91-95


Chu Văn Kỳ đứng đó nhìn hồi lâu, nam nhân đi cùng cũng nhìn theo ánh mắt cô ta, hoài nghi hỏi: "Làm sao vậy, đang nhìn cái gì?" Vừa dứt lời, liền nhìn thấy hai mỹ nhân mang phong cách khác nhau đang ngồi ở đó, lập tức có chút không thể dời mắt.

Vốn dĩ Chu Văn Kỳ đã có chút tâm phiền ý loạn, nhưng khi nghe thấy lời nói của nam nhân, quay đầu lại thì thấy hắn đang nhìn hai người Chaeyoung không chớp mắt, lập tức giận dữ, dùng sức nhéo hắn một cái: "Thôi Hạo, anh đang nhìn cái gì vậy? Chưa thấy qua nữ nhân xinh đẹp à!"

Nam nhân tên Thôi Hạo có chút xấu hổ, trong mắt có chút không kiên nhẫn cùng chán ghét, nhưng hắn vẫn cười nói: "Nói gì vậy a, em còn đẹp hơn bọn họ, chỉ là anh thấy em nhìn chằm chằm nên có chút tò mò, tới đây hẹn hò không cần phá hư bầu không khí, đừng tức giận."

Chu Văn Kỳ oán hận nghiến răng nghiến lợi, Chaeyoung ở đằng bên kia nghe thấy động tĩnh đã nhìn thấy Chu Văn Kỳ, nàng lập tức ngưng cười, sắc mặt trầm xuống.

Lisa đang bỏ cua đã bóc vào đĩa của Chaeyoung, thấy sắc mặt nàng không đúng, cô nói: "Sao vậy?"

Chaeyoung lắc đầu, ngăn cản cô tiếp tục bóc cua: "Chỉ là gặp người không muốn gặp, không sao. Chị tự ăn đi, đừng đưa cho em."

Lisa nghe xong thì dừng lại, nhìn lên nam nhân và nữ nhân đang tranh cãi: "Ai vậy?"

Chaeyoung liếc mắt nhìn một cái: "Con gái của Chu gia, Chu Văn Kỳ."

Lisa nhướng mày, nhìn nữ nhân lúc này đang đỏ mặt vì tức giận, trang điểm hơi đậm, tướng mạo cũng tương đối khó ở chung, Lisa dừng hành động gắp đồ ăn thân mật vừa rồi, nhẹ giọng nói, "Hẳn là cô ta cũng nhìn thấy chúng ta."

Chaeyoung ngước mắt lên nhìn cô: "Không sao, ngoại trừ chị véo mặt em cũng không làm hành động gì quá phận, lại nói con gái ôm hôn là chuyện bình thường, kệ cô ta đi, chỉ cần không làm phiền chúng ta là được rồi."

Lisa nghe xong lại nheo mắt: "Con gái ôm hôn là chuyện bình thường? Vậy em ôm hôn bình thường với ai?"

Chaeyoung sững sờ một hồi, sau đó vẻ mặt bất lực: "Chị nói xem em ôm hôn với ai?"

Lisa trêu chọc nàng xong cũng bật cười, hai người không để ý đến Chu Văn Kỳ nữa, tiếp tục ăn. Lúc này Chu Văn Kỳ cũng thực sự cảm thấy hai người đã phát hiện ra mình, nhưng Chaeyoung coi như không thấy hay một tiếng chào hỏi, cô ta lại cảm thấy không thoải mái.

Nhìn Lisa đối diện nàng, cô ta không nhịn được tò mò, nghĩ xong liền nói với Thôi Hạo bên cạnh: "Anh đi gọi đồ ăn trước đi, gặp người quen, đi qua chào hỏi trước."

Thôi Hạo muốn đi theo, nhưng nghĩ đến thái độ lúc nãy của Chu Văn Kỳ, hắn không còn cách nào khác đành phải đồng ý.

Hai người đang thấp giọng nói chuyện thì thấy Chu Văn Kỳ đi tới, Lisa nhướng mắt nhìn Chaeyoung, hai người bình tĩnh quay đầu lại.

"Chaeyoung, thật trùng hợp, cư nhiên lại gặp cô ở đây, đến đây ăn cơm với bạn sao?" Nói xong, ánh mắt cô ta rơi vào trên người Lisa, Lisa chỉ đặt đũa xuống cũng không chào hỏi cô ta, vẻ mặt khác với ôn nhu sủng nịch trước đó, lộ ra xa cách cùng có chút lãnh đạm.

Cho dù là người xa lạ, nhưng cô ta và Chaeyoung có quen biết nhau, người bình thường sẽ không thất lễ như vậy. Mà Chaeyoung nhìn thấy cô ta cũng lãnh đạm ừ một tiếng, không nói nhiều. Trong lòng Chu Văn Kỳ tràn đầy tức giận, nhưng vẫn cười nói: "Cô luôn độc lai độc vãng, hiếm có người bạn tốt như vậy, sao lại không giới thiệu với biểu dì?"
Sắc mặt Chaeyoung tối sầm lại: "Chị ấy tương đối sợ người lạ, không thích giao tiếp với người, sợ làm hỏng hứng thú của người ta. Thời gian không còn sớm, bạn của dì đã đợi rất lâu, biểu dì vẫn nên ăn cơm đi."

Nàng cắn hai chữ biểu dì rất rõ ràng, nếu thích đề cập đến thân phận như vậy, nàng nên thỏa mãn ước nguyện của cô ta.

Lisa nghẹn cười, nhưng trên mặt vẫn giả vờ nghe theo lời vợ nói, giống như không thích giao tiếp với người khác, trên mặt không chút biểu cảm ngồi ở kia.

Chu Văn Kỳ bị chặn đến mức không nói được lời nào, sắc mặt tối sầm lại, xoay người rời đi. Lisa thấy người rời đi mới thấp giọng bật cười: "Thật là xấu xa."

Chaeyoung vô tội nhìn cô: "Sao có thể trách em được."

"Cô ta là con gái của Chu Bác Thao sao? Cảm thấy không được thông minh cho lắm." Lisa nhàn nhạt cười, thong thả ung dung ăn.
"Vừa ngốc vừa xấu, không phải là người tốt. Không nhắc đến cô ta nữa, sẽ ảnh hưởng đến tâm tình." Chaeyoung không muốn nói với Lisa về người bên kia. Hai người ăn cơm thảo luận về an bài tiếp theo, rất nhanh ném bản nhạc đệm vừa rồi ra sau đầu.

Mà Chu Văn Kỳ đang ở trên tầng hai mặt tái xanh, gửi bức ảnh cô ta vừa lén chụp cho một người, đồng thời gửi một tin nhắn: "Giúp tôi tra một chút, nữ nhân này là ai."

Năm phút sau tin nhắn bên kia trả lời: "Tổng tài mới của tập đoàn La thị, Lisa."

Chu Văn Kỳ sửng sốt rồi hít vào một hơi, cúi đầu ăn cơm, nhưng trong lòng vẫn luôn nghĩ đến hình ảnh thân mật của Chaeyoung và Lisa, tổng tài mới của La thị sao? Nhưng La thị và Park thị là đối thủ cạnh tranh, không chút khoa trương mà nói mấy năm nay đối thủ lớn nhất của Park thị chính là La thị. Trước khi Chaeyoung trở thành tổng giám đốc, chiến lược của ba Park chính là tấn công La thị, sao Chaeyoung và Lisa lại có quan hệ tốt như vậy, lén ăn cơm cùng nói chuyện phiếm, thân mật đến quá phận.
Bị vấn đề này nhiễu đến tâm phiền ý loạn, trực giác của Chu Văn Kỳ cho cô ta biết mình đã phát hiện ra một sự thật nào đó. Mặc dù Chaeyoung là người Mason gia, nhưng năm đó nàng đã bị Mason gia ruồng bỏ, hơn nữa Mẹ Park rời đi cũng là kiệt tác của Mason gia, cho nên giữa Chaeyoung và Lisa có thể sẽ có một bí mật nào đó.

Nghĩ đến đây, cô ta không còn tâm tình ăn uống nữa, hoàn toàn hủy bỏ những gì đã định, sau khi nói chuyện với Thôi Hạo, cũng mặc kệ thần sắc không tốt của hắn mà rời đi, cô ta tìm người vừa rồi để điều tra mối quan hệ giữa Chaeyoung và Lisa một lần nữa.

Chaeyoung và Lisa không bị quấy rầy, sau khi ăn xong, hai người đi dạo bên ngoài một lúc mới đi xem phim. Bộ phim hot nhất năm 2017 là , đến đời này vẫn có tiếng vang, năm đó Lisa đã xem rồi, khi nhận thấy những bộ phim tình cảm phù hợp với các cặp đôi nên liền chọn . Hai người ngồi tựa vào nhau, Lisa đưa tay ra ôm Chaeyoung, trộm nhìn vẻ mặt người yêu.
Diễn biến phim đến cao trào, ban đầu cười ra nước mắt cho đến sau đều hóa thành nước mắt, đối lập không phải chết mà là quên đi, ngay cả Chaeyoung cũng không kìm được đỏ mắt. Nhìn nàng cố kìm nước mắt, Lisa đột nhiên có chút hối hận.

Đề tài thân tình đối với Chaeyoung quá trầm trọng, thiếu quá nhiều, cũng vô cùng trân quý, cô nhẹ nhàng ôm lấy Chaeyoung, nhìn lại lần nữa cũng có chút không nhịn được, lấy khăn giấy ra lau nước mắt cho nàng, nhẹ nhàng vỗ về, thấp giọng nói vào tai nàng: "Cho dù có bỏ lỡ, có rất nhiều tiếc nuối cùng sai lầm, nhưng kết thúc chung quy vẫn tốt đẹp, lại còn có rất nhiều chuyện không có hồi kết."

Chaeyoung nhìn cô, hiểu lời cô nói, nàng không hận Mẹ Park, nhưng nàng chỉ sợ, sợ lại là một bên tình nguyện. Lúc trước sau khi vứt bỏ nàng, nàng cũng không biết gặp mặt phải đối mặt với bà như thế nào, thậm chí nghĩ đến cảnh tượng đó càng khiến nàng càng thêm nhút nhát, nàng cũng không kiên cường, có thể không sợ hãi chỉ vì nàng không có kỳ vọng, mà khi có kỳ vọng, một chút khả năng đều sẽ chùn bước.
Sau khi bước ra khỏi rạp chiếu phim, Lisa dẫn Chaeyoung đi xuống con phố đang bắt đầu tối, đèn của các cửa hàng xung quanh đã sáng lên, ánh đèn vàng mờ ảo của đèn đường, còn có đèn trang trí trên vỉa hè đều bắt đầu sáng. Đêm ở Yến Kinh, phồn hoa lộng lẫy.

Sau khi ra khỏi rạp phim, Chaeyoung không nói chuyện, Lisa cũng không nhiều lời mà chỉ nắm tay nàng, cùng nàng chậm rãi bước đi. Một lúc lâu sau, Chaeyoung mới định thần lại, cảm thấy có chút áy náy: "Thực xin lỗi."

"Sao tự nhiên lại nói vậy?" Lisa kéo bàn tay lạnh lẽo của nàng vào trong túi xoa xoa, thần sắc nhu hòa nghiêng đầu nhìn về phía nàng.

"Thật vất vả mới có thể ra ngoài, nói hẹn hò mà em lại làm ảnh hưởng đến bầu không khí."

Lisa đưa tay gãi mũi nàng: "Ngốc, rõ ràng là chị đã làm cho em buồn, tại sao lại tự trách mình."
Chaeyoung mím môi lắc đầu, thấy nàng như vậy, Lisa xoay người đối mặt với nàng: "Chaeyoung, em đừng lo lắng những cái đó. Dù em có làm gì hay nghĩ gì đi nữa, hết thảy đều có chị ở đây."

Chaeyoung nhìn nữ nhân đứng phía trước mang vẻ mặt nghiêm túc, đèn xanh treo phía sau chói mắt, ánh sáng lạnh lẽo màu xanh lam rơi xuống trên người cô có chút không rõ ràng, nhưng trong mắt nàng lại là mềm mại làm Chaeyoung thấy rất rõ ràng.

Cô nhẹ nhàng nghiêng người, vươn tay ôm lấy nàng, vẻ mặt vui vẻ: "Chị đói rồi, đi phố nhỏ kia ăn đi, hương vị tương ớt của bà ấy ăn rất ngon."

Chaeyoung có chút oán trách nhìn cô: "Ăn ngon cũng không được ăn nhiều, trước đó dì ấy cho em một vại chị ăn sạch trong hai tuần, nào có ai trộn cơm với tương ớt a."

Lisa không chịu: "Không cho ăn nhiều cũng có thể, vậy em mua dì Park cho chị một vại, về chị sẽ ăn từ từ."
Chaeyoung bất lực liếc nhìn cô: "Sao chị lại tham ăn như vậy."

Nói thì nói vậy, sau khi ăn cơm ở đó xong, Chaeyoung hỏi mua tương ớt của vợ chồng bọn họ, nàng có chút ngượng ngùng thấp giọng hỏi: "Không biết dì có thuận tiện tiết lộ cách làm tương ớt không, chị ấy thật sự rất thích ăn, con về tự mình làm thử xem. Nếu là công thức bí mật thì con đường đột quá rồi."

Dì Park cười rất vui vẻ: "Tự làm ở nhà, có thêm nhiều kinh nghiệm, nơi nào có công thức bí mật, tương ớt này a, trước hết phải chọn ớt đỏ, sau đó phải kiểm soát tỷ lệ nước khi trộn với ớt..."

Bà nhiệt tình giải thích chi tiết cho Chaeyoung, Lisa ở một bên nhìn nàng chuyên chú lắng nghe, còn thường dò hỏi, bộ dáng giống như đang làm việc, trong lòng không thể kìm nén được ấm áp cùng hạnh phúc. Đời trước cô chưa bao giờ nghĩ mình có thể nếm được cảm giác ngọt ngào cùng hạnh phúc trong tình yêu, nhưng trên thực tế cô lại có được điều đó ở người con gái nhỏ hơn cô cả chục tuổi này.
Buổi hẹn hò cuối tuần thật vui sướиɠ, ban đêm triền miên ôm nhau đi vào giấc ngủ, tốt đẹp không chút sương mù.

Mà bên kia Chu Văn Kỳ phát hiện Chaeyoung và Lisa đều là bạn học thời sơ trung và cao trung, có quan hệ rất tốt. Thời gian đầu, vì tài chính eo hẹp, Chaeyoung gần như không thể vào trường trung học trực thuộc Yến Kinh, tất cả đều là sự giúp đỡ của Lisa, càng ngày cô ta càng cảm thấy hai người họ có chút mờ ám.

Chaeyoung và Mason gia có mối quan hệ đạm mạc, nhưng ngược lại có mối quan hệ rất tốt với Lisa, La gia có ân với nàng, cho nên Chaeyoung cũng sẽ dùng khuỷu tay để giúp La thị chống Park thị. Cô đến hỏi Chu Văn Xương, dự án xanh hóa ban đầu là của Park thị và HW, nhưng cuối cùng La thị đã giành được dự án xanh hóa. Nghe nói La thị nắm lấy cơ hội, Chaeyoung phải tốn rất nhiều tinh lực mới có được một phần, bây giờ đối với Chu Văn Kỳ xem ra Chaeyoung cố ý nhường cho La thị.
Càng nghĩ càng thấy đúng, Chu Văn Kỳ có chút kích động nên tìm đến một công ty thám tử tư, nhờ họ điều tra hai người ngầm lui tới. Chaeyoung không nghĩ tới Chu Văn Kỳ lại nhàn rỗi như vậy, cũng không nghĩ tới cô ta sẽ làm như vậy.

Về vấn đề của Mẹ Park, Lisa cũng đã thương lượng với Chaeyoung, mặc dù Chaeyoung vẫn có nút thắt trong lòng, nhưng dưới an ủi cùng hướng dẫn của Lisa, nàng không còn tiêu cực tránh né nữa.

Dưới sự thúc đẩy của Lisa, La thị đã khai triển nhiều hoạt động công ích, quỹ xoá đói giảm nghèo cũng được tiến hành nhiều lần. Đây vốn là điều mà một công ty cần làm, ba La cũng là dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, trong lòng ông vẫn còn thiện ý ban đầu, ông không ngần ngại giúp đỡ những người còn đang gặp khó khăn để tồn tại. Điều này cũng được La thị đưa vào văn hóa doanh nghiệp nên mọi việc đều diễn ra thuận lợi.

Phạm vi xóa đói giảm nghèo rất rộng, mà các khu vực giáp ranh với thành phố Yến Kinh đương nhiên nằm trong phạm vi lựa chọn. Lisa đã thu thập thông tin về những hào tử ở thôn Phi Hồ Lĩnh, đệ trình lên bộ phận chuyên môn để phê duyệt, việc này nhanh chóng được chấp thuận.

Theo quan điểm của ba La, trợ giúp tốt nhất chính là đóng góp vào giáo dục, những trợ giúp khác có thể chỉ là tạm thời, nhưng việc nâng cao giáo dục cho hài từ ở những vùng nghèo đói, giúp chúng có một khởi đầu thuận lợi, tiếp cận với giáo dục đại học là lợi ích cả đời.

Khi kinh phí của thôn Phi Hồ Lĩnh được chấp thuận, Lisa đã tiếp nhận việc mua các vật tư và đề nghị vận chuyển vật tư đến tận thôn. Ban đầu ba La cảm thấy kỳ quái, nhưng Lisa giải thích với ông là cô muốn đi thăm những nơi xa đô thị, cuối cùng ba La cũng đồng ý.

Từ khi hẹn hò với Chaeyoung, hai người đều bận rộn, cho nên Chu Văn Kỳ đã điều tra nửa tháng, ngoại trừ Chaeyoung và Lisa thực sự sống cùng nhau cũng không phát hiện ra cái gì. Nhưng mặc dù không tra được hai người họ đang thảo luận về công việc, nhưng không thể hiểu được, hai người dọn đến ở cùng nhau rất có vấn đề.

Nửa tháng không có tiến triển, Chu Văn Kỳ không thể nhịn được nữa, cô ta định đến tìm ba Park thăm dò, hẳn là hắn không biết rằng Chaeyoung và Lisa thân mật đến vậy.

Nhưng bởi vì gần đây ba Park đã ra nước ngoài nên cô ta không tìm được cơ hội, mà đột nhiên Chaeyoung nói sẽ nghỉ phép, tin tức bên kia truyền đến là nàng cùng Lisa đến Đồng Hương.

Chu Văn Kỳ nghe xong lời này thì sững sờ, sau đó trầm mặc một lát lại tiếp tục dặn dò đối phương: "Anh đi theo bọn họ, nơi đó hẻo lánh, bọn họ sẽ không cảnh giác. Nói không chừng có thể lấy được tin tức khác, nếu như phát hiện được gì đặc biệt cho tôi biết ngay."

"Đồng Hương? Nơi đó quá hẻo lánh, tôi nghe nói là rất nghèo, giao thông đi lại bất tiện. Ban đầu chúng tôi đã đồng ý chỉ giúp ngài theo dõi bọn họ ở thành phố Yến Kinh. Chúng tôi đã theo dõi bọn họ nửa tháng, hiện tại phải đi đến nơi đó, thật sự không thể được... Chu tiểu thư, ngài nói có đúng không?"

Chu Văn Kỳ hít vào một hơi: "Tôi sẽ trả giá gấp đôi, nếu tra được thứ gì đó quan trọng, tôi sẽ trả thêm thù lao, có thể chứ?"

"Được rồi, nếu Chu tiểu thư tin tưởng tôi, vậy tôi đây sẽ không từ chối, có tin tức nhất định sẽ báo cho ngài ngay." Hiển nhiên đối phương rất vui vẻ, mặc dù quả thật Đồng Hương là một nơi thâm sơn cùng cốc, nhưng lại làm việc dễ hơn ở thành phố Yến Kinh.

Bên kia, sáng sớm Lisa đã thương lượng với Chaeyoung, cùng đến thôn Phi Hồ Lĩnh ở Đồng Hương để giao văn phòng phẩm và sách cho hài tử trong thôn đó. Đồng thời, Chaeyoung đã tài trợ tư nhân để xây dựng trường học mới cùng tòa nhà ký túc xá.

Trước kia nàng đã nghe Lisa nói nhiều hài tử cần phải đi học trước bình minh để không bị muộn lớp, còn đi bộ một hai giờ để đến trường. Sau khi có ký túc xá, những hài tử phải đi cả chặng đường dài có thể chọn ở lại, chỉ cần nhà ăn hỗ trợ được chuẩn bị tốt là có thể giúp chúng cải thiện rất nhiều về chất lượng cuộc sống.
Thời tiết cuối tháng 11 lạnh lẽo, vừa lúc hai người lên đường đến Đồng Hương thì nhiệt độ hạ, trên đường đi, hai người ngồi trong xe nhìn những chiếc lá ngô đồng và lá bạch quả vàng ươm bị gió lạnh thổi rụng, Lisa thở dài: "Rời khỏi Yến Kinh chị đột nhiên cảm thấy rất thoải mái, dạo này em mệt lắm phải không?"

Chaeyoung dựa vào vai cô: "Đúng vậy, bất quá hiện tại cuối cũng cũng có thể rảnh rỗi."

Lisa cười: "Không nhất định nha, chúng tôi chỉ có thể lái xe đến thị trấn Đồng Hương, vẫn còn cách Phi Hồ Lĩnh mấy ngọn đồi, nghe nói còn đi mười dặm, đến lúc đó chỉ sợ là kiệt sức."

Chaeyoung có chút kinh ngạc, "Chúng ta nên làm sao với mấy thứ mang tới bây giờ?"

Lisa lấy ra một phần bản đồ, ở trong núi non miên man tìm thấy một đường nhỏ làm dấu: "Xe ô tô không vào được, lúc bình thường cần mua hàng hóa, chỉ có thể khuân vác thủ công, có thể có xe máy, mỗi lần mang một ít. Nhưng cũng chỉ có thể đi tới con đường trong thôn, ở một số nơi chỉ có thể vận chuyển bằng sức người hoặc là gia súc."
Mặc dù Chaeyoung sống một cuộc sống khó khăn, nhưng nàng đã sống ở Yến Kinh từ khi còn bé, chưa từng gặp phải loại tình huống như vậy. Từ Yến Kinh đến Đồng Hương chạy với tốc độ cao phải mất hơn ba giờ. Sau khi nghỉ ngơi một lát, cho xe đổ xăng rồi tiếp tục chạy xe về phía thị trấn.

Đường vào thị trấn kỳ thực khá tốt, đều được tráng xi măng, nhưng đường núi có gần mười tám khúc quanh co, đường núi quanh co cứ ngoằn ngoèo, thỉnh thoảng có vài khúc cua gấp liên tiếp. Hơn nữa khung cảnh xung quanh thay đổi từ những ngôi nhà lợp tôn gọn gàng hai bên đường thành khu rừng rậm rạp.

Chaeyoung rất không thoải mái với loại đường ngoằn ngoèo này, nửa tiếng sau nàng đã cảm thấy say xe. Nhưng nàng không nói gì cho đến khi Lisa nhìn thấy sắc mặt nàng không tốt, đưa tay sờ nàng mới phát hiện có cái gì không đúng. Rõ ràng là nàng đang ở trong xe, nhưng tay lại rất lạnh, cho nên Lisa có chút lo lắng: "Có phải lúc qua cua quá nhanh nên em bị say xe không?"
Chaeyoung lắc đầu: "Không sao, em nhắm mắt ngủ một lát là tốt rồi."

Lisa lấy trong ba lô ra một chiếc cốc giữ nhiệt, trong lúc xe ổn định đưa cho Chaeyoung: "Uống chút nước đi." Nói xong, cô nói với tài xế, "Tiểu Lý, lái xe chậm một chút."

Tài xế gật gật đầu, giảm tốc độ.

Cuối cùng hai người cũng đến được đường phố Đồng Hương, đường phố Đồng Hương rộng thênh thang, nhưng hai bên đường có thể nhìn thấy mấy ngôi nhà thấp dột nát, hai bên đường chỉ có vài cửa hàng bán lẻ, thoạt nhìn tòa nhà đẹp nhất chính là hợp tác xã tín dụng nông thôn.

Sau khi vào thị trấn, Lisa và người phụ trách công ty cùng đến chính quyền thị trấn, giải thích ý định của bọn họ với các cán bộ thị trấn. Vừa vặn bí thư của thôn Phi Hồ Lĩnh đang mở hợp, nghe hai người nói liền vui mừng khôn xiết. Ông khoảng chừng năm mươi sáu mươi tuổi, mặc áo màu xanh lam đã bạc màu, khuôn mặt nhăn nheo, thoạt nhìn như là nông dân.
"Hoan nghênh La tổng, lúc trước tôi nhận được tin, không nghĩ tới ngài lại đến nhanh như vậy, hẳn là ngồi xe rất lâu a. Vất vả rồi, khẳng định vẫn chưa kịp ăn cơm, tôi mang mọi người đến nhà hàng trên phố ăn cơm, ăn no chúng ta lại trở về."

"Lisa nở nụ cười: "Bí thư ngài khách khí rồi, chờ lát nữa còn phải phiền ngài dẫn tôi đi tới thôn. Chúng tôi vừa nhìn không tìm được nơi ăn cơm, nhà hàng ở nơi nào?"

Thấy lãnh đạo đến quyên góp tiền, còn đặc biệt yêu cầu bí thư đưa đến nhà hàng trong thôn ăn cơm. Nghe Lisa nói, bí thư thôn Ngô Nguyên Bình liền dẫn đường.

Nói là nhà hàng, nhưng kỳ thực tương tự như quán cơm nhỏ, Lisa cầm thực đơn đưa cho bí thư thôn: "Chúng tôi mới đến đây, còn chưa biết món nào ngon, ngài cùng thư ký giúp tôi đề cử một chút."
Sau khi gọi món, Lisa giới thiệu Chaeyoung và vài người đi cùng cô, lại phân phó bọn họ đặt sách và văn phòng phẩm tặng cho chính quyền thị trấn trước. Theo Bí thư nói, con đường còn có thể đi được 5km là đến thôn khác, sau đó còn gần mười dặm nữa xe không thể đi lên, cho nên chỉ có thể đi bộ hoặc đi xe máy.

Sau khi ăn xong, cả đoàn tiếp tục chạy xe vài km dưới chỉ dẫn của Bí thư, quả nhiên sau khi đến một thôn, đoạn đường còn lại là đường núi do nhân công mở qua loa. Mặc dù bề rộng có thể thông xe nhưng toàn là bùn và sỏi, rất dốc, xe thấp không thể lên được.

Hơn nữa nhiệt độ ở đây thấp hơn so với trong thành phố, Lisa cảm thấy dừng lại cái lạnh rất rõ ràng.

Theo kiến nghị của Bí thư thôn, đoàn xe đậu xe dưới chân núi, Lisa hỏi Bí thư: "Không biết nơi này cách thôn bao xa? Đoàn người chúng tôi đi lên có bất tiện hay không?"
Bí thư thôn nhìn về phía sau bọn họ, đoàn có bảy người, bốn nam ba nữ. Ngoại trừ trợ lý Trương La Quân đi cùng, La thị đều cử nhân viên nam.

"Đi lên mất gần hai tiếng đồng hồ, đường đi không khó, nhưng đi đường núi có thể bị đau chân. Tôi sẽ thu xếp chỗ ở, khẳng định có thể ở lại thôn. Chỉ là thôn đều là người già phụ nữ và trẻ em, điều kiện rất gian khổ, sợ mọi người không chịu được uỷ khuất." Lão bí thư có chút ngượng ngùng nói, lại có chút lo lắng bọn họ đi không được, đặc biệt là Chaeyoung và Lisa đều là nữ oa trong thành phố, nghe nói đều là phú quý, chắc hẳn chưa bao giờ đi xa như vậy.

Một vài người khác nghe vậy không khỏi hít vào một hơi, bất quá nam nhân đi cùng lại có chút nóng lòng muốn thử: "Tôi muốn xem rốt cuộc có xa lắm không."
Lisa đưa tay ra chạm vào mu bàn tay của Chaeyoung, nghĩ nghĩ rồi xoay người nói: "Thời gian không còn sớm, chúng ta mau lên đường thôi, đem đồ sẽ dùng theo, đừng quá tham lam, lấy những thứ quan trọng trước, lần sau lại mang những thứ khác, nếu không gánh nặng sẽ quá nặng."

"Được, La tổng."

Mấy người vội vàng đi lấy hành lý, Lisa mở cốp xe, lấy ra hai chiếc ba lô bên trong, lại tìm tìm, hẳn là quần áo để thay đã đủ, hơn nữa nhìn quần áo Chaeyoung đang mặc, cô để áo len lại, đưa đồ thừa ra ngoài rồi nhét vào trong túi.

Chaeyoung thấy túi cô tràn đầy liền đưa tay ra: "Cho em cầm vài thứ."

Lisa không chịu, đeo túi lên lưng, nhẹ giọng nói: "Chị thường xuyên tập thể dục, hơn nữa đều là quần áo để thay nên không nặng."
Chaeyoung nhíu mày, một bộ quần áo mùa đông không nhẹ, như vậy một đống cũng rất nặng, nhưng Lisa không cho nàng cơ hội từ chối, liền dẫn đầu đi ở phía trước.

Lão bí thư nhìn mấy người rất vui vẻ, ba cô gái đều mang theo đồ đạc, trong mắt lộ ra vài phần ngưỡng mộ cùng kinh ngạc, còn tưởng bọn họ nhất định sẽ than thở một chút.

Cũng có những người đến từ Đồng Hương để quyên góp từ thiện, nhưng lần nào cũng là các phóng viên báo đài, khi nghe nói phải đi bộ đường núi mất hai tiếng đồng hồ, nhiều người trong số họ liền không muốn đi.

Lisa và Chaeyoung trò chuyện với lão bí thư, xác nhận lại tình hình trường học và bọn trẻ trong làng. Gần nói xong Lisa mới hỏi lão bí thư: "Ngô bí thư, ở trường tiểu học trong thôn có lão sư nào họ Park không?"
Ngô bí thư có chút kinh ngạc: "Đúng vậy, hiện tại trường tiểu học của thôn chúng tôi chỉ có hai lão sư. Park lão sư a, thực sự là người tốt, đã dạy ở thôn chúng tôi được 5 năm, dạy tiếng Anh và ngữ văn, rất vất vả." Nói xong, lão bí thư nhìn Chaeyoung, đột nhiên ngập ngừng nói: "Lại nói, Park tiểu thư cùng Park lão sư nhìn vẫn có chút giống nhau, đôi mắt kia rất giống."

Tim Chaeyoung run lên, môi mấp máy, nhưng lại không nói gì. Mặc dù thời gian tiếp xúc không lâu nhưng Ngô bí thư đã quen Chaeyoung trầm mặc ít lời. Chỉ là khi nói đến Mẹ Park, máy hát của ông bắt đầu mở ra, trò chuyện cùng mấy người Lisa.

Đường núi vẫn luôn lên dốc, đi không được bao lâu, hô hấp của Chaeyoung có chút nặng nề, ban đầu cả đoàn nói chuyện phiếm, nhưng sau đó chỉ có giọng nói của lão bí thư, thỉnh thoảng Lisa hỏi vài câu.
Một đoàn người đi trên đường núi, thở dốc, mùa đông thở ra nhiệt khí biến thành sương mù trắng xóa, càng lên cao nhiệt độ càng giảm.

Một giờ đầu tiên, Lisa vẫn có thể đáp lại lời của bí thư thôn, nhưng một giờ tiếp theo, ngay cả lái xe Tiểu Trần và ba đại nam nhân khác cũng im lặng. Trong con đường núi mùa đông vắng lặng này, chỉ có thanh âm người đạp cát đá lăn lộn, tiếng thở dốc nối tiếp nhau.

Lão bí thư nhìn thấy đỉnh đầu mấy thanh niên đang đều bốc hơi nóng, mặt đỏ bừng, thở hổn hển, ông cười nói: "Đi mệt rồi, trước mặt có mấy viên đá sạch, ngồi ở đó nghỉ ngơi một lát đi."

Lão bí thư rất hiểu bọn họ, cũng không nghĩ bọn họ đang kiều khí, hiếm khi im lặng lâu như vậy.

Chaeyoung và Lisa nhìn nhau, sau đó ngượng ngùng nói với lão bí thư: "Được, người trẻ chúng ta không thể so với ngài, thực sự hổ thẹn."

"Aiz, sao lại nói vậy. Bất quá là lão nhân ta đi thành quen, hiện tại phương tiện giao thông của mọi người thuận tiện, nơi nào cần phải đi bộ đường núi xa như vậy, lần này mọi người vất vả rồi." Lão bí thư cười cười, sau đó chỉ vào nơi nhẹ nhàng: "Cố lên, lên tới rồi chúng ta có thể nghỉ ngơi."

Nghe nói có thể nghỉ ngơi, mấy đại nam nhân tức khắc hít vào một hơi, nhanh bước chân, mấy cô gái Lisa ở phía sau nhìn bốn đại nam nhân đang chạy ở phía trước.

Chờ bọn họ đều đi lên, Lisa đi tới chỗ Chaeyoung, duỗi tay đỡ túi cho nàng: "Vai em đau không? Có mệt không?"

Chaeyoung lắc đầu: "Của chị còn nặng hơn của em, chị mau đặt xuống đi."

Mấy tảng đá kia đã bị mấy đại nam nhân rửa sạch sẽ, tài xế Tiểu Trần cùng người phụ trách dự án lần này cố ý để lại một viên đá cho ba cô gái, lại đến đưa cho bọn họ ba chai nước.

Lisa nhận lấy cảm ơn, để nước cho Chaeyoung sang một bên, lấy cốc giữ nhiệt từ trong ba lô ra, đưa cho Chaeyoung thấp giọng nói: "Em uống nước ấm đi, thời tiết lạnh, dì cả em sắp tới, uống nước lạnh có thể bị đau bụng."

Chaeyoung sửng sốt một chút, véo bình nước trong tay, yên lặng nhìn về phía Lisa, người này thật là săn sóc. Kỳ thực nàng vẫn luôn tự hỏi, một cô gái từ nhỏ đã vô ưu vô lo cơm ăn áo mặc như Lisa lại có thể chiếu cố cho tiểu hài tử, chẳng phải nên giống như một cô công chúa hay sao?

Nhưng Lisa không những không có tính tình công chúa, thậm chí còn ôn nhu săn sóc hơn các bạn cùng lứa tuổi, đặc biệt là đối với người cô quan tâm, ôn nhu cùng sủng nịch của cô làm người khó có thể cự tuyệt.

Mở nắp chai, Lisa uống một ngụm nước, sau khi hoãn hô hấp xong cô mới bắt đầu nhìn cảnh vật xung quanh, bọn họ đang ngồi bên lề đường, phía sau là một con dốc rất lớn, nhưng bị cây cối bao phủ thoạt nhìn rất dọa người. Nhìn lại con đường đã đi, liền trải dài núi non trùng điệp như vậy, trong xanh mà hoang vắng, sau khi khai quật đơn giản con đường đất rất bắt mắt, như lớp lụa màu vàng phủ trên núi non.

Chaeyoung thấy cô nhìn ở kia cũng nhìn theo, núi rừng sâu thẳm yên tĩnh, đặt mình trong một mảnh núi rừng mênh mông nhìn con đường đất trơ trụi màu vàng, trong lòng không khỏi cảm giác hoang vắng cùng bé nhỏ. Nàng nhìn con đường giao nhau, nói: "Ngô bí thư, con đường này hẳn là đã được xây dựng từ lâu."

Lão bí thư lấy ra điếu thuốc lá, muốn hút nhưng sợ ảnh hưởng đến bọn họ, chỉ ngậm trong miệng thưởng thức, nghe xong lời của Chaeyoung nói thì gật đầu: "Đúng vậy, đã nhiều năm rồi. Lúc trước con đường này là con đường ruột dê, đi lại rất khó khăn. Sau khi dân làng cùng nhau thương lượng, góp tiền cùng xuất lực ra một chút, kỳ thực cũng khá rộng mở, nhưng không dư tiền làm chất lượng, trải xi măng và nhựa đường trời mưa bị cọ rửa sạch làm gồ ghề lồi lỏm. Trời mưa thì lầy lội bất kham, không thể đi xe, chỉ có mấy người lá gan lớn mới dám đi xe máy lên."
Chaeyoung suy tư nhìn đường, Lisa nhìn nàng một cái, không nói gì mà chỉ nhìn một mảnh rừng trúc trước mặt: "Không khí ở đây rất tốt, phong cảnh cũng rất đẹp, nhưng tiếc là con đường này thực sự không thuận tiện."

"Đúng vậy, một số thôn lớn phía trước đã được lát xi măng, làng Phi Hồ Lĩnh chúng tôi quá hẻo lánh cùng dân cư thưa thớt, phần lớn đều là người nghèo, vẫn chưa thể lát đường, aiz" Nghĩ đến tình cảnh lo lắng nhất của mình, lão bí thư thở dài.

Lisa không nói gì, đoàn nghỉ ngơi mười phút rồi lại xuất phát. Lisa đứng ở bên ngoài đường nhìn lại con đường phía dưới, lần này trên con đường nhỏ như dải băng có một chấm nhỏ, cô nhìn kỹ thì có vẻ là người, mặc quần áo màu xám, đang đi rất chậm, một chút cơ hồ như bò, Lisa có chút tò mò, đây là người trong thôn sao?
Bất quá cũng không nghĩ nhiều, đoàn lại tiếp tục lên đường, càng đi càng khó, trước đây là đường cát đất rộng, về đến nhà dân thì lão bí thư dắt họ đi trên một con đường nhỏ. Hai bên đường trải đầy cỏ tranh, ở mùa đông đều khô héo, dưới chân là những viên đá được mài dũa qua năm tháng, lát những bậc thang bằng đá, dốc gần như bảy mươi đến tám mươi độ.

Chaeyoung cau mày, để Lisa đi trước, ở sau lưng cẩn thận giơ tay trên không, Lisa nhìn thấy không nhịn được cười: "Nếu chị thật sự ngã, em cũng không đỡ được."

Chaeyoung nhướng mày hơi trừng mắt nhìn cô một cái, nói: "Nói bậy gì đó, nhìn đường."

Lisa nở nụ cười, cúi đầu đi tới, người phía sau đưa tay kéo vạt áo của cô, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Khẳng định có thể đỡ được."
Lisa gần như cười thành tiếng, khi ngôi nhà thấp lợp ngói đỏ hiện ra trước mắt, bọn họ cúi xuống, chống đầu gối nhũn ra, thở phì phò như trâu. Trên mặt Lisa đã lấm tấm mồ hôi, áo gió cũng bị cô cởi ra buộc quanh eo, nhưng lưng thì đầy mồ hôi, trong hai đời đây có lẽ là con đường cô đi xa nhất.

Lão bí thư mang bọn họ vào một số hộ gia đình, giải thích ý định của bọn họ. Người trong thôn chất phác hiếm khi nhìn thấy cô gái thành phố như vậy, lại nghe nói họ đã đến quyên góp sách và xây dựng trường học đều vô cùng cảm kích. Lão bí thư nói về chỗ ăn ở, mấy đại thẩm nghe vậy liền lập tức nhiệt tình mời bọn họ làm khách. Cuối cùng vài người cộng lại, một nhóm bảy người ở bốn phòng.

Vì phòng ở nhỏ rải rác nên rất hiếm tìm được phòng trống sạch sẽ, cả đoàn mệt rã rời, không muốn cầu kỳ nên tranh thủ tắm rửa nghỉ ngơi.
Trợ lý nhìn Lisa có chút không biết phải làm sao, tự mình chiếm một phòng thì ngượng ngùng, còn ở chung phòng với La tổng và Park tổng thì càng ngượng ngùng hơn, Lisa cười cười: "Không mệt sao, mau đi tắm rửa nghỉ ngơi đi, tôi sẽ ở chung phòng với Park tổng, đi thôi."

Bọn họ được một lão nhân tóc bạc chào đón, tuy đã trải qua dò hỏi lão nhân còn chưa đến 70 tuổi, nhưng những nếp nhăn và khe rãnh trên mặt cũng khó có thể diễn tả thăng trầm của cuộc đời. Bà gập ghềnh nói bằng tiếng phổ thông không tiêu chuẩn: "Hai tiểu mỹ nhân, đây là lần đầu tiên đến đây, đi đường mệt lắm phải không."

Mang hai người vào một gian phòng, trong phòng có chiếc giường đỏ thẫm, chăn trên đó rất tốt, đơn giản che lại khăn trải giường có chút cũ kỹ, lão nhân vội vàng nói: "Ta đi tìm ga trải giường." Hai người chưa kịp ngăn cản, lão nhân đã mỉm cười ôm một xấp chăn ga gối đệm lớn màu đỏ đi vào: "Ta mới mua, rất sạch sẽ. Màu đỏ rực này đẹp lại có chút hỉ."
Nói đến đây, bà đi tới cởi tấm ga trải giường ban đầu chuẩn bị dọn giường. Chaeyoung cùng Lisa không muốn để một lão nhân làm việc này, cho nên vội vàng chạy tới: "Nãi nãi ngài đừng làm, không thể để ngài làm được, chúng ta ở đây, quấy rầy ngài cũng thật ngượng ngùng rồi."

Lão thái thái nghiêm mặt: "Có cái gì ngượng ngùng? Hai người là khách, lại cung cấp sách cho trẻ em trong thôn, còn xây dựng trường học, là ân nhân của chúng ta a."

"Ngài đừng nói vậy, ngài thật sự không cần làm, chúng ta tự mình làm." Thuyết phục hồi lâu, hai người mới tiễn lão thái thái nhiệt tình đi. Hai người rũ bỏ chăn bông, nhìn hình thêu rồng phượng đỏ rực trên đó, có chút dở khóc dở cười. Lão thái thái nói rất đúng, đây rõ ràng là chăn hỉ, lại nhìn chăn bông cùng một kiểu, hai người cùng nhau trải chăn.
Màu đỏ thẫm lớn trước mặt được che lại, cùng với chiếc giường lớn bằng gỗ, chỉ kém...

"Em cảm thấy hẳn là mình nên cắt một chữ Hỉ dán lên." Chaeyoung nhìn bố trí trong phòng, mở miệng nói, lại liếc nhìn Lisa.

Lisa nghiêm túc gật đầu: "Hẳn là trước khi lên thôn chị nên mua nến, đêm nay trực tiếp động phòng hoa chúc."

Mặt Chaeyoung đỏ lên, nghiêm túc nói: "Không đứng đắn."

Lisa không tiếp tục trêu chọc nàng, cảm thấy mồ hôi rất khó chịu, liền đi tìm khăn tắm sạch, đi tới vén quần áo của Chaeyoung: "Lau mồ hôi trước đi, ở đây vẫn còn lạnh, lát nữa cảm lạnh sẽ không tốt. Chị đi nấu nước ấm rồi tắm."

Chaeyoung vươn tay sờ lưng cô: "Không phải giống nhau sao, đừng lo lắng cho em, trước kia sức khỏe chị luôn không tốt, đừng để bị ốm. Em đi hỏi lão thái thái nấu nước thế nào."
Trong nhà lão thái thái không có máy nước nóng, may mà có phòng tắm, trước khi Lisa đến đây còn lo lắng bọn họ đi vệ sinh nghe nói chỉ đào hố đóng hai cái ván gỗ.

Để nấu nước cần phải đốt củi, hai người đều chưa từng đốt lửa lửa, Chaeyoung tự nhận mình làm việc nhà nhiều, lời thề son sắt nhóm được lửa, kết quả là ngoài nhóm lửa bằng lá thông cháy rất tốt, mặt khác nhiều nhất là một vài làn khói đen. Sau một lúc lâu, Lisa mới nén cười nhìn Chaeyoung mặt vô biểu tình tiếp tục chiến đấu với củi lửa, đang định mở miệng nói thì lão thái thái đã mỉm cười bước vào.

"Hai người ngượng tay, để ta. Củi này trước tiên nên đặt nhánh cây nhỏ lên trước, khi lửa bùng lên thì đặt củi vào. Lò ở giữa bị đài rỗng, hai người nhồi quá chặt."
Chaeyoung vỗ vỗ tay, nhìn Lisa: "Em biết cái này, đào rỗng mới có thể có đủ oxy làm đốt cháy, vừa rồi em chỉ không biết cách sử dụng kẹp gắp than." Nàng nói vừa vén tóc giống như che giấu ngượng ngùng, lấy ngón tay quệt lớp vụn gỗ bị bắn trên trán.

Kết quả là trên mặt trắng nõn tự nhiên để lại một dấu vết xám xịt, Lisa nhìn thấy lòng vừa mềm vừa vui, cô lấy khăn giấy ra lau mặt cho nàng: "Đúng vậy, không trách em. Chaeyoung nhà chị giỏi nhất, mặt đều bị bôi bẩn, haha." Cuối cùng, cô không nhịn được cười khiến Chaeyoung lạnh mặt, giả vờ tức giận nhéo cô một cái.

Nhưng đây là lần đầu tiên Lisa phát hiện Chaeyoung cũng rất vụng về, đặc biệt là giả vờ đạm nhiên không có việc gì, điều này khiến cô cảm thấy nàng vô cùng đáng yêu.
Nhưng thực tế cho thấy những người có năng lực luôn có năng lực, bất quá sau một thời gian, nàng đã trở nên rất thành thạo trong việc sử dụng kẹp gắp than, ra dáng thêm củi.

Hai người tắm xong đã bảy giờ, trở ra lão thái thái liền tiếp đón ăn cơm, bữa cơm lão bí thư bên kia cũng đã chuẩn bị xong.

Trong sảnh nhà lão bí thư bày rất nhiều món trên bàn, ngoài một số loại rau tự trồng, còn có thịt chiên, thịt hấp, thậm chí có cả gà hầm thuốc bắc.

Lão bí thư còn có hai đứa con, hai đứa nhỏ nhìn thức ăn trên bàn liền rất vui vẻ, háo hức chờ ăn cơm. Chaeyoung và Lisa đến xem tình hình trong thôn, chỉ có một hoặc hai con cá và thịt được được đem phơi khô, mà gà cũng là đến Tết mới bị gϊếŧ thịt.

Lão bí thư thấy mấy người đứng ở kia không ngồi, cho rằng bọn họ không quen: "Mọi người ngồi đi, mau ngồi đi. Trong nhà này không có thứ gì tốt, đều là người trong thôn biết mọi người sắp tới, bọn họ liền đưa tới nhà tôi để cho mọi người nếm thử. Tương đối đơn giản, ăn cũng không ngon bằng những món mọi người ăn, cũng đừng ghét bỏ, mệt mỏi cả ngày tùy tiện ăn một chút đi."
Lisa ngồi xuống cảm thấy có chút không tự nhiên, Chaeyoung quay đầu nhìn về phía lão bí thư và những người khác: "Ngô bí thư, ngài cùng người trong thôn quá nhiệt tình rồi, những thứ này chúng ta rất khó nếm thử, cảm ơn mọi người đã khoản đãi. Nhưng sau này mọi người ăn cái gì chúng tôi ăn theo là được rồi, rau ở đây đều là rau tự nhiên, chúng tôi muốn ăn cũng không được."

Lão bí thư lúc này đã biết hai người trẻ tuổi đang nghĩ gì, mỉm cười lôi kéo mấy đại nam nhân uống rượu. Lisa và Chaeyoung càng biết được nhiệt tình là gì, về cơ bản một con gà đều chia cho bọn họ. Nhìn đùi gà trong bát, trong lòng Chaeyoung không nói ra được là tư vị như thế nào, dư quang nhìn thấy hài tử bưng bát ở một bên ăn, Chaeyoung cong khóe môi vẫy vẫy tay ra hiệu với cô bé.

Cô bé thấy nàng vẫy tay có chút do dự, ở kia nhút nhát sợ sệt nhìn nàng. Chaeyoung thấy thế khẽ mỉm cười, mặc dù diện mạo nàng lạnh lùng nhưng rất ưa nhìn, cười như vậy trông rất đẹp, cô bé dừng một chút cũng dịch tới.

Chaeyoung vươn tay cầm lấy bát của cô bé, sau đó bỏ đùi gà vào, cô bé cầm bát trong mắt có chút vui vẻ, nhưng nghĩ nghĩ lại đỏ mặt nói: "Đây là gia gia nãi nãi nấu cho các huynh tỷ ăn, em không thể ăn."

Chaeyoung nhẹ giọng nói, "Không sao, chị ăn no rồi, cái này cho em, có muốn chị gắp thêm đồ ăn cho em không?"

Cô bé lắc lắc đầu, cầm bát tươi cười đi tìm cậu bé khác, hai người vừa nói chuyện vừa ăn, tựa hồ còn chia một ít đùi gà cho cậu bé.

Lisa nhìn cô bé đang chỉ vào Chaeyoung, sau đó đưa ánh mắt nhu hòa đặt ở trên người nàng.

Ăn cơm xong, một nhóm người ở lại nói chuyện phiếm với bí thư, nhìn thời gian không còn sớm rồi lần lượt giải tán. Đêm trong thôn vào mùa đông yên tĩnh lạ thường, có thể nghe thấy rõ ràng tiếng động xào xạc trong núi rừng. Lisa cùng Chaeyoung đứng bên ngoài nhìn bầu trời đêm, trong đêm tối, ánh đèn rực rỡ của Yến Kinh không còn nữa, nhưng trên bầu trời lại được những vì sao điểm xuyết.

"Đã nhiều năm chị không ngắm sao." Yến Kinh về đêm cũng hiếm khi có trăng, chứ đừng nói đến là ngôi sao. Ban đêm phồn hoa vô số màu sắc, nhưng lại che giấu quang mang mỹ lệ tự nhiên.

"Đúng vậy." Hai người ở bên ngoài ngắm sao một lúc, cho đến khi Lisa vươn tay sờ vào bàn tay lạnh lẽo của Chaeyoung.

"Buổi tối rất lạnh, hôm nay cũng mệt một ngày. Chúng ta đi nghỉ ngơi đi."

"Ừm." Hai người thấp giọng nói chuyện trở về phòng, nằm trong chăn bông màu đỏ, buổi tối không có điều hòa, Lisa ôm Chaeyoung kẹp lấy đôi chân có chút lạnh lẽo của nàng, ôm nhau đi vào giấc ngủ.

Trong thôn loáng thoáng truyền đến vài tiếng chó sủa, lại dần dần trở lại yên tĩnh, một đêm như vậy rất thích hợp để ngủ. Nhưng chuyện này không bao gồm thám tử tư xách túi lớn túi nhỏ, giờ phút này Tiết Thanh Sơn đang run bần bật một mình trong căn lều đã được dựng lên. Nghe tiếng chó sủa cách không xa bên này, không ngừng tự mắng mình ngốc.

Vốn tưởng điều kiện đến đây khó khăn một chút, nhưng Lisa và Chaeyoung chạy tới đây khẳng định là có vấn đề, huống hồ cảnh giác lại thấp, rất nhanh nhiệm vụ có thể kết thúc, nhưng mười tám khúc quanh của đường núi buổi chiều khiến hắn muốn mắng mẹ.

Nếu như hắn đi theo hai người đến một cái thôn chim không thèm *a như vậy nhất định sẽ bị lộ, cho nên sáng sớm hắn chuẩn bị mang theo đồ ăn cùng lều trại, dự định cắm trại ở đây mấy ngày.

Bởi vì sợ hỏi lại quá lộ liễu, hắn đơn giản theo dõi, kết quả hắn kéo lều bạt mang theo ba lô, suýt chút nữa ngã chết. Khi đi tới bệ đá nghỉ ngơi thấy đường núi không có ai, hắn thật sự không nhịn nổi mà gọi điện cho Chu Văn Kỳ oán giận một hồi, trực tiếp nói hắn không làm việc này. Kết quả là Chu Văn Kỳ trực tiếp tăng lương gấp ba lần, thêm 5 vạn tiền thưởng, làm hắn lập tức cắn răng đồng ý.

Nhưng lúc này, hắn đang gặm bánh bích quy uống nước lạnh, cảm giác được đêm lạnh lẽo cô đơn nơi núi rừng, có cho thù lao gấp ba lần cũng không thể nguôi ngoai nỗi bi thương này.
Ở trên núi chắp vá cả đêm, Tiết Thanh Sơn tỉnh dậy tìm một chỗ khuất để cất đồ đạc, hắn chỉ lấy một chiếc kính viễn vọng và một chiếc máy ảnh. Trốn ở ngọn núi phía sau, đợi đến hơn tám giờ cuối cùng Lisa và Chaeyoung cũng xuất hiện.

Hắn cách có chút xa, chỉ có thể nhìn thấy hai người đang nói cái gì, liền nhìn thấy Chaeyoung vươn tay sửa sang cổ áo và tóc cho Lisa. Mà Lisa đưa tay ôm mặt nàng, chọc đối phương rùng mình, sau đó cả hai lại cười lớn.

Chính hắn nhìn cũng không nhịn được cười, theo dõi lâu như vậy hắn cũng phát hiện hai người cực kỳ hợp nhau, đều là mỹ nữ xinh đẹp mê người, ở bên nhau giao lưu cũng rất thú vị. Bất quá với kinh nghiệm nhiều năm của hắn, hắn luôn cảm thấy giữa hai người có cái gì không đúng, nhưng mỗi lần hắn cũng không thể nghĩ ra là nơi nào không đúng.
Lisa và Chaeyoung náo loạn một hồi, tạm thời giảm bớt khẩn trương, chờ lát nữa hai người đến trường trong thôn để tìm Mẹ Park, bởi vì Chaeyoung cả đêm không ngủ nhiều, buổi sáng cảm thấy tinh thần có chút không tốt, đáy mắt đều là màu xanh nhạt.

"Chị hỏi bí thư rồi, dì Park ở trong trường nên tối hôm qua không thấy dì ấy, hẳn là dì ấy cũng không biết có người ngoài đến. Buổi sáng dì ấy có lớp, chúng ta ở bên kia chờ rồi giữa trưa đi tìm dì ấy, được không? Hay là em cần thêm một chút thời gian?"

Chaeyoung nhìn cô mím môi hít một hơi thật sâu: "Không sao, không cần."

Hai người chào hỏi rồi đi theo hướng dẫn của người dân đi dọc theo một con đường khác, đến trường tiểu học ở phía đông của thôn. Đường còn dốc, Lisa và Chaeyoung đã chuẩn bị sẵn giày leo núi, dù không dám đi quá nhanh nhưng cũng không đến mức bị ngã.
Mà Tiết Thanh Sơn đi theo phía sau không dám đi, chỉ có thể chui qua bụi rậm như một con thú hoang. Nhưng dù có chuẩn bị đến đâu cũng không có cách nào đối phó với những trường hợp khẩn cấp, ví như trên núi đều có bụi gai, thường thường dính trên quần áo, trên mặt lại có vết xước, khiến cho hắn đau đến nhe răng trợn mắt. Đeo găng tay vừa đi đường vừa nhổ bỏ những chiếc gai đang móc mình, trái tim Tiết Thanh Sơn là một vạn con ngựa đang phi nước đại qua bùn, hận không thể chửi ầm lên, này không phải chuyện người làm!

Lửa giận trong lòng cuối cùng cũng biến thành ủy khuất, từ trên núi bò xuống, Tiết Thanh Sơn nhặt một ít hạt không rõ tên, đau lòng sờ vào máy ảnh quả thật muốn khóc.

Cũng may lúc đó đường ít người nên hắn có thể đi xa phía sau. Hắn nhìn hai nữ nhân trước mặt mà không hiểu nổi, không làm đại tiểu thư tổng giám đốc mà chạy đến nơi quái quỷ này làm gì?
Nhìn thấy trường học, hắn quan sát trên sườn đồi một lúc, sau đó thấy không có người chú ý liền lẻn vào trường, nhìn thấy hai người được một nam nhân dẫn vào một căn phòng, hắn nhíu mày, tựa hồ là đang tìm người, nghe có vẻ như là Park lão sư? Họ Park? Hắn đi tới, ngồi xổm trong góc chậm rãi chờ đợi, đồng thời trong lòng cũng có chút phỏng đoán.

Tiết Thanh Sơn ngồi xổm bên ngoài gần một tiếng đồng hồ, hai chân tê dại. Hôm nay gió rất lớn, nhiệt độ liên tục giảm, lạnh đến mức hắn thở không nổi.

Chaeyoung đứng trong căn phòng nhỏ chỉ có mười mét vuông, nhìn những thứ được bố trí trong phòng. Một chiếc giường sắt đơn được kê gọn gàng, bên cửa sổ đặt một chiếc bàn gỗ sơn đỏ, lớp sơn trên bàn đã sớm bị bong tróc. Trên đó có một chồng sách, mặt trên còn đặt những tờ giấy kiểm tra in mực ngay ngắn, Chaeyoung nhìn thấy tất cả đều được đánh dấu phê bình bằng bút đỏ, nét chữ trên đó vừa quen thuộc vừa xa lạ, đã nhiều năm nàng không thấy chữ viết tay của mẹ nàng.
Ánh mắt đảo qua, Chaeyoung ngây người nhìn bức ảnh bên trên. Đã lâu nàng không thấy tấm ảnh đó, nàng vẫn mặc đồng phục học sinh, lúc đó nàng có chút nặng nề, ngượng ngùng nhìn vào máy ảnh, bức ảnh cũng có chút cũ kỹ. Nhưng vẫn được đặt cẩn thận vào khung, được lau sạch sẽ.

Lisa thấy nàng đứng đó bất động liền đi tới, nhìn thấy khung ảnh, cô bước tới, nhẹ nhàng nắm tay nàng: "Em đừng lo lắng, dì Park rất yêu em."

Chaeyoung nhìn căn phòng đơn sơ một lúc lâu sau mới gật đầu, hai người chờ trong phòng hồi lâu cho đến khi tiếng chuông bên ngoài vang lên, tiết học buổi sáng đã kết thúc.

Lisa rõ ràng cảm giác được thân thể của Chaeyoung căng chặt, cô vỗ vỗ bả vai nàng, đứng bên cạnh nàng. Hơn mười phút sau, giọng nói vui vẻ của một đám trẻ bên ngoài truyền đến, ríu rít gọi Park lão sư.
Trong âm thanh một mảnh non nớt ồn ào, Chaeyoung rõ ràng bắt được giọng nói dịu dàng và nhẫn nại của một nữ nhân, khi giọng nói gần một chút, Chaeyoung ngẩng đầu nhìn về phía cửa.

Nữ nhân ngoài cửa lại lên tiếng: "Ngoan một chút, đừng ồn ào, có khách đến tìm Park lão sư." Sau đó cửa bị đẩy ra, Mẹ Park nhìn thấy hai người ở trong phòng liền sững sờ ở cửa.

Chaeyoung tựa hồ rất bình tĩnh, chỉ mở to mắt nhìn Mẹ Park, có thể thấy rõ kinh ngạc nhìn người mang sắc mặt tái nhợt, hai tay vừa cầm sách giáo khoa vừa run rẩy, môi run run không nói nên lời.

Những hài tử đi theo bên ngoài nhìn thấy hai vị tỷ tỷ xinh đẹp trong phòng đều im lặng, nhưng một vài hài tử thấy lão sư của chúng run rẩy liền kéo góc áo của Mẹ Park: "Lão sư, người sao vậy?"

Mẹ Park như bỗng nhiên lấy lại tinh thần, dời mặt đi, nước mắt nhanh chóng rơi xuống, bà ổn định cảm xúc, nhanh chóng nói với đám hài tử phía sau: "Người nhà của lão sư đến, ta không sao, các con đi chơi đi. Chờ lát nữa lão sư sẽ nấu cơm cho các con ăn."
Vài hài tử nghe lời mà rời đi, nhưng lại không yên tâm quay đầu lại nhìn cho đến khi Mẹ Park đóng cửa lại, bà dựa vào cửa nhìn Chaeyoung, rốt cuộc không kìm được nước mắt mà không ngừng rơi xuống, thanh âm cũng run rẩy: "Chaeng... Chaeyoung."

Bà muốn đi về phía trước nhưng lại không dám, ánh mắt lại khóa chặt Chaeyoung, nhìn đứa con gái mà bà đã hơn bảy năm không gặp. Nàng còn xinh đẹp hơn cả tưởng tượng, trong mơ cũng mơ thấy nàng hơn một lần, nhưng nàng đột nhiên xuất hiện khiến bà vừa kinh ngạc nhưng cũng vừa cảm thấy hoảng sợ, vẻ mặt vô cảm của Chaeyoung lúc này càng khiến bà vô cùng khó chịu.

Nhìn thấy Park Yến khóc đến sắp ngã quỵ, Chaeyoung không nhịn được nữa, nàng ngồi xổm xuống đỡ Mẹ Park không đứng được, khi nói chuyện, nàng phát hiện giọng nói của mình đã nghẹn ngào: "Mẹ."
Nàng cũng không nói nên lời, nàng nghĩ mình có thể kìm lại được, nhưng khi Mẹ Park ôm chặt lấy nàng, nàng hoàn hoàn không kìm được mà khóc như một đứa trẻ, những ủy khuất cùng oán trách đã tích tụ suốt mấy năm đều bộc phát ra: "Tại sao mẹ không cần con, đưa con... ném con một mình cho ông ta."

Mẹ Park nghe lời nàng nói mà lòng như dao cứa, làm sao bà có thể không biết Chaeyoung sẽ chịu ủy khuất, nhưng bà biết rõ hơn là ở bên cạnh bà, Chaeyoung sẽ cùng bà chịu khổ cả đời, thậm chí còn bị bà trì hoãn. Nhưng khi ở Mason gia, tuy không thoải mái nhưng nàng là con một của Mason gia, chỉ cần bà rời đi, Mason gia sẽ không bao giờ đối xử tệ bạc với nàng, hơn nữa nàng còn được nhiều hơn thế. Ít nhất thì nàng sẽ không bị đói, không bị người khi dễ mà còn nhỏ tuổi đã phải đối mặt với cuộc sống tàn khốc.
Nhưng khi nghe tiếng khóc của con gái, bảy năm không được gặp con, bà không biết mình có vui hay không, loại đau đớn này đã vượt xa sức chịu đựng của bà.

Trong phong khóc không ra tiếng, đám hài tử bên ngoài không ai rời đi lo lắng chạy quanh, Tiết Thanh Sơn đang ngồi xổm ở cửa sổ cũng sửng sốt, mẹ của Chaeyoung? Hắn nhanh chóng tìm kiếm thông tin về Tổng giám đốc Park thị trong đầu. Người ta nói Chaeyoung là con gái ngoài giá thú, sau khi ba Park bị đội nón xanh mới biết mình không thể làm cha, sau khi ly hôn thì đưa Chaeyoung về, hóa ra Chaeyoung và Lisa đến đây quyên góp là giả, kỳ thực là tìm mẹ.

Hắn đang chìm đắm trong cơn sốc, khi định thần lại liền lén nâng máy ảnh lên cửa sổ chụp vài tấm hình. Vài hài tử bên ngoài không dám đẩy cửa vào, một cậu bé lẻn vào sau cửa sổ, chỉ thấy một nam nhân đang quấn kín mít lén lút làm gì đó.
Cậu bé có chút kỳ quái, cảm thấy có gì không đúng liền đứng ở nơi đó nhìn hồi lâu, đến khi Tiết Thanh Sơn phát hiện ra cậu, hắn sửng sốt một giây rồi bỏ chạy như con thỏ.

Lisa nhìn hai mẹ con đang khóc, đôi mắt cũng đỏ hoe, cô bước tới đỡ hai người dậy: "Chaeyoung, thân thể dì Park không tốt, đừng khó chịu, đừng khóc nữa."

Cô đau lòng Chaeyoung khóc thành như vậy, lặng lẽ gãi gãi lòng bàn tay nàng, lại xoa xoa đầu nàng. Vốn dĩ Chaeyoung đang khổ sở, bị động tác sủng nịch của cô làm nàng từ từ nín khóc, cất tiếng nấc có chút đáng yêu.

Lisa bật cười, Mẹ Park nhìn con mình cũng nín khóc mà cười. Lisa lấy khăn giấy ra đưa cho Mẹ Park rồi lau nước mắt cho Chaeyoung: "Dì Park, có thể đoàn tụ là chuyện rất đáng vui mừng, Chaeyoung hiểu được khổ tâm của dì, chỉ là em ấy nhớ dì, mấy năm nay lại chịu rất nhiều ủy khuất, cho nên còn tính trẻ con."
Đôi mắt Mẹ Park sưng đỏ, bà nghẹn ngào nói: "Mason gia không đối tốt với con sao?"

Chaeyoung nhìn Lisa, giọng nói khàn khàn: "Con rất tốt, bọn họ cho con tài nguyên tốt, con cũng học được rất nhiều."

Nghe Chaeyoung nói vậy, trong lòng Mẹ Park hiểu rõ, con gái bà đã chiếm được tôn trọng và chấp nhận của Mason gia nhiều hơn bà lúc trước, đột nhiên bà cảm thấy áy náy.

Bà nhìn Lisa, thấy cô vẫn luôn dỗ dành con gái lại trấn an mình, bảy năm không gặp, cô vẫn đối xử tốt với Chaeyoung như vậy, khí chất ngoại hình càng thêm xuất chúng. Mẹ Park cảm thấy sự tồn tại của Lisa đã an ủi bà rất nhiều. Có cô bên cạnh, chắc hẳn Chaeyoung sẽ có rất nhiều khoảng thời gian vui vẻ.

Chờ đến khi hai người ổn định lại cảm xúc, Lisa cười nói: "Dì Park, bọn trẻ bên ngoài rất lo lắng." Cô vừa nói vừa nhìn cái cửa bị trộm mở, mấy cái đầu nhỏ lộ ra, thấy Lisa đang nhìn đều rụt lại.
Mẹ Park nở nụ cười, đi qua mở cửa. Mấy hài tử nhìn bà lại trộm liếc nhìn hai vị tỷ tỷ xinh đẹp đứng ở phía sau, trong đó có một đứa do dự nói: "Lão sư, hai tỷ tỷ đó bắt nạt người sao?"

Hai mắt Mẹ Park vẫn còn sưng đỏ, nghe cậu bé nói bà không nhịn được cười, đưa tay sờ sờ mặt cậu: "Không có a, vị tỷ tỷ này là con gái của lão sư, vị tỷ tỷ xinh đẹp kia là bạn của con gái lão sư."

Mấy hài tử ríu rít thảo luận: "Oa, là Park tỷ tỷ a!"

"Không giống nha, tớ đã xem qua ảnh của Park tỷ tỷ rồi."

"Tớ cũng đã xem, tớ cũng đã xem."

Từ trong miệng tiểu hài tử Lisa và Chaeyoung cũng phát hiện trong mắt chúng, hai người đều không phải người xa lạ. Tại sao lại không xa lạ, trong lòng hai người đều rất rõ ràng.

Khi đám hài tử cuối cùng cũng dừng lại, tất cả đều nhìn về phía Chaeyoung và Lisa: "Chào Park tỷ tỷ, chào tỷ tỷ xinh đẹp."

Xưng hô này khiến hai người bật cười, Lisa tương đối hiền hòa ngồi xổm xuống nhìn một đám củ cải nhỏ: "Sao không gọi Park tỷ tỷ là tỷ tỷ xinh đẹp?"

Cậu bé dẫn đầu đỏ mặt: "Bởi vì chị ấy là Park tỷ tỷ, chị... em không biết chị tên là gì."

Lúc này, một đứa nhỏ phía sau gọi: "Có phải là La tỷ tỷ không ạ?"

Lisa có chút kinh ngạc: "Các em biệt họ của chị sao?"

Câu hỏi của cô đã mở hộp trò chuyện cho đám hài tử: "Lão sư đã kể cho chúng ta nghe rất nhiều câu chuyện về Park tỷ tỷ và La tỷ tỷ, chị và Park tỷ tỷ là bạn tốt, vậy nhất định là La tỷ tỷ. Lão sư nói, Park tỷ tỷ và La tỷ tỷ rất lợi hại, học rất giỏi."

Lisa sửng sốt nhìn Mẹ Park, bà cười nói: "Con học giỏi, lúc trước dạy kèm Chaeyoung mới có thể cho con bé thi vào trường trung học trực thuộc Yến Kinh, cho nên dì thường xuyên nói cho bọn nhỏ nghe về hai đứa."

Nói là vì khích lệ hài tử, kỳ thực là sau khi rời đi nhớ Chaeyoung không chịu nổi, lại không biết nói với ai, một năm lại một năm, cơ hồ mỗi hài tử đều biết bà có một đứa con gái vô cùng ưu tú, cho nên những hài tử này đều biết một vị tỷ tỷ như vậy. Mà Lisa, cơ hồ là người thay đổi Chaeyoung, cũng thường thường xuất hiện trong miệng bà.

Chaeyoung cúi đầu chịu đựng chua xót trong mắt, cúi người khẽ cười: "Park tỷ tỷ không lợi hại, là La tỷ tỷ của các em lợi lại, trước kia chị học rất tệ, lão sư đều không dạy được, mà chị ấy lại có thể dạy được chị."

Mấy hài tử gãi gãi đầu, ngây ngô cười: "Vậy cũng thật lợi hại a."

Mẹ Park nhìn thấy hai người vẫn thân thiết như thuở còn đi học, ánh mắt tràn đầy vui sướиɠ, mắt thấy thời gian không còn sớm, bà chuẩn bị đi nấu cơm thì cậu nhóc lúc nãy đi vòng ra sau cửa sổ nhỏ giọng nói: "Lão sư ơi, vừa rồi có người xấu trốn bên ngoài cửa sổ."

Mẹ Park sửng sốt: "Nhất Thủy, người xấu cái gì?"

Nhất Thủy khoa tay múa chân nói: "Có một chú bọc rất kín mít, lén cầm một cái hộp đen đến cửa sổ, đang nghe lén mọi người nói chuyện. Bị con nhìn thấy liền bỏ chạy, con nhặt được cái này, là rơi khỏi người chú ấy."

Mẹ Park duỗi tay nhận lấy thứ Nhất Thủy đưa, nhìn thấy liền cau mày: "Đây là... điện thoại."

Lisa và Chaeyoung cũng sửng sốt, sau đó nhìn cái này rõ ràng không phải là thứ mà thôn Phi Hồ Lĩnh có được, nhíu chặt mày. Nhớ lại có khoảng thời gian trước cô luôn cảm thấy có cái gì không đúng, cảm giác như có ai đó đang nhìn hai người chằm chằm, trong lòng hơi trầm xuống.

Thôn Phi Hồ Lĩnh về cơ bản không có người ngoài qua lại ngoại trừ người thân đến trong dịp Tết cùng lễ hội, lúc này đột nhiên có người theo hai người tới, còn trốn ở bên ngoài.

"Nhất Thủy, em nói người kia cầm một cái hộp đen, có phải là máy ảnh không?" Nhất Thủy chưa từng nhìn thấy máy ảnh thật, nhưng cậu đã từng xem qua tivi, vừa rồi bị dọa sợ nên nhất thời không tả được. Nghe Lisa hỏi, cậu lập tức nghĩ tới, gật đầu lia lịa: "Dạ, chú ấy cầm máy ảnh, hướng vào bên trong, chú ấy chụp ảnh."
Lisa cầm điện thoại, ra hiệu với Chaeyoung, sau đó xoay người đi ra khỏi cửa. Mẹ Park cũng cảm giác được có cái gì không đúng, có chút lo lắng: "Chaeyoung, có chuyện gì, hắn tới đây tìm hai đứa sao?"

Trong đầu Chaeyoung nhanh chóng tính toán một vòng, liền lắc đầu: "Con cũng chưa biết, nhưng là xác định có người theo dõi chúng ta, chắc chắn không phải là vì muốn làm bạn với con."

Một lúc sau, Lisa quay lại, nghiêm túc nói: "Chị đã gọi điện nhờ bên kia kiểm tra, điện thoại này có thể mở khóa, nhưng hiện tại không có điều kiện, hơn nữa nếu có thể theo tới nơi này, khẳng định không phải là chuyện nhỏ, chờ anh ta phát hiện điện thoại bị mất, chỉ sợ cái gì cũng đều không có."

Trong lòng Chaeyoung có một ngọn lửa yếu ớt thiêu đốt, mặc dù nàng và Lisa đều có địa vị, nhưng hai người không dính líu đến hắc đạo cũng không vi phạm pháp luật, ngay cả khi có người có ý định xấu thì cũng sẽ không áp dụng phương thức này. Hơn nữa lại theo tới thôn Phi Hồ Lĩnh, chỉ duy nhất là đối phương không đơn thuần theo dõi nàng, mà là phát hiện ra dấu hiệu nào đó mới muốn tra cho tới cùng.
Nàng nghĩ tới nghĩ lui, hiện tại chỉ có hai chuyện cần giấu, thứ nhất, nàng và Trần Quảng Mạc đã thành lập công ty riêng ở bên ngoài, thứ hai chính là nàng cùng Lisa ở bên nhau. Nếu là chuyện đầu tiên, vậy sau khi nàng rời khỏi Yến Kinh, đối phương không nên phái người theo dõi nàng, mà nên nhìn chằm chằm vào Trần Quảng Mạc. Nếu xa ngàn dặm tới nơi này, vậy nhất định là hướng về phía Lisa.

Sắc mặt ảm đạm xuống, nhanh chóng ngồi xổm xuống nhìn Nhất Thủy: "Nhất Thủy, em nhặt được cái này ở đâu?"

Nhất Thủy bị hơ thở lạnh băng trên người nàng làm cho sợ hãi, lập tức không nói nên lời, Lisa vội vàng vỗ về Chaeyoung, cười nói với Nhất Thủy: "Park tỷ tỷ là sinh người xấu khí, đừng sợ, đưa tỷ tỷ đến đó được không?"
Nhất Thủy vội vàng gật đầu, Lisa ngăn một đám người đi qua, mà là mở cửa sổ cẩn thận quan sát xung quanh, chắc chắn không có ai mới mang Nhất Thủy đi ra phía sau phòng. Trường học rất cũ nát, không có tường ngăn cách nên phía sau trường ngoại trừ có một con mương nhỏ thì chính là một con đường núi.

Theo vị trí Nhất Thủy chỉ, Lisa nhìn thấy dấu vết của cỏ khô bị giẫm lên, cô nghĩ nghĩ liền hơi cúi thấp người xuống, dọc theo dấu vết đi về phía trước, đưa điện thoại về phía trước một chút rồi đặt vào trong bụi cỏ, phần viền của điện thoại màu trắng bạc lộ ra ngoài.

Sau khi làm xong việc này, cô lặng lẽ quay trở lại thương lượng với Mẹ Park có thể nhờ người dân hỗ trợ hay không. Tình hình hiện tại là tuy cô không mở khóa điện thoại được, nhưng có lẽ đối phương cũng không thể nhanh chóng xóa nội dung trong điện thoại, cô dám cược đối phương sẽ quay lại tìm điện thoại. Nếu không quay lại thì chắc chắn đã chuẩn bị xóa thông tin rồi bỏ chạy.
Cho nên, chỉ cần tìm người canh giữ con đường duy nhất ra khỏi làng, khẳng định là không thể chạy thoát. Mẹ Park lập tức mang vài hài tử trở về thôn, thấy một số người nói trường học có trộm, hơn nữa hoài nghi là kẻ trộm đã theo đoàn người Chaeyoung vào thôn.

Người dân thuần phác, nghe nói có người đánh chủ ý vào quý nhân quyên góp, lập tức hợp tác. Hai người bí mật ẩn nấp, canh giữ nơi người nọ chạy trốn, những người khác chào hỏi người trong thôn, cũng phái người ngồi xổm ở đó.

Trời chiều tối sầm lại, cổng thôn không còn ai, thôn Phi Hồ Lĩnh rất dốc, ngoại trừ đường bên phải thì không ai dám leo núi, huống chi là một người không quen điều kiện đường xá, cho nên mấy người Lisa chắc chắn người nọ chưa rời đi.

Mẹ Park lên lớp như thường lệ, trong khi đó Lisa và Chaeyoung ở trong phòng, sau khi tan lớp, học sinh của trường được ba người dẫn dắt, đóng cửa chính và cửa sổ, trở về thôn dọc theo lối mòn.
Tiếng hài tử dần dần truyền xa, vốn dĩ Tiết Thanh Sơn không thấy có cái gì khác thường, cuối cùng vẫn lẻn về dưới tán cây, trong lòng hắn rất sốt ruột, lúc đó liền chạy đi, đứa nhỏ kia có động tĩnh gì hắn cũng không biết, sau đó không có người lớn nào tìm hắn, làm hắn thở phào nhẹ nhõm.

Hắn vẫn còn có chút hoảng hốt, vốn dĩ chụp ảnh xong liền chuẩn bị lấy điện thoại ra hỏi Chu Văn Kỳ, tin tức mẹ ruột của Chaeyoung đang ở vùng quê Đồng Hương có ích gì không, hắn có thể trở về chưa. Hắn hít một hơi thật sâu sờ túi thì phát hiện bị mất điện thoại, cả người lập tức toát mồ hôi lạnh.

Mà hắn là thám tử tư nên vẫn có chuẩn bị, lấy một chiếc điện thoại dự phòng nhưng đột nhiên không có tín hiệu, một tin nhắn WeChat gửi cũng nửa ngày, nếu không phải không nhận thấy trong thôn có khác thường thì hắn đã trực tiếp chạy trốn.
Sau khi bình tĩnh lại, hắn đoán đứa nhỏ kia không nói quá nhiều, hơn nữa hẳn là điện thoại bị rơi trong lúc chạy, cho nên chờ trời tối, hắn bật đèn điện thoại lên, che ánh đèn, đi dọc theo con đường ban ngày hắn đi qua để tìm.

Vì sợ kinh động đến người khác nên hắn nhìn xung quanh để đảm bảo mình không bị phát hiện, lui ra phía sau ánh đèn, điện thoại phản quang xuất hiện ở bụi cỏ, an an tĩnh tĩnh nằm nghiêng, làm Tiết Thanh Sơn tự cười trong lòng, sau đó cười duỗi tay ra đồng thời cứng đờ trong chốc lát, còn chưa kịp phản ứng đã bị hai người xông ra ngoài đẩy ngã.

"A—"

Lisa và Chaeyoung nghe thấy tiếng hét thảm thiết từ xa truyền đến, tràn đầy kinh sợ, đổi lại cũng trút bỏ tâm tình căng thẳng, đột nhiên có hai người nhảy ra khỏi bụi cỏ, đều sẽ dọa tới lá gan.
Ban đêm trong nhà lão bí thư, Tiết Thanh Sơn cơ hồ bị người lôi kéo vào đại sảnh, hai người nông dân đè hắn xuống đất, bộ dáng rất thê thảm.

Lisa và Chaeyoung cũng không ngờ lại dữ dội như vậy, đi qua ngồi xổm trước mặt hắn: "Chú Trần, chú Lý, trước tiên buông anh ta ra đi."

Nghe xong lời này, hai người buông tay ra, Tiết Thanh Sơn xoa xoa cánh tay thở hổn hển, ngẩng đầu nhìn thấy hai người Chaeyoung đột nhiên ngậm miệng không nói lời nào, trong lòng muốn khóc không ra nước mắt.

"Anh không định nói cho tôi biết, anh tới đây làm gì sao?"

Tiết Thanh Sơn trợn mắt giận dữ nói: "Các người... các người đây là phạm pháp!"

Lisa cười nhạo một tiếng, cầm lấy máy ảnh, lật xem ảnh bên trong, lạnh lùng nói: "Chúng tôi phạm pháp, vậy anh lén lút theo dõi chụp lén chúng tôi thì tính là cái gì?"
Nói xong, cô đứng lên nói với mấy người trong phòng, "Ngô bí thư, vài vị thôn dân, người này đi theo chúng tôi vào thôn, cũng không phải là để ăn trộm, tôi muốn hỏi anh ta xem anh ta muốn làm gì."

"Ừm, bất quá hai người đều là con gái, tôi không yên tâm. Trước tiên trói hắn lại đi, nếu hắn không nói liền trực tiếp đưa hắn đến đồn cảnh sát."

Lisa gật gật đầu, khi bọn họ rời đi, Chaeyoung dời ghế đẩu ngồi ở trước mặt hắn, mặt vô biểu tình nhìn Tiết Thanh Sơn, trên người tràn đầy hỏa khí: "Anh có cảm thấy ngày mai nên đưa anh đến đồn cảnh sát không, cũng không tệ đi?"

Tiết Thanh Sơn không nói gì, Chaeyoung tiếp tục cười lạnh một tiếng: "Các người làm ăn hẳn là cũng biết chính mình có bao nhiêu tao hận. Tương tự như vậy, nếu như bị bắt tại chỗ, hậu quả sẽ thế nào, nhất định không phải là đi vào đồn cảnh sát là có thể giải quyết. Nói đi, là Chu Bác Thao, hay Chu Văn Kỳ mời anh đến?"
Vốn dĩ Tiết Thanh Sơn định cắn răng không nói, nhưng khi nghe thấy tên cố chủ mình, hắn kinh ngạc ngẩng đầu lên.

Trong mắt Chaeyoung có chút trào phúng: "Ông ta kêu anh đi theo tôi tra cái gì?"

Tiết Thanh Sơn quay đầu đi không nói lời nào, trong lòng lại là đánh trống, lần này xem như hắn hoàn toàn bị đánh bầm dập.

Lisa thấy hắn không chịu nói, khẽ cười: "Tôi biết anh có đạo đức nghề nghiệp, theo quy định không được phép tiết lộ thông tin của cố chủ, nhưng điện thoại cùng tùy thân của anh đều ở đây, cởi bỏ chỉ là chuyện sớm hay muộn. Nếu không có chuyện ngoài ý muốn, anh và Chu Văn Kỳ có nói chuyện thì chúng ta sẽ biết cô ta kêu anh làm gì. Đến lúc đó, dù anh có nói hay không thì kết quả cũng như nhau, chúng tôi không muốn làm khó anh, nhưng nếu anh cứng đầu ngậm miệng, vậy rất xin lỗi, tôi đối đãi với bạn bè sẽ toàn tâm toàn ý, nhưng đối với kẻ thù, tôi tuyệt đối sẽ không nương tay một phân. Anh có thể không quan tâm, nhưng Tiết đại thám tử, bạn bè thân nhân của anh, anh sẽ không quan tâm sao?"
Biểu tình của Tiết Thanh Sơn thay đổi, lo lắng nói: "Cô có ý gì?"

"À, anh có thể tra được tin tức của chúng tôi, tôi kêu người tra anh không phải càng dễ dàng hơn sao? Hơn nữa tôi cũng là doanh nhân, biết sinh ý khó làm, tôi muốn được thứ gì thì nhất định sẽ đưa ra giá cả hợp lý, tôi có thể hợp tác để anh hoàn thành nhiệm vụ, hơn nữa thù lao còn cao hơn cô ta."

Tiết Thanh Sơn ngồi bệt xuống đất, trong lòng vô số lần hối hận nhận đơn này, thậm chí hối hận đã tới đây.

"Cô muốn biết cái gì?"

"Anh biết bao nhiêu, cùng với Chu Văn Kỳ đã biết bao nhiêu, cô ta muốn biết cái gì."

Sau một hồi vừa đe dọa vừa dụ dỗ, Tiết Thanh Sơn đã nói ra tất cả. Sau khi đi ra, Chaeyoung thấp giọng hỏi cô: "Sáng nay chị kêu người đi tra, hiện tại đã có kết quả rồi sao?"
Lisa cười: "Nào có thể nhanh như vậy."

"Vậy sao chị biết anh ta họ Tiết?" Chaeyoung kinh ngạc nhìn cô.

Lisa ho nhẹ, bí mật nói: "Hắn có dán nhãn trên máy ảnh."

Park Thanh: ... Tiết Thanh Sơn đáng thương.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top