41-45


Taxi về về đến căn hộ mất hơn 20 phút, khi xe dừng lại, Chaeyoung rất nhạy bén, khẽ lung lay đầu, mơ hồ nói: "Tới rồi sao?"

Lisa trả tiền xe rồi thấp giọng nói vào tai nàng: "Tới rồi." Cô xuống xe, đỡ Chaeyoung từ bên kia đi xuống. Chạm vào không khí ẩm ướt lạnh lẽo bên ngoài, Chaeyoung đang buồn ngủ liền thanh tỉnh hơn, nàng đứng thẳng người, ngơ ngác nhìn xung quanh: "Nơi này có chút quen thuộc."

Nàng lắc đầu, có chút khó hiểu nhìn Lisa, Lisa không nói gì, vươn tay kéo nàng đi về phía căn hộ. Rốt cuộc Chaeyoung lấy lại tinh thần: "Sao lại trở về?"

Lisa bật đèn phòng khách lên, ánh mắt lưu luyến trên mặt Chaeyoung, trong đôi mắt màu đen vẫn chưa che giấu được vẻ mệt mỏi, đáy mắt cũng có chút u ám, vừa rồi nàng che giấu tốt đến mức cô không thể nhìn ra.

"Cậu buồn ngủ như vậy, hơn nữa có phải vì lệch múi giờ không?" Nếu lệch múi giờ, hiện tại đã hơn tám giờ, cũng không đến mức buồn ngủ như vậy, cho nên rất có khả năng ban ngày nàng không nghỉ ngơi liền ra ngoài, cho nên mới thành bộ dáng hiện tại.

Chaeyoung dụi dụi mắt, áp xuống mệt mỏi: "Cũng còn tốt, là trên xe quá ấm áp nên ngủ gật."

Lisa biết rõ tự chủ của Chaeyoung, có thể khiến nàng ở trong xe buồn ngủ như vậy nhất định là chịu không nổi.

"Trước tiên cậu đi nghỉ ngơi đi, đợi chút nữa dậy rồi chúng ta ăn cơm." Lisa đẩy phòng ngủ bên phải ra, ra hiệu Chaeyoung đi vào. Phòng ngủ lát sàn gỗ đơn, trên giường trải bộ chăn ga sọc xám nhạt, cạnh cửa sổ là bàn học, giá sách đầy ắp sách. Phòng được sắp xếp gọn gàng, bài trí đơn giản cùng trang nhã, phù hợp với tính cách của Lisa.

"Đệm giường đều sạch sẽ, thay đồ ngủ trước rồi đi ngủ, có chuyện gì tinh thần tốt lại nói." Cô không cho Chaeyoung cơ hội từ chối, mở tủ lấy một bộ đồ ngủ màu xanh đậm đưa cho Chaeyoung, chỉ vào phòng tắm.

Chaeyoung nghiêng đầu có chút khó hiểu nhìn cô, sau đó ngoan ngoãn đi vào phòng tắm. Sau khi nàng xoay người bước vào, khóe môi Lisa câu lên, trong mắt ẩn chứa ý cười nhu hòa, Chaeyoung như vậy rất đáng yêu, có chút lạnh lùng lộ ra biểu tình đáng yêu như vậy khiến cô không khỏi mềm lòng.

Điều cô không biết chính là, Chaeyoung đang mơ mơ màng màng ở trong phòng tắm rốt cuộc không có bộ dáng mơ hồ, nàng dựa vào tường phòng tắm, nhìn xuống váy ngủ trong tay, sau đó chôn vào ngực, trên khuôn mặt thanh lãnh tràn ra một tia ý cười.

Một lúc sau, Chaeyoung đã thay đồ ngủ đi ra, tinh thần nàng có vẻ không được tốt lắm, váy ngủ bằng lụa màu xanh lam bó chặt ở eo phát họa ra cường cong nhu mỹ của cơ thể nàng. Trông gầy đi rất nhiều, tuy gầy nhưng lại có chút đường cong nên có.

Áo ngủ có chút rộng, cổ áo của Chaeyoung tựa hồ mở ra một mảnh, lộ ra da thịt trắng nõn, Lisa ngẩng đầu lập tức nhìn thấy xương quai xanh tinh xảo dưới cổ nàng. Chaeyoung rất trắng, dưới ánh đèn nhu hòa da thịt như được nhuộm ánh sáng rạng rỡ, giữa xương quai xanh có một màu xanh lục bảo đậm, mặt dây chuyền ngọc bích giống như giọt nước càng làm cho nàng trắng hơn.

Trái tim Lisa như bị bóp nghẹt, cảm thấy một cỗ chua xót cùng nhiệt huyết cuồn cuộn trong lòng. Cô đã tặng cho Chaeyoung vào sinh nhật lần thứ mười sáu của nàng, cô còn nhớ rõ lúc ấy mình nói nó không phù hợp với thân phận của nàng, chỉ có thể đeo đến trường.

"Ai nói, tôi sẽ luôn mang theo." Lời nói trẻ con của nàng khi đó vẫn còn văng vẳng bên tai, Lisa hít một hơi.
Khi liếc mắt nhìn xuống, cô nhìn thấy một đường cong tinh xảo như ẩn như hiện, vòng cung phồng lên ẩn hiện dưới lớp vải xanh, lộ ra một cỗ gợi cảm cùng mị hoặc, trong lòng lập tức bị cảm xúc hoảng sợ xua tan, cô vội vàng dời tầm mắt: "Cậu... cậu ngủ trước đi, tới tám giờ tôi sẽ gọi cậu dậy."

"Ừm, được, cậu đói bụng thì ăn trước đi." Chaeyoung bất động thanh sắc nắm cổ áo, liếc mắt nhìn vành tai ửng đỏ của cô, áp xuống ý cười trong mắt. Nhưng quả thật là nàng rất mệt, cô dặn dò một câu nàng liền chui vào chăn, khi đi lên thì váy của nàng đã bị chăn cuốn lấy, lộ ra cẳng chân trắng như sứ, rút vào trong chăn thì biến mất.

Lisa nhanh chóng chặn lại loại ánh mắt cùng suy nghĩ có chút mạo phạm của mình, giơ tay tắt đèn phòng ngủ, chỉ để lại ngọn đèn bàn mờ ảo. Cô vẫn nhớ rõ Chaeyoung rất sợ bóng tối, khi hai người sống chung với nhau, trong phòng ngủ của Chaeyoung sẽ có một ngọn đèn ngủ cũ nát, khi nói chuyện với Chaeyoung, nàng có chút quẫn bách nói ra nguyên nhân.
Bởi vì thỉnh thoảng Mẹ Park trực ca đêm, khi nàng ở nhà một mình chỉ bật đèn mới có thể ngủ ngon, ánh sáng yếu ớt, không chói mắt cũng không tốn nhiều điện.

Cô nhìn người đang ngủ trên giường, sau đó nhẹ nhàng ra ngoài, chính cô cũng không nhận ra ánh mắt mình nhìn Chaeyoung ôn nhu như thế nào. Sau khi cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại, Chaeyoung mở mắt ra nhìn ngọn đèn, sau khi nhắm mắt lại, khóe mắt có giọt lệ ẩn vào trong tóc.

Nàng rất buồn ngủ, nhưng khi xuống xe lại thay quần áo thì đã thanh tỉnh rất nhiều, nằm trên giường của Lisa, trong lúc nhất thời nàng không muốn ngủ. Mùi hương của Lisa quanh quẩn ở xung quanh nàng, nàng vùi mình vào chăn bông hít một hơi thật sâu, ngửi thấy mùi hương ấm áp, giống như kẻ biếи ŧɦái, nhưng nàng không khắc chế được.
Một lúc sau, bị loại mùi hương này bao vây, vốn dĩ giấc ngủ của Chaeyoung luôn không tốt lại hoàn toàn thả lỏng, ngủ một giấc ngon lành. Trong mơ tựa hồ quay trở lại thời điểm mới gặp Lisa, chở nàng về nhà trên đường phố đầy gió của Yến Kinh.

Không biết nàng đã ngủ bao lâu, nàng mơ hồ nghe thấy có động tĩnh nhỏ, mê man một lúc mới mở mắt ra, sau đó toàn bộ ký ức lại hiện về, nàng ôm chăn bông trên người lăn qua lăn lại như hài tử, sau đó nghe thấy một giọng nữ mới dừng lại, liễm mi ngưng thần lắng nghe.

Vì thế người có vẻ mặt nghiêm túc thanh lãnh lại mang tư thế ôm chăn như hài tử, ngẩng đầu dựng tai nghe trộm âm thanh bên ngoài.

"Sao lại chuẩn bị bữa tối muộn như vậy? Hơn nữa nay có bão a, em cư nhiên tự mình xuống bếp?" Từ Thanh đã làm thực nghiệp xong trở về sớm, nhưng lúc này cũng đã hơn chín giờ. Ngày thường lúc này Lisa đã ăn xong đang đọc sách, nhưng hôm nay trở về Lisa vẫn đang nấu cơm.
Tuy Lisa có thể nấu ăn, nhưng sau khi đi du học cô buộc phải ăn bên ngoài, trừ khi nàng xuống bếp thì Lisa sẽ hỗ trợ, nếu không cô rất ít khi nổ súng trong căn bếp này.

Lisa đảo mắt nhìn trong phòng, đè thấp thanh âm thấp giọng nói: "Bạn của em tới Stanford làm học sinh giao lưu, quá mệt mỏi nên ngủ trong phòng của em. Hiện tại đã muộn không tiện ăn cơm bên ngoài, em nghĩ nấu một chút đến khi cậu ấy dậy liền có thể ăn."

Từ Thanh tự nhiên nhìn thấy động tác của cô, vừa nghe cô nói liền nhìn về phía cửa phòng: "Bạn?" Nàng có chút kinh ngạc, sau đó trong lòng trào ra một tia phức tạp, nàng cùng Lisa thuê nhà đã gần ba năm, lại tha hương nơi đất khách có quen biết, theo lý thuyết quan hệ rất thân thiết. Nhưng Lisa rất chú trọng đến đời tư cá nhân, nàng chưa bao giờ được đi vào nơi riêng tư như phòng ngủ, là bạn như thế nào mà Lisa để cho ngủ trên giường của chính mình?
Lisa gật đầu: "Là bạn thời sơ trung, đồng học thời cao trung, lúc em lên đại học xuất ngoại mới tách ra, cậu ấy đến từ Đại học Yến Kinh." Khi giới thiệu Chaeyoung, ánh mắt của Lisa tràn đầy vui sướиɠ, Từ Thanh nhìn thấy lại có chút hụt hẫng.

"Em định nấu gì, có cần chị hỗ trợ không?" nhìn Lisa ở kia có chút luống cuống tay chân sắp xếp lại nguyên liệu nấu ăn, Từ Thanh nói.

"Hôm nay chị bận rộn một ngày, mới trở về sao có thể để chị hỗ trợ em? Em chỉ nấu vài món đơn giản thôi, chỉ có hai người ăn, không thành vấn đề."

Đang nói, cửa phòng đã phát ra động tĩnh nhỏ, hai người đồng thời đưa mắt nhìn qua. Chaeyoung đứng ở cửa, dưới chân mang dép lê, trên người vẫn mặc váy ngủ, lẳng lặng đứng ở nơi đó, ánh mắt quét qua Lisa rồi đảo qua dừng ở trên người Từ Thanh.
"Xin chào, tôi là bạn của Lisa, quấy rầy rồi." Ngữ khí của nàng mười phần lễ phép, nhưng vẻ mặt vẫn thanh lãnh như cũ, dù nàng chỉ đi dép lê mặc váy ngủ, nhưng vẫn không che giấu được loại thong dong cùng sắc bén đã được rèn luyện trên thương trường, khí tràng mười phần.

Từ Thanh nhìn thấy nàng liền ngây ngẩn cả người, nghe đối phương chào hỏi mới lấy lại tinh thần, không thể phủ nhận vừa rồi nàng thật sự bị nữ nhân trẻ tuổi này làm cho choáng váng, kinh diễm còn có chút áp bách.

"Xin chào, tôi là Từ Thanh, học tỷ của Lisa."

Vốn dĩ Lisa cảm thấy biểu tình vừa rồi của Chaeyoung quá lạnh lùng đứng đắn, nhưng khi nhìn thấy Từ Thanh đang nhìn Chaeyoung, cô mới phát hiện Chaeyoung vẫn chưa thay quần áo, lập tức đặt đồ trong tay xuống đi qua theo bản năng che ở trước mặt Chaeyoung: "Dậy rồi à, trước tiên đi thay quần áo đi. Cậu ngủ lâu như vậy hẳn là đã đói bụng, cậu chờ một lát, cơm sắp chuẩn bị xong rồi."
Chaeyoung nhìn cô, lại nhìn phòng bếp: "Cậu học nấu ăn?"

Lisa bị ngữ khí có chút kinh ngạc của nàng hạ đổ, liền vươn tay đẩy nàng: "Chờ lát nữa ăn sẽ biết."

Chaeyoung bị đẩy, hai mắt quạnh quẽ bị ý cười thay thế, trong lòng vô cùng vui vẻ.

Thần sắc Từ Thanh phức tạp nhìn Lisa giống như thay đổi tính tình: "Quan hệ của hai người thật tốt, em đối xử với cô ấy cũng rất khác biệt."

Lisa sững sờ, sau đó khẽ cười: "Bọn em từ sơ trung đã là bạn tốt, nhưng khi đó cậu ấy rất ngoan, không có lạnh lùng như vậy."

Chaeyoung đã thay quần áo xong, bước ra ngoài. Từ Thanh nhìn Lisa đang loay hoay cắt khoai tây, khẽ ho một tiếng: "Chị giúp em xử lý nguyên liệu nấu ăn, em tự làm sao?"

Sau đó, Chaeyoung đã tiến lên, xắn tay áo nói: "Để tôi đi, Từ tiểu thư cũng đã vất vả một ngày, để chị động thủ không thích hợp."
Nàng đi tới chỗ Lisa, cẩn thận rửa tay rồi cầm dao: "Cậu đi rã đông thịt bò đi."

Đương nhiên Lisa hiểu được tay nghề của Chaeyoung, ngoan ngoãn tránh sang một bên, lấy thịt bò ra rồi cúi đầu cởi tạp dề trên người mình: "Lại đây."

Chaeyoung nhìn xuống, thăm dò đi qua, để Lisa tròng tạp dề vào trên người nàng. Lisa không cảm thấy có cái gì không đúng, đi vòng ra phía sau buộc dây tạp dề cho nàng. Thấy Từ Thanh vẫn đứng ở một bên, cô lại nói với Từ Thanh: "Từ tỷ mau nghỉ ngơi đi, trù nghệ của Chaeyoung rất tốt."

Từ Thanh miễn cưỡng cười, gật đầu. Vừa rồi nàng còn cho rằng Chaeyoung là loại người lạnh lùng cao ngạo, tuổi còn nhỏ lại có khí chất như vậy nhất định là trong gia đình giàu sang phú quý mới có thể dưỡng ra. Nhưng khi đối mặt với Lisa thì nàng lại không hề mang bộ dáng lạnh lùng, tuy vẻ mặt vẫn không có cảm xúc nhưng đối mặt với Lisa là loại sủng nịch ôn hòa, nàng thấy rất rõ ràng.
Vừa rồi Lisa cởi tạp dề rồi mặc cho Chaeyoung tự nhiên như vậy, bầu không khí của hai người không cho nàng có cơ hội xâm nhập.

Trước kia nàng cảm thấy Lisa thân mật với bạn bè lại khách khí với nàng như vậy, trong lòng có chút phiền muộn, nhưng hiện tại xem ra cảm giác hòa hợp giữa Chaeyoung và Lisa không giống như một bạn bè, mà là tình nhân.

Từ Thanh ở Mỹ đã sáu năm, ở nước ngoài tương đối cởi mở, tự nhiên đã nhìn ra đủ loại chuyện tình ái, thậm chí chính mình cũng có chút tâm tư với Lisa. Mấy năm nay vẫn luôn là thân phận tỷ tỷ ở chung, căn bản chưa từng thấy Lisa với nàng là cùng dạng người, trong trường có trai lẫn gái theo đuổi cô, nhưng trước nay cô không hề đáp lại, hóa ra là đã có người trong lòng.
Nhưng ba năm nay nàng chỉ nghe gia đình gọi điện thoại cho Lisa, cũng rất ít khi về nhà, chưa từng thấy cô có người yêu, cũng chưa từng nghe từ trong miệng cô nhắc tới người này. Mang theo nghi hoặc trở về phòng, lại không nhịn được liếc nhìn nữ nhân bận rộn trong bếp, tóc buộc đơn giản ra sau, cúi đầu cắt rau. Sườn mặt thoạt nhìn rất quen thuộc, Từ Thanh cau mày suy nghĩ, cuối cùng đột nhiên sáng tỏ, tựa hồ nàng đã từng nhìn thấy ảnh của một cô gái trong văn kiện máy tính của Lisa một lần, hóa ra là nàng ấy.

Trong lòng có chút chua xót, trước kia chỉ cảm thấy nhất thời bị dụ hoặc, nhưng nghĩ Lisa không thích nữ nhân nên cứ ở chung như vậy cũng khá tốt. Hiện tại biết Lisa thích nữ nhân, nhưng lại không có cơ hội.

Lisa rất trì trộn trong phương diện tình cảm, cũng không nhận ra Từ Thanh có cái gì không đúng, nhưng Chaeyoung lại ngước mắt liếc nhìn, không chút để ý nói, "Quan hệ của hai người thật tốt." Nếu không cũng sẽ không thuê chung nhà ba năm, nghĩ đến phản ứng của Từ Thanh vừa rồi, Chaeyoung liền có chút phiền muộn.

Lisa sửng sốt: "Chị ấy là hàng xóm lúc nhỏ của tôi ở Trường Ninh, sau khi xuất ngoại được ba tôi gửi gắm vẫn luôn chiếu cố tôi rất tốt."

Chaeyoung đạm mạc "ừm" một tiếng, cầm dao lên tiếp tục cắt khoai tây. Nhưng 3 năm trở lại đây, nàng hầu như không nấu ăn, cho dù nấu ăn cũng chỉ nấu mì, ít khi cắt rau củ. Ba năm nay nàng không cầm dao nhiều, tay có chút yếu, lúc cắt thì dao không ổn định.

Lisa tự nhiên nghĩ đến vấn đề này, nhìn nàng điều chỉnh vị trí dao mấy lần, có chút lo lắng: "Để tôi cắt đi, mấy năm nay cậu bận rộn như vậy hẳn là đã lâu không nấu cơm."

"Thỉnh thoảng cũng sẽ làm, hơn nữa đều là kỹ năng cơ bản cũng sẽ không quên được. Cậu thích ăm cà chua hầm thịt bò, hôm nay không có cà chua nên tạm dùng khoai tây, đã nhiều năm không ăn món ăn tôi làm, cậu nếm thử xem tay nghề của tôi có giảm hay không." Nàng cúi đầu thản nhiên nói, nhưng Lisa lại cảm thấy trong lòng nóng ran, động tác trên tay cũng chậm lại, nhìn Chaeyoung.

Ánh mắt của cô trực tiếp không kiêng dè, tay Chaeyoung đang cắt rau rốt cuộc không nhịn được nghiêng đầu nhìn Lisa, chút phân tâm này làm dao trên tay không hạ chính xác, ngón tay đau rát, Chaeyoung khẽ "tsk" một tiếng, tức khắc dừng dao trên tay.

Lisa nghe thấy liền trong lòng nhảy dựng, nhanh chóng cúi đầu nhìn xuống, trên ngón tay áp út trắng nõn của Chaeyoung có màu đỏ tươi. Cô đột nhiên thay đổi sắc mặt, đem con dao làm bếp ném qua một bên, nắm tay Chaeyoung: "Cho tôi xem, vết thương có nghiêm trọng không?"

Vặn vòi nước để rửa máu đi, một khe hở nhỏ lộ ra, còn có máu chảy ra ngoài, nhưng may là chỉ cắt ngoài da, không sâu lắm. Lisa nhíu mày liếc nhìn nàng một cái, cúi đầu thổi vết thương cho nàng: "Không cho cậu làm, cậu một hai phải làm, đã lâu không có làm như vậy khẳng định sẽ không quen tay. Cũng may vết thương không lớn, có đau không?"

Ngẩng đầu nhìn Chaeyoung, trên mặt thanh lãnh của đối phương ảo não cùng nghi vấn, Lisa có chút buồn cười hỏi: "Sao vậy?"

Chaeyoung mím môi, nói: "Không phải không quen tay, là cậu nhìn tôi, tôi rất dễ bị phân tâm."

Lisa: ...

Nói xong, nàng nghiêm túc nhìn ngón tay bị thương của mình: "Tôi xem trên TV, không phải sẽ đưa ngón tay vào miệng để cầm máu sao?"

Lisa hơi mở to mắt, mặt có chút nóng lên. Nếu không phải bộ dáng của Chaeyoung đứng đắn cùng lãnh đạm thì cô đã nghĩ người này đang đùa giỡn. Cô ho nhẹ một tiếng, cố giữ bình tĩnh nói: "Không học cho tốt mà xem mấy bộ phim thần tượng cẩu huyết làm gì, trong nước bọt chẳng những không có vi khuẩn, cầm máu cũng không có cơ sở khoa học."

Chaeyoung gật đầu như bừng tỉnh đại ngộ, Lisa điều chỉnh lại cảm xúc, cắt chỗ khoai tây còn lại. Chaeyoung đưa thịt bò đã rã đông qua, bị Lisa vỗ nhẹ vào tay, "Ở một bên chờ đi, đừng lộn xộn."

Chaeyoung có chút vô tội: "Chỉ là vết thương nhỏ, không sao cả."

Lisa không quan tâm, cầm lấy thịt ngâm qua nước rồi cắt món ăn kèm, sau đó liền có chút khó khăn, cô chưa từng làm thịt hầm khoai tây, nhưng nguyên liệu ở nhà không có chuẩn bị trước, cũng chỉ có nhiêu đó.

Chaeyoung nhìn cô nhíu mày suy nghĩ, nhẹ giọng nói: "Có hành tây, gừng, cà rốt không?"

Lisa mở tủ lạnh ra, không có cà rốt, nhưng có hành tây, còn có gừng tỏi.

"Gừng cắt miếng, tỏi dập nát là được, có hương liệu nào như bát giác vỏ quế không?"
Lisa mở tủ lấy ra một cái túi nhỏ đựng hương liệu đặc biệt, sau khi cắt lát gừng, Chaeyoung đặt hai lát thịt bò chờ cho máu loãng, đặt lên để ráo nước.

Nàng lại mở lửa, chuẩn bị bắt đầu nấu ăn, tuy sợ tay nàng bị thương sẽ đau, nhưng Chaeyoung khăng khăng muốn nấu, Lisa cũng chỉ có thể tùy nàng.

Cho gừng tỏi hành vào xào với dầu nóng, cho thịt thăn vào xào, cho rượu nấu ăn vào, một lúc sau có mùi thơm bay ra, rất hấp dẫn. Thời gian thịt bò nạm khoai tây có chút lâu, Chaeyoung lại đơn giản làm hai món chay.

Nàng nghiêng đầu liếc nhìn Lisa: "Đói bụng chưa?"

Lisa lắc đầu, "Tôi còn tốt, không đói lắm, hiện tại đã hơn chín giờ, hẳn là cậu đói bụng rồi phải không? Trước tiên ăn một chút đi, có thể chờ thịt hầm một lúc."
"Ừm." Động chiếc sạn trong tay, Chaeyoung dùng đũa gắp đồ ăn đưa tới bên miệng Lisa.

Lisa ngửi thấy mùi hương có chút thèm ăn, mở miệng ngậm lấy.

"Cẩn thận nóng, thế nào?"

Đậu bắp xào đơn giản, hương vị chua cay ngon miệng, cùng trong trí nhớ không khác mấy. Sau khi ra nước ngoài, cô khó ăn được đồ ăn Trung Quốc chính tông, chỉ có thể thỉnh thoảng ăn một số món Từ Thanh nấu ở nhà, không phải Từ Thanh nấu không ngon, nhưng lại là không ngon như Chaeyoung và Mẹ Park. Hài lòng gật gật đầu, bởi vì mỹ thực mà cả người thả lỏng rất nhiều: "Rất ngon, tay nghề vẫn tốt như vậy."

Chaeyoung nhẹ thở ra một hơi, mấy năm không có nấu ăn, còn lo lắng lục tay nghề Lisa sẽ ăn không ngon.

Khi hai người đang ăn cơm, Lisa thấy thần sắc Chaeyoung có chút chua xót nhìn chằm chằm bát cơm, không khỏi thấp giọng cười một tiếng. Bởi vì lúc ăn cơm nói nàng quá gầy, không được ăn quá ít, cho nên cô cố ý xới cho nàng tràn đầy, hơn nữa phải ăn cho hết.
Chaeyoung ngước mắt nhìn cô, biểu tình bất đắc dĩ. Lisa vươn tay cầm lấy bát của nàng, chia một chút vào bát của chính mình: "Buổi tối nên không ép cậu, về sau phải ăn nhiều một chút."

Chaeyoung bật cười, nàng đang ăn ngẩng đầu nhìn đồng hồ trong phòng khách, không chút để ý nói: "Đã gần mười giờ, ăn xong tôi phải về."

Lisa sửng sốt, cô không nghĩ tới Chaeyoung sẽ trở về, cô không lập tức lên tiếng, chỉ im lặng ăn cơm. Chaeyoung nhìn cô, thấy cô có vẻ cam chịu, trong mắt có chút ảm đạm, cũng trầm mặc ăn cơm. Trong lòng có chút mất mát cũng có chút tự giễu, năm đó chính mình đã thổ lộ với cô, trong mắt Lisa thì chính mình thích nữ nhân, vậy sao có thể ngủ lại nơi này được.

Trong lòng Lisa như đặt một chiếc đồng hồ quả lắc, không ngừng đong đưa, mím chặt môi, ngước mắt lên nhìn Chaeyoung, sau đó ra vẻ bình tĩnh nói: "Muộn lắm rồi, cậu về một mình tôi không yên tâm. Nơi này không thể so với trong nước, nếu cậu không ngại, đêm nay... cứ ngủ lại với tôi một đêm, giường của tôi cũng khá lớn."
Nói xong cô vẫn không nhịn được nhìn phản ứng của Chaeyoung, rốt cuộc cô sợ Chaeyoung sẽ cảm thấy xấu hổ, dù sao lúc trước hai người cũng đã từng có quá khứ như vậy. Đối phương có vẻ do dự một lúc, sau đó gật đầu: "Sẽ không quấy rầy cậu chứ?"

"Không sao." Lisa nhanh chóng nói, rồi lại không biết phải nói gì nữa.

May là Chaeyoung bên kia đã gật đầu nói, "Được."

Lisa nhẹ thở ra, vẻ mặt nhẹ đi rất nhiều, lại cúi đầu ăn cơm. Không thấy được trong mắt Chaeyoung có một tia vui sướиɠ, tựa hồ còn có chút cảm giác đạt được ý muốn.

Sau khi ăn xong, Chaeyoung muốn rửa bát nhưng Lisa trừng mắt nhìn một cái, vội vàng trở về phòng. Khi Từ Thanh đi ra, nàng nhìn thấy Chaeyoung đang dựa vào cửa, yên lặng nhìn Lisa đang rửa bát, mặt mày lạnh lẽo giờ phút này đã hoàn toàn tan chảy, thâm tình trong đôi mắt đen láy nồng đậm đến mức làm Từ Thanh không thể bỏ qua.
Chaeyoung không rời đi, khẳng định là đêm nay ở lại nơi này với Lisa, Từ Thanh nghĩ đến chuyện này liền cảm thấy trong lòng chua xót, đoạn tình cảm này của nàng đúng là không tật mà chết, cũng không thể nói ra.

Chaeyoung nhìn Lisa đến chuyên chú, dư quang thoáng nhìn Từ Thanh, cỗ ôn nhu trên mặt bị nàng không chút lưu tình thu liễm sạch sẽ, lễ phép mà xa cách gật đầu với Từ Thanh.

Từ Thanh cảm thấy có chút bất đắc dĩ, gật đầu đáp lại, ôn thanh hỏi Lisa, "Đêm nay Chaeyoung ngủ lại đây, đủ chăn không?"

Lisa nghe thấy giọng nói của Từ Thanh, quay đầu lại nhìn Chaeyoung không hiểu tại sao mặt nóng lên, chỉ có thể trêu chọc: "Cậu ấy gầy như vậy, không dùng nhiều chăn."

Chaeyoung chỉ cười, nói lời chúc ngủ ngon với Từ Thanh. Lisa bảo Chaeyoung đi tắm trước, cô ở tủ quần áo tìm đồ ngủ và nội y, trước đó mới mua về đã giặt nhưng chưa mặc qua, đưa cho nàng: "Nội y đều sạch sẽ, tôi giặt còn chưa mặc qua. Hẳn là kích cỡ tương đương nhau..." Cô liếc nhìn ngực Chaeyoung, lại nhanh chóng dời đi, thoáng nhìn hẳn là không sai biệt lắm.
Chaeyoung cầm lấy quần áo, nhìn nhìn: "Có thể có chút chật đi?"

Lisa: ...

Cô có chút buồn bực, một tay đẩy người: "Chật cái gì mà chật, cậu đều không có da thịt, mau đi tắm rồi ngủ."

Sau khi đóng cửa lại, cô cúi đầu nhìn ngực mình, lông mày nhíu lại, rõ ràng không sai biệt lắm.

Cô lắc lắc đầu thu thập giường, có chút thấp thỏm nhìn trên giường, nói thật hiện tại cô có chút loạn, để Chaeyoung ngủ lại đây quả thực không an toàn. Mặc dù nàng đã trưởng thành, thoạt nhìn không còn là tiểu nữ hài chọc người yêu thích như trước kia, khí chất cường đại, còn có chút suy nghĩ xấu, nhưng cô có thể cảm thấy nàng vẫn không chăm sóc tốt cho bản thân.

Khi cửa phòng tắm mở ra, Chaeyoung một thân hơi nước lau tóc bước ra khỏi phòng tắm, Lisa cảm thấy hai mắt không biết dừng ở đâu. Nếu trước đó Chaeyoung thanh lãnh quyến rũ, giờ phút này mặc áo choàng tắm, mái tóc dài ướŧ áŧ buông xõa, mị hoặc trong thanh lãnh làm người khó có thể bỏ qua, đặc biệt là khi nàng nghiêng người lau tóc, cổ áo hơi mở khiến Lisa càng thêm vô thố, vội vàng cầm quần áo đi vào phòng tắm: "Tôi đi tắm, cậu sấy tóc rồi ngủ đi."
Nhìn thấy cô gần như chạy trối chết, Chaeyoung cúi đầu nhìn mình, khóe môi hơi câu lên, cầm máy sấy thổi khô tóc. Tay phải mở điện thoại, tin nhắn của Kim Jennie nhảy ra: "Thế nào, tin không? tiểu Li muộn tao như vậy khẳng định đã động tâm với cậu rồi, cậu đã bắt lấy cậu ấy chưa?"

Chaeyoung nhìn phòng tắm, trả lời một câu: "Tôi muốn thành công tuyệt đối."

Kim Jennie xem tin nhắn bên kia, nghĩ đến thủ đoạn gợn sóng bất kinh của Chaeyoung mấy năm nay, chậc một tiếng, có chút đồng tình thở dài: "tiểu Li a, tiểu tức phụ của cậu đã sớm tâm hắc rồi, tự cầu phúc đi." Sau đó nàng cười đến vui vẻ, gọi điện cho Kim Jisoo lôi kéo cô đi ăn.

Lisa tắm có chút lâu, cô đứng dưới vòi hoa sen để lý lẽ rõ ràng mọi chuyện hôm nay. Cô gặp Chaeyoung, sau hơn ba năm không gặp, vừa gặp mặt liền để nàng ngủ ở trên giường. Rõ ràng lúc chiều cô cho rằng Chaeyoung có chút xa cách với mình, nhưng chỉ trong mấy giờ ngắn ngủi, cô đã cảm nhận được tư vị ở chung mà mình chưa từng có.
Cô không nhịn được đè ngực mình, không phải cô không thích nàng sao, tại sao lại cảm thấy xấu hổ. Cảnh đẹp vừa rồi vô tình nhìn thấy lại hiện ra trong đầu, Lisa vặn công tắc sang trái, dòng nước ấm đổ xuống làm cô thanh tỉnh.

Khi cô ra khỏi phòng tắm, Chaeyoung đã ngủ, dưới ánh đèn nàng thu mình trong chăn, lộ ra sườn mặt trắng nõn, mím môi ngủ ngon lành.

Ánh mắt của Lisa không nhịn được nhu hòa đi, sau khi đi vào phòng tắm lau khô tóc, lại nhìn người đang ngủ. Nàng đã thực sự trưởng thành, xinh đẹp hơn rất nhiều, tuy lạnh lùng nhưng rất có tư vị nữ nhân. Khí thế cũng có thể trấn trụ một đám người, Park tổng? Nghĩ đến người đời trước mình nhìn thấy, sau đó lại nhìn người trước mặt, vươn ngón tay điểm nhẹ vào chóp mũi của nàng, người này vẫn là tiểu Park tổng, lạnh lùng hơn trước rất nhiều, nhưng đối với cô vẫn có chút ôn hòa, ôn hòa hơn Park tổng kia.
Chọc vào má nàng đến cảm thấy mỹ mãn, thấp giọng nói: "Ngủ ngon." Vươn tay tắt đèn, để lại ngọn đèn bàn, Lisa vén chăn nằm vào.

Mặc dù giãy giụa rối rắm trong phòng tắm hồi lâu, Lisa vẫn bình tĩnh nằm ở trên giường, tựa hồ cô đối với Chaeyoung có chút khác biệt. Tuy cô trì độn nhưng không ngốc, Chaeyoung cũng là nữ nhân, trước nay cô cũng chưa từng thích nữ nhân, bởi vì nhìn thấy đối phương gợi cảm mà cảm thấy loạn, cô biết rõ đây có ý nghĩa gì.

Nhưng cô che mặt lại cảm thấy mình có chút không nói lý, rõ ràng lúc ấy nàng mới hơn mười tuổi, chính mình còn rất chắc chắn sẽ không động tâm với nàng, nhưng hiện tại nàng đã trưởng thành, xinh đẹp mê người như vậy, cô lại không khống chế được trái tim, chẳng lẽ là lúc trước cô thật sự lấy cớ? Bởi vì Chaeyoung khi đó còn quá nhỏ, cho nên khi nàng trưởng thành, chính mình đã bị sắc đẹp mê hoặc cùng khuất phục sao?
Nghĩ thế nào cũng đều cảm thấy chính mình nông cạn, còn có chút đáng khinh.

Chỉ là... hiện tại Lisa có chút bất an, Chaeyoung có thể thản nhiên đối mặt với cô như vậy là bởi vì nàng đã buông tay, cảm thấy lúc trước chỉ là xúc động nhất thời sao?

Lisa nghĩ lại cảm thấy tâm tình hạ xuống, nghiêng đầu nhìn người bên cạnh. Chaeyoung tựa hồ thích cuộn mình khi ngủ, nghe nói loại tư thế ngủ này là không có cảm giác an toàn. Lisa lặng lẽ nghiêng người nhìn một cái, tay nàng nắm chăn, vùi đầu vào gối, khi ngủ thanh lãnh trên mặt cũng tan biến, có chút đáng yêu. Chỉ là cô không biết từ khi nào tay phải của nàng đã hoàn toàn lộ ra ngoài chăn bông, tay áo trượt xuống lộ ra cánh tay trắng nõn, Lisa đưa tay sờ sờ, lạnh như băng.

Cô tiến lại gần nhẹ nhàng giơ tay lên, đặt vào trong chăn, lại đắp chăn cho nàng. Sau khi nằm xuống lần nữa, cô lặng lẽ thở dài, lúc trước cô từng nói nếu đến lúc đó Chaeyoung vẫn kiên trì thì cô sẽ đối mặt, nhưng nàng vẫn còn kiên trì sao?

Lisa không biết, cũng không dám trực tiếp hỏi Chaeyoung. Không biết suy nghĩ bao lâu, trong khốn đốn cô chìm vào giấc ngủ. Trong bóng đêm, người vẫn luôn nghiêng người ngủ say nhẹ nhàng trở mình, ánh đèn mờ ảo buông xuống trong phòng, mơ hồ có thể nhìn thấy mọi thứ trước mắt.

Chaeyoung nhìn người gần trong gang tất, mím môi dừng một chút, sau đó khẽ nhúc nhích nghiêng người tới. Tuy có chút mệt mỏi, nhưng bởi vì lệch múi giờ, đối với nàng hiện tại vẫn là buổi chiều, nàng mới vừa ngủ lâu như vậy cũng không thể ngủ được nữa.

Nghiêng đầu nhìn Lisa, Chaeyoung không khỏi nở nụ cười ấm áp, người này quả thực giống như Kim Jennie đã nói, rất muộn tao. Nhưng mà, cô lại săn sóc ôn nhu như vậy, làm nàng tham luyến từ mười bốn tuổi đến bây giờ, yêu thích từ mười sáu tuổi đến hiện tại.

Tính trẻ con mà chép chép miệng, suốt 5 năm vẫn như vậy.

Nàng cúi gần hơn, dung nhan đang ngủ dưới ánh đèn phá lệ nhu hòa của Lisa liền gần trong gang tấc, mặc dù nàng biết như vậy là không đúng, nhưng vẫn không khống chế được mà hôn lên trán cô.

Trong đêm không có chút buồn ngủ này, nàng nhìn Lisa rất lâu, cũng không nhịn được mà hôn trộm cô rất nhiều lần, cho đến khi bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.

Bất quá thế giới này thật công bằng, nợ luôn phải trả lại, Lisa mơ mơ màng màng giật mình tỉnh lại, tay phải thuận thế đáp ở trên người Chaeyoung. Áo ngủ Chaeyoung mặc chỉ buộc bằng thắt lưng, sau khi Lisa đưa tay vào thì chỉ cảm thấy xúc cảm trên tay thật không tồi, mơ màng sờ soạng liền dò xét đi vào, vừa lúc dừng ở trên bụng của Chaeyoung.

Nhiệt độ cơ thể thấp, bụng nhỏ tinh tế mềm mại, sờ lên mềm lạnh lại mịn màng, rất thoải mái, Lisa trong lúc ngủ mơ giống như rất thích xúc cảm này, còn đưa tay xoa xoa.

Chaeyoung đột nhiên bị sờ liền híp mắt, cả kinh thoát khỏi cơn buồn ngủ, nếu không hiểu rõ Lisa đều sẽ nghĩ là cô cố ý, cô vẫn đang ngủ say mà ngón tay nhẹ nhàng véo lấy da thịt mềm mại của nàng, lúc thì động lúc thì an tĩnh.

Chaeyoung có chút ngứa ngáy, lại cảm thấy bàn tay mang theo ấm áp kia làm nàng nổi lên một thân da gà, cắn môi tùy ý cho cô sờ, cuối cùng bất đắc dĩ nép vào ngực cô nhắm mắt nghỉ ngơi.

Lisa trong mộng lờ mờ cảm giác mình đã sờ vào thứ gì đó, nhưng hoàn toàn không nhận ra có cái gì không đúng, khi Chaeyoung ghé vào trong ngực cô, cô cũng vô thức ôm nàng vào ngực.

Chờ đến ngày hôm sau Lisa tỉnh dậy, cử động cánh tay thì phát hiện có cái gì không đúng, ngực của chính mình giống như đang đè ép cái gì, cúi đầu nhìn thấy nàng thì sắc mặt lập tức có chút phức tạp.

Lúc này, vốn dĩ hai người cách nhau một thân không biết từ lúc nào lăn vào cùng một chỗ, hơn nữa tay của chính mình coi Chaeyoung như gối ôm mà ôm vào trong ngực. Điều khiến cô càng thêm tuyệt vọng chính là da thịt mềm mại tinh tế dưới tay, sau khi thanh tỉnh, cảm giác mềm mại nơi bụng nhỏ gắt gao truyền đến lòng bàn tay, làm cả người cô nóng bừng.
Cúi đầu nhìn tay của mình, tay trái ôm Chaeyoung vào ngực, tay phải tiến vào trong áo ngủ dừng ở trên bụng của nàng, quần áo của Chaeyoung đã sớm bị mình kéo đến hỗn độn. Trong nháy mắt lòng bàn tay đã ra một tầng mồ hôi.

Cô hít sâu một hơi, nhẹ nhàng rút tay ra khỏi quần áo nàng, lại đỏ mặt sửa lại vạt áo cho nàng, sau đó lấy tay che mặt. Xong rồi, nguyên lai cô thật đúng là lão a di đáng khinh a, cô là người đã hơn 30 tuổi, cư nhiên khi ngủ lại ăn đậu hũ của tiểu cô nương mới hai mươi tuổi. Cũng may là chỉ sờ bụng, hẳn là không lộn xộn.

Cô cẩn thận thu tay trái lại, thấy Chaeyoung có vẻ không tỉnh, vỗ lên khuôn mặt đang nóng bừng của mình nhẹ nhàng thở ra, sau đó rón ra rón rén rời giường.

Sau khi cô bước vào phòng tắm, người nằm trên giường lặng lẽ mở mắt liếc nhìn cửa phòng tắm, ngồi dậy sờ lên bụng mình, sau đó câu môi sửa sang lại áo ngủ, lại thu thập giường.
Lisa đi ra nhìn thấy nàng đã dậy, mạc danh cảm thấy có chút chột dạ: "Cậu dậy rồi à? Tối qua ngủ ngon không?"

Chaeyoung đem quần áo hôm qua đã phơi khô vào, nghe Lisa hỏi, gật gật đầu. Ngay sau khi Lisa nhẹ nhàng thở ra, nàng có chút nghi hoặc nhíu nhíu mày: "Chỉ là tối qua mơ mơ màng màng cảm thấy có chút ngứa."

"Khụ..." Lisa bị sặc nước bọt của chính mình, nghiêng đầu ho khan.

Chaeyoung thấy cô bị mình tàn nhẫn trêu chọc, đi qua vỗ nhẹ vào lưng cô, cũng không tiếp tục đề tài này nữa.

Hai người dậy tương đối sớm, khi ra khỏi phòng thì Từ Thanh đã thu thập tốt chuẩn bị đi học, chỉ vào bữa sáng đã dọn sẵn trên bàn: "Hai người dậy rồi, buổi sáng chị có làm trứng ốp la cùng bánh mì nướng, hai người ăn chút đi."
"Cảm ơn Từ tỷ, phiền toái chị rồi." Lisa cảm ơn nàng, nhưng có vẻ không ngoài ý muốn, rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên Từ Thanh làm bữa sáng cho cô.

"Em bận rộn luôn quên ăn sáng, chị cũng là thuận tiện. Hai người ăn đi, chị đi trước."

"Ừm." Lisa đặt một miếng bánh mì nướng và trứng trước mặt Chaeyoung: "Hôm nay hẳn là cậu không đến lớp, lát nữa tôi có hai tiết, có thể sẽ trễ một chút, cậu cứ ăn cơm trước đi, buổi chiều tôi có rảnh, cậu muốn đi xem nơi nào thì tôi sẽ đi cùng cậu."

Chaeyoung nhẹ nhàng đáp lại, thong thả ung dung dùng dao nĩa thái trứng trên đĩa: "Chị ấy thường nấu bữa sáng cho cậu sao?"

Lisa không phản ứng lại: "Ừm, tôi mới đến Mỹ không biết làm thế nào, cũng thỉnh thoảng thích ăn sáng bên ngoài. Cho nên khi Từ tỷ có thực nghiệm buổi sáng, chị ấy đều chuẩn bị cho tôi. Chị ấy chiên trứng rất ngon, cậu thử xem."
Chaeyoung ngước mắt nhìn cô một cái, muộn thanh ăn trứng, đúng là rất ngon, trứng chín vừa phải, lòng trắng lòng đỏ có màu nổi bật, chiên rất phì nộn. Chỉ là nàng ăn một lát, vẫn không nhịn được mở miệng nói: "Tôi chiên trứng cũng rất ngon."

Lisa cắn một miếng trứng, có chút kinh ngạc nhìn nàng, sau đó hậu tri hậu giác nở nụ cười.

Nhìn thấy cô cười, sắc mặt của Chaeyoung càng thêm lạnh lùng đứng đắn: "Thật sự rất ngon, cậu còn chưa thử qua, lần sau tôi sẽ làm bữa sáng cho cậu."

Lisa nhịn cười, nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy, cậu làm khẳng định sẽ rất ngon, thịt hầm cùng đậu bắp xào tối qua cũng rất ngon."

Mặc dù cô đang cười nhưng ngữ khí rất nghiêm túc, tuy Chaeyoung có chút phiền muộn nhưng vẫn rất hài lòng. Nhìn thấy bộ dáng đáng yêu cùng trẻ con của nàng, ánh mắt của Lisa đều không phát giác mà nhu hòa đi rất nhiều.
Buổi sáng Lisa đi học, Chaeyoung đưa cô đến lớp học chuẩn bị trở về, mặc dù tối qua đã xin phép, nhưng dù sao nàng cũng đi cùng đoàn tới, cho nên một mình ra ngoài quá lâu sẽ không tốt lắm.

Alicia nhìn cô gái ngày hôm qua tới tìm Lisa lại đưa cô đến lớp, nàng không khỏi có chút bát quái nhìn ra bên ngoài, "Girl friend?"

Tim Khưc Lisa nhảy dựng, cười lắc lắc đầu, loại u sầu cùng phiền muộn nhàn nhạt tối qua lại ập đến. Cô phải ngẫm lại rốt cuộc chính mình có thật sự thích Chaeyoung hay không, không gì khác, chỉ đơn thuần là thích mà thôi.

Cô không dám dễ dàng bộc lộ tâm tư của mình, cô hiểu rõ Chaeyoung, cũng đau lòng Chaeyoung, nếu cô không thực sự làm tốt cùng nàng tính toán cả đời thì tuyệt đối sẽ không đi trêu chọc nàng. Chaeyoung không phải Kai, bộ dáng người này có kiên cường lãnh đạm thế nào thì bên trong là một trái tim mong manh mẫn cảm, nàng bị quá nhiều người bên cạnh tổn thương rồi.
Từ chối ban đầu của cô đã làm Chaeyoung trải qua những năm tháng thanh xuân chua xót, cô không thể coi thường tình cảm của nàng.

Đây là lý trí nói cho Lisa biết mình nên làm gì, nhưng trước khi làm rõ ràng cô lại không thể không nghĩ, Chaeyoung có còn tia tình cảm đặc biệt đối với cô hay không.

Rốt cuộc Lisa lần đầu tiên trong đời nếm trải cảm giác bị dao động vì tình cảm, cô cho rằng đời trước mình là người thiếu thốn tình cảm, thời sơ trung ở bên người cô có cả trai lẫn gái ngây thơ đi thử tình yêu, nhưng cho đến khi là nghiên cứu sinh cô cũng không biết động tâm là gì. Không phải không có người thích hợp, chính là cô chưa từng có ý niệm sẽ cùng đối phương ở bên nhau, cho đến khi Kai tình cờ xuất hiện vào thời điểm đó.
Không có người thích, cũng cảm thấy đại khái mình chính là người lãnh đạm, cho nên đã chọn Kai có vẻ ngoài nhu hòa cùng phong nhã, không nghĩ tới một lần như vậy làm cô té đau, nhưng trời xui đất khiến đưa cô đến thời không gặp được Chaeyoung.

Cho dù là trọng sinh, Lisa cũng chưa từng nghĩ đây gọi là vận mệnh, nhưng lúc này cô đột nhiên nghĩ tới hai chữ vận mệnh, tựa hồ ông trời đưa mình tới đây để gặp Chaeyoung.

Một buổi sáng cô đều có chút thất thần, Alicia nhìn thấy cô không đúng, quan tâm hỏi: "La, làm sao vậy?"

Lisa nhíu mày, sau đó nói, "Alicia, thích một người là loại cảm giác như thế nào?"

Alicia mở to mắt, cười "Oa" một tiếng: "La, cậu thực sự sẽ hỏi loại vấn đề này, là anh chàng đẹp trai nào làm cậu thông suốt sao?"
Lisa có chút xấu hổ hắng giọng: "Không có, chỉ là..."

"Này, chẳng lẽ là một cô gái xinh đẹp?" trông cô vừa kinh ngạc vừa vui vẻ, bộ dáng như bừng tỉnh đại ngộ, tuy Lisa đạm nhiên cũng không khỏi đỏ mặt.

Alicia thấy cô đỏ mặt cũng sáng tỏ, cũng không pha trò, cười nói: "Thích là cái gì, đương nhiên là không nhìn thấy sẽ rất nhớ, nhìn thấy lại cảm thấy rất hạnh phúc. Cùng cô ấy ở bên nhau, cũng nhịn không được mà vui vẻ. Quan trọng nhất chính là, cậu muốn hôn nàng, ôm nàng, đẩy ngã nàng!"

Lisa bị nàng nói trắng ra càng trở nên ngượng ngùng, miễn cưỡng duy trì bình tĩnh, nhớ nàng? Ba năm qua, cô luôn nhớ nàng, sợ nàng gặp chuyện không tốt, sợ nàng bị khi dễ, vẫn luôn nghĩ mình làm tổn thương Chaeyoung. Vui vẻ, nghĩ đến nàng thì Lisa liền cảm thấy mềm lòng, khẳng định là vui vẻ. Hôn nàng, ôm nàng... kia... chính là cô không hôn, không ôm, không ... Tối hôm qua ôm, còn sờ soạng ... đẩy ngã nàng?
Nghĩ đến tối qua mình nhìn thấy cảnh đẹp cùng lúc ấy cảm giác cả người nóng lên, Lisa xoa xoa trán, mày đẹp nhíu chặt, vẻ mặt rối rắm: "Nhưng mà, nhưng mà như vậy sẽ không có vẻ rất đáng khinh sao?"

"Phụt", Alicia hoàn toàn không nhịn được, cười đến mức nằm bò ở trên bàn, lúc Lisa ngơ ngác nhìn nàng, nàng ôm bụng nói: "La, cậu thật đáng yêu a! Haha, này sao có thể là đáng khinh, thích một người, chuyện này rất bình thường."

Lisa đỡ trán trán, lẩm bẩm: "Nhưng lúc đó ở trong mắt tôi, cậu ấy vẫn là hài tử, lúc này vừa mới gặp lại."

Lisa rối rắm cả buổi sáng, sau khi tan học thì nhận được tin nhắn của Chaeyoung: "Buổi chiều trường tôi tập trung theo thông lệ, sẽ có hoạt động liên hợp, cậu ăn cơm trước đi."

Cô đọc tin nhắn, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, hiện tại cô có chút loạn, chừa chút thời gian cho cô chậm lại có lẽ sẽ tốt hơn, chỉ là tâm vừa mới buông một chút rồi lại cảm thấy có chút mất mát.

Cô lên tinh thần đi đến thư viện, chuẩn bị tra một chút tài liệu, vừa mở máy tính lên thì nhận được tin nhắn từ Kim Jennie: "Chaeyoung ở cùng cậu sao?"

Lisa nhìn thấy tin nhắn, gõ vài chữ: Không có, buổi chiều cậu ấy có việc."

"Sao cậu ấy đi Stanford mà cậu không nói trước với tôi?" Lisa nghĩ đến cái gì, dò hỏi nàng.

Kim Jennie lập tức trả lời cô: "Cậu cũng không phải không biết tính tình của cậu ấy, mấy năm nay ngày càng lạnh nhạt, tớ lại không phải là cậu có thể làm cậu ấy trở nên đáng yêu nghe lời. Tớ không hỏi như thế nào cậu ấy sẽ chủ động nói với tớ? Tớ cũng mới biết được, nghĩ lâu như vậy không gặp, khẳng định là cậu ấy đi tìm cậu."

Lisa không trả lời nàng, Kim Jennie bên kia đã gửi giọng nói tới, cô không bấm mở trong thư viện, chỉ bấm nhận dạng văn bản, sau đó mấy chữ ở phía trên làm Lisa sửng sốt.

"Lisa, cậu thích Chaeyoung sao?"

Ngày này đến tối cô cũng không gặp Chaeyoung, bên kia mới nhắn thêm một tin nhắn: "Tôi còn có chút chuyện cần giải quyết, khi nào rảnh tôi tìm cậu."

Cô đọc tin nhắn có chút hụt hẫng, cô còn không biết Chaeyoung sống ở đâu. Khi về nhà sửa sang lại nội dung khóa học hôm nay thì đã mười giờ, Từ Thanh cũng đã về.

Nàng nhìn quanh phòng: "Hôm nay cô ấy không ở đây sao?"

"Ừm, cậu ấy có việc." Lisa không nghĩ nhiều, thản nhiên trả lời. Từ Thanh nhìn cô, ngồi xuống sô pha ra vẻ thư thái nói: "Chị chưa từng nghe em nhắc đến cô ấy, không nghĩ tới mấy năm nay em từ chối nhiều người như vậy là bởi vì em đã có bạn gái. Nhưng mà Lisa, chú La có biết chuyện này không?"

Lisa đang định về phòng nghe nàng nói vậy thì sững sờ đứng tại chỗ, theo bản năng nói: "Em... cậu ấy, cậu ấy không phải, Từ tỷ..."

Từ Thanh nở nụ cười: "Chị không phải là người cổ hủ, kỳ thực cũng không có gì, bất quá chỉ là thích một người mà thôi."

Lisa cau mày, sau đó có chút bất đắc dĩ: "Rõ ràng như vậy sao?"

Cô còn tưởng biểu hiện của mình quá mức làm cho Từ Thanh hiểu lầm, Từ Thanh có chút chua xót nói: "Em đối với cô ấy rất khác biệt."

Lisa trầm mặc hồi lâu, sau đó ngẩng đầu lên, đột nhiên mỉm cười: "Cảm ơn Từ tỷ, cuối cùng em cũng đã hiểu rõ một số chuyện."

Cô nói không đầu không đuôi, sau đó đi thẳng vào phòng, để lại Từ Thanh có chút không rõ.

Trở về phòng, Lisa nghĩ đến những lời của Kim Jennie: "Lúc trước cậu săn sóc cậu ấy như vậy, xuất ngoại ba năm cơ hồ nói chuyện phiếm đều không rời cậu ấy, cậu ngẫm lại nếu chỉ là cảm tình giữa bạn bè, vậy dựa trên giao tình của chúng ta, chẳng phải là cậu nên dưỡng tớ sao."

Nhìn những bức ảnh được biên soạn trên máy tính, Lisa áp mặt vào lòng bàn tay, cô có chút xác định tâm tư của mình. Hơn nữa hiện tại đã đến nước này, cô cũng không thể lừa mình dối người, nhưng cô vẫn có chút lo lắng Chaeyoung không còn loại tâm tư này với cô nữa.

Lisa muốn trực tiếp hỏi Kim Jennie qua điện thoại, Chaeyoung có còn thích mình nữa hay không, nhưng thật sự không thể nói nên lời.

Nằm trên giường, cô trằn trọc mãi không ngủ được, lật đến đoạn hội thoại với Kim Jennie, gõ một hàng chứ rồi xóa dần.

"Kim Jennie, mấy năm nay Chaeyoung có thích ai không?"

Cô nhìn dòng chữ, nhưng hồi lâu đối phương vẫn chưa trả lời, có chút ủ rũ ném điện thoại sang một bên, Lisa thở dài: "Lisa a Lisa, tự làm bậy, không thể sống a."
Rốt cuộc cũng không phải thanh niên hai mươi tuổi, tuy Lisa bị điều lo sợ nghi hoặc này phiền nhiễu đến khó chịu, nhưng cũng không đến mức ảnh hưởng đến việc học và cuộc sống của cô, buổi sáng gửi lời chào buổi sáng cho Chaeyoung, thấy nàng không trả lời cũng đánh lên tinh thần đi học.

Mấy ngày nay Chaeyoung có chút bận rộn, kỳ thực hội nghị hôm qua kết thúc còn chưa đến năm giờ. Nàng chuẩn bị tìm Lisa nhưng lại nhận được một cuộc gọi, giọng nói trong điện thoại có chút gấp gáp: "Park tổng, Chu Bác Thao bên kia đã để mắt tới công ty chúng ta, bắt đầu nhắm mục tiêu vào chúng ta."

Chaeyoung gặp Trần Quảng Mạc vào năm hai đại học, lúc ấy Trần Quảng Mạc vừa tốt nghiệp nghiên cứu sinh, đến Park thị nộp hồ sơ, nhưng trên đường đi phỏng vấn đã đυ.ng xe, xảy ra tranh chấp, cuối cùng suýt nữa đã đến trễ.
Khi đến phỏng vấn liền phát hiện người lái xe là Chu Văn Kỳ, vốn dĩ chính là Chu Văn Kỳ quay đầu xe vi phạm quy định đυ.ng phải Trần Quảng Mạc, cuối cùng còn ngược lại không chịu buông tha người, sau khi đến công ty mới phát hiện Trần Quảng Mạc đến Park thị phỏng vấn.

Lúc đó Chaeyoung đang nghe bài phỏng vấn cũng rất đánh giá cao Trần Quảng Mạc, vừa vặn lúc đó nàng được ba Park cử đến chi nhánh để rèn luyện, cho nên đã ném một cành ô liu mang theo Trần Quảng Mạc.

Trần Quảng Mạc làm việc trong chi nhánh được một năm, có Chaeyoung âm thầm đề điểm, hắn rất được đánh giá cao ở đó. Năm thứ hai, Chaeyoung cùng Trần Quảng Mạc nói chuyện một lần, đưa cho hắn một khoản tiền để đăng ký công ty của riêng mình.

Trần Quảng Mạc vẫn luôn có khát vọng nhưng không có tài chính, lập tức cùng Chaeyoung ăn nhịp với nhau, liền liên lạc với đồng học đại học, ba người dưới sự nâng đỡ âm thầm của Chaeyoung mà tiến tới. Mặc dù vẫn chỉ là công ty nhỏ nhưng danh tiếng về hiệu quả đã bắt đầu khởi sắc.
Chu Bát Thao là chú ruột của ba Park, cũng được coi là chức vị giám đốc bộ phận ở Park thị. Chỉ là năng lực có hạn, vẫn luôn không thăng chức. ba Park rất nghiêm khắc với Chaeyoung, dù bà Park vì mặt mũi mà cho hắn chức vụ, nhưng sẽ không để hắn đảm nhiệm nhiều việc, cho nên Chu Bát Thao cũng ngầm thành lập một công ty nhỏ, cũng sử dụng tài nguyên của Park thị nhiều năm, phát triển không tệ.

Lần này ngẫu nhiên đối mặt Trần Quảng Mạc, bị đoạt một ít khách hàng, cho nên tức giận bắt đầu nhắm vào. Chu Bác Thao không phải người thông minh, từ nhỏ đến lớn bị thiên vị cũng dưỡng hắn thành tính cách có thù tất báo.

Trước đó Trần Quảng Mạc gọi điện vì công ty bọn họ bị chèn ép không tốt lắm, Trần Quảng Mạc biết Chaeyoung cần phải tránh Park thị cho nên hắn không dám đánh chính diện, cuối cùng vẫn phải nói với Chaeyoung.
Mấy ngay nay Chaeyoung đang giải quyết các vấn đề hợp đồng của công ty, đồng thời ba Park cũng không để nàng nhàn rỗi, gửi một đống tư liệu quý cho nàng sửa sang, nàng không muốn nàng với Lisa cùng một chỗ lại bị chuyện này quấy rầy, đơn giản là chuẩn bị xử lý xong việc liền chuyên tâm đi tìm cô.

Cứ như vậy hai ngày nay hai người chỉ liên lạc qua điện thoại, có vài lần Lisa muốn hỏi nàng khi nào bận xong rồi lại không thể hỏi.

Hôm nay Lisa vội vàng đến lớp, đạp xe qua Đại học Stanford, bởi vì mấy ngày nay nghỉ ngơi không tốt dậy hơi muộn, cho nên cô đạp xe nhanh hơn một chút.

Khi đi qua trung tâm quảng trường, cô cần đi qua một con đường rẽ, cô đã đi qua con đường này vô số lần, cho nên theo thói quen bấm chuông chuẩn bị đi qua.
Một chiếc xe màu trắng bạc chạy ngược chiều cũng quay đầu lái vào, tốc độ cũng không nhanh nên Lisa không chút để ý, nhưng sau chỗ rẽ thì chiếc xe kia cũng không chuyển hướng. Lisa hoàn toàn không dự đoán được, tức khắc chuyển đầu xe để tránh, đối phương có vẻ đã lấy lại tinh thần nhanh chóng phanh lại đánh tay lái, nhưng vẫn đυ.ng tới Lisa, trưc tiếp tông cô cùng xe đi.

Vỉa hè lát nhựa đường vừa lúc lát gạch nền, khi Lisa ngã xuống đất, đầu va vào mép, cô chỉ cảm thấy đầu óc lập tức trống rỗng, không biết gì nữa.

Giữa tiếng phanh chói tai mang theo âm thang nặng nề, người đi đường kinh hô vây quanh lại xem, chủ xe nhanh chóng mở cửa. Cùng lúc đó một nữ nhân đeo kính râm vội vàng bước xuống xe.

Sau khi Chaeyoung họp video với mấy người Trần Quảng Mạc ở Trung Quốc, lại sửa sang xong tài liệu cùng văn kiện mà ba Park yêu cầu, bận rộn cho đến tận chiều. Nghĩ đã ba ngày không gặp Lisa, trường thông báo ngày mai sẽ bắt đầu học, hiện tại nàng muốn tìm Lisa.
Nhìn điện thoại, mấy ngày nay Lisa không gửi tin nhắn cho nàng, mày hơi nhíu lại, Chaeyoung quyết định trực tiếp đến lớp của Lisa chờ.

Trước đó nàng đã hỏi lịch học của Lisa, cho nên nàng biết buổi chiều Lisa sẽ tan lớp lúc 4:30. Chỉ sau khi tìm thấy tòa nhà dạy học, tan học nàng đã đứng bên ngoài chờ rất lâu, mọi người trong lớp đều đã đi ra nhưng không thấy Lisa đâu.

Thấy mọi người đã ra hết, Alicia nhìn thấy nàng chờ ở đó, vội vàng bước tới: "Hello?"

Chaeyoung nhìn thấy nàng, gật đầu, "Hello, Alicia."

"Cậu tới đây tìm La sao?" Thoạt nhìn thần sắc của Alicia có chút lo lắng cùng do dự, khiến Chaeyoung cảm thấy có chút bất an.

"Đúng vậy, nhưng tôi không thấy cậu ấy, cậu ấy không đến lớp sao?"
Alicia nhíu mày: "Hôm nay cậu ấy không đến lớp, buổi chiều giáo sư nói buổi sáng cậu ấy đi học thì gặp tai nạn xe, vẫn đang ở bệnh viện, còn chưa biết thế nào."

Chaeyoung sững sờ tại chỗ, sắc mặt lập tức tái nhợt: "Cậu nói cái gì?"

Hoảng loạn một hồi, nàng vô thức nói tiếng Trung, khi đối phương có chút nghi hoặc, nàng đột nhiên xoay người, chỉ là chạy được vài bước lại chạy vòng về.

Alicia nhìn thấy tay phải của nàng nắm thành quyền, thanh âm có chút thay đổi: "Cậu ấy... cậu ấy ở bệnh viện nào."

Alicia nhìn nàng vội đến mức giọng run run, nhanh chóng trấn an: "Cậu đừng vội, tôi sẽ hỏi giúp cậu."

Ngồi trong taxi, Chaeyoung cảm thấy toàn thân lạnh toát, không thể khống chế được nhịp tim, hoảng hốt cùng sợ hãi này khiến nàng sắp phát điên. Dù có tự an ủi mình Lisa nhất định sẽ không sao như thế nào, nàng cũng không có cách nào xua tan nỗi sợ hãi này.
Nàng chỉ có thể gọi điện thoại cho Lisa hết lần này đến lần khác, nhưng vẫn là thanh âm nhắc nhở bận, tay phải của Chaeyoung nắm thành quyền đều run rẩy, nàng đặt bàn tay lạnh lẽo của mình dưới môi, hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại.

Xuống xe, cô đi thẳng đến bệnh viện, đây là lần đầu tiên nàng ra nước ngoài, bệnh viện nước ngoài khác bệnh viện trong nước, nàng có chút bất định dò hỏi khắp nơi, cuối cùng cũng biết phòng của Lisa ở tầng 6, lúc này Chaeyoung đã ra một thân mồ hôi.

Lúc thang máy không ngừng đi lên, Chaeyoung vẫn luôn hối hận, lẽ ra nàng nên đến đây sớm hơn, rõ ràng đến Mỹ là bởi vì nàng, rõ ràng không thích nàng, nhưng lại lo trước lo sau cố ý trêu chọc nàng, nếu thực sự là có... nàng đột nhiên lắc đầu, Chaeyoung ngăn chặn ý nghĩ làm mình sợ hãi nhất, cố gắng giữ bình tĩnh bước nhanh từ thang máy đến phòng bệnh.

Hỏi y tá, xác định phòng bệnh, Chaeyoung lo lắng chạy tới gõ cửa, ngay sau đó cửa bị mở ra từ bên trong.

Người mở cửa là một nữ nhân mặc áo gió sọc đen, bên trong là áo sơ mi trắng, mở hai hàng cúc ở cổ, ưu nhã mà gợi cảm. Nhìn qua là gương mặt của người phương đông, mái tóc dài uốn nhẹ, rất có khí chất. Khi nhìn thấy Chaeyoung, trên mặt thanh tú lộ ra một chút dò hỏi, hơn nữa gương mặt này có phần quen thuộc. Nhưng lúc này Chaeyoung không muốn tìm tòi nghiên cứu quá nhiều, chỉ áp xuống cảm xúc lạnh giọng nói: "Lisa ở đây sao?"

Quả nhiên, đối phương có thể hiểu được tiếng Trung, sau khi kinh ngạc tan đi liền nghiêng người tránh ra: "Đúng vậy, cô là người nhà..."

Chaeyoung không muốn nghe cô nói, lập tức mở cửa đi vào, bước nhanh đến bên giường Lisa. Đây là phòng bệnh một người, môi trường rất tốt, Lisa nằm ở trên giường, trên đầu quấn một vòng vải trắng, sắc mặt tái nhợt đến dọa người.

Cô nhíu mày tựa hồ không thoải mái, Chaeyoung đánh giá, trên đầu quấn băng, tay áo xắn lên, trên khuỷu tay còn có băng gạc. Nàng chịu đựng đau nhức trong mắt, mở chăn bông ra xem xét cẩn thận, trên chân còn có vết thương, nàng nghiến răng nghiến lợi, quay đầu nhìn nữ nhân có phần quen thuộc, trầm giọng nói: "Xin hỏi cô là ai? Sao lại ở đây?"

Nữ nhân vừa mới bị nàng xem nhẹ nhìn thấy trước đó bộ dáng của nàng vội vàng đau lòng, cũng biết người kia đối với nàng rất quan trọng. Cô xoa lông mày nhẹ giọng nói: "Thực xin lỗi, là tôi lái xe không chú ý đυ.ng phải La tiểu thư, cho nên làm cô ấy ngã."

Thần sắc Chaeyoung áp lực, khi nhìn nữ nhân kia ánh mắt lạnh như dao: "Ở trong trường học còn lái xe xảy ra tai nạn. Phó tiểu thư nên ngẫm lại, đừng coi tính mạng của người khác như trò đùa."

Phó Thư Nghiên sửng sốt: "Cô biết tôi sao?"

Chaeyoung nhàn nhạt liếc cô một cái, không để ý đến cô, chỉ cẩn thận nhìn Lisa: "Ngoài đầu bị thương, cậu ấy còn có thương tích ở nơi nào không? Chụp CT chưa, có gì không? Có nghiêm trọng không?"

Ngón tay nàng chạm nhẹ vào mép gạc cũng không dám chạm quá mạnh, khi nghĩ đến việc đυ.ng phải một nơi quan trọng như ở đầu, trái tim nàng lại căng thẳng, không có tâm tư trả lời Phó Thư Nghiên.

Chaeyoung vừa nhìn chính là loại người lạnh lùng ít nói, nhìn thấy nàng hỏi một loạt câu hỏi, Phó Thư Nghiên có chút buồn cười vừa có chút cảm động: "Kiểm tra rồi, bác sĩ nói bị chấn động não vừa phải, còn có một số mô mềm bị bầm, trước mắt không có phát hiện xuất huyết trong. Cô ấy đã tỉnh một lần, nói chóng mặt buồn nôn, vừa ngủ lại."

Chaeyoung nghe thấy liền nhíu mày, nàng ngồi bên cạnh giường, thấy tay phải của Lisa đang truyền dịch, phòng bệnh có mở điều hòa nhưng tay cô vẫn lạnh như băng. Cẩn thận đặt tay của Lisa vào lòng bàn tay, Chaeyoung nhìn người đang ngủ, trong mắt tràn đầy đau lòng.

Rõ ràng trước đó vẫn còn tốt, mới qua hai ba ngày đã trở thành như vậy, lần cuối cùng nhìn thấy cô nằm truyền dịch là đợt cúm hồi cao trung. Vốn dĩ lần đó đã để lại đau đầu, hiện tại lại bị thương ở đầu, càng nghĩ Chaeyoung càng khó chịu, không khỏi lạnh lùng liếc nhìn Phó Thư Nghiên.

Phó Thư Nghiên xem như đã từng nhìn thấy nhiều tình huống, đã sống hơn 30 năm, nhìn thấy đủ loại người, nhưng chỉ vừa mới bị Chaeyoung liếc qua như vậy cô thực sự cảm thấy chột dạ phát lạnh. Nghĩ đến vừa rồi đối phương kêu ra họ của mình lại càng thêm tò mò.
Tuy có chút danh tiếng trong giới thiết kế, nhưng cô không phải là đại minh tinh tai to mặt lớn, ngoại trừ người trong ngành cùng một ít fans, thật sự không ai có thể nhận ra cô.

Về biểu hiện của cô gái này, nói là fans cô còn không bằng nói là fans của người tên Lisa trên giường, như vậy nói cách khác là đã từng giao thoa với cô, cô nhìn chằm chằm Chaeyoung nửa ngày nhưng vẫn không nhớ ra.

Nhưng mà, nhìn biểu hiện của Chaeyoung đối đãi với Lisa, cô gái này thích người kia a, cô làm người trong lòng của người ta thành bộ dáng này, đông lạnh cô vài lần cũng đáng.

Tai nạn xe lúc ấy điện thoại của Lisa đã bị xe nghiền hỏng rồi, sau khi tỉnh dậy, cô đã gọi điện đến trường để xin nghỉ nhưng lại từ chối liên lạc với gia đình và bạn bè. Ra nước ngoài Phó Thư Nghiên cũng có thể hiểu được, cho nên cô liền nghĩ ở bệnh viện chiếu cố cô, cũng an bài người chăm sóc cho cô, nhưng hiện tại bạn gái đã tới, vậy cô có thể đi trước.
"Xin lỗi, tôi còn có việc phải giải quyết, tôi sẽ trả khoản bồi thường nên phải trả, cũng để lại số điện thoại cho cô, có bất kỳ chuyện gì đều có thể liên lạc với tôi, tôi bận xong sẽ đến thăm cô ấy."

"Cậu ấy không cần cô đến thăm, tôi ở đây là được rồi." Chaeyoung không quay đầu lại, lạnh lùng nói, làm Phó Thư Nghiên dở khóc dở cười.

Cô lấy túi xách chuẩn bị đi ra ngoài, nhưng Lisa ở bên kia thấp giọng thì thào "Chaeyoung", khiến Chaeyoung hoàn toàn cả kinh thay đổi bộ dáng, cúi người về phía trước ôn nhu nói: "Lisa, cậu tỉnh rồi sao? Cậu đừng sợ, tôi ở đây, tôi ở đây."

Lisa đau đầu muốn nứt ra, chỉ cảm thấy não đều chấn động, cô mơ mơ màng màng ngủ rồi nằm mơ, trong mơ thần sắc Chaeyoung lãnh đạm, cuối cùng cô cũng lấy hết dũng khí thổ lộ, nhưng đối phương lại cười lạnh nói: "Năm đó tôi thích cậu như vậy, cậu lại nhất quyết không chấp nhận, hiện tại tôi đã thích người khác rồi."
Khí tràng của nàng cường đại lạnh băng, không hề thu liễm vì cô, áp chế đến khiến trong lòng Lisa khổ sở, làm cho cô khó chịu chính là nàng cùng Lục Vũ trên ảnh kia thân mật dựa vào nhau, thần sắc ôn nhu ngọt ngào, làm cô lập tức tỉnh dậy.

Vô thức gọi tên Chaeyoung, nhưng lập tức nghe thấy thanh âm của nàng, Lisa miễn cưỡng chịu đựng cơn đau đầu mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc.

Nàng đối mặt với chính mình vẫn rất mềm mại, không có lạnh nhạt sắc bén như trong mơ, tuy đau đầu choáng váng đến lợi hại nhưng cũng không khỏi nở nụ cười.

Chaeyoung thấy cô mở mắt, vội vàng hỏi: "Đau đầu sao, có phải hơi chóng mặt không, muốn uống nước không?"

Lisa bị giọng nói vội vàng quan tâm của nàng làm ấm lên, mở mắt ra theo bản năng lắc đầu, ngay sau đó cơn chóng mặt dữ dội ập đến khiến sắc mặt cô đột nhiên thay đổi, sau đó không kìm chế được cảm giác buồn nôn, lập tức há miệng ho khan.
Chaeyoung thấy cô chật vật muốn ngồi dậy, Chaeyoung vội vàng ôm cô: "Không sao, muốn nôn thì nôn đi, cậu đừng nhúc nhích." Sau đó nàng nhanh chóng đưa tay phải lên miệng cô, lại luống cuống lấy giấy ra.

Phó Thư Nghiên đang định đi ra ngoài vội vàng đưa hộp giấy, lại đưa thùng rác tới, Lisa cúi đầu nôn ra. Cô chưa ăn gì cả, trước đó tỉnh dậy có nôn một lần, hiện tại chỉ có thể nôn ra một ít axit.

Chaeyoung nghe thấy tiếng nôn thống khổ của cô, trong lòng đau lòng đến tột độ. Phó Thư Nghiên thấy mắt nàng đỏ hoe nhưng lại nghẹn xuống.

Trong mắt có chút cảm động, vừa định mở miệng thì người đang vỗ lưng Lisa đột nhiên ngẩng đầu lên, gằn từng chữ: "Làm phiền, Phó, thiết kế, gọi bác sĩ!"

Phó Thư Nghiên theo bản năng nhấc chân lên, rồi lại cảm thấy rất mất mặt, muốn nói cái gì đó thì đối phương đã cúi đầu hống người: "Thoải mái chút nào chưa, còn buồn nôn không? Cậu đừng dùng sức, tôi đỡ cậu."
Cô gái nhỏ này xuất thân từ diễn xuất sao? Này trở mặt cũng quá nhanh đi.

Lisa nôn đến chóng mặt, toàn thân suy nhược, mềm nhũn trong vòng tay của Chaeyoung. Chaeyoung cẩn thận cho cô nằm xuống, Lisa yếu ớt nói: "Bẩn, cậu đi rửa tay đi."

Chaeyoung lấy khăn giấy lau mặt cho cô, ôn nhu nói: "Cậu không nôn trên tay tôi, không bẩn."

Lisa đột nhiên cảm thấy muốn khóc, lúc mất đi ý thức cô vẫn còn rất sợ hãi, cô vừa định thổ lộ tâm tư của mình, nếu chết như vậy nghĩ thế nào cũng không cam lòng. Chaeyoung lạnh nhạt trong mơ cùng Chaeyoung ôn nhu cực độ trong hiện thực làm cô mạc danh cảm thấy ủy khuất.

Cô mở đôi mắt đỏ hoe nhìn Chaeyoung, sau đó nhắm mắt lại, lẩm bẩm nói: "Tôi không muốn nhìn cậu, nhìn sẽ choáng váng."
Lisa khi sinh bệnh phá lệ mềm mại đáng yêu mang tính trẻ con. Chaeyoung đã rất hiểu, câu môi nhẹ hống cô: "Được, vậy đừng nhìn nữa. Bác sĩ tới kiểm tra cho cậu."

Phó Thư Nghiên đưa bác sĩ tới kiểm tra, đơn giản dò hỏi triệu chứng của Lisa, sau đó cẩn thận xem đồng tử. Huyết áp cùng nhịp tim đều bình thường, bác sĩ khẽ cười trấn an Chaeyoung cùng Lisa: "Là chấn động não để lại di chứng, có chút vất vả nhưng không có biểu hiện xuất huyết trong hay vấn đề nghiêm trọng, cho nên xin yên tâm. Quan sát hai ngày, bảo đảm không có xuất huyết liền có thể trở về tịnh dưỡng."

"Cảm ơn bác sĩ."

"Đây là danh thϊếp của tôi, có việc gì thì liên hệ với tôi, tôi thật sự cần phải đi." Phó Thư Nghiên đưa danh thϊếp từ trong túi cho nàng.
Chaeyoung nhận lấy danh thϊếp nhưng không thèm nhìn cô, chỉ ném ra bốn chữ: "Lái xe cẩn thận."

Phù Thư Nghiên tức giận đến cắn răng, sao lại có nữ nhân lòng dạ hẹp hòi như vậy.

Hôm nay cô đυ.ng người cũng chấn kinh không nhỏ, cũng chưa nhìn điện thoại, nghĩ đến nguyên nhân mình phân tâm, mắt cô tối sầm lại. Mở máy lên, đằng sau tên người kia có một chấm đỏ, tim cô đập nhanh một chút, do dự bấm vào.

"Chị làm sao vậy?"

"Xảy ra chuyện gì?"

"Điện thoại chị gọi không thông, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"

Nhìn thấy mấy cuộc gọi nhỡ, tâm tình hạ xuống của Phó Thư Nghiên đột nhiên tốt lên, một lúc sau mới trả lời: "Xảy ra tai nạn, đang ở bệnh viện."

Sau khi Phó Thư Nghiên rời đi, Chaeyoung vội vàng rót một cốc nước ấm, đỡ Lisa dậy: "Súc miệng trước đi."
Nàng cẩn thận đút nước, "Chậm một chút."

Lisa nhắm mắt dựa vào trong ngực nàng, dựa vào người phía sau ôm ấp hương thơm mềm mại, động tác nhẹ nhàng lau miệng cho cô, tuy vẫn còn chóng mặt buồn nôn nhưng lại vô cùng an tâm.

Nghĩ đến đối thoại vừa rồi của Chaeyoung và Phó Thư Nghiên, khóe môi Lisa câu lên: "Cậu có nhận ra cô ấy không?"

Động tác trên tay Chaeyoung dừng lại, Lisa hỏi câu này làm nàng không tự chủ được mà nhớ tới cảnh tượng ngày hôm đó, một mình nàng không cảm thấy gì, nhưng hiện tại người mà nàng vô cùng khát vọng đang trong vòng tay của nàng, lập tức có chút tâm loạn, nhẹ nhàng nuốt một ngụm nước bọt, "Ừm."

"Cậu vừa mới dùng ngữ khí không tốt nói chuyện với cô ấy." Lisa đau đầu phân tán lực chú ý, cũng không chú ý nhịp tim đập nhanh ở phía sau.
Chaeyoung mím môi, thanh âm lạnh lùng u ám: "Chính là cô ta đυ.ng phải cậu, hại đầu cậu bị thương, tôi không đánh người là tốt rồi, còn muốn tôi dùng vẻ mặt ôn hòa sao?"

Lisa nghe xong muộn thanh nở nụ cười, rồi lại lập tức căng thân thể hít một hơi.

Chaeyoung lo lắng cúi đầu: "Đau đầu sao?"

Lisa lắc đầu: "Không có."

Chaeyoung nhíu mày, đột nhiên nghĩ đến cái gì, ngón tay sờ soạng dọc theo eo của Lisa, Lisa chỉ mặc đồ bệnh nhân bị sờ vào liền ngứa ngáy, nhịn không được xoay người lại rồi bị đau "Tsk" một tiếng.

"Trên người còn có thương tích sao?" Chaeyoung hít vào một hơi, cũng không chờ cô trả lời đã vén áo to rộng lên, lộ ra vòng eo trắng nõn mềm mại.

"Không có, cậu đừng..." Lisa đột nhiên cảm thấy trên mặt nóng lên, duỗi tay kéo áo lại bị Chaeyoung ngăn chặn.
Da thịt bụng và eo của Lisa rất trắng, vòng eo tinh tế, vén lên như vậy mang theo một cỗ phong lưu dụ hoặc, chỉ là ý nghĩ dụ hoặc đã bị vết bầm tím xua tan. Bên phải eo của Lisa có một vết bầm tím, còn có một số vết xây xát trên da, Chaeyoung nhìn đến trong lòng chua xót, không nói lời nào.

Lisa cảm nhận được nàng trầm mặc, bất đắc dĩ quay đầu lại vỗ về nàng: "Nơi đó bầm phải không, có chút đau, bác sĩ nói chỉ là bầm, không thương tổn đến xương, nhưng khi cười lại có chút đau."

Chaeyoung vẫn không lên tiếng, ngón tay nhẹ nhàng đặt ở bên cạnh vết bầm, cẩn thận sờ sờ, ai cũng đều có thể cảm giác được động tác của nàng là đau lòng: "Hẳn là lúc đó rất đau."

Lisa cảm thấy ngón tay nàng lướt qua mang theo một cỗ run rẩy, cô có chút hoảng loạn, theo bản năng nói: "Còn tốt, kỳ thực lúc đó lập tức mất ý thức, cũng không cảm thấy đau nhiều."
Vốn dĩ cô muốn an ủi Chaeyoung, nhưng cô không biết câu nói này đối với Chaeyoung tác động như thế nào, ngón tay nàng trong nháy mắt siết chặt, tim thắt lại đau đớn, nhất thời có chút nghĩ mà sợ. Cho dù hiện tại Lisa vẫn còn tốt ở trong vòng tay của nàng, nhưng nàng vẫn không thể xóa bỏ nỗi sợ hãi này.

Nàng hít một hơi thật sâu nhịn xuống ẩm ướt trong mắt, sau khi buông Lisa ra, nàng chậm rãi ngồi xuống ghế, vừa định nói gì đó thì chuông điện thoại vang lên, nàng cúi đầu nhìn xuống khẽ cau mày.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top