11, end...
Minjeong lao về phía Noctis, nhanh như một tia chớp. Hắn vội giơ kiếm chắn lại, nhưng cú đấm của Minjeong mạnh đến mức thanh kiếm bị bật ngược ra sau, lực phản chấn khiến hắn loạng choạng.
Không để hắn có thời gian phản ứng, Minjeong xoay người, tung một cú đá thẳng vào cánh tay sắt của hắn. Lực đá làm các khớp nối của cánh tay phát ra âm thanh răng rắc, những tia lửa lóe lên.
Noctis gào lên, vung tay còn lại định chộp lấy Minjeong, nhưng cô lách người né tránh, di chuyển như một cơn lốc. Cô nhắm vào ngực hắn, nơi lõi năng lượng phát sáng chói lòa.
Minjeong ghì chặt Noctis vào bức tường đá nứt vỡ, ánh sáng trắng từ cơ thể cô rực rỡ đến mức làm lu mờ mọi thứ xung quanh. Hai tay cô ấn mạnh vào vai hắn, khiến cánh tay sắt khổng lồ của Noctis không thể nhấc lên nổi.
Cô cúi sát mặt hắn, đôi mắt rực ánh sáng trắng không chứa chút cảm xúc nào ngoài sự khinh miệt. "Ngươi nghĩ mình vĩ đại với cái lõi năng lượng này sao?" Cô nghiêng đầu, giọng nói lạnh như băng, từng từ như lưỡi dao cứa sâu vào lòng kiêu hãnh của hắn. "Chỉ là một món đồ ăn cắp, chẳng khác gì ngươi – một kẻ không bao giờ có được sức mạnh thật sự."
Noctis gầm lên, vùng vẫy hòng thoát khỏi sự kìm hãm, nhưng sức mạnh của Minjeong khiến hắn bất lực. Cánh tay sắt của hắn giật giật, những tia lửa bắn ra khi các khớp nối bị ép quá mức.
"Câm miệng!" Hắn rít qua kẽ răng, nhưng giọng hắn đầy tuyệt vọng hơn là uy hiếp. "Ngươi không hiểu gì về sức mạnh này!"
"Hiểu hay không, ta biết một điều – nó không thuộc về ngươi." Minjeong nhếch môi cười, nhưng trong nụ cười ấy là sự cay nghiệt tột cùng.
Cô giơ tay lên, ánh sáng trắng xoáy lại thành một lưỡi dao sắc bén, chĩa thẳng vào lõi năng lượng đang phát sáng nơi ngực hắn. Noctis nhìn thấy, ánh mắt hắn lần đầu lóe lên sự sợ hãi.
"Đừng! Nếu phá hủy nó, ngươi cũng sẽ—"
"Ta sẽ làm gì?" Minjeong cắt ngang, ánh sáng trong mắt cô càng mãnh liệt hơn. "Ngươi nghĩ ta sợ sao?"
Cô ấn chặt tay vào lõi năng lượng, một tiếng rít chói tai vang lên khi ánh sáng từ lưỡi dao trắng xuyên qua lớp bảo vệ. Lõi năng lượng bắt đầu nứt vỡ, từng tia sáng đỏ rực bắn ra, nhuốm đầy sự hỗn loạn.
"Thế nào, Noctis? Cảm giác sức mạnh bị rút cạn ra sao?" Minjeong thì thầm, giọng cô đầy mỉa mai.
Hắn hét lên trong đau đớn, cơ thể giật mạnh khi năng lượng trong lõi dần tan biến. Mỗi nhát cắt từ bàn tay Minjeong như một lời tuyên án, từng chút từng chút phá hủy phần cốt lõi của hắn. Cú ấn cuối cùng của Minjeong khiến lõi năng lượng nổ tung trong ánh sáng chói lòa. Noctis gào lên, tiếng hét của hắn bị nuốt chửng bởi âm thanh rạn nứt khắp cơ thể.
Noctis ngã quỵ xuống đất, hơi thở hắn đứt quãng, từng tia lửa nhỏ xẹt qua những mảnh vụn của lõi năng lượng trước ngực hắn. Máu và dầu nhớt rỉ ra từ những khe hở trên cơ thể hắn, nhưng ánh mắt hắn vẫn ánh lên một tia điên loạn pha lẫn sợ hãi khi nhìn Minjeong đứng trước mặt.
Minjeong không buông tha. Cô tiến đến gần, từng bước chân như mang theo sức nặng của một cơn thịnh nộ không thể dập tắt. Bàn tay cô, phát sáng rực rỡ, triệu hồi một khối năng lượng trắng xóa – Lõi Năng Lượng của chính cô, lơ lửng trên tay, xoay tròn một cách đầy uy quyền.
Cô cúi xuống, nụ cười nửa miệng đầy chế giễu hiện rõ trên khuôn mặt. "Đây có phải thứ ngươi luôn tìm kiếm không, Noctis?" Cô hỏi, giọng nói lạnh lẽo, vang vọng đầy uy quyền.
Noctis ngước nhìn Lõi Năng Lượng trong tay cô, ánh mắt hắn rực lên sự tham lam nhưng xen lẫn nỗi sợ hãi. "Ngươi... không biết mình đang làm gì đâu, Minjeong!" Hắn rít lên, nhưng giọng nói của hắn run rẩy, mất đi vẻ kiêu ngạo thường ngày.
Minjeong cười nhạt, đưa Lõi Năng Lượng sát hơn về phía hắn. Ánh sáng từ nó soi rọi khuôn mặt đầy đau đớn và tuyệt vọng của Noctis. "Không biết sao? Ngươi sai rồi. Ta biết rất rõ nó là gì... và biết rõ hơn rằng người thèm khát nó đến mức nào, vậy thì thưởng thức đi nhé"
Nói rồi, cô đẩy mạnh Lõi Năng Lượng áp sát vào lồng ngực rách nát của Noctis.
"KHÔNG!" Noctis hét lên, cơ thể hắn co giật khi ánh sáng từ Lõi Năng Lượng bắt đầu thẩm thấu vào người. Năng lượng nóng rực tràn vào cơ thể hắn như hàng ngàn mũi kim đâm xuyên từng tế bào, lan tỏa khắp mọi ngóc ngách.
Minjeong nhếch mép, nhìn hắn quằn quại trong đau đớn. "Ngươi cảm nhận được chưa? Đây là thứ ngươi đã khao khát, thứ ngươi đã đánh đổi tất cả để có được. Nhưng ta sẽ cho ngươi thấy, nó không phải là sức mạnh mà ngươi có thể kiểm soát."
Cơ thể Noctis bắt đầu rung chuyển mạnh hơn, ánh sáng từ Lõi Năng Lượng trên ngực hắn bùng lên, đốt cháy lớp da thịt quanh đó. Hắn hét lên từng tiếng đầy đau đớn, cố gắng đẩy Minjeong ra, nhưng sức lực của hắn đã hoàn toàn cạn kiệt.
Ánh sáng từ Lõi Năng Lượng bắt đầu trở nên không ổn định, xoáy cuộn như một lỗ đen sắp bùng nổ. Minjeong giơ cao nó lên, nụ cười méo mó trên khuôn mặt cô chứa đầy sự thỏa mãn, đôi mắt không còn nhận thức bất kỳ ai xung quanh.
Phía sau, đám người Sera ngẩng đầu lên, sắc mặt họ tái nhợt khi nhìn thấy năng lượng xoáy cuộn trong tay Minjeong. Jimin ở đó, ánh mắt không rời khỏi hình dáng của Minjeong đang chìm đắm trong ánh sáng ấy.
"Minjeong...phát điên lên rồi" Aeri thì thầm, giọng nói nghẹn ngào, bàn tay nắm chặt chuôi kiếm run rẩy. "Em ấy... đã bị sức mạnh đó chiếm lấy."
"Nếu Lõi Năng Lượng phát nổ, không chỉ chúng ta... cả nơi này, cả thế giới này sẽ bị xóa sổ!" Sera nói, giọng gấp gáp.
Jimin, với tấm lưng rách nát và hơi thở đầy đau đớn, nhìn Minjeong đang tra tấn Noctis mà lòng quặn thắt. Cô gái mà Jimin từng yêu bằng cả trái tim giờ đây đứng đó như một kẻ xa lạ, ánh mắt tràn đầy căm thù và giận dữ.
"Không...Em ấy vẫn là Minjeong. Vẫn là em ấy..." Jimin lắc đầu thì thầm, nước mắt cứ thế tuông trào trong nỗi sợ.
Minjeong đứng sừng sững giữa phòng, ánh sáng từ Lõi Năng Lượng xoay tròn dữ dội trong tay cô. Cơ thể cô phát sáng như một ngọn hải đăng rực cháy, nhưng thay vì soi sáng, nó đe dọa thiêu rụi tất cả.
Jimin gượng dậy, từng bước lảo đảo tiến về phía em ấy. "Minjeong!" Jimin gọi lớn, giọng cô như vang vọng khắp căn phòng. "Em không phải thế này! Em là người mạnh mẽ, nhưng không phải để hủy diệt! Hãy dừng lại đi, làm ơn!"
Lời nói của Jimin vang vọng, xuyên qua những tiếng rít chói tai của năng lượng bùng nổ.
Minjeong không đáp. Đôi mắt cô vẫn tràn ngập ánh sáng trắng chói lòa, không còn dấu hiệu nào của cảm xúc con người. Những lời van nài từ Jimin dường như bị nuốt chửng trong cơn bão năng lượng đang gào thét quanh Minjeong.
Cô siết chặt Lõi Năng Lượng trong tay, ánh sáng từ nó bùng lên mãnh liệt, bao phủ toàn bộ căn phòng. Không chút do dự, Minjeong tiếp tục đè mạnh Lõi Năng Lượng vào ngực Noctis, nơi lõi năng lượng của hắn từng tồn tại.
"Đây là thứ ngươi muốn, đúng không? Hãy nhận lấy nó... và cảm nhận nỗi đau mà ngươi đã gieo rắc"
Noctis hét lên trong đau đớn. Cơ thể hắn giật mạnh, những tia năng lượng phát sáng qua từng kẽ nứt trên bộ giáp của hắn. Năng lượng từ Lõi thẩm thấu vào hắn, nhưng không phải để tăng cường sức mạnh – mà là để xé toạc hắn từ bên trong.
"Dừng lại...!" Noctis gầm lên, giọng nói méo mó bởi sự tra tấn tột cùng.
Nhưng Minjeong không quan tâm. Một nụ cười nhếch mép đầy thoả mãn hiện lên trên khuôn mặt cô, đôi tay không ngừng đè chặt Lõi Năng Lượng lên ngực hắn, đẩy hắn lùi dần về phía bức tường phía sau.
Minjeong đứng trong tâm bão của sức mạnh vô cùng hủy diệt, cơ thể cô bừng sáng như một ngọn lửa thiêu đốt mọi thứ xung quanh. Lõi Năng Lượng trong tay cô phát ra ánh sáng trắng lóa mắt, một sức mạnh khủng khiếp mà chính cô cũng không thể kiểm soát nổi. Những tia sáng từ nó vỡ ra, như những lưỡi dao xuyên qua không khí, tạo ra những tiếng rít mạnh mẽ, vỡ vụn không gian xung quanh. Mỗi giây trôi qua, cơn giận của Minjeong chỉ làm sức mạnh của cô thêm tàn khốc.
Noctis quằn quại trong đau đớn, cố gắng chống trả, nhưng sức mạnh cực hạn của Minjeong quá mạnh mẽ. Lõi năng lượng hút lấy từng giọt sức mạnh còn lại trong cơ thể hắn, khiến hắn đau đớn đến mức gào thét. Những cơn sóng năng lượng tỏa ra, xé rách cơ thể hắn như thể nó không còn là một phần của chính mình.
Minjeong đứng đó, cơ thể vẫn bừng sáng như một ngọn lửa thiêu đốt không gian xung quanh. Trong đôi mắt chỉ còn lại niềm vui điên cuồng khi nhìn thấy kẻ thù của mình – bị nghiền nát dưới sức mạnh của chính cô. Lõi năng lượng, nguồn sức mạnh tột cùng mà cô triệu hồi, đã xé toạc cơ thể hắn thành từng mảnh nhỏ.
Minjeong đứng đó, cười lớn, nhìn chằm chằm vào cảnh tượng tàn khốc, thân hình của Noctis không còn nguyên vẹn, chỉ còn lại một đống máu và xương vỡ nát.
Cô nắm chặt Lõi năng lượng trong tay, như thể nó là nguồn sống duy nhất còn sót lại, bất chấp sự tàn phá mà nó đang gây ra. Mỗi lần cô triệu hồi năng lượng, nó như một cơn sóng thần cuốn sạch mọi thứ trên đường đi. Toàn bộ tòa nhà, mặt đất, không khí – tất cả đều trở thành nơi để Minjeong thoả mãn cơn thịnh nộ trong mình.
Cảnh tượng này khiến mọi người xung quanh sững sờ, tất cả dường như bất động, không thể làm gì ngoài việc quan sát sự tàn phá mà Minjeong gây ra. Họ đều biết, nếu Minjeong không dừng lại, nếu cô không tìm lại bản thân mình, không chỉ Noctis mà cả thế giới này có thể bị xóa sổ.
Jimin bước về phía Minjeong, từng bước đi khó khăn đầy đau đớn. Cơ thể cô rách nát, vết thương chồng chất, máu vương vãi trên mặt đất, nhưng cô biết lúc này, Minjeong đang cần cô hơn bao giờ hết. Nỗi lo sợ khiến tim Jimin quặn lại.
"Minjeong...em phải dừng lại," Jimin khẽ nói, nhưng âm thanh của cô bị nuốt chửng trong cơn gào thét của sức mạnh Minjeong.
"Jimin, cô điên sao? Không được lại gần!" Sera hét lên, nhưng Jimin dường như chẳng nghe thấy.
Cô lảo đảo bước tiếp, bàn tay run rẩy vươn về phía Minjeong. Cô không thể để Minjeong chìm sâu vào bóng tối của chính mình, không thể để em ấy đánh mất tất cả vì nỗi đau và cơn giận dữ. "Minjeong" Jimin khẽ gọi, đôi mắt ngập tràn nước mắt. "Em không phải là con người thế này"
Jimin bước từng bước gần hơn, và khi cuối cùng đã đến sát bên em ấy, không ngần ngại mở rộng vòng tay mình, ôm lấy Minjeong. Cô vẫn ôm chặt lấy Minjeong, như cái cách cô vẫn làm trong những lần trước, khi năng lượng trong em ấy bắt đầu trỗi dậy.
Chân cô như muốn khuỵu xuống vì cơn đau từ Lõi năng lượng quét qua người. Mọi thứ xung quanh rung lên như thể bầu trời đang sụp đổ. Dưới vòng tay Jimin, cơ thể Minjeong vẫn rực sáng, tỏa ra một luồng sức mạnh không thể chịu đựng nổi, nhưng Jimin vẫn siết chặt lấy cô.
"Minjeong ngoan ... " Jimin thì thầm vào tai Minjeong, giọng cô run rẩy nhưng đầy kiên định.
"Chị ở đây... Nếu em đau, để chị đau cùng em! Nếu em giận, để chị gánh nỗi giận đó! Nhưng em không thể đánh mất chính mình, Minjeong!"
Jimin cảm nhận rõ ràng từng đợt sóng điện từ tàn bạo quét qua người mình khi ôm Minjeong, những cú đánh trực diện khiến mọi thứ trong cô vỡ vụn. Miệng phút chốc trào máu, từng giọt đỏ tươi nhỏ xuống khuôn mặt và chảy dọc theo cằm, hòa lẫn với mồ hôi lạnh đầm đìa.
Jimin ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên quyết nhìn Minjeong, dù trong đôi mắt em ấy chỉ còn sự cuồng loạn. Minjeong không còn nhận ra ai nữa, không còn nhận ra chính mình, nhưng Jimin biết rằng nếu cô buông tay, nếu cô từ bỏ, em ấy sẽ càng lún sâu vào cơn điên cuồng này, và tất cả sẽ mất đi.
"Minjeong... em nghe chị nói không? Trở về đi... Chị ở đây rồi, em không cần phải chiến đấu một mình." Jimin khắc khoải từng lời, tràn ngập sự lo lắng và tình yêu, như một lời cầu xin gửi vào không gian hỗn loạn xung quanh.
Cô không biết liệu mình còn có thể đứng vững bao lâu, nhưng cô biết rõ, dù bỏ mạng, cũng không để Minjeong mất đi lý trí.
Bên cạnh, Sera đứng không yên, nhìn thấy Jimin đang bị cuốn vào cơn điên cuồng của Minjeong mà không thể làm gì. Cô muốn chạy đến, muốn kéo Jimin ra khỏi vòng xoáy điên loạn đó, nhưng Aeri và Grey kịp thời giữ lại.
"Không, Sera, đừng làm vậy!" Aeri gấp gáp ngăn cản, gương mặt đầy sự lo lắng. "Sức mạnh của Minjeong quá nguy hiểm"
Sera bất lực đứng nhìn. Tất cả mọi người như bị tê liệt trước cảnh tượng trước mắt.
Trong tâm trí Minjeong, mọi thứ trở nên mờ mịt. Cảm giác như cả thế giới đang vỡ vụn xung quanh cô. Cô cảm nhận được cơn sóng năng lượng mạnh mẽ đang bùng lên từ Lõi năng lượng, cuốn lấy từng tế bào trong cơ thể, khiến mọi thứ trở nên bạo liệt. Nhưng giữa cơn cuồng loạn đó, một âm thanh quen thuộc vang lên, nhẹ nhàng đầy yêu thương.
"Minjeong... đừng sợ... chị ở đây"
Jimin. Đó là giọng của Jimin.
Minjeong nghe rõ, nhưng lại không thể khẳng định có phải sự thật không. Mọi thứ đang quay cuồng trong đầu Minjeong, một biển sóng đen tối và vô hình, bao trùm lấy mọi giác quan.
Minjeong cảm thấy cơ thể mình như bị xé toạc bởi sức mạnh không thể kiểm soát được. Lõi năng lượng trong cơ thể cô như một con quái vật đang gầm thét, cuốn lấy từng tế bào, bùng lên từng đợt sóng mạnh mẽ. Cô có thể cảm nhận sự giằng co trong từng phần của mình, như thể có hai thế lực đang chiến đấu bên trong, và không có gì có thể ngăn cản cơn bão năng lượng đó.
"Jimin... " Minjeong muốn nói, nhưng lời nói cứ nghẹn lại trong cổ họng. Cảm giác sợ hãi, lo lắng và cảm giác thất vọng tràn ngập trong lòng cô. Cô muốn thoát khỏi cảm giác này, muốn ngừng lại, nhưng cơ thể cô không nghe theo nữa.
Jimin vẫn ở đó ôm lấy Minjeong thật chặt, như một chiếc neo giữa cơn bão. Máu rỉ ra từ các vết thương, cơ thể gần như chẳng thể chịu đựng được nữa, nhưng đôi mắt ấy, vẫn không rời khỏi Minjeong. Jimin cảm nhận được rõ ràng nỗi đau của Minjeong, biết rằng bản thân em ấy cũng đang đấu tranh với số phận.
"Minjeong...về nhà với chị nhé...được không?"
Minjeong nghe thấy giọng Jimin trong cơn mờ ảo, nhưng trong khoảnh khắc này, cô cảm thấy như mọi thứ đang tuột khỏi tay. Mắt cô, vốn đã sáng chói với nguồn năng lượng, giờ đây chỉ còn lại một làn ánh sáng trắng mờ mịt, mất dần mọi sự kiên nhẫn và nhận thức.
Tâm trí Minjeong gần như cũng kiệt quệ, cô không thể kiểm soát nổi Lõi năng lượng. Những đợt sóng sức mạnh đập vào cơ thể cô, khiến cô cảm thấy như mọi thứ trong mình đang vỡ vụn. Và rồi, cơn đau tột cùng cuối cùng khiến cô hộc máu, máu trào ra từ miệng cô, nhuộm đỏ cả làn môi và cổ áo. Cơ thể cô bắt đầu suy yếu, nhưng Lõi năng lượng ấy vẫn cuộn trào bên trong, không chịu ngừng lại.
Rồi, khi Minjeong cảm thấy như mình đến cực hạn, Jimin đặt môi mình lên môi Minjeong. Nụ hôn đó - không chỉ mang theo sự ngọt ngào, chất chứa trong đó là bao kiên cường, mạnh mẽ, như một lời hứa.
Máu từ vết thương của cô bắt đầu chảy xuống, hòa vào trong máu của Minjeong, tạo thành một sự giao thoa đau đớn nhưng đầy tình yêu.
Không ai nói gì, nhưng mọi cảm xúc đã truyền tải qua từng nhịp đập của trái tim, từng hơi thở mỏng manh.
Khi môi họ chạm nhau, một làn sóng ấm áp dường như lan tỏa từ trái tim Jimin, xuyên qua làn da Minjeong, thấm vào từng ngóc ngách trong tâm hồn cô. Jimin nhẹ nhàng hôn, như đang cố gắng kéo Minjeong ra khỏi cơn bão đang cuốn cô đi. Mỗi lần hít vào, Jimin như muốn truyền cho Minjeong một chút sức mạnh, một chút tỉnh táo, để cô không còn bị năng lượng khủng khiếp ấy nuốt chửng.
Minjeong không thể kìm nén những giọt nước mắt. Cô cảm thấy sự mềm mại và ấm áp từ nụ hôn ấy, như thể đây là lần cuối cùng cô có thể cảm nhận được tình yêu và sự quan tâm chân thành. Đôi môi Jimin, đầy dịu dàng và kiên quyết, là nguồn an ủi duy nhất trong khoảnh khắc ấy. Đó là nơi Minjeong tìm thấy chút bình yên trong cơn bão.
Nụ hôn ấy kéo dài, như một sợi dây vô hình kết nối giữa hai linh hồn trong giây phút tuyệt vọng. Cảm giác ấm áp từ môi Jimin truyền vào cơ thể cô, xoa dịu cơn cuồng loạn trong cô, dường như đánh thức một phần của nhận thức vẫn còn sót lại trong Minjeong.
Cô cảm nhận được sự hiện diện của Jimin, tình yêu chị ấy dành cho mình. Mặc dù nguồn năng lượng trong cô vẫn đang gầm thét, nhưng một cảm giác nhẹ nhõm, mỏng manh bắt đầu dâng lên trong lòng cô, như thể có ai đó đang kéo cô ra khỏi vực sâu.
"Jiminie..."
Làn sóng năng lượng dữ dội vờn quanh họ, nhưng trong khoảnh khắc ấy, thời gian như ngừng lại. Tất cả âm thanh xung quanh biến mất, chỉ còn lại trái tim họ, đang đập nhịp nhàng, hòa quyện trong một nhịp thở chung.
Minjeong bắt đầu cảm thấy những ngọn sóng năng lượng trong mình từ từ dịu lại. Lõi năng lượng không còn làm chủ được cô như trước. Tâm trí cô dần lấy lại sự tỉnh táo, dường như có một phần nào đó trong cô đang vùng vẫy, muốn thoát khỏi sự kiểm soát của cơn cuồng loạn.
Vòng tay ấm áp của Jimin, hơi thở của cô, từng cử chỉ quan tâm ấy, dần đưa Minjeong trở lại với thực tại, như một ngọn đèn le lói giữa bóng tối mịt mùng. Và trong khoảnh khắc đó, Minjeong biết rằng cô không còn đơn độc nữa.
Nụ hôn của Jimin kéo Minjeong gần hơn với nhận thức, sức mạnh của Lõi năng lượng trong cô lại bắt đầu phản kháng mạnh mẽ. Như một con quái vật đang bị đẩy vào góc, nó không chấp nhận bị đánh bại dễ dàng. Những đợt sóng năng lượng dữ dội trong cơ thể Minjeong như bùng lên mạnh mẽ, cơn giận dữ từ Lõi năng lượng nổi lên, như muốn khống chế Minjeong thêm lần nữa, khiến cô bị kéo ngược vào cơn cuồng loạn.
Minjeong cảm nhận được sự đấu tranh trong tâm trí mình. Từng sợi dây của Lõi năng lượng như siết chặt, kéo cô vào bóng tối lần nữa. Mọi thứ trở nên mơ hồ, không thể phân biệt đâu là cô, đâu là nguồn sức mạnh đó. Nhưng từ trong bóng tối đó, cô cảm nhận được một ánh sáng yếu ớt, làn sóng nhẹ nhàng của Jimin, đang cố gắng giữ lấy cô.
Cảm giác ấy, sự ấm áp của Jimin, là điểm sáng duy nhất trong bóng đen bao trùm. Minjeong không thể để mọi thứ trôi qua. Cô siết chặt cơ thể, cố gắng giằng xé, muốn cắt đứt mối liên kết với Lõi năng lượng đang chiếm lấy mình. Nhưng càng cố gắng, năng lượng ấy lại càng phản kháng mạnh mẽ hơn, như một cơn bão, càng lúc càng dữ dội.
Minjeong gồng mình lại, từng tế bào trong cơ thể cô như đang phản kháng, tâm trí cô bắt đầu chống lại cơn sóng năng lượng dữ dội, cắt đứt từng mảnh của Lõi năng lượng như đang bóp nghẹt mình, cho đến khi mọi thứ đến mức cực hạn.
Một ánh sáng chói lọi xuất hiện từ ngực Minjeong, phát ra mạnh mẽ, như thể nó đang muốn thoát ra khỏi cơ thể cô. Từng đợt sóng năng lượng tỏa ra ngoài, vặn vẹo không gian, gây ra một cơn chấn động mạnh đến mức khiến không khí xung quanh cũng vỡ vụn.
Lõi năng lượng cuối cùng cũng bứt phá ra khỏi Minjeong, như một con quái vật thoát ra khỏi xiềng xích. Một luồng năng lượng cực mạnh lao ra ngoài, khiến mọi thứ xung quanh rung chuyển dữ dội. Minjeong gần như không còn sức để đứng vững, nhưng tâm trí cô lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo, thoát khỏi sự chi phối của Lõi năng lượng.
Cơn địa chấn ầm ầm vang lên, mặt đất rung chuyển dữ dội. Ánh sáng chói lòa bao trùm toàn bộ không gian, như xé toạc mọi thứ, cuốn đi tất cả trong cơn bão không thể kiểm soát.
Và năng lượng ấy, tỏa ra một sức mạnh khủng khiếp, đánh thẳng vào Jimin đang ở đó ôm lấy Minjeong. Cả cơ thể Jimin bị va đập mạnh mẽ, cú đánh như một cơn sóng thần cuốn đi mọi thứ. Jimin không kịp phản ứng, chỉ có thể đứng im hứng trọn đợt sóng ấy đập vào mình, và rồi bị đánh văng ngược ra xa, máu từ vết thương tiếp tục nhuộm đỏ mặt đất.
Nhưng trước khi mọi thứ chìm vào bóng tối, Jimin vẫn cố gắng mở mắt, mỉm cười một lần nữa, như thể muốn cho Minjeong thấy rằng tất cả những gì cô làm là vì em ấy.
Không gian trở nên tĩnh lặng một cách đáng sợ. Những mảnh vỡ của thế giới, từng cơn sóng dữ dội, giờ chỉ còn là những dư chấn nhỏ, như tiếng thở cuối cùng của một cơn ác mộng đã qua. Lõi năng lượng, thứ từng là cơn ác mộng khủng khiếp nhất, tan biến vào hư không, để lại một khoảng trống mịt mù.
Thế giới, dường như đã được cứu rỗi, nhưng cái giá phải trả lại đau đớn hơn bất cứ điều gì Minjeong từng đối mặt.
Cô chứng kiến cảnh tượng này với đôi mắt trống rỗng. Trái tim như nghẹt lại, không thể thở, không thể di chuyển, chỉ có thể đứng sững lại nhìn vào người ấy đang nằm gục trong vũng máu.
Minjeong không thể tin được rằng chính cô lại làm tổn thương người mà cô yêu hơn cứ kỳ điều gì trên thế gian này. Những vết thương trên người Jimin như những vết cứa sâu vào tim Minjeong, đau đớn đến mức cô cảm giác như mình không thể tồn tại nổi thêm một giây nữa.
Màu đỏ của máu loang ra dưới cơ thể, từng vết thương cắt sâu vào da thịt. Cảm giác như mọi thứ đều chìm vào bóng tối, không còn ánh sáng, không còn hy vọng, chỉ còn lại một nỗi thống khổ tột cùng.
Từng giọt nước mắt nóng hổi ồ ạt rơi xuống mặt Minjeong, nhưng cô không quan tâm. Đôi tay cô run rẩy khi cuối cùng bước đến gần Jimin, một bước đi chậm rãi nhưng không thể tránh khỏi sự sợ hãi đong đầy trong lòng.
Minjeong ngồi xuống, hai tay ôm chặt lấy cơ thể Jimin, cảm nhận từng hơi thở yếu ớt của chị ấy. Cả thế giới như tan vỡ trước mắt. Những đám mây xám xịt trên bầu trời, những ngọn sóng gào thét trong xa xăm, tất cả đều trở thành một bức tranh hoang tàn, không còn chút hy vọng nào.
Minjeong cảm nhận được sự lạnh lẽo từ cơ thể Jimin truyền đến, nhưng không thể ngừng lại, không thể bỏ cuộc. Cô muốn ôm chặt Jimin hơn, muốn dùng hết sức lực cuối cùng của mình để giữ lại chị ấy bên cạnh.
"Jiminie...em đây...em về với chị rồi đây. Chị mở mắt nhìn em được không..." Giọng Minjeong nghẹn lại, những lời nói không thể thoát ra khỏi cổ họng, như thể tất cả cảm xúc trong cô đã bị nuốt chửng.
Jimin nằm yên trong vòng tay cô, máu đã nhuốm đỏ khắp nơi, từng vết thương trên cơ thể cô sâu hoắm, phản chiếu nỗi đau đớn vô bờ. Nhưng cái đau đớn ấy, lại không hề bằng sự tan vỡ trong lòng Minjeong. Cảm giác như cô đang bị xé rách thành từng mảnh nhỏ, trái tim nát vụn trước sự bất lực này.
Những giấc mơ mà họ từng vẽ ra, về ngôi nhà ven biển, về cánh đồng rau xanh, về vườn táo xanh mướt mát hay gian bếp luôn ngào ngạt mùi bánh nướng, về mái ấm đơn sơ bình yên, giờ đây không còn gì ngoài đổ nát. Mọi kế hoạch, mọi hy vọng của cô bỗng chốc tan biến như những hạt cát bay đi trong gió.
Cô đã tưởng rằng lần này sẽ khác. Cô đã mơ ước về một cuộc sống mới bên cạnh chị ấy, nơi không còn những cuộc chiến, không còn khổ đau. Giờ đây, tất cả chỉ là những viễn cảnh không thể với tay tới.
Jimin từ từ mở mắt, những tia sáng yếu ớt còn lại trong đôi mắt ấy lướt qua khuôn mặt Minjeong, ánh nhìn ấy vẫn không hề thay đổi, vẫn đầy yêu thương và dịu dàng, như thể đang ôm lấy Minjeong âu yếm.
"Minjeongie...". Tiếng nói của Jimin mỏng manh, như gió thoảng qua, vừa đủ để Minjeong cảm nhận được tình yêu trong đó
Minjeong rơi nước mắt, cảm thấy như trái tim mình đang bị bóp nghẹt. Cô đưa tay lên, ôm lấy khuôn mặt Jimin, và hôn lên trán chị một lần nữa, như thể cố gắng lưu giữ chút ấm áp cuối cùng.
"Mình về nhà được không...Jimin về nhà cùng em có được không...Làm ơn..." Giọng cô như vỡ vụn, đau đớn không thể chịu nổi.
Minjeong cảm thấy như cả thế giới này đang sụp đổ quanh mình. Cô không muốn mất đi chị ấy, không thể nào chấp nhận được điều đó. Cảm giác đau đớn như một luồng điện chạy qua từng tế bào trong cơ thể, làm tê liệt mọi giác quan, khiến cô gần như không thể thở nổi.
Jimin cố gắng đưa tay lên, tay cô run rẩy như thể từng giây phút còn lại của cô đều đang rút cạn. Nhưng cô vẫn cố, vẫn muốn lau đi những giọt nước mắt của Minjeong, vì cô biết, dù có thế nào, Minjeong cần phải mạnh mẽ sống tiếp.
"Đừng khóc ... chị...sau này...không thể lau nước mắt...cho Minjeong...nữa" Giọng cô yếu ớt, không còn đủ sức mạnh để vang lên như trước, nhưng vẫn đủ để khiến trái tim Minjeong tan nát.
Minjeong nhìn vào đôi mắt ấy, vào nụ cười ấy, mà trái tim cô như vỡ nát. Cô muốn nói, muốn hét lên, nhưng chỉ có tiếng nghẹn ngào vỡ òa trong cổ họng.
"Chị... đừng...đừng bỏ em lại...làm ơn"
Jimin không thể trả lời, chỉ có thể nắm lấy tay Minjeong lần cuối. Cô cố gắng mỉm cười, dù đôi mắt đã chẳng còn nhìn rõ khuôn mặt em ấy, dù hơi thở của cô đã yếu đến mức không thể nào duy trì được lâu nữa.
"Minjeong...chị... yêu em...rất nhiều"
Và rồi, cái khoảnh khắc đau đớn ấy, Jimin nhẹ nhàng buông lỏng tay mình, đầu từ từ ngả vào vai Minjeong, cái chết cuối cùng đến với chị trong vòng tay mà chị luôn nhung nhớ.
Minjeong cảm thấy tay mình lạnh dần, sự sống trong Jimin rút lui khỏi cơ thể chị, không thể cứu vãn. Cô nghe thấy tiếng tim mình vỡ vụn, như thể cả thế giới của cô đang sụp đổ.
Một lần nữa, Minjeong lại mất đi người mình yêu.
Cô ôm chặt lấy Jimin trong những giây phút cuối cùng, không muốn rời xa chị, nhưng cũng không thể níu kéo được nữa. Mọi thứ xung quanh Minjeong như tắt ngấm, không còn âm thanh, không còn ánh sáng. Cô chỉ còn lại Jimin trong vòng tay, và nỗi đau không thể nào thốt lên thành lời.
Minjeong không còn cảm thấy gì, chỉ có nỗi trống rỗng bao phủ lấy cô.
Cả thế giới như sụp đổ dưới chân, bóng tối vây kín lấy cô, và chỉ còn tiếng khóc, tiếng nức nở nghẹn ngào của Minjeong vang lên trong căn phòng tĩnh lặng.
Cái gì còn lại cuối cùng? Những giọt máu đỏ thẫm trên môi, một nụ hôn đầy đau đớn, đầy tình yêu, nhưng cũng là cái kết không thể tránh khỏi.
Thế giới ngoài kia có thể được cứu rỗi, nhưng Minjeong biết, thế giới của cô đã hoàn toàn sụp đổ. Minjeong, không còn ai nữa, không còn ai để ôm, để yêu. Cô đã mất đi tất cả.
end...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top