Chương 65: Đi cùng em
Trương Hàn Hạ: "Tôi nghe người trong công ty nói em và bạn gái của em yêu nhau đã mười năm rồi?"
Đa Hân: "..."
Đa Hân tin chắc rằng tất cả những gì cô nói ra khỏi miệng chỉ có một câu "Sao em biết chị có bạn gái", nửa câu đầu của câu nói đó cũng không phải câu khẳng định, mà là câu nghi vấn, trọng điểm nghi vấn cũng không phải ở chỗ "có bạn gái", mà là tại chỗ "sao em biết". Ai biết được em gái Corgi lại thốt ra câu "Chị thừa nhận" đưa cô vào vực sâu "Vạn kiếp bất phục".
Đa Hân còn có thể nói gì với Trương Hàn Hạ? Nói tôi không phải, tôi không có sao? Nhưng đúng là không bao lâu nữa cô và Tử Du sẽ ở bên nhau, cộng với thời gian chia tay mười năm ở giữa, đã kéo dài mười một năm.
Dù sao cũng vừa mới ngầm thừa nhận với trưởng phòng kế hoạch, búa thật đều đi ra từ chỗ mình, thêm một người Trương Hàn Hạ cũng không sao, vì vậy Đa Hân nghiến răng nghiến lợi gật gật đầu lần nữa.
Trương Hàn Hạ nói: "Không đúng, lúc mới đến công ty, không phải em nói tôi em độc thân sao?"
Đa Hân ngượng ngùng cười cười, đáp: "Ở bên nhau lâu như vậy, không thể tránh khỏi cãi vã, chia chia hợp hợp, đã làm hòa cách đây không lâu."
"Thì ra là như thế." Trương Hàn Hạ hiểu rõ, nhìn cô hai giây rồi cười nói: "Tôi rất ghen tị với em, có bạn gái lâu như vậy."
Đa Hân nói: "Chị cũng sẽ có."
Trương Hàn Hạ khoát tay cười trừ.
"Được rồi, em có thể quay trở lại làm việc. Khi nào em kết hôn, nhớ mời tôi uống rượu mừng."
"Nhất định."
Đa Hân trở lại văn phòng, em gái Corgi vùi mình ở vị trí làm việc như đà điểu, không dám ngẩng đầu lên. Đa Hân dùng ánh mắt cứa vào tim cô ấy thiên đao vạn quả*, thở ra một cách nặng nề.
(* Chém ngàn vạn nhát đao, băm thành trăm mảnh.)
Việc đã đến nước này, chỉ có thể như vậy thôi.
Người trong công ty chỉ náo nhiệt mới mẻ mấy ngày, chỉ cần chờ hai ngày trôi qua là được.
Bị chuyện tin đồn quấy rầy một trận, Đa Hân luôn cảm thấy mình mơ hồ quên mất điều gì đó. Sau hai giờ làm việc, khi xoa bóp phần gáy, cô mới nhớ ra thông báo xác nhận của Tử Du vẫn chưa được xác nhận.
Không biết có phải vì bị đồng nghiệp cưỡng ép đóng dấu "bạn gái" hay không, mà Đa Hân đột nhiên không còn bối rối về việc thêm bạn WeChat nữa. Dù sao, cô chắc chắn sẽ xác nhận trước khi thông báo này hết hạn, xác nhận trễ chi bằng xác nhận sớm, còn có thể tiết kiệm một chút chi phí nhắn tin.
[Thông báo hệ thống: Bạn và Thùy Ký Cẩm Thư đã trở thành bạn bè, hãy nói lời chào]
Đa Hân nhìn chằm chằm vào hàng chữ kia, chọn chọn lựa lựa trong gói biểu tượng cảm xúc, nhưng cuối cùng cũng không gửi gì.
Tử Du đang ở trong lớp, nàng lên lớp sẽ chuyển điện thoại sang chế độ im lặng.
Hôm nay, nàng đã đợi gần hết ngày, nhưng không đợi được Đa Hân xác nhận, nàng cũng không vội, theo tính cách của Đa Hân, có lẽ cần hai ngày nữa mới xác nhận. Ai ngờ vừa mới trở lại văn phòng mở điện thoại ra, nàng liền thu hoạch được niềm vui lớn bất ngờ.
Nữ giáo viên đối diện với Tử Du ngẩng đầu nhìn nàng lần thứ ba, vẻ mặt khó diễn tả.
Từ khi cô Chu yêu đương, cả người đều không bình thường, động vào điện thoại một chút đã cười ngây ngô, hôm nay lại càng khoa trương hơn, cười đến mức úp sấp trên mặt bàn, không biết bạn trai nàng nói cái gì với nàng.
Nếu nữ giáo viên biết Tử Du đang cười ngây ngô trước thông báo hệ thống, đoán chừng cô ấy có thể cạy mở hộp sọ của Tử Du ra để nhìn xem bên trong có cấu tạo kỳ lạ nào.
Cơ mặt của Tử Du đều hơi cứng lại vì nụ cười, hai chân nàng chạm xuống đất, kéo ghế làm việc lui về sau một chút. Nàng dùng camera điện thoại chụp ảnh bàn làm việc của mình, gửi cho Đa Hân với dòng chữ: [Văn phòng làm việc của em]
Bởi vì nhu cầu công việc nên Đa Hân đăng nhập WeChat bằng phiên bản web trên máy tính, khi có tin nhắn đến thì cửa sổ sáng lên, cô bấm vào xem thì giật mình, nhanh chóng gõ trả lời: [Chị đang bận]
Tử Du: [Được rồi, chờ chị làm xong rồi nói chuyện]
Đa Hân xuất thần nhìn vào giao diện trò chuyện.
Thêm WeChat thật là không tốt, tin nhắn nằm ở đó, mở ra là có thể nhìn thấy ngay, Tử Du trả lời một câu như vậy, dù Đa Hân có bận đến mức nào thì cuối cùng cũng trả lời nàng. Nó không giống như tin nhắn văn bản, có thể không cần dùng đến, muốn trả lời khi nào thì trả lời khi ấy, cũng không cần nghĩ đến việc phải trả lời.
Đa Hân lại nhìn chằm chằm vào chữ "Chờ", đau đầu rên rỉ nghiến răng, không thể nào giả vờ như không nhìn thấy.
Đa Hân cân nhắc trả lời: [Có lẽ chị lại phải tăng ca]
Tử Du: [Em biết rồi]
Tử Du: [Hôm nay chị muốn ngủ ở công ty sao?]
Đa Hân: [Không cần, chị có thể về nhà trước 9 giờ tối]
Tử Du: [Lúc trước chị đến trường học của bọn em để tuyển dụng, chị không hài lòng với ứng viên nào sao? Không phải nói nhóm dự án của chị không đủ nhân sự sao, nếu thêm hai người nữa, có thể dễ dàng hơn một chút]
Đa Hân: [HR chưa có thông báo về cuộc phỏng vấn]
Tử Du: [Có phải chị sẽ tự mình phỏng vấn không]
Đa Hân: [Nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì đúng như vậy]
...
Trò chuyện qua WeChat, phản hồi rất nhanh chóng, kịp thời. Bất tri bất giác, Đa Hân đã trò chuyện với Tử Du được một rổ tin nhắn. Nếu không phải Tử Du chủ động kết thúc chủ đề, nói: "Chị vội thì cứ đi đi, khi nào rảnh lại nói chuyện tiếp", Đa Hân có lẽ sẽ "không làm việc đàng hoàng" mà tiếp tục trò chuyện.
Thật đáng sợ.
Đa Hân kéo lịch sử trò chuyện từ trên xuống dưới, lại khiếp sợ trong lòng mà cảm thán một tiếng.
Thật đáng sợ.
Sau đó, cô đưa mắt nhìn xung quanh, không ai để ý đến cô, mới cúi đầu xuống, đưa tay che mặt lại rồi yên lặng cười lên.
5 giờ rưỡi, Tử Du lại gửi cho cô một tin nhắn: [Em tan làm rồi]
Đa Hân nhìn thấy nhưng không có trả lời, sợ lại trả lời không dứt nữa.
Tử Du đi siêu thị một chuyến, vừa đi dạo vừa dùng điện thoại chụp ảnh. Nàng mua con cá, chụp một tấm, mua trái cây, chụp một cái, còn có đồ ăn vặt, cũng chụp một tấm, đều lưu tất cả trong điện thoại. Nếu như buổi tối về nhà, Đa Hân rảnh rỗi, nàng sẽ gửi cho Đa Hân để từ từ trò chuyện, nếu không rảnh thì thôi.
Sau khi nấu ăn, nàng có một ý tưởng mới.
Nàng chụp ảnh các món ăn trên bàn, chia sẻ vào vòng bạn bè của mình, chọn chỉ Đa Hân có thể xem, đăng lên.
Như vậy thì Đa Hân không có thời gian để trò chuyện với nàng, cũng có thể biết nàng đã làm những gì.
Đa Hân tăng ca như thường lệ, văn phòng sáng đèn, 7 giờ rưỡi, em gái Corgi đứng dậy, hét lên: "Tôi sắp chết đói rồi, tôi xuống nhà ăn dưới lầu ăn cơm, mọi người có ai đi với tôi không?"
Thưa thớt giơ cả hai tay lên, nói một cách yếu ớt: "Tôi."
"Còn có tôi."
Em gái Corgi quay đầu lại: "Lão đại, chị có đi không?"
Đa Hân chăm chú nhìn vào máy tính, không dời tầm mắt: "Chị không đi, mang lên giúp chị phần cơm và trái cây."
Em gái Corgi: "Vâng."
Đa Hân đợi đến bữa tối, tạm thời khóa máy tính nghỉ ngơi một lúc, vừa ăn cơm vừa mở hộp thoại WeChat với Tử Du, gõ vài chữ trên bàn phím rồi xóa đi. Cô dùng ngón tay chọc chọc một chút vào ảnh đại điện của Tử Du, nhìn thấy cập nhật mới trong vòng bạn bè, liền ấn vào.
[Bữa tối [mặt cười] [hình ảnh] [hình ảnh] [hình ảnh] [hình ảnh]]
Tất cả đều chụp rất đẹp, bộ lọc ánh sáng dịu mắt, có một tấm chụp chén đũa, Tử Du cầm đũa trong tay.
Đa Hân bật cười.
Thích vòng bạn bè này.
Suy nghĩ một lúc, rồi bình luận một câu: [Còn chị ăn cơm ở nhà ăn công ty [tội nghiệp]]
Vừa thoát ra ngoài, vòng bạn bè xuất hiện "1" nổi bật, Đa Hân nghi ngờ ấn vào.
Tử Du trả lời bình luận của cô: [Nếu chị muốn ăn, em sẽ đến đưa cơm cho chị, ngày nào em cũng tan làm rất sớm]
Đa Hân: "!!!"
Gần đây, chắc chắn Tử Du bị trúng tà!
Nếu không thì sao có thể hết lần này đến lần khác bất thường như vậy.
Cô không dám trả lời nữa, nếu cứ tiếp tục như thế, chẳng mấy chốc Tử Du sẽ đưa mình lên giường của nàng? Đa Hân nghĩ một cách kinh khủng.
Tử Du lật cuốn sách đang đọc dở trên tay, đặt lên bàn sách, đứng dậy đi ra ngoài rót nước. Khi trở về, nàng mở điện thoại ra nhìn, Đa Hân vẫn chưa bao giờ trả lời bình luận của nàng, bị mình dọa sợ rồi sao?
Có phải mình hơi lỗ mãng rồi hay không?
Tử Du nghĩ lại chính mình.
Nàng cắn môi cười, hình như là có một chút.
Vậy hôm nay tạm thời nên an phận một chút.
Tử Du an phận không có chủ động gửi tin nhắn cho Đa Hân. Nàng đợi đến 11 giờ rưỡi đêm hôm đó, Đa Hân gửi cho nàng lời chúc ngủ ngon, Tử Du đợi vài phút rồi mới trả lời chúc ngủ ngon.
Có WeChat rồi, việc gặp gỡ của hai người không quá phiền phức. Tử Du thường hỏi trước một ngày rằng buổi sáng Đa Hân có đến quán cà phê hay không, nếu Đa Hân rảnh sẽ trả lời đi, nếu bận sẽ nói không có thời gian, cơ bản duy trì tần suất hai ba ngày gặp nhau một lần.
Đa Hân đã biết tại sao lại truyền ra thông tin mười năm rồi, một số đồng nghiệp trong công ty theo dõi cô trên Weibo đã nhìn thấy những bức tranh của cô có gắn hashtag "Mười năm". Họ tự tưởng tượng ra tình yêu kéo dài mười năm, đánh bậy đánh bạ nhưng lại trúng thật rồi.
Vào tháng 4, Tử Du, với tư cách là giáo viên trẻ tuổi nồng cốt của Đại học Lâm Thành, đi một chuyến giao lưu học tập ở thành phố N trong vòng nửa tháng. Trong lúc đó, nàng cũng đi du lịch với đồng nghiệp ở gần đó, chia sẻ một vòng bạn bè chỉ Đa Hân có thể xem được.
Là một vùng sông nước ở Giang Nam, cầu nhỏ nước chảy, một nhánh hoa đào nhô nghiêng ra từ bên trong. Tử Du cố ý mặc một bộ sườn xám màu xanh lá cây, dáng người uyển chuyển thướt tha, dựa vào cửa nhìn lại.
Với dòng chữ: [Giang Nam vô sở hữu, Liêu tặng nhất chi xuân.*]
(* Hai câu thơ trong bài thơ "Tặng Phạm Diệp" của nhà thơ Lục Khải:
Chiết mai phùng dịch sứ,
Ký dữ Lũng Đầu nhân.
Giang Nam vô sở hữu,
Liêu tặng nhất chi xuân.
Dịch nghĩa:
Bẻ cành mai gặp sứ giả,
Gửi cho người ở Lũng Đầu.
Ở Giang Nam không có,
Tạm gửi tặng một nhành xuân.
Đa Hân lưu bức ảnh lại làm hình nền điện thoại, mím môi quay đầu "đại công vô tư" gửi WeChat cho Tử Du: [Bức ảnh đăng trong vòng bạn bè của em hôm nay không thích hợp lắm]
Tử Du biết mà còn hỏi: [Không thích hợp chỗ nào?]
Đa Hân nói không liên quan nhau: "Nếu không có watermark, sẽ có người lấy cắp bức ảnh rồi đăng lên mạng. Đến lúc đó, sẽ có người còn dùng ảnh của em làm ảnh đại diện, tự nhiên em trở thành người nổi tiếng trên mạng, chuyện này rất rắc rối] Càng nói càng trở nên nghiêm trọng hơn.
Trong lòng Tử Du tự nhủ, em chỉ để dành cho chị lưu thôi.
Ngoài ra, watermark có thể ngăn người khác lấy cắp hình ảnh sao? Nổi tiếng cũng không phải dễ làm như vậy, nói em bị chú ý, còn không bằng Tỉnh Đào bị chú ý, còn thiếu ảnh chụp của chị sao.
Tử Du trả lời: [Đã xóa]
Đa Hân: [Ừm]
Hai người đồng thời nhìn vào điện thoại rồi cười lên.
Ngày mà Tử Du trở về từ thành phố N, đúng lúc là một ngày cuối tuần. Tối ngày hôm trước, Tử Du vô tình hay cố ý có nhắc đến chuyện đó, nói ngồi chuyến xe nào, mấy giờ mấy phút đến trạm, Đa Hân chủ động nói: "Chị đi đón em nhé, chị không cần đi làm, đúng lúc có thể mời em một bữa."
Tử Du giả vờ dè dặt, nói: "Hả? Nhưng các giáo viên khác cũng ngồi cùng một chuyến xe với em, em bỏ họ đi một mình có thích hợp không?"
Đa Hân nói: "Bọn họ cũng có người nhà đến đón, em hao tâm như vậy làm gì?"
Người nhà.
Tử Du nói "Ồ" một tiếng, thăm dò cô nói: "Vậy bây giờ chị là người nào của em?"
Đa Hân không lên tiếng.
Tử Du cầm lấy điện thoại, nhìn lên trần nhà, đang suy nghĩ tìm cách chuyển chủ đề, Đa Hân đột nhiên lên tiếng, như muỗi vo ve: "Là..."
Tâm tình của Tử Du treo lơ lửng theo: "Hả?"
Đa Hân ấp úng: "Tương lai..." Cô nói những chữ cuối cùng rất mơ hồ, nhưng Tử Du cảm giác được cô nói là bạn gái.
Tử Du suy đoán nói: "Bạn gái?"
Đa Hân hơi nói lắp: "Không không không, còn chưa phải."
Tử Du nói một cách đầy ẩn ý: "Tương lai sẽ là? Sẽ sớm là?"
Đa Hân lại không lên tiếng.
Tử Du buồn cười nói: "Được rồi, không trêu chọc chị nữa, ngày mai chị tới nhà ga đón em nhé."
Đa Hân trầm thấp nói: "Ừ."
Tử Du nói: "Em đi tắm."
Đa Hân nói: "Em đi đi." Rõ ràng là thở phào nhẹ nhõm.
Tử Du chớp mắt, xấu xa mà cong cong khóe môi: "Có thể cúp điện thoại được không?"
Đa Hân nghe không hiểu, mờ mịt "Hả?" một tiếng.
Tử Du nói: "Chị nghe em tắm đi, chúng ta sẽ trò chuyện với nhau."
Bên kia đột ngột không có bất kỳ âm thanh nào, sau đó là tiếng máy bận tút tút tút liên tục.
Tử Du cười to.
Đa Hân vùi mặt vào trong gối, từ cổ đến mang tai, cả khuôn mặt đỏ bừng như cua hấp. Làm sao bây giờ Tử Du có thể không biết xấu hổ như vậy? Nàng có nhận ra rằng hai người hoàn toàn không phải là bạn gái của nhau hay không? Cho dù là như vậy, cũng không thể như vậy, như vậy không kiêng nể gì cả? Ngộ nhỡ cách âm của khách sạn không tốt thì sao? Ngộ nhỡ, ngộ nhỡ...
Đa Hân không nghĩ được nữa, trong đầu chỉ còn lại Tử Du cho cô nghe âm thanh nàng tắm rