Chương 92: Em muốn
Đương nhiên, Tử Du sẽ không ngây thơ đến mức cho rằng Đa Hân đột nhiên nói ra câu này chỉ để nói rằng cô đã gặp mặt Lư Hiểu Quân.
Hết vấn đề này đến vấn đề khác tràn ngập trong đầu nàng, các dây thần kinh phản ứng trở nên rối tung.
Lư Hiểu Quân trở về Lâm Thành khi nào? Rõ ràng mình đã nói với bà ấy phải báo trước với mình, tại sao bà ấy lại không báo? Đa Hân gặp bà ấy khi nào? Tại sao lại không nói với mình? Quan trọng nhất chính là, rốt cuộc hai người bọn họ đã nói cái gì? Lư Hiểu Quân đã nói gì với Đa Hân!
Tử Du cảm thấy như có lửa đốt hừng hực trong lồng ngực, cảm xúc bao năm qua bắt đầu chuyển động, nàng nắm chặt bàn tay đặt dưới nước thành nắm đấm.
Nếu thật sự đã nói ra rồi, nàng nhất định phải đi tìm mẹ nàng tính sổ!
Dường như đã qua một khoảng thời gian dài, lại chỉ như thoáng qua, Tử Du thả lỏng tay chân, lười biếng dựa vào thành bồn tắm. Lông mày bày ra một đường cong nghi hoặc, nàng mỉm cười nói: "Sao hai người lại gặp nhau được?"
Nàng đang đánh cược, cược Lư Hiểu Quân không có tiết lộ bao nhiêu chuyện.
Nếu không phải kể từ khi nói ra câu kia, Đa Hân luôn chú ý đến biểu hiện của Tử Du, có lẽ cô đã bị tốc độ phản ứng cực nhanh của nàng đánh lừa.
Cô yên lặng nhìn Tử Du: "Cô đã nói cho chị biết tất cả mọi chuyện."
Trong lòng Tử Du lộp bộp một tiếng, nhưng nàng không có dễ bị lừa như Châu Tân Nguyệt, sẽ không vì lời nói mơ hồ của Đa Hân, không đánh mà thú nhận. Khóe miệng của nàng vẫn lộ ra ý cười, như thể nàng không hiểu những gì Đa Hân đang nói.
"Chuyện gì vậy?"
Cuối cùng, Đa Hân cũng nhận ra Tử Du cố chấp như thế nào, cô đã ép nàng đến trước cửa, Tử Du vẫn còn chống cự, không chịu buông tha. Nếu không có Lư Hiểu Quân, chuyện này có lẽ mãi mãi vẫn là một bí mật không ai biết.
"Tiền chữa bệnh của bà ngoại là do em nhờ ba mẹ em đưa cho chị."
"Năm đó, ba em đã buộc em phải lựa chọn giữa chị và tình cảm của chúng ta, em chọn cách tự sát."
"Chứng đau đầu của em là do va chạm khi đó để lại gốc bệnh, vết sẹo đó nằm ngay dưới vết sẹo do tai nạn giao thông để lại."
Mỗi một câu nói của Đa Hân, sắc mặt của Tử Du càng trở nên trắng bệch, nụ cười của nàng cũng không còn duy trì được nữa, đường cong dưới cằm cũng trở nên lạnh lẽo.
"Lư Hiểu Quân nói cho chị biết?" Tử Du lạnh lùng nhướng mi.
Đa Hân gật đầu.
Trong mắt Tử Du hiện lên sự thù địch, thậm chí đôi mắt còn hơi đỏ ửng. Trực giác Đa Hân cảm thấy không tốt, cô bổ sung: "Là chị ép cô nói."
Tử Du đang tức giận, làm sao có thể nghe lọt tai? Cho dù có nghe, nàng cũng sẽ không tin lời nói của Đa Hân, nàng có phán đoán của riêng mình.
Soạt một tiếng.
Tử Du đứng dậy khỏi bồn tắm, trên người có nước nhỏ giọt, trắng bóng như ngọc. Chỉ là vẻ mặt của nàng lúc này u ám, lại giống như một bóng ma chui ra từ vực sâu địa ngục.
Đa Hân bất giác lùi lại một bước, ngay lập tức phản ứng, đưa tay ngăn ở trước người Tử Du.
Tử Du không thèm nhìn cô, lạnh lùng nói: "Tránh ra."
Đa Hân không nhượng bộ: "Bây giờ em muốn làm gì? Hưng sư vấn tội* sao? Em không muốn chị biết, chị đều biết rồi, em muốn hỏi tội thì hỏi chị trước đi."
(* Hưng sư vấn tội: nghĩa là phát động (dẫn) quân đội đến để lên án, hỏi tội đối phương.)
Tử Du nói: "Không liên quan gì đến chị."
Đa Hân: "Sao lại không liên quan đến chị? Tất cả mọi chuyện của em đều có liên quan đến chị." Cô cắn răng, dứt khoát nói không biết xấu hổ, "Mẹ em cũng là mẹ chị, chị không thể trơ mắt nhìn em bắt nạt mẹ chị."
Tử Du mặt không cảm xúc mà nói: "Mẹ chị không phải là Tỉnh Đào sao?"
Đa Hân: "... Có chuyện ngại nhiều mẹ sao? Chị còn có mẹ ruột nữa kìa."
Tử Du nhếch khóe miệng, một độ cong nhỏ bé, bị đánh bại bởi sự hài hước kỳ quặc không đúng lúc của Đa Hân.
Nàng nhắm mắt lại, nguôi giận, hồi lâu mới nói: "Khăn tắm."
Đa Hân nói: "Em không ngâm mình tiếp sao?"
Tử Du nhìn cô không một chút cảm xúc.
Đa Hân kéo khăn tắm xuống, quấn lấy Tử Du, lau người cho nàng, thay váy ngủ sạch sẽ.
Tử Du đi đến phòng khách, ngồi trên cửa sổ lồi nhìn cảnh đêm ở phía xa, những ngón tay buông thõng bên người cử động hai lần, cảm giác ngứa ngáy đã lâu không gặp trào dâng trong cổ họng.
"Có thuốc lá không?" Nàng hỏi Đa Hân.
Nơi này của cô làm sao có thuốc lá được? Vì vậy, Đa Hân lắc đầu, sau đó trong mắt hiện lên một sự khiếp sợ mãnh liệt.
Thuốc lá?
Tử Du nhìn thấu suy đoán của cô, khóe miệng gợi lên một nụ cười trào phúng: "Em hút thuốc, còn uống rượu nữa, chị rất thất vọng sao?"
Tử Du cho rằng mình sẽ sống một cuộc sống mới, tại sao?! Tại sao dường như luôn có người không quen nhìn nàng có một cuộc sống tốt đẹp, lại vạch trần những chuyện xưa xửa xừa xưa hết lần này đến lần khác, có ý nghĩa sao?
Nàng muốn nổi giận, muốn chất vấn, muốn hét to, nhưng đối tượng trước mặt nàng là Đa Hân, vì vậy nàng chỉ có thể nhắm lưỡi dao vào chính mình.
Nàng là một người không thể ưa nổi, còn lâu mới tốt đẹp như những gì Đa Hân tưởng tượng.
Người khác cho rằng nàng chuyên tâm học hành, xinh đẹp sáng sủa, là cao lĩnh chi hoa*. Chỉ có tự nàng biết nàng đã làm cho cuộc sống của mình rối loạn, nàng cũng thối nát trong vũng bùn. Hiện tại, nàng đã bò ra khỏi vũng bùn, không muốn chấp nhận việc Đa Hân đứng bên cạnh vũng bùn, nhìn nàng với ánh mắt áy náy.
(* Cao không thể chạm, xa không thể với.)
Điều đó không chỉ làm cho Đa Hân đau đớn mà còn khiến cho nàng khó xử.
"Không." Đa Hân đi tới ôm nàng.
Tử Du tránh khỏi vòng ôm của cô, rũ mi xuống: "Để em yên lặng một lúc."
Đa Hân vẫn nói: "Không."
Trên trán Tử Du hằn lên gân xanh, có một chút dấu hiệu tức giận, nàng nói: "Em chỉ muốn ở một mình để suy nghĩ về mọi việc, như vậy cũng không được sao?"
"Không." Dường như Đa Hân chỉ nói một từ này.
Cô không biết Tử Du sẽ suy nghĩ gì, nhưng cô biết rằng suy nghĩ của Tử Du sẽ không giống với suy nghĩ của cô.
Tử Du sắp xếp từ ngữ trong đầu, thừa dịp nàng đang suy nghĩ, Đa Hân nhanh tay lẹ mắt ôm chặt nàng vào trong ngực. Lần này, với tất cả sức mạnh của cô, Tử Du không thể thoát ra được. Nàng lập tức nổi giận, há miệng cắn vào bả vai của Đa Hân, hàm răng càng ngày càng chặt.
Chiếc áo thun mà Đa Hân mặc rất mỏng, Tử Du nếm được mùi máu tanh nhàn nhạt, tràn ngập trong khoang miệng. Nàng buông răng ra, vết thương ướt đẫm nước bọt, một vùng màu đỏ nhàn nhạt lan ra trên vai.
Tử Du hốt hoảng: "Em đi lấy thuốc cho chị." Nàng không nghĩ tới mình sẽ cắn mạnh như vậy.
"Không sao, không cần bôi thuốc vội." Đa Hân nhẹ nhàng ngăn nàng lại, trên mặt không có tức giận mà là một nụ cười thản nhiên, gương mặt càng thêm rạng rỡ dưới ánh trăng.
Tử Du từ bỏ phản kháng, mặc cho cô ôm lấy eo mình.
"Người khác đều cho rằng em hoàn hảo, nhưng nếu em muốn chị nói, em vẫn có khuyết điểm."
Tử Du có chút cam chịu, nói: "Em không có nói mình hoàn hảo, em có một đống khuyết điểm, không phải chị đã biết từ lâu rồi sao?"
"Khuyết điểm lớn nhất chính là theo đuổi sự hoàn hảo quá mức."
"..."
"Chúng ta đều là người bình thường, tại sao em luôn sợ hãi những chuyện không hay đó sẽ bị chị biết, chẳng lẽ khi biết rồi, chị sẽ thay đổi cái nhìn về em sao? Hay là em cho rằng sức chịu đựng trong lòng chị yếu ớt như vậy, can đảm chấp nhận sự thật cũng không có?"
"Không phải." Tử Du phản bác lại ngay lập tức, nhưng ánh mắt lại né tránh.
"Đó chính là cho rằng tình yêu của chị dành cho em sẽ bị trộn lẫn với những tình cảm khác, từ đó trở nên không thuần túy?"
Tử Du không lên tiếng, đây là một phần lý do, cũng là lý do mà Đa Hân nghĩ ra.
"Chị nói thật với em." Đa Hân nói, "Trong số những người đã theo đuổi chị suốt nhiều năm qua, có một người mà chị rất ấn tượng, rất giống em. Theo đuổi chị suốt một năm, cô ấy giúp chị bận rộn hơn rất nhiều, chị rất biết ơn cô ấy."
Tử Du đại khái đã đoán được người đó là ai, "niềm vui mới" của Đa Hân đã từng bị nàng hiểu lầm.
Đa Hân hơi nhíu mày, nghe thấy người khác đuổi theo cô, Tử Du lại không ghen sao? Cô tạm thời đè nén nghi hoặc, nói: "Tình cảm của con người có rất nhiều loại, tình yêu là tình yêu, biết ơn là biết ơn, áy náy là áy náy. Tình cảm của chị đối với em và đối với người khác khác nhau như thế nào, em không cảm nhận được sao?"
"Chị đừng có trộm xà đổi cột*." Tử Du ủ rũ nói, "Chị yêu em nhưng cũng có áy náy, lại không phải là áy náy đơn thuần, đừng tưởng là em không biết."
(* Từ gốc là Thâu lương hoán trụ - một trong ba mươi sáu kế: trộm xà đổi cột, phá hủy cơ sở của địch.)
Đa Hân giơ tay lên, búng ngón tay vào trán Tử Du.
"Tại sao chị lại đánh em?"
"Chị đánh em, ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê."
"Cái gì?" Tử Du khẽ giật mình.
"Biết được mấy năm trước chị gặp phải chuyện không hay, em có áy náy không?"
"Đương nhiên."
"Em tốt lắm." Đa Hân trừng mắt nhìn, gõ liên tiếp hai lần vào đầu Tử Du, nói: "Tình yêu của em dành cho chị không thuần túy!"
Tử Du: "..." Cái quái gì vậy?
