Chương 121 đến chương 130

CHƯƠNG 121: LẤY OÁN BÁO ÂN.
Nếu không phải quen biết với Cơ Trí trước thì Lâm Minh cũng chẳng thèm quan tâm đến họn họ. Nói đến thì họ cũng khá xui xẻo, vừa vào Hồn Mộ đã bị Mạnh Hạo tập kích dẫn đến việc cả bốn người mà còn không đánh lại một con Nhân Hồn Linh.
"Hồn Mộ còn bốn ngày nữa mới mở cửa ra, Lâm Minh giúp người thì giúp cho chót, ngươi cho chúng ta đi theo ngươi nha" đứng trước sinh tử Cơ Trí đã không còn là một đại thiếu cao cao tại thuợng nữa rồi.
Đối với nhiều người "nam nhân phải co được, giãn được", "hy sinh cái lợi trước mắt vì cái lợi sau này", đó cũng là lựa chọn của Cơ Trí lúc này.
Lâm Minh cũng không có ý kiến gì, muốn theo tùy họ nhưng nếu dám gây bất lợi cho cậu thì đừng trách cậu độc ác.
Ba người Cơ Trí đến đây là giúp cô gái thu hoạch Hồn Linh, nên đoạn đường tiếp theo bọn họ vẫn tìm kiếm Hồn Linh cho cô ta. Nhưng ả lúc nào cũng bộc lộ tính đại tiểu thư, kén cá chọn canh. Hai ngày nữa trôi qua mà vẫn chưa có Hồn Linh vừa ý.
Vốn Lâm Minh đã rất bực bội vì chưa có Hồn Linh, gặp thêm ả càng khiến cậu khó chịu, mặt lúc nào cũng âm trầm.
Cơ Trí cũng biết điều này nên thường xuyên đứng ra hòa hoãn cho đôi bên.
Hôm nay đã là ngày cuối cùng Hồn Mộ mở cửa, nếu muốn lần tiếp theo phải đợi đến tháng sau. Lâm Minh không muốn chờ đợi nên quyết định đi sâu vào trong.
Càng vào sâu, tử khí càng nặng, đã bắt đầu xuất hiện những Hồn Linh Mười Vạn Năm, nhưng cũng chỉ là những Hồn Linh phổ thông.
Gần cuối ngày đám Lâm Minh phát hiện ra một khu rừng nhỏ, nơi này cây cối chỉ còn lại những thân gổ trơ trội bao phủ bởi màu khói bụi.
Cơ Trí muốn ngăn cản Lâm Minh nhưng chưa kịp cậu đã đi vào. Bất đất dĩ cả đám phải đi theo.
Bổng nhiên từ bên trong có một giọng hát du dương vang ra.
"La...là lá la...."
Trên một thân cổ thụ cao một con Tinh Linh đang ngồi hát trên đó, nói đúng hơn đó là một Hồn Linh. Khác với những Tinh Linh khác, đôi cánh của nó có màu đen.
Thấy bọn Lâm Minh, con Tinh Linh bay xuống mĩm cười:
"Các ngươi đến chơi với ta sao?"
Lâm Minh lắc đầu.
"Các ngươi ở lại đây được không?"
Lâm Minh lại lắc đầu.
Dường như đã không vui, giọng của Tinh Linh âm trầm hơn.
"Các ngươi biết Tù Lâm ở đâu không? Ta đã đợi hắn ở đây lâu, rất lâu rồi"
Lần này Lâm Minh gật đầu.
"Thật sao, hắn bây giờ đang ở đâu" Tinh Linh vui mừng nhảy nhót.
"Hắn...đã chết"
Nghe đến đây sắc mặt của Tinh Linh bổng thay đổi, nó lộ ra vẻ dữ tợn nhìn trầm trầm Lâm Minh.
"Ngươi nói láo. Nói, bây giờ huynh ấy đang ở đâu"
"Hắn đã chết" Lâm Minh mặt không biểu tình lập lại.
"Ngươi nói láo. Á... Huynh ấy là mạnh nhất sao có thể chết, nhất định là ngươi nói láo, ta phải giết ngươi" Tinh Linh điên lên, lao vào bóp cổ Lâm Minh.
Cậu không phản kháng, chỉ đưa cánh tay của mình lên, trên đó có một đạo văn đang lấp lánh.
"Sát Phạt chi đạo, ở đâu ngươi có cái này" Tinh Linh buông cổ Lâm Minh ra, chụp lấy cánh tay cậu.
"Là hắn truyền cho ta, ngươi tin không thì tùy"
"Ta muốn gặp hắn. Cho dù chết ta cũng phải thấy được xác của hắn" Tinh Linh kích động.
"Nhưng ngươi không thể ra khỏi đây" Lâm Minh lắc đầu.
"Được, ta biết ngươi sẽ có cách" Tinh Linh mong chờ nhìn cậu.
"Làm Hồn Linh cho ta, ta sẽ mang ngươi ra ngoài"
Thoáng suy nghĩ một giấy, hình như Tinh Linh không biết Hồn Linh là gì nhưng nó vẫn gật đầu.
Phía sau thấy Lâm Minh dể dàng có được Hồn Linh như vậy cô gái cắn môi, khẻ lắc cánh tay của tên đàn ông cao to.
Lúc này, sau khi chỉ cho Tinh Linh cách phải phóng linh hồn thì Lâm Minh bắt đầu ngồi xuống, buông Hồn Lực tiếp nhận Tinh Linh.
Đôt nhiên lúc này tên đàn ông hô to "ra tay", đồng loạt hắn, cô gái và tên còn lại đều tấn công tới Lâm Minh.
Cơ Trí đứng xem nhưng hắn đang do dự gì đó.
Lúc tiếp nhận Hồn Linh cũng là lúc suy yếu nhất, sao Lâm Minh không biết điều đó được.
Khi cả ba đều đánh tới thì từ thân thể cậu phát ra một tiếng long ngâm thật lớn. Một đạo long ảnh xuất hiện ngăn cản cả ba, đánh bạt bọn chúng ra.
Không dừng lại ở đó, long ảnh một chụp thẳng vào tên đàn ông cao lớn. Hắn phải vận dụng toàn lực cộng thêm sự trợ giúp của đồng đội mới thoát chết trong gang tất.



CHƯƠNG 122: ĐIỆN CHỦ.
Đứng phía xa Cơ Trí nhíu mày hoãn sợ nhìn đạo long ảnh này, hắn đã từng nhìn thấy chân thân của vị này khi còn nhỏ. Khi đó gia gia của hắn đã là một vị 95 cấp Phong Hào Đấu La nhưng đứng trước vị này vẫn phải rất cung kính, đó là Long Đế.
Cơ Trí không ngờ Lâm Minh lại có quan hệ với Long Đế, bây giờ hắn đã bắt đầu ân hận. Nếu hắn ra tay ngăn cản thì đã có thể tiến xa hơn trong mối quan hệ với Lâm Minh rồi, nhưng tất cả đều đã muộn. Lúc này đây hắn muốn chạy cũng không được.
Trở lại ba kẻ to gan dám tập kích Lâm Minh, sau khi bị đánh bay bọn chúng liền định chạy trốn nhưng Long ảnh đã cản đường chúng lại.
Long vĩ quất qua, cả ba hộc máu té lăn ra mặt đất.
Không lâu sau Lâm Minh cũng mở mắt đứng lên, cậu liếc qua ba tên nằm dưới đất như những cái xác.
"Lấy oán báo ân, ta ghét nhất những kẻ như vậy"
"Lâm Minh, không đại nhân tha cho ta. Ta nguyện làm trâu, làm ngựa cho ngài a" cả ba tên đều quỳ dập đầu van xin cậu.
"Vậy sao?" Lâm Minh khẻ nhếc môi, nhưng cả ba chưa kịp vui mừng thì một mũi tên đã bắn xuyên đầu của chúng.
"Hắc Ám Tinh Thần Tiễn cũng quá mạnh đi chứ" Lâm Minh đánh giá.
Đây cũng là Hồn Kỹ thứ 8 của Lâm Minh. Một tiễn bắn ra xuyên vạn giới, đánh nát linh hồn lẫn thể thể xác. Nó thật sự rất cần thiết cho Lâm Minh vào lúc này, khi cậu đang thiếu một Hồn Kỹ có tính sát thuơng lớn, trực tiếp như vậy.
Lâm Minh đây chỉ là tùy tiện bắn ra một tiễn, nếu phối hợp thêm Không Gian, Sát Phạt song đạo thì uy lực càng thêm kinh khủng.
Giết liền ba tên Lâm Minh mới quay lại nhìn Cơ Trí.
"Lâm Minh, ta..."
"Ngươi không phải muốn làm ngư ông đắc lợi sao"
"Ta không có, ta chỉ muốn bảo toàn mạng sống mà thôi. Dù ta có ra tay thì cũng không phải là đối thủ của chúng" Cơ Trí nói dối.
Lâm Minh biết chứ nhưng cậu không quan tâm. Đưa tay lên vận dụng lực lượng của Tinh Linh xóa đi trí nhớ của Cơ Trí, lúc này cửa Hồn Mộ cũng mở ra Lâm Minh dẫn hắn đi ra ngoài.
Đây là chút ơn nghĩa cuối cùng cậu trả cho hắn vì đã giúp cậu khi còn ở Ngoại Thành.
Ra khỏi Hồn Mộ, Lâm Minh tách riêng trở về biệt viện của mình. Cậu không khỏi hào hứng kiểm tra lại thêm vài lần nữa.
Lâm Minh không dám tin Tinh Linh lại có tu vi hơn 90 vạn năm, nếu 100 vạn năm thì đã có thể sánh ngang với Long Đế rồi. Tuy vậy nhưng với tu vi của Lâm Minh bây giờ không thể hoàn toàn tiếp thu Hồn Linh 90 vạn năm được, vì vậy Tinh Linh đã tự phong ấn mình, trở thành Hồn Linh 40 vạn năm.
"Lâm Minh, bao giờ sẽ đưa ta đi gặp Tù Lâm huynh"
"Thực lực của ta còn chưa đủ" Lâm Minh lắc đầu. Rồi kể cho Tinh Linh nghe về khảo hạch của Tu La Thần dành cho hắn.
"Ngươi bây giờ chỉ mới 84 cấp Hồn Đấu La, xem ra rất khó a" Tinh Linh nhíu mày. Hấp thu Tinh Linh đã giúp cậu tăng lên tới 4 cấp Hồn Lực nhưng đó vẫn chưa đủ.
Đột nhiên lúc này có một vị trưởng lão đến tìm cậu, nói là Điện Chủ muốn gặp cậu.
Lâm Minh chưa từng gặp qua Điện Chủ, nhưng nếu hắn có thể cai quản cả nơi này thì chí ít cũng là kẻ tuyệt luân, ít ra cũng không thua kém Long Đế. Đối với Lâm Minh thì Long Đế là kẻ mạnh nhất mà cậu từng thấy.
Điện Chủ tọa chấn ở một nơi sâu trong Thần Điện, nơi này chỉ sử dụng đuốt thấp sáng nên nhìn rất âm u.
Ngồi trong mạn che Điện Chủ hai mắt đâm đâm nhìn Lâm Minh, lâu sau hắn với thu hồi ánh mắt.
"Xem ra ngươi tu luyện Sát Phạt chi đạo cũng không bao lâu"
"Dạ"
"Ngươi là một nhân tài đáng bồi dưỡng, từ đây hãy theo cạnh ta mà tu luyện"
Điện chủ nói ra làm Lâm Minh rất bất ngờ, điều này cậu chưa bao giờ nghĩ đến. Nhưng một khi ông ta đã mở lời thì Lâm Minh đã không thể từ chối, đành phải chấp nhận.
Kêu người dẫn cậu vào một căn phòng nhỏ, lúc này vẻ mặt của Điện Chủ mới thay đổi, nhìn ông ta như rất mong chờ đều gì đó.



CHƯƠNG 123: ÂM MƯU LỘ RA.
Trong căn phòng này có một bức đồ họa nhỏ li ti các đường nét hoa văn. Ngắm nhìn một hồi lâu Lâm Minh chợt nhận ra nó là phát họa sơ bộ của Sát Phạt Chi Đạo.
Lúc này bên ngoài Điện Chủ hơi nhếc môi cười rồi bỏ đi.
Tuy Lâm Minh tu luyện Sát Phạt Chi Đạo cao cấp hơn bức họa này nhìu nhưng cậu vẫn tham khảo nó. Dù chỉ là sơ bộ nhưng nó vẫn rất có ít cho cậu.
Thời gian ba tháng trôi qua, cứ cách một tháng là Điện Chủ lại thay đổi một bức Sát Phạt Đồ, một bức lại cao cấp hơn một bức.
Nhưng mỗi ngày hắn đều theo dõi cậu tu luyện, Lâm Minh biết ở đời không ai cho không ai cái gì. Đối với những người như Điện Chủ cậu càng phải đề phòng.
Một năm trôi qua Điện Chủ càng thúc giục Lâm Minh tu luyện, nổi bất an ngày càng lớn Lâm Minh có cảm giác dường như tử vong đang vẩy gọi mình.
Chuyện gì đến cũng đến, vào một ngày u tối Lâm Minh bị Điện Chủ bắt lại. Ông ta truyền Hồn Lực của mình vào thân thể Lâm Minh.
"Thì ra Sát Phạt chi đạo của ngươi đã hóa hình, ngươi ẩn giấu cũng đủ sâu đấy chứ" lớp bảo vệ đã bị ông ta cưỡng ép đánh tan, bí mật của Lâm Minh đã lộ ra.
"Sâu cũng không bằng ngươi" thời gian tiếp xúc với Điện Chủ càng nhiều, Lâm Minh đã nhận ra khí tức của Huyết Quỷ trên người ông ta.
Không phải ông ta là Huyết Quỷ nhưng chắn chắc phải tiếp xúc với chúng.
Không tiếp tục nói nhãm với Lâm Minh, ông ta nắm cậu kéo tới một nơi quen thuộc. Đó là lăng mộ mà Lâm Minh đã gặp Tu La Thần.
Đến nơi Lâm Minh thấy có một đội ngũ nữa đã chờ sẳn. Huyết Quỷ, đã có mười một tên Huyết Quỷ chờ sẳn.
"Tịnh Lỗi, ngươi đến trể. Đây là kẻ ngươi chọn làm tế phẩm" tên Huyết Quỷ cầm đầu liếc qua nhìn Lâm Minh.
"Đủ rồi thì bắt đầu đi đừng nói nhãm" bị gọi thẳng tên như vậy Điện Chủ rất không thích.
Không nói thêm vì nữa, tên Huyết Quỷ cầm đầu bắt đầu khắc họa một trận pháp gì đó, mà mười tên Huyết Quỷ khác đau đớn gào gú. Từ từ Lâm Minh thấy chúng như biến thành một đoàn huyết vụ bay thẳng đến thân thể của Tu La Thần ngồi phía trên.
Điện Chủ cũng không kém là bao, ông ta chụp vào đầu Lâm Minh muốn rút Sát Phạt đạo ra khỏi người cậu, nhưng rất may là ý chí của cậu đủ mạnh để kéo dài thời gian.
Không ngồi chờ chết Lâm Minh giải phong Long Ấn mà Long Đế để lại cho cậu. Một tiếng rồng ngâm vang lên, long ảnh xuất hiện đánh văng tay của Điện Chủ ra khỏi người cậu.
"Là Long Đế phân thân. Hừ chỉ là một đạo phân thân cũng dám đối kháng lại bổn tọa" ông ta lần nữa nhào tới, nhanh chóng đánh tan đạo long ảnh này.
Cùng lúc này thân xác của Tu La Thần trên cao cũng bắt đầu nãy sinh biến hóa. Nó bay lơ lững trên cao, từ từ sinh ra một tia khí tức.
"Huyết Ma, ngươi làm gì đó" Điện Chủ một tay bắt lấy Lâm Minh, tay còn lại cản Huyết Ma.
"Là ngươi vô dụng, chỉ một tên Hồn Đấu La cũng bắt không được. Ta chỉ thực hiện theo thỏa thuận mà thôi"
"Không có Sát Phạt chi đạo đánh thức ý chí, cho dù ngươi thôn phệ thể xác của Tu La Thần cũng không thể thành Thần được"
Thì ra bọn chúng là muốn thôn phệ Tu La Thần a.
Lúc này đạo Long Ấn cuối cùng cũng bị kích phát, Lâm Minh thành công lui lại một bên nhưng cậu vẫn không thể thoát ra khỏi đây được.
"Đối với ta như vậy là đủ" Huyết Ma thả ra một dòng máu trói thân thể Tu La Thần lại. Tính ra hắn sinh ra từ máu của Tu La Thần, nhưng bây giờ lại muốn thay thế ông ta.
"Mơ tưởng" Điện Chủ lúc này đã buông tha Lâm Minh mà ngăn cản Huyết Ma. Ông ta biết nếu để nó thành công thì kẻ trước tiên phải chết chính là mình.
Ông ta và nó đã giao kèo trước, khi đánh thức Tu La Thần ông sẽ thôn phệ phần Hồn, biến Tu La Thần thành một Hồn Linh của mình. Còn nó sẽ thôn phệ thể xác đế chính thức biến thành Tu La Thần thứ hai. Nhưng bây giờ Huyết Ma lặt lộng, ông không thể cho nó thành công được.
Chợt từ trong thân thể của Lâm Minh, Tinh Linh bay ra ngoài. Nó bây giờ đã hoàn toàn giải phong.
Với áp lực 90 vạn năm Hồn Linh mang lại, Lâm Minh đã sắp không chịu nổi rồi. Thân thể và linh hồn của cậu dường như sắp nổ tung ra vậy.
"Dám âm mưu thôn phệ Tù Lâm huynh, các ngươi phải chết" hai mắt Tinh Linh đỏ lên xông thẳng vào trận đấu.
"Hồn Linh 90 vạn năm" Điện Chủ hơi ngạc nhiên nhìn Lâm Minh một cái nhưng rất nhanh đã phục hồi.
90 vạn năm Hồn Thú có thể đánh ngang ông nhưng 90 vạn năm Hồn Linh thì không thể.



CHƯƠNG 124: SỤP ĐỔ.
Trong cuộc hỗn chiến ba phe, có thể nhận ra Tinh Linh yếu thế nhất, Điện Chủ và Huyết Ma thì thực lực sàn sàn nhau.
Thời gian Tinh Linh tác chiến càng lâu thì Lâm Minh càng chịu sức ép càng lớn. Bây giờ cậu đã quỵ xuống, thôi thớp nhưng vẫn cố gượng để Tinh Linh được ra ngoài.
"Thật vướng víu" cả Điện Chủ và Huyết Ma cùng lúc đánh về phía Tinh Linh.
"Bang..." là một Hồn Linh mà phải chịu hai đòn công kích trực diện như vậy, Tinh Linh bị đánh văng thẳng ra ngoài.
Trong lúc tưởng chừng đã kết thúc, Tinh Linh khẻ cười lướt ngón tay của mình qua bàn tay của Tu La Thần.
"Tù Lâm, muội đến với huynh đây"
Đột nhiên kỳ tích xuất hiện, vốn cái xác không hồn của Tu La Thần lại mở mắt ra.
"Bụp..." một chụp ông ta đánh thẳng vào ngực của Điện Chủ, tay còn lại bóp cổ Huyết Ma.
Hai tên bị đánh bất ngờ càng thêm hoãn sợ nhìn Tu La Thần. Đối mặt một vị Thần, dù chỉ với một ngón tay của đủ làm chúng chết ngàn lần rồi.
"Ta để lại truyền thừa giúp các ngươi có được ngày hôm nay vậy mà các ngươi lại dám đánh chủ ý lên ta" âm thanh của Tu La Thần vang vọng.
Tiếp theo cả tòa lăng mộ bắt đầu rung chuyển, không chỉ vậy cả mãnh Huyết La Ma Địa này cũng rung chuyển theo.
"Tu La Đại Nhân, xin người đừng làm như vậy" Điện Chủ biết sắp xảy ra chuyện gì, ông sợ hãi cầu xin.
Dù có nói gì đi nữa nhưng Tu La Thần vẫn không dừng lại. Lúc này bên ngoài đã như tận thế kéo đến, mọi thứ đều rung chuyển, sụp đổ. Huyết Quỷ và con người đều tán loạn chạy trốn.
Tu La Thần là muốn phá hủy nơi này a.
Điện Chủ sợ hải như vậy bởi vì sức mạnh của ông được bắt nguồn từ đây, mõi ngày ông đều phải ngồi trong Huyết Trì có chứa khí tức của Tu La Thần mà tu luyện, nếu bây giờ nơi này bị phá hủy thì thực lực của ông sẽ bị cắt đứt a.
Bây giờ toàn bộ thành trì đã sụp đổ, Huyết Quỷ bị thôn phệ trở về mặt đất. Kể cả Huyết Ma trong tay của Tu La Thần cũng bị đánh về thành một vũng máu.
Mọi thứ sụp đổ, lăng mộ cũng lộ ra. Các vị trưởng lão khác cũng đã chạy vào. Thấy cảnh tượng này đều hít ngụm khí lạnh.
"Giết hắn" Tu La Thần ra lệnh cho các trưởng lão.
Cùng lúc này một thân ảnh to lớn bay vào. Long Đế - hắn đã đến.
Long trảo to lớn ôm Lâm Minh vào lòng, hắn đang dùng lực lượng của mình để giúp cậu chống đở thân thể.
"Linh Nhi, muội hãy tiếp tục sống thay phần của ta. Hắn tiền đồ vô lượng sẽ mang muội đi đến đỉnh phong" Tu La Thần nói với Tinh Linh.
Khi tất cả đều bị san thành bình địa thì Tu La Thần cũng tan biến thân xác lẫn linh hồn, nhưng trước đó hắn đã bắn một thứ gì đó vào thân thể Lâm Minh.



CHƯƠNG 125: THẾ GIỚI TRONG MỘNG.
Khi thế giới bên ngoài liên tục biến đổi thì Lâm Minh không hề hay biết điều đó. Cậu đang bị rơi vào một tình trạng nữa mê, nữa tỉnh. Cậu không chết đi, linh hồn vẫn tồn tại nhưng là ở thế giới trong mộng.
Nơi này không biết có niên đại xa xôi đến mức nào, cậu chưa từng đến nhưng lại rất quen thuộc. Cậu biết đây là một thế giới rất lớn, chỉ riêng đại lục cậu đang sống cũng to hơn hiện thực gấp trăm lần. Không chỉ vậy giữa các hành tinh còn có thể giao lưu với nhau, nên khung cảnh rất nhộn nhịp.
Lâm Minh bây giờ giống như chỉ là một oan hồn vậy, đứng xem mọi người cười nói với nhau.
Đột nhiên bầu trời sụp xuống, một màu đen bao phủ lấy Lâm Minh. Khi ánh sáng lóe lên cậu đã thấy mình bị nhốt trong một hang động lớn, nơi này tất cả đều là oan hồn giống cậu.
Rồi cửa động mở ra, từng tóp oan hồn bị giải ra ngoài. Lúc này đã có cả đám người đang chờ sẳn. Lâm Minh thấy trên cao kia, một nam nhân uy vũ đang ngồi đó. Vừa nhìn cậu đã biến hắn là một Đấu La nhưng chỉ mới đột phá.
Quan sát xung quanh Lâm Minh đã nhận ra đây là một môn phái nào đó và niên đại này chắc phải thuộc về thời cổ đại, khi thế giới chưa bị phá hủy.
Theo từng lớp oan hồn bị đẩy vào một tòa tháp, rồi những đệ tử của môn phái cũng vào trong. Bọn chúng bắt đầu chém giết, chọn những oan hồn hợp cách thu vào trong một chiếc túi.
Đứng ở một gốc nhưng Lâm Minh vẫn bị chú ý đến. Vốn dĩ dưới tình trạng này cậu chỉ phát ra nhàn nhạt một màu trắng, nhưng đám đệ tử ở đây lại chọn những oan hồn ít nhất phải là màu tím. Màu sắc biểu hiện cho oán khí của oan hồn, nó cũng giống như màu của Hồn Linh vậy, oán khí càng lớn màu càng đậm.
Một con oan hồn màu trắng như Lâm Minh sao có thể lọt vào pháp nhãn của đám người ở đây, một tên khinh thường định vung kiếm lên chém nát cậu thì lúc này Lâm Minh lại phát hiện ra thực lực của mình vẫn còn dùng được.
"Bụp" một đạo phong nhận bắn ra, cổ của tên đệ tử vị chém lìa.
Đây không phải là lần đầu tiên oan hồn giết chết các đệ tử nhưng ra tay nhanh gọn, lại điều động được "Thiên Địa Nguyên Khí" như cậu thì rất hiếm.
Không chỉ các đệ tử ở đây mà bên ngoài cũng đã bắt đầu để ý đến Lâm Minh.
Kế tiếp liên tục có mấy tên xông đến cậu nhưng đều bị cậu nhanh gọn giết chết. Nhưng Lâm Minh chỉ ra tay với những kẻ muốn giết mình, giết xong cậu vẫn đứng đó.
Đám đệ tử sợ hãi nhưng nhận ra điều này nên không có ai dám lại gần Lâm Minh nữa.
Bên ngoài, người nam nhân nói khẻ nhưng vài người xung quanh vẫn nghe thấy:
"Thánh Vương. Oan Hồn đó lại là Thánh Vương"
Cấp tốc nam nhân ra lệnh cho mở tháp, một cảnh tượng trăm năm khó gặp đã diễn ra. Nam nhân - cũng chính là môn chủ của môn phái này dẫn theo mấy vị trưởng lão nữa cùng đi xuống tiếp đoán một người, không là một oan hồn.
Lâm Minh từ từ lướt ra, đối diện một Đấu La nhưng cậu không hề sợ hãi. Điều này càng làm nam nhân thêm nóng lòng.
"Haha, bổn tọa Vụ Hồn Đại Thánh, môn chủ Du Hồn Môn xin chào các hạ" theo hắn chấp tay chào, những trưởng lão phía sau cũng làm theo.
"Các hạ đã có Thánh Vương tu vi chắc không phải kẻ vô danh tiểu tốt, không biết đại danh là gì"
Đại Thánh? Thánh Vương? Đây là phân chia tu vi ở nơi này sao? Như vậy chẳng phải Phong Hào Đấu La ngang với Đại Thánh, con Hồn Đấu La chính là Thánh Vương.
Không thể nói cho bọn họ biết là cậu không thuộc về niên đại này, vì vậy Lâm Minh đành phải bịa chuyện.
"Ta là một ẩn sỉ, đại danh thì không dám nhưng người quen nể mặt gọi một tiếng Sát Điệp" Lâm Minh bình thãn nói.
"Sát Điệp Thánh Vương, hạnh ngộ. Hôm nay xin mời các hạ làm khách tại Du Hồn môn để chuộc lỗi a" tên nam nhân khách khí.
Một Đại Thánh sao phải ăn nói khách khí với một tên Thánh Vương như vậy? Các đệ tử khó hiểu nhưng nam nhân lại biết.
Cho dù là một Đại Thánh linh hồn cũng không thể thoải mái rời khỏi thân thể như vậy. Hắn nhìn ra Lâm Minh không có thân thể, chỉ còn lại linh hồn, như vậy hắn chắc chắn cậu có tu luyện một bí pháp nào đó rất mạnh mẽ.
Dù sao cũng không có nơi để đi, với lại cậu cũng cần tìm hiểu nơi này vì vậy đã ở lại.
Qua một hồi trò chuyện cậu biết được đại lục này tên là Thiên Nguyên, trên đại lục bao gồm 108 vực, Du Hồn môn thuộc về Xích Hồn Vực. mọi người tu luyện bằng cách hấp thu Thiên Địa Nguyên Khí và phân chia tu vi cũng gần giống với Đấu La đại lục chỉ khác tên gọi.
Ở Đấu La đai lục người ta dùng chử "Hồn" thì ở đây dùng chử "Nguyên": Nguyên Sĩ, Nguyên Sư... Nguyên Thánh, tiếp đó mới là Thánh Vương và Đại Thánh, mõi cảnh giới cũng chia làm mười tầng.
Thêm một khác biệt nữa đó là khi đến Nguyên Thánh, các tu sỉ phải lĩnh ngộ ra pháp tắc cũng là "Đạo". Đủ lượng mới có thể đột phá cảnh giới tiếp theo, vì vậy dù là cổ đại nguyên khí nồng đậm nhưng số lượng Thánh Vương trở lên cũng không nhiều lắm. Như Du Hồn môn thế lực số hai, số ba tại Xích Hồn Vực nhưng môn phái chỉ có một Đại Thánh. Đó là chưa kể đến nơi này còn có Thần, mà còn không phải chỉ có một vị a. Xem ra Xích Hồn Vực chỉ thuộc trung hạ.



CHƯƠNG 126: LIÊN MINH.
Nói đến Du Hồn Môn cũng không phải một tông môn quá lớn. Có thể nhận ra ở đây năm tên Trưởng lão có thực lực cao nhất cũng chỉ là Nguyên Thánh Trung kỳ, tức là vào khoảng Nguyên Thánh bốn đến sáu tầng.
Một môn phái như vậy lại toát ra một vị Đại Thánh, nói không có kỳ ngộ sẽ chẳng có ai tin. Từ ngày có Đại Thánh chấn thủ thì Du Hồn môn mới quật khởi, lớn mạnh như bây giờ.
Rất hiển nhiên, đối với Du Hồn môn lúc này quan trọng nhất vẫn là cường giả. Muốn đứng vững gót chân ở nhất lưu thế lực không thể chỉ dưa vào một mình Vụ Hồn, có rất nhiều chuyện hắn không thích hợp ra mặt. Vì vậy, trò chuyện không bao lâu Vụ Hồn đã mời Lâm Minh ở lại Du Hồn môn làm Thái Thượng Trưởng Lão. Lâm Minh cũng chấp nhận nhưng với một điều kiện, đó là không có chuyện trọng đại đừng làm phiền cậu.
Tin tức Lâm Minh gia nhập Du Hồn môn được giữ kín, chỉ có một số ít cao tầng mới biết, nhưng dựa theo yêu cầu của cậu không có ai dám đến diện kiến.
Ngồi trong phòng mình, Lâm Minh chợt thở dài một tiếng:
"Một môn phái không tính là nhất lưu lại có nhiều Đạo Đồ như vậy, nếu hiện thế ở Đấu La Đại Lục sẽ nổi lên một hồi phong ba a"
Tuy Đạo Đồ của Du Hồn Môn chỉ thuộc loại sơ cấp nhưng đặt ở nhiều nơi khác cũng là chân quý rồi, nhưng rất tiếc nó không còn phù hợp với Lâm Minh nữa.
Nhưng Vụ Hồn đã có chuẩn bị trước, hắn đem một bức Đạo Đồ Trung Cấp đưa cho cậu, vì nó phù hợp với cảnh giới tu vi bây giờ.
"Vụ Hồn có lòng nhưng vẫn không dùng được a" Lâm Minh thầm than.
Du Hồn Tông, không phải nói là cả Xích Hồn Vực tám phần mười đều chủ tu Hồn Thuật, bọn họ nghĩ Lâm Minh cũng vậy.
Đúng là Đấu La Đại Lục cũng chủ tu Hồn Thuật, nhưng với một phương thức khác hoàn toàn nơi này. Hồn Tu không cần lĩnh ngộ "Hồn Đạo", mà dù có lĩnh ngộ cũng không giúp được gì.
Dường như bị thế giới này ảnh hưởng mà khi Lâm Minh tu luyện bằng cách thông thường, Hồn Lực hầu như không tăng thêm. Đến khi cậu lĩnh ngộ Đạo thì nó mới tăng.
Bình yên tu luyện không bao lâu, đến một ngày Vụ Hồn co mời Lâm Minh ra đại sãnh. Đến nơi cậu thấy đã có rất nhiều người với những y phục khác nhau, họ đều đến từ các tông môn khác.
"Đây là Sát Điệp Thánh Vương, Thánh Thượng Trưởng Lão của bổn môn" Vụ Hồn giới thiệu.
"Là một oan hồn" Du Hồn Tông còn đở, chứ những người của tông môn khác đều kinh ngạc nhìn Lâm Minh, có những kẻ còn lộ ra ánh mắt tham lam.
Xích Hồn Vực chủ tu Hồn Thuật, trong đó pháp thuật Hồn Nô rất phổ biến, vì vậy bọn chúng đều có ý biến Lâm Minh thành Hồn Nô.
"Sát Điệp Trưởng Lão, đây là những môn phái trung, hạ lưu. Hôm nay bọn họ đến đây để phối hợp cùng chúng ta đi đến Xích Hồn Bí Cảnh".
Bây giờ Du Hồn môn đã là một trong tam đại thượng môn, dưới chướng có rất nhiều tông môn khác. Lần này xuất phát đến Xích Hồn bí cảnh, hai thượng tông môn khác là Xích Hồn Tông và Liệp Hồn Cốc đều phái Thánh Vương dẫn đội, nên Vụ Hồn mới nhờ đến Lâm Minh.
Còn về Xích Hồn bí cảnh là một bí cảnh lớn nhất Xích Hồn Vực, chuyên dùng cho các đệ tử từ Nguyên Vương trở xuống vào tranh đoạt tài nguyên.
Để giảm tỷ lệ thương vong nên tam đại thượng môn sẽ tập hợp các thế lực dưới chướng của mình thành một liên minh. Vốn Du Hồn môn chỉ mới nổi lên đây, nên liên minh cũng ít nhất, chất lượng đệ tử cũng kém nhất.
Việc của Lâm Minh làm là chỉ cần không để cho hai liên minh khác ức hiếp Du Hồn liên minh là được. Điều này Lâm Minh cũng không từ chối, dù sao cậu cũng cần ra ngoài tìm cơ duyên cho mình.



CHƯƠNG 127: LẦN ĐẦU RA MẶT.
Du Hồn môn cũng có chăn nuôi chuyên chở Yêu Thú, đó là Ly Hỏa Điểu. Đây là một loài yêu thú chỉ thuộc hàng trung thượng, khi trưởng thành sẽ có thực lực Nguyên Đế hàng ngũ.
Nếu là Du Hồn môn trước đây thì Ly Hỏa Điểu đã được xem là không tệ, nổi bật trong đám yêu thú của các trung lưu môn phái khác. Nhưng bây giờ thời thế đã khác, yêu thú của hai đại tông môn khác đều là Nguyên Thánh cấp bậc. Vì không muốn mất mặt hơn nữa, Vụ Hồn đã giao con Nguyên Thánh - Ly Hỏa Điểu chuyên dụng của mình cho Lâm Minh.
Con Ly Hỏa Điểu này là nhờ hưởng lợi từ Vụ Hồn mới phá giới trở thành Nguyên Thánh, nhưng rất có thể nó sẽ mãi dừng lại ở Nguyên Thánh một tầng.
Đội ngũ xuất phát một ngày sau đó, lấy Du Hồn môn do Lâm Minh cưỡi Ly Hỏa Điểu dẫn đầu, các môn phái khác đều cưỡi yêu thú chuyên dụng riêng bay theo sau.
Lúc này trước Xích Hồn bí cảnh hai liên minh khác đã đến đông đủ.
"Du Hồn liên minh lúc nào cũng đến muộn" dẫn đầu của Liệp Hồn liên minh là một nữ nhân cằn nhằn.
"Dạ Xoa Thánh Vương cần gì phải bực tức. Du Hồn môn cởi mấy con Ly Hỏa Điểu chậm chạp đó thì đến được đây cũng là chuyện mừng rồi" một nam nhân khác khinh bỉ cười nói. Hắn là Thánh Vương dẫn đội của Xích Hồn tông.
Tuy mang danh là Dạ Xoa nhưng nữ nhân không hề xấu, dù không phải nghiêng nước nghiêng thành nhưng cũng thuộc hàng mỹ nhân.
"Rí....." chợt lúc này trên bầu trời một đội ngũ đáp xuống, không phải ai khác đây chính là Du Hồn liên minh.
Tới nơi Lâm Minh đảo mắt nhìn xung quanh, đúng là so với Du Hồn liên minh bên này thì hai liên minh khác số lượng đông hơn rất nhiều, chất lượng cũng tốt hơn.
"Nữ nhân đó là Dạ Xoa Thánh Vương của Liệp Hồn. Còn nam nhân đó là Đọa Hồn Thánh Vương của Xích Hồn tông" theo Lâm Minh là một vị trưởng lão của Du Hồn môn. Ông ta được phái đến để giúp đở cậu.
Ngừng một chút ông ta đắng chát nói tiếp:
"Mười năm trước cánh tay của lão là bị hắn chém đứt chỉ vì lão ngăn hắn đoạt Phong Hồn Thảo của một đệ tử trong bản môn. Hời... Cuối cùng ngăn không được, người đệ tử đó còn bị giết chết"
Lâm Minh bình thãn nghe ông ta kể, cảm xúc cũng chỉ hơi lặng một chút. Chuyện cũ đó là lúc cậu chưa đến đây, còn bây giờ cậu sẽ không để chuyện đó xảy ra lần nào nữa.
Trong khi Lâm Minh quan sát xung quanh thì hai liên minh khác cũng quan sát cậu và những người khác.
Nhất là tên Đọa Hồn, ánh mắt không chút nào kiềm nén tham lam nhìn Lâm Minh.
"Du Hồn môn hết người rồi sao mà lại dám để một oan hồn đến đây. Tốt, nếu ta mang nó chụp lại không biết tên Vụ Hồn kia sẽ có cảm giác như thế nào, haha" hắn đoán là Lâm Minh là Hồn Nô của Vụ Hồn.
Tuy nhiên trảo của hắn vừa mới đưa lên thì đã bị một mũi tên bắn xuyên qua, làm nó nổ tung.
"Á..."
Dù là Thánh Vương nhưng khi thân thể bị đánh nổ cũng đau đớn, huống chi trong Hắc Ám Tinh Thần Tiễn của Lâm Minh còn mang theo lực sát thương đối với linh hồn, nếu đau đớn hắn nhận phải sẽ còn tăng gấp bội lần.
"Thánh Vương" đang đứng xem trò, lúc này Dạ Xoa Thánh Vương ngạc nhiên thốt ra.
Nghe bà ta nói, vốn tên Đọa Hồn định liều chiến với Lâm Minh đã ngừng lại, lui về sau mấy bước.
"Một tầng Thánh Vương cũng dám đứng trước mặt bổn tọa nhảy nhót" Lâm Minh cười lạnh.
Lâm Minh đã xem xét qua, tên Đọa Hồn không đáng nhắc đến, chỉ có Dạ Xoa kia đã đạt đến ba tầng Thánh Vương.
"Đây là Sát Điệp Thánh Vương, Thái Thượng Trưởng Lão của bản môn đi ra ngoài mới trở về" vị Trưởng Lão theo sau Lâm Minh giới thiệu. Ông còn đang rất vui sướng vì sự quyết tuyệt vừa rồi của Lâm Minh.
Tên Đọa Hồn chỉ biết dựa vào tông môn của mình mà lên mặt, chứ trong hàng ngũ Thánh Vương hắn không đứng cuối cũng xếp từ dưới lên.
"Bốn tầng Thánh Vương? Du Hồn môn lúc nào lại xuất hiện một cường giả như vậy, lại còn là một oan hồn nữa?" Dạ Xoa nghi hoặc, với cảm nhận của bà thì thực lực của Lâm Minh tuyệt đối hơn bà nhưng không phải nhiều nên bà đoán là bốn tầng.
"Đến đủ rồi thì vào bí cảnh đi" Lâm Minh nhàn nhạt nói. Hai người khác nghe vậy cũng phất tay cho đệ tử của mình tập hợp.
Muốn mở ra Xích Hồn bí cảnh phải có Thánh Vương thực lực mới làm được, mõi thượng lưu tông môn sẽ chỉ được phái ra một Thánh Vương, đó là thiên mệnh sở quy. Nếu mõi môn phái tăng thêm một người sẽ bị thiên phạt, Xích Hồn tông đã từng bị thiên phạt rồi.
Mười năm trước khi Du Hồn môn mới tấn thăng lên thượng lưu tông môn vì không có Thánh Vương nên bất buộc Vụ Hồn phải phong ấn một đạo nguyên lực của mình vào thân thể của vị Trưởng Lão này để mở bí cảnh. Điều này cũng khiến cho những tông môn khác chê cười đến tận bây giờ.



CHƯƠNG 128: TÊN NGỐC VÀ NỮ NHÂN.
Đứng trước cửa bí cảnh, Đọa Hồn câm hận liếc nhìn Lâm Minh nhưng hai tay vẫn vận dụng Nguyên Lực đánh ra. Từ hai cánh tay hắn, hàng loạt sợi xích màu xám bay ra bám vào cửa.
Nhìn những sợi xích này Dạ Xoa mắt lóe lên một tia khinh bỉ. Qua bao nhiêu năm vậy mà Đọa Hồn Xích vẫn không hề có tiến triển. Đọa Hồn có đại danh như vậy cũng vì chủ tu Đọa Hồn Xích này, đây là một công pháp chuyên dụng để tra tấn linh hồn. Hắn rất tự mãn về bản lĩnh này của mình, nhưng thật ra Đọa Hồn Xích chỉ thuộc về tam lưu công pháp.
Nếu không phải e ngại Xích Hồn tông thì há cô lại nhẫn nhịn một tên vô dụng như vậy. Càng nghĩ cô lại liếc sang Lâm Minh, tuy là một oan hồn nhưng tu vi lại cao, anh tuấn trẻ tuổi nữa chứ. Chợt cô nghĩ đến gì đó hai mắt lóe lên.
Suy nghĩ là vậy nhưng khi Đọa Hồn đã xuất thủ thì Dạ Xoa cũng ra tay. Khi vận công, từ thân thể cô xuất hiện một bóng mờ lớn hình một con Dạ Xoa hai mắt đỏ ngầu.
Nhìn hư ảnh cũng khá giống Hồn Linh nhưng thật ra về bản chất là hoàn toàn khác nhau.
"Dạ Xoa Ma Công của Dạ Xoa Thánh Vương lại có tăng tiến nữa rồi a. Ta nghe nói nếu tu luyện đến viên mãn thì Dạ Xoa hư ảnh sẽ hóa thành hình a"
Nếu so với Đọa Hồn Xích thì Dạ Xoa Ma Công của Dạ Xoa Thánh Vương lại hơn hẳn về cấp bậc, thuộc về nhất lưu tầng thứ.
Nghe mọi người khen, trong lòng của Dạ Xoa rất thoải mái, cô nhìn qua phía Lâm Minh muốn xem cậu biểu hiện như thế nào.
Lúc này cũng giống như Dạ Xoa, phía sau Lâm Minh một hư ảnh Hồ Điệp hiện ra nhưng nó lung linh và rỏ ràng hơn rất nhiều. Từ bàn tay của Lâm Minh, cậu đánh một đường Hồn Lực màu tím đen ra, nó tinh khiết hơn của hai người kia rất nhiều.
"Công pháp của Sát Điệp Thánh Vương sao giống của Dạ Xoa Thánh Vương vậy?" có đệ tử thắc mắc.
Dạ Xoa liếc mắt qua nhìn Lâm Minh, hai mắt hiện lên sự kiên quyết.
"Bùm..." một tiếng nổ vang lên, cửa bí cảnh mở ra, đệ tử các phái lũ lượt kéo vào.
Công việc đã xong, lúc này Lâm Minh trở về nhắm mắt ngồi trên lưng Ly Hỏa Điểu.
"Sát Điệp đạo huynh, ta có một thắc mắc mạo muội hỏi, mong huynh bỏ qua" Dạ Xoa bắt chuyện với Lâm Minh.
"Cô cứ nói"
"Phải chăng huynh tu luyện Thú Hồn Tề Minh Công" Dạ Xoa hơi ái ngại. Công pháp là bí mật của rất nhiều người, nhưng Dạ Xoa không kiềm được lòng tò mò của mình a.
Nghe cô ta nói, tâm của Lâm Minh hơi động một chút nhưng vẽ mặt rất bình tĩnh hỏi lại:
"Sao cô nghĩ vậy"
"Ta có đọc một bộ thư tịch nói về Thú Hồn Tề Minh Công. Trước khi tu luyện nó phải tự phế bỏ thân xác của mình đem linh hồn dung hợp với linh hồn của một yêu thú. Ta thấy các biểu hiện của huynh rất giống vậy nên mạo muội đoán vậy"
"Uhm, cô đoán không sai" nếu đã nói dối thì Lâm Minh cũng cần một bước đệm. Dạ Xoa và Đọa Hồn sẽ giúp cậu thực hiện phần tiếp theo.
"Nghị lực của đạo huynh thật khiến Thư Nghiên khâm phục a" lúc này Dạ Xoa Thánh Vương đã thay đổi cách xưng hô, cô ta dùng tên của mình thay vì đại danh như lúc trước. Tức nhiên Lâm Minh cũng nhận ra điều này.
Ngồi một bên nghe hai người nói chuyện Đọa Hồn càng muốn giết chết Lâm Minh. Hắn theo đuổi Dạ Xoa bao nhiêu năm nay nhưng vẫn bị từ chối, bây giờ cô ta lại chủ động thân cận với một oan hồn như vậy, càng nghĩ hắn càng tức.
"Đừng để rơi vào tay ta, nếu không ta sẽ cho ngươi ném mùi lợi hại của Đọa Hồn Xích"
Bí cảnh chỉ mở mười ngày nên nếu không ra kịp sẽ phải bỏ mạng lại bên trong, nên sáng ngày thứ mười đã có rất đông đệ tử kéo ra. Đa phần là người của Xích Hồn và Liệp Hồn liên minh. Thĩnh thoãng mới có vài đệ tử của Du Hồn liên minh đi ra.
Các trưởng lão trong Du Hồn liên minh ngày càng nóng lòng, thấp thõm không yên. Một bên Đọa Hồn vui vẻ, trong lòng đang muốn thấy Lâm Minh mất mặt.
Gần chiều, đệ tử của Du Hồn liên minh đã có ba phần mười ra tới, kém hai liên minh kia rất nhiều. Nhưng đây cũng coi như không tệ rồi.



CHƯƠNG 129: TUYẾT THẦN.
Bầu trời sụp tối, thời gian cửa bí cảnh cũng sắp đóng lại, vì vậy ba liên minh cũng bắt đầu kiểm kê thu nhập của đệ tử để xếp hạng. Dù hình thức là vậy nhưng thật ra ai cũng biết Xích Hồn liên minh sẽ đứng nhất còn Du Hồn liên minh lại sẽ đứng cuối thôi.
Khi các đệ tử chuẩn bị lấy vật phẩm ra thì đột nhiên từ phía trong cánh cửa một cánh tay thò ra chợp lấy một ngườ kéo vào trong.
Chưa đầy ba giây sau, một bộ xương được văng trở ra đi theo sau là một bộ thi thể mục rửa rất khinh dị.
"Là Âm Thi" vừa thấy Âm Thi, Dạ Xoa liền xuất thủ đánh tới, vì người mới chết là đệ tử của Liệp Hồn Cốc.
"ầm..." chưởng lực mạnh mẽ của Dạ Xoa ác liệt đánh tới nhưng Âm Thi chỉ phất tay chống đở nhẹ nhàng đã đánh tan nó.
"Đại Thánh...Âm Thi" lui về sau mấy chục bước Dạ Xoa mới ổn định lại được.
Thấy Dạ Xoa Thánh Vương bị đánh bay các đệ tử nháo nhào lui về sau. Đối với một Đại Thánh thì dù có mười tên Thánh Vương cũng khó lòng thủ nổi.
"Phụp..." đột nhiên một mũi tên bắn ra. Âm Thi cũng như thường lệ đưa tay đở lấy. Nhưng khi ám tiễn gần tới thì bất ngờ biến mất.
"Gru..." Âm Thi gào gú. Thì ra mũi tên đã bắn trúng đầu nó.
"Phụp...phụp..." liên tiến ba mũi tên nữa được bắn ra, đều nhắm vào những nơi yếu hại của Âm Thi. Nhất là mũi cuối cùng đánh bay cả Âm Thi vào trong bí cảnh.
"Ầm..." cửa bí cảnh đóng xầm lại. Mọi người thoát chết trong gan tắc đều mê mụi nhìn Lâm Minh.
"Hắn thật sự mạnh như vậy sao" Dạ Xoa rung động. Qua bao nhiêu năm chỉ biết tu luyện, đây là lần đầu cô nhận ra tim mình đâp nhanh vì một người nam nhân như vậy.
"Về thôi" Lâm Minh vẫn bình thường.
Tuy nhiên khi Ly Hỏa Điểu bay được nữa đường thì Lâm Minh đã sụp xuống, mệt mõi ôm chặc lấy nó để không bị ngã.
Bốn mũi tên đó không chỉ là Hồn Lực mà Lâm Minh đã vận dụng cùng một lúc Tinh Thần Lực, Sát Phạt - Không Gian song đạo. Đó cũng là cực hạn của Lâm Minh lúc này rồi.
Đánh bay được Âm Thi còn là nhờ may mắn khi nó mới thức tỉnh lại còn đứng gần cửa bí cảnh. Nếu ở đỉnh phong thì dù có ba Lâm Minh cũng không làm được.
Khi Lâm Minh đang gấp gáp trở về thì Du Hồn môn lại nổi lên một trận oanh động lớn.
"Thương Khung Thánh Vương bảng lại đổi chổ"
Lâm Minh - Bốn tầng Thánh Vương lại nhiển nhiên chiếm lấy vị trí 840 trên Thánh Vương Bảng. Phải biết muốn vào được một ngàn vị trí đầu nếu không phải chín tầng Thánh Vương thì cũng là thiên tài tuyệt thế. Du Hồn môn chưa bao giờ có người được vào bảng như vậy.
Sau này trở về Lâm Minh cũng biết nhưng cậu cũng không rảnh quan tâm, đều quan trọng lúc này là cậu phải tu luyện.
Chợt một ngày nọ trên bầu trời Du Hồn môn xuất hiện một Thần chỉ của Tuyết Thần, yêu cầu Lâm Minh đến Tuyết Thần Điện để diện kiến.
Tuyết Thần là một trong những vị Thần của Thiên Nguyên Đại Lục, một mình bà cai quản tám vực trong đó có Xích Hồn Vực.
Không chỉ là Lâm Minh mà Thánh Vương có tên trước một ngàn của tám vực đều được triệu tập. Trong đó Tuyết Vực nhiều nhất có đến bốn mươi bốn vị trong tổng số sáu mươi tám người, riêng Xích Hồn Vực chỉ có bốn người a, một con số thật sự quá trên lệch. Và Lâm Minh cũng vinh hạnh trở thành người có tu vi kém nhất trong đám người.
Khi bước vào Tuyết Thần Điện Lâm Minh cảm nhận được một khí tức rất quen thuộc, nó giống như khí tức của Tuyết Tình Thần Nữ.
Không riêng gì Lâm Minh, Tuyết Thần cũng nhận ra điều này và bà còn nhận ra khí tức của Tu La Thần trong cậu.
Tu La Thần, một cái tên quá đổi thân thuộc và mang lại cho bà nhiều đau khổ.
Nhưng tại sao Lâm Minh lại có khí tức của hai người? Phải chăng tạo hóa đang ban cho bà một ân huệ? Càng nghĩ Tuyết Thần càng rung động.
Lâm Minh vẫn chưa hay một đại ân sắp giáng xuống đầu mình. Bây giờ cậu đang đứng ở một gốc hẹp, bởi vì là một linh hồn khác người lại tu vi kém nên giữa một đám tâm cao khí ngạo này chẳng ai muốn bắt chuyện với cậu.
Vốn tưởng cứ như vậy, chợt một người đàn ông ha hả cười to đi đến trước mặt cậu:
"Sát Điệp Thánh Vương hạnh ngộ, ta là Lục Đăng cũng là đại ca của Thư Nghiên a"
Thư Nghiên? Là đại ca của Dạ Xoa Thánh Vương sao?
"Hạnh ngộ" Hắn cũng được xem là nữa người quen đấy chứ.
"Tiểu tử ngươi rất không tệ nha, lấy bốn tầng Thánh Vương leo lên Thánh Vương bảng, hèn chi con bé suy mê ngươi đến vậy"
Tiếng của Lục Đăng rất lớn nên đã có người chú ý đến bên này.
"Hừ hai tên vô dụng, ai cho các ngươi làm ồn ở đây" một nam nhân bạch y khinh bỉ.
Xích Hồn Vực thực lực yếu kém ai cũng biết, người có thứ hạng cao nhất cũng chỉ là bảy trăm, bây giờ còn đang làm "chó" cho hắn đây.
"Ngươi noi ai vô dụng" Lục Đăng phẩn nộ quát lên. Hắn dù gì cũng là một cường giả đỉnh tiêm, bao giờ lại nghe người khác sỉ nhục vậy chứ.
"Ta nói ngươi đó" xong tên bạch y còn liếc mắt sang Lâm Minh "Còn cả hắn đều vô dụng"
"Bang..." lời vừa nói ra hắn đã tiếp ngay một mũi tên. Nhưng dù sao cũng là cường giả nên hắn đã kịp né được.
"Ta muốn ngươi chết" tên bạch y không nghĩ Lâm Minh dám xuất thủ với y, vì vậy càng thêm câm tức.
"Chết đi"
Thấy bạch y ra tay, những người khác đều hứng thú nhìn qua mang theo một chút mỉa mai.
"Dám động thủ trong Tuyết Thần Điện, tội chết"....



CHƯƠNG 130: THẦN TỬ.
Thanh âm một nữ tử vang vọng kèm theo đó là một chưởng lực âm hàn cực điểm đánh tới tên bạch y.
Nếu như là bình thường thì hắn đã có thể tiếp được rồi hoặc ít ra cũng né được, nhưng không biết tại sao nguyên lực của hắn lại không vận chuyển được.
"Ta là cháu của Phù Hoa Đại Thánh, các ngươi dám đánh ta" lau vết máu trên miệng, bạch y quát lớn.
Phù Hoa Đại Thánh cũng xem như là có danh tiếng trong hàng ngũ Đại Thánh, hơn hết bà từng là tỳ nữ của Tuyết Thần.
"Nể mặt Phù Hoa Đại Thánh, hôm nay tha cho ngươi một mạng" lúc này một nữ tử xinh đẹp bước ra.
"Là Du Lan Thánh Vương, sao nàng lại xuất hiện ở đây" thấy nữ tử mọi người đều kinh ngạc. Đây là ký danh đệ tử của Tuyết Thần a.
"Tại sao chỉ đánh mình ta, là hắn xuất thủ trước mà" bạch y tiếp tục đôi co, ở Tuyết Thần Điện mà đi chất vấn đệ tử của Tuyết Thần, thật là ngu hết phần người khác.
"Im miệng" Du Lan nạt tên bạch y, sau đó mĩm cười nhẹ đi đến bên Lâm Minh.
"Thần Tử điện hạ, Tuyết nương nương mời người vào trong"
Một câu ngắn gọn nhưng có sức oanh tạc cực kinh khủng, không riêng gì mọi người mà cả Lâm Minh cũng ngẩn ngơ.
Từ bao giờ mà cậu đã trở thành Thần Tử rồi? Nhưng rất nhanh vẻ khinh ngạc trên mặt của cậu liền biến mất, thay vào đó là sự thong dong như thường lệ.
Theo Du Lan vào trong, bỏ lại một khung cảnh như Kiến vở tổ.
"Haha, tiểu muội ta đúng là có mắt nhìn a, lại nhìn trúng con trai của Tuyết Thần" Lục Đăng cười to nhưng lúc này không có kẻ nào dám khinh thường hắn nữa.
Tuyết Thần cư ngụ ở tòa cung điện xa hoa nhất nơi này, bên trong không chỉ có Thánh Hoa, Thánh Quả mà tất cả mọi thứ đều thông linh.
"Thần Tử xin mời, nương nương ở bên trong" Du Lan hành lể với Lâm Minh rồi lui ra.
Bước vào trong Lâm Minh chỉ thấy một nữ nhân xinh đẹp ngồi đó. Du Lan đã đẹp nhưng so với người này thì còn kém rất xa, không chỉ về nhan sắc mà còn cả về khí chất.
"Tuyết Thần cho gọi, không biết có gì dạy bảo" Lâm Minh lể phép.
"Ngươi không thắc mắc vì sao ta cho ngươi làm Thần Tử sao?" Tuyết Thần nhẹ nhàng hỏi.
Lâm Minh lắc đầu, đây là cậu không biết thật.
"Bởi vì ngươi có khí tức của ta và...hắn"
Là lý do này sao? Bây giờ thì cậu đã hiểu.
"Về mọi mặt ngươi đều rất không tệ, chỉ là xuất thân kém một chút, muốn trở thành Đại Thánh sẽ rất gian nan" Tuyết Thần đánh giá. Điều này Lâm Minh cũng biết, với thế lực của Du Hồn môn sẽ không giúp được cậu quá nhiều.
"Được rồi, bây giờ ngươi là Thần Tử, cứ ở lại đây tu luyện. À ngươi chủ tu Đại Đạo gì?"
"Là Sát Phạt Chi Đạo"
Sát Phạt, cũng giống hắn, thật là Thiên Ý a.
Tuyết Thần càng nhìn Lâm Minh nhu hòa hơn nữa. Đứa con này, bà thật sự muốn rồi.
Chỉ mấy ngày sau tin tức con trai của Tuyết Thần bắt đầu lan rộng, bà cũng không giấu việc này. Mọi người đều suy đoán đó là con của bà với ai, vì ai cũng biết bà yêu Tu La Thần.
Một ngày nọ, khi Lâm Minh đang lĩnh ngộ Sát Phạt Đạo Đồ thì Tuyết Thần cho người gọi cậu.
Đến nơi Lâm Minh còn thấy một người đàn ông nữa, không ai khác đó là Tu La Thần.
"Tù Lâm, huynh thấy đứa bé này thế nào?" Tuyết Thần nhu hòa cười nói.
"Đúng như nàng nói, mang hai khí tức của chúng ta, lại chủ tu Sát Phạt Chi Đạo, rất có tiền đồ" Tu La Thần đánh giá Lâm Minh.
"Vậy ta muốn chàng cũng nhận nó là con chàng"
"Ta và nàng không có gì với nhau, đứa con này ta không nhận" Tu La Thần thẳng thừng từ chối.
"Chàng còn thiếu ta một lời hứa, ta muốn chàng thực hiện nó ngay bây giờ"
"Tuyết Tình, ta..."
"Con ta không thể không có cha" Tuyết Thần nhìn Lâm Minh rồi quay qua nhìn Tu La Thần.
"Con trai rất giống chàng đấy chứ".
Nghe Tuyết Thần nói cả Lâm Minh và Tu La Thần đều câm nín.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top