Chương 22
Nazi ngồi trên giường, chống tay lên chiếc cửa sổ đang mở toang, im lặng mà ngắm nhìn trời đêm đầy sao bên ngoài. Nazi đã ở lại nhà của Ussr khá lâu rồi, không biết cuộc sống như vậy sẽ tiếp diễn đến khi nào nữa. Nghĩ về những lần đi chơi, đi du lịch với nhóm bạn, tận hưởng khung cảnh đẹp đẽ bên ngoài hoặc những tuần chỉ cấm đầu vào vẽ để kịp hạn nộp bản thảo lúc dịch bệnh vẫn còn chưa bùng phát, Nazi thầm thở dài một hơi. Dù khoảng thời gian đó khá mệt mõi, gần như chả thư giãn được bao nhiêu nhưng nó vẫn rất vui, còn bây giờ, cậu chỉ biết nằm trên giường cả ngày trời, lâu lâu lại ra ngoài kiếm thức ăn cùng với IE, thật buồn chán. Không biết khi nào mới chế ra được loại thuốc giải tiêu diệt dịch bệnh chết tiết này nhỉ.
Nghĩ đến đây, Nazi đột nhiên nhớ tới Ukraine. Cậu ta cũng là một nhà nguyên cứu và đang rất cố gắng điều chế ra thuốc giải. Cơ mà, tính cách của cậu ta dạo gần đây thay đổi rõ rệt. Trước kia, lúc mới gặp, Nazi có nói chuyện với Ukraine vài lần. Ấn tượng của Nazi về Ukraine là: Cậu ta trầm tính còn hơn cả Ussr, gần như nhốt mình trong phòng 24/24, đến nỗi ban đầu Nazi còn nghi ngờ không biết Ukraine có đang làm điều gì mờ ám sau lưng mọi người hay không. Bây giờ, nói đúng hơn là sau khi nhặt cái người tên Canada kia về, cậu ta rời khỏi phòng thường xuyên hơn, bữa ăn trưa nào gần như cũng tham dự. Đôi khi Nazi còn nhìn thấy một nụ cười kỳ lạ chưa từng có bao giờ xuất hiện trên môi Ukraine, tâm trạng của cậu ta cũng được cải thiện khá tốt. Nazi vẫn luôn thắc mắc tại sao chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà tính cách của Ukraine lại có sự thay đổi lớn như vậy. Chắc hẳn cái cậu Canada phải có cách gì đó rất đặc biệt phải không? Nếu được, Nazi cũng muốn học một chút gì đó để khiến Ussr cười nhiều hơn...
Đột nhiên Nazi đỏ mặt không rõ lí do. Tình trạng này xảy ra với Nazi khá nhiều lần rồi. Cứ suy nghĩ một vấn đề nào đó là y như rằng, một lúc sau suy nghĩ lại bị bẻ sang hướng khác một cách nặng nề rồi kết thúc bằng hình ảnh của Ussr. Nazi thật sự khó có thể tập trung vào một việc gì đó, có phải là do tác dụng phụ của thuốc không nhỉ? Nhắc đến thuốc mới nhớ, vì virus zombie vẫn chưa bị tiêu diệt hoàn toàn trong cơ thể của Nazi nên đôi khi cơn khác máu lại nổi lên trong người cậu, phải cần một lượng máu nhỏ để áp chế lại, giống như vampire trá hình. Và tất nhiên cái người cung cấp lượng máu nhỏ đó là Ussr, chính Ussr cũng là tự tình nguyện để cho Nazi cắn, hút máu mà không kháng cự tí nào. Không biết Ussr có cảm giác hay lí do gì mà lại làm vậy?
Ôi trời, cuối cùng dòng suy nghĩ của cậu lại kết thúc bằng Ussr rồi...
Nazi nằm xuống phịch giường, ôm lấy cái gối mà lăn qua lăn lại, mặt ngày càng đỏ hơn, cố gắng không nghĩ đến Ussr nữa. Còn Ussr thì ngồi một bên đọc sách cũng phải quay lại nhìn Nazi đang làm trò. Dù khó hiểu, nhưng Ussr cũng không quên phì cười một cái. Thật ra, sau đó Ussr định đưa tay xoa đầu Nazi nhưng nhận thấy hành động này hơi kỳ quặc nên bàn tay vốn đang dừng lại ở không trung rụt lại hẳn luôn.
"Trễ rồi, ngủ thôi."
Ussr đánh dấu trang bằng một sợi dây đỏ rồi đóng cuốn sách lại, bản thân cũng tự nằm lên giường.
"Ừm."
Nazi cũng nằm xuống, kéo một phần của cái chăn về phía mình. Tuy nhiên, ngoài trời bây giờ khá lạnh vì đang bắt đầu chuyển sang mùa đông, cộng thêm việc Nazi chịu lạnh kém nên cậu liên tục kéo chăn về phía mình trong vô thức. Ussr nhận thấy Nazi đang lạnh, liền đem hết cái chăn đắp qua cho Nazi, còn bản thân thì nằm không.
"...?" - Nazi nhìn Ussr bằng con mắt có chút khó hiểu.
"Ngươi lạnh thì cứ đắp đi, ta không lạnh lắm."
"Ừm..."
Nazi đáp xong, cũng không từ chối hay nhiệt liệt trả lại cái chăn cho Ussr. Người ta đã có lòng cho mình đắp thì cứ hưởng thụ thôi. Vã lại Ussr với Nazi trái ngược nhau, nếu Nazi chịu lạnh rất kém thì Ussr không khác gì "bà chúa tuyết". Nazi từng được nghe Belarus kể lại, lúc nhỏ, có lần cả gia đình đi ra ngoài dạo chơi trong mùa đông đầy gió và tuyết, không khí không khác gì cái động băng trá hình, cả Ukraine còn bị sốt sau khi trở về, vậy mà Ussr chỉ nói một câu "Thời tiết hôm nay mát mẻ nhỉ?" rồi chạy đi mua vài cây kem cho cả gia đình ăn. Nghe đến đó là Nazi biết Ussr chịu lạnh giỏi cở nào rồi.
"Còn nữa..."
Đột nhiên Ussr lên tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của Nazi.
"Hửm?"
"Nếu ngươi lạnh thì cứ lấy mấy cái áo len và mũ của ta đội đi. Mùa đông năm nay lạnh hơn mấy năm khác, coi chừng bị cảm lạnh. Gì chứ sức khỏe là quan trọng nhất." - Ussr nói với chất giọng anh cả
"Được rồi, ta biết rồi..."
Xong, Nazi cũng không nói gì thêm nữa, chỉ cảm thấy có chút vui khi Ussr quan tâm đến mình như vậy.
Nhắm chặt hai mắt lại, thả lỏng tâm trí, Nazi thành công chìm vào giấc ngủ.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
3h sáng. Nazi trên tay cầm cốc cà phê còn nóng hổi, ngồi nhìn 2 người, 1 nói 1 nghe trước mặt.
"Đêm hôm khuya khoắt, không ngủ lại đi lung tung quanh nhà!"
Ukraine lên tiếng chỉ trích Canada đang tỏ vẻ mặt vừa ngơ ngác vừa ngây thơ, nhưng vẫn không quên nhỏ tiếng để không làm ồn đến mọi người xung quanh.
"Xin lỗi..."
Canada giống như sắp bật khóc đến nơi, đáng thương mà rặn ra từng chữ. Ai không biết, nhìn vào lại tưởng Ukraine đang bắt nạt Canada ấy chứ. Nazi chứng kiến sự việc, cảm thấy có chút buồn cười.
Chuyện là, 3h sáng, Canada vì không ngủ được nên đi quanh nhà, loay hoay không biết làm gì mà lại lỡ chân đạp vào cái bẫy được IE bố trí. Sau đó anh ta bị một sợi băng trắng quấn quanh cổ rồi treo lên trần nhà. Vì nghe được tiếng động kỳ lạ, cả Ukraine và Nazi đồng loạt thức giấc chạy xuống xem sao. Nếu cả 2 mà đến muộn dù chỉ vài giây nữa thôi là Canada đã chết vì nghẹt thở rồi.
"Thôi mà Ukraine...Người ta cũng đâu biết là có bẫy được bố trí đâu." - Nazi dường như đang muốn bênh vực Canada
"..."
Ukraine nhìn sang Nazi, lại nhìn qua Canada đang trưng đôi mắt cún con lấp lánh, đành bỏ cuộc, không chỉ trích Canada nữa. Cậu ta ngồi xuống bàn, gục mặt nằm dài trên đó, hơi liếc nhìn sợi băng đang treo lủng lằng giữ không trung.
"Cơ mà...Em thấy cái bẫy này có gì đó lạ lắm." - Ukraine lên tiếng
"Đúng là lạ thật." - Nazi tán thành
Lời cả 2 nói là thật, cái bẫy IE đặt ra có chút kỳ quặc. Không nói đến những tên trộm đột nhập hoặc zombie vô tình đi lạc vào, cả mọi người ở đây ai cũng có thể bị dính bẫy. Trong một không gian tối đen như mực, tâm trí lại đang trên mây sau khi thức giấc giữa đêm, ai lại nhớ đến cái bẫy chứ, không sớm thì muộn cũng sẽ giẫm phải thôi. Thật nguy hiểm, mai phải nhắc IE tháo cái bẫy đi mới được.
Ukraine nhìn sang Nazi, bấy giờ mới nhận thấy đối phương đang cầm cốc cà phê trên tay, ngạc nhiên hỏi:
"Giờ này mà anh vẫn còn uống cà phê á...?"
"Hả?" - Nazi hỏi ngược lại với vẻ khó hiểu
"Uống cà phê ban đêm là không ngủ được đâu! Anh muốn thức cả đêm nay à..."
"Không sao đâu. Cơ thể của anh không giống bọn em, có uống bao nhiêu cà phê thì vẫn ngủ được binh thường." - Nazi vui vẻ trả lời - "Em uống không? Anh pha cho."
"Không cần đâu...Em không muốn bị mất ngủ."
"Nhưng bây giờ em vẫn chưa buồn ngủ đấy thôi?"
"..."
Đúng là Ukraine không buồn ngủ. Nhưng cậu ta vốn không thích cà phê cho lắm nên cuối cùng vẫn từ chối lời mời của Nazi.
Uống hết ly cà phê, Nazi đứng dậy đặt cốc vào bồn rồi quay lại ngồi xuống ghế. Mọi người chỉ ngồi đó nhìn nhau, không nói lời nào. Đã vậy, ánh mắt nhìn chầm chầm của Ukraine còn khiến Nazi ớn lạnh hơn cái bầu không khí ngột ngạt. Cậu nhanh chóng nghĩ cái gì đó nói cho có lệ.
"Đ...Đằng nào cũng không buồn ngủ. Hay là anh em mình đi dạo một tí nhé?"
Lời vừa thốt ra, Nazi đã vội lấy tay che miệng. Nữa đêm mà đi dạo rất nguy hiểm. Chưa kể còn có nguy cơ bị zombie tấn công bất ngờ nữa. Có lẻ Ukraine sẽ từ chối ngay thôi...
"..." - Ukraine im lặng, suy nghĩ một lúc lâu - "Cũng được."
"Gì cơ?"
Ukraine đồng ý thật á? Đồng ý đi dạo nữa đêm với đầy rẫy mối nguy hiểm rình rập? Nazi nhin thế nào cũng thấy không ổn.
Ukraine thấy vẻ mặt ngẩn ngơ của Nazi, biết đối phương đang nghĩ gì, vội lên tiếng giải thích.
"Anh không cần lo về zombie đâu. Nên nhớ cả anh và Canada đều là bán zombie, có thể nhìn rất rõ trong ban đêm, các giác quan cũng nhạy bén hơn người thường. Còn nữa..." - Ukraine đột nhiên kéo tay áo của Canada, tay còn lại chỉ vào anh ta - "Em vừa phát hiện ra, bọn zombie kia xem Canada là đồng loại của chúng, sẽ không tấn công anh ta đâu. Có anh ta chạy trốn cũng tiện hơn."
"Ồ..."
Nazi có chút bất ngờ. Trông vậy mà Canada khá đặc biệt ấy chứ. Có lẻ Nazi hiểu được tại sao Ukraine muốn để Canada làm hộ vệ cho mình rồi. (Thật ra Nazi còn chả nhận ra đó chỉ là một lời nói dối được thốt ra trong lúc mệt mõi của Ukraine)
"Được...Vậy chúng ta đi thôi. Đi sớm về sớm, đừng để mọi người lo lắng."
Thế là, cả nhóm xuất phát ngay giữa đêm chỉ để đi dạo. Trước khi đi, Nazi không quên đem theo bộ đàm và một cây súng để đề phòng bất trách xảy ra.
.
.
.
.
.
"Khung cảnh ở đây đẹp nhỉ...Lần đầu tiên em thấy đó." - Ukraine lên tiếng cảm thán trước khung cảnh đẹp đẽ xung quanh
"Đó là tại em chưa bao giờ ra ngoài thường xuyên thôi." - Nazi hơi buồn cười trước thái độ trẻ con của Ukraine
Đây là một công viên nhỏ. Xung quanh được bao phủ bởi những cái cây vẫn còn xanh tốt và được trồng ở những vị trí tạo nên một bố cục khá đẹp mắt nếu nhìn từ trên cao. Bên dưới gốc cây, là những bụi hoa đầy đủ các loại và màu sắc khác nhau. Dưới ánh đèn đường, những cánh hoa đó xòe ra trông còn đẹp hơn rất nhiều. Giữa công viên là một cái hồ có vẻ khá sâu, còn có một cây cầu gỗ bắt ngang qua dẫn từ bên này sang bên khác. Cái cầu đó cũng là vị trí mà họ đang đứng.
Nazi tựa người lên thành cầu, lặng lẻ ngắm nhìn mặt hồ đang phản chiếu ánh trăng và ánh đèn. Không hiểu sao những con cá vẫn có thể sống sót rồi bơi lội một cách tự do như vậy. Nhưng cũng chỉ là một vài con, số cá còn lại vì không được cho ăn nên đã chết gần hết rồi. Nazi đôi lúc còn có thể thấy mấy cái xác cá trôi nổi trên mặt trước trong khá kinh dị. Một cảm xúc kỳ lạ nổi lên trong người Nazi. Cảm xúc vừa lạ vừa quen với khung cảnh trước mắt. Lạ là vì bên cạnh Nazi là những con người khác chứ không phải là JE và IE, quen là vì công viên này vốn là địa điểm yêu thích của Nazi trước lúc dịch bệnh bùng phát. Mỗi lúc bí ý tưởng, Nazi lại ra đây ngồi, vừa ngắm cảnh đẹp, vừa ngắm mấy đứa trẻ nhỏ chơi với nhau là tự dưng sẽ nảy ra được ý tưởng thôi. Một nụ cười bất chợt xuất hiện trên môi Nazi trong vô thức, đến cả cậu còn không biết bản thân cười vì cái gì.
Ngắm đủ rồi, Nazi lấy lại ý thức rồi liếc nhìn sang 2 người bên cạnh, định kêu bọn họ chuẩn bị trở về. Đập vào mắt Nazi là cảnh Ukraine và Canada trò chuyện, cười đùa với nhau rất thân thiết, tay của Ukraine còn đang nắm vào cổ tay Canada. Chiếc vòng hoa vốn luôn nằm trên đầu Ukraine, giờ đã mọc cánh mà bay sang đầu của Canada. Nazi nhìn tình cảnh trước mặt, chỉ im lặng, không biết có nên làm phiền họ hay không. Xem ra quan hệ của Ukraine và Canada không hẳn chỉ dừng lại ở thân chủ và vệ sĩ, có lẻ sẽ còn tiến xa hơn trong tương lai.
"E hèm...Chúng ta trở về thôi nhỉ?" - Nazi lên tiếng nhắc nhờ 2 người
"À...vâng."
Ukraine nghe thấy tiếng của Nazi, vội đáp lại. Thật ra cậu còn muốn ở đây thêm một tí nữa, nhưng vì Nazi đã lên tiếng nên cũng không muốn phản đối.
Chưa bước được nữa bước, Nazi đã phải khựng lại vì tiếng hét thất thanh đột nhiên vang lên. Theo phản xạ, Nazi vội liếc nhìn xung quanh để xác định nơi tiếng hét phát ra. Cuối cùng, Nazi dừng mắt trước một cái bóng đứng dưới gốc cây. Nhưng, đó không phải là con người. Dưới ánh đèn đường, Nazi có thể nhìn rõ ngoại hình và gương mặt của thứ đó. Là một con zombie! Đã vậy còn là loại biến dạng, có khả năng dùng tiếng hét để thu hút thêm nhiều đồng loại của mình đến. Nhận thấy tình thế cực kỳ không ổn, Nazi vội kéo Ukraine chạy đi, còn Canada cũng lập tức đuổi theo sau.
Cứ tưởng chạy một mạch ra khỏi công viên là được, không ngờ, ngay phía trước họ, bọn zombie đã tụ tập ở đó từ lúc nào. Quay ra sau, zombie còn nhiều hơn nữa. Cả bên phải và trái cũng không ngoại lệ. Họ dường như đã bị bao vây tứ phía, không tài nào thoát ra được.
Nazi hoảng hốt, cố gắng nghĩ ra giải pháp tốt nhất cho cả bọn. Nhưng có nghĩ thế nào cũng không thể tìm ra được cách giữ được toàn vẹn 3 mạng của họ.
"Anh Nazi...Chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Ukraine lo lắng, báu lấy tay áo của Nazi. Trong số cả 3, Ukraine là người có kĩ năng chiến đấu kém nhất. Vì cơ thể nhỏ nhắn, gần như chả có một chút cơ bắp nào, cộng thêm việc sở trường của Ukraine là chế thuốc chứ không phải đánh đấm, Ukraine sợ là mình sẽ gây cản trở cho mọi người. Vốn dĩ mấy lần trước Ukraine có thể rời khỏi nhà tìm kiếm lương thực là vì có Belarus đi theo, vã lại Ukraine cũng khá nhanh nhẹn, nhưng đối mặt với một đàn zombie đông đảo như vậy thì có nhanh cách mấy cũng vô dụng.
"Anh nghĩ là...Mình có 1 cách." - Nazi đột nhiên khựng lại, cố gắng rặn ra từng chữ một
"C...Cách gì?"
"..." - Nazi im lặng, dường như không muốn nói ra
"Đang trong tình thế cấp bách, có nguy hiểm thế nào em cũng làm! Anh mau nói ra đi!" - Ukraine vội thúc giục Nazi
"...Được rồi..."
Nazi cố gắng bình tĩnh, nói rõ kế hoạch của mình cho mọi người nghe.
"Em có thấy cái cầu trượt ở đằng đó không? Dưới cầu trượt có một cái góc nhỏ để trốn. Bây giờ, Canada lập tức ôm lấy Ukraine để che dấu khí tức của con người rồi chạy vào đó trốn đi. Anh sẽ cầm chân bọn zombie này để kéo dài thời gian."
"Không được!"
Bảo Ukraine bỏ mặc Nazi để chạy trốn á? Còn lâu!
"Ukraine...Nghe anh! Không còn thời gian đâu. Em nên nhớ anh mạnh hơn em, anh sẽ cầm chân bọn chúng." - Nazi cố gắng thuyết phục Ukraine với tâm trạng lo lắng tột độ
"Nhưng mà..."
Câu "Vẫn còn có Canada, hãy để anh ta làm thay" đã bị Ukraine ngậm lại trước khi kịp thốt ra. Vốn dĩ, bây giờ bọn zombie xem Canada là động đội, nên không có cách nào để gây sự chú ý, cầm chân bọn chúng được. Vã lại nếu để Nazi và Ukraine trốn, sớm muộn gì zombie cũng sẽ đánh hơi ra mùi của bọn họ thôi. Bắt buộc phải có Canada đi theo. Để cả 3 cùng chạy đi lại càng không được, không có đủ thời gian, trước khi họ trốn kịp chắc đã bị zombie ăn thịt xong xuôi rồi. Phương pháp cuối cùng, chính là Ukraine và Canada đi trốn, Nazi ở lại cầm chân zombie.
"N...Nhưng mà..." - Ukraine lập đi lập lại một câu nói, tuy nhiên vẫn không nói ra được câu tiếp theo
"Không có nhưng mà gì hết! Làm ngay đi, hay là em muốn cả đám bỏ mạng ở đây?"
"..."
Ukraine cắn chặt răng, có kìm nén mà miễn cưỡng chấp nhận phương pháp của Nazi. Canada hiểu Ukraine cảm thấy như thế nào, nhưng vì thời gian cấp bách nên không thể nào an ủi cậu ta. Canada vội ôm phắt lấy Ukraine rồi chạy đến cái góc dưới cầu trược để trốn, dùng hết sức che dấu khí tức của Ukraine không tỏa ra thu hút bọn zombie.
Về phía Nazi, cậu trước đó có đem theo một cây súng nhưng đạn có hạn nên không thể chỉ bắn lung tung mà còn phải vừa chạy vừa né. Mọi chuyện vốn rất suôn sẻ, còn hơn dự tính ban đầu của Nazi. Đến giờ, bọn zombie vẫn không thể chạm nổi 1 ngón tay vào người cậu. Đột nhiên, khi chạy ngang qua rìa của cái hồ, một lực nào đó kéo Nazi xuống, khiến cậu mất thăng bằng, ngã về phía sau. Trong khoảng khắc đó, Nazi có thể thấy một bàn tay trồi lên từ dưới nước, nắm lấy cổ chân cậu kéo xuống. Không ngờ ở đây còn tồn tại một loại zombie biến dạng khác. Loại zombie này có địa bàn là ở dưới nước, nó hoạt động rất nhanh và còn tàn bạo hơn những loài khác, nếu muốn Nazi một mình dành được phần thắng hoàn toàn là không thể. Nhớ lại hình ảnh Ukraine và Canada đã an toàn trong chỗ trốn, Nazi không hối hận, thở dài một cái. Nếu có chết, cũng mong là chết toàn thay, ít ra còn nhận diện được khuôn mặt. Chỉ là có chút tiếc nuối khi phải ra đi sớm như vậy, cậu còn chưa giúp ích được gì cho mọi người...
Nazi nhắm hai mắt lại, để mặc cơ thể đang từ từ chìm xuống trong dòng nước lạnh giá. Thứ cuối cùng cậu thấy, là những hạt bong bóng khí và một cái bóng đen đang bơi về phía mình. Lúc bóng đen với tay ra, cũng là lúc Nazi hoàn toàn mất đi ý thức mà ngất đi vì ngộp thở.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top