Đa Hân lại sắp gõ nữa, Tử Du cảm thấy hai tay ôm đầu quá sợ hãi, nhanh trí nói: "Trên đầu em bị thương, chị còn đánh em."
"Đã hơn mười năm rồi, còn giả bộ với chị."
"Năm ngoái còn có một cái khác mà." Tử Du cứng cổ.
Đa Hân thu tay về, cười nói: "Em nhìn xem."
"Nhìn cái gì?"
"Chính em không coi trọng nó, nó cũng không phải là vấn đề gì lớn." Đa Hân xoa bóp đầu nàng, sau đó vén tóc mái ra nhìn vết thương trên thái dương của nàng, "Thật ra chị cũng cảm thấy không có vấn đề gì lớn."
Tử Du nghi hoặc: "Thật sao?"
"Giả." Đa Hân sờ vào một cách cẩn thận, hôn lên trên một cái, "Nhưng nếu chị thấy đó là chuyện lớn thì có thể quay ngược thời gian sao? Ông trời cũng không nghe lời chị."
"Chỉ có thể như vậy thôi." Đa Hân nhún vai.
"Tôi cảm giác chị đang nói hươu nói vượn với em." Tử Du bị Đa Hân thao túng liên tục, nhất thời không thể tìm ra mạch suy nghĩ cụ thể, nhưng nàng có thể rút ra điểm mấu chốt một cách rõ ràng.
"Cảm giác của em đúng rồi." Đa Hân cười, nói nhẹ vào tai nàng.
"Chị ——" Tử Du cạn lời, "Sao bây giờ chị lại biến thành như vậy?" Miệng lưỡi dẻo quẹo.
"Chị như vậy mới có thể xứng với em như này, có thể ở bên em dài lâu." Đa Hân không cảm thấy xấu hổ mà còn tự hào. Không phải lúc nào cô cũng bị Tử Du dắt mũi, trong một số chuyện, cô nên nắm giữ thế chủ động để tranh thủ thế chủ động, dù sao Tử Du đã "chịu đựng" thật vất vả.
Tử Du lại muốn cắn cô, nhìn thấy vết thương liền thu miệng lại, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi.
"Chị biết từ khi nào?" Tử Du hỏi ra, đồng thời trong lòng nàng đã có đáp án. Nàng nheo nheo mắt lại, lộ ra hơi thở nguy hiểm, "Thứ ba?"
Đa Hân gật gật đầu: "Chị xin nghỉ một ngày thứ ba, không có đi làm mà đến gặp mẹ em."
Những điểm kỳ lạ dường như được kết nối với nhau bằng một sợi dây.
Sắc mặt của Tử Du trở nên cực kỳ khó coi.
Quả nhiên vẫn có ảnh hưởng, hơn nữa còn ảnh hưởng rất lớn đến Đa Hân.
Đa Hân cúi đầu tìm tới bàn tay lạnh buốt của Tử Du, đan chặt mười ngón tay vào nhau, im lặng hồi lâu, nói: "Khi mới biết chuyện, chị rất không thể chấp nhận được sự thật. Chị đi lang thang khắp nơi bên ngoài cả một ngày, từ từ tiêu hóa sự thật này, không muốn quá thất thố ở trước mặt em, khiến cho em cảnh giác."
Tử Du im lặng lắng nghe, mặt mày đều rũ xuống, nếu không có hơi thở, suýt chút nữa tưởng nàng là người chết.
"Thật ra lúc đầu chị cũng nghĩ tới có nên giấu em hay không. Nếu em không muốn chị biết, chị sẽ giả vờ như không biết, cả hai chúng ta đều vui vẻ."
"Tại sao chị lại đổi ý?" Giọng nói của Tử Du tắc nghẽn.
"Chị quá ngu ngốc, em lại quá thông minh. Giấu được nhất thời, không giấu được cả đời."
Tử Du cười miễn cưỡng.
"Hơn nữa, một ngày chị không biết thì một ngày em nơm nớp lo sợ." Đa Hân đưa tay nâng gương mặt của Tử Du, làm cho nàng nhìn thẳng vào mắt mình, "Chị không muốn em cực khổ như vậy."
Hai giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt của Tử Du, Đa Hân dùng ngón tay cái lau đi, lòng bàn tay chạm vào nhiệt độ nóng hổi.
"Đừng tự mình gánh vác mọi thứ, chúng ta là..." Đa Hân bị mắc kẹt, nhẫn cầu hôn của cô vẫn chưa được đeo vào, bạn gái lại có vẻ quá nhẹ. Cô sửa lời: "Chúng ta sẽ đi chung một đời một kiếp, vẫn là câu nói kia, giấu được nhất thời, không giấu được cả đời. Dù chị có ngu ngốc đến mấy đi nữa, qua ba mươi bốn mươi năm, cũng có thể tìm ra bằng chứng từng chút từng chút một. Em cũng không muốn đến khi tóc đã bạc phơ, chị còn nằm trong ngực em mà khóc chứ."
Đa Hân cho nàng giọng nói và tình cảm dạt dào: "Oa, cái đồ quỷ này, 50 năm trước em cư nhiên tự sát, còn không nói cho chị biết, đáng gϊếŧ ngàn dao, lòng chị..." Đa Hân nói một cách nghiêm túc, "Ngộ nhỡ khi đó chị có bệnh tim, không chừng sẽ qua đời ngay, em đi đâu tìm chị đây."
"..." Tử Du nghiêm mặt nói, "Chị nói xui xẻo cái gì đó, phi nhanh lên."
Đa Hân quay đầu hướng xuống đất: "Phi, phi, phi."
Cô nhìn sắc mặt của Tử Du, đã không còn khó coi như vừa rồi nữa, tảng đá trong lòng cô khẽ rơi xuống.
Tử Du thở dài.
Đa Hân đoán rằng có lẽ nàng muốn nói chuyện, nên kiên nhẫn chờ đợi câu sau của nàng.
"Không hẳn là như vậy." Tử Du nói.
Đa Hân nghiêng nghiêng đầu: "Hả?"
Tử Du nói: "Trên đời này không có tình yêu nào hoàn toàn thuần túy, ngay cả chính em cũng không dám nói là em thuần túy mà yêu chị." Tình yêu của Tử Du một phần bắt nguồn từ sự chấp niệm, nàng biết rất rõ.
"Khi em không quay lại với chị, em thực sự không muốn những chuyện nhỏ nhặt này ảnh hưởng đến phán đoán của chị, bao gồm cả những lần chị không thể kìm nén được, xúc động chạy đến tìm em. Em đều dùng nhiều lý do để lấy cớ cho qua chuyện."
Suy đoán trước đó của Đa Hân đã trở thành sự thật, trong lòng nói: Quả nhiên là nàng cố ý.
Tử Du nói: "Sau này, chúng ta ở bên nhau, em chưa từng nghĩ tới việc chị sẽ biết những chuyện đó. Lần trước gặp dì Chu, em mới cảm thấy khủng hoảng, nguyên nhân chính mà em quyết định giấu chị là..."
Dừng lại trong một thời gian dài.
"Tại sao em không nói?" Đa Hân kỳ lạ hỏi.
Tử Du liếc nhìn cô một cái, sau đó nhanh chóng cúi đầu nói: "Chủ yếu là sợ chị không chịu nổi."
Đa Hân trợn mắt há mồm: "... Trong lòng em, chị là người yếu đuối như vậy sao?" Lúc trước, Đa Hân chỉ tùy tiện nói ra, không ngờ Tử Du lại thực sự nghĩ như vậy, tại sao chứ? Mình vẫn còn 18 tuổi sao?
Tử Du chột dạ, sờ sờ chóp mũi, vội vàng nói: "Bây giờ em mới biết là không phải."
Đa Hân khịt mũi, nói: "Tức chết chị rồi."
Dù sao hai người đã không gặp nhau quá nhiều năm, thiếu sự hiểu biết về nhau, cũng không muốn đi vào vết xe đổ, dẫn đến việc một người muốn giấu giếm, một người đào vào chỗ chết. Suy cho cùng, thời gian bên nhau vẫn còn quá ngắn.
Nếu cho hai người thêm vài năm, Tử Du có thể buông bỏ những lo lắng này mà lựa chọn thành thật thẳng thắn.
Nhưng Đa Hân không thể chờ đợi được, cô nhớ lại những ký ức trong quá khứ, những bài học trước đây, thanh gươm của Damocles* treo trên đầu buộc cô phải tìm ra sự thật càng sớm càng tốt, mới có thể để cho cô cảm thấy hoàn toàn an tâm.
(* "Thanh gươm của Damocles" là một thuật ngữ thường được người phương Tây sử dụng để chỉ một hiểm nguy hoặc một phán quyết đang cận kề.)
Đến bây giờ, là ngẫu nhiên, cũng là tất nhiên.
Tử Du nói: "Haizz."
Đa Hân: "Thở dài cái gì?"
Tử Du nói: "Biết vậy thì em sẽ tự nói cho chị biết, nhất định chị đã khóc trước mặt mẹ em, em còn không thể an ủi chị." Sau một vài giây, nàng nói: "Được rồi, chắc chắn em sẽ không tự nói ra, đều là mã hậu pháo*."
(* Mã hậu pháo - 马后炮: ví với hành động không kịp thời, chẳng giúp ích được gì.)
Đa Hân hừ lạnh một tiếng: "Em thực sự rất tự giác."
Tử Du biết rõ nàng đã chọc giận cô, cọ cọ vào gương mặt của cô để lấy lòng.
Đa Hân đặt cằm vào vai nàng, đột nhiên đưa ra một giả thiết hoang đường, nói: "Nếu như chị thật sự giống như năm mười tám tuổi thì sao?" Có lẽ hai người bọn họ sẽ rất khó để ở bên nhau thêm lần nữa? Một người tự ti và hèn nhát như mình, làm sao xứng với nàng?
Tử Du suy nghĩ một cách nghiêm túc, nói: "Em sẽ cẩn thận hơn, cẩn thận hơn nữa. Tỉnh Đào có thể làm cho chị trở nên như bây giờ, tại sao em không thể?" Dù thế nào đi nữa, nàng cũng sẽ không từ bỏ.
Đa Hân có chút cảm động, nhưng không muốn nói ra, nên cố ý xuyên tạc ý của nàng: "Em muốn làm mẹ chị sao?"
"Tại sao lại không chứ?" Tử Du nhướng mày, "Khi ở trên giường, không phải càng kích thích hơn sao? Con gái ngoan?"
Đa Hân không thể nhịn được cười.
Tử Du không quan tâm lắm, dự tính trước nói: "Sông có khúc, người có lúc*. Chúng ta cứ chờ xem."
(* 30 năm Hà Đông, 30 năm Hà Tây: đây là ngạn ngữ Trung Quốc, nói về con sông Hoàng Hà có chu kỳ 60 năm, cứ 30 năm đổi hướng một lần, nếu bên này là phía Tây, thì sau 30 năm, nó đổi thành hướng Đông. Ý nói sự đời thay đổi, chưa biết trước được điều gì. Câu này tương tự như câu "Sông có khúc, người có lúc".)
Đa Hân run run hai vai, cười thích thú. Tử Du ôm cô vào trong ngực, thân thể của nàng cũng run theo.
Tử Du nở một nụ cười đầy ẩn ý "Chị nhất định sẽ hối hận" từ một góc độ mà cô không nhìn thấy.
Làm loạn đủ rồi, Đa Hân bật đèn trong phòng khách, hâm nóng hai ly sữa, hai người ngồi xếp bằng đối diện nhau trên cửa sổ lồi. Đa Hân cụng ly với nàng, hỏi một cách hứng thú: "Em học hút thuốc từ khi nào?"
Ánh mắt của Tử Du phức tạp, nàng phát hiện rằng bản mở rộng mang tên "Đa Hân" được cập nhật liên tục. Đa Hân thực sự rất có hứng thú với cuộc sống tương đối nổi loạn này. Cho dù đó là Tỉnh Nam 419 chuyên nghiệp, hay là mình hút thuốc uống rượu... Không phải uốn, nhưng Đa Hân cũng muốn nhuộm.
Lần này, Tử Du không né tránh nữa, nhớ lại qua loa một chút: "Chừng 20 tuổi, không nhớ rõ."
"Em bỏ từ khi nào?" Khi Tử Du mất trí nhớ, ở cùng với cô mấy tháng, và hiện tại lại ở chung một khoảng thời gian, Đa Hân đều không ngửi thấy mùi thuốc lá, vậy nhất định là bỏ rồi.
"Trước khi về nước vào mùa hè năm ngoái."
"Há miệng."
"Hả?"
"Mở miệng ra." Đa Hân thúc giục nàng.
Tử Du mở miệng, cảm thấy mình giống như một con lừa đang bị xem răng*.
(* Xem răng của súc vật bao nhiêu thì có thể biết được tuổi của súc vật.)
Đa Hân đành phải lấy đèn pin soi từng cái một, thật lâu sau, mới cho nàng khép miệng lại, khóe môi nở một nụ cười: "Ai, răng của em không có bị ố vàng."
Tử Du: "..."
Thật quá đáng!
Tử Du không nhịn được, nói lớn tiếng: "Em rất chú ý vệ sinh răng miệng! Hơn nữa, em không phải là kẻ nghiện thuốc! Hút thuốc cả ngày!" Mặc dù cũng gần giống như kẻ nghiện thuốc, tâm trạng không tốt sẽ hút một điếu, nhưng nàng vẫn thích cái đẹp, sao có thể để cho răng ố vàng được.
Đa Hân cười nói: "Đừng nóng nảy, đừng nóng nảy, chị chỉ tò mò thôi."
Tử Du tiếp tục lớn tiếng: "Sao chị không tò mò về người khác đi!"
Đa Hân nói một cách ngạc nhiên: "Tại sao chị lại đi tò mò về người khác. Thấy người khác hút thuốc, chị ghét bỏ muốn chết."
Tử Du hài lòng với giọng điệu tự nhiên của cô, ngạo kiều hừ một tiếng: "Em hút thuốc, chị cũng ghét bỏ giống như vậy." Trước đây ở trường trung học, có học sinh nam trốn trong nhà vệ sinh hoặc những lối đi hẹp không ai nhìn thấy để hút thuốc. Khi nhìn thấy, Đa Hân đều kéo nàng đi ra xa, cô sẽ nhíu mày thành hình chữ "xuyên" khi ngửi thấy mùi khói thuốc.
"Vậy bây giờ em đã cai thuốc chưa? Cai thuốc lá có khó không?"
"Nói nhảm."
"Cai như thế nào? Dùng thuốc lá điện tử sao? Hay là ăn kẹo để chuyển hướng sự chú ý?"
Cô chưa bao giờ nghe những điều này của Tử Du, thật hiếm khi Tử Du cuối cùng cũng sẵn sàng nói ra. Ngay cả khi Tử Du mất kiên nhẫn hoặc thậm chí tức giận vì câu hỏi ngu ngốc của cô, ngay cả khi những chuyện này không những không thú vị, mà còn buồn tẻ đến nhàm chán, Đa Hân vẫn cảm thấy vô cùng thú vị.
Bây giờ cô giống như một miếng bọt biển khô, háo hức hấp thu hơi nước, mà hơi nước này chỉ có Tử Du mới có thể cho cô.
"Đều là những thứ trị ngọn không trị gốc. Muốn từ bỏ, chỉ có thể dựa vào ý chí." Vì một số chuyện, Tử Du quyết định tạm thời liều một lần, trong hai tuần chuẩn bị về nước, dựa vào ý chí đáng kinh ngạc để cai thuốc lá, sau đó cũng không hút lại nữa.
"Ban đầu có phải rất khó chịu hay không?"
"Đương nhiên, chị hút thử đi là biết."
"..."
"Em đùa thôi, nếu như chị dám hút thuốc, em sẽ đánh gãy chân chị."
"Em hút mà chị cũng không có đánh gãy chân em." Đa Hân vui vẻ nói.
"Nếu chị tận mắt nhìn thấy em hút thuốc, em đưa chân cho chị, tùy chị đánh gãy. Một cái hay hai cái, tùy chị chọn."
"Khi dễ chị không thể vượt qua sao?"
"Đúng vậy, đúng vậy, không được sao?"
"Được."
...
"Còn chuyện uống rượu là như thế nào? Em không biết mình uống say rồi sẽ phát điên sao? Động một chút là xé quần áo của người khác."
"Em thật sự không biết, chị không có nói cho em biết mà!"
"Quần áo của chị đều bị em xé rách, trong lòng em không có chút ấn tượng nào sao?"
"Không có!"
"Lần sau em uống rượu đi, em sẽ quay lại cho em!"
"Quay lại thì quay lại!"
...
"Em có một người bạn ở nước ngoài, tên ngốc to xác, có một lần cậu ta..." Giọng nói của Tử Du nhỏ dần đi, hơi thở đều đều rồi ngủ thiếp đi trong ngực Đa Hân.
Đa Hân đưa một tay đỡ nàng, cố gắng giữ Tử Du nhẹ nhàng hết mức, giẫm chân lên mặt đất trước cửa sổ lồi, rồi mới xoay người ôm lấy đầu gối của Tử Du bằng tay kia, nhẹ nhàng bế nàng lên.
Tử Du chưa ngủ say, mở hé mắt ngay khi được bế lên không trung, còn buồn ngủ nói: "Em vừa... nói đến đâu rồi?" Đầu lưỡi của nàng gần như thắt lại, rất buồn ngủ.
"Nói đến em yêu chị."
"Chiếm tiện nghi của em." Tử Du cười hừ hừ, "Em không có nói."
"Vậy em có yêu chị không?"
"Yêu." Tử Du nhắm mắt lại, khóe môi cười tươi.
"Ngủ đi." Đa Hân đặt nàng lên giường, cúi người hôn lên trán nàng một cái.
Cúi đầu nhìn xuống, mỉm cười.
Tử Du tự động bĩu môi.
Đa Hân lại hôn lên môi nàng một lần nữa, thì thầm: "Ngủ ngon."
"Ngủ ngon." Tử Du nghiêng người, mò mẫm chỗ trống bên cạnh. Đa Hân tắt đèn nhanh như chớp, rồi nằm xuống bên cạnh nàng, Tử Du thuần thục tiến vào trong ngực cô, hô hấp đều đều.
Cảm giác ngọt ngào.
Sáng hôm sau, đồng hồ báo thức còn chưa reo, Đa Hân đã thức dậy. Tử Du còn dậy sớm hơn cô, không một mảnh vải mà nằm trong ngực cô.
Màn cửa dày dặn không có kẽ hở, nhưng từ khe hở bên dưới có thể nhìn thấy bình minh. Đa Hân nhéo nhéo ấn đường, cảm nhận được làn da mịn màng dưới tay, khẽ giật mình. Tối qua không phải Tử Du mặc váy ngủ đi ngủ sao? Tại sao khi tỉnh dậy... cô nhìn lại mình, áo thun cũng không cánh mà bay.
"..." Cô chớp chớp mắt, chấp nhận hiện thực, hôm qua cái gì cũng đã nhìn thấy rồi, bây giờ còn thẹn thùng gì nữa.
"Mấy giờ rồi?" Cô hỏi Tử Du, giọng nói mang theo sự lười biếng đặc trưng sau khi thức dậy.
"Mới 6 giờ rưỡi."
"Em dậy sớm vậy?"
"Không dậy nổi."
"Ngủ tiếp hả?"
"Không ngủ."
Tử Du chuyển từ tư thế nằm sang nằm sấp, may mà nàng cũng không nặng, nằm trên người Đa Hân, Đa Hân cũng không có cảm giác gì cả. Cô đưa hai tay giữ chặt nàng để nàng không bị rơi xuống.
Tử Du liếm môi, như có ý riêng mà hỏi: "Chị có buồn ngủ không?"
"Không buồn ngủ." Hôm nay xem như Đa Hân tự nhiên tỉnh dậy.
Tử Du nở một nụ cười yên tâm, đưa ngón tay nhéo nhéo vành tai trắng như ngọc của cô, nhìn thẳng vào cô, nói: "Em muốn." Nàng đã tỉnh dậy từ lâu, chờ tới bây giờ, không có đánh thức Đa Hân đã là nhân từ rồi.
Dù có chuẩn bị tâm lý, Đa Hân vẫn không tránh khỏi bị nàng làm cho kinh ngạc.
Tử Du nhướng mày lên, nói: "Chị không được sao?"
Đa Hân: "..."
Cái này sao có thể không được?!
Đừng nói cô làm được, dù cô không được, cũng phải được!
"Em còn nói chị không được hay không?" Mồ hôi từ trên trán của Đa Hân chảy xuống, đọng lại ở đuôi chân mày một lúc, Đa Hân nghiêng đầu xuống, nhỏ giọt trên chóp mũi Tử Du.
"Không nói." Tử Du dùng giọng nói nghẹn ngào rất nhỏ để trả lời cô.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top