1 . Thánh Hồn Thôn


Vạn Năm Trước...ở nơi cao nhất của thần giới

- A Tước đã vạn năm rồi nàng cũng chưa từng quay lại nhìn ta....... nhưng không sao đó mới là A tước, dùng nàng không yêu ta nhưng ta yêu nàng là đủ rồi. Nay ta dùng tính mạng mình tác thành cho đại đạo của nàng sau này ta không còn ở bên nữa nàng phải tự chăm sóc chính mình ta yêu nàng chưa từng hối hận..... Vĩnh biệt.......Tước .......

- Đồ ngốc Dương Kỳ tim ta cũng chẳng phải đá ta thế mà thích huynh. A Kỳ ta hối hận rồi.. chờ ta lần này đến lượt ta bảo hộ huynh....

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Đấu La Đại Lục, Thiên Đấu đế quốc Tây Nam, Pháp Tư Nặc hành tỉnh.

Thánh Hồn thôn, nếu là chỉ nghe kỳ danh, vậy tuyệt đối là một cái tên làm kẻ khác kinh ngạc, nhưng trên thực tế, đây bất quá chỉ là Pháp Tư Nặc hành tỉnh Nặc Đinh thành Nam một cái thôn nhỏ chỉ có hơn ba trăm hộ mà thôi. Sở dĩ tên là Thánh Hồn, là bởi vì trong truyền thuyết, trăm năm trước nơi này từng sinh ra một vị hồn sư đạt đến hồn thánh cấp bậc mà theo đó thành danh. Điều này cũng là Thánh Hồn thôn vĩnh viễn kiêu hãnh.

Bên ngoài Thánh Hồn thôn, là một khi trồng trọt rộng rãi, nơi này xuất sản lương thực cùng thực phẩm, đều cung cấp cho Nặc Đinh thành, Nặc Đinh thành trong Pháp Tư Nặc hành tỉnh mặc dù không coi là đại thành thị, nhưng nơi này dù sao khoảng cách cùng biên giới với một đế quốc khác cũng rất gần, cũng tự nhiên là một trong những nơi đầu tiên mà thương nhân hai đại đế quốc giao dịch, Nặc Đinh thành bởi vậy mà phồn vinh, theo đó làm cho cuộc sống của bình dân trong thôn trang xung quanh thành thị so với địa phương khác tốt hơn nhiều.

Trời mới tờ mờ sáng, xa xa phương đông mọc lên một mảng bạch sắc nhàn nhạt, trên một tòa tiểu sơn cao chỉ hơn trăm thước bên ngoài Thánh Hồn thôn, đã có thêm một đạo thân ảnh nhỏ gầy.

Đó là một hài tử chỉ năm, sáu tuổi, hiển nhiên, hắn thường xuyên thừa nhận sự ấm áp của mặt trời, da tay "tiểu mạch sắc"  khỏe mạnh, hắc sắc đoản phát nhìn qua rất lanh lợi, một thân quần áo mặc dù đơn giản nhưng sạch sẽ.

Đối với một tiểu hài tử như hắn mà nói, trèo lên ngọn núi cao trăm thước này cũng không phải là chuyện dễ dàng gì, nhưng kỳ quái chính là, hắn đi tới đỉnh núi nhưng mặt lại không đỏ, không thở gấp, bộ dáng rất tự đắc.

Nam hài ngồi xuống trên đỉnh núi, hai mắt hắn gắt gao nhìn về phương Đông đang dần sáng lên một màu trắng, mũi chậm rãi hít vào, miệng từ từ thở ra, hít vào liên tục, thở ra nhẹ nhàng, đúng là hình thành vòng tuần hoàn tuyệt vời.

Ngay lúc này, mắt hắn đột nhiên mở to, xa xa nơi chân trời, trong mảng bạch sắc đang sáng dần lên, phảng phất hiện lên một tia tử khí nhàn nhạt, nếu không phải có mục lực kinh người cùng không đủ chuyên chú, là tuyệt đối không cách nào phát hiện nó tồn tại.

Tử khí xuất hiện, làm nam hài tinh thần hoàn toàn tập trung lại, hắn thậm chí không hề thở ra, chỉ là từ từ hít vào rất nhẹ nhàng, đồng thời hai mắt gắt gao nhìn về phía màn tử sắc lúc ẩn lúc hiện.

Thời gian tử khí xuất hiện cũng không dài, khi phương Đông được ánh mặt trời từ từ dâng lên bao trùm thì tử khí đã hoàn toàn biến mất.

Nam hài lúc này mới chậm rãi nhắm hai mắt lại, đồng thời thở ra một hơi thật dài trọc khí trong cơ thể. Một đạo bạch sắc khí lưu giống như từ miệng hắn phun ra, sau đó từ từ tản đi.

Tĩnh tọa một hồi lâu, nam hài mới lại mở mắt, không biết có phải là tử khí tiêm nhiễm không, trong đôi mắt hắn lóe lên một tầng nhàn nhạt tử ý, mặc dù tử sắc này tồn tại trong thời gian không dài rồi lặng yên thu liễm, nhưng chính lúc nó tồn tại cũng rất rõ ràng.

Chán nản thở dài, nam hài làm ra một vẻ mặt bất đắc dĩ tuyệt không nên xuất hiện ở tuổi hắn, lắc đầu, lầm bầm nói: "Vẫn không được, Huyền Thiên Công ta như trước không cách nào đột phá đệ nhất trọng bình cảnh. Đã suốt ba tháng, rốt cuộc là tại sao? Cho dù là Tử Cực Ma Đồng phải dựa vào "tử khí đông lai" (khí tím đến từ phía Đông) chỉ có thể tu luyện vào sáng sớm vẫn đang tiến bộ. Huyền Thiên Công không thể đột phá bình cảnh, Huyền Ngọc Thủ cũng vô pháp tăng lên. Lúc đầu ta tu luyện, tại đệ nhất trọng đến đệ nhị trọng, lúc đó tựa hồ cũng không gặp phải tình huống như vậy. Huyền Thiên Công tổng cộng cửu trọng, sao mà đệ nhất trọng này lại phiền toái như vậy? Chẳng lẻ, là bởi vì thế giới này cùng thế giới kia của ta vốn bất đồng sao? "

Đi tới thế giới này đã hơn năm năm, hài tử trước mắt này, đúng là Đường Tam lúc đầu ở Đường Môn "khiêu nhai minh chí". Khi hắn từ trong hôn mê tỉnh táo lại, phát hiện ngoại trừ cảm giác ấm áp cái gì cũng không làm được. Nhưng cái chết trong dự liệu cũng không có tới, rất nhanh, hắn thông qua một quá trình dồn nén đi tới thế giới này.

Qua một thời gian rất lâu, Đường Tam mới hiểu được chuyện gì xảy ra. Chính mình không chết, nhưng đã không còn là Đường Tam trước đây.

Lúc xuất sanh, Đường Tam dùng đến gần một năm thời gian, mới học được thế giới này ngữ ngôn. Hắn còn nhớ rõ, lúc chính mình xuất sanh, mặc dù vẫn không cách nào mở mắt quan khán, nhưng nghe được một giọng nam nhân hùng hậu đang "tê tâm liệt phế"  mà kêu khóc. Khi hắn học xong thế giới này ngữ ngôn, bằng vào trí nhớ hơn người nhớ lại thì, cũng chỉ có thể nhớ, nam nhân kia tựa hồ kêu lên: "Tam muội, đừng bỏ ta." Mà nam nhân kia, chính là cha hắn Đường Hạo. Mẫu thân hắn ở thế giới này, khi đó cũng đã chết trong lúc khó sanh.

Không biết là thiên ý, hay là nhân duyên trùng hợp, vì kỷ niệm thê tử chết đi, Đường Hạo đặt cho hắn một cái tên thần kỳ sao vẫn là Đường Tam.

Những đứa trẻ đồng trang đứa trong thôn thường xuyên hội lấy điều này giễu cợt hắn, nhưng Đường Tam trong lòng lại thập phần hài lòng. Dù sao cái tên này tại thế giới bên kia hắn cũng đã sử dụng gần ba mươi năm. Chỉ riêng chuyện quen thuộc cũng đã làm hắn sớm thích hai chữ này.

Đi tới thế giới này, trải qua bắt đầu là giật mình, sợ hãi, đến sau lại là hưng phấn cùng với bây giờ là bình tĩnh, Đường Tam đã hoàn toàn tiếp nhận sự thật, hắn xem ra, đây là ông trời lại cho hắn một cơ hội nữa. Kiếp trước tâm nguyện lớn nhất, có lẽ có thể trong một đời này thực hiện rồi.

Xích lõa đi tới thế giới này, nhưng Đường Tam đã có lớn nhất tài phú, đó chính là trí nhớ. Thân là Đường Môn ngoại môn xuất sắc nhất thiên tài, Đường Môn các loại "cơ quan loại ám khí"  phương pháp chế tạo toàn bộ khắc trong óc hắn. Mà lúc đầu hắn trộm đi Đường Môn nội môn bí tịch, khát vọng trong nhiều năm đạt được, trong quá trình học tập, nội môn tối cao Huyền Thiên Bảo Lục cũng đồng dạng được hắn ghi vào trong tâm. Đường Tam hy vọng, có thể ở thế giới này lại hiện ra Đường Môn huy hoàng.

"Cần phải trở về." Đường Tam nhìn sắc trời, thân thể gầy gò phóng lên, hướng dưới chân núi chạy đi. Nếu lúc này có người thấy hắn, nhất định sẽ kinh ngạc đích mở to hai mắt nhìn, hắn mỗi bước bước ra, cũng có thể gần một trượng, những hố bất không bằng phẳng trên mặt đất đối với hắn mà nói căn bản không có ảnh hưởng gì, dễ dàng né tránh, trong lúc đó cấp tốc bước đi, so với người trưởng thành còn muốn nhanh hơn nhiều.

Đường Môn tinh túy là cái gì? Ám khí, độc dược cùng khinh công. Đường Môn nội môn cùng ngoại môn khác nhau lớn nhất, chính là phương pháp sử dụng ám khí. Ngoại môn lấy cơ quan loại là chính, mà nội môn lại là thủ pháp chân chính. Độc dược bình thường là ngoại môn mới dùng, nội môn đích truyền đệ tử ám khí rất ít dụng độc, bởi vì bọn họ căn bản không cần.

Miên man suy nghĩ Đường Tam bất chợt nhận thấy tiếng động, bằng vào kinh nghiệm hai kiếp người hắn nhanh chóng cảnh giác, mắt hiện lên ánh sáng tím là Tử Cực Ma Đồng. Khứu giác hắn nhanh nhạy bắt được mùi máu tươi thoang thoảng trong không khí, bất chợp từ trong bụi rậm một cái bóng lao ra, nhanh như cắt Đường Tam bằng vào thân thủ tiến hành tránh né sau khi lui về sau tầm 10 bước lúc này hắn mới nhìn rõ được cái bóng đấy là gì.

Mái tóc dài màu ngân sắc vì dính bụi và máu mà hơi bẩn, dáng người nhỏ bé đầy thương tích một bên cánh tay buông lõng có lẽ bị gãy nhưng điều đó lại không đáng ngạc nhiên bằng ánh mắt sắc bén của cô bé ấy. Ánh mắt mang màu xanh ngọc bích trong vắt nhưng khi nhìn vào đấy hắn lại thấy sự cô độc và sát khí kinh người mà đáng lẽ lứa tuổi của nàng không nên có. Sát khí trong mắt nàng sẵn sàng bùng nổ bất cứ lúc nào thế nhưng có lẽ tình trạng cơ thể của nàng không cho phép.

- Ngươi cũng muốn đến giết ta sao?

Âm thanh nho nhỏ mà lại tràn ngập sát khi tựa như hắn chỉ cần trả lời là đúng thì ngay lập tức cô bé có vẻ nhỏ tuổi hơn mình này sẽ lao đến tấn công. Đường Tam cảm thấy thật bắt đắc dĩ, hắn chỉ đang về nhà thôi có được không.

- Ta là Đường Tam, khu vực này thuộc phụ cận Thánh Hồn thôn ta chỉ ra ngoài hiện giờ muốn quay về thôi chứ không có ý định đến giết ngươi.

Đôi mắt ngọc của nàng híp lại như đang tìm tòi sự dối trá trong lời nói của Đường Tam, thủ thế của nàng cũng không thả lỏng. Như để chứng thực cho lời nói của mình Đường Tam chân đạp Ngụy Ảnh Mê Tung Bộ tiến đến phía trước 5 bước.

- Hơn nữa nếu ta có ý định giết ngươi thì với tình trạng hiện tại chắc chắn ngươi chạy không thoát.

Lúc này nàng như đã tin lời nói của Đường Tam, hạ thủ thế xuống nới hai từ: 'Xin lỗi' rồi ngay lập tức quay ngời rời đi. Thế nhưng chỉ đi được vài bước nàng liền nghiêng ngã rồi ngã xuống bất tĩnh.

Đường Tam nghĩ một lúc rồi đi đến bế nàng mang về nhà. Hắn tự nhận mình chẳng phải kẻ lo chuyện bao đồng nhưng qua lời nói của nàng liền biết nàng bị truy sát hắn không thể thấy chết không cứu hơn nữa hắn thấy trong mắt nàng mang vẻ cô độc đó là thứ kiếp trước hắn gặp phải.

- Có lẽ là đồng bệnh tương liên đi.

Miệng cười bất đắc dĩ, Đường Tam tăng nhanh cước bộ trở về nhà.



Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top