Chương 11: Sử Lai Khắc.
Sáng sớm ngày hôm sau ba người liền rời khỏi khách sạn. Đi vào một thôn xóm, họ phát hiện cổng thôn tụ tập không ít người, đại đa số đều là thiếu niên cỡ tuổi bọn họ, trong đó đại bộ phận đều có cha mẹ đi theo.
Cổng thôn bày để một cái bàn, phía sau bàn có một lão giả hơn sáu mươi tuổi đang ngồi. Làm bọn họ trợn mắt há hốc mồm chính là, trên cửa thôn dùng gỗ tạo thành có treo một tấm biển nhìn qua có chút đổ nát, phía trên có khắc năm chữ đơn giản <Sử Lai Khắc học viện>. Phía trước năm chữ này còn có một hình cái đầu màu xanh biếc, nhìn qua như là một cái đầu của loại quái vật hình người. Xanh xanh, có chút đáng yêu. Trước ngực lão giả ngồi sau chiếc bàn nọ cũng mang theo một tấm huy chương hình tròn màu xanh biếc, hẳn là giáo huy của Sử Lai Khắc học viện.
"Không thể nào..." Tiểu Vũ kinh hô ra tiếng, mắt to tròn trợn to ngập nước.
"Xem tình hình thế nào, lão sư có lý do của mình mà." Biểu tình Đường Mặc cũng có chút văn vẹo nhưng vẫn nói.
Lão giả ngồi ở sau bàn phụ trách tiếp nhận báo danh nhìn qua có bộ dáng uể oải, quần áo trên người nói cho dễ nghe một chút là đơn giản, nhìn thế nào cũng như là một lão nhân ở thôn quê, thậm chí tinh thần nhìn qua còn không bằng như lão Kiệt Khắc ở Thánh Hồn thôn.
Lúc này, một thiếu niên đi tới trước bàn báo danh. Lão giả uể oải nói: "Phí báo danh mười kim hồn tệ, đặt ở trong cái rương kia là được."
Phụ thân người thiếu niên nhanh chóng móc ra mười kim hôn tệ đặt bên trong chiếc rương do mấy tấm gỗ tạo thành. Lão giả nhéo nhéo tay thiếu niên, lắc đầu nói: "Không phù hợp, tiếp theo."
Phụ thân thiếu niên nhanh chóng cười nói: "Sư phụ, con trai ta chỉ là vừa mới qua sinh nhật mười ba tuổi, ngài xem, có khả năng nới lỏng một chút hay không?"
Lão giả có chút không kiên nhẫn nói: "Không nên ảnh hưởng đến người ở sau. Quy củ của học viện ngươi không biết sao? Chúng ta nơi này chỉ nhận những đứa nhỏ từ mười ba tuổi trở xuống. Điều đầu tiên trong luật, hơn mười ba tuổi, không thu. Các ngươi có thể đi."
"Vậy phí báo danh của chúng ta ..."
Lão giả không chút khách khí nói: "Một khi đã báo danh, miễn trả lại."
Người đất sét còn có ba phần thổ tính, cha của thiếu niến nhịn không được cả giận nói: "Các ngươi rõ ràng là lừa tiền. Trả lại phí báo danh cho chúng ta, nếu không chúng ta quyết không đi. Sớm biết Sử Lai Khắc học viện tồi tàn thế này, chúng ta đã không đến."
Lão giả liếc hắn một cái nhàn nhạt nói: "Mộc Bạch, có người muốn lấy lại phí báo danh, ngươi xử lý một chút."
Ở bên cạnh, một đạo nhân ảnh chợt đứng lên: "Muốn lấy lại phí báo danh cũng được, đánh thắng ta, sẽ nhận được tiền."
Người này đúng là Đái Mộc Bạch, trước vì ngồi một bên, bị đám người ngăn trở, Đường Tam cũng không có thấy gã. So với ngày đó ba người thấy gã có chút bất đồng chính là, bây giờ thần sắc trên mặt hắn có chút bất đắc dĩ.
Đái Mộc Bạch cũng không nói nhảm, lập tức thúc giục hồn lực của mình, thả ra toàn bộ ba hồn hoàn, hai cái trăm năm một cái ngàn năm. Hồn lực mênh mông trong không khí sinh ra áp lực vô hình, lãnh quang trong tà mâu lóe ra, nhìn về phía phụ tử đối diện.
Giữa các Hồn Sư, Hồn Hoàn vĩnh viễn là quyền được nói tốt nhất, mắt nhìn ba hồn hoàn trên người Đái Mộc Bạch kể cả một cái trăm năm bên trong. Cha của người thiếu niên sắc mặt đại biến, bỏ lại câu nói "coi như chúng ta xui xẻo", rồi lập tức kéo con mình bước nhanh đi.
Đái Mộc Bạch quay lại một bên ngồi xuống, tà mâu lạnh lùng liếc mắt về những thiếu niên đến báo danh cùng các gia trưởng ở phía sau, ý tứ uy hiếp rất rõ ràng. Ba hồn hoàn mang đến áp lực không phải người thường có thể thừa nhận. Gã lúc này đã không còn giống một đại thiếu gia quần áo lụa là, ngược lại lại giống một tên ác ôn.
"Tới Sử Lai Khắc học viện của chúng ta báo danh, các người hẳn là đã rất rõ ràng quy củ. Không rõ quy củ mà tới nơi này, chỉ là tặng không báo danh phí mà thôi. Bây giờ hối còn kịp. Các ngươi có biết Sử Lai Khắc trong cái tên Sử Lai Khắc học viện thì có hàm nghĩa là gì không?" Đội ngũ trước lão giả đột nhiên mở miệng nói.
Đại bộ phận người báo danh nghe lão giả nói xong, trên mặt đều một mảnh mờ mịt.
Lão giả lãnh đạm nói: "Sử Lai Khắc là một loại quái vật, cho dù tại trong hồn thú cũng là tồn tại một cách cực kỳ cổ quái. Hàm nghĩa của Sử Lai Khắc học viện chúng ta chính là quái vật học viện. Nói cách khác, chúng ta nơi này chỉ thu nhận quái vật, không thu người thường. Tuổi trên mười ba, hoặc là không có hồn lực ngoài hai mươi mốt cấp, vậy không cần ở chỗ này lãng phí thời gian nữa."
Học viện chỉ thu quái vật? Hàm nghĩa khác của hai chữ quái vật này chẳng phải chính là thiên tài sao?
Vừa nói, lão giả trên người đột nhiên phóng thích ra một cỗ khí tức vô cùng mạnh mẽ. Quang mang màu đỏ trên người lão giả phát ra nồng đậm, một cây trường côn dày đặc những đạo hoa văn xuất hiện trên tay phải, kinh khủng nhất chính là tổng cộng có sáu cái hồn hoàn từ hắn mọc lên, quang mang huyễn lệ nhất thời trở thành tiêu điểm của toàn trường.
Màu sắc của sáu cái Hồn Hoàn phân biệt là một trắng, một vàng, ba tím, một đen. Cũng chính là, một cái là mười năm Hồn Hoàn, một cái là trăm năm Hồn Hoàn, ba cái ngàn năm Hồn Hoàn và một cái Hồn Hoàn vạn năm. Lão giả này thoạt nhìn như một lão nông hết sức bình thường, không ngờ lại là một Hồn Đế ngoài cấp sáu mươi.
"Được, ngươi không phù hợp có thể đi rồi." Lão giả thu lại Võ Hồn, lại lười biếng ngồi về.
Đường Tam nắm thật chặt tay người bên cạnh, trong mắt hiện lên mấy phần cảm xúc phức tạp khôn kể: "Chúng ta lên đi."
Bởi vì đã tiến gần về phía trước, bọn họ tự nhiên cũng có thể thấy Đái Mộc Bạch ngồi ở phía sau lão giả, Đái Mộc Bạch chẳng những là phụ trách giữ trật tự, đồng thời cũng phụ trách mang những đệ tử đã qua vòng kiểm đi vào trong học viện.
Đái Mộc Bạch lúc này cũng trông thấy được ba người Đường Tam, khuôn mặt lãnh khốc lộ ra một tia mỉm cười, hướng bọn họ gật đầu.
Trong khi bọn họ đang dùng ánh mắt để trao đổi, đột nhiên, âm thanh kinh ngạc thu hút ánh mắt của Đường Tam.
Trên mặt lão giả phụ trách tiếp đón người báo danh lộ ra thần sắc kinh ngạc bất định, lúc này, đứng trước mặt hắn là một cô gái đang thu bàn tay lại.
Cô gái này cũng không có cha mẹ đi theo, chỉ là một mình đơn độc. Trên người mặc một bộ đồ màu trắng đơn giản, làm cho người ta có cảm giác sạch sẽ. Tóc ngắn tới tai, gọn gàng, chiều cao so với Tiểu Vũ thấp hơn nửa cái đầu, bởi vì nàng ta quay lưng về phía ba người Đường Tam cho nên nhìn không rõ khuôn mặt, nhưng từ làn da trên gáy có thể phát hiện, làn da của cô gái này cực kỳ đẹp, cực kỳ trắng mịn.
"Xin hỏi, ta có thể thông qua sơ thí không?" Thanh âm của cô gái nhẹ nhàng dễ nghe, thiếu vài phần anh khí, nhưng nghe rất êm ái, làm người khác có cảm giác mềm yếu.
Sự kinh ngạc trên mặt lão già dần dần thu liễm, nhíu mày nói: "Ngươi tới đây, người nhà ngươi có biết không?"
Cô gái không trả lời trực tiếp mà chỉ mỉm cười nói: "Đều nói là dạy những người đến mà không có phân biệt, chỉ cần ta phù hợp với yêu cầu của học viện, hẳn các ngươi không có lý do không thu ta?"
Đái Mộc Bạch mang theo thiếu nữ đi vào trong học viện.
Các đệ tử còn lại cũng rất nhanh thông qua vòng kiểm tra thứ nhất của lão giả, rốt cuộc tới phiên ba người bọn họ. Lúc này, Đái Mộc Bạch sau khi dẫn đường cho mấy đệ tử đến khảo thí cũng đã trở về bên cạnh lão giả.
Đột nhiên, ánh mắt của Đái Mộc Bạch thay đổi, nhìn chằm chằm về phía sau lưng họ, tựa hồ như nhìn thấy sự vật cực kỳ kỳ lạ.
Đường Mặc theo hướng nhìn của gã cũng quay đầu lại.
Nàng mái tóc dài màu đen buông xõa trên vai, khuôn mặt cúi xuống, dáng người cao cũng tầm cô gái mặc quần trắng khi nãy, làn da cũng trắng gần như vậy. Nhưng mà, cô gái này làm cho người ta có một loại cảm giác khác với những người khác.
Dáng người cực kì đầy đặn có chút không hợp với tuổi thật của nàng, nếu không nhìn khuôn mặt có thể sẽ bị cho là thiếu nữ đã thành niên. Đặc biệt là bộ ngực kia càng sẽ hấp dẫn ánh mắt nam nhân. Tiêu chuẩn đồng nhan cự nhũ.
Trái ngược với vóc người hỏa bạo chính là vẻ mặt của cô gái rất lãnh đạm, đó là một loại lạnh phát ra từ nội tâm, cực kỳ lãnh đạm, trong đôi mắt màu đen thậm chí không mang theo một tia sinh khí. Cùng với vẻ ngoài vốn cực kỳ xinh đẹp của nàng có chút xung đột.
Chân tay thon dài, hai tay để xuôi một cách tự nhiên tại hai bên người, trên người phóng thích ra cái loại băng lãnh tràn đầy tử tịch làm cho kẻ khác rất khó thích ứng.
"Đưa bàn tay ra." Tiếng nói của lão kéo lại suy nghĩ của mọi người.
Đường Mặc hoàn hồn, vội vã tháo bao tay. Bàn tay thường mày mò với cơ giáp đã phủ một lớp chai mỏng, nhưng vì vẫn luôn bọc trong một lớp bảo vệ nên màu da đặc biệt trắng.
Động tác lão giả tựa hồ rất nhẹ: "Ừm, đủ tư cách."
"Được, phóng thích Võ Hồn của các ngươi đi."
Ba màu lam, lục, hồng đồng thời nổi lên, Hồn Hoàn đồng thời xoay quanh bên trên.
Tai thỏ mọc ra, lông trắng mượt xuất hiện trên tay Tiểu Vũ, thân hình cũng theo đó càng trở nên thon dài. Võ Hồn Thỏ Ngọc phụ thể.
Trong tay Đường Tam lũ lượt sinh ra Lam Ngân Thảo bình thường nhất, theo hiệu quả của Hồn Hoàn rót vào biến hóa thành dây cỏ hôm đó chiến đấu cùng Đái Mộc Bạch. Võ Hồn Lam Ngân Thảo.
Thiên Cơ Hạp xuất hiện trong tay lập tức nhuộm cả người Đường mặc thêm một tần lệ khí, liếc qua một cái đều khiến cho người ta có cảm giác người này rất nguy hiểm.
Lão vừa nhìn thấy Hồn Hoàn của Đường Mặc đồng tử liền ro rút kịch liệt, Đái Mộc Bạch thậm chí còn đứng phắt dậy, cái ghế đáng thương cũng bị hất văng.
Hai Hồn Hoàn màu tím? Một Hồn Sư khởi đầu hấp thu Hồn Hoàn trăm năm đã khó khăn đến mức nào, đứa nhỏ chỉ mới mười hai mười ba tuổi này đã liều lĩnh hấp thu hai Hồn Hoàn ngàn năm? Một lần còn không nói, liên tục hai lần, không lẽ không ai cảnh báo y việc đó quá mức nguy hiểm sao?! Mạng đứa nhỏ này đúng là quá lớn.
"Là do Võ Hồn biến dị quá lớn nên kéo theo thể chất của ta cũng tăng theo. Dù là Hồn Hoàn ngàn năm nhưng ta hấp thu vẫn rất dễ chịu." Đường Mặc chủ động giải thích trước, hiển nhiên nhận lại là hai cặp mắt dò xét Thiên Cơ Hạp y càng kĩ.
Võ Hồn biến dị sinh ra phần cường đại cũng hiếm như song sinh Võ Hồn, đến cả Đại Sư cũng chưa chắc có thể giải thích hết được. Đường Mặc dùng lý do này che lấp bí mật, cho dù rất khó tin nhưng nghe vẫn lọt tai nhất.
Lão giản lại dời mắt, đối với Tiểu Vũ chỉ là nhìn thoáng qua, ánh mắt liền dừng trên người Đường Tam: "Vậy mà lại là Lam Ngân Thảo. Lam Ngân Thảo cũng có thể tu luyện nhanh vậy sao?"
Đường Tam hơi mỉm cười, nói: "Lão sư, chỗ này các ngài không phải chỉ thu quái vật sao? Ta vậy có được tính là quái vật không?"
"Đúng thật là một tiểu quái vật." Lão giả mỉm cười nói.
"Tốt, Mộc Bạch, dẫn bọn họ vào đi."
"Vâng." Đái Mộc Bạch chào đón, hướng Đường Tam lộ ra một cái tươi cười nhưng ánh mắt gã tựa hồ vẫn nhìn chăm chú vào sau lưng hắn.
Được Đái Mộc Bạch dẫn dắt, ba người cùng gã đi vào học viện Sử Lai Khắc, cũng chính là cái thôn kia.
Đái Mộc Bạch nói: "Biết các ngươi có thể thuận lợi thông qua mà. Cửa sau hẳn là cũng không có vấn đề gì". Vừa nói, hắn vừa không kiềm chế được phải quay đầu nhìn về phía cửa học viện.
Tiểu Vũ tức giận nói: "Nhìn cái gì? Lại muốn hại nữ hài tử nhà người ta hả?"
Đái Mộc Bạch nhíu mày nói: "Ngươi thì biết cái gì. Ta cảm nhận trên người nữ hài kia có khí tức rất thân thiết với ta, chẳng những là cùng loại mà lại có một loại cảm giác có thể hỗ trợ nhau. Trong Võ Hồn, gặp được người có Võ Hồn có thể hỗ trợ lẫn nhau cực kỳ khó khăn. Khi gặp được người như vậy, nếu liên thủ với nhau thì thực lực của Võ Hồn bản thân nhất định sẽ gia tăng vài thành. Đây chính là Võ Hồn Dung Hợp Kỹ."
Đi không bao xa, Đái Mộc Bạch dẫn bọn họ tới một mảnh đất trống. Vòng quanh là những gian nhà gỗ, khu đất trống này ước chừng năm trăm thước vuông, đây chính là trung tâm của Sử Lai Khắc học viện.
Các thí sinh thông qua lần sơ thí lúc trước đều tụ tập tại đây, hồn lực ba động là cho không khí run rẩy không có quy tắc.
Đái Mộc Bạch chỉ về phía trước nói: "Cửa thứ hai của các ngươi sẽ tiến hành tại chỗ này, lão sư sẽ nói cho các ngươi rõ cần làm như thế nào. Ta còn muốn đi ra xem, nếu Võ Hồn của nữ hài kia thực sự cùng ta kết hợp thì bằng giá nào ta cũng muốn bắt nàng ta lại."
Nói xong câu đó, Đái Mộc Bạch vội vã rời đi, Đường Mặc nhún vai: "Chúng ta đi thôi." Ba người dựa theo lời gã tiến tới xếp hàng với các thí sinh phía trước.
"Bán xúc xích, bán xúc xích đây. Nhìn một chút, nhìn một chút, đi ngang không nên bỏ qua. Xúc xích Áo Tư Tạp hương vị thơm ngon. Giá rẻ mà số lượng lại nhiều. Chỉ năm đồng tệ một cái. Ăn xúc xích Áo Tư Tạp, cam đoan các ngươi càng dễ dàng thông qua khảo thí nhập học."
Đường Tam nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy ở cách đó không xa có một người đang đẩy một cái xe và rao bán. Từng đợt mùi thơm từ trên xe truyền ra, đã có một chút đệ tử đang đứng xếp hàng đi đến mua.
Sau chiếc xe đẩy là một người mặc bộ đồ xám đơn giản, mái tóc ngắn chỉnh tề, râu quai nón đầy mặt, nhưng lại có một đôi mắt đào hoa thật lớn, ánh mắt không ngừng lưu chuyển, chuyên môn nhìn về phía những nữ hài tử trong đội ngũ. Tiểu Vũ tự nhiên cũng khó chạy khỏi ánh mắt đảo qua của hắn. Rất khó tin tưởng, cái loại âm thanh nhẹ nhàng của nữ tử lại là từ trong miệng của một đại hán có ngoại mạo thô hào như thế phát ra.
"Tiểu Mặc, Tiểu Vũ, đói bụng không?" Đường Tam mở miệng hỏi.
Đường Mặc gật nhẹ, Tiểu Vũ nghiêng đầu nói: "Nghe mùi cũng không tệ lắm. Vậy thử xem."
Đường Tam gật đầu, hướng đến chỗ chiếc xe đẩy đi qua, lúc hắn vừa vừa định trả tiền thì Đái Mộc Bạch đi tới dẫn theo người đệ tử báo danh cuối cùng, gã ồn ào gì đó với người bán xúc xích kia một trận xong đến khi Đương Tam quay lại chỉ đi tay không.
Tiểu Vũ nhìn hai tay trống trơn của Đường Tam: "Xúc xích của ta đâu?"
Đường Tam cùng Đái Mộc Bạch liếc nhau, nhịn không được nhất thời cùng phóng thanh cười ha ha.
Thiếu nữ lạnh như băng đứng phía sau Tiểu Vũ, trong mắt cũng hiện lên vẻ cười, thấp giọng nhàn nhạt nói: "Vô vị."
Tiểu Vũ bị bọn họ cười mạc danh kỳ diệu: "Tới cùng là xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ xúc xích nọ không thể ăn?"
Đường Tam vôi suỵt một cái, lại gần hai người Đường Mặc Tiểu Vũ, đem chuyện lúc nãy thấp giọng kể lại.
Hóa ra xuasc xích kia vốn là Võ Hồn của người kia, gã là một Hồn Sư hệ Thực Phẩm, cũng là học viên của Sử Lai Khắc. Chỉ có điều để tạo ra được món đó phải đọc ra một câu chú nhiều nghĩa rất dễ gây hiểu lầm: "ta có căm đại hương tràng" (ta có cây xúc xích to).
Nghe Đường Tam nói xong, khuôn mặt của Tiểu Vũ nhất thời trở nên đỏ bừng: "Nam nhân các người, đúng là xấu chết được. Sao lại có Võ Hồn kỳ quái như thế."
"Ta lại thấy xúc xích đó cảm giác một phát cắn đứt nhất định không tồi." Đường Mặc trông có vẻ suy tư nói, Đường Tam và Đái Mộc Bạch nghe vào tai lại lạnh cả người, đùi dưới không kìm được kẹp chặt lại.
Đái Mộc Bạch: Ta cảm giác không sai mà. Tên nhóc này rất đáng sợ QAQ.
Đái Mộc Bạch vỗ vỗ vai Đường Tam nói. "Đi thôi, ta mang các ngươi trực tiếp thông qua khảo thí. Không cần xếp hàng."
Đường Tam nói: "Như vậy hình như không tốt lắm."
"Yên tâm, ta cũng không phải làm việc tư, đây là đãi ngộ các ngươi nên được có." Vừa nói, mang theo ba người đến trước đội ngũ.
Phụ trách đợi khảo thí thứ hai là một lão sư lớn tuổi, bởi vì mua xúc xích, Đường Tam còn không kịp nghe khảo thí bên này là cái gì.
Đái Mộc Bạch đi đến bên người lão sư, bên tai ông ấy nói mấy câu gì đó, lại chỉ bọn họ.
Lão sư nọ gật gật đầu nói: "Được. Ngươi dẫn bọn họ trực tiếp đến vòng bốn. Thông qua là trúng tuyển."
Đái Mộc Bạch trở lại bên người ba người Đường Tam, dẫn ba người hướng phía trong học viện đi tới. Cả bọn thí sinh đang xếp hàng cũng mặc kệ.
Một gã nam thí sinh nói: "Lão sư, chuyện này là sao? Tại sao bọn họ lại có thể vào thẳng vòng bốn. Chúng ta lại phải thông qua từng cửa?"
Lão sư lớn tuổi lạnh nhật nói: "Nếu ngươi có hồn lực vượt qua cấp hai mươi lăm vậy cũng trực tiếp đến vòng bốn khảo thí, không cần ở nơi này làm chậm trễ thời gian. Mà ngươi khi kiểm tra hồn lực chỉ có cấp hai mươi mốt, vậy phải ở lại từng cửa mà thông qua."
Nam thí sinh nghi hoặc: "Hồn lực của bọn họ ngoài cấp hai mươi lăm? Không có khả năng, chúng ta mới có mười hai tuổi, nhưng thế nào có thế có hồn lực cao như thế?"
Có thể đến nơi này, đều là hồn lực vượt qua cấp hai mươi mốt, hơn nữa tuổi cũng không quá mười hai, trong sơ cấp học viện cũng coi như là một nhân vật trung tâm. Mà đến Sử Lai Khắc học viện này lại liên tục gặp phải trắc trở, tâm tình cũng khó trách được có chút biến hóa.
Đái Mộc Bạch lạnh lùng hừ một tiếng: "Chính mình không được, đừng nghĩ rằng người khác cũng không được. Khi ta tiến vào học viện hồn lực cũng là cấp hai mươi lăm, Đường Tam, cho bọn chúng thấy hồn lực của các ngươi đi." Vừa nói, hắn vừa cầm lấy một khối thủy tinh màu trắng trên bàn cấp cho Đường Tam.
Thủy tinh kiểm tra căn cứ vào cấp bậc bất đồng biểu hiện màu sắc bất đồng. Loại thủy tinh màu trắng này là kiểm tra hồn lực dưới cấp ba mươi, nếu hồn lực trên cấp ba mươi sẽ làm thủy tinh nổ.
Đường Tam lúc này mới hiểu tại sao Đái Mộc Bạch nói thông qua cửa này cũng là đãi ngộ của bọn hắn, hiển nhiên, một cửa này là thi kiểm tra hồn lực của thí sinh chuẩn xác là bao nhiêu.
Lập tức hắn cũng không mở miệng, tiếp nhận lấy thủy tinh màu trắng, trực tiếp đem nội lực Huyền Thiên Công nhập vào trong đó.
Trong phút chốc, chỉ thấy trong tay Đường Tam phát ra bạch quang mạnh mẽ, thủy tinh màu trắng trở nên sáng như ngọc, ánh sáng mãnh liệt từ thủy tinh phát ra chiếu khắp mọi nơi, rõ ràng là sắp đạt tới cấp ba mươi.
Trên mặt vị lão sư phụ trách việc kiểm tra toát ra nụ cười hài lòng: "Xem ra, học viện Sử Lai Khắc năm nay lại nghênh đón thêm một tiểu quái vật không tồi rồi."
Trên mặt Đường Tam lộ ra một nụ cười mỉm và đưa thủy tinh cầu cho Đường Mặc, Đường Mặc lãnh đạm tiếp nhận, thủy tinh lại lần nữa sáng như ngọc. Lại chuyền tiếp cho Tiểu Vũ, quang mang đồng dạng lóe sáng.
Bạch quang đồng dạng lại lóe sáng lên, hoàn toàn chặn cái miệng đàm tiếu của các thí sinh. Ánh mắt đang nhìn ba người đó nhất thời trở nên quái dị.
Cấp hai mươi chín, mười hai tuổi hồn lực đã đạt tới cấp hai mươi chín, đây là mức mà con người có khả năng đạt tới sao?
Có điều, danh hiệu quái vật chẳng phải chỉ xuất hiện trên người ba bọn họ.
Một thanh âm trong trẻo vang lên: "Lão sư, con nghĩ con cũng có thể vượt qua cửa thứ ba."
Mở miệng chính là người báo danh kiểm tra trước Đường Tam và Tiểu Vũ, cũng là cô gái khiến cho vị sư phụ trong cửa thứ nhất kinh ngạc. Lúc này, Đường Tam và Tiểu Vũ chính thức nhìn thấy dung mạo của nàng, tóc ngắn ngang tai, da cực trắng, dung nhan đẹp đẽ, tuy vóc người không bốc lửa như nữ tử lạnh lùng kia nhưng vô cùng hài hòa, nhìn qua khiến cho người ta có cảm giác thoát tục. Trông thế nào cũng là một cô gái đã qua giáo dục quý tộc cao cấp.
Nếu nói cô gái đến cuối cùng kia là một tòa băng sơn, vậy thì nàng chính là trận gió xuân ấm áp, nụ cười xinh đẹp ấy làm cảm nhiễm tất cả mọi người xung quanh.
Nàng mỉm cười đi đến trước mặt ba người, nhìn về phía Đường Tam ánh mắt có phần kinh ngạc cảm thán, nàng hướng Tiểu Vũ gật đầu. Tiểu Vũ theo bản năng đem thủy tinh đưa cho nàng.
Bạch quang sáng ngời lại xuất hiện, mặc dù không mãnh liệt bằng ba người nhưng cũng tuyệt đối vượt qua hồn lực cấp hai mươi lăm, trông ước chừng khoảng cấp hai mươi sáu.
Đang lúc nàng tính hỏi sư phụ liệu mình có được thông qua tới đợt khảo thí thứ tư hay không, nàng đột nhiên phát hiện thủy tinh cầu trong tay không thấy đâu nữa, một thân ảnh không một tiếng động đã xuất hiện bên cạnh nàng, ngay sau đó, bạch quang sáng ngời lại lóng lánh. Quang mang so với nàng khi rót hồn lực vào còn mạnh mẽ hơn vài phần, chính là tiêu chuẩn hồn lực cấp hai mươi bảy.
Nhân vật đột nhiên xuất hiện chính là người cuối cùng đi với Đái Mộc Bạch tới nơi này, cô gái lạnh như băng kia.
Trên mặt vị sư phụ phụ trách khảo thí không che dấu được vẻ kinh ngạc: "Quái vật hàng năm đều có, năm nay còn đặc biệt nhiều, một lần có tới năm người. Tốt, tốt, xem ra có vẻ hay ho đây. Mộc Bạch, dẫn bọn họ đi tới cửa kiểm tra số bốn đi."
"Vâng!" Đái Mộc Bạch cung kính đáp lời. Tà mâu có chút phức tạp nhìn cô gái lạnh lùng kia, lúc này mới xoay người đi vào phía trong của học viện. Lúc này không còn lời phàn nàn của thí sinh nữa, thực lực đã nói lên tất cả.
Vừa dẫn năm người đến vòng thứ tư, Đái Mộc Bạch vừa ngắn gọn giải thích về các cửa khảo thí và tình hình học viện hiện tại.
Cửa thứ ba là khải nghiệm ứng dụng Võ Hồn, hay nói một cách dễ hiểu là khống chế đến một trình độ nhất định. Cửa thứ tư là cửa thực chiến, muốn loại những đệ tử chỉ có mẻ ngoài mà không hiểu cái gì về thế giới bên ngoài. Tiêu chuẩn tốt nghiệp là trước hai mươi tuổi vượt qua cấp bốn mươi. Chính sự khắc nghiệt này khiến học viện thành lập qua hai mươi năm nhưng mới thu được bốn mươi hai đệ tử, chính thức tốt nghiệp lại chỉ có mười bốn. Tính đến nay chỉ còn ba học viên đang theo học, gã bán xúc xích ban nãy chính là một trong số đó. Năm nay xem như là kỉ lục nhiều người bước vào vòng bốn nhất, bởi từ hai năm trước đã không thu tiếp được ai nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top