Chương 11~12

Chương 11: Diệp Thiệu và niềm đam mê đặc biệt với cá vàng

Vì thỏa mãn nhu cầu đối với nước của cô, Diệp Thiệu đã cho sửa chữa lại dục phòng (phòng tắm), cải tạo thành một hồ nước nóng thật là rộng. Mỗi bốn phía lại có một đầu rồng nhô lên phun nước nóng không ngừng suốt ngày đêm. Cứ cách một hai ngày là cô lại tới đây ngâm mình. Mà còn chưa hết, cứ mỗi ngày cô sẽ lại phát hiện ra thêm một món đồ chơi mới ở trong hồ.

Cây san hô đỏ, đá cuội tròn trịa lấp lánh, vỏ sò to óng ánh rực rỡ, cuối cùng TMD chứ, cô còn phát hiện ra cả mấy bụi rong biển đang lơ lửng trong nước!!! Hứ, đúng là có tiền có khác. Cùng là vương thất một nước, cô muốn ngắm biển thì phải lao lực chạy trăm ngàn dặm đường, Diệp Thiệu chỉ cần phất phất tay đã có thể mang cả đáy biển vào trong bồn tắm nhà mình.

Cô có thể tưởng tượng ra cảnh hắn lười nhác nằm nghiêng bên hồ, tay trái rượu nho, tay phải ngân phiếu, nháy mắt một cái: "Bản vương có tiền nên cứ thoải mái tiêu thôi! Sao nào."

Hôn nay vào, cô để ý thấy bên cạnh hồ nước có thêm một thứ khác lạ, là một cái hộp vuông bằng ngọc lưu ly.

Quan sát một lúc, bên trong vách hộp lưu ly trong suốt là những con cá vàng ngũ sắc đang thong dong bơi trong đó...

Cô nhìn về phía Diệp Thiệu tựa như phát hiện ra lục địa mới, chẳng lẽ tên thái tử Tề quốc này có một niềm đam mê đặc biệt đối với cá vàng? Không chỉ nuôi con cá lớn là cô mà còn nuôi thêm cả một thùng cá nhỏ?

"Không nên nhìn ta như vậy, đừng cho là ta không biết trong lòng ngươi đang mắng ta." Diệp Thiệu lạnh lùng liếc cô.

Cô tựa như bị người dẫm phải đuôi, vì có tật giật mình mà run rẩy. Sau đó cố bình tĩnh lại, cô nhìn hắn hoài nghi, biết đâu là mèo mù vớ cá rán???

Diệp Thiệu như thể nghe được tiếng lòng cô, hừ lạnh một tiếng đi đến chỗ bể thủy sinh, thành thục múc một nắm thức ăn vẩy vào trong bể: "Cái này còn cần phải đoán sao? Ngươi không lộ vẻ gì chính là đang ngẩn người; chóp mũi nhắn nhó là khi đói bụng, mày sẽ nhăn lại khi gặp phải vấn đề không cách nào giải quyết , còn như bây giờ cả mặt đều trương thành hình bánh bao ấy hả, nhất định là trong lòng đang mắng ta."

"..." Cô, cô theo bản năng sờ sờ mặt mình, ơ, tròn thật này!

Đuôi lông mày Diệp Thiệu giương lên tỏ vẻ đắc ý, chắc chắn là đang cười nhạo cô: "Tâm tư nhỏ bé đó của ngươi, lừa được ai."

Nhìn cái đồ đáng ghét nhà ngươi này! Không hiểu được lấy một chút gì gọi là chừa cho con cá lấy một tí tôn nghiêm! Cô thật sự tức giận rồi đấy, vì vậy cô đem theo cái mặt bánh bao thở phì phò nhảy xuống nước, không bao giờ muốn nhìn thấy cái mặt khiến cô phiền não kia nữa a a a a a!

Diệp Thiệu: "..."

