Chương 31 đến chương 40
CHƯƠNG 31: HỒN KỸ THỨ BA CỦA ĐẶNG PHONG.
Nghe tiếng kêu của Đặng Phong, một phu nhân quay lại tươi cười, ôm hắn vào lòng.
"Đây là các bạn của con sao, mau vào đi" bà diệu dàng hỏi rồi kéo tay mọi người vào.
Đặng Phong từ nhỏ bị tật ở chân nên không được cha thương, vì vậy bà đã dành tất cả tình cảm của mình để bù đấp cho hắn. Ngày Đặng Phong xin bà khảo hạch vào Sử Lai Khắc bà rất bất ngờ, bà biết muốn vào được đó là chuyện khó khắn đến mức nào. Không ngờ Đặng Phong thi đậu thật, ngày đó bà hạnh phúc đến phát khóc. Đến khi biết tin con mình trở thành một trong Thập Đại Tân Sinh, tâm lý của bà đã có sự thay đổi. Ngày trước bà chỉ mong Đặng Phong sẽ yên ổn sống, nhưng còn bây mong hắn trở thành một cường giả để tên kia phải hối hận.
Ngồi tâm sự một chút đám người Lâm Minh cũng đi vào Rừng Nhân Tạo. Đây không phải lần đầu đi vào nên rất nhanh chóng mọi người đã tìm thấy Hồn Thú đầu tiên.
"Con Ba Xà này rất thích hợp với ngươi đó" Vương Nhã Khiêm luôn là người hiểu biết nhất đội.
Ba Xà hay còn gọi là Rắn Thiên Đình, nó có cánh biết bay, thân thể vàng óng ánh chứa đựng quang thuộc tính, rất thích hợp với Quang Trượng của Đặng Phong.
Đầu tiên, Lâm Minh mở màng bằng một chiêu Tê Liệt, Ba Xà bị tấn công bắt ngờ nên choáng váng ngã xuống. Tiếp đó Thanh Yến tung ra Độc Võng bao nó lại, nhưng con Ba Xà này cũng khá mạnh. Chỉ tích tắc nó đã phá vòng vây, tấn công ngược lại đám người.
"Quỷ Trảo - Độc Trảo - Ám Kình - Thiết Dực" mấy người Vương Nhã Khiêm cùng tấn công lấy Ba Xà.
"Greeee...." Ba Xà bị vây công tức giận hai mắt đỏ ngầu tung cánh tấn công về phía người nó cho là yếu nhất - Hoàng Quân.
"Bùm..." khi Ba Xà vừa táp tới, một tản đá to đã đập thẳng vào miệng nó.
"Greeee...." nó điên lên đổi hướng về phía Lâm Minh, nhưng khi đó đứng phía khác Thanh Yến đã tung ra một cái Độc Trận.
Hai người chứ tấn công như vậy, ngoài ra bốn người Vương Nhã Khiêm luôn chập chờ tấn công. Sau một đoạn thời gian, Ba Xà càng yếu nó nhận ra nguy hiểm nên định bỏ chạy.
"Độc Võng" Thanh Yến tức khắc tung ra một chiêu nhằm cảng nó lại.
"Bang...." nhưng Độc Võng chỉ chạm tới cái cây phía sau, còn con Ba Xà đã chạy một đoạn.
"Phi Vũ" Hoàng Quân là người phát hiện Ba Xà chạy đầu tiên, hắn liền tung ra Hồn Kỹ dùng lông Bạch Nhạn làm cung tên bắn hạ Ba Xà xuống đất.
Bởi vì Ba Xà đã bị thương quá nặng nên Lâm Minh dể dàng khống chế nó nằm im trên đất.
"Xoạt..." một dao trí mạng Ba Xà bị Đặng Phong giết ngay tại chổ.
Một Hồn Linh Tím bay ra định chạy trốn nhưng Đặng Phong đã nhanh chóng dùng Hồn Lực của mình bao phủ lấy nó.
Hồi hợp chờ đợi, sáu người Lâm Minh chia nhau ra canh Hồn Thú cho Đặng Phong hấp thu.
"Phụt..." đột nhiên Lâm Minh cảm nhận được một thứ gì đó vừa bay vào mình, nhưng kiểm tra mãi không ra. Lúc này Không Linh Xà cũng thức dậy, nó chuôi ra liếm liếm mặt Lâm Minh như chấn an. Kể từ khi Không Linh Xà có linh trí, nó như một con thú cưng của Lâm Minh vậy.
"Bang...." một luồng linh khí tỏa ra, Đặng Phong thở phào đứng lên.
"Ngươi đước kỹ năng gì" Hoàng Quân là người hỏi đầu tiên.
"Haha, ta nói trước mạnh lắm nha" Đặng Phong hý hững thử nghiệm Hồn Kỹ mới cho mọi người xem.
Khi Quang Trượng quơ lên, đột nhiên Hoàng Quân biến mất ngây lập tức.
"Là Thuấn Di giống Lâm Minh sao?" Khúc Nhân vui vẻ hỏi.
"Không là tàn hình a" giọng nói của Hoàng Quân vang lên, nhưng chỉ xíu sau hắn đã hiện ra.
Lâm Minh không ngờ Hồn Kỹ của Đặng Phong lại mạnh như vậy tuy chỉ duy trì có 30 giây, thử nghĩ nếu như Vương Nhã Khiêm được buff Tàn Hình thì dù chỉ là 30 giây có ai sẽ là đối thủ của hắn đây.
Ra ngoài Lâm Minh thấy mẹ của Đặng Phong đang khá lo lắng, Hồn Linh là căn bản của một vị Hồn Tu, nếu chọn Hồn Linh sai thì coi như người đó con đường tu luyện đã định là thất bại.
Biết được Hồn Kỹ của Đặng Phong, cũng như mọi người bà rất vui mừng, ngoài ra cũng rất biết ơn đám Lâm Minh. Sống trên đời này rất ít ai thật lòng với nhau, tìm được một người bạn tốt còn khó hơn tìm được một phu quân như ý nữa.
CHƯƠNG 32: KIỂM TRA.
Mỗi tháng học viện đều cho học viên làm một bài kiểm tra, nếu ba lần không đậu thì bị trục xuất khỏi học viện. Những bài kiểm tra của học viện đều rất khó, đã có hai người bị trục xuất rồi.
Bài kiểm tra lần này là đấu với Hồn Thú thật, chứ không phải vào Rừng Nhân Tạo nữa. Chỉ có những nơi mạnh mẽ như Sử Lai Khắc mới có thể nuôi nhốt Hồn Thú thôi.
Khi lớp của Lâm Minh đến thì đã thấy ba lớp khác, bọn họ nhìn lớp nhất đầy ganh tỵ và ái ngại. Dù sao trong Thập Đại Tân Sinh, lớp nhất đã chiếm bảy vị trí rồi.
Đối với Lâm Minh đây không chỉ là một bài kiểm tra mà còn là một áp lực, nếu người khác trọn Trăm Năm Hồn Thú thì Thập Đại Tân Sinh phải là Ngàn Năm, đây là học viện quy định.
Bởi vì lớp nhất có nhiều học viên ưu tú nhất nên thi đấu cuối cùng. Những lớp khác thi đấu xong vẫn ở lại xem Bảy Tân Sinh của lớp nhất thể hiện như thế nào, nếu có sơ suất gì thì đó sẽ là một trò cười cho mọi người.
Đoái Hạo Nhiên là lớp trưởng nên sẽ mở màng cho cả lớp, hắn chọn một con Hai Ngàn Năm Sư Tử. Đúng là quyết tuyệt, chỉ là kiểm tra thôi mà hắn lại xé con Sư Tử làm nữa khiến mọi người đều há hốc miệng sợ hãi.
"Kẻ này quá ác độc" chủ nhiệm lớp hai nói nhỏ vào tai Trịnh Khôi.
Gật đầu Trịnh Khôi nhíu mày âm trầm nhìn Đoái Hạo Nhiên. Hắn đã đánh bại Sư Tử thì có thể dừng tay được rồi nhưng hắn vẫn cố tình giết chết Sư Tử.
Nhưng theo Lâm Minh thì hắn là đang thị uy với cậu, bởi vì khi xé toạt con Sư Tử ra ánh mắt của hắn nhìn về phía cậu.
Sau Đoái Hạo Nhiên, Đường Nhật Tân và Vương Nhã Khiêm cũng ra thi, nhưng hai người đều dừng tay đúng lúc không để cảnh tượng thảm khốc như vừa rồi xảy ra.
Đến lượt Lâm Minh, cậu lại chọn một con Hắc Hùng Ba Ngàn Năm. Thấy Lâm Minh chọn Hồn Thú hơn mình Đoái Hạo Nhiên xiếc chặc nắm tay.
Hắc Hùng duy triển khá chậm, nhưng nhờ da dầy thịch béo nên phòng ngự rất tốt, chỉ là nó gặp Tinh Thần Hệ như Lâm Minh coi như đã gặp khắc tinh. Tàn nữa nén nhan bài kiểm tra của Lâm Minh cũng kết thúc, Hắc Hùng mệt mõi bỏ vào trong.
Thấy Lâm Minh không đánh bại được Hắc Hùng ai cũng xì xầm chế nhạo cậu tham lam chọn Hồn Thú cho cao. Nhất là Đoái Hạo Nhiên mừng mở cờ trong bụng, nhưng chỉ ít sau mặt hắn đã tái xanh lại.
"Ta không phục, tại sao hắn không giết được Hắc Hùng mà vẫn được điểm tuyệt đối"
Nhìn điểm số Lâm Minh bằng mình nhưng xếp hạng lại cao hơn Đoái Hạo Nhiên trắc vấn giám khảo.
"Đúng vậy, đúng vậy a" mấy học viên khác cũng hùa theo.
"Im lặng" Giám khảo nạt lớn cả đám im phân phất, rồi ông ta mới nói tiếp:
"Ta không nói phải giết được Hồn Thú mới được điểm tối đa. Với lại Lâm Minh là Khống Chế Sư, trong suốt quá trình thi đấu hắn đều nắm vững tiết tấu trận đấu trong tay, khống chế vô cùng thành thục không cho Hắc Hùng cơ hội phản kháng. Điều này là tối cơ bản của một vị Khống Chế Sư, các ngươi hiểu chưa".
Nghe Giám Khảo giải thích, đám người âm thầm kinh ngạc không thôi.
"Thì ra là kiểm tra năng lực theo từng Hệ" có người nhận ra điểm trọng yếu.
Đứng cạnh Lâm Minh, Thanh Yến nhìn Lâm Minh với hai mắt tỏa sáng.
"Cảm ơn ngươi, ta đã hiểu rồi".
Lâm Minh biết phong cách chiến đấu của Thanh Yến rất dũng mãnh nhưng lại thiếu một đôi mắt nhìn toàn diện để nắm cục diện trận đấu trong tay. Đã mấy lần cậu nói nhưng Thanh Yến vẫn không hiểu lắm, nên lần này cậu giúp Thanh Yến biết thế nào là một vị Khống Chế Sư hợp cách.
Qua bài kiểm tra của Lâm Minh, những Khống Chế Sư sau đều thay đổi cách thi đấu không riêng gì Thanh Yến. Lúc đầu bọn họ nghĩ mọi cách giết chết hoặc làm Hồn Thú mất đi khả năng chiến đấu, nhưng bây giờ bọn họ dùng mọi cách để vây khốn Hồn Thú.
"Xem ra chúng ta và hắn chênh lệch quá lớn" những kẻ muốn đạp lên Lâm Minh đều thở dài tiếc nuối nhưng lại âm thầm phục Lâm Minh.
Kết thúc kiểm tra, Thập Đại Tân Sinh lại một lần nữa thay đổi. Lâm Minh thay thế Đoái Hạo Nhiên leo lên hạng ba, Thanh Yến lần đầu trở thành Thập Đại Tân Sinh. Đáng tiếc nhất là Phong Kình, vì muốn tranh đua với Lâm Minh mà hắn đã chọn Hồn Thú ba ngàn năm, nhưng rất tiếc hắn đã thất bại vì vậy để cho Thanh Yến vượt qua.
Lúc này bên trong một tòa tháp nhỏ có chín vị đang ngồi quanh một chiếc bàn lớn. Nếu ai thấy cảnh tượng này chắc phải nín thở chết mất, bởi vì chín vị này đều là Phong Hào Đấu La đại năng.
"Ta thấy học viên Lâm Minh tìm lực rất lớn, không hề thua kém Đường Nhật Tân" một lão phụ tóc bạc trong tay là tấm hình Lâm Minh nói.
"Ta tán thành với Vưu tỷ tỷ, đã lâu rồi Sử Lai Khắc không xuất hiện một học sinh Khống Chế hệ xuất sắc như vậy" một lão phụ khác nói. Hai người này một vị là Viện trưởng, một vị là Phó Viện Trưởng Ngoại Viện của Sử Lai Khắc.
"Vậy để Lâm Minh vào danh sách đề cử, tiếp theo là Đoái Hạo Nhiên" ông lão ngồi giữa nói tiếp.
"Học viên này tính tình háo thắng, quyết tuyệt. Là Thái Tử một nước nhưng tính tình nhỏ nhen, tìm lực thua Lâm Minh không chỉ là một bậc a" Vưu Viện Trưởng lắc đầu.
Thì ra chín người đang bàn luận về các học viên ưu tú năm nhất, nhưng để làm gì thì chỉ có họ mới biết.
CHƯƠNG 33: CHUNG ĐỘI VỚI KẺ THÙ.
Cuối tuần, đối với những học viên khác là ngày vui chơi, giải tỏa áp lực nhưng Lâm Minh vẫn phải đến phòng bệnh của học viện làm việc. Thứ nhất cậu cần điểm cống hiến, thứ hai cậu muốn nâng cao tay nghề làm việc của mình mau chóng lấy được bằng C Y Khoa.
Đúng là thế giới này Phụ Trợ loại Hồn Tu rất đa dạng, nếu mạnh mẽ họ còn có thể khởi tử hồi sinh. Nhưng những người như vậy rất ít, đa phần Phụ Trợ Hồn Tu đều chọn hướng Cường Hóa và Bảo Vệ, chỉ có những Võ Hồn đặc thù mới theo hướng Trị Liệu. Chính vì vậy dù có Phụ Trợ Hồn Tu nhưng bác sĩ vẫn là một ngành không thể thiếu ở nơi đây.
Bệnh nhân chủ yếu là các học viên, thương tích của họ chủ yếu là do luyện tập hoặc ra ngoài rừng rậm thực chiến gây nên.
"Học đệ Võ Hồn Phụ Trợ là gì, đội của huynh đang thiếu một Phụ Trợ nếu đệ đồng ý lần sau huynh sẽ dẫn đệ ra ngoài đi săn", lúc này một bệnh nhân đang được Lâm Minh băng bó vết thương hỏi. Ở thế giới này con người và Hồn Thú là hai cá thể không thể tách rời nhau, mối quan hệ đó không chỉ là địch thủ mà còn là hợp tác. Nhân loại săn Hồn Thủ và ngược lại, nó sẽ tạo ra một sự cân bằng nhất định cho Đại Lục này. Còn đối với những Hồn Thú sắp chết thì việc hiến dâng Linh Hồn của mình cho Hồn Tu sẽ giúp chúng có thể tiếp tục sinh tồn.
"Ta là Khống Chế Sư chứ không phải Phụ Trợ Sư, huynh tìm lầm người rồi" Lâm Minh cười nhẹ trả lời. Đây không phải lần đầu cậu bị nhận nhằm như vậy.
"A, Khống Chế Sư sao lại chọn ngành Y?" Tên bệnh nhân ngạc nhiên, theo hắn hai chức nghiệp này không hề có liên quan gì nhau.
"Tiểu Minh, có bệnh nhân" đột nhiên đạo sư gọi cậu.
Lâm Minh đi ra thì thấy đó là Lê Thành, hắn lúc này đang đau đớn nằm trên giường bệnh, bụng thì lũng một lổ lớn, máu ra không ngừng.
"Phải phẩu thuật gấp thôi" theo sự chỉ đạo của đạo sư, Lâm Minh và hai người nữa đi vào phòng phẫu thuật hổ trợ.
Gần hai giờ sau ca phẩu thuật cũng thành công.
"Dính trực diện một đòn của Nham Linh Thú mà vẫn còn sống, hắn cũng may mắn thật" vị đạo sư cảm khái.
Nham Linh Thú là loại Hồn Thú chỉ sống trong những núi lửa lớn, nó khá ôn hòa không chủ động tấn công người khác, nhưng một khi đã nỗi giận thì rất kinh khủng.
Ba ngày sau Lê Thành cũng tĩnh lại đúng lúc Lâm Minh đang kiểm tra vết thương của hắn.
"Là Tiểu Minh cứu ta sao" Lê Thành khàn khàn giọng hỏi.
Đút cho hắn ít nước, Lâm Minh ngồi bên giường trò chuyện với hắn. Lúc này đột nhiên Hoàng Quân đi vào, thấy Lê Thành đang cố nắm lấy tay Lâm Minh thì hắn hạ mắt xuống nhanh đi ra ngoài.
"Hoàng Quân, đến tìm ta hả" nghe tiếng động Lâm Minh quay lại thì thấy Hoàng Quân đang quay lưng đi.
"Là Trịnh Khôi chủ nhiệm gọi ngươi" Hoàng Quân nói nhưng không hề quay lại.
"Có chuyện gì sao?" Lâm Minh vuốt vuốt cầm suy nghĩ.
Trịnh Khôi dạo gần đây nhận được một danh sách, học viện muốn ông phải tập trung huấn luyện những người này. Khi cầm danh sách trong tay Trịnh Khôi còn rung rung không dám tin tưởng. Hắn biết đây là danh sách đề cử vào vị trí Sử Lai Khắc Thất Quái trong tương lai, đây không chỉ là vinh dự còn là khao khát của tất cả học viên trong Sử Lai Khắc này.
Sử Lai Khắc Thất Quái là bảy người mạnh nhất học viện dưới 25 tuổi, sẽ đại diện cho học viện tham gia Đại Lục Đoàn Thể Chiến năm năm một lần. Nhớ năm đó, Trịnh Khôi đã thất bại trong lần tuyễn chọn cuối cùng, đây là sự nuối tiếc cả đời của ông. Nhưng bây giờ lớp của ông lại có bốn người vào danh sách đề cử, nếu như bốn người đều thành công thì địa vị của ông trong học viện này sẽ nâng lên đáng kể a.
Khi Lâm Minh đến gặp Trịnh Khôi thì đã thấy Vương Nhã Khiêm, Đường Nhật Tân và Đoái Hạo Nhiên. Trịnh Khôi yêu cầu bốn người phải cùng nhau luyện tập từ đây cho đến hết năm, nghe vậy cả bốn người đều nhíu mày một cái.
"Lâm Minh, ai cho ngươi đụng vào địch thủ của ta".
Trong Rừng Nhân Tạo bốn người Lâm Minh đang bị một đàn sói vây công. Thấy Đoái Hạo Nhiên đang bị Lang Vương tấn công, Lâm Minh giúp đở hắn thì bị quát như vậy.
"Vậy thì có chết cũng đừng kêu ta" Lâm Minh bỏ qua hắn, giúp Vương Nhã Kiêm kiềm chân mấy con sói khác đang đợi thời cơ.
"Đường Nhật Tân, ngươi có ý gì đây?" Bên phía khác Đường Nhật Tân và Vương Nhã Khiêm đang tranh giành chém giết.
Một cuộc huấn luyện tưởng như bình thường, bây giờ đã trở thành một cuộc cãi vã sôi nỗi.
Đứng bên ngoài Trịnh Khôi mồ hôi đang túa ra như mưa, phía trước ông hai vị phụ nhân đang chấp tay nhìn bên trong.
"Sao lại cãi nhau lúc này chứ" Trịnh Khôi tức giận trong lòng. Hôm nay hai vị Viện Trưởng, Phó Viện Trượng đến xem mà lại xảy ra trò cười này.
"Xem hai bọn họ không thể hòa hợp được rồi" vị Phó Viện Trưởng nói.
Cùng lúc nay bên trong Đoái Hạo Nhiên hét lớn một tiếng đau đớn.
"Lâm Minh, là ngươi cố ý đúng không, ngươi biết Lôi Báo sẽ tấn công ta mà vẫn không thông báo" Đoái Hạo Nhiên trừng trừng mắt nhìn Lâm Minh.
"Là ngươi nói không cần ta giúp đở, giờ ngươi nói gì nữa" Lâm Minh liếc xéo hắn.
"Ngươi muốn chết" quá tức giận Đoái Hạo Nhiên đã xuất thủ đánh tới Lâm Minh.
"Ta sợ ngươi sao" Lâm Minh cũng không nhịn nữa, thế là một cuộc chiến nội bộ đã điễn ra. Tức nhiên kẻ thua cuộc chính là Đoái Hạo Nhiên, bởi vì Vương Nhã Khiêm cùng một đội với Lâm Minh.
"Cho chúng ra đi" Vưu Viện Trưởng lắc đầu. Xem ra học viện phải cần nghĩ biện pháp khác rồi, chứ như vậy không thể hổ trợ nhau còn gây tổn hại.
CHƯƠNG 34: VỀ NHÀ NGOẠI
Vừa bước ra ngoài, cả đám đã thấy vẻ mặt âm trầm của Trịnh Khôi, lần này ông cực kỳ mất mặt. Theo ông, hôm nay đám Lâm Minh đã bỏ qua một cơ hội ngàn năm có một, đâu phải lúc nào hai vị Viện Trưởng, Phó Viện Trưởng cũng đích thân đến xem học viên. Nếu thể hiện tốt nói không chừng còn được nhận làm đệ tử, phải biết hai vị đều là Phong Hào Đấu La à.
Lâm Minh cũng không quan tâm vẻ mặt của Trịnh Khôi, ai kêu ông ta ghép cậu với Đoái Hạo Nhiên làm gì.
"Các ngươi trở về đi" cuối cùng Trịnh Khôi cũng chỉ đành thở dài đuổi bốn người đi.
Qua hôm đó cuộc sống của Lâm Minh trở lại bình thường, tuy chạm mặt mấy người Đoái Hạo Nhiên trong lớp nhưng Lâm Minh đều coi bọn họ là không khí, điều này càng khiến chúng câm ghét cậu hơn.
Khác lạ nhất là việc Lê Thành thường xuyên đến tìm cậu, nhưng mõi lần Hoàng Quân xuất hiện thì hắn lại bỏ đi nhanh. Tuy Lâm Minh nghi ngờ nhưng cậu cũng không biết phải làm sao, tránh mặt Lê Thành thì không được còn thân thiết với hắn cũng không xong.
Chớp mắt tháng nghĩ đông cũng đến, vốn Lâm Minh muốn ở lại học viện làm thêm nhưng Lý Bích Trâm đã gọi điện kêu cậu về gấp.
Trên đường về Lâm Minh cũng không cô đơn bởi vì Hoàng Quân cũng xuất thân từ Thăng Long Đế Quốc, nhưng nhà của hắn ở Đế Đô. Lâm Minh nhã ý mời Hoàng Quân về Lâm gia nhưng hắn đã từ chối, không biêt sao làm nhưng dạo này Lâm Minh nhận ra giữa cậu và Hoàng Quân có một khoảng cách vô hình gì đó, không còn như trước nữa.
Lâm gia, hôm nay trang hoàn lộng lẫy, kẻ vào người ra tấp nập.
"Về rồi, Minh thiếu gia về rồi" gia đinh thấy Lâm Minh từ xa đã hét toáng lên.
"Haha, cháu ngoan của ta đã về rồi. Con vất vả rồi" Lâm Minh đứng hình khi Lâm Trường Thiên ôm cậu vào lòng.
Cực kỳ ngạc nhiên à, chưa bao giờ ông ta ôm cậu nên cảm giác lúc này của cậu không hề thoải mái. Cậu biết ông ta chỉ muốn lấy lòng cậu thôi, nếu cậu không thi đậu Sử Lai Khắc thì sao có thể nhận "đải ngộ" này.
Phía sau cha con Lâm Sơn, Lâm Ngọc tức nghiến răng, nghiến lợi. Lâm Hải đã lường trước kết quả này nên khi Lâm Minh còn nhỏ đã xử lý cậu, nếu ngày đó Lê Thành không xuất hiện kịp thì cậu đã chết rồi.
Tối đó Lâm gia tổ chức một buổi tiệc linh đình, không chỉ có người của Lâm gia mà những người có quan hệ với gia tộc đều được mời đến.
"Tiểu Minh, con giúp mẹ một chuyện này được không". Sau buổi tiệc Lý Bích Trâm hơi khó xử nói với Lâm Minh.
"Mẹ nói đi" dù không biết chuyện gì nhưng Lâm Minh đều sẽ giúp bà làm.
Thì ra là chuyện nhà ngoại của Lâm Minh - Lý gia ở Phúc Khang Trấn. Đây chỉ là một trấn nhỏ nên các luật lệ thường là tự quy định.
Lý gia ở đây cũng là một đại tộc, nhưng những năm gần đây lại xuống dốc không phanh, chủ yếu là do không có người kế nghiệp. Trong đám hậu bối dưới 20 tuổi của Lý gia bây giờ kẻ có tu vi cao nhất còn chưa được hai hoàn Đại Hồn Sư nữa.
Lý Bích Trâm kể mà buồn rười rượi, bà xuất thân từ Lý gia nên không hề muốn nhìn thấy cảnh Lý gia như bây giờ.
"Vậy mẹ muốn con làm gì?" Lâm Minh hỏi.
"Năm này sau là Phúc Khang Trấn thi đấu để giành quyền lợi cho mười năm tiếp theo. Mẹ hy vọng con đến giúp Lý gia một tay" Lý Bích Trâm thở dài.
Những năm gần đây quan hệ giữa Lý Bích Trâm và Lý gia cũng không tốt, bởi vì bên kia trách bà lấy chồng ở đại tộc mà không giúp gì cho gia tộc nhưng họ đâu biết tình cảnh của bà mới cải thiện cách đây không lâu.
Hôm sau Lâm Minh đích thân lái xe đưa Lý Bích Trâm về Phúc Khang Trấn. Chiếc xe này là hàng mới mà Lâm Trường Thiên mua tặng Lâm Minh, lúc trước Lâm Ngọc xin mà ông không cho nên hắn thấy Lâm Minh có được tức giận đỏ mắt mà không dám nói gì.
Từ Kim Du Tĩnh đến Phúc Khang Trấn khá xa, lại thêm Lâm Minh muốn ngắm cảnh nên trời chập tối mới đến Lý gia.
"A, tiểu cô về sao không thồn báo một tiếng, đây là Lâm Minh biểu đệ sao, đã lớn vậy rồi" một thanh niên kinh ngạc khi thấy Lý Bích Trâm, hắn là biểu ca của Lâm Minh tên là Lý Vân. Nhưng khi hắn nhìn đến chiếc xe còn sửng sốt hơn, hắn nhận ra chiếc xe hơn 15 vạn này, lúc trước thấy trên quảng cáo hắn đã thích rồi nhưng không dám mơ tới.
"Đúng là đại tộc có khác" hắn lắc đầu.
Việc Lý Bích Trâm bất ngờ trở về sau gần mười năm đã gây ra động tĩnh khá lớn ở Lý gia.
"Lão gia, tiểu cô trở về bất ngờ như vậy không lẽ biết chuyện chia tài sản" một phụ nhân là vợ của Đại bá Lâm Minh hỏi chồng mình.
"Cũng có thể, ta nghe nói tiểu cô ở nhà chồng cũng không tốt đẹp gì" Thím Ba của Lâm Minh xen vào.
Trong nhà chính, tuy không biết lý do Lý Bích Trâm trở về nhưng ông ngoại Lý Thịnh của Lâm Minh cũng tiếp đãi hai người khá chu đáo.
"Thấy chưa, coi nó ăn như ma đói vậy, chắc là về kiếm trác rồi" Thím Tư núp nhìn Lâm Minh ăn rồi nói với những người khác.
Nếu để Lâm Minh nghe những lời này chắc cậu tức chết quá, nguyên bửa ăn cậu có ăn được mấy miếng đâu.
"A, u...chiếc xe của ai đẹp quá vậy" đột nhiên bên ngoài một giọng phụ nữ chanh chua vang lên. Nghe vậy cả đám trong nhà chạy ùa ra xem.
"Đừng đụng vào, là xe của biểu đệ đấy" Lý Vân xua đám phụ nhân ra, nếu chiếc xe có hư hao gì làm sao đền đây.
Lúc này Lâm Minh cũng đi ra cùng với Lý Thịnh. Qua bửa ăn ổng nhận ra Lâm Minh không đơn giản như ông nghĩ, bởi vì ngồi trước một Hồn Tôn như ông mà cậu vẫn không hề tỏ ra lo sợ gì.
CHƯƠNG 35: MỞ MÀNG.
Lâm Minh rất ghét đồ của mình mà bị người khác đụng vào, nhưng dù sao đây cũng là nhà ngoại nên cậu chỉ nhíu mày không vui, chứ không hành động gì.
Dường như nhận ra Lâm Minh không vui, Lý Thịnh đứng cạnh tằng hắng hai cái rồi lên tiếng:
"Các ngươi dừng lại cho ta, còn ra thể thống gì nữa".
Nghe Lý Thịnh quát đám người cũng ngừng xờ xoạn chiếc xe mà đứng qua một bên. Nhưng lúc này lại có một đám con nít ùa tới:
"Gia gia, người mua một chiếc cho con y. Thạch Long bên kia đã có một chiếc" một đứa 12, 13 tuổi xin Lý Thịnh.
"Ngươi ngu quá, gia gia hết tiền rồi lấy gì mua. Hôm bữa ta thấy gia gia đem đồ trong nhà bán đi nữa nè" một đứa khác chen vào.
Lúc này mặt Lý Thịnh đã chuyển sang tím xanh.
"Đi vào nhà mau" ông quát lớn cả đám lớn, nhỏ đều râm gấp làm theo. Lý Thịnh hơi ngượng nhìn Lâm Minh một cái rồi cũng vào nhà. Ngày đó cả Lý gia này nặng nề chỉ trích Lý Bích Trâm, bây giờ lại để lộ ra tình cảnh này, ông rất mất mặt.
"Bích Trâm, lần này con về có việc gì không?" Vào nhà Lý Thịnh hỏi thẳng luôn.
"Lần này con về là giúp Lý gia trong thi đấu sắp tới"
"Thi đấu đơn, Võ Hồn Phụ Trợ của muội giúp được gì" Đại bá chen vào.
"Là Tiểu Minh, không phải muội"
"Tiểu Minh, nó không phải phế Võ Hồn sao" Nhị bá ở một bên ngạc nhiên.
"Phế Võ Hồn? Là kẻ nào nói" Lý Bích Trâm tức giận đứng lên. Con của bà ưu tú như vậy mà dám nói Phế Võ Hồn, hỏi sao bà không tức cho được.
"Là nhị ca của Lâm Hải nói. Mấy năm trước chúng ta định đi thăm muội nhưng hắn nói gia đình muội đang bị Lâm gia chủ ghét bỏ vì Tiểu Minh là Phế Võ Hồn. Hắn còn kêu chúng ta đừng có gặp muội" Đại bá kể lại.
"Khốn khiếp lại là hắn, để coi lần này hắn còn gì để nói" Lý Bích Trâm ngay lập tức điện về cho Lâm Hãi. Bên kia Lâm Hải nghe vậy đã nhanh chóng đi tìm Lâm Trường Thiên.
"Vậy là Tiểu Minh không phải Phế Võ Hồn à" Tam bá còn ngu ngơ hỏi.
"Không" Lý Bích Trâm hét lớn, bà ghét nhất ai nói xấu Lâm Minh.
Buổi nói chuyện nhanh chóng kết thúc khi Lý Thịnh kêu tất cả im lặng. Sau đó Lý Bích Trâm cũng kéo Lâm Minh về phòng nghĩ ngơi.
"Cha, nhờ vào Lâm Minh đuọc không, không chừng là có âm mưu gì đó". Đợi Lâm Minh đi xa Đại bá mới nói.
"Giờ chúng ta đã không còn lựa chọn nào khác, phải liều thôi" Lý Thịnh không tin tưởng Lâm Minh nhưng ông ta bất buộc phải đánh cược, hy vọng thực lực của Lâm Minh không tệ.
Sáng hôm sau, bởi vì ở Lý gia không thoải mái nên Lâm Minh đã lái xe đi ra ngoài. Lúc cậu vừa vào xe thì một đám con cháu Lý gia đã ùa tới, xin đi cùng.
"Thật thoải mái à, hơn xa xe của tên Thạch Long kia" trên xe một đứa khen nức nở.
Việc Lâm Minh đến Lý gia nhanh chóng được truyền ra, mấy gia tộc khác biết tin đều phái người tìm hiểu về cậu.
"Để ta xem kẻ đến từ Hành Tĩnh lợi hại cở nào" những thanh niên tuấn kiệt của các gia tộc đó đều cùng nhau coi Lâm Minh là địch thủ.
Mấy ngày sau thi đấu cũng diễn ra, quảng trường lớn đã tập trung rất nhiều người.
"Lý gia đến rồi. Là kẻ đó đến từ Hành Tỉnh sao?" Xung quanh nhìn thấy Lâm Minh đều bàn luận.
Phúc Khang Trấn có ngũ đại gia tộc và nhiều tiểu gia tộc khác, vì vậy mỗi lần thi đấu đều có rất đông người tham gia. Thi đấu chia ra làm ba nhóm tuổi, thamh niên dưới 20, trung niên và lão niên.
Trung niên và lão niên đa phần đều có thực lực ngang nhau, nên thi đấu của các thanh niên mới hấp dẫn và có tính quyết định nhất.
Thật sự đúng như vậy, không tính các tiểu gia tộc, nhóm lão niên của ngũ đại gia tộc thi đấu đều kết thúc hòa nhau, dù sao thực lực của bọn họ đều là Hồn Tôn không chênh lệch nhiều.
Ở bảng trung niên cũng khá giống vậy, tuy cũng có thắng bại nhưng tỉ lệ giữa các gia tộc khá gần nhau.
Đến phiên các thanh niên thi đấu thì không khí mới sôi nỗi lên hẳng, dù sao đây cũng là hy vọng của các gia tộc trong lương lai.
CHƯƠNG 36: ĐƠN GIẢN.
Đám thanh niên đợi đến lúc này cơ hồ đã hết nhẫn nại. Trọng tài vừa hô một tiếng đã có kẻ nhảy lên lôi đài khiêu chiến.
Thi đấu theo dạng khiêu chiến giữ lôi đài, xếp hạng dựa theo số đối thủ đánh bại, vì vậy những thiên kiêu trong trấn đều muốn lên trước thể hiện bản thân.
"Lý Vân, ngươi lên đây" trên đài một thanh niên tên Thạch Hầu chỉ tay về Lý Vân khiêu chiến. Nghe người chỉ đích danh mình, Lý Vân nhanh chóng đi lên ứng chiến.
"Kaka, ngươi chết chắc rồi" Thạch Hầu cười lớn, Võ Hồn Bạch Hầu và hai hồn hoàn màu vàng của hắn hiện ra.
"Ngươi đã đột phá Đại Võ Sư, sao có thể" Lý Vân kinh ngạc, hai người đều là đối thủ từ nhỏ thực lực ngang nhau, nhưng tại sao giờ hắn mới 18 cấp Hồn Lực mà Thạch Hầu lại đột phá 20. Ở Phúc Khang Trấn này dưới 20 tuổi mà được hai Hoàn Đại Hồn Sư đã xếp vào thiên kiêu, trụ cột của cả gia tộc rồi.
"Ngươi sử dụng Hồn Quả?" Lý Vân cắn răng hỏi, hắn chỉ nghĩ ra đáp án này thôi.
"Đúng vậy, nếu không phục ngươi về kêu gia gia ngươi mua Hồn Quả cho ngươi đi" Thạch Hầu trêu chọc làm Lý Vân đỏ mặt. Ai không biết Lý gia xuống dốc không phanh, tiền đâu mà mua Hồn Quả.
Nhìn dáng vẻ nho nhả của Lý Vân như vậy, Lâm Minh không ngờ Võ Hồn của hắn lại là Con Mũi thật lớn. Tâm lý đã bất ỗn cộng thêm chênh lệch một Hồn Hoàn, chẳng bao lâu Lý Vân đã thua thãm hại.
"Lý Vân đã thua xem như Lý gia hoàn toàn thất bại rồi" có người cảm thán.
"Không phải con của Bích Trâm tiểu thư về rồi sao, nghe nói là đến từ đại tộc ở Kim Du tỉnh a"
"Chỉ là đứa bé 15, 16 tuổi thì giúp được bao nhiêu chứ" có kẻ tự cho thông minh phán xét.
Lâm Minh ngồi nghe chỉ buồn cười, đúng là ếch ngồi đấy giếng. Đột nhiên ánh mắt Thạch Hầu chỉa về hướng cậu:
"Ngươi là kẻ đến từ Hành Tỉnh phải không, lên đây tiếp ta vài chiêu" Thạch Hầu thắng một trận nên tâm trạng cực kỳ tự mãn.
Nghe Thạch Hầu khiêu chiến, xung quanh đều đổ dồn ánh mắt về phía Lâm Minh.
"Tiểu Minh, nếu không được thì từ bỏ đi" Lý Thịnh nói nhỏ, dù sao Lâm Minh là con cháu trực hệ của Lâm gia, nếu cậu bị thương ông sẽ khó giải thích với bên kia a.
Lý Thịnh vừa dứt lời thì Lâm Minh đã đứng lên, cậu đặt Bobo đang ngủ tròn lòng mình xuống ghế rồi từ từ bước lên.
"Thật đáng yêu nha" có nữ hài nhìn Bobo yêu thương hét lớn.
"Hừ, nam nhân mà nuôi thú cưng thật mất mặt" có kẻ lại khinh thường.
Lâm Minh vừa lên lôi đài, chưa đợi trọng tài hô "bắt đầu" Thạch Hầu đã tấn công tới.
"Bang...." mọi người chưa kịp biết chuyện gì xảy ra thì Thạch Hầu đã nằm chỏng vó dưới lôi đài.
"Lý gia thắng" trọng tài lấy lại tinh thần trước hô lớn.
"Chuyện gì đã xảy ra?" Có người còn chưa hiểu gì.
"Ngươi sử dụng yêu thuật gì" Thạch Hầu đỏ mặt hét lớn, bị thua nhanh chóng vậy khiến hắn mất hết mặt mũi.
"Im miệng, lui vào" Thạch gia chủ tức giận đuổi Thạch Hầu vào trong. Thua rồi còn chống chế là hành vi xấu hổ nhất.
Thấy Thạch Hầu bị thua cuộc, những người khác muốn khiêu chiến Lâm Minh nhưng đều khá ái ngại.
"Từ lôi thiếu gia đến" nghe tiếng hô Lâm Minh quay lại, đó là một thanh niên cao lớn khuôn mặt nghiêm nghị.
"Ta sẽ đấu với ngươi" Từ Lôi bước lên lôi đài, nhìn thẳng vào Lâm Minh.
"Ta là Từ Lôi đến từ Thăng Long học viện" hắn giới thiệu trước, đây là tác phong của cường giả khi lên lôi đài.
"Lâm Minh" cậu trả lời ngắn gọn.
Lúc này Lâm Minh đã xuất Võ Hồn của mình ra, Từ Lôi đáng được xem là một đối thủ chân chính.
"Là Hồ Điệp sao, có thể đấu với Tuyết Sư của Lôi thiếu gia không?" Có kẻ nghi ngờ, theo bọn họ Võ Hồn càng uy phong càng mạnh.
"Hồ Điệp?" Từ Lôi nhíu mày như nhớ gì đó nhưng hắn vẫn tấn công tới.
"Tuyết Sư Cuồng Nộ" cả thân thể Từ Lôi nhào tới Lâm Minh.
"Tê Liệt,...bang..." một vòng Hồn Hoàn Tím xuất hiện, sau đó thân thể Từ Lôi ngã xuống.
"A, ngàn năm Hồn Hoàn. Ông trời ơi" xung quanh đều đứng dậy, kẻ cả Lý Thịnh. Ông không dám tin Hồn Linh đầu tiên của Lâm Minh lại là Ngàn năm à.
"Tuyết Sư Hóng" Từ Lôi xuất ra Hồn Kỹ thứ hai của mình.
"Bang..." mọi người đều ôm tai minhg lại nhưng Lâm Minh chỉ đứng đó không hề nhút nhít. Chỉ là Hồn Kỹ Niệm Lực đã được tung ra khống chế thanh âm.
"Đến phiên ta, Tê Liệt" vẫn chiêu củ nhưng Từ Lôi không thể tránh được.
"Niệm Lực, ầm..." Lâm Minh quẳng Từ Lôi ra ngoài.
"Từ Lôi thua, sao có thể" mọi người không dám tin, Từ Lôi là thanh niên mạnh nhất trấn này a, có người nói hắn có thể sẽ đột phá Hồn Tông, đưa Phúc Khang Trấn lên tầm cao mới a.
"Ngươi là ai?" Từ Lôi đứng lên ôm đầu hỏi lớn. Hắn nhớ ra một người nhưng không dám tin.
"Lâm Minh, Sử Lai Khắc học viên" bây giờ Lâm Minh mới giới thiệu đầy đủ.
"Sử...Sử Lai Khắc" Từ Lôi mở lớn đôi mắt.
"Lâm Minh, Sử Lai Khắc. Ngươi là kẻ đó, không ngờ Từ Lôi ta lại có cơ hội đấu với học viên Sử Lai Khắc a" Từ Lôi cười lớn.
"Cho ta hỏi một câu vô lễ, thực lực của ngươi là gì" Từ Lôi hít sâu hỏi.
Lâm Minh trả lời hắn bằng cách xuất ra ba Hồn Hoàn Tím của mình, thấy vậy không riêng gì Từ Lôi mà cả những người xung quanh đều hít khí lạnh.
CHƯƠNG 37: LÊ THÀNH - HOÀNG QUÂN.
Ngoài Lý Bích Trâm ra còn lại ai cũng đều trố mắt nhìn Lâm Minh như quái vật. Mới 15, 16 tuổi đã ba hoàn Hồn Tôn là chuyện kinh thiên động địa nhất mà những người ở đây không dám tưởng tượng a.
Trong đám người, Thạch gia chủ là người nhanh nhạy nhất, ông mau chóng đi đến chổ Lý Thịnh, chấp tay chúc mừng:
"Lý gia chủ chúc mừng nha, ngoại tôn của ông đúng là rồng trong loài người a"
"Haha, Tiểu Minh chỉ là vừa vận về thăm nhà ngoại mới tham gia thi đấu, mong mọi người thứ lỗi a" Lý Thịnh ra vẻ ái ngại như là chuyện không tính trước vậy. Xung quanh thấy vậy đều thầm khinh bỉ trong lòng nhưng vẫn học theo Thạch gia chủ miệng tươi cười chúc mừng. Có thể họ không biết Sử Lai Khắc là gì nhưng họ biết ba Hoàn Hồn Tôn mạnh mẽ như thế nào, dù sao các đại gia chủ ở đây cũng chỉ Hồn Tôn mà thôi.
"Sau này Minh thiếu gia trở thành Hồn Vương, à không Hồn Đế thì Lý gia sẽ lên tầm cao mới rồi" có người cảm thán. Đối với bọn họ Hồn Tông đã là bá chủ huống chi đến Hồn Đế, còn cao hơn nữa thì họ không dám nghĩ.
Với sự cường thế của Lâm Minh không kẻ nào dám khiêu chiến nữa, kết thúc thi đấu Lý gia không chỉ giữ được quyền lợi mà còn nhiều hơn trước.
Bây giờ cả Lý gia này thấy mẹ con Lâm Minh đều bưng ra vẻ mặt hoa nở, lấy lòng tuyệt đối. Mấy vị bá mẫu của Lâm Minh còn muốn gửi con mình vào học viện Sử Lai Khắc, bị Lý Thịnh mắng cho một trận mới thôi.
Giúp đở Lý gia xong Lâm Minh và Lý Bích Trâm cũng trở về, cậu định trong khoảng thời gian nghĩ đông còn lại sẽ vào bệnh viện Lâm gia làm việc.
Đối với chuyện này cao tầng Lâm gia đều vui vẻ chấp nhận, chỉ riêng cả nhà Lâm Ngọc phản đối thôi. Họ sợ Lâm Minh sẽ cướp đi hết tài sản Lâm gia mà họ đã dầy công tính toán mười mấy năm nay. Nhưng bây giờ tiếng nói của họ đã vô dụng, Lâm Minh vẫn vào bệnh viện làm việc.
Trong lúc này ở Thăng Long Đế Đô có hai người đang đứng đối diện nhau, nếu Lâm Minh ở đây sẽ nhận ra đó là Lê Thành và Hoàng Quân.
"Bóp..." một cái tát trời gián, Lê Thành đánh Hoàng Quân chảy cả máu miệng.
"Ngươi đừng tưởng vào Sử Lai Khắc được thì đã đứng ngang được với ta. Ngươi chỉ mãi là một đứa ca kỷ được ta bao nuôi mà thôi" Lê Thàng chỉ tay mắng.
"Tại sao, ta có gì không tốt" Hoàng Quân đau đớn nhìn Lê Thành.
"Ngươi xuất thân là một ca kỹ thì mãi mãi vẫn vậy, trừ phi ngươi trở thành một kẻ không ai dám ngước nhìn thì ngươi mới thoát khỏi nhơ danh này. Thân là Quốc Chủ tương lai ta không thể lấy một ca kỹ dù là thiếp thất" từng chử của Lê Thành như ngàn mũi kim đâm vào tim Hoàng Quân vậy.
"Ca kỹ thì đã sao, ta đã làm gì sai chứ" Hoàng Quân khóc nói.
"Ngày ngươi chấp nhận bán mình làm công cụ phát tiết cho ta thì ngươi đã hủy đi danh dự của mình rồi"
"Haha, danh dự, ngày đó ta có sự lựa chọn sao" Hoàng Quân đứng dậy đối mặt với Lê Thành.
Hoàng Quân xuất thân từ một gia tộc hành nghề ca kỹ, cha hắn cũng vậy, mẹ hắn cũng vậy, cả nhà hắn đều vậy. Năm đó khi mới sáu tuổi hắn nhìn thấy cô của mình bị chính chồng bà đánh đuổi ra khỏi cửa, ấm ức mà tự sát. Từ đó hắn đã quyết phải trở nên mạnh mẽ để không ai dám khinh thường mình nữa, nhưng ông trời không bao giờ toại lòng người. Hắn có Võ Hồn, Hồn Lực nhưng gia tộc lại không thể cung cấp tài nguyên cho hắn tu luyện được.
Từ sáu tuổi Hoàng Quân đã biết đi làm thêm, nhưng chỉ có những gốc khuất xã hội mới chấp nhận một đứa bé như hắn tới làm. Và công việc của hắn là tiếp rượu cho những kẻ biến thái thích ấu niên.
Còn nhớ năm đó khi vừa tròn chín tuổi thì cha mẹ hắn bị một quý tộc đánh cho sắp chết chỉ vì hát không đúng yêu cầu của ông ta. Khi rơi vào vựt thẩm thì đúng lúc này Lê Thành xuất hiện, hắn mún mua Hoàng Quân năm năm bù lại là một khoảng tiền rất lớn. Năm năm trôi qua, Hoàng Quân một mực cố gắng chỉ để đuổi kịp Lê Thàng mà thôi.
Nhưng cuối cùng ông trời lại trêu ngươi hắn, chẳng lẻ chỉ vì một cái xuất thân mà hắn mãi mãi bị khinh thường vậy sao.
"Ta sẽ trở thành cường giả, sẽ trở thành một Phong Hào Đấu La" Hoàng Quân lau nước mắt nói với Lê Thành, nhưng cũng là nói với mình.
"Haha, kẻ vào Sử Lai Khắc rất nhiều nhưng có mấy ai trở thành Phong Hào Đấu La" Lê Thành còn không nghĩ mình sẽ thành Phong Hào Đấu La huống chi là Hoàng Quân.
"Sẽ có ngày đó, ngươi phải hối hận" Hoàng Quân nói xong thì chạy nhanh đi, nhưng vừa quay lưng hai hàng lệ lại rơi.
CHƯƠNG 38: TẬP KÍCH.
Từ ngày vào bệnh viện làm Lâm Minh càng khiến cho nhiều người khâm phục hơn, cậu không chỉ là học viên của học viện lớn nhất Đại Lục mà Y nghề còn tốt nữa, đã có nhiều gia tộc mắp mé muốn gả con gái cho cậu rồi. Lý Bích Trâm hiểu tính cách của Lâm Minh không thích bị sắp đặt nên đã từ chối rất nhiều cuộc hẹn.
Hôm nay, khi vừa ra khỏi phòng phẩu thuật thì có người thông báo nói Hoàng Quân điện thoại đến tìm cậu. Hắn nhờ cậu giết Hồn Thú trong Truyền Linh Tháp, đây là chuyện Lâm Minh không ngờ tới a.
"Sao không đợi về Sử Lai Khắc mua luôn, Hồn Linh ở đó tốt hơn nhiều chứ?" Lâm Minh hỏi.
"Hồn Linh thích hợp mới là điều quan trọng nhất. Võ Hồn của ta không mạnh nên nếu không cẩn thận sẽ bị phản phệ" Hoàng Quân giải thích.
Vậy là lịch trình của Lâm Minh phải thây đổi rồi, cậu giúp Hoàng Quân giết Hồn Thú xong sẽ về Sử Lai Khắc luôn.
Hôm nay mưa bụi lất phất, tài xế đang chở Lâm Minh ra sân bay thì đột nhiên bầu trời tối ôm lại.
"Bùm..." chiếc xe bổng nhiên bị công kích. Lâm Minh nhanh chay bay ra ngoài.
"Bụp..." tên tài xế bị thứ gì đó cắt đứt cổ, chết ngay lập tức.
"Các ngươi là ai?" Xuất hiện trước mắt Lâm Minh là ba người, hai nam một nữ. Thanh đao lên tay cô gái còn đang rỉ máu, chính cô ta đã giết chết tài xế.
"Học viên Sử Lai Khắc đúng là không tệ" cô gái cười khích lệ, nhưng sau đó cô ta đã xuất hiện phía sau Lâm Minh, một đao chém tới.
"Thuấn Di" Lâm Minh né lưỡi đao đó, ngay lập tức tung ra Tê Liệt.
"Haha..." cô gái vẫn tươi cười đứng đó.
"Vô dụng thôi, chúng ta đã có chuẩn bị rồi".
"Ngao..." lúc này hai nam nhân cũng xuất ra Võ Hồn là hai con sói nhào tới tấn công Lâm Minh. Hai con sói này toát ra Tà khí mãnh liệt cho biết chúng là Tà Hồn Tu.
"Niệm Lực" nhờ những mãnh vở của chiếc xe mà Lâm Minh đã chặn lại được hai người.
Biết không phải đối thủ nên Lâm Minh đã nhanh chóng bay đi, nhưng cô gái cầm đao đã chặn đường của cậu.
"Hôm nay ngươi chết chắc rồi" Cô ta nhìn Lâm Minh như một con cá nằm trên thớt vậy.
"Niệm Lực" biết lần này khó thoát vì vậy Lâm Minh liều một phen, ý định khống chế cô gái làm con tin.
"Ngao... bụp.." như biết suy nghĩ của Lâm Minh, hai tên Võ Hồn Sói đã đánh tới cắt ngang Niệm Lực, đồng thời đánh cậu trọng thương.
"Sao các ngươi muốn giết ta" Lâm Minh ôm vai phải đang bị hắc khí ăn mòn hỏi, có chết cậu cũng muốn biết nguyên nhân. Nếu cậu không lầm thì ba người này đều sắp đột phá Tồn Tông, bọn chúng lại là Tà Hồn Tu nên Lâm Minh biết mình sắp xong rồi.
"Ngươi về hỏi nhị bá của ngươi đó, à ta ngốc nữa rồi ngươi sâp chết sao hỏi được" cô gái trêu chọc cậu.
"Lâm Sơn, lại là hắn" Lâm Minh rít trong miệng câm hận.
"Nói đủ rồi, chết đi" cô gái trợn mắt nhắm tới Lâm Minh bổ đao xuống.
Nhưng lúc này hai mắt Lâm Minh lóe sáng.
"Thuấn Di - Niệm Lực" cậu biến ra sau hai nên nam nhân khống chế những mãnh kim loại của chiếc xe bắn tới.
"Á..." bị những mãnh kim loại đâm vào cơ thể, hai bọn chúng hét lên đau đớn.
"Xẹt..." cùng lúc này hai cây dao nhỏ đã bắn tới, nhưng rất tiếc nó chỉ xước qua cổ bọn chúng.
"Ngươi đáng chết" thấy đồng bọn của mình bị thương nghiêm trọng như vậy cô gái tức giận ra sát chiêu.
Một cây dao nữa được phóng ra nhưng đã bị cô gái chém bay đi. Trong lúc Lâm Minh nghĩ mình chết chắc rồi thì đột nhiên cơ thể cô ta bị một vòng hâc khí bao phủ. Hắc khí này không man rợ, huyết tinh như Tà Hồn Tu mà nó tinh khiết hơn rất nhiều.
"Á..." cô ta hét lên đâu đớn, từ từ ngã xuống chết trong sự kinh ngạc của Lâm Minh. Hai tên nam nhân cũng không thoát được, bọn chúng giống như cô gái chết ngay sau đó.
"Chuyện gì đã xảy ra?" Lâm Minh ngu ngơ tự khỏi.
Đúng một nơi gần đó Bobo đã thu lại sát khí trong mắt và móng vuốt lại. Nếu Lâm Minh nhìn thấy sẽ không dám tin đây là thú cưng của mình đâu. Tiếp đó nó chạy nhanh lại chổ Lâm Minh liếm liếm vết thương của cậu.
"Ta không sao đâu, đây là Tà Khí ngươi đừng đụng vô" Lâm Minh yêu thương ôm Bobo cố đứng dậy.
Nhưng kỳ tích đã xảy ra, Tà khí dần biến mất, vết thương giảm nhẹ hẳn.
"Chẳng lẻ đây là kỷ năng của ngươi sao?" Lâm Minh ôm nó nói nhỏ. Tuy nhiên đáp lại cậu chỉ là những cái dụi đầu của Bobo. Lâm Minh không nghĩ nữa mà ôm Bobo đi đến bệnh viện. Xem ra cậu có chuyện phải làm trước khi rời đi rồi.
CHƯƠNG 39: Hồn Linh thứ hai của Hoàng Quân.
Mang theo một thân thương tích trở về, Lâm Minh làm cả Lâm gia đều hoảng loạn cả lên.
"Tiểu Minh, con bị làm sao vậy" Lý Bích Trâm lả chả khóc, ôm Lâm Minh hỏi.
"Con không sao, kêu Lâm Sơn lại đây" Lâm Minh quay qua nhìn Lâm Trường Thiên.
"Chuyện này lại có liên quan đến hắn sao" Lý Bích Trâm tức giận ngưng cả khóc, gia đình của bà đã làm gì sai với tên Lâm Sơn đó chứ mà cứ hết lần này đến lần khác bị hắn hãm hại.
"Đưa Lâm Sơn đến" Lâm Trường Thiên sầm mặt nói với đại bá Lâm Vân.
Không lâu sau Lâm Sơn đến, Lâm Minh câm hận nhìn hắn nhưng cậu vẫn cố kìm lại.
"Vì sao cấu kết với Tà Hồn Tu giết ta" Lâm Minh hỏi một câu làm mọi người đều hít thở không thông. Mỗi việc cấu kết với Tà Hồn Tu đã là tội chết rồi, đây còn là Nhị bá muốn giết chết cháu mình nữa chứ
"Ngươi nói gì ta không hiểu" Lâm Sơn giả bộ ngu ngơ.
"Tiểu Minh con có bằng chứng gì không, ta biết Nhị bá con không tốt nhưng cũng không dám cấu kết với Tà Hồn Tu giết con đâu" Lâm Trường Thiên xen vào.
"Bằng chứng, tốt. Vậy ta lấy bằng chứng ra cho các ngươi" Lâm Minh quăng một cây viết nhỏ lên bàn, đây chính là máy ghi âm a.
"Sao các ngươi giết ta - ngươi về hỏi nhị bá của ngươi đó...." trong máy ghi âm bắt đầu phát ra đoạn đối thoại của Lâm Minh và bọn Tà Hồn Tu.
"Không phải, là ngươi vu khống ta. Cha, ta không có, người phải tin ta à" Lâm Sơn hoảng loạn ôm chằm lấy tay Lâm Trường Thiên luôn miệng chối tội.
"Tiểu Minh, đây chỉ là một đoạn đối thoại nhỏ, ta thấy..." Lâm Trường Thiên dường như có ý muốn bao che Lâm Sơn.
"Cha, sao người nói vậy được. Nếu như hôm nay Tiểu Minh trở về bằng một cái xác thì người còn nói vậy không" Lâm Hải cắt đứt lời ông ta.
"Ta sẽ nhờ Liên Bang điều tra việc này, đến lúc đó đừng trách ta vô tình" Lâm Minh quyết không nhân nhượng nữa. Lâm Sơn đã hai lần uy hiếp tính mạng của cậu rồi.
"Tiểu Minh không được, nể tình gia gia tha thứ cho Nhị bá con lần này đi" Lâm Trường Thiên lúc này mới bọc lộ rỏ ràng là ông vẫn thương Lâm Sơn nhất.
"Gia gia, ta khuyên người một câu, bao che cũng là tội chết đó, nói không chừng cả Lâm gia này cũng phải liên lụy" Lâm Minh gạt tay Lâm Trường Thiên ra bỏ đi.
Lâm Trường Thiên biết mạng Lâm Sơn khó giữ rồi, bây giờ nhìn ông như già hơn mười tuổi vậy.
"Sơn nhi, ngươi trốn đi" Lâm Trường Thiên không thể trơ mắt nhìn Lâm Sơn chết được.
Lâm Minh biết thế nào chuyện này cũng xảy ra, nếu Lâm Trường Thiên không thả Lâm Sơn đi thì cậu còn cho hắn chết một cách nhẹ nhàng, còn bây giờ thì không được nữa rồi.
Lâm Sơn chưa trốn được bao xa đã bị bắt lại, chỉ mất hai ngày điều tra hắn đã bị kết tội và xử tử một ngày sau đó.
"Lâm Minh, ta muốn giết ngươi" Lâm Ngọc hay tin cha mình bị xử tử thì trở nên điên cuồng đến tìm Lâm Minh trả thù.
"Bùm..." nhưng hắn sao có thể là đối thủ của Lâm Minh được, chỉ sau máy chiêu hắn đã bị đánh văng ra đất.
"Tự gây nghiệt đừng trách người khác" Lâm Minh bỏ lại một câu rồi đi ra ngoài.
Cậu biết Lâm Sơn chết vẫn chưa hết chuyện, Lâm Ngọc cũng là một mối nguy hiểm mà cậu cần đề phòng. Nhưng ngay lúc này cậu không thể làm gì hắn được, bởi vì nếu làm quá trớn thì Lâm Trường Thiên sẽ phản kháng dử dội.
Hôm sau dận cha mẹ cẩn thận xong Lâm Minh cũng lên đường đi đến Thăng Long Đế Đô để gặp Hoàng Quân. Lúc đầu hắn định mướn khách sạn cho Lâm Minh ở nhưng mẹ hắn bất ngờ xuất hiện đã nhiệt tình mời Lâm Minh về nhà.
Hoàng gia cũng là một gia tộc nhưng rất nhỏ, chín phần mười người đều không phải là Hồn Tu, bây giờ Hoàng Quân chính là người có tu vi cao nhất ở Hoàng gia. Vào nhà nhìn thấy những nhạc cụ Lâm Minh rất thích, kiếp trước cậu thích đàn nhưng không học được nên bây giờ cậu rất vui vẻ yêu cầu Hoàng Quân dạy mình đàn. Đối với nghề nghiệp của gia tộc mình Hoàng Quân rất bài xích nhưng vì Lâm Minh yêu cầu nên hắn đành miễn cưỡng dạy cậu đánh một đoạn nhạc ngắn.
Ở lại một đêm, sáng hôm sau hai người xuất phát đến Truyền Linh Tháp. Hoàng Quân là Cương Công nên theo quy định được nhờ hai người nữa giúp đở nhưng ở đây hắn không có bạn bè nào nữa, chỉ có hắn và cậu hai người mà thôi.
Không suy nghĩ, vừa tới nơi Hoàng Quân đã chọn chiến đấu với Ngân Tinh Điểu. Thấy lựa chọn thì Lâm Minh đã biết ý định của hắn liền, hắn đây là muốn cường hóa tối đa sức chịu đựng của Võ Hồn đây mà.
Không khuyên nhủ gì Lâm Minh tôn trọng quyết định này của Hoàng Quân cho dù đó là một con đường liều lĩnh.
Ngân Tinh Điểu sức tấn công không cao nhưng với bộ lông trắng dầy của mình nó phòng ngự cực mạnh.
Với hai tuyệt kỹ Cường Hóa và Phản Đoàn, đã có mấy lần Ngân Tinh Điểu sắp trốn thoát rồi. Phải mất rất nhiều sức Lâm Minh và Hoàng Quân mới hạ gục được nó.
Tính ra Hoàng Quân rất may mắn, sau khi hấp thu Ngân Tinh Điểu hồn kỹ nó mang lại cho hắn lại là Phản Đòn. Không phải Hồn Linh nào cũng cung cấp kỹ năng mạnh nhất của mình, vì vậy vận số cũng là điều rất quan trọng.
CHƯƠNG 40: BỈ NGẠN ĐẤU LA.
Giúp đở Hoàng Quân xong, hai người bắt đầu rời đi Thăng Long Đế Đô trở về Sử Lai Khắc. Đầu năm còn có một trận kiểm tra nghiêm ngặc nữa, nên Lâm Minh muốn dồn lực để tăng hạng trong lần này.
Mấy ngày sau các học viên bắt đầu trở về, cho đến trước ngày khai giảng tất cả đều có mặt đông đủ để kiểm tra đầu năm.
Điều Lâm Minh không ngờ tới đó là Đường Nhật Tân đã thông qua khảo hạch nội môn, nhưng lúc này đây hắn vẫn tiến đến kiểm tra, nguyên do duy nhất chỉ để khiêu chiến Vương Nhã Khiêm.
Kiểm tra sơ bộ lần này không có gì bắt ngờ, do Đường Nhật Tân đã vào nội môn nên Vương Nhã Khiêm lên hạng nhất còn Lâm Minh cũng chen lên hạng hai, Phong Kình cũng được lợi đi vào top mười. Ngay sau đó là vòng khiêu chiến bắt đầu diễn ra.
Lúc này trên lôi đài hai thân ảnh đang quằn lấy nhau, mỗi chiêu thức đều ác liệt không nhân nhượng.
"Vương Nhã Khiêm này nếu trở thành Hồn Tông còn mạnh hơn Đường Nhật Tân một bậc a" có người quan sát cuộc chiến nói.
Đường Nhật Tân đã là Hồn Tông còn thông qua khảo hạch nội môn, nhưng giờ đây không hề có nữa điểm ưu thế trước Vương Nhã Khiêm.
"Cậu ta lại mạnh thêm a" Khúc Nhân cân môi, biết bao giờ hắn mới đuổi kịp người ta đây.
Trên lôi đài càng chiến càng hăng, đã có vết thương và máu xuất hiện rồi nhưng cả hai đều không dừng lại.
Đường Nhật Tân đã cuồng, Vương Nhã Khiêm còn điên hơn. Với bất lợi một Hồn Hoàn nhưng hắn vẫn không lùi bước, đến lúc này đám học viên đều bắt đầu sợ hãi rồi.
"Dừng lại, hai ngươi hòa nhau" thấy không ổn, vị trọng tài ra hiệu dừng lại.
Không cam tâm cả hai đều dành cho nhau cặp mắt đỏ ngầu.
"Vào nội môn ta sẽ nghiền ép được ngươi" Đường Nhật Tân tự tin nói.
"Ta chờ" nhưng Vương Nhã Khiêm không quan tâm đến, hắn cũng sẽ vào nội môn chỉ là muộn hơn mà thôi.
Tiếp đó các cuộc chiến khác cũng diễn ra, nhưng đáng chú ý nhất là giữa Phong Kình và Thanh Yến.
Phong Kình luôn tự cao về khả năng của mình, nhưng bị Thanh Yến vượt qua hắn cho đó là một sự nhục nhã nhất. Có thể hắn không bằng Lâm Minh hay Thu Nhi nhưng không thể rơi ra top ba Khống Chế Sư được.
Không tấn công mãnh liệt như Đường Nhật Tân và Vương Nhã Khiêm nhưng hai người chiến đấu cũng rất quyết liệt. Độc và trớ chú đều là những thứ có tính sát thương cao, với lại thực lực của cả hai cũng ngang nhau nên giờ chỉ xem ai giữ được bình tĩnh nhất mà thôi.
Lôi đài lúc này chia ra thành hai nữa rỏ rệt, bên phía Phong Kình hôi sắc tử vong lan tỏa, còn bên Thanh Yến thì độc vũ bay đầy trời.
"Lời Nguyền Tử Vong"
"Độc Trận"
Cả hai đều muốn kết thúc trận đấu bằng chiêu này, bởi vì thời gian càng lâu hồn lực càng tiêu hao sẽ dẫn đến trận chiến hòa nhau, đó là thứ hai người họ không muốn thấy nhất.
"Bùm...á..." cả hai đều hét lên đau đớn, ngã quỵ xuống đất.
"Ta đếm đến ba, ai đứng lên trước sẽ chiến thắng" trọng tài hô lớn.
"1..."
"2..."
Khi trọng tài đếm đến 2 thì Thanh Yến từ từ đứng lên, sắc mặt cô tái nhợt, lung lây sắp ngã.
"Thiêu đốt sinh mệnh, mau dừng lại" đột nhiên một nữ phụ chạy ra hô lớn.
Thì ra Thanh Yến đang thiêu đốt sinh mệnh của mình để chống lại Lời Nguyền Tử Vong, chỉ có cách này cô mới giành chiến thắng được.
"Thanh Yến chiến thắng" trọng tài nhanh hô lên, lúc này cô cũng ngã xuống nhưng đã được nữ phụ bắt được.
"Con bé ngốc này, chỉ là một lần kiểm tra thôi mà" nữ phụ lắc đầu.
Nữ phụ này không chỉ là một đạo sư, bà còn là một vị Phong Hào Đấu La với danh hào Bỉ Ngạn Đấu La. Với Võ Hồn Bỉ Ngạn Hoa, có lời đồn bà từng cứu sống một người đã chết. Thanh Yến xem như rất may mắn, bà đã kịp cứu cô nên chỉ hao tổn vài năm sinh mệnh mà thôi.
Đối với lần kiểm tra này mọi người cũng chưa hài lòng lắm, bởi vì Đoái Hạo Nhiên không có khiêu chiến Lâm Minh, đây là một bất ngờ lớn a.
"Chẳng lẽ Đoái Hạo Nhiên cam tâm nhận thua rồi sao" mọi người bàn tán, nhưng ngồi một bên Đoái Hạo Nhiên vẫn tĩnh bơ, thật khác với hắn ngày thường.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top