Ngoại 6-10
Khi Lisa nghe thấy Chaeyoung ở bên kia thấp thấp cười thành tiếng, cô đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút ngứa, lại có chút ngượng ngùng.
Chaeyoung cười xong, lại nhàn nhạt nói: "Tôi không chọn, chị chọn là được rồi."
Lisa câu môi: "Tôi biết một nhà hàng Tứ Xuyên nấu món cay Tứ Xuyên rất ngon... A, không đúng, dạ dày cô không tốt nên không thể ăn cay. Vậy thì đổi nhà hàng khác, nhà hàng Hạ thị ở đường Quảng Trí có món lẩu rất ngon, lại có rất nhiều món ăn dinh dưỡng, hơn nữa cháo hải sản nhất phẩm của bọn họ ăn cũng không tồi."
"Ừm, chị đề cử, vậy khẳng định là không tồi. Bất quá gần đây tôi rất bận, có lẽ sẽ mất vài ngày. Không biết đến lúc đó chị còn nhớ hay không."
Lisa nghiêm túc nói: "Sẽ không, tôi nhất định nhớ, khi nào cô có thời gian cứ nói cho tôi biết."
Trong mắt Chaeyoung có ý cười: "Vậy không có vẻ như tôi đang chờ bữa cơm của chị rồi?"
Lisa câu môi nhìn thời gian: "Vậy, vậy tuần này, cô xem cô có rảnh không, nếu không rảnh thì cô nói với tôi. Cô rảnh tôi liền hẹn, được không?"
Nghe được dáng vẻ nghiêm túc của cô, Chaeyoung cảm thấy có chút thú vị, gõ nhẹ ngón tay: "Được."
Trò chuyện với Lisa xong, thần sắc của Chaeyoung vẫn có chút vui vẻ, Tôn Nhã cầm văn kiện trộm nhìn nàng, trong mắt lộ rõ vẻ tò mò.
Chaeyoung ngẩng đầu, thần sắc trở nên lạnh lùng, vươn tay cầm lấy văn kiện liếc mắt nhìn Tôn Nhã: "Nhìn cái gì?"
Tôn Nhã vội vàng đứng thẳng người nhìn sang chỗ khác, sau đó câu môi cười nói, "Sao hôm nay Park tổng lại vui như vậy?"
Chaeyoung liếc cô một cái: "Con mắt nào của cô nhìn thấy tôi vui?"
Mặc dù Tôn Nhã ở trước mặt nàng rất nghiêm túc, chỉ cần Chaeyoung không phát giận, cô thật sự không sợ nàng như vậy, hiếm thấy Chaeyoung nở nụ cười, cô không nhịn được trêu chọc, "Hôm nay tôi thấy Park tổng cười hai lần, đây chính là chuyện hiếm lạ, trước nay ngài sẽ không cười trong công ty."
Chaeyoung có chút mất tự nhiên, sau đó cúi đầu nhíu mày: "Rõ ràng như vậy sao?"
Nói xong nàng thu lại thần sắc: "Hôm nay rất nhàn rỗi?"
Tôn Nhã vội vàng lắc đầu, xoay người lè lưỡi, nhanh chóng làm việc của mình. Nhưng nhìn thấy Chaeyoung cười, cô cảm thấy rất vui mừng.
Mấy ngày nay Chaeyoung thật sự rất bận, sau khi Park thị kết thúc thời kỳ, tất cả các phòng ban đều tổng kết báo cáo, nàng cần giải quyết rất nhiều việc, đọc các loại văn kiện báo cáo. Mà mỗi khi tới ban đêm, mỗi ngày Lisa không còn hỏi đề như trước nữa mà chỉ đơn giản là chào buổi tối và chúc ngủ ngon.
Chaeyoung có chút nghi hoặc, lúc nhìn thấy Lisa chúc ngủ ngon, Chaeyoung nhíu mày, chợt nhớ ra nàng đã nói với Lisa là gần đây nàng rất bận, có phải vì vậy mà cô không hỏi đề không? Nghĩ nghĩ, thực sự có khả năng này.
Nàng cúi đầu phát một tin nhắn thoại: "Gần đây có học bài không?"
Sau khi gửi đi, không mất chút thời gian liền phát hiện biểu thị bên kia đang gõ chữ, Chaeyoung đợi hồi lâu, cuối cùng Lisa cũng gửi tới một câu: Có học.
Sau đó còn gửi cuốn sách mà cô đã ghi chú cho Chaeyoung xem.
Chaeyoung nhìn chú thích cô viết, chữ viết rất tinh tế, có chút non nớt, tuy chú thích không đủ lão luyện, nhưng rất nhiều nội dung cho thấy cô đã suy nghĩ rất nhiều. Nếu nói không nhớ một chút kiến thức cơ bản, học lại lần nữa có thể hiểu đến mức độ này thì Lisa vẫn còn rất nhiều hiểu biết.
Nàng chọn ra những điểm mà mình cảm thấy còn lỗ hỏng nói lại với Lisa. Sau khi tin nhắn thoại được gửi đi, Lisa cắm tai nghe vào, cẩn thận lắng nghe. Lúc đầu, cô thực sự tiếp thu hiểu những gợi ý mà Chaeyoung đưa ra, sau đó cô chỉ nghe giọng nói có chút thanh lãnh cùng dễ nghe của nàng.
Khi nàng đang giải thích, tốc độ cùng ngữ khí không nhanh không chậm, thanh âm rõ ràng đặc biệt dễ nghe. Nghe xong mấy lần, Lisa đột nhiên lấy lại tinh thần, tức khắc mặt nóng bừng, mình làm sao thế này, sao lại nghe đến si mê như vậy?
"Hiểu chưa?"
Lisa nhanh chóng gật đầu, nhưng sau đó hậu tri hậu giác phản ứng lại nàng không thể nhìn thấy, cho nên cô nhanh chóng gửi một tin nhắn.
"Nếu chị có vấn đề gì thì cứ hỏi tôi, dù bận rộn nhưng vẫn có những lúc tôi có thể giúp chị giải đáp mấy vấn đề này."
Lisa câu môi cười đến vui vẻ: "Ừm, cảm ơn Chaeyoung."
.
Chủ nhật, Lisa nhìn thời gian, không nhịn được gửi tin nhắn hỏi Chaeyoung: "Chaeyoung, hôm nay cô có bận không, nếu có thời gian tôi đặt chỗ trước được không?"
Hơn mười phút sau, Chaeyoung không có trả lời, Lisa đang rối rắm muốn gọi điện thoại, bên ngoài nhà loáng thoáng có tiếng xe, hơn nữa càng ngày càng rõ ràng, cuối cùng dừng ở cửa La gia.
Từ khi ba La bị bệnh, đã lâu La gia không có người đến thăm, trong nhà chỉ có mẹ La có thể lái xe, hôm nay cuối tuần bà được nghỉ ngơi, không có khả năng là bà.
Cô đứng dậy nhìn qua cửa sổ, nhưng chuông điện thoại vang lên, vừa nghe thấy tiếng chuông cô liền chấn động tinh thần, bởi vì tiếng chuông này cô chỉ cài cho Chaeyoung. Cô nghe điện thoại, giọng nói của Chaeyoung truyền đến: "Hôm nay tôi rảnh, vì cháo hải sản của chị mà đã qua tới rồi."
Lisa sửng sốt một chút, nhanh chóng nhìn ra ngoài cửa sổ, chiếc xe màu trắng đang đậu ngoài sân, hóa ra là Chaeyoung tới.
"Được, tôi xuống ngay." Lisa cúp điện thoại, vội vàng đi tới tủ trang điểm nhìn vào gương. May mà cô đã thay đồ chờ sẵn, thoạt nhìn không quá tệ. Nhanh chóng sửa sang lại bộ dáng của mình, cô vẫn từ bỏ kế hoạch trang điểm, dù sao mười lăm tuổi cô vẫn là để mặt mộc.
Cô vội vàng đi xuống lầu: "Mẹ, hôm nay con muốn mời Chaeyoung đi ăn cơm, buổi trưa sẽ không về ăn cơm."
"Park tổng?" mẹ La có chút kinh ngạc.
"Dạ, cô ấy đang đợi con, mẹ, con đi trước."
"Con chậm một chút, đều lớn như vậy còn hấp tấp bộp chộp." mẹ La oán trách dặn dò một câu.
Lisa đang chuẩn bị đi ra ngoài, đột nhiên nhớ tới mình không phải mười lăm tuổi, lập tức dừng bước chân dồn dập, đứng lại chỉnh lại tóc và quần áo, khi bước ra ngoài đã là bộ dáng đoan trang ổn trọng.
mẹ La ở phía sau nhìn cô không chớp mắt, nhịn không được bật cười.
Mà thời điểm Lisa cúp điện thoại, Chaeyoung đã khóa mắt ở ngoài cửa, tự nhiên nhìn thấy ánh mắt đột nhiên thay đổi của cô, nàng không khỏi câu lên khóe môi, nhẹ nhàng lắc đầu.
Thật kỳ quái, khi ở bên Lisa, dù không gặp mặt hay chỉ đơn giản là trò chuyện, đối với nàng cũng là một hồi thư giãn, lại còn có rất nhiều kinh hỉ.
Lisa mở cửa xe ngồi vào, quay đâu nhìn Chaeyoung: "Sao cô lại tới đây?"
"Vì chúng ta cùng đi ăn cơm nên tôi thuận tiện ghé qua đón chị." Nói xong, nàng liếc nhìn Lisa: "Có phải đã quên lái xe như thế nào rồi hay không?"
Lisa nhìn ghế lái, gật đầu, thần sắc có chút phiền muộn, cô quên mất mình nên học cách lái xe.
Chaeyoung trầm tư: "Hẳn là chị đã có bằng lái xe, nhưng phải học lại luật lệ giao thông, dành thời gian luyện lái xe."
Lisa không thường xuyên ra ngoài nên cũng không ý thức được chuyện này, nghe Chaeyoung nói như vậy, lúc này cũng nghĩ tới: "Được, tôi sẽ dành thời gian tập lái xe."
Chaeyoung nhìn cô, khóe mắt lại mang theo ý cười.
Tim của Lisa đập loạn xạ, rồi lại không nhịn được hỏi nàng, "Cười cái gì?"
Trong lòng Chaeyoung hơi dừng lại, sau đó thu lại ý cười, nghiêm trang nói: "Cười chị đáng yêu."