Bơi trong nước một lúc, cô lại phát hiện thêm một món đồ mới mẻ ở trong hồ, một cái vỏ sò cực kỳ to. Cô bơi xung quanh nó hai vòng, phát hiện ra nó to tới mức thừa sức chứa cả người cô trong đó. Ngắm nhìn một lúc, nâng lớp vỏ phía trên lên, cô cẩn thẩn tiến vào sờ soạng, sau đó phát hiện thứ mềm mềm bên trong không phải là thịt mềm mà là cái đệm dày mềm mại bằng gấm, không biết bên ngoài được bọc bởi cái gì mà không hề thấm nước.

Đúng lúc đó Diệp Thiệu cũng vào trong nước, cô sởn tóc gáy, có lẽ nào hắn thật sự muốn cùng cô tắm uyên ương ?! Quá kinh dị, cô, cô tuyệt sẽ không để cho hắn làm chuyện khó có thể mở miệng đối với cái đuôi của cô đâu! Đầu cô nóng lên nhanh chóng trốn vào trong vỏ sò, ngay lúc bóng dáng Diệp Thiệu vừa xuất hiện, lạch cạch, trước mắt bỗng tối đen, vò sò khép lại.

Cô: "..."

Diệp Thiệu: "..."

"Đi ra." Diệp Thiệu lạnh lùng ra lệnh.

Cô mở mắt ra tìm một tư thế thật thoải mái nằm trong vỏ sò, không thèm để ý tới hắn, dù sao hắn cũng không thể vào được.

Bên ngoài vỏ sò vang lên tiếng bộp bộp, Diệp Thiệu không nhịn được gõ lên, bỗng bên ngoài chợt im bặt.

Hả, hắn đi rồi?

Cô cố gắng nhìn ra bên ngoài qua khe hở trên vỏ sỏ, bỗng rầm một tiếng, cô bị chấn động tới choáng váng đầu óc cảm thấy vỏ sò rõ ràng bị thụt xuống dưới, không gian thu hẹp lại.

Sau một thoáng mê mang, cô từ từ ý thức được:

Tên khốn này, thế mà lại ngồi lên mặt trên cô!!!

Ơ, những lời này hình như hơi có chút vấn đề...

"Vân Nghiên, ngươi tới Tề quốc đã lâu như vậy có muốn về nhà không?" Người ngồi bên trên chợt lên tiếng.

Cô muốn trở về lắm! Cô sốt ruột, nóng lòng muốn về nhà về lại vương đô Kinh quốc, cách tên khốn nhà ngươi càng xa càng tốt! Ngươi buộc cô ở lại đây muộn thêm một ngày, số bách tính Kinh quốc kêu than thiếu lương thực, giãy giụa trong khốn cùng lại nhiều thêm!

Nhưng Diệp Thiệu chợt không tiếp tục giễu cợt cô nữa, khiến cô dường như đánh hơi thấy hơi thở mùa xuân...

"Nhưng mà muốn cũng vô dụng, bản vương sẽ không thả ngươi về đâu, ha ha ha ha!!!"

Cô: "..."

Cô không nên tin tưởng Diệp Thiệu tẩy trắng cái bản chất đen tối của hắn mà chuyển thành tri âm tri kỷ!

"Vân Nghiên, ngươi kể cho ta nghe một chút về tộc người cá các ngươi đi. Các ngươi có gì khác với người đất liền?"

Hôm nay Diệp Thiệu thả rắm, nhầm, nói rất nhiều, cô nằm trong vỏ sò vờ như không có ai ở đây, vờ được một lát, trên đầu chợt vang lên tiếng nổ, đất trời quay cuồng, cô bị chấn động tới mức thất điên bát đảo suýt thì phun ra.

Tên cặn bã này! Hắn không thể để yên cho cô làm một mỹ nhân ngư sao!

"Chủ nhân, Binh bộ thượng thư tới." Phục Linh xuất hiện đúng lúc cứu vớt cô.

Chưa kịp cảm động rơi nước mắt, giọng nói lạnh như băng của Diệp Thiệu tiếp tục đẩy cô vào tuyệt vọng.

