Đâu chỉ ... Riêng mình em

1. Yếu đuối

Em nằm hâm hấp sốt. Ngoài bóng tối ra không có ai bên cạnh. Cổ họng em đắng ngắt và khô! Em muốn uống nước. Em cố gượng người dậy nhưng em mệt quá chỉ nhấc được đầu lên, rồi lại đổ ụp xuống. Em thấy mình yếu đuối quá! Tự nhiên nước mắt em chảy dài trên khoé mi.

Chợt em nghe thấy mơ hồ tiếng chuông điện thoại. Em cố gượng nhấc máy lên.

-A...l..o

-Thy à! Dang ngủ à?

- Không ạ!

- Thi cử thế nào rồi? Thi xong chưa?

- Còn vài môn nữa

- Vậy à? Thế mấy môn kia làm bài tốt không?

- Cũng bình thường!

- Giọng sao thế?

- Em ốm

- Thế uống thuốc chưa?

Ăn uống gì chưa? Nấu cháo mà ăn

- Có ai nấu cho đâu mà ăn?

- Cố lên vậy!

- ...

- Thế thôi nhé

- ... 

- Vâng!

- Tút...tút...tút...

Em quăng cái điện thoại xuống và thấy nước mắt rơi như chưa bao giờ rơi. Bao nhiêu nỗi tủi thân, bao nhiêu xót xa lại khiến em yếu đuối và không thể bảo em đừng khóc.

2. Riêng mình em...

Em thấy một bàn tay mát lạnh sờ vào trán em. Nâng đầu em lên và từ từ cho em uống nước, vị nước đặc biệt em không hình dung ra nó là thứ nước gì. Nhưng em thấy mình thực sự hạnh phúc vì cổ họng em nóng khô rát được làn nước mát trôi đều qua em dường như tỉnh cả người.

Em gắng nắm lấy bàn tay mát lạnh đó nhưng nó cứ xa dần xa dần rồi mất hút trong vô thức. Em chợt khẽ giật mình sờ lên trán thấy đẫm mồ hôi, toàn thân em run lên. Cổ họng em vẫn khô rát và nóng bỏng.

Bên cạnh em chỉ có riêng mình em...

3. Trở đi, trở lại

Em nằm như thế này đã 3 hôm rồi.

Lúc nào em thấy không chóng mặt, đỡ sốt em lại cố gượng dậy viết lấy viết để những dòng suy tư những câu chữ cứ nhảy nhót trong tâm trí em.

Để rồi em lại nằm xuống mệt nhoài và những câu nói trong vô thức, trong hiện thực cứ quẩn quanh bên em.

Em thấy mình được bao người vây quanh, bao nhiêu hoa và quà...Em cười - nụ cười rạng ngời mà lâu lắm em không thấy mình như thế?

Em thấy mình chạy trên cánh đồng toàn hoa màu vàng và dòng nước mát lạnh ngay dưới chân em...Trông em rất vô tư, hồn nhiên và trong sáng...

Em mải miết chạy vì ai đó đằng sau cứ đuổi theo em, chạy mãi chạy mãi đến lúc em mệt, chùn chân thì đằng sau em là một người rất quen nhưng em lại không thể biết đó là ai...Em cứ tự hỏi mình mãi...

Em thấy có tiếng chuông điện thoại rất lâu, lâu đến nỗi em bàng hoàng thấy mình đã nằm gần nửa ngày rồi. Em nghe giọng nói quen quen

- Ăn gì chưa? Dậy ăn chút gì đi

- …

- Cố ăn đi nhé

- Vâng

Em chợt bừng tỉnh, uể oải lê bước đi rửa mặt và lau những giọt mồ hôi lẫn những giọt nước mắt còn nỏng hổi trên trán và mặt em.

Em cố nhích người xuống dưới nhà, đầu em đau như búa bổ, người em tưởng chừng như nghiêng ngả theo khúc cua giữa cầu thang.

4. Offline

Tối nay em có buổi offline rất quan trọng. Em định nhắn tin cho chị An cùng nhóm không thể đến vì em ốm quá!

Nhưng cuối cùng em vẫn dắt em yêu ra đường, biết đâu thay đổi không khí sẽ làm em nhanh khỏi ốm hơn. Mặc dù em biết mình còn sốt và cổ họng không thấy thuyên giảm đi chút nào nhưng em vẫn quyết định cùng em yêu ra phố...

Đạp mãi mà em yêu không nổ! Sao em yêu không thương em gì cả. Chắc mấy hôm rồi em không động đến em yêu nên em yêu giận...

Mãi thì em yêu cũng nổ khiến em toát hết mồ hôi...

Lên xe và con đường phía trước là quán Vắng nơi cả hội đang chờ em.

Những cơn gió đầu hạ làm em thấy lòng mình dịu lại, tinh thần em cũng nhẹ nhàng hơn.

Đi sát bên em là hai mẹ con, em cứ mải nhìn mãi đứa con chừng 8- 9 tuổi đang ôm mẹ ngủ ngon lành, người mẹ cứ chốc chốc lại gọi đứa con sợ con ngủ say quá bỏ tay ra sẽ ngã. Em nhìn nhớ quay quắt ngày thơ bé, mẹ đèo em cũng luôn sợ em ngã như thế... Mẹ ơi! Em khẽ gọi thầm mẹ...

Lang thang một hồi cảm nhận chút hương sắc hạ, em mới vào quán Vắng.

Vẫn là khung cảnh thanh bình ấy. Gốm sứ để mộc, góc quán là những viên gạch thô cùng tiếng nước chảy xuyên qua nó...Một hồ nước mênh mông nhìn cứ ngỡ lạc vào chốn sơn cước nào. Những bông hoa mùa hạ đã thay thế cho sắc màu ảm đạm của mùa đông...

Anh chủ quán nhìn em cười :

- Dạo này đi đâu thế?

- Em có đi đâu đâu! Ở nhà thôi

- Sáng tác được nhiều không?

- Ui trời! Em dạo này ốm lắm! Chỉ làm bạn với thuốc, với khăn giấy chứ đi được đến đâu mà sáng tác.

- Hội em ở phòng cũ nhé!

- Cảm ơn anh!

Bước nhẹ lên gác...Thấy tiếng của ai đó rất lớn

- Giờ này Thy chưa đến à?

Vội vàng bước vào và bị vấp phải bàn chân ai đó

- Em đây!

- Muộn thế?

- Giọng la la! - chị An lên tiếng

- Em ốm

- Khổ thân....

Em quay ra xin lỗi người em vừa vấp phải. Một gã lạ hoắc. Chưa từng gặp ở hội "Lãng đãng " này?

- Xin lỗi bạn, mình vô ý quá!

- Không sao, tại chỗ này hơi bé nhỉ?

Em chuyển sang ngồi cạnh chị An. Gọi một mãng cầu dầm kem.

Hội "Lãng đãng" quen biết nhau cũng được mấy năm rồi. Em còn nhớ lần đầu tiên em đến Quán Vắng là một ngày mưa, em lại đặc biệt thích mưa. Nhưng hôm đó không hiểu sao em lại vô tình bước vào quán Vắng, vô tình hôm đấy gặp chị An một người cũng mê viết lách giống em. Những con người hơi hoài cổ và sống hơi khác biệt với thế giới hiện đại cứ mải mê kiếm tìm cảm xúc từ những công nghệ, từ niềm vui tiền bạc...

Hai chị em chỉ thỉnh thoảng gặp nhau trong những cuộc offline thế này vì cả hai đều bận, cuộc sống của những người ưa viết lách lại chẳng thế chia sẻ cảm xúc dễ dàng được. Nhưng chị hiểu em và em cũng hiểu chị. Có những lần cả nhóm đi thực tế để lấy cảm hứng viết bài chị đã ngồi kể cho em nghe về chuyện tình cảm của chị về những tác phẩm chị viết hầu hết được lấy cảm hứng từ những thăng trầm chị trải qua.

Chị An là một cô gái khá nữ tính đấy là so với em. Chị lúc nào cũng có điều gì đó sâu kín trong tâm hồn khó mà khiến người khác hiểu được. Cũng chính vì thế chị luôn viết rất tình cảm, luôn là những bài viết có hơi hướng của nước mắt, của chia ly ...nói chung luôn là một kết cục buồn.

Em hỏi sao chị không để cho nhân vật của chị được hạnh phúc một lần? Chị nói cuộc đời là một chuỗi dài những dư vị, có những dư vị hạnh phúc, có dư vị mặn chát, có dư vị đắng cay, nó là chuỗi dài của nỗi buồn và chia ly. Chị trải nghiệm nhiều hơn em và thực sự điều chị nhận được không phải lúc nào cũng thanh thản...Viết phải thực tế chứ em?

Có lẽ là do cách chị nghĩ về cuộc sống mà hơn thế nữa là do chị luôn yếu đuối và tự ti. Chị không dám khẳng định cá tính của mình nên chị cũng không thể khiến nhân vật của mình toả sáng được. Chỉ quẩn quanh trong bóng tối mà thôi.

Sắp tới có một cuộc thi viết rất lớn, offline hôm nay là để giúp mọi thành viên có thêm thông tin về cuộc thi này. Em thấy buồn buồn vì dạo này em chẳng thể sáng tác được gì. Có thể, em sẽ không tham gia cuộc thi lần này.

Nhìn sang dãy bên kia em thấy gã lúc nãy ghi chép nhiều quá! Cứ chốc lại ngẩng mặt lên ghi ghi chép chép lời anh Phan.

Tự nhủ đúng là đồ trẻ con mới tập viết...

Em thấy chóng mặt và nóng quá! Lại sốt rồi....

Vội vàng quơ quơ quyển sổ nhỏ cái bút vào balô quay sang chào chị An, rồi không để chị kịp nói câu gì em nhanh chân bước xuống cầu thang.

5. Phòng nhỏ

Em vội vàng uống mấy viên giảm sốt. Miệng đắng ngắt....

Cố nhoài người bật chút nhạc êm dịu, em chẳng biết em thích loại nhạc gì chỉ biết rằng em nghe được nhiều loại nhạc lắm. Từ không lời nhẹ nhàng, pop, balat đến rock chát chúa.

Em cứ bật cái gì sẵn có trong máy lên: “Em nằm em nhớ một ngày trong veo, một mùa nghiêng nghiêng. Cánh đồng xa mờ, cánh cò nghiêng cuối trời. Em về nơi ấy một bờ vai xanh, một dòng tóc xanh. Đó là chân trời Hay là mưa cuối trời ...."

Bài hát dạo này em rất hay nghe mà em có thói quen kỳ lạ nếu thích bài hát nào em có thể nghe mãi, nghe đi, nghe lại nghe đến khi em thuộc cả lời bài hát, còn nhạc em lại không có năng khiếu nên em chỉ nhớ được chút ít. Em nghe nhiều đến mức từng câu hát từng nhịp điệu cứ theo em mãi vào giấc ngủ...Vấn vương...

Em nằm thiêm thiếp đi vì mấy viên thuốc ngấm dần...

Em thấy mình lạc vào một khu rừng xanh mướt một màu. Em thấy tâm hồn mình tươi trẻ, giữa cánh đồng cỏ xanh đến vô cùng là hình ảnh một người quen đến nao lòng mà em không thể hình dung và gọi tên được.

Em nhẹ nhàng nằm xuống bãi cỏ xanh mướt ấy nhìn bầu trời xanh thăm thẳm mây trắng nhẹ nhàng trôi từng cuộn từng cuộn cứ nối tiếp nhau....

Em mong cứ mãi được nằm dưới bầu trời xanh thăm thẳm này mong được thả hồn theo mây trắng...

Lại một hồi chuông đổ dồn em thấy mình nằm trong bóng tối...

- Sao tắt điện thoại thế?

- Chắc tại hết pin

- Ừ! Uống thuốc vào chưa? Nếu không thấy đỡ thì đi khám đi nhé!

- Vâng

Anh vẫn thế bên cạnh em, lo lắng quan tâm yêu thương em. Em đau khổ ra sao, em hạnh phúc thế nào, bình yên hay tuyệt vọng anh vẫn ở bên.

Em và anh là một định mệnh. Định mệnh bởi nếu ta không gặp nhau thời điềm này chắc chắn trong tương lai chúng ta sẽ gặp nhau ở một khoảng khắc nào đó trong cuộc đời. Thế nhưng định mệnh thường có kết thúc buồn.

Thiếp đi được mấy tiếng đồng hồ, bụng em đói nhưng kỳ thực lại không muốn ăn gì cả. Vì em thấy đắng đắng ở miệng. Tai em ù đi thấy rõ. Tự nhiên em sợ vì em biết có người ốm rồi bị điếc. Em sợ... nỗi sợ chẳng có căn cứ gì cả...

Ngoài trừ bữa ăn trước khi đi offline em chưa ăn gì tử tể cả.

6. Bóng tối

Em hay ngồi một mình trong bóng tối như một cách để nhìn vào chính mình. Em coi nó như một góc khuất trong em. Có nó em nhận ra em dễ dàng hơn trong ánh sáng.

Khi em cô đơn em hay ngồi một mình và ăn mãng cầu dầm kem có thể ở quán Vắng, có thể ở trong chính căn phòng nhỏ của em.

Em thích cái vị ngậy ngậy béo béo của mãng cầu dầm với kem tươi. Bên trong nó còn ẩn chứa vị chua chua, ngọt ngọt của mãng cầu nhưng vị kem béo ngậy luôn khiến em thích thú.

Em không hay tâm sự với ai vì em luôn nghĩ mình giải quyết được mọi chuyện... Mọi người nhìn em hay nói em khó hiểu và có cái gì đặc biệt cả chút gì là lạ nữa. Em thấy không cần phải thanh minh với mọi người về bản thân vì em cũng nhận thấy mình lạ thật. Con người em phức tạp và khó hiểu đến mức chính em nhiều khi còn ngỡ ngàng về em.

Đôi khi bóng tối rất có ích nó giúp em nhận ra khoảng sáng trong tâm hồn em. Bóng tối không đáng sợ như nhiều người tưởng...

Trong bóng tối em thấy nước mắt lăn dài, thấy ai đó quay lưng ra đi trong tiếng nấc nghẹn ngào vì sợ sẽ chạy lại để ôm chầm lấy một bóng hình quen thuộc trở đi trở lại trong mỗi giấc mơ. Quay lưng ra đi nhưng nhìn rõ ai đó đứng lặng đi nhìn em cứ mất hút dần sau ngõ nhỏ.

Cái nhìn đau đáu dưới cơn mưa mùa đông… Chính lúc đó em nhận ra rằng: Trong cuộc đời có những mối quan hệ mà chúng ta cứ tưởng rằng cả hai bên đều vô cùng thương yêu nhau, những người đã từng đem lại rất nhiều niềm vui, những kỷ niệm ấm áp trong k‎y ức đến cuối cùng cũng dần phai nhạt đi theo thời gian…

7. Trẻ thơ

Em có cái hẹn đến Nhà Văn hoá quận để chuẩn bị cho event sắp tới ở công ty.

Buổi sáng đúng lúc em dắt em yêu ra đường thì trời bắt đầu mưa. Mưa nhỏ thôi, những cơn mưa chuyển mùa luôn khiến em có cảm giác rất lạ. Bâng khuâng, nhẹ nhàng, thanh thản, chút mát lạnh phả từ hạt mưa khiến em quên mất em đang sốt...

Em rất muốn viết về mưa, về cuộc sống đời thường trong những cơn mưa nhưng em chưa bao giờ viết được... Vì mưa là cảm xúc, mô-típ nhàm đến mức em chưa biết nếu viết về mưa thì sẽ viết về điều gì, bởi có biết bao nhiêu câu chuyện về mưa rồi, bao nhiêu câu chuyện tình dưới cơn mưa...Cho nên em không thể viết về mưa nếu em chưa nghĩ ra được điều gì mới lạ. Em luôn là con người cầu toàn.

Em đi về phía phòng học nhạc trước vì em quen mấy nhóc xinh xinh bên khoá học violin. Trước đây cũng có thời gian em say mê tiếng vĩ cầm nhưng em lại không thể học được vì nhiều lí do. Đến với mấy nhóc này em như thấy mình trở về với tuổi thơ em.

Đang là giờ nghỉ thấy bóng em là mấy nhóc chạy ào ra, ôm lấy em

- Ah, chị Thy! Lâu lắm không thấy chị đến nghe bọn em chơi đàn.

- Chị bận nhiều việc quá! Học vẫn chăm chỉ chứ? Cô An còn ở trong phòng không các em?

- Không chị ạ! Có thầy giáo thôi ạ!

- Thầy giáo hả? Thế cô An đâu?

- Cô An nghỉ dạy được một thời gian rồi ạ! Nhưng thầy giáo mới cũng chơi hay lắm chị ạ!

Chị An nghỉ dạy ở đây một thời gian rồi sao?Vậy mà em không biết? Không hỏi han chị được câu nào? Hôm offline cũng không thấy chị nói gì? Em vô tâm quá! Nhất định về em phải gọi cho chị An.

Quay sang nói chuyện với bọn nhóc một lúc nữa. Chúng đòi dẫn đi xem em yêu vì lâu lắm chúng không được nhìn thấy em yêu. Em bảo em yêu không có gì mới đâu vậy mà chúng cứ nằng nặc đòi đi ra xem. Chúng cũng yêu quý em yêu y hệt em vậy, thích thú đòi chị Thy cho lên xe, ngẹo cái tay lái sang phải, sang trái ra vẻ như đang đi vậy. Lúc này em mới để ý bên cạnh em yêu của em là một con Scooter màu tím đậm. Khá đẹp, tinh tế! Em nghĩ vậy!

Bọn nhóc sau một hồi chơi và nghịch em yêu đã chuyển sang ngắm nghía con xe màu tím đậm bên cạnh em yêu. Chúng cười tươi và nói với em:

- Xe của thầy giáo bọn em đấy. Gần giống em yêu của chị em mình chị nhỉ? Có giống không chị Thy?

- Ừ, hơi giống thôi! Làm sao đẹp bằng em yêu của chị em mình được.

Bọn nhóc cười ra vẻ đồng ý. Dù gì thì chúng cũng biết đến em yêu trước em tím đậm này.

Em chợt tò mò không biết chủ nhân của em tím đậm này là người như thế nào?

8. Quán Vắng

Em bước vào quán Vắng với tâm trạng không được tốt lắm vì thấy chị An gọi gấp quá không biết có chuyện gì xảy ra với chị.

Bình thường hai chị em ít khi gặp nhau như thế này, chỉ thỉnh thoảng em lên Nhà Văn hoá chơi với chị và bọn nhóc.

Đến nơi em ngỡ ngàng vì ngồi cùng chị là một gã lạ hoắc. Em nhận ra đó chính là gã hôm nọ em vấp chân phải. Hai người nói chuyện rất vui và có vẻ chị An đang hạnh phúc lắm. Có mấy khi thấy chị cười vui như thế này đâu.

Quay sang chị An vẫy vẫy em ra hiệu cho em ngồi lại gần chị. Cô bé phục vụ không để cho em gọi mà cười nháy mắt:

- Mãng cầu dầm kem tươi hả chị Thy?

- Ừ, cảm ơn em.

Gã ngồi cạnh chị An lên tiếng:

- Món đó vị thế nào nhỉ?

Hình như gã này thích từ " nhỉ" ở mỗi câu nói của mình thì phải? Lần trước cũng vậy.

- Từ "nhỉ" thì có vị thế nào nhỉ?

- Cô Thy trêu tôi rồi

Chị An giới thiệu đây là thầy dạy violin mới của bọn nhóc ở nhà Văn hóa. - Thêm một bất ngờ mới với em.

- Thật vậy hả chị ?

- Ừ

Chị An giới thiệu em và Phong - tên gã đó - cũng là chủ nhân của em tím đậm.

Trái đất hình tròn. Cuộc sống - mọi cuộc gặp gỡ và chia ly đều là duyên số, định mệnh. Em nhận ra chị An và Phong rất hợp nhau. Vậy mà hôm offline em không để ý.

Cuối cùng chị An cũng nghỉ ở Nhà Văn hoá vì dạo này chị đang tự khám phá bản thân, chị đang tìm cho mình một hướng đi mới một con đường viết lách chuyên nghiệp hơn. Những âm hưởng của tiếng vĩ cầm chỉ là một chút vĩ thanh để tạo nên cuộc sống vốn đã phẳng lặng và đơn điệu của chị. Từ ngày quen Phong chị biết mình còn nhiều lắm những khả năng mà chị chưa bao giờ tự mình khám phá. Chị tinh tế và dịu dàng chứ không phải là một người yếu đuối, cam chịu.

Em mừng vì cuối cùng chị cũng tìm thấy tình yêu một tình yêu khiến chị hạnh phúc và chị nhận ra chính mình.

Chị An hi vọng em sẽ tham gia cuộc thi viết lần này vì chắc chắn em sẽ gặp một AN khác hoàn toàn, một AN với không gian chuyện, với tình tiết khác biệt....với thế giới nhân vật không theo lối cũ...

Em không trả lời chị, em muốn câu trả lời tan vào hư không vì trong em lúc này chưa định hình một chút cảm xúc cho bất kỳ một việc gì chứ đừng nói đến viết lách.

Dù sao em vẫn hứa với chị An sẽ đọc tác phẩm của chị nhất định em sẽ luôn ủng hộ chị.

Dắt em yêu ra về em đi men theo những vệt nắng đầu hạ....

9. Về một mình

Em thấy mình thật nhỏ bé giữa thành phố này. Một mình em vẫn sống, sống thật mạnh mẽ và lúc nào cũng cố gắng thật nhiều. Em thấy mình lạc lõng giữa thành phố nhỏ xinh, yêu kiều này.

Chạy thật nhanh lên nơi cao nhất đó, em hít hà lấy gió lấy hương hoa bên giàn hoa tím biếc ấy.

Em thấy mình hạnh phúc nhất 

Trông ngóng ai đó ...

Trông đợi một điều gì đó....

Trông chờ hạnh phúc... 

Ai đó chắc chắc sẽ về 

Một điều gì đó chắc chắn sẽ đến 

Hạnh phúc nhất định luôn ở bên em

Lâu lắm rồi em không lên nơi cao nhất đó. Gió thổi khiến cho giàn hoa bên kia đường cứ như muốn gần sát bên nhau bay theo gió. Em lặng người nhìn gió.

Gió to thế này chắc sẽ mưa thôi, em thích mưa nhưng không muốn mưa lúc này vì hôm nay trời lạnh, em muốn ra ngoài chơi, muốn nơi cao nhất này không bị ướt.

Mỗi lúc có tâm sự em thường lên đây, nhớ có lần em khiến mọi người tìm khắp nơi vì trốn lên đây. Nhiều khi em muốn ở một mình tự mình tìm ra những sai lầm của mình.

Tiếng chuông gió gần nơi em đứng, nó vẫn y nguyên tiếng chuông như bao lần, khung cảnh ở đây không có gì thay đổi ngoại trừ vài cái nhà cao tầng mới được xây lên. Nhưng mỗi lần lên đây em lại có một lý do khác nhau khi thì có bất đồng quan điểm với ai đó, khi thì buồn chuyện bạn bè, khi thì em thích gió nhớ gió, nhớ không gian, lúc thì em muốn suy nghĩ điều gì đó. Nhưng không phải lúc nào em cũng giải quyết được mọi chuyện em chỉ thấy dễ chịu hơn và sẽ suy nghĩ tích cực hơn dù sao như thế cũng tốt...

- Lại có chuyện gì à?

Thót tim vì giọng nói quen thuộc, là con người luôn phá vỡ sự bình yên của em.

Đã lâu lắm em không gặp lại anh, em và anh chỉ liên lạc qua điện thoại mà điện thoại em cũng thay số liên tục, không hiểu sao anh vẫn tìm ra em giữa bộn bề cuộc sống. Em chấp nhận điều đó vì nghĩ rút cục có chạy trốn ra sao anh vẫn tìm thấy em. Lần gặp cuối là khi nào nhỉ? Hình như cách đây đã 2 năm rồi vào một buổi chiều loang lổ ánh bình minh.

Cảm xúc sau bao nhiều năm gặp lại anh…là gì nhỉ? Thân quen, ấm áp và thoáng chốc thẹn thùng. Nhẹ nhàng đến bên em, hỏi han, quan tâm:

- Dạo này cuộc sống của em ra sao?

- Em ổn, còn anh?

- Từ trước đến giờ có bao giờ em thấy anh không ổn đâu? – Mỉm cười, nụ cười sau từng đó thời gian vẫn sáng lên.

Không hiểu vì sao anh vẫn dõi theo em, vẫn cứ lặng im đi bên cạnh đời em, âm thầm chịu đựng những nối nhớ vô hình qua bao nhiêu năm.

- Anh định dõi theo bong hình đó đến bao giờ?

- Em nói gì anh không hiểu?

- Em hỏi anh sẽ như thế này đến bao giờ?

- Người ta có quyền được chọn lựa cách sống của mình, có quyền yêu thương.

- Nhưng anh có thấy việc cứ mải miết theo sau một ai đó sẽ khiến anh bỏ lỡ rất nhiều cơ hội đến với mình, bỏ qua những cảm xúc yêu thương mà ai đó dành cho anh. Anh không thấy mình quá ích kỷ với những người con gái khác hay sao?

- Đấy chỉ là suy nghĩ của riêng em…

Em bỏ lứng câu trả lời của anh cho tan mãi, tan mãi...

Em bỏ về khi nhận ra nơi bình yên em thường lui tới, nơi em nghĩ có thể yên bình nhất vẫn có anh dõi nhìn.

Vậy là chúng ta xa nhau đã 4 năm, 4 năm cho một lời hứa. 4 năm trước nếu có thể đợi chờ đến giây phút này có lẽ mình đã có một kết quả tốt đẹp phải không?

Nhưng cuộc đời như những dòng sông chảy mải miết, lúc gặp cơn bão lớn gió sẽ cuốn trôi mọi yêu thương. Những rào cản quá lớn từ phía gia đình anh khiến con bé 21 tuổi ngày đó trong em chẳng thể ôm trọn tình yêu để vượt qua, chọn lựa cách ra đi, rời xa anh như để chắc chắn mình không phải tổn thương thêm nữa…

Tình yêu thực chất sẽ vô cùng nồng nhiệt, hạnh phúc nếu chỉ có hai con người. Nhưng chính những người không liên quan tới tình yêu của chúng ta mới thực sự là những yếu tố làm chúng ta cảm thấy tình yêu khổ đau.

Đêm đó em nhận được tin nhắn từ anh: Mình lại yêu nhau từ đầu được không em?

10. Tựa hồ như mùa thu đã về

Em đã hăng say theo những dự án quên mất cả những thói quen em vẫn thường làm khi trời chuyển mùa.

Thu! Em hay một mình chạy xe trên những con đường vắng ....Lắng nghe chút hương hoa sữa chuyển mình trong từng kẽ lá vừa rớt xuống lòng đường xào xạc, em chỉ thích những con phố vắng vì chỉ ở đó em mới cảm nhận hết hương hoa thu mà thôi.

Thu! Em thường chuyển sang đi con xe cà tàng của mình vì em yêu thường xuyên trong tình trạng :"Thy à! Cho anh mượn xe chụp hình cưới nhé!". Em cũng quen dần nên em sẵn lòng vì tình yêu hạnh phúc của những đôi uyên ương...

Thu! Trong những sắc hương hoa về khuya làm em thấy mình như chợt sống lại cảm giác êm đềm nhẹ lâng lâng trong tâm hồn.

Em không hề hay biết cuộc sống đang dần đổi thay...

Em không còn mải mê viết lách, không còn những ngày mưa xách em yêu đi khắp Hà Thành chỉ để níu giữ mùi thơm quyện vào từng thớ da thịt với làn áo mỏng manh.

4 năm qua em sống cho riêng bản thân mình, và tự yêu chiều những sở thích cá nhân và không mảy may suy tính đến những thứ tính cảm của những anh chàng si tình bên cạnh.

Đôi lúc buồn và cô đơn em cũng thử dating, thứ tính yêu mà những cô cậu trẻ tuổi cho rằng cứ hò hẹn đi, cứ gặp gỡ đi và nếu ta hợp nhau thì ta sẽ đến với nhau nhưng nếu không ta vẫn cứ là những người bạn thật tốt.

Nhưng chẳng bao giờ em tìm thấy điều gì đó thật đặc biệt khi đi bên cạnh những cậu chàng như thế, em già cả thật rồi. Bất kể lúc nào hẹn hò với một chàng trai nào đấy, em lại tự nhủ liệu hắn có đủ kiên nhẫn để theo những đam mê của bản thân mình hay không? Có đủ sức chiều chuộng những sở thích quái đản của em không?

Nhưng hóa ra trên đời này chẳng có gì là không thể xảy ra… Và vô vàn những câu chuyện tình thì hầu như chẳng câu chuyện nào giống câu chuyện nào…

Em quen cậu ấy thật tình cờ như chính cách anh và em chia tay nhau, cậu ấy bước vào cuộc đời em giống như cách em rời xa anh – bất ngờ và đầy cảm xúc…

11. Khúc giao mùa vẫy gọi

Sáng em tỉnh dậy khe khẽ rùng mình vì hơi lạnh... Hóa ra mùa đông đã về.

Lúc em bé thơ cái cảm giác sáng lạnh hầu như không có vì mẹ luôn đắp lại chăn cho em nếu lỡ sáng mai dậy trời chuyển mùa... Chợt nhớ đến mẹ... nhớ lắm bóng dáng mẹ bên hiên nhà mỗi lúc nhìn thấy em lê bước về căn nhà sau những vất vả của cuộc sống.

Mùa đông đồng nghĩa với việc em sẽ không thể vể nhà thăm mẹ thường xuyên được, mẹ vẫn gọi em về đều đều, mẹ thương em vất vả nơi đây một mình.

Nhưng chưa bao giờ em chịu về nhà nếu như em chưa gặp phải áp lực gì ghê gớm lắm. Chỉ về nhà khi em không thể chịu đựng những khó khăn những mưu sinh nhọc nhằn làm em gục ngã. Vì em biết nơi đó mẹ luôn ngóng em để ôm em vào lòng, để xoa dịu những nỗi đau cho em...

Lục tủ để lấy cái áo khoác mỏng... chân em chạm đất... cái lạnh đầu mùa khiến em có cảm giác như muốn níu chân mãi nơi ấm áp của chiếc chăn mỏng. Lâu lắm rồi không mặc chiếc áo màu hồng đó.

Chiếc áo mua vội khi em đi Đà Lạt, thật lạ là em lại nhớ gió, nhớ không gian, nhớ cái quán quen thuộc với hình ảnh anh chủ quán với nụ cười duyên. Với một lời hứa sẽ quay trở lại...

Dường như cuộc sống của em đã cân bằng, đã rất ổn rồi, dù đôi khi em vẫn tự hỏi mình liệu có ổn thật không? Nhưng dù thế nào em vẫn sẽ cố gắng không chỉ cho riêng mình em mà còn vì anh nữa...

Một buổi sáng bất chợt cậu ấy đến và đem theo rất nhiều hoa, những bông hoa bé thôi và rất lạ, hầu như trên phố chẳng có. Cậu ấy đem đến cuộc sống tẻ nhạt một màu sắc của em nồng ấm hơn, đa dạng hơn.

Tự nhiên trái tim em đau nhói, cảm giác lần đầu tiên anh tặng hoa thế nào nhỉ, trên con phố tấp nập người qua lại anh đặt nhẹ vào tay em bó hồng màu trắng tinh khôi. Mùa đông – đúng rồi cũng là mùa đông, cảm giác lần đầu tiên có một cậu bạn trai tặng hoa thật kỳ diệu.

Đón lấy bó hoa gói cẩn thận trong giấy báo còn ươn ướt sương sớm em nâng niu và biết được rằng cậu ấy đã trân trọng những lời nói lúc luyên thuyên với em đến thế nào.

Chẳng ai nhớ rằng em thích những loài hoa bé xinh, và nhất là những bông hoa gói trong giấy báo không cầu kỳ. Cậu ấy thì nhớ…

- Này bao giờ thì thôi thích những thứ cứ dở dở, ương ương thế này?

- Ơ sao bảo dở dở lại còn đem tặng người ta?

- Ừ thì… chẳng biết nữa!

Em và cậu ấy luôn có kiểu nói chuyện không chủ ngữ như thế, Nhưng cậu ấy đem đến nụ cười, đem đến những niềm vui nho nhỏ khiến em có thể nhớ lại và cười mỉm một mình. Như thế đã gọi là yêu chưa anh nhỉ? Em không rõ nhưng lâu lắm em không có cảm giác ấy dâng lên tràn trái tim. Và cứ thế em đón nhận những ân cần và chăm sóc của cậu ấy!

- Nghe nhạc nhé!

- Không, chả thích!

- Bài này mới hay cực kỳ!

- Như thế nào cơ?

Cậu ấy hay đưa em đi chơi, những nơi mà thực sự em thích lắm nhưng chẳng khi nào anh dẫn em đi. Mà hình như đi với anh, em là một đứa con gái hơi khác so với đi với cậu ấy.

Em thích là hình ảnh của em bên cậu ấy hơn anh ạ, lí lắc và đươc làm những thứ em luôn mong được làm. Đi bộ khắp nơi trong lòng Hà Nội, đi dưới mưa lang thang, lên chỗ thật cao và có nhiều gió để gió miên man khắp khuôn mặt và ngừng lại một nhịp để em cảm thấy thích thú.

Nhưng em luôn nhớ đến anh khi đi bên cạnh cậu ấy và điều đó khiến em chưa bao giờ dám tiến lại gần cậu ấy, thật gần như cách em nghĩ rằng mình có thể…

12. Mùa đông

Mùa đông năm ấy thật dài… Dài y như nỗi nhớ của em về anh.

Một chiều đang ở trong văn phòng chuẩn bị tài liệu thì bất ngờ trên màn hình máy tính xuất hiện một cửa sổ chat. Là nick của em trai anh – quá bất ngờ vì ngày trước em cũng hay nói chuyện với em trai anh cũng đủ chút thân thiết nhưng đã quá lâu cho những tình cảm đó còn lưu lại kể từ khi em và anh chia tay:

- Chị Thy ah! Dạo này chi khỏe không?

- Chào em, chi khỏe còn em thế nào sắp ra trường chưa?

- Em còn 1 năm nữa thôi chi ah! Chi dạo này sống tốt chứ?

Tôi thầm nghĩ không hiểu nó đang có dự định gì nữa? Em có sống tốt hay không tốt, em đủ hiểu gia đình đó sẽ không bao giờ quan tâm. Ngày đó mẹ anh gặp em để bảo rằng: Sẽ không bao giờ chấp nhận một đứa con dâu là gái tỉnh lẻ như em và thực sự lúc đó em đã không cam chịu. Em tim gặp anh để nói chuyện nhưng rốt cuộc chỉ nhận được từ anh sự yếu ớt và ngoan ngoãn nghe lời mẹ. Anh nói hãy cho anh thời gian anh sẽ cố gắng thuyết phục mẹ và gia đình. Nhưng điều em cần là sự bảo vệ bằng hành động của anh thì không có. Và em đã chọn cách ra đi…

-Tất nhiên là ổn em ah! – Tôi để icon mỉm cười mà tôi ghét nhất khi chat

- Chi Thy ah! Những khó khăn, những nỗi buồn ngày trước chị hãy bỏ qua đi chi nhé! Phải biết sống hướng về phía trước chi ah! Gạt bỏ những nỗi đau trong quá khứ đi…

Tự dưng em thấy nước mắt từ đâu cứ tuôn ra, nghèn nghẹn ở cổ họng. Em thấy sao một đứa trẻ con như nó thì biết gì mà nói chứ, em vẫn sống rất ổn, sống bằng chính sự mạnh mẽ nhất trong em chỉ để tìm cho mình thứ hạnh phúc mà em tin em xứng đáng có.

- Anh Lâm đang đi Sapa chụp ảnh cưới rồi chi ah. Chỉ có hai anh chị ấy đi với nhau thôi. Chi hiểu chứ? Anh ấy đang rất hạnh phúc. Em tin rồi chi cũng sẽ hạnh phúc. Chị hãy tin là gia đình em không trách giận gì chị hết, chị hãy sống tốt và em chúc chị hạnh phúc!

Nước mắt cứ rơi và em cũng chẳng còn để ‎ý mình đang ở trong văn phòng. Em đã không bao giờ biết anh và mẹ anh đã về nói những gì với gia đình để tất cả đều hiêu rằng sự ra đi, chia tay mối tình đó là lỗi ở em.

- Uhm chị cảm ơn em!

Em cũng không hiểu vì sao lúc đó em chỉ có thể typing đươc những dòng chữ nhạt nhẽo đó, bao nhiêu cảm xúc bỗng nhiên ùa về cứ chất chồng đầy lên sau những giọt nước mắt nghẹn ngào.

- Vậy thôi em đi học đây, lúc nào rảnh chi em mình café chi nhé!

Sao em thấy ghê sợ gia đình đó thế? Sao em thấy những lời nói sáo rỗng đến nhường thế? Vẫn cái cung cách đó, cung cách khi mẹ anh đến tìm em. Và em hiểu họ lo sợ anh vẫn đến tim gặp em, họ tin rằng với cách thông báo này sẽ khiến em không gặp anh…

Em đủ bình tĩnh để lau nước mắt và nói với sếp: Em xin phép về sớm gia đình em có việc. Và cứ thế ra khỏi văn phòng là nước mắt lại ùa ạt rơi xuống. Kéo em yêu ra về và lần này em tin rằng: Chỗ nhiều gió ấy sẽ không còn ai làm phiền…

Mải nghĩ và chat với em trai của Lâm, em đã không để ‎ý lúc ấy trên màn hình máy tính liên tục có tiếng Buzz của cậu ấy.

13. Đâu chỉ… riêng mình em

Gió kéo về mỗi lúc một nhiều, mây đen phủ kín bầu trời. Tắt điện thoại, em ngồi bó gối trên thềm của nơi cao nhất ấy. Để mặc nước mắt cứ mãi tuôn rơi hòa cùng nước mưa. Là lần đầu tiên sau 4 năm xa anh, nước mắt lại rơi vì anh… Trong đầu em bao nhiêu câu hỏi cứ mãi quẩn quanh: Thời điểm anh gặp lại em và cả tin nhắn trong đêm ấy là gì chứ? Em những tưởng trái tim mình có thể rung lên sau bao nhiêu ngày đêm xa cách tưởng chừng đã mất hết thương yêu. Và ngày hôm nay, em trai anh đã thông báo tin anh sắp cưới. Quá bất ngờ nên có thể trái tim em với chút tình cảm đâu đó còn sót lại muốn nổ tung.

Bất chợt mưa như ngừng rơi và có một hơi ấm ngay bên cạnh:

- Này, ngồi dầm mưa và khóc thế đủ rồi đấy!

- …

Ngước mắt lên thấy chiếc ô màu đỏ mà em vẫn hằng mơ ước có và chiếc áo len hồng đã được che lên đôi vai gầy guộc của mình.

 Đời còn nhiều ngày… Phải sống qua ngày này mới đến ngày tiếp theo được. Và trong cuộc đời, có những giai đoạn chúng ta đi cùng nhau trên cùng một con đường. Nhưng trong cuộc đời có hàng trăm, hàng ngàn ngã rẽ, tất phải có người rẽ trước. Chúng ta sẽ liên tục gặp những con người mới. Có lúc chúng ta đi rồi lại dừng, có lúc quay đầu nhìn lại, mà cũng có lúc cứ thế mà thẳng tiến. Hãy coi những ngã rẽ ấy là điều tất yếu của cuộc sống đi! Lau nước mắt và đứng dậy về thôi! Định lập thành tích người ngồi dầm mưa lâu nhất Việt Nam ah? – Cậu ấy mỉm cười nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh

Chợt mỉm cười vì cái ‎ý nghĩ quái gở của cậu ấy.

- Ai thèm lập thanh tích dầm mưa lâu nhất chứ? – Em làu bàu hờn dỗi

Thế rồi, em thấy cậu ấy kéo tay em đi chạy thật nhanh qua vũng nước mà cơn mưa ban chiều để lại. Và đâu đó em thấy trái tim mình ấm áp. Rốt cuộc thì, trong cả công cuộc tìm kiếm tình yêu có đôi khi chúng ta chỉ tìm kiếm một góc ấm áp cho trái tim cô độc mà thôi!

14. Về nhà

Ngay ngày hôm sau, em lên tàu và về với mẹ. Lần trở về này, trái tim em hoàn toàn thanh bình và yên ả. Nụ cười đã trở lại trên môi em sáng rõ hơn. Em kể mẹ nghe về những ngày trên thành phố và lần đầu tiên sau bao nhiêu năm trốn tránh câu chuyện về tình yêu, trong câu chuyện của em có tên cậu ấy. Mẹ nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của em và nói:

- Bình yên không chỉ là nơi con được sinh ra mà còn là nơi con tạo dựng nên. Con hãy bắt đầu một tình yêu đi... vì yêu thương là cội nguồn của hạnh phúc.

Em bất giác cười thật tươi, ôm chặt mẹ và nhớ đến ánh mắt cậu ấy… 

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: