98. Lột Xác
" Sư phụ và mọi người tốt cả chứ?" Là một trong Sử Lai Khắc, rời xa nửa năm thời gian, Đường Tam trong lòng tràn ngập nỗi nhớ về các sư phụ và đồng bọn, nhất là đối với Tiểu Vũ.
Như hiểu được suy nghĩ trong lòng Đường Tam, Kha Nguyệt liền lên tiếng hỏi Đại sư: "Đại sư nhóm Tiểu Vũ tỷ đâu rồi?"
Đại sư mỉm cười gật đầu:" Bọn họ đều tốt lắm, lúc trước ta cũng không có nói ngươi đi làm gì, chỉ nói là bế quan tu luyện. May mà các ngươi trở về đúng lúc này, nếu chậm hơn vài ngày có thể đã không gặp được chúng ta ở đây nữa rồi."
- "Tại sao?"
Đại sư nói:" Trong vòng nửa năm nay, bọn họ cũng có những tiến bộ không nhỏ. Mã Hồng Tuấn, Chu Trúc Thanh cùng Trữ Vinh Vinh đã đột phá cấp ba mươi, rồi tìm được đệ tam hồn hoàn cho chính mình. Áo Tư Tạp hồn lực đã tăng lên hai cấp, Tiểu Vũ tăng đến những ba cấp, Đái Mộc Bạch thì đang bế quan, đánh sâu vào bình cảnh để tiến vào cấp bốn mươi, phá vỡ được bình cảnh cũng có đôi chút khó khăn, bất quá cũng không còn lâu lắm nữa rồi. Chờ hắn đạt đến bốn mươi cấp, chúng ta sẽ cùng nhau giúp hắn liệp sát hồn thú, thu lấy hồn hoàn thứ tư."
Nam Cung Kha Nguyệt vui vẻ trong lòng, chính mình mặc dù đã tiến bộ không ít, nhưng đồng bọn cũng không ai nhàn rỗi, thực lực của một người đều tăng lên khá nhiều. Bây giờ toàn đội đã đạt tới ngoài cấp ba mươi rồi, lực chiến đấu của Sử Lai Khắc không thể sai đã đại tăng. Tiểu nàng mặc dù nhỏ nhất nhưng cũng không đại biểu là Kha Nguyệt nàng muốn đứng sau lưng bọn họ, điều nàng muốn là kề sai sát cánh chiến đấu cùng đồng đội đồng thời bảo hộ được họ.
-" Sư phụ, ta đi gặp bọn họ." Nàng đã có chút gấp gáp không chờ được, lập tức muốn đi gặp đồng môn ngay.
Đại sư mỉm cười sờ đầu Kha Nguyệt, nói:" Các ngươi vừa mới trở về, trước đi hãy đi nghỉ một chút đã nhé?"
Đường Tam lắc đầu:" Ta không sao, ta cùng bát muội còn có lễ vật tặng cho mọi người."
Nam Cung Kha Nguyệt nhanh nhảu: "Tam ca ta cũng đi."
Đại sư khẽ cười:" Vậy đi thôi, ta đi cùng các ngươi. Nhị Long, các ngươi đều quay trở về đi."
Đại sư mang theo Đường Tam và Kha Nguyệt cũng không hướng về phòng học mà là trực tiếp hướng đến rừng rậm sau lưng hậu điện đi tới.
Đi một bên, Đại sư hỏi:" Tiểu Tam, tiểu Nguyệt Độc Cô Bác đã dạy các ngươi những cái gì? Rốt cuộc giữa các ngươi cùng hắn đã xảy ra chuyện gì?" Nghi vấn này đã tồn tại trong lòng Đại sư từ lâu, từ khi bọn họ cùng Hoàng Kim Thiết Tam Giác Độc Cô Bác đánh một trận, từ những biểu hiện của hai đứa trẻ, Đại sư biết Độc Cô Bác tuyệt không phải đơn giản coi trọng bọn họ bởi tư chất như vậy. Trong vòng nửa năm nay, hắn cơ hồ vẫn lo lắng cho hai người đồ đệ này, dù sao Đường Tam cũng là đệ tử duy nhất của hắn tình cảm lại như cha con mà Kha Nguyệt cũng là một đệ tử hắn dốc công dạy dỗ.
Đường Tam trả lời:" Độc Cô Bác bắt chúng ta đi vốn là vì Độc Cô Nhạn, Độc Cô Nhạn hẳn là đã kể cho ông nội nàng nghe chiến thắng của ta đối với nàng, khiến cho Độc Cô Bác đối với Bát Chu Mâu của ta sinh ra hứng thú, sau này hắn bắt ta đi chính là để muốn nghiên cứu độc tố trong bát chu mâu. Còn về phần Bát muội chỉ là vì ta liên lụy về sau muội ấy phải ở lại giúp đỡ vấn đề dược thảo."
Nam Cung Kha Nguyệt im lặng đi bên cạnh cũng không có chen lời mà để cho Đường Tam kể lại sự việc cho Đại sư.
" Nguyên lai là như vậy." Đại sư trong lòng càng nghĩ sâu hơn, lúc đầu hắn đưa thân thế Đường Tam ra nói qua cho Độc Cô Bác biết, hắn biết Độc Cô Bác sở dĩ không ra tay sát hại Đường Tam ngược lại còn dạy hắn về dụng độc, cũng vì hắn có quan hệ rất lớn đối với thân thế của Đường Tam. Vấn đề thế lực phía sau của bát đồ đệ càng trực tiếp hơn cũng bảo toàn tính mạng cho nàng. Nghĩ đến đây trong lòng Đại sư cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
" Tiểu Tam, trong khoảng thời gian các ngươi cùng Độc Cô Bác học về độc dược, nhưng tu luyện hồn lực cũng không được hạ xuống. Đồng môn của ngươi đều là những kì tài ngút trời, nếu như ngươi bị bọn họ vượt qua quá xa, thì sẽ vĩnh viễn không thể đuổi được đâu. Bây giờ hồn lực của ngươi cấp bao nhiêu rồi?"
" Dạ, ba mươi bảy."
" Được." Đại sư tùy ý đáp một tiếng, nhưng hắn phản ứng rất nhanh lại, cước bộ đang đi về phía trước nhất thời dừng lại, sắc mặt cũng trở nên cứng ngắc vài phần," Ngươi nói cái gì? Hồn lực của ngươi đã đến ba mươi bảy cấp rồi à?"
Đường Tam xác nhận lại:" Đúng vậy, lần trước tại Thiên Đấu hoàng gia học viện, dưới áp lực của vị giáo sư kia, hồn lực của ta đã tăng đến ba mươi tư cấp. Sau đó lại được tu luyện cùng Độc Cô tiền bối, nơi đó có rất nhiều dược thảo trân quý, có lẽ là bởi vì cái hoàn cảnh này tối thích hợp với việc tu luyện của ta, cho nên hồn lực của ta tăng lên rất nhanh, đã đạt ba mươi bảy cấp. Bát muội còn trực tiếp hơn ta đã 39 cấp chắc hẳn cách cấp 40 không còn xa."
-"Đúng vậy Đại sư ta đã 39 cấp rồi nha, ngài xem ta cũng không muốn tụt lại phía sau mọi ngươi đâu."
Đại sư trên mặt toát ra một nét cười:" Xem ra tất cả những điều điều lo lắng của ta đã không xảy ra. Dưới tình huống học độc dược cùng Độc Cô tiền bối, trong số mọi người thì hồn lực của Tiểu Tam tăng lên nhanh nhất, Kha Nguyệt cũng không kém cạnh, như vậy ta cũng có thể yên tâm rồi. Còn không đến nửa năm nữa, chiến đấu giữa toàn bộ cao cấp hồn sư học viện trên đại lục sẽ bắt đầu. Nếu dựa theo tình huống bây giờ mà xem, có lẽ đến khi đó hai ngươi cũng kịp đạt cấp bốn mươi. Nếu thật sự như vậy, Sử Lai Khắc bát quái các ngươi chiến thắng cũng không phải không có khả năng."
Đang nói, Đại sư bỗng dừng bước lại, ở trước một căn nhà làm từ các bụi rậm, căn nhà cao gần đến đầu người, nhìn qua hết sức dày đặc. Đại sư hướng vào bên trong hô:" Tiểu Vũ, trước tiên dừng lại một chút, xem ai đến đây này."
Đại sư đầu tiên dẫn mình ngay đến chỗ Tiểu Vũ là do biết Tam ca cùng Tiểu Vũ có quan hệ thân thiết nhất. Tiểu Vũ hẳn là người mà hắn thực sự muốn gặp đầu tiên. Trong lúc đó một thân hình lóe ra, một đạo thân ảnh màu trắng rất nhanh từ trong căn nhà bụi rậm xuất hiện, khuôn mặt phấn nộm, đôi mắt to xinh đẹp, cặp đùi thon dài mê người, cùng với cái eo thon nhỏ mềm mại nhưng ẩn chứa lực cực mạnh, không phải Tiểu Vũ thì là ai nữa?
" Đại sư, ngài tới có...." Tiểu Vũ không thể nói dứt câu, bởi vì trong mắt nàng hiện lên một nhân ảnh mà nàng vô cùng chờ đợi.
Đồng tử cơ hồ co rút lại," Ca....", bất chấp việc Đại sư và Nam Cung Kha Nguyệt đang có mặt ở đây, Tiểu Vũ ngay lập tức đã lao vào lòng Đường Tam, hai chiếc thon chân dài theo thói quen quấn chặt bên hông hắn, gắt gao ôm lấy người hắn. Khuôn mặt nhỏ nhắn béo mập đang chúi ở đầu vai Đường Tam, đầu vai kịch liệt rung lên. Trở tay ôm cái eo mảnh khảnh của Tiểu Vũ, trong mắt nhất thời có chút hồng lên. Lúc này thân thể Tiểu Vũ cao hơn so với Đường Tam một chút, cả người lại đeo chặt trên người Đường Tam, khiến cho người ta cảm giác có chút quái dị.
Đại sư cùng Kha Nguyệt hiểu ý cũng không nhìn bọn họ, ánh mắt hướng ra xa xa mà bàn luận một số chuyện khác.
Đại sư ở một bên bất đắc dĩ lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ, tuổi trẻ bây giờ thật là phóng khoáng a. Hai tên tiểu tử này cũng chưa đến mười bốn tuổi thôi mà, thật là có chút hơi quá mức. Bất quá hắn cũng không muốn phá đi cái khung cảnh cảm động trước mắt, nên chỉ lẳng lặng chờ đợi. Nam Cung Kha Nguyệt đứng kế bên mắt thấy cảnh này không hiểu sao hai má cũng hồng hồng mà nghĩ ngợi đến một thiếu niên khác.
Đường Tam dù sao cũng bình tĩnh hơn Tiểu Vũ nhiều, trên kiều đồn (mông) của Tiểu Vũ vỗ nhè nhẹ:" Ngoan, mau xuống đi, sư phụ và sư muội còn đang đứng ở đây mà."
Tiểu Vũ lúc này mới nhớ lại sự tồn tại của Đại sư và Kha Nguyệt, khuôn mặt nhất thời hồng lên, đôi chân dài đang quấn chặt quanh hông Đường Tam liền buông ra, rơi trên mặt đất, nhưng cánh tay vẫn như trước ôm chặt lấy một tay của Đường Tam, có nói gì cũng không chịu buông.
-" Đại sư, chúng ta đi tìm những người khác thôi." Nam Cung Kha Nguyệt lại cố giả lơ cảnh tượng trước mặt mà nói.
Đại sư quay lại nhìn hai người, mặc dù bọn chúng tuổi còn nhỏ nhưng cũng đã có dáng vẻ của một đôi người ngọc rồi, trong mắt toát ra nét cười, gật đầu tiếp tục hướng đến chỗ ở sâu trong rừng cây đi tới.
Căn cứ vào vũ hồn của từng hồn sư nên hoàn cảnh tu luyện cũng không giống nhau, lựa chọn địa điểm tu luyện cũng không giống nhau. Như Tiểu Vũ là Thỏ Tử Vũ Hồn, tự nhiên tu luyện thích hợp nhất là tại các khu vực có bụi cây rậm rạp, Đái Mộc Bạch thì ở gần các bầy thú, Áo Tư Tạp đơn giản nhất là một thực vật hệ hồn sư, phòng bếp chính là nơi dẫn dắt hồn lực của hắn tiến bộ nhanh nhất, còn về phần Mã Hồng Tuấn lại ở trong một gian nhà toàn lò lửa. Đương nhiên, đây cũng chỉ là những hoàn cảnh tương đối bình thường, nếu ở dưới hoàn cảnh tốt hơn thì sẽ trợ giúp cho việc tu luyện nhiều hơn. Tỷ như, nếu địa điểm tu luyện của Mã Hồng Tuấn có thể đặt tại miệng núi lửa, như vậy chỗ tốt liền nhiều hơn nữa, đương nhiên độ nguy hiểm cũng tăng lên theo. Sau một chốc công phu, ngoại trừ Đái Mộc Bạch ra, Đại sư đã mang theo Kha Nguyệt đến chỗ mọi người, sau đó Sử Lai Khắc bát quái tập trung lại một chỗ. Mọi người gặp lại hai người tự nhiên đều rất kinh hãi, khiến Kha Nguyệt phải đem những lời Đường Tam vừa nói với Đại sư lại phải nói lại một lần nữa.
" Tiểu Nguyệt, ngươi nói gì? Cái tên Độc Cô Bác từng bắt ngươi và ca ca đi giờ ở lại học viện à?" Tiểu Vũ có chút giật mình nhìn Kha Nguyệt đang nói chuyện rồi lại nhìn Đường Tam, sắc mặt thoáng có chút trắng bệch.
Đường Tam tưởng rằng Tiểu Vũ lo ngại thực lực cùng kịch độc của hắn, vội vàng an ủi:" Yên tâm đi, Độc Cô tiền bối cũng đã đáp ứng ta, không làm tổn thương đến bất kì kẻ nào trong Sử Lai Khắc học viện này. Không có việc gì đâu, huống chi bây giờ hắn đã là cố vấn của học viện chúng ta rồi."
Áo Tư Tạp cười hắc hắc:" Vậy thật sự là tốt quá, có Phong Hào đấu la làm cố vấn, không phải Sử Lai Khắc học viện của chúng ta sau này trong giới học viện sẽ trở nên nổi tiếng sao?"
Đại sư nhíu mày:" Học viện nổi tiếng không phải nhờ vào sư phụ mà là nhờ vào chính các đệ tử ngươi."
Áo Tư Tạp lè lưỡi, hắn đối với Đại sư vô cùng tuân phục, tự nhiên không dám phản bác.
Thần sắc của Tiểu Vũ cũng không bởi vì lời giải thích của Đường Tam mà trở nên thoải mái hơn, sắc mặt ngược lại có chút trắng bệch, nhưng do nàng cúi đầu nên người khác cũng không thể phát hiện ra. Nhưng Nam Cung Kha Nguyệt lại khác, nàng đều thu hết những biểu hiện kì lạ của Tiểu Vũ vào trong đấy mắt, đối với thân phận vị tỷ tỷ này một mực là một mảng sương mù dù mạng lưới tình báo của Ngọc Liên Phường có tra như thế nào cũng không ra nên nàng một mực chú ý Tiểu Vũ. Tuy vậy Kha Nguyệt biết chắc chắn vị tỷ muội này của nàng sẽ không làm hại đến mọi người đặc biệt là Đường Tam.
" Sư phụ, Đái Mộc Bạch bế quan ở chỗ nào? Ta muốn đến thăm hắn." Đường Tam hướng Đại sư hỏi.
Đại sư cười cười:" Giờ hắn đang trong giai đoạn tu luyện khẩn yếu, nên trước tiên giờ không có quấy rầy hắn thì hơn."
Đường Tam suy nghĩ một chút, nói:" Sư phụ, ta nghĩ là ta có cách giúp Đái Mộc Bạch đột phá bình cảnh của cấp bốn mươi. Ta cùng tiểu sư muội trở về có mang một chút lễ vật, đối với mỗi người chúng ta đều có tác dụng cả, có khả năng trợ giúp tốt với việc tu luyện của tám người chúng ta, như thế đối với mọi người đều có tác dụng không nhỏ."
" Sao?" Đại sư có chút kinh ngạc nhìn về phía Đường Tam, đối với việc phá tan bình cảnh, từ xưa đến nay hồn sư đều phải dụng lực lượng của bản thân, thông qua cố gắng không ngừng mà hoàn thành. Ngay cả Đại sư đối với vũ hồn quen thuộc như vậy, cũng không có thể tìm cách khắc phục, lúc này Đường Tam lại nói có thể, làm sao khiến hắn không có hứng thú?
Đại sư là người thông minh, rất nhanh nắm được ý tứ trong lời nói của Đường Tam:" Có phải ngươi muốn đưa bọn họ những dược vật mà ngươi lấy được từ chỗ Độc Cô Bác à?"
Đường Tam gật đầu.
Đại sư chìm trong suy tư, đang định mở miệng nhắc nhở đồ đệ thì đã có một giọng nói xen vào...
Nam Cung Kha Nguyệt như hiểu được suy nghĩ của Đại sư, nàng nói:" Đại sư, ngài yên tâm đi. Những thứ Tam ca muốn tặng cho mọi người, đều căn cứ vào những đặc tính của họ để sử dụng. Tuyệt không có tác dụng phụ gì. Ta dùng tri thức về thảo dược ra đảm bảo."
Áo Tư Tạp, Mã Hồng Tuấn, Trữ Vinh Vinh, kể cả Chu Trúc Thanh trong mắt cũng đều thoát ra thần sắc tò mò, bọn họ cũng rất muốn biết, cái Đường Tam mang đến cho bọn họ tột cùng là gì.
Đại sư nghe vậy cũng miễn cưỡng gật đầu:" Vậy cũng được, bất quá phải thật cẩn thận, không thể để chuyện gì xảy ra. Mã Hồng Tuấn, ngươi tới Thú Lan Bả gọi Đái Mộc Bạch về đây, cẩn thận một chút kẻo bị dã thú làm bị thương." Vũ hồn của mập mạp là biến dị Phượng Hoàng, đối với dã thú bình thường đều có tác dụng uy áp rất mạnh, hơn nữa thực lực của hắn giờ cũng đã vượt qua Đại sư, bảo hắn đi gọi Đái Mộc Bạch là tốt nhất.
Đại sư biết Đường Tam và tiểu đồ đệ chẳng phải người lỗ mãng, nếu không chắc chắn hắn sẽ không đáp ứng làm.
Đường Tam suy nghĩ một chút, nói:" Sư phụ, chúng ta hãy tìm một địa phương khác không bị ai quấy rầy. Nếu không bị ngoại giới quấy nhiễu, sẽ ảnh hưởng đến việc hấp thu dược lực của mọi người."
Đại sư suy nghĩ một chút, đáp:" Vậy sang chỗ ở trước kia của Nhị Long đi, chỗ đó tuyệt đối yên tĩnh, không ai có thể dễ dàng đi vào."
Từ khi Phất Lan Đức tiếp quản học viện, Liễu Nhị Long cũng đã trở về lại học viện, nàng đương nhiên hiểu được dạy học không thích hợp với chính mình, mà là do Đại sư cũng ở đây mà thôi. Trước kia nàng ở trong mấy căn nhà gỗ cũ, cũng không có đi ra. Một lúc sau, Mã Hồng Tuấn dẫn theo Đái Mộc Bạch trở về. Đái Mộc Bạch người còn chưa đến nơi, âm thanh đã từ xa xa truyền tới.
" Tiểu Tam , tiểu Nguyệt, hai ngươi đã trở về rồi à. Nếu ngươi không sớm trở lại, Tiểu Vũ e rằng sẽ chết vì nhớ đó tiểu Tam."
Nghe Đái Mộc Bạch nói xong, Tiểu Vũ sắc mặt đỏ lên, nhịn không được muốn mắng một tiếng, nhưng rồi cũng không có nói gì. Nam Cung Kha Nguyệt vui vẻ giơ tay lên chào hắn: "Đái đại ca lâu ngày không gặp."
Đái Mộc Bạch cùng với trước kia biến hóa không lớn, chỉ là nhìn qua có thêm vài phần trầm ổn, trải qua ngày sinh nhật mười sáu tuổi, hắn nhìn lại tăng thêm vài phần khí phách, nhưng khí thế trên người cũng thu vào mấy phần, một đôi Tà mâu thần thái sáng láng, trong lúc giơ chân nhấc tay đều có phong thái của một vị vua muôn thú. Đái Mộc Bạch bước đến cũng giơ tay sờ sờ đầu Nam Cung Kha Nguyệt: "Mới ít lâu không gặp muội lại cao lên rồi, hồn lực cũng không kém cạnh nha."
Nói xong hắn lại đưa tay ôm lấy bả vai Đường Tam nói:" Mập mạp nói ngươi mang lễ vật đến cho chúng ta, còn có thể giúp ta đột phá bình cảnh, mau lấy ra đi."
Đường Tam cười cười, đánh lên ngực Đái Mộc Bạch một quyền:" Đừng có gấp, chúng ta tới chỗ nào yên tĩnh hơn rồi hãy nói."
Theo sự chỉ dẫn của Đại sư, mọi người đi vào bên trong một căn phòng gỗ u tĩnh, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ mang theo bóng cây đổ vào trong phòng, không khí trong lành mát mẻ qua khe cửa truyền vào, nghe như tiếng gió nhu hòa thanh thúy. Rất khó có thể tưởng tượng nơi này lại nằm trong thủ đô của Thiên Đấu đế quốc, cho dù là Đại sư tính cách vốn đạm bạc, cũng không nhịn được thầm than Liễu Nhị Long chọn lựa được chỗ này thật là tuyệt.
Đại sư hướng Đường Tam nói:" Bắt đầu đi, ta sẽ hộ pháp cho các ngươi."
Đường Tam gật đầu, dưới ánh mắt tò mò của mọi người, tay phải cho vào bên trong Bách bảo nang lấy ra một loại thực vật. Đó là một đóa hoa cúc to lớn, đóa hoa hiện ra với màu tím sang trọng, mỗi cánh hoa nhìn qua đều có lớp lông nhung đáng yêu bao phủ bên ngoài, tạo thành một thể hoàn chỉnh tự nhiên nhưng lại không có mùi gì tỏa ra. Nhụy hoa ở chính giữa, cao hơn những cánh hoa chừng hơn nửa thước, nhụy hoa tỏa ra quang mang màu vàng lóng lánh nhàn nhạt.
" Đây là cái gì?" Đái Mộc Bạch hỏi đầu tiên, những người khác đều bị thực vật này mà Đường Tam lấy ra hấp dẫn.
Không để mọi người đợi Kha Nguyệt liền thay Đường Tam giải :" Đái lão Đại, cái này là của ta đặc biệt chuẩn bị cho ngươi. Tên của nó là Kỳ Nhung Thông Thiên Cúc, chính là trung tính tiên phẩm dược thảo, giúp khí vận hành tứ chi, huyết thông bát mạch, còn có khả năng luyện được Kim Cương Bất Hoại Thân."
Đái Mộc Bạch chấn động:" Mạnh như vậy sao? Kim Cương Bất Hoại?"
Nam Cúng Kha Nguyệt gãi gãi đầu, nói:" Mặc dù Kim Cương Bất Hoại cũng có hơi chút khoa trương, nhưng cái loại dược thảo này lại cùng vũ hồn của huynh đều là trung tính, to lớn cường đại, cương mãnh bá đạo, công lực cũng tập trung về nơi tay chân, nếu có thêm nó thì việc tu luyện của ngươi sẽ có hiệu quả thêm hơn một nửa. Bây giờ huynh đã đạt tới bình cảnh bốn mươi cấp, muội nghĩ nó có thể giúp Đái đại ca phá tan cái bình cảnh khó khăn này. Chờ sau khi huynh thu được hồn hoàn, dược lực sẽ tiếp tục phát huy tác dụng, hẳn là tác dụng sẽ tăng nhiều hơn nữa. Hơn nữa qua cảm nhận võ hồn của ta loại tiên thảo này có thể giúp đại ca dùng quang nguyên tố thanh lọc cho võ hồn huynh càng thêm thanh thuần."
Đường Tam gật gật đầu" Ta để cho mọi người lựa chọn lễ vật, chính cũng là việc bồi bổ căn nguyên này đây, cũng không vì lí do gì khác."
Đái Mộc Bạch cẩn thận nhẹ nhàng tiếp nhận Kỳ Nhung Thông Thiên Cúc từ Đường Tam:" Chúng ta là huynh đệ, lời cảm ơn không nên nói nữa. Đồ vật này dùng như thế nào?"
Đường Tam nói:" Trước tiên là Thông Thiên nhụy hoa, sau đó là cánh hoa, còn rễ cây thì không nên ăn. Ăn xong lập tức tại chỗ tu luyện, hấp thu dược lực đột phá bình cảnh."
Đái Mộc Bạch cũng không nói gì nữa, lập tức đi tới một góc dựa theo lời Đường Tam ăn dược thảo. Trong khoảng thời gian này, bình cảnh cấp bốn mươi vẫn vây khốn hắn, lúc này đã có cơ hội đột phá liền trong lòng hắn như có lửa đốt, vội vàng không kịp đợi gì nữa liền bắt đầu. Nam Cung Kha Nguyệt bước theo quan xác một chút biểu hiện của Đái Mộc Bạch, thấy hắn không có một chút biểu hiện khó hấp thu nào liền quay trở lại bên đám người Sử Lai Khắc.
Áo Tư Tạp thấp giọng hỏi:" Cái gì gọi là Tiên phẩm dược thảo?"
Đường Tam mỉm cười nói:" Vật ấy chỉ có trên trời, nhân gian rất khó có khả năng có được."
Mọi người quay mặt nhìn nhau, kể cả Tiểu Vũ ở bên trong, cơ hồ ánh mắt của mỗi người đều nóng rực lên, Trữ Vinh Vinh dịu dàng cười hì hì, nói: Tam ca, bát muội hai người không thể thiên vị a."
Kha Nguyệt nói:" Yên tâm đi Vinh Vinh tỷ, mỗi người đều có phần mà. Huống chi nếu Tam ca chỉ nhớ chuẩn bị cho Tiểu Vũ tỷ mà quên mọi người thì ta cũng sẽ tri kỉ chuẩn bị cho mọi người mà."
Đường Tam và Tiểu Vũ bốn mắt nhìn nhau rồi bất giác đỏ mặt, không khí bỗng chốc có một vài bong bóng màu hồng mơ hồ.
-"Khụ khụ... không nói chuyện này nữa. Đến lượt ngươi, Tiểu Áo." Đường Tam lần thứ hai cho vào trong Bách Bảo nang, lần này cũng lấy ra một cái hộp ngọc đưa vào tay Áo Tư Tạp.
Áo Tư Tạp than thở:" Chưa cần nhìn đồ vật, chỉ cần nhìn cái hộp này đã thấy không phải vật thường rồi."
Đường Tam có chút cười trêu nói:" Tiểu Áo, cái này bất quá chỉ làm từ bạch ngọc bình thường mà thôi, hai kim hồn tệ là có thể mua được một cái mà."
" Ách...." Áo Tư Tạp trong mắt lộ kinh ngạc, vẻ mặt xấu hổ.
Đường Tam a a cười, nói:" Bất quá vật bên trong quả thật giá trị không nhỏ, mở ra xem đi."
Áo Tư Tạp nghe vậy liền mở hộp ngọc, chính là đối với Kỳ Nhung Thông Thiên Hoa của Đái Mộc Bạch khi mở ra lại hoàn toàn khác nhau, trong nháy mắt mở hộp ngọc ra, cả phòng đã bị bao phủ bởi một luồng kỳ hương. Một mùi hương hoa lan nồng đậm khiến cho trong lòng người khác cảm thấy thanh tỉnh, mùi hoa thấm tận tâm can khiến mỗi người không nhịn được tinh thần đại chấn, nhịn không được hút sâu một ngụm không khí. Trong hộp ngọc hiện lên một đóa hoa lan tám cánh, cánh hoa khẽ rung động, toàn thân như một mảng tuyết trắng tinh khiết óng ánh, khiến người nhìn có cảm giác thanh cao xuất trần.
Đường Tam giải thích:" Vật đó gọi là Bát Biện Tiên Lan, cũng là tiên phẩm dược thảo, tương thích với các vật phẩm làm bằng ngọc, chỉ cần để trong những đồ chứa làm bằng ngọc, ngàn năm không tàn, trăm đời không hỏng. Trong tất cả những tiên phẩm dược thảo ta mang về lần này, nó có dược tính nhu hòa nhất, nhưng cũng là tối thuần nhất, có thể dễ dàng hấp thu, nhưng lại phải đợi thời gian lâu. Công năng bồi nguyên, trừ bỏ tạp chất trong cơ thể, đủ để bù đắp vấn đề tu luyện chậm chạp của thực vật hệ hồn sư các ngươi. Dược lực có thể duy trì liên tục đến khi nhà ngươi đạt cấp bảy mươi."
Áo Tư Tạp hai mắt mở trừng " Tốt vậy sao? Tiểu Tam, ta yêu ngươi."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top