Mặt Lisa lại đỏ lên, có lẽ tâm lý của cô chỉ mới mười lăm tuổi, khi đối mặt với Chaeyoung, cô luôn không thể che giấu cảm xúc của mình, bị nàng trêu chọc một chút liền cảm thấy mặt đỏ tai hồng.
Chaeyoung tự nhiên thấy bộ dáng ngượng ngùng đỏ mặt của cô, trong lòng có chút buồn cười, Lisa bị mất trí nhớ mất đi thong dong bình tĩnh công thức hóa, thay vào đó là hay đỏ mặt, thật sự rất đáng yêu.
Vốn dĩ Chaeyoung không phải là người nói nhiều, thấy Lisa ngượng ngùng cũng không mở miệng, cho đến khi xuống xe hai người mới nói chuyện.
"Trên đường đi tôi đã đặt chỗ rồi, bây giờ vẫn còn sớm, nếu không đói thì trước tiên có thể ngồi nói chuyện phiếm. Trà ở đây cũng rất ngon, môi trường cũng rất tốt."
Chaeyoung không tỏ ý kiến, khi bước vào nhà hàng, toàn bộ nhà hàng đều được trang trí theo phong cách Trung Hoa nồng đậm, ở đây đã có rất nhiều người, nhưng không có vẻ ồn ào, rất an nhàn, quả thực làm người cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Nhìn thấy vẻ hài lòng trong thần sắc của nàng, Lisa cũng vui vẻ: "Chỗ ngồi của chúng ta ở tầng hai."
Sau khi ngồi vào chỗ, Lisa gọi một ấm trà trước, bởi vì chưa tới giờ cơm cao điểm nên rất nhanh trà đã được đưa lên. Lisa chủ động rót một tách cho Chaeyoung, trà màu nâu nóng bốc khói nghi ngút, mùi trà xộc vào mũi Chaeyoung, trà này có mùi rất thơm.
Nàng liếc nhìn Lisa đang nhìn mình chằm chằm, nhấp một ngụm từ tách trà rồi đặt xuống như không có chuyện gì, tựa hồ rất bình đạm.
Lisa có chút thất vọng: "Cô không thích sao?"
Chaeyoung lại nhấp một ngụm: "Rất ngon."
Lúc này Lisa mới an lòng, lại đẩy menu lên: "Cô gọi món đi, nhìn xem muốn ăn cái gì?"
Chaeyoung tùy ý nhìn: "Hẳn là chị đã tới nơi này, còn quen thuộc nơi này hơn tôi, chị cảm thấy món nào ngon thì chọn, chỉ có hai người chúng ta nên không cần chọn quá nhiều."
Lisa sửng sốt một chút, nghĩ nghĩ liền nói: "Vậy tôi chọn, nếu cô không thích ăn thì nói với tôi, chúng ta đổi món khác."
"Được."
Lisa không xem thực đơn, nói, "Cô chưa ăn qua đậu hủ của tôi đi, hương vị rất ngon."
Chaeyoung vừa mới uống trà, lập tức bị ho khan, kinh ngạc nhìn chằm chằm Lisa, sau đó không khỏi cúi đầu nhìn rồi lập tức dời đi.
Thấy vậy, Lisa vội vàng đưa khăn giấy tới, vừa muốn hỏi xem có chuyện gì nhưng nhìn thấy vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa xấu hổ của Chaeyoung, nghĩ đến lời mình vừa nói, lập tức cũng xấu hổ đến tai đỏ bừng: "Không phải, ý tôi không phải vậy, cô chưa ăn đậu hủ của tôi là tên món ăn, tên món ăn, không phải là đậu hủ của tôi... Chỉ là, tên món ăn này quá kỳ quái, cô đừng nghĩ lung tung."
Vốn dĩ Chaeyoung còn có thể làm ra bộ dáng vân đạm phong khinh, nhưng sau lời giải thích này nàng đột nhiên nghĩ lúc đó mình thật sự muốn như vậy, trên gương mặt trắng nõn cũng hiện lên một cổ ửng hồng nhàn nhạt, vùi đầu chỉ lo uống trà.
Nhìn thấy nàng đỏ mặt, trong lòng Lisa dâng lên một loại tư vị khó tả, còn có chút ấm áp xen lẫn một cảm giác xúc động không thể giải thích được.
Thấy ngày càng đông khách, Lisa nhanh chóng gọi món còn lại.
"Hai chúng ta, tôi gọi một suất nhỏ cháo hải sản, một suất... đậu hủ, còn có đầu cá hương, đủ chưa?"
"Ừm, đủ rồi, nhiều sẽ lãng phí."
Lisa nghe nàng nói xong liền nhẹ nhàng thở ra, Chaeyoung cố ý liếc nhìn cái gọi là "Ngươi chưa ăn đậu hũ của ta." Những viên đậu hủ vuông vắn nằm gọn gàng, đổ nước súp đặc thơm ở bên trên, rắc hành lá xắt nhỏ lên trên để có màu đặc biệt hấp dẫn.
Cháo hải sản Nhất Phẩm gồm tôm và cua, nhìn rất ngon, Lisa đã múc cháo cho nàng: "Cô nếm thử xem, hương vị thế nào. Tuy tên đậu hủ này có chút kỳ quái, nhưng hương vị rất không tồi, đậu hủ rất mềm, bên ngoài có chút giòn."
Chaeyoung gắp một khối, nước súp được bọc trong đậu hủ mềm, hương vị khác biệt, thực sự rất ngon.
Sau đó nàng múc một thìa cháo hải sản, hạt gạo được hầm cho đến khi mềm dẻo, vị ngọt của tôm cua hòa quyện với mùi thơm của gạo, thơm ngọt ngon miệng, quả thực không tồi.
"Rất ngon, tôi rất thích." Lần này Chaeyoung không chút keo kiệt mà khen ngợi. Lisa lập tức cười nói: "Cô thích là được rồi, Kim Jennie đã đưa tôi đi ăn ở rất nhiều nhà hàng, có có một số nhà hàng rất đặc sắc, khi nào rảnh tôi sẽ dẫn cô đi ăn thử."
Động tác ăn cháo của Chaeyoung dừng một chút, nhìn bộ dáng vui vẻ của Lisa, mặt mày nhu hòa nói: "Vậy tôi đây rất mong chờ."
Lisa cảm thấy tim mình đập loạn xạ, nhìn Chaeyoung không thể dời mắt.
Đôi mắt của Lisa quá nóng bỏng, linh hồn non nớt này chưa từng trải qua tình người ấm lạnh, cũng chưa từng nếm trải chua ngọt đắng cay của tình yêu, chỉ biết cảm xúc dâng trào trong lòng lúc này đã thôi thúc cô si mê nhìn Chaeyoung.
Cô không có học cách che giấu, Chaeyoung lại thấy rõ, nàng đã thấy loại ánh mắt này rất nhiều. Trong kính sợ có chút si mê, trong kinh diễm cũng có mang theo du͙© vọиɠ, nói trắng ra là lộ liễu hoặc ra vẻ thâm tình, nhưng với nàng bất quá đều là râu ria, nàng cũng sẽ không xúc động trước loại ánh mắt này.
Nhưng Lisa trước mặt khác với bọn họ, đôi mắt trong suốt kia lúc này không che giấu được chút tâm tư, không có du͙© vọиɠ khiến người phiền chán, cũng không có làm người khó chịu, chỉ là niềm vui đơn thuần, giống như nhìn thấy thứ gì mình thích, vui sướиɠ thỏa mãn.
Điều này khiến Chaeyoung lần đầu tiên phát hiện, hóa ra đôi mắt cũng có thể lộ ra ngọt ngào như được bọc trong mật. Lisa nhìn nàng như vậy, lẽ ra nàng phải bối rối cùng kinh ngạc. Nhưng nhìn tâm tình của mình, thực sự là có kinh ngạc, nhưng thay vì bối rối lại có một loại vui mừng.
Khi Chaeyoung lấy lại tinh thần cũng vì kinh hỉ này mà có chút bối rối, không biết có phải nàng đối với Lisa đã vượt xa quá hay không. Lisa mất trí nhớ mới mười lăm tuổi, kỳ thực vẫn còn là một đứa trẻ, ở tuổi này cô còn chưa trưởng thành, tình yêu của cô chỉ mới bắt đầu nảy mầm, nàng can thiệp vào có khiến cô lầm đường lạc lối hay không?
Ý thức được điểm này, Chaeyoung bất giác cau mày phiền muộn nhìn sang chỗ khác. Mà cảm xúc đột nhiên thay đổi của nàng cũng làm Lisa định thần lại, có chút tâm hoảng ý loạn dời mắt, đưa tay cầm lấy tách trà rót vào miệng.
Trà rất nóng, một ly kia là Chaeyoung vừa mới rót cho cô. Chaeyoung lập tức vội vàng nói: "Coi chừng nóng!" Giọng nói rơi xuống khiến Lisa suýt chút nữa phun trà ra, nhưng sợ cảnh tượng này sẽ quá xấu hổ, cho nên cô ngậm lại, vẫn là Chaeyoung vội vàng rút khăn giấy ra đưa cho cô: "Mau nhổ ra!"
Lisa nhận khăn giấy, sau đó cúi đầu nhanh chóng hạ đầu lưỡi nhổ ra, cảm giác đau đớn truyền đến từ đầu lưỡi khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu. Vốn dĩ cô hoảng sợ phát hiện mình đối với Chaeyoung có cảm giác kỳ quái, mà tựa hồ Chaeyoung đã phát hiện ra, Lisa càng nghĩ đến chuyện này càng chán nản, hơn nữa đầu lưỡi đau đến khó chịu, đôi mắt không khỏi đỏ lên.
Chaeyoung nhìn thấy đôi mắt đỏ bừng của cô, sắc mặt hơi thay đổi, cho rằng cô bị bỏng nặng, nàng vội vàng đứng lên: "Thế nào, có đau không, cho tôi xem?"
Lisa che miệng lắc đầu, Chaeyoung vươn tay nắm lấy tay cô, cảm giác ấm áp mềm mại làm cho Chaeyoung đình trệ một lúc, nhưng sau đó động tác của nàng trở nên cứng rắn hơn: "Ngoan một chút, cho tôi xem có bị phồng không."
Lisa không lay chuyển được nàng, cho nên ngoan ngoãn mở miệng, mơ hồ nói, "Không có."
Chaeyoung niết nhẹ ngón tay lên cằm Lisa, cau mày cẩn thận nhìn đầu lưỡi đang hơi thè ra của cô. Cái lưỡi mềm mại hồng phấn đã bị vệt đỏ hằn lên, hiển nhiên là bị bỏng.
Cô vô thức di chuyển đầu lưỡi, có lẽ là vì rất đau, Chaeyoung theo bản năng thổi cho nàng, chỉ là nhìn thấy Lisa run rẩy, nàng mới lấy lại tinh thần. Chỉ là vào lúc này, Chaeyoung đang đứng cúi xuống, ngón tay đặt ở cằm của cô, gần nhau như vậy lập tức khiến cho giữa hai người có một cảm giác ái muội dâng lên.
Chaeyoung dừng động tác một hồi, sau đó buộc mình duy trì trấn định: "Bị bỏng rồi, tôi kêu phục vụ lấy một ít nước đá, có thể sẽ thoải mái hơn một chút."
"Xin chào, xin hỏi có thể lấy cho tôi một ít nước đá tới đây không."
"Được, chờ một lát." Tiểu cô nương phục vụ vừa mới thấy một màn làm người thét chói tai của hai người, giờ phút này ý cười đầy mặt chạy đi lấy nước đá.
Sắc mặt Lisa lộ ra ửng hồng, vô thức chuẩn bị nhét cái gì vào miệng, Chaeyoung vội vàng lấy trà đi: "Không được uống nước, rất dễ bị bỏng."
Lúc này mặt Lisa càng đỏ, chỉ vào món ăn lẩm bẩm nói: "Tôi không sao, cô mau ăn đi, nguội sẽ không ngon."
Kỳ thực hiện tại trong lòng Chaeyoung có cảm xúc lẫn lộn, đại khái nàng có thể nghĩ đến chuyện đã xảy ra với mình, nhưng lại có chút khó tin. Càng quan trọng là người trước mặt nàng khác với người thường, nàng không thể tùy ý như vậy, này thật không công bằng với cô, cũng quá vô trách nhiệm.
Thời gian sau, hai người yên lặng ăn cơm, căn bản không có giao tiếp, làm cho bầu không khí có chút ngượng ngùng.
Ăn cơm xong, hai người cùng nhau bước ra khỏi cửa, Lisa bối rối câu môi nói: "Cảm ơn cô đã dành thời gian ra ngoài ăn cơm với tôi."
Chaeyoung sửng sốt, quay đầu nhìn người lúc này tựa hồ không có tính trẻ con nữa, khẽ cười nói: "Chị mời khách, không phải là tôi nên cảm ơn chị sao?"
Lisa cúi đầu nói: "Không giống nhau, thời gian của cô rất quý giá, không giống như tôi hiện tại chỉ là người nhàn rỗi, hao phí mấy giờ của cô, giá trị còn đắt hơn bữa cơm của tôi nhiều."
Khi Chaeyoung nghe cô nói chính mình là người nhàn rỗi, nhạy cảm thấy được trong ngữ khí có chút tự giễu, có chút thu thần sắc: "Giá trị của bữa cơm này có thể không so sánh được, nhưng mặt khác sợ là tôi bận công việc lâu cũng không có được."
Chaeyoung muốn trấn an cô, hơn nữa đó là lời thật lòng, nhưng sau khi nói xong, nàng cảm thấy ý tứ của lời này có chút quá mức thân cận cùng ái muội, trong lòng không khỏi có chút ảo não.
Nhưng khi thấy Lisa cười, loại ảo não này đã tan đi rất nhiều. Vốn dĩ gần đây có phát hành bộ phim đặc biệt nổi tiếng, Chaeyoung tính toán ăn cơm xong sẽ cùng Lisa đi xem phim, nhưng trải qua chuyện trước đó, Chaeyoung liền từ bỏ.
Nàng nhìn Lisa, "Có muốn đi dạo không? Hay là muốn về nhà?"
"Tôi không muốn đi dạo, cô nhìn thời gian của cô xem, có vội về nhà không?"
Chaeyoung lắc đầu: "Không vội." Hai người đi tới chỗ đậu xe, Chaeyoung mở cửa ghế phụ, "Tôi đưa chị về nhà."
Lisa không để cho Chaeyoung vào nhà ngồi, Chaeyoung cũng chỉ đưa cô tới cửa: "Lần này tôi không suy xét chu toàn vội vàng tới nên không có chuẩn bị gì, lần sau tôi lại đến thăm chú dì."
Nhìn Chaeyoung lái xe rời đi, Lisa đứng ở nơi đó rất lâu, cuối cùng nàng đưa tay chạm vào ngực trái, buồn rầu mà cau mày: "Mình yêu sớm? Hay là cùng một cô gái?"
Cô biết cuối cùng Lisa kia cũng thích Chaeyoung, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ đến việc học hỏi cái khác, cùng Chaeyoung ở bên nhau. Rốt cuộc là khi cô gần 30 tuổi đi hống Chaeyoung mười lăm tuổi dễ như trở bàn tay, nhưng để chính mình hơn mười tuổi bắt lấy Chaeyoung lạnh như băng gần 30, cô tưởng tượng liền cảm thấy mình là kẻ ngốc, rốt cuộc thì cô không biết gì, nhưng Chaeyoung là người toàn diện.
Chỉ là cảm giác trước đó khiến Lisa ý thức được có cái gì không đúng, nhất là hôm nay cô bị bỏng lưỡi ở bàn cơm, loại cảm giác này tim như bị điện giật, cô thực sự không nghĩ được là cái gì.
Thất hồn lạc phách về đến nhà, mẹ La nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của con gái, khi thì khẩn trương khi thì sống không còn gì luyến tiếc, bà có chút lo lắng hỏi: "Lúc đi ra ngoài cao hứng phấn chấn, sao trở về lại là bộ dáng này?"
Lisa theo bản năng ngẩng đầu lên: "Không có gì... không có gì."
"Sao con lại có quan hệ tốt với Park tổng như vậy? Đích thân tới đón con, còn đưa con trở về?" mẹ La có chút kỳ quái.
Lisa sửng sốt một lúc, sau đó mới giải thích: "Kỳ thực sau này con mới biết Chaeyoung với con là đồng học ở sơ trung, nhưng khi đó cô ấy rất không tốt, cảm giác tồn tại yếu ớt, cho nên con không nhớ rõ cô ấy." Lisa nói, không nhịn được nghĩ đến bộ dáng của Chaeyoung lúc ấy, trong lòng lại cảm thấy từng đợt lên men.
Đối với Chaeyoung, e rằng những cái đó đã qua rất lâu, nhưng trong mắt Lisa chỉ là mấy tháng trước, khi cảnh tượng đó hiện lên trong tâm trí cô, cô khó có thể tưởng tượng được dáng vẻ kia có thể trở thành Park tổng hiện tại. Ngay cả khi cô không hiểu được tàn khốc của hiện thực này, cô cũng biết Chaeyoung phải trả giá bao nhiêu.
Nàng đã quyết tuyệt với ba Park, còn trả lại cổ phần cho La thị, này cũng liền đồng nghĩa với việc người thân bạn bè của nàng về cơ bản đã rời đi. Cô không tự mình trải qua chuyện ra đi của dì Hoàng mà còn thống khổ lâu như vậy, mà Chaeyoung cùng mẹ sống nương tựa lẫn nhau lại thống khổ như thế nào.
Càng nghĩ Lisa càng đau lòng, cô nói với mẹ La vài câu rồi vội vã lên lầu, chạy vào phòng mình. Lấy điện thoại muốn gửi tin nhắn cho Chaeyoung, nhưng khi ấn ngón tay vào, cô mới ý thức được mình không biết phải nói gì. Ảo nảo ném mình lên giường, cô lẩm bẩm: "Mình thích cô ấy thật sao?"
Nhưng chưa kịp đi xác minh suy đoán này, Lisa đã nóng lòng tự hỏi Chaeyoung có thích cô hay không. Nhưng cuối cùng, nàng tính toán xong trong lòng đột nhiên cảm thấy rất tuyệt vọng.
So về tiền bạc, Chaeyoung hơn cô rất nhiều, dù sao nàng cũng là tổng tài của Park thị, hiện tại cô còn không phải là thực tập sinh. Về trình độ học vấn, cô còn chưa tốt nghiệp sơ trung, làm sao có thể sánh với Chaeyoung đã tốt nghiệp thạc sĩ của trường đại học Yến Kinh.
Mỗi lần nghĩ tới chuyện này, cô lại trở nên tuyệt vọng. Lý do khiến Chaeyoung từ thế giới khác sẽ yêu Lisa, là bởi vì Lisa đã cho nàng rất nhiều ấm áp cùng giúp đỡ khi nàng tuyệt vọng nhất. Mà hiện tại, trong lòng Chaeyoung cô chỉ là một người không nhớ gì cả, tâm trí chỉ là đứa trẻ mười lăm tuổi.
Tự hỏi xong, Lisa cảm thấy lòng mình vô cùng ngột ngạt, một cỗ chua xót cứ cuộn trào trong lòng khiến cô vô cùng khó chịu.
Cô nên làm gì bây giờ? Lisa không có ảo não vì mình thích nữ nhân, mà chỉ nghĩ xem nên giải quyết đoạn tình cảm này như thế nào.
Người ta đều nói tuổi trẻ bồng bột bất chấp hậu quả, tuy Lisa mới mười lăm tuổi, nhưng vì đã nghe thấy nhìn thấy cùng với ảnh hưởng của thân thể này làm nàng trưởng thành hơn rất nhiều so với những đứa trẻ mười lăm tuổi, cho nên nàng có chút băn khoăn, nếu không cô đã lập tức nói cho Chaeyoung biết cô có vẻ thích nàng.
Nghĩ nghĩ, cô cầm điện thoại nhỏ giọng đọc, gõ vào hộp thoại, xóa đi rồi lại gõ, mượn cái này giải tỏa buồn bực trong lòng. Nhưng khi đang gõ, nàng nhất thời thất thần trực tiếp gửi đi!
Nhìn một câu nằm trong hộp thoại, trong lòng cô gào thét điên cuồng, sau đó run tay định tui hồi, nhưng vì quá khẩn trương nên cô bấm thành phục chế, run rẩy hồi lâu mới thu hồi được.
Nhìn điện thoại, trái tim Lisa đập mãnh liệt, chỉ hy vọng Chaeyoung còn chưa tới nhà, khi lái xe sẽ không nhìn điện thoại, nếu không cô sẽ xong đời!
