Cần Thơ, mưa rì rào trãi những tấm thảm nước trên mặt đường không bằng phẳng, không khí se se lạnh làm lòng mình chợt nao núng, có cảm giác nhớ mà không rõ nhớ thứ gì. Có khi nào là nhớ nyc hong?
Chương 7
Trở về căn nhà trong tình cảnh mệt mỏi, Trần Nhất Bình quyết định tìm cho mình một lối thoát bằng cách lao vào công việc tại Bệnh viện công Trung ương. Ở đây, giữa những tiếng máy móc, những mùi thuốc kháng sinh, và áp lực của những ca phẫu thuật, anh cảm thấy mình được sống với mục đích và tình cảm dành cho y học. Công việc trở thành điểm tựa, nơi anh có thể quên đi những đau thương, những vết nứt trong mối quan hệ gia đình.
Trong suốt những ngày tháng bận rộn đó có một ánh sáng bất chợt xuất hiện trong cuộc sống của anh, nó đã đến và làm thay đổi tất cả. Đó là Young, cô thực tập sinh trẻ tuổi mới vào làm tại bệnh viện. Với gương mặt non nớt, đôi mắt sáng ngời và nụ cười tỏa nắng, Young mang đến một làn gió bình yên khiến Trần Nhất Bình không khỏi bị cuốn hút. Cô ấy dường như tràn đầy năng lượng, luôn nhiệt huyết và háo hức học hỏi mọi thứ xung quanh.
Mỗi lần nhìn Young, Trần Nhất Bình như tìm thấy một phần của bản thân mà anh đã mất. Cô ấy như hình mẫu của sự trong trẻo và tươi mới, khiến anh quên đi những ưu phiền của quá khứ. Những giờ làm việc bên nhau, những buổi tập huấn, và những lúc cô nàng ngập ngừng hỏi anh về chuyên môn khiến trái tim anh đập nhanh hơn. Young không chỉ là một đồng nghiệp, cô ấy còn là người khơi gợi trong anh những cảm xúc mà anh tưởng chừng đã vùi lấp. Đã từ rất lâu không có một cô gái nào dịu dàng, ngọt ngào theo một lẽ chân thành mang cho anh từng chút quan tâm như thế. Khiến tâm can anh xuôi theo nụ cười của cô gái ấy.
Dù không muốn nhắc tới gia đình,Trần Nhất Bình lại thấy mình dần dần chia sẻ những điều thầm kín với Young. Những câu chuyện nhỏ, những tiếng cười nhẹ nhàng, và cả những khoảnh khắc im lặng đầy hiểu biết khiến họ trở nên gần gũi hơn. Anh thấy mình bắt đầu mở lòng, khám phá lại những phần của cuộc sống mà trước đây anh đã bỏ quên.
Mỗi ngày làm việc trôi qua, Trần Nhất Bình đều có lý do để chờ đợi: một ánh mắt, một nụ cười từ Young. Anh nhận ra, có lẽ tình yêu đã gõ cửa trái tim anh một lần nữa. Cô gái mang gương mặt non tret ấy không chỉ là một đồng nghiệp, mà còn là hy vọng mới, một lối thoát khỏi những bóng đen của quá khứ.
Mối quan hệ giữa họ vẫn còn ngập tràn sự ngại ngùng và chưa dám thổ lộ nhưng Trần Nhất Bình không phải ngu ngốc không hiểu được, anh thật sự đang yêu. Anh biết rằng, ở bên Young, cuộc sống của anh đã có những thay đổi, và có lẽ, anh đã tìm thấy cho mình một lý do để tiếp thêm động lực cống hiến.
Khi Trần Nhất Bình chia sẻ câu chuyện về gia đình mình, Young lắng nghe với sự đồng cảm. Những từ ngữ của anh như vẽ nên một bức tranh buồn, một ngôi nhà tràn ngập sự lạnh lẽo và những khoảng cách không thể lấp đầy. Cô cảm nhận được nỗi đau đớn mà anh phải chịu đựng, như thể cô đang sống trong những khoảnh khắc đó cùng anh.
Young không chỉ thấy Trần Nhất Bình là một đồng nghiệp mà còn là một con người với những nỗi đau và ký ức chôn giấu. Nhưng đồng thời, cô cũng biết rằng anh là con trai của Trần Bình Bình, người đàn ông mà đang từng bước tiến vào cuộc sống của mình. Trong tâm trí cô, hình ảnh về Trần Bình Bình hiện lên, một người đàn ông mà những đêm lạnh lẽo cùng cô chung chăn, nhưng cũng là một người cha lạnh nhạt trong mắt con trai mình.
Khi Young nghĩ về mối quan hệ của mình với Trần Bình Bình, lòng cô dâng lên một cảm giác tội lỗi nặng nề. Cô tự hỏi liệu mình có đang phá hỏng một gia đình đã bị rạn nứt sẵn, và liệu rằng tình yêu của mình dành cho Trần Bình Bình có đồng nghĩa với việc khiến Trần Nhất Bình phải đau khổ thêm. Mỗi khi nghe anh nhắc đến cha mình, cô lại cảm thấy như đang giẫm lên một mảnh vụn của trái tim Trần Nhất Bình. Cảm giác này khiến cô không thể ngừng nghĩ về nỗi đau mà mình có thể gây ra. Cô tự hỏi, với tội lỗi của mình, cô có đáng bị chôn xuống mười tám tầng địa ngục? Cô sẽ phải đối mặt với anh làm sao khi mọi tội lỗi được phơi bài? Rằng cô là nhân tình do chính cha anh bao nuôi?
Dù lòng cô đầy mâu thuẫn, Young hiểu rằng, dưới vẻ ngoài mạnh mẽ của Trần Nhất Bình là một người nhạy cảm khao khát được yêu thương. Cô mong mình có thể giúp anh vượt qua những nỗi đau, nhưng cũng không thể nào tránh khỏi sự rối ren trong mối quan hệ này. Mỗi lần nhìn vào đôi mắt đầy nỗi niềm của anh, cô cảm thấy mình phải làm gì đó để giúp anh tìm lại niềm vui, bất chấp những ràng buộc tình cảm phức tạp.
Cảm giác tội lỗi ám ảnh Young, khiến cô phải suy nghĩ thêm việc có nên tiếp tục mối quan hệ với Trần Bình Bình hay không. Cô biết rằng tình yêu của mình có thể làm tổn thương Trần Nhất Bình, nhưng lòng cô lại hướng về Trần Bình Bình. Giữa tất cả những mâu thuẫn này, Young cảm thấy như mình đang đứng trên một con đường đầy cạm bẫy, không biết bước tiếp theo sẽ dẫn đến đâu.
Trần Nhất Bình càng ngày càng cảm thấy bản thân bị thu hút bởi Young. Sau nhiều lần ngỏ lời mời cô đi ăn, đi xem phim nhưng đều bị từ chối khéo, lần này anh quyết định thử lại một lần nữa. Anh không mong đợi quá nhiều, nhưng cũng hy vọng rằng có lẽ lần này sẽ khác.
- Young, tối nay em có rảnh không? Anh biết một quán ăn khá ngon ở gần đây.
Trần Nhất Bình nói với một nụ cười nhẹ, cố gắng che giấu sự hồi hộp.
Young nhìn anh, trong lòng cô có chút ngượng ngùng. Cô đã từ chối anh nhiều lần trước đó và bắt đầu cảm thấy không tiện từ chối thêm nữa. Dù biết rõ tình cảnh phức tạp của bản thân, nhưng lời từ chối lần này lại như mắc nghẹn trong cổ họng. Cô khẽ gật đầu.
- Dạ được, tối nay em rảnh.
Trần Nhất Bình có chút bất ngờ nhưng nhanh chóng tươi cười:
- Tuyệt! Vậy 19h giờ anh đón em nhé.
Buổi tối hôm đó, trời dịu mát với làn gió nhẹ thổi qua con đường vắng. Young ngồi trong xe của Trần Nhất Bình, lòng cảm thấy có chút căng thẳng. Đã từ lâu rồi cô không ra ngoài cùng ai ngoài Trần Bình Bình, và việc chấp nhận lời mời của anh khiến cô càng thêm sợ hãi. Cô nhìn qua cửa sổ, ngắm nhìn phố xá trôi qua dưới ánh đèn vàng, trong lòng tự nhủ rằng đây chỉ là một buổi tối bình thường, không nên suy nghĩ quá nhiều.
- Em có thích món ăn Ý không?
Trần Nhất Bình hỏi khi xe đến gần nhà hàng.
- Anh biết một chỗ rất ngon, không gian thanh tĩnh.
Young gật đầu, khẽ mỉm cười:
- Em cũng thích đồ Ý, nghe hay đó anh.
Nhà hàng mà Trần Nhất Bình chọn nằm trên một con phố nhỏ, có ánh đèn vàng dịu nhẹ hắt ra từ cửa sổ kính, tạo nên không gian ấm áp. Bên trong là những bàn ăn gỗ nhỏ xinh, không gian lãng mạn với ánh nến lung linh. Anh lịch sự kéo ghế cho Young, rồi ngồi xuống đối diện cô. Họ gọi món mỳ Ý và một chai vang đỏ, cả hai chìm vào câu chuyện nhẹ nhàng.
Suốt bữa ăn, Trần Nhất Bình khéo léo chuyển chủ đề từ công việc đến những câu chuyện đời thường. Anh hỏi về sở thích của cô, về những nơi cô muốn đến trong tương lai, và cả những cuốn sách cô đang đọc. Young cảm thấy dần thoải mái hơn, lòng dần nhẹ nhàng trước sự quan tâm chân thành của anh.
- Em có thích đi du lịch không?
Trần Nhất Bình hỏi, đôi mắt sáng lên khi nhìn cô.
- Thật ra... em chưa có nhiều cơ hội đi đâu xa.
Young đáp, mỉm cười.
- Nhưng em luôn muốn đi đến những nơi có biển. Em thấy bãi biển và những con thuyền đánh cá rất đẹp.
- Biển à?
Trần Nhất Bình cười.
- Anh có đi vài lần. Thật sự rất đẹp, đặc biệt là lúc bình minh.
Câu chuyện của họ tiếp tục kéo dài đến khi họ rời khỏi nhà hàng. Trần Nhất Bình kiên nhẫn đợi Young mặc áo khoác trước khi cả hai bước ra ngoài, hơi lạnh của buổi tối khiến cô khẽ rùng mình. Anh quay sang nhìn cô, đôi mắt đượm chút sự dịu dàng dùng áo choàng của mình khoác lên vai cô.
- Em có muốn đi xem phim không? Hôm nay có một bộ phim khá hay đang chiếu.
Anh đề nghị, giọng nói nhẹ nhàng.
Young do dự một lúc, nhưng cuối cùng cũng gật đầu.
- Dạ được, lâu rồi em không đi xem phim.
Cả hai cùng bước vào rạp chiếu phim. Bộ phim mà Trần Nhất Bình chọn là một bộ phim tình cảm nhẹ nhàng, không quá sướt mướt nhưng đủ để khiến không gian giữa họ trở nên gần gũi hơn. Young ngồi bên cạnh anh, thỉnh thoảng lén liếc sang. Dù cố gắng giữ khoảng cách nhưng cô không thể phủ nhận cảm giác ấm áp khi ở bên cạnh Trần Nhất Bình.
Cuối cùng, bộ phim kết thúc. Họ cùng nhau bước ra khỏi rạp, không nói gì nhiều, nhưng cảm giác an yên vẫn còn vương lại. Trần Nhất Bình quay sang nhìn Young, khẽ cười:
- Anh có một món quà nhỏ cho em.
Anh đưa ra một chiếc hộp nhỏ, nhẹ nhàng trao cho cô.
- Anh nhớ em có nói thích cuốn sách này, nên anh mua tặng em.
Young hơi ngạc nhiên, rồi ngại ngùng nhận lấy món quà. Cô mỉm cười nhưng trong lòng lại dâng lên một sự khó xử mà chính cô cũng không thể giải thích rõ.
- Cảm ơn anh... nhưng thật sự không cần phải như vậy đâu.
Cô đáp, ánh mắt lúng túng.
- Không sao đâu.
Trần Nhất Bình cười nhẹ.
- Anh chỉ muốn em vui thôi.
Khi Trần Nhất Bình đưa Young về đến nhà, anh dừng xe trước cổng, vẫn giữ nụ cười trên môi.
- Chúc em buổi tối vui vẻ nhé!
Young mỉm cười đáp lại, nhưng trong lòng cô nặng trĩu với những suy nghĩ mâu thuẫn.
- Cảm ơn anh, em cũng rất vui.
Cô bước vào nhà, lòng vẫn chưa thể bình tĩnh sau buổi tối đầy cảm xúc. Nhưng khi cô vừa bước vào trong, cảm giác an yên lập tức tan biến khi cô nhìn thấy Trần Bình Bình. Anh ngồi đó, trong bóng tối, không bật đèn. Ánh mắt lạnh lẽo của anh đổ dồn lên cô, và hộp quà trong tay cô như nặng trĩu thêm.
- Nó tặng em món quà đó à?
Trần Bình Bình hỏi, giọng anh nhẹ nhưng mang đầy sự sắc bén.
Còn tiếp...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top