Chương 19: Song phương biến hóa

Trải qua một đêm, cái kén màu băng lam mới dần nhạt đi, sau đó tản ra thành hồn lực thuần túy mà tiến vào cơ thể Hoắc Vũ Hạo và Trần Tinh Vũ. Đây chính là một phần bản nguyên trân quý của hồn thú trăm vạn năm, độ quý giá hơn xa các loại thiên tài địa bảo. Thiên Mộng dù sao cũng cứng đầu, không muốn để Hoắc Vũ Hạo chịu quá nhiều thiệt thòi trong vũ hồn dung hợp kỹ của hai người nên mới cắn răng lấy ra phần bản nguyên này. Có nó trợ giúp, tuy rằng hắn không chiếm được quyền chủ đạo nhưng ít nhất trong tương lai có thể phát triển đến mức bình đẳng.

Mặt trời lên cao, bên ngoài ký túc xá bắt đầu trở nên ồn ào, các học viên lục tục thức dậy để vệ sinh và ăn sáng. Hoắc Vũ Hạo bị những tiếng động này gọi tình, hai mắt uể oải mở ra, dần dần trở nên tỉnh táo. Lúc này, hắn mới ý thức được tư thế của mình có chút không ổn, không, là rất không ổn mới đúng. Tinh Vũ vẫn còn đang ngủ say, bị hắn đè dưới thân, mà hai tay hắn ôm chặt lấy thiếu niên, mặt cũng kề sát, nếu không để ý có thể đụng phải nhau.

Hoắc Vũ Hạo hoảng hốt buông tay, tâm niệm một nghìn câu xin lỗi cùng may mắn, may mà y có thói quen ngủ sâu, bằng không đệ đệ dậy trước thấy tình cảnh này thì một đời liêm khiết của hắn đi tong rồi. Nhìn đồng hồ treo trên tường chỉ còn nửa tiếng nữa là tới giờ vào học, hắn lập tức lay tỉnh thiếu niên dậy. Vòng loại sát hạch đã kết thúc, hôm nay chỉ cần lên lớp để nghe Chu Y tổng kết, tuy rằng Tinh Vũ đã trực tiếp thông quan, nhưng trên danh nghĩa vẫn là tân sinh nhất ban, vẫn cần đến lớp những ngày này.

Thiếu niên bị phá hỏng giấc ngủ có chút giận dỗi, hai mày nhíu lại trước rồi mới mở mắt ra, mơ màng nhìn Hoắc Vũ Hạo như đang hỏi sao hắn lại gọi mình dậy. Trải qua một đêm khí tức biến hóa, dung mạo thiếu niên càng thêm xuất chúng, đường nét trên gương mặt vẫn như cũ nhưng ngày càng ưa nhìn, sắc mặt hồng nhuận, môi hồng căng bóng. So với y, Hoắc Vũ Hạo dù có thay đổi cũng không đáng kể là bao.

"Tỉnh mau con sâu ham ngủ này! Hôm nay chúng ta phải lên lớp!"

Tranh thủ nhéo má y một cái, Hoắc Vũ Hạo mỹ mãn thu tay lại, nhanh chóng thay đồ. Tinh Vũ chậm chạp mất vài phút mới thanh tỉnh, không thèm tính toán cái nhéo kia của hắn, cũng vội vàng thay đồ. Hai người không kịp ăn sáng, chỉ có thể đem bụng rỗng chạy thẳng lên lớp. Nhưng mà đi được nửa đường nghe chuông vang lên, hai người đều tự nhủ xong đời rồi, ba bước thành hai phi như bay. Đến muộn thì đến muộn, còn hơn không đến, ít nhất Chu Y sẽ không tức giận bằng khi bọn họ trực tiếp cúp học.

"Báo cáo!"

"Báo cáo!"

Chân trước hai người vừa mới bước đến cửa nhất ban hô to, chân sau đã có thêm hai giọng nữ cùng đồng thanh. Hoắc Vũ Hạo quay người lại, kinh ngạc phát hiện là Đông Nhi và Tiêu Tiêu, mà hai cô nàng cũng nhìn bọn họ như người trời. So với hai nàng thì hai chàng trông tốt chán, quần áo đầu tóc vẫn chỉnh tề. Tiêu Tiêu còn tốt, chỉ là đầu tóc có chút rối, không kịp buộc lên nên để xõa, trang phục đủ đàng hoàng, trên mặt có vài vết đỏ giống như bị đánh. Mà Đông Nhi thảm nhất, tóc nàng dài hơn Tiêu Tiêu, chải chuốt cũng sẽ mất nhiều thời gian hơn, vậy nên nàng chỉ kịp mặc đồng phục mà không kịp chải tóc, tóc xõa tung ra rối mù, kết hợp với những vết xây xát trông có vẻ rất thảm thương. Còn may nhan sắc của nàng nghịch thiên, người khác nhìn vào cảm thấy bộ dạng của nàng là "vẻ đẹp tơi tả" mà không phải con ăn mày mới trốn trại.

Hay lắm, một nhóm bốn đứa chơi chung, cả bốn đứa đều tới muộn, một suy nghĩ chung lóe lên đầu bọn họ.

"Bốn đứa tiểu quỷ các ngươi sao lại thành bộ dạng thế này rồi? Thôi vào đây."

Chu Y vẫy tay bảo bọn họ vào. Bốn người lấy Hoắc Vũ Hạo dẫn đầu, nối đuôi nhau đi vào như một đàn vịt con, Đông Nhi đi cuối cùng, còn đang cứu vãn lại mái tóc xinh đẹp của mình. Chu Y cố nín cười trước bộ dáng của bọn họ, đặc biệt là nha đầu Đông Nhi tai quái kia, bày ra vẻ mặt lạnh lùng hỏi:

"Nói ta nghe xem nào các thiên tài nhỏ, các ngươi làm sao thế?"

Tinh Vũ và Đông Nhi che mặt, còn lại Hoắc Vũ Hạo và Tiêu Tiêu nhìn nhau cười khổ, đành phải lên tiếng:

"Chu lão sư, ta và Tinh Vũ ngủ quên."

"Ta... Ta với Đông Nhi cũng thế..."

"Các ngươi cũng được lắm. Hai đứa con trai ngủ với nhau, hai đứa con gái ngủ với nhau, không thấy thứ tự có chút không phù hợp sao?"

Chu Y cười đùa một câu, không đến một giây, cả lớp cũng cười ầm lên. Sắc mặt Tinh Vũ đỏ chót, Đông Nhi là vẻ mặt không thiết sống nữa, hai người kia thì chỉ hận không thể đào một cái lỗ chui xuống ngay lập tức.

"Thôi được rồi." Chu Y khoát tay ra hiệu cả lớp im lặng, "Mau về chỗ ngồi đi."

"Dạ?"

Bốn đứa tròn mắt nhìn bà.

"Sao nào? Ngủ nhiều quá lãng tai rồi à?"

"Dạ không không không! Chu lão sư ngài đúng là thần tiên hạ phàm, đệ nhất mỹ nhân, hoa gặp hoa nở người gặp người thương!"

Đông Nhi ngay lập tức bắn ra một tràng nịnh nọt lia lịa, hai tay kéo Tiêu Tiêu và Tinh Vũ về chỗ ngồi, còn tên họ Hoắc tự có chân thì tự đi. Chu Y lắc đầu trở về bục giảng, vỗ tay thu hút sự chú ý:

"Kỳ sát hạch đã được ba ngày, kết quả, tối hôm qua đã có. Ta không thể không nói, sự cố gắng của các ngươi đã làm ta nở mày nở mặt. Hai mươi mốt tổ của lớp chúng ta đều thông qua kỳ sát hạch này. Ta thực sự rất vui."

Trên gương mặt già nua của bà xuất hiện một nụ cười.

Nhất thời, những tiếng reo hò vang dội trong lớp, Chu Y cũng mỉm cười nhìn bọn trẻ mình đã dạy dỗ suốt ba tháng qua. Bọn chúng thực sự làm bà kiêu ngạo, tối qua khi tổng kết kỳ thi sát hạch các giáo viên khác dành không ít lời khen cho chúng nó, đứa nào đứa đấy đều có ý chí kiên cường và lối chiến đấu linh hoạt không gò bó. Nhất ban vốn là lớp có ít học sinh nhất, nhưng sau khi trải qua sát hạch lại trở thành lớp đông nhất. Chính vì vậy, hôm nay tính tình Chu Y đặc biệt tốt, bỏ qua việc có người đến muộn, còn bị nha đầu Đông Nhi chọc đến không tức giận nổi.

"Hôm qua các ngươi làm gì mà dậy muộn thế?"

Đông Nhi thì thầm hỏi nhỏ.

"Hai người các ngươi thì sao?"

Hoắc Vũ Hạo vặn lại.

"Đương nhiên là tỷ đây nghiên cứu cách đem ngươi bay cao rồi! Đúng không, Tiêu Tiêu?"

"Đúng đó, hiệu quả không tồi đâu!"

Tiêu Tiêu cũng vô cùng kiêu ngạo gật đầu. Hình như do ở chung với nhau lâu, lại cùng là thiên tài ưu tú, nàng bị nhiễm tính cách kiêu ngạo của Đông Nhi rồi.

"RẦM!"

Một bàn tay đập xuống trước bàn bọn họ. Ba người giật thót tim, máy móc ngẩng đầu lên, trước mặt là Chu Y đang giận dữ.

"Có phải cảm thấy làm được chút chuyện rồi thì rất đáng tự hào không? Tự hào thế thì mặc thiết y vào chạy bộ cho đến hết giờ học cho ta! Còn cả ngươi nữa, ngồi chắn giữa bọn họ mà không biết đường nhắc nhở, ngươi cũng chạy luôn đi."

Câu cuối cùng là bà nói với Tinh Vũ ngồi giữa hai người Vũ Hạo và Đông Nhi.

Bốn người vừa mới lon ton nối đuôi nhau vào lớp giờ lại lon ton nối đuôi nhau đi ra để chạy về ký túc xá lấy thiết y.

"Xin lỗi, liên lụy tới đệ."

Hoắc Vũ Hạo nói nhỏ, hai cô nàng Đông Tiêu cũng chắp tay.

"Không sao, chúng ta là bạn bè mà."

Thiếu niên lắc đầu. Hôm nay y nói rất ít, chủ yếu là vì còn đang cảm thụ biến hóa trong cơ thể.

"Cục cưng yên tâm, sau này tỷ đây có sát chiêu rồi, nhất định sẽ đánh tên nào dám đụng vào đệ đến rơi răng."

Đông Nhi khoác vai y, còn chưa được một giây đã bị Hoắc Vũ Hạo hất tay ra giành lại.

"Cục cưng cái gì, ngươi nói nghe có mắc ói khô-"

Còn chưa nói hết câu, hắn đã ngẩn ngơ, mà Tinh Vũ cũng dừng chân lại, không tin được mà quay lại nhìn hắn.

"Sao thế?"

Thấy hai ngươi khác lạ, Tiêu Tiêu hỏi.

Tinh Vũ lắc đầu không nói, nhanh chóng cầm lấy tay Hoắc Vũ Hạo. Hắn cũng hiểu ý y, Huyền Thiên Công lập tức vận chuyển. Sau đó tựa như kỳ tích xảy ra, hồn lực của hai người hòa làm một, tạo thành một vòng tuần hoàn mới đi từ cơ thể người này sang người kia, tốc độ di chuyển nhanh hơn Hoắc Vũ Hạo minh tưởng vài lần. Hắn như nắm bắt được linh cảm, lập tức mở Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng, hình ảnh xung quanh lập tức truyền vào trí não hai người, hơn nữa phạm vi còn không ngừng mở rộng. Từ sáu mươi mở rộng lên đến một trăm mét, vượt qua một trăm rưỡi, kéo dài mãi cho tới khi đạt khoảng hai trăm mét mới chậm lại, mà đây là dò xét toàn phương vị!

Bình thường hắn phải tập trung dò xét một hướng mới có thể đạt đến mức một trăm, có thêm phụ trợ của Tinh Vũ tối đa một trăm rưỡi. Nhưng bây giờ chưa cần thu hẹp phạm vi lại đã đạt tới con số hai trăm, khoảng cách này đã gấp đôi yêu cầu của Phàm Vũ rồi.

"Hai người các ngươi tự nhiên nắm tay thâm tình thế làm gì? Nói gì đi chứ?"

Đông Nhi sốt ruột lên tiếng.

"Hôm qua ta cùng Tinh Vũ thử dung hợp nên sáng nay mới ngủ quên, hôm nay lại xuất hiện tình trạng chúng ta có thể sử dụng hồn lực của nhau!" Hoắc Vũ Hạo hai mắt sáng ngời, "Giờ không phải hai người các ngươi mang ta bay nữa, nếu như chung đội với Tinh Vũ thì là bọn ta mang các ngươi bay!"

"Các ngươi vậy mà có thể dung hợp được!?"

Tiêu Tiêu thất thanh. Nàng còn tưởng phát hiện hôm qua của nàng và Đông Nhi đã đáng quý lắm rồi chứ!

"Ngủ chung với nhau cả đêm chưa đủ hay sao mà đứng đấy nắm tay tâm sự? Mau đi lấy thiết y nhanh lên!"

Giọng nói giận dữ của Chu Y vọng ra. Đông Nhi giật mình mở vũ hồn đem Tiêu Tiêu bay đi trước, mà Vũ Hạo và Tinh Vũ thì chạy theo sau, hai tay vẫn nắm lấy nhau, yên lặng vận chuyển hồn lực.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top