"Bản vương đang có việc, bảo hắn chờ một lát." Đuổi Phục Linh đi, Diệp Thiệu tập trung hỏa lực đối phó cô: "Vân Nghiên..."

Cô ở bên trong lệ rơi đầy mặt, Diệp Thiệu, tên súc sinh nhà ngươi, ngươi ép một người cá bị câm như cô nói chuyện nhân sinh nói chuyện triết học với ngươi, bà đây biết nói thế nào!

Vào đúng thời khắc mấu chốt, tiểu thiên sứ Phục Linh lại liều chết ra sân cứu vớt cô đương trong nước sôi lửa bỏng: "Thái tử...Lễ bộ thương thư đã tới rồi, nói là có việc gấp cần bẩm báo."

Nói chung Diệp Thiệu đối với việc quốc gia đại sự là rất để tâm, tuy nhiên trước khi đi hắn vẫn uy hiếp cô ở dưới, đại ý là chờ hắn về cô còn không ra khỏi đó quỳ xuống khóc lóc ôm đùi hắn nhận sai thì hắn sẽ đem cả cô và cái vỏ sò ra làm món cá vàng nướng sò tỏi...

"..." Nghe tên món, hình như là rất ngon đó...

Vừa tìm được đường sống trong chỗ chết cô thở phào một hơi, chờ bước chân Diệp Thiệu đi xa, cô bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc đến một vấn đề.

Ai tới thả cô ra ngoài với!!!!!

┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉

Cô cho là tên Diệp Thiệu vô tâm vô phế kia sẽ quên đi viên trân châu trong vỏ sò này nên ngủ đến tối trời, không biết là bao lâu cô bị luồng ánh sáng chói mắt gọi dậy.

Gương mặt tuấn tú lạnh lùng không biểu lộ gì của Diệp Thiệu ở gần ngay trong gang tấc, cô mơ màng bò dậy, nhưng bởi vì giữ một tư thế quá lâu cho nên cả người tê dại ngã về chỗ cũ. Cũ ngã này giúp cô tỉnh táo hơn rất nhiều, suy nghĩ đương mông lung tụ lại một chỗ, cô như nghe được tiếng xe ngựa không ngừng...

"Hừ!" Xem chừng là dáng vẻ mơ màng của cô quá khó coi cho nên sau khi lật vỏ sò lên Diệp thái tử cũng không thèm nhìn tiếp mà trở lại chỗ ngồi tiếp tục xem tấu chương.

Lúc này cô mới ý thức được nơi bản thân đang ở không phải là Tề vương cung mà là...vén một góc rèm xe lên, đao thương lạnh lẽo lóe sáng làm chói mắt cô, cô lặng lẽ trở về ngồi trong vỏ sò của mình.

Tin Diệp Thiệu xuất chinh đã có từ lâu, bên Đế đô thúc giục hai ba lần nhưng trong giai đoạn tranh quyền đoạt vị gay cấn thế này mà hắn nói đi là đi luôn, vậy thì lòng cũng quá đỗi rộng rãi rồi đấy. Hay là trong thời gian dài cô bị giam cầm trong sợ hãi, Diệp Thiệu đã xử lý xong mẹ kế của hắn và Tề Kha?

Giọng nói lành lạnh của Diệp Thiệu truyền tới: "Tề Kha đột tử."

Quả nhiên...

Một câu nói như hời hợt, lại có ý nghĩa thông báo toàn bộ triều đình Tề quốc trong tương lai về cơ bản đều nằm trong tay Diệp Thiệu. Vậy đệ đệ Diệp Lĩnh của hắn đâu? Diệp Lĩnh không phải Tề Kha, nó là vương tử danh chính ngôn thuận của Tề vương, Diệp Thiệu cũng không thể làm ra một cái "đột tử" nữa chứ. Mẹ nó, đại vương tử Tề quốc đột tử, ngũ vương tử cũng đột tử, Diệp Thiệu, ngươi không sợ sau này sẽ gánh thêm cái ác danh "thiên sát cô tinh" như cô sao, hơn nữa quần chúng xung quanh cũng đâu phải người ngu.

"Lần này Diệp Lĩnh xuất chinh cùng bản vương." Diệp Thiệu lật một trang tấu chương.

Gì? Diệp Lĩnh mới có mấy tuổi! Cô yên lặng khinh thường tên khốn Diệp Thiệu bóc lột lao động trẻ em đồng thời ý thức được nước cờ này hắn đi vừa thâm độc lại vừa...đúng. Mang Diệp Lĩnh theo, một là có thể coi như con tin dồn ép thế lực của Tề hậu khiến bà ta không dám hành động thiếu suy nghĩ; hai là trên chiến trường đao kiếm không có mắt, muốn một người chết trở thành vấn đề dễ như trở bàn tay.

Nhưng nói tới cùng, dụng ý của Diệp Thiệu vẫn quá rõ rệt, rất dễ bị người ta đâm sau lưng!

"Là Diệp Lĩnh tự thỉnh cầu muốn theo ta xuất chinh, tuổi nó cũng không còn nhỏ. Lúc bản vương 12 tuổi đã giết không ít người."

Cô: "..."

"Không nên nhìn ta như vậy, đã sớm bảo ngươi có tâm tư gì liền viết hết lên trên mặt rồi." Hắn hừ một tiếng, lẩm bẩm: "Không biết là làm sao mà lớn được tới này."

Không phải, cô muốn nói là..., yên lặng viết một hàng chữ rồi giơ lên: "Tuổi ta cũng vẫn còn nhỏ, mấy thể loại máu me giết người như ngóe này đừng kể cho ta nghe.

Diệp Thiệu: "..."

┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉

Thái tử một nước xuất chinh, Tề quốc lại là nước giàu như vậy đương nhiên khí thế phô trương rất ghê. Chỉ có điều hiện giờ Diệp Thiệu vẫn mang thân phận thái tử cho nên kiểu cách xe ngựa còn kém hơn so với cô một chút. Bên ngoài không được trang hoàng vậy thì bên trong tất phải trang trí xa hoa. Nhưng Diệp Thiệu là một tên đầu óc rối loạn tới mức nhàm chán, khí chất của hắn khác hẳn với mấy cha già nhà giàu mới nổi, hắn đi theo phong cách nhã nhặn mà xa hoa.

Không bàn tới cái khác, chỉ tính riêng cái đệm mềm bắng gấm cô đang ngồi này thôi, mát mẻ như nước, cái đuôi đặt lên trên không hề cảm thấy chút khác thường nào, sau một thời gian dài cũng không bị khô đi, vừa nhìn đã biết là báu vật. Đồ này mà đem bán lẻ tới tộc người cá, nhất định sẽ dẫn đến một cơn thủy triều "mua mua mua".

"Đó là giao sa, trong nước như tan chảy, rời nước tựa khói bay. Đừng nói với ta, ngươi là người cá mà lại không biết vật ấy."

Lời nói của Diệp Thiệu như gõ tiếng chuông cảnh báo, đinh một tiếng khiến cô chợt nhớ đến mục đích ban đầu của mình.

Diệp Thiệu đang chăm chú phê tấu chương bỗng chợt ngẩng đầu lên nở một nụ cười cực kỳ quỷ dị với cô: "A Nghiên, về tới nhà, ngươi có vui không?"

Về, về nhà?

Chương 12: Cá hoang tưởng

Nụ cười này của Diệp Thiệu dọa lòng cô không yên, sờ không thấy đáy, lửng lơ đến phát sợ.

Nhà cô chỉ có một chỗ, đó chính là Kinh quốc. Nhưng sau khi bị Diệp Thiệu nhặt về, kỹ năng diễn xuất của cô đã đạt thành, ngươi xem cô vẫn là người câm này, ngươi có nói liên tục, nói mớ, nói lỡ miệng thậm chí phun cả máu chó thì đối với cô đều như không tồn tại. Chỉ có điều cô suy nghĩ nát óc vẫn không nghĩ ra Diệp Thiệu điều tra từ chỗ nào mà rõ thân phận cô.

