86-90

Sau khi nhớ lại chuyện này, Lisa cảm thấy cả người đứng trên đống lửa ngồi trên đống than, chẳng trách Chaeyoung vừa rồi rất kỳ quái, tên ngốc này. Lúc trước cô vẫn nhớ rõ, còn định tổ chức sinh nhật cho nàng nhưng bận quá nên cô quên mất.

Cô nhìn đồng hồ, đã hơn năm giờ bốn mươi. Suy nghĩ một chút, cô lập tức đưa ra quyết định, lấy điện thoại ra gọi cho trợ lý: "La Quân, giúp tôi đặt chuyến bay trở về Yến Kinh, đặt chuyến bay sớm nhất tối nay."

Trợ lý có chút ngốc: "Nhưng mà La tổng, không phải ngày mai ký hợp đồng sao? Sao tối nay ngài lại trở về?

"Ừm, tôi có việc gấp muốn trở về, trước tiên cậu ở lại nơi này, thuận tiện mua vé máy bay về thành phố Busan cho tôi, cậu an bài tốt thời gian đừng trì hoãn việc ký kết ngày mai."

Trương La Quân lập tức phản ứng lại, gật đầu: "Được, tôi sẽ thu xếp ngay, sau khi mua xong tôi sẽ gửi tin nhắn cho ngài."

"Được, vất vả rồi."

Sau một lúc, tiểu trợ lý đã gửi tin nhắn đến, đồng thời cô cũng nhận được thông tin mua vé trên điện thoại. Hiện tại đã gần 6 giờ, trực tiếp chạy đến sân bay, đại khái lên máy bay là khoảng hai giờ sau, 8 tiếng rưỡi máy bay cất cánh, khi về đến nhà hẳn là đã hơn 10 giờ tối.

Suy nghĩ một hồi, cô gọi cho Kim Jennie: "Alo, Kim Jennie."

"Lisa, như thế nào có thời gian gọi cho tớ vậy?" Kim Jennie đang kéo Kim Jisoo đi mua sắm, nhận được cuộc gọi từ Lisa lại nhịn không được trên chọc cô.

Lisa khẽ cười: "Đương nhiên là có chuyện muốn phiền toái cậu rồi."

"Chuyện gì?" Kim Jennie có chút kỳ quái.

"Hiện tại cậu có thể giúp tớ mua một chiếc bánh tiramisu được không, không cần quá lớn. Tối nay khoảng 9h40 tớ sẽ có mặt ở sân bay Yến Kinh, đến lúc đó phiền cậu giúp tớ lấy bánh kem, tớ trực tiếp đến nhà cậu lấy."

Kim Jennie sửng sốt: "Hiện tại cậu không ở Yến Kinh sao? Hôm nay là sinh nhật của Chaeyoung, cậu muộn như vậy mới trở về cơ á?"

Lisa xoa lông mày: "Ừm, hiện tại tớ đang ở Busan, gần đây tớ bận ký hợp đồng với Thiên Hòa, đã đi công tác năm ngày, tớ bận đến nỗi quên mất hôm nay là sinh nhật của em ấy."

"Cái gì? Cậu quên tiểu tức... cậu quên sinh nhật cậu ấy, hôm nay tớ không mời cậu ấy đi ăn, còn tưởng hai người các cậu muốn lãng mạn một chút, kết quả là cậu quên mất. Cậu xong rồi, xác định trở về liền quỳ ván giặt đồ." Kim Jennie vui sướиɠ khi người gặp họa mà chế nhạo cô.

"Em ấy vừa gọi tới, cũng không nói cho tớ biết. Sau đó tớ mới nhớ ra, nhưng em ấy giống như có chút khổ sở. Là tớ không tốt, quá sơ suất. Vất vả cậu đi một chuyến, để bọn họ sớm làm xong, em ấy rất thích ăn Tiramisu, tốt nhất là có trái cây." Lisa càng nói càng cảm thấy áy náy, Kim Jennie còn nhớ hôm nay là sinh nhật của Chaeyoung, nhưng cô lại quên mất.

Còn người Mason gia, trừ khi muốn căng thể diện, nếu không thì không ai quan tâm đến có phải sinh nhật của Chaeyoung hay không. Đây là lý do tại sao đêm nay cô muốn gấp rút trở về, cô không muốn hai người mới ở bên nhau một năm mà sinh nhật của Chaeyoung lại tùy tiện ảm đạm như vậy. Cô thầm quyết tâm chỉ cần cô có thể làm được, cô sẽ cho Chaeyoung tất cả những gì người khác có.

Kim Jennie nghiêm túc lắng nghe, là người đứng ngoài xem, nàng có thể cảm nhận được thương tiếc của Lisa, trong lòng thầm cảm thán người bạn tốt muộn tao của nàng thực sự yêu Chaeyoung đến tận xương. Nghĩ đến lúc trước cô đã từ chối Chaeyoung trốn ở nước ngoài nhiều năm như vậy, cuối cùng vẫn khăng khăng một mực chọn Chaeyoung.

Nhưng sau khi rời đi, giúp cô việc lặt vặt cũng không sao, còn phải bưng một mâm cẩu lương, Kim Jennie có chút bực bội: "tiểu Li, cậu vừa phải thôi a. Cậu đều nhớ rõ mua bánh tiramisu cho cậu ấy, vậy tớ đây tuyết Mị Nương, chocolate mousse của tớ đâu?"
Lisa bật cười: "Cậu muốn gì cũng được, tớ mời."

Xa Gai Di liếc nhìn Kim Jisoo: "Đi thôi, tớ muốn đi tiệm bánh ngọt một chút."

Kim Jisoo nghe không hiểu: "Ai vậy, Lisa sao?"

"Ừm, sinh nhật bạn của cậu ấy không về được nên nhờ tớ đi mua bánh kem. Buổi tối cậu phải làm ca đêm, nếu không cậu về trước đi? Hôm nào chúng ta lại hẹn được không?"

"Ừ, được." Kim Jisoo mỉm cười nhìn nàng rời đi, nhớ lại lúc đó bọn họ đang nói chuyện gì, chẳng lẽ Lisa đang yêu đương? Bất quá cô không nghĩ nhiều, gần đây cô và bạn trai cãi nhau dữ dội, cảm khái một người đoan trang cẩn thận như Lisa còn sẽ lãng mạn như vậy.

Lisa an bài thỏa đáng, lập tức bảo trợ lý chuẩn bị văn kiện ngày mai cần mang, trực tiếp đến sân bay. Máy bay bay hơn một tiếng, cuối cùng đến sân bay Yến Kinh lúc 9 giờ 40 tối.
Cô xuống máy bay liền gọi cho Kim Jennie: "Kim Jennie, tớ xuống máy bay rồi, lát nữa liền qua nhà cậu, đã chuẩn bị bánh kem chưa? Sao, cậu đang ở sân bay? Cậu ở đâu?"

Lisa cơ hồ không mang theo cái gì, chỉ mang theo một túi nhỏ đựng giấy tờ tùy thân và văn kiện hợp đồng. Sau khi ra cửa sân bay, quả nhiên nhìn thấy Kim Jennie, thấy Kim Jennie ở đó vẫy tay chào, cô bật cười, trong lòng cực kỳ cảm động.

"Nhìn thấy tớ có phải rất cảm động hay không? Con gái xinh đẹp như cậu ở bên ngoài muộn như vậy, tớ cũng không dám để cậu đi một mình. Tớ đã mua bánh rồi, rất đẹp, bảo đảm vị kia nhà cậu vui chết luôn."

"Cảm ơn cậu, thật sự vất vả cậu rồi." Lisa thực sự cảm động, vươn tay nhẹ nhàng ôm nàng một chút.

Kim Jennie còn có chút ngượng ngùng: "Cậu làm cái này làm tớ thụ sủng nhược kinh. Bất quá cậu đừng ôm loạn, để cậu ấy biết được lại muốn dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn tớ a."
Lisa cười nhẹ, Kim Jennie trực tiếp đưa Lisa về nhà mình, "Cậu lái xe tớ về đi, đừng bắt taxi."

"Vậy còn cậu?"

"Tớ mới mua xe, cậu lái đi, tối bắt taxi không dễ đâu."

Chào tạm biệt Kim Jennie, Lisa lập tức lái xe trở về, cô có chút buồn ngủ không khỏi dụi dụi mắt. Dọc theo đường về, căn bản không có nghỉ ngơi, nhưng nhìn thấy bánh kem bên cạnh, nghĩ đến người vẫn còn buồn lúc chiều, cô lại không nhịn được cười.

Lúc xe tới lầu đã là mười giờ rưỡi, Lisa cau mày, đã muộn rồi, hẳn là không ăn quá nhiều bánh, không biết hôm nay Chaeyoung có ăn cơm thêm hay không, cũng không biết có ăn mì trườg thọ hay không.

Tới cửa, cô không có gõ cửa, lấy chìa khóa ra nhẹ nhàng mở cửa, phòng khách tối om, hẳn là Chaeyoung đang làm việc trong thư phòng.
Sau khi nhẹ nhàng thay dép, Lisa muốn lặng lẽ đi qua gõ cửa, nhưng sau đó lại nghĩ đến làm Chaeyoung sợ hãi, cho nên giơ tay bật đèn. Khi cô nhấn công tắc, cửa phòng thư phòng vang lên thanh âm, cửa phòng bị vặn mở, Chaeyoung ăn mặc đơn giản đứng ở cửa phòng, bất động nhìn người tay vẫn chưa rút khỏi công tắc.

Cô vẫn mặc tây trang, trên tay cầm hộp bánh, khi nhìn nàng ánh mắt mang theo ý cười nhợt nhạt, nhưng khuôn mặt lại mệt mỏi cùng có chút phong trần. Chaeyoung cảm thấy mắt mình có chút đau, cho nên ngu ngơ chỉ nhìn chằm chằm vào Lisa mấy giờ trước đã nói với nàng là không thể về được.

Nhìn thấy nàng như vậy, trái tim Lisa chua xót lại mềm mại, cô thu tay lại, mỉm cười: "Sao lại nhìn chị như vậy, ngốc?"

Chaeyoung chớp chớp mắt, giọng mũi đều phát ra: "Sao chị lại trở về, không phải nói còn ký hợp đồng sao?"
Lisa cười cười, đặt bánh kem xuống bàn, thấp giọng nói: "Bởi vì có một tên hỗn đản quên mất hôm nay là sinh nhật của bạn gái, em ấy có chút không vui cho nên cả đêm gấp rút trở về."

Chaeyoung chịu đựng xúc động, ngẩng đầu nhìn cô: "Em không có nói không vui."

Khíc Lisa không nói gì, chỉ vươn tay ôm người vào ngực: "Đồ ngốc, sao em không nói cho chị biết? Chị đã quên em nên tức giận, em nên sinh khí, phát giận với chị, chị liền nhớ ra ngay." Nói lại thấp thấp bổ sung: "Nếu không phải chị cúp điện thoại phát giác em có chút không đúng, nghĩ lại chị thật là đã quên. Là chị không tốt, trước đó rõ ràng là chị nhớ rõ, nhưng bận quá nên hồ đồ, về sau sẽ không như vậy nữa."

"Em không trách chị, thật." Chaeyoung ôm cô, nhắm mắt lại.

Khổ sở sao? Đương nhiên là khổ sở. Nhưng nàng thật sự không trách Lisa, cô bận rộn quên mất là chuyện bình thường, nàng có thể hiểu được. Nhưng khi Kim Jennie gửi lời chúc mừng sinh nhật nàng, nàng vẫn không ngừng chờ đợi Lisa, bởi vì nàng nhận ra rất rõ ràng ngoài Lisa ra, sẽ không có ai thực sự đặt nàng vào vị trí rất quan trọng, nếu cô không tổ chức sinh nhật cho nàng, chỉ sợ ngoại trừ Kim Jennie ra, cũng không có ai sẽ gửi lời chúc mừng sinh nhật nàng.
Vốn tưởng tối cô sẽ về, nhưng khi gọi điện cho Lisa, căn bản là cô không nhớ hôm nay là sinh nhật của nàng, lại không về kịp, nàng không khỏi cảm thấy mất mát.

Lisa vẫn luôn rất ôn nhu: "Chị biết em không trách chị, nhưng làm em khổ sở là lỗi của chị, xin lỗi em."

Chaeyoung chống tay lên người cô, nghiêm túc phản bác: "Em không có khổ sở."

"Phụt." Lisa nhìn vành mắt người yêu vẫn còn đỏ hoe, không nhịn được cười, lấy đầu ngón tay xoa nhẹ lên mắt nàng: "Được được được, em không có khổ sở. Nhưng chị còn không nhớ sinh nhật của em, em đều không khổ sở, không tức giận, vậy em có để bụng hay không?"

Cô đột nhiên tính trẻ con cau mày, làm cho Chaeyoung có chút buồn cười, trợn mắt nhìn cô: "Miệng lưỡi trơn tru."

Lisa thấy nàng cười, xoa đầu nàng kéo nàng vào trong ngực, thì thầm vào tai nàng, "Chúc mừng sinh nhật, Chaeyoung."
Chaeyoung bị những lời này chọc trúng tim, không kìm được nước mắt. Nàng đơn giản đưa tay lau nước mắt: "Nếu chị đi dỗ nữ nhân khác, nhất định sẽ dỗ đến chuẩn."

"Nói bậy, chị ngoại trừ có thể dỗ em, còn có thể dỗ ai nữa." Lisa ôm nàng, ngửi hương vị của nàng, khẽ cười.

Ôm một hồi lâu, cô mới buông Chaeyoung ra, đi tới trước bàn, vỗ vỗ hộp: "Đoán xem chị mua bánh gì?"

Chaeyoung nhìn cô, trong mắt mang theo ý cười: "Đã muộn như vậy, bánh kem từ đâu ra vậy. Khẳng định là tùy tiện mua, chocolate sao?"

"Không phải."

"Mousse? Black Forest, Matcha Melaleuca?"

Lisa cười, lắc đầu cho đến khi Chaeyoung ra vẻ kinh hỉ nói: "Chẳng lẽ là Tiramisu?"

"Đoán đúng rồi!" Lisa mở hộp bánh cho nàng xem. Kỳ thực trong lòng hai người đều hiểu rõ mà vẫn làm loại câu đố ấu trĩ như vậy.
Chiếc bánh mà Kim Jennie đặt là chiếc bánh hình trái tim, bột cacao trên bánh tiramisu được trải đều trên mặt bánh, chính giữa được trang trí bằng hoa quả và chocolate trắng, là chúc mừng sinh nhật.

"Nhìn thật không tồi, nhưng đáng tiếc là buổi tối, calo bánh quá cao, ăn không tốt."

Chaeyoung nhìn chằm chằm bánh ngọt cười: "Chị ăn cùng em, muốn béo cũng là cùng nhau béo."

Lisa cười một tiếng, tìm nến: "Là sinh nhật của em, em lớn nhất. Nhưng em phải thổi nến sau khi ước nguyện, lại cắt bánh."

Nhìn thấy cô cắm nến, mắt Chaeyoung hơi câu lên: "Vậy phải có bài hát sinh nhật."

Lisa sững sờ, lẳng lặng lấy điện thoại ra: "Được, chị phát cho em nghe."

"Em muốn chị hát." Chaeyoung nhìn thấy trên mặt cô có tia ngượng ngùng ửng hồng, không khỏi chơi xấu.
Lisa không nói lời nào chỉ an tĩnh nhìn nàng, thật lâu sau mới thỏa hiệp thắp nến: "Ai bảo chị quên sinh nhật của em."

Nàng trầm giọng hát chúc mừng sinh nhật, Chaeyoung nghe, nhấp môi cười, cuối cùng cũng hát xong, Lisa vội vàng thúc giục nàng: "Không được cười, em ước nguyện đi, nghiêm túc chút."

Thấy vậy, Chaeyoung ngoan ngoãn nhắm mắt ước nguyện, Lisa nhìn nụ cười trên mặt của nàng, đột nhiên cảm thấy rất thỏa mãn. Hôm nay cô thật sự rất mệt, nhưng khi trở về, nhìn thấy Chaeyoung sắp khóc, nhìn nàng cười vui vẻ, cô cảm thấy như vậy cũng xứng đáng. Cô không thể tưởng tượng được nếu cô không về thì Chaeyoung sẽ trải qua sinh nhật này như thế nào, có lẽ nàng không dễ bị tổn thương như cô nghĩ, nhưng tuyệt đối nàng sẽ không vui vẻ như vậy.
Chaeyoung mở mắt thổi nến, đối mặt với ánh mắt ôn nhu của Lisa, thế nhưng nàng cảm thấy có chút ngượng ngùng.

"Em ước gì vậy?" Lisa nhìn nàng, khẽ cười hỏi.

Chaeyoung lắc đầu: "Nói sẽ không linh nghiệm."

"Vậy tiết lộ một chút, có chị không?"

Chaeyoung khẽ hừ một tiếng: "Không có, ăn bánh đi."

Lisa cũng không hỏi nữa, lấy dao cắt bánh cho Chaeyoung, cô vẫn đang mặc tây trang, khi đứng cắt bánh trông cô thập phần dịu dàng cùng xinh đẹp, Chaeyoung nhìn cô không chớp mắt, khóe môi khẽ câu.

Ước nguyện của nàng có Lisa không? Sao có thể không có, nàng biết Lisa sẽ hiểu, nhưng nàng không nói là kể từ sinh nhật mười sáu tuổi, mọi ước nguyện của nàng là về Lisa, cũng chỉ có Lisa.

Đưa bánh đã cắt cho Chaeyoung, Lisa tự mình ăn một miếng nhỏ, nhìn Chaeyoung vừa ăn vừa híp mắt: "Ăn ngon không?"

Chaeyoung gật đầu, sau đó lại múc một muỗng cho Lisa ăn: "Rất ngọt."

Vị của Tiramisu vào miệng rất mềm mang theo chút đắng, sau lại có chút hương vị rất ngọt.

Hai người ăn hai miếng nhỏ, Lisa sợ ăn quá muộn sẽ ảnh hưởng đến dạ dày nên không cho Chaeyoung ăn nhiều, lúc này Chaeyoung mới cất bánh vào tủ lạnh.

Trên mặt không thể che giấu được vui vẻ, Lisa đưa tay ôm nàng, thấp giọng hỏi nàng: "Hôm nay em có ăn mì trường thọ không?"

Chaeyoung dừng một chút: "Ừm, có ăn."

Lisa thăm dò ở tai nàng cắn một cái: "Nói dối." Thấy nàng co rúm lại, Lisa ôn thanh nói: "Đêm nay quá muộn, ngày mai trở về chị sẽ bù cho em, ừm, đưa em đến nhà hàng Michelin trên đường Trường Hán ăn cơm, được không?"

Chaeyoung quay đầu nhìn cô: "Không cần, chị ở bên ngoài lâu như vậy, đều là ăn ở khách sạn, ngày mai em sẽ ở nhà nấu cơm. Hơn nữa hẳn là chị rất mệt, chúng ta sẽ ăn ở nhà."

Lisa suy nghĩ một lúc, lại nhíu mày: "Vậy sinh nhật em cũng không mang em đi ăn cơm." Chaeyoung đã quen tiết kiệm, cho dù đã rất giàu có, nàng cũng ít khi ăn uống ở nơi xa hoa, mặc dù không phải là không thể, nhưng trong ngày sinh nhật của nàng, Lisa luôn cảm thấy phải có nghi thức.

Chaeyoung nhìn cô, hôn lên môi cô: "Vậy trưa mai bù đi?"

Vẻ mặt đứng đắn, nhưng động tác lại ái muội, Lisa nhìn nàng, thấp giọng nở nụ cười: "Luôn nghiêm túc nói lời muộn tao như vậy."

Chaeyoung giơ tay nhìn đồng hồ, cởi cúc áo ngoài cho Lisa: "Muộn rồi, chị đi tắm đi, nghỉ ngơi sớm một chút." Nghĩ đến Lisa vội vàng trở về trước khi trời sáng, Chaeyoung nhíu mày: "Kỳ thực, chỉ cần chị nói qua điện thoại là được rồi, ngày mai phải quay lại, chạy đi chạy lại như vậy quá mệt mỏi, thân thể chị sẽ chịu không nổi."

Mặc dù thoạt nhìn Lisa trông thoải mái vui sướиɠ, nhưng nàng lại gần hơn nhìn vào mắt cô đều là mệt mỏi, Chaeyoung rất đau lòng.

Lisa híp mắt cười, phối hợp với động tác cởϊ áσ của Chaeyoung: "Không sao, em quan trọng hơn. Ngày mai ký hợp đồng xong chị liền trở về, hẳn là có thể thư giãn nghỉ ngơi, không có gì đáng ngại."

Chaeyoung không nói gì, chuẩn bị đi tắm thay quần áo, Lisa cởi cúc áo sơ mi, nhìn người đang bận rộn, cảm thấy rất thoải mái. Kỳ thực thỉnh thoảng nghĩ đến Park tổng ở thương trường đời trước, cô luôn cảm thấy có chút không chân thật, người thanh lãnh cao ngạo như vậy hiện tại lại trở thành người yêu của mình, còn ôn nhu săn sóc như vậy, thật đúng là không thể tưởng tượng.

Sau khi tắm xong, Chaeyoung thúc giục Lisa nghỉ ngơi, hai người đang nằm trên giường, Chaeyoung quay đầu nhìn Lisa không lên tiếng. Bị nàng nhìn hồi lâu, Lisa quay đầu lại cười với nàng: "Có phải cảm thấy chị đặc biệt mê người không?"

Chaeyoung liếc nhìn cô, làm cho Lisa có chút buồn cười, nàng ngồi dậy nghiêng người qua trêu chọc nàng: "Tối nay có muốn chợp mắt một lát không?"

Khi nhắc đến chuyện này, Chaeyoung nhớ tới đêm trước khi đi công tác, nàng bị người này lăn qua lộn lại, cuối cùng ngủ thϊếp đi, mím môi khẽ hừ một tiếng: "Trước đó chị còn nợ em, hôm nay sinh nhật em không phải chị nên bồi thường sao?"

Lisa cười khẽ, nhẹ hôn lên khóe môi nàng: "Được a, đương nhiên em muốn làm gì cũng được."

Chaeyoung nuốt nước bọt, ngẩng đầu trực tiếp hôn lên Lisa, Lisa nhắm mắt cùng nàng hôn môi, hai người hôn đến triền miên.

Chaeyoung chịu đựng xúc động trong lòng, không có làm chuyện quá phận, thành thật mà nói, hiện tại tâm tình của nàng không cảm thấy an tâm vì Lisa trở về mừng sinh nhật nàng, có trời mới biết nàng muốn cô đến nhường nào, nhưng Lisa quá mệt mỏi, không thể lo cảm xúc của mình mà lăn lộn cô.
Hôn một lúc, lý trí Chaeyoung nhắc nhở mình rời đi, nhìn Lisa thấp thở dốc: "Ngủ đi."

Lisa chớp chớp mắt: "Thật không muốn, bỏ qua đêm nay về sau chị sẽ không nhận."

Chaeyoung thật sự tức giận đến bật cười, cắn cô một cái: "Tưởng bở, chị nghĩ em luyến tiếc làm chị mệt đúng không? Khi nào chị trở về, em cũng cho chị nếm thử tư vị kia."

Lisa trợn tròn mắt, xoay người đè nàng xuống. "Thật không muốn, vậy có thể chị đây sẽ không buông tha em."

Chaeyoung đẩy cô: "Hồ nháo, ngày mai 5 giờ chị phải đi, hôm nay không được."

Đương nhiên Lisa đang nói đùa, lại quấn lấy nàng: "Chị đây chỉ sờ bụng thôi."

"Chị thật là, không được lộn xộn... ưm..." Lisa hôn nàng, sờ bụng nhỏ cô yêu thích nhất, cho đến khi mắt Chaeyoung trở nên ướŧ áŧ, sau đó ôm nàng ngủ thϊếp đi, để lại cho Chaeyoung tâm tình nhộn nhạo mà mất ngủ.
Chaeyoung bị cô dán lên bụng, cúi đầu cắn chóp mũi đến môi cô, "Đáng khinh."

Rốt cuộc chỉ luyến tiếc cắn một cái, nhìn cô ngủ đến không có phản ứng, nàng lại cúi đầu nhẹ nhàng mổ môi cô, cuối cùng vui vẻ nép vào trong ngực cô. Được chôn trong ngực của Lisa, lắng nghe nhịp tim có quy luật của cô, sinh nhật này đối với nàng rất khó quên.

Ngày hôm sau mới hơn 5 giờ, Chaeyoung đã bị đồng hồ báo thức đánh thức, đồng hồ báo thức chỉ kêu hai lần mới bị nhấn, nhưng Chaeyoung nhớ ra Lisa sẽ bắt máy bay, mơ mơ màng màng mở mắt ra.

Lisa cúi xuống nhìn nàng, nhỏ giọng nói: "Sao lại đặt đồng hồ báo thức, em ngủ đi, chị đi trước."

Chaeyoung lập tức mở mắt: "Em cũng dậy."

Lisa cau mày: "Em dậy sớm làm gì, hôm nay còn phải đi làm."
Chaeyoung làm sao có thể đồng ý? Cuối cùng Lisa bất lực để nàng dậy, chỉ là cô cự tuyệt Chaeyoung muốn đưa cô đến sân bay, cuối cùng tự cô lái xe đến đó. Sau khi tiễn Lisa ra cửa, cơn buồn ngủ của Chaeyoung cũng tiêu tán rất nhiều, nàng chỉ đơn giản là đứng dậy chuẩn bị cho những việc hôm nay cần phải xử lý.

Lisa lên máy bay lúc 6 giờ, vội vã đuổi thời gian, cuối cùng cũng đến cao ốc Thiên Hòa ký hợp đồng. Nhìn thấy Lisa gấp gáp như vậy, Trương La Quân có chút kỳ quái: "La tổng, chuyện gì vậy? Gấp gáp như vậy, mấy ngày nay chị đã rất mệt mỏi, tôi sợ thân thể ngài chịu không nổi."

Lisa cười: "Ừm, thực sự rất gấp, nhưng đã trở về giải quyết mọi chuyện. Hôm nay cũng mệt rồi, sau khi ký hợp đồng có thể nghỉ ngơi, không cần lo lắng."
Bởi vì trước đó tiêu hao quá nhiều tinh lực, mọi thứ nên chuẩn bị thỏa đáng, cho nên Diêu Hành rất sảng khoái đồng ý ký hợp đồng. Khi hai bên thu hồi hợp đồng, Lisa hơi cúi người bắt tay Diêu Hành và Diêu Nhạc, đối phương luôn cao ngạo lạnh lùng lại mang thần sắc nhu hòa, thậm chí còn cười với Lisa: "Hợp tác vui vẻ."

"Hợp tác vui vẻ." Sau khi đơn giản hàn huyên với Diêu Nhạc về kế hoạch hợp tác tiếp theo, Lisa đưa tay lên nhìn đồng hồ, Diêu Nhuế nhướng mày nói, "Có việc?"

Lisa nhàn nhạt cười: "Thực xin lỗi, bởi vì hôm qua ký hợp đồng nên tôi đã quên sinh nhật của người yêu, em ấy tức giận, tôi đáp ứng hôm nay trở về sớm một chút nấu mì trường thọ cho em ấy."

Diêu Nhạc có chút kinh ngạc: "Cô có người yêu rồi?"
Lisa khẽ cười: "Rất kỳ quái sao?"

Diêu Nhạc lắc đầu: "Chỉ là có chút tò mò người yêu cô có bản lĩnh gì làm cô yêu hắn, lại còn nguyện ý hống hắn, thành thật mà nói, có đại nam nhân dính người như vậy sao?"

Lisa bật cười: "Đúng vây, rất dính người." Lisa không giải thích Chaeyoung là nữ nhân.

Nghe xong lời cô nói, Diêu Nhạc bật cười: "Vốn dĩ tôi muốn cùng cô ăn cơm trưa, nếu cô muốn bồi người yêu, vậy lần sau đi."

Sau khi tạm biệt Diêu Nhạc, Lisa lại vội vàng trở lại Yến Kinh, trên đường nhận được tin nhắn của Chaeyoung: "Không được vội trở về, ở bên kia ăn uống nghỉ ngơi xong lại trở về, gọi điện thoại cho em, em đi đón chị về nhà."

Lisa bật cười, gọi điện thoại qua. Mà bên kia, nguyên nhân Chaeyoung nổi trận lôi đình vì sai sót trong khâu xét duyệt của bên tài vụ khi kê khai tài trợ dự án của Chu Bác Thao.
Hồ sơ dự án của Chu Bác Thao hoàn toàn không đạt tiêu chuẩn xét duyệt, cuối cùng hai trăm vạn tiền vốn đã mất hết do đầu tư của Chu Bác Thao không thành công, nói trắng ra thì đây là một sai lầm lớn của công ty.

Trưởng phòng tài vụ Chu Bác Thao sẽ phải trả giá lớn. Chaeyoung gọi tất cả bộ trưởng tài vụ và giám đốc đến văn phòng, sắc mặt nàng lạnh lẽo, khí tức trên người cực kỳ thấp, khi nhìn chằm chằm vào hai nam nhân trung niên, nàng không nói một lời, khiến hai người gần như cảm thấy đứng trên đống lửa ngồi trên đống than.

"Nói cho tôi, tại sao lại phê duyệt." Chaeyoung ném quyển sách dự án đến trước mặt hai người, ngữ khí không hề nghiêm khắc, thậm chí chỉ là một câu nói nhẹ nhàng, nhưng hai người đều sắp toát mồ hôi lạnh.

"Xin lỗi Park tổng, là chúng tôi sai lầm, lần đầu tiên giám đốc Chu giao bản báo cáo cho chúng tôi không phải là l bản này, sau khi xem xong chúng tôi cũng đã đánh giá và phân tích thị trường, tất cả các thủ tục đã hoàn tất theo quy định rồi chúng tôi mới thêm vốn. Nhưng cuối cùng chúng tôi cũng mới phát hiện ra giám đốc Chu đã lén thay đổi kế hoạch, chúng tôi thực sự không nghĩ tới, lúc đó cũng có Chu lão thái thái, cho nên..." bọn họ nói nửa chừng thì ngừng, nhưng Chaeyoung đã rõ ràng.
Nàng cười lạnh một tiếng, cau mày nói: "Cho nên trách nhiệm đều ở trên người của Chu giám đốc và Chu chủ tịch, không liên quan đến các người đúng không?"

"Park tổng, không phải..."

"Vậy không cần nhắc đến chuyện khác, tôi chỉ muốn biết nguyên nhân khách quan, quy trình duyệt quỹ luôn nghiêm khắc cùng thận trọng, đây là lần đầu tiên gặp sai lầm như vậy, cho nên tôi muốn biết nguyên nhân thực sự là cái gì. Hơn nữa công ty tổn thất 200 vạn, tôi cảm thấy ban giám sát sẽ không muốn nghe lý do này."

"Đúng đúng." Bọn họ chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, vươn tay lau trán, vừa lúc điện thoại của Chaeyoung vang lên. Hai người chỉ thấy Chaeyoung lạnh lùng liếc nhìn điện thoại, khí tràng muốn mệnh đột nhiên dịu đi, nàng nhướng mi nhẹ nói: "Buổi chiều gửi mail tổng hợp phản ánh cho tôi, ăn cơm đi."
Khi hai người như trút được gánh nặng đi ra khỏi văn phòng, Chaeyoung nhẹ giọng trả lời điện thoại: "Lisa, ký hợp đồng thuận lợi không?"

"Ừm, thuận lợi, hiện tại muốn trở về."

"Chị quá mệt mỏi rồi, trước tiên nghỉ ngơi đi." Chaeyoung kiên trì nói.

"Ở đây chị ngủ không ngon, phải trở về mới có thể nghỉ ngơi tốt. Em ngoan ngoãn đi làm không cần đón chị đâu, chị chờ em buổi tối trở về, được không?"

Chaeyoung miễn cưỡng đồng ý, sau đó cúp điện thoại, nghĩ đến hành vi của Chu Bác Thao, nàng có chút đau đầu. Chu lão thái thái quá thiên vị Chu gia, nếu lần này có điều tra nghiêm ngặt, Chu Bá Thao nhất định sẽ không thể ở lại Park thị, đến lúc đó sẽ rất náo loạn.

Nhắm mắt lại, nàng im lặng một lúc rồi nhắn cho Tôn Nhã: "Bảo Trần Quảng Mạc gửi báo cáo công ty cho tôi. Mặc khác, tôi đã xem xét dự án đầu tư mà trước đó cậu ta đã đề cập, thực sự không tồi, nhưng vốn đầu tư rất lớn, kêu cậu ta dành chút thời gian, chúng ta sẽ mở một cuộc họp nhỏ."
Chaeyoung cảm thấy có chữ viết của Chu lão thái thái trong đó, nàng thi triển quyền cước ở Park thị, hơn nữa hai người đã bên nhau hơn một năm, không thể trì hoãn nữa. Lúc 11 giờ 30, Lisa đã từ sân bay trở về, cô đáp ứng nấu mì trường thọ cho Chaeyoung.

Chaeyoung nhìn văn kiện trên bàn, suy nghĩ một chút liền gửi bản khác cho ba Park.

Một lúc sau, ba Park gọi: "Sao lại như vậy? Chu Bác Thao lại làm cái gì? Phòng tài vụ làm cái gì lại đi phê duyệt loại dự án này, mà hiện tại con mới phát hiện ra?"

Chaeyoung đã thấy nhiều không trách, trên mặt mang theo ý cười: "Thật là con thất trách, bộ phận tài vụ phê duyệt đầu tư 200 vạn, có bà nội ra mặt, bọn họ nghĩ không cần tổng giám đốc con biết. Con không thể giải quyết vấn đề này, con đã nói chuyện với trưởng phòng Trương của bộ phận tài vụ và Tôn tổng giám. Nhưng xử lý hắn như thế nào, con nghĩ tốt hơn là không nên nhúng tay vào, dù sao bà nội có thành kiến với con rất lớn."

ba Park bên kia trầm mặc một lúc lâu, hô hấp cũng trở nên nặng nề, cuối cùng mới nói: "Ta hiểu rồi, con không cần nhúng tay vào. Nếu hội đồng quản trị bên kia nhắc tới, ta sẽ giải quyết."

"Dạ." Chaeyoung cúp máy, nhắm mắt dựa vào ghế, nghỉ ngơi một lúc, nàng đưa tay lên nhìn đồng hồ, đã mười hai giờ rưỡi, hẳn là Lisa đã về.

Nàng lấy điện thoại ra thì đã có tin nhắn từ Lisa: "Tôn Nhã nói công ty có chuyện, em đang tức giận. Chị đã về nhà rồi, em đừng nóng giận hại thân thể, dù phiền lòng thế nào cũng ăn cơm đầy đủ đấy."

Chaeyoung nở nụ cười, tâm tình cũng tốt hơn, nàng phát giọng nói qua: "Được, chị cũng nghỉ ngơi đi."

Bên kia nhanh chóng trả lời: "Được."

Nàng đặt điện thoại xuống, phân phó Tôn Nhã gọi đồ ăn, khoảng 20 phút sau, Tôn Nhã đưa đồ ăn vào phòng nghỉ.

"Park tổng, ngài ăn cơm lúc còn nóng đi." Chaeyoung ngẩng đầu nhìn cô, nhướng mày không nói gì, nhìn đến Tôn Nhã không được tự nhiên: "Park tổng, làm sao vậy, xảy ra chuyện gì sao?"

Chaeyoung cúi đầu cầm lấy đôi đũa, cũng không ngẩng đầu lên: "Tốc độ mật báo của cô thật không kém a."

Tôn Nhã sờ sờ mũi, ngượng ngùng cười nói: "Tôi sợ ngài tức giận làm hại thân thể, hơn nữa cũng chỉ có La tổng mới có thể khuyên được ngài."

Chaeyoung khẽ hừ một tiếng, cúi đầu ăn cơm. Tôn Nhã yên lặng phun tào trong lòng, sau khi Tiểu Park tổng yêu đương càng ngày càng ngạo kiều.

Buổi chiều Chaeyoung vẫn bận rộn, hơn nửa giai đoạn 1 của dự án xanh hóa đã được tiến hành, dự kiến ​​giai đoạn 1 của dự án sẽ hoàn thành vào đầu năm sau, tháng 3 năm sau sẽ chính thức đi vào hoạt động, đến lúc đó nhà ga cao tốc sẽ chính thức thông xe. Cư dân cũng đã bắt đầu dọn đến ở trong các tiểu khu được di dời, Chaeyoung có thời gian sẽ đến công trường xem.

Bất quá bởi vì nàng biết Lisa đang chờ nàng ở nhà, sau khi chuẩn bị tài liệu cho chiều mai, nàng chào hỏi Tôn Nhã rồi chuẩn bị tan tầm. Nhìn thấy Park tổng lần đầu tiên tan tầm đúng giờ không chút trì hoãn, các nhân viên trong văn phòng đều có chút tò mò. Tôn Nhã ở phía sau nở nụ cười, xem ra La tổng đã công tác xong trở về, cửu biệt thắng tân hôn, khó trách người cuồng công việc không tăng ca.

Chaeyoung một đường chào hỏi nhân viên của công ty đi ra tòa nhà Park thị, nàng vừa đi qua đoạn đường trước bãi đậu xe thì nghe thấy tiếng còi chói tai, quay đầu lại nhìn, khóe môi câu lên.

Đi qua mở cửa ngồi vào ghế phó lái, Chaeyoung áp xuống nụ cười trên khóe môi, cau mày: "Vất vả lâu như vậy, trở về sao không nghỉ ngơi mà còn tới đón em?"

Lisa nhìn nàng, nở nụ cười nhàn nhạt: "Ngủ tới 4 giờ mới dậy, nghĩ hôm nay em tựa hồ có chút tức giận, dù sao cũng nhàn rỗi nên tới đây đón em, hôm nay không bận sao?"
Trong lòng Chaeyoung ấm lên: "Không bận, nếu không em cũng không thể tan tầm đúng giờ."

Lisa nghiêng đầu nhìn nàng, sau đó bật cười: "Tan tầm đúng giờ là vì không bận? Không phải vì muốn trở về bồi chị nên về sớm một chút sao?

Chaeyoung đưa mắt qua: "Không phải mới gặp tối qua sao, em gấp làm gì. Chị mau lái xe đi, chúng ta đi siêu thị mua một chút đồ ăn về nhà."

Lisa mỉm cười, lái xe rời khỏi Park thị. Dưới tòa nhà công ty, Chu Văn Kỳ đang từ công ty đi ra, thấy Chaeyoung về sớm như vậy cũng không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái, cuối cùng nhìn thấy khuôn mặt khối băng của nàng cư nhiên lại cười, sau đó nhìn chiếc xe màu trắng thì càng kinh ngạc hơn.

Cô ta nhìn chiếc xe, xem ra cũng không phải là thứ mà người bình thường có thể lái được, hẳn là không giàu sang thì cũng phú quý, nhưng cô ta cũng hiểu biết Chaeyoung, trước nay độc lai độc vãng, cơ bản rất khó nhìn thấy nàng có qua lại với người khác, huống chi là cười như vậy.
Trong lòng cô ta không khỏi nghi vấn, nhưng nghĩ đến chuyện gần nhất của Chu Bác Thao, đột nhiên có chút cáu kỉnh, cha cô ta cũng thật sự không cố gắng, luôn gây rắc rối. Một hai lần, mặc dù có cô cô bảo hộ, nhưng cô ta đã cảm nhận được ba Park bất mãn, Chaeyoung quả thực rất ưu tú, nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng Chu gia sẽ hoàn toàn bị bóp chết.

Hai người về nhà, tay xách túi lớn túi nhỏ, Lisa đưa tay định chia bớt gánh nặng cho Chaeyoung nhưng lại bị nàng từ chối, cô mở cửa nghiêm túc nói: "Đừng làm quá nhiều, chúng ta không ăn hết. Hơn nữa chị còn muốn làm mì trường thọ cho em ăn."

Chaeyoung gật đầu: "Nhất định ăn hết. Bất quá bữa tối hôm nay không thể tùy tiện, em cố ý về sớm nên không thành vấn đề. Chị đã ra ngoài nhiều ngày như vậy mới trở về, lại đã được dự án lớn, rất đáng ăn mừng."
Lisa giang tay ôm nàng, khẽ cười nói, "Sao hiện tại em mới thừa nhận là bởi vì chị nên em mới tan tầm sớm? "

Chaeyoung liếc cô một cái, vươn tay lôi kéo áo khoác buộc tạp dề, chuẩn bị xử lý nguyên liệu, Lisa cũng nhanh chóng rửa tay hỗ trợ, một người rửa rau một người cắt rau, hai người phối hợp cực kỳ ăn ý.

Chaeyoung trộm nhìn cô, quay đầu cắt cà rốt, khóe môi nhu hòa cười, đây đã là cuộc sống hy vọng xa vời nhất của nàng, mà bây giờ đã được thực hiện.

Khi rửa rau xong, Lisa trộn mì, Chaeyoung ngừng cắt rau, ngây người nhìn cô.

Nhìn thấy ánh mắt của nàng, Lisa cúi xuống nhìn nàng, sau đó con ngươi xoay chuyển, dùng tay véo mũi nàng: "Biểu tình của Tiểu Park tổng là sao vậy? Khinh thường chị hả?"

Mũi Chaeyoung bị cô nhéo thành trắng bệch, lắc lắc đầu, bộ dáng vừa đáng yêu vừa ngốc nghếch, làm Lisa bật cười. Chaeyoung không quan tâm, thăm dò hỏi cô, "Chị thực sự biết làm mì sao?"
"Chị là đặc biệt học, mì trường thọ tốt nhất nên được trộn liên tục. Bất quá chị cũng mới làm mấy lần, còn thất bại mấy lần, đều không ngon... em cũng phải ăn."

Chaeyoung chỉ vào rau cắt trước mặt, cười khổ: "Sinh nhật của em mới qua, sao có thể đáng thương như vậy?"

Lisa trộn mì, trợn mắt nhìn nàng: "Em là người đầu tiên ăn mì của chị, còn hát bài hát sinh nhật, còn đáng thương sao?"

Nghe cô nhắc đến bài hát sinh nhật, Chaeyoung câu môi cười: "Không đáng thương, rất hạnh phúc."

Cơm chiều hao phí hơn nửa giờ, cuối cùng Chaeyoung ngồi vào bàn cơm, đợi món mì của Lisa, mì trường thọ rất đơn giản, thêm rau xanh làm vật trang trí. Mặc dù màu sắc trông rất đơn giản, nhưng có mùi rất thơm.

Chaeyoung rất vui vẻ, cầm bát nhẹ nhàng ngửi một cái: "Thơm quá."
Lisa nhìn nàng thúc giục, "Em nếm thử xem thế nào?"

Chaeyoung cầm đũa lên gắp sợi mì không hoàn mỹ, nhưng thủ công mang lại thì không thể nào có được. Nước canh thấm đều vào sợi mì, rất ngon, thịt lợn thái lát, nấm rất vừa vặn. Chaeyoung đã ăn nhiều mì, nhưng khẳng định bát mì trường thọ này là nàng thích nhất.

"Ăn ngon không?" Lisa vẫn có chút khẩn trương, dù sao cũng là mì trường thọ, nếu quá khó ăn sẽ rất tệ.

Chaeyoung ăn đến vui vẻ, ngẩng đầu nhìn cô, gật đầu tiếp tục ăn mì. Lisa cầm bát, nhẹ nhàng nở nụ cười, ăn đến thập phần ấm áp.

Trong bóng đêm, Lisa nhìn người đang áp trên người mình, không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào người kia. Chaeyoung bị cô nhìn đến tai đỏ bừng, thấp giọng hỏi cô: "Chị vẫn còn buồn ngủ sao, có muốn ngủ thêm một chút không?"
Lisa cười nhìn tình huống hiện tại: "Ừm, bất quá nhìn bộ dáng của em như vậy, nhất định không phải là cho chị ngủ, mà là... muốn ngủ với chị a."

Chaeyoung nhìn thấy tâm tình cô rất tốt, trong lòng thật sự không chịu nổi, cúi đầu ngậm lấy môi cô, nhẹ nhàng mυ"ŧ vài cái, lúc này mới thấp giọng nói: "Tối qua em rất nhớ chị, em chỉ làm một lần thôi, được không?"

Lisa thấy nàng như vậy, ánh mắt của nàng nóng rực, nhưng trên mặt vẫn nhàn nhạt quạnh quẽ, chỉ khi ở bên cô, trong mắt nàng mới có ôn nhu, thỉnh thoảng sẽ cười.

Cô cười khẽ một tiếng, đưa tay ra vuốt ve eo Chaeyoung, sau khi chậm rãi vuốt ve, cô đưa tay vén váy ngủ, cởϊ qυầи áo cho nàng.

Một lát sau, tiếng nói chuyện trầm thấp trong phòng chuyển thành tiếng hít thở nặng nề, tiếp theo là tiếng thở dốc cùng nỉ non, đệm giường hơi hơi đong đưa, Lisa nhắm mắt lại, ngẩng cổ lên, tùy ý động tác của Chaeyoung, môi mềm mại nóng bỏng kia dời khỏi môi cô, ở cổ cô một hồi đi xuống, đến nơi mềm mại âu yếm.
Khi tra tấn này làm người muốn ngừng mà không thể ngừng, Lisa mở ra thân thể, nhắm mắt thở dốc, Chaeyoung hôn lên tai cô, chậm rãi rời đi ôm lấy cô, thấp giọng hỏi, "Mệt không?"

Chaeyoung hôn lên trán cô, đứng dậy bế cô lên: "Chúng ta đi tắm trước."

Sau khi tắm xong, Lisa ôm Chaeyoung chuẩn bị đi ngủ, Chaeyoung nhìn bàn tay ôm eo mình, cúi người hỏi Lisa, "Lúc này không phải là em ôm chị sao?"

Lisa cúi đầu nhìn nàng, ôm chặt lấy người mềm mại, vuốt tai nàng cười nhẹ, "Chị ôm em không thoải mái sao?"

Chaeyoung gật gật đầu: "Thoải mái." Trong ngực của Lisa rất mềm mại, có mùi hương mà nàng thích, cho nên khi ngủ trong vòng tay cô nàng cảm thấy rất an toàn.

"Vậy là tốt rồi, ngoan, ngủ đi."
Chaeyoung lại không ngủ, chuyện hôm nay nhắc nàng một lần nữa là nàng cần sớm rời khỏi Park thị. Nếu mối quan hệ của nàng với Lisa bị bại lộ, không biết người được gọi là bà nội và baba sẽ nói gì, hơn nữa Lisa vẫn là tổng tài của La thị, nàng không sao cả, dù Park thị gặp phải chuyện gì thì nàng cũng sẽ không cảm thấy đau lòng.

Nhưng La thị thì khác, đó là tâm huyết của ba mẹ Lisa, cũng là nơi sau này Lisa cần phải thừa kế. Nếu bởi vì bọn họ mà ảnh hưởng đến Lisa, đây là chuyện mà nàng không muốn nhìn thấy.

Lisa có thể cảm giác nàng chưa ngủ, sờ mặt nàng: "Nghĩ cái gì vậy?"

Chaeyoung lắc đầu: "Không có gì, ngày mai chị còn ở nhà nghỉ ngơi sao?"

Lisa mở mắt ra: "Ngày mai không có nghỉ ngơi, cuối tuần bình thường được nghỉ, thứ bảy chị bồi em một ngày. À, chủ nhật chúng ta đi xem phim đi, lại nói trước nay chị chưa từng đưa em đi xem phim, cũng không thấy nhớ chuyện xưa."
Chaeyoung tựa hồ rất vui vẻ, "Cho nên, chị muốn đi hẹn hò với em?"

Lisa cắn cằm nàng một cái: "Đúng vậy, em nói xem chúng ta còn chưa đi hẹn hò cũng đã như vậy, có phải quá nhanh không?"

Chaeyoung híp mắt nhìn cô: "Sao lại nhanh?"

Lisa vội cười nói: "Không nhanh, là hẹn hò chậm."

Hơn nữa còn có chuyện cô cần phải xác nhận, lúc trước đã cho người tìm Mẹ Park, bên kia đã có tin tức, còn phải nghĩ cách giải quyết làm sao không cho tâm tình Chaeyoung quá khó chịu.

Ôm nhau cả đêm, hai người đều ngủ rất ngon. Hôm nay Lisa phải về công ty báo cáo, cùng đã ký hợp đồng thành công với Tập đoàn Thiên Hòa đồng nghĩa với việc công việc tiếp theo cũng sẽ được khởi động.

Cho nên sáng sớm hai người lái xe đi làm riêng, Lisa đang lái xe, suy nghĩ xong liền lấy tai nghe bluetooth ra, đeo vào, gọi điện thoại: "Alo, Trần tiên sinh, tôi là Lisa. Về chuyện tôi nhờ ngài tra thì tôi đã xem qua mail, tôi vẫn cần nói chuyện về tình hình cụ thể với ngài, đêm nay chúng ta có thể gặp mặt không?"

Sau khi cúp điện thoại, Lisa khẽ thở dài, khi cô đến công ty lại gửi cho Chaeyoung một tin nhắn: "Hôm nay có thể chị phải tăng ca, em ăn cơm trước đi, đừng chờ chị."

Tại cuộc họp hội đồng quản trị buổi sáng, ba La tập trung đề ra chuyện Lisa cùng Thiên Hòa ký kết thành công, ông nhìn con gái mình đang ngồi đó, người luôn nghiêm túc trong mắt đều là ý cười: "Lần này Lisa đã ký hợp đồng thành công với tập đoàn Thiên Hòa, có nghĩa là La thị đã bắt đầu nhập trú ở Busan. Busan là thành phố cốt lõi của miền Nam Trung Quốc, kế tiếp các chi nhánh ở miền Nam Trung Quốc đều có thể liên tục phát triển, đây là chuyện rất có ý nghĩa, chúc mừng."

Những người trong phòng họp bắt đầu vỗ tay, đây là quả thật là một sự kiện lớn, mọi người trong phòng tán dương không ngớt, không khí rất tốt. Sau khi cuộc họp kết thúc, Lisa cùng ba La đi ở phía sau, Lisa nhìn cha mình: "Hôm nay sao ba lại cao hứng như vậy?"

ba La nhìn cô một cái: "Khi con đến đây có một số người tranh luận, còn có một số người không từ bỏ ý định, ở kia tung tin đồn. Một số cải cách chế độ trước kia của con cũng đã vi phạm vào lợi ích của bọn họ, cũng càng có lén lút chỉ trích con, vậy lần này cũng đủ để bọn họ câm miệng, sao lại không làm. Hơn nữa..." Lisa dừng một chút: "Ba thực sự rất tự hào về con."

Lisa sững sờ một lúc, sau đó cúi đầu nở nụ cười: "Cảm ơn ba."

"Mấy ngày nay đi công tác vất vả, cuối tuần về nhà nhờ dì Hoàng làm món ngon cho con bồi bổ thân thể."

Lisa gật đầu: "Ba, dự án xanh hóa hợp tác với Chaeyoung sắp làm xong chưa?"

"Ừm, có Chaeyoung nên chúng ta bớt lo hơn rất nhiều, con ít tiếp xúc với khu vực này, sau này cần tìm hiểu thêm. Vừa vặn có Chaeyoung, con có thể học hỏi thêm từ con bé."

Lisa gật đầu: "Dạ, con hiểu rồi. Ba..."

Lisa nhướng mày: "Hửm?"

Lisa giống như vô tình nói: "Ba cảm thấy Chaeyoung như thế nào?"

ba La nghĩ một lúc: "Đương nhiên là rất tốt, có năng lực lại có bản lĩnh, từa thái độ của con bé đối với chúng ta mà nói, tuy cuộc sống không như ý, nhưng trong lòng con bé vẫn coi trọng tình nghĩa, không bị cuộc sống đả kích sinh ra hối hận, rất hiếm có. Bất quá, sao đột nhiên lại hỏi như vậy?"

Lisa cười: "Không có gì, trước đó con có rủ em ấy đến nhà chúng ta nhiều một chút, em ấy nói sợ quấy rầy mọi người, chọc phiền ba, cho nên con mới hỏi."

"Sao có thể, con bé hiểu chuyện tri kỷ như vậy, ở nhà còn cần mẫn hơn. Chỉ cần muốn thì cứ việc tới, dì Hoàng của con cũng thích con bé."

Lisa gật đầu: "Con hiểu rồi."

Sau khi Lisa rời đi, ba La nhìn bóng lưng của con gái mình, nghĩ nghĩ, ông mơ hồ cảm thấy khi Lisa nhắc đến Chaeyoung, thần sắc cô có chút... Ông không nói nên lời, nhưng ông luôn cảm thấy quá mức thân mật. Giống như cô gái Xa gia kia, là bạn tốt của con gái mình từ thời sơ trung, nhưng khi Lisa nhắc tới lại không có loại cảm giác này.

ba La nghĩ đến đây, cũng không nghĩ tới phương diện kia, cuối cùng bởi vì Lý Lãng bước vào mà suy nghĩ xoay chuyển.

Lisa bước vào văn phòng, khẽ thở dài, cuối cùng cầm văn kiện trên bàn lên xem.

Buổi chiều tan tầm, cô nhìn địa điểm được gửi trên điện thoại, đó là một quán cà phê. Phân phó Trương La Quân sửa sang lại dữ liệu còn lại, lái xe đến gặp Trần Tường mà cô nhờ điều tra tung tích của Mẹ Park.
Theo an bài của hắn đi lên tầng 2. Lisa nhìn nam nhân mặc tây trang đen đang ngồi đó, bước tới bắt tay hắn: "Xin chào, Trần tiên sinh."

"Xin chào, La tiểu thư, mời ngồi."

Nói xong, hắn lập tức lấy túi bên cạnh ra, đưa một xấp tư liệu: "Đây là thông tin của bà Park mà tôi tìm được. Năm đó sau khi rời khỏi Yến Kinh, bà ấy đến một thị trấn nhỏ tương đối hẻo lánh ở thành phố Tranh Huệ, là huyện thành nhỏ tương đối xa, nhưng ở nơi đó mấy ngày liền rời đi. Trong lúc đó đổi rất nhiều địa phương, cơ bản đều là làm việc vặt, hai năm trước, bà ấy đến một tiểu huyện thành Đồng An, huyện này là khu vực ở phía tây, rất nghèo khó, trở thành lão sư nhỏ ở một ngôi làng nhỏ tên là Phi Hồ Lĩnh, ở đó cho đến hôm nay."

Lisa cau mày: "Huyện Đồng An? Cuộc sống của bà ấy thế nào?"
"Bà ấy ở làng đó rất tốt, rất được yêu mến, nghe nói tự bỏ vốn xây dựng trường học cùng dạy học cho trường, cho nên làng rất kính trọng bà ấy. Nơi đó tương đối nghèo, cuộc sống cũng không tính là dư dả, hơn nữa thân thể không tốt, thường xuyên sinh bệnh. À đúng rồi, biết ngài tương đối tquan tâm, tôi đã yêu cầu bên kia chụp một số bức ảnh ở đó, ngài có thể xem." Trần Tường nói, đưa ảnh cho Lisa.

Lisa vội vàng cầm lên xem kỹ, khá nhiều ảnh, nhiều nhất chính là ảnh chụp cùng hài tử. Còn có đang ở trong lớp, nói chuyện phiếm với hài tử, còn có bà cúi xuống khâu những lỗ thủng trên quần của một cô bé ăn mặc cũ kỹ.

Bà già nua hơn sáu năm trước, nhưng thoạt nhìn tinh thần rất không tồi, cũng gầy đi rất nhiều.

Hầu hết những hài tử xung quanh bà đều mặc quần áo cũ kỹ, nhiều bộ quần áo bị giặt đến trắng bệch, có một số hài tử đều bị lộ ngón chân ra ngoài, bị ánh nắng chiếu đến thành màu đen, vây quanh Mẹ Park cười đến đơn thuần đáng yêu.
"Nơi này cách Yến Kinh bao xa?"

"Ngồi máy bay cùng cao tốc không xa, nhưng chỉ có thể đến trung tâm thành phố, sau đó đi xe buýt di chuyển đến thị trấn mất khoảng 5 giờ, không có xe khách, cho nên cần phải lái xe đến vùng quê, sau đó còn phải đi bộ hai tiếng trên đường núi xa xôi hẻo lánh cho nên lúc đó tôi tìm rất lâu, nếu không nhờ người ở thị trấn có quen biết bà ấy, chỉ sợ là còn không thể tìm thấy. "Trần Tường thở dài, quá ẩn giấu nhiều chuyện, hắn không nghĩ ra người kia lại có một chút quan hệ với vị La tổng trước mặt, nghĩ thế nào cũng không thể tưởng tượng được người kia lại chạy đến nơi thâm sơn cùng cốc như vậy.

"Được, tôi hiểu rồi, cảm ơn ngài. Phiền ngài gửi cho tôi địa chỉ cụ thể, tôi sẽ chuyển khoản thanh toán thù lao vào tài khoản của ngài sau." Lisa đứng dậy chào tạm biệt Trần Tường. Ngồi trong xe nhìn tấm ảnh trên tay, Lisa nhìn nữ nhân cười đến hòa ái, thấp giọng nói: "Dì Park, dì có bao giờ cô nghĩ đến Chaeyoung không?"
Cô không thể hiểu, nhưng cô biết tính tình của Chaeyoung, nàng có vẻ lãnh đạm nhưng lại tình cảm hơn ai hết, bao năm qua nàng không nhắc tới Mẹ Park, cũng không nói quan tâm tới bà. Nhưng Lisa vĩnh viễn nhớ rõ ngày đó Mẹ Park rời đi đã gây ra cho Chaeyoung bao nhiêu thương tổn, nếu không tình cờ gặp nàng thì có lẽ nàng đã không có mặt trên cõi đời này... Nghĩ đến cảnh tượng lúc ấy mà cô vẫn sợ hãi.

Về đến nhà, Lisa có chút không yên, vừa mở cửa đã thấy Chaeyoung đang ngồi trên sô pha trong phòng khách, thấy cô trở về liền đứng dậy cởϊ áσ khoác cho cô, đặt túi sang một bên: "Chị ăn cơm chưa?"

Lisa sửng sốt, cô đã quên mất, Chaeyoung thấy cô như vậy liền biết, cau mày oán trách nói: "Còn kêu Tôn Nhã nhìn chằm chằm em, em nghĩ cũng phải để trợ lý của chị nhìn chị, tăng ca liền không biết ăn cơm, đã 8 giờ rồi, đói không?"
Vừa nói nàng vừa đi vào bếp, chuẩn bị bật lửa nấu ăn, Lisa giữ nàng lại: "Bữa tối em ăn gì, hâm nóng cho chị phần thừa là được rồi, đừng nấu."

Chaeyoung hừ một tiếng: "Em không có đồ ăn thừa, chị bảo em ăn một mình."

Lisa bật cười: "Giận hả?"

Chaeyoung đeo tạp dề, lấy một cái trứng gà trong tủ lạnh, sau đó lấy cục bột hôm qua ra: "Nhìn em giống vô cớ gây rối sao?" Nàng rửa tay nhào bột, cầm chài bắt đầu cán bột. So với gập ghềnh của cô hôm qua, Chaeyoung nhanh tay hơn rất nhiều.

Lisa ở một bên nhìn, sau khi cắt xong mì, trong nồi đã có nước hầm xương, rõ ràng là Chaeyoung hầm vào sáng sớm.

"Em sợ chị không ăn nên đã chuẩn bị canh cho chị, hiện tại vừa vặ nấu mỳ cho chị." Chaeyoung đặt mỳ xuống, nói.
Thấy nàng đang bận rộn ở nơi đó, Lisa không nhịn được bước tới ôm nàng, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."

Chaeyoung sửng sốt: "Sao lại nói vậy?"

Lisa cọ mặt nàng: "Không có gì, chị chỉ nghĩ như vậy thật tốt."

Chaeyoung câu môi cười, không nói gì, Chaeyoung ở một bên nhìn cô ăn mì, do dự một chút liền nhẹ giọng hỏi: "Lisa, chị có tâm sự sao?"

Lisa dừng một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn Chaeyoung, một lúc sau mới cẩn thận hỏi: "Chaeyoung, em còn trách dì Park không?

Sắc mặc Chaeyoung đột nhiên ngưng tụ, nàng rũ mắt, thanh âm cũng có chút đạm mạc: "Sao đột nhiên chị lại nhắc đến bà ấy?"

Lisa không biết có nên nói với nàng hay không, khẽ thở dài, nghiêm túc nhìn Chaeyoung: "Chaeyoung, chị chỉ muốn em không vướng bận quá khứ, mấy ngày nay em và chị tính toán rất nhiều chuyện sau này, nhưng chị đang nghĩ trong kế hoạch của em có dì Park hay không, chị vẫn luôn canh cánh trong lòng."
Chaeyoung nhìn cô, không nói gì, một lúc lâu sau mới cúi đầu xuống: "Em không muốn nghĩ tới bà ấy. Em biết lúc trước là vì em, nhưng em vẫn không thể chấp nhận được, tôi luôn cảm thấy mình bị vứt bỏ. Lisa, bà ấy không nói cho em biết, liền vứt bỏ em cho bọn họ. Bà ấy biết bọn họ không yêu thương em, bà ấy rõ ràng biết em cần bà ấy."

Thanh âm của Chaeyoung càng ngày càng thấp, thanh âm đều có chút run rẩy. Lisa nghe vậy vô cùng đau lòng, cô đi qua nửa ngồi xổm trước mặt nành, ôm mặt nàng: "Chị biết, Chaeyoung, chị đều biết. Cho nên chị sẽ không khuyên buông bỏ mọi thứ như vậy, chị chỉ muốn em sống vui vẻ không có tiếc nuối. Cho nên, hãy nói cho tôi biết, trái tim em nghĩ gì, giao phần còn lại cho chị, được không?"

Đôi mắt Chaeyoung đỏ hoe, nàng cúi đầu nhìn người đầy mặt ôn nhu, thấp giọng nói: "Em... em rất nhớ bà ấy, Lisa, dù có trách bà ấy nhưng em vẫn nhớ bà ấy. Có lẽ là ngoài chị ra, bà ấy là người nguyện ý yêu em nhất trên đời này."
Lisa đứng dậy ôm lấy nàng: "Nói bậy, làm sao chỉ có hai người nguyện ý yêu em, chỉ là chị quá ích kỷ, không muốn những người đó yêu em hơn chị. Cho nên, khi chị đến, bọn họ chỉ có thể bị em quay lưng. Em còn nhớ cặp vợ chồng trên con phố kia không? Bọn họ thực sự yêu thương em. Còn có dì Hoàng vẫn luôn nhắc đến em, ba mẹ chị cũng cảm thấy em rất tốt."

Chaeyoung nhìn cô, nín khóc mà cười: "Chị nói như vậy thật giống như rất nhiều a."

"Đó là đương nhiên, em không biết chị áp lực thế nào đâu, sợ có quá nhiều người thích em." Lisa dỗ nàng, nhỏ giọng nói tiếp: "Nếu em nhớ bà ấy, chúng ta liền đi tìm bà ấy, được không?"

Chaeyoung siết chặt ngón tay, Lisa vỗ về nàng, nhẹ nhàng nói: "Không sao, có chị ở đây."

Mà ở Mason gia, Chu Văn Kỳ và Chu Văn Xương lại đến Mason gia ở. Lúc Chu Văn Kỳ đang nói chuyện phiếm với bà Park, giống như vô tình hỏi: "Hiện tại Chaeyoung đều không về sao? Sao mấy lần rồi con không nhìn thấy."
bà Park hừ một tiếng: "Nó dọn ra ngoài ở rồi, từ nhỏ là nữ nhân kia nuôi lớn, lục thân không nhận với chúng ta. Tùy nó đi, nếu không cũng phiền lòng."

Chu Văn Kỳ cười: "Có lẽ bận công việc, hiện tại cô ấy ở Park thị chính là nói một không có hai, ba con với anh trai con cũng nghe theo lời cô ấy. Bất quá... Cô Cô, Chaeyoung có bạn trai chưa?"

bà Park nghe Chu Tư Kỳ nói xong liền ngây người, sau đó nhíu mày: "Tính tình nó lãnh đạm, vẫn luôn độc lai độc vãng, rất bận việc công ty, lấy đâu ra bạn trai. Ngay cả con trai của Lục Chấn Sinh cũng đều chướng mắt, còn có ai nó có thể xem ở trong mắt?"

Nói xong, bà có chút hoài nghi nhìn Chu Văn Kỳ: "Sao tự nhiên lại hỏi vậy?"

Chu Văn Kỳ cười: "Hôm qua con nhìn thấy cô ấy lên xe đậu ở cửa công ty, hơn nữa nhìn có vẻ như cô ấy biết rất rõ người trong xe. Người cũng biết Chaeyoung rất ít khi nói cười, tan tầm liền lên xe của người khác, chuyện làm con kinh ngạc nhất chính là cô ấy cười, cho nên con nghĩ là bạn trai của cô ấy."

bà Park nghe xong liền trầm mặc, bà ít khi giao tiếp với Chaeyoung, ba Park cũng vậy. Ngoài công việc ra, hắn cũng không để ý quá nhiều, cho nên chẳng lẽ Chaeyoung thật sự yêu đương, nhưng đối phương là ai?

Bà không quan tâm đến đời sống tình cảm của Chaeyoung, nhưng với tư cách là người thừa kế của Mason gia, không phải chó mèo nào cũng đủ tư cách làm con rể Mason gia, ngoài ra nếu chỉ là một tiểu nhân vật, về sau ngoại trự dựa vào Mason gia cũng sẽ không giúp được gì.

Chu Văn Kỳ nhìn thấy vẻ mặt ngưng trọng của lão thái thái, không nói lời nào, bỗng nhiên không dấu vết cười cười, trong mắt lộ ra khói mù dày đặc. Chu gia của cô gặp khó khăn, Chaeyoung cũng đừng nghĩ sẽ sống tốt, lần này cô đến chủ yếu là vì Chu Bác Thao, tuy bất mãn với cha mình nhưng cô không thể mặc kệ. Vấn đề của sai lầm này thực ra là to hay nhỏ, chỉ cần bù lỗ 200 vạn, hội đồng quản trị cảnh cáo một chút cũng sẽ không phạt.

Nhưng một khi trực tiếp chọc đến hội đồng quản trị, người nào đó trong công ty quyết tâm chấn chỉnh, e rằng Chu Bác Thao sẽ trực tiếp bị cách chức. Nhưng cô biết rất rõ Chaeyoung không thích gia đình bọn họ, thậm chí ba Park còn bất mãn khá nhiều.

Thấy bà Park còn đang suy nghĩ về chuyện của Chaeyoung, cô thò người tới nói: "Cô cô đừng nghĩ nhiều, nói không chừng chỉ là bạn bè bình thường thôi. Quay đầu nhờ cửu cửu hỏi thăm một chút không phải là tốt hơn sao, người không cần hao tâm với loại chuyện này."

bà Park gật gật đầu nhìn Chu Văn Kỳ, cười nói: "Dạo này con với ca ca con đều bận rộn, đã lâu không về, sao lần này lại có thời gian trở về vậy?"

Chu Văn Kỳ ôm lấy cánh tay của bà: "Đã lâu không tới, cho nên lần này cuối tuần dành một chút thời gian tới đây."

bà Park liếc cô một cái rồi cười mắng: "Hay là lại gặp rắc rối đây?"

Trong lòng Chu Văn Kỳ có chút xấu hổ, nhưng vẫn cười nói: "Con không có gặp rắc rối, ca ca thì càng không cần phải nói. Aiz, là ba con a, lần này lại bị người bẫy."

"Chuyện gì?" bà Park có chút kinh ngạc.

Cho nên Chu Tư Kỳ kể lại thất bại trong khoản đầu tư của Chu Bác Thao, khiến công ty lỗ 200 vạn. Đương nhiên, cô ta hoàn toàn không nói thật: "Lúc đó, kế hoạch đầu tư đã được công ty phê duyệt, cô cô người cũng biết. Nhưng vì bị đối tác lừa gạt nên tiền vốn bị đứt gãy, càng lỗ vốn. Hiện tại lỗ hết 200 vạn, Chaeyoung rất tức giận, họ gọi cho cả bộ trưởng tài vụ cùng giám đốc đi qua. Nhưng bọn họ nói là ba con cố tình thay đổi kế hoạch dẫn đến tính toán sai lầm, theo tính tình của Chaeyoung, có thể lần này ba con bị hội đồng quản trị trừng phạt."

bà Park cau mày nhăn mặt: "Nó không rõ đầu tư sao? Đầu tư có rủi ro, lỗ lãi luôn luôn có thể, một lần đầu tư sai lầm sao lại trừng phạt? Biểu ca của con đâu, có biết chuyện này không?"
Chu Văn Kỳ lắc đầu: "Con không biết, bất quá hẳn là Chaeyoung đã nói với biểu ca. Có lẽ hội đồng quản trị đều biết, con không biết phải làm thế nào."

bà Park trầm mặc một lúc: "Ta sẽ nói chuyện với Mason, nhưng sắp tới hai đứa phải kêu ba an phận chút, đừng lăn lộn, mấy năm nay như vậy là đủ rồi."

Sắc mặc Chu Văn Kỳ cứng lại, nhanh chóng cười nói đồng ý.

Sau khi ba Park trở về, bà Park nói với hắn về Chu Bác Thao, sắc mặt ba Park hơi tối sầm lại: "Mẹ, mẹ nên biết sự việc lần này nhất định không phải là đầu tư sai lầm, trước đó ông ta đã trộm gạt con làm một số hành động nhỏ, con để mặt mũi cho mẹ nên không nói toạc. Nhưng ông ta lại trắng trợn lấy danh nghĩa của mẹ trực tiếp dùng tài chính của công ty, lần này là 200 vạn, lần sau thì sao? 400 vạn, 1 ngàn vạn?"
Sắc mặc bà Park trắng bệch: "Mason, sao con lại nói cửu cửu con như vậy? Ông ấy không biết cố gắng, nhưng nhiều năm như vậy cũng là ông ấy chạy trước chạy sau, Văn Xương cũng đã có rất nhiều đóng góp cho công ty, con không nhìn công lao cũng phải nhìn khổ lao, chẳng lẽ thật sự để hội đồng quản trị trừng phạt ông ấy? Vậy mặt mũi con thế nào?"

ba Park trầm mặt, nhìn bà Park. Thấy hắn có vẻ dao động, bà Park lại kiên cường lên: "Thật sự là không được, ta sẽ lấy 200 vạn trong tay ta bù lỗ thủng này, hội đồng quản trị cũng không còn gì để nói."

ba Park hít một hơi, xoay người lên lầu: "Tùy người quyết định, nhưng vị trí giám đốc thiết kế không thích hợp với ông ta, để ông ta đến bộ phận hành chính đi."

Trong lòng bà Park bực bội nhưng không biết nên phát tiết thế nào, ngồi trong phòng khách hờn dỗi.
Chaeyoung cũng biết nàng không xử lý Chu Bác Thao không được, cho nên nhận được tin tức của ba Park xong chỉ cười lạnh, nàng đã chuẩn bị thu thập tâm tình sạch sẽ, buổi tối thứ sáu Lisa về nhà, nói chiều thứ 7 tới đây, hai người có thể ở nhà nghỉ ngơi, sau đó đi ăn cơm và xem phim.

Nghĩ đến an bài tiếp theo, chuyện râu ria ảo nảo của Chaeyoung cũng biến mất.

Buổi sáng giặt sạch ga trải giường, lại dọn dẹp nhà cửa, nhìn căn nhà sáng sủa sạch sẽ, tâm tình Chaeyoung rất tốt, ăn cơm trưa xong đọc sách một lát liền cảm thấy buồn ngủ. Sau khi kiểm tra thời gian, nàng lấy điện thoại ra, nhìn thấy tin nhắn Lisa gửi đến: "Buổi chiều chị sẽ về muộn một chút, giúp dì Hoàng mua vài thứ, em có muốn ăn điểm tâm ngọt không?"
Chaeyoung nằm trên giường, động ngón tay: "Có điểm tâm ngọt gì?"

"Ở đây có cửa hàng nhỏ bán bánh su kem và nho khô, chị nếm thử ăn rất ngon, hẳn là em cũng thích, chị mang về một ít nhé?"

Chaeyoung câu môi cười, trả lời, "Được."

"Chờ chị." Lisa ra hiệu cho nhân viên bán hàng gói cho cô một ít nho khô, chuẩn bị lái xe về.

Chaeyoung xem qua điện thoại, sau đó không nhịn được híp mắt một cái liền ngủ ở trên giường. Lái xe đến nhà Chaeyoung, Lisa vừa mở cửa đã nhìn thấy nhà cửa sạch sẽ, cong mày cười, trong phòng khách không có ai. Lisa theo bản năng mở cửa thư phòng, bên trong có một cuốn sách đang mở, nhưng không có ai ở đó.

Sau đó cô nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ ra, trong phòng ngủ có người đang nằm nghiêng trên giường, hơi cuộn người lại ngủ. Tóc nàng vương vãi trên ga trải giường, lông mi cong vυ"t theo nhịp thở đều đều, cơ thể khẽ phập phồng.
Khóe mắt Lisa không khỏi lộ ra ý cười, khi nhìn thấy nàng không đắp chăn, cô khẽ cau mày. Lặng lẽ đi tới, kéo chăn bông ra, nhẹ nhàng đắp cho nàng, nghĩ nghĩ lại cởϊ áσ nằm bên cạnh Chaeyoung.

Lisa sờ sờ tay nàng, mềm mại lại mát lạnh. Có lẽ là cảm nhận được nhiệt độ, Chaeyoung cử động thân thể, sau đó quay người sang bên cạnh vùi vào trong ngực của Lisa, lại ngoan ngoãn nằm yên, thấy vậy khóe môi Lisa nhếch lên, ôm nàng nhắm mắt lại.

Chaeyoung ngủ rất thoải mái, lúc mơ mơ màng màng tỉnh lại cảm thấy toàn thân ấm áp, vừa mở mắt liền bị một cái cằm xinh đẹp trắng nõn đập vào mi mắt, ngẩn người phản ứng lại đây là Lisa.

Còn chưa động, một giọng nói có chút lười biếng vang lên: "Dậy rồi, ngủ đủ chưa?"
Chaeyoung ngửa đầu ra sau: "Chị đến khi nào, sao không gọi em?"

Lisa hôn nàng: "Hơn một giờ, thấy em ngủ rất ngon, chị không nỡ gọi dậy."

Chaeyoung nhìn cô không nói, lười biếng duỗi eo, Lisa vẫn ôm nàng: "Không dậy sao?"

Chaeyoung lắc đầu rồi lại lăn: "Quá thoải mái." Lisa chỉ sủng nịch cười, để nàng nằm một lúc.

Khi nàng rời giường, Lisa gấp chăn lại, nhẹ nhàng vòng lấy Chaeyoung: "Chaeyoung, chị đã tra được tung tích của dì Park, em nghĩ thế nào?"

Chaeyoung sững người, một lúc lâu sau mới thấp giọng nói: "Vậy... bà ấy đang ở đâu? Có sống tốt không?"

Lisa nhẫn nại nói với nàng: "Từ bên kia tra được, tương đối thanh nhàn, dạy học trong một làng nhỏ, đó là nơi thâm sơn cùng cốc, bất quá sức khỏe của bà ấy còn tốt, em đừng lo lắng."
Chaeyoung không nói gì, nhưng Lisa có thể hiểu được nàng, nhẹ giọng nói: "Chị đã phái người đến kiểm tra thông tin của ngôi làng đó, quả nhiên là một khu nghèo khó, chị định cùng ba chị thảo luận làm một ít hoạt động công ích, tốt nhất là quyên góp cho làng nghèo. Một là thực hiện nghĩa vụ xã hội, mở rộng ảnh hưởng của La thị, mặt khác cũng là thuận tiện cho bọn họ, em nghĩ thế nào?"

"Ừm, em cũng đi an bài."

"Được, dì Park rất hòa nhập với bọn trẻ nơi đó, chờ em chuẩn bị tốt, chị sẽ đi cùng em đến gặp bà ấy, được không?"

Chaeyoung quay lại nhìn cô, gật gật đầu. Mặc dù Mẹ Park không lấy được bằng đại học nhưng tốt xấu gì bà vẫn là sinh viên ưu tú của Đại học Yến Kinh, cho nên bà có thể giảng dạy.

Lisa thấy có vẻ tâm tình nàng không tốt, lại lôi kéo nàng đi xem mấy tấm ảnh bên kia, Chaeyoung nhìn Mẹ Park trong ảnh, đôi mắt từ từ đỏ lên: "Bà ấy rất vui vẻ, kỳ thực không có em, bà ấy càng sống tốt phải không?"
Lisa cau mày: "Ngốc, Chaeyoung, tin chị đi, bà ấy yêu em hơn bất cứ ai khác. Chỉ là lúc trước phương pháp bà ấy yêu em quá hèn mọn cùng bất lực."

Ôm người dỗ thật lâu, cuối cùng Lisa không muốn nàng quá chìm đắm trong bầu không khí nặng nề này. Nói an bài ngày mai.

"Ngày mai chúng ta sẽ đi mua sắm trước, thay đổi mùa, cần mua một vài bộ quần áo cho em. Sau đó chúng ta sẽ ăn trưa, đi xem phim, chúng ta sẽ đến con phố bên kia gặp chú Park bọn họ, em có nghĩ ngày mai ăn gì chưa, cơm Tây hay là cơm Trung?"

Chaeyoung chỉ gật đầu, "Đều được, chị an bài đi, em cùng chị đi liền tốt rồi."

Cuối tuần này thật sự quá thanh thản, buổi chiều thứ 7 hai người cùng nhau nghe hát, đọc sách, ăn nho khô Lisa mua, vừa mềm vừa ngon, lúc nghỉ ngơi thỉnh thoảng nhìn đối phương cười làm người thật ấm áp, đây là cuộc sống là Chaeyoung mơ ước tha thiết. Sáng chủ nhật, hai người cùng nhau chạy buổi sáng, ăn điểm tâm xong liền chuẩn bị đi ra ngoài.
Hai người đều rất bận rộn, không thích mua sắm nên càng ít có cơ hội đi cùng nhau. Có lẽ vì đi cùng người bên cạnh, cho nên cả hai đều rất vui vẻ. Đương nhiên, nếu không phải gặp oan gia ngõ hẹp gặp Chu Tư Kỳ trong nhà hàng Michelin.

Lúc đó, hai người ngồi bên cửa sổ gọi món, Lisa nói chuyện chọc Chaeyoung cười, mà Chu Tư Kỳ ôm một nam nhân đi vào nhà hàng. Cô liếc nhìn sang, tình cờ nhìn thấy Chaeyoung đang cúi đầu cười nhẹ, mà đối diện mơ hồ có một người.

Trong mắt cô thoáng hiện lên một tia hứng thú, tiến lên vài bước, nhìn thấy một nữ nhân mặc áo len màu xám, áo khoác ngoài màu trắng ở đối diện. Tóc dài buông xõa, sườn mặt thanh tú mềm mại, khi nói giọng nhẹ nhàng dễ nghe, khí chất làm người rất thoải mái.

Không phải là bạn trai? Chu Văn Kỳ hơi kinh ngạc, nữ nhân kia là ai, sao lại có quan hệ tốt với Chaeyoung như vậy.
Cô cau mày, lúc này nhìn thấy nữ nhân kia giơ tay nhẹ nhàng véo má Chaeyoung, vẻ mặt mềm mại sủng nịch. Mà Chaeyoung chỉ oán trách liếc mắt một cái, nhưng Chu Văn Kỳ nhìn đến lại cảm thấy có chút kỳ quái.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top