Cô tâm hoảng ý loạn, cả người bắt đầu đứng ngồi không yên. Mặc dù cô có thể dễ dàng chấp nhận sự thật mình thích nữ nhân, nhưng Chaeyoung không nhất định cũng như vậy a. Hơn nữa lúc này chính cô cũng mơ hồ, còn viện lý do mất trí nhớ, Chaeyoung sẽ cảm thấy mình quá ngây thơ, hoặc là sợ mình làm phiền mà kéo ra khoảng cách.
Cô không biết làm sao, nghĩ nghĩ lại rồi nhắn lại một câu: Tôi gửi nhầm. Như vậy cho dù Chaeyoung có nhìn thấy cũng không thành vấn đề.
Mối quan hệ xã hội hiện tại của cô rất hẹp, chỉ có Kim Jennie và Chaeyoung là bạn bè duy nhất mà cô vẫn còn liên lạc.
Cô thực sự không muốn mất đi người bạn như Chaeyoung, xúc động trước đó của cô sau khi bình tĩnh lại đã chuyển thành thấp thỏm.
Cô đang cầm sách nhưng lại không đọc vào, chỉ nhìn vào điện thoại, muốn nhìn Chaeyoung trả lời.
Bên kia, Chaeyoung đang ngồi trong xe, nhìn điện thoại hiển thị đã bị thu hồi, còn có một câu giấu đầu lòi đuôi "Tôi gửi nhầm", trong lòng cảm thấy không nói nên lời. Mặc dù Lisa đã thu hồi nhưng tốc độ quá chậm, khi thông báo hiện lên nàng liền liếc mắt nhìn một cái, tin nhắn hiện lên tự động làm nàng lập tức nắm bắt được mấu chốt. Khi nhìn thấy những dòng chữ đó, trái tim nàng bỗng nhiên loạn nhịp, sau khi nhấp vào xem, mấy chữ kia liền lọt vào mắt nàng.
"Tôi giống như có chút thích cô."
Lúc nhìn thấy tin nhắn, nhịp tim của Chaeyoung đột nhiên trở nên hỗn loạn, cho dù trước đó nàng đã nhìn thấy một số dấu hiệu trong mắt Lisa, nhưng lời tỏ tình trực tiếp như vậy vẫn khiến nàng rối loạn suy nghĩ, làm nàng nhịn không được đè áp ngực trái, từ trước đến nay nàng chưa từng trải qua loại cảm giác này.
Chẳng lẽ thiếu niên biểu đạt tình cảm đều thẳng thắn như vậy sao? Nhưng Lisa thẹn thùng sao có thể to gan như vậy. Vừa nghĩ tới đây, tin nhắn nhảy ra, Chaeyoung sững sờ một hồi, lại không nhịn được cười ra tiếng.
Quả nhiên, người kia không có to gan như vậy, thậm chí nàng có thể tưởng tượng ra bộ dáng đáng yêu chân tay luống cuống đầy mặt đỏ bừng của đối phương khi nói một câu như vậy.
Nhưng một lúc sau, nàng dần dần thu lại ý cười, yên lặng nhìn tin nhắn của Lisa, "Tôi gửi nhầm."
Nàng khẽ nhíu mày, cái gì gửi nhầm? Là nhầm nội dung, hay là nhầm đối tượng?
Sau khi buồn bực qua đi, Chaeyoung mới bắt đầu nghĩ đến tình huống hiện tại, biểu tình của Lisa không lừa được nàng, hơn nữa cùng với làn sóng thao tác này, trên cơ bản nàng đã hiểu rõ. Nhưng nàng nên xử lý phần cảm tình này như thế nào đây?
Bởi vì không biết nên trả lời như thế nào, Chaeyoung không có trả lời tin nhắn, cũng không biết tâm Lisa rối loạn một buổi chiều.
Không chờ được câu trả lời của Chaeyoung, Lisa có chút mất mát, trước đó cô quá khẩn trương, trong lòng nghĩ ngàn vạn lần Chaeyoung đừng nhìn thấy. Nhưng thật lâu sau, cô mới bình tĩnh lại, nếu như Chaeyoung không thấy tin nhắn, vậy cũng sẽ phát hiện nhắc nhở mình thu hồi tin nhắn, cùng với câu cuối cùng cô gửi đi, nàng không có khả năng không trả lời.
Nhưng cả buổi chiều nàng không trả lời nên rất có thể nàng nhìn thấy cho nên tức giận, hoặc không muốn trả lời, coi như không biết gì. Nhận ra điều này càng làm cho Lisa khó chịu hơn, buổi tối cô ăn không ngon, ăn một lát liền lấy cớ buổi trưa ăn no rồi đi lên lầu.
mẹ La và ba La nhìn nhau, hai người đều có chút lo lắng. Kỳ thực sau khi Lisa tỉnh lại, hai người lo lắng việc mất trí nhớ sẽ ảnh hưởng lớn đến cô, nhưng biểu hiện của cô đã vượt quá sự mong đợi của hai người. Đột nhiên quên đi ký ức hơn chục năm, đổi thành ai cũng sẽ hoảng sợ, thậm chí vì không thể hòa nhập với xã hội mà sinh ra vấn đề tâm lý. Nhưng Lisa đã thích nghi tốt ngoài dự đoán, rất tự giác nhờ mẹ La giúp cô lập kế hoạch, đồng thời tự đọc và tự học ở nhà, không bao giờ khiến hai người lo lắng.
Mấy ngày nay cô rất vui vẻ, sao hôm nay cao hứng phấn chấn đi ra ngoài với Chaeyoung, lúc trở về lại uể oải như vậy.
Buổi tối, mẹ La làm đồ ăn khuya mang lên lầu, gõ cửa mấy lần chờ Lisa mở cửa.
"Mẹ, con xin lỗi, con vừa mới thất thần." Lisa nhìn mẹ La nói.
"Đây đây, cơm chiều con không ăn nhiều nên mẹ làm đồ ăn khuya cho con." mẹ La mang đồ ăn khuya vào phòng.
Đưa đồ ăn khuya cho cô, mẹ La ôn thanh cười nói: "Mẹ có cảm giác tâm trạng con không tốt, có thể nói với mẹ không?"
Lisa cụp mắt, dời mắt đi tựa hồ có chút do dự. Cô không biết phải nói với mẹ La như thế nào, không thể nói với bà là cô thích Chaeyoung, nhưng có thể Chaeyoung không thích cô.
"Có liên quan đến Park tổng sao? Mẹ cảm giác con ra ngoài một chuyến liền biến thành như vậy."
Lisa lắc đầu, nhưng chỉ ngẩng đầu lên hỏi mẹ La: "Mẹ, trước kia con đã từng yêu chưa? Còn có con cũng từng có hôn phu, vậy con thích anh ta sao?"
mẹ La sửng sốt, một lúc sau mới thấp giọng nói, "Mặc dù khi còn đi học con không giao tiếp với ba mẹ nhiều, nhưng con vẫn luôn đúng mực, thành tích cũng rất tốt, cho nên trừ khi con giấu quá kỹ, hẳn là không có. Về phần Kai...." mẹ La dừng một chút, cẩn thận nhìn biểu hiện của con gái mình, lại nói tiếp: "Mẹ vẫn luôn cho rằng con tương đối đạm mạc với chuyện tình cảm, hiện tại nhớ tới khi con cùng cậu ta ở bên nhau, cũng không có thể hiện nhiều yêu thích."
Lisa trầm tư một hồi, đột nhiên cảm thấy đau đầu, làm sao có thể có vị hôn phu? Chaeyoung biết mình đã có vị hôn phu, vậy nhất định cảm thấy mình hồ nháo.
Sau khi mẹ La nói xong, có chút hoài nghi hỏi cô: "Sao tự nhiên lại hỏi chuyện này?"
Lisa cau mày: "Không có gì, mẹ, mẹ nói xem hiện tại con không nhớ gì nữa, nếu con thích người khác thì có phải là tình yêu không?"
mẹ La đầy mặt khϊếp sợ, sau đó lại có chút không nói nên lời, cuối cùng cảm thấy có chút khó làm: "Con thích ai? Không được, không được, có thể yêu đương, nhất định phải cho ba mẹ kiểm tra, đừng để bị người khác dụ dỗ."
Thấy mẹ La nóng nảy, Lisa hối hận vì đã hỏi bà một câu như vậy, cuối cùng thất vất vả mới để mẹ La rời đi, Lisa nằm ở trên giường nhìn trần nhà xuất thần.
Sau đó cô lấy điện thoại ra, nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện của Chaeyoung, mặt trên sạch sẽ, không có chấm đỏ, Lisa nhìn ảnh đại diện đơn giản, ánh mắt có chút chua xót. Sao có thể như vậy, cho dù không chấp nhận cũng dứt khoát trả lời a, xoa xoa đôi mắt, mặc dù biết mình đang vô cớ gây rối, nhưng cảm giác chua xót trong lòng vẫn làm cô ủy khuất, tắm xong vẫn khiến cô không có tâm tư đọc sách, chỉ nằm ở trên giường.
Có lẽ bởi vì cảm xúc tiêu cực quá nghiêm trọng, Lisa đột nhiên cảm thấy một loại cảm giác không thực tế rất nghiêm trọng. Cô thoát ly sinh mệnh mười lăm tuổi, chiếm lấy thân thể hai mươi chín tuổi này, lại không có kinh nghiệm cùng tri thức hai mươi chín năm, thế nhưng còn không biết làm sao mà thích Chaeyoung ưu tú như vậy, có phải quá ngu ngốc hay không.
Rốt cuộc hai người hiện tại không phải là cô và Chaeyoung ở thời không kia, bọn họ yêu nhau như vậy, nhưng cô và Chaeyoung chỉ là bạn bè, mới quen biết nhau mấy tháng, làm sao có thể họ hy vọng xa vời.
Lisa cảm thấy rất khó chịu, loại suy nghĩ tự sa ngã này đều làm lộ ra bất an cùng sợ hãi ở sâu trong nội tâm cô. Thậm chí là ba mẹ cô, cô đều có loại cảm giác là người khác, tựa hồ thực sự không có bất kỳ mối liên hệ nào với cô.
Chaeyoung không biết hiện tại Lisa miên man suy nghĩ, nhưng mãi đến 8 giờ 30 phút nàng mới thấy điện thoại sáng lên, lúc này mới mở máy lên nhìn.
Trên đó chỉ biểu hiện một câu cô gửi lúc trưa, vì rối rắm nên hoàn toàn không hồi âm cho cô. Hậu tri hậu giác nàng mới nghĩ tới, có thể Lisa đều sẽ nhớ chuyện này cả buổi chiều, mà mình lại không trả lời cái gì, e rằng cô đã đoán được mình đã nhìn thấy.
Vậy nàng không trả lời, có thể cô sẽ hiểu lầm cái gì hay không? Cho rằng mình nhìn thấy nhưng không muốn để ý đến cô, cho nên tối nay cô mới không gửi cho mình một tin nhắn nào.
Chaeyoung càng nghĩ càng có khả năng, do dự một chút muốn gửi tin nhắn, nhưng lại không biết nên nói cái gì. Kỳ thực nàng cũng cảm thấy rất khó giải thích hành vi của mình, lý trí nói với nàng không nên tiếp tục như vậy với Lisa, ít nhất nên giữ khoảng cách cho đến khi cô lấy lại trí nhớ, cũng không nên có những hành vi sai lệch nữa.
Nhưng nàng không nhịn được mà nghĩ về cô, mặc dù thời gian giao tiếp với Lisa chỉ có mấy tháng, nhưng cô tương đối đơn thuần cùng rất tin tưởng nàng. Chaeyoung vẫn có thể cảm giác được cô thực sự có chút cô đơn.
Cho nên, trong mỗi cuộc trò chuyện, Chaeyoung luôn có thể chạm đến những suy nghĩ sâu kín nhất của cô, cũng chính vì điều này nàng mới càng thương tiếc cô. Tình cảm của con người đều là tương hỗ, người lăn lê bò lết trên thương trường như Chaeyoung, đặc biệt là những người thân cận bên cạnh nàng, trên cơ bản cảm tình giữa nàng và họ đều có chút đạm mạc, cho nên người nàng tín nhiệm thực sự rất ít.
Cũng giống như Tôn Nhã và Trần Quảng Mạc, mặc dù nàng tín nhiệm họ, nhưng nàng chưa từng có một ít cảm xúc trong nội tâm với họ. Nhưng thật thần kỳ chính là, khi đối mặt với Lisa, nàng giống như không có chút đề phòng. Sau nhiều năm, đây cũng là lần đầu tiên nàng cảm nhận được trái tim đơn thuần của một người.
Cô sẽ vì một câu khen ngợi của mình, vì sự giúp đỡ của mình mà nhớ thật lâu, cũng giống như vẫn luôn nhớ mãi không quên chuyện mời nàng ăn cơm. Tuy có chút trẻ con, có thể cảm nhận được cô thật sự chỉ mới 15 tuổi, nhưng Chaeyoung chưa bao giờ cảm thấy cô ấu trĩ, ranh giới giữa đơn thuần cùng thành thục không ngờ lại có mâu thuẫn cùng hài hòa ở trên người của cô.
Đại khái khi nàng cần thư giãn, Lisa biểu hiện như một đứa trẻ, điều này luôn khiến nàng rất vui vẻ. Nhưng khi nàng cần lý giải, đối phương luôn có thể săn sóc phát hiện ra tâm tư của nàng. Nghĩ đến đây, Chaeyoung nhanh chóng thu lại suy nghĩ, kéo khóe môi xuống, sờ sờ trán: "Thật muốn ăn cỏ mềm."
Nhưng sau một chút do dự, kỳ thực Lisa đã hai mươi chín tuổi, cũng không bị coi là dụ dỗ trẻ em. Sau đó lại phỉ nhổ chính mình, không thể bao biện như thế được.
Nhưng cuối cùng sợ đối phương tim gan cồn cào nên trả lời tin nhắn: "Buổi chiều tôi có việc bận, mới đọc tin nhắn, đêm nay không đọc sách sao? Không hỏi đề?"
Nhìn kỹ lại, này không phải rất tự nhiên sao?
Bên kia gần như trả lời trong một giây: "Cuối tuần vẫn bận như vậy sao? Ăn cơm chưa?"
Chaeyoung khẽ cười tiếp tục gõ: "Ăn rồi, hiện tại bận xong rồi. Chị đang học sao? Có quấy rầy chị không?"
Lisa nhìn mình đang nằm trên giường, có chút xấu hổ: "Không có, tôi ... đang nằm trên giường."
Nhìn thấy phía sau có mặt đang khóc, Chaeyoung không nhịn được nở nụ cười: "Đêm nay cư nhiên lười biếng, có chút không giống chị."
Khóe môi Lisa nhếch lên cao, vén chăn bông lên ngồi trước bàn học, lấy một cuốn sách chụp cho Chaeyoung xem: "Tôi đang đọc sách."
"Thỉnh thoảng có thể nghỉ ngơi, bất quá hôm nay thu hồi cái gì vậy?"
Sau khi Lisa nhìn thấy tin nhắn, cô mới từ từ thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn còn cảm giác mất mát, hóa ra cô không nhìn thấy a.
Nói chuyện phiếm với Chaeyoung một lúc, bởi vì cô nhớ tới Chaeyoung nói buổi chiều có việc bận, liền thúc giục Chaeyoung nghỉ ngơi sớm, sau đó không tán gẫu nữa.
Nhìn cuốn sách dày cộm trên bàn, cô đánh lên tinh thần nghiêm túc đọc, cô đã rất chắc chắn tâm tư của mình. Cô vẫn chưa biết phải làm thế nào, nhưng cô nên tới gần nàng hơn, tuổi tác không thể bù đắp được, có một số thứ cần phải mài giũa theo thời gian, nhưng cô có thể làm năng lực tới gần nàng.
Lấy nhật ký ra, Lisa viết một câu đơn giản bên dưới: Tôi đã thích một người, tuy rằng xa tầm với nhưng tôi cũng muốn chạy tới.
Mặc dù lời tỏ tình bất ngờ không bị Chaeyoung nhìn thấy, nhưng đối với Lisa hiện tại lại là nhẹ nhõm hơn là mất mát. Cô không có chút nắm chắc Chaeyoung thích cô, cho nên bây giờ cô cần Chaeyoung không hề có khúc mắc mà chấp nhận cách tiếp cận của cô.
Vạn nhất... vạn nhất Chaeyoung bị mê hoặc, thực sự có chút động tâm với cô, cô liền có thể nhân cơ hội theo đuổi nàng, khi đó cô sẽ trưởng thành hơn, cũng có thể dễ dàng xử lý mối quan hệ của hai người.
Chaeyoung không biết giờ phút này Lisa đang nghĩ cách kết nối với chính mình, nàng thả lỏng người dựa lưng vào ghế, xem cuộc trò chuyện cuối cùng giữa nàng và Lisa, sau đó từ từ thở ra. Nàng không xác định mình có thích Lisa hay không, nhưng nàng thích nhìn bộ dáng vui vẻ của cô, tuy thỉnh thoảng có chút ngớ ngẩn lại rối tinh rối mù rất đáng yêu.
Chẳng lẽ là nàng thực sự trâu già thích gặm cỏ non? Trong đầu Chaeyoung nghĩ đến việc thay thế bộ dáng non nớt của một đứa trẻ mười lăm tuổi, lập tức rùng mình, không thể tưởng tượng nổi, nhưng là Lisa lại vẫn có thể chấp nhận được.
Bất quá sau khi Chaeyoung nghĩ xong, lại cảm thấy mình ngu ngốc, vỗ trán ngăn bản thân suy nghĩ. Kỳ thực, Chaeyoung luôn cảm thấy mình thiếu thốn tình cảm, tình yêu mà nàng mong muốn nhất đã sớm bị ba Park phá hủy không còn một mảnh, nàng cũng không cảm thấy mình cần những thứ này như làm điều hòa cuộc sống.
Có rất nhiều người theo đuổi nàng, nhưng hầu hết đều khiến nàng cảm thấy khó chịu, thậm chí có chút chán ghét. Nàng luôn nghĩ đời này mình sẽ không động tâm, mà chính Lisa là người đánh vỡ ranh giới của nàng.
Chaeyoung tự nhủ với bản thân, đối diện với Lisa như vậy, nếu không xác định mình thích cô mà quyết đoán cự tuyệt, nhưng nàng có chút sợ khi thấy bộ dáng Lisa thất vọng cùng khổ sở, đồng thời từ sâu trong đáy lòng cũng không muốn hoàn toàn phân rõ giới hạn với cô.
Không chấp nhận, không xa lánh, hẳn là nàng là tra nữ trong mắt thiên hạ đi. Chaeyoung nhíu mày, trong lòng cảm thấy có chút hỗn loạn, cuối cùng chỉ có thể không ngừng nghĩ tới chuyện này.
Lisa giống như thực sự tin Chaeyoung không nhìn thấy tin nhắn, mỗi ngày bắt đầu hỏi đề Chaeyoung, nói chuyện phiếm với nàng, cũng bắt đầu dò hỏi nàng hôm nay có thoải mái không. Khi bắt gặp những từ vựng vui nhộn mới học được, cô cũng sẽ nói với Chaeyoung, tóm lại, phạm vi hai người trò chuyện ngày càng rộng, càng ngày càng tự nhiên.
Từ tin nhắn đến tin nhắn thoại, từ tin nhắn thoại đến gọi điện, Chaeyoung hoàn toàn quen 8 giờ 30 phút nhấc điện thoại của mình, ngay cả khi ban ngày đã gặp mặt.
Ngoài việc học các khóa lý thuyết, Lisa còn phải đọc một số văn kiện báo cáo dưới sự giúp đỡ của mẹ La, đồng thời bắt đầu vận hành một số phần mềm công việc.
Vì cả cô và ba La đều gặp chuyện, tất cả các cổ đông lớn đều biết ba La không thể trở lại công ty, cho nên mẹ La đã che giấu việc Lisa bị mất trí nhớ với thế giới bên ngoài, chỉ nói cô hôn mê quá lâu, di chứng chưa khỏi hẳn nên hiện tại còn đang tịnh dưỡng.
Nhưng đây chỉ là biện pháp khẩn cấp, nếu lâu ngày Lisa không xuất hiện thì một số người trong công ty sẽ không khỏi động tâm tư, điều lo ngại nhất chính là nếu bị những người có tâm lợi dụng thì lại là chuyện khác, lại là một lần đả kích đối với ba La đang trong thời kỳ hồi phục.
Quá trình này còn khó khăn với Lisa hơn, hiểu được cuốn sách không có nghĩa là có thể liền áp dụng vào thực tiễn, đặc biệt là khi cô ở nhà vắng công ty, cách suy nghĩ của Lisa sẽ luôn quá giáo điều và lý tưởng hóa.
Nhìn thấy mẹ La lần này nhặt được một đống tư liệu cho mình, cô có chút nản lòng, việc học kỳ thực là thế mạnh của cô, nhưng có một số việc vẫn cần có thời gian tích lũy.
Vì tâm tình hạ xuống, cho nên hôm nay Lisa không gửi tin nhắn cho Chaeyoung đúng 8 giờ 30, khi cô lấy lại tinh thần cầm điện thoại lên thì thấy Chaeyoung gửi tin nhắn thoại: "Hôm nay có chuyện gì sao?"
Khi Lisa nhìn thấy tin nhắn của Chaeyoung, nặng nề trong lòng cô lập tức bị xua tan, cô quên mất thời gian hôm nay, Chaeyoung rất nhanh đã gửi tin nhắn lại, có nghĩa là nàng cũng rất chờ mong được nói chuyện phiếm với cô phải không?
Nhận thức này làm cho Lisa tức khắc vui vẻ lên, sau khi cân nhắc câu nói, cô có chút trầm thấp nói: "Không có, chỉ là trước đó làm báo cáo có rất nhiều vấn đề, tôi có chút ngốc, luôn nghĩ mọi chuyện ở phía phiến diện."
Nghe xong lời này, Chaeyoung khẽ nhíu mày: "Chị mới tiếp xúc với nó mấy tháng, trước đó còn đang tự đọc sách học hỏi, đã có thể làm được như vậy mà còn ngốc sao?"
Trong mắt Lisa tràn đầy uể oải, khóe môi cong lên, ủ rũ tiếp tục nói: "Nhưng đọc nhiều sách như vậy, làm việc lại không quá linh hoạt, tôi biết vấn đề ở đâu nhưng lại không sửa được."
Chaeyoung trầm tư một hồi: "Năng lực làm việc không thể so với kiến thức lý thuyết, thực tiễn mới là tốt nhất, chị cần thực tập."
Lisa câu môi: "Ừm, tôi biết. Nhưng mà, tôi chưa tiết lộ chuyện mất trí nhớ, cho nên tôi nhất định không thể đến La thị."
Chaeyoung nghe xong lời này khẽ cau mày, do dự một lúc liền gửi tới một tin nhắn: "Nếu chị không ngại, chị có thể tới chỗ tôi, tôi có thể dạy cho chị."
Lisa do dự gõ chữ, "Tôi có thể đến Park thị thực tập sao?" mấy chữ này bị cô xóa rồi gõ, gõ lại xóa. Khi nghe thấy giọng nói của Chaeyoung, cô ném điện thoại xuống giường, nắm chặt tay, trong lòng vui vẻ suýt chút nữa kêu lên.
Cô nhanh chóng hoãn lại, thu liễm vui mừng trong lòng, duy trì vẻ mặt đứng đắn nhào lên giường: "Thật sao? Sẽ ảnh hưởng đến công việc của em, gây phiền phức cho em không?"
Chaeyoung nghe thấy vui vẻ bị kìm nén cùng thận trọng trong ngữ khí của cô, cong mày nói: "Để tổng giám đốc La thị làm thực tập cho tôi, hẳn là vinh hạnh của tôi, sao có thể phiền phức được."
Khóe môi Lisa không nhịn được mà giương lên, vui vẻ như một đứa trẻ, lại lộ ra biểu tình thẹn thùng.
"Tôi nên chuẩn bị những gì, cần làm những gì? Khi nào thì có thể đi làm." Cô vội vàng hỏi rõ chuyện này, vội vàng mà mất đi sự bình tĩnh mà cô cố ý duy trì.
"Trước tiên tôi sẽ gửi chức vụ cùng công việc cho chị, không cần chuẩn bị gì đặc biệt, chị có thể tự đặt giờ làm việc của mình, chỉ cần nhớ 9 giờ đến văn phòng chủ tịch ở tầng mười tám của tòa nhà Park thị là được rồi." Chaeyoung cười một tiếng.
Lisa đưa ngón tay di chuyển nhanh trên màn hình, cô không dám gửi tin nhắn thoại vì sợ để lộ cảm xúc.
Một lúc sau, Chaeyoung nhận được tin nhắn của cô: "Park tổng không cần tiến hành phỏng vấn đánh giá tôi sao?"
Chaeyoung không nhịn được trêu chọc cô: "Ừm, nếu đánh giá trượt, tôi có thể loại Tiểu La tổng sao?"
Đây là lần đầu tiên Lisa nghe thấy có người gọi cô là Tiểu La tổng, giọng nói của Chaeyoung thanh lãnh trầm tĩnh nhất quán, nhưng giờ phút này lại lộ ra một cỗ ý cười, thanh âm lại nhu hòa nhẹ nhàng, nghe nàng nói Tiểu La tổng, Lisa lập tức cảm thấy tim đập nhanh, nhảy đến bay lên.
Cô không gửi giọng nói, mà là tiếp tục gõ: "Tôi là được Park tổng đặc biệt cho phép, em dám loại tôi?"
Hai người đều cùng nhau ấu trĩ, sau khi nói lời chúc ngủ ngon, Lisa kích động đến mức ngủ không được, cô bắt đầu nghĩ xem ngày mai sẽ xem những tư liệu gì. Mặc dù Chaeyoung nói không cần chuẩn bị gì, nhưng cô vẫn muốn đi làm trong tình trạng tốt nhất. Ở văn phòng chủ tịch, chẳng lẽ lúc đi làm cô có thể luôn ở bên cạnh Chaeyoung sao? Nghĩ đến đây cô không khỏi vui vẻ hơn, gần quan được ban lộc, như vậy cô có thể tiến thêm một bước.
Vốn dĩ Lisa muốn đến đó, nhưng sợ quá vội vàng nên ở nhà đọc kỹ tư liệu Chaeyoung gửi, đặc biệt chuẩn bị một bộ quần áo đi làm.
Hiện tại là mùa xuân, nhiệt độ ở Yến Kinh rất dễ chịu, ngày đi làm Lisa mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt cùng quần tây đen đơn giản, cô có dáng người rất chuẩn, tỷ lệ chân rất đẹp, một thân như vậy đi vào Park thị, làm người ở quầy lễ tân không nhịn được mà nhìn cô mấy lần.
Theo hướng dẫn cô nhanh chóng đến tổng bộ ở tầng mười tám, Tôn Nhã đã đợi cô ở đó, nhìn thấy cô liền sững sờ, cuối cùng nói: "La... La tiểu thư, mời theo tôi."
Lúc xoay người, khuôn mặt Tôn Nhã lộ ra vẻ nghi hoặc cùng kinh ngạc, Park tổng định để Lisa làm việc trong văn phòng sao? Nhưng căn bản Lisa chưa nhập chức, hơn nữa... Dù sao cô cũng là tổng giám đốc của La thị, tại sao lại đồng ý làm tiểu thư ký ở Park thị a?
Nghĩ đến ngày hôm qua Chaeyoung cố ý thu dọn văn phòng rồi dọn bàn làm việc, cô vừa ghen tị vừa hâm mộ với người đồng hành mới này, hiện tại nhìn thấy, khó trách.
Nghĩ đến biến hóa gần đây của Chaeyoung, lại nhớ tới Chaeyoung đối xử đặc biệt với Lisa, cô mơ hồ cảm thấy mình đã phát hiện ra có cái gì đó phi thường.
Khi Lisa đi vào văn phòng, Chaeyoung đang ngồi ở bàn xem văn kiện, cả người vốn là lạnh lẽo uy nghiêm, ngẩng đầu nhìn thấy cô thì vẻ mặt liền nhu hòa đi rất nhiều: "Tới rồi."
"Ừm, Park, Park tổng." Cô mạc danh có chút khẩn trương, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy bộ dáng khi làm việc của nàng, hơn nữa thân phận của cô bây giờ đã khác, trợ lý của nàng vẫn còn ở đây, biểu tình của Lisa rất chính thức.
"Phụt." Chaeyoung trực tiếp bật cười, liếc nhìn Tôn Nhã: "Chị không cần phải chính thức như vậy, Tôn Nhã biết chị, không có người khác ở đây chị kêu tên tôi là được rồi. Đây là bàn của chị, ngồi ở đó đi. Lát nữa sẽ có một cuộc họp, có phát sóng trực tiếp, chị ở đây xem video là được, không cần đi cùng tiếp xúc với bọn họ."
Lisa ngày đầu tiên đi làm cũng chưa chính thức nộp đơn xin việc, Chaeyoung sợ cô không thích ứng được, lại tránh thu hút sự chú ý của người khác nên nàng không định đưa cô đến đó.
Lisa ngoan ngoãn gật đầu, sau đó hơi cúi xuống đưa tay ra trước mặt Tôn Nhã: "Lisa, về sau mong trợ lý Tôn chiếu cố nhiều hơn."
Cô thực sự hạ thấp phong thái, nhưng nói chuyện với Tôn Nhã bằng ngữ khí không nhanh không chậm, trong ý cười lộ ra thần thái ôn nhuận trầm tĩnh, lại có một loại năng lực cùng ảnh hưởng trời sinh, hoàn toàn bất đồng với Lisa khẩn trương vừa rồi.
Tôn Nhã vội vàng bắt tay, trong lòng thầm cảm thấy có chút cảm khái, quả nhiên là tổng giám đốc của La thị, cho dù không nhớ rõ một số chuyện, nhưng hơi thở của lãnh đạo trong xương cốt vẫn còn.
Hai người đi họp, Lisa bật máy tính để bàn, lấy giấy bút ra, chuẩn bị ghi lại nội dung cuộc họp. Trong các cuộc họp, đặc biệt là các cuộc họp lớn, quan trọng đều có yêu cầu ghi chép nội dung cuộc họp.
Thời gian đầu, Lisa vẫn cẩn thận ghi chép, lắng nghe báo cáo của các trưởng phòng bộ phận khác nhau cùng phân tích tình hình hiện tại của họ. Theo như nhận định sơ giản của cô, trong số bốn người báo cáo, có hai trưởng phòng đang tránh nặng tìm nhẹ, để sót một số tin tức mấu chốt.
Ngay sau khi Lisa đưa ra kết luận như vậy, Chaeyoung không nặng không nhẹ ném hai tập tài liệu trong tay lên bàn hội nghị: "Giám đốc Khương, giám đốc Khâu, tôi tổ chức cuộc họp cho toàn bộ bộ phận trong vòng một giờ, không phải vì muốn nghe cái này. Nếu hai người làm báo cáo nói không có cơ sở, vậy tôi đây sẽ nhờ người khác gửi báo cáo đó thay cho hai người."
Lisa nhìn bọn họ, quả nhiên là hai người này, cô có chút vui vẻ nhưng dần dần không nghĩ ra được vui vẻ này là như thế nào.
Trên màn hình, Chaeyoung mở ppt và tóm tắt lại tình huống của hai bộ phận một lần nữa. Hôm nay nàng mặc một bộ tiểu tây trang màu trắng, áo sơ mi hở cổ màu tím, chân thon dài, cả người vô cùng tao nhã. Đặc biệt là dáng vẻ sắc bén khi đứng trước đĩnh đạt nói chuyện lại càng mê người, cuối cùng, Lisa chỉ nhớ cầm bút phát ngốc ở nơi đó.
Sau cuộc họp, một nhóm người lại là trong lòng run sợ đi ra khỏi phòng họp, Chaeyoung mặt vô biểu tình rời khỏi phòng họp, trước khi ra cửa xoay người nói: "Cho tôi xem hồ sơ thu mua trong ba tháng đầu tiên, còn có lịch đặt hàng trước trong tháng này."
"Được."
Sau khi vào văn phòng, Chaeyoung nhìn thấy quyển sổ cùng tờ giấy Lisa cầm trên tay, bước tới nói: "Nghe thấy thế nào?"
"Em, vừa rồi em rất xinh đẹp." Lisa vô thức nói ra lời trong lòng, sau khi định thần lại vội vàng nói: "Không... Không phải, ý của tôi nghe, nghe, em nói rất tốt, rất lợi hại."
Nói xong, Lisa hận không thể tát mình một cái, như thế nào khi gặp Chaeyoung chỉ số IQ của cô lại có thể giảm trở lại mười lăm tuổi cơ chứ.
Chaeyoung họp xong tâm tình cũng không tốt, nhưng lại bị Lisa chọc cười. Quả nhiên, cô thỉnh thoảng ngớ ngẩn đặc biệt đáng yêu.
Nhìn thấy Chaeyoung cười, Lisa càng thêm xấu hổ, nhưng Chaeyoung không hiểu sao lại muốn trêu chọc cô, nàng ngồi xuống nhìn Lisa nói: "Đây là lần đầu tiên có người khen tôi như vậy."
Lisa còn tưởng nàng đang nói mình khen nàng lợi hại, nghi hoặc hỏi: "Sao có thể, em thật sự rất lợi hại, nói rất tốt, hơn nữa em lại là tổng tài, sao có thể không có người khen em?"
Ánh mắt Chaeyoung khẽ đảo, khẽ cười nói: "Ý của tôi là, không ai nghe tôi nói xong lại khen tôi xinh đẹp."
Lisa đột nhiên không kịp phòng bị trước những gì nàng nói, mặt đỏ bừng, há miệng không nói được câu nào: "Kia... kia sao có thể, vốn dĩ em đã rất xinh đẹp, không, không phải, ý tôi là em là lão bản của bọn họ, khí tràng lại cường như vậy, ai dám khen em ở trước mặt em."
Chaeyoung liếc nhìn cô một cái: "Vậy sao chị dám?"
Ánh mắt Lisa dao động, sờ sờ lỗ tai, cuối cùng ánh mắt nhanh chóng đặt ở trên cái cốc của Chaeyoung: "Park, tôi đi lấy trà cho em."
Nhìn cô cầm cốc chạy đi, Chaeyoung cười lắc đầu, nhưng sau khi trêu chọc người xong, nàng thần thanh khí sảng, cúi đầu chuyên tâm làm việc.
Ngày đầu tiên đi làm, Chaeyoung không an bài nhiều việc cho cô để cô thích nghi với công việc, chỉ đưa cho cô một xấp tài liệu để cô đọc trong văn phòng.
Sau khi Lisa mang trà về, cô ngồi vào bàn làm việc và đọc kỹ thông tin tài liệu nàng đưa cho cô. Chaeyoung nói ở đây có một số hạng mục cùng thông tin cơ bản vào thời điểm đó, mấy phần tư liệu này có tồn tại lỗ hỏng, để Lisa tự mình nhìn xem ở đó có vấn đề gì.
Lisa đang ôm một xấp tài liệu, có chút khẩn trương, mặc dù biết Chaeyoung không vì thử mình, nhưng cô vẫn muốn thể hiện những mặt tốt nhất của mình cho đối tượng mình thầm thích, vậy trong mắt nàng có phải cô đáng tin cậy một chút hay không?
Sau khi Chaeyoung hoàn thành việc đang làm, nàng nhìn lên thấy Lisa đang ngồi đó xem tài liệu. Nàng luôn biết Lisa đang học tập, nhưng nàng chưa từng thấy bộ dáng Lisa nghiêm túc đọc sách làm việc trông như thế nào.
Cô ngồi rất đoan chính, sống lưng thẳng nhìn rất đẹp. Khi xem tài liệu đầu hơi nghiêng, mắt chuyên chú thâm thúy, hơi cúi đầu xuống, khi mắt lướt qua tờ giấy thì đầu cô chậm rãi chuyển động. Cô mím môi dưới, lông mày nhíu lại, đưa tay làm dấu trên tờ giấy, nhìn giống như học sinh đang ứng phó với kỳ thi lớn.
Nhưng lúc này cô mặc áo sơ mi màu lam, sườn mặt tinh xảo có chút trầm ổn, lại không có chút cảm giác non nớt, nếu không nói trí nhớ của cô vẫn là mười lăm tuổi, sẽ không có người phát hiện ra có cái gì không đúng.
Chaeyoung vừa nhìn cô vừa suy nghĩ, khi Tôn Nhã gõ cửa đi vào nàng mới lấy lại tinh thần, nhanh chóng nhìn sang chỗ khác. Mà Lisa quá tập trung bị cả kinh rồi lấy lại tinh thần, lễ phép cười với Tôn Nhã vừa đi vào.
"Park tổng, phó tổng có chuyện tìm ngài, nói là có liên quan đến dự án Dung Lan Phủ.
Mặc dù Lisa không đến La thị, nhưng cô cũng đã tìm hiểu về công việc kinh doanh cùng các dự án cốt lõi của La thị, đương nhiên cô biết dự án Du Lan Phủ chính là mảnh đất mà Park thị cùng La thị hợp tác.
Chaeyoung nhìn cô một cái, sau đó nói với Tôn Nhã: "Tôi hiểu rồi, để hắn ở phòng họp chờ tôi, tôi qua ngay."
Chaeyoung nói xong liền đứng dậy nhìn đồng hồ đeo tay: "Thời gian không còn sớm, nhớ đi ăn cơm, bên ngoài có chỗ ăn cơm, công ty cũng có căn tin nhân viên chuyên môn, đồ ăn cũng không tệ lắm, tôi để Tôn Nhã đưa thẻ cho chị, chị cũng có thể đến đó ăn."
Lisa gật đầu: "Vậy còn em, em phải nói chuyện bao lâu, cơm trưa em ăn cái gì?"
"Tôi kêu Tôn Nhã đi mua cho tôi là được."
"Ừm, em thích ăn gì?" Lisa thấy nàng quay đầu nhìn mình, vội nói: "Tôi có thể mang đồ ăn cho em, em thiên về khẩu vị gì?"
Chaeyoung suy nghĩ một chút: "Tôi không kén chọn, ngoại trừ rau thơm, tôi không kiêng những thứ khác. Còn có tôi thích những loại hơi cay."
Lisa cau mày: "Nhưng dạ dày em không tốt, không thể ăn cay."
"Sao chị biết dạ dày tôi không tốt?" Nói đến đây nàng có chút kỳ quái, lần trước mời khách, tựa hồ cô đã bỏ món ăn Tứ Xuyên vì sợ dạ dày nàng không chịu nổi.
"Lần trước tôi bị bệnh em cho tôi uống thuốc, tôi thấy có thuốc trị dạ dày. Còn có, em bận công việc, cần phải giao lưu, cho nên chắc chắn dạ dày em không tốt lắm." Cô nghe xong, thấp giọng lẩm bẩm.
Chaeyoung có chút bất đắc dĩ: "Vậy chị chọn là được rồi, tôi đều có thể."
Chờ đến 12 giờ, Chaeyoung vẫn chưa quay lại, Lisa đã đọc tài liệu được một nửa, trêu giấy đều là những gì cô chú thích bằng bút đỏ.
Sau khi Tôn Nhã đi vào liền đưa cho cô một tấm thẻ: "La tổng, đây là thẻ của căn tin, Park tổng kêu tôi đưa cho ngài. Đến giờ ăn trưa rồi, nếu ngài đến căn tin thì tôi đưa ngài đi."
Mặc dù rất kinh ngạc vì Lisa đến Park thị làm tiểu thư ký của Chaeyoung, nhưng Tôn Nhã không hỏi nhiều. Chỉ là không biết phải gọi cô là gì, cho nên đành phải gọi là La tổng.
"Cảm ơn." Lisa nhận lấy thẻ, sau đó cười dịu dàng: "Tôi đến đây để thực tập, cô cứ gọi tôi là Lisa, không cần gọi tôi là La tổng."
Tôn Nhã cũng cười: "Vậy thì tôi không khách khí, đi thôi, tôi mang chị đến căn tin, thuận tiện mang chút đồ ăn cho Park tổng."
Lisa đi theo Tôn Nhã đến căn tin của nhân viên. Căn tin của Park thị được xây dựng rất khá, đồ ăn có rất nhiều loại, hương vị cũng không tồi.
"Em ấy đều ăn ở căn tin nhân viên sao?" Lisa nhìn Tôn Nhã thuần thục đóng gói đồ ăn, không khỏi hỏi.
"Vâng, Park tổng không quan tâm mấy chuyện này, căn tin tiện lợi, ngài ấy luôn bận việc, cho nên tôi đều mang đồ ăn từ căn tin nhân viên cho ngài ấy."
Lisa quá xinh đẹp, vừa đi vào căn tin đã bị nhiều người nhìn chằm chằm, trên đường đi Tôn Nhã cũng nhận được rất nhiều sự chú ý.
Tôn Nhã nhìn vào mắt những người đó, hơi trừng mắt, nhưng Lisa tựa hồ không để ý, chỉ hỏi Tôn Nhã về sở thích của Chaeyoung.
"Park tổng không ăn rau thơm, một chút đều không thể, không thích ăn rau xanh, rau dưa liên quan cũng đều giống nhau. Không thích ăn thịt, thích thịt bò, rất thích cá, nhưng khi bận thì không thích. Các món ăn khác cơ bản đều ăn, nhưng bất quá không nói là thích, thích ăn nấm kim châm băm ớt cùng thịt bò cay của công ty."
Lisa cau mày: "Quả nhiên là thích ăn cay." Đồng thời trong lòng bật cười phun tào Chaeyoung nói chính mình không kén ăn, này vốn đã rất kén ăn.
Nói xong cô ngăn Tôn Nhã mua thịt bò cay cho nàng: "Dạ dày em ấy không tốt, hôm nay không cho em ấy ăn món này, đổi thành thanh đạm dễ tiêu hóa."
Tôn Nhã sững sờ một lúc, sau đó nở nụ cười: "Tuy Park tổng không phải là người kén ăn, nhưng khi ăn cơm nếu không có đồ cay thì sẽ chán ăn, còn nếu tâm tình không tốt, còn sẽ lộ sắc mặt."
Lisa do dự: "Em ấy không giống người như vậy a, tôi đã bảo em ấy không được ăn đồ quá cay, tôi sẽ mua cho em ấy, không sao đâu."
Tôn Nhã đương nhiên sẽ không từ chối, thành thật mà nói, trong mắt người ngoài Chaeyoung là người thanh lãnh tự hạn chế, trừ khi là ở nơi làm việc, những lúc khác nàng sẽ không có nhiều thay đổi cảm xúc. Nhưng đi theo nàng nhiều năm như vậy, Tôn Nhã biết rõ Chaeyoung là người thất thường. Chỉ là nữ nhân khác khi phát cáu một là khóc hai là nháo ba là làm nũng, nhưng khi Park tổng không hài lòng thì ánh mắt khẽ chuyển cũng đủ làm người không chịu được.
Chaeyoung không thích ăn rau xanh, có lần Tôn Nhã lâm thời có việc, nhờ người đưa cơm giúp, nhân viên kia lại gọi sai món, mua một món nấm xào cải dầu.
Chaeyoung ăn, nhưng sau khi cắn một miếng, mắt nàng quét qua cải dầu và cô, Tôn Nhã nhìn thấy vừa thấp thỏm vừa buồn cười.
Hai người mua đồ ăn chuẩn bị về văn phòng, trên đường đi, Tôn Nhã gặp Liễu Hiên từ phòng hành chính. Liễu Hiên tiến lên chào hỏi Tôn Nhã, sau đó cười nói với Lisa: "Vị này nhìn rất lạ mặt, là đồng nghiệp mới sao?"
Lisa gật đầu: "Đúng vậy, xin chào."
Liễu Hiên nhanh chóng trả lời: "Xin chào, tôi là Liễn Hiên đến từ phòng hành chính."
Tôn Nhã ở một bên thấy hắn nhiệt tình với Lisa như vậy, nơi nào còn không biết hắn đang đánh chủ ý gì: "Hẳn là Park tổng đã trở về rồi, sớm đem đồ ăn lên thôi."
Lisa mơ hồ cảm thấy Liễu Hiên có chút kỳ quái, thấy thế nàng ra hiệu với Liễu Hiên đi lên trước.
Thấy cô rời đi, Liễu Hiên vội hỏi Tôn Nhã, "Tôn Nhã, cô ấy là người mới tuyển dụng của công ty sao? Cô ấy tên gì, nhìn rất xinh đẹp."
Tôn Nhã trừng hắn: "Liễu Hiên a, nghe tôi khuyên một câu, đừng có động tâm tư với cô ấy, cô ấy không phải người mà anh có thể mơ tưởng đâu."
"Nếu trai chưa cưới gái chưa gả thì sao mà không được. Hiện tại tôi có công việc ổn định, thu nhập cao, có nhà có xe, chỉ cần chân thành là có thể thử a."
Tôn Nhã không nhiều lời, dù sao không thích hợp nói ra thân phận của Lisa: "Tôi nói vậy thôi."
"Ai nha, Tôn Nhã, nếu cô giúp tôi, tôi sẽ mời cô ăn cơm a, cô ấy tên gì?"
Tôn Nhã không để ý tới hắn, trực tiếp đi lên lầu. Khi Lisa đi lên thì Chaeyoung đã trở lại văn phòng.
Lisa nâng thức ăn trong tay lên: "Tôi mang đồ ăn cho em, đói bụng không?"
Chaeyoung lắc đầu : "Còn tốt, chị mua cho tôi cái gì vậy?"
Lisa bày thức ăn ra: "Cải cuộn thịt, măng xé ngâm giấm, đậu cô ve, còn có khoai tây hầm thịt bò."
Chaeyoung giúp cô dọn cơm, liếc nhìn rau: "Không có đồ cay sao?"
"Không phải tôi đã nói rồi sao, dạ dày em không tốt nên bớt ăn đồ cay." Lisa nghiêm túc nói rồi đặt canh trước mặt nàng,
"Chị nói nên ăn ít đồ cay, nhưng hôm nay không có chút đồ cay nào." Nàng nói rất nghiêm túc, vẫn là vẻ mặt thanh lãnh, nhưng ngữ khí này cùng ánh mắt của nàng ở trong mắt Lisa chính là có chút làm nũng, làm cô không nhịn được mà bật cười.
"Được rồi, tôi sai rồi, ngày mai tôi sẽ mua cho em đồ cay. Bất quá em nên thử một lần, những món này hương vị đều không tồi." Lisa thả chậm ngữ khí, giống như hống tiểu hài tử.
Ánh mắt Chaeyoung không được tự nhiên rũ xuống, chậm rãi ăn mấy món trên bàn. Có sự kết hợp giữa thịt và rau, còn có canh, Chaeyoung ăn rất thư thái, nói chung không có đồ cay nàng ăn nhiều nhất nửa bát cơm, hôm nay ăn không ít, còn ăn cạn một bát canh.
Ánh mắt Tôn Nhã đảo qua giữa hai người, trong lòng thở dài, hóa ra Park tổng ăn cơm không chỉ nhìn đồ ăn, mà còn nhìn người a.
Cứ như vậy, Lisa chính thức đến làm việc ở Park thị, mặc dù Chaeyoung muốn chiếu cố cô, nhưng theo yêu cầu của Lisa, cô vẫn dựa theo chức vụ thư ký mà làm việc, đồng thời giúp Chaeyoung làm một số việc vặt.
Mục đích của Chaeyoung là dạy cô quản lý công việc của công ty, hiểu về nghiệp vụ, cho nên sẽ mang theo cô theo các cuộc họp lớn nhỏ, thậm chí là gặp những khách hàng quan trọng. Các hợp đồng và tài liệu kế hoạch có vấn đề cũng sẽ để Lisa xem xét và độc lập đánh giá, sau đó nhắc nhở cô về những điểm bị bỏ qua.
Lisa tiến bộ rất nhanh, thậm chí còn vượt quá sự mong đợi của cô và Chaeyoung. Ban đầu, Lisa sợ chính mình mười lăm tuổi sẽ không thể thích nghi với xã hội trưởng thành nhanh như vậy, đặc biệt là khi cùng người giao tiếp.
Nhưng ngoài dự đoán, thân thể của cô tựa hồ tự nhiên sinh ra phản ứng lại những cái này. Hơn nữa bản thân cô đã rất thông minh, lại chịu khó nghiên cứu học tập, ngoại trừ lúc đầu cô không biết cách dung nhập đề tài, nhưng về sau cũng thuận lợi hơn.
Chaeyoung đã quen với việc Lisa ở bên người mình, cô thực sự quản chế độ ăn uống của nàng giống như thư ký riêng. Kiểm soát việc ăn cay, hạn chế uống cà phê, mỗi ngày uống hai cốc, lâu dần thành một cốc.
Vì cô nói cà phê không tốt cho dạ dày, hơn nữa còn ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ. Nhìn cốc trà phảng phất hương trà trước mặt, Chaeyoung không khỏi câu khóe môi. Dù sao nàng cũng có lương tâm, hạn chế uống cà phê, Lisa đặc biệt mang trà ngon từ nhà đến, mỗi buổi sáng sẽ pha cho nàng một cốc. Sau nhiều năm bị hương vị tinh khiết cùng đậm đặc của cà phê nhuộm dần, thay vào đó là vị trà thuần êm dịu, vẫn là một hương vị khác.
Uống mấy ngụm trà, Chaeyoung hậu tri hậu giác Lisa đã ra ngoài từ lâu, trong tay nàng cầm một bảng biểu muốn Lisa làm, nghĩ xong liền đứng dậy rời khỏi văn phòng.
Văn phòng của Chaeyoung độc lập, cách khu văn phòng tập thể bằng hành lang, sau khi ra khỏi hành lang, Chaeyoung liền nhìn thấy Lisa đang đứng cạnh tấm kính trong khu văn phòng.
Trước mặt cô, một nam nhân cầm một cốc trà sữa cùng một cái hộp, giống như là một món quà, đưa cho Lisa.
Chaeyoung không nghe được bọn họ đang nói gì, nhưng chờ mong trong mắt nam nhân cùng ánh mắt quen thuộc kiabkhiến mặt Chaeyoung bất giác lạnh đi.
Nàng dừng lại một chút, nhấc chân đi tới cửa, một nhóm nhân viên ở nơi làm việc chưa kịp chào hỏi thì đã thấy Chaeyoung đi tới phía sau Lisa: "Lisa, tôi có phần bảng biểu cần chị làm."
Lisa cảm thấy xấu hổ không biết từ chối như thế nào, Chaeyoung xuất hiện chính là như một vị cứu tinh: "Được, Park tổng." Nói xong cô nói với Liễu Hiên: "Cảm ơn hảo cảm của anh, nhưng tôi không thể nhận."
Nhìn thấy Chaeyoung xuất hiện, vốn dĩ Liễu Hiên có chút bất an, tuy Park thị không cấm chuyện tình yêu công sở, nhưng ở giờ làm việc cũng không tốt. Vừa nghe thấy lời từ chối của Lisa, hắn vô thức hỏi: "Tại sao?"
Chaeyoung nhẫn nhịn, cuối cùng lạnh nhạt nói một câu: "Sô cô la cùng trà sữa, lượng calo quá cao không tốt cho cơ thể, cô ấy không thích."
Các nhân viên đang xem kịch đều sửng sốt, lúc này cho dù Chaeyoung phê bình Liễu Hiên, bọn họ cũng coi như là đương nhiên, nhưng không nghĩ tới Chaeyoung vốn luôn lạnh lùng ít lời lại có thể nói ra một câu như vậy.
Mà vừa lúc Tôn Nhã nhìn thấy cảnh này, lắc lắc đầu. Nếu không nghe lời lão nhân gia, có hại ở trước mắt a.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top