de 2 tap lam van 9-4
Đặt văn bản tại đây...Linh thân mến !!!
Thời gian trôi nhanh thật đó . Mới thoáng qua thôi mà đã 20 năm rồi . Nhưng thời gian cũng không thể làm mờ những kỉ niệm của thuở áo trắng đc . Nhớ lại ngày trước mình còn là cô bé lười học , ham chơi và rất ghét các môn xã hội như văn và sử . Vậy mà giờ đây lại là một phóng viên du lịch rồi đó . Chợt nói đến môn sử và văn , tự nhiên mình lại thấy nhớ ngôi trường cấp 2 của tụi mình ngày xưa quá . Nhớ các cô và đặc biệt là cô văn , cô đã tận tình giúp mình rất nhiều . Và hôm qua , mình và cái Thắm - lớp trưởng cũ ngày xưa ấy đến thăm lại ngôi trường cấp 2 dấu yêu . Cậu biết ko ? Trường ta bây giờ khang trang lắm . Ngày trước có trường chỉ có 2 tầng mà giờ đã xây thành 5 tầng khang trang đẹp đẽ . Các phòng học có đầy đủ máy chiếu , thiết bị phục vụ cho học tập , hiện đại lắm . Khi vừa vào trong trường , mình đã gặp cô Tú - hoa khôi trường mình ngày xưa đó . Trông cô vẫn xinh đẹp , sắc sảo mặn mà như xưa . Cô không nhận ra mình mà còn tưởng là giáo viên mới vào nữa chứ . Chỉ khi mình nhắc đến cái đứa con gái ngày xưa thích làm Mc thì cô mới nhận ra . Cô cũng nhận ra cái Thắm vì nó là ca sĩ của trường hồi ấy mà . Cô dẫn chúng mình vào phòng giáo viên . Chà !!! Giờ lắm giáo viên trẻ vào dạy lắm . Khó mà tìm ra những cô giáo dạy mình xưa . Sau khi cô Tú giới thiệu về mình cho mọi ng' , mình ngồi xuống ghế và nói ý định đến trường . : " Tôi đến đây vừa để thắm các thầy cô cũ và viết một số bài báo về cái trường chuẩn quốc gia này..." Mãi nói chuyện mà mình không để ý mấy một cô giáo tầm tuổi trung niên ngồi ngay gần sát mình . Bông mình chợt nhân ra cái mùi oải hương thoang thoảng . " ... Không lẽ là cô Hương ?.." - mình thầm nghĩ . Tự dừng cổ họng mình nghẹn lại ... đúng là cô Hương rồi . Mình nhìn cô hỏi nhỏ :
- Cô Hương đấy phải không ạ ?
Cô ấy nhìn mình cười nhẹ có xen chút mệt mỏi :
- Uhm..cô đây..em là,..
Mình như nấc lên :
- Em đây này cô.Cô còn nhớ cô học trò hay ốm đau không .?
Và đến cô cũng khóc . Cô vuốt tóc mình như một đứa học trò nhỏ của cô . Mình nhớ cô lắm . Nhớ hồi nào mình ốm , cô cõng mình xuống tầng vào phòng y tế . Cô bóp thuốc cho mình như một ng' mẹ . Khi mình ở bệnh viện cô còn đến chăm sóc mình .
- Cô ơi !!! Em đội ơn cô nhiều lắm - Mình ôm chầm cô và khóc .
Có lẽ chưa bao giờ mình vui như hôm nay , vui lắm . Vui đến nỗi nước mắt cứ tiôn rơi . Biết bao nhiêu kỉ niệm vui buồn tự dưng cứ ào ào đổ về . Cô nhìn tôi vẫn dịu dàng như xưa :
- Giờ chắc cô có thể nói cho em biết rằng cô rất yêu em . Vì cô không thể..sinh con..nên cô coi em như đứa con của cô vậy .
Mình lặng người đi . Cô luôn che chở mình , luôn giúp đỡ mình , luôn đón tiếp mọi ng' bằng nụ cười hiền dịu . Mình chưa bao giờ nghĩ cô buồn . Mình chưa bao giờ nghĩ cô khóc . Và giờ đây , mình đã biết đc nỗi khổ tâm của cô . Mình rất yêu và kính trọng cô như mẹ của mình . Rồi cả căn phòng tự dưng im lặng . Mình cảm giác như ai cũng khóc . Ơn nghĩa của cô thật lớn lao , mình nghĩ cậu cũng hiểu đc Linh ạ .
Ánh nắng vàng của mùa hạ chảy khắp sân trường , các lớp vẫn đang học . Xung quanh tĩnh lặng buồn tẻ vậy mà vẫn có những niềm vui đang dâng lên giữa không gian yên tĩnh này .
Linh ạ , hãy gạt công việc sang 1 bên để về thăm trường cũ dù chỉ 1 lần . Cậu sẽ cảm nhận đc cái cảm xúc vui sướng và hạnh phúc hơn bao giờ hết khi gặp lại nhưng thầy cô đã bỏ cả tuổi thanh xuân của mình để dạy chúng ta học .
Bạn thân
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top