Thế giới song song - 1 (H)
Ở một thế giới khác, khi Chiharu trở về Nhật sau vụ bắt cóc, ông bà Kudo hoàn toàn yên tâm giao con gái mình cho vị thanh tra tài năng của Cục an ninh chăm sóc, nhưng nếu như niềm tin của họ đặt sai chỗ...
____________
Sau khi trở về từ suối nước nóng, Chiharu bị vùi trong tuyết lạnh, Rei vì quá lo lắng những thứ làm hại đến bảo bối của mình đã nhốt cô bé lại.
Mới đầu Chiharu rất bất mãn về việc này, nhưng sau đó cô bé nhận thấy sự đáng sợ của người đàn ông luôn chăm sóc cho mình.
Rei không cho cô bé gặp ai, cấm cô bé rời khỏi căn hộ của hai người. Có một lần Chiharu mặc kệ lời nói của anh, tự ý ra khỏi nhà. Định vị trên chiếc lắc chân ngay lập tức phô bày tác dụng của nó, cô bé bị bắt trở lại nơi căn hộ cao cấp. Thậm chí còn bị anh dùng sợi xích sắt để cô bé không thể làm trái ý mình, độ dài của sợi xích chỉ đủ để cô bé đi lại quanh nhà, không thể chạm tới cánh cửa đang giam giữ bản thân.
Theo thời gian dài vì hoảng sợ trước việc làm của Rei, cô bé không còn dám nói đến việc muốn muốn biết chân tướng của năm đó, cũng ngoan ngoãn thuận theo ý của anh. Dù có ai hỏi đến Chiharu, Rei vẫn chỉ dùng lí do là thân thể của cô bé quá yếu nên không thể đi lại, cần phải ở nhà tĩnh dưỡng.
Để bên nhà Kudo không nghi ngờ việc này, mỗi tháng anh chỉ cho phép Chiharu gọi điện một lần dưới sự giám sát của anh để ông bà Kudo biết cô bé vẫn khỏe mạnh. May thay trước kia Rei rất được sự tin tưởng của hai người nên việc giữ chân cô bé lại càng dễ dàng.
Từ đây cuộc sống của Kudo Chiharu chỉ xoay quanh duy nhất một người là Furuya Rei.
Tiếng gió rít ngoài cửa sổ chưa từng ngừng lại, xung quang là một màu trắng xóa bởi tuyết lạnh. Thành phố Tokyo về đêm khác hẳn so với ban ngày với ánh đèn neon, đèn flash của vô số các bảng hiệu rực rỡ sắc màu.
Chiharu ngồi co người lại trên ghế, đôi tay gầy yếu ôm lấy đôi chân trần, con ngươi xanh ngọc hoảng sợ nhìn về phía cửa chính. Cứ như chỉ vài giây nữa thôi, một con quái vật to lớn sẽ phá tan cánh cửa kia rồi lao tới cắn xé cô bé tới không còn một mảnh vụn.
Tiếng mở cửa vang lên khiến người con người con gái giật mình. Người đàn ông tóc vàng bước vào, trên môi nở nụ cười dịu dàng thường ngày. Đảo mắt tím nhìn cô gái của mình vẫn không chịu động đậy, anh dang hai tay tươi cười đợi cô bé: "Haru, em không ra đón anh sao?"
Một cái nhướn mày thành công làm Chiharu giật thót. Cô bé khó khăn từng bước chân tiến đến người đàn ông mạnh mẽ kia, tiếng chuông leng keng từ lắc chân kèm theo tiếng va chạm của xích sắt - thứ được đeo vào cổ chân mảnh khảnh khiến cô bé bị thu hẹp thế giới của mình.
Dùng thân thể nhỏ bé ôm lấy người đàn ông cao lớn trước mặt. Đôi môi rách nát in hằn dấu răng bật mở: "M-mừng anh về nhà..."
Rei vòng hai cánh tay ôm lấy người thiếu nữ mềm mại, mặc cho sự run rẩy từ con người trong lòng. Bàn tay thô ráp vuốt ve mái tóc nâu dài, ngửi mùi hương từ cái cổ thon gọn, anh thỏa mãn nói: "Anh về rồi đây"
Cởi bỏ chiếc áo khoác rồi để lên ghế, nới lỏng cà vạt. Anh nhìn lướt qua chiếc điện thoại đặt trên bàn rồi lơ đãng hỏi: "Hôm nay có ai gọi điện đến nhà sao?"
Đôi mắt xanh ngọc đảo sang hai bên, ngón tay búp măng bấu chặt lấy vạt áo, cái đầu cúi gằm xuống dưới chân, không dám ngẩng đầu nhìn người kia.
Rei ngồi xuống cái ghế gần đó, đôi đồng tử tím nhìn chằm chằm vào người thiếu nữ, ngón tay thon dài vỗ nhẹ lên bàn theo từng nhịp, giọng nói trầm thấp lại lần nữa vang lên, như đang thúc giục con người trước mắt: "Haru?"
Bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt khiến cái áo nhăn nhúm: "Là Shin gọi đến, anh ấy muốn hẹn em ra ngoài gặp mặt..."
Mỉm cười mà kéo lấy người con gái kia lại gần, chạm nhẹ lên gương mặt xinh xắn, môi mỏng lại nói tiếp: "Chẳng phải anh đã nói em không nên tiếp xúc với những người khác sao. Thế giới bên ngoài rất nguy hiểm, bất cứ thứ gì cũng có thể làm hại em."
Nghe Rei nói vậy, Chiharu nhỏ giọng phản bác: "Nhưng Shin đâu phải người khác... với cả em nhớ anh ấy lắm, đã rất lâu rồi em không được gặp anh ấy."
Nụ cười trên gương mặt vị thanh tra càng xán lạn, anh thản nhiên nói ra: "Vậy sao? Nếu vậy thì chỉ cần cậu ta không còn nữa, em sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh hơn nhỉ?"
Chiharu nắm lấy bàn tay to rộng kia, vội vàng nói: "K-không, Rei... Em x-xin lỗi, em sẽ nghe lời... Thật đấy, anh đ-đừng làm hại đến Shin..."
Vuốt nhẹ đôi mắt đang ầng ậc nước, Rei mỉm cười trấn an: "Chỉ đùa em chút thôi. Anh biết, Haru nghe anh nhất mà." Cầm lấy bàn tay nhỏ đang run rẩy, anh đặt lên đó một nụ hôn rồi liếm nhẹ lòng bàn tay non nớt. Nhìn người đối diện giật mình vì hành động vừa rồi, Rei cười khe khẽ, đôi mắt tím chưa từng rời mắt khỏi Chiharu, anh nói: "Nhưng mà, em vừa khiến anh không hài lòng, nên làm chút đó để khiến anh nguôi giận, đúng chứ?"
Chiharu dùng đôi mắt long lanh ngập nước nhìn về phía người kia, mong rằng anh sẽ thu hồi lại ý định. Nhưng cô bé lại phải thất vọng, nụ cười trên gương mặt Rei vẫn giữ nguyên, lông mày hơi nhếch lên như đang chờ đợi.
Bước chân chậm chạp tiến tới, vòng hai tay qua vai của người kia, thân hình nhỏ bé dán sát vào cơ thể cao lớn. Đôi môi rách nát hôn lên lên gương mặt điển trai. Bên tai cô bé có thể nghe rõ trái tim mình đang đập liên hồi.
Bàn tay to lớn của người kia cũng không yên phận, vén vào trong áo của người thiếu nữ. Vết chai sần từ ngón tay vuốt ve da thịt nhẵn nhụi, cái lưng nhẵn nhụi cong lên vì sự đụng chạm, điều này lại càng khiến cô bé lại gần người đàn ông nhiều hơn.
Nhìn dáng vẻ ngây thơ thiếu kinh nghiệm của Chiharu, người kia cười khẽ. Anh đột nhiên tiến đến hôn lấy đôi môi rách nát, cạy mở hàm răng, quấn lấy chiếc lưỡi đang gắng chạy trốn. Đến khi người trong lòng hơi thở trở nên dồn dập, sự kháng cự mong manh vì thiếu dưỡng khí khiến anh luyến tiếc rời đi.
Cô gái của anh bây giờ đôi mắt hiện rõ vẻ mờ mịt, vài sợi tóc con xõa xuống dính vào gương mặt xinh xắn, đôi môi đỏ mọng hơi sưng lên, cơ thể trắng nõn phiếm màu tình dục dựa hoàn toàn vào anh. Giống như một bảo bối mà ba mẹ dốc lòng bao bọc, lại bị anh không hề kiêng nể vấy bẩn.
Quần áo của hai người được thoát ra hoàn toàn. Thân thể khỏe mạnh đưa đẩy người dưới thân, theo từng nhịp mà khiến cho tiếng chuông nơi lắc chân kêu vang. Người con gái tóc nâu dùng hai tay ôm lấy cổ của người kia, miệng cô bé không ngừng lời cầu xin đứt quãng: "A... C-chậm lại, anh ơi... Sâu quá... Em k-không chịu nổi..."
Mặc cho những câu từ van xin, Rei thẳng lưng rút ra đâm vào liên tục, đến khi chạm đến một nơi khiến con người phía dưới giật mình bấu chặt lấy vai anh. Anh mỉm cười dùng sức đè nghiến nơi đó, hai tay nắm chặt lấy cái hông mà đè xuống. Chiharu không còn tâm trí để nghĩ ngợi, chỉ đành ôm lấy bả vai của người mà chịu đựng.
Cắn nhẹ lên màu da trắng nõn, rải đầy những dấu hôn lên thân thể kia, như một con sói đói gặm nhấm món ăn mĩ vị của riêng mình.
Tiếng rên rỉ hòa cùng với tiếng va chạm của xích sắt, như đang cười nhạo cho sự tin tưởng của cô bé. Người đàn ông mình thương nhớ ba năm lại đang chèn ép mình. Anh không còn như lúc trước luôn thuận theo ý của cô bé. Chìm sâu vào tổ chức quá lâu khiến anh chỉ còn làm việc theo hướng có lợi với với mình. Chỉ cần việc liên quan đến Kudo Chiharu, anh đều sẽ dùng cách làm của Bourbon.
Không muốn người con gái anh đặt trong lòng lại rời xa mình thêm lần nữa, Rei mạnh mẽ ép cô bé ở bên cạnh, không để tâm tới sự phản đối của Chiharu.
Nhìn chăm chú vào dáng vẻ động tình của người thiếu nữ dưới thân, cả cơ thể đầy vết xanh tím đến rợn người. Hôn lấy đôi môi nuốt trọn lấy tiếng rên rỉ vụn vặt, chìm sâu vào sự nóng ấm mà bản thân nhớ đến điên cuồng suốt nhiều năm. Cái cổ thon gọn cong lên đầy tuyệt đẹp vì sự kích thích ập đến như sóng biển dâng trào, cuốn lấy thân thể bé nhỏ sắp vỡ nát.
Há miệng cắn lấy bờ vai nhỏ nhắn đến mức rỉ máu, mặc kệ sự giãy giụa của người dưới thân. Một lúc sau, nhìn lại người đã ngất đi vì mệt lả. Anh vươn tay lau đi gọt nước mắt trên khóe mi của Chiharu, môi mấp máy: "Đừng rời khỏi anh, Haru... Anh chỉ còn mỗi mình em thôi... Anh không biết mình sẽ làm gì khi em không ở bên cạnh đâu..."
Tất cả mọi thứ của em đều thuộc về anh.
Anh không muốn để em đi.
Xin em, đừng chạy trốn.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top