begin
Lisa Vu ( Me ^^)
Pairing: Yoosu, little Yunjae...
Rating: K
Genre: Fluff, a bit sad, .... Ending....
Disclamer: DBSK belongs to no one.
A/N: Lại một fic nhảm nhảm =.=!! Chỉ là những mẩu đối thoại rời rạc, chỉ là những cảm xúc không tên. Lại dễ quên!! =.=!
Lời bài hát do bạn dịch từ tiếng anh qua tiếng việt nên có hơi sến cũng thông cảm ha :”>
Fic chỉ post vcass, tvfxqvn và hugyoosu.
Summary:
_ Thế bác sĩ bảo sao?
Anh vẫn mỉm cười, nhưng sao bây giờ nhìn vào lại cảm thấy nó dường như thật chua chát.
_ 4 tháng nữa.
_ Vậy là xuân rồi.
Bàn tay cậu trượt từ những lọn tóc xuống cổ anh, vòng ra sau lưng, siết chặt.
_ Ừ! Là xuân….
BEGIN
“Cạnh”
“Két t t tt”
Cánh cửa gỗ vang lên khô khốc, một bóng người đàn ông nhẹ nhàng bước vào căn nhà màu nâu trầm.
_ Anh đã về rồi sao?
Trong thoáng chốc, người đàn ông có vẻ giật mình nhưng rồi lại mỉm cười ấm áp quay về phía chất giọng khàn khàn vừa mới thoát ra.
_ Anh về rồi đây.
Hình ảnh một cậu thanh niên nhỏ bé ngồi lọt thỏm trên cái ghế sô pha to được chất đầy gối xung quanh làm cho đôi môi anh khẽ nhếch lên dịu dàng. Nhẹ nhàng bước đến bên cậu thanh niên đó, anh bế thốc cậu lên rồi lại nhẹ nhàng đặt cậu vào lòng mình trong khi bản thân ngồi xuống chỗ ban nãy của cậu. Từng ngón tay của cậu nhẹ nhàng luồn vào những lọn tóc xoăn, chất giọng khàn đặc trưng lại cất lên.
_ Thế bác sĩ bảo sao?
Anh vẫn mỉm cười, nhưng sao bây giờ nhìn vào lại cảm thấy nó dường như thật chua chát.
_ 4 tháng nữa.
_ Vậy là xuân rồi.
Bàn tay cậu trượt từ những lọn tóc xuống cổ anh, vòng ra sau lưng, siết chặt.
_ Ừ! Là xuân….
Giọng anh trầm ấm vang lên giữa không gian tĩnh mịch của những ngày cuối thu, đôi tay đang vòng quanh eo cậu cũng vô thức siết chặt lại, khẽ run lên.
Chỉ còn 4 tháng nữa!
********
Tháng thứ nhất!
.
.
.
.
Đầu đông, những cơn gió thổi từng cơn lạnh lẽo ngoài kia, những hạt tuyết đầu mùa trắng phau rơi khắp các ngọn cây, con đường, mái nhà….. Nắng đã không còn tươi nữa….
_Khục…khục…
_ Anh không sao chứ? Uống nước đi này.
Đôi mắt nâu tròn hướng tia nhìn lo lắng về phía anh khi thấy anh ho hết tất cả thức ăn trong miệng ra. Uống xong ngụm nước, bỗng người anh cảm thấy nôn nao khó chịu. Run rẩy chạy vội vào nhà tắm, những bước chân loạng choạng của anh làm cậu vô thức chạy theo.
Và rồi cậu sững sờ với hình ảnh trước mắt mình ………..
Anh ngồi bệt dưới sàn nhà tắm ướt sũng….máu bắn xuống trôi lênh láng theo dòng chảy từ chiếc van nước mời được mở.
Đôi môi khẽ run, từng bước chân chậm chạp tiếng tới con người kia, vòng tay khẽ ôm lấy tấm lưng rộng bao lâu nay cậu luôn dựa vào. Cảm giác được đôi mắt cay xè, giọt nước mắt bỗng trôi tuột khỏi khóe mi.
_ Đứng dậy nào Yoochun…… Em sẽ giúp anh thay quần áo…
_ Anh phải uống hết từng này á?
Cậu cười nhẹ trước cái giọng mệt mỏi pha chút phụng phịu của anh, lắc nhẹ đậu cậu cầm bọc thuốc và ly nước lên ngang tầm mắt anh.
_ Vậy em đút cho anh có được không?
_ Thật sao?
Mắt anh ánh lến tia cười nghịch ngợm, vỗ tay bộp bộp xuống chỗ trống trên giường, anh lại cất cái giọng trầm quyến rũ của mình dụ dỗ cậu.
_ Lại đây nào, đút thuốc cho anh đi, anh đang ngoan lắm này.
Cậu khẽ đỏ mặt ngồi xuống giường cạnh anh, bỏ viên thuốc vào miệng và uống thêm ngụm nước. Môi chạm môi. Thuốc có vẻ ngọt và hết rất nhanh!
_ Yoochun…..tay anh để đâu đấy?
Cậu nói khẽ giữa những nụ hôn, mày hơi nhíu lại khi bàn tay của anh đang di chuyển một cách rất lung tung trên người cậu.
_ Yah…..không phải chỗ đấy….uhm….
_ ……em lo tập trung vào chuyện đang làm đi…..
_ Ya..hhh… Park…Yoochun….có thật là……anh đang bệnh không…???
*********
Tháng thứ hai!
.
.
.
.
Tuyết rơi dày đặc cả con đường. Trên những con đường, tuyết in đậm dấu chân của dòng người qua lại.
Có một dấu chân, mỗi ngày mỗi ngày cứ lưu dấu trên một con đường nhất định gần một tháng nay. Dấu chân hằn sâu trên tuyết đến nỗi, những hạt tuyết khác rơi xuống không thể nào xóa lấp được dấu chân cũ.
Căn phòng trắng thoang thoảng mùi ete, từng vạt nắng len lỏi cùng gió thoảng mùi đầu đông chui vào căn phòng trắng. Tiếng sột soạt phát những con chữ đang chạy trên mặt giấy của người đang ngồi dựa vào thành giường. Tiếng xoẹt xoẹt gọt vỏ táo của con người đang ngồi trên chiếc ghế cạnh cái giường của người kia. Tiếng người này dỗ người kia ăn một miếng táo; tiếng táo nhai rôm rốp vang lên…..
_ Anh viết xong rồi…..
Nụ cười mãn nguyện nở nhẹ trên môi anh, nắng dường như làm cho khuôn mặt xanh xao của anh sáng bừng. Cậu dịu dàng đưa miếng táo vào miệng anh, cười khẽ khàng. Junsu nhẹ nhàng leo lên giường ngồi cạnh anh, dựa đầu vào đôi vai gầy cười nghịch ngợm.
_ Hát cho em nghe đi…..
Mỗi khi đôi mắt anh mở ra
Anh luôn tự nhủ với mình rằng em ở đây
Những lời nói anh không thể nào thốt lên
Mang nỗi đau ngập tràn trái tim anh
Làm thế nào để em tha thứ cho anh đây?
Anh đã làm cho em khóc quá nhiều rồi
Anh có nên mỉm cười để làm vơi nỗi đau của em?
Cảm ơn em....
Đó là tất cả những gì anh có thể nói.
...…..
Bởi vì con tim nhút nhát của chúng ta
Hỏi rằng tình yêu này có thể tiếp tục..
Và chia sẻ nhau những nỗi đau
Anh không thể làm được gì cả nếu như đó không phải là em.
Những lời nói của anh trở nên rời rạc
Và một tình yêu không tên
Chỉ có em, chúng ta sẽ trọn vẹn.
Những lời sáo rỗng không cần thiết nữa.
…………
Anh không thể quên được em
Anh nhớ em, baby của anh
Anh sẽ hy sinh tất cả
………
Baby, anh không muốn đánh mất tình yêu lúc này
Chỉ là em, chỉ duy nhất em mà thôi
Anh sẽ đối mặt với mọi sóng gió
Kể cả bão lớn
Chỉ vì một lí do duy nhất
Em!
(One-DBSK)
Đôi mắt anh vẫn nhắm từ lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc, giọng hát ấm áp vang khắp trong cái không gian ngột ngạt của bệnh viện làm cho trái tim người nghe dịu đi.
Đầu của cậu tự lúc nào đã trượt vào lồng ngực anh, bàn tay nhỏ nắm lấy bàn tay lớn siết chặt, miệng khẽ nở một nụ cười.
_ Hay lắm Chunnie….
Cho đến lúc này anh vẫn không thể nào mở mắt ra. Anh siết chặt cậu bằng cánh tay còn lại khi cảm thấy nơi ngực trái của mình bỏng rát.
Bên trên lồng ngực anh, nước mắt cậu vẫn lặng lẽ lăn xuống!
Ngoài kia, tuyết vẫn vô tình rơi, gió vẫn vô tình quất những cơn gió lạnh, cây cối điều hiu xơ xác. Cái lạnh thấm vào tận trong tim.
********
Tháng thứ ba!
Ánh nắng heo hắt cuối đông yếu ớt đậu trên khung cửa sổ, phản chiếu cái ánh sáng le lói lên khuôn mặt gầy rộc xanh xao. Anh đang đội một cái mũ len trùm kín đầu, mái tóc lãng tử bây giờ đã không còn sau những đợt hóa trị, nụ cười cũng đã héo hon đi rồi.
_ Yoochun ah….
_ Oh… em đã tới… rồi à….
_ Em tới rồi…..
Anh mỉm cười yếu ớt nhìn cậu đang loay hoay dọn dẹp mấy thứ lỉnh kỉnh xung quanh qua một tấm nhựa mỏng.
Anh và cậu bây giờ…. không thể chạm vào nhau nữa rồi….
Sau khi dọn dẹp xong Junsu vui vẻ kéo ghế lại gần chỗ tẫm nhựa, bắt đầu kể huyên thuyên chuyện trong ngày với anh. Từ chuyện sáng nay cậu bị mẹ nhéo lỗ tai để đánh thức cho đến việc vội vã chạy vào bệnh viện với anh mà đâm sầm vào người ta phải xin lỗi mỏi miệng. Anh vẫn mỉm cười nhìn vẻ mặt cậu hào hứng kể.
_ Anh không biết đâu, lão đó hắc dịch lắm. – cậu chu môi ra diễn tả vẻ mặt của người lạ cậu đâm phải trong lúc vào với anh.- Em đã xin lỗi rồi mà cứ lầm bầm mãi. Cơ mà đáng đời lão lắm- cậu bắt đầu cười khúc khích – khi đang bận quay cổ la em, lão đạp trúng chân con chó. Tí nữa là em đã nhảy cẫng lên cười ha hả theo thói quen rồi. Euk kyang kyang…
Rồi cũng theo thói quen khi cậu phấn khích, cậu chồm tới ôm chầm lấy cánh tay anh mà lắc lắc.
Bàn tay nhỏ bất chợt chạm vào miếng nhựa mỏng….. lạnh ngắt….
Bàn tay to hơn cũng yếu ớt chơi vơi giữa khoảng không….
Ánh mắt của cả hai bỗng chốc trở nên ngỡ ngàng, cậu xoay mặt đi, giọng tự lúc nào đã trở nên run rẩy.
_ Em….đi toilet chút…tự nhiên mắc….ha..ha…
Nhìn bóng cậu loạng choạng khuất sau cánh cửa, hơi thở nặng nhọc của anh thoát ra một cách não lòng, quay mặt vào trong…. Nước mắt cũng đã tràn đầy khóe mi.
Junsu trở vào, đôi mắt đã hơi sưng đỏ. Cố nở một nụ cười gượng gạo với anh, giọng cậu nghẹn ngào.
_ Yoochun ah….. em thật vô dụng nhỉ….
Đúng, cậu vô dụng thật rồi, đến chạm vào anh còn không thể nói chi là chăm sóc. Trên người anh bây giờ đủ loại máy móc, dây dợ. Nào là ống thở, ống dinh dưỡng, máy đo nhịp tim,….bên cạnh đó còn bao nhiêu là thuốc dành cho trị xạ hóa liệu, nhiều đến nỗi cậu không thể nhớ hết. Còn tấm nhựa mỏng kia nữa chứ! Nó cứ dựng đứng ở đó, như trêu ngươi, như đang tâm chia cách anh và cậu.
Anh nhìn đôi mắt cậu mà lòng thắt lại, muốn vươn tay ra ôm lấy thân hình đó nhưng không thể. Từ lúc nào, Park Yoochun cũng đã trở nên vô dụng vậy…
Mỉm cười một cách yếu ớt, anh nheo nheo mắt nhìn cậu.
_ Em….
Tiếng gọi bất ngờ làm cậu ngước lên nhìn vào mắt anh, chờ đợi.
_ Chỉ cần em thôi! Chỉ cần em còn đến dây, còn yêu anh….. Qúa đủ rồi!
Một nụ cười hạnh phúc mỏng manh nở trên khuôn mặt của thiên thần. Chất giọng khàn dịu dàng của cậu vang lên run rẩy.
_ Em sẽ luôn bên cạnh anh dù cho như thế nào chăng nữa. Hai chúng ta sẽ luôn ở bên nhau!
Cuối mùa, những bông tuyết đang dần tan ra, mặt đường bỗng trở nên nhớp nháp. Tuy vậy, cái hàn khí vẫn khiến cho người ta phải xuýt xoa, cảm giác tê cóng khi từng cơn gió thổi qua. Cảnh vật ngoài kia cũng điều hiu cô độc….
Trái ngược với bên ngoài là trong căn phòng bệnh của anh.
Họ lặng ngắm nhìn nhau.
Họ được sưởi ấm bằng tình yêu ở trong hai con tim nhỏ!
*******
Tháng cuối cùng!
.
.
.
.
Đầu xuân, tuyết đã tan gần hết, cảnh vật như tươi sáng hơi, mọi người vui vẻ, náo nức hơn. Nắng cũng đã tràn lan khắp con phố.
Cậu ngồi lặng im trên chiếc ghế chờ, đôi mắ ráo hoảnh nhìn mông lung, hai bàn tay run rẩy nắm chặt lấy nhau trắng bệch. Đèn phòng cấp cứu vẫn chưa tắt!
_ Liệu em làm vậy có đúng không Chunnie? Anh sẽ không giận em phải không?
Giọng cậu nhẹ hẫng, tưởng chừng như rơi tõm vào một khoảng không gian nào khác. Đôi mắt vẫn nhìn vô định vào khoảng không, trái tim
cậu đang đập từng nhịp….rất…rất chậm.
“Cạch”
Cánh cửa phòng cấp cứu bật mở, cảm giác nặng nề như đè lên tâm hồn cậu, nặng trĩu!
Khuôn mặt mệt mỏi của bác sĩ già ngước lên nhìn cậu, cái ánh nhìn nuối tiếc thương cảm như ông đã nhìn với biết bao nhiều người nhà bệnh nhân trước kia. Cậu hiểu!
_ Chúng tôi đã cố gắng hết sức! – giọng bác sĩ già vang lên giữa không gian tĩnh mịch.
Cậu chỉ khẽ mỉm cười, gật đầu lướt qua ông. Chờ đợi anh được đưa ra khỏi căn phòng kia.
Vị bác sĩ già lắc đầu khi nhìn vào nụ cười cậu. Bao nhiêu đau đớn đọng lại hết trên mắt mất rồi, nụ cười còn ý nghĩa sao? Ông lại bước đi lòng nặng trĩu. Hơn hai chục năm làm bác sĩ, không biết bao nhiều lần ông phải đối mặt với người nhà bệnh nhân và nói ra câu nói đau lòng. Họ khóc, họ đau đớn mà gào thét, …. Ông thấy cả, tưởng chừng như đã chai sạn trước sự đau đớn đó rồi. Nhưng bây giờ cảm giác đó lại ùa về, cậu làm ông nhớ lại cảm giác bất lực, đau đớn khi khó khăn lắm để thông báo cái chết của bệnh nhân lần đầu tiên. ……. chỉ khẽ mỉm cười mà làm cho người khác đau.
.
.
.
.
.
.
.
Sau ngày hôm đó cậu đem anh về nhà của cả hai, căn nhà màu nâu trầm ấm đã được sơn trắng lại hết. Mà trắng phản chiếu màu nắng, nhạt nhòa!
Anh nằm đó, trên chiếc giường của cả hai, mặc một bộ đồ màu trắng thanh khiết. Khuôn mặt trắng bệch cho dò nắng có chiếu vào như thế nào chăng nữa cũng chẳng thê nào hồng lại.
Cậu bước lại gần anh, trên người cũng khoát một bộ đồ màu trắng. Cậu nhẹ nhàng lướt bàn tay nhỏ vuốt ve gò má lạnh ngắt rồi trượt xuống đôi môi khô ráp của anh. Nhẹ đặt lên đôi môi đó một nụ hôn, cậu khẽ thì thầm vào tai anh.
_ Em sẽ đến với anh ngay Chunnie ah, nhanh thôi!
Rồi cậu trèo lên giường, lại lăn vào lòng anh như thuở nào, kéo một cánh tay anh ra để mình gối đầu lên đó, đặt cánh tay còn lại của anh trên eo mình rồi cậu ôm chầm lấy anh.
_ Người Chunnie lạnh quá, để em ôm cho ấm nhé.
Ánh mắt cậu lấp lánh hạnh phúc, môi nở một nụ cười tươi, mắt khẽ nhắm lại rồi cũng chìm vào giấc ngủ dài.
Giọt nắng lỡ rơi trên một nụ cười hạnh phúc!
.
.
.
.
.
.
.
Changmin đứng giữa một nghĩa trang rộng lớn, trước hai ngôi mộ còn chưa xanh cỏ, mắt hướng nhìn ra một phía xa xăm như đợi chờ.
Nó khẽ mỉm cười khi thấy bóng dáng của hai người con trai đang nắm tay nhau bước tới. Đầu hơi cuối xuống chào hai người mới đến.
_ Jaejoong hyung, Yunho hyung, mừng hai người đã trở về.
_ Chào Minnie, em đã trưởng thành nhiều quá.
Chàng trai tóc nâu đỏ với ánh mắt cương nghị nhìn nó trìu mến, đưa tay xoa rối mái tóc của nó khiến nó nhăn nhó một chút.
_ Thế là đã bỏ đi thật rồi …..
Không gian bỗng chốc đặc quánh, vắng lặng như lúc đầu khi giọng nói trong trẻo của người con trai có mái tóc đen tuyền và đôi mắt to buồn vang lên.
Người con trai với mái tóc nâu đỏ nhẹ nhàng choàng tay qua siết chặt con người bên cạnh, Changmin khẽ khàng gật đầu, giọng thốt lên như gió thoảng.
_ Vầng, đi thật rồi….
Rồi nó bỗng thấy khóe mắt nó cay cay.
_ Còn nhờ em cho nằm cạnh nhau nữa chứ….
Người con trai tóc nâu đỏ nhẹ vuốt ve má của chàng trai tóc đen. Chàng trai tóc đen cầm lấy bàn tay đó rồi siết nhẹ.
_ Yunnie à, nếu là em, em cũng sẽ làm như thế.
Yunho mỉm cười hôn lên tóc Jaejoong rồi tựa cằm lên vai cậu.
_ Anh biết...
Changmin mỉm cười nhìn hai con người trước mặt rồi nhìn xuống hai tấm đá đang nằm cạnh nhau.
_ Tất cả chỉ mới bắt đầu thôi mà…
Giọng nói trong trẻo của Jaejoong lại vang lên khiến cho Changmin khó hiểu, còn Yunho thì mỉm cười nhìn người anh yêu ấm áp.
Jaejoong cuối người xuống, nhẹ nhàng vuốt ve hai chồi non mới nhú bên cạnh mộ của Yoochun.
Đầu xuân nắng tỏa ra thật ấm!
Anh mỉm cười lần nữa và chào tạm biệt lần cuối
Anh yêu em!
Vào kiếp sau, anh lại vẫy chào tình yêu của anh lần nữa
Annyong!
(Insa – DBSK)
END
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top