Cô cuộn cái đuôi lên trầm tư suy nghĩ, suy nghĩ được một lát ánh mắt lơ đãng nhìn sang, vừa vặn đối diện với đôi mắt lấp lánh nét cười của Diệp Thiệu. Lòng cô giật thót, mẹ nó, tên này đang thử cô!

Nhớ lại những lời âm hiểm giả dối thường ngày của Diệp Thiệu, càng nghĩ càng thấy là như vậy! Nhưng mà cô là ai, cô là một người cá cơ trí, cô vừa cảm khái vừa viết một hàng chữ thăm dò ngược lại hắn: "Ngươi biết nhà ta ở đâu?"

Ánh mắt hắn nhìn cô như thể đang nhìn đứa trẻ thiểu năng, trả lời như đương nhiên: "Ngươi là người cá, nhà không phải ở biển sao?"

Cô: "..."

Cô phát điên, đều tại ngươi! Đều tại ngươi! Đều tại ngươi bình thường hành vi âm u tính cách vặn vẹo, bảo làm sao cô có thể nghĩ về ngươi theo hướng bình thường được!

Mà nữa, thông qua một số tin tức vụn vặt mà cô thu thập được sau khi tới Tề quốc, thì ra ban đầu Diệp Thiệu nhặt được cô đúng là ở trong phạm vi lãnh thổ Kinh quốc thật. Giữa Kinh quốc với Tề quốc có một đoạn eo biển. Cô rơi xuống ở cửa biển, là bị nước đẩy vào bên bờ, kết quả là bị Diệp Thiệu không khéo thế nào bắt gặp. Dùng kiến thức biết được từ đám huynh đệ ám vệ thủ hạ có chỉ số thông minh miễn cương đạt chuẩn của cô thì chỉ có thể suy luận ra quá trình như vậy. Vậy thì khi Diệp Thiệu mang cô trở về, động tĩnh lớn như vậy, nhất định sẽ làm mọi người chú ý...

Phân tích rạch ròi xong, tâm trí cô không khỏi bay xa, hướng về vương đô Kinh quốc quen thuộc mà ấm áp đang vẫy tay chào đón cô trở về.

Tâm tình đương trào dâng thì bị Diệp Thiệu dội ngay gáo nước lạnh xuống: "Thu ngay lại vẻ mặt chờ đợi không thể nào che giấu được của ngươi đi, chỉ là đưa ngươi đi ngang qua đó thôi, đừng nghĩ tới chuyện bản vương sẽ phóng sinh cho ngươi."

Phóng, phóng sinh??? Ngươi TMD cho rằng cô là con cá chép gấm giữ lại nuôi có thể đem lại may mắn sao!!!

Cõi lòng tràn đầy hy vọng sau đôi câu vài lời của Diệp Thiệu đã tan thành tro bụi, cô ưu thương cuộn mình lại như con cá mực, còn tự thề với lòng sẽ không bao giờ nhiều lời với tên Diệp Thiệu này nữa!

Diệp Thiệu không hề cảm giác được luồng áp thấp của cô, buông tấu chương xuống lấy một hộp đồ ăn tinh xảo ra: "À, đến giờ cho ăn rồi."

Cô: "..."

Cho ăn muội ngươi ấy! Cô lật bàn, cô sẽ không bao giờ tiếp nhận loại bố thí mang tính vũ nhục này!

"Có ăn bánh gừng không?"

Không ăn!

"Bánh hạnh nhân thì sao?"

Không ăn!

"Không phải bình thường rất thích ăn sao..." Diệp Thiệu lẩm bẩm, bày ra từng loại từng loại một, khi hỏi đến cái cuối cùng, hắn điềm nhiên nói: "Nếu A Nghiên nóng lòng nhớ nhà không đói bụng vậy cũng không sao, chờ khi đến Kinh quốc thèm ăn cũng không muộn."

Cô: "...". Mẹ nó, chờ đến Kinh quốc, cô cũng đói thành con cá lắc lư theo gió biển rồi!

Đúng lúc đó bụng của cô kêu lên rột rột, mặt hắn không chút thay đổi nhìn cô, mặt cô không chút thay đổi nhìn hắn, cô hừ hừ giơ giấy lên: "Ta muốn ăn bánh hạnh nhân! Còn muốn thêm cả nho khô nữa!"

Diệp Thiệu: "..."

Diệp Thiệu không thích ăn đồ ngọt cho nên khi cô dựa vào án chọn lựa rồi gặm gặm, hắn lại chống cằm ngồi bên cạnh nhìn bản đồ như có điều suy nghĩ. Cô liếc mắt nhìn, nhớ không lầm thì đây chính là bản đồ địa hình biên giới tây bắc.

Tây bắc Mục triều bị Kiêu tộc chiếm cứ đã lâu, người Kiêu tộc dũng mạnh thiện chiến đúng như cái tên của họ, từ thủa đầu triều Mục thành lập đã khiến các đời Mục thiên tử đau đầu không thôi. Người tộc Kiêu tuy có đội quân tinh nhuệ quả cảm nhưng lại không có nhiều của cải; cả trăm năm qua triều Mục không có danh tướng nào nhưng Thái Tông, Cao Tông điều hành đích đáng để lại cơ nghiệp vững chắc cho con cháu đời sau.

Hai bên đánh qua đánh lại, giao chiến đã trăm năm, cũng có lúc thắng lúc thua. Chẳng ai chiếm được nhiều lợi hơn ai, cũng chẳng ai chịu thiệt hơn ai. Tóm gọn lại là: dây dưa không dứt. Sau hơn trăm năm dây dưa không dứt, tộc Kiêu vẫn rong chơi trên vạn dặm thảo nguyên của họ như trước, về sau lại cùng kết thành quan hệ thông gia liên minh với các nước Tây Vực. Mà Mục triều thì lại là không dây dưa nổi nữa, đế quốc trăm năm, thực lực của chư hầu các nước càng lúc càng mạnh. Chư hầu phát triển cường thịnh chứng tỏ quyền lực của thiên tử lại càng yếu đi. Từ thái độ của chư hầu đối với Mục thiên tử có thể nhìn ra, tuy không tới mức không để vào mắt nhưng quốc quân Thục quốc ngang ngược thành quen, thỉnh thoảng lúc ăn no uống say sẽ có ngôn hành mạo phạm thiên tử.

Hầu hết những lần đó, Mục thiên tử đều bình tĩnh trách cứ đôi câu, sau cũng không tỏ ý gì nữa.

Về phần Kinh quốc chúng ta ấy à, nước nghèo dân nghèo, thôi thì đừng đeo đuổi mấy vụ tự tôn làm gì...

Cô ăn xong một hộp bánh hạnh nhân, Diệp Thiệu vẫn đang nghiên cứu bản đồ. Cô liếm liếm môi, ăn hơi nhiều nên bị ngấy. Một ly trà kịp thời đưa đến trước mặt cô, cô nhìn sang, ánh mắt Diệp Thiệu vẫn không rời khỏi bản đồ. Cô lén lén xoa hết lớp vụn bánh vào vạt áo hắn rồi bình thản ung dung cầm chén trà lên uống.

Chỉ trong chút thời gian ngắn ngủi này, Diệp Thiệu đã kịp vẽ vài đường màu đỏ lên trên tấm da dê. Cô nhìn nửa ngay, có lẽ là hướng tấn công và phòng thủ chăng? Kinh quốc tuy nhỏ nhưng lại bị kẹp giữa hai cường quốc, bởi vì loại cân bằng kỳ dị này mà trái lại là có rất ít chiến sự. Mà loại chiến sự đối đầu với Kiêu tộc thì lại càng không tới lượt chúng ta. Triều đình nhà Mục có quân đội của riêng mình, ngoài ra hàng năm chư hầu các nước còn giao nộp tiền cống và quân đinh, quân đội các nước chư hầu chỉ được dùng tới khi cần điều động binh lính gấp rút tới xả thân cứu vua trong những trường hợp nghiêm trọng ví như là bức vua thoái vị, đây cũng là để đề phòng chư hầu một nước nào đó nhất thời cao hứng muốn chơi trò tạo phản.

Cho nên cô đối với việc Mục thiên tử nhiều lần trực tiếp hạ lệnh cho Diệp Thiệu – thái tử một nước xuất chinh đánh giặc là một điều rất khó hiểu, càng kỳ lạ hơn là Tề vương – người có vị trí như lão Đại của năm nước nhưng lại nói gì nghe nấy, cứ thế rộng rãi để Diệp Thiệu đi. Ông ấy không lo bị Mục thiên tử đâm một đao sau lưng, liên hợp với Kiêu tộc nội ngoại cùng công, tiêu diệt thái tử Tề quốc?

Cô lặng lẽ cắn một miếng bánh gừng, trừ khi có một khả năng, thực ra bản thân Tề vương cũng cùng chung ý tưởng với Mục thiên tử, muốn mượn tay Mục thiên tử thủ tiêu Diệp Thiệu?

Phi phi phi! Mỹ nhân ngư nên sưởi nắng ấm suy nghĩ tích cực như cô sao lại có thể nghĩ ra loại suy đoán âm u ác độc thế này cơ chứ!

"Xem trộm quân cơ, chém không cần hỏi." Giọng nói lạnh lẽo của Diệp Thiệu bất chợt vang lên.

Đuôi cô cứng đờ, tuy biết đến tám phần là Diệp Thiệu dọa cô sợ nhưng cô vẫn căm giận cắn một miếng bánh gừng thật to. Đổi lại là cô, có đứa con trai như vậy cô còn sốt ruột nóng lòng muốn thủ tiêu hắn không thể chờ được ấy.

┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉

Lần xuất chinh này, tuy trong quân đội có sáu phần là người Tề quốc nhưng chỉ huy lại là người kinh đô. Khác với lần trước, lần này Diệp Thiệu đã có thể đường đường chính chính đi lên đường lớn. Quân lệnh như sơn, cả đoạn đường này Diệp Thiệu cũng không hề lộ vẻ vội vàng gấp gáp gì. Sau hai ngày đường, đại quân của hắn đã tới tây nam Tề quốc dựng doanh trại ngoài thành, bản thân hắn thì mang theo cô vào trong thành ở lại một dịch trạm.

Tề quốc không hổ là cường quốc, dịch trạm ở một tòa thành tận nơi biên thùy cũng không kém bất kỳ dịch trạm nào ở vương đô Kinh quốc. Thái tử gia đại giá, dịch quan sớm đã lo sợ mà đổi hết đệm chăn, nhưng nơi này bởi vì quá ít người lui tới nên dù đã đổi đệm chăn nhưng trong phòng vẫn thoang thoảng mùi ẩm mốc.

Cô đứng trước giường do dự, hai ngày nay trời đổ mưa suốt, càng tới gần Kinh quốc cả người và trời đều trở nên ẩm ướt, nhỡ đâu ngủ xong đêm nay, đuôi cô sẽ mọc rêu lớn tướng thì sao???

Diệp Thiệu nhìn ra nỗi lo lắng của cô, lại không rõ vì sao cô lại lo lắng, chỉ thấy hắn hời hợt bảo: "Sợ mùi mốc thì ngủ trong nước ấy, dù sao ngươi cũng là con cá."

"..." Cá thì sao! Ai nói cá thì nhất định phải ở trong nước! Trong lòng cô lầu bầu, nhỡ đâu ngâm trong nước cả một đêm lại bị phồng to như quả bóng thì biết làm sao???

Nhưng cô cũng hiểu hành quân đánh giặc quý ở thần tốc, không thể làm như ra ngoài đi chơi mà mang theo đệm giường đã giặt giũ sạch sẽ thơm tho. Chấp nhận, chấp nhận thôi.Cô lầu bầu đẩy xe lăn đến gần giường. Nào ngờ chăn làm bằng gấm lại trơn trượt như nước, mà bản thân cái đuôi của cô cũng đã trơn trượt. Lần đầu leo lên, trượt xuống, lần hai leo lên lại trượt xuống, đang ảo não thì sau mông bị người ta đẩy mạnh một cái.

Cô bị người ta....ủi vào.

Lăn hai vòng mới ngồi vững vàng, cả mặt và cổ cô đều đỏ lựng, giận không kìm được mà trợn mắt, ngươi ngươi ngươi, người vừa mới sờ chỗ nào!

Diệp Thiệu cực kỳ khinh bỉ nhìn cô: "Thẹn thùng cái gì, đuôi ngươi có chỗ nào là ta chưa sờ đâu?" Dứt lời, thản nhiên quay người rời đi.

Cô: "..."

Diệp Thiệu đi được vài bước dường như nhớ ra chuyện gì lại quay trở về, hắn vừa trở về liền bắt đầu cởi quần áo!

"..." Cô cảnh giác dõi theo hắn, lặng lẽ ẩn cái đuôi mình vào sâu bên trong...

Động tác nhỏ này của cô không lọt khỏi mắt hắn, thái dương hắn giật giật, cười như không cười nhìn cô: "Vân Nghiên, ngươi đề cao mình quá rồi đấy."

Cô: "..."

Cô lặng lẽ cầm lấy gối đầu, ném thẳng vào bản mặt tuấn tú của Diệp Thiệu. Khốn kiếp, sờ soạng mông ngươi ta còn bày đặt khinh bỉ ngực người ta!!!

Đoán chừng Diệp Thiệu cũng không ngờ tới cô sẽ làm như vậy, cho nên cứ đứng yên tại chỗ rồi bị cô đập trúng...

Gối đầu không làm bằng sứ nhưng độ cứng cũng không phải vừa. Cô chợt nghe thấy Diệp Thiệu rên lên một tiếng, cô hoảng hồn sửng sốt, ngó trái ngó phải cũng không thấy chỗ trốn, soạt, trốn vào trong chăn.

Trong phòng tĩnh lặng như chết, lòng cô cực kỳ thấp thỏm. Thực ra bình thường cô cũng bị Diệp Thiệu châm chọc khiêu khích nhiều rồi nhưng hôm nay lại tức giận đến lạ kỳ! Vui sướng nhất tời nhờ xả giận nhưng giờ lệ cô rơi đầy mặt, cái tính tình có thù tất báo của Diệp Thiệu, hu hu hu...

"Vân Nghiên, ngươi có tiền đồ lắm." Giọng nói lạnh như băng của Diệp Thiệu vang lên.

Cô run run, càng chui sâu vào trong chăn.

Sau đó, sau đó...không có sau đó. Chờ đến khi cô nhịn tới mức không thở được nữa đành phải ló đầu ra thì Diệp Thiệu đã biến mất tiêu, Phục Linh nhẹ nhàng hạ xuống từ xà nhà. Hắn không nói gì, nhưng ánh mắt thương cảm của hắn đã nói rõ cho cô biết, Diệp Thiệu ngạo mạn, tức giận, cần người tới dỗ...

Nhưng bà đây vẫn còn đang giận đây!

Cô hậm hực kéo chăn lên, thổi phù tắt đèn đi ngủ!

...

Ngủ tới nửa đêm, cô bi ai phát hiện ra cô mất ngủ...

Không phải là vì lo sáng sớm mai mình sẽ trở thành miếng cá trong bát cháo của Diệp Thiệu mà mất ngủ là vì có người lẻn vào phòng cô...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: