Chap 12

Chap này cô ta và hắn chia tay ,.........

*********************************

" Cậu nghĩ mình là ai mà đòi dạy dỗ người yêu tôi chứ " -hắn lạnh lùng quát khẽ.

 " Cẩn thận lời nói   "

Khánh chăm chăm nhìn cậu . Nhìn qua tưởng rằng rất đơn giản nhưng thực chất lại rất phức tạp.

**********************************************

Chiếc xe chạy nhanh trên đường . Chạy đến một ngôi biệt thự ở vùng ngoại ô thành phố .

Cánh cổng cao lớn tự động mở ra , Bảo Khánh  lái xe chạy vào trong . Chiếc xe dừng trước dinh thự to lớn , nguy nga .

Hắn tắt máy , nhìn qua cậu thì thấy cậu đã ngủ lúc nào không hay. Cả người nhỏ nhắn cuộn tròn trên ghế. Hắn bỗng dưng cảm thấy bộ dạng của cậu rất đáng yêu .

Từ trong dinh thự , người hầu cùng quản gia mang dù chạy ra đón .

Hắn bước xuống xe , đi vòng qua kia mở cửa. Cánh tay to lớn ôm lấy thân ảnh nhỏ nhắn bế ngang người. Cậu không tỉnh , lại vùi đầu vào ngực hắn mà ngủ .

Hắn lại vì hành động này của cậu mà một tràn rung động kịch liệt. Trái tim đột nhiên không tự chủ được mà đập nhanh.

" Chỉ cho tôi phòng của cậu ấy " ~ Điều chỉnh lại tâm trạng , hắn nói với người quản gia.

" Vâng . Thiếu gia đi theo tôi "~Người quản gia cung kính đáp.

Đi theo người quản gia , hắn bế cậu vào căn phòng nằm ở lầu 2 . Một căn phòng rộng lớn , thiết kế đơn giản tinh tế  , lấy màu trắng làm chủ đạo.

Hắn đặt cô nằm trên một chiếc giường cỡ lớn  . Vừa đặt cô xuống nệm , Tuấn đã dụi dụi mặt mình vào gối tìm cảm giác êm ái.

Hắn kéo mền lên đắp cho cậu . Trong đầu suy nghĩ thì ra trong lúc ngủ cậu  lại đáng yêu đến như vậy , khác xa với vẻ  kiêu ngạo , lạnh lùng như ngày thường.

Hắn đưa mắt ngắm nhìn căn phòng của cậu . Phát hiện trong phòng cậu treo rất nhiều ảnh của cậu khi còn nhỏ.

Mỗi tấm hình , cậu đều lộ ra nụ cười rất vui vẻ , rất trẻ con. Nụ cười này hình như hắn chưa bao giờ được thấy ở cậu trước đây. 

Bảo Khánh lại cúi xuống nhìn ngắm cậu,thực sự mà nói rất xinh đẹp . 

Hắn không có cách nào phủ nhận vẻ đẹp này. Lần đầu tiên hắn nhìn thấy đã bị vẻ đẹp này làm cho chấn động.

Nếu như vài tiếng trước , hắn rất ghét cậu , còn muốn tìm cách khiêu khích  để phá bỏ hôn ước . 

Thì bây giờ nhìn bộ dạng ngoan ngoãn , dịu dàng khi cậu ngủ Vương Lãng Thần lại thấy tim mình bị cảm giác ngọt ngào cùng rung động xâm chiếm.

Hắn không kiềm lòng được mà đưa tay vuốt ve má cậu. Làn da trắng nõn dưới ngón tay hắn thật mịn màng , như da của em bé .

Hắn lại nhìn xuống đôi môi anh đào trái tim của cậu.

" Thình thịch "

Hắn ngay lập tức rút tay lại. Hắn sợ mình lại làm chuyện không nên làm. Đáng chết hắn lại bị sao thế này ? Tại sao suốt buổi chiều đến giờ hắn lại không tự chủ được trái tim mình.

Người mình yêu là Hà Mon mà sao giờ gặp cậu ta mình bì gì vậy nè !

Hắn phát hiện kết hôn với cậu ta  thì cũng không có gì là không tốt.

Một lúc sau hắn mới xoay người ra khỏi phòng.

****************************************

...Cantin...

Phương Tuấn đặt khay thức ăn của mình lên bàn . Ba người kia đều ngạc nhiên nhướn mắt nhìn cậu.

" Sao lại ngồi đây ? " - hắn nhìn cậu cau mày hỏi.

" Hà mon sao cậu lại ngồi đây ai cho cậu ngồi hả , cút ngay"

Cậu mặc kệ lời nói của hai người mà  thản nhiên kéo ghế ngồi đối diện hắn và cô ta  - " Cha anh nhờ tôi trông chừng anh . Tất nhiên tôi phải hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao rồi ".

Hắn và cô ta  khó hiểu nhìn người ngồi đối diện. Trông chừng , đâu có nhất thiết là ngồi đây ?!

Cậu định cầm dao nĩa lên ăn thì nhìn qua dĩa thức ăn của hắn lại phát hiện ra điều gì đó. Dĩa thức ăn của cậu và hắn mà nói hoàn toàn khác biệt nhau .

Của cậu thì là rau salat trộn , có rau có củ , có trứng và có chút thịt đầy đủ chất dinh dưỡng. Còn của hắn lại là toàn Thịt với thịt , đầy dầu mỡ , ngay cả canh soup hắn cũng không thèm lấy .

" Tôi muốn ăn miếng thịt đó " -ánh mắt nhìn chằm chằm vào miếng thịt nằm trên dĩa Bảo Khánh 

Hắn lại nhíu mày ngạc nhiên nhìn cô - " Sao cơ ? "

Hà Mon : anh ấy không bao giờ đưa cậu ăn miếng thịt đó ? Muốn ăn thì tự mà đi lấy chứ !

" Cho tôi một miếng thịt của anh "

" Cậu muốn ăn thì tự mình đi lấy "

Tôi nói cậu nghe không hiểu sao ! cô ta quát .

" Nhưng tôi thích ăn miếng thịt trên dĩa anh "

" Thịt trên dĩa là thịt của tôi "

" Tôi muốn ăn thịt của anh "

Cậu có thôi ngay không ,nhìn thấy cậu không có gi tốt đẹp cả , định tát cậu một cái bị cậu nắm tay lại.

Cô là cái thá gì mà dám lớn tiếng ở đây , còn định đánh tôi có tin cô không còn học ở đây , khiến nhà cô phá sản ,......

Ả ta có vẻ sợ , nhưng nhìn qua bảo khánh va nói anh cậu ta ức hiếp em kìa .! mè nheo

Hắn quát ~ cô có thôi ngay cái giọng điệu đó không ? 

Hà Mon anh dám la em , chúng ta chia tay đi,....

Hắn chia tay thì chia tay tôi sợ cô chắc ,....

Hắn sao từ lúc đưa cậu ấy về mình không nỡ để cậu ta bị như thế , còn nỗi giận với Hà Mon nữa , chắc mình điên rồi,..........không lẽ nào, ..................trở về thực tại

Câu nói này của cậu nghe ra rất trong sáng nhưng khi đi qua bộ não của hắn liền xử lí thông tin một cách đen tối. Khóe môi không để lộ ra bất giác hơi cong.

Thái Vũ thấy 3 người tranh cãi liền đẩy dĩa thức ăn của mình tới , cười cười - " Hay cậu ăn thịt của mình đi . Thịt của lão đại không ngon đâu , thiếu độ mềm , còn rất dai "

Thêm một tên xử lí thông tin não đen tối.

Hắn tức giận đá vào chân thằng nhóc bên cạnh dưới gầm bàn. Cậu ta la khẽ một tiếng , ủy khúc nhìn hắn.

Không đợi ai nói gì thêm , cậu trực tiếp tự mình cầm dao nĩa lên. Trên dĩa của hắn có hai miếng thịt , cậu gắp một miếng bỏ qua dĩa mình .

 Xong lại gắp một nữa phần salat qua cho hắn, lại mở miệng nói - " Tiêu hóa anh không được tốt , không nên ăn quá nhiều thức ăn dầu mỡ . Nên ăn thêm rau vào "

Giọng điệu nghe có chút lạnh lùng nhưng nghe ra thực chất đây chẳng phải là câu nói quan tâm người khác sao ?

Hắn  gương mặt ra vẻ bất mãn trước hành động của cậu . 

Cậu gắp xong thì bắt đầu ăn phần của mình. Hắn cũng không nói gì cúi đầu xuống ăn món salat từ dĩa cậu đem qua kia.

Sew ngạc nhiên nhìn hai người . Lão đại hôm nay bị sao vậy ? Bình thường vẫn rất ghét cậu ta , cậu ấy làm gì lão đại đều tức gịận . 

Mà Tuấn cũng vậy , lúc nãy cư nhiên buông ra một lời quan tâm , tuy rằng nghe qua thật là lạnh lùng.

Hai con người này có cái gì đó.....không bình thường.

*****************************************

" Lão đại , địa điểm khai thác tiếp theo là ở đâu đây ? "

Sew ngồi trong lớp hỏi.

" Không bằng để các cậu chọn " - Hắn uể oải gác chân lên bàn.

Thái Vũ  nghe vậy đột ngột lên tiếng - " Vậy thì sòng bạc đi. Nghe nói dạo này chỗ đó làm ăn càng ngày càng lên , muốn tranh cả chỗ với sòng bạc nhà lão nhị "


Sew khẽ cười - " Phải  đó một năm trở lại đây đã phất lên , trở thành một trong những sòng bạc lớn nhất Sài Gòn . 

Có chút kì lạ là vừa mới một năm trước còn muốn phá sản đóng cửa nhưng đổi chủ một cái đã ngay lập tức hoạt động lớn mạnh "

" Không tự nhiên khi không một kẻ ăn mày lại trở thành vua . Kẻ đứng sau này có ý định muốn khiêu chiến với Vu gia nhà cậu " 

Người bên cạnh nhếch miệng , giọng điệu có chút hứng thú - " Mình điều tra rồi. Cũng không phải kẻ gì tài giỏi. Là con trai cưng của nhà họ Đào , Đào Ngôn . 

Mấy năm nay , Đào thị làm ăn như diều gặp gió , lợi nhuận thu về rất cao , giá cổ phiếu cũng có phần biến động theo sự thuận lợi đó .

 Không tránh khỏi việc thiếu gia nhà họ Đào kia muốn tranh bá thiên hạ "

" Đào Ngôn của Thiên hội . Ý cậu muốn nói hắn không chỉ muốn tranh chỗ làm ăn với nhà cậu mà còn muốn nhằm vào hội Tam Vương chúng ta ? " - Hắn cười lạt.

Sew  liền gật đầu.

" Nếu đã như vậy thì còn băn khoăn gì chứ ? Nghe nói vừa rồi đám người đó còn không biết điều sang chỗ sòng bạc nhà lão nhị gây hấn. 

Chúng ta là nên mau chóng chiếm được nơi đó . Dạy dỗ tên họ Đào kia ! " - Thái Vũ hứng chí nói.

Lãng Thần giơ ngón tay lên ý bảo tên nhóc kia dừng lại - " Bình tĩnh đi lão tam . Không nên quá khinh suất , tuy rằng Thiên hội thực lực không hề bằng Tam Vương chúng ta nhưng mấy năm đã dần trở nên lớn mạnh , ngầm tăng thêm lực lượng. 

Đào Ngôn có lẽ không phải là kẻ tài giỏi gì cho kham nhưng hắn cũng rất cáo già nếu không thì cũng không thể làm Thiên hội trở nên lớn mạnh như vậy được "

" Lão đại , mình không nghĩ là cậu cũng sợ ? " - Thái Vũđùa cợt nói.

Hắn không tức giận trước câu nói khiêu khích của Thái Vũ , khóe môi chỉ giơ cao - " Đó không phải là sợ . 

Thái Vũ nghe vậy đành gật gù . Một lúc sau , Sew lại lên tiếng - " Nhưng là lão đại , chúng ta muốn biết rõ thì cũng nên đi giao chiến một chút chứ ? "

" Phải đấy , lão tam này là muốn đi "khảo sát" thực lực bọn Thiên hội đó. Lão đại hay là thứ 7 này chúng ta đi đi " - Thiệu Nha hứng khởi lên tiếng.

Hắn nghe định mở miệng nhưng lại sực nhớ ra chuyện gì đó , bực dọc nói - " Không được , mình đang trong thời gian cấm túc. Bị quản lí rất chặt chẽ không thể đi đâu được "

Thái Vũ cười thiếu điều sặc cả nước mũi.

" Không ngờ lão đại mà cũng có lúc bị cấm túc nha "

Hắn trừng mắt nhìn cậu ta . Người bên cạnh lại cau mày - " Không thể trốn ra sao ? "

Hắn lại cười lạnh - " Cậu còn không biết lão già nhà mình sao ? Cho cả một đội vệ sĩ canh gác xung quanh nhà mình , còn cho người theo dõi mình lúc mình đi học , phải có người đưa rước. 

Ngày nào cũng bắt hiệu trưởng gọi điện về báo cáo xem mình có đi học không, ngay cả cậu ta cũng được cha mình giao phó trông trừng mình "

Thái Vũ mặt buồn thất thểu - " Vậy thì đến khi nào mình mới được đi "khảo sát" đám người đó. Đã mấy ngày rồi mình không được động tay động chân "

Sew khẽ lắc đầu bó tay . Lúc sau bỗng dưng nghĩ ra được chuyện gì đó , ngay lập tức nhìn hắn - " Lão đại , hay là cậu nói với cậu ta... "

" Không được ! "

Hắn vừa nghe qua đã biết người bên cạnh nói gì liền đột ngột cắt ngang.

" Lão đại chuyện này chỉ có cậu ấy mới giúp được "

" Không được là không được ! Tuyệt đối  không bao giờ làm loại chuyện đó "

Đúng vậy , hắn từ trước đến nay không bao giờ nhờ vả ai  . Nhờ vả cậu càng nhục hơn !

Sew lại một lần nữa thở dài bó tay. Lão đại kiêu ngạo quá mức cần thiết.

(*) Hiểu thời thế mới là người giỏi.

*************************************

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #catblack