Chương 14: Ba tháng
Ba ngày qua Hoắc Vũ Hạo giống như người mất hồn. Tinh Vũ một lần biến mất là cả ba ngày, với trình độ của học viện mà cần đến ba ngày để chữa trị, thương thế nặng tới mức nào chứ? Hắn đã phục dụng viên Huyền Thủy Đan thứ hai, Đông Nhi cũng đã nói cho hắn biết về tác dụng của viên Thăng Hồn Đan, liên tiếp hấp thu hai loại thiên tài địa bảo khiến thực lực của hắn tăng lên một mảng lớn, nhưng như vậy là chưa đủ. Hắn muốn nhanh chóng đạt cấp 20, có như vậy Thiên Mộng ca mới dẫn hắn đi hấp thu vũ hồn thứ hai, đối với phế vật như hắn, chỉ khi có song sinh vũ hồn mới có thể quật khởi.
Đông Nhi khi biết chuyện Vũ Hạo cắn đan dược như kẹo đã hoảng hốt một hồi lâu, mắng hắn liên tục hai tiếng, giữa giờ còn phải nghỉ một lượt uống nước Tiêu Tiêu đưa cho để nhuận họng mắng tiếp. Nàng đã biết chuyện hắn sử dụng một viên Huyền Thủy Đan trước đó, dù sao thì tăng lên tổng thể như vậy không có cách nào che giấu qua mắt cô nương này được. Là đan dược giá trị vạn kim, dược lực của nó rất mạnh mẽ, sau khi dùng xong sẽ lưu lại trong cơ thể từ từ hấp thu, ít nhất mười ngày mới hoàn toàn hấp thu hết được.
Vậy mà chỉ trong ba ngày, Hoắc Vũ Hạo đã dùng một loại khác, còn là cái loại có cùng cấp bậc giá trị với Huyền Thủy Đan, hai loại dược lực đấu đá lẫn nhau sẽ tổn thất một lượng lớn, lãng phí! Nàng không biết là, Hoắc Vũ Hạo ỷ vào tinh thần lực cao hơn người thường, cộng thêm năng lượng tràn ra từ phong ấn của Thiên Mộng và một tia sinh mệnh lực thuần khiết Tinh Vũ đã lưu lại mà liều mạng hấp thu toàn bộ, một chút cũng không bỏ qua. Hấp thu dược lực hỗn loạn, toàn cơ thể hắn đau nhức, kinh mạch trướng lên, nhưng không so được với nỗi lo lắng của hắn dành cho thiếu niên. Vậy nên Hoắc Vũ Hạo cắn răng, chịu đựng!
Hôm nay, Hoắc Vũ Hạo trở về ký túc sau khi đã bán hết cá, trên tay còn gói một con vẫn còn nóng hổi. Hắn đã có được một lượng khách quen đóng họ nhất định, trong đó phải kể đến Từ Tam Thạch ngày đầu tiên ầm ĩ vì Giang Nam Nam. Cái tên này đem cá đi tán gái không được, chỉ có thể tự ăn, vậy mà lại bị vị cá nướng hấp dẫn, cuối cùng trở thành khách quen. Mỗi ngày hắn đều chỉ bán mười chín con, một con còn lại để dành cho Tinh Vũ, chờ thiếu niên trở lại, nếu như hôm đó y không về vậy thì hắn sẽ ăn hết.
Hắn vốn tưởng hôm nay cũng sẽ như vậy, nhưng vừa mới bước vào sân trước cửa ký túc đã thấy phòng mình sáng đèn, tim bỗng dưng đập thật mạnh, ba bước thành hai chạy vụt đi. Cửa mở, sinh mệnh lực ùa tới, ánh đèn ấm áp rọi ra, còn có một thiếu niên xinh đẹp mỉm cười với hắn:
"Vũ Hạo ca, huynh về rồi."
Tình trạng của thiếu niên rất tốt, sắc mặt hồng nhuận, khí tức khỏe khoắn, hai mắt hữu thần. So với y, Hoắc Vũ Hạo cả ngày u uất càng giống người bị thương nặng ba ngày không khỏi hơn. Trái tim căng chặt mấy ngày qua của hắn cuối cùng cũng buông lỏng được, cả người như mất hết sức sống nhào tới ôm lấy thiếu niên, đẩy y ngã xuống giường:
"Tiểu Vũ, lo chết ta rồi."
"Xin lỗi huynh, đệ cũng không biết lần này chữa trị lại lâu như thế."
"Ừm..." Hắn lắc đầu, "Đệ không cần xin lỗi, đệ không sai. Là ta sai mới đúng, do ta quá yếu ớt, không bảo vệ được đệ."
"Vũ Hạo ca, mới nhập học được có mấy ngày mà huynh đã từ cấp 11 lên cấp 17 đỉnh phong, còn kém chút xíu nữa là lên cấp 18 rồi. Huynh nói như vậy không sợ bị đuổi đánh sao."
Thiếu niên híp mắt cười an ủi hắn.
"Sau này ta nhất định sẽ mạnh hơn nữa, tuyệt đối không để ai làm tổn thương đệ."
Hoắc Vũ Hạo đột nhiên phát thệ khiến Tinh Vũ ngẩn người, nhưng rất nhanh đã đáp lại:
"Vậy thì đệ chờ huynh nha. Giờ thì đệ đói rồi, có phải có mùi cá nướng đâu đây không?"
Nghe y nhắc vậy, Hoắc Vũ Hạo mới nhớ đến con cá nướng tội nghiệp bị hắn vứt đại lên bàn học, may là có bọc lại. Hắn nhổm người dậy, lấy cá được bọc tỉ mỉ mở ra, đưa đến trước mặt Tinh Vũ:
"Để dành cho đệ, mau ăn đi."
Thiếu niên nhận lấy, từ tốn cắn từng ngụm, tiết tấu chậm rãi như có ma lực dẫn dắt trái tim đập nhanh của Hoắc Vũ Hạo trở nên bình ổn. Tới lúc này, cuộc sống học đường tại Sử Lai Khắc của hắn mới trở lại quỹ đạo.
Trải qua ba tháng, danh tiếng của cá nướng Hoắc Vũ Hạo cũng dần hình thành. Gần như toàn bộ lão sư và học viên đã nếm qua cá nướng của hắn đều khen không ngớt. Số lượng cá nướng của Hoắc Vũ Hạo từ hai mươi tăng lên ba mươi con mỗi ngày nhưng vẫn không thỏa mãn nhu cầu của mọi người, tuy thế hắn vẫn không nướng nhiều hơn. Dù sao thời gian tu luyện vẫn là quan trọng nhất. Để được ăn cá nướng, rất nhiều đệ tử vừa tan học đã lập tức ra cổng xếp hàng, hơn nữa vì quá nhiều người mua, lúc này Hoắc Vũ Hạo ra hạn chỉ bán mỗi người một con, không có ngoại lệ. Đương nhiên quy định này chỉ áp dụng cho người khác, không áp dụng cho Đường Môn. Đường Nhã một lần ăn liền hai, ba con còn chưa đã, mà nếu Tinh Vũ muốn ăn mới khiến hắn phá lệ nướng nhiều hơn.
Lớp tân sinh nhất ban cũng đã thay da đổi thịt, dưới sự dạy bảo nghiêm khắc của Chu Y vậy mà còn đến hai phần ba lớp còn ở lại. Đông Nhi vững vàng ở vị trí đệ nhất cường công của lớp, mà Tinh Vũ thì trở thành đệ nhất phụ trợ. Vẫn không có ai biết vũ hồn của y là gì, ngay cả Chu Y cũng không, vì tài liệu liên quan đến thiếu niên đều đã được học viện bảo mật, nhưng ai cũng có thể nhận ra khả năng phụ trợ cường đại của y. Không sử dụng hồn kỹ, không phóng ra hồn hoàn, chỉ đơn giản thả ra khí tức vũ hồn cũng đã đủ tăng lên thực lực chỉnh thể của cả lớp. Sau ba tháng, có đến một nửa lớp có dấu hiệu tiến cấp, trong đó Đông Nhi là rõ ràng nhất, đã trở thành đại hồn sư cấp 23 đỉnh phong, phải biết khi nàng nhập học mới chỉ là cấp 21, mà nàng cũng không có sử dụng Thăng Hồn Đan giống Hoắc Vũ Hạo!
Ngược lại là Hoắc Vũ Hạo, hắn cũng không có tăng lên bao nhiêu hồn lực, vẫn là cấp 17 đỉnh phong. Đoạn thời gian trước vì sử dụng đan dược tiến cấp quá nhanh, ba tháng qua Tinh Vũ khuyên hắn không nên vội vàng, phải tu luyện trụ cột cho vững chắc trước đã. Vậy nên mỗi ngày hắn đều khắc khổ tu luyện, áp súc hồn lực, ngoại trừ huấn luyện buổi chiều của Chu Y còn tự mặc thiết y chạy quanh quảng trường mỗi tối, trên lớp hết sức tập trung nghe giảng, khiến giáo viên nào cũng có ấn tượng tốt với hắn, ngay cả Chu Y khắt khe cũng không thể tìm được điểm nào để chê trách hắn. Nhờ có ý chí kiên cường như vậy, tuy rằng vẫn thua kém không ít bạn học cùng lớp, nhưng chức vị lớp trưởng của Hoắc Vũ Hạo đã thuyết phục được tất cả mọi người.
"Huấn luyện thể năng hôm nay tạm dừng."
Chu Y đứng phía sau bục giảng, khuôn mặt vẫn ôn hòa nhưng các học viên phía dưới luôn ngồi thẳng lưng, không dám mất tập trung.
"Đã ba tháng kể từ lúc khai giảng, kì sát hạch cũng sắp đến rồi, thông qua sát hạch mới chính thức trở thành đệ tử năm nhất, trở thành một thành viên của học viện, theo đánh giá của ta, nếu không có gì bất ngờ toàn bộ các ngươi có thể vượt qua kì sát hạch này trở thành đệ tử của học viện. Ngày mai kì sát hạch sẽ bắt đầu, hôm nay ta nói sơ qua một vài điểm quan trọng trong lúc sát hạch. Hoắc Vũ Hạo."
"Có!"
Hoắc Vũ Hạo đứng dậy. Ba tháng trôi qua, hắn thật sự tôn kính Chu Y chứ không phải sợ vì sợ bà như lúc ban đầu nữa. Bình thường bà luôn bày đủ trò như muốn hành hạ tra tấn bọn họ, khiến bọn họ mỗi lần vượt qua từng đề mục gần như chết đi sống lại, nhưng nhờ thế mà bọn hắn đã có những thay đổi cực lớn, những quái chiêu kia mang lại những lợi ích không thể ngờ được. Hiện giờ, toàn bộ tân sinh nhất ban đều có một ý chí kiên định hơn người.
Chu Y nhìn Hoắc Vũ Hạo, phất tay gọi hắn lại. Hắn vội vàng bước đến nhận lấy một chồng giấy từ tay bà, không cần đợi bà nói đã bước xuống phát cho các học viên.
"Sau khi sát hạch tân sinh kết thúc, mỗi người sẽ được định hướng tu luyện theo thiên phú riêng, tất cả ghi ra phương hướng tu luyện của mình rồi nộp lại đây cho ta."
Ba tháng đầu tiên tất cả tân sinh sẽ học cùng nhau, nhưng bắt đầu vào năm nhất sẽ chia ra, các hồn sư tu luyện phương hướng khác nhau tất nhiên không thể học chung. Hoắc Vũ Hạo trở về chỗ ngồi, liếc nhìn qua thiếu niên tóc trắng bên cạnh, suy nghĩ một chút rồi viết phương hướng của bản thân: khống chế phụ trợ song hệ chiến hồn sư, sau đó ký tên mình vào.
Chu Y bắt đầu giảng giải về kỳ thi tân sinh. Bất kể là chiến hồn sư hay hệ phụ trợ đều sẽ phải tham gia chiến đấu, vì vậy nên kỳ sát hạch sẽ được tiến hành theo nhóm. Ở lớp khác vốn là tự do tổ đội, nhưng Chu Y đã nắm được sơ bộ năng lực học trò của mình, trực tiếp phân nhóm, như vậy sẽ đỡ mất thời gian hơn. May mắn là bà chưa đến mức độc đoán, sau khi phân nhóm sẽ có một ngày cho mọi người làm quen, nếu như thấy không thích hợp thì có thể đổi lại vào sáng mai. Hoắc Vũ Hạo nghĩ, nếu như nhóm của Tinh Vũ không đủ mạnh để bảo vệ y, vậy thì hắn sẽ khuyên Đông Nhi cùng y tổ đội. Nàng là cường công mạnh nhất lớp, thực lực tuyệt đối có thể tin tưởng. Nhưng trái ngược với tưởng tượng của hắn là, lúc này Chu Y lại gọi Tinh Vũ đứng lên cùng với một nam sinh khác:
"Mỗi lớp tân sinh đều có thể đặc cách tiến cử một học viên tiến thẳng vào học viện mà không cần sát hạch. Thế nhưng ta lấy được ưu tiên, cũng là vì có người đủ ưu tú. Tống Thanh Hàn, sau một thời gian quan sát, ta cho rằng ngươi rất thích hợp đến hệ hồn đạo tu luyện. Trần Tinh Vũ, ngươi được đặc cách thông qua khảo hạch, trực tiếp được nâng lên trở thành đệ tử hạch tâm của hệ vũ hồn. Bây giờ các ngươi có hai lựa chọn, một là đồng ý, hai là rời khỏi đây!"
"Đệ tử đồng ý."
Tống Thanh Hàn phấn khích trả lời. Mục tiêu của hắn khi tiến vào Sử Lai Khắc chính là hệ hồn đạo. Mà Tinh Vũ thì có hơi chần chờ, nhìn thoáng qua Vũ Hạo, Đông Nhi cùng Tiêu Tiêu ngồi xung quanh, nhận được ánh mắt trấn an của bọn họ mới gật đầu:
"Đệ tử đồng ý. Nhưng nếu được, đệ tử vẫn muốn tham gia sát hạch để xem bản thân đã tiến bộ như thế nào sau ba tháng."
Y nói vậy cũng là vì Hoắc Vũ Hạo và Tiêu Tiêu. Với khả năng của Đông Nhi, nàng hoàn toàn có thể trở thành đệ tử hạch tâm bằng chính thực lực của mình. Nhưng Hoắc Vũ Hạo chỉ mới nhất hoàn, mà Tiêu Tiêu ngày thường biểu hiện trung bình, cả hai nếu không gặp được đồng đội đủ mạnh thì khó mà đạt được thành tích cao. Đối với học viên mà nói, trở thành đệ tử hạch tâm mới là mục tiêu chân chính, bởi vì đệ tử hạch tâm sẽ được hưởng tài nguyên trọng điểm bồi dưỡng, Hoắc Vũ Hạo chính là cần những thứ đó.
"Vấn đề này ngươi không cần lo. Đối với người trực tiếp trở thành đệ tử hạch tâm, học viện ắt có khảo hạch riêng." Chu Y ra hiệu cho y ngồi xuống, tỏ vẻ sẽ không nghe thêm bất cứ điều gì nữa, "Sau đây bắt đầu chia nhóm, nhóm đầu tiên, Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông, Tiêu Tiêu."
Tinh Vũ vừa mới thất vọng đã tròn mắt, bốn người tám mắt nhìn nhau, bầu không khi rơi vào trầm mặc quỷ dị. Một nhóm bốn người, một người trực tiếp luân không, ba người còn lại trở thành một đội, cái này có phải là trùng hợp hơi quá không?
"Giờ thì đệ yên tâm được rồi." Đông Nhi vỗ vai thiếu niên, "Tỷ đây gánh bọn họ lên đỉnh vinh quang!"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top