Chương 131 đến chương 140
CHƯƠNG 131: CHIẾN TRANH.
Một tháng sau Tuyết Thần mời tất cả các vị Thần khác và một số Đại Thánh có danh tiếng tốt đến dự tiệc ra mắt Lâm Minh.
Đến vì nể mặt cũng có, nhưng trên hết là họ đều muốn xem con trai của Tuyết Thần là ai và cha của hắn.
Lúc này đây Vụ Hồn và mấy vị Trưởng Lão nữa đều đang bị choáng ngợp giữa khung cảnh nơi tổ chức buổi tiệc này. Nếu không phải nhờ "phước" của Lâm Minh thì họ sao có thể đến đây, gặp nhiều đại nhân vật như vậy.
"Môn chủ, Sát Điệp Trưởng Lão là con trai của Tuyết Thần thật sao?" một vị Trưởng Lão nhịn không được hỏi.
"Phải gọi là Thần Tử, các ngươi nhớ lấy".
Đến giờ, Lâm Minh theo Tuyết Thần đi ra ngoài. Xuất hiện với bộ dáng một linh hồn càng khiến cậu nhận được nhiều sự chú ý.
"Nghe đồn Thần Tử tu luyện Hồn Thú Tề Minh Công, xem ra là thật a"
"Tuyết Thần vậy mà để con mình tu luyện môn công pháp này, bà ta không sợ tuyệt hậu sao?" xung quanh bắt đầu nghị luận.
Ngồi trên chủ tọa, Tuyết Thần mời mọi người một ly rượu sau đó mới nhìn sang Tu La Thần:
"Hôm nay là ngày Minh nhi xuất đạo, chàng là cha nó chẳng lẽ không có một món quà nào sao?" tuy lời nói là trách, nhưng Lâm Minh biết đây là bà muốn công khai với mọi người a.
Tu La Thần vẫn mặt lạnh như băng đi lên.
"Quà, tức nhiên là ta đã chuẩn bị"
Búng tay một cái, khán đài liền xuất hiện một chiếc cổ xa nguy nga được bốn con Thanh Đồng Long Tượng kéo lấy.
"Long Tượng Đồng Xa, đây là một kiện Thần Khí a" khi các Đại Thánh trầm trồ khen ngợi thì từ bên ngoài có một đoàn Long Tượng nữa trên mình khiên từng rương lớn đi vào.
Thấy Tu La Thần hào phóng như vậy Tuyết Thần mĩm cười vừa ý, bà chỉ sợ mọi người sẽ đoán ra Lâm Minh không phải con của Tu La Thần.
Tiệc tan, cũng là lúc Lâm Minh kiểm kê tài sản của mình. Ngoài những thứ Tu La Thần thì tất cả quà của khách Tuyết Thần cũng đều đưa hết cho cậu.
Lâm Minh ưng ý nhất không phải là Long Tượng Đồng Xa mà là bức Sát Phạt Thần Đồ mà Tu La Thần để lại, ngoài ra những thứ khác cũng đều rất hữu dụng.
Nhờ Lâm Minh mà Du Hồn môn cũng phất lên như diều gặp gió. Có Thần Tử che chở, đến cả Xích Hồn tông cũng phải kiên kỵ mấy phần.
Càng nổi tiếng thì tin tức của Lâm Minh càng được chú ý, nhất là việc Đoạn Hồn từng đắt tội cậu cũng được phát tán. Xích Hồn tông sợ sẽ bị trả thù nên ra tay quả quyết giết chết Đoạn Hồn, tông chủ Xích Hồn Tông còn tự mình đến Tuyết Thần Điện nhận lỗi.
Những chuyện này đối với Lâm Minh rất nhỏ nhặt, điều cậu quan tâm lúc này là phải lĩnh ngộ ra được Sát Phạt Thần Đồ và Không Gian Đạo.
Một trăm năm, Lâm Minh lĩnh ngộ Sát Phạt Đạo suốt một trăm năm, cuối cùng cậu cũng đẩy cảnh giới của mình lên được Đại Thánh. Đây không phải là cậu ngu ngốc mà bởi vì Sát Phạt chi đạo quá khó khăn, tâm tính phải hoàn toàn kiên định.
Vào một ngày nọ, mưa gió bắt đầu nổi lên. Chưa bao giờ Lâm Minh thấy mẹ gắp gáp như vậy:
"Minh nhi, nếu mẹ không về được thì con nhớ phải giữ lấy thân mình, bằng bất cứ giá nào" một trăm năm, khoảng thời gian đủ dài để Lâm Minh hoàn toàn coi Tuyết Thần là mẹ của mình.
Rồi bà ra đi giai nhập một trận chiến, cùng với những vị Thần khác của Thiên Nguyên Đại Lục đối chiến với Địa Ngục Quỷ Tộc và Ma Tộc.
Rồi trận chiến ấy lan rộng ra khắp đại lục, Đại Thánh, Thánh Vương, rồi tất cả mọi người đều tham chiến.
Là một vị Thần Tử Lâm Minh nhất quyết ra chiến tuyến.
Cậu từng hỏi qua mẹ mình: "tại sao các hành tinh xung quanh không giúp Thiên Nguyên Đại Lục".
Thì lúc này cậu nhận được một ánh mắt đau đớn của Tuyết Thần.
"Vì chúng ta có khả năng ảnh hưởng đến vị thế của Đệ Nhất Giới - Đông Thần Giới"
Rồi trăm năm nữa qua đi, đến lúc này Thần cũng đã ngã xuống, Thiên Nguyên Đại Lục trụ sắp không được nữa rồi.
CHƯƠNG 132: ĐIỂM CUỐI CỦA SỰ BẮT ĐẦU.
Một ngày mưa bão, ngày đen tối đó cũng đến, Tuyết Thần Điện bị công phá. Vì bảo hộ Lâm Minh chạy trốn mà Tuyết Thần phải mang một thân bị thương chồng chất của mình đi chặn một nữ nhân.
Lâm Minh mang theo nước mắt thúc giục Đồng Xa chạy nhanh ra nhưng trong tâm trí lúc nào cũng hiện lên câu: "con phải sống" của Tuyết Thần.
"Mộng Dao, ta thề sẽ giết chết ngươi"
Mộng Dao - chính nữ nhân một đường truy sát Tuyết Thần và Lâm Minh. Lúc vừa đào tẩu cậu có nghe Tuyết Thần quát lớn:
"Mộng Dao, thì ra ngươi là người của Quỷ Tộc. Ngươi phản bội Tù Lâm, ngươi không thèn với tình yêu của hắn dành cho ngươi sao"
"Haha, hắn yêu ta, nhưng ta vẫn bị bại bởi ngươi. Ta thề rằng sẽ phải đem ngươi và cẩu tạp chủng đó xuống Địa Ngục" Mộng Dao phẫn hận.
Không biết đã chạy bao xa, đến khi Hồn Lực đã cạn kiệt thì Lâm Minh mới ngừng lại, gục xuống khóc tức tưởi như một đứa trẻ.
Đại Thánh, cảnh giới mà hàng vạn vạn người mong ước cậu đã đến. Nhưng rồi sao, đứng trước một vị Thần cậu lại không hề có tý sức phản khán nào, trơ mắt nhìn mọi người bị giết chết, đến mẹ cũng phải xả thân vì cậu. Cậu hận, hận cực điểm.
Sống, cậu phải sống, sống để trả mối thù này.
Sau một ngày đêm, Lâm Minh vác tấm thân mệt mỏi đi tìm Tu La Thần, bây giờ chỉ có ông mới bảo vệ được cậu.
Sau bao ngày vất vả cuối cùng cậu cũng tìm được Tu La Thần, và cũng chạm mặt với Mộng Dao.
"Giết ả, chính ả đã giết mẹ, ả là người của Quỷ tộc" Lâm Minh hét lớn, nhưng hai người kia dường như không chú ý đến cậu. Họ vẫn chiềm trong thế giới riêng của mình.
"Lâm ca ca, nói nó không phải sự thật, huynh không phản bội ta" Mộng Dao thì thầm.
"Ta không phản bội muội" Tu La Thần đáp lại.
"Nói, nó không phải con của huynh và ả Tuyết Tình kia"
Nhưng lúc này cậu trả lời của Tu La Thần đã khác:
"Nó là con ta"
"Không phải, huynh gạt ta" giọng của Mộng Dao bắt đầu lớn lên.
"Ta không gạt muội, nó là con ta"
"Haha, vậy mà ngươi nói không phản bội ta. Ả Tuyết Tình kia cuối cùng cũng thắng ta" qua giai đoạn cười điên cuồng thì Mộng Dao càng trở nên âm lãnh.
"Ngươi coi đây là gì" ả đưa tay lên, một đạo tàn hồn của Tuyết Thần xuất hiện.
"Thả mẹ ta ra" lúc này Lâm Minh đã không còn bình tĩnh được nữa. Điều động tất cả những gì mình có lên đến cực hạn cậu đánh tới Mộng Dao.
"Phụp..." chỉ với một cái phất tay, Lâm Minh đã bị Mộng Dao đánh văng vào vách núi.
"Thả mẹ ta ra" Lâm Minh thì thào.
"Cha... Mau cứu mẹ" Thật sự cậu chưa từng coi Tu La Thần là cha, nhưng vì Tuyết Thần cậu có thể làm tất cả.
Nhìn Lâm Minh thoi thóp nằm đó nhưng miệng vẫn cầu cứu, Tu La Thần quay lại nhìn Mộng Dao:
"Nàng hãy thả Tuyết Tình ra"
"Vậy ngươi đến lấy đi"
"phụp..." một phút biến đổi quá nhanh, thanh kiếm đã được đâm vào tim Tu La Thần.
"Ta sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi, xuống địa ngục mà lấy lại" thanh kiếm đâm càng sâu.
Đây là kiếm Quỷ Tộc chuyên để đối phó Thần linh của Nhân tộc, không chỉ vậy một kiếm chuẩn xác này còn đánh ngay điểm yếu hại của Tu La Thần.
Không dừng lại ở đó Mộng Dao còn đánh về phía Lâm Minh một chưởng cực mạnh. Ả sẽ không tha cho bất kỳ ai.
"Bang..." một chưởng vung ra, Mộng Dao bị đánh lui lại, tàn hồn của Tuyết Thần thoát ra.
Thấy tàn hồn của Tuyết Thần đã thoát Lâm Minh mĩm cười, hai mắt cậu nặng trĩu, sinh mệnh đang rơi về điểm cuối, nhưng linh hồn cậu vẫn niệm hai chữ "phải sống".
Vật đổi sao dời, Thiên Nguyên bị tàn phá, các thế giới khác đến đây cướp bóc, biến Thiên Nguyên thành một vùng tử địa.
Vạn năm, từ mãnh đất bị vứt bỏ này lại sinh ra một thế giới mới đó là Đấu La. Máu, hồn của những người đã chết dần dận tái tạo nên một phương pháp tu luyện mới, một thiên địa pháp tắc mới. Bởi vậy, trong Hồn Tu vẫn có những người có Võ Hồn Quỷ tộc và Ma tộc.
Giựt mình, Lâm Minh đã trở lại, nhưng ánh mắt của cậu giờ đã khác.
CHƯƠNG 133: GIẾT.
Là mộng hay thực, Lâm Minh rất rỏ ràng. Có thể nói đây là mộng cũng là thực. Thế giới mộng ảo này là do Tu La Thần lấy thần thức và trí nhớ của mình tạo ra, ông ta muốn Lâm Minh phải nhớ lại mọi thứ.
Luân hồi, cậu đã luân hồi. Khát vọng "phải sống" của Lâm Minh đã giúp cậu luân hồi và trở lại nơi này.
"Thiên ý thật là trêu người a. Mẹ, con vẫn còn sống, sẽ có một ngày con bắt bọn chúng phải trả giá thật đắc" Mắt Lâm Minh lộ hàn quang.
Long Đế nằm một bên thấy vậy, chợt trong lòng cảm thấy thật chua xót. Từ lúc quen biết Lâm Minh đến nay, cuộc đời của cậu chỉ toàn là bất hạnh và tranh đấu.
"Ta phải đi rồi" chợt Lâm Minh đứng lên.
"Không ở lại một chút sao?" Long Đế bùi ngùi.
"Còn rất nhiều chuyện ta phải giải quyết"
Tình yêu, bây giờ Lâm Minh chỉ có thể để qua một bên.
Mất tích năm năm, một lần nữa Lâm Minh xuất hiện lại dưới ánh mặt trời.
Định Thắng Vương phủ, nơi đầu tiên Lâm Minh tìm đến, nhưng lúc này chỉ còn một một vương phủ sụp đổ, tồi tàn.
"Chẳng lẻ Lê Thành đã giải quyết hắn"
Không dừng lại lâu, Lâm Minh cắt bước đi về Hoàng cung.
Lúc này, Lê Thành đang ngồi trong đại điện thì bổng đứng bật dậy.
"Lâm...Minh"
Chỉ một câu khinh ngạc nhưng Lâm Minh lại không cho là vậy. Nó mang sự sợ hải nhiều hơn là kinh ngạc, nhưng cậu vẻ mặt không hề lộ ra sơ hở.
"Không vui khi gặp lại ta sao?" Lâm Minh đi tới gần, văn võ bá quan đều tự động lui ra hai phía.
"Sao có thể, ta rất nhớ Tiểu Minh a"
Nghe Lê Thành nói Lâm Minh cười khinh bỉ trong lòng.
"Định Thắng Vương là do ngươi giải quyết?"
"Phải, là ta giúp đệ trả thù cho Lâm gia, nhưng rất tiếc đã để hắn chạy thoát" Lê Thành lộ vẻ mặt không cam lòng.
"Vậy sao"
Thì ra Định Thắng Vương chạy ra khỏi Thăng Long Quốc tiến về Thiên Kình Quốc, vốn là một kẻ thù của Thăng Long. Không chỉ vậy mấy tháng trước hắn còn dẫn binh tiến đánh về Thăng Long. Hôm nay, đám người Lê Thành tụ tập ở đây cũng vì chuyện này.
"Nếu là chuyện này ta sẽ giúp một tay" Lâm Minh mĩm cười.
Một tháng sau, biên ngoại Thăng Long Quốc quân đoàn ùng ùng kéo tới, dẫn đầu là Lê Thành và Lâm Minh.
Nhắc tới Lê Thành, bây giờ đã là Hồn Thánh, tính ra hắn tu luyện cũng quá nhanh đi.
Bên phía Thiên Kình Quốc, Định Thắng Vương và một người nữa cũng kéo binh áp sát tới.
"Lâm Minh, ngươi chưa chết" Định Thắng Vương ngạc nhiên. Lâm Minh biến mất năm năm, có nhiều lời đồn là cậu đã bị Bản Thể Tông hạ sát rồi, không ngờ cậu vẫn khỏe mạnh đứng ở đây.
"Ngươi chưa chết sao ta dám đi trước, hừ" không nói nhiều Lâm Minh đã xuất thủ.
Đầu tiên là Vong Mộng, sau đó xé rách Không Gian đi đến Định Thắng Vương, không quá khó khăn cậu đã khiến đội hình kẻ thù rơi vào thế bị động.
Một Định Thắng Vương sao có thể là đối thủ của Lâm Minh, vì vậy tên còn lại bên Thiên Kình Quốc cũng ra tay. Rất tiếc hai tên Hồn Thánh cũng chẳng gây ra rợn sóng gì.
"Bang..." một tiễn đánh chết tên kia, một tiễn đánh trọng thương Định Thắng Vương, bây giờ Lâm Minh bắt hắn trong tay.
"Tiểu Minh, mau giết hắn trả thù cho Lâm gia đi" đột nhiên Lê Thành xông tới định giết Định Thắng Vương nhưng bị Lâm Minh đánh bạt ra.
"Lê Thành ngươi đừng ngậm máu phun người, ta giết người của Lâm gia bao giờ"
"Lâm Minh, đệ không nhớ tình cảnh thảm khốc của Lâm gia sao, mau giết hắn"
"Ngươi im miệng, Lê Khâm ta chưa từng giết một ai của Lâm gia. Trái lại ngươi, ngươi lại cấu kết với Tà Hồn Tu, diệt Lâm gia để giá họa cho ta" Định Thắng Vương hét lớn.
"Tiểu Minh, đừng nghe hắn nói bậy, mau giết hắn"
"Hắn tức nhiên phải chết, nhưng ngươi cũng sẽ không sống" Lâm Minh bẻ gẩy cổ Định Thắng Vương rồi quay lại nhìn Lê Thành.
CHƯƠNG 134: CHÂN TƯỚNG NĂM NĂM TRƯỚC.
Thấy ánh mắt giết người của Lâm Minh, Lê Thành bất chợt lui về sau mấy bước.
"Tiểu Minh, đệ nói gì vậy, đừng nghe hắn nói, tất cả đều là giả dối"
"Đến nước này ngươi vẫn ngụy biện, Lê Thành à Lê Thành, ngươi làm ta quá thất vọng" lắc đầu, Lâm Minh nói tiếp.
"Ngươi biết vì sao năm năm trước ta lại không giết Lê Khâm không? Vì là ta biết Lâm gia không phải hắn diệt sát"
"Dù không phải là hắn nhưng chắc chắn cũng không phải là ta. Chắc là Bản Thể Tông đã ra tay đó" Lê Thành vẫn một mực chối tội.
"Ta chưa có mù mà không nhận ra Bản Thể Tông có làm hay không. Kẻ diệt Lâm gia chính là Tà Hồn Tu, mà trên người hắn ta không hề cảm nhận được một tia khí tức của Tà Hồn Tu nào cả" Lâm Minh chỉ tay về xác của Lê Khâm, phẩn nộ quát lên.
"Nhưng trên người ngươi, ta lại cảm nhận được nó. Lê Thành à, từ năm năm trước ta đã không dám tin là ngươi làm, nhưng hôm nay ta chắc chắn là ngươi" Chợt Lâm Minh hạ giọng, u uất nói.
"Ta..." Lê Thành chưa nói hết câu thì có một giọng cười vang vọng phát lên, một tên Tà Hồn Tu xuất hiện.
"Hắn đã đoán ra thì ngươi cũng đừng giấu nữa, dù gì thì hắn cũng sắp biến thành một cái xác chết" tên Tà Hồn Tu ồn ồn giọng. Hắn là một Phong Hào Đấu La nên không hề để Lâm Minh vào mắt.
"Tiểu Minh ta..."
"Còn không mau nói, mềm lòng như vậy sai có thể làm chuyện lớn" thấy Lê Thành không muốn nói nên tên Tà Hồn Tu quát lên.
Hít một hơi sâu, Lê Thành đối mặt với Lâm Minh.
"Là đệ ép ta, nếu ngày đó đệ chịu làm vợ của ta thì sao ta lại nhờ đến Tà Hồn Điện"
"Ngươi muốn làm Quốc Chủ là chuyện của ngươi, Lâm gia ta có liên quan gì mà ngươi nở lòng hạ sát bọn họ"
"Là vì đệ có một con Thú Hoàng trong tay, tại sao năm năm trước đệ không kêu nó đi giết Lê Khâm luôn đi"
"Haha, là vậy, mượn đao giết người. Vô độc bất trượng phu. Lê Thành à, ngươi quả thật là hiện thân của câu này a" dù đã lường trước nhưng khi nghe Lê Thành chính miệng nói ra cậu thật sự vẫn rất đau lòng.
"Biết rồi thì cũng nên lên đường đi" tên Tà Hồn Tu nhanh tay nhắm ngay yết hầu của Lâm Minh mà đâm tới.
"Giết hắn" Lâm Minh ra lệnh một tiếng, bên cạnh cậu một bóng Tinh Linh xuất hiện.
Đối với một tên 91 cấp Đấu La thì Hắc Am Tinh Linh sử dụng một tay cũng có thể giết chết.
"Không..." bị một mũi tên bắn xuyên tim, tên Tà Hồn Tu muốn chạy nhưng không còn kịp nữa rồi. Một mũi tên nữa đã bắn tới, làm nổ luôn chiếc đầu lâu của hắn.
"Lê Thành à, nợ máu phải trả bằng máu. Một mạng của ngươi đã quá lời rồi"
Không đơi Lê Thành phản kháng thì Lâm Minh đã kết liễu hắn.
Ở một gốc xa, có một người đang nhắm mắt khi thấy cảnh Lê Thành bị giết.
"Tất cả cũng kết thúc rồi"
"Hoàng Quân đã đến thì cũng nên xuất hiện đi" chợt giọng Lâm Minh truyền tới.
"Bạn cũ, chào mừng chở lại" Hoàng Quân đưa tay bất bả vai của Lâm Minh.
Giải quyết mọi chuyện, Lâm Minh và Hoàng Quân cũng có thời gian tâm sự với nhau. Những năm gần đây Hoàng Quân sống cũng không tệ, đã thành lập một đội lính đánh thuê riêng.
Các đồng đội cũ bây giờ mõi người đều có một hướng đi riêng, nếu không phải quyết đến Phong Hào Đấu La mới kết hôn thì Đặng Phong đã khiên kiệu đến đón hắn rồi.
Nhắc đến Đặng Phong làm cho Hoàng Quân bất giác mĩm cười vài cái. Hắn chọn một cuộc sống bận rộn, không hiểu vì sao người thích yên ổn như Đặng Phong lại thích hắn được chứ.
Nói một hồi, nói qua những chuyện riêng tư. Năm trước cha của Đăng Phong có đến tìm hắn, muốn đón mẹ con hai người trở về nhưng đã bị cự tuyệt.
Nếu không phải đứa con trai sau này của ông ta chết yểu thì sao ông ta lại nhớ đến Đặng Phong, đứa con bị ruồng bỏ này.
Qua một đêm, Lâm Minh quyết định đi đến Vạn Quỷ Quốc để gặp lại cha mẹ, cũng để thăm hỏi Vương Nhã Khiêm và Khúc Nhân.
CHƯƠNG 135: CHỦ TỘC LÂM GIA.
Vạn Quỷ Quốc không hổ là đất nước có thực lực gần kề Tứ Đại Đế Quốc nhất, về mọi mặt Thăng Long Quốc không thể sánh bằng được.
Điều khác biệt của Vạn Quỷ Quốc so với các quốc gia khác là ở đây không hề có học viện, mà chỉ có những thần điện thờ các Quỷ Thần.
Mõi gia tộc cũng đều thờ một Quỷ Thần khác nhau ứng với Võ Hồn Truyền Thừa của gia tộc mình. Còn đối với những gia tộc nhỏ không có truyền thừa thì cũng sẽ tôn thờ nhằm mong muốn gia tộc phát triển.
Trước khi đến Lâm Minh đã điện thoại cho Vương Nhã Khiêm rồi, nên khi phi có vừa đáp xuống thì hắn đã có mặt đón cậu.
"Khúc Nhân không đến sao?"
"Đừng nhắc nữa, dạo này hắn đang thành lập một cơ sở tình báo nên rất bận, có lúc mấy ngày ta mới gặp hắn một lần" Vương Nhã Khiêm bực bội.
Ra khỏi sân bay, Vương Nhã Khiêm đích thân chở cậu đến Lâm gia. Có Hoàng Tộc đứng phía sau, những năm nay Lâm gia cũng coi là yên ổn, không có chuyện gì lớn.
Chỉ là khi cậu đến thì đại sảnh Lâm gia đã tụ tập rất đông đủ, vị trí gia chủ ngoài cha của Lâm Minh - Lâm Hải, còn có một người đàn ông nữa.
"Đối với các bàn chi thì các đệ tử này cũng không tồi, nhưng muốn chiếm chổ đứng trong chủ tộc thì rất khó" người đàn ông hơi lắc đầu.
"Đại thiếu gia trở về, đại thiếu gia trở về rồi" đột nhiên có tiếng một đứa trẻ vang lên.
Mặc khách vẫn còn đó cả đám người đều chạy ra sân.
"Đây là con trai ngươi, cũng rất không tồi a" tên đàn ông miệng thì nói vậy nhưng thật ra trong lòng đang cực kỳ hoang mang, hắn không nhìn ra cảnh giới của Lâm Minh a.
"Cha, con đã về"
Không đợi Lâm Hải ôm Lâm Minh thì mẹ của Lâm Minh - Lý Bích Trâm đã tức tưởi chạy ra ôm lấy cậu.
"Mẹ đừng khóc, chẳng phải con đã về rồi sao" lâu dòng lệ trên mi của mẹ, Lâm Minh thấy trái tim của mình ấm áp lạ thường.
"Đến đây để cha giới thiệu cho con, vị này đến từ chủ tộc Lâm gia ở Thiên Đấu Đế Quốc - Lâm Húc Trưởng Lão"
Thấy Lâm Hải hào hứng như vậy Lâm Minh cũng không muốn làm ông cụt hứng nên gật đầu chào Lâm Húc một cái.
Cậu và hắn không thân thiết, một tên Hồn Thánh chưa đủ để cậu phải chào trước, đây là tôn nghiêm cấp bậc ở Đấu La Đại Lục a.
"Đại công tử tu vi không kém a" Lâm Húc nói một câu cho có.
"Đúng vậy a, tiểu Minh từng đoạt Quán Quân Đấu Hồn Đại Tái năm năm trước a" Lâm Hải tự hào khoe.
"Tiểu Minh? Lâm Minh? Là... Lâm Minh của Sử Lai Khắc" Lâm Húc khinh ngạc. Hắn không dám tin một tiểu bàn chi này lại là gia tộc của Lâm Minh a, hắn nghe nói gia tộc của Lâm Minh đã bị diệt môn rồi. Càng nghĩ sẽ mang được Lâm Minh về chủ tộc càng khiến tim hắn đập nhanh.
Vốn Lâm gia ở Thiên Đấu Đế Quốc là một đại tộc, nhưng những năm gần đây đã xuống dốc không phanh, nhất là việc lão tổ đã tọa hóa mấy năm trước càng ảnh hưởng nghiêm trọng.
Lần này Lâm Húc tình cơ đi ngang đây, phát hiện Huyết Kế phát sáng, chứng tỏ là có đồng tộc ở gần nên mới tìm đến.
Lúc này thấy Lâm gia này chỉ có lèo tèo vài người đã rất thất vọng, nhưng sau khi kiểm tra mới thấy tư chất những đứa bé ở đây cũng không tồi. Nào ngờ bây giờ lại câu được một con cá lớn hơn nữa a.
CHƯƠNG 136: UY HIẾP.
Đối với Lâm gia ở Thiên Đấu, Lâm Minh không hề có hứng thú gì. Với lại cậu đã nhờ Vương Nhã Khiêm tìm hiểu về Lâm gia, tuy nói trong gia tộc vẫn còn Phong Hào Đấu La nhưng chỉ là 92 cấp Hồn Lực.
Nếu cậu đến Lâm gia - Thiên Đấu thì bất quá cũng là mối quan hệ hợp tác cùng có lợi, nhưng bây giờ bọn họ sẽ giúp được gì cho cậu?
Không suy nghĩ quá nhiều Lâm Minh đã từ chối, cho dù Lâm Húc có nói như thế nào vẫn không thể lây chuyển Lâm Minh, vì vậy đành ra về tay trắng. Thấy Lâm Minh không đồng ý, những người khác cũng từ chối đến Thiên Đấu.
Ở lại với cha mẹ một ngày nữa, Lâm Minh đi đến Hoàng Cung diện kiến, cũng như cảm ơn mẹ của Vương Nhã Khiêm đã chăm sóc Lâm gia trong những năm này.
Nhìn Lâm Minh, mắt của bà hiện lên một tia kinh ngạc. Con bà - Vương Nhã Khiêm được gọi là thiên tài ngàn năm có một nhưng vẫn thua kém Lâm Minh một ít a.
Tuy nghĩ vậy nhưng đường tu luyện dài đằng đẳng, bà tin sau này Vương Nhã Khiêm sẽ đạp bước đỉnh phong, không thua kém bất kỳ ai.
Lâm gia không có gì đáng lo Lâm Minh cũng yên tâm đi đến nơi đó.
Đây là một vùng đất hoang vu nhất ở đại lục Đấu La này, không hề có cây cỏ, hồn thú hay nhân loại nào có thể sống được ở đây. Nơi nay thời tiết hoàn toàn khác hẳn so với mọi nơi, nó có thể đột nhiên đổ tuyết, đột nhiên phong bạo, cũng có thể đột nhiên trở nên hoàn toàn hắc ám.
"Chiềm sâu vạn năm như vậy rồi, các ngươi cũng nên xuất hiện đi" Lâm Minh đánh ra một đạo Hồn Lực vào lòng đất.
Mặt đất bắt đầu rung chuyển, tét ra. Một cổ Đồng Xa xuất hiện, tiếp theo đó là những pháp bảo, còn có hai chiếc nhẫn không gian nữa.
"Thần Tử điện hạ đã trở lại, chúng ta đã đợi người rất lâu rồi" Thần khí tất cả đều thông linh, sinh ra khí linh nên đều nhận ra khí tức của Lâm Minh.
"Ta đến để mang các ngươi đi, nhưng một thời gian nữa mới có thể công khai xuất hiện" đó là lúc cậu thành Thần, khi ấy cậu mới đường đường chính chính cho mọi người biết "Tuyết Thần Tử đã trở lại".
Thu tất cả vào một chiếc nhẫn không gian, chiếc còn lại cậu nắm chặc trong tay:
"Mẹ, con vẫn còn sống"
Như một lời phó thác cuối cùng, Lâm Minh đi không hề quay đầu lại.
Vừa ra khỏi vùng đất chết này thì điện thoại của Lâm Minh chợt reo lên, Lâm Hải gọi cậu về gấp, có người từ Lâm gia - Thiên Đấu đến.
Bọn họ vẫn chưa từ bỏ ý định, Lâm Minh cảm thấy bắt đầu chán ghét rồi.
Khi Lâm Minh về tới, Lâm gia đã xuất hiện vài gương mặt, trong đó Lâm Húc cũng ở đây.
"Hừ, các ngươi có thể đến Lâm gia đã là phúc ba đời, còn dám từ chối" hai ngày nay không thuyết phục được Lâm Hải, một tên trong đó đã tức giận rồi.
"Cái phúc đó các ngươi cứ giữ mà dùng, chúng ta không thèm" Lâm Minh cười nhếc môi bước vào.
"Hồn Đấu La? Ngươi chính là Lâm Minh"
"Lâm gia chủ, đường đường một Kim Xà Đấu La lại làm khó một tiểu gia tộc, ông không thấy mất mặt sao" Lâm Minh lướt đi qua mặt ông ta.
"Chúng ta rộng lượng thu nạp các ngươi, vậy mà các ngươi lại không biết điều"
"Bao đời nay, hai bên không qua lại thì bây giờ cứ để nó tiếp diễn như vậy đi"
"hừ, Lâm gia là một đại tộc, Lâm Minh à, theo chúng ta ngươi mới trở thành một cường giả chân chính được" mục tiêu của ông ta vẫn là Lâm Minh.
"Không có các ngươi, ta vẫn sẽ trở thành một cường giả. Và chắc chắn còn mạnh hơn ông" Lâm Minh không phải khinh thường ông ta, nhưng mọi thứ cậu có đều hơn ông ta.
"Ngươi..." tức giận, thật sự quá tức. Bị một đứa trẻ nói mình như vậy, ông ta sao kiềm nỗi.
"Ta sẽ cho ngươi thấy như thế nào là họa từ miệng mà ra" một con Kim Xà xuất hiện, cái miệng lớn đỏ như máu của nó cắn về phía Lâm Minh.
"Không sợ bể bụng ah" Lâm Minh cũng không phải bù nhìn, Vong Mộng xuất hiện che lấp cả đại sảnh.
"Bang...á..." sau đó chỉ nghe tiếng Lâm gia chủ đau đớn gú lên.
Hắc Điệp tản ra, Lâm gia chủ nằm đó sợ hải nhìn Lâm Minh. Ông cảm nhận được hơi thở của một Hồn Thú mạnh mẽ, ông chắc chắn nó có quan hệ với Lâm Minh.
"Sao, còn muốn đánh tiếp không" Vong Mộng chỉ để che mắt mọi người, tạo cơ hội cho Tinh Linh xuất thủ mà thôi.
Lâm gia chủ bại, mấy người của Lâm gia - Thiên Đấu cũng mặt xám tro rời đi.
"Tạo quan hệ tốt với Lâm Minh, nếu không cũng đừng đối địch" Lâm gia chủ nhắm mắt thở dài.
CHƯƠNG 137: TÌM HỒN CỐT.
Mọi việc cứ tưởng đã kết thúc, một tháng sau đột nhiên có một tóp người chạy đến tìm Lâm Minh để đòi lại công bằng.
Không ngờ trên đường về tất cả những người của Lâm gia - Thiên Đấu đều lọt vào tập sát bỏ mạng, đến cả một vị Đấu La như Lâm gia chủ cũng không thoát, đầu của ông được gửi về Lâm gia với một dòng tin:
"Chính Lâm Minh đã hại các ngươi" người gửi đến còn ghi ba chữ Tà Hồn Điện.
Lâm Minh hiểu Tà Hồn Điện đây là nhắm vào cậu, muốn giải quyết những người xung quanh cậu trước.
Lâm gia ở đây gần với Hoàng Cung Vạn Quỷ Quốc, lại có một tôn cực hạn Quỷ Ảnh Đấu La tọa chấn nên bọn chúng rất khó ra tay.
Tin tức Lâm gia chủ - Kim Xà Đấu La vừa chết thì các thế lực thù địch liền nhân cơ hội công kích Lâm Minh. Bây giờ cả Lâm gia nguy cơ trùng trùng, một đại tộc mà không có Đấu La tọa chấn thì sẽ rất thảm thương à.
Tuy nói không phải chính Lâm Minh ra tay, nhưng sự việc này cậu cũng có liên quan. Nếu không phải vì trả thù cậu thì bọn họ cũng không lâm vào tình thế như vậy.
Thu xếp cho đám người Lâm gia - Thiên Đấu xong, Lâm Minh một mình vào phòng, ngồi đó suy nghĩ xa xôi.
Tinh Linh tuy mạnh nhưng mõi lần xuất ra đều rất tổn hao Hồn Lực, bây giờ chỉ có cách nâng cao tu vi mà thôi. Nhưng đột phá Phong Hào Đấu La há dể dàng như vậy.
May mắn là Lâm Minh vẫn có cách, đó là dung hợp Hồn Cốt hoặc là phục dụng linh dược.
Linh dược cậu có, nhưng cậu không muốn dùng đến nó, vì sử dụng nhiều sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ sau này. Còn nếu chọn dung hợp Hồn Cốt thì cậu lại chưa có Hồn Cốt thích hợp a.
"Bobo lại chổ ta"
Bobo những năm này đều ở Lâm gia nhưng nó lại lâm vào tình trạng ngủ say. Đây là báo hiệu cho nó sắp đột phá cảnh giới tiếp theo.
Vốn Lâm Minh cũng không muốn gọi nó dậy nhưng với tình hình này cậu đang rất cần trợ thủ a.
Bobo xuất hiện cũng với thân hình nhỏ nhắn, dể thương như vậy. Đến bây giờ cậu vẫn không thể hiểu tại sao nó lại có thể tu luyện lên được đến Thú Hoàng được chứ.
Bảo Bobo bảo vệ Lâm gia an toàn, một mình cậu đi đến Sử Lai Khắc Thành, mục tiêu chính là cửa hàng của Đường Môn tại đây.
Nơi đây tập trung hầu hết mọi thứ tốt nhất ở đại lục, nếu còn không có Hồn Cốt mình tìm thì e rằng ở những nơi khác sẽ rất khó có a.
Khác hẳn với cửa hàng trong Huyết La Ma Địa, Đường Môn cửa hàng tại đây rất lớn và sang trọng.
Hồn Cốt thì Đường Môn cũng có nhưng tất cả đều không hợp với Lâm Minh. Đi tìm những cửa hàng khác của không, Lâm Minh đã định đi về rồi.
Nhưng lúc này đột nhiên Ly Phượng Đấu La đến tìm cậu.
"Trần lão suy đoán thời đại biến thiên đã đến, Lâm Minh dù sao ngươi cũng là một học sinh của Sử Lai Khắc. Trần lão hy vọng, thời cơ đến ngươi có thể giúp một tay"
Chẳng nhẻ Trần lão sắp bước lên Thần Môn rồi sao? Chỉ có Thần mới có thể cảm nhận được thiên địa biến đổi mạnh mẻ như vậy.
Lâm Minh là người trọng tình nghĩa, dù Ly Phượng Đấu La không nói thì khi đó cậu cũng sẽ giúp.
Sẳn có bà ở đây, Lâm Minh cũng nhờ bà tìm giúp một khối Hồn Cốt thích hợp. Bà biết Võ Hồn cũng như thiên hướng phát triển của cậu nên việc tìm kiếm cũng không trở ngại gì.
"Thật ra Sử Lai Khắc có một bộ Hồn Cốt Ve Sầu, nhưng phải hỏi qua Hải Thần Các mới được"
"Mong ngài giúp đở, Lâm Minh có thể lấy linh dược trao đổi a"
CHƯƠNG 138: BẢN NGUYÊN, PHẢN TỔ.
Đúng là Sử Lai Khắc có cất giữ một Hồn Cốt rất đặt biệt, dù đã rất nhiều năm nhưng vẫn chưa có ai thích hợp. Đó là Giáp Ve Sầu, thích hợp cho bộ phận thân của Hồn Tu.
"Con Thất Sắc Ve Sầu này khi sống cũng đã là 30 vạn năm, chỉ là khi hóa hình bị đánh lén nên mới chết"
"Trần lão, người đem nó cho con nha" từ Võ Hồn phát ra Lâm Minh cảm nhận được nó rất thích hợp với cậu.
"Lấy đi, lấy đi, để đây cũng vô dụng"
Tuy vậy nhưng Lâm Minh cũng để lại cho Sử Lai Khắc khá nhiều linh dược, thứ nhất cậu không muốn mang ơn thêm nữa, thứ hai cũng là trả ơn Sử Lai Khắc.
Dung hợp Hồn Cốt lần này trải qua ba ngày, ba đêm mới thành công, Hồn Lực của Lâm Minh cũng nhảy vọt lên 88 cấp.
"Tốt cho một chiêu Ve Sầu Thoát Xác, phối hợp với cánh của Cực Tốc Ma Điêp đúng là không còn gì để chê à"
"Tinh Linh, ngươi có thể giải phong thêm 10 vạn năm nữa rồi"
Tu vi tăng lên, sức chịu đựng của Lâm Minh cũng tăng lên, vốn 40 vạn năm Hắc Ám Tinh Linh đã trở thành 50 vạn năm.
"Thiếu một chút nữa" Lâm Minh hơi tiếc một chút vì không thể đột phá đến 90 cấp Hồn Lực. Nhưng việc tu vi tăng quá nhanh trong khoảng thời gian ngắn đã khiến Võ Hồn của cậu khó tiếp nhận rồi, nếu cưỡng ép nữa sẽ khiến căn cơ bất ổn a.
Lấy một khối Thần Thạch ra hấp thu để bình ổn lại tu vi, cứ mõi lần sử dụng đến đồ của Tuyết Thần là tâm của Lâm Minh lại chua xót.
Thần Thạch hòa cùng với Hồn Lực, không chỉ giúp nó thuần khiết hơn mà còn khiến Hồn Lực trở nên thâm thúy, nâng cao uy lực.
"Vẫn là Võ Hồn kém chút đi" hấp thu bốn khối Thần Thạch vẫn không đột phá được 90 cấp Hồn Lực, Lâm Minh dần nhận ra điểm yếu của mình.
Tuy Võ Hồn đã biến dị nhưng bản chất của nó vẫn là phổ thông Võ Hồn, nếu không phải Lâm Minh nhiều lần cường hóa thì nó cũng không thể có ngày hôm nay.
Không tiếp tục đột phá nữa, Lâm Minh đi tìm Trần lão. Ông sắp thành Thần chắc có lẽ sẽ giúp cậu được.
Nhìn Võ Hồn của Lâm Minh rồi Trần lão tậc lưỡi hai cái:
"Mang phổ thông Võ Hồn nhưng đi được đến đây, Lâm Minh à, Sử Lai Khắc hãnh diện vì có một đệ tử như con" khen một câu rồi ông lại thở dài.
"Muốn đột phá Phong Hào Đấu La, trước hết phải kích hoạt được Võ Hồn phản tổ, tìm về bản nguyên của Võ Hồn"
"Bản Nguyên càng mạnh, thì Võ Hồn càng đi được xa"
Nghe Trần lão nói Lâm Minh đã hiểu vì sao ông lại thở dài.
Võ Hồn của cậu chỉ là Hồ Điệp bình thuờng, cho dù kích hoạt bản nguyên thì sẽ mạnh được đến đâu chứ. Nếu nó là Dạ Nguyệt Ma Điệp hay ít ra là Cực Tốc Ma Điệp thì mọi chuyện có lẽ đã dể dàng hơn.
Dù biết khó khăn nhưng Lâm Minh không bao giờ bỏ cuộc. Thần còn không phải điểm cuối của cậu muốn huống chi chỉ là một tôn Đấu La.
"Bản nguyên, bản nguyên của Hồ Điệp phổ thông là gì đây?" Lâm Minh không tu luyện mà chỉ ngồi đó lẫm ngẫm một mình.
Lúc này Dạ Nguyệt Ma Địa đột nhiên chui ra:
"Hồ Điêp chúng ta đều có chung nguồn gốc, chỉ là qua nhiều thời đại có loài đi xa hơn, có loài dặm chân một chổ, có loài bị thụt lùi mà thôi"
"Bản nguyên cũng là tổ tiên của chúng ta, quan trọng là ngươi tìm về được bao xa"
Giống như ngược dòng tìm về nguồn cội vậy, nhưng cái khó ở đây là Lâm Minh không hình dung được tổ tiên của Hồ Điêp sẽ là như thế nào.
"Phải rồi, năm đó mẹ có kết giao với Linh Không Thần, bản thể của bà ta chẳng phải là Linh Không Hồ Điệp sao" Linh Không Hồ Điệp chủ khống Không Gian, ít ra cũng phù hợp với cậu.
Manh mối đã có, Lâm Minh chìm vào linh thức của mình, hình dung ra Linh Không Hồ Điệp rồi bắt đầu thúc gịut Võ Hồn.
Nếu không còn cách nào khác, Lâm Minh sẽ chọn phản tổ Linh Không Hồ Điêp nhưng trước hết cậu còn muốn hơn thế nữa.
CHƯƠNG 139: NGẠO THẾ THẦN ĐIỆP.
Dượng vào hình Linh Không Hồ Điệp, Lâm Minh bắt đầu kích hoạt Võ Hồn của mình. Càng kích hoạt bản nguyên tìm ẩn thì Võ Hồn càng thuế biến mạnh hơn.
Thời gian không biết qua bao lâu, đến khi Võ Hồn đã thuế biến lại thành Linh Không Hồ Điêp thì Lâm Minh giống như gặp bình cảnh. Dẫn theo Võ Hồn tìm về bản nguyên cũng gần như bị chặc đứt.
"Ta không tin, ta sẽ làm không được"
Dung hợp máu huyết của mình vào Võ Hồn, Lâm Minh cố gắn tìm kiếm trong bức màn đen vô vọng.
"Không gian ư, bang..." phá tan mọi thứ xung quanh, ở đâu đó có một tia sáng lấp lánh, Lâm Minh vội vượt đến đó.
"Tà Huyễn Ma Điệp"
...
Đi càng xa, Lâm Minh càng thu thập được nhiều tin tức truyền thừa. Như Tà Huyễn Ma Điệp từng là chủ nhân của một đại thế giới a.
"Ta muốn đi xa nhất"
Bỏ qua thêm ba bản nguyên nữa, Lâm Minh đang cố gắng tìm kiếm bản nguyên mạnh nhất có thể.
"Một chút nữa, một chút nữa thôi"
Càng ngược dòng, tinh thần lực càng tổn hao, sức ép đè lên Võ Hồn càng nặng.
Lúc này đôi cánh vốn rất mỹ lệ của Lâm Minh đã rách nát, tưa tải.
Ngoài xa đó, có một luồng sức mạnh khiến cậu muốn có, cậu không biết đó là loài Hồ Điệp nào, nhưng cậu biết nó mạnh hơn Linh Không Hồ Điêp gấp trăm lần.
"Sắp tới rồi"
Một hư ảnh Hồ Điêp ở đó nhưng Lâm Minh lại thấy thật xa vời, Võ Hồn của cậu muốn quỳ bái nó.
"Ta muốn nó"
Cực tốc bay vào, dùng Hồn Lực phủ lên nó. Lâm Minh chỉ biết máu huyết của mình đang sôi sục, Võ Hồn như nổ tung.
"Ta muốn, ta muốn có nó, á...."
"bang...bang..."
Bên ngoài hư ảnh Hồ Điệp đã bao chùm lấy Lâm Minh. Ba hồn linh của cậu cũng nhận được áp lực cực nặng, nhưng vẫn có chống đở.
"Ta muốn mạnh hơn nữa..." hét lên một tiếng, Lâm Minh dung nhập Võ Hồn của mình vào xác Hồ Điệp vô danh đó.
Bầu trời đang trong xanh, bổng chóc mây đen giằng giũ, sấm chóp vang trời.
"Á...." khi đó Lâm Minh hét thêm lần nữa, Võ Hồn của cậu hoàn toàn thây đổi. Tuy vẫn mỹ lệ nhưng từ cánh cho đến thân đã phủ thêm một lớp giáp màu Vàng óng ánh.
Hư ảnh Hồ Điệp hiện lên bầu trời, kèm theo đó là 81 tiếng sấm nổ.
"Võ Hồn Thông Linh, là Võ Hồn Thông Linh" Trần lão tay rung rung kinh ngạc. Võ Hồn là vật chết nhưng một khi thông linh sẽ mở ra linh trí, uy lực không thể đo được a.
Cùng lúc đó, ở một nơi xa xôi nào đó, trên một tấm bia đá, có một cái tên hiện lên.
"Là... Tù Thiên Phạt Địa - Ngạo Thế Thần Điệp lần nữa đã xuất thế, mau đi thông báo"
Võ Hồn tìm về bản nguyên, cũng là lúc Lâm Minh đột phá Phong Hào Đấu La. Lần này động tĩnh quá lớn, không chỉ ở Sử Lai Khắc mà các thế lực khác cũng biết mà mò tới.
"Sử Lai Khắc là ai đang đột phá mà động tĩnh lớn vậy chứ" xung quanh đều chăm chú quan sát.
Căn phòng đã không thể chịu được sức ép từ Lâm Minh, nó vở tung ra. Cậu bay lên tung đôi cánh của mình giữa cơn giông bão.
"Tù Thiên Phạt Địa - Ngạo Thế Thần Điệp, cái tên này lần nữa sẽ trở lại huy hoàng"
CHƯƠNG 140: MỘT CÂN BA.
Một tân tấn Đấu La đáng lẻ cũng không nhận được nhiều sự chú ý như vậy, nhưng Lâm Minh lại khác, cậu còn chưa đến 30 tuổi à.
Tin tức về cậu được liên tiếp tung ra lên các mặt báo, các phương tiện truyền thông. Trong đó kênh của Đương Môn là nhận được nhiều chú ý nhất, vì nó đã kể lại khoảng thời gian cậu ở Huyết La Ma Địa và cũng gắn cho cậu danh hiệu "Sát Điệp Đấu La". Từ đó Sát Điệp Đấu La chính thức hiện thân dưới ánh mặt trời.
Lâm gia - Thiên Đấu, từng là một trong tứ đại tộc của Thiên Đấu Đế Quốc, gia tộc tọa lạc ở Thiên Đấu Thành, phía nam.
Vốn là một đại tộc người người kính nể nhưng hôm nay trước quản trường gia tộc lại đang diễn ra một vụ cướp bóc trắng trợn.
"Lâm Kỳ ngươi đã quyết định chưa, giao ra bảy phần sản nghiệp rồi cút ra khỏi Thiên Đấu Thành, hay là muốn diệt tộc"
"Các ngươi, Trần - Vũ - Phong tam gia là đang trắng trợn cướp bóc, ta muốn bẩm báo với Thánh Thượng" Lâm Kỳ là một thanh niên khá trẻ tức giận. Hắn là thiếu gia chủ của Lâm gia, nên khi gia chủ chết thì hắn chính là người danh chính ngôn thuận kế thường sản nghiệp Lâm gia nhất.
"Hừ, không có Phong Hào Đấu La tọa chấn Lâm gia các ngươi đã chủ định phải rời khỏi đây rồi. Nên nhớ một khi ra khỏi Thiên Đấu Thành thì chúng ta có trăm phương nghìn kế khiến các ngươi phải diệt tộc"
"Tức nhiên nếu Kim Xà Đấu La sống lại thì mọi chuyện sẽ được giải quyết thôi" một tên khác chăm chọc.
"Ngươi..."
Đột nhiên lúc này từ bên ngoài một ông lão chạy vào, gắp gáp hô lớn:
"Đến rồi, thiếu gia chủ, Sát Điệp Đấu La đã đến"
"Haha, tốt lắm đã đến, mau ra khênh đón Sát Điệp Đấu La"
Mấy ngày trước Lâm gia đã điện nhờ Lâm Minh hôm nay đến trợ trận, nếu không cơ nghiệp ngàn năm sẽ bị hủy a.
Nhìn đám người hùng hổ, Lâm Minh đi vào ngồi trên ghế chủ tọa.
"Lâm gia đã có Phong Hào Đấu La, các ngươi có thể rời đi"
Tam tộc sao có thể dể dàng từ bỏ như vậy chứ, mưu tính đã lâu bọn chúng không cho phép Lâm Minh phá hoại tất cả.
"Hừ, ở đâu xuất hiện một kẻ ngoại lai tự nhận mình là người của Lâm gia vậy chứ"
Không thèm trả lời hắn, Lâm Minh cầm Lâm gia Huyết Kế trong tay, không có gì bất ngờ nó phát ra ánh sáng đỏ lấp lánh, khiến cả đám đều im lặng.
"Thì đã sao, một tân tấn Đấu La có thể mạnh đến đâu chứ" tên cầm đầu Vũ gia trực diện xé rách mặt với Lâm gia.
"Các ngươi có thể thử" trước khi đến Lâm Minh đã điều tra rỏ. Bây giờ ngoài hoàng thất Thiên Đấu Đế Quốc ra thì không hề có Siêu Cấp Đấu La, tam đại gia tộc cũng thế. Nếu không có Siêu Cấp Đấu La thì Lâm Minh chẳng sợ ai.
"Một chấp ba, ta cho các ngươi cùng lên" chiến khí hừng hực, Lâm Minh khiêu chiến cả ba người.
"Tốt, ta phụng bồi" Trần gia Đấu La lên trước, hắn hóa thành một đạo lưu quang úp tới Lâm Minh. Hắn có danh hiệu Lưu Quang Đấu La cũng bởi vì mang Võ Hồn Lưu Quang này, về tốc độ hắn tin mình không thua kém một ai.
"Đến hay lắm, Đoạn Lưu" Đoạn Lưu không phải ngăn Lưu Quang tiến công mà là chặn đường lui của hắn.
"Hắc Ám Tinh Thần Tiễn"
Lưu Quang định né tránh nhưng Đoạn Lưu đã cắt ngan đường lui của hắn, khiến hắn chỉ có thể trực diện đối kháng với một tiễn này.
"Lưu Quang Lộ" một con đường ánh sáng bắn ra, vốn ánh sáng là khắc tinh của hắc ám nhưng rất tiếc Lưu Quang Lộ này quá kém.
"Bụp..."dù Lưu Quang Lộ tẩy rửa một ít Hắc Ám lực của mũi tên nhưng khi trúng phải thì hắn cũng không hề dể chịu gì.
"Cùng lên" hai tên của Vũ gia và Phong gia nhìn nhau rồi cùng tấn công lên cứu trợ Lưu Quang.
Võ Hồn truyền thừa của Vũ gia là Tam Thiên Ngọc Chung, còn của Phong gia là Âm Ảnh Phong Lang.
Ngọc Chung chụp xuống, Phong Lang đánh biên cùng tới Lưu Quang phía trước gần như đã bao vây Lâm Minh.
Bốn vị Đấu La đánh nhau gây ra động tĩnh là rất lớn, đến cả hoàng thất cũng đã đến xem.
"Người đó là Sát Điệp Đấu La đi, tên và người đều rất đẹp, rất hợp với bản Thái Tử"
"Thái tử anh minh thần võ, người có cần cho người cứu trợ Sát Điệp Đấu La không ạ" một lão công công khúm núm hỏi.
Thái Tử Tuyết Mạng của Thiên Đấu Đế Quốc cũng là kẻ có danh tiếng lớn, đột phá Phong Hào Đấu La năm 45 tuổi với danh hiệu Tuyết Điêu Đấu La. Vốn hắn cũng không phải Thái Tử, mẹ của hắn cũng chỉ là cung phi bình thường công thêm Võ Hồn Tuyết Điêu tiềm chất không cao, từ khi sinh ra hắn không hề được hoàng thất coi trọng. Nhưng Tuyết Mạng là kẻ có tâm cơ, cũng như sự nhẫn nại rất đáng nể, hắn ẩn nấp mấy chục năm trơig để rồi lần lượt hạ từng đối thủ của mình để leo lên được ngai vị như hôm nay. Đừng nhìn hắn tùy tiện như vậy, thật ra đây chỉ là lớp mặt nạ mà hắn đã đeo quen mà thôi.
"Không cần, ra tay là phải đúng thời điểm" Tuyết Mạng cười nhếc môi tiếp tục coi trận đấu.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top