106-110
Lisa có chút thất thần, người nằm trên giường bệnh quấn gạc quanh đầu ngủ rất yên tĩnh, lúc này trong phòng chỉ có tiếng bíp của máy đo điện tim, rất yên tĩnh.
Sắc mặt nữ nhân trên giường có chút tái nhợt, gò má rõ ràng là rất gầy, nhưng ngũ quan quen thuộc lại khiến Lisa cảm thấy hoảng sợ, đây là cô sao?
Cô nhìn xuống bản thân mình, chẳng lẽ cô không trở về mười hai năm trước sao? Không phải cô và Chaeyoung đã ở bên nhau, không phải cô bị bệnh nhập viện sao? Tại sao cô lại xuất hiện ở đây, chẳng lẽ là cô đã trở về đời trước?
Ý nghĩ này xẹt qua trong đầu cô, cô đột nhiên choáng váng, lảo đảo lui về phía sau, nếu trở về, vậy thế giới kia thì sao? Chẳng lẽ là cô nằm mơ?
Nhưng nếu là mơ, quan hệ giữa cô và Chaeyoung lâu như vậy được tính là cái gì? Trong lòng hoảng loạn làm cho cô có chút thở không nổi, vô thức không dám tới gần bản thân, cũng không biết đi đâu, giống như cô đang bị kẹt ở nơi này. Sau khi trọng sinh, cô đã dần dần chấp nhận sự thật đó, từ khi ở bên Chaeyoung, cô đã hoàn toàn buông bỏ, đôi khi cô quên mất đoạn trải nghiệm có phần ảo tưởng của mình.
Nhưng hiện thực giáng cho cô một đòn cảnh cáo, cô cau mày cố trấn tĩnh lại, nhìn về phía phòng lạnh lẽo, Lisa cảm thấy trong lòng có một loại khó chịu khác. Đối mặt với ba mẹ sau khi trọng sinh, cô còn không có tách ra những người này, nhưng mọi thứ trước mắt đều nói cho cô biết có lẽ bọn họ là người ở thời gian và không gian khác, sau khi cô ngã xuống lầu, mọi thứ ở thế giới đó vẫn tiếp tục.
Cái nghiêm túc này khiến cô rất khó chịu, giống như tất cả những lo lắng mà cô xem nhẹ cùng đè nén đều bị tập kích, Chaeyoung ở không gian thời gian này ôm lấy cô cùng nhau ngã xuống, cô bất tỉnh, Chaeyoung thì sao?
Sau khi họ ký hợp đồng, cô bị ngã, vậy La thị sẽ thế nào, bệnh tình của ba cô thế nào, mẹ cô thì sao, bà một mình có thể sống không?
Lisa cố gắng rướn người, mới nhận ra mình có vẻ như một linh hồn đang lang thang, sau đó cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, một nữ nhân bước vào, chính là mẹ La.
Gương mặt tiều tụy, lộ rõ vẻ không vui, đã lâu không gặp mẹ La ở tuổi này, tang thường cùng mệt mỏi của bà khiến Lisa như có một hòn đá lớn đặt vào trong tim, cổ họng như bị tắc nghẽn, mũi lại đau nhức.
Tóc mẹ La đã bạc trắng, nhưng bà đã ngoài bốn mươi, vẫn luôn tỉ mỉ bảo dưỡng, trong trí nhớ xa xăm của Lisa, năm tháng không để lại quá nhiều dấu vết trên khuôn mặt mẹ La, nhưng bây giờ giống như là năm tháng đã quá mức tàn nhẫn với bà.
Bà đi vào cũng không đóng cửa, phía sau có một nữ nhân thân cao chân dài, mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt, quần tây đen ôm lấy đôi chân thon dài của nàng, mái tóc đen dài xõa ra, khi nàng bước vào, đôi mắt của Lisa đã bị nàng thu hút. Người kia là Chaeyoung.
Trên mặt không có cảm xúc, nàng chỉ để trái cây qua một bên, ánh mắt rơi vào chính mình nằm ở trên giường, hai mắt thâm thúy tối đen, không biết đang suy nghĩ cái gì. Quan sát một lúc lâu, nàng mới quay đầu lại mở miệng, giọng nói cũng lạnh lùng: "Bác sĩ nói thế nào?"
mẹ La xoa bóp cánh tay cho Lisa, nghe vậy động tác dừng lại, thanh âm cũng mang theo nức nở: "Vẫn như cũ, chính là vẫn không tỉnh lại, bác sĩ nói chỉ có thể xem ý trời, nói không chừng sẽ có kỳ tích."
Chaeyoung nhíu mày, trầm mặc thật lâu sau mới nhẹ giọng nói: "Tôi đã ký hợp đồng rồi, cho dù Lisa hôn mê, tôi cũng sẽ không hủy hợp đồng, ngài cứ chuyên tâm chăm sóc Lisa và La tổng đi."
mẹ La nhìn người được gọi là thiết huyết nữ vương trên thương trường, ánh mắt không giấu được cảm kích: "Cảm ơn Park tổng đã giúp đỡ, nếu không có ngài thì La thị đã bị phá hủy, tôi càng cảm kích ngài vì đã cứu Lisa."
Chaeyoung vì bảo hộ cô mà ngã cùng cô, cho nên ngã đến gãy tay, cầu thang kia vừa dốc vừa dài, lăn xuống làm Lisa tông trực diện vào mép cầu thang, bất tỉnh ngay tại chỗ, Chaeyoung gãy tay trái hiện tại vẫn chưa hoàn toàn lành.
Chaeyoung liếc nhìn Lisa: "Không có gì, cô ấy là đối tác của tôi, lúc đó cũng là theo bản năng."
Lisa nhìn vị Park tổng chỉ mới gặp một lần kia, không nói rõ trong lòng là tư vị gì, theo lý thuyết đời này Chaeyoung học chung trường sơ trung, nhưng cô gần như không có ấn tượng gì với Chaeyoung, mà có vẻ Chaeyoung đối với cô lại rất quen thuộc.
Cô nhớ lại khi thấy Chaeyoung lao đến cứu cô trong giấc mơ, Lisa lại rối bời, trạng thái tưởng như mơ mà không phải mơ khiến cô càng thêm khó chịu.
Ngay khi Lisa đang miên man suy nghĩ, mẹ La nhận được một cuộc gọi, bà nhìn Chaeyoung nói xin lỗi, sau đó đẩy cửa đi ra ngoài.
Chaeyoung khẽ gật đầu nhìn mẹ La rời đi, sau đó nàng nhìn Lisa đang nằm trên giường, chậm rãi đi về phía giường nhìn cô, nhưng Lisa có thể nhìn thấy rõ ràng, lạnh nhạt trong mắt nàng tan ra từng chút, tựa như có chút u sầu, ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường.
"Cánh tay của tôi gần lành rồi, nhưng chị vẫn chưa tỉnh lại. Tôi sẽ thực hiện hợp đồng mà tôi đã ký với chị, hẳn là chị rất lo lắng chuyện này. Hơn nữa ba của chị vẫn đang bị bệnh, chị liền ném bọn họ xuống như vậy, chị cũng thật nhẫn tâm." Giọng nói của nàng rất dễ nghe, lạnh lùng hơn cả Chaeyoung của cô.
Lisa phát hiện mình không nhìn thấu vị Park tổng này, đó là điều trước khi trọng sinh làm cô rất khó hiểu. Ngay cả khi năm đó cô có giúp nàng, cũng không đến mức làm nàng nhớ lâu như vậy, không tiếc nhiều tinh lực đi giúp cô như vậy.
Nhưng Lisa nhìn Chaeyoung này, không khỏi cảm thấy đau lòng, nếu không phải trọng sinh, người yêu của cô có lẽ sẽ như thế này, thật lạnh lùng. Nàng luôn dùng lạnh nhạt làm võ trang, không ai có thể nhìn vào trái tim của nàng, ngay cả việc thể hiện hảo cảm cũng không thể được.
Nhưng trong lòng cô rất hoảng loạn, rốt cuộc cô đã đi đâu, cô đã chết hay chỉ đang nằm mơ, nếu cô đang mơ thì rốt cuộc cái nào mới là mơ? Đoạn cảm tình giữa cô và Chaeyoung là thật hay giả, hiện tại cô quay lại nơi này là bắt đầu lại lần nữa sao?
Hai mắt Lisa đau nhức, hiện tại cô thật sự tiến thoái lưỡng nan, để cô ở lại chịu thống khổ, mà không để cô ở lại cũng thống khổ, điều khiến cô tuyệt vọng hơn nữa chính là cô không hề có sự lựa chọn.
Cô không biết mình ở đây bao lâu, mẹ La và Kim Jennie gần như thay phiên đến nhìn cô, còn Park Thanh Hàn là khách quen.
Với tư cách là tổng tài của công ty, cô thực sự không thể hiểu sao Chaeyoung lại sẵn sàng lãng phí thời gian cho cô, nhưng cô không thể nhận được câu trả lời.
Sau một khoảng thời gian không rõ, cô đột nhiên cảm thấy có chút không tự chủ được tiến đến chính mình nằm ở trên giường, có thể cảm giác được sắp trở lại thân thể ban đầu. Lisa có chút sững sờ, từng bước đến gần giường, thân thể giống như đã trở thành hư vô, vừa lúc không nhịn được vươn tay muốn chạm vào người đang ngủ, bên tai đột nhiên vang lên một tiếng kêu đầy khẩn cầu.
"Lisa, chị đừng rời khỏi em, chị đừng rời đi, em cầu xin chị, đừng đi mà."
Ngón tay cô đột nhiên thu lại, là Chaeyoung. Tiếng gọi này càng ngày càng bi thương, Lisa thấy trong lòng đau nhói, cô chưa từng nghe thấy giọng nói của Chaeyoung tuyệt vọng như vậy. Cô che mắt lại nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi, cô phải làm sao bây giờ? Cô luyến tiếc bỏ rơi Chaeyoung, cũng không bỏ xuống được ba mẹ bên kia, nhưng những người ở đây cũng làm cô lo lắng, cho dù cô có lựa chọn thế nào đi chăng nữa cũng sẽ rất đau đớn.
Giọng nói của Chaeyoung càng lúc càng gấp gáp, cứ văng vẳng bên tai cô, khi nghe thấy trái tim của Lisa đều trầm xuống, cô không khỏi hét lên: "Chaeyoung."
Ngay sau đó, cô đột nhiên cảm giác được phía sau có một lực đẩy, bị một cỗ lực hút kéo vào hư không, cô thoáng nhìn thấy một sườn mặt nữ nhân, đột nhiên hôn mê bất tỉnh.
Bên kia Chaeyoung đã hoàn toàn suy sụp, vốn dĩ Lisa hôn mê làm nàng rất lo lắng, nhưng vừa rồi máy đo nhịp tim đột nhiên kêu lên, nàng vội vàng nhìn lại thì phát hiện nhịp tim của Lisa đã ngừng đập, lập tức trời sập đất nứt.
Một nhóm bác sĩ và y tá xông vào, sau khi kiểm tra xong thì bắt đầu tiến hành hồi phục tim cho Lisa, đầu nàng trống rỗng, ngồi bệt xuống đất nhìn vạch xanh trên màn hình điện tâm đồ dao động không có quy luật cùng với động tác ép tim của bác sĩ, chỉ cảm thấy đầu choáng mắt hoa.
Chỉ bị ốm, chỉ bị sốt cao, viêm phổi cấp tính, đều được bọn họ điều trị tích cực, Lisa đang trong tình trạng tốt, các chỉ số kiểm tra đều có xu hướng bình thường, không hiểu sao lại đột ngột mất nhịp tim.
mẹ La vội vàng chạy tới, lập tức ngất đi, ba La đang họp thì nhận được điện thoại, lập tức chạy ra ngoài, để lại các cổ đông nhìn nhau. Lảo đảo đi vào thang máy, ông hoàn toàn không thể lái xe, cho nên ông túm lấy Lý Lãng để hắn lái xe đến bệnh viện. Ngồi trên xe, tay ông run run, sau đó ông dùng hai tay túm tóc, giơ tay tát mạnh vào người, Lý Lãng kinh ngạc suýt nữa đã lái lệch ra khỏi đường: "La tổng, ngài đừng như vậy, Tiểu La tổng sẽ không sao đâu."
Chaeyoung chưa từng cảm thấy thê lương như vậy. Qua đám đông, nàng nhìn thấy người nằm trên giường tùy ý bị người lăn lộn, ánh mắt vô hồn. Nghĩ đến mấy ngày trước hai người còn nói chuyện, Lisa vẫn còn làm nũng với nàng. Bị bệnh cũng mang tính trẻ con, khó chịu sẽ không nói gì, nhưng lại có chút dính người. Kỉ niệm trước đây ngọt ngào bao nhiêu thì bây giờ lại thống khổ bấy nhiêu, nàng hung hăng nắm áo ở ngực, áp xuống cơn đau nhói.
Cuối cùng, nàng không thể chịu đựng được nữa, bật khóc thành tiếng, ngực nghẹn đến hít thở không thông, nắm chặt tay mình đánh vào tim mình mấy cái, cuối cùng hét lên: "Lisa, chị đừng rời khỏi em, chị đừng đi, em cầu xin chị!"
Mà hai mắt Lisa nhắm nghiền, khóe mắt cũng có hai dòng nước mắt rơi xuống.
Trong lòng nàng ngoài đau đớn còn có cảm giác hối hận, có phải là nàng không nên trêu chọc Lisa, nếu không phải lần này nàng xuất quỹ bị phát hiện, nếu không phải tại nàng, Lisa sẽ không bị đông lạnh trong tuyết, hiện tại tính mạng đều không thể cứu được. Nàng luôn tin tưởng chắc chắn mình sẽ không từ bỏ Lisa, cũng không nghĩ có thống khổ nào có thể khiến cho nàng từ bỏ. Nhưng nàng đã xem nhẹ cái chết, so với việc không thể ở bên nhau, trên đời này không có Lisa thì nàng càng không chịu nổi.
Ngay lúc Chaeyoung đang tuyệt vọng cùng hối hận, một giọng nói nhanh chóng vang lên, y tá sơ cứu kinh ngạc nói: "Bác sĩ, bác sĩ, nhịp tim của bệnh nhân đã khôi phục!"
Lisa là tổng tài của La thị, cô đang điều trị tại phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện trung ương, bác sĩ điều trị cũng là người quen cũ của ba La, lần này Lisa xảy ra chuyện hắn cũng rất lo lắng, cái này làm hắn nhẹ nhõm đi rất nhiều.
Chaeyoung cảm thấy âm thanh này đã kéo mình khỏi cảnh tuyệt vọng, nghiêng ngả lảo đảo chạy tới: "Lisa, Lisa.
Rốt cuộc Chaeyoung cũng có thể quỳ gối ở trước giường, tay của Lisa lạnh băng khiến nàng không khỏi run lên, nhìn thấy nước mắt ở khóe mắt Lisa, nàng càng đau lòng hơn. Nàng xoa tay Lisa, giữ ấm cho cô, liên tục gọi tên cô.
Mà bên kia, sau khi kiểm tra cho cô, bác sĩ nhanh chóng an ủi nàng: "Dấu hiệu sinh mệnh ổn định, cô đừng vội."
Chaeyoung tâm loạn như ma, sau khi cảm ơn liền ngồi ở bên cạnh giường Lisa, nắm tay cô, dán sát vào mặt mình, nàng nhắm mắt lại, nước mắt cứ thế rơi xuống.
Nàng cố gắng kìm nước mắt, nhưng cuối cùng nghẹn đến mức cả người run rẩy, một số bác sĩ trong khoa không thể khuyên nàng, cuối cùng chỉ có thể để lại một mình nàng.
Cả căn phòng chỉ có tiếng khóc kìm nén của Chaeyoung, nhưng đột nhiên Chaeyoung cảm thấy ngón tay Lisa chạm vào mặt mình, nàng lập tức ngẩng đầu lên, Lisa cử động ngón tay, sau đó nhỏ giọng nói: "Đừng khóc nữa."
Môi Chaeyoung run rẩy không nói nên lời, sau bốn ngày hôn mê, cuối cùng Lisa cũng mở mắt.
Trong mông lung, sắc mặt Chaeyoung rốt cục trở nên rõ ràng, nhìn thấy mặt nàng không còn một tia thong dong bình tĩnh, hai mắt sưng đỏ, nước mắt còn chưa khô, môi thì nứt nẻ, nước mắt Lisa đột nhiên chảy xuống, cô lại làm cho Chaeyoung khổ sở rồi.
Nước mắt Chaeyoung không ngừng rơi, làm ướt ngón tay của Lisa, căn bản cô không lau, chỉ cảm thấy đau lòng.
"Đừng khóc, chị về rồi, sẽ không rời khỏi em nữa."
Chaeyoung khóc đến không nói được lời nào, môi mấp máy cuối cùng nắm chặt tay cô, thân thể không ngừng run rẩy. Nàng khóc nhiều đến mức không có âm thanh, nhưng Lisa lại cảm nhận được khổ sở của nàng, làm cô đau lòng muốn mệnh.
Cô đã hôn mê nhiều ngày, chỉ có thể ăn thức ăn lỏng, hiện tại không còn khí lực ngồi dậy ôm Chaeyoung, lại ngồi không được, rơi vào đường cùng thấp giọng nói với nàng: "Em lại đây."
Chaeyoung ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ bừng nghe được lời nói của cô, tuy còn run rẩy nhưng vẫn dán sát vào cô, bất đắc dĩ nói: "Sao vậy?"
Lisa đưa tay ra ôm lấy nàng, kéo người lên trên người mình, ôm chặt lấy nàng, dùng tay trái vỗ về lưng đang không ngừng run rẩy của nàng: "Chị xin lỗi vì đã làm em lo lắng, chị không sao, đừng khóc, em khóc làm chị đau lòng."
Chaeyoung thấp giọng ừm một tiếng, nhưng bởi vì khóc quá lâu, nghe có vẻ mềm mại. Vốn dĩ Lisa đang ở trong tình thế lưỡng nan, nhưng lúc này ôm người đang khóc như hài tử, bao nhiêu áy náy cũng trở thành may mắn, nếu cô không quay lại thì Chaeyoung phải làm sao đây? Sau đó cô nghĩ đến người đã đẩy mình, Lisa có chút phức tạp, hy vọng mọi thứ giống như cô nghĩ, cô ở thế giới khác chỉ là linh hồn về thế giới này, mà thân thể của cô giống như có một người thay thế sống sót.
Khi ba La tay chân nhũn ra chạy vọt vào phòng, nhìn thấy hai người đang ôm nhau, ông không kịp nghĩ đến xấu hổ, ba hồn bảy vía từ từ trở về vị trí cũ.
Cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra nhanh chóng bửng tỉnh đôi uyên ương khổ mệnh đang ôm nhau, Chaeyoung quay đầu lại, lập tức đứng dậy khỏi Lisa, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nhưng cơ thể vẫn còn hơi run rẩy, hai mắt sưng đỏ, cho thấy vừa rồi nàng đã khóc rất nhiều.
Lisa nhìn nhìn ba La, tâm tình phức tạp, mặt ông đỏ bừng, l*иg ngực phập phồng dữ dội, rõ ràng là một đường chạy tới. Nghĩ đến Lisa vẫn cần được chăm sóc trong bệnh viện ở đời trước, Lisa cảm thấy chua xót. Cô mím môi nhỏ giọng nói: "Ba, con không sao."
ba La vẫn đang chịu đựng, giờ phút này nhìn con gái sống sờ sờ ở trước mặt mình, lại nghe cô nói những lời này, nước mắt đột nhiên rơi xuống, lập tức cúi đầu lau nước mắt, khàn giọng nói: "Không sao thì tốt rồi, không sao thì tốt rồi."
Ông ngước mắt nhìn Chaeyoung chỉ trong bốn ngày đã tiều tụy, yết hầu trượt vài cái, cuối cùng mở miệng nói với Lisa: "Mấy ngày không ăn cái gì, ba đi hỏi bác sĩ Trần một chút xem con có thể ăn gì."
Lisa gật đầu: "Cảm ơn ba."
Chaeyoung đột nhiên nhớ ra cái gì liền nói: "Chú La, ngài đi xem Dì La đi, vừa rồi dì ấy quá mức kích động nên đã ngất đi, con đi mua đồ ăn cho Lisa."
"Cái gì?" Lisa sửng sốt, thất thanh nói.
Vừa dứt lời, mẹ La cơ hồ là thất tha thất thểu được y tá đỡ loạng choạng chạy vào phòng, khi nhìn thấy Lisa, lập tức nước mắt rơi như mưa: "Con thật sự là hù chết mẹ a!"
mẹ La vô cùng sợ hãi cùng khổ sở, Lisa dỗ rất lâu mới nín khóc, mặc dù Chaeyoung muốn nói chuyện với Lisa, không muốn rời cô nửa bước, nhưng nàng không muốn quấy rầy gia đình họ, nàng ra hiệu với Lisa rồi lặng lẽ rút lui.
Lisa trấn an mẹ La, nhìn Chaeyoung rời khỏi phòng. Thấy vậy, ba La mở miệng nói: "Bà vừa ngất, Lisa vừa tỉnh lại. Đừng làm con bé khóc, trước tiên nghỉ ngơi bình tĩnh lại đi."
mẹ La lau nước mắt, gật gật đầu, muốn nói chuyện với Lisa nhiều một chút nhưng sợ cô mệt mỏi, chỉ có thể mặc ba La lôi kéo đi nghỉ ngơi.
Rất nhanh Chaeyoung đã trở về, đã lâu Lisa không tự mình ăn cơm, cho nên không thể ăn mấy thứ khó tiêu. Sau khi hỏi bác sĩ, nàng mua một ít mì, sợ dinh dưỡng theo không kịp nên cũng mua cam, táo và một máy ép.
Khi ba La chuẩn bị đi qua, ông nhìn thấy nàng mang theo một đống túi lớn túi nhỏ, trầm mặc đi tới nhận lấy: "Máy ép trái cây?"
Chaeyoung nhìn ông một cái: "Vâng, chị ấy ăn không nổi, nhưng cần bổ sung dinh dưỡng, nên con ép một ít nước trái cây cho chị ấy bổ sung vitamin C." ba La không biết phải nói gì, ông vẫn sợ hãi bọn họ ở bên nhau, nhưng ông không dám ngăn cản, cũng không nhẫn tâm đi ngăn cản. Mấy ngày nay Lisa hôn mê, làm ba mẹ như bọn họ suy sụp, Chaeyoung lại như vậy.
Để chăm sóc cho Lisa, nàng đã không đi làm một tuần, ông đã nhìn thấy Chaeyoung âm trầm trả lời điện thoại mấy lần. Mà bốn ngày nay đều canh giữ cô, nghe y tá nửa đêm kiểm tra phòng nói Chaeyoung chỉ ngủ ở bên giường một lát, ngủ rất nhẹ.
Ngay cả khi không đồng ý đoạn tình cảm giữa nữ nhân, ba La cũng nhận ra không thể gặp một nam nhân coi con gái mình như mạng sống của bản thân giống như Chaeyoung.
Mà ông cũng không dám cho rằng Lisa thích Chaeyoung chỉ là nhất thời hồ đồ, nhìn hai người ăn ý ngọt ngào đến làm người chen vào không được.
Trong lòng ông giãy giụa muốn nói, nhưng điện thoại của Chaeyoung lại vang lên, ba La nhận mọi thứ trong tay nàng, Chaeyoung cảm ơn ông rồi nghe điện thoại.
"Chaeyoung, ngươi đã quên thân phận của mình rồi sao? Lisa nhập viện liên quan gì đến ngươi? Ngươi đã không đi làm một tuần rồi, trước đó kêu ngươi đến Seoul quản lý chi nhánh ngưoi nghĩ thế nào rồi, khi nào mới rời đi?"
Chaeyoung yên lặng lắng nghe, sau đó trầm giọng nói: "Nghĩ xong rồi, tôi sẽ không đi."
ba Park một hơi chặn ở họng: "Ngươi nói cái gì?"
"Tôi sẽ không đi, tôi biết ông đang nghĩ cái gì. Nhưng tôi nói thật cho ông biết, tôi sẽ không rời khỏi Yến Kinh."
"Ngươi có tin hay không, ta có thể cho ngươi bay lêи đỉиɦ cao trở thành phượng hoàng, cũng có thể làm cho ngươi hai bàn tay trắng rơi xuống vực sâu, ngươi cho rằng là ngươi làm nên thành tích của Park thị hiện tại sao? Vị trí tổng giám đốc, ta có thể giao cho ngươi cũng có thể thu lại!"Sắc mặt ba Park phát trầm, tức giận trong giọng nói đã biến chất.
Con ngươi Chaeyoung hơi u ám, mà ba Park nghe bên kia im lặng thì cơn giận trong lòng cũng dần lắng xuống, chung quy là nàng đã thoát khỏi sự kiểm soát của hắn. Nhưng hắn chưa kịp mở miệng, Chaeyoung đã có chút trào phúng cười nói: "Đúng vậy, đương nhiên là tôi tin, cho nên ông muốn thu lại vị trí tổng giám đốc thì cứ thu lại đi. Về phần Park thị, còn có thân phận của Mason gia với tôi mà nói cũng chỉ là dư thừa mà thôi. Tôi đã nộp đơn từ chức rồi, hẳn là ông sẽ sớm nhận được, qua một đoạn thời gian tôi sẽ quay lại làm thủ tục."
"Ngươi nói cái gì?" Ngón tay ba Park hung hăng nắm chặt, áp không được mà rống lên.
"Tôi nói, tôi từ chức. Từ nay về sau tôi và ông không còn liên quan gì đến nhau nữa, tôi cũng không có hứng thú với gia nghiệp của Mason gia, hơn nữa bà nội đánh giá cao càng muốn người Chu gia tiếp quản, tôi không phải họ Chu, cũng không phải họ Mason. Nếu là con gái ngoài giá thú, cho nên chẳng quan tâm sống chết, nếu lúc trước ông một hai phải tìm ra tôi, vậy thì ông nên biết, tôi lục thân không nhận." Ngữ khí Chaeyoung bình đạm lặp lại những gì bà Park thường nói.
ba Park ném quyển sách trên bàn xuống đất, sau đó lạnh lùng nói: "Chaeyoung, ngươi cho lớn lên ở Park thị liền có bản lĩnh, mấy năm rèn luyện liền có thể kiên cường. Ta nói rõ cho ngươi biết, rời khỏi Park thị, ta có thể đảm bảo không có công ty nào ở Yến Kinh dám giữ ngươi lại! Hay là ngươi định đi lấy đồ đi giao dịch với ba La?"
Chaeyoung cười nhạt một tiếng, "Tôi không có đê tiện như ông nghĩ, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không theo bài bố của ông. Tôi đã gọi ông là ba bảy năm, cũng đã học được rất nhiều điều từ ông, nhưng Mason tổng, Chaeyoung tôi không nợ ông, những hiệu quả cùng lợi ích mà tôi mang lại cho Park thị hoàn toàn xứng đáng với đầu tư của ông. Muốn nói nợ, đời này ông nợ tôi và mẹ tôi còn không rõ. Mà nợ, chung quy là phải trả lại." Nói xong nàng liền cúp điện thoại, quay đầu lại thì thấy ba La đang đứng phía sau, vẻ mặt phức tạp.
Chaeyoung chưa kịp mở miệng, ba La đã nói, "Lisa nhớ con, nói chuyện điện thoại xong thì vào đi."
"Vâng."
"Con từ chức?" ba La vẫn không nhịn được, hỏi.
Chaeyoung gật đầu.
"Con thật sự muốn từ bỏ vị trí người thừa kế của Mason gia sao?"
Chaeyoung ngẩng đầu nhìn ông, chỉ nhàn nhạ đáp: "Vốn dĩ con không có cái gì cả, những cái đó cũng không phải của con, nói gì mà từ bỏ hay không từ bỏ. Hơn nữa, với con mà nói, ngoài mẹ con và chị ấy, cũng không có gì phải luyến tiếc, mất đi con cũng có thể nghĩ cách có lại."
"Mất con bé thì con cũng sẽ tìm được người khác mà con thích." ba La nhìn nàng, thấp giọng nói.
Chaeyoung dừng bước, quay đầu nhìn ông: "Chú La, chị ấy đối với con mà nói không giống nhau, cho dù cuối cùng chúng ta có đi tiếp hay không, vị trí của chị ấy trong lòng con sẽ không bao giờ thay đổi, nếu hai người còn có một người con gái, cô ấy có thể thay thế được Lisa không?"
ba La không trả lời, trầm mặc một lúc cuối cùng lên tiếng: "Nếu con không có tính toán, con có thể đến La thị, dù sao Lisa cũng chịu rất nhiều áp lực."
Chaeyoung kinh ngạc quay đầu nhìn ông, ba La có chút không được tự nhiên, ra vẻ trầm tĩnh nói: "Con từ chức là vì Lisa, trong mắt Mason Ích Tương hẳn là con có giao dịch gì với ta, nếu ông ta đã nhận định, ta đây liền đơn giản biến nó thành sự thật. Lại nói tổng giám đốc cũ của Park thị đến La thị, đối với La thị là trăm lợi một hại."
Nói xong ông trực tiếp dậm chân đi xem mẹ La, Chaeyoung nhìn bóng dáng của ông, nở nụ cười, nhìn vào cửa phòng, nàng thấp giọng nói: "Cuối cùng cũng biết chị muộn tao như vậy giống ai rồi."
Nàng đi vào, Lisa đang dựa vào đầu giường, chăn bị giương cao, chân nhỏ lộ ra ở cuối giường, Lisa vừa cầm đũa vừa bưng mì, ánh mắt lại dán chặt vào cửa. Khi thấy Chaeyoung đi vào, cô thu hồi hồi tầm mắt: "Ai gọi điện làm em mặc kệ chị?"
Chaeyoung đi tới nở nụ cười: "Nói bậy, ai gọi điện cũng không thể mặc kệ chị, em đút cho chị ăn."
Nàng cầm đũa gắp mì đưa vào miệng Lisa: "Đây."
Lisa không từ chối mở miệng cắn một miếng, sau đó cau mày: "Mì quá chín."
Chaeyoung ngẩng đầu nhìn cô, tiếp tục cho cô ăn: "Bác sĩ nói dạ dày chị yếu, chỉ có thể ăn mì và cháo, em sợ chị không muốn ăn cháo, cho nên em mua mì nấu chín một chút."
Lisa vừa ăn vừa cau mày: "Không ngon bằng em nấu."
Chaeyoung cười nói: "Được rồi, ngoan ngoãn ăn đi, khi nào chị có thể ăn, em sẽ mượn phòng bếp làm mì cho chị."
Mì có vị muối rất nhạt, thực sự không ngon, Lisa ăn chưa được nửa bát, Chaeyoung cũng không ép cô. Bắt đầu mân mê máy ép trái cây ở đằng kia, lưu loát gọt táo, ép một ly nước táo và nước cam, lại ép chuối thành hỗn hợp sệt cho Lisa ăn.
Nhìn thấy Chaeyoung tỉ mỉ chuẩn bị đồ ăn cho mình, trong lòng cô âm đến rối tung rối mù.
"Chị cảm thấy hiện tại mình giống như lão thái thái không có răng, ăn mì mịn, uống nước trái cây cùng chuối nghiền."
Chaeyoung bưng nước trái cây nhìn cô không nói tiếng nào, một lúc lâu sau mới thấp giọng nói, "Nếu chờ chúng ta thật sự già rồi, răng chị cắn không được, em liền làm cái này cho chị, em sẽ chăm sóc chị thật tốt, sẽ không để chị bị bệnh nữa."
Lisa nhìn nàng, đôi mắt đột nhiên có chút đau nhức, thanh âm hơi khàn nói: "Bất cứ lúc nào em cũng đều chăm sóc chị rất tốt, chị vẫn luôn tin điểm này. Nhưng... nhưng chị không chăm sóc tốt cho em, làm em luôn vì chị mà khổ sở."
Chaeyoung đặt cái ly xuống, nhẹ nhàng ôm lấy cô: "Đúng vậy, chị luôn làm em khổ sở, nhưng cũng chỉ có chị làm em vui vẻ hạnh phúc như vậy, chị hứa với em, đừng rời khỏi em, em ... em... em chịu không nổi, em cho rằng em rất kiên cường, nhưng khi chị hôn mê, em mới biết là em vẫn luôn không chịu nổi một đòn."
Tay Lisa khẽ run lên, ôm mặt nàng, hôn lên đôi mắt sưng tấy của nàng, con ngươi màu đen trong đôi vẫn sáng như cũ, nhưng lại là che kín tơ máu.
"Được." Cô hôn lên môi nàng, trịnh trọng hứa hẹn. Còn chưa kịp rời đi, Chaeyoung đã dán gần hơn, sau đó ngậm lấy môi cô, hôn từ nhẹ đến nặng, từ nông đến quấn quít si mê. Lisa cảm nhận được cảm giác nóng ẩm trên mặt, cô muốn mở mắt ra nhưng lại bị Chaeyoung che lại: "Đừng mở mắt."
Chaeyoung thấp giọng nỉ non, giữa môi lưỡi ướŧ áŧ ngọt ngào xen lẫn nước mắt chua xót, lại làm hai trái tim chịu dày vò chậm rãi dung nhập ở bên nhau.
Chaeyoung cảm thấy đã lâu không thân mật với Lisa, từ khi chuyện của hai người bị La ba phát hiện ra, Lisa bị bệnh nặng phải nhập viện, một loạt sự việc đánh tới khiến hai người trở tay không kịp.
Chaeyoung mới trải qua mất mát hiện tại đang tìm lại, hận không thể đem Lisa tiến vào cơ thể mình, để cô sẽ không có cơ hội rời khỏi mình một lần nữa.
Hai người hôn nhau không rời, cho đến khi Lisa có chút thở dốc thì Chaeyoung mới buông ra. Đôi mắt hai người đều là thủy nhuận, nhìn đôi môi sưng đỏ của đối phương, lại ôm nhau chờ nhiệt ý hừng hực tan biến.
Lisa thở hổn hển, sau đó cau mày: "Chị chưa hoàn toàn khỏi bệnh, lại còn có chút ho khan, sẽ không lây bệnh cho em đấy chứ?"
Chaeyoung khẽ cười rồi lại hôn cô: "Em không quan tâm, em chỉ muốn hôn chị."
Lisa nhìn vẻ mặt nghiêm túc của nàng, hai má hơi đỏ lên, nhất là khi nghe thấy tiếng ho của ba La cô càng thêm xấu hổ. Trái lại là trông Chaeyoung rất điềm tĩnh tự nhiên, nếu không phải vì đôi tai lộ ra ngoài của nàng hơi phấn hồng, Lisa sẽ nghĩ nàng đã coi ba cô như không khí.
ba La giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được nói: "Lisa vừa mới tỉnh dậy cần nghỉ ngơi để hồi phục thể lực, hai đứa... hai đứa tiết chế một chút."
Mặt Lisa đỏ bừng, bất đắc dĩ nói: "Ba, ba nói cái gì vậy?"
Nói xong, cô đột nhiên dừng lại, hậu tri hậu giác ngẩng đầu lên nhìn ba La, không thể che giấu kinh ngạc trong mắt.
ba La thở dài: "Con nói rất đúng, con đã trưởng thành, khi còn nhỏ chúng ta quan tâm đến con quá ít, đến khi con trưởng thành thì nhúng tay vào có vẻ đã quá muộn. Ta và mẹ con không đòi hỏi gì khác, chỉ hi vọng con có thể bình an vô sự., có thể vui vẻ hạnh phúc. Chaeyoung ... Chaeyoung là một cô gái tốt."
Vừa nói, hai mắt ông có chút đỏ lên: "Trước đó là ba làm không đúng, cho dù chính phản đối cũng không nên nói những lời đó, con cũng đừng trách ba."
Lisa cảm thấy trong lòng như đổ một cục bông, yết hầu trượt vài lần, cô nhớ tới đời trước giữa cô và ba La gần như rất ít giao lưu, đều là ba La nói, yêu cầu, cho dù cô có đồng ý hay không cũng đều nhàn nhạt đáp ứng một tiếng. Sau khi tốt nghiệp, vì không muốn tiếp quản công ty nên cô đã sớm chuyển ra ngoài sống một mình, trừ cuộc điện thoại của mẹ La trong dịp năm mới và ngày lễ cô sẽ không trở về, thậm chí số lần chủ động gọi về ít đến đáng thương.
Cho nên sau khi ba La bị bệnh nặng, cô trọng sinh, vẫn luôn rất hối hận, cũng đè nặng tùy hứng của mình, duy trì mối quan hệ cha con với ba La. Nhưng chung quy cô vẫn vì Chaeyoung mà nháo lên tính tình, cô cũng không hối hận vì Chaeyoung và ba La ngả bài, nhưng chung quy vẫn làm bọn họ nhọc lòng, cô rất áy náy.
Lisa hít hít mũi, thấp giọng nói: "Con biết con đã làm ba mẹ lo lắng khổ sở, cho nên con rất tức giận nhưng chưa bao giờ trách móc ba mẹ. Con chỉ hy vọng ba mẹ có thể tin tưởng con, người con lựa chọn, bản thân con rất rõ ràng, con cũng đã suy xét những điều ba mẹ lo lắng. Cho nên ba, con đã trưởng thành, con có thể tự gánh vác những áp lực đó."
ba La nghe vậy thở dài: "Ta chịu nhượng bộ không phải vì cảm thấy con có thể gánh vác, nếu có thể ta cũng không muốn con chịu một chút gánh vác nào cả." Ông nói nhìn Chaeyoung, thấp giọng nói: "Con bé đối xử với con rất tốt, ta đều xem ở trong mắt, ta... ta sẽ không ngăn cản hai đứa nữa."
Chaeyoung nghe vậy vẫn luôn trầm mặc, con ngươi an tĩnh đột nhiên nở rộ một tia sáng, Lisa cũng kinh ngạc.
ba La nhìn bộ dáng hai người vui mừng khôn xiết, trong lòng chua xót thở dài, cuối cùng lắc đầu đi tâm sự với mẹ La. Vợ chồng hai người kể về con gái, đến cuối cùng chỉ biết thở dài chấp nhận.
Sau khi La Thịng rời đi, Lisa quay đầu nhìn Chaeyoung, trong mắt như có tia sáng tràn ra, cô nhìn chằm chằm Chaeyoung: "Chaeyoung, ba mẹ chị đã đồng ý rồi, em có nghe thấy không?"
Trong mắt của Chaeyoung cũng tràn đầy ý cười: "Ừm, em nghe rồi."
Lisa thực sự rất kích động, đã lâu rồi cô không được vui như vậy, đã nhiều lần rời đi Chaeyoung mà về nhà khiến cô phi thường khó chịu. Chaeyoung hầu như không có bạn bè, sau khi Mẹ Park rời đi, nàng không thân thiết với Mason gia, Lisa nghĩ khi cô rời đi sẽ chỉ còn lại lẻ loi một mình nàng, tư vị này thực sự không thoải mái.
Hiện tại một khi ba La đồng ý, cô và Chaeyoung có thể quang minh chính đại ở bên nhau, dịp Tết và lễ cô có thể đưa Chaeyoung trở về La gia.
Nghĩ đến đây, Lisa bật cười, nhìn Chaeyoung mà cười ấm áp nói: "Về sau cuối cùng chị sẽ không cần phải sống những ngày thân tại Tào Doanh tâm tại Hán rồi."
Chaeyoung nghe vậy cũng buồn cười, đưa tay véo mũi cô: "Sao lại nói chuyện không ổn trọng như vậy? Nếu để chú La nghe được sẽ rất tức giận."
Thân thể Lisa không được khỏe, thường thường ho khan, cho nên buộc phải ở lại bệnh viện mấy ngày. Mấy ngày nay ba Park gọi cho Chaeyoung mấy lần, nhưng Chaeyoung đều không trả lời, cho dù có nhấc máy cũng sẽ trả lời tốt.
Lisa không ngốc, mấy ngày nay cô cũng bắt đầu phát giác Chaeyoung có cái gì không đúng, khi buổi trưa Chaeyoung làm cơm cho cô, cuối cùng Lisa không nhịn được nói: "Chaeyoung, nhiều ngày như vậy em chưa về, Mason gia bên kia không thúc giục em sao?"
Động tác trên tay Chaeyoung dừng một hồi, sau đó đạm thanh nói, "Em đã nói với ba Park là em sẽ từ chức."
Lisa cau mày: "Sao ông ta sẽ đồng ý?"
Chaeyoung đặt cơm lên bàn nhỏ, đặt một bát canh rồi đưa cho cô: "Đúng vậy, nhưng chuyện này cũng không thay đổi được gì. Em đã quyết định rồi, chị bên này đều vì em mà nỗ lực để giành được sự đồng ý của chú dì như vậy, em không muốn có một người nào đặt ở giữa chúng ta. Huống hồ, rời khỏi Mason gia cũng là chuyện sớm hay muộn. Trần Quảng Mạc bên kia đã chuẩn bị xong rồi, cũng đã đến lúc em dứt ra."
Lisa nghe xong cau mày: "Chị biết, chỉ là lần này vì chuyện của chị, chị sợ ba Park sẽ gây phiền toái."
Chaeyoung ngẩng đầu nhìn cô: "Nhiệm vụ chính của chị bây giờ là dưỡng bệnh, chuyện khác để em giải quyết. Đây là em mượn phòng bếp của đôi vợ chồng già đối diện bệnh viện, hầm canh gà cho chị, em có bỏ thêm táo đỏ và hương vị rất ngon, chị nếm thử xem?"
Không muốn cô nhọc lòng, Chaeyoung cầm bát canh gà đánh lạc hướng cô, câu lấy cho cô ăn uống canh. Lisa nghiêng người ngửi thử, vị ngọt của táo đỏ quyện với mùi thơm của thịt gà, thoạt nhìn rất hấp dẫn.
Cô cúi đầu nhấp một ngụm canh nóng hổi, canh gà mang theo vị ngọt của táo đỏ, làm ấm áp trái tim cô trong mùa đông này. Cầm bát canh gà, cô nhấp một ngụm rồi thỏa mãn nói: "Nếu có thêm một chiếc bánh gạo nữa thì... a."
Trong miệng bị người nhét bánh gạo, Lisa ngẩn người một lúc rồi híp mắt cười, nuốt bánh gạo trong miệng xuống. Chaeyoung cười đến ôn nhu: "Em biết chị thích ăn bánh gạo với canh gà, nghĩ nghĩ liền mua một ít."
Lisa rạng rỡ nhìn nàng: "Tiểu Park tổng, sao em có thể săn sóc như vậy a?"
Chaeyoung bật cười, sau đó nghiêm túc nói: "Em đã từ chức rồi, sau này không phải là Tiểu Park tổng nữa."
Lisa cầm thìa múc canh đút cho Chaeyoung: "Có liên quan gì, em chỉ là Tiểu Park tổng của một mình chị mà thôi."
Chaeyoung uống canh, nhìn bộ dáng người mà mấy ngày trước đã tra tấn nàng có trạng thái tinh thần rất tốt, trong lòng tràn đầy nhẹ nhõm cùng hạnh phúc. Nàng hy vọng cả đời cô đều sẽ giống như bây giờ, lộ ra bộ dáng thỏa mãn như vậy.
Sau khi Lisa tỉnh lại ở bệnh viện quan sát 3 ngày, bác sĩ kê đơn thuốc ho, dặn dò những việc sau này cần chú ý mới xác nhận có thể xuất viện. Đây là một sự kiện lớn đáng mừng đối với Lisa đã ở bệnh viện gần nửa tháng.
Nhưng bọn họ chưa kịp làm thủ tục xuất viện thì vị khách không mời vẫn đến. Nghe thấy tiếng gõ cửa, Chaeyoung vừa mở cửa liền nhìn thấy ba Park đang đứng ở cửa, lập tức hơi rũ xuống mi mắt, con ngươi màu đen tràn đầy u ám.
Ý cười trên mặt Lisa sau khi thấy người tới cũng bất động thanh sắc, cô chuyển sang nụ cười theo thói quen khi làm việc: "Mason tổng."
ba Park tối tăm liếc nhìn Chaeyoung, sau đó nhìn đến Lisa, cũng mang mặt nạ nụ cười hoàn hảo của mình: "Trước đó ta có nghe Chaeyoung nói Tiểu La tổng bị bệnh phải nhập viện, nhưng Chaeyoung đã xin nghỉ. Công ty cuối năm rất bận nên ta không có thời gian đến thăm. Hôm nay bận xong ta liền tới đây xem, hiện tại nhìn khí sắc của Tiểu Park tổng không tồi, hẳn là đã bình phục."
Lisa khéo léo cười, "Cảm ơn Mason tổng đã quan tâm, tôi không sao, mấu chốt là Chaeyoung đã chăm sóc tôi rất nhiều. Bởi vì tôi mà chậm trễ công việc của Chaeyoung, rất xin lỗi."
"Không sao là tối rồi, Chaeyoung đã không về công ty hai tuần rồi, hai người là bạn tốt ở sơ trung, con bé lo lắng cho cô cũng đúng. Nhưng mà, công ty không có con bé cũng không được, cho nên hôm nay tôi đến xem Tiểu La tổng thế nào cũng nhân tiện đưa con bé trở về."
Sắc mặt Chaeyoung đạm mạc, "Những lời ở trong điện thoại tựa hồ không rõ ràng lắm, thế cho nên Mason tổng ông đã quên, tôi đã từ chức rồi. "
ba Park đột nhiên xoay người: "Chaeyoung!" Nói xong tựa hồ hắn nhớ đến hiện diện của Lisa, hít một hơi thật sâu rồi quay đầu lại nói: "Thực xin lỗi, tôi có một số việc nhà cần nói với Chaeyoung."
Lisa không trả lời, ánh mắt có tia lo lắng cùng do dự nhìn Chaeyoung, Chaeyoung gật đầu, Lisa nói: Mời.
Chaeyoung và ba Park đã đi ra ngoài rất lâu, nhưng Lisa không tìm được lý do cùng cái cớ gì để đi theo bọn họ. Nhưng cô lo lắng không biết trong cơn giận ba Park sẽ làm gì với Chaeyoung. Cô thường thường nhìn đồng hồ, cuối cùng đẩy cửa ra vừa lúc Chaeyoung chuẩn bị đi vào. Nhìn thấy Chaeyoung, Lisa cẩn thận nhìn nàng mới nhẹ nhàng thở ra: "Ông ta về rồi?"
"Ừm, chị đừng lo, ông ta không thể làm gì em."
Lisa gật đầu: "Chỉ là Khổg Mason không phải người tốt, sau này tốt nhất là không nên gặp một mình, càng không nên trở về nhà."
"Em hiểu rồi." Chaeyoung nhìn thời gian, "Chú dì sắp đến đây rồi, chúng ta thu thập đồ đạc xong liền có thể xuất viện, trong khoảng thời gian này hẳn là chị rất nhàm chán."
Lisa cười lắc đầu: "Mặc dù chị không thích bệnh viện, nhưng có em ở đây, chị không thấy nhàm chán chút nào."
ba La và mẹ La cố tình xin nghỉ để đón Lisa xuất viện, mà sáng sớm Dì Hoàng đã ngóng trông. Lúc Lisa hôn mê làm bà rất lo lắng, nếu không phải lớn tuổi, sợ bà sẽ không chịu nổi mà thức đêm canh giữ cô, sợ bà cũng sẽ ở trong bệnh viện.
Sau khi xuống xe, Lisa thấy cửa mở, dì Hoàng trực tiếp bưng chậu than tới, cầm một cái bát ngâm lá bưởi vào nước, cười nói: "Ở bệnh viện lâu như vậy, Tiểu Li mau đi qua chậu than đi, Dì Hoàng rải nước lá bưởi lên, đi qua giải trừ xui xẻo, phù hộ con về sau bình bình an an."
Lisa nhìn chậu than, cười một chút. Chaeyoung nắm lấy tay cô bóp nhẹ: "Dì Hoàng nói đúng, về sau bình bình an an."
Nàng dắt Lisa đi qua chậu than, dì Hoàng nhẹ nhàng ném lá bưởi đã ngâm nước, nước bên trên rơi xuống người cô, không lạnh nhưng đủ để làm cho cô thanh minh hơn rất nhiều.
Cô rời đi thế giới kia, tiến vào nơi này, dùng cơ thể 15 tuổi bồi Chaeyoung, cải thiện quan hệ của cô với cha mình, hết thảy đều mỹ mãn như vậy, này đại khái là vận mệnh trời cho. Cho nên đối với vận mệnh này, cô cũng sẽ sống thật tốt, còn bí mật này... cô quay đầu lại liền đυ.ng phải một đôi mắt tràn đầy chính mình.
Lisa nhìn vào mắt Chaeyoung, trong mắt nhất thời có chút ngây ngốc. Mãi cho đến khi ba La ho khan nhắc nhở hai người mới dời tầm mắt, quay đầu đi mặt đều nóng.
Chờ xong hết, Lisa về phòng nghỉ ngơi, Chaeyoung ở với cô một lát, thấy trời đã muộn, Chaeyoung vươn tay cầm lấy cuốn sách trong tay cô: "Xem lâu như vậy, muốn nghỉ ngơi một chút không?"
Lisa nghe nàng nói nở nụ cười: "Được, có phải chị xem sách quá lâu không quan tâm đến em, cho nên em không cao hứng?"
Chaeyoung nhướng mày, nghiêng người tới gần nhìn cô: "Nếu chị biết vậy còn không quan tâm tới em, chẳng lẽ là em không đẹp bằng cuốn sách này?"
Lisa thấy nàng nghiêng gương mặt có chút thanh lãnh xinh đẹp tới, dùng tay véo véo rồi hôn nàng: "Em nói xem?"
Chaeyoung chỉ chớp chớp mắt, nhìn môi cô. Lisa khẽ trừng mắt nhìn nàng một cái, lại vẫn nghe lời tiến đến hôn lên môi nàng, nhưng bắt đầu chỉ là một chút lướt qua, cuối cùng trở thành môi lưỡi chơi đùa.
Khi Chaeyoung thỏa mãn dừng lại, hai người đều đỏ mặt thở hổn hển. Chaeyoung lau sợi chỉ bạc ở môi cho cô, nhẹ giọng nói: "Chị đói không, đến giờ rồi, em đi nấu cơm cho chị. Hẳn là dì Hoàng đã bắt đầu chuẩn bị, chú dì cũng sẽ trở về ăn cơm, em đi xuống bếp đây."
Lisa híp mắt cười: "Em đây là muốn lấy lòng ba mẹ chị sao?"
Chaeyoung trầm ngâm một lúc, sau đó nghiêm túc gật đầu: "Mặc dù chú đã đồng ý, nhưng cũng chỉ là không phản đối, nhưng em còn chưa biết khi nào có thể gả chị cho em. Nhất định phải biểu hiện tốt, hơn nữa, quan trọng nhất là lấy lòng vợ."
Lisa cười đến run lên, sau đó ngồi dậy, "Đúng là phải biểu hiện tốt, bất quá cũng không phải chị gả cho em, mà là chị cưới em."
"Tại sao a?" Chaeyoung nghe cô nói từ "cưới", trong lòng không kìm được vui vẻ, nàng nói như vậy chỉ là trêu chọc Lisa, nhưng dù là cưới hay là gả, chỉ cần ở bên Lisa, nàng đều hạnh phúc.
"Chị vẫn luôn muốn mình sẽ cho em một mái ấm, cho em che chở, tuy chị nấu ăn không ngon bằng em, không săn sóc cẩn thận như khi em chăm sóc chị, nhưng chị vẫn muốn bảo hộ em, chăm sóc em cả đời. Cho nên, gả cho chị, chị sẽ cho em tất cả, ba chị, mẹ chị, cũng đều có thể. Thứ em từng thiếu, chị sẽ tận khả năng đền bù cho em, được không?"
Mắt Chaeyoung nóng lên, nàng hít hít mũi, nghiêng đầu nhìn cô: "Chị thật biết hống người."
Lisa ôm nàng nhẹ nhàng lắc lư, xoa xoa đầu nàng, mái tóc mềm mượt cuốn vào giữa những ngón tay cô, xúc cảm rất tốt. Lisa nhẹ cọ cằm nàng: "Chaeyoung, đây là lời chân thành nhất của chị, không có chút hống em. Lúc trước không ngả bài với ba mẹ, chuyện này vẫn luôn là nút thắt trong lòng chị, hiện tại bọn họ đã đồng ý rồi, như vậy sau này mọi thứ sẽ ngày càng tốt hơn, đúng không."
Chaeyoung đứng thẳng người, gật gật đầu: "Buổi tối chị muốn ăn gì, em làm cho chị."
Lisa nghe vậy, lập tức chép miệng: "Chị muốn ăn thịt bò hầm cà chua, đậu que xào, còn có cà tím."
Nói xong đứng dậy nói tiếp: "Nhưng nếu em muốn đích thân xuống bếp, chị sẽ trợ thủ cho em."
Chaeyoung gật đầu, sau khi hai người xuống lầu liền nhìn thấy Dì Hoàng đang thu xếp. Hai người đi vào đoạt lấy đồ của dì Hoàng, cho bà ra ngoài nghỉ ngơi. Dì Hoàng cười đáp ứng, ở bên ngoài nhìn hai người, một người đang xắt rau, một người đang rửa rau, phối hợp ăn ý mười phần, trong lòng cũng là thở dài. Kỳ thực không nghĩ tới loại tình cảm khác trước kia của hai người, hai người này thật sự ở bên nhau cũng rất tốt.
ba La và mẹ La lái xe trở về đã là hơn sáu giờ. Trong bếp, Chaeyoung đã chiên thịt bò cho giòn, vừa cắt lát thịt bò thỉnh thoảng lại liếc nhìn Lisa, vươn tay gắp một miếng thịt: "Há miệng."
Lisa há miệng ăn thịt bò thái lát mà Chaeyoung đưa tới.
"Ăn ngon không? Vị muối thích hợp không?"
Lisa vừa ăn vừa gật đầu liên tục: "Rất ngon."
Các món ăn còn lại đã chuẩn bị tốt, chỉ cần cắt nhỏ cà chua liền có thể bật lửa nấu. Sau khi thay đổi dao thớt, Chaeyoung thái cà chua, để lại một nửa cắt thành từng lát, sau đó bỏ vào bát nhỏ ngâm đường, đưa cho Lisa: "Đồ ăn bên này đều đã chuẩn bị xong, em muốn để lửa chút, phòng bếp nhiều khói dầu, chị bưng cái này ra ngoài ăn đi, được không?"
Lisa lắc đầu: "Ai thèm ăn đồ của trẻ con này, chua chua ngọt ngọt." Nói xong còn bất giác mím môi dưới, tiếp tục nói: "Chị thay quần áo sẽ không sao, chỉ muốn ở đây trợ thủ cho em làm một mâm cơm thật ngon."
Chaeyoung cúi đầu nén cười, sau đó nhìn thấy nước cà chua đã chảy ra, cầm lấy nĩa nhỏ đưa cho Lisa: "Chị thật sự không muốn ăn sao?"
Lisa nghiêm trang thăm dò ngậm lấy: "Tuy là trẻ con, nhưng em làm thì sao có thể không ăn?" Cà chua có vị chua chua ngọt ngọt hòa quyện với nước đường ăn rất thích. Cuối cùng, cô bưng chén nhỏ nhìn Chaeyoung nấu ăn, tự mình ăn vài miếng, thỉnh thoảng đút cho Chaeyoung ăn.
mẹ La trở về nghe nói hai người đang ở trong bếp, bà nhìn thấy Chaeyoung khéo léo khuấy chảo, thỉnh thoảng gắp cà chua thái lát cho Lisa ăn.
mẹ La vẫn hiểu rõ con gái mình, từ nhỏ đã thích ăn cà chua chua ngọt, thậm chí cà chua xào trứng cũng cho thêm đường, nhìn cà chua cắt khoanh của Chaeyoung mà bất lực lắc đầu, đứa nhỏ này sủng con bé giống như hài tử.
Quấy rầy hai người cũng không tốt, mẹ La giúp dì Hoàng dọn bàn. ba La đi lấy chai rượu quý trong nhà ra, Lisa vừa khỏi bệnh nên cần ăn mừng, hơn nữa đây hẳn là lần đầu tiên Chaeyoung lấy thân phận đối tượng của con gái đến La gia ăn cơm, cũng nên long trọng một chút.
Thấy công việc đã xong xuôi, ba La liếc nhìn vào bếp: "Hai đứa nhỏ có cần hỗ trợ không?"
Dì Hoàng cười ha hả nói, "Hai con bé không cho ta vào, tay nghề Chaeyoung cũng không cần phải nói, đợi chút nữa ta vào giúp bưng đồ ăn ra."
Vừa dứt lời, Lisa đã bưng ra hai món, là rau xào và cà tím. Nhìn thấy khóe môi cô vẫn còn một chút nước sốt, mẹ La nhịn không được muốn cười. Này Chaeyoung xuống bếp e rằng không phải để nấu cơm cho bọn họ, mà là để con gái ngốc của mình có thể ăn vụng đồ ăn yêu thích.
ba La cũng sẽ không buồn chán, nhàn nhạt chỉ khóe miệng: "Ăn vụng cũng không lau miệng, sao hôm nay lại hấp tấp bộp chộp như vậy?" Nói xong, ông dừng một chút, thăm dò nói vào phòng bếp: "Chaeyoung con đừng chiều nó, về sau không được cho nó ăn vụng nữa."
Chaeyoung vừa bưng một nồi thịt bò hầm cà chua đi ra, khẽ cười nói: "Không có ăn vụng, là con không nếm được vị muối, cho nên để chị ấy nếm thử dùm con."
mẹ La cười, nhìn Chaeyoung dung túng con gái mình, chua xót trong lòng ban đầu cũng tan biến, thật là, nam nhân luôn có chút sơ ý, e rằng khó có ai có thể khiến con gái mình thích cùng săn sóc cô giống như Chaeyoung.
Hôm nay xem như Chaeyoung trổ tài, một bàn chay mặn có tổng cộng mười món, ngoại trừ Lisa hỏi làm món yêu thích của mẹ La ba La và Dì Hoàng, những món còn lại đều là món yêu thích của Lisa.
ba La nhìn các món ăn trên bàn, sau đó mở rượu rót đầy cho mình, sau đó rót một ly khác cho Chaeyoung, Lisa bên kia đang muốn mở miệng thì đã bị ba La ngăn cản, "Chaeyoung ăn đồ ăn trước đi, vừa ăn vừa uống với ta một chút."
Lisa vươn tay cầm lấy cái ly, nhưng bị ba La và Chaeyoung đồng thanh ngăn lại: "Chị/ con mới hết bệnh, không thể uống rượu."
Chaeyoung đưa tay cầm lấy ly của cô, thò người tới thấp giọng nói vài câu, nàng rót nước trái cây ấm cho cô: "Chị uống cái này đi, em uống với chú."
Lisa không ngăn được nữa, dù sao cũng là ba của mình, có đôi khi cô cũng rõ ràng che chở quá mức ngược lại sẽ làm ba La chú ý. Chỉ là lúc hai người uống rượu, ôn nhu gắp đồ ăn mà Chaeyoung thích, bỏ vào bát của nàng, dặn dò nàng ăn.
ba La đang uống rượu, cảm thấy có chút chua, cho nên một chai rượu đều bị hai người uống hết. Như vậy vẫn chưa đủ, vì thế ông lại mở một chai khác, tửu lượng của Chaeyoung không tồi, hai người uống đến cuối cùng nói chuyện càng vui vẻ hơn, hoàn toàn quên mất nguyên nhân ban đầu là cái gì.
mẹ La và Lisa không khuyên được hai người, chỉ có thể nhờ dì Hoàng nấu canh giải rượu, thúc giục hai người họ uống chậm một chút, ăn nhiều đồ ăn một chút.
Uống đến cuối cùng, ba La đột nhiên kích động vỗ bàn nói: "Tiểu Park a, ta rất thích con, thật sự rất thích con, nhưng con lại, con lại bắt cóc con gái của ta! Con làm cho ta rất khó xử, con đường không dễ đi. Nhưng mà, nhưng mà con bé rất thích con, ta... ta nhả ra, để hai đứa ở bên nhau, nhưng ta đối với con sẽ càng thêm nghiêm khắc hơn cả con rể, con làm ta hạ quyết tâm lớn như vậy mà thành toàn hai đứa. Nếu như con khi dễ con bé, sau này con cô phụ con bé, ta sẽ liều mạng tranh đoạt, cũng sẽ khiến con phải trả giá, con có nghe hay không!"
Chaeyoung cũng uống đến mặt đỏ bừng, nàng đứng lên cố gắng giữ thăng bằng, trịnh trọng cúi đầu thật sâu: "Ngài yên tâm, con sẽ đối tốt với chị ấy, Lisa là mặt trời của con, con không thể sống thiếu chị ấy."
Hai người uống say một người thề son sắt còn một người ép hỏi, cảnh tượng có chút buồn cười, nhưng Lisa cười mà nước mắt lại rơi, đây có lẽ là khoảnh khắc may mắn nhất trong cuộc đời của cô, hai người yêu cô nhất, hai người cô yêu nhất đã cùng nhau đạt thành chung nhận thức.
Sau đó, Lisa thấy ba La đã quá say không thể đứng dậy được, cho nên chỉ có thể hỗ trợ mẹ La dìu về phòng. Vừa định đi, Chaeyoung liền nắm lấy vạt áo của cô, Lisa vội vàng hống nàng: "Chị dìu ba về phòng trước, em ngoan ngoãn ngồi đây đừng nhúc nhích, lát nữa chị dìu em, được không?"
Chaeyoung nghe vậy ngoan ngoãn buông tay, nhìn ánh mắt buồn cười của mẹ La, hai má Lisa hơi đỏ lên, hai người cùng dìu ba La say rượu trở về phòng, mẹ La xua tay: "Con giao ba con cho mẹ là được rồi, con đi xem đứa nhỏ kia đi, bị ba con rót không ít, vừa rồi còn không chịu cho con đi."
Mặt Lisa hơi nóng lên, nhẹ nhàng đáp một tiếng, sau đó cũng không yên tâm tiểu ma men ở dưới lầu, lúc xuống lầu vừa đi qua đầu cầu thang liền nhìn thấy Chaeyoung đang nghiêng đầu, ngơ ngác nhìn lên lầu hai, khi thấy mình xuất hiện liền câu môi nở nụ cười.
Nụ cười này khiến tâm Lisa đều mềm, nhanh chóng bước xuống xem nàng, sau đó đưa tay ấn bụng nàng: "Ở đây có khó chịu không?" Cô sợ nàng đau dạ dày.
Chaeyoung lắc đầu, sau đó vươn tay nắm lấy tay cô, nghiêm túc nói:
"Em sẽ chăm sóc chị cả đời, sẽ không cô phụ chị."
Lisa cúi đầu nở nụ cười: "Chị biết, bất quá hiện tại em một thân mùi rượu, không dễ ngửi, chúng ta đi tắm trước được không?"
Chaeyoung cau mày cúi đầu ngửi ngửi, cũng ghét bỏ nói: "Đúng là rất không dễ ngửi."
Lisa nhìn bộ dạng đáng yêu của nàng, cười thành tiếng, vươn tay ôm lấy nàng: "Chúng ta lên thôi."
Chaeyoung đứng dậy liền lảo đảo, chân mềm nhũn, nàng cau mày vỗ vào chân, Lisa không ngăn cản được: "Cái chân này vô dụng, không có sức lực."
Lisa muốn cười, nhưng lại nhịn xuống, nghĩ nghĩ rồi vươn tay thử bế Chaeyoung lên. Vốn sợ mình không bế được, nhưng cuối cùng phát hiện người này quá nhẹ, con gầy hơn trước. Nghĩ đến nửa tháng qua người này ăn không ngon ngủ không yên, lòng Lisa chua xót.
Cô bế người trực tiếp đi lên lầu, bế có chút quá sức nhưng tuy Chaeyoung say rượu, bị cô bế lại ngoan ngoãn ngoài dự đoán, ôm lấy cổ cô, ngoan ngoãn vùi vào trong ngực cô.
Khi cô thở hồng hộc bế Chaeyoung trở về phòng, cô ghé vào trên người nàng thở phì phò: "Rõ ràng gầy như vậy, bế cũng mệt quá sức."
Chaeyoung không nói lời nào, chỉ nhìn cô, sau đó duỗi tay giúp cô thuận khí, thấp giọng nói: "Em muốn đi tắm."
Lisa nhéo nhéo mũi nàng: "Được, chị đi lấy quần áo cho em."
Mở phòng tắm cùng điều hòa lên, Lisa thử nước chuẩn bị quần áo cho nàng xong, quay lại kêu nàng, lại thấy Chaeyoung đã tự giác cởϊ qυầи áo, giờ phút này nàng đang cởϊ áσ khoác lông ra cùng quần áo bên trong, khi Lisa đi ra đã chuẩn bị vén lên.
Nhìn một đoạn vòng eo chói lọi cùng đùi trắng nõn, Lisa cảm giác vừa rồi không phải mình uống nước trái cây mà là rượu, nhanh chóng chạy qua lấy quần áo bọc nàng lại: "Còn chưa vào phòng tắm, cởi ra không lạnh sao?"
Chaeyoung chỉ cười, Lisa không muốn tranh luận nhiều với người say, đỡ người đi vào: "Có thể tự tắm không?"
Ánh mắt Chaeyoung lộ ra một cổ lửa nóng, trên mặt vẫn giả vờ bình tĩnh: "Không thể."
Lisa cười, "Nói chuyện rõ ràng như vậy, quần áo cũng cởi đến trôi chảy, sao lại không thể tự tắm. Chị đã xả nước rồi, em sẽ không té ngã. Chị đi xem dì Hoàng đã nấu canh giải rượu xong chưa."
Chaeyoung nhìn cô rời đi, nở nụ cười. Khi Lisa quay lại, Chaeyoung còn chưa tắm xong, Lisa đợi hồi lâu, có chút không yên tâm gõ gõ cửa: "Chaeyoung, còn chưa tắm xong sao?"
Bên trong không có ai đáp lại, Lisa cuống lên, lại gõ gõ cửa: "Chaeyoung?"
Không ai trả lời, Lisa càng cảm thấy bất an, vội vàng vặn cửa đi vào, vừa lúc Chaeyoung mới tròng áo choàng tắm còn chưa mặc tốt, giờ phút này còn véo véo dây lưng, cảnh sắc trước ngực lộ ra không còn sót gì.
Thấy Lisa đi vào cũng không kéo áo lại, chỉ nhìn Lisa, vì hơi nước mà mặt có chút lộ ra một cỗ hồng hào, Lisa nhìn đến trong lòng phát nhảy, giọng nói của cô có chút khẩn trương: "Sao em không lên tiếng?"
Chaeyoung lảo đảo đi tới, ghé vào trước mặt cô, sau đó lười nhác dựa vào người cô: "Ân, em buồn ngủ."
Lisa nhịn không được muốn cười, lôi kéo người đi ra ngoài: "Được, buồn ngủ liền đi ngủ, uống canh giải rượu trước đi, chị đi tắm một chút."
Chaeyoung uống canh giải rượu xong nằm trên giường, nguyên bản cảm giác say đã tiêu tán hơn phân nửa, nghe tiếng nước bên trong, trong lòng nàng không nhịn được tâm viên ý mã. Khi Lisa lau tóc ra khỏi phòng tắm, nàng vẫn chôn trong ổ chăn không nhúc nhích, cảm giác được động tác lên giường của cô, Chaeyoung lưu loát xoay người ôm lấy cô.
Lisa bị nàng làm cho hoảng sợ, sau đó bật cười: "Sao lại dính người như vậy, tỉnh rượu chưa?"
Chaeyoung không nói gì, chỉ để Lisa đối diện với chính mình, nhìn chằm chằm người kia thật lâu. Lúc Lisa không nhịn được muốn mở miệng nói, nàng liền hôn lấy cô, hai người đều có chút động tình, nàng nhẹ nhàng phủ ở trên người Lisa: "Em tỉnh rượu rồi, nhưng vẫn còn chút say, Lisa, em rất nhớ chị, mấy ngày nay em đều suy nghĩ, có phải em đã sai rồi hay không. Nếu không phải em mạnh mẽ xâm nhập vào thế giới của chị, có phải chị sẽ tốt hơn hay không."
Sắc mặt Lisa thay đổi: "Chaeyoung?"
Chaeyoung chặn môi cô, đôi mắt ửng đỏ lắc đầu: "Em biết chị muốn nói cái gì, kỳ thực Lisa, em rất ích kỷ. Khi chị chưa tỉnh, em suy nghĩ chỉ cần chị tỉnh, ngay cả khi chúng ta không thể ở bên nhau em cũng có thể chấp nhận. Nhưng mà khi chị tỉnh rồi, em đều rất tham lam không muốn buông chị ra."
Nước mắt nơi khóe mắt nàng từng chút từng chút rơi xuống, cứ nhìn cô như vậy, Lisa chỉ cảm thấy vừa chua xót vừa đau lòng, rồi lại cảm thấy ở cổ tê dại, cô duỗi tay lau nước mắt cho nàng, ôn thanh nói: "Không có, nếu em thật sự muốn buông chị ra, chẳng phải chị tỉnh lại sẽ rất khổ sở sao?"
Lisa chỉ cười, sau đó nhìn tư thế hiện tại của hai người: "Bất quá, em áp lên người chị chỉ vì nói cái này thôi sao?"
Mặt Chaeyoung đỏ lên: "Chị thật là, càng ngày càng không muộn tao."
Lisa ngẩn đầu hôn nàng, ngón tay đã cởi thắt lưng bên eo nàng: "Sao lại phải muộn tao, em đã là bạn gái của chị, đã gặp qua gia trưởng, về sau chính là vợ của chị, chị còn muộn tao làm gì."
Chaeyoung cong môi cười, sau đó duỗi tay cởϊ qυầи áo của Lisa, nàng nhìn da thịt Lisa ở dưới thân lộ ra một mảnh trắng nõn, ánh mắt càng thêm nóng rực. Nàng ngồi dậy, sau đó cởϊ qυầи áo trên người mình, độ ấm điều hòa vừa phải, nàng cuối người áp lên thân thể ấm áp của Lisa, cho nàng tư vị khó có thể diễn tả.
Nàng duỗi tay kéo chăn lên, sau đó chống thân thể, cúi đầu mềm nhẹ hôn Lisa. Nàng hôn đến quá mức ôn nhu, không nhanh không chậm, từ môi răng đến sườn mặt, sau đó ngậm lấy vành tai của cô, không ngừng trêu đùa.
Hô hấp của Lisa có chút gấp gáp, ngón tay chậm rãi nắm chặt ga giường, tay phải ôm lấy vai Chaeyoung, có chút khó nhịn thấp thấp rêи ɾỉ.
Nhưng đêm nay Chaeyoung rất kiên nhẫn, chỉ cần trêu chọc vành tai nhạy cảm cũng khiến cả người Lisa nhũn ra: "Chaeyoung... em, em đừng... ân."
Chaeyoung nhìn sắc mặt hồng nhuận của cô, trán đều đổ mồ hôi, nụ hôn di chuyển đến cổ, tay vòng qua eo bụng của cô không ngừng xoay quanh, sau đó chạm vào một mảnh ướŧ áŧ.
Khi nàng áp thân xuống, Lisa rêи ɾỉ, ngẩng đầu cắn ngón tay của chính mình, sương mù trong mắt dần dần tản ra. Chaeyoung nhìn chằm chằm cô gần như không rời mắt, sau đó chậm rãi di chuyển.
Lisa cắn ngón tay, theo động tác lâu dài nhẹ nhàng chậm chạp của Chaeyoung, thấp thấp rêи ɾỉ. Hôm nay Chaeyoung phá lệ nhẫn nại, từng chút từng chút nhẹ nhàng đi sâu vào, mỗi một lần nàng đi vào Lisa đều cuộn ngón chân, khi nàng chậm rãi rời khỏi lại buông ra. Lặp lại như vậy vài lần, cô thật sự chịu không nổi nữa, dán chặt vào Chaeyoung ôm lấy nàng khó nhịn nói: "Em... em đừng ân... đừng giày vò chị nữa."
Chaeyoung thấy cô chịu không nổi, cúi đầu hôn nàng, ôn nhu dỗ dành: "Được, em không nháo nữa, chị ôm chặt em đi."
Lisa hơi nâng eo, ôm chặt Chaeyoung, sau đó bắt đầu có tiết tấu đi sâu vào, Lisa vẫn cắn ngón tay, nuốt thanh âm vào trong miệng, chỉ có xoang mũi mang theo chút rên nhẹ nhu mị.
Nhưng về sau không khí càng nặng nề, động tác của Chaeyoung từ lâu dài đến dồn dập, từng chút từng chút làm Lisa không thể né tránh. Cô ngẩng cổ lên, hoàn toàn từ bỏ rụt rè, tùy ý Chaeyoung đòi lấy, rêи ɾỉ khe khẽ trong miệng cũng càng ngày càng lớn.
Chaeyoung thích bộ dáng vũ mị động tình này của cô muốn mệnh, cúi đầu nhìn chằm chằm biểu tình của cô, không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ nơi mẫn cảm của cô. Đã lâu hai người không có làm chuyện này, Lisa có chút không chịu nổi, rất nhanh cả người đều căng thẳng, Chaeyoung ôm lấy thân thể đang run rẩy của cô, môi không ngừng hôn tai cô.
Lisa thất thần nhìn trần nhà, một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần nhìn Chaeyoung, giọng nói có chút mất tiếng: "Hôm nay em có chút không đúng?"
Chaeyoung ngẩng đầu rồi ngồi dậy, nghiêng người nhìn cô: "Không đúng chỗ nào?"
"Em... em đều sẽ lăn lộn chị." Lisa nói rất nghiêm túc, rõ ràng thân thể vẫn còn cảm giác, cả người còn đầy mồ hôi, cảm giác vui sướиɠ tràn trề vừa rồi lại làm người muốn ngừng mà không ngừng được, tất cả đều là do cô gái thoạt nhìn thanh lãnh gầy yếu này ban cho.
Chaeyoung vén tóc đẹp của mình, lại nhẹ nhàng xoay người chống ở bên người cô, cúi đầu nhìn cô cười nói: "Phải không, xem ra Tiểu La tổng chưa quá thích ứng, vậy... lại làm một lần nữa, có lẽ sẽ tốt lên."
Lisa cả kinh, Chaeyoung đã chen vào giữa hai chân cô, sau đó chậm rãi áp eo xuống, hai người dính sát vào nhau. Lisa chỉ cảm thấy một cỗ nhiệt ý từ dưới thân trực tiếp quét qua toàn thân, cảm giác ướt nóng cùng nóng bỏng quả thực làm cả người cô như sắp hòa tan.
Loại cảm giác thẹn thùng cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ này làm mặt cô đỏ lên, cô thở gấp ôm Chaeyoung thấp giọng kêu lên: "Chaeyoung, chị..." Mặt Chaeyoung cũng bị màu đỏ che kín, hô hấp nặng nề, lẩm bẩm nói: "Chị nói chị có nhiều lý thuyết hơn em, em đây... em đây chỉ có thể thực hành nhiều chút."
Nàng hôn Lisa, đồng thời che lại ánh mắt kia làm nàng cảm thấy thẹn, vòng eo chậm rãi di chuyển, hai người gần như không khống chế được mà run lên một chút.
Đến cuối cùng hai người hoàn toàn lêи đỉиɦ, không ngừng thở dốc cùng ức chế than nhẹ, hai người phảng phất giống như hai đóa hoa lăn lộn lại dây dưa cho đến khi không còn sức lực. Kim đồng hồ lặng lẽ điểm 0 giờ, Lisa chôn ở trong ngực Chaeyoung chỉ cảm thấy eo đau chân mỏi, sau một lúc lâu mới hoãn thần lại.
Tuy hai người thích loại cảm giác giao phó lẫn nhau, nhưng trước nay đều là tương đối khắc chế, cũng chỉ có khi hai người tách ra mới có thể phóng túng, lần này xem ra có chút khác thường.
Sau một lúc lâu, Lisa mới quay đầu nhìn Chaeyoung, con ngươi màu đen của đối phương lóe lên ánh sáng nhỏ vụn, tựa hồ cũng không vì trận phóng túng này mà cảm thấy thẹn thùng, thậm chí còn rất vui vẻ.
Lisa cảm thấy chính mình bị áp quá mức, có chút bực bội, thò lại gần nhẹ nhàng cắn môi nàng một cái: "Em thật là càng ngày càng lớn mật."
Mặt Chaeyoung ửng đỏ, vẫn híp mắt nói: "Chị không thích sao?"
Lisa giữ chặt chăn khóa hai người lại với nhau, chỉ là không có lại làm gì, mà là hung hăng cù lét Chaeyoung một phen. Náo loạn một lát, hai người lại đi tắm, sau lại ôm nhau ngủ say.
Nháo đến quá muộn làm hai người dậy trễ, sau khi Chaeyoung nhìn điện thoại liền bừng tỉnh chạy nhanh mặc quần áo, Lisa mơ mơ màng màng mở mắt ra, thấy nàng vội vàng mặc quần áo cũng tỉnh táo lại: "Em gấp như vậy làm gì?"
Tai Chaeyoung đỏ lên, "Muộn rồi, chú dì đều đã rời giường, em còn ngủ rất kỳ cục."
Lisa cũng không trêu chọc nàng, đứng dậy cũng chuẩn bị rời giường, khi hai người rửa mặt xong xuống lầu, ba La và mẹ La đều đã ăn mặc chỉnh tề ăn sáng ở dưới lầu. Dì Hoàng cũng ở một bên chờ, nhìn thấy hai người khoan thai tới muộn đều ngẩng đầu nhìn, hơn nữa ánh mắt cũng có chút một lời khó nói hết.
Trên mặt Lisa kỳ thực không lộ ra dấu vết gì, nhìn bọn họ: "Ba, mẹ, dì Hoàng, sớm."
ba La nhìn cô và Chaeyoung một cái: "Người trẻ tuổi phải ngủ sớm dậy sớm."
Sau khi ăn cơm xong, ba La nhìn Chaeyoung: "Chaeyoung, con đã từ chức với ba Park, tuy thái độ con rất kiên quyết, nhưng dựa theo tính cách của ông ta và Lão thái thái, tuyệt đối sẽ không dễ thỏa hiệp như vậy, cho nên con có tính toán gì không?"
Lisa nghe xong cũng hơi nhíu mày nhìn Chaeyoung, Chaeyoung nhìn cô trấn an: "Chuyện này đã không thể cứu vãn, rời khỏi Park thị, con vẫn có tính toán của riêng mình, chuyện này không cần phải lo lắng. Chuyện duy nhất tương đối cần giải quyết chính là ba Park vì bức con trở về mà sẽ không từ thủ đoạn, mà đối với người Chu gia, con rời đi bọn họ sẽ không nhúng tay, nhưng bỏ đá xuống giếng chỉ sợ không ổn."
Thần sắc Lisa ngưng trọng: "Chị cũng lo lắng, ba Park không phải là người nhân từ biết nương tay, lúc trước trăm phương ngàn kế tìm Chaeyoung trở về, lại đối với dì Park vừa đe dọa vừa dụ dỗ, chỉ sợ em không về là không thể. Hiện tại bồi dưỡng em nhiều năm như vậy, không có khả năng ông ta sẽ buông tay, hơn nữa cho dù em không trở về, bà Park cũng không cho phép em nhấc lên quan hệ với La thị."
"ba Park lại lợi hại, có thể xuống tay đơn giản là một ít việc từ em ở Park thị, cho nên Chaeyoung em cần phải lưu ý phương diện này nhiều một chút." Không chiếm được, cũng sẽ trăm phương ngàn kế hủy diệt, đây là hiểu biết qua giao tiếp với ba Park mấy năm nay.
Lisa đột nhiên nghĩ đến một chuyện, hỏi Chaeyoung: "Bọn họ có yêu cầu em về nhà không?"
Chaeyoung có chút sửng sốt, gật gật đầu: "Trước đó ba Park có gọi điện thoại, nói là vô luận thế nào đều phải trở về giáp mặt nói rõ ràng."
"Ừm, chị biết rồi."
"Chị sẽ cùng em đi từ chức."
"Chaeyoung từ chức vốn dĩ là chuyện mẫn cảm, con đi cùng chỉ sợ là làm ba Park càng thêm nghi ngờ." ba La nghe xong, nói.
"Con sẽ chú ý đúng mực." Lisa không phải hài tử, các loại hỗn loạn trong giới không có chuyện gì mà cô chưa nghe qua. Mason gia chấp nhất Chaeyoung như vậy, ngoại trừ nhìn trúng năng lực của nàng, mà quan trọng là càng sợ huyết mạch của Mason gia trên người nàng, cho nên càng phải lưu ý.
Tuy đã nộp đơn từ chức, theo lý thuyết Chaeyoung còn phải tiếp tục đi làm, hơn nữa tiến hành tương ứng với giao tiếp, nhưng bởi vì là tình huống đặc biệt, Chaeyoung đã nghỉ làm rất lâu. Kéo dài tới hiện tại, Chaeyoung cũng chuẩn bị tự mình xử lý, nhanh chóng chấm dứt sớm một chút.
Lisa vẫn không yên tâm: "Em có thể trở về xử lý công việc, nhưng không được về nhà cũ. Nếu ông ta khi dễ em ở công ty, chị còn có thể chạy qua, mà nếu ở nhà chị sẽ không yên lòng, nghe hiểu không?"
"Em hiểu rồi, lại nói em về Mason gia làm gì, em còn muốn cùng chị ở bên nhau."
Nghe nàng trả lời, Lisa mới yên tâm để nàng đi. Trở lại công ty, Chaeyoung đi thang máy chuyên dụng lên tầng 18, dọc theo đường đi thường có người thấp giọng thì thầm. Kỳ thực Chaeyoung cũng rất rõ ràng, tuy nàng từ chức vẫn là bảo mật, nhưng bí mật được nhiều người biết rất khó giữ, khẳng định là có tiếng gió lộ ra ngoài.
Thân là tổng giám đốc của Park thị, lúc này từ chức quả thật là không thề tưởng tượng, cho nên nàng nghỉ hơn nửa tháng lại xuất hiện lần nữa liền nhấc lên gợn sóng.
Rất nhanh tin tức nàng về công ty truyền tới tai ba Park, nhanh chóng kêu Thiệu Binh tới gõ cửa, kêu Chaeyoung tới văn phòng chủ tịch.
Chaeyoung phân phó cho tôn nhã thu thập bàn lại liền ra khỏi văn phòng, trên đường gặp Chu Văn Kỳ, khi nhìn thấy nàng, trên mặt Chu Văn Kỳ lộ ra ý cười dạt dào, nhướng mày hỏi: "Không phải nói từ chức sao? Hơn nửa tháng không đi làm, sao giờ hồi tâm chuyển ý rồi? Luyến tiếc chức vị tổng giám đốc Park thị sao?"
Chaeyoung lạnh lùng nhìn cô ta một cái: "Đã lâu như vậy, cô cô của cô còn chưa dạy cô học thông minh sao? Loại kɧıêυ ҡɧí©ɧ này ngoại trừ lộ ra vẻ cô không cam lòng cùng vô dụng, còn có ý nghĩa gì? Không từ chức, tôi còn là tổng giám đốc, cô có tính toán hay ý tứ gì sao? Tôi từ chức, cái chức vị làm tôi chướng mắt này cũng không thể là của cô, cho nên cô thích loại kết quả nào?"
"Chaeyoung, cô, cô đừng có quá đáng!" Chu Văn Kỳ tức giận đến mặt đều đỏ lên. Chỉ vào Chaeyoung oán giận cắn răng nói.
"A, cuối cùng tôi cũng biết cái gì gọi là vừa ăn cướp vừa la làng, hơn nữa như vậy là quá đáng sao? Quả nhiên là cha nào con nấy, ba cô ngu xuẩn, cô càng ngu xuẩn hơn ông ta, đáng tiếc là ca ca cô có vài phần đầu óc cũng sống sờ sờ lại bị hai người kéo chết. Chủ tịch tìm tôi, không có việc gì thì tránh ra."
Chu Văn Kỳ ở phía sau nhìn nàng không nhanh không chậm rời đi, ngực kịch liệt phập phồng, nghĩ đến trước đó Mason gia bùng nổ khắc khẩu, tức giận trong mắt hóa thành cười lạnh: "Xem cô còn có thể cười bao lâu, huyết mạch của Mason gia thì sao, ngoại trừ huyết mạch, bọn họ còn cần cô cái gì đâu?"
"Vào đi." Nghe tiếng gõ cửa, ba Park trực tiếp nói, ra hiệu cho Thiệu Binh đi ra ngoài, nhìn Chaeyoung, hắn trầm Mặc thật lâu mới nói: "Hiện tại trở về là hồi tâm chuyển ý sao?"
Chaeyoung lắc đầu: "Tôi đã nói rất rõ ràng, mấy năm nay ngôi nhà kia cũng không xem tôi là người nhà, tôi cũng không dung nhập được. Mà tôi cũng không muốn dung nhập, tôi rất hiểu rõ những chuyện ông đã làm với mẹ tôi, để tôi ngoan ngoãn nghe lời, ép bà ấy rời đi không liên lạc với tôi. Nhưng là ông cướp đi tình thương của mẹ từ tay tôi, cũng không trả lại tình thương của cha cho tôi, tôi sống cuộc sống này quá đủ rồi, bà nội thích người Chu gia, có lẽ để lại cho người Chu gia mới là điều bà ấy muốn, ông buông tha cho tôi đi."
Sắc mặt ba Park trầm xuống: "Nói huơu nói vượn! Đây là Mason gia ta cực khổ gây dựng nên, sao có thể cho Chu gia. Chaeyoung, ta đã dung túng ngươi nhiều năm như vậy, ngươi không muốn về nhà, ta đồng ý, nhưng ngươi không đổi họ ta cũng đồng ý. Ngươi và lão thái thái không thân cận, bà ấy luôn nói ngươi lục thân không nhận, ta đều không trách mắng ngươi, ngươi báo đáp ta như vậy sao?"
Chaeyoung trào phúng một tiếng, "Tôi chỉ từ chức thôi, sẽ không làm gì Park thị. Quan hệ của tôi và Lisa rất tốt, cùng bản thân Park thị không có bất cứ quan hệ gì, khi mẹ con tôi đi ở giao lộ, là chị ấy đã giúp tôi chứ không phải ông, ba. Mà người đem tôi từ giúp đỡ của Lisa hạnh phúc kinh doanh đẩy đến vực sâu mới chính là ông."
Mặt ba Park tái đi: "Vực sâu? Cho ngươi cơm ăn áo mặc, tiếp quản một công ty lớn, dạy ngươi thành thạo ở trên thương trường, vậy là vực sâu sao?"
Chaeyoung im lặng nhìn hắn, "Rất buồn cười phải không? Ông nghĩ tại sao tôi lại từ bỏ Park thị, quả thực tôi rất cảm kích cuộc sống của mấy năm qua, làm tôi đủ theo đuổi những thứ tôi muốn, nhưng Park thị và Mason gia cũng chỉ cho tôi trói buộc. Ông không cần nhiều lời, giao tiếp công ty tôi sẽ làm tốt, tôi cũng sẽ không gia nhập La thị, nhưng chuyện này tuyệt đối sẽ không đổi ý."
"Chaeyoung, ngươi là con của ta! Này không phải muốn đoạn tuyệt là đoạn tuyệt, ta nói ta có thể nâng ngươi lên, ta cũng có thể hủy hoại ngươi!"
"A, vậy sao? Ông có thể thử, rốt cuộc là ông hủy hoại tôi hay là tôi hủy hoại Park thị." Chaeyoung quay đầu nhìn hắn, cười lạnh.
"Ngươi, hỗn chướng!" ba Park không thể nén cơn giận, trực tiếp cầm tách trà ném đi, Chaeyoung nhẹ nhàng tránh đi, tách trà bị ném lên tường bể nát, Chaeyoung nhìn mu bàn tay, giống như không có chuyện gì đóng cửa rời đi.
Tôn Nhã rất lâu không thấy nàng, khi thấy Chaeyoung liền vui mừng khôn xiết, nhìn trái phải không thấy ai, cô có chút lo lắng nói: "Tiểu La tổng khỏe không?"
"Ừm, khỏe, hôm qua mới xuất viện."
Nhìn Chaeyoung tuy gầy nhưng tinh thần không tồi, cô cũng yên tâm, chỉ nghĩ đến đồn đãi của công ty: "Park tổng, ngài thật sự chuẩn bị từ chức sao?"
"Đúng vậy, tôi đã nộp đơn xin từ chức rồi." Chaeyoung khẽ cười nói.
Tôn Nhã vui mừng khôn xiết: "Tôi đây cũng chuẩn bị đi, nơi này có quá nhiều người âm dương quái khí, đã sớm cần phải đi. Chỉ là, Mason tổng có đồng ý không?"
Chaeyoung dừng động tác, "Ông ta sẽ đồng ý." Nàng đã rõ ràng thủ đoạn của ba Park, nàng dám đi một bước này cũng là có đối sách, còn lại bất quá là giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền, chỉ cần Lisa sống tốt, cái gì nàng cũng không lo lắng.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top