81-85

Mặc dù gần đây Chaeyoung đều có thể về nhà đúng giờ, nhưng kỳ thực trong ngày có rất nhiều việc cần phải mang về nhà làm. Mà tối nay Lisa muốn trực tiếp ở lại đây, cho nên nàng không muốn tích góp công việc đến buổi tối.

Ban ngày nàng bận rộn cả ngày, buổi chiều kiểm tra thời gian gửi tin nhắn cho Lisa: "Em chuẩn bị tan tầm, bao lâu nữa chị mới có thể về ăn cơm?"

Lisa đang đọc bản kế hoạch hợp tác của tập đoàn Thiên Hòa, cô đã thay đổi rất nhiều điều khoản trong đó, khi nhận được tin nhắn từ Chaeyoung, cô không nhịn được cười, đây là gấp không chờ nổi sao? Không muốn phụ tâm ý của Chaeyoung, cũng không muốn nàng ở nhà chờ, Lisa suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Chị còn nửa giờ, sẽ về ngay."

Chaeyoung được trả lời, lại hỏi cô: "Buổi tối chị muốn ăn gì, em đi mua, chờ chị trở về liền có thể ăn cơm."

"Em làm việc cả ngày rồi, đừng làm, quá mệt mỏi." Lisa sợ nàng vất vả.

"Em không mệt, buổi tối em sẽ hầm canh, xào cà chua trứng, còn có củ thái sợi, thịt xào rau được không?"

Nghe đến tên một chuỗi đồ ăn, mặt mày Lisa đều là ý cười. Lý Lãng tới lấy văn kiện nhìn thấy ý cười nhu thuận của Lisa, hắn có chút tò mò hỏi: "Sao lại cười vui vẻ như vậy? Có tin tốt sao?"

Lisa câu khóe môi cười khẽ: "Không có, vừa có tiệc lớn, cảm thấy rất vui."

Lý Lãng có chút tò mò: "Tiệc lớn?"

Lisa chỉ cười: "Có người đang chờ tôi, hôm nay tôi đi trước, thư ký Lý cũng về sớm một chút."

Lý Lãng nhìn tâm tình cô đang rất tốt, cũng cười nói: "Đi đi." Nhìn cô rời đi, Lý Lãng cúi đầu suy nghĩ một chút, sau đó tự cười, "Chẳng lẽ La tổng đang yêu đương?"

Chaeyoung chuẩn bị trở về, vừa rời khỏi công ty thì một chiếc Porsche màu xanh lam dừng trước mặt nàng, Phó Thư Nghiên hạ cửa sổ xuống nhìn Chaeyoung: "Tiểu Park tổng, có thể bớt chút thời gian uống rượu với tôi không, thuận tiện thỉnh giáo làm thế nào... làm thế nào theo đuổi bạn gái."

Khóe môi Chaeyoung giật giật, muốn cười nhưng lại nhịn xuống, chỉ đưa tay lên nhìn đồng hồ, vẻ mặt lãnh đạm: "Thực xin lỗi, hiện tại tôi không cần theo đuổi bạn gái, tôi muốn đi bồi bạn gái."

Phó Thư Nghiên: ...

Cô oán hận cắn răng: "Em có thể đừng ân ân ái ái trước mặt tôi được không, tôi biết em có bạn gái, nhưng có thể chiếu cố tâm tình cẩu độc thân của tôi hay không?"

Chaeyoung không cho là đúng, chỉ đáp lại cô: "Chị trực tiếp đến chỗ cô ấy còn tốt hơn tìm tôi nhiều."

Phó Thư Nghiên cúi đầu: "Nhưng tôi không biết nói thế nào, tôi vẫn luôn sợ ..."

Chaeyoung cúi đầu suy nghĩ một chút: "Nếu như lúc tỉnh táo không nói được, có lẽ có thể giả vờ hồ đồ."

Phó Thư Nghiên sửng sốt một chút: "Ý em là mượn rượu nói ra?"

Chaeyoung chỉ liếc cô một cái rồi nhẹ xua tay: "Chị tự quyết định đi, tôi phải về nấu cơm cho Lisa."

"Em không thể đi uống rượu với tôi sao?" Phó Thư Nghiên có chút bất đắc dĩ.

Chaeyoung dừng bước, quay đầu lại liếc mắt nhìn cô: "Xin lỗi, dạ dày tôi không tốt, vị kia nhà tôi không cho tôi uống rượu. Chị muốn uống thì tốt nhất đừng đến nơi lung tung rối loạn, không an toàn."

Nói xong, Chaeyoung trực tiếp đi tới bãi đậu xe, lái xe trở lại nói thêm. Phó Thư Nghiên nhìn chiếc xe màu trắng đi qua, dựa vào xe thở dài.
Sau khi an tĩnh một lúc lâu, cô lái xe rời khỏi Park thị.

Bên kia Chaeyoung và Lisa một trước một sau trở về nhà, Chaeyoung ra ngoài mua rau thì vừa lúc gặp Lisa trở về.

"Không phải nói còn nửa giờ nữa, sao chị về sớm vậy?"

Lisa nhìn qua cửa sổ xe thấy Chaeyoung tựa hồ muốn ra ngoài, câu môi cười: "Em báo tên nhiều đồ ăn như vậy, câu đến chị thèm ăn, cho nên nhịn không được về trước." Nói xong cô đạp chân ga lái xe vào ga ra, sau đó quay đầu nói với Chaeyoung, "Chờ chị, chị đi với em."

Hai người đang trên đường đến chợ rau, Chaeyoung nghĩ tới Phó Thư Nghiên liền nói với Lisa. Sau khi nghe Chaeyoung kể lại câu chuyện, Lisa không nhịn được nở nụ cười: "Em thật sự thu chị ấy 20 vạn?"
Chaeyoung lắc đầu: "Em vội vàng về nhà nên chưa kịp thu."

Lisa thấy trong mắt nàng có ẩn chứa tiểu tâm tư, không nhịn được cười: "Chị biết rồi, là bởi vì chị nên em không thu được."

Hai người đi cạnh nhau chọn nguyên liệu và nhu yếu phẩm hàng ngày trong siêu thị, thường xuyên khẽ cười, chọc đến những khách hàng đi ngang qua đều lặng lẽ nhìn hai người.

Nghĩ đến Phó Thư Nghiên và Cố Nguyễn, Lisa thở dài: "Vẫn hy vọng hai người Phó Thư Nghiên có thể hòa giải, dù sao thì sáu năm nay vẫn chưa quên được nhau, khẳng định là cảm tình rất tốt."

Mà bên kia Phó Thư Nghiên ngồi trong nhà một mình, mua một đống bia và hai chai rượu vang đỏ. Tửu lượng của cô rất tốt, buồn đầu uống vài lon bia mà không thấy say, cuối cùng uống một chai rượu đỏ mới thấy hơi men.
Nương theo men say cô xem những bức ảnh lưu trong điện thoại, chất lượng của những bức ảnh đó hơi thấp, cô gái trong bức ảnh đang mặc một chiếc áo sơ mi trắng quay đầu nhìn vào máy ảnh, lộ vẻ vũ mị còn có chút ngượng ngùng, muốn quay mặt đi lại bị cô chụp lén.

Trong ảnh, Cố Nguyễn chỉ mới mười tám tuổi, còn là sinh viên năm nhất, còn có chút non nớt, theo yêu cầu của Phó Thư Nghiên, nàng đã thay trang phục quy củ, bắt đầu trang điểm nhẹ, lộ ra vũ mị cùng xinh đẹp của mình.

Khi đó Phó Thư Nghiên vẫn còn là một tiểu thư giàu có, mặc dù đang nổi danh trong lĩnh vực thiết kế nhưng cô không hoàn toàn cống hiến hết mình, cô chỉ sống một cuộc sống vô ưu vô lo ở trường đại học. Cô hơn Cố Nguyễn hai tuổi, khi đó cô đến quán bar uống rượu cùng một nhóm bạn, gặp Cố Nguyễn đang làm việc bán thời gian trong quán bar, lần đầu tiên cô bị cô gái hát nghiêm túc hát trên sân khấu thu hút.
Từ đó về sau cô đều đến quán bar để nghe nàng hát, cho đến một ngày có một nhóm người gây rối trong quán, Cố Nguyễn bị người cưỡng bách lôi kéo đi uống rượu, suýt nữa bị người phi lễ. Phó Thư Nghiên tìm người giải vây cho nàng, cuối cùng biết được Cố Nguyễn là học muội của mình. Sở dĩ đến quán bar hát là để kiếm tiền đóng học phí, khi Cố Nguyễn đang học đại học, cha nàng qua đời trong một vụ tai nạn xe vì lái xe trong lúc say, lại còn đâm chết một đôi mẹ con, năm đó Cố gia mất trụ cột gia đình còn gánh thêm nợ nần.

Gia đình nạn nhân yêu cầu bọn họ bồi thường tổn thất, mà nàng còn phải học đại học, Cố mẹ trong nhà còn bị bệnh viêm khớp phong thấp căn bản không làm được việc nặng, còn phải uống thuốc dưỡng bệnh, cho nên Cố Nguyễn thiếu tiền đến muốn mệnh.
Sau khi Phó Thư Nghiên giúp nàng sau liền biết nàng nợ rất nhiều tiền. Sau vài lần tiếp xúc, Phó Thư Nghiên lại một lần uống say, nói với Cố Nguyễn một câu mà đời này cô cảm thấy may mắn nhất cũng là hối hận nhất: "Tôi bao dưỡng em."

Phó Thư Nghiên đã sớm biết mình thích nữ nhân, chỉ là chưa từng chân chính động tâm với một người, nhưng Cố Nguyễn lại cho cô lần đầu sinh ra loại động tâm đó, nghĩ thế liền giải quyết những chuyện không xong của nàng.

Lúc đó Cố Nguyễn rất hoảng sợ, rời đi tại chỗ, vài ngày sau nàng lại xuất hiện trước mặt Phó Thư Nghiên, đáp ứng yêu cầu của cô. Chuyện này cũng khiến Phó Thư Nghiên vẫn luôn nghĩ rằng Cố Nguyễn ở bên cô chỉ vì áp lực tài chính, cho nên ôn nhu cùng săn sóc của Cố Nguyễn dành cho cô sau này khiến cô cảm thấy đều dựa trên mối quan hệ tình tiền.
Sau nửa năm bao dưỡng Cố Nguyễn, Phó Thư Nghiên đã trả hết nợ cho nàng, đồng thời còn giúp mẹ nàng tìm bác sĩ. Sau bảy tháng hai người ở bên nhau, Phó Thư Nghiên muốn lần đầu tiên của Cố Nguyễn.

Tối hôm đó hai người đều uống một chút rượu, Phó Thư Nghiên nhìn gương mặt ửng hồng của Cố Nguyễn, trong lòng không ngăn được du͙© vọиɠ. Đến bây giờ cô vẫn nhớ lúc đó Cố Nguyễn rất căng thẳng, luôn quay đầu không nhìn cô. Nhưng lúc đó, nước mắt cùng tiếng nấc nghẹn ngào của nàng khiến Phó Thư Nghiên cảm thấy rất khó chịu.

Sau đó, dưới an bài của Phó Thư Nghiên, Cố Nguyễn bắt đầu tiếp xúc với giới giải trí, nàng xinh đẹp, tuy sống trong hoàn cảnh nghèo khó nhưng tính tình cũng không phải dạng nhỏ nhen. Khi đó, nàng đảm nhận một bộ phim cổ trang, trong đó nàng đóng vai phản diện, bộ phim này lập tức trở nên nổi tiếng và đi vào tầm mắt của công chúng.
Kỳ thực, trong hai năm đầu ở bên nhau, sự nghiệp của Cố Nguyễn rất vững vàng, tuy không gây được tiếng vang lớn nhưng tài vận vẫn luôn tốt. Thậm chí cũng rất ôn nhu săn sóc Phó Thư Nghiên, mặc dù hai người không nói gì nhưng vẫn mặc định ở bên nhau.

Nhưng Phó Thư Nghiên xưa nay đều tiêu sái, cho dù ở bên Cố Nguyễn, cô cũng thường xuyên đi chơi với một số bạn bè, trong đó còn có một người thích cô ở sau lưng ngáng chân, để ở trong mắt Cố Nguyễn, tựa hồ Phó Thư Nghiên chỉ coi nàng là một món phụ kiện. Sau khi Cố Nguyễn có tiền tiết kiệm, nàng bắt đầu đơn phương trả nợ cho Phó Thư Nghiên.

Chuyện này rơi vào mắt Phó Thư Nghiên thì đây là muốn cùng cô phân rõ giới hạn, cô hoàn toàn không thể chấp nhận được. Hai người ở bên nhau vì nguyên nhân sai lầm, hiểu lầm ngày càng sâu, cuối cùng sau vài lần bộc phát, hai người hoàn toàn chia tay, cũng liền có một màn trong phòng thay đồ.
Mọi thứ trong quá khứ xẹt qua tâm trí Phó Thư Nghiên, hai mắt cô đỏ bừng, uống cạn chai rượu đỏ, lẩm bẩm nói: "Tôi đã nói sẽ không ra ngoài lêu lổng với bọn họ nữa, đám người Hứa Diệp khinh thường em, chơi xấu sau lưng, tôi cũng từng nháo với bọn họ, em cũng không nhìn thấy. Cố Nguyễn, rốt cuộc là em thật sự giận tôi, hay là thật sự không yêu tôi."

Cô tỉ mỉ nhớ lại ký ức trong đầu, khi cô bị bệnh, Cố Nguyễn không làm gì cả, đẩy công việc trở về chăm sóc cô. Mỗi buổi sáng nàng đều làm bữa sáng đa dạng, khi hai người trải qua vài lần triền miên, nàng ôm cô gọi tên cô, khi cả hai nghỉ ngơi, nàng xem kịch bản, còn cô vẽ bản vẽ, ấm áp đến làm người muốn khóc.

Quá nhiều ký ức trong quá khứ tràn ngập trong tâm trí, Phó Thư Nghiên không nhịn được mà cầm lấy chìa khóa và điện thoại hơi loạng choạng ra khỏi cửa. Cô mơ hồ bắt taxi, báo địa điểm theo địa chỉ trong trí nhớ, Phó Thư Nghiên đến thẳng căn hộ nơi Cố Nguyễn từng ở.
Cô đã nhiều năm không tới đây, lúc này cô không cần biết Cố Nguyễn có còn ở đây hay không, chỉ dựa vào cảm xúc đi đến cửa phòng mà cô đã từng ở nhiều lần.

Đứng ở cửa, cô sờ túi định mở cửa, nhưng lục khắp các túi mà không tìm thấy chìa khóa, bởi vì sau khi hai người chia tay không lâu, cô đã trả lại chìa khóa cho Cố Nguyễn.

Phó Thư Nghiên không tìm thấy chìa khóa cảm thấy vô cùng khổ sở, cô ngồi xổm ở cửa vùi đầu che mặt, nước mắt chảy dài. Cô rất ít khi say, bởi vì uống say cô liền không thể khống chế được cảm xúc của mình, tựa như không có tiền đồ như bây giờ.

Cô không biết mình đã ngồi xổm bao lâu, cuối cùng chỉ cảm thấy chóng mặt cùng hai chân tê dại không thể cử động, nhưng đèn trong hành lang vẫn bật sáng. Lúc này tất cả cư dân xung quanh đều trở về, không ai để ý có một người đang ngồi xổm ở đằng kia, mãi đến khi Cố Nguyễn trở về, nhìn thấy người ngồi xổm ở cửa, lập tức sững sờ.
Nàng đứng đó nhìn một hồi lâu, sau đó mới không xác định gọi một tiếng: "Phó Thư Nghiên?"

Nghe có người gọi mình, Phó Thư Nghiên ngẩng đầu lên, đôi mât sưng đỏ nhìn Cố Nguyễn, nước mắt lại tuôn rơi. Cố Nguyễn chưa từng nhìn thấy Phó Thư Nghiên khóc, cho dù khi hai người cãi nhau gay gắt nhất cô cũng chưa từng khóc, khi hai người chia tay càng không có. Những giọt nước mắt đột nhiên của cô khiến trái tim Cố Nguyễn đau đớn một phen.

"Chị... chị sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?" Cố Nguyễn tới gần lo lắng hỏi cô, nhưng nàng ngửi thấy mùi rượu nồng nặc. Vừa định nói thì Phó Thư Nghiên cố gắng đứng dậy lại trực tiếp ngã quỳ trên mặt đất.

Tiếng đầu gối chạm đất quá mức kinh người, sắc mặt Cố Nguyễn thay đổi, vội vàng ôm chầm lấy cô, con ma men đau lợi hại ôm chầm lấy Cố Nguyễn khóc đến nước mắt giàn giụa.
"A Nguyễn, tôi... tôi không mở cửa được, chìa khóa của tôi... chìa khóa mất rồi, tôi không vào được. Tôi không tìm được chìa khóa em đưa cho tôi, không tìm thấy."

Trái tim Cố Nguyễn như bị người nắm, đau đến khiến mũi nàng lên men, tay khẽ run rẩy. Một lúc lâu sau, nàng mới run giọng nói: "Tôi... tôi mở cửa cho chị. Chị mau đứng lên đi, hẳn là đầu gối bị ngã bầm rồi."

Phó Thư Nghiên vùi vào trong ngực nàng, nghẹn ngào lầm bầm: "Chân tê, đau."

Dạ dày Phó Thư Nghiên không tốt, hơn nữa tửu lượng lại không tồi. Cố Nguyễn chưa từng thấy cô uống thành như vậy. Nghĩ đến đây, nàng cảm thấy đau lòng lại tức giận: "Ai kêu chị uống nhiều như vậy?"

Phó Thư Nghiên bị giáo huấn, mở to mắt ủy khuất nhìn Cố Nguyễn, ánh mắt này làm khuôn mặt lãnh diễm của cô lộ ra vài phần đáng yêu, đột nhiên Cố Nguyễn không biết phải nói gì. Quên đi, việc cấp bách là đưa cô vào phòng.

Một tay Cố Nguyễn ôm cô, một tay lấy chìa khóa ra mở cửa. Lúc này Phó Thư Nghiên thực sự đã say, hai chân tê dại căn bản đứng không nổi, cứ như vậy treo trên người Cố Nguyễn.

Cố Nguyễn lao lực mới có thể ôm cô, cuối cùng nửa chống nửa ôm người vào nhà, chính mình cũng ra một thân mồ hôi. Cửa còn chưa đóng lại, nàng dìu Phó Thư Nghiên đến ghế sô pha, chuẩn bị đi đóng cửa thì Phó Thư Nghiên vòng tay ôm eo nàng: "Em không được đi, A Nguyễn, em đừng đi."

Thân thể Cố Nguyễn đông cứng lại, hai người dây dưa nhiều năm như vậy, nàng chưa từng nghe thấy lời này từ miệng Phó Thư Nghiên. Mỗi lần cô đến tìm nàng, vẻ mặt đều có chút lạnh lùng, nói chuyện cũng chưa từng mềm yếu, cái gì nàng đừng rời đi, cái gì yêu thích nàng, nàng đều chưa từng nghe qua.

Nàng có thể cảm giác được Phó Thư Nghiên thích nàng, nhưng nàng không chắc chắn loại thích này có đơn thuần hay không, có bắt nguồn từ tình yêu hay không.

Bởi vì không có nàng thì Phó Thư Nghiên vẫn là Phó Thư Nghiên, nàng không biết mình có cái gì đáng giá với tình yêu của Phó Thư Nghiên, theo nàng xem ra cô có gia cảnh tốt, lớn lên xinh đẹp lại có tài hoa, tuổi còn trẻ đã là thiết kế sư của công ty SY, chưa từng có người nghi ngờ năng lực của cô.

Mà nàng, lúc đầu cùng Phó Thư Nghiên ở bên nhau, bất quá là Phó Thư Nghiên nhất thời hứng khởi bao dưỡng nàng, cô là người tiêu sái, cũng ham chơi, nàng luôn sợ hãi mình và cô ở bên nhau chỉ là gặp dịp thì chơi, thích người và thích búp bê hoàn toàn khác nhau.

Nàng cúi đầu nhìn người đang ôm eo mình, vẻ mặt phức tạp, nhỏ giọng nói: "Tôi đi đóng cửa, chị buông tay trước được không?"

Phó Thư Nghiên lẩm bẩm rồi mới buông tay. Sau khi đóng cửa lại, Cố Nguyễn nhìn người đang nằm trên sô pha, cảm thấy trong lòng rất loạn. Phó Thư Nghiên đã lâu không liên lạc với nàng, nàng đều nghĩ cô đã thực sự từ bỏ nàng.

Nhưng đêm nay cô say khướt chạy tới nhà nàng, hiện tại nằm ​​trong nhà của nàng, nói những lời này với nàng.

Cố Nguyễn đứng trước mặt Phó Thư Nghiên, im lặng một lúc lâu. Thấy cô khó chịu lẩm bẩm, Cố Nguyễn thở dài, bước đến sô pha nhẹ giọng nói: "Phó Thư Nghiên, chị có nghe hiểu tôi nói không? Chị đang sống ở đâu, tôi đưa chị về nhé?"

Hai mắt Phó Thư Nghiên đau lại chua, nhưng vẫn nghe thấy lời nói của Cố Nguyễn, cô mở mắt cố gắng ngồi dậy, mắt say lờ mờ mông lung mà nhìn nàng: "Tôi không muốn về, tôi tới đây chính là tìm em."

Trái tim Cố Nguyễn đập có chút nhanh: "Chị nói cái gì?"

Phó Thư Nghiên nhìn nàng, đầu óc đã thanh tỉnh rất nhiều, nhưng vẫn còn men say, lá gan cũng lớn hơn. Nghĩ đến những lời Chaeyoung nói, cô chật vật đứng dậy, tuy ý thức rất rõ ràng nhưng thân thể không tự chủ được mà suýt chút nữa ngã xuống.

Cố Nguyễn vô thức bước tới đỡ cô, Phó Thư Nghiên thuận thế ôm lấy nàng. Cố Nguyễn bị cuốn vào trong ngực cô, mùi nước hoa quen thuộc xen lẫn mùi rượu xộc thẳng vào mặt, hô hấp mang theo nhiệt khí thổi vào cổ khiến nàng nổi da gà.

"Phó Thư Nghiên?"

Phó Thư Nghiên trực tiếp ôm lấy nàng: "A Nguyễn, tôi chỉ muốn hỏi em một câu, em còn yêu tôi không. Tôi chịu không nổi nữa, đã 6 năm, cơ hồ mỗi ngày tôi đều suy nghĩ, khi nào em mới có thể hồi tâm chuyển ý. Tôi biết là tôi không tốt, tôi mạnh miệng, luôn không nói chuyện tốt với em, tôi cũng biết trước kia tôi đã không làm tốt, làm tổn thương em. Thực xin lỗi, tôi có chỗ nào không tốt em nói cho tôi biết, tôi nhất định sẽ sửa. Em... sau khi em rời đi, tôi không còn ra ngoài với bọn họ nữa, cũng cắt đứt liên hệ với đám người Lưu Diệp, tôi biết bọn họ khi dễ em, tôi vẫn muốn xin lỗi em, nhưng... nhưng em không cho tôi cơ hội. Tôi... trước nay chưa từng thổ lộ với em, chính là... tôi thích em, rất rất thích. Lần đầu tiên nhìn thấy em hát trên sân khấu, tôi đã cảm thấy em rất đẹp, bao dưỡng em là tôi... là tôi quá ngu ngốc, sợ em không thích... không thích tôi."
Cố Nguyễn ôm cô, lắng nghe lời nói hỗn độn bất kham của cô, còn phân tích cảm xúc của chính mình, mà những gì cô nói càng làm đầu óc nàng trống rỗng, nàng căn bản không thể tin được đây là những lời Phó Thư Nghiên nói.

Nàng giống như không cảm nhận được cái gì, bên tai chỉ có giọng nói lải nhải của Phó Thư Nghiên, từ kích động đến nghẹn ngào, cuối cùng vùi đầu vào cổ nàng khóc.

"Tôi... tôi đã nói nhiều như vậy rồi, em... em có thể bỏ qua cho tôi không." Nghe câu cuối cùng, Cố Nguyễn cười đến đỏ cả mắt, thanh âm có chút run rẩy: "Phó Thư Nghiên, chị say đến hồ đồ rồi sao? Chị có biết mình đang nói gì không?"

Phó Thư Nghiên ngẩng đầu lên nhìn nàng: "Tôi say, cho nên mới dám nói với em, em nhất định phải nghe vào, chờ lúc tôi tỉnh lại sẽ không nói. Tôi thích em, thích rất lâu, là thích muốn ở bên nhau cả đời, em có thể tha thứ cho tôi, ở bên tôi một lần nữa không."
Cố Nguyễn không cầm được nước mắt, nhìn Phó Thư Nghiên: "Chị... hôm nay chị nói nhiều quá, tôi... tôi có chút... không tiêu hóa được, lời chị nói là thật lòng sao?"

Phó Thư Nghiên không nói lời nào, một lúc sau, cô vươn tay nâng cằm Cố Nguyễn lên, nghiêng đầu hôn nàng. Đã lâu cô không nhấm nháp môi của người này, môi của Cố Nguyễn rất mềm, giống như kẹo bông trong miệng.

Cố Nguyễn mở to mắt giãy dụa, nhưng lời nói vừa rồi của Phó Thư Nghiên vẫn còn văng vẳng bên tai nàng, hơn nữa nụ hôn ôn nhu triền miên của người kia khiến nàng hoàn toàn hòa tan, lực đạo giãy dụa tạm lắng một lúc. Cảm nhận được mềm hóa của nàng, Phó Thư Nghiên trực tiếp cạy răng nàng ra, hôn sâu hơn.

Hai người thân mật như vậy tựa hồ là một ký ức rất dài, nhưng quen thuộc phủ đầy bụi rất mau liền trở lại, sau đó hai người ôm hôn đến khó lìa khó bỏ. Cố Nguyễn bị cô hôn đến cả người nhũn ra, cũng không nhịn được mà đáp lại nụ hôn ướŧ áŧ của cô.
Phó Thư Nghiêm chỉ cảm thấy du͙© vọиɠ trong lòng nhanh chóng bùng cháy, cô muốn Cố Nguyễn, nhưng khi đưa tay chạm vào chân nàng, nàng hơi lùi lại: "Phó Thư Nghiên, đừng như vậy."

Phó Thư Nghiên nhìn nàng, chua xót cùng mất mát trong mắt cô khiến trái tim của Cố Nguyễn phát khẩn, nàng không biết phải nói gì, nhưng chỉ là sau khi xa cách quá lâu, hai người mới gặp nhau liền.... điều nàng để ý nhất là Phó Thư Nghiên cùng nàng ở bên nhau, tựa hồ cũng chỉ là vì thỏa mãn du͙© vọиɠ. Những lời vừa rồi của Phó Thư Nghiên khiến cả người nàng loạn lên, nàng cần thời gian để chải vuốt rõ ràng.

Phó Thư Nghiên cảm thấy trong lòng khổ sở, nhưng cô chỉ là cầm lầm không đậu, cũng biết rằng mình đã quá nóng vội, cô lùi lại một bước: "Thực xin lỗi, tôi... tôi quá nóng vội."

Thấy cô vẫn còn đứng không vững, Cố Nguyễn không biết nói gì bảo cô trở về, nàng đỡ cô, rót nước cho cô: "Uống chút nước trước đi, về sau đừng uống nhiều như vậy, không tốt cho thân thể của chị."
Phó Thư Nghiên bưng cốc uống nước, bởi vì nụ hôn vừa rồi mà môi ướŧ áŧ đỏ mọng, hơn nữa còn say rượu, gương mặt có chút lãnh diễm nhu hòa đi rất nhiều, thế cho nên loại lãnh diễm mê người trong xương cốt càng thêm dày đặc, thậm chí Cố Nguyễn không nhịn được nhìn chằm chằm môi cô, loại tư vị lửa nóng vừa rồi lập tức lại bùng cháy.

Phó Thư Nghiên uống nước xong liền ngửi quần áo của mình, có mùi rượu nồng nặc, nếu nói trước đó vẫn còn mùi rượu, vậy lúc này chính là mùi rượu khó ngửi, chẳng trách Cố Nguyễn ghét bỏ cô, mà vừa rồi còn hôn nàng.

Cô cau mày, thần sắc chua xót nhìn Cố Nguyễn: "Trên người tôi khó ngửi quá."

Cố Nguyễn mím môi, cuối cùng cũng đi vào phòng, cầm lấy chăn ga gối đệm dọn dẹp phòng cho khách rồi lấy một bộ đồ ngủ: "Muộn rồi, chị còn uống say, tối nay nghỉ ngơi trong phòng cho khách rồi ngày mai trở về."
Nói xong, nàng đưa bộ đồ ngủ qua: "Chị... chị đi tắm rồi ngủ đi."

Trong lòng Phó Thư Nghiên nhảy nhót không thôi, cô ngồi dậy duỗi tay lấy bộ đồ ngủ, tay với hai lần mới lấy được đồ ngủ, đứng dậy cũng lung lay. Cố Nguyễn thấy cô đi loạng choạng, sợ cô ngã, chỉ có thể dìu cô vào phòng tắm.

Phó Thư Nghiên được nàng dìu vào phòng tắm, nhìn nàng: "Em tắm cho tôi sao?"

Mặt Cố Nguyễn đỏ bừng, ra vẻ bình tĩnh nói: "Chị tự tắm đi, ở chỗ này đừng lộn xộn, sẽ không bị ngã."

Phó Thư Nghiên nghe vậy, chậm rãi gật đầu một cái, dựa vào tường bắt đầu cởi cúc áo, ngón tay không linh hoạt hồi lâu mới cởi được cúc thứ nhất, Cố Nguyễn muốn giúp nhưng lại cảm thấy xấu hổ, cuối cùng vẫn đóng cửa đi ra ngoài.

Phó Thư Nghiên dừng lại động tác nhìn cánh cửa phòng tắm đang đóng chặt, sau đó cúi đầu từ từ cởϊ qυầи áo.
Mặc dù Cố Nguyễn đã đi ra ngoài nhưng không rời đi, nàng nghe thấy động tĩnh phòng tắm cách đó không xa, vừa rồi Phó Thư Nghiên bị ngã một lần, hiện tại nhìn dáng vẻ say đến tứ chi không phối hợp, vẫn là sợ cô ngã, ở bên ngoài rối rắm thật lâu, nghe được thanh âm lung tung rối loạn bên trong, tim vẫn cứ thắt lại.

Nhưng tuy động tĩnh không ngừng, giống như là vừa đánh rơi vật gì đó, nàng thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau khi tiếng nước ngừng lại, lại có một tiếng lạch cạch còn lớn hơn trước rất nhiều, hỗn loạn còn có tiếng kêu rên, vừa nghe chính là người bị ngã. Cố Nguyễn không thể ngồi yên nữa nên nhanh chóng đẩy cửa đi vào, trong phòng tắm, Phó Thư Nghiên đang ngồi trong góc, ôm đầu gối co eo thở hổn hển.

Cố Nguyễn vội vàng chạy tới đỡ cô: "Làm sao vậy, ngã trúng nơi nào?"
Giọng nói của Phó Thư Nghiên có chút yếu ớt, hồng nhuận trên mặt đã không còn, mặt tái nhợt đau đến mức không nói nên lời. Cố Nguyễn nhanh chóng mở tay cô ra, vốn dĩ đầu gối trắng nõn dưới lớp áo ngủ là một mảnh xanh tím, xung quanh cũng là màu đỏ, nhìn đặc biệt đáng sợ. Nàng hít vào một hơi ngẩng đầu nhìn Phó Thư Nghiên: "Chị quả thực..."

Phó Thư Nghiên chỉ mặc váy ngủ mùa hè, căn bản không có mặc nội y, tóc trên đầu còn ướt dầm dề, làm lớp vải mỏng hoàn toàn không thể ngăn được đường cong gợi cảm của cô. Cố Nguyễn ngẩng đầu nhìn lên, cơ hồ nhìn thấy rõ ràng, hơn nữa lúc cô cúi đầu xuống, lộ ra một mảnh xương quai xanh trắng nõn.

Lời nói của nàng bị chặn lại giữa chừng, cổ họng không khỏi trượt vài cái, buộc mình dời tầm mắt, đỡ Phó Thư Nghiên vì đau mà đổ mồ hôi đứng dậy.
"Chị chậm một chút, có bị ngã trúng nơi nào không?"

Phó Thư Nghiên thấp giọng nói, "Đau."

Cố Nguyễn nhìn đầu gối của cô, vẻ mặt không đành lòng, nhanh chóng đi tìm rượu thuốc cẩn thận xoa cho cô.

Phó Thư Nghiên cắn răng nhìn Cố Nguyễn đang ngồi xổm trước mặt cô, vừa xoa đầu gối vừa nhẹ nhàng thổi, mắt cô lại đỏ hoe. Cố Nguyễn ngẩng đầu nhìn thấy hai mắt cô đỏ hoe, trong mắt đều là sương mù, tưởng rằng cô rất đau, nhưng trong mắt lại không nhịn được đau lòng: "Có phải rất đau không, tôi nhẹ chút."

Xoa chân cho cô xong, nàng lại cẩn thận kiểm tra: "Còn ngã ở chỗ nào không? Chân, eo, đầu?"

Phó Thư Nghiên quay đầu đi, nhỏ giọng nói: "Còn có đau ở đây." Cố Nguyễn thấy cô chỉ vào bên ngoài đùi, lập tức dừng tay lại.

Nơi đó có chút tư mật, nhất thời Cố Nguyễn không biết phải xử lý thế nào, nếu không phải cho tới nay Phó Thư Nghiên luôn rất kiêu ngạo thì nàng sẽ nghi ngờ là cô cố ý, nhưng nghĩ lại tư thế Phó Thư Nghiên vừa ngã, có thể đã bị thương ở đó, nàng không có cách nào mặc kệ cô. Phó Thư Nghiên được nuông chiều từ nhỏ cơ hồ không bao giờ bị thương, bị ngã thành như vậy khó trách đều phát khóc.
Nàng hít một hơi thật sâu, vén váy ngủ lên, lộ ra hai chân thon dài thẳng tắp, mặt của Cố Nguyễn vô cùng nóng, đặc biệt khi vén lên có thể nhìn thấy qυầи иᏂỏ bao quanh cái mông tròn trịa của cô, đôi mắt như muốn bị bỏng, nàng nhanh chóng nhìn về phía Phó Thư Nghiên nói đau, quả nhiên nơi đó cũng bầm xanh, có thể tưởng tượng được cú ngã đó tàn nhẫn như thế nào.

Đau lòng tự trách vượt lên cả ngượng ngùng cùng xấu hổ, Cố Nguyễn cẩn thận xoa bóp cho cô, cuối cùng đưa người vào phòng cho khách. Nghĩ đến xúc cảm dưới tay vừa rồi, Cố Nguyễn nhéo nhéo ngón tay: "Chị... chị đi ngủ sớm một chút... tôi, tôi đi tắm."

Sau khi Cố Nguyễn đi ra ngoài, lông mày Phó Thư Nghiên nhíu lại, sờ điện thoại đã đặt qua một bên, nhanh chóng gửi tin nhắn cho Chaeyoung: "Hôm nay tôi dùng rượu đến tìm A Nguyễn, cơ hồ tôi đều mặt dày nói hết lời trong lòng, cũng dùng cảm giác say câu dẫn em ấy, nhưng em ấy vẫn chưa đáp ứng sẽ tha thứ cho tôi, cũng không bị tôi câu dẫn, làm sao bây giờ?"
Phó Thư Nghiên rất sợ hãi, những gì hôm nay cô làm cơ hồ ném xuống tự tôn, nếu không say căn bản cô cũng không dám nói thẳng, sau khi tắm xong men say liền tiêu tán đi rất nhiều, cho nên cô có thể thấy rõ biểu tình của Cố Nguyễn, nàng vẫn chưa hoàn toàn tiêu trừ khúc mắc, nếu không hai người thật sự không thể quay lại.

Nếu lần này hai người không phá được tảng băng, cô thật sự không có đủ dũng khí tiếp tục đi xuống, vừa ngã hiện tại cô đau đớn khắp người, hai người đã ở bên nhau lâu như vậy, Cố Nguyễn chưa từng muốn cô, vừa rồi Cố Nguyễn bình tĩnh như vậy, nàng thật sự không thích nữ nhân sao?

Ở bên kia, Chaeyoung ở cùng Lisa, hai người đang hôn nhau, nhưng lại bị thanh âm nhắc nhở từ điện thoại của Chaeyoung cắt ngang. Chaeyoung chạm vào điện thoại, liếc nhìn chuẩn bị tắt tiếng, nhìn thấy tin tức của cô, nàng nhíu mày, suy nghĩ một chút mới đáp: "Vậy tiếp tục đi, câu đến khi cô ấy nhịn không được, chịu trách nhiệm với chị."
Phó Thư Nghiên nhìn tin nhắn, trầm mặc.

Sau khi tắm rửa xong, Cố Nguyễn đứng ở cửa phòng cho khách dừng lại một lúc lâu, trước tình huống của Phó Thư Nghiên lần lượt xảy ra, nàng căn bản không có nhiều thời gian nghĩ tới lời nói của Phó Thư Nghiên. Khi vừa tắm xong, sau khi thả lỏng tâm trí, tất cả chỉ còn lại những lời Phó Thư Nghiên vừa khóc vừa nói, ngón tay không ngừng nhéo, trong lòng là một mảnh hỗn độn, khϊếp sợ, kinh hỉ, khổ sở, tư vị gì cũng có.

Do dự hồi lâu, cuối cùng nàng không nhịn được đẩy cửa ra, muốn xem người đã say quá mức hiện tại như thế nào. Đèn trong phòng còn chưa tắt, Phó Thư Nghiên co ro trong chăn, tóc vẫn còn ướt.

Nhíu nhíu mày, Cố Nguyễn cẩn thận nghiêng người, Phó Thư Nghiên nhắm mắt lại, hô hấp có chút nặng nề, có lẽ là do cô uống quá nhiều, nàng thấp giọng gọi: "Phó Thư Nghiên?"

Phó Thư Nghiên chỉ khẽ động đậy, thấp giọng ừm một tiếng liền chôn đến kín mít. Cố Nguyễn nhìn thấy sắc mặt hồng nhuận của cô, vẻ mặt có chút không vui, khuôn mặt xinh đẹp nhíu lại, rất đáng yêu.

Nàng không nhịn được cười, nhưng sợ say rượu mà để tóc ướt sẽ bị đau đầu, cho nên nàng tìm máy sấy tóc nhỏ, sấy tóc cho cô từng chút một. Tóc Phó Thư Nghiên được bảo dưỡng rất tốt, mặc dù rất yêu cái đẹp cùng gia cảnh tốt nhưng cô vẫn luôn để tóc đen, chưa từng nhuộm, khi sấy khô rất mềm mượt.

Cẩn thận sấy khô tóc xong, Cố Nguyễn nghiêng người nhìn cô, một lúc lâu sau mới thở dài, tắt đèn, xoay người đi ra ngoài.

Phó Thư Nghiên nhắm mắt trong bóng đêm lặng lẽ mở mắt nhìn về phía cửa, sờ sờ mái tóc khô, ánh mắt nóng vô cùng. Trước kia, khi hai người ở bên nhau, mỗi lần gội đầu đều là Cố Nguyễn giúp cô sấy tóc, bởi vì cô rất ghét làm những việc như vậy, cảm giác thật lãng phí thời gian, nếu không phải mùa đông, không ra ngoài gội đầu, căn bản cô không cần máy sấy tóc.

Sau khi phát hiện ra thói quen của cô, mỗi khi cô tắm xong, Cố Nguyễn đều ngồi bên cạnh sấy tóc cho cô. Cô thích cảm giác ngón tay của Cố Nguyễn xuyên qua tóc của mình, mà cảnh tượng như vậy lúc trước đều là tập mãi thành quen, nhưng hiện tại cô mới nhận ra có bao nhiêu tốt đẹp.

Nghĩ đến tin nhắn của Chaeyoung, cô hạ quyết tâm vô luận thế nào cũng sẽ truy Cố Nguyễn trở về, trừ khi chính miệng nàng nói nàng không thích cô, không... không tính, trừ khi... trừ khi nàng có người yêu thích.

Cuối cùng Phó Thư Nghiên cũng thông suốt mà yên tâm đi ngủ, cô thật sự đã uống rất nhiều, cho nên khi tỉnh lại đã gần mười một giờ.

Lúc tỉnh dậy cô liền cảm thấy đau đầu, mở cửa ra ngoài cũng không có động tĩnh gì, hẳn là Cố Nguyễn đã đi làm. Mặc dù theo cô hiểu biết Cố Nguyễn gần đây không nóng không lạnh, cũng không có nhiều hoạt động, trong tay chỉ có một bộ phim truyền hình nhỏ ít người biết đến, cũng chưa phải là đóng vai chính. Nhưng công ty giải trí Hoắc Âm rất nghiêm khắc chèn ép nghệ sĩ, cho dù họ không thể cho quá nhiều tài nguyên thì cũng sẽ sinh ra rất nhiều chuyện, nhất là khi Chaeyoung nói nhị thế tổ Hoắc Thâm vẫn đang quấy rầy Cố Nguyễn, sắc mặt của Phó Thư Nghiên càng kém hơn.

Không được, cô phải nhanh chóng truy người trở về, bảo vệ thật tốt, đặt trước mặt đầu heo kia thật sự là quá nguy hiểm.

Tháng trước, cô xuất ngoại thay mặt SY cùng một công ty thiết kế nước ngoài tổ chức một buổi triển lãm thiết kế, tốt xấu gì cũng không bận rộn như vậy, trong khoảng thời gian này, cô quyết định ở lại đây bắt lấy Cố Nguyễn.

Trên tủ phòng khách dán dòng ghi chú: Trong tủ lạnh có sủi cảo, có thể lấp đầy bụng. Còn có tôi đã đun nước mật ong, chị uống nóng sẽ khỏi đau đầu.

Phó Thư Nghiên nhìn chữ viết tinh xảo trên đó, khẽ cười: "Vẫn săn sóc như vậy."

Hai người bên này lăn lộn một đêm, Chaeyoung và Lisa bên kia lại rất ngọt ngào, bất quá lại xảy ra chút chuyện. Sau khi trả lời Phó Thư Nghiên, hai người lại ân ái một phen đến cảm thấy mỹ mãn chìm vào giấc ngủ. Ngày hôm sau, bị đồng hồ báo thức trên điện thoại của Chaeyoung đánh thức, Chaeyoung mở mắt ra, tắt đồng hồ báo thức, kiểm tra thời gian.
Lisa cũng tỉnh lại, mở mắt ra hỏi nàng: "Chaeyoung mấy giờ rồi?"

"Bảy giờ rồi, chị buồn ngủ sao? Em dậy làm bữa sáng trước, chị chợp mắt một lát nữa được không?"

Lisa liếc mắt nhìn nàng một cái, dưới chăn bông hai người đều không mặc quần áo, nghĩ đến bộ dáng triền miên của nàng tối qua, Lisa hừ một tiếng: "Sao đêm qua em không cho chị chợp mắt một lát?"

Chaeyoung không nhịn được cười, cúi đầu hôn cô: "Đêm nay em sẽ cho chị chợp mắt một lát."

Lisa véo mặt nàng: "Em phải nói là em cầu xin chị để em chợp mắt một lát."

Chaeyoung đỏ mặt không nói gì. Lisa thở dài xoa eo: "Về sau em tiết chế một chút."

Chaeyoung mặc quần áo vào, cuối cùng nhìn điện thoại: "Chị vẫn có thể ngủ được 15 phút, không cần vội."
Nhìn thấy nàng chạy trối chết, Lisa câu môi, chống người lên nhìn điện thoại của Chaeyoung, đã quá bảy giờ. Thời tiết ở Yến Kinh gần đây không tốt lắm, cô lấy điện thoại của Chaeyoung xem thời tiết, quẹt ngón tay, nhưng lại vô tình bấm vào WeChat.

Cô không để ý định rời đi, nhưng tên của Phó Thư Nghiên trong lịch sử trò chuyện làm cô ở lại một giây, sau đó dòng chữ hiển thị trên giao diện WeChat đập vào mắt cô: Vậy tiếp tục đi, câu cố ấy đến nhịn không được...

Không biết tại sao những lời này lại lập tức kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh của Lisa, vẫn luôn cảm thấy rất quen thuộc. Đối phương là Phó Thư Nghiên, cô click mở nhìn thoáng qua, lập tức tức giận đến bật cười. Khó trách cô cảm thấy quen thuộc, không phải chính mình đã trải qua rồi sao?
Tiểu hỗn đản này rất có tiền đồ, cư nhiên dạy Phó Thư Nghiên theo đuổi bạn gái, hóa ra là lúc trước dùng cách này đối phó với mình! Lisa thật sự không tức giận, dù sao cô cũng hiểu Chaeyoung rất rõ, có thể đoán được nàng nghĩ gì, nhưng lại bị nàng tóm tắt đơn giản rõ ràng mà tổng kết lại như vậy, còn truyền thụ cho người khác, tư vị của Lisa phức tạp hơn nhiều.

Đánh răng xong, Lisa khoanh tay dựa vào cửa phòng bếp, Chaeyoung bưng mì nhìn cô, ôn thanh nói: "Bữa sáng ăn mì hoành thánh được không?"

Lisa không nói gì, nhìn nàng đã dọn xong mọi thứ mới chậm rãi nói: "Câu dẫn? Câu đến nhịn không được, chịu trách nhiệm với chị? Phí tư vấn tình cảm 20 vạn của Tiểu Park tổng thật đúng là xứng đáng, có thể được kiểm nghiệm."
Chaeyoung cứng đờ, thần sắc vô thố quay đầu nhìn cô: "Lisa... em", ánh mắt hoảng loạn không giống giả vờ, nhìn đến làm Lisa đau lòng, nhưng càng nghĩ càng thấy bực mình.

"Chị không cố ý xem điện thoại của em, chỉ là chị vô tình nhìn thấy." Lisa nhanh chóng thanh minh, sau đó nhướng mày nhìn Chaeyoung: "Có phải còn giả vờ đáng thương không?"

Chaeyoung không biết nói gì, Lisa tiến lại gần: "Em thật là tâm hắc, cuối cùng tính kế chị, làm chị vừa gặp em liền... liền không có quy tắc, giận em chị còn muốn đau lòng chính mình."

Nhìn thấy bộ dạng thận trọng của Chaeyoung, Lisa đưa tay ôm người vào trong ngực: "Hiện tại không nói nữa, chị sẽ cho em một ngày tìm cách như thế nào tối nay hống chị, bình phục tâm tình của chị."
Chaeyoung bị cô đẩy vào tường lạnh, cũng có thể thấy được cô không thật sự tức giận với mình, cho nên mới thả lỏng người, hơi cúi đầu xuống, bên tai đỏ bừng nhẹ giọng nói: "Vậy... Vậy tối nay em sẽ cho chị chợp mắt một lát được không?"

Lisa không nhịn được nở nụ cười, ôm lấy nàng xoa đầu: "Chị thực sự thua em, biết rõ là em tính kế mà chị còn vui vẻ như vậy."

Chaeyoung câu môi cười, hai người ngồi ở đó ăn uống trò chuyện, nói đến Phó Thư Nghiên, vẻ mặt Lisa có chút phức tạp: "Em cư nhiên dạy Phó Thư Nghiên theo đuổi người, còn dùng loại phương pháp này... thật đúng là phong thủy phiên chuyển, nhưng phương pháp em dạy có thực sự hữu dụng không?"

Chaeyoung dừng một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn Lisa, nhàn nhạt nở nụ cười: "Kỳ thực loại phương pháp này không nhất định có ý nghĩa, bởi vì... em dám dùng, thực sự là không có sợ hãi. Em để Phó Thư Nghiên dùng, bởi vì Cố Nguyễn sẽ dung túng cô ấy, cũng sẽ bị cô ấy câu dẫn."
Lisa có chút cảm động, nhưng vẫn mạnh mẽ tính sổ: "Cho nên em đoán chắc là chị sẽ không cự tuyệt, không chịu được dụ hoặc của em?"

Chaeyoung ngồi đối diện, nghe cô nói vậy, nàng đứng dậy đi đến trước mặt Lisa, sóng mắt lưu chuyển, đôi mắt thường vắng vẻ trào dâng mê hoặc, để sát nhìn cô: "Chị nói xem?"

Mười phút sau, Lisa vừa mắng mình đáng khinh, vừa trách Chaeyoung chơi xấu cô. Chaeyoung nhìn cô lái xe rời đi, mỉm cười tô thêm son, cài tốt cổ áo, thu thập vạt áo, cảm thấy mỹ mãn mới đi làm.

Buổi chiều, khi Phó Thư Nghiên đã giải quyết xong công việc của công ty, dặn dò cấp dưới làm tốt việc bàn giao, cô lập tức lái xe đến nhà của Cố Nguyễn, đứng ở cửa nhà chờ nàng.

May mà Cố Nguyễn không hot, không có paparazzi chụp lén, cho nên không cần lo lắng bị phát hiện. Chỉ là đã gần 7 giờ 30 tối vẫn chưa có ai về, Phó Thư Nghiên có chút lo lắng, khi nhìn xuống lầu, một chiếc ô tô màu đen đang đậu ở dưới lầu, đèn đường hơi mờ, cô lờ mờ nhìn thấy có người mở cửa bước ra từ phía sau, nhưng tựa hồ có chút đứng không vững, giống như say rượu.
Sau đó một nam nhân khác mở cửa xe, đi qua ôm người kia, nhưng lại bị đẩy ra, trong lòng Phó Thư Nghiên có chút trầm xuống, lập tức ném đồ chạy nhanh xuống lầu.

Nam nhân không ngừng thấp giọng nói cái gì đó, động tác trên tay trở nên xấu xa, sau khi nhìn thấy nữ nhân là Cố Nguyễn, Phó Thư Nghiên vội vàng chạy tới, trực tiếp kéo Cố Nguyễn lại, đẩy nam nhân đến loạng choạng.

Sau khi nhìn thấy bộ dạng của người kia, sắc mặt của Phó Thư Nghiên càng thêm khó coi, tên cặn bã này không phải là Hoắc Thâm, cặn bã từ đâu ra mà dám động tay động chân với nàng.

"Mời anh tôn trọng một chút, tốt nhất đừng chạm loạn, cẩn thận có một ngày rơi xuống đấy." Phó Thư Nghiên rất tàn nhẫn nói câu này, trước kia cô không sợ trời không sợ đất, lời tàn nhẫn này xứng với biểu tình lãnh khốc của cô, cho dù là nữ nhân cũng làm đối phương hoảng sợ.
"Cô... cô là ai, nhàn rỗi quản nhiều làm cái gì?"

Phó Thư Nghiên tức giận, lạnh lùng nói: "Anh là ai mà dám chạm vào bạn của tôi?"

Buổi chiều Cố Nguyễn cùng một nghệ sĩ chung công ty là Phó Tuấn đi tham gia tiệc khởi động máy, sau lễ khai mạc cả đoàn tụ hội, nàng lớn lên xinh đẹp, bị rót rất nhiều rượu. Chính Phó Tuấn là người đã giúp chắn đi rất nhiều, hơn nữa đạo diễn bên kia thấy thần sắc nàng không ổn, luôn thò người tới xem, làm Cố Nguyễn cảnh giác, cuối cùng lấy cớ có việc rời đi, Phó Tuấn đuổi theo nói đưa nàng về nhà.

Hai người rời đi như vậy khẳng định là đắc tội đạo diễn, Phó Tuấn đã giúp nàng rất nhiều, lại bị nàng liên lụy nên nàng không thể từ chối. Sau khi đưa về, không ngờ Phó Tuấn lại mượn rượu thổ lộ với nàng, còn bắt đầu động tay động chân, vừa lúc lại xảy ra một màn vừa rồi.
Phó Tuấn vừa mới uống rượu để tăng thêm dũng khí, hơn nữa Cố Nguyễn cũng đã uống rất nhiều rượu, hắn nghĩ không chừng có thể thành nhưng lại bị người ngáng chân, hắn cũng không dám ép tới nên tức giận bỏ đi.

Phó Thư Nghiên đỡ Cố Nguyễn cũng không nói lời nào, áp lực khí tức trên người quá thấp khiến Cố Nguyễn không chịu nổi. Nàng muốn nói, nhưng Phó Thư Nghiên đã lấy chìa khóa mở cửa: "Em đi tắm đi, uống chút nước trước."

Trong lòng cô rất khó chịu, cũng rất tức giận. Không biết mấy năm nay Cố Nguyễn đã gặp bao nhiêu chuyện như vậy, cũng không biết nàng đã tránh đi như thế nào. Cô biết cuộc sống nàng không tốt, nhưng chuyện này khiến cô không thể ngờ tới, đau lòng, tức giận là với chính mình.

Tuy Cố Nguyễn uống rất nhiều nhưng cũng nhanh chóng thanh tỉnh, trong lòng vẫn có chút thấp thỏm, nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi Phó Thư Nghiên có vẻ rất tức giận, hôm nay cô tới đây làm gì? Vừa rồi nhìn thấy như vậy, cô có nghĩ mấy năm nay mình không bảo hộ bản thân mình, cùng một ít người chướng khí mù mịt ở với nhau hay không?
Cố Nguyễn tắm xong đã qua nửa tiếng, lúc nàng bước ra, trên bàn có một ly mật ong, nhưng không thấy bóng dáng của Phó Thư Nghiên, cô đã rời đi rồi sao? Cầm ly nước vẫn còn ấm, nàng từ từ nhấp một ngụm, sau đó đặt ly xuống che mắt lại. Nàng thật sự rất mệt mỏi, nàng vẫn luôn giãy dụa trong vũng lầy, nếu không có Phó Thư Nghiên thì nàng đã chìm xuống, mà hiện tại lại sắp bị ngạt chết.

Bên tai có tiếng lách cách, nàng quay đầu lại nhìn thấy Phó Thư Nghiên đang đi ra khỏi phòng tắm bên ngoài phòng ngủ chính, hình như vừa mới tắm xong, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, mái tóc dài buông xõa, thần sắc u ám nhìn nàng. Nhưng chiếc áo sơ mi trắng che đi cặp đùi, đôi chân thon thả thẳng tắp, xương quai xanh ở đường viền cổ áo hở ra vô cùng gợi cảm, xinh đẹp đến khiến Cố Nguyễn trợn tròn mắt nhìn cô không thể rời mắt.

Cố Nguyễn sửng sốt không nói nên lời, Phó Thư Nghiên liếc mắt nhìn nàng, trong lòng cảm thấy có chút an ủi, xem ra nàng vẫn có phản ứng. Cô giả vờ thản nhiên đi tới trước mặt Cố Nguyễn, nhìn nàng thấp giọng hỏi: "Có tốt hơn không?"

Cố Nguyễn nhanh chóng dời mắt nhìn chằm chằm cái ly trong tay, lại uống một ngụm nước: "Tôi... tôi không sao."

Thấy nàng đã uống gần hết, Phó Thư Nghiên đưa tay cầm lấy ly của nàng. Rõ ràng vừa mới tắm xong, ngón tay cô có chút lạnh, khi chạm vào tay Cố Nguyễn, trái tim nàng co rút lại, bầu không khí giống như có chút không đúng.

Đặt ly nước xuống, Phó Thư Nghiên không nhúc nhích, chỉ cau mày nhìn Cố Nguyễn. Cố Nguyễn cảm thấy mình như đứng trên đống lửa ngồi trên đống than, vặn ngón tay mím môi hỏi cô: "Tại sao chị lại tới đây, còn... còn tắm ở đây? Chị mặc quần áo vào trước đi."

Phó Thư Nghiên rũ xuống mi mắt: "Tôi thấy em uống say, em một mình tôi không yên tâm, cho nên tôi muốn ở lại." Nói xong liền nhìn quần áo của mình: "Ở nhà tôi đều mặc như vậy, tôi cảm thấy mặc khá tốt mà?"

Cố Nguyễn không nói nên lời, cảm thấy người này cố ý, thanh âm hơi trầm xuống: "Tôi đã tỉnh rượu rồi, hiện tại rất tốt, chị có thể về trước."

"Em rất tốt?" Phó Thư Nghiên bình tĩnh nhìn nàng, thần sắc có chút thống khổ, cô đi tới vài bước, thoạt nhìn có chút kích động: "Cố Nguyễn, nhưng tôi rất không tốt, một chút cũng không tốt!"

"Tôi nhìn thấy em bị người khi dễ như vậy, tôi chịu không nổi a! Tên khốn kia là ai? Ai cho hắn động tay động chân với em?" Ngực cô phập phồng lên xuống đến lợi hại, nhìn Cố Nguyễn, thấp giọng nói: "Hôm nay là như thế này, vậy mấy năm nay em như thế nào? Vậy nên... em cho tôi một cơ hội, để tôi chăm sóc cho em được không? Hôm qua tôi nói đều là lời say, nhưng cũng là lời nói thật. Nơi nào tôi làm em khổ sở, nơi nào làm quá phận, tôi nhất định sẽ sửa, được không?"

Từ nhỏ Cố Nguyễn đã cho rằng nước mắt không giải quyết được bất cứ chuyện gì, cha nàng bị tai nạn xe, mẹ nàng bị bệnh nặng, mấy năm nay nàng đã phải trải qua quá nhiều cực khổ. Đặc biệt là cha mẹ nàng đã cho nàng túi da như vậy, này cũng trở thành may mắn cùng vốn liếng, nhưng cũng là bất hạnh lớn nhất của nàng.

Nàng đã từng gặp qua ​​quá nhiều bộ mặt đạo đức giả cùng xấu xa của nam nhân, dù có an an phận phận kiếm tiền nhờ nỗ lực nhưng có một số người vẫn luôn cho rằng nàng bán đứng thân thể. Vừa khinh thường nàng, vừa nghĩ rằng nàng buông bỏ cái gọi là thanh cao có thể cho bọn họ thỏa mãn du͙© vọиɠ buồn nôn. Cho nên khi đối mặt với những người đó, nước mắt sẽ chỉ khiến bọn họ thêm hưng phấn.

Cũng không phải không có người chân thành với nàng, mà là nơi sâu thẳm trong trái tim nàng lại kháng cự bọn họ bước vào, nhưng mấy câu đơn giản của Phó Thư Nghiên lại dập nát từng tầng hàng rào vây quanh nàng, ủy khuất cùng chua xót trong lòng trào dâng, bức cho hai mắt nàng ướt đẫm.

Phó Thư Nghiên thấy hai mắt nàng đỏ hoe, nước mắt đều trào ra, sững sờ trong giây lát, cô cũng đã cùng Cố Nguyễn ở bên nhau hơn hai năm, chỉ thấy nàng khóc một lần, đó chính là thời điểm cô muốn lần đầu tiên của nàng, cho dù chia tay, sau đó lại khắc khẩu mà nàng cũng chưa từng khóc, cho nên Cố Nguyễn không biết nước mắt của mình ảnh hưởng lớn đến Phó Thư Nghiên như thế nào.

Cô lại đau lòng cùng bất lực, giơ tay lau nước mắt cho Cố Nguyễn: "Em đừng khóc, trước kia là tôi không tốt, đừng khóc."

Nếu trước đó nghe thấy những lời của Phó Tư Nghiên nói là khϊếp sợ, vậy hiện tại nàng thực sự tin những lời cô nói, rốt cuộc nàng không nhịn được vươn tay ra ôm lấy Phó Thư Nghiên, vùi vào trong ngực cô, không ngăn được nước mắt.

Tình cảm của nàng dành cho Phó Thư Nghiên chưa bao giờ thay đổi, mặc dù lúc đó nàng thực sự cùng đường mới đáp ứng Phó Thư Nghiên bao dưỡng mình, nhưng sau khi ở bên Phó Thư Nghiên, nàng thực sự sinh ra hảo cảm đối với nữ nhân nhìn như lạnh lùng nhưng thực ra lại cực kỳ ấm áp cùng nhiệt tình này.
Cho nên, mặc dù hôm đó nàng uống rượu, nhưng nàng rất tỉnh táo, cho nên khi Phó Thư Nghiên hỏi nàng, nàng hoàn toàn không từ chối. Chỉ là lúc đó nàng không biết Phó Thư Nghiên thực sự thích nàng, cho nên khi nàng nghĩ Phó Thư Nghiên đối xử với nàng như vậy chỉ nhằm mục đích bao dưỡng liền cảm thấy khó chịu, có lẽ lúc đó quá xúc động nên nàng mới khóc.

Phó Thư Nghiên bị nàng ôm cảm thấy vừa đau vừa vui, nhắm mắt ngửi thật sâu mùi hương quen thuộc.

Sau khi ôm hồi lâu, Cố Nguyễn bị cô nhẹ nhàng dỗ dành cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhưng ánh mắt lại rơi vào cổ áo đang mở rộng của cô, vừa nhìn thấy thứ no đủ mê người cùng gợi cảm của cô, nàng lập tức đỏ mặt dời tầm mắt.

Phó Thư Nghiên tự nhiên nhìn thấy động tác của nàng, cúi người khẽ cười: "Sao vậy?"
Cố Nguyễn không nói, nhưng tai đã đỏ bừng.

Phó Thư Nghiên nhìn nàng, chỉ cảm thấy người trong ngực quá đẹp, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nàng, sau đó chậm rãi cúi xuống, xác định Cố Nguyễn không phản kháng mới nhẹ hôn lên môi nàng một cái, nghiêm túc nhìn nàng.

Khoảng cách giữa hai người chưa đến một inch, thậm chí có thể nhìn thấy rõ đường nét trên môi cùng những sợi lông tơ xung quanh môi của nhau, Cố Nguyễn nuốt nước bọt, nhìn môi lại lùi về, Phó Thư Nghiên liền cười nhẹ hôn lên, lần này không nề hà cẩn thận thử, mà là hôn sâu lên.

Phó Thư Nghiên hôn nàng, ôm eo Cố Nguyễn dây dưa vào phòng ngủ, Phó Thư Nghiên ôm nàng ngã xuống giường, kiên nhẫn hôn nàng, cũng không có động tác quá phận.

Cố Nguyễn cảm thấy chính mình sắp bị cô hôn đến mềm hóa, cô quá ôn nhu, một nụ hôn dệt thành lưới trói buộc toàn bộ của nàng vào trong đó.
Phó Thư Nghiên đặt tay lên hông nàng, cúi người hôn lên môi, mặt rồi đến cổ. Cho đến khi Cố Nguyễn không nhịn được câu lấy cổ cô, lẩm bẩm gọi tên cô.

Phó Thư Nghiên vẫn không vội vàng, cô có thể cảm thấy Cố Nguyễn rất kháng cự cô quá mức vội vàng, ngẫm lại cô mới hiểu được tâm tư của Cố Nguyễn, có phải nàng cảm thấy mình thích nàng, chính là thích thân thể nàng mà thôi?

Đôi mắt cô tối sầm lại, cô hôn lên chóp tai Cố Nguyễn, nhỏ giọng nói: "A Nguyễn, cởϊ qυầи áo cho chị."

Cố Nguyễn mở đôi mắt mù sương nhìn cô, cho đến khi tai bị cắn nhẹ, nàng mới vươn tay cởi cúc áo sơ mi của Phó Thư Nghiên, mới cởi được một cúc, phong cảnh trước mắt khiến ngón tay nàng đều run rẩy, căn bản yêu nghiệt này không có mặc nội y.

Run rẩy cởi bốn chiếc cúc còn lại, nàng ngượng ngùng không dám mở mắt, nhắm mắt lại rồi ghim chặt đầu.
"Cởi ra." Giọng Phó Thư Nghiên mang theo ý cười, thấp giọng dụ hoặc nàng. Cuối cùng Cố Nguyễn lại nhắm mắt cởϊ áσ cô xuống.

"Ngốc, chúng ta đều đã làm mấy lần rồi, sao em còn ngượng ngùng như vậy?"

Cố Nguyễn mở mắt ra, liếc nhìn vài lần rồi dời đi, đỏ mặt không lên tiếng. Kỳ thực, trong đoạn quan hệ này, nàng vẫn luôn tự ti, cảm thấy mình và Phó Thư Nghiên không cùng đẳng cấp, cho nên khi ở bên nhau nàng chưa từng chạm vào Phó Thư Nghiên, cơ bản là nằm dưới, không phải không muốn mà là không dám, cho nên vì sợ mình khác thường, căn bản nàng đều tránh nhìn Phó Thư Nghiên quá nhiều.

Mà lúc đó có một đoạn thời gian Phó Thư Nghiên rất thống khổ chính là Cố Nguyễn vẫn luôn tùy ý cô đòi lấy, lại không chịu chủ động muốn cô, còn tưởng rằng Cố Nguyễn không thích nữ nhân nên mới không hạ thủ.
Phó Thư Nghiên thấy nàng không nói gì, cũng không ép nàng, chỉ vừa hôn vừa cởϊ qυầи áo của Cố Nguyễn. Khi hai người dính sát nhau, hô hấp của Cố Nguyễn trở nên gấp gáp, nàng lại nhắm mắt. Phó Thư Nghiên bất lực, cô biết rất rõ nếu cô không áp dụng hành động phá vỡ suy nghĩ của Cố Nguyễn, vậy thì cho dù hôm nay hai người có ở bên nhau đi chăng nữa, vấn đề vẫn sẽ nảy sinh.

Cô mím môi, vươn tay nắm lấy tay Cố Nguyễn, đặt ở trên người mình rồi mang nàng không ngừng dao động. Thân thể của Cố Nguyễn đột nhiên cứng đờ, hô hấp càng thêm dồn dập.

Phó Thư Nghiên cũng rất xấu hổ, tuy nhìn qua cô giống tay tình trường già đời, bạn gái cũng không ít, nhưng chân chính yêu thật lòng cùng tiếp xúc thân mật thì chỉ có một mình Cố Nguyễn.

Bởi vì Cố Nguyễn không muốn cô, hiện tại cô vẫn còn lần đầu tiên, nghĩ đến đây liền cảm thấy bất lực, một tài xế già vẫn còn non. Mấy năm nay, có nhiều lần cáu kỉnh đến mức muốn tùy tiện tìm người để phóng túng, nhưng cô vẫn không làm được. Nhưng mà cô lại bị Chaeyoung ủng hộ, cũng rất quyết tâm, khi hôn Cố Nguyễn cho đến khi toàn thân mềm nhũn ra, cô khẽ cắn môi nắm lấy tay Cố Nguyễn, ngồi thẳng người để cho nàng tiến vào trong thân thể mình.
Bất quá cô đã đánh giá thấp cơn đau, tức khắc cứng đờ thân thể nằm ở trên người Cố Nguyễn, thở hổn hển. Cố Nguyễn sững sờ, nàng không ngờ Phó Thư Nghiên lại đột nhiên như vậy. Ngón tay nàng rõ ràng cảm nhận được cảm giác ấm áp cùng khít chặt, nàng nhìn vẻ mặt có chút đau đớn của Phó Thư Nghiên, đầu óc là một mảnh rối loạn.

Phó Thư Nghiên hoãn một lúc lâu, nhưng Cố Nguyễn cũng không động đậy, cô cảm thấy mình đã hoàn toàn vứt bỏ tự tôn của mình, thật sự không có cách nào lại không có liêm sỉ đi câu dẫn Cố Nguyễn. Vành mắt cô cũng có chút đỏ lên, nhìn chằm chằm Cố Nguyễn: "Em... em thật sự không muốn..."

Cô có chút không nói nên lời, kiêu ngạo được ăn cả ngả về không trước đó là một chuyện, thật sự làm, loại kết quả này rốt cuộc làm cô chịu không nổi mà che mặt cắn răng rơi lệ.
Lúc này Cố Nguyễn mới phản ứng lại, nàng đau lòng đến lợi hại, vừa tự trách vừa đau lòng, ôm Phó Thư Nghiên vội vàng lắc đầu nói: "Thư Nghiên, chị đừng khóc, em không có ý này, làm sao em không muốn chị, là em sợ em không xứng với chị, sợ chị không thích em chạm vào. Đồ ngốc này, liều lĩnh như vậy..."

Cố Nguyễn không dám động, cũng không dám lui vì sợ cô đau, cho nên nàng chỉ biết hôn cô, an ủi người sắp hỏng mất. Nàng ôn nhu vuốt ve dỗ dành Phó Thư Nghiên một lúc lâu, cho đến khi da thịt trên thân thể Phó Thư Nghiên ửng hồng, sau đó cô mới ngừng khóc.

Đừng nhìn ngày thường Phó Thư Nghiên kiêu ngạo lạnh lùng, kỳ thực cô chính là đại khóc bao, nếu không ngại mặt mũi thì mấy năm trước đã ôm Cố Nguyễn khóc.

Cố Nguyễn hôn lên cổ cô, nghe tiếng nức nở đáng yêu của cô, nói: "Đừng khóc, là lỗi của em, còn đau không, em... em rút ra trước..."
Phó Thư Nghiên cau mày mở mắt, chân nhẹ nhàng cọ, còn mang theo giọng mũi: "Em động một chút."

Cố Nguyễn nhìn cô, hôn cô một lúc lâu mới nhẹ nhàng động. Đây có lẽ là lần đầu tiên Phó Thư Nghiên cảm nhận được chủ động của Cố Nguyễn trong phương diện này. Nụ hôn của nàng không còn thụ động mà là chiếm hữu cùng vội vàng, theo nụ hôn mà dưới thân từ nhẹ sang nặng, động tác từ chậm đến nhanh.

Thần sắc Phó Thư Nghiên mê man khó nhịn, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt như vậy, cảm giác đau đớn ban đầu đều bị cảm giác quen thuộc xâm chiếm, không tự chủ được mà rêи ɾỉ, có đôi khi muốn né tránh, nhưng lại tránh không được. Cô thấp thấp hừ nhẹ, thỉnh thoảng còn nức nở, thanh âm mê người đến đáng sợ, đáng sợ đến không thể nào cự tuyệt.
Nghe thấy Cố Nguyễn gọi tên mình, Phó Thư Nghiên mở mắt ra, nhìn khuôn mặt ôn nhu vũ mị đang đong đưa trong tầm mắt, đột nhiên cảm thấy mình đã bị Chaeyoung lừa. Cuối cùng trong đầu cảm thấy một tia sáng trắng nổ tung, cô không khỏi ngẩng đầu lên, cuộn tròn ngón chân, rơi vào cõi mộng tối tăm cùng ngọt ngào trong niềm vui sướиɠ khôn tả.

Sau khi kết thúc, Cố Nguyễn thần sắc phức tạp ôm Phó Thư Nghiên, nhìn vết máu trên đầu ngón tay, nàng thương tiếc hôn Phó Thư Nghiên, vừa rồi có chút thô lỗ, xem lại biểu tình của Phó Thư Nghiên còn tốt, hẳn là không quá đau đớn.

Trong lòng nàng không biết phải diễn tả như thế nào, thế mà đây là lần đầu tiên của Phó Thư Nghiên, vừa rồi nàng hoàn toàn chấn kinh, sau đó là vô cùng xúc động. Nàng cho rằng... cho rằng hẳn là trước kia Phó Thư Nghiên là tay tình trường già đời, cho dù không phải lúc đó, nhưng hai người đã xa cách sáu năm, thế nhưng Phó Thư Nghiên không có ở bên ai khác.
Nàng cau mày nhìn Phó Thư Nghiên đang ngủ say, chậm rãi ngồi dậy, đi lấy nước ấm lau thân thể cho Phó Thư Nghiên. Ôm cô, Cố Nguyễn mất ngủ.

Nàng nhớ lại ký ức hai người ở bên nhau, hối hận tự trách trong mắt càng dày đặc, là nàng bệnh đa nghi quá nặng nên không nhìn ra được tình cảm của Phó Thư Nghiên dành cho mình, không cảm nhận được cảm thụ của cô.

Tiếng khóc vừa rồi của Phó Thư Nghiên cứ lởn vởn trong tâm trí nàng, thực sự khiến nàng rất đau lòng, rõ ràng rất yêu nàng, nhưng lại làm ra vẻ tổn thương nàng. Nàng nghiêng người, hôn Phó Thư Nghiên, lẩm bẩm nói thực xin lỗi.

Phó Thư Nghiên ngủ một giấc dài, trong mộng cô xuyên về thời điểm chia tay với Cố Nguyễn. Cô chỉ nhớ trong giấc mơ, Cố Nguyễn rời đi không quay đầu lại, mặc kệ cô gọi thế nào cũng không quay lại, cô rất khổ sở, đôi mắt đau đớn lại chua xót.

Cố Nguyễn ngủ rất muộn, mơ mơ màng màng nghe được người trong ngực trầm thấp khóc thút thít, lập tức bừng tỉnh.

Nàng vừa mở mắt ra đã thấy thân thể Phó Thư Nghiên co rúm lại, ở kia khóc, nàng nhanh chóng vươn tay ôm lấy cô: "Thư Nghiên làm sao vậy?"

Phó Thư Nghiên không trả lời, nhưng Cố Nguyễn phát hiện người trong ngực mình rất nóng, đưa tay ra sờ quả thực nhiệt độ không bình thường. Nàng vội vàng ngồi dậy, lay Phó Thư Nghiên: "Thư Nghiên, dậy đi, chị gặp ác mộng sao?"

Phó Thư Nghiên bị nàng đánh thức, mở mắt ra nhìn Cố Nguyễn, ủy khuất trong mơ cũng không nguôi ngoai, còn sắp khóc: "Hỗn đản."

Cố Nguyễn không hiểu, nghĩ cô quá khó chịu, vội vàng ôm cô dỗ dành: "Là em hỗn đản, chị bị sốt, có khó chịu không?"

Cuối cùng Phó Thư Nghiên cũng thanh tỉnh, cau mày xoa đầu, "Đau đầu."

Cố Nguyễn nhanh chóng đứng dậy lấy nhiệt kế ra. Khi nàng trở lại phòng, Phó Thư Nghiên co người dưới chăn bông, Cố Nguyễn vươn tay nhẹ nhàng kéo chăn bông của cô: "Chị buông ra trước, em kiểm tra nhiệt độ cho chị."

Phó Thư Nghiên ló đầu ra: "Em đưa quần áo cho chị trước được không?"

Tối qua Cố Nguyễn lau thân thể cho cô cũng không có mặc quần áo cho cô, chỉ ôm người trần trơn bóng đi ngủ. Nghe cô nói vậy, Cố Nguyễn câu môi cười, đứng dậy lục tìm trong tủ một chiếc áo sơ mi và qυầи иᏂỏ sạch: "Em mặc cho chị?"

Phó Thư Nghiên lắc đầu, trốn dưới chăn bông sột soạt mặc quần áo vào, mặt Cố Nguyễn ửng đỏ nhìn cô cũng không nhịn được cười. Sau khi mặc quần áo xong, Cố Nguyễn kẹp nhiệt kế cho cô, lại sờ trán cô: "Ngoài đau đầu ra còn có chỗ nào khó chịu không?"

Phó Thư Nghiên chỉ vào cổ họng mình: "Đau họng." Giọng cô có chút khàn khàn.

Cố Nguyễn nghe cô nói liền cau mày: "Chắc là bị cảm, chẳng lẽ tối qua đổ mồ hôi lạnh?" Nàng có chút ảo nảo, trước đó Phó Thư Nghiên uống say ngồi xổm ở cửa lâu như vậy, sau đó lại xúc động khóc nhiều như vậy, kết quả là tối qua nàng lăn lộn cô đến lợi hại, lúc này mới làm cô sinh bệnh.

Nghĩ nghĩ nàng lấy điện thoại ra, gọi cho người đại diện: "Chu tỷ, hôm nay tôi muốn nghỉ một ngày. Ừm, bị ốm đau đầu."

"Cố Nguyễn, hiện tại em chỉ là tiểu minh tinh mười tám tuyến, em nghĩ em là tai to mặt lớn sao? Chuyện tối qua, đối phương đã trực tiếp báo cáo với Hoắc tổng kia. Hoắc tổng yêu cầu tôi thông báo để em lập tức đến công ty, đêm nay em đến khách sạn Đan Phong nhận lỗi, nếu hậu quả tự em chịu trách nhiệm."

Cố Nguyễn mím chặt môi, cầm điện thoại trong tay không nói gì, nhưng đột nhiên tay nàng trống rỗng, điện thoại đã bị Phó Thư Nghiên đoạt lấy, mặt lạnh nói: "Cô nói với Hoắc Thâm, Cố Nguyễn sẽ không đi, nếu muốn hủy hợp đồng thì hủy đi, đừng dùng tâm tư đáng khinh đi hại người khác."

Nói xong liền cúp điện thoại, Cố Nguyễn lạnh lùng nhìn cô, Phó Thư Nghiên cúi đầu, có chút thấp thỏm nói: "Hoắc Thâm có mưu đồ gây rối với em, em không được đi. Nếu hắn muốn lấy vi phạm hợp đồng để khống chế em, chị sẽ trả cho em, em... nếu em không muốn nợ chị, em có thể từ từ trả cho chị."

Cố Nguyễn không nói lời nào kéo cô lên giường, sau đó nghiêng người thấp giọng nói, "Nếu em không có tiền trả thì sao?"

Phó Thư Nghiên nhìn nàng, ngập ngừng nói: "Em có thể không cần trả, em là người của chị, nợ cũng là nợ chị, mà chị là của em, vậy đương nhiên tiền cũng là của em."
Cố Nguyễn cúi đầu che đi ướŧ áŧ trong mắt: "Vậy mệt chị, em rất nghèo."

Phó Thư Nghiên ho khan vài tiếng: "Chị nào có mệt, chị lấy được một người vợ tốt còn đáng giá hơn tiền bạc. Em không cần lo lắng chuyện công ty, vốn dĩ Hoắc Thâm không phải thứ gì tốt, tốt hơn hết là đừng đi, cho em đi ngược lại chị sẽ lo lắng đề phòng. Hơn nữa, thực lực của công ty giải trí Hoắc Âm không mạnh, lại đối đãi hà khắc với nghệ sĩ, huống hồ cũng không cho em đãi ngộ mà em nên có, chị không muốn vợ chị bị người khi dễ."

Cố Nguyễn phát hiện sau khi hai người nói thông, nàng nhận ra Phó Thư Nghiên luôn đưa ra quyết định cho nàng, lấy tiền để giải quyết mọi việc là thực sự không muốn nàng chịu khổ. Trước kia bởi vì khoảng cách giữa hai người, nàng luôn cảm thấy Phó Thư Nghiên quá độc đoán. Con người thật kỳ quái, rõ ràng là cùng một chuyện nhưng tâm tư khác nhau lại sinh ra cảm giác hoàn toàn bất đồng.
Bởi vì cô đại tài săn sóc mà trong lòng nóng bỏng không thôi, nàng khẽ cười: "Được, sau này em sẽ lại được chị bao dưỡng."

Phó Thư Nghiên lắc đầu: "Không phải là bao dưỡng, là dưỡng"

Trái tim của Cố Nguyễn như bị câu nói này đâm đến phát run, nghiêm túc nhìn cô, cúi đầu thật lâu không lên tiếng. Cuối cùng, nàng đi tới giục người kia đi ngủ: "Hôm nay em không đi làm, chị bị bệnh nên nghỉ ngơi trước đi, em nấu cháo cho chị, được không?"

Phó Thư Nghiên đau họng, không muốn nói nhiều, chỉ giật ống tay áo của nàng ra hiệu nàng đi lên.

"Sao vậy?" Cố Nguyễn không hiểu nguyên do.

"Em ngủ với chị đi."

Cố Nguyễn thấy cô như vậy, bật cười nói: "Em muốn đi mua thuốc cho chị, chị ngủ trước đi, em sẽ về ngay".

Hống nửa ngày Phó Thư Nghiên mới chịu đi ngủ, nhìn người yêu như hài tử, Cố Nguyễn khẽ bật cười. Nhanh chóng vào bếp chuẩn bị bữa sáng, hầm cháo rồi mua thuốc cho Phó Thư Nghiên.
Mấy ngày tới, vì bệnh nên Cố Nguyễn không cho cô về nhà riêng, căn bản là chăm sóc cho cô.

Mặc dù Phó Thư Nghiên đã hòa giải thành công với Cố Nguyễn, tuy sinh bệnh nhưng nút thắt trong lòng đã được gỡ bỏ, mọi thứ trở nên rất ngọt ngào, nhưng Chaeyoung bên kia đã hỗ trợ Phó Thư Nghiên gần đây không ngọt ngào như vậy.

Người đã hứa sẽ cho nàng chợp mắt một lát thực sự để nàng chợp mắt một lát, nhưng đó là vì tăng ca. Hiện tại mỗi ngày Lisa đều bận hợp tác với Tập đoàn Thiên Hòa, xử lý xong công việc còn sót lại thời gian đều bị Diêu Nhạc chiếm lấy. Mặc dù Lisa đã nghiêm túc báo cáo lịch trình với Chaeyoung, nhưng cũng khiến Chaeyoung có chút buồn bực.

Mấy ngày nay Lisa không về ăn cơm chiều, mặc dù không ở cùng Diêu Nhạc, nhưng cơ bản là ở công ty tăng ca. Chaeyoung cũng bận nên không thể ngày nào cũng mang cô đi ăn cơm, hơn nữa Lisa cũng không cho nàng đến vì sợ nàng vất vả, cho nên đã lâu không ăn cơm cùng Lisa.
Hôm nay đến tận chín giờ Lisa mới về nhà, Chaeyoung đang ngồi ở bàn máy tính đeo kính sửa chữa văn kiện, vừa thấy cô trở về, mắt nàng hơi sáng lên: "Chị về rồi, sao hôm nay lại về muộn như vậy?"

Lisa cởϊ áσ khoác ngoài, nhìn Chaeyoung đeo kính gọng vàng, cô cảm thấy nàng đặc biệt mị hoặc, loại khí chất này với gọng kính văn nhã khiến nàng càng thêm trí thức cùng xinh đẹp. Không nhịn được tiến tới hôn nàng: "Hôm nay em rất đẹp."

Chaeyoung ngăn lại: "Chị đừng tưởng hống em liền có thể không giải thích."

Lisa nở nụ cười: "Được, chị sẽ thành thật. Hôm nay kế hoạch hợp tác với tập đoàn Thiên Hòa đã hoàn toàn xác định rồi, cho nên buổi chiều vẫn cùng Diêu Nhạc bàn bạc chuyện này, đồng thời xác minh một số chi tiết, cơ bản là có thể."
"Thật sao?"

"Thật."

Chaeyoung nở nụ cười: "Vậy là tốt rồi, lăn lộn lâu như vậy có thể xác định chị cũng có thể thoải mái rất nhiều, dạo này quá bận rộn."

"Ừm." Lisa cầm cốc rót nước, thuận tiện rót một cốc cho Chaeyoung: "Chỉ là chị đang muốn đến tập đoàn Thiên Hoà ở Busan để tiếp tục câu thông, Diêu Nhạc bên này căn bản không thành vấn đề, nhưng Diêu Hành vẫn là người cứng rắn, cho nên mấy ngày tới chị sẽ đi công tác."

Lisa nói cảm thấy có chút áy náy, vì mấy ngày này cô không bồi Chaeyoung nhiều, mới dọn đến được một tuần liền bởi vì công viêc mà không để ý tới nàng, cô có chút băn khoăn.

Chaeyoung rất hiểu cô, nhưng nàng vẫn có chút mất mát, nghĩ đến cái gì liền đuổi theo hỏi: "Chị đi bao lâu mới trở về?"
Lisa cau mày: "Theo tiến độ bên kia, hẳn là khoảng bốn năm ngày, chị còn phải đại diện La thị tham gia triển lãm Tập đoàn Thiên Hoà tổ chức, cũng sẽ trì hoãn vài ngày, nhưng khi giải quyết xong chị sẽ lập tức trở về, được không?"

Đương nhiên Chaeyoung sẽ không nói được, nàng hiểu được Lisa, gật gật đầu: "Khi nào thì đi?"

"Chiều mai, bên kia đã đặt vé máy bay rồi."

"Vậy em không thể tiễn chị rồi." Chaeyoung có chút thất vọng nói.

"Không sao đâu, chị chỉ đi thành phố Busan thôi, buổi tối liền có thể đến, hơn nữa chị sẽ sớm trở về, nhưng mấy ngày này chị tương đối bận rộn, không thể thường xuyên liên lạc với em được."

"Được."

Lisa nhìn bộ dáng ngoan ngoãn của nàng, nhịn không được tâm động, tiến lên thấp giọng nói, "Tiểu Park tổng, ngày mai chị phải đi công tác, đêm nay em có thể chợp mắt một lát không?"
Chaeyoung không khỏi bật cười, lại đứng đắn nói: "Tiểu La tổng, không cho chị nói lời muộn tao, chị như vậy sẽ không chiếm được đáp lại đâu."

Lisa gật đầu: "Thì ra là thế, vậy... Chaeyoung, đêm nay chị... muốn em, được không?"

Chaeyoung: ...

Chaeyoung híp mắt ôm lấy người trên người, môi mỏng hồng nhuận mím chặt, giờ phút này thân thể không chịu khống chế, chỉ có thể phiêu diêu theo người dưới thân. Hai chân nàng đều có chút run rẩy, kɧoáı ©ảʍ tụ lại làm bụng nhỏ căng chặt, cuối cùng ôm chặt lấy Lisa, hai chân vòng qua eo cô. Sau khi được cô đưa lêи đỉиɦ, cả người mềm nhũn mệt mỏi, nàng nhắm mắt thở hổn hển.

Lisa không lập tức rút ra, mà cúi đầu hôn lên vầng trán đầy mồ hôi của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve thân thể nàng.
Thân thể Chaeyoung vẫn rất mẫn cảm, phát hiện Lisa không động, sắc mặt đỏ bừng: "Chị... chị chưa..."

Lisa nhìn nàng rồi lẩm bẩm nói: "Ngoan, làm một lần nữa."

Có lẽ không ngờ Lisa triền miên, cuối cùng Chaeyoung chịu không được, theo động tác của Lisa không chịu được mà kêu rên, cho đến khi ngủ thϊếp đi.

Đương nhiên, kết quả cuối cùng là Lisa đi làm, Chaeyoung còn chưa thức dậy, vẫn là bị đồng hồ báo thức cùng cuộc gọi của Lisa đánh thức: "Đã bảy giờ rưỡi rồi, nên rời giường đi làm. Chị sẽ nhờ Tôn Nhã mang bữa sáng cho em, rời giường rửa mặt rồi trực tiếp đi làm, ân?"

Chaeyoung mím môi: "Chị thật quá đáng." Giọng nàng khàn khàn, có thể tưởng tượng tối qua triền miên như thế nào.
"Được, chờ chị trở về sẽ xin lỗi em." Lisa ôn nhu xin lỗi, nhưng thanh âm lại tràn đầy vui vẻ, rõ ràng là cô không hề cảm thấy có lỗi.

Chaeyoung hừ lạnh một tiếng rồi cúp điện thoại, nhìn lịch rồi hơi cúi đầu, sau đó cầm quần áo được xếp gọn gàng trên đầu giường mặc vào đi làm.

"Park tổng, tôi đã để bữa sáng của ngài ở phòng nghỉ." Nhìn thấy Chaeyoung, Tôn Nhã mỉm cười nói.

Chaeyoung nhìn thẳng: "Ừm. Tôi hiểu rồi, lát nữa thông báo cho bộ phận tài vụ, cho tôi xem hóa đơn chi tiêu tháng trước của các bộ phận. Cuộc họp buổi chiều sẽ được thông báo, đảm bảo mọi người đều có mặt."

"Được."

Lisa vắng nhà, tất cả trò tiêu khiển cùng giải trí của Chaeyoung đều biến thành công việc, cho dù đã tan tầm nàng cũng không định trở về. Dù có chút mệt mỏi sau một ngày làm việc nhưng nàng không quen trở về nhìn căn phòng trống rỗng kia.
Nhưng những ngày sau đó quả nhiên rất bận rộn như lời Lisa nói, Lisa không có thời gian liên lạc với nàng, mà nàng cũng không có thời gian tìm cô. Cho nên trong lúc đi công tác, hai người căn bản không có bất kỳ gọi video nào, nhiều nhất là mỗi ngày gửi câu chúc ngủ ngon, chào buổi sáng. Biết Lisa bận, Chaeyoung cũng sẽ không quấy rầy cô, nhưng chiều nay nàng không nhịn được mà gửi tin nhắn cho cô: "Đã là ngày thứ năm, hôm nay chị có thể trở về Yến Kinh không?"

Tới thời gian tan tầm mà Lisa vẫn không trả lời, Chaeyoung do dự một lúc vẫn gọi vào điện thoại của Lisa, bên kia trả lời rất nhanh: "Alo, Chaeyoung."

Cô vừa mở miệng, Chaeyoung có thể nghe thấy tia mệt mỏi trong giọng nói của cô, nhưng giờ phút này lại lộ ra vui sướиɠ. Chaeyoung có chút lo lắng: "Lisa, rất mệt sao?"
Lisa vừa ra khỏi cao ốc Thiên Hoà, vẻ mặt rất mệt mỏi, xoa ấn đường cười ấm áp: "Ừm, không sao, chỉ là có chút đau đầu."

"Mọi thứ thuận lợi không? Hôm nay có thể về tới nhà không, đến lúc đó em đi đón chị nhé?"

Thanh âm của nàng rất bình tĩnh, nhưng trong mắt lại có chút chờ mong. Thần sắc Lisa có chút áy náy: "Hôm nay không về được, sáng mai ký hợp đồng xong mới có thể trở về, thực xin lỗi."

Chaeyoung bất đắc dĩ nở nụ cười: "Không sao, chị ở bên kia chú ý thời tiết một chút, em xem dự báo thời tiết đêm nay nhiệt độ sẽ giảm, đừng để cảm lạnh. Chị nghỉ ngơi thật tốt, đừng để mệt mỏi."

"Được, em cũng vậy nhé, chị không có ở nhà em cũng phải ăn cơm đầy đủ. Chị về khách sạn, cúp máy trước."

Chaeyoung há miệng định nói, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu cười: "Được." Sau khi cúp máy, nàng nhìn qua tờ lịch, hơi cúi đầu, sau đó đóng lịch lại tiếp tục công việc.
Lisa cúp điện thoại, nhưng trong lòng mơ hồ cảm thấy Chaeyoung có cái gì không đúng, mặc dù vẫn ôn nhu săn sóc như mọi khi, nhưng cảm xúc của nàng tựa hồ hơi trầm xuống. Cô nhíu mày lướt qua ngày trên điện thoại, sau khi phản ứng lại, cô ngay lập tức ảo nảo.

Cô hồ đồ đến mức quên mất hôm nay là sinh nhật của Chaeyoung a!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top