Mở đầu
Mẹ .... Con xin lỗi . Đáng ra , con chưa từng là con của mẹ . Những câu nói thốt ra từ miệng của mẹ , mẹ đã bao giờ suy nghĩ trước khi nói hay chưa .
- Mày sao điểm có 6 thế này !! Tao tốn tiền nôi mày ăn học , để mày học hành như thế này hả !
Những tiếng cãi vã vang vọng cả xóm , ai ai cũng nhìn vào nhà tôi . Tôi không nói gì , chỉ lẳng lặng cúi đầu .
- Từ nay mày nghỉ học cho tao. Nuôi mày tốn cơm tốn gạo . Nói thì mặt bí xị ra . Tao nhìn mặt mày tao ghét lắm rồi đấy con đĩ !
Tôi cố kìm nước mắt . Không để cảm xúc dâng trào , tôi cầm tập vở vừa bị mẹ xé nát lên , cẩn thận cất đi .
Mẹ tôi quát tháo ầm ĩ , hết mấy tiếng đồng hồ rồi thôi .
Tôi đã quá quen với việc này rồi . Có thể nói là đây không phải lần đầu tiên . Trước đó là những lời so sánh con nhà người ta , nào là A đạt điểm cao mà chả phải đi học thêm , A nhà nghèo ,A thế nọ thế chai ... Tất cả đều đã nghe qua hết rồi. Tôi biết , tôi học dốt. Nhưng tôi đã cố gắng hết sức rồi. Sống trong môi trường giáo dục cao , mà đầu óc tôi cũng có thể nói là chậm chạp đần độn đi , nhưng tôi luôn cố gắng học tập . Lớp 9 , tôi học điên cuồng chỉ để đỗ cấp 3 cho mẹ vui lòng . Ấy vậy mà chỉ vì lần tôi thi thử , điểm có thể nói là không đạt đỗ nguyện vọng nhưng tôi cũng bảo là đề rất khó .Mẹ bỏ ngoài tai hết , mẹ bảo tôi :" mày nhìn A mà coi , nó không đi học , điểm cao nhất lớp , mày thì học chỗ này chỗ kia , chả nên thân !!"
Tôi uất ức lắm , mà mẹ đã coi điểm nó chưa mà mẹ bảo cao ? Tôi cũng bỏ qua , cố học .
Kết quả như ước muốn ! Tôi trúng tuyển nguyện vọng 1 , hôm đó tôi rất vui .... Nhưng tại sao , thay vì lời chúc mừng , mẹ và bà lại bảo :" Đó là điều đương nhiên , tao cho mày học như thế , mày không đỗ thì ra đường mà ở ."
Tôi đã rất tổn thương ....
Có lẽ đó là tôi ngày trước....
Hiện tại , tôi đã lên 11 , điểm vẫn ổn định , vẫn học sinh giỏi nhưng vẫn nhiều lúc ... Tôi bị chửi vì chỉ cầm điện thoại nhắn rin vài phút với bạn bè .
Tôi ở lớp chỉ có cùng lắm là 2 đứa bạn . Tôi chỉ cần vậy là đủ . Cả ngày chúng tôi học hành , khi về nói được một chút xíu , chúng tôi đề khá trầm tính và có đam mê giống nhau . Tối về nhà thì mẹ luôn bắt tôi học , cầm điện thoại thì bị nói lên nói xuống . Thế mà suốt ngày kêu tôi phải xã giao nhiều vô , suốt ngày điện thoại . Mà mẹ đâu có biết hầu hết bạn tôi chỉ ở nhà cầm điện thoại nhắn tin và game mà thôi .
Cả ngày học , về làm việc nhà , thứ duy nhất tôi giải trí là điện thoại vào tối . Thế mà cũng cấm bằng được. Tôi cũng có quyền được nghỉ ngơi giải trí chứ . Bà tôi thì chiếm cái tivi . Truyện tôi muốn đọc thì không mua cho tôi . Tôi biết làm gì đây .
Tôi cần học thói lươn lẹo . Càng ngày càng thêm tính xấu .
Rồi đến một ngày. Tôi chẳng chịu được nữa
Con người ai cũng có giới hạn . Có thể mọi người nói tôi là yếu đuối , mới bị nói như vậy đã kêu , đầy người khổ hơn nhưng họ đâu biết cuộc sống qua từng ngày từng phút trong cái nhà này như thế nào .
Mỗi cây mỗi hoa , mỗi nhà mỗi cảnh . Tôi không chịu được là do tôi không chịu được .
- Eo ôi , con này mới nói thế đã cáu lên
.....
- Từ giờ đừng có chạm vào điện thoại của tao , chừng nào mày làm ra tiền rồi tự mua cái máy của mày .
......
- Mày học kiểu gì mà chỉ đứng thứ ▢ của lớp . Mày coi con bạn mày nó thứ mấy ... Mày nhìn con người ta hạng nhất nhì kìa.
.......
- Mày chắc có bạn trai rồi chứ gì. Điệu hẳn nhỉ . Tao đã cho phép mày yêu đương gì chưa , ba cái tuổi ranh .
........
- Mày mang điện thoại đi làm gì , lại đem đi chơi chứ gì nữa !
.......
- Mày chết đi con đĩ.
......
- Mày đi chơi với trai đúng không !
.......
- Mày mới từng này tuổi thôi , biết cái gì về quyền riêng với chả tư. Tao coi hết giấu diếm cái gì. Chỉ có mấy người làm sai mới đem cái quyền đó ra mà cãi cha mẹ thôi . Mày học cái cãi đấy ở đâu hả !
.....
- T..h..ô...i đi ,tất cả làm ơn chết hết đi ...
Tại sao , tại sao lại đối xử với tôi như vậy , bà có coi tôi là con không ??
Hôm nay trời đẹp thật đó , bây giờ trời nhuốm màu máu , nền đất mát lạnh , không khí thật trong lành . Lần đầu tiên khi bị va chạm mạnh với ô tô mà tôi thấy hạnh phúc như vậy .
Đầu tôi lướt lại một lượt ký ức đang dần vụn vỡ , tan biến . Tiếng hét thất thanh từ tứ phía nãy còn vang vọng giờ đây chỉ còn tiếng nói nhỏ , lí nhí như thì thầm vậy . Tai tôi ù ù , đầu óc choáng váng .
- Ha..ha cháu l ..à một ..đứa thất...bại , phải không chú ... Mẹ ..đáng ra ..không ...nên sinh..ra cháu ... Cháu là đứa ..thất bại của tạo ..hóa ... Haha ... Cháu chết đi rồi , mẹ sẽ có tiền bảo hiểm , nuôi em , nuôi cả nhà .. Haha ... Sẽ ..đỡ tốn miệng ăn ..
Trước mắt tôi là một người cao lớn. Tôi chưa bao giờ thấy ai cao vậy . Mơ hay sao khi mà những nhân viên cứu thương đi xuyên qua người đó vậy ?
Mắt tôi bị thứ gì đó chảy vào , làm tôi không nhìn được gì nữa . Hơi thở dần mất đi . Có lẽ kết thúc rồi . Kết thúc của một kẻ thất bại .
Nhưng hình bóng cuối cùng mà tôi muốn nhớ mãi đó chính là nụ cười của hai đứa bạn tôi . Thứ duy nhất mà tôi sẽ đem đi về địa phủ
......
- Thật yếu đuối , vậy mà chính là người tao tin tưởng sẽ thay đổi cái vũ trụ quần què này .
- Lan - mày sẽ là người thay tao gánh vác cái trách nghiệm này . Đây mới chỉ là bước đầu mà thôi . Sự chối bỏ của mẹ mày . Sau này sẽ là nhiều thứ khác . Mày sẽ phải cảm nhận những nỗi đau của tao hàng tỉ năm qua . Hiểu chưa . Từ giờ mày chính là ..
Người đàn ông đang nói rất cao lớn ( khoảng hơn 2m) , khuôn mặt ưu tú , nét nào ra nét đó , có thể gọi là đẹp như tranh . Không , đẹp hơn tranh nữa . Nhưng có điều là nhìn nam không ra nam , ngoại trừ cái thứ để phân biệt đàn ông với phụ nữ ở vùng cổ ra thì nếu nhìn sơ qua , tôi chắc chắn sẽ nói là :" Mommy lực điền :3"
Ơ mà đó là người tôi thấy trước khi chết mà ta ??
- Chú nói gì vậy ? Đây là đâu ?
- A , tỉnh rồi à . Mà chán thật , ta trẻ và đẹp trai như vậy lại bảo ta là chú , nghe tổn thương ghê .
- Chú cũng gọi tôi là mày đó , nghe vậy khó chịu lắm .
- Vậy ta phải bảo gì ? Loài người thật khó hiểu .
- Chú cũng là người mà !!!
- À ha , nhưng tại khía cạnh khác thì không phải .
- Trời ơi rốt cuộc đây là đâuuuu !!
Tôi bỏ đi những câu hỏi thắc mắc về cái cha nội trước mặt , tôi cảnh giác lùi về sau .
- Như ta đã nói rồi đó . Nhóc sẽ thay ta du hành . Vậy thoii tạm biệt .
- Wtff , là sao ??
- Đi rồi biết .
Cha đó quay đầu , mở ra một chiều không gian kì lạ , y như mấy phim viễn tưởng .
- Woww , kỳ diệu quá ;0
____.____._____.______._______._______.______.
/ tại sao con nhỏ đó vừa uất hận ghét đời , hận mẹ nó , mà giờ đây quên sạch mọi thứ hay vậy , chú tể lạc quan hả , vậy liệu khi biết mình chết rồi có buồn không thế ??/
Người đàn ông nhìn cô bé trước mặt với ánh mắt khó hiểu .
Suốt hàng tỉ năm lang thang giữa Hư ảnh , từ thế giới này qua thế giới khác . Ta đã trải qua biết bao kiếp người . Có vô số người thú vị , ngu dốt thông minh , đần độn , đủ các đức tính nhưng đây có lẽ là người đầu tiên .... Não cá vàng nhất mà ta biết .
- Ngươi không có thắc mắc gì à ?
- Không. Tạo sao phải biết ?? Tôi chết rồi mà . Chú chắc là cái ông đưa tôi đi về âm phủ đúng không. Tôi biết mà , chú không cần nói đâu !
- Nhóc coi nhiều phim quá rồi. Đây còn kỳ diệu hơn cả phim cơ .
- Ủa chứ sao ?
- Ồ , nhóc đang thắc mắc sao , ban nãy có người nói sao phải thắc mắc mà !
Người đang ông hỏi ngược lại cô bé .
- ......
- Sao thế ? Muốn hỏi lắm mà , hỏi đi !
- Khỏi cần .
- Này , dỗi rồi à ? À. Chúng ta chưa giới thiệu . Ta tên là Erindera Sarissta Den ! Ta đến từ Tòa án tối cao 1U của tầng 1
- Tên dài . Tôi tên là Lan
- .....
- chỉ vậy thôi à
- Đúng
- Không hỏi tòa án là gì sao , cả tầng 1 là gì nữa
- Sao phải biết , tôi mới nói rồi mà . Chú lắm mồm vãi .
-.... Ò .... Hiểu rồi ..
Thế là cả hai người đã đi đến một vùng đất nhỏ , như một kết giới trong anime hay manga Lan đã từng đọc trên mạng .
- Đẹp thật nhỉ , tiếc là đây là 1 giấc mơ ha .
- ??
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top