốn về nhà!

Diệp Thiệu ngồi lại chỗ cũ cầm bản tấu cuối cùng lên: "Huyết mạch hoàng thất chắc chắn không có vấn đề, nhưng nàng có nghĩ tới nương nàng chưa? Mẫu hậu nàng, vẻ đẹp của công chúa Triều Ca từ 15 tuổi đã nổi danh thiên hạ, nhưng trước 15 tuổi bà lại không có tiếng tăm gí, gần như không một ai hay biết, nàng không cảm thấy kỳ lạ sao? Kỳ lạ hơn là, sau 15 tuổi ai ai cũng biết "Triều Ca xinh đẹp, còn hơn xa Quảng Hằng tiên tử", dẫn tới việc chư hầu thế tử ngữ quốc thậm chỉ cả quốc gia khác tranh nhau xin cưới. Mà phụ vương nàng trong số đó cũng chỉ là một người quá bình thường không có gì là xuất sắc, cho dù là thông gia thì thà thông gia với thần tử có quyền củng cố quyền lực còn hơn, vì sao Mục thiên tử lại gả một vị công chúa như vậy tới Kinh quốc nghèo khó nhất. Nàng sẽ không ngốc nghếch nghĩ rằng tình cảm của công chúa Triều Ca với phụ vương nàng đã lay động hoàng đế chứ?"

Cô bị hắn nói tới á khẩu không thể nào trả lời được, cô không ngờ Diệp Thiệu cứ im lặng kia ấy vậy mà còn nằm rõ gốc gác của cô hơn cả cô. Không vui sao, trái lại thì không, nói vậy cũng bởi vì hắn đã tốn rất nhiều công sức với cái đuôi của cô. Cô chỉ là cố suy nghĩ xem nên trả lời vấn đề của hắn thế nào, vắt hết óc suy nghĩ hồi lâu, cô phát hiện không thể nghĩ ra nguyên do...

Cô ủ rũ trả lời hắn: không biết...

"Không biết cũng đúng mà," Diệp Thiệu nhún nhún vai: "Ta cũng không biết."

Cô: "..."

"Cho nên..." Diệp Thiệu đang mở tấu chương ra bỗng dừng lại nói, cô ngẩng đầu nhìn hắn, hắn chau mày thản nhiên nói với cô: "Hoàng đế triệu chúng ta nhập kinh."

Chương 42: Không thể không đi

Theo đúng trình tự lễ pháp, sau khi cô với Diệp Thiệu thành hôn thì nên vào kinh tạ ơn Mục thiên tử, huống chi cuộc hôn nhân này trên danh nghĩa vẫn là do Mục thiên tử ban cho. Nhưng năm mới vừa bắt đầu, triều đình các nước đều đang trải qua giai đoạn giã từ năm cũ đón chào năm mới, hơn nữa hồi cuối năm mới gần đây thôi mọi người đã từng gặp mặt nhau ở đế đô rồi, về tình về lý mà nói nếu như không phải chuyện cực kỳ khẩn cấp thì hoàng đế không nhất thiết phải triệu quân vương một nước nhập kinh gấp gáp như vậy.

Cô tiếp lấy tấu chương đọc qua một lượt, hôm nay mới là mùng 5 tháng giêng, hoàng đế muốn mời cô với Diệp Thiệu tham gia thượng nguyên yến. Nếu tính thêm thời gian đi đường, muộn nhất là hai ba ngày cô với Diệp Thiệu sẽ tới đế đô. Bức chiếu chỉ vội vàng này của hoàng đế khiến người khác không thể đoán ra dụng ý, lòng cô thầm nghĩ, chẳng lẽ hoàng đế bệ hạ đã phát giác ra thân phận người cá của cô, không thể chờ đợi muốn bắt lấy người cá kinh hãi thế tục là cô đây đến xem sao.

(thượng nguyên = tết nguyên tiêu)

Thế này thì quá không ổn rồi...

Trong đầu cô không kìm được hiện ra cảnh bản thân bị nhốt trong một cái lồng sắt ở dưới nước, vòng xung quanh là chư hầu đại thần các nước, hoàng đế ngồi bên trên cười ha ha: "Nhìn một lần 18 lượng vàng! Sờ một lần 98 lượng vàng! Đi ngang qua không nên bỏ qua! 98 lượng vàng bỏ ra không hề chịu thiệt! Chỉ cần 998 lượng vàng là có thể ôm người cá về nhé!"

"..." quá kinh dị, không thể nào tưởng tượng nổi nữa mà!

"Tiểu Vân Ngạn ơi, nàng lại đang suy nghĩ cái gì linh tinh nữa thế ~" Diệp Thiệu hắng giọng vờ như đang hát hí khúc, tay vươn ra ôm lấy vai cô, nhếch miệng cười: "Nàng có nghĩ tới nát óc, chúng ta cũng vẫn phải tới đế đô."

Tiểu, tiểu Vân Ngạn! Hai thái dương của cô giật giật, tay giơ lên đẩy mặt hắn ra xa, tay viết lên giấy: Không đi không được sao, rõ ràng là có âm mưu mà!

Rốt cuộc Diệp Thiệu cũng chuyển về tông giọng bình thường của hắn, ném bản tấu ra: "Hoàng đế càng có mưu đồ, chúng ta lại càng phải đi, bằng không chẳng phải sẽ chứng thực mối nghi ngờ của đối phương sao?"

Cảm giác này không phải mới xuất hiện lần đầu, rõ ràng cô không nói gì, nhưng dường như Diệp Thiệu lại nghe rõ từng chữ mà cô vừa lảm nhảm trong lòng. Hắn hiểu rất rõ cô đang nghĩ cái gì, sợ cái gì... quả thực: ngươi biết thuật đọc tâm hả Diệp Thiệu?

Sau khi viết câu hỏi này xuống, vẻ mặt Diệp Thiệu chợt thu liễm lại, mắt bén nhọn nhìn cô: "Vân Ngạn, nàng..."

Cô bị ánh mắt này của hắn nhìn chằm chằm mà bắt đầu trở nên khẩn trương. Hắn, hắn sẽ không phải thực sự nghe thấy suy nghĩ trong lòng cô đó chứ! Mẹ kiếp! Vậy chẳng phải ngay cả chuyện 4 tuổi cô còn tè dầm, 7 tuổi chui lỗ chõ, 12 tuổi bắt đầu có quỳ thủy, cái gì hắn cũng biết rõ sao!!!! Giờ khắc này, cô chợt cảm thấy sống không còn gì nuối tiếc! Huhu, cô không muốn sống nữa, hay là cô tự đào hố trong hồ cá chôn mình luôn thôi!

Bỗng Diệp Thiệu cất tiếng cười to, cười tới chảy nước mắt: "Tiểu Vân Ngạn, nàng mấy tuổi rồi, thế mà lại có thể nghiêm túc hỏi ta vấn đề này!" Hắn nhéo chóp mũi cô bảo: "Đúng là ta biết lòng nàng nghĩ gì đó, ăn ăn ăn, ngủ ngủ ngủ, còn có "huhuhu đừng dẫm lên cái đuôi xinh đẹp của cô mà! Đừng nấu cô làm canh cá mà!", có phải không ~"

"..." Ngươi, muội ngươi! Cô không nhịn được mặt đỏ tới tận mang tai, càng buồn bực là hắn nhái giọng điệu cô thực quá giống!

Cô ngàn vạn lần không nên đề cao tên Diệp Thiệu này làm gì! Hắn rõ ràng là một tên biến thái thấp kém, dung tục, cực kỳ buồn nôn mắc ói. Nếu hắn thật sự có thể nghe thấy tiếng lòng cô, vậy ngày nào cô đây cũng mắng hắn tới tối tăm mặt mũi như thế, chẳng phải đã sớm bị hắn tiêu diệt từ lâu rồi sao.

Diệp Thiệu cười đến vô lực rồi, cơ thể lười nhác dựa vào phía sau, nghịch vây đuôi của cô, gương mặt tỏ vẻ thờ ơ: "Nàng cũng không nên quá lo lắng, bản chiếu này mới được đưa tới vài ngày trước từ đế đô. Nhưng bây giờ thì..." Hắn lạnh nhạt nhìn linh đường lụa trắng xung quanh: "Tiên vương mới qua đời, hoàng đế dù có chuyện lớn cũng không dám thúc giục, chúng ta vẫn có đầy đủ thời gian đối phó."

Tiên vương mới qua đời, mấy chữ đó nghe từ trong miệng hắn nói ra chẳng có lấy chút nặng nề nào. Người qua đời dù sao cũng là phụ vương của hắn mà, cô còn nhớ khi phụ vương cô rời đi cô đã khóc một trận kinh thiên động địa...

Cô ngẫm nghĩ một lát rồi ngập ngừng viết rằng: ngươi không khó chịu sao...

Diệp Thiệu đọc được lời của cô, ánh mắt lạnh nhạt nhìn qua nhìn lại, dường như trong mắt hắn không tồn tại chút tâm tình nào.

Vẻ mặt hờ hững này của hắn càng khiến cho cô cảm thấy khổ sở, tựa như khi hắn nói câu "Thượng vương băng hà" vậy... cô cắn cắn môi, nhớ lại mấy lời mà khi xưa Lương thái sư dùng để an ủi mình, trịnh trọng viết xuống: ngươi không cần ngại ngùng đâu, nếu cảm thấy khó chịu thì cứ khóc đi...

Diệp Thiệu liếc mắt nhìn cô, cô cho hắn một ánh mắt khích lệ, đau đớn khi người thân qua đời vốn là chuyện thường tình, không cần phải che giấu. Huống hồ trong lòng cô vẫn luôn cho rằng, tính tình Diệp Thiệu vốn đã vặn vẹo lắm rồi, nếu mà nghẹn lại nữa thì uống thuốc nào cũng không cứu nổi.

Diệp Thiệu chậm rãi nói: "Vân Ngạn, nàng nói đúng, thực sự ta rất khó chịu..."

Phải thế chứ! Hắn lại ra vẻ muốn nói lại thôi nhìn cô, ánh mắt dao động nhưng không hề nói tiếp. Cô cảm thấy cần phải cổ vũ một chút cho tên Tề vương cao ngạo biến thái này, vì thế mà cong đuôi lên vỗ nhè nhẹ vào lưng hắn.

"..." Diệp Thiệu mím môi: "Vân Ngạn... nàng có thể ôm ta một cái không?"

Ôm thì ôm! Lúc này cô làm sao có thể nói ra một chữ "Không" đây, cho nên quyết đoán gật đầu.

Bất thình lình, chưa kịp chuẩn bị Diệp Thiệu đã kéo cô vào trong lòng, đầu vùi thật sâu vào lồng ngực cô.

Tuy rằng cô cảm thấy cần phải cho hắn một chút quan tâm nhưng mà tư thế này hình như có gì không đúng nha.

Trước ngực bị người ta cọ qua cọ lại, Diệp Thiệu thoải mái than thở: "Mặc dù có chút xíu nhưng vẫn thật mềm mại."

Cô: "..."

Cút đi! Lăn đi ngay, đồ háo sắc!

┉┉∞∞┉┉┉┉∞∞┉┉┉

Bởi vì tang sự của lão Tề vương, cho nên chuyện vào kinh của cô với Diệp Thiệu cứ thế hợp lý hợp lẽ mà kéo dài. Nhưng đó cũng chỉ là kế cầm chân, sau khi phát tang và đưa tang xong, cuối cùng cô với Diệp Thiệu cũng phải lên đường nhập kinh. Cô đã thảo luận với Diệp Thiệu về mục đích Mục thiên tử triệu chúng ta nhập kinh, Diệp Thiệu bảo theo hướng tốt nhất thì chẳng qua là muốn xem xem tân vương Tề quốc trông thế nào, còn hướng xấu nhất thì có lẽ là đã biết thân phận của cô.

Biết cô là con cá ư? Cô nằm bên thành hồ trợn tròn mắt.

Diệp Thiệu múc một bầu nước giội vào tóc cô, dòng nước chảy xuống dưới, lớp sương mù hôi hổi bốc lên: "Biết nàng là con cá còn tốt, sợ là biết cả thân phận quốc quân Kinh quốc của nàng rồi."

Nhưng có gì mà phải sợ, cô lại không hiểu lắm, biết thì thế nào, cho dù là tội khi quân, ông ta cũng không thể tru di cửu tộc cô được, ông ta cũng nằm trong cửu tộc của cô mà...

"Có gì mà phải sợ sao?" Thuật đọc tâm đáng sợ của Diệp Thiệu lại trỗi dậy, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên: "Vương vị Kinh quốc đổi chủ, chuyện lớn rung chuyển như thế đã xảy ra lâu như vậy rồi, vậy mà đế đô lại không có một chút động tĩnh, nàng không cảm thấy kỳ lạ sao? Theo lý nội gián nằm vùng của hoàng đế tại các quốc gia có không ít, Tiêu Hoài Chi có giữ kín tới mức nào thì trong hai tháng này cũng không thể không do thám được chút nào. Thái độ bàng quan này chỉ có thể thuyết minh rằng: hoặc là hoàng đế với Tiêu Hoài Chi liên hợp, hoặc là trong triều có trọng thần cùng cấu kết với Tiêu Hoài Chi, bịt kín lỗ tai hoàng đế."

Nhờ hắn nhắc nhở, cô mới sực tỉnh, hoàng đế liên kết với Tiêu Hoài Chi? Khả năng này không lớn lắm, bởi vì chuyện một nước như Kinh quốc đổi quốc quân mới không hề có chỗ tốt gì với ông ta, thậm chí tân quân mới với Mục thị còn chẳng có chút quan hệ thông gia nào lại càng khiến cho ông ta khó nắm bắt. Nhưng nếu như là trọng thần cấu kết với Tiêu Hoài Chi thì... như vậy dã tâm của bọn họ hẳn không chỉ dừng lại ở một Kinh quốc mà thôi.

Diệp Thiệu nhấc mái tóc dài đang tản ra trên mặt nước của cô, tẩm nước lá dâu rồi chậm rãi xoa tóc: "Tuy rằng khả năng sau có vẻ lớn hơn nhưng không có nghĩa là khả năng đầu không xảy ra, bởi vì bên trong này còn kèm theo một nhân tố chưa xác định, đó chính là huyết thống người cá. Nàng còn nhớ lời Bạch Khải từng nói chứ, có một kẻ thần bí đã đến tìm Yến vương?"

Cô ngẩng đầu nhìn hắn: đó không phải là người của Tiêu Hoài Chi sao?

Diệp Thiệu cười khẽ, vuốt nước lá dâu từ chân tới ngọn tóc cô: "Nếu như Tiêu Hoài Chi muốn liên minh với người khác, chắc chắn sẽ không đi tìm Yến vương, Yến quốc với Kinh quốc cách nhau quá gần. Nếu muốn Yến vương giúp Tiêu Hoài Chi vậy điều kiện sẽ là gì, nhất định là cắt mấy tòa thành trì ở nơi giao giới giữa hai nước. Kinh quốc vốn đã nghèo khó yếu kém, nếu Tiêu Hoài Chi làm như vậy thì dù có cướp được vương vị cũng đâu có ý nghĩa gì với hắn? Huống hồ, nàng cho rằng hắn là người như vậy sao?"

Đầu ngón tay của hắn lại tiến tới da đầu cô, khẽ khàng xoa bóp. Hắn làm rất đều tay, khiến cho cô thoải mái híp mắt lại. Nghe thấy câu hắn hỏi, cô theo bản năng lắc lắc đầu...

"Vân Ngạn, ta không muốn làm nam nhân đứng sau lưng ngài, chuyện cướp vương vị của ngài đều do tình thế bắt buộc." Nhưng lời nói của gã văng vẳng trong tai cô.

Tóc chợt bị kéo căng, cô đau tới mở to mắt, Diệp Thiệu kéo tóc cô, mặt lạnh băng nhìn cô: "Đang nghĩ tới ai?"

Cô: "..."

Xối nước sạch tóc cho cô, hai tay Diệp Thiệu xoắn qua xoắn lại do dự hỏi: "Vân Ngạn, hay là ta lại giúp nàng tắm rửa nữa nhé?"

Cô: "..."

Cô kéo áo choàng rộng bọc kín người, ngăn chặn ánh mắt cứ nấn ná trên người cô không chịu đi của hắn.

Diệp Thiệu: "..."

"Đại thẩm, tốt xấu gì ta cũng là một người bạn nhỏ đương tuổi vị thành niên! Loại hình ảnh uyên ương hí thủy hạn chế người xem thế này nhìn nhiều sẽ ảnh hướng tới sức khỏe của cả thế xác và tinh thần đó!"

Giọng nói bất mãn đầy oán giận của Tông Sở chợt vang lên bên ngoài hồ nước nóng, ơ, hơn nửa đêm nó còn tới làm gì?

"Trong cung nhiều tai mắt, ta mới đăng cơ chưa kịp xử lý, ban ngày gọi nó đến đây sẽ khiến cho nhiều người để ý." Diệp Thiệu gác hai chân bên bờ hồ thong thả nói: "Lấy dáng vẻ này của nàng mà nhập kinh, đừng nói hoàng đế, ngay cả một số đại thần trong triều đã từng gặp mặt nàng đều sẽ nhận ra. Cho nên việc che giấu là cần thiết, cả cái đuôi cá của nàng cũng là tai họa ngầm."

Hắn nói như đúng rồi đó, nhưng ... không phải ngày đó lão tể tướng cũng đã thấy mặt cô rồi sao?

"Chậc, một ông già mắt mờ thì sợ cái gì," Tề vương đại nhân khinh khỉnh phán: "Cùng lắm thì cho ông ta mắc "bệnh nặng" là xong."

Cô với Tông Sở: "..."

Vì hòa bình thế giới, Tề quốc hẳn nên hứa chắc chắn, trong vấn đề đối ngoại, sẽ không sử dụng vị sát thần là Tề vương bệ hạ này!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: