Chương 61 đến chương 70
CHƯƠNG 61: ĐẤU LA CHIẾN.
Thấy bốn vị Phong Hào Đấu La của Sử Lai Khắc đi ra thì những người kia cũng không còn ngạo mạn như trước nữa.
"Lạc Phượng Đấu La nói quá lời, chúng ta chỉ là tới đòi lại thứ đó mà thôi" người cầm đầu của Càn Nguyên Tông mở lời.
"Bản Thể Tông cũng muốn tham gia vào chuyện này sao?" Lạc Phương Đấu La liếc nhìn ông lão đứng cuối cùng.
"Bản Thể Tông chỉ là đến giúp đở Càn Nguyên Tông 1, 2 mà thôi" ông ta trả lời bình tĩnh.
"Càn Nguyên Kính trăm năm trước các ngươi đã thua vào tay Sử Lai Khắc cớ sao bây giờ lại trở mặt" Thiên Hồ Đấu La tức giận. Một trăm năm trước bởi vì Càn Nguyên Tông ham muốn một vật của Sử Lai Khắc mà mang bảo vật trấn tông là Càn Nguyên Kính ra đánh đổi, ai ngờ bọn họ lại thua nhưng bây giờ xem ra là bọn họ muốn dùng vũ lực rồi.
"Thời thế thây đổi, mọi chuyện đều sẽ thây đổi"
"Ngươi...." Thiên Hồ Đấu La định cải tiếp nhưng đã bị Lạc Phượng Đấu La phất tay kêu ngừng lại.
"Được, vậy thì gặp nhau ở Lăng Tuyệt Phong đi" nói rồi Lạc Phượng Đấu La đưa tay tiễn khách.
Đợi đám người Càn Nguyên Tông rời đi Thiên Hồ Đấu La mới nhíu mày:
"Lạc tỷ như vậy là sao?"
"Bọn chúng đến đây chủ yếu là xác định xem Trần lão và Mục lão còn sống hay không thôi"
"Nhưng hai người tuổi đã cao, chúng ta không thể để họ xuất chiến được" Thiên Hồ Đấu La lo lắng.
"Đây là ý của hai vị, muội nên nhớ đạo lữ của Mục lão là chết trong tay Bản Thể Tông"
"Mục lão muốn một phen sống chết rồi sao?".
"Ông đã hy sinh cả đời vì Sử Lai Khắc rồi, bây giờ chúng ta không thể tiếp tục để ông chịu đựng nỗi đau đó mãi được"
Lăng Tuyệt Phong, một đỉnh núi sát khí ngập trời, có người nói đây là nơi Hải Thần đã giết chết La Sát Thần và Thiên Sứ Thần. Không biết có phải thật không nhưng ở nơi này đúng là rất kinh khủng, những luồng sát khí ở nơi này có thể xé nát thân thể của những kẻ thực lực yếu kém, vì vậy muốn lên được đây ít nhất cũng phải là Phong Hào Đấu La.
Hôm sau, trên đỉnh Lăng Tuyệt Phong sát khí giằng giũ có mười người đang đứng đối mặt với nhau.
"Trần Kiện, Mục Thừa Phong không ngờ hai lão già các ngươi vẫn chưa chết" ông lão Bản Thể Tông mắt lóe lên u oán.
"Chưa giết được tên súc sinh nhà ngươi sao ta có thể chết được" Mục lão oán hận nhìn ông ta.
"Haha, ngươi hận đi, ngươi tức đi nhưng ngươi sẽ không bao giờ giết được ta. Thứ Ngô Tôn này không có được thì ta sẽ phá hủy nó"
Nghe ông lão Ngô Tôn nói Mục lão càng điên lên, thân thể nhìn ốm yếu, như sắp chết của ông bây giờ lại nhanh như chóp đánh tới. Với một thanh liễu kiếm trong tay Mục lão đã làm cho đỉnh Lăng Tuyệt Phong này rung chuyển theo.
"Tuyệt Kiếm Đấu La đúng là danh bất hư truyền, đến tuổi này vẫn còn uy lực như vậy thật là đáng ngưỡng mộ" tuy Càn Nguyên Tông lần này đến đoạt lại Càn Nguyên Kính nhưng đối với Mục lão vẫn ngưỡng mộ có thừa.
"Đến hay lắm" Ngô Tôn cũng không vừa, ông ta cũng xuất Võ Hồn Kiếm của mình ra tấn công lại.
Vốn Ngô Tôn có phong hiệu là Lăng Kiếm Đấu La, ông với Mục lão cả đời là đối thủ nên đối với cách chiến đấu của Mục lão ông ta hiểu rất rỏ.
Hai người xuất thủ, trong tích tắc tám người còn lại cũng bắt lấy nhau. Bên phía Sử Lai Khắc cũng chỉ có Lạc Phượng Đấu La là quen mặt, nhưng bà lại là người có thực lực kém nhất ở đây, có thể thấy trận chiến này sẽ rất khốc liệt.
CHƯƠNG 62: NGHI BINH.
Trong năm người của Sử Lai Khắc ngoài Mục lão ra thì Trần lão là người có tu vi cao nhất, đồng thời là 99 cấp Phong Hào Đấu La nhưng Trần lão lại thua Mục lão đến 100 tuổi lận.
"Thiệu Triết giải quyết cô ta mau đến giúp ta" lúc này một ông lão của Càn Nguyên Tông đang bị Trần lão đánh cho tối tăm mặt mày, Thiệu Triết đang đấu với Lạc Phượng Đấu La nghe vậy càng thêm chiến đấu ác liệt.
Biết thực lực của mình không bằng đối thủ nên Lạc Phượng Đấu La cũng không đôi công trực diện mà chỉ viễn công cầm chân đối thủ.
"Thiệu Triết nhanh lên" kẻ hô lớn dường như sắp không trụ được rồi nên càng thêm thúc giục.
"Hừ vô dụng, Linh Tê Cuồng Nộ" Thiệu Triết chửi thầm trong bụng nhưng hắn vẫn dùng hết sức để đánh bạt Lạc Phượng Đấu La ra. Ông lão đó là sư thúc của hắn nên dù có bất mãn thì hắn cũng không dám thể hiện ra mặt, cho dù lúc này ông ta đang bị đánh nhưng vẫn là một tôn 98 cấp Phong Hào Đấu La cao cao tại thượng.
"Định cứu trợ sao, hừ" Trần lão nhếc môi cười khẩy, Hồn Hoàn thứ chín đỏ rực rở lóe lên.
"Sơn Hà Cộng Minh" một bức tranh đang lơ lững trên không trung bây giờ đã biến mất, nó du nhập vào giữa thiên địa của Lăng Tuyệt Phong này.
"Ầm...không..." khống chế sát khí của Lăng Tuyệt Phong thành một thanh kiếm Trần lão đã chém đứt lìa một cánh tay của ông lão Càn Nguyên Tông.
"Sơn Hà Đấu La, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi" sợ hãi nhưng thù hận, ông ta bỏ chạy mà vẫn không quên đe dọa.
"Chạy? Được sao... phốc..." bồi thêm một vết chém nữa Trần lão đánh cho ông ta văng xuống đỉnh Lăng Tuyệt Phong không rỏ sống chết.
Thiệu Triết thấy cảnh này nuốt một ngụm nước bọc sợ hãi, hắn từ lâu đã nghe danh Sơn Hà Đấu La giết người nhanh như chớp, nhưng lần này tận mắt thấy còn kinh khủng hơn tưởng tượng rất nhiều.
Sư thúc của hắn là một vị 98 cấp Phong Hào Đấu La vậy mà bỏ mạng như vậy thật khủng khiếp a.
Trận chiến ở đỉnh Lăng Tuyệt Phong phần thắng đã nghiên về Sử Lai Khắc nhưng lúc này tại học viện lại đang lâm vào tình trạng sống còn.
"Bản Thể Tông các ngươi thật to gan dám tiến đánh Sử Lai Khắc" Thiên Hồ Đấu La ôm cánh tay bị thương giận giữ nhìn kẻ địch.
Sử Lai Khắc có 9 vị Phong Hào Đấu La, trong đó 5 người đã rời đi còn lại Bỉ Ngạn Đấu La là phụ trợ thì chỉ còn Thiên Hồ Đấu La và hai vị mới tân tấn Phong Hào Đấu La mà thôi.
Không ai ngờ tới lần này Bản Thể Tông lại lợi dụng cơ hội này mà đánh tới Sử Lai Khắc, phải biết Liên Bang không phải chỉ có hữu danh nếu họ biết chuyện này thì Bản Thể Tông sẽ không xong đâu. Vì vậy nếu muốn giữ bí mật này thì họ bắt buộc phải giết hết tất cả mọi người.
Trận chiến này cũng khốc liệt không kém khi thú triều, đệ tử Bản Thể Tông và học viên Sử Lai Khắc đều chém giết lẫn nhau. Lợi dụng trận pháp hộ viện mà Sử Lai Khắc vẫn còn cầm cự được nhưng dưới lực công kích của nhiều người như vậy thì nó cũng sắp bị hủy rồi.
"Lâm Minh, thiên tài khống chế sư năm năm trước, hôm nay ngươi sẽ là một oan hồn dưới tay ta" đối diện Lâm Minh bây giờ là một tên tóc đỏ, khuôn mặt quái dị. Võ Hồn của hắn cũng quái dị không kém, khi Võ Hồn xuất ra cánh tay của hắn biến thành một thanh cốt đao có khắc hình rồng màu đỏ đầy quỷ dị.
"Chưa chắc" Lâm Minh không hề sợ hãi vì cậu biết Bobo sẽ bảo vệ cậu. Năm năm trước bởi vì ngắt xĩu mà cậu đã bỏ lở cơ hội đấu với Bản Thể Tông thì bây giờ cậu sẽ thực hiện điều đó.
CHƯƠNG 63: MÀN ĐÊM BÙNG NỔ.
Dường như Bản Thể Tông đã mưu tính chuyện này từ rất lâu rồi, nên lần hành động này bọn chúng đã thành công vây khốn tất cả mọi người lại trong học viện, cắt đứt luôn đường truyền tin ra bên ngoài.
Quay lại với cuộc chiến, lúc này Lâm Minh và đối thủ đã xuất thủ. Nếu Lâm Minh nhớ không lầm thì kẻ này tên là Đồng Á, cũng là đội trưởng của Bản Thể Tông thi đấu Đấu Hồn Đại Tái năm năm trước.
"Vong Mộng" hắc điệp ngập trời, Lâm Minh không ngần ngại đưa Đồng Á về Tây Thiên.
"Hừ, Long Huyết Cốt Đao" vòng Hồn Hoàn thứ năm của Đồng Á cũng lóe lên, một đao mang theo huyết mang chém tới đánh tan một đường Hắc Điệp thẳng hướng về phía Lâm Minh. Hắn rất tinh tưởng vào thực lực của mình, năm năm trước hắn đã là một tôn sáu hoàn Hồn Đế, còn Lâm Minh chỉ là bốn hoàn Hồn Tông. Hắn không tin Lâm Minh bây giờ lại có thể đối kháng với hắn được.
"Thuấn Di - Niệm Lực" Lâm Minh chớp nhoáng xuất hiện ở nơi khác, cậu khống chế đường huyết mang đó đánh trả về.
"Ngươi còn non lắm, Cốt Đao Đoạn Hà" hắn chỉ dùng đến Hồn Hoàn thứ nhất của mình, đây là một sự khinh thường ra mặt. Nhưng hắn đã sai lầm, Niệm Lực của Lâm Minh phụ thuộc lớn vào tinh thần lực chứ không phải Hồn Lực.
"Bang..." một vệt máu từ khóe miệng Đồng Á chảy ra, hắn lúc này nhìn Lâm Minh tràn đầy nghi hoặc.
"Năm năm trước, ngươi không mạnh đến vậy"
"Đó là năm năm trước" Lâm Minh nhìn hắn như một tên ngốc.
"Tốt lắm, ngươi đáng để ta dùng toàn lực" Đồng Á nói rồi Hồn Hoàn thứ sáu của hắn bắt đầu lóe lên, hình rồng khắc trên thanh cốt đao bất ngờ rầm lên một tiếng.
"Huyết Long Định Thiên" theo vết chém ra là một con Hồn Linh hình rồng bay theo. Nhưng nếu nhìn kỷ đây chỉ là một con mãng giao mà thôi, bởi vì ở Đấu La Đại Lục này rồng chân chính chỉ có một đó là Long Đế.
"Vong Mộng" Lâm Minh đánh ra một bày Hắc Điệp cản bước tiến của Đồng Á nhưng không thành công.
"Chết đi, haha" Đồng Á cười lớn
"Kẻ chết là ngươi" tuy nhiên lúc này Lâm Minh lại nhếc môi cười, phía sau lưng của cậu vòng Hồn Hoàn thứ sáu đã sáng lên.
"Không thể" Đồng Á đã cảm nhận được sự nguy hiểm rồi.
"Màn Đêm Bùng Nổ" Hồn Kỹ vừa ra thiên địa liền biến sắc, ánh sáng bây giờ đã bị thây thế bởi một màn đêm huyền ảo.
Lúc này bao phủ Lâm Minh là một vòng đen kỳ bí, nó hấp thụ sát thương mà Đồng Á mang tới càng trở nên thâm thúy hơn.
"Ầm..." bất ngờ vòng sáng bao phủ Lâm Minh phát nổ, tiếp theo đó là cả một vùng trời cũng phát nổ theo.
"Á...không" Đồng Á định bỏ chạy nhưng Dạ Nguyệt Ma Điệp đã chặn hắn lại.
"Phốc..." một thanh phi đao lúc này đã cấm thẳng vào cổ Đồng Á, hắn ngã xuống mà hai mắt vẫn đăm đăm nhìn Lâm Minh đang bước tới.
Lâm Minh chiến thắng Đồng Á nhưng đổi lại Sử Lai Khắc đã thất thủ. Các đạo sư đang ra sức bảo vệ tất cả học viên lui về nội viện còn phía trên bốn vị Phong Hào Đấu La vẫn cố giữ chân đối thủ.
"Chủ nhân, hay là chúng ta chạy về Hắc Ám Cấm Địa đi" Bobo sợ Lâm Minh sẽ gặp nguy hiểm khi kẻ địch ngày càng mạnh.
"Không, dù có chết ta cũng phải ở lại đây" Lâm Minh quyết tâm, có thể cậu là người rất ham sống nhưng nếu phải đối diện với nó thì cậu không bao giờ sợ hãi.
"Chủ nhân a.." Bobo muốn nói nhưng lại thôi, nó cũng quyết tâm theo Lâm Minh đến cùng.
"Bobo, ngươi giúp ta giữ chân bọn chúng, chỉ cần cao tầng trở về thì mọi chuyện sẽ ổn thôi" đây là lần đầu tiên Lâm Minh cầu xin Bobo làm một chuyện.
Nhìn ánh mắt chân thành của Lâm Minh, Bobo không thể từ chối được.
"Đâu ra một con Hồn Thú thế này" Bobo nhập cuộc làm cho đội hình của Sử Lai Khắc tạm thời vẫn cầm cự được.
"Ngươi là Thú Hoàng nào? Sao không ở lại Cấm Địa mà xen vào cuộc chiến của nhân tộc chứ" kẻ nói chuyện chính là đương nhiệm tông chủ của Bản Thể Tông - Hồ Văn.
"Chuyện này không liên quan đến ngươi" Bobo lúc này đã hoàn toàn lột bỏ vẻ đáng yêu của ngày thường, giờ nó mới là một tôn Thú Hoàng thật sự.
"Hừ, nếu muốn chết ta sẽ thành toàn cho ngươi"
CHƯƠNG 64: CHUYỆN CŨ CỦA MỤC LÃO.
Hồ Văn tuy chưa phải là 99 cấp Cực Hạn Đấu La nhưng cũng không kém bao nhiêu. Ở thời đại của hắn, hắn được công nhận là Siêu cấp thiên tài của Đại Lục, chính Lạc Phượng Đấu La cũng từng thua thãm hại dưới tay hắn. Nếu không phải nội tình của Sử Lai Khắc quá sâu thì hắn đã sớm giết tới rồi.
Đúng là Bobo khá mạnh nhưng thật ra mà nói uy thế của nó không phải ở chiến đấu, cho nên khi đấu với Hồ Văn nó gần như luôn lâm vào tình trạng cố sức.
"Ầm..." Hộ Viện Đại Trận đã bị phá vở. Đám người Bản Thể Tông bắt đầu điên cuồng giết vào nội viện.
"Bảo vệ ngoại viện học viên" các đạo sư và nội viện học viên đều đồng loạt nhào ra ngoài ngăn cản kẻ thù.
Trong khi Sử Lai Khắc đang trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc thì lúc này dưới chân Lăng Tuyệt Phong lại xảy ra một cuộc chiến mới.
"Bản Thể Tông vậy mà cấu kết với Tà Hồn Tu, thật đáng chết"
"Kaka, các ngươi biết đã quá muộn" một tên Tà Hồn Tu chùm kính mặt cười lớn. Sau đó hắn phất tay một cái thì một đám Phong Hào Đấu La xuất hiện bắt đầu quay quanh năm người.
"Giết..."
Một tiếng hét vang lên đám Tà Hồn Tu điên cuồng nhào tới, bọn chúng như không có suy nghĩ và đau đớn vậy, cho dù có bị đánh đến sắp chết nhưng nếu còn một hơi thở thì chúng vẫn nhào tới.
"Là Luyện Hồn Thi, các ngươi thật độc ác"
Luyện Hồn Thi là một bí thuật rất quỷ dị của đám Tà Hồn Tu, bọn chúng bắt Hồn Tu rồi luyện thành Hồn Thi. Điều làm người ta câm phẩn nhất là kẻ bị luyện phải còn sống và trong tình trạng tỉnh táo. Bí thuật sẽ gậm nhấm linh hồn của Hồn Tu cho đến khi hoàn thành, trong khoảng thời gian đó chính là Địa Ngục sống không được chết cũng không xong.
"Không được rồi phải mau trở về học viện thôi" Trần lão nhìn về hướng Sử Lai Khắc đầy lo lắng.
"Các ngươi đi trước đi, ta sẽ cản chúng" Mục lão lên tiếng.
"Mục lão, người định làm gì" Trần lão nhận ra điều gì đó nhanh chóng chụp tay Mục lão lại nhưng chỉ là một khoảng hư không.
"Đến tận bây giờ ta vẫn không trả thù được cho An Nhi được, ta đã mệt mõi quá rồi" ánh mắt Mục lão nhìn vào khoảng hư không.
"Nếu có cơ hội ngươi hãy giúp ta giết hắn".
"Mục lão, ngươi định làm gì" mấy vị khác nghe Mục lão nói như trân trối liền sợ hãi.
"Hãy bảo vệ Sử Lai Khắc".
Đây là mong ước cuối cùng của ông, nơi này là nhà của ông, là nơi ông gặp An Nhi của đời mình. Ông thường tự hỏi nếu ngày đó ông không để An Nhi gặp tên khốn Ngô Tôn ấy thì liệu bây giờ cậu có còn bên cạnh ông không.
Ngày xưa Mục lão và Ngô Tôn vốn là một đôi bạn thuở thiếu thời nhưng cả hai đều có con đường riêng. Mục lão chọn Sử Lai Khắc còn Ngô Tôn lại chọn Bản Thể Tông, chính ở Sử Lai Khắc Mục lão đã quen với đạo lữ của mình - Nhạc An. Đến giờ ông vẫn còn nhớ đôi mắt xanh trong sáng và mái tóc vàng óng ánh đó. Nhạc An, thiếu chủ của Thần Thánh Thiên Sứ gia tộc cao quý nhưng lại dám vì ông mà từ bỏ tất cả, vì ông mà bị người đời khinh bỉ.
Rồi ngày đen tối đó cũng đến, ngày ông gặp lại Ngô Tôn. Ông không ngờ người bạn thân của mình đã thây đổi theo thời gian, hắn không chỉ lạnh lùng, độc ác mà còn cả đê tiện, hạ lưu. Hắn yêu Nhạc An từ cái gặp đầu tiên, kể từ đó hắn ganh tỵ rồi hận thù Mục lão, hận không gặp Nhạc An trước, hận ông may mắn hơn hắn, hận tất cả mọi thứ.
Không có được thì hắn phải phá hủy, rồi Ngô Tôn biến thái suy nghĩ ra một cách. Hắn lợi dụng sự tin tưởng của Mục lão dành cho mình mà hạ độc ông và Nhạc An, rồi hắn hãm hiếp Nhạc An trước mặt Mục lão.
Nhục nhã, ê chề, cái đêm định mệnh ấy đã phá hủy hoàn toàn một người luôn vui vẻ, yêu đời như Nhạc An. Ngày ngày sống trong men rượu cho đến khi Nhạc An ám sát Ngô Tôn thất bại mà tự bạo chết, thì Mục lão vẫn chưa nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của Nhạc An lần nào nữa.
CHƯƠNG 65: LẦN NỮA CỨU MẠNG.
Thật ra trận giao đấu với Ngô Tôn đã gần như hao hết khí lực của Mục lão rồi. Vốn thọ mệnh của ông cũng không còn bao nhiêu, lần này tại tiêu hao như vậy cho nên ông mới chọn con đường này.
"Các ngươi tránh ra" Mục lão hô lớn.
Trần lão và ba người khác dù không muốn nhưng với tính cách của Mục lão thì dù có ngăn cản cũng không được, với lại trên vai họ còn là cả một tòa học viện và biết bao nhiêu học viên cần bảo vệ.
"Ta xin lỗi các ngươi" lời này là Mục lão nói với những Hồn Linh của mình.
"Chúng ta nguyện theo ngươi"
"Ầm..." Mục lão tự bạo.
Một vị Cực Hạn Đấu La thiếu một bước nữa thành Thần đã tự bạo thì có thể thấy nó khinh khủng như thế nào. Mãnh không gian rung chuyển cả lên tạo ra từng đạo khe nức thật lớn. Không gian cuồng bạo, thiên địa gầm thét như đưa tiễn một con người cả đời chỉ biết hy sinh và sống trong đau khổ về với cát bụi.
Mục lão tự bạo kèm theo đó là một đám Tà Hồn Tu lót đường theo ông. Cuối cùng mọi người chỉ còn thấy một thanh liễu kiếm lóe lên rồi mờ tắt.
"Mục lão" ở đây chỉ có Lạc Phượng Đấu La rơi nước mắt, dù bà có là Phong Hào Đấu La nhưng vẫn là nữ tính yếu đuối.
"Trở về học viện thôi" Trần lão nhắm đôi mắt ngăn dòng lệ nói ra.
Khi bốn người về tới học viện thì chỉ thấy máu, xác người và những tàn tích.
"Bản Thể Tông, ta muốn giết các ngươi" Trần lão gào lên. Những việc đau đớn nhất chỉ xảy ra trong tích tắc, đến người luôn lạnh nhạt như Trần lão cũng phải đau thương.
Bốn người chạy sâu vào nội viện hy vọng vẫn còn kịp nhưng trên đường đi vẫn chưa từng thấy một người sống.
"Không thể nào" bốn người không dám tin là không còn ai sống sót.
"Trần lão mọi người về rồi" lúc này Thiên Hồ Đấu La mặt mũi trắng bệt từ Hải Thần Các chạy ra.
"Muội muội, các học viên ở đâu" Lạc Phượng Đấu La hỏi.
"Vẫn còn ổn, chỉ là..."
"Có chuyện gì, muội mau nói đi".
Một khắc trước, Bobo giao thủ với Hồ Văn đã thất bại bị đánh văng vào một góc tường không rỏ sống chết.
"Giết hết tất cả cho ta" Hồ Văn lãnh khốc ra lệnh.
Vốn cứ tưởng tất cả đều phải chết, Lâm Minh lúc này cũng mang một thân trọng thương ôm lấy Bobo giết ra.
Đột nhiên không gian vặn vẹo, từ hư không một đôi móng vuốt tách ra, một trảo chụp về phía Hồ Văn.
"Phốc..." Hồ Văn dù gì cũng là cường giả nhưng cho dù cảm nhận được nguy hiểm nhưng hắn lại không thể chống đở nổi một trảo này.
"Long Đế, sao có thể?" Hồ Văn sợ hải.
"Cút" Long Đế ồn giọng lên tiếng.
Nghe tiếng Long Đế Hồ Văn cắn răng kéo người chạy đi, hắn không hề cam lòng nhưng ở lại thì chỉ có một con đường chết.
Long Đế nhìn quanh một vòng, hư không chụp tới Lâm Minh đang đứng một góc rồi biến mất. Hắn đến đây không phải vì cứu Sử Lai Khắc mà chỉ vì cứu riêng Lâm Minh mà thôi.
"Lâm Minh, đứa bé này ta biết, rất không tệ. Nếu Long Đế mang nó đi thì chắc không có chuyện gì đâu" Trần lão nghe Thiên Hồ Đấu La kể xong rồi nói.
Hồ Văn dẫn người chạy về Bản Thể Tông đã ba ngày, tuy không hủy diệt được Sử Lai Khắc nhưng hắn cũng đã giết hai vị Phong Hào Đấu La của học viện và rất nhiều học viên, như vậy xem ra là rất lời rồi.
"Tìm ra Thái Thượng Trưởng Lão chưa" Hồ Văn ngồi giữa đại điện âm trầm quát. Thái Thượng Trưởng Lão trong miệng hắn chính là Ngô Tôn.
"Tông chủ không xong rồi..."
"Chuyện gì?"
"Thái Thượng Trưởng Lão đã... chết, xác được tìm thấy ở gần Lăng Tuyệt Phong" kẻ thông báo rung rung nói ra.
"Ầm... ngươi nói lại lần nữa" Hồ Văn đập ghế đứng dậy, chỉ là uy áp của hắn thôi đã khiến kẻ kia bị đánh văng ra ngoài.
"Thái Thượng Trưởng Lão đã chết a"
"Sử Lai Khắc, ta quyết không tha cho các ngươi" Hồ Văn cho là Ngô Tôn bị chính các vị của Sử Lai Khắc giết chết nhưng hắn đâu biết rằng ông ta là bị Tà Hồn Tu giết chết.
CHƯƠNG 66: ĐẠI TÁI.
Lần nữa Long Đế đã cứu mạng Lâm Minh, không chỉ vậy hắn còn cứu cả tòa Sử Lai Khắc vạn năm lịch sử này. Giờ đây đối diện với hắn không biết vì sao Lâm Minh lại dâng lên một cảm xúc khó tả.
"Giờ ngươi tính sao?" Long Đế nhìn Lâm Minh hỏi.
"Ta sẽ về lại học viện, Đại Tái cũng sắp diễn ra rồi" Lâm Minh tránh ánh mắt của Long Đế.
"Vậy ta sẽ đưa ngươi về" đột nhiên tâm trạng Long Đế cảm thấy thất vọng lạ thường.
"Cảm ơn ngươi".
Đưa Lâm Minh và Bobo trở về Sử Lai Khắc Thành rồi Long Đế vẫn còn nhìn về hướng ấy.
"Sao ngươi không giữ cậu ta lại"
Long Đế không cần nhìn qua cũng biết giọng nói đó là của Ngân Đế.
"Chúng ta sẽ không có kết quả tốt, sẽ như em gái ngươi thôi"
"Đó là do tên đó không đủ cường đại, còn ngươi, ngươi không tin mình sẽ bảo vệ được cậu ta sao?"
"Ta không biết" Long Đế hắn chưa từng nghĩ sẽ bảo vệ bất kỳ ai, với lại hắn sợ, sợ một chữ "yêu".
Khi Lâm Minh về tới học viện thì thi thể đã được dọn đi nhưng từ những vết máu còn sót lại cũng đã nói thêm thảm trạng của nó.
Qua lần này số lượng học viên chết thãm gần phân nữa, nhưng đa số là những học viên có thực lực thấp và các đạo sư. Họ vì cứu các học viên mới tử chiến nên học viện đã làm một buổi tạ ơn thật trang trọng sau đó mới đưa thi thể của họ về cho gia tộc.
Bây giờ Liên Bang cũng đã biết chuyện, họ tìm đến Bản Thể Tông nhưng tông môn đã biến mất một cách bí ẩn giống như chưa từng xuất hiện vậy.
Tuy nhiên qua việc này thanh danh của Sử Lai Khắc cũng bị giảm đáng kể, một học viên đứng đầu đại lục mà lại bị tập kích dể dàng như vậy khiến cho mọi người đều nghi ngờ về thực lực bây giờ của Sử Lai Khắc.
Thật ra Càn Nguyên Tông cũng không thể thoát khỏi liên can, nhưng bọn họ rất thông minh đi tuyên bố ra là mình bị lợi dụng để từ đó không bị truy cứu nữa.
Thanh danh giảm súc nên lần Đấu Hồn Đại Tái này đối với bọn Lâm Minh là rất áp lực, nếu những đội khác chỉ cần vào Bán Kết, Chung Kết thì đã là một thành công còn đội của Lâm Minh bất buộc phải chiến thắng.
Không biết có phải số mệnh hay không mà lần thi đấu này lại diễn ra ngay tại Thăng Long Đế Đô của Thăng Long Quốc. Ngay từ những ngày chưa bắt đầu thi đấu thì cả nước đã sôi nổi hẳn lên, một phần là bởi vì đây là lần đầu Thăng Long Quốc được đăng cai, một phần bởi vì quốc gia có đến hai thiên tài của Sử Lai Khắc trở về thi đấu.
"Viện trưởng, chúng ta sẽ được gặp Lâm học trưởng sao?" Tại một nhà trọ có một đám người đang háo hức. Nếu ở đây Lâm Minh sẽ nhận ra Viện Trưởng của Tinh Tú học viện và một số đạo sư khác.
"Tất nhiên là được" tuy Viện Trưởng nói vậy nhưng ông cũng không dám chắc, xã hội này thực lực vi tôn, có những người còn từ bỏ cả gia thân của mình khi đã có thực lực huống chi là một tiểu học viện.
Ở một nhà trọ khác Lâm Hải dẫn theo Lâm gia cũng đến đây cổ vũ. Kể từ khi Lâm Minh vào Sử Lai Khắc đã gửi về rất nhiều thiên tài địa bảo cho nên dù thiên phú không tốt nhưng Lâm Hải cũng đã là một vị Hồn Tôn rồi. Bây giờ Lâm gia không chỉ ở Kim Du tỉnh mà cả Đế Quốc này cũng xem như là có chút danh tiếng, mà những thứ này đều do Lâm Minh mang lại.
Về tới quê hương nhưng tâm trạng của Lâm Minh cũng không vui là bao, bởi vì ngày hôm trước người của Lê gia đã đến tìm cậu. Bọn họ còn sợ Sử Lai Khắc nên không dám nói thẳng việc định hôn nhưng Lâm Minh chỉ sợ họ ra tay từ cha mẹ thôi. Còn một vấn đề nữa là hình như trong nội bộ Lê gia đang tranh đấu rất quyết liệt, không chỉ có Lê Thành mà một số người khác cũng đến tìm cậu và cả Hoàng Quân.
CHƯƠNG 67: MƯU TÍNH.
Ở sâu trong Hoàng Cung, một người đàn ông ốm yếu bệnh tặt đang nằm trên Long Ỷ, bên cạnh ông ta chính là Lê Thành.
"Thành nhi,...khụ khụ... bằng bất cứ giá nào con cũng phải cưới cho bằng được Lâm Minh" người đàn ông đó chính là Quốc Chủ của Thăng Long Đế Quốc và là phụ hoàng của Lê Thành.
"Con đã thử nhiều cách nhưng cậu ta không động lòng" Lê Thành trả lời yếu xìu.
"Khụ khụ...Nếu cuối cùng...con hãy cưới Hoàng Quân" Quốc Chủ nắm tay Lê Thành vổ vổ.
Nghe ông ta nói vậy Lê Thành mặt trở nên tái méc, hắn từng sỉ nhục Hoàng Quân như vậy không lẻ bây giờ phải hạ mình cậu cạnh hắn sao.
"Muốn làm việc lớn ...không nên câu nệ tiểu tiết" Quốc chủ dường như biết suy nghĩ của Lê Thành.
Lê Thành là đứa con út mà ông yêu thương nhất cũng là đứa con có thiên phú tốt nhất. Nhưng cái thiếu của hắn chính là thời gian, mà ông thì sắp không xong rồi. Ông không muốn khi mình mất Lê Thành sẽ bị rơi vào kiếp vạn thế bất phục.
Quốc chủ nhấm tới Lâm Minh bởi vì thiên phú và danh tiếng của cậu đủ để đè ép những kẻ có giả tâm. Tuy nói Sử Lai Khắc sẽ không tham dự vào những chuyện riêng tư này nhưng Lâm Minh là một trong những học viên ưu tú nhất với lại chưa tốt nghiệp, những kẻ mang ý xấu sẽ không dám quá vọng động. Trong trường hợp xấu nhất không còn cách nào khác thì Lê Thành bất buộc phải lấy Hoàng Quân, tuy hắn không có thiên phú và xuất thân quá tốt nhưng ít ra cũng thân thiết với Lâm Minh.
Hôm nay Lâm Minh đi gặp cha mẹ rồi sau đó cũng đi thăm các đạo sư của Tinh Tú học viện.
"Minh học trưởng quá ưu tú a, ta cũng muốn được như huynh ấy" lần này đến đây đều là những học sinh xuất sắc nhất của Tinh Tú học viện.
Kể từ đợt Lâm Minh thi đậu Sử Lai Khắc thì học viện đã không có học sinh nào thi đậu nữa rồi. Nên nhân lần này Viện Trưởng muốn mượn Lâm Minh để kích thích ý trí của những đứa trẻ này.
"Minh học trưởng, ở Sử Lai Khắc chắc tu luyện rất cực khổ a", lần này về đây Lâm Minh cũng chia sẽ một số điều mình đã trải qua cho mọi người.
"Làm sao để thi đậu Sử Lai Khắc vậy Minh học trưởng".
"Chỉ là tin và nổ lực mà thôi. Tin vào bản thân mình và nổ lực hết sức vì mục tiêu mình đã đề ra" đến lúc này Lâm Minh vẫn giữ quan điểm đó khi làm tất cả mọi chuyện.
Rồi ngày thi đấu cũng đến, ở vòng loại lần này Lâm Minh, Vương Nhã Khiêm và Đường Nhật Tân chưa hề xuất thủ. Theo đạo sư thì đó là kế hoạch tạo bí ẩn và đánh lừa các đội khác.
"Nếu chỉ với thực lực như vậy thì Sử Lai Khắc rất khó giành lấy giải Quấn Quân a" có người nhận định. Thật sự mà nói bảy người ra sân thì chỉ có Thanh Yến và Tử Cầm là Hồn Vương còn lại đều là Hồn Tông, phải nói đây là đội hình kém nhất của Sử Lai Khắc trong những năm gần đây.
"Đừng quên bọn họ còn ba con ách chủ bài" người khác phản bác.
"Nếu không có Hồn Đế thì cũng rất khó" những năm gần đây thiên tài xuất hiện lớp lớp, những đội mạnh đều có Hồn Đế duy trùy, tuy nhiên đây chỉ là một cách tính toán đơn giản không chính xác lắm, giống như lần trước Sử Lai Khắc có Hồn Đế nhưng vẫn thất bại đấy thôi.
CHƯƠNG 68: LONG XÀ TÔNG - VŨ TRÌ.
Người ta thường nói không phải oan gia không gặp mặt, Lâm Minh với Đoái Hạo Nhiên đúng thật sự là oan gia đến nổi đi ăn cơm cũng gặp nhau. Nhưng lần này đi cùng Đoái Hạo Nhiên không chỉ có Chu Tú Phương mà lại có thêm một người quen củ - Nguyệt Hoa.
Nhìn thấy Lâm Minh ánh mắt của Nguyệt Hoa vẫn bình tĩnh còn Đoái Hạo Nhiên thì hừng hực chiến ý.
"Thấy bạn củ ngươi không đi chào một tiếng sao" Chu Tú Phương nói khích Nguyệt Hoa.
"Chúng ta từ lâu đã không còn là bạn rồi, có gì phải chào hỏi" Nguyệt Hoa liếc ngang. Cô biết ả Chu Tú Phương rất câm hận mình chỉ muốn loại trừ mình thôi, nếu sơ sót trước mặt Đoái Hạo Nhiên chẳng phải bao nhiêu công sức bấy lâu nay cô bỏ sông, bỏ biển sao.
Nguyệt Hoa từ nhỏ vốn thông minh và có giả tâm, nếu Chu Tú Phương muốn tính kế cô ta là điều rất khó, nói không chừng còn bị gậy ông đập lưng ông.
Đối với chuyện hề của bọn họ Lâm Minh chẳng thèm quan tâm, bây giờ cậu nhận ra thực lực là thứ quan trọng nhất. Những thứ như địa vị, chổ dựa gì đó mà Nguyệt Hoa theo đuổi chỉ là hư ảo, nếu không có thực lực thì chẳng mấy chóc nó sẽ tan biến thôi.
Vòng loại trực tiếp diễn ra, là một đội hạt giống nhưng không hiểu sao vòng này Sử Lai Khắc lại gặp ngay Long Xà Tông, một đội vào đến Tứ Kết lần trước.
Long Xà Tông cũng là một tông môn từ thời thượng cổ, nếu so về lịch sử thì nó không hề thua kém bất kỳ tông môn nào, nó còn ra đời trước Sử Lai Khắc. Nhưng từ thời thượng cổ đến nay Long Xà Tông vẫn không thể trở thành Siêu Cấp đại phái được, nó vẫn chỉ ở hàng nhất lưu mà thôi, đơn giản bởi vì tông môn chưa từng sinh ra một vị Siêu Cấp Đấu La nào.
Đúng như tên gọi, Long Xà tông Võ Hồn đều có liên quan đến long và xà. Đây là hai loại Võ Hồn hàng đầu của đại lục nhưng qua bao nhiêu tuế nguyệt Long Xà tông vẫn không thể lớn mạnh chỉ vì nó bị thiếu hụt nhân tài. Như Lam Điện Ngân Long, Bích Lân Xà,... là những võ hồn mạnh nhất thuộc loại long, xà thì đều đã có gia tộc truyền thừa riêng sẽ không chọn gia nhập Long Xà Tông.
Trở lại với trận đấu, đội hình của Long Xà tông rất đặc biệt, họ không có Phụ Trợ Sư và Phòng Ngự Sư.
"Đội hình của Long Xà Tông lần này cũng rất mạnh a, nghe nói thiếu môn chủ của họ cũng tham gia" trong khi phía dưới khán đài khán giả đang sôi nổi bàn tán thì vị dẫn chương trình cũng đang hô hào tạo hiệu ứng.
"Trần đầu tiên ở vòng loại trực tiếp, xin mời hai đội Sử Lai Khắc và Long Xà Tông ra sân"
Tiếp đó vị dẫn chương trình này sơ lược tiểu sử của các thành viên hai đội.
"Long Xà Tông với sự góp mặt của thiếu môn chủ Vũ Trì hứa hẹn sẽ tạo ra một trận đấu gây cắn".
"Sử Lai Khắc lần này có sự góp mặt của hai thành viên mới, nhưng Đệ Nhất Khống Chế Sư lần thi đấu trước đã ra sân hãy chờ xem phần thể hiện của họ nào".
"Hô...hô..." khán giả hoan hô kịch liệt.
"Mời hai đội xuất ra Võ Hồn của mình".
Đây là khoảnh khắc lung linh, huyền diệu của mõi trận đấu, từng Võ Hồn với những loại hình thái, màu sắc khác nhau sẽ xuất hiện.
Long Xà Tông chia đội khá đơn giản, chính giữa là hai vị mỹ nữ Khống Chế Sư với Võ Hồn Mạn Đà La Xà chuyên dùng độc. Bên trái là một nam, một nữ Võ Hồn Long Trượng và Xà Trượng. Đáng chú ý hơn là cặp đôi nam nữ bên phải, người nam với Võ Hồn Xích Hỏa Giao Long đỏ rực sẽ đánh cặp với Võ Hồn Thủy Nguyệt Băng Xà của người nữ, một băng một hỏa, một xanh một đỏ kết hợp lại với nhau tạo ra một hình ảnh rất thu hút.
Nhưng Lâm Minh lại không quan tâm nhiều đến hai người đó, kẻ mà cậu vẫn chú ý chính là tên thanh niên đứng giữa. Một kẻ ánh mắt băng lãnh, kèm them Võ Hồn Tứ Đầu Ma xà càng làm hắn thêm quỷ dị, hắn chính là Thiếu tông chủ của Long Xà Tông - Vũ Trì.
"Võ Hồn của hắn ẩn chứa huyết mạch của Cữu Đầu Xà, nếu ta đoán không sai thì Võ Hồn của hắn vẫn đang thuế biến" Vương Nhã Khiêm truyền âm cho Lâm Minh.
Cữu Đầu Xà là một trong những Võ Hồn mạnh nhất trong Xà loại, kẻ mang Võ Hồn này sẽ có cơ hội đột phá Cực Hạn Đấu la trở thành Thần. Chẳng qua là ở Đấu La Đại Lục tỷ lệ nhất hiện Cữu Đầu Xà hoàn chỉnh gần như không có, đa số sẽ như Vũ Trì có một phần huyết mạch thôi. Nếu Võ Hồn Cữu Đầu Xà mà có nhiều thì Bích Lân Xà gia tộc làm sao giữ vị trí độc tôn đến bây giờ.
CHƯƠNG 69: MỞ ĐẦU THUẬN LỢI.
Trận này ra sân là Lâm Minh thay thế Thanh Yến, Vương Nhã Khiêm và Đường Nhật Tân cũng sẽ ra sân.
Trong lúc bên Lâm Minh đánh giá đối thủ thì phía Long Xà Tông cũng đang đang phân tích tình hình.
"Phải giải quyết nhanh tên Khống Chế Sư" đây là ý nghĩ đầu tiên của bọn họ. Áp lực mà Lâm Minh tạo ra là quá lớn, năm năm trước thực lực của cậu đã đủ đối kháng với Hồn Đế thì bây giờ còn khinh khủng như thế nào.
"Trận đấu...bắt đầu" trọng tài vừa hô một tiếng bên đội Long Xà Tông đã triển khai thế tấn công, tất cả đều nhắm về phía Lâm Minh.
Nhưng mọi chuyện đâu dể dàng như vậy, Vũ Trì thì đã bị Đường Nhật Tân chặng lại ngay giây phút đầu tiên. Cả hai đều vó đỉnh cấp Võ Hồn nên giao đấu khá cẩn trọng.
"Ma Xà Hắc Vụ" bốn đầu Ma Xà của Vũ Trì nhả ra một làn khói đen giúp hắn lẫn tránh trong đó. Làn khói đen này ẩn chứa ma khí rất mạnh nên Đường Nhật Tân cũng không dám vào trong.
"Tàn Hình" Đặng Phong đứng sau lưng Lâm Minh cũng không chậm tay buff cho Đường Nhật Tân một cái tàn hình.
Trong tình trạng cả hai đều không làm gì được nhau thì hai phía trái, phải lại chiến đấu kịch liệt hơn rất nhiều.
Đối thủ của Vương Nhã Khiêm và Khúc Nhân là cặp đôi Hỏa Giao - Băng Xà, còn của Hoàng Quân và Tử Cầm là cặp đôi Long - Xà trượng.
Dường như hai cặp đôi của Long Xà Tông có quan hệ rất mật thiết, bọn họ phối hợp rất là ăn ý đến Lâm Minh cũng phải tán thưởng.
"Cuồng Long Nộ Hỏa - Băng Xà Kình" tên Võ Hồn Giao Long xuất thủ đánh trước, phía sau cô gái Băng Xà tập kích bất ngờ.
"Quỷ Giáp...bang..." để chống đở hai đòn cực mạnh này, Vương Nhã Khiêm đã phải dùng đến Hồn Hoàn thứ năm của mình, tuy nhiên đây cũng là cơ hội để Khúc Nhân xuất chiêu.
"Hình Nhân Phân Thân" theo Khúc Nhân thúc giục Hồn Hoàn thứ ba của mình, bây giờ trên lôi đài đã có đến bốn Khúc Nhân.
Ba đạo phân thân đã cùng chủ thể hổ trợ cho Vương Nhã Khiêm phản công, với những đòn đánh uy mãnh của hắn đã khiến hai đối thủ liên tục bại lui.
Về phía đối diện, Tử Cầm và Hoàng Quân lại đang rơi vào thế hạ phong, vì vậy Lâm Minh đã xuất thủ.
"Niệm Lực" chiêu thức quen thuộc mỗi lần cậu xuất thủ, lần này cậu đã khống chế những luồng gió xung quanh tạo thành các phong đao sắt bén đánh tới.
"Xà Ảnh" hai cô gái Khống Chế Sư bên Long Xà Tông cũng không ngồi yên, hai bóng Độc Xà nhào tới Lâm Minh. Nhưng hai người đã quá khinh thường cậu, trong phong đao của cậu ẩn chứa tinh thần lực vì vậy nó đã dể dàng đánh tan hai bóng Độc Xà.
CHƯƠNG 70: LONG XÀ CỘNG MINH.
Thấy Lâm Minh nhẹ nhàng phá giải hồn kỹ của mình như vậy hai cô gái Khống Chế Sư cũng ngưng trọng lên. Bọn họ đã tìm hiểu rất kỹ về đội hình Sử Lai Khắc, biết rỏ thực lực của Lâm Minh mạnh nhưng không ngờ lại khó đối phó như vậy.
Lúc này từ trong Hắc Vụ Vũ Trì bắt ngờ lao ra, bởi vì hắn đã triển khai sẳn hồn kỹ tăng tốc cho minh nên khi lao ra hắn đã lách qua mọi người đánh tới Lâm Minh.
Môi của Lâm Minh nhếc cười một cái, chỉ lấy vòng Hồn Hoàn thứ nhất càng trở nên thâm thúy.
"Bang..." thân thể Vũ Trì va vào hư không bị dội ngược ra.
"Sao có thể" Vũ Trì khinh ngạc.
"Không ngờ hắn lại có thể làm đến bước này" một vị Đấu La có Võ Hồn Không Gian thì thào.
Đúng như ông ta suy đoán Lâm Minh là khống chế Không Gian tạo ra cho mình một lá chắn phòng ngự. Năm năm trước Lâm Minh đã có thể khống chế không gian nhưng chỉ là bước đầu không hoàn toàn vững vàng. Còn bây giờ cậu đã có thể nhất niệm khống chế nó, đây là điều rất đáng sợ, bởi vì không gian là một thứ vật chất rất khó đối phó.
Trong khi Vũ Trì còn khinh ngạc thì Đường Nhật Tân tay cầm Hạo Thiên Truy đã đánh tới.
"Bang..." Hạo Thiên Truy đánh trúng mục tiêu không phải Vũ Trì mà chỉ là một bộ da rắng.
"Độc Xà" hai cô nàng Khống Chế Sư ngay lập tức chặn đường lui của Đường Nhật Tân.
"Ma Xà Luyện Ngục" bị dồn ép như vậy Vũ Trì đã không còn bình tĩnh nữa, Hồn Hoàn thứ năm của hắn sáng lên, Võ Hồn cũng chuyển sang đỏ. Hắn lao nhanh đến Đường Nhật Tân, bốn đầu Ma Xà há lớn như muốn nuốt luôn Đường Nhật Tân vậy.
"Niệm Lực" Lâm Minh sao có thể để tình trạng đó xảy ra được, một bức tường hư không đã cản trước Đường Nhật Tân.
"Thoát Xác" điều Lâm Minh không ngờ tới là Vũ Trì lại có Hồn Kỹ đói phó với lực lượng không gian của mình, thấy hắn xuyên qua bức tường hư không Đường Nhật Tân cũng đã chuẩn bị đến Hồn Kỹ thứ năm của mình.
Nhưng lúc này đột nhiên Vũ Trì bị một lồng giam hắc sắc nhốt lại, dù hắn có cố gắng cũng không thể thoát ra.
Mọi người nhìn lại chỉ thấy một vòng Hồn Hoàn đen thẳm thứ năm phía sau Lâm Minh đã sáng lên. Đây là Hồn Kỹ thứ năm "Hắc Ám Tù Lung" mà Lâm Minh rất ít khi sử dụng tới.
"Thiên Không Vạn Cân Trùy...bang..." một trùy Đường Nhật Tân đánh tới thẳng vào đầu Vũ Trì.
"Á...." Vũ Trì bị đánh trực diện đau đớn gào gú.
"Tê Liệt" lúc này Lâm Minh lại tung ra một chiêu đánh tới cô gái Võ Hồn Xà Trượng bên kia.
"Độc Trảo - Thiết Dực" Tử Cầm và Hoàng Quân sao bỏ qua cơ hội này được, hai chiêu thức đánh tới cho dù có tên Võ Hồn Long Trượng chống đở thì cô gái cũng bị thương khá nặng.
"Tốt lắm, đến lúc chúng ta ra tay đây" cô gái Xà Trượng lâu vết máu trên khóe môi nói ra. Ngay lập lức tên Long Trượng đã lui về đứng cạnh cô ta.
"Long Xà Cộng Minh" hai huyền trượng được chấp vào nhau, từ hư không xuất hiện hai hư ảnh Long Xà quắn lấy nhau, rồi cả hai cùng lao xuống.
Ở bên phải hai đối thủ của Vương Nhã Khiêm và Khúc Nhân cũng bại lui về sau.
"Long Xà Cộng Minh" không ngờ tới bọn họ lại sử dụng tới Võ Hồn Dung Hợp Kỹ. Như vậy Long Xà Tông đã xuất ra hai Võ Hồn Dung Hợp Kỹ cùng một lúc.
"Hai Võ Hồn Dung Hợp Kỹ cùng xuất ra phía Sử Lai Khắc phải giải quyết sao đây" lời bình luận của vị dẫn chương trình cũng là suy nghĩ của tất cả những người có mặt ở đây lúc này.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top