Chương 11 đến chương 20
CHƯƠNG 11: THĂNG LINH ĐÀI.
Buổi lể trao phần thưởng diễn ra trong hai thái cực hoàn toàn trái ngược, bên Lâm Mimh thì ai náy cũng mặt tươi như hoa, phía còn lại ai cũng bí xị nhất là tên Vương Trí. Hắn cần nhìn Lâm Minh cười bao nhiêu thì trong lòng lại hận bấy nhiêu, vốn muốn đùa nghịch với đám người Lâm Minh một chút rồi hắn mới đại hiển thần uy. Ai ngờ thần uy chưa hiển hắn lại là người ra sân đầu tiên, không chỉ bị Trình Hiểu mắng một trận còn bị Trình Tiểu Thanh xa lánh.
Kiểm tra phần thưởng Lâm Minh chỉ thấy có một trái cây màu đỏ mộng và một tấm thẻ đồng thôi. Nhìn qua bên lớp hai cũng chỉ có trái cây, không có tấm thẻ đồng nên Lâm Minh cũng nghi ngờ nhìn kỷ tấm thẻ thêm mấy lần.
"Đây là thẻ vào Thăng Linh Đài đó, đừng nhìn như nhà quê vậy thật mất mặt a" Phùng Thiếu Hoa thút cù trỏ vào hông Lâm Minh một cái.
Thăng Linh Đài không phải là nơi giúp Hồn Linh thăng cấp sao? Đây là đồ tốt a, lần trước nghe nói Lâm Ngọc về xin tiền mua thẻ vào Thăng Linh Đài nhưng gia tộc không cho.
Trở về lớp ăn mừng Lâm Minh mới biết trái đỏ mộng trong tay mình là một loại Hồn Quả đã sinh trưởng 300 năm, ăn vào có thể tăng nhanh Hồn Lực trong cơ thể. Một trái như vậy ngoài thị trường bán cũng hơn mười vạn đồng, nên chưa bao giờ Lâm Minh được ăn cả.
Đêm đó Lâm Minh lập tức ăn Hồn Quả, thật sự hữu hiệu a, Hồn Lực của Lâm Minh nhanh chóng tăng từ 16 lên 17 điểm, không những vậy còn ẩn ẩn đột phá lên 18 điểm nữa. Nếu cứ tiếp tục tiến nhanh như vậy không bao lâu nữa cậu sẽ trở thành Đại Hồn Sư thôi.
Sáng hôm sau, ngày đặt biệt của Lâm Minh đã đến, cậu cùng Phùng Thiếu Hoa và Nguyệt Hoa được Phùng Mẫn dẫn đến Thăng Linh Đài. Bây giờ cậu mới biết được thẻ đồng chỉ vào được khu vực sơ cấp trong Thăng Linh Đài, mà khu sơ cấp chỉ chứa trăm năm Hồn Thú mà thôi.
Vào trong Lâm Minh hứng thú nhìn quanh không rời mắt, cậu thật không hiểu bằng cách nào bọn họ lại phát minh ra thứ "đi trước thời đại" như vậy nữa. Ba người Lâm Minh được nằm trong một chiếc lồng lớn, trong đó linh hồn của mọi người sẽ xuất hiện ở một khu rừng nhân tạo.
Tuy mọi thứ ở đây đều là nhân tạo nhưng khi bị Hồn Thú tấn công sẽ chịu đau đớn thật sự. Nếu đau đớn vượt quá sức chịu đựng thì người đó sẽ được tự động bị rút ra ngoài.
Đây là lần đầu tiên ở kiếp này Lâm Minh được vào rừng, nó không khác Địa Cầu là mấy trừ khoảng cây cối đều to lớn hơn ở Địa Cầu rất nhiều. Đột nhiên một tiếng hú vang lên, một đám sói hơn mười con xuất hiện bất ngờ đang nhe nanh nhìn ba người.
"Đừng sợ, bọn nó chỉ là mười năm Hồn Thú mà thôi" Phùng Thiếu Hoa đã vào đây hai lần nên biết chút ít.
"Vây Khốn" hắn liền xung phong tấn công vào con sói đầu đàn. Nó hú lên một tiếng rồi gục ngã qua một bên.
"Hoa Tuyết - Niệm Lực" một tổ hợp chiêu thức quen thuộc lại được tung ra, những đóa hoa tuyết bắn nhanh về phía đàn sói rồi bất chợt nổ tung.
Theo đàn sói ngã xuống, từ thân thể chúng một làn khói trắng bay lên.
"Mau thả Hồn Linh ra hấp thu lấy chúng" Phùng Thiếu Hoa nói nhanh, hắn cũng là người hấp thu đầu tiên.
Hấp thu được ba con mười năm Hồn Thú nhưng Lâm Minh cảm giác được Hồn Linh Không Linh Xà của mình chỉ tăng chút ít mà thôi.
"Mấy đứa trẻ này thực chiến cũng không tệ, chắc học viện định đầu tư cho chúng thi vào Sử Lai Khắc Học Viện à" ở ngoài nhân viên Truyền Linh Tháp ngồi trò chuyện với Phùng Mẫn.
"Đúng vậy a, năm khóa rồi học viện chưa có người thi đậu vào Sử Lai Khắc nên danh tiếng bị giảm sút rất nhiều" Phùng Mẫn cũng tâm sự thật lòng.
Sử Lai Khắc Học Viện, nơi tất cả thiên tài của đại lục đều muốn đến đó học. Ngày trước Phùng Mẫn cũng từng thi vào học viện này nhưng rất tiếc đã không qua, đây cũng chính là nổi đau lớn nhất đời Phùng Mẫn.
Trở lại phía ba người Lâm Minh, bọn họ đã giết chết được mấy đầu Hồn Thú nữa rồi nhưng chỉ toàn mười năm. Khó khăn lắm mới gặp một con Liệp Báo Hồn Thú trăm năm nhưng đã để nó trốn thoát, điều này khiến ba người rất thất vọng.
Trong lúc đang nghĩ ngơi, chợt chim chóc trên bầu trời bay toán loạn, bọn nó như đang trốn chạy thứ gì đó rất kinh khủng.
"Chuyện gì vậy" Nguyệt Hoa mở miệng hỏi, đây là một trong số ít lần cô nàng nói chuyện.
"Hình như là..." Phùng Thiếu Hoa chưa kịp nói hết thì một con Ưng cực lớn bay đến.
"Má ơi là một con gần ngàn năm Trường Ưng" Phùng Thiếu Hoa hét toáng lên. Hắn nhận ra bởi vì lông cánh của Trường Ưng đang trong giai đoạn lột xác.
Tiếng hét của Phùng Thiếu Hoa dường như đã bị Trường Ưng nghe thấy, đôi mắt đằng đằng sát khí của nó nhìn xuống ba người, ngay lập tức sải cánh to lớn của nó bay xuống.
"Chạy mau" Phùng Thiếu Hoa hét lên, ba chân bốn cẳng chạy đầu.
Lâm Minh phản ứng cũng không chậm thoát được móng vuốt đầu của Trường Ưng. Nhưng Nguyệt Hoa xui xẻo đã bị đánh trúng, bị một con gần ngàn năm Hồn Thú đánh trực diện thân thể của Nguyệt Hoa ngay lập tức bóc hơi khỏi nơi này.
"Greeee..." Trường Ưng bị mất con mồi điên cuồng rú lên, nó chuyển mục tiêu sang Phùng Thiếu Hoa gần đó.
"Vây Khốn" Phùng Thiếu Hoa chó cuồng dứt dậu xuất ra Hồn Kỷ nhằm ngăn chặn Trường Ưng. Nhưng Hồn Kỷ của một tên Hồn Sư chỉ gải ngứa cho nó mà thôi, Trường Ưng càng điên cuồng tấn công hơn.
Đột nhiên lúc này một cái cây lớn bay tới đánh trúng cánh Trường Ưng làm nó loạn choạng trong giây lát.
"Chạy mau" Lâm Minh không thể bỏ mặc Phùng Thiếu Hoa được, nên cậu cũng dùng hết khả năng của mình mà chống cự lại.
CHƯƠNG 12: ĐẦU TƯ.
Bên ngoài Phùng Mẫn thấy cảnh này vừa lòng nhìn Lâm Minh khen không dứt lời. Với lực tấn công của Trường Ưng nếu bị đánh trúng thì Phùng Thiếu Hoa cũng phải tịnh dưỡng hơn nữa tháng mới hồi phục. Cô đang lo lắng không yên thì thấy Lâm Minh vì cứu Phùng Thiếu Hoa mà không ngại nguy hiểm, cô càng bội phục cậu hơn.
Bị đánh trúng Trường Ưng phát điên lên đổi hướng tấn công về phía Lâm Minh, chạy thì không thể nên cậu chỉ còn cách khống chế cây rừng mà chống lại thôi.
"Vây Khốn" Phùng Thiếu Hoa thấy Lâm Minh đang bị tấn công cũng liên tục bắn ra Vây Khốn. Dù hiệu quả không bao nhiêu nhưng bị nhiều lần Trường Ưng cũng thấy choáng váng.
Chợt lúc này Lâm Minh liếc ngang thấy hai con Nhím bò qua, chớp lấy cơ hội cậu đã khống chế cả hai bắn thẳng vào hai cánh Trường Ưng.
"Greee..." Trường Ưng đau đớn rú lên, nó quạt mạnh hai cánh tạo thành một lốc xoáy xé tan hai con Nhím. Lốc xoáy ấy nhanh chóng bay thẳng tới Lâm Minh.
Lâm Minh cắn răng phát động Niệm Lực lần cuối cùng, tổn hao Hồn Lực quá nhiều cậu sắp không chịu nổi rồi.
Tay Lâm Minh chống xuống đất lấy điểm tựa, cố gắng khống chế luồng lốc xoáy, cùng lúc này Trường Ưng bay nhanh tới dự định xuyên qua người Lâm Minh.
Lốc xoáy dần dần bị một lớp màn tím mờ ảo phủ lấy, Lâm Minh mở to hai mắt hét lớn một tiếng. Lốc xoáy đổi chiều bất ngờ tấn công về phía Trường Ưng, nó văng vào một mỗm đá bị đâm xuyên người chết tại chổ.
Lâm Minh lần này quỵ xuống thật sự, hai mắt cậu hoa lên đầu óc quay mồng mồng.
"Tiểu Minh, ngươi không sao chứ" Phùng Thiếu Hoa vội chạy lại đở cậu lên.
"Tiểu Minh ngươi mau hấp thu linh hồn của nó đi" Phùng Thiếu Hoa thúc giục. Đây là Hồn Thú gần ngàn năm rồi a, tuy hắn rất thèm muốn nhưng cũng biết được công lao này là của Lâm Minh, hắn không thể giành được.
"Ngươi cùng hấp thu với ta đi, ta mệt mõi sắp không trụ được lâu nữa rồi" Lâm Minh đây là nói thật tâm.
Đúng thật, khi cậu chưa hấp thu được ba phần linh hồn của Trường Ưng thì đã lặt ngang xỉu, nhân viên Thăng Linh Đài phải đưa cậu ra ngoài. Thấy vậy Phùng Thiếu Hoa cũng đi ra theo, một mình hắn ở lại cũng không làm được gì.
Ba ngày sau Lâm Minh mệt mõi mở hai mắt ra.
"Đây là phòng của ta mà" cậu nhìn cảnh trí quen thuộc xung quanh, cố ngồi dậy.
"Ngươi tỉnh rồi" Phùng Thiếu Hoa chạy vào.
Lâm Minh đã ngủ ba ngày rồi, các đạo sư nói do vận dụng Tinh Thần Lực và Hồn Lực quá độ nên dù tỉnh lại cũng phải có thời gian tịnh dưỡng mới khôi phục được.
Phùng Thiếu Hoa nhìn Lâm Minh trong mắt đầy ái ngại, ngày trước hắn luôn khinh khi cậu, cho dù chung đội nhưng hắn vẫn có cảm giác Lâm Minh không thích mình. Vậy mà hôm nay Lâm Minh lại xả thân cứu hắn, hắn tự hỏi nếu đổi lại là mình thì hắn có cứu cậu hay không?
Mấy ngày nay Phùng Thiếu Hoa đều canh Lâm Minh như vậy, bây giờ cậu tỉnh lại hắn cũng an tâm. Nói chuyện dăm ba câu Phùng Thiếu Hoa mới đở Lâm Minh đi diện kiến Viện Trưởng. Cậu đã trở thành học sinh được đầu tư trọng điểm nhưng bởi vì ngủ say nên vẫn chưa gặp Viện Trưởng được.
Đến một căn phòng lớn, Lâm Minh thấy một ông lão cở tuổi gia gia Lâm Trường Thiên của mình, nhưng thứ áp lực vô hình phát ra từ ông làm Lâm Minh phải sợ hãi.
"So với người này Lâm Trường Thiên như đơm đớm vậy" Lâm Minh thầm nghĩ.
Thấy Phùng Thiệu Hoa và Lâm Minh bước vào Viện Trưởng nở nụ cười nhẹ kêu cả hai ngồi. Ông đã nghe Phùng Mẫn kể về chuyện trong Thăng Linh Đài, một người dũng cảm lại có tình cảm như Lâm Minh làm ông rất thích.
Ngoài hỏi thăm sức khỏe của Lâm Minh, Viện Trưởng còn nói về vấn đề đầu tư. Học viện sẽ cung cấp tài nguyên miễn phí cho Lâm Minh, đổi ngược lại cậu phải đánh đổi đó là thời gian và sức lực. Bởi vì một người có tính nhiệm càng cao thì trách nhiệm cũng càng nhiều, cậu phải cố hết sức thi vào một học viện cao cấp tên Sử Lai Khắc gì đó.
Nếu huấn luyện của Phùng Mẫn ngày trước được gọi là Ma Quỷ thì bây giờ chính là Địa Ngục. Từ sáng đến tối nếu không ở phòng học thì Lâm Minh đều trong phòng thực chiến, lúc đầu khá mệt mõi nhưng dần dần cậu cũng quen như vậy.
Huấn luyện bọn người Lâm Minh là một vị đạo sư họ Từ, ông năm nay mới hơn bốn mươi mà đã là một vị Hồn Vương. Đặc biệt ông là học viên của Sử Lai Khắc và đã thành công tốt nghiệp. Ông hay nói: "ở Sử Lai Khắc còn huấn luyện tàn khốc hơn này nhiều". Không biết thật hay không nhưng Lâm Minh bắt đầu hơi sợ rồi.
Lịch huấn luyện dày đặc như vậy nhưng nghành học phụ Y khoa của Lâm Minh vẫn hoàn thành rất tốt. Đạo sư đều khen Lâm Minh có tốt chất, còn nói năm sau cho cậu thi lấy bằng D nữa. Y Khoa ở Đại Lục này được chia thành 5 cấp D,C,B,A,S theo Lâm Minh nó giống như Y Tá, Bác Sĩ, Thạc Sĩ, Tiến Sĩ và Giáo Sư ở Địa Cầu vậy. Bởi vì khi được C cấp thì người đó mới được chính thức khám, chửa bệnh.
Dường như Vương Trí rất có ác cảm với Lâm Minh, nên trong những lúc huấn luyện hắn đều nhắm vào cậu nhưng rất tiếc mỗi lần người bị chà đạp luôn là hắn. Riết thành quen, ngày nào không đánh Vương Trí là Lâm Minh ăn cơm không vô.
CHƯƠNG 13: TÀ HỒN TU.
Chớp mắt đã tới tháng nghĩ đông, học viện cho học sinh nghĩ được một tháng, vì vậy Lâm Minh đã được Phùng Thiếu Hoa mời về nhà hắn chơi. Hắn là đại thiếu Phùng gia, thiên phú lại tốt nên ở Phùng gia rất có quyền lực.
Không biết nghĩ như thế nào mà lần đầu tiên mời Lâm Minh đến nhà, Phùng Thiếu Hoa đã dẫn cậu vô phòng, còn đẩy cậu lên giường hắn mà cù lét.
Lâm Minh là gay, khi tiếp súc thân mật với Phùng Thiệu Hoa như vậy cậu thấy hai má mình nóng hẳn lên.
"Hắn chỉ là một đứa trẻ, đừng suy nghĩ nhiều" Lâm Minh phải niệm trong lòng mình như vậy để ngăn cảm xúc trong lòng mình.
"Sao mặt ngươi đỏ hết vậy" Phùng Thiếu Hoa nhíu mày nhìn cậu.
"Trong đây nóng quá thôi" Lâm Minh nhanh tay đẩy hắn ra, chạy nhanh ra ngoài.
Thấy hành động bất chợt của Lâm Minh, Phùng Thiếu Hoa nhìn quanh phòng:
"Có nóng đâu? Đang mùa đông mà". Nói rồi hắn cũng gãi gãi đầu chạy theo.
Lâu lắm rồi Phùng Thiếu Hoa mới đưa bạn về chơi, Lâm Minh lại là thiên tài của học viện khác với đám hồ bằng cẩu hữu của Phùng Thiếu Hoa, nên từ trên xuống dưới Phùng gia đều rất mừng. Nhất là cha mẹ của Phùng Thiếu Hoa, bọn họ tiếp đón Lâm Minh rất nồng nhiệt.
Nghe Phùng Mẫn kể từ ngày chơi với Lâm Minh, Phùng Thiếu Hoa đã không còn liêu lõng, để mắt trên đầu nữa. Hắn cũng không tự cho mình là người giỏi nhất thế gian, mà đã chịu cố gắng học tập.
Hôm sau Phùng Thiếu Hoa dẫn Lâm Minh đi khắp nơi ở Tinh Tú Thành, đến đây gần một năm nhưng cậu chưa bao giờ đi khỏi học viện nên mọi thứ đều mới mẻ.
"Thiếu Hoa, bọn họ bị áp giải đi đâu vậy" Lâm Minh nhìn thấy có mấy người bị áp giải trên xe tù. Tay chân của bọn họ đều còng lại bằng sợi xích lớn, hai mắt thì vô thần.
"Bọn chúng là Tà Hồn Tu, chuyên làm những chuyện xấu bây giờ bị áp giải đi xử tử đó" Phùng Thiếu Hoa câm ghét nhìn bọn chúng nói.
Tà Hồn Tu là những người phản lại chế độ của Đại Lục, bọn họ luôn muốn tạo dựng lại một thể chế mới giống như IS ở Địa Cầu vậy.
"Đúng là ở đâu cũng có thế lực đen a"
"Ngươi nói gì vậy" nghe Lâm Minh thì thầm Phùng Thiếu Hoa quay qua nhìn cậu hỏi.
"Không có gì" Lâm Minh vội đánh trống lãng.
Đột nhiên lúc này xe tù bị một đám dây leo chặn lại, một đám người nhanh chóng đi ra cướp tù. Khi bọn họ xuất Võ Hồn ra thì Lâm Minh càng thêm choáng váng, trời ơi toàn năm sáu Hồn Hoàn không. Nhưng mà có một điểm chung là Hồn Hoàn của một họ đều là màu đen xẳm rất quỷ dị.
"Đi mau" Phùng Thiếu Hoa kéo Lâm Minh trốn vào một gốc xa đó.
Chẳng bao lâu, một tóp an ninh đã đến, dẫn đầu là một người đàn ông cao to. Ông ta vừa đến liền xuất Võ Hồn của mình ra lao vào cuộc chiến.
"Má ơi là Hồn Thánh" Phùng Thiếu Hoa bụm miệng kêu khẻ lên. Võ Hồn của người đàn ông là một con Vượn, ông ta chỉ dùng tay không mà đã xé toạt được một tên Tà Hồn Tu ra luôn.
Chưa bao giờ Lâm Minh nhìn thấy cảnh máu tanh như vậy, cậu thật sự buồn nôn. Cũng may không lâu sau cuộc chiến chấm dứt trong cảnh toàn bộ Tà Hồn Tu đều bị giết hết.
Không thể tiếp tục ở lại đây nữa, Lâm Minh đã bị cảnh tượng này ám ảnh rồi. Vì vậy cậu nhanh chóng điện thoại về nhà kêu xe đến đón cậu về sớm.
Biết Lâm Minh trở về nên từ sớm Lý Bích Trâm đã chuẩn bị một bàn tiệc nhỏ để đón cậu. Một năm không gặp nên bà rất nhớ Lâm Minh, tuy thường xuỷen điện thoại qua lại nhưng nó vẫn không đủ. Nếu không phải vì tương lai của Lâm Minh thì chắc chắn bà không cho cậu đi học xa vậy đâu.
Trở về nhà, đầu tiên Lâm Minh đi chào Lâm Trường Thiên một tiếng rồi mới về phòng mình ăn tiệc với cha mẹ.
Nhìn bóng dáng Lâm Minh đi xa Lâm Trường Thiên mới thu hồi tầm mắt, không biết không suy nghĩ cái gì mà thở dài mấy bận.
Sáng hôm sau, Lâm Minh theo Lý Bích Trâm đến bệnh viện thực tập, đây cũng là bài tập mà đạo sư cho cậu. Cũng may Lâm gia kinh doanh bệnh viện mà Lý Bích Trâm lại là một vị cấp B bác sĩ nên Lâm Minh có rất nhiều thứ để học tập.
Nữa tháng sau Lâm Ngọc cũng trở về, không biết vì sao tự nhiên hắn lại đến gặp Lâm Minh.
CHƯƠNG 14: VU OAN.
Mấy năm nay Lâm Ngọc cũng không gặp Lâm Minh được mấy lần, thứ nhất hai bên gia đình đều không vừa mắt nhau, thứ hai trong lòng hắn ẩn ẩn coi Lâm Minh là đối thủ của mình.
Vừa đi đến sân, Lâm Ngọc đã thấy Lâm Minh đang đùa nghịch với một con chó nhỏ. Hắn xì mũi khinh thường một cái, đường đường là một nam nhân lại đi chơi đùa với thú cưng như đám nữ nhân vậy.
"Lâm Minh, ta nghe nói gia gia mới cho ngươi ba vạn" không hề chào hỏi, vừa sắn vào Lâm Ngọc đã hỏi ngay.
"Thì sao?" Thật ra từ khi Lâm Ngọc đến cậu đã biết rồi.
"Ta có chuyện cần xài tiền gắp, ngươi mau lấy ra cho ta mượn" Lâm Ngọc nói thẳng ý định của mình. Cha hắn nói gia gia dạo này đã chuyển qua quan tâm Lâm Minh nhiều hơn, lúc đầu hắn còn không tin nhưng bây giờ xem ra là thật rồi. Ngày trước hắn xin gì gia gia cũng cho, còn dạo gần đây đều không được, vậy mà gia gia lại cho tên Lâm Minh này ba vạn.
"Không" Lâm Minh nhẹ nhàng nói. Nếu Lâm Ngọc ăn nói đàng hoàng cậu còn suy nghĩ lại, đằng này cứ ra vẻ người trên thì miễn đi.
"Lâm Minh, ngươi biết ngươi đang nói chuyện với hai không" Lâm Ngọc trầm giọng quát.
"Biểu ca, ngươi làm ta sợ đó, hừ" Lâm Minh khinh thường hừ lạnh.
"Ngươi muốn chết" Lâm Ngọc thấy biểu cảm của Lâm Minh tức giận đánh tới.
"Bang... ầm..." hắn còn chưa biết chuyện gì xảy ra thì đã bị một lực lượng quăng ra khỏi cửa.
Lâm Ngọc trợn mắt không tin nhìn Lâm Minh, cậu vẫn đang vuốt ve con có nhỏ vậy ai đã đánh hắn chứ?
Nghe tiếng động mọi người đều tập trung lại xem, thấy Lâm Ngọc nằm trên mặt đất với biểu cảm ngay dại đều bất ngờ.
"Nhìn gì chứ, tránh ra" Lâm Ngọc tức giận đẩy mọi người ra, chạy đi. Giáo huấn người không thành còn bị người đánh lại, Lâm Ngọc tức giận đến phát điên a.
"Bobo à, ngươi thấy hắn đáng ghét không?" Lâm Minh vuốt cổ con chó nhỏ.
Mấy hôm trước Lâm Minh đi ngang shop thú cưng chợt thấy một con chó Corgi, nó giống y chang như con Bobo ở kiếp trước của cậu, nên cậu đã mua về và cũng đặt tên là Bobo. Nhưng con Corgi này cũng không phải thú cưng bình thường mà là một Hồn Thú mới xuất sinh. Chủ shop khuyên cậu phải luôn cẩn thận, vì Hồn Thú luôn thích máu tanh.
Từ ngày mua Bobo về, Lâm Minh nhận ra tính tình của nó cũng giống như đút con Bobo kiếp trước. Nó thích cậu gãi cổ cho nó, chuyện gì không thích nó lại hay liếc xéo, nhất là nó rất thích ăn xúc xích.
Cứ ngỡ chuyện của Lâm Ngọc sẽ chấm dứt nhưng không ngờ cha hắn Lâm Sơn lại đi tố cáo Lâm Minh trước mặt Lâm Trường Thiên. Hôm sau cậu bị Lâm Trường Thiên gọi đến phòng nghị sự, không biết chuyện gì mà mọi người đã tập trung đông đảo ở đây.
"Tiểu Minh, nhị bá ngươi nói ngươi là Tà Hồn Tu chuyện này có thật không" Lâm Trường Thiên quát lớn.
Tà Hồn Tu? Tên Lâm Sơn này đầu óc tưởng tượng phong phú thật. Hôm trước nghe con mình kể lại hắn liền nghĩ đến chuyện này, bởi vì hắn luôn tin rằng Lâm Minh sẽ không bao giờ bằng Lâm Ngọc đừng nói đến chuyện đánh bại. Chỉ có Tà Hồn Tu mới tăng nhanh tu vi như vậy thôi.
"Ô, nhị bá nói ta là Tà Hồn Tu có chứng cớ gì không" Lâm Minh hỏi ngược lại.
"Hừ, nếu ngươi không phải là Tà Hồn Tu sao có thể nhẹ nhõm đánh thắng Tiểu Ngọc vậy chứ".
"Con ngươi là thứ gì, chẳng lẽ không cho phép người khác giỏi hơn à" Lâm Sơn vừa nói hết câu Lý Bích Trâm đã xen vào mắng hắn. Bây giờ đừng nói là anh chồng, đến cha chồng dám dụng với Lâm Minh bà cũng chửi.
"Nhị bá à, tội vu khống nặng lắm đấy" Lâm Minh mĩm cười. Ở Đấu La Đại Lục này vu khống ngưới khác là Tà Hồn Tu sẽ phải tử hình ấy.
"Tiểu Minh, ngươi xuất Võ Hồn ra cho gia gia xem để mọi người đừng nghị luận bạy bạ nữa" Lâm Trường Thiẻn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Lâm Minh đã hòa hoãn mấy phần.
"Xuất Võ Hồn ra cũng được. Nhưng gia gia nè, hôm trước Lâm Ngọc đến cướp tiền con không thành bây giờ đến Nhị bá vu khống con, con thật khổ a" Lâm Minh làm ra vẻ tuổi thân. Tuy Lâm Trường Thiên biết cậu đóng kịch nhưng vẫn không thể làm gì được.
"Được rồi, nếu không vô tội thì bọn chúng sẽ bị ta tước hết quyền lợi" Lâm Trường Thiên rất quyết đón, Nghe vậy Lâm Sơn và Lâm Ngọc đều hơi lo sợ.
Mĩm cười nhìn hai bọn chúng một cái Lâm Minh từ từ xuất ra Võ Hồn của mình. Một con Hồ Điệp tím nhẹ nhàng vỗ cánh, phía sau là một vòng Hồn Hoàn vàng xẳm, nào có liên quan đến Tà Hồn Tu gì đâu.
"19 cấp Hồn Lực" Lâm Trường Thiên sáng mắt, Lâm Ngọc được gia tộc đầu tư từ nhỏ mà bây giờ cũng chỉ vậy thôi. Lâm Minh thiệt thòi hơn rất nhiều, nhưng giờ đã ẩn ẩn vượt qua Lâm Ngọc, xem ra ông cần phải xem xét lại rồi.
CHƯƠNG 15: NHẸ NHÕM THẮNG.
Cha con Lâm Sơn tận mắt thấy Võ Hồn của Lâm Minh vẫn bình thường, mắt đều phát hỏa, luống cuống hét lớn:
"Không phải Tà Hồn Tu thì cũng dùng yêu pháp. Nếu không ngươi sao đánh thắng Tiểu Ngọc được" Lâm Sơn còn muốn níu kéo, hắn không thể mất tất cả như vậy được.
"Hồ nháo, ngươi im miệng cho ta" Lâm Trường Thiên tức giận đập bàn, uy áp khiến cho Lâm Sơn xanh cả mặt.
"Cha, người cho phép Tiểu Ngọc đánh với nó một trận đi. Tiểu Ngọc là thiên kiêu của Lâm gia không thể bại như vậy được" nghe Lâm Sơn nói Lâm Ngọc cũng hùa theo. Cả hai đều biết nếu Lâm Ngọc thật sự thất bại trước Lâm Minh thì từ nay đừng mong giữ được địa vị như trước.
"Nhị bá a, cần gì phải vậy chứ" Lâm Minh lắc đầu.
"Thấy không nó là sợ Tiểu Ngọc nên mới không dám nhận lời" Lâm Sơn nói lớn, ha hả cười.
"Tiểu Minh, con đấu với Tiểu Ngọc một trận đi" Lâm Trường Thiên cũng muốn biết thực lực của Lâm Minh đến đâu.
"Chỉ là dạo gần đây con thiếu tiền ăn uống nên đầu óc hơi choáng váng, không biết đấu được hay không a" Lâm Minh giả vờ ôm đầu. Lâm Trường Thiên hơi nhíu mày, ông mới cho cậu ba vạn mà.
"Được rồi, nếu con thắng Nhị bá sẽ đưa ngươi ba vạn coi như tạ lỗi" ông đã hiểu ya định của Lâm Minh.
Dù tiếc tiền nhưng Lâm Sơn không còn cách nào khác đành phải chấp nhận, giờ hắn chỉ biết cầu nguyện cho Lâm Ngọc thắng mà thôi.
Lôi đài của trận đấu là ở sân lớn, tất cả mọi người đều tập trung đến đây xem. Trận đấu hôm nay sẽ quyết định ai là thiên kiêu thật sự của Lâm gia.
Cũng như thường lệ, cả hai đều phụ Võ Hồn lên trước. Trái với hình ảnh dũng mãnh, huyết chiến của Lâm Sơn là sự nhẹ nhàng, thoát tục của Lâm Minh.
"Nhìn xem, Võ Hồn Cuồng Lang Chiến Sĩ của Lâm Ngọc ca ca thật dũng mãnh biết bao a" mấy đứa bé trai đều khen ngợi Võ Hồn của Lâm Ngọc.
"Hừ, Võ Hồn Hồ Điệp của Minh ca ca mới đẹp" bé gái thì lại theo phe Lâm Minh.
"Hừ, nhìn như con gái có gì đẹp chứ" bên bé trai đáp lại.
"Các ngươi, các ngươi...từ đây chúng ta không chơi với đám mắt mù các ngươi nữa" mấy bé gái vẫn cương quyết bảo vệ Lâm Minh.
Trở lại với trận đấu, Đại bá Lâm Vân vừa hô "bắt đầu" thì Lâm Ngọc đac nhào tới:
"Thiết Lang Trảo" móng vuốt sắt bén của Lâm Ngọc đánh tới. Đột nhiên hai mắt hắn hoãng sợ mở to nhìn Lâm Minh.
Mọi người nhìn lại thì thấy móng vuốt của Lâm Ngọc chỉ cách mặt của Lâm Minh một chút nhưng không thể tiến thêm nữa.
"Vẫn thiếu một chút" Lâm Minh lắc đầu. Dạo gần đây Niệm Lực của cậu có đột phá, nên cậu dùng Lâm Minh để luyện tập luôn.
"Bang...bụp..." một chậu cây lớn bất ngờ tấn công sau lưng Lâm Ngọc. Hắn đau đớn hét lên một tiếng, nhưng thân thể hắn không thể nhúc nhít.
"Ầm..." Lâm Minh đạp một cái khiến Lâm Ngọc té ngửa ra sau. Thế là trận đấu tưởng như khốc liệt lại kết thúc nhanh chóng như thế.
"Tiểu Ngọc a, con không sao chứ" Lâm Sơn nhào tới ôm Lâm Ngọc lên.
"Hừ, Lâm Sơn, ngươi nói cho ta biết có phải lén lút đưa Hồn Quả cho nó không" Lâm Trường Thiên tức giận chỉ tay thẳng vào mặt Lâm Sơn.
Lâm Sơn không biết trả lời sao cho phải đành ú ớ hết nhìn đông rồi nhìn tây. Hồn Quả tuy giúp tăng nhanh Hồn Lực nhưng nếu phục dụng quá nhiều thì Hồn Lực sẽ phù phiếm, giống như Lâm Ngọc lúc này không chịu nổi một đòn. Bình thường việc sử dụng Hồn Quả đều theo chỉ dẫn của học viện, để tránh tình trạng như vậy xảy ra, không ngờ một thiên tài của Lâm gia lại bị Lâm Sơn làm hỏng như vậy a.
Lâm Trường Thiên tức giận dẫn theo mọi người trở về phòng nghị sự, nhưng lần này là để sử phạt cha con Lâm Sơn. Trộm gà không được còn mất nắm thót, tình cảnh của họ bây giờ cũng vậy. Việc cướp tiền, vu khống đã đủ nặng rồi, giờ lại thêm việc sử dụng Hồn Quả quá liều, nếu Lâm Ngọc có biến cố gì thì chẳng phải công sức bao năm nay gia tộc cung phụng cho hắn đều đổ sông, đổ biển hết à.
Như đã nói trước đó, Lâm Sơn bị tước hết quyền hành còn phải đưa cho Lâm Minh ba vạn đồng. Lâm Ngọc thì bị cắt hơn phân nữa trợ cấp, đưa trở về học viện, nếu hắn còn dám phục dụng Hồn Quả trái quy định sẽ bị mang trở về gia tộc làm cu li.
Từ đây mọi người ở Lâm gia đều biết nhà Lâm Minh đã toàn thắng, nếu giữ phong độ như hiện tại chắc chắn Lâm Hải sẽ là gia chủ tương lai.
CHƯƠNG 16: QUYẾT ĐẤU CHU THẮNG.
Ở lại thêm mười ngày nữa Lâm Minh cũng lên đường trở về học viện, vì đề phòng Lâm Sơn dở trò nên Lâm Trường Thiên đã sắp xếp thêm mấy người nữa đi theo cậu.
Lâm Minh về tới học viện cũng là lúc học viện chiêu sinh xong, nghe nói đâu năm nay có những tân sinh rất mạnh mẽ.
"Lâm Minh, em giúp cô đưa các bạn đến ký túc xá đi" một đạo sư nhìn thấy cậu liền bắt lại nhờ vả.
Thấy cũng rãnh nên Lâm Minh cũng không từ chối. Dẫn hơn mười học sinh đi đến ký túc xá, vừa đi cậu cũng thân thiện giới thiệu sơ về học viện cho mọi người biết, nhưng cậu luôn có cảm giác phía sau có kẻ đang chầm chầm nhìn mình.
"Lưng ta có gì à" Lâm Minh hỏi nhưng không quay nhìn lại. Nghe vậy một tên mắt xanh mới thu hồi tầm mắt lại.
Cứ tưởng mọi chuyện trôi qua yên ổn nhưng không ngờ có một hôm Phùng Thiếu Hoa tìm đến cậu. Thì ra đám tân sinh năm nay có kẻ rất mạnh đánh bại cả Vương Trí, mà kẻ đó lại là em họ của Phùng Thiệu Hoa nên hắn không thể ra mặt được đành đến nhờ cậu giúp năm hai lấy lại thể diện.
Khinh bỉ nhìn Phùng Thiếu Hoa một cái, Lâm Minh biết tính hắn quá mà, chẳng qua hắn sợ bại mất mặt mà thôi. Chợt lúc này kẻ thù chưa gặp đã tìm đến cửa.
"Là ngươi" tên đó ngạc nhiên nhìn Lâm Minh. Còn cậu phải mất mấy giây mới nhớ ra hắn, thì ra là tên mắt xanh nhìn sau lúng cậu lần trước.
"Ngươi đến tìm ta có việc gì không" Lâm Minh hỏi nhẹ.
"Ta nghe nói ngươi là người mạnh nhất năm hai nên ta đến khiêu chiến" tên mắt xanh nói thẳng. Hắn cũng không ngờ người mình cần tìm lại là Lâm Minh, lần trước đã gặp nhưng với vẻ ngoài mãnh khảnh của cậu hắn chỉ nghĩ cậu là một học sinh bình thường thôi
"Chu Thắng à, Tiểu Minh rất mạnh đó nha" Phùng Thiệu Hoa xen vào, tũm tĩm cười.
Nhìn Phùng Thiệu Hoa một cái, Chu Thắng cũng không thèm để ý nữa. Lần đầu Lâm Minh thấy có người còn cao ngạo hơn cả Phùng Thiệu Hoa a, vậy là hắn có đối thủ rồi. Hèn chi hôm nay đến nhờ cậu là để thay hắn trả thù chuyện gì đây mà. Nhưng Lâm Minh không biết Phùng Thiếu Hoa đã bị đánh bại luôn rồi.
"Cũng được, đến lôi đài đi" Lâm Minh muốn kiểm tra Niệm Lực của mình đã nâng cao được bao nhiêu rồi.
Biết được Lâm Minh sẽ đấu với Chu Thắng, không chỉ học sinh mà một số đạo sư cũng đã đến xem. Tuy thực lực của Lâm Minh khá mạnh nhưng đã lâu rồi không thể hiện nên bây giờ xét về danh tiếng Chu Thắng lại có phần hơn.
Võ Hồn của Chu Thắng là cây bút lông, nhìn thấy nó Lâm Minh cũng đã đoán được phần nào về hồn kỹ của hắn. Thật đúng như suy đoán, vừa bắt đầu Chu Thắng đã viết ra một chữ "ĐỊNH", chữ đó bay thẳng đến chổ Lâm Minh. Nếu dính đòn này thì cậu sẽ không thể duy chuyển được nữa.
"Niệm Lực" Lâm Minh nhanh chống khống chế được chữ "ĐỊNH".
Nhưng lúc này Chu Thắng lại viết ra một chữ "PHÁ". Ngay lập lức Niệm Lực trên chữ "ĐỊNH" đã bị vô hiệu.
"Bang..." một tản đá đã được Lâm Minh dùng để ngăn cản chử "ĐỊNH". Sau đó thêm hai tản nữa nhanh chóng bắn tới chổ Chu Thắng.
"HỘ", một chữ viết ra nhanh chóng hóa thành một vòng sáng bao phủ lấy Chu Thắng, hai tản đá bắn tới không thể xuyên qua được.
Chu Thắng hai mắt tối xằm lại, hắn cắn ngón tay vãy một giọt máu lên đầu bút, sau đó môt chữ "SÁT" màu đỏ đã được viết ra.
Thấy chữ "SÁT" này Lâm Minh biết không hề tầm thường, tập trung cao độ đón lấy nó nhưng khi Niệm Lực chạm tới chữ "SÁT" Lâm Minh cảm nhận được linh hồn của mình truyền đến đau đớn.
Vẫn cố khống chế lấy chữ "SÁT" nhưng thân thể của Lâm Minh đang dần thụt lùi về sau, chân đứng loạng choạng.
"Nhìn xem Lâm Minh sắp bại rồi, vậy là năm hai coi như thua toàn bộ a" dưới khán đài mọi người đều nhận định như vậy, kẻ cả đạo sư. Chỉ có ở một gốc nhỏ Viện Trưởng vẫn đứng nhìn mà không hề đưa ra bình luận gì.
"Không Linh Xà" Lâm Minh kẽ nói, một Hồn Linh xà nhanh chóng xuất hiện dung nhập vào Võ Hồn Hồ Điệp.
Hồn Linh và Võ Hồn dung hợp là biểu hiện cho sự hòa hợp tuyệt đối của cả hai, nếu Hồn Linh bị ép buộc hay không toàn ý với Hồn Tu thì sẽ không bao giờ dung hợp được.
Đứng vững hai chân, cánh Hồ Điệp bắt đầu đập liên hồi, chữ "SÁT" vẫn đang điên cuồng công phá lớp Niệm Lực của Lâm Minh.
"GIẢI" Chu Thắng đánh thêm một chữ nữa đến.
"Phụp..." khóe miệng của Lâm Minh xuất hiện một tia máu, áp lực càng mạnh Lâm Minh đã bắt đầu xuất hiện dấu hiệu suy sụp, Hồn Linh Không Linh Xà cũng đang chịu tổn thương.
Khi hai chữ "SÁT", "GIẢI" đã ép tới mặt Lâm Minh thì đúng lúc này cậu cảm nhận được đau đớn trong linh hồn của mình hoàn toàn biến mất, Hồn Lực của cậu vậy mà đột phá đến 20.
Khóe miệng Lâm Minh nhếc cười một cái, bên kia Chu Thắng đã cảm thấy không ổn nhưng đã không kịp nữa.
CHƯƠNG 17: THĂNG LONG HỌC VIỆN.
Đứng đằng xa, hai mắt của Viện Trưởng chợt nhướng lên, đây mới là thứ ông đang đợi. Nếu Lâm Minh không vượt qua được thì linh hồn, Võ Hồn và Hồn Linh đều chịu tỗn thương nặng nề. Nhưng còn bây giờ linh hồn của Lâm Minh đang thăng hoa, nó đã kéo Hồn Lực của cậu tăng theo.
Lúc này sau lưng Lâm Minh một vòng Hồn Hoàn màu vàng nữa đã hiện ra.
"Tê Liệt" vòng Hồn Hoàn mới chớp sáng lên, bên kia Chu Thắng hét lớn một tiếng, vòng Hồn Hoàn đang sáng của hắn vụt tắt bất ngờ.
"Niệm Lực", linh hồn và tu vi đều tăng lên giúp cho Lâm Minh rất dể dàng khống chế "SÁT" và "GIẢI".
"Ta trả lại cho ngươi đây" Lâm Minh nói lớn, theo đó hai chử bị bắn ngược về phía Chu Thắng.
"Phốc...á..." Chu Thắng đau đớn hét lớn, gục xuống sàn xĩu luôn.
"Hoan hô thắng rồi" cả đám học sinh năm hai đều vui mừng hoan hô như họ thắng vậy. Mấy ngày nay đều chịu học sinh năm một chê cười, khinh bỉ nên bây giờ cảm xúc của bọn họ mới vở òa như vậy.
"Ngươi làm ta sợ muốn chết a" Phùng Thiệu Hoa chạy nhanh lên đài ôm Lâm Minh.
Không chỉ chiến thắng Chu Thắng mà giờ Lâm Minh đã là hai hoàn Đại Hồn Sư, điều này càng làm cho địa vị của cậu trong học viện càng vững chắc.
Thời gian sau đó, khi tham gia huấn luyện học viện đều chọn cho Lâm Minh những học viên khóa trên mà thôi.
Chớp mắt nghĩ đông năm thứ ba đã đến, đã hai năm rồi Lâm Minh không trở về nhà. Nghĩ đông năm trước cậu phải theo học viện vào rừng luyện tập thực chiến, còn năm nay Lâm Minh đang chuẩn bị đi Thăng Long Đế Đô.
Ngày xưa, Đấu La Đại Lục chỉ có ba quốc gia mà thôi, nhưng từ khi chiến tranh liên tiếp xảy ra nó đã biến thành đa quốc. Tuy là đa quốc gia nhưng Đại Lục này theo chế độ liên bang, liên bang sẽ giữ vai trò điều tiết, ngăn cản khi chiến tranh nổ ra. Nơi Lâm Minh đang sống có tên là Thăng Long Đế Quốc, một quốc gia khá mạnh so với những quốc gia xung quanh.
Mỗi ba năm, Thăng Long cao cấp học viện đều tổ chức một hồi thi đấu để tuyễn chọn ra những thiên kiêu được đặt cách vào học viện. Hình thức thi đấu gồm bốn nội dung là đơn, đôi, ba và đội bảy người; tuy nhiên một người chỉ chọn tối đa hai nội dung thi mà thôi.
"Tiểu Minh, ngươi lại mang nó theo à" Phùng Thiếu Hoa tay chỉ vào con chó Bobo, năm trước đi thực chiến Lâm Minh cũng mang nó theo. Điều làm Phùng Thiếu Hoa không hiểu nỗi là con Bobo chưa được mười năm Hồn Thú nữa mà vào rừng rậm lại con có Hồn Thú nào tấn công nó hết.
"Không mang nó chẳng lẻ ta mang ngươi theo" Lâm Minh liếc hắn một cái, từ ngày có Bobo bên cạnh cậu liền không cô đơn như trước nữa.
Thăng Long Học Viện là học viện cao cấp duy nhất ở Đế Quốc này nên cứ mỗi lần thi đấu diễn ra thì người khắp nơi đều tu tập về đây. Tuy mục tiêu của Lâm Minh là Sử Lai Khắc Học Viện nhưng cậu vẫn tham gia thi đấu để trao dồi thực lực và cũng vì...phần thưởng.
Đúng là Đế Đô, nơi này thật sự rất xa hoa. Ngoài phía bắc là Cung Điện Hoàng gia, phía tây là Thăng Long học viện thì còn lại đều là những tòa nhà cao trọc trời, những khu ăn chơi ở nơi này nhiều đến mức không điếm hết.
Trước khi đi Lâm Minh có điện thoại về cho Lý Bích Trâm nên biết Lâm gia cũng sẽ đến đây để cổ vũ cho những con em tham gia thi đấu. Đến chào hỏi mấy người Lâm gia một tiếng rồi Lâm Minh cũng trở về khu ở của học viện.
Với 27 cấp Hồn Lực, Lâm Minh hầu như điều giành thắng lợi nhẹ nhàng trước các đối thủ. Không ngờ đến vòng Tứ Kết của đấu đơn đối thủ của cậu lại là Lâm Ngọc.
"Tiểu Minh à, ngày mai con có thể bỏ cuộc không", trước thi đấu một ngày Lâm Trường Thiên gọi Lâm Minh về.
Bên cạnh Lâm Sơn và Lâm Ngọc đều hồi hợp đợi câu trả lời của Lâm Minh. Chỉ cần vào Bán Kết ở một nội dung thôi không chỉ được Thăng Long Học Viện đặt cách tuyển thẳng mà còn được là học viên hạt giống nữa.
"Tại sao?" Lâm Minh nhíu mày hỏi.
"Tiểu Ngọc đã để thua ở Song Đấu, nên Đơn đấu là cơ hội cuối cùng rồi" Lâm Trường Thiên hơi ái ngại. Hắn biết kêu một thiên kiêu bỏ cuộc là một điều xúc phạm, nhưng hắn cũng vì lo nghĩ cho Lâm gia mà thôi.
"Đúng vậy, Tiểu Minh a, con tài giỏi như vậy ở Tam Đấu cũng sẽ nhẹ nhàng vào Bán Kết thôi mà, à không là Chung Kết" được Lâm Sơn khen ngợi làm Lâm Minh nổi hết da gà.
Lâm Sơn cũng vì Lâm Ngọc nên đành phải hạ mình như vậy. Mấy năm nay thấy Lâm Ngọc tiến bộ vượt bậc nên tia hy vọng của Lâm Sơn lại nhe nhóm lại, chỉ là hạ mình thôi hắn vẫn làm được. Sau này chỉ cần Lâm Ngọc vượt qua Lâm Minh thì chuyện hôm nay hắn sẽ đòi lại một lượt.
Suy nghĩ của Lâm Sơn sao Lâm Minh không biết chứ, cậu bỏ cuộc cũng không sao nhưng phải kiếm chút lời chứ.
"Sợ là học viện không cho phép a" Lâm Minh tỏ ra khó xử trả lời.
"Ta biết con có cách mà" Lâm Sơn thân mật dúi một sấp chi phiếu vào tay Lâm Minh.
Cuối cùng Lâm Minh cũng miễn cưỡng đồng ý, Lâm Hải không nói gì nhưng Lý Bích Trâm lại không vui kéo tay Lâm Minh. Cậu chỉ lắc đầu cười nhẹ chấn an bà rồi bỏ đi.
"Thứ ranh con hám lợi, ngươi sẽ hối hận sớm thôi" thấy Lâm Minh cầm tiền bỏ đi Lâm Sơn câm hận trong lòng. Hơn mười vạn đồng đó là tiền tích góp lâu nay của hắn vậy mà chỉ trong phút chóc đã bay vào tay người khâc, hỏi sao hắn không câm hận cho được.
Lâm Minh cũng không phải vì mười vạn đồng này mà là muốn bán cho Lâm Trường Thiên một ân tình. Cho dù cậu không đồng ý thì Lâm Trường Thiên cũng ép cậu đồng ý mà thôi. Với lại Tam Đấu của cậu đã vào Tứ Kết rồi nên cũng không sao.
Trở về học viện chỉ nói là muốn dồn lực cho Tam Đấu nên bỏ Đơn Đấu, tuy học viện có nghi ngờ nhưng thấy đối thủ chung gia tộc với cậu nên cũng không nói gì.
CHƯƠNG 18: VÀO CHUNG KẾT.
Bởi vì thi đấu đan xen nên sau khi bỏ cuộc trận Đơn Đấu thì Lâm Minh cùng Phụng Thiệu Hoa và Nguyệt Hoa cũng bước vào trận Tứ Kết Tam Đấu.
Đối thủ của ba người đều là người của Kim Phượng Học Viện, vì vậy đứng bên dưới khán đài Lâm Ngọc đều âm thầm cầu nguyện cho Lâm Minh thất bại. Nhưng ông trời có bao giờ chìu lòng người, chỉ hơn mười chiêu bên phía Kim Phượng học viện đã bị đánh bại nhanh chóng.
Không như mong ước Lâm Ngọc hậm hực bỏ về trong tức tối, hắn còn đang lo nghĩ không biết sau khi vào Thăng Long Học viện phải tìm cách nào đối phó Lâm Minh đây.
Đối thủ trận Bán Kết của Lâm Minh nghe nói đâu còn có người của Hoàng gia, với lợi thế là tấn công quỷ dị nên đội Lâm Minh cũng được đánh giá không thua gì đối thủ.
Trận đấu vừa hô bắt đầu một cô gái đã tấn công trực diện vào Lâm Minh. Võ Hồn của cô gái này là một con rồng nếu nhìn kỷ sẽ thấy giống với Lê Thành.
"Bang..." Nguyệt Hoa nhanh chóng tạo ra Hoa Tuyết để Lâm Minh dùng làm vũ khí. Nhưng móng vuốt của cô ta rất mạnh mẽ, nhưng đóa hoa tuyết đều bị đánh nổ hết.
"Mê Loạn" hồn kỹ thứ hai của Phùng Thiếu Hoa được sử dụng bắn thẳng vào cô gái.
Bên kia một tên có Võ Hồn Hồng Long định buff cho cô gái một cái vòng bảo vệ, nhưng chưa kịp thì đã bị Lâm Minh tặng cho một cái "Tê Liệt" làm hắn ôm đầu quỵ xuống đất.
Mê Loạn của Phùng Thiếu Hoa bắn trúng cô gái nhưng chỉ trong tích tắc cô ta đã phục hồi lại.
"Không ổn, cô ta có mang đeo vật bảo vệ linh hồn" Phùng Thiếu Hoa hét lớn.
Cô gái nhếc môi cười một cái móng vuốt chụp tới Phùng Thiếu Hoa, cùng lúc này tên đồng đội có Võ Hồn Liêm Đao của cô ta cũng xuất thủ ngăn cản Nguyệt Hoa.
"Bụp...." một trảo chụp vào hư không, cô gái ngạc nhiên nhìn lại thì thấy Lâm Minh đã dùng Niệm Lực kéo Phùng Thiếu Hoa ra xa.
Bên này Nguyệt Hoa đã tung ra Hồn Kỹ Băng Bạo của mình, nhưng nó cũng chỉ đủ để ngăn cản tên Liêm Đao vài giây.
Khi mọi người đều đang hồi hợp đợi giây phút Liêm Đao chém xuống Nguyệt Hoa thì bỗng nhiên hắn ngừng lại. Trước mặt Nguyệt Hoa giờ này là tên Hồng Long đang bị Lâm Minh khống chế.
"Vô sỉ" cô gái hét lên, một trảo chụp tới Lâm Minh. Nhíu mày nhìn cô gái một cái, hình như cô ta không đấu theo kế hoạch mà chỉ theo cảm tính thì phải.
Quẳng lên Hồng Long ra khỏi lôi đài, Lâm Minh nhanh tay phóng ra ba cây dao. Tên Hồng Long đã hết tác dụng, hiệu quả của Tê Liệt sắp hết để hắn lại lôi đài chỉ thêm hại.
Thấy ba cây dao phóng tới cô gái liền sử dụng Hồn Kỹ phòng thủ đánh bạt nó ra. Nhưng lúc này Nguyệt Hoa lại đánh tới một đạo Băng Bạo thành công trối trụ cô ta.
Biết thế nào tên Liêm Đao cũng xuất thủ cứu cô gái nên Phùng Thiếu Hoa đã cùng lúc sử dụng luôn hai Hồn Kỹ "Vây Khốn" và "Mê Loạn". Công kích linh hồn là thứ quỷ dị nhất cộng thêm hắn không có vật bảo vệ linh hồn, nên khi dính hai đạo Hồn Kỹ hắn đã nhanh chóng mất sức chiến đấu.
"Mê Loạn - Hoa Tuyết - Niệm Lực" một tổ hợp Hồn Kỹ tung thẳng đến cô gái. Vì đã bị Băng Bạo trối trụ, thêm tác dụng tích tắc của Mê Loạn làm phòng ngự của cô ta biến thành số 0.
"Bang...." cô gái bị đánh trực diện hộc máu, trọng tài phải mang cô ta xuống lôi đài.
Chỉ còn một tên Liêm Đao nên Lâm Minh cũng giúp hắn xuống lôi đài "an toàn" tụ hợp với đồng đội.
"Ba đứa trẻ đó rất được" ngồi trên cao Quốc chủ nhìn ba người Lâm Minh khen ngợi. Tuy con gái ông hơi tùy hứng nhưng thực lực không tệ, vậy mà thua nhanh như thế.
"Chúng ta có nên đích thân mời họ vào học viện không" bên cạnh một ông lão vuốt râu hỏi Quốc chủ. Ông ta chính là Thăng Long học viện Viện Trưởng, ngoài ra còn có thân phận khác đó là Đại bá của Quốc chủ.
"Không cần, nếu bọn họ muốn sẽ ở lại còn không thì dù lôi kéo cũng vô dụng".
Việc đội của Lâm Minh vào chung kết đối với Tinh Tú học viện cũng chỉ vui mừng xíu thôi, nhưng đối với người ngoài lại là một oanh động lớn. Phải biết những năm gần đây Tinh Tú học viện thành tích cũng không tốt lắm, nhưng năm nay không chỉ có đội của Lâm Minh vào chung kết mà Chu Thắng cũng vào chung kết Đơn Đấu, chính hắn đã loại Lâm Ngọc ở bán kết. Trước khi thất bại chóng vánh hắn còn chửi Lâm Ngọc là "đồ vô dụng, chỉ biết nhờ người khác", điều này khiến cho Lâm Ngọc nhục nhã đến mức thổ huyết.
Đến vòng chung kết, không ngoài dự liệu của Lâm Minh, Chu Thắng đã giành ngôi vị Quán Quân. Nó không chỉ là khích lệ mà còn là một áp lực lớn đè nặng lên Lâm Minh, nếu thua trong trận chung kết Tam Đấu này chẳng phải nói cậu thua Chu Thắng sao.
Đến chung kết Tam Đấu, Lâm Minh nhìn thấy người của Lâm gia đã tụ tập đủ để cổ vũ cho cậu, cha con Lâm Ngọc dù không tình nguyện cũng bị lôi tới.
Đối thủ trong trận này của Lâm Minh là ba anh em sinh ba, Võ Hồn của bọn họ đều là một cây búa lớn. Lâm Minh đã theo dõi bọn họ trong những trận đấu trước, sức lực của họ rất mạnh, không có mấy đối thủ tiếp được cây búa lớn ấy khi bị đánh trúng hết.
CHƯƠNG 19: VÕ HỒN DUNG HỢP KỸ.
Trận đấu này thật sự quá trái ngược a, một bên thiên về sức mạnh tuyệt đối còn một bên lại là tinh thần. Nếu ba người Lâm Minh trúng một búa chắc chắn sẽ thua ngay lập tức, phải biết người chuyên tu tinh thần lực tố chất thân thể rất kém.
"Ba tên quỷ lùn chịu thua đi" tên đứng giữa ồn ồn giọng khinh thường đội của Lâm Minh, sau đó hai tên khác cũng ha hả cười to. Đúng thật trước thân hình to lớn của bọn chúng thì nhìn ba người Lâm Minh nhỏ bé hơn rất nhiều.
"Bắt đầu" Trọng tài vừa hô lớn một cái Phùng Thiệu Hoa đã công kích tới.
"Á..." tên đứng giữa hét đau đớn lên, ngay lập tức hai tên đứng hai bên đã xông thẳng vào đám Lâm Minh.
"Chấn Động" hai người lập tức dùng Hồn Kỹ. Không chỉ Võ Hồn mà Hồn Kỹ của họ cũng giống nhau. Hai người đập mạnh búa xuống lôi đài, làm nó rung rinh sau đó một nhúm "gai đất" đâm thẳng lên chổ của ba người Lâm Minh.
Nhưng sai lầm đầu tiên trong trận đấu bọn họ đã mắc phải đó là quên Võ Hồn của Lâm Minh. Hồ Điệp thì biết bay nên không hề khó khăn Lâm Minh đã kéo thêm Phùng Thiếu Hoa và Nguyệt Hoa lên không trung tránh chiêu "Chấn Động" của đối thủ.
"Băng Bạo" trên không trung Nguyệt Hoa cũng đã tung ra Hồn Kỹ mở màng cho đội Lâm Minh.
"Niệm Lực", thả hai người xuống Lâm Minh tiếp tục khống chế những mỗm gai nhọn bắn về phía đối thủ.
"Bang..." những gai nhọn đều bị đánh bạt ra ngoài, nhưng tiếp sau đó ba con dao sắt nhọn đã cắm vào cánh tay của ba người.
"A...các ngươi muốn chết" ba anh em bọn họ đồng thanh vác búa nhào tới.
"Băng Bạo -Mê Loạn - Tê Liệt" phía Lâm Minh cũng không châm chể tấn công lại. Dùng Băng Bạo để cầm chân đối thủ, Mê Loạn và Tê Liệt công kích thẳng về phía đối phương.
"Hoa Tuyết - Niệm Lực" tổ hợp quen thuộc sau đó cũng đánh tới.
"Ầm..." ba anh em liên tiếp trúng chiêu nên lui ngược về sau, đội của Lâm Minh thành công đẩy lui được đối thủ.
Ba anh em lúc này đã mệt mõi thở phì phò, bọn họ liếc nhìn nhau một cái bổng ba người chụp tay vào nhau, miệng thì ha hả cười đắc thắng.
"Không ổn là Võ Hồn Dung Hợp Kỹ" những cường giả ở đây thấy vậy đều hô lên.
Võ Hồn Dung Hợp Kỹ là một sự dung hợp về Hồn Kỹ, nó sẽ tạo ra một Kỹ Năng mới uy lực cực lớn. Chỉ khi giữa hai hoặc nhiều hơn có sự liên thông hoàn mỹ của Võ Hồn và Hồn Kỹ thì mới thực hiện được.
"Đại Vương Trùy" một cây búa màu đen thật lớn xuất hiện, ba anh em nắm lấy cán búa dùng lực thật mạnh đập về phía đội Lâm Minh.
Khi mọi người đều thấy trận đấu sắp kết thúc rồi, trọng tài cũng chuẩn bị tiếp viện đội Lâm Minh thì lúc này một sự kiện đã xuất hiện.
Lâm Minh và Phùng Thiếu Hoa đang nắm chặc tay nhau đứng chắn trước mặt Nguyệt Hoa. Mắt của Phùng Thiếu Hoa bây giờ đã biến thành một màu đen huyền bí, đen xen trong đó là những vệt trắng như tấm lưới vậy.
"Tinh Thần Ma Võng" một tấm lưới mờ ảo xuất hiện trong hư không. Nó là Võ Hồn Dung Hợp Kỹ của hai người, được tạo ra bởi Niệm Lực của Lâm Minh thông qua Võ Hồn Võng Ma Đồng của Phùng Thiếu Hoa.
Tấm lưới nhìn mờ ảo yếu ớt như vậy nhưng đã tiếp được "Đại Vương Truy" uy lực cực lớn của ba anh em.
"Hô, làm ta sợ muốn chết" có mấy người vuốt vuốt ngực của mình thở ra. Nhưng trong đó cũng có kẻ muốn Lâm Minh chết đi như cha con Lâm Ngọc.
Khi hai Võ Hồn Dung Hợp Kỹ chạm vào nhau, nó phát ra một tiếng nổ khinh khủng. Sáu người đều bị văng ngược ra hai phía, thoi thớp nằm thở do hao hết Hồn Lực. Với tu vi của mấy người Lâm Minh thì chỉ cần vận dụng một lần Võ Hồn Dung Hợp Kỹ thôi cũng đã làm hao hết Hồn Lực rồi.
"Hoa Tuyết" nhưng lúc này trên đầu ba anh em đột nhiên xuất hiện những đóa hoa tuyết, vừa chạm vào người họ nó đã nhanh chóng phát nổ.
Tuy bị áp lực bắn ngược ra sau nhưng Nguyệt Hoa không có hao tổn Hồn Lực, vì vậy cô ta sẽ là người kết thúc trận đấu hôm nay.
Vừa hao hết Hồn Lực lại bị tấn công trực diện như vậy đã khiến cho ba anh em xĩu ngay tại chổ.
"Thời thế thây đổi rồi a" có người trách lưỡi cảm thán. Tinh Tú học viện lần này coi như đã triệt để quật khởi trở lại, nắm hai chức Quán Quân trong bốn nội dung điều này rất ít có học viện nào làm được.
Vừa xuống lôi đài ba người Lâm Minh đã được các đạo sư hệ phụ trờ điều trị ngay, không bao lâu sau Hồn Lực và thương thế cũng đã phục hồi đôi chút, đã không còn bộ dáng nữa chết nữa sống như trước.
Mấy người Lâm gia, Phùng gia cũng rối rít đến chúc mừng ba người và cả học viện. Nhưng người thân của Nguyệt Hoa thì vẫn không thấy, nhìn vẻ mặt của cô ta Lâm Minh có cảm nhận cô ấy đã quen với điều này rồi. Trong lúc Lâm Minh không biết phải nói gì thì Phùng Thiếu Hoa đã ôm chằm lấy Nguyệt Hoa vui vẻ kéo cô ấy vào cuộc vui này.
Đợi trận chung kết của Thất Chiến kết thúc, Thăng Long học viện cũng bắt đầu trao thưởng cho các thí sinh. Phần thưởng cũng không nhiều chủ yếu chỉ là danh ngạch vào học viện mà thôi.
Thăng Long Học Viên thi đấu chỉ như một cơn gió thoảng qua, khi trở về Tinh Tú học viện Lâm Minh cũng phải đâm đầu vào học tập và huấn luyện tiếp. Nhưng chức Quán Quân cũng không vô ích, nó như một liều thuốc giúp Lâm Minh tự tin hơn trong việc thi vào Sử Lai Khắc Học Viện vào năm sau.
CHƯƠNG 20: BẮT ĐẦU KHẢO HẠCH.
Đông qua xuân đến, chớp mắt một năm nữa qua đi, một đám học sinh ưu tú của Tinh Tú học viện trong đó có cả Lâm Minh đang chuẩn bị đi đến Sử Lai Khắc học viện, nhưng Chu Thắng lại không đi.
Phùng Thiếu Hoa biết ít chuyện nên cũng kể cho Lâm Minh nghe, thì ra cha của Chu Thắng cũng từng là học viên của Sử Lai Khắc, nhưng không biết xảy ra chuyện gì mà bị trục xuất khỏi học viện. Đó là nổi nhục lớn nhất đời ông ta, cũng là nổi nhục của Chu Thắng. Vì vậy Chu Thắng sẽ không đến Sử Lai Khắc, hắn có một khát khao chính tay mình sẽ đánh bại tất cả thiên tài của Sử Lai Khắc, để học viện phải nhận lỗi với cha hắn.
Mấy hôm nay, Lý Bích Trâm luôn điện thoại thúc giục Lâm Minh về nhà để cùng gia tộc đi đăng ký vào Thăng Long Học Viện. Đối với bà Thăng Long Học Viện đã là quá tốt rồi vì vậy Lâm Minh cũng không nói sẽ đi khảo hạch vào Sử Lai Khắc Học Viện, khi nào thành công sẽ cho bà một niềm vui bất ngờ.
Sử Lai Khắc học viện tọa lạc ở Sử Lai Khắc Thành, cách Tinh Tú học viện rất xa. Mấy người Lâm Minh phải đi máy bay ba ngày mới tới nơi.
Cảm nhận đầu tiên của Lâm Minh về nơi này đó là cổ kính, đầy hoài niệm giống như Vatican ở Địa Cầu vậy. Nơi Sử Lai Khắc tọa lạc là nội thành chỉ cho phép học viên và một số ít người sinh sống thôi, còn ngoại thành thì đông đút, nhộn nhịp hơn rất nhiều.
Lần này Tinh Tú học viện tham gia khảo hoạch có hơn hai mươi học sinh, nhưng Viện Trưởng chỉ đặt nhiều kỳ vọng vào Lâm Minh mà thôi.
Mấy hôm sau, Sử Lai Khắc cũng bắt đầu khảo hạch chiêu sinh, muốn bước vào cửa học viện để khảo hạch thì người đó ít nhất phải có 25 cấp Hồn Lực và không hơn 15 tuổi.
Đó chỉ là vòng "gửi xe" thôi, khảo hạch đầu tiên bắt đầu với phần "Trọng Lực", các thí sinh phải chịu đựng sức nặng tăng dần từ Trọng Lực Tháp ít nhất một giờ mới tính qua cửa. Cứ mười phút thí sinh sẽ được một điểm, chỉ khi được sáu điểm mới tính qua ải này.
Trọng Lực đối với thân thể của Lâm Minh có sức ảnh hưởng rất lớn, nhưng nhờ tinh thần lực của cậu cao nên vẫn có chịu đựng được một giờ, đủ để qua cửa này.
Hơn hai mươi người của Tinh Tú học viện chỉ có mười người qua ải đầu tiên, tính toàn bộ mấy vạn thí sinh dự thi bây giờ chỉ còn lại chưa đến ba phần. Nhưng mà Lâm Minh đã trải qua khảo hạch nên biết nó kinh khủng như thế nào, vì vậy cậu rất thông cảm với những người rớt.
Khảo hạch thứ hai là chạy bộ, trong một giờ các thí sinh phải chạy quanh sân trường ít nhất là sáu vòng, mỗi vòng được một điểm. Khi chạy sẽ không được sử dụng Võ Hồn hay bất kỳ thứ gì phụ giúp, điều này đòi hỏi các thí sinh phải có một sức lực cực kỳ dẻo dai.
Trên sân, Lâm Minh liếc qua thấy một thiếu niên tóc bạch kim đang cõng trên vai một thiếu niên khác tóc vàng. "Chẳng lẽ hắn định cõng người khác chạy sao?" Đó là suy nghĩ đầu tiên của Lâm Minh. Những người xung quanh thấy vậy đều bĩu môi chế nhào thiếu niên tóc bạch kim là "lo chuyện bao đồng".
Bỏ mặc tất cả những lời cười chê, thiếu niên tóc bạch kim vẫn cõng người trên lưng mà chạy. Tốc độ của hắn không nhanh nhưng rất điều đặn, tuy vậy ba vòng sân qua đi hắn đã thấm mệt thở phì phò.
"Hoàng Quân à, cậu bỏ tớ lại đây đi, khảo hạch của cậu quan trọng hơn" thiếu niên tóc vàng trên vai khuyên nhủ nhưng hắn vẫn không nghe, cố sức chạy tiếp.
"Bịch..." hình như sức chịu đựng đã quá giới hạn, Hoàng Quân ngã quỵ xuống đất. Lúc này Lâm Minh mới biết được thiếu niên tóc vàng đi lại không tiện lắm.
"Tiểu Minh, chẳng lẽ ngươi muốn giúp bọn họ, không nên a" Phùng Thiếu Hoa chạy kế bên thấy Lâm Minh luôn theo dõi hai người nên khuyên nhủ.
Chạy một đoạn nữa đột nhiên Lâm Minh cắn răng, quay đầu lại cõng thiếu niên tóc vàng lên vai trước những ánh mắt ngạc nhiên của mọi người. Không biết tại sao hình ảnh của hai người luôn ám ảnh trong tâm trí cậu, nó làm cậu nhớ đến kiếp trước của mình.
"Cảm ơn, cảm ơn cậu đã giúp đở Đặng Phong" lời cảm ơn đầu tiên Lâm Minh nhận được lại xuất phát từ miệng của Hoàng Quân. Còn trên lưng Lâm Minh lúc này Đặng Phong đang cắn răng không cho nước mắt rơi ra, hắn thiếu nợ người khác quá nhiều.
Lâm Minh đã chạy được năm vòng nên cõng thêm Đặng Phong chạy một, hai vòng nữa cũng không sao. Vòng thứ sau đã qua, Lâm Minh đã đủ điều kiện qua ải nhưng Đặng Phong trên lưng vẫn chưa xong. Cố thêm một vòng nữa, Lâm Minh gục nằm thẳng giữa sân không nhúc nhít nỗi nữa, lúc này bên cạnh Hoàng Quân đã cõng Đặng Phong lên vai tiếp tục chạy. Lâm Minh rất khâm phục Hoàng Quân, nếu xét về nghị lực Hoàng Quân là người cậu khâm phục nhất.
"Keng..." tiếng chuông vừa cắt lên cũng là lúc Hoàng Quân bước qua vạch mức lần thứ sáu, thấy vậy Lâm Minh thở phào nhẹ nhõm.
"Tiểu Minh, ngươi thật ngốc, nếu không giúp hắn ngươi đã chạy được mười vòng rồi" Phùng Thiếu Hoa trách móc Lâm Minh, nhưng cậu chỉ lâc đầu cười.
Sau khảo hạch này cũng có một nhóm đông bị loại tiếp, bọn họ đa phần đều là con em nhà giàu chưa từng lao động, chỉ biết tu luyện và tu luyện.
Trở về nghĩ ngơi một đêm, Phùng Thiếu Hoa đã kể chuyện Lâm Minh giúp người cho Viện Trưởng nghe, các đạo sư đều mắng cậu nhưng chỉ có một mình Viện Trưởng là khen cậu. Ở đời này chỉ biết nghĩ cho bản thân chưa hẳn là chuyện tốt.
Sáng hôm sau khảo hạch tiếp tục, lần này các thí sinh được đưa vào một khu rừng nhân tạo, nó giống như Thăng Linh Đài vậy. Cũng như khảo hạch đầu, lần này cũng vậy cứ mười phút trôi qua thí sinh sẽ được một điểm. Ở bên trong không chỉ đề phòng Hồn Thú mà còn phải đề phòng những thí sinh khác.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top