76-80
Tôn Nhã rụt cổ lại, vội vàng trả lời: "Tôi không có, Park tổng hảo hảo nghỉ ngơi đi."
Lần đầu tiên bị trợ lý cúp điện thoại, sắc mặt Chaeyoung u ám nhìn điện thoại, sau đó duỗi tay xé giấy ghi chú xuống, búng ngón tay vào tờ giấy: "Đều tại chị, Tôn Nhã không sợ em nữa."
Sau đó nàng rời giường, nhìn mặt dây chuyền bằng ngọc trong hộp, cúi đầu nhìn sợi dây chuyền trên cổ, đặt hai tờ giấy vào hộp rồi lặng lẽ cất vào ngăn tủ. Bên trong là một chồng giấy vẽ được sắp xếp ngăn nắp, trên cùng là bức tranh một nữ nhân mặc tiểu tây trang màu đen, sườn mặt tinh xảo có ý cười nhàn nhạt, đó chính là bộ dáng của Lisa khi đọc diễn văn trong bữa tiệc.
Nhìn bức tranh, Chaeyoung khóa tủ, tự mình thu dọn đồ đạc rồi lái xe đến công ty, nếu nàng lại không đi, không biết Tôn Nhã kia sẽ nghĩ như thế nào.
Bên kia, trong phòng họp tầng 18 La thị, có gần mười người đang ngồi trên bàn họp tròn, mọi người đều nhìn vào bản sao trong tay không nói một lời, còn Lisa thì đứng trước bàn hội nghị, ý cười trên mặt có chút lạnh: "Đã mười lăm phút, các vị đã xem xong chưa?"
Cuối cùng nghe được cô nói chuyện, người phụ trách nhóm nhỏ nơm nớp lo sợ ngẩng đầu: "Xem xong rồi, La tổng."
"Ừm, rất tốt, vậy nói một chút, có vấn đề gì không?"
Người trả lời run rẩy liếc nhìn Tiết Ngụy ở phía xa bên phải như cầu cứu. Tiết Ngụy đã ở La thị được tám năm, hắn đã là giám đốc nhân sự, cũng là người phụ trách lần này.
Tiết Ngụy vẫn luôn trầm mặc không nói, thấy bầu không khí quá áp lực mới nhìn những điều khoản bị đánh dấu trần đầy trước mặt, trầm giọng nói: "La tổng suy nghĩ rất cẩn thận, là do tôi xét duyệt chưa đủ, không tìm thấy lỗ hỏng. Có một số điều khoản thực sự không phù hợp với thực tế, tôi sẽ an bài sắp xếp lại, định ra một phần khác."
Hắn trả lời rất chính thức, hơn nữa trên mặt không có nhiều gợn sóng, tựa hồ uy áp của Lisa phát ra không ảnh hưởng đến hắn.
Lisa cười lạnh: "Là xét duyệt không cẩn thận, không nhìn ra những vấn đề này?"
Cô ném tập tài liệu trong tay xuống bàn, phát ra tiếng vang nhỏ: "Là giám đốc nhân sự, nếu còn không biết điểm căn bản này thì Tiết Ngụy, tôi có thể nghi ngờ năng lực làm giám đốc nhân sự của ông không? Mà các vị ở đây cũng đều chỉ ngồi không ăn bám, thật không thể làm được sao?"
Sắc mặt Tiết Ngụy tái xanh, nhưng vẫn cắn răng nói: "La tổng nói như vậy cũng quá nặng lời, những chế độ này đã được sửa đổi, quy trình phức tạp, còn có một số không thể thi hành được. Ngài mới đến La thị, cũng không hiểu vấn đề quản lý của cơ sở công nhân, cứ phủ định năng lực của chúng tôi như vậy thật sự rất khó phục."
Lisa nhìn hắn, gật đầu rồi nở nụ cười: "Không tồi, nói rất tốt, đúng là như vậy, tôi chưa bao giờ đi cơ sở, cho nên tôi mới tìm người trả lời cho tôi. La Quân, chuyển sang chương thứ tư 2, Mục 5, nói cho tôi biết, cái này cô nghĩ như thế nào, cứ nói thẳng là được."
La Quân mới làm hai năm, chính là từ cấp cơ sở thăng chức, ngẩng đầu nhìn Lisa, sắc mặt nàng có chút đỏ lên: "Bài tường thuật này quá tóm lược, đều là điều khoản theo khuôn khổ, cho dù có thông báo cho nhân viên thì cũng sẽ không được thực thi đúng cách. Lực độ thưởng phạt không khớp nhau, cũng không đưa ra cụ thể và tiêu chuẩn đánh giá, cho nên nhân viên không có cách nào đi chấp hành, quản lý cũng không có cách nào đi cân nhắc."
Lisa hài lòng gật đầu, cười ôn hòa với nàng: "Rất tốt, những người khác tán thành không?"
"Ừm." vài người liên tục gật đầu, trong phòng bởi vì cô chuyển đổi từ nghiêm khắc đến ôn hòa mà sợ tới mức im như ve sầu mùa đông, nói thật bọn họ không phải không nghĩ tới Lisa sẽ tức giận, nhưng hoàn toàn không dự đoán khi Lisa phát giận khí tràng lại khủng bố như vậy. Ngay cả bản thân ba La cũng không làm bọn họ sợ hãi như thế này, vốn dĩ cho rằng trẻ tuổi chỉ là tính tình nóng nảy, nhưng khí tràng cùng tính tình của cô lại làm người ta sợ hãi.
"Cho nên trong lòng các người đều rõ ràng mà vẫn chọn giao đống rác rưởi như vậy cho tôi. Mấy người ở đây đều là nhân tài nổi bật ưu tú do chủ quản bộ phận tiến cử, nói thật tối qua nhìn thấy cái này tôi rất thất vọng. Bất quá tôi cũng biết các người không ở trình độ này, mà tôi cũng hy vọng các người có thể phát triển tốt trong công ty." Lisa nói, sắc mặt cũng hòa hoãn rất nhiều, chỉ vào văn kiện không nhanh không chậm hỏi Tiết Ngụy: "Giám đốc Tiết, đây là đội của ông, ông cần phải có trách nhiệm với bọn họ, mà tôi tin tưởng ông, nếu không tôi sẽ không để ông dẫn đầu, bao lâu nữa tôi mới có câu trả lời chính xác của ông đây?"
Vẻ mặt Tiết Ngụy có chút phức tạp, suy nghĩ một hồi mới bình tĩnh nói: "Nửa tháng, nhưng La tổng, nếu ngài thực sự thay đổi lớn đối với một số chế độ, khẳng định sẽ động đến thần kinh của một số người, cho nên tôi cũng không quá có thể..."
"Tôi hiểu, cho nên tôi sẽ giao cho ông quyền hạn lớn nhất, cứ việc làm, sau khi chế định chúng ta sẽ cùng nhau thảo luận về những hậu quả có thể xảy ra. Chỉ cần các người có thể thay đổi, hơn nữa là bởi vì không hợp lý, tôi sẽ toàn lực duy trì. Sau khi công bố kết quả, mọi vấn đề có thể trực tiếp đưa ra, nhưng phải nói rõ lý do. Nếu phát hiện ra là vì lợi ích cá nhân mà coi thường sự phát triển của công ty thì dù là ai, tôi cũng sẽ không thay đổi quy tắc, tôi chỉ biết thay đổi người. Nhưng nếu có thể đưa ra lý do, tôi sẽ lập tức tiếp thu."
Nói xong, cô chậm rãi thở ra khẩu khí, đóng văn kiện lại: "Được rồi, mọi người thoải mái chút, tôi chỉ giải quyết việc chứ không phải người, nhưng lần sau tôi có thể có ý kiến với mọi người, tôi chờ tin tức tốt của mọi người. Hiện tại tôi cho mọi người cơ hội để thay đổi hiện trạng mà mọi người nghĩ không hợp lý, hãy cố gắng hết sức vì công ty." Nói xong, cô ra hiệu cho bọn họ tan họp.
Tiết Ngụy và những người khác cũng không rời đi ngay, Tiết Ngụy ngồi trong phòng họp, thở dài, một lúc lâu sau mới đứng lên: "Mọi người, quay lại làm việc đi, nhớ kỹ, phải nghiêm túc đối đãi với lời nói của La tổng."
Lisa trở lại văn phòng, Lý Lãng đã đợi ở đó, cô sửng sốt một chút: "Sao vậy? Tìm tôi có việc sao?"
Lý Lãng lắc đầu, sau đó bất đắc dĩ cười nói: "La tổng không yên tâm, kêu tôi đến đây xem, bất quá là ngài ấy suy nghĩ nhiều rồi."
Lisa cười: "Ngài đừng nói, tôi vẫn còn có chút mơ hồ. Nhưng điều lệ của công ty sắp thay đổi, tôi chưa hỏi ba tôi, không biết ông ấy nghĩ thế nào?"
Lý Lãng cũng cười: "Ngài và La tổng vẫn rất giống nhau, nhưng việc này rõ ràng là cha con ngài cùng nhau nói là tốt nhất, nhưng ngài không chủ động hỏi, La tổng lo lắng cho ngài cũng không chủ động nói."
Lisa bị hắn nói đến mặt đỏ lên, "Nào có, tôi sẽ thương lượng với ông ấy."
"Vậy là tốt rồi, tuy ngoài miệng La tổng nói sẽ để cho một mình ngài xử lý, nhưng kỳ thực La phó tổng đang cùng ngài ấy chú ý tới. Khi ngài nhậm chức, La tổng đã trộm trốn ở bên ngoài..."
"Lý Lãng, lúc đi làm sao lại tự mình rời đi cương vị, đều là nhân viên mười mấy năm cũng không hiểu nội quy sao?" ba La mở cửa, nghiêm túc nhìn Lý Lãng.
Cơ thể Lý Lãng cứng đờ, vội vàng trả lời: "Là La tổng, tôi quay lại ngay."
Vốn dĩ Lisa có chút ngây ngốc, nhưng cô nhanh chóng phản ứng lại, nhìn trên mặt nghiêm túc của ba La có một tia xấu hổ, cúi đầu câu môi nở nụ cười, sau đó nghe ba La hỏi, "Cuộc họp thuận lợi không?"
"Dạ, còn tốt. Mặc dù bọn họ có chút có lệ, bất quá lần sau sẽ không, phỏng chừng điều lệ mới sẽ được ban hành trong một tháng nữa, có thể phát một chút gió trước, thăm dò khẩu khí của một số người."
"Ừm, trong khoảng thời gian này sẽ rất vất vả. Nếu có vấn đề gì con có thể hỏi Lý Lãng... Kia, ba còn chưa về hưu, con có thể tìm ba." ba La rất tệ trong việc bày tỏ tình cảm của mình với Lisa, trong lòng ông vẫn luôn tự hào đứa con gái này, nhưng ông cảm thấy mình khi còn trẻ chung đυ.ng thì ít mà xa cách thì nhiều, không cho nàng một tuổi thơ đẹp đẽ. Thậm chí trong trí nhớ của ông, con gái ông từ sau năm 14 tuổi cơ hồ không còn lộ ra tính trẻ con, cũng không còn xin bọn họ giúp đỡ, thậm chí là xuất ngoại du học cũng không chủ động nhờ bọn họ cái gì.
Lisa nhìn nam nhân đang dùng nghiêm túc che đậy xấu hổ, gật đầu, không biết nghĩ cái gì, cô ma xui quỷ khiến hỏi: "Ba, nếu con nói con có người mình thích, vô luận như thế nào, ba có chấp nhận lựa chọn của con không?"
Tay ba La run lên, xoay người lại nhìn cô chằm chằm, một lát sau mới thấy mình thất thố, miễn cưỡng bình tĩnh nói: "Con... con có người thích? Là ai? Hai đứa quen biết nhau bao lâu rồi? Hắn thế nào? Có đối xử tốt với con không?"
Lisa có chút buồn cười, nhưng cũng có chút lo lắng: "Con chỉ nói nếu thôi, người khẩn trương như vậy làm gì a, con vẫn luôn bận học tập, không có thời gian quen biết ai. Con chỉ nghĩ đến ba của Chaeyoung, cho nên..."
ba La cau mày: "Ba không giống ông ta, con không cần lo lắng chuyện này, chỉ cần con thực sự thích hắn, hắn đối xử tốt với con, nhân phẩm đức hạnh chính phái, ba liền sẽ ủng hộ, liên hôn cái gì đó, vốn dĩ thành lập La thị chính là muốn cho mẹ con và con có một cuộc sống tốt đẹp, điểm này tuyệt đối là như vậy."
Trong lòng Lisa rất nóng: "Cảm ơn ba, ba làm việc đi, con cũng phải chuẩn bị kế hoạch dự án xanh hóa."
"Ừm." ba La định đi, nhưng lại không yên tâm quay đầu lại nói: "Con ... con phải chú ý, đừng để bị những tên nam nhân hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt, nếu thích thì mang về cho ba xem giúp con."
Sau khi ba La đi rồi, Lisa chậm rãi ngồi xuống, cũng thu lại ý cười, lấy điện thoại ra nhìn người mới chụp lén lúc sáng, ánh mắt có chút sáp, hiện tại còn chưa phải lúc nói với ba La.
Cô nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của người trong ảnh, thấp giọng nói: "Chị hứa sẽ rất nhanh thôi, khi em đứng vững chị cũng sẽ ngả bài." Cô muốn đưa Chaeyoung về nhà, cũng muốn quang minh chính đại đi nơi đó bồi nàng.
Lại còn một chuyện nữa, cô cảm thấy mình nên làm một chút, cô lấy điện thoại ra gọi: "Chào Trần tiên sinh, tôi là Lisa. Ừm, tôi đều đã gửi thông tin cơ bản cho ngài rồi, còn lại tôi không nắm giữ nhiều, rời khỏi Incheon từ 5 năm trước. Được, phiền toái ngài."
Lisa cúp máy, điện thoại của cô rung nhẹ, khi nhìn thấy tin nhắn, khóe mắt cô mang theo ý cười, sau đó bấm nhấc máy thấp giọng nói: "Chaeyoung."
Người đối diện nhẹ nhàng trả lời, Lisa nghe thấy giọng nàng liền cảm thấy vui vẻ: "Dậy rồi à, đi làm chưa?"
Chaeyoung nhìn cửa văn phòng đóng chặt, khẽ hừ một tiếng: "Sao chị lại nói với Tôn Nhã là em muốn nghỉ ngơi?"
Lisa cười nhẹ, ôn nhu nói: "Buổi sáng tỉnh lại, em ngủ mơ mơ màng màng, ôm chị làm nũng nói buồn ngủ, em biết đấy, chị không chịu nổi nhất là khi em làm nũng, chỉ có thể thay em xin nghỉ, cho em ngủ thêm."
Chaeyoung đỏ mặt, sao nàng không nhớ lúc mình tỉnh dậy còn làm nũng? Nàng thanh minh: "Vậy cũng không thể nói với Tôn Nhã, chị biết buổi sáng em gọi cho cô ấy, ngữ khí nói chuyện của cô ấy yêu cầu em nghỉ ngơi như thế nào không?"
Lisa cảm thấy bạn gái mình đáng yêu chết đi được, giữa lông mày đều là ôn nhu: "Được, chị sai rồi, sau này sẽ không tái phạm nữa. Em còn buồn ngủ không, tối qua chị có chút..."
"Không cho nói. Chị... chị còn nhân lúc em đang ngủ lén đổi dây chuyền của em." Nói đến đây, Chaeyoung hừ một tiếng, rất ngạo kiều.
"Em không thích sao?" Ngữ khí của Lisa có chút mất mát, Chaeyoung câu môi lẩm bẩm nói: "Đồ muộn tao, nào có người lại tặng quà trong khi người khác đang ngủ, em cũng không..."
Lisa cười: "Được, là không nên, lần sau nhất định chị sẽ tặng lúc em còn thức, em ăn trưa chưa?"
"Ừm, Tôn Nhã xuống lầu mua rồi, hẳn là chị bận hơn em. Có ăn cơm chưa, chị đừng mặc kệ dạ dày đến hỏng." Chaeyoung có chút lo lắng.
"Chị nhớ rồi, lát nữa chị ăn."
Sau khi hai người nói chuyện phiếm xong, Lisa bị Chaeyoung thúc giục đi ăn cơm, Chaeyoung cúp điện thoại, lại sờ vào sợi dây chuyền trong cổ áo, sao đó chuyên tâm xử lý công việc của mình.
Ngày tháng trôi qua, chỉ trong nháy mắt đã đến lúc đám người Tiết Ngụy phải giao nộp nhiệm vụ. Lisa cầm văn kiện Tiết Ngụy đưa cho, xem kỹ, thật lâu sau, cô ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra một chút ý cười: "Làm tốt lắm, có mấy điểm cân nhắc rất kỹ. Mấy cái này còn chờ thảo luận, tôi hy vọng chấn chỉnh nội quy của công ty nhưng không quá khắt khe, nếu không sẽ không có lợi cho phát triển của công ty. Nếu mọi người không hài lòng, tôi sẽ khó quản lý hơn, cho nên cái này thích hợp thả lỏng. Sau khi xác nhận thì trực tiếp thông báo trong công ty, thuận tiện gửi mail cho tôi, có thể ẩn danh phản ánh vấn đề, tôi sẽ thông báo kết quả xử lý."
"Được, La tổng."
Lisa nhìn hắn, sau đó đứng dậy đưa tay qua: "Có lẽ trước kia tôi đã nói chuyện quá mức, nhưng lần này Giám đốc Tiết đã làm tốt hơn tôi dự kiến, quả nhiên là người Lý Lãng đề cử. Tôi hy vọng những ngày tới chúng ta có thể hòa hợp."
Tiết Ngụy có chút sững sờ, một lúc sau trên mặt hơi ửng hồng, hắn vội vàng đưa tay ra: "Cảm ơn La tổng, trước kia tôi coi thường chuyện này, cũng cảm tạ La tổng không so đo hiềm khích trước đây."
Lisa nở nụ cười: "Tôi chỉ đối việc không đối người, lần này mọi người vất vả rồi, ông có thể đưa nhóm đi tụ tập, tôi sẽ chi trả."
Sau khi tiễn Tiết Ngụy đi, Lisa lại cẩn thận xem kỹ hơn, cuối cùng trong lòng cũng hiểu đại khái. Tuy tiến độ tăng lên, nhưng tốt hơn đời trước rất nhiều.
Những thay đổi này liên quan đến việc thăng chức cùng thưởng phạt của nhân viên, có thể mang lại nhiều thay đổi cho La thị, không nhắc đến thực thi của quy định mới, e rằng sẽ gây ra nhiều khó khăn, đặc biệt đề cập đến chuyện chia hoa hồng cho các bộ phận, chỉ sợ nhấc lên sóng gió không nhỏ.
Có một hạng mục mà cô và ba La Lý Lãng đã thảo luận cùng hoàn thiện chi tiết. Trong giai đoạn đầu gây dựng sự nghiệp của La thị, vì góp vốn, La thị đã từng thực thi chia hoa hồng bằng cổ phần, cho phép nhân viên tham gia góp vốn và chia cổ phần. Cho nên cổ phần của La thị rất phân tán, ngay cả ba La là người đứng đầu sáng lập cũng không vượt quá 40% cổ phần, đồng thời một số cổ đông lớn vẫn tiếp tục đầu tư vào giai đoạn sau, dẫn đến tỷ trọng cổ phần của các cổ đông chiếm số nhiều hơn ba La.
Với phát triển của công ty, chế độ chia hoa hồng bằng cổ phần trước đây cũng bộc lộ ra khuyết điểm, tập trung quá nhiều vào quản lý, ưu đãi cho người lao động bên dưới không lớn, cho nên mấu chốt lần này chính là thả tỷ lệ cổ phần xứng đáng, đồng thời tỷ lệ sở hữu cổ phần đạt mức nhất định với số lượng nhân viên cũ không tham gia, việc phân bổ vốn chủ sở hữu nghiêng về nhân viên nòng cốt làm loãng cổ phần của các cổ đông lớn ở một mức độ nhất định.
Khi quy định mới này được đệ trình lên ban lãnh đạo cấp cao của công ty, việc này đã nhấc lên sóng to gió lớn ở La thị. Các cổ đông lớn của công ty như Thôi Nhận đã đi đầu phản đối, Lisa liền mở họp đại hội cổ đông, mấy vị đại cổ đông đều dự họp, mục đích chính là nhằm vào việc phản đối chế độ chia hoa hồng bằng cổ phần.
"Gần đây La tổng đã trực tiếp động thủ vào quyền của công ty, việc này quá qua loa. Động thái phân cấp cổ phần ở La thị lớn như vậy, trực tiếp làm lung lay các nguyên tắc cơ bản của công ty. Để nhân viên nắm cổ phần, tuy có thể tạo được tác dụng khích lệ, nhưng việc phân cấp cổ phần của công ty dẫn đến việc cổ đông nắm giữ cổ phần, ngộ nhỡ cổ phần bị người có tâm cơ lợi dụng, e rằng sẽ trực tiếp dẫn đến xói mòn cổ phần của công ty, gây ra khủng hoảng lớn. Thôi Nhuận cơ hồ không cho Lisa cơ hội lên phát biểu, nêu ra vấn đề đáng lo ngại nhất đối với các cổ đông.
Lisa gật đầu tỏ vẻ tán thành: "Đúng là như vậy, cho nên mời mọi người xem kỹ loạt biện pháp sau. Khi chia hoa hồng bằng cổ phần thì cũng tương ứng với áp dụng các biện pháp hạn chế đúng chỗ. Tỷ lệ sở hữu cổ phần của từng nhân viên là dựa trên số năm và cấp độ, phân bổ cộng với đánh giá hiệu suất. Cũng chính là những nhân viên trên cấp 15 mới đủ điều kiện tham dự. Đồng thời, thời hạn sở hữu cổ phần là 5 năm, sau 5 năm sẽ được đặt lại, hơn nữa giao dịch chuyển nhượng cổ phần phải được hoàn thành sau ba năm, không vượt quá một phần ba số cổ phần nắm giữ, những người nắm giữ không trên 10% cổ phần."
Lisa bật máy tính chiếu lên màn hình lớn, tỉ mỉ giải thích chi tiết kế hoạch, giải thích cho từng người, trên đường không có ít người đặt câu hỏi nhưng rõ ràng Lisa đã chuẩn bị kỹ càng, hầu như mỗi một câu hỏi cô đều có thể trả lời ngay lập tức. Sau đó, các cổ đông khác bắt đầu châu đầu ghé tai xì xào.
Thần sắc Thôi Nhuận rất khói coi, nói thật hắn không thể chấp nhận việc cổ phần của mình bị một đám nhân viên chia sẻ, đây là lúc trước hắn đầu tư mới có được, nhưng hắn biết rõ Lisa đã tuyệt đối lo trước khỏi họa. Một phương án tỉ mỉ như vậy hoàn toàn không thể thực hiện được chỉ trong thời gian ba tháng.
Hơn nữa điều đáng sợ nhất chính là giống như cô đã tự mình trải qua, cô đều quá thấu triệt mọi vấn đề có thể xảy ra, có một số phương án đối phó thậm chí còn vượt quá dự đoán của bọn họ.
Lisa để bút trình chiếu trong tay xuống, nhẹ nhàng chống hai tay lên bàn hội nghị: "Cho nên tôi đã giải thích thắc mắc của mọi người, còn câu hỏi nào không?"
"La tổng nói rất đúng, nhưng đây là biện pháp quá mạo hiểm, tôi cảm thấy không nên vội vàng như vậy, rốt cuộc còn chưa có tiền lệ."
Lisa nhẹ nhàng cười: "Thôi phó tổng cảm thấy không phù hợp, có thể đưa ra những điểm mà ngài cảm thấy có vấn đề." nói xong cô nhìn Thôi Nhuận, thần sắc ôn hòa có lễ.
Thôi Nhuận không nói nên lời, hắn cau mày nói: "Tôi cảm thấy nguy cơ quá lớn, không nên lấy công ty ra nói đùa."
Lisa mỉm cười: "La thị chính là các vị đang ngồi ở đây cùng nhau dốc sức dựng nên, e rằng mọi người biết rõ, nguy cơ nghĩa là gì?"
Nói xong, cô kéo ghế ngồi xuống: "Mọi người có thể biểu quyết, tôi biết mọi người nghi ngờ cái gì, sau khi triển khai chế độ này, tôi sẽ dẫn đầu lấy ra 3% cổ phần." Cô nói câu này chính là đưa ra một đòn nặng nề, vài người ở đây hai mặt nhìn nhau.
Cuối cùng, cho dù có người không tán thành, đề xuất của Lisa vẫn được thông qua. Trước khi công bố kết quả ngày hôm đó, Lisa đã tổ chức một cuộc họp toàn thể nhân viên.
Tại cuộc họp của công ty, Lisa đã truyền đạt chi tiết quy tắc này đến toàn thể nhân viên.
"Đồng thời, đối với những nhân viên đạt tới cấp bậc nhưng không có khả năng mua cổ phần của công ty, vậy thì công ty sẽ ra mặt làm đảm bảo cho vay. Nhưng cổ phần của nhân viên không được chuyển nhượng hay tùy ý bán ra, ba năm sau có thể tiến hành trao đổi. Nhưng một khi có xuất hiện chậm trễ, chúng tôi sẽ tiến hành thảo luận với Ủy ban nhân sự, yêu cầu rời khỏi hoặc giảm cổ phần đang nắm giữ. Tôi hy vọng những nhân viên có năng lực và những nhân viên có tinh thần phấn đấu sẽ tham dự vào sự phát triển của La thị."
Sau khi nói xong, cô khẽ cúi đầu, sau đó tiếng vỗ tay của toàn bộ nhân viên như thủy triều kéo tới, thậm chí có người còn bất giác đứng lên, cuối cùng toàn bộ nhân viên đều đứng lên vỗ tay, bầu không khí của hội trường liền lên đến cực điểm.
ba La an tĩnh ngồi ở hàng đầu tiên, sau đó đứng lên vỗ tay, nhìn Lisa đang không màng hơn thua trên đài, ánh mắt ông tràn đầy tự hào.
Sau ngày hôm đó, tất cả các nhân viên đều biết bọn họ có cơ hội nhận được hoa hồng bằng cổ phần sau khi vào cấp 15, đó chính là đề xuất của La tổng mới nhậm chức chống lại phe đối lập. Trong lúc nhất thời, địa vị của Lisa trong lòng nhân viên công ty tăng vọt, uy tín cực cao.
Trong tình huống của đề xuất này, tựa hồ những thay đổi trong điều lệ và quy định khác có thể bị xem nhẹ, cho nên sự chấp nhận của bọn họ nằm ngoài dự kiến của Tiết Ngụy, bởi vậy mà kế hoạch của Lisa được thực thi rất thuận lợi.
Bất quá, cho dù mọi thứ thuận lợi hơn đời trước rất nhiều, Lisa cũng tiêu tốn rất nhiều sức lực, hơn nữa gần đây có một loạt nhân viên mới gia nhập công ty, Lisa cần phải thực hiện khóa đào tạo huấn luyện với tư cách khách quý, đồng thời trao tặng huy hiệu nhân viên chính thức.
Trước khi tham gia cuộc họp, Lisa nhìn lướt qua danh sách, đột nhiên ánh mắt cô dán chặt vào một cái tên, một lúc sau sắc mặt cô có chút tối sầm lại. Kai, cái tên này tựa hồ đã lâu không xuất hiện trong trí nhớ của cô, sau khi trọng sinh cô đã nghĩ đến rất nhiều chuyện, nhưng dần dần loại trừ Kai, hiện tại người này đột nhiên xuất hiện khiến tâm tình cô cảm thấy có chút phức tạp.
Dường như mọi thứ đã thay đổi, đời trước Lisa gặp Kai là thời điểm làm nghiên cứu sinh, cũng chính là năm sau. Trong khoảng thời gian này, Kai chưa đến làm việc ở La thị, nhưng hiện tại Kai hẳn là mới tốt nghiệp khoa chính quy, lại đã đến La thị.
Vốn dĩ Lisa đã có chút mệt mỏi lại càng cảm thấy nhức đầu, đem danh sách trong tay ném sang một bên, nhắm mắt dựa vào ghế. Sau đó cửa bị gõ, thư ký đẩy cửa đi vào, nhẹ giọng nói: "La tổng, buổi lễ nhập chức ngày mai đã lên lịch, 10 giờ sáng ngài cần phải tham dự."
Lisa mở mắt, gật gật đầu: "Tôi biết rồi, còn có... gửi hồ sơ lý lịch của mấy người này vào hộp thư của tôi."
"Được, tôi sẽ làm ngay."
Nhìn thấy hồ sơ lý lịch, Lisa cau mày đóng mail. Nhưng sau khi nghĩ lại cũng bình thường trở lại, mặc dù không muốn nhìn thấy Kai, nhưng cô cũng không có lý do gì mà vô duyên vô cớ loại trừ hắn. Chỉ là, người này tuyệt đối không được để cho hắn nắm giữ chức vị quan trọng, hơn nữa ở La thị, hắn cũng không thể gặp Chaeyoung.
Nghĩ đến Chaeyoung, sắc mặt Lisa nhu hòa đi, tựa hồ đã mấy ngày không gặp, trong lòng có chút áy náy. Sau khi hai người thân mật vào ngày hôm đó, cô liền trở nên bận rộn, Chaeyoung cũng bận rộn với dự án xanh hóa nên hai người không có cơ hội gặp mặt.
Nghĩ nghĩ, cô nhìn lên đồng hồ, hẳn là Chaeyoung đã tan tầm, nhưng cô không biết nàng đã về nhà chưa.
"Chaeyoung, em về nhà chưa?"
Bên kia rất yên tĩnh, Lisa sợ quấy rầy nàng nên nhắn tin nhắc nàng ăn cơm, sau đó liền đặt điện thoại xuống, chuẩn bị tiếp tục xem lịch trình ngày mai, an bài những gì mình phải làm.
Hiện tại La thị và Tập đoàn Thiên Hòa ở thành phố Busan đang đàm phán về một dự án, đây cũng là đối tác lớn nhất mà cô tiếp cận kể từ khi nhậm chức. Nếu cuộc đàm phán thành công, có nghĩa là chi nhánh mà La thị đã lên quy hoạch trước đó có thể được hoàn thành ở Busan.
Nhưng Diêu Nhạc là người phụ trách Thiên Hòa có tiếng là khôn khéo khó chơi, so với Lục Chấn Sinh lúc trước không nhường một tấc, lần này cô chủ động ném ra cành ô liu là vì dự án xanh hóa. La thị chiếm rất nhiều cổ phần, vừa lúc có giao thoa với tập đoàn Thiên Hòa, đây cũng là người mà Lisa cần bắt lấy.
Khi đến 7 giờ, điện thoại của Lisa đổ chuông, sau khi nhấc máy, cô khẽ cười nói, "Có phải mới tan tầm không?"
Chaeyoung có chút không rõ ràng, ngón tay véo cây bút đang nhẹ nhàng hoạt động trên giấy, một lát liền phát họa ra một hình dáng nữ nhân: "Chị vẫn chưa tan tầm sao?"
Lisa nhướng mày: "Em hiểu rõ chị như vậy sao?"
Chaeyoung cau mày: "Dạo này chị đều tăng ca, có phải rất mệt không?"
Lisa nghe thấy giọng nói lo lắng của nàng, ôn thanh nói: "Không mệt, nhiều năm qua em đều như vậy, chị mới hơn hai tháng mà thôi."
Chaeyoung dừng một chút: "Nhưng một ngày em đều không muốn chị phải vất vả như vậy."
Lisa không nói gì, hai người trầm mặc một lúc, sau đó Lisa nở nụ cười: "Vậy sao được, chị muốn nuôi em, chờ chị có thể nuôi em, chị liền ăn vạ em, lại để em nuôi chị."
Chaeyoung câu lên khóe môi, cây bút trên tay tô điểm con ngươi trong bức tranh vài cái, nhìn người trong bức tranh: "Nuôi em rất dễ, hiện tại chị có thể nuôi được."
"Chị không thể ủy khuất em, tiểu Park tổng của chị xứng đáng được tốt nhất. Chaeyoung, chị sẽ không để em chờ quá lâu, được không?"
Bút trên tay Chaeyoung dừng lại, mũi có chút chua, xoa xoa đôi mắt, thanh âm nàng nhẹ nhàng chậm chạp nhu hòa: "Em không sao, chị không có để em chờ lâu. Thật đấy, kỳ thực vẫn là chị luôn chờ em, cho nên chị không cần gấp, như vậy là tốt rồi."
Lisa hít một hơi thật sâu, muốn nói gì đó nhưng lại nhịn xuống. Sau khi cúp điện thoại, cô nhìn bức tranh phác thảo được gửi vào điện thoại của mình, lập tức bật cười, thật lâu sau mới trầm giọng nói: "Nhưng chị cảm thấy không tốt, Chaeyoung."
Sau khi làm xong những việc trên bàn, Lisa thu thập đồ đạc, đứng dậy trở về. Sau đó cô gọi điện cho trợ lý: "Giúp tôi hẹn Diêu tổng của Thiên Hòa một chút, chiều mai tôi họp xong sẽ gặp cô ấy."
Ngày hôm sau, cuộc họp giới thiệu nhân viên mới đã được triển khai đúng giờ. Lisa đến địa điểm lúc 10:30 để diễn thuyết khai mạc.
Những người mới này nghe đến tên của Lisa, khi họ nhìn thấy tổng tài đều có chút kinh ngạc cảm thán, bọn họ đã sớm biết tổng tài còn rất trẻ, nhưng chẳng những trẻ tuổi mà hình tượng cùng khí chất cũng rất tốt.
Khi cô đứng trên đó nói vẫn luôn mang theo ý cười nhàn nhạt, giơ tay nhấc chân đều mang một cỗ thanh nhã. Mọi người đều nói doanh nhân là nhà buôn khôn khéo, nhưng Lisa lại giống như một giảng viên đại học, giọng nói rất dễ nghe.
Là người đại diện ưu tú cho nhân viên mới, Kai ngồi ở hàng ghế đầu tiên, không thể rời mắt khỏi Lisa trên đài. Nhưng trong suốt hơn nửa giờ diễn thuyết, cô lại không đem ánh mắt dừng ở trên người hắn quá nhiều, làm hắn có chút mất mát.
Lisa vừa lên đài liền nhìn thấy Kai, mặc dù ngay từ đầu hắn xuất hiện làm Lisa cảm thấy có chút không thoải mái, nhưng khi chân chính nhìn người đã rời khỏi cuộc đời mình nhiều năm, cô còn bình tĩnh hơn trong tưởng tượng.
Không phải cô không nhìn thấy tia nóng bỏng trong mắt Kai, bất quá cô cũng có thể nhìn thấy trong mắt người khác, nên đối với cô cũng không ảnh hưởng nhiều.
Sau khi kết thúc bài diễn thuyết, Lisa cùng giám đốc bộ phận đã trao huy hiệu và kỷ niệm chương cho các nhân viên của các bộ phận.
Lisa cầm lấy huy hiệu từ tiểu thư lễ tân đeo thay cho đám người, bắt tay mỉm cười nói lời chúc mừng. Khi đến trước mặt Kai, đối phương tựa hồ có chút khẩn trương, nhưng biểu hiện lại rất trầm ổn, cúi đầu để Lisa đeo huy hiệu cho hắn, vuốt tay lên góc áo mới bắt tay với Lisa.
Lisa chỉ nắm đầu ngón tay mang tính tượng trưng, sau đó bất động thanh sắc thu tay lại. Khi Lisa lễ tiết nói lời chúc mừng, Kai cười đến hào phóng tuấn tú: "Cảm ơn La tổng, tôi nhất định sẽ trở thành nhân viên mà La thị cần nhất."
Lisa ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái, khóe môi hơi nhếch lên, sau đó tiếp tục đi tới người tiếp theo, cô không biết Kai muốn trở thành nhân viên cần nhất của La thị là thật hay giả, nhưng cô sẽ không cần người sau này phản bội mình. Huống hồ, đánh giá Kai từ khi sinh ra, một người như vậy sau khi trải qua khổ cực, trở thành nhân tài ưu tú, nhưng đồng thời cũng không có loại chi tâm làm ra loại biết ơn này, nếu làm được chuyện như vậy, có thể thấy tính cách của hắn là ở ác từ trong xương cốt.
Nghĩ đến Kai, cô không khỏi nhớ đến người yêu bé nhỏ của mình. Nói đến cực khổ, có lẽ so với Chaeyoung thì không có mấy người thật sự cực khổ, nhưng ở trong hoàn cảnh bị người làm nhục khi dễ, vứt bỏ tôn nghiêm đi kiếm ăn, nàng cũng không làm bất cứ chuyện gì ác, nhưng lại thực sự khắc ghi chuyện mình đối tốt với nàng vào trong xương cốt.
Trên đài, Kai đang khẳng khái đọc diễn văn, ánh mắt Lisa có chút trống rỗng, nghĩ đến Chaeyoung, khóe môi lông mày cô khẽ nhếch lên, thậm chí còn cười nhẹ. Kai vẫn luôn chú ý phản ứng của một loạt lãnh đạo, đặc biệt là Lisa, nhìn thấy cô cười với mình, hắn cảm thấy vô cùng vui vẻ. Với những người mới đến, đặc biệt là Kai, được các lãnh đạo đánh giá cao tại cuộc họp giới thiệu là vô cùng quan trọng.
Hắn chấp nhận hiệp nghị với đồng học, từ bỏ làm nghiên cứu sinh để đến La thị, hắn rất xem trọng sự phát triển của La thị, cho nên hắn nhất định phải trở nên nổi bật, mau gây được sự chú ý.
Lisa không biết não Kai nghĩ nhiều như vậy, cô đã hẹn gặp Diêu Nhạc giám đốc tập đoàn Thiên Hòa vào buổi chiều, cho nên không có thời gian trì hoãn. Họp xong, cô chuẩn bị rời đi, cầm điện thoại gọi cho Lý Lãng, cô không mang theo trợ lý mà cùng nhân viên đi cầu thang, đang lấy điện thoại ra thì đột nhiên có người phía sau va vào tay trái cô, cô giật mình một cái, điện thoại liền bị tuột khỏi tay.
Lisa theo bản năng nhanh chóng vớt điện thoại, nhưng lại đυ.ng phải tay của một nam nhân vững vàng bắt lấy điện thoại. Lisa có chút sửng sốt, nhìn người vừa đưa điện thoại qua, khẽ cau mày. Mà người bên cạnh hắn, nhân viên đυ.ng phải cô đã mặt đỏ tai hồng: "Xin lỗi La tổng, tôi... tôi không đứng vững, thực xin lỗi."
Lisa lắc đầu: "Không sao, bất quá xuống cầu thang phải chú ý an toàn, dây giày của anh hình như đã bị giẫm lên, lần sau thắt chặt chút. Đυ.ng tới điện thoại không có việc gì, nếu té ngã thì vấn đề rất lớn." Nói xong, lại liếc nhìn Kai, sau đó nói, "Cảm ơn."
"La tổng khách khí rồi." Vốn dĩ hắn muốn nói thêm vài lời, nhưng cái liếc mắt của Lisa vừa rồi khiến hắn cảm thấy bất an, hắn luôn cảm giác cô đã phát hiện cái gì, cho nên đúng lúc hạ thấp cảm giác tồn tại của mình.
Lisa gật đầu, rời đi cũng không quay đầu lại, Mạc Nhất Minh còn kinh hồn chưa định vội vàng đến bên cạnh buộc dây giày, nhớ lại khoảnh khắc lảo đảo vừa rồi, hình như dây giày bị giẫm lên, nhưng mà... nhìn giày của mình, hắn có chút chứng cưỡng chế làm việc rất có quy củ, buộc dây giày cũng sẽ dài ngắn nhất trí, không có đạo lý chiều dài này có thể bị giẫm lên.
Hắn ngẩng đầu liếc nhìn Kai, đối phương đã quan tâm đi tới: "Cũng may lần này cậu ổn định lại, dây giày cần phải buộc chặt, vừa rồi tôi không để ý dây giày của cậu bị lỏng, hại cậu suýt nữa thì bị ngã, thực xin lỗi."
Mạc Nhất Minh cười cười, ẩn ẩn ở trong lòng phỏng đoán: "Cậu có thể bắt được điện thoại của La tổng, cuối cùng không làm tôi gặp phiền toái, tôi nên cảm ơn cậu."
Sau khi Lisa xuống lầu, thần sắc có chút trầm thấp, một loạt biểu hiện của Kai vừa rồi chỉ muốn cho mình nhớ kỹ hắn, thủ đoạn chơi chiêu thiếu chuyên nghiệp của một nam nhân quả thực khiến người ta cảm thấy bỉ ổi, hóa ra lúc trước hắn là loại người này, sao năm đó cô lại không phát hiện ra. Cô gọi cho trợ lý Trần La: "Trần La, anh hỏi bộ phận nhân sự một chút, trong những nhân viên ưu tú lần này người tên là Kai đang ở bộ phận nào, còn cho tôi đánh giá cùng cái nhìn của hắn. Nhớ kỹ đừng nói là tôi muốn."
Trần La nhận được điện thoại còn có chút hoang mang, nhưng hắn vẫn trả lời. Chẳng lẽ La tổng của hắn nhìn trúng tên nhân viên mới này? Muốn chú ý tới hắn ta một chút?
Lisa không nói nhiều, cũng không biết Trần La nghĩ gì. Sau đó Lisa trực tiếp lái xe đến nơi đã hẹn với Diêu Nhạc, Diêu Nhạc cũng tiếp quản Tập đoàn Thiên Hòa sau khi tốt nghiệp, nàng và Lisa đều là cựu sinh viên và cũng đã tốt nghiệp học viện Stanford, nhưng nàng học bằng tiến sĩ mới về nước.
Sau khi trở về, Diêu Nhạc liền đảm nhận chức vị Giám đốc của Tập đoàn Thiên Hòa. Cha cô Diêu Hành có ba người vợ và sinh được bốn người con, hai trai hai gái. Diêu Nhạc là con gái lớn, cũng con gái đầu của nhất phu nhân Diêu Hành. Huynh đệ tỷ muội nhiều nhưng không cùng một mẹ, hơn nữa gia nghiệp lại lớn, cũng khó tránh khỏi lục đυ.c.
Mối quan hệ của Diêu Nhạc và Diêu Hành không tốt lắm, Diêu Hành rất sủng nịch con của người vợ thứ hai, thái độ đối với Diêu Nhạc cũng không tốt, cho nên cho dù nàng có năng lực ưu tú cũng vẫn là giám đốc tài vụ. Nhưng đến cuối đời trước, Diêu Hoành vẫn giao công ty cho Diêu Nhạc, cũng không phải cam tâm tình nguyện, mà là không thể nề hà. Cho nên, mặc dù hiện tại nàng chỉ là giám đốc, nhưng Lisa rất coi trọng đối tác này.
Năm nay Diêu Nhạc 34 tuổi, nhìn trẻ hơn so với tuổi thực tế, dù đã kết hôn được 5 năm, nhưng còn chưa có con nhìn nàng như mới 27 28 tuổi. Ngoại trừ ánh mắt mang theo kinh nghiệm dày dặn làm cho nàng sắc bén cùng thâm trầm.
"La tổng, rất hân hạnh được gặp cô." Diêu Nhạc mặc tây trang màu đen, tóc nhuộm màu đỏ rượu, đuôi tóc uốn cụp vào lưng, lộ ra tia vũ mị cùng thành thục của một nữ nhân.
"Rất hân hạnh được gặp ngài, Diêu tổng." Lisa không gọi nàng bằng chức danh, ngồi đối diện nàng.
"Tôi rất rõ ý tứ của La tổng, nhưng thời gian của tôi rất quý giá, tôi tin La tổng cũng vậy. Cho nên, tôi cảm thấy dựa vào thực lực của La thị, tuyệt đối là một đối tác tốt, cho nên hiện tại La tổng lựa chọn hẹn gặp tôi, hẳn là đã an bài tốt. Tôi đây sẽ đi thẳng vào vấn đề, để tôi xem xét kế hoạch trước lại nói chuyện khác cũng không quá muộn." Lời này trong tiềm thức có nghĩa là nếu không hài lòng, vậy không cần phải nói nữa.
Lisa thần sắc như thường: "Tôi cũng đang có ý này, Diêu tổng có thể xem qua, tôi nghĩ có một số chỗ không cần giải thích lợi và hại quá nhiều, hẳn là ngài sẽ không suy xét." Ngữ khi nhu hòa, nhưng lại là trong bông có kim.
Khóe miệng Diêu Nhạc có chút nghiền ngẫm: "Là đối thủ cạnh tranh, cô cùng tiểu Park tổng Park thị hoàn toàn bất đồng tính cách, nhưng lại giống nhau đến không ngờ."
Lisa nhướng mày, nhẹ nhàng nở nụ cười: "Vậy sao, thật vinh dự."
Diêu Nhạc không nói thêm, chỉ cúi đầu an tĩnh xem kế hoạch, một lúc sau lông mày nàng mới căng chặt, cuối cùng ngẩng đầu lên: "Thực xin lỗi, kế hoạch của La tổng rất tốt, nếu theo quan điểm cá nhân của tôi, bất kể mạo hiểm lớn đến mức nào thì tôi cũng sẽ đánh cuộc một phen. Nhưng là một công ty, Thiên Hà sẽ không nếm thử mạo hiểm."
Lisa tựa hồ không chút kinh ngạc, chỉ rót rượu cho Diêu Nhạc: "Kỳ thực, tôi chỉ cần Diêu tổng ủng hộ là được, tôi nghĩ ngài sẽ là người giới thiệu cho tôi, tôi sẽ đích thân đến thành phố Busan nói chuyện với Diêu chủ tịch. Tôi cảm thấy nếu Thiên Hà chịu tham dự thì đối với ngài, với tôi, thậm chí là cả Thiên Hà và La thị đều là chuyện tốt, không phải sao? Lần này Diêu tổng chịu gặp tôi, không phải nguyên nhân là dự án xanh hóa sao?"
Diêu Nhạc nhìn cô, sau đó cười thành tiếng: "La tổng, tôi thực sự đã đánh giá thấp cô rồi. Tôi còn tưởng gặp Chaeyoung đã là hiếm thấy, nhưng không nghĩ tới lại còn có cô. Khó trách La thị và Park thị có thể trở thành hai đại công ty của Yến Kinh, người nối nghiệp được bồi dưỡng rất tốt. Nếu cô đã biết, tôi cũng công bằng nói, Thiên Hòa định sáng lập thị trường ở phía nam. Ví trị địa lý ở Yến Kinh rất tốt, cho nên tôi cảm thấy cô có thể nói thử một lần, nhưng tôi không đảm bảo sẽ thành công."
Cả hai nói về kế hoạch này rất lâu, cuối cùng Diêu Nhạc đứng dậy bắt tay Lisa: "Chúc cô thành công, đến lúc đó có thể vất vả cô cùng tôi đến Busan."
Lisa cười, gật đầu: "Được, hợp tác vui vẻ."
Sau khi tiễn Diêu Nhạc, Lisa lái xe trở lại công ty, khi cô tới dưới tòa nhà thì đèn đêm đã sáng. Lisa rất mệt mỏi, Diêu Nhạc có thể nói, một khi không cẩn thận sẽ bị nàng lừa, nếu không có kinh nghiệm phong phú, đời trước cô đã đối phó với nữ nhân như hồ ly này mấy lần, chỉ sợ phải đi vào bi kịch.
Khi đến công ty, Lisa không vào bãi đậu xe dưới tầng hầm, mà chỉ tìm chỗ đậu xe bên cạnh, sau đó tắt đèn nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng lại không nghĩ tới ngủ thϊếp đi.
Không biết cô ngủ bao lâu, thấy điện thoại bên cạnh vẫn còn rung, cô nhấc máy còn mang theo thanh âm ngái ngủ: "Alo, ai vậy."
Chaeyoung sửng sốt một lúc, nhưng khi thanh âm buồn ngủ mông lung của cô, lập tức nhẹ giọng nói: "Em đánh thức chị sao? Đi ngủ sớm như vậy, có phải mệt lắm không?"
Đầu óc của Lisa trở nên rõ ràng hơn, ngáp một cái rồi dụi mắt: "Không có, nếu em không gọi đánh thức chị dậy, chỉ sợ chị ngủ trên xe đến ngày mai."
Chaeyoung cau mày: "Chị ngủ quên trên xe? Hiện tại đang ở đâu, buồn ngủ còn lái xe?"
Chaeyoung nghe thấy lời cô nói liền có chút lo lắng, buồn ngủ lái xe rất nguy hiểm, hiện tại giờ này ngủ quên trên xe không đến mức ở dưới lầu mà còn không đi lên, e rằng còn ở văn phòng.
"Ngoan, đừng lo lắng. Chị lái xe đến công ty, nghỉ ngơi một lúc, hiện tại không còn buồn ngủ. Hôm nay chị gặp Diêu Nhạc giám đốc của tập đoàn Thiên Hòa, nói chuyện công việc với cô ấy có chút hao tổn sức lực, cho nên mới mệt mỏi."
"Diêu Nhạc? Cô ta là con cáo già, giao tiếp với cô ta không mệt mỏi mới lạ." Ngữ khí của Chaeyoung có chút lạnh lẽo, trước đó làm khó dễ nàng, sẽ không lại khi dễ Lisa đi?
"Phụt, cô ấy ở trước mặt chị khen em rất nhiều lần, vậy mà em lại đánh giá cô ấy như vậy a?" Lisa buồn cười, tựa hồ cô nghe thấy Chaeyoung tức giận.
Chaeyoung nghe thấy cô cười, tâm tình dịu đi: "Nói chuyện thế nào? Chị định hợp tác với tập đoàn Thiên Hòa sao?"
Lisa nói với nàng vài câu thanh tỉnh lên rất nhiều, mở cửa xe chuẩn bị lên lầu: "Ừm, tuy cô ấy rất khôn khéo, nhưng là khôn khéo vừa phải, cho nên sẽ không từ bỏ cơ hội này. Bất quá, cô ấy không thể làm chủ Thiên Hòa, dù tạm thời bắt lấy cô ấy, nhưng còn phải đến Busan tiếp tục nói chuyện với Diêu Hành."
Chaeyoung suy nghĩ một chút: "Chị muốn La thị đi vào thành phố Busan sao?"
Lisa bước vào thang máy, câu khóe môi cười: "Ừm, có phải chị với em tâm linh tương thông hay không?"
Chaeyoung nở nụ cười: "Sao chị biết em đã hợp tác với Thiên Hòa?"
"Ừm, Diêu Nhạc nhắc tới em, chị nghĩ hẳn là em cũng đã hợp tác với cô ấy. Hơn nữa, chị đã đoán trước là em chọn mở rộng thị trường ở Busan."
Lúc này Chaeyoung đã mặc quần áo, lấy chìa khóa đi ra ngoài: "Tiểu La tổng, hiện tại chúng ta đang ở trong quan hệ cạnh tranh, em làm gì chị cũng đoán được, vậy không phải rất đáng sợ sao?"
Chaeyoung ở đầu dây bên kia rất an tĩnh, hẳn là đang ở nhà, cho nên khi nàng đóng cửa Lisa có thể nghe thấy rõ ràng, trong lòng không nói nên lời, thấp giọng cười nói: "Sao lại đáng sợ, những thứ chị có, về sau đều là của em. Bất quá hiện tại em ra ngoài làm gì?"
Chaeyoung dừng động tác trên tay một hồi, vốn muốn phủ nhận, nhưng lại nghĩ có lẽ Lisa đã nghe thấy động tĩnh, cho nên lạnh giọng nói: "Đã muộn như vậy, vợ em còn la cà bên ngoài không về nhà, em đi xách cô ấy trở về."
Lisa cười thành tiếng: "Ai lại như vậy, có vợ thông minh đáng yêu như thế này mà còn la cà không về nhà, nhất định phải giáo huấn."
Chaeyoung không ngăn được ý cười trên mặt, nhưng vẫn đè giọng nói: "Là họ La muộn tao."
Nàng nghe thấy tiếng cười của Lisa ở đầu dây bên kia, nhu hòa dễ nghe, nhưng có lẽ là ở trong thang máy, thanh âm không được rõ ràng lắm, sau một tiếng động nhẹ, giọng nói bên kia truyền đến rõ ràng: "Chaeyoung, chị muốn..."
Cô nói ra hai chữ thì dừng lại, Chaeyoung còn nghĩ tín hiệu bị cắt, lại kêu Lisa một tiếng: "Lisa?"
"Chị muốn sau này mỗi buổi tối trở về nhà riêng của chúng ta, sau đó cuối tuần về nhà bồi ba mẹ chị với dì Hoàng, được không?" Lisa đã đến văn phòng, nghiêm túc nhìn màn đêm rực rỡ ánh đèn bên ngoài. Cô suy nghĩ rất lâu, cô và Chaeyoung quá bận rộn, rõ ràng chỉ cách nhau 30 phút lái xe, nhưng một tháng lại không gặp nhau được mấy lần.
Đời trước, cô vẫn luôn oán trách ba La và mẹ La bận rộn với công việc mà bỏ bê chính mình, cho dù sau này có hiểu ra thì loại xa cách cùng cô lập này cũng không thể quay trở lại. Cô vô tình nhìn thấy thuật ngữ tình lữ trên mạng, đất khách cùng bận rộn cuối cùng dẫn đến tan vỡ một mối quan hệ.
Mặc dù Chaeyoung có thể hiểu, cũng không có oán trách, nhưng cô cảm thấy khó chịu. Ước nguyện nỗ lực ban đầu là để cho Chaeyoung có thể quang minh chính đại cùng mình ở bên nhau sớm một chút, nhưng cô không biết sẽ mất bao lâu. Cô không thể nói ra lời hứa không có kỳ hạn, sau đó để Chaeyoung yên tâm thoải mái chấp nhận.
Trong lòng cô, Chaeyoung yếu đuối hơn những cô gái bình thường, cũng cần được che chở nhiều hơn. Cô có bạn bè, có cha mẹ và dì Hoàng yêu thương, nhưng trong thế giới của Chaeyoung, tựa hồ vĩnh viễn chỉ có một mình cô.
Cô không thể không màng bất luận cái gì mà chỉ suy xét một mình nàng, nhưng cô vẫn muốn cho nàng những gì tốt nhất mà mình có thể cho. Lúc trước cô muốn Chaeyoung giao lưu kết bạn nhiều hơn, hiện tại cô cảm thấy cải trắng của mình rất thủy linh, muốn kết bạn thì phải mang theo mình, nếu không nàng nhất định sẽ bị người mơ ước, chuyện này khiến cô không khỏi lo lắng.
Ở đây Lisa đang suy nghĩ, trong khi bên kia Chaeyoung sững sờ hồi lâu, sau đó lấy lại tinh thần theo bản năng nói: "Chị nói cái gì?"
Lisa cảm thấy trong lòng có chút chua xót, thấp giọng nói, "Chị nói về sau thứ hai đến thứ sáu chị liền ăn vạ em, ừm, sau đó mỗi buổi tối em đều gặp chị, hơn nữa có lẽ còn sẽ tới đón chị."
Đôi mắt đen của Chaeyoung đột nhiên sáng lên, làm sao cũng không áp được vui sướиɠ trên mặt. "Vậy... vậy chị nói thế nào với chú La dì La?"
"Ừm, dạo này chị rất bận, cho nên chị đã nói với họ là từ thứ hai đến thứ sáu chị sẽ không về, sau đó liền có thể đến chỗ của em, em không cao hứng sao?" Lisa cười trêu chọc nàng.
Chaeyoung đỏ mặt, thu ý cười, vô thức khởi động xe lái ra khỏi ga ra, phản bác lại cô: "Mỗi ngày đều tới đón chị, không vui."
Lisa nhướng mày, nghe thấy tiếng động cơ, nói, "Không được lái xe khi nghe điện thoại, không an toàn." Ý tứ là Chaeyoung cúp điện thoại, nhưng khi nghe giọng nói bên kia, Chaeyoung ngoan ngoãn tắt xe đậu ở ven đường.
Lisa xoa xoa trán: "Ngốc, chị cúp máy trước, lái xe cẩn thận."
Chaeyoung cúp điện thoại, cảm thấy mình có chút ngốc, nhưng nghĩ đến lời Lisa nói, nàng lại bật cười. Sau khi khởi động xe, nàng lái xe nhanh hơn một chút vì không thể chịu đựng được nữa, muốn nhanh chóng gặp Lisa.
Lisa bóp thời gian, thu dọn đồ đạc đi xuống cầu thang. Vừa đi ra khỏi tòa nhà công ty, trong tầm mắt liền xuất hiện một chiếc ô tô màu trắng, Lisa nhướng mày bước nhanh tới, lúc Chaeyoung định xuống xe liền đi tới ghế phó lái, nghiêng đầu nhìn Chaeyoung: "Mau lái xe đi."
Chaeyoung không trả lời, chỉ cười cười, sau đó cúi người thắt dây an toàn cho cô: "Đói bụng không? Em đưa chị đi ăn."
"Ừm."
Chaeyoung lái xe đưa Lisa đến một con phố nhỏ, là lần đầu tiên Lisa tới đây, nhưng nhìn ánh đèn của tòa nhà phía xa, đại khái cô biết nó không xa tiểu khu nơi Chaeyoung sống.
Sau khi đậu xe xong, Chaeyoung đưa Lisa đi qua ngõ nhỏ, rõ ràng cách đây vài năm đây là khu chợ đêm rực rỡ. Cô đã nhiều năm không về, Yến Kinh trong trí nhớ của cô ở đời trước cũng là một đô thị sầm uất, hiếm khi có cơ hội đến con phố nhỏ tràn đầy sức sống này. Con phố nhỏ này có khá nhiều người trẻ tuổi, lớn tuổi, học sinh dưới bộ dáng tình lữ, cùng vờn quanh bên ngoài cao ốc có chút không hợp nhau.
"Chị thậm chí còn không biết ở đây có một khu phố cổ như vậy." Lisa có chút kinh ngạc cảm thán. Chaeyoung câu môi nở nụ cười: "Ừm, em cũng là trong lúc vô tình đi dạo rồi phát hiện ra." Nàng rất bận, cho dù ở xa cũng không để ý lắm. Bởi vì lần đó Lisa gọi điện nói với nàng đừng buồn chán ở nhà, kêu nàng đi ra ngoài một chút, cho nên mới phát hiện ở đây có một nơi như vậy.
Lisa nghe nàng nói vậy, vươn tay nắm lấy tay nàng, siết chặt. Chaeyoung sửng sốt một chút, nhìn người đang nắm tay mình, hơi cúi đầu, sau đó nhẹ nhàng nở nụ cười. Hai người nắm tay nhau đi trong đám đông, cuối cùng dừng lại ở một quán nhỏ: "Quán này là một đôi vợ chồng kinh doanh, không lớn nhưng sạch sẽ, hương vị nhà làm, ăn ở đây được không?"
"Em quyết định là được rồi." Hai người đi vào, bà chủ đứng trước quầy phân loại sổ sách, vừa nhìn thấy Chaeyoung liền lập tức bật cười:" Tiểu Chaeng? Đã lâu không gặp, có phải rất bận hay không a, nhìn con lại gầy đi."
Lisa quay đầu nhìn Chaeyoung, nén cười, Tiểu Chaeng? Chaeyoung tự nhiên thấy được ý cười trong mắt cô, có chút mất tự nhiên, nhìn bà chủ cười nhàn nhạt: "Con có chút bận, hôm nay mang bạn đến đây nếm thử tay nghề của chú Park."
Bà chủ nhìn Lisa, cười đến rất nhiệt tình: "Cô gái này xinh đẹp quá, Tiểu Chaeng lớn lên xinh đẹp, bạn bè cùng thanh tú a. Muốn ăn gì thì cứ nói, ta kêu chú Park làm."
Hai người chọn một bàn nhỏ, gọi mấy món ngon, bà chủ ở phia trước gọi chồng mình: "Lão Park, Tiểu Chaeng mang bạn tới, mau dọn đồ ăn đi."
"Cái bà này, lớn giọng như vậy, cũng không sợ làm phiền khách nhân. Tiểu Chaeng muốn ăn gì, để chú Park bộc lộ tài năng."
Một tay ông chủ cầm cái khay, bưng mấy miếng dưa hấu, đưa cho bà chủ một miếng, đặt phần còn lại trước mặt Chaeyoung rồi chào hỏi Lisa.
Hai người ngồi đợi dọn đồ ăn, nhìn bà chủ và ông chủ ở nơi đó ta một câu ngươi một câu, nhìn như đang tranh cãi nhưng lời nói đều là ăn ý thân mật của đôi vợ chồng già. Lisa nhìn bọn họ, sau đó đem ánh mắt dừng ở trên người Chaeyoung đối diện: "Rất thích loại cảm giác này sao?"
Chaeyoung thu hồi ánh mắt, tựa hồ có chút ngượng ngùng, nương theo ly che giấu Lisa, tùy ý nói: "Thỉnh thoảng tới đây ăn cơm, môi trường nơi này tốt, chú Park cùng dì đều rất tốt, em cảm thấy rất thoải mái."
Lisa chống cằm nhìn nàng: "Vậy về sau chị tới đây cùng em."
Park Thanh Hàn ngẩng đầu nhìn cô, câu môi cười. Chaeyoung là khách quen, tuy không đến nhiều lần nhưng lần nào cũng chỉ có một mình, cũng không phải là người mang đầy khí chất áp chế đến nơi này ăn cơm, cho nên bà chủ càng chú ý. Sau đó lại tiếp xúc, cũng rất thích đứa nhỏ trông có vẻ thanh lãnh an tĩnh nhưng thực ra lại rất săn sóc hiểu chuyện. Vợ chồng họ vốn có một cô con gái, nhưng mười lăm tuổi lại xảy ra tai nạn, thấy Chaeyoung một mình không mang theo bạn bè nên càng quan tâm nàng hơn.
Hơn mười phút sau, bà chủ bưng đồ ăn lên: "Đây là món ăn đặc sản của gia đình ta, hai đứa có thể nếm thử. Nhiều lần như vậy, còn không thấy Tiểu Chaeng mang bạn tới, cuối cùng mang theo tiểu cô nương tới đây."
Lisa bị gọi là tiểu cô nương không thể nhịn được cười, quay đầu khẽ cười nói: "Em ấy luôn là người cô độc, về sau con sẽ tới cùng em ấy."
Quả thực tay nghề của chú Park không tồi, đặc biệt là tương ớt, rất ngon miệng, độ cay vừa phải, thậm chí ăn với cơm, Lisa có thể ăn vài ngụm.
Nhìn thấy Lisa lấy hết tương ớt vào đĩa nhỏ, Chaeyoung âm thầm lắc đầu. Trước kia đi học đều thích ăn cái này kèm với đồ ăn sáng, nghĩ nghĩ âm thầm ghi nhớ trong lòng.
Sau khi ăn xong, Chaeyoung đứng dậy đi thanh toán, câu môi, thấp giọng hỏi bà chủ, "Dì, nhà dì có bán đơn tương ớt không? Chị ấy rất thích, con muốn mang về một ít."
Bà chủ sửng sốt một chút, nhìn Lisa ở bên kia đang nhìn Chaeyoung, trên mặt mang theo ý cười: "Không bán không bán, đây là nhà ta làm, nếu con thích, dì đưa con một vò. Quan hệ của hai đứa cũng thật tốt, nhìn tiểu cô nương kia có vẻ hiền lành lương thiện, có người bạn tốt thì là chuyện tốt."
Cuối cùng, Chaeyoung không thể từ chối, xách một cái vò bằng đất đen giống như một cái vò rượu nhỏ, Lisa thấy nàng xách một cái vò lại, còn tưởng nàng mua rượu.
"Dạ dày em không tốt, mua rượu làm gì?"
Bà chủ cũng không nói ra, "Chỉ một chút thôi, là nhà chúng ta làm, tặng cho hai đứa nếm thử."
Nghe bà chủ nói, Lisa lại mỉm cười: "Cảm ơn dì, hôm nay đồ ăn rất ngon, tay nghề của chú Park thật sự rất tốt." Cô nói rất chân thành, bà chủ nghe được mặt mày hớn hở.
Trên đường hai người trở về, Lisa vươn tay cầm vò rượu: "Thích rượu này sao?"
Chaeyoung cười lắc đầu, nghiêm túc nói: "Là bởi vì có người thèm ăn đều lau sạch lẽ đĩa của bà chủ, cho nên em không có cách nào liền xin một vò."
Lisa sững sờ một lúc mới lấy lại tinh thần, mở vò ra thì thấy một mảnh đỏ tươi, mùi cay mặn xộc vào mũi, cô lập tức cười cong mày, thấy không có ai để ý liền vội vàng hôn lên má nàng, sau đó đi ở phía trước.
Chaeyoung sờ sờ má mình, không khỏi câu môi.
Về đến nhà đã là 9h30, hai người đi tắm xong nằm trên giường cũng đã gần 10h. Đèn trong phòng đã tắt hết, chỉ để lại đèn ngủ nhỏ, Chaeyoung có chút phấn khích: "Quần áo chị có đủ không, có cần mua không? Còn có đồ dùng hàng ngày, có cần mua thêm không? Còn có thư phòng vẫn còn thiếu một cái ghế."
Lisa xoay người nhìn nàng, nở nụ cười: "Không thiếu gì, chỉ thiếu vợ."
Chaeyoung nhìn cô, sau đó quay đầu lại. Nhìn bộ dáng đáng yêu của nàng, Lisa không nhịn được trêu chọc nàng: "Chaeyoung, em có mệt không?"
Khi Chaeyoung bị cô hỏi như vậy, thân thể lập tức căng thẳng, tim đập nhanh hơn, vừa nghĩ tới lúc nãy Lisa buồn ngủ đến mức ngủ trong xe, mím môi thấp giọng nói: "Em không mệt, nhưng trước đó chị mệt nhọc, tối nay ngủ sớm một chút."
Thấy cổ nàng ửng hồng, Lisa duỗi tay ôm nàng, cười nhẹ nói, "Chị chỉ hỏi em có mệt hay không, sao em lại nói chị mệt? Còn đỏ mặt, cho nên em đang nghĩ cái gì vậy?"
Chaeyoung thấy cô cười có chút trêu chọc, lập tức có chút buồn bực, quay đầu đi chỗ khác: "Mệt, em muốn đi ngủ."
Lisa nhẹ nhàng ôm nàng, nỉ non nói: "Chị có thể ôm một chút không?"
Chaeyoung dựa vào ngực cô, khi nghe thấy nhịp tim của cô, nàng cảm thấy cả người hơi nóng, bị Lisa kéo qua nhưng nàng không dám cử động. Đối phương nhìn nàng, dung mạo xinh đẹp thanh tú nhìn đến ôn nhu vô hại, nhưng không chút nào che dấu được tình tố trong mắt.
Hai người chính thức bên nhau đã hơn một năm, nhưng thời gian gặp nhau rất ít, đối với chuyện thân mật nhất giữa người yêu cũng chỉ có ba lần, kỳ thực nàng đối với Lisa cũng không có bất luận phản kháng gì, thậm chí là vài lần thân mật kia đều khiến nàng hồi tưởng rất lâu.
Lisa ôm nàng, chóp mũi cọ nàng: "Chị sẽ không làm gì xấu, chỉ hôn thôi."
Khi bị cô hôn, Chaeyoung mơ hồ lẩm bẩm, "Rõ ràng là nói ôm một chút."
Lisa thật sự không có làm gì, tuy Chaeyoung rất muốn, nhưng cũng bận tâm Lisa mệt mỏi, cho nên cũng không lăn lộn cô. Bất quá, nàng đã xem nhẹ Lisa tự cho mình là đáng khinh, cuối cùng bị hôn đến thở hổn hển, bụng cũng bị sờ.
Lại một lần nữa bị người này sờ bụng đi ngủ, Chaeyoung vô cùng bất lực, thật đúng là đáng khinh. Nhưng lại là một đêm có cô, khiến Chaeyoung cảm thấy mỹ mãn, trong mơ cũng vô cùng thư thái.
Sáng hôm sau, ăn sáng xong, Chaeyoung đưa Lisa đi làm, sau đó lái xe trở về công ty.
Trước khi xuống xe, Chaeyoung hỏi cô: "Hôm nay có bận không?"
Lisa cau mày, có chút ai oán: "Bận."
Chaeyoung bật cười: "Vậy lại phải tăng ca sao?"
Lisa suy nghĩ một chút: "Có thể là vậy."
"Vậy em tới đón chị, nếu không quá muộn, buổi tối em mua chút rau, chị muốn ăn gì em mang tới đây." Thần sắc Chaeyoung ôn hòa, đối mặt với Lisa thì nàng luôn có thể lấy ra toàn bộ ôn nhu cùng nhẫn nại.
Lisa lắc đầu, nhưng vẻ mặt rất nghiêm túc: "Em không có nhiều thời gian rảnh, tan tầm liền về nhà chờ chị đi, chị làm xong sẽ trở về. Tối qua chị nói đùa đấy, từ nhà đến đây mất hơn ba mươi phút, em về nhà nấu cơm tới đây sẽ mệt." Vừa nói, cô đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, theo bản năng hỏi: "Lúc trước em mua phòng có phải là chọn vị trí không? Cố ý mua nơi đó sao?"
Lisa phát hiện ra một vấn đề, từ nhà đến La thị và Park thị căn bản đều không xa, chỉ trong vòng hai mươi ba phút.
Chaeyoung sửng sốt một chút, sau đó quay đầu đi: "Không có, tùy ý chọn."
Động tác này rõ ràng chính là giấu đầu lòi đuôi, Lisa vừa tức giận vừa buồn cười, vươn tay bóp bóp mặt nàng: "Căn hộ này là mua trước khi xuất ngoại, em đã sớm tính toán bắt cóc chị tới nơi này."
Chaeyoung cúi đầu đỏ mặt tía tai, một lúc sau mới ngẩng đầu nhìn cô, cười cười: "Em thừa nhận, cho dù năm đó chị từ chối em, sau đó ra nước ngoài. Em vẫn đang tính toán làm cách nào theo đuổi được chị, lúc đó em nghĩ, trừ khi chị kết hôn, nếu không em tuyệt đối sẽ không từ bỏ."
Lisa nhìn nàng, trái tim khẽ nhói lên: "Ngốc."
Ánh mắt Chaeyoung sáng quắc nhìn cô, sau đó mới nghiêm túc nói, "Lisa, em cảm thấy đời này quyết định đúng đắn nhất mà em đã làm chính là theo đuổi chị."
Lisa nhìn nàng, sau đó nghiêng người hôn lên môi nàng, chỉ đơn giản chạm vào, quay đầu lại cười: "Ngọt thật, quả nhiên là ăn đường."
Cô nói xong thì chuẩn bị xuống xe, vừa định mở cửa xe lại quay đầu nói với nàng: "Tối nay đừng tới đón chị, chị tự lái xe về, nếu không em chạy hai đầu sẽ mệt."
"Được." Chaeyoung sợ bị thu hút lực chú ý, cũng không xuống xe mà chỉ nhìn Lisa rời đi. Lisa vừa bước đến cửa tòa nhà thì gặp Kai: "La tổng, chào buổi sáng, thật trùng hợp."
Lisa liếc nhìn hắn rồi gật đầu, sau đó phớt lờ hắn đi thẳng vào tòa nhà. Thấy thái độ lãnh đạm của cô, Kai có chút thất vọng, xoay người nhìn chiếc Mercedes màu trắng rời đi, nghĩ đến lúc Lisa vừa xuống xe, vẻ mặt cô rất ôn nhu dễ chịu, tựa hồ đang chào hỏi người trong xe.
Cóthể thấy Lisa có quan hệ tốt với chủ nhân chiếc xe, nhưng Kai không thấy rõngười ngồi trong xe, có thể làm Lisa lộ ra vẻ mặt này chẳng lẽ là bạn trai?
Hắn chỉ là vô thức nghĩ nhiều một chút, cũngkhông rối rắm nữa, tuy Lisa tuổi trẻ xinh đẹp, lại có địa vị cao, hắn còn chưanghĩ tới giữa bọn họ có thể có cái gì, nhưng trong lòng có chút mất mát.
Chaeyoung nhìn Lisa đi lên, nàng cũng nhìn thấy Kaiđang chào hỏi Lisa, lập tức hơi nhíu mày. Người kia, nàng có chút ấn tượng,cũng là sinh viên khoa Kinh doanh của Đại học Yến Kinh, Chaeyoung và hắn họccùng trường đại học nhưng không cùng chuyên ngành, hai người từng gặp qua vàilần, Chaeyoung cảm thấy hắn không tốt cho lắm.
Nàng có thể cảm giác được Kai rất giống với nànglúc trước, nhưng cũng hoàn toàn bất đồng, gia cảnh Kai không tốt, nàng cũng đãnghe thấy chuyện này. Cho nên nàng có thể nhìn ra người này giống như khôngthèm để ý đến bất cứ điều gì, kỳ thực là thấp kém cùng tự tôn trong xương cốt.Bất quá nàng có ấn tượng với hắn là bởi vì hắn từ bỏ nghiên cứu sinh sau khikết quả đại học được công bố, cuối cùng một sinh viên khác ban đầu không đủđiều kiện đã có được vị trí.
Thế giới không có bức tường kín gió, nghe nóinguyên nhân Kai rời khỏi là thỏa thuận. Mà lúc đó nàng để Trần Quảng Mạc đề cửmột số đồng học cho nàng cũng nhắc đến Kai. Chaeyoung cũng đã từng gặp hắn,nhưng trong lúc nói chuyện, nàng cảm thấy hắn quá thông minh, đúng là có cảmnhận được năng lực của hắn, nhưng hắn lại thiếu đơn thuần của một sinh viên ởlứa tuổi này.
Bản thân Chaeyoung cũng không đơn thuần, suy xéttính kế quá nhiều nên biết người như vậy đáng sợ như thế nào, cho nên nàng từchối đề cử của Trần Quảng Mạc, không nghĩ tới vòng đi vòng lại, hắn đã vào Lathị.
Vốn dĩ đây chỉ là chuyện bình thường, La thị cóhàng vạn nhân viên, đủ loại người, Kai cũng không phải loại người gian ác, cóthể vào La thị là chuyện bình thường. Chỉ là nhìn thấy vẻ mặt của hắn khi đốimặt với Lisa, Chaeyoung không hiểu sao lại cảm thấy hắn làm nàng khó chịu.
Chaeyoung cảm thấy không thể hiểu được thànhkiến của mình, cau mày, khởi động xe rời đi.
Trở lại công ty, Tôn Nhã đang chờ nàng: "Parktổng, có khách đang chờ ngài, nhưng cô ấy không chịu nói cho tôi biết danhtính, chỉ nói cô ấy có quan hệ thân thiết với ngài, đang có việc gấp tìmngài."
"Không chịu nói tên? Nam hay nữ?"
"Là nữ, cô ấy rất xinh đẹp, hơn nữa nhìn côấy không giống người bình thường, tôi không dám chậm trễ, cho nên để cô ấy chờtrong Phòng VIP."
Chaeyoung hơi nhíu mày, đi theo Tôn Nhã đứng ởcủa phòng VIP, suy nghĩ một lúc mới nói: "Có phải thoạt nhìn hơn ba mươibốn mươi tuổi, nhưng lại rất thành thục, khí chất có chút đường hoàng, khokhông cười có chút lãnh diễm, cười rộ lên thì rất phong lưu, giống như hoa hồđiệp?"
Tôn Nhã hơi há to miệng, nghĩ nghĩ liền dùng sứcgật đầu. Giây tiếp theo, cánh cửa lạch cạch mở ra, Phó Thư Nghiên liếc mắt nhìnChaeyoung: "Em nói ai ba mươi bốn mươi tuổi, tôi còn chưa tới 30!"
Tôn Nhã có chút xấu hổ, tai nữ nhân này quá thínhrồi. Thần sắc Chaeyoung như thường ra hiệu cho Tôn Nhã đi trước, sau khi bướcvào không mặn không nhạt nói: "Ba mươi tuổi cũng già đầu rồi, tôi mười sáutuổi hai người đã ở bên nhau, hiện tại tôi cùng Lisa đều đã ở bên nhau hơn mộtnăm, chị vẫn là độc thân."
Phó Thư Nghiên nghe xong ánh mắt ai oán, tựa hồtrầm xuống, nhưng sau đó lại kinh ngạc nói: "Sao em biết lúc đó hai chúngtôi ở bên nhau?"
Chaeyoung liếc mắt nhìn cô: "Tôi đã nóilòng hiếu kỳ gϊếŧ chết một con mèo, chị có chắc muốn biết không."
Phó An Nhiên không tin tà, càng thêm tò mò:"Chắc chắn!"
Mặc dù Chaeyoung trông có vẻ bình tĩnh nhưng vẫnrất xấu hổ, bất quá nàng không phải là hài tử vô tri như lúc trước, cũng đãcùng Lisa làm chuyện nên làm. Nàng hừ lạnh một tiếng: "Vào ngày sinh nhậtcủa tôi, Lisa đến tặng quà sinh nhật cho tôi, chúng tôi đang ở phòng thay đồtrong phòng nghỉ."
Phó Thư Nghiên ngây người một lúc, biểu tìnhtrên gương mặt xinh đẹp dần dần trở nên méo mó: "Hai người... haingười..."
Mặt Chaeyoung đỏ lên, nhưng vẫn mạnh mẽ ép mìnhlấy cao độ đạo đức: "Khi đó chúng tôi còn chưa thành niên, tôi mười sáutuổi, Lisa mới mười bảy tuổi. Tôi còn không biết là tôi thích chị ấy, chị ấyvẫn chưa thích tôi."
Phó Thư Nghiên tự nhận mình là người giáo dưỡngtốt, lúc này trong lòng cũng không nhịn được ngọa tào điên cuồng gào thét, hậnkhông thể tìm một cái lỗ chui vào: "Hai người không biết kêu một tiếngsao!"
Chaeyoung hừ một tiếng: "Tôi còn chưa phảnứng kịp, chị đã đè người ta xuống rồi. Nếu tôi kêu một tiếng, chỉ sợ hai ngườisẽ có bóng ma, hơn nữa chỉ sợ lần đó là lần cuối cùng của chị đi?"
Mặt Phó Thư Nghiên đỏ trắng đan xen, tức giậnđến nghiến răng: "Em câm miệng đi! Lúc trước tôi còn suy nghĩ, sao em cóthể bắt lấy được người nhạt nhẽo muộn tao như Lisa, hóa ra là hắc hoàng trongxương cốt đều chiếm hết."
Vẻ mặt Chaeyoung không cho là đúng: "Tôi đãnhắc nhở chị, là chị kiên trì muốn biết."
Sau khi phẫn hận xong, tựa hồ Phó Thư Nghiênnghĩ đến Cố Nguyễn, cô chậm rãi ngồi xuống, thần sắc suy sụp: "Chaeyoung,cảm tình của em cùng Lisa vẫn tốt chứ?"
Chaeyoung quay đầu lại nhìn cô, không nói gì.Bên kia Phó Thư Nghiên lại cười tự giễu nói: "Tôi lại hỏi vớ vẩn rồi, lúcđó hai người không làm bất cứ hành động thân mật nào, tôi có thể thấy được côấy rất yêu em, em càng không cần phải nói. Nhưng Cố Nguyễn, hiện tại tôi khôngdám xác định cô ấy yêu tôi, không nói yêu tôi, không hận không chán ghét tôi làtốt rồi."
Chaeyoung nhẹ giọng cười: "Phải không,nhưng lúc đó ở bệnh viện chúng tôi còn chưa ở bên nhau. Cho dù chị nói với tôilà chị ấy có thể thích tôi, tôi cũng không dám tin. Về phần chị ấy... chị ấycòn tưởng tôi đã không còn thích chị ấy nữa."
Phó Thư Nghiên có chút kinh ngạc: "Haingười chưa ở bên nhau? Tôi tưởng hai người đã là một đôi rồi, cô ấy đối với emrất thân mật."
Chaeyoung lắc đầu, thần sắc có chút đăm chiêucùng hoài niệm: "Con người rất kỳ quái, khi đặc biệt muốn một thứ gì đó,dù ở xa đến đâu cũng sẽ dùng hết toàn lực. Nhưng nếu một ngày, chị cảm thấy xaxôi không thể với tới liền ở ngay trước mặt, ngược lại chị sẽ nhìn không thấu,sẽ cảm thấy sợ hãi. Ngay cả một chút không có khả năng sẽ được phóng đại vôhạn, bởi vì sợ thất vọng. Khi tôi mười sáu tuổi, phát hiện ra mình thích chịấy, sau đó thổ lộ, chị ấy từ chối tôi còn xuất ngoại du học. Trong ba năm nàythậm chí tôi còn không gặp chị ấy, cũng không dám gọi điện, khi gặp mặt chị ấyvẫn rất tốt với tôi, nhưng tôi cảm thấy chị ấy đã sớm quên mất chuyện tôi thíchchị ấy. Phó Thư Nghiên, nhìn thấy chúng tôi chị có thể thấy rõ, vậy tại sao chịlại không thấy rõ cảm tình giữa hai người. Tôi nhìn ra được cô ấy yêu chị, nếukhông, chị cưỡng bách cô ấy, cô ấy không trả thù chị đã không tồi. Đã gần sáunăm, cô ấy có kết giao với người khác không?"
Phó Thư Nghiên lắc đầu, cô vẫn đang tìm người đểmắt đến, vì sợ Cố Nguyễn sẽ ở bên người khác.
Chaeyoung nhìn cô hiếm khi lộ ra dáng vẻ thấtvọng, nhẹ nhàng nói: "Lần trước Lisa nhậm chức, ở tiệc rượu của La thị tôicó gặp cô ấy."
"Cố Nguyễn?" Phó Thư Nghiên lập tứcngẩng đầu lên nhìn Chaeyoung.
"Ừm, cô ấy bị Hoắc Thâm quấy rầy, Lisa giúpcô ấy giải vây."
Sắc mặt Phó Thư Nghiên lập tức lạnh xuống:"Đứa con phế vật của lão nhị Hoắc gia? Hắn khi dễ Cố Nguyễn?"
"Ừm, bất quá không xảy ra chuyện gì. Hơnnữa, Lisa nhà tôi vì giúp chị, cố ý nói lúc trước ở Mỹ đυ.ng phải chị, tôi họctheo ngữ khí lúc đó của chị trong bệnh viện, sau đó ... bị trách mốc mộtphen."
Phó Thư Nghiên: "..." tâm nhãn tổnggiám đốc Park thị như thế nào còn nhỏ hơn cây kim.
"Không cần chửi thầm tôi, chị nên cảm ơn Lisa."
"Được rồi được rồi, nên cảm ơn Lisa nhà em.Em ấy... em ấy rất quan tâm đến tôi sao?" Phó Thư Nghiên nhắc tới thần sắcliền khẩn trương, ngón tay đều xoắn vào nhau.
Chaeyoung bất đắc dĩ: "Đúng vậy, chị chorằng đây là lần đầu tiên cô ấy bị Hoắc Thâm quấy rầy sao? Biết rõ hắn mang ýxấu, nhưng vẫn tới tiệc rượu, chỉ sợ là vì tìm chị, kết quả là chị khôngtới."
Phó An Nhiên không khỏi nhíu mày: "Tôi...Tôi đã lâu không liên lạc với em ấy."
Chaeyoung nhìn cô, nhẹ giọng nói: "Kỳ thựcmọi chuyện đều sẽ không tệ hơn hiện tại, nếu chị còn thích cô ấy, vậy đừng trìhoãn nữa. Nếu tôi giống chị, e rằng 30 tuổi, Lisa cùng tôi còn sẽ không ở bênnhau."
Bị phun tào cộng thêm đâm đau, Phó Thư Nghiêncảm thấy rất đau lòng, nhưng nghĩ lại thì quả thật đúng là như vậy, Lisa trôngnhư lão cán bộ, muộn tao lại đứng đắn, Chaeyoung cũng lạnh như băng, sao lạibắt lấy được cô. Phó đại thiết kế hơn Park tổng gần 8 tuổi, kéo xuống da mặt:"Sao em theo đuổi được Lisa vậy?"
Mặc dù Cố Nguyễn trông vũ mị gợi cảm, nhưngtrong xương cốt rất truyền thống, nói đến hẳn là giống Lisa, ôn nhu nhưng muộntao.
Chaeyoung thương tiếc nhìn cô một cái, không nóilời nào. Nhưng Phó Thư Nghiên lại thấy sắc mặt nàng đỏ lên, có chút mất tựnhiên, tự hỏi một lúc lâu, Chaeyoung mới phun ra sáu chữ: "Giả đángthương, câu dẫn người."
Phó Thư Nghiên nhìn Chaeyoung, thật lâu sau mớicười to: "Tôi... tôi thực sự không thể tưởng tượng nổi."
Chaeyoung trừng mắt nhìn cô: "Tôi tư vấntình cảm cho chị trong giờ làm việc của tôi, Phó thiết kế, nhớ chuyển khoản chotôi, 20 vạn, thời gian của tôi rất quý giá." nói xong liền lập tức rời đi,cũng mặc kệ Phó Thư Nghiên kêu nàng.
Vốn dĩ Phó Thư Nghiên đang muốn tìm Chaeyoungnói chuyện công tác, tạm thời gác lại, nghĩ đến lời nói của Chaeyoung, CốNguyễn ... nàng thật sự không bỏ xuống được. Người này cùng cô gút mắt quá sâu,vốn dĩ cho rằng chỉ là tuổi trẻ phóng túng chơi đùa, nhưng cuối cùng lại bịnàng hoàn toàn câu hồn, thậm chí còn nghĩ ở bên người khác mà quên mất CốNguyễn. Nhưng cuối cùng những người có thể lọt vào mắt xanh của cô cũng đềumang theo bóng dáng của Cố Nguyễn, hơn nữa nàng vẫn luôn cảm thấy cô rất hamchơi nên cũng không dám tiềm quy tắc với người khác, vì sợ cô và Cố Nguyễn sẽkhông bao giờ trở lại được.
Nghĩ đến Chaeyoung nói lần trước là lần cuốicùng của hai người, Phó Thư Nghiên có chút ai oán, nhưng đó là sự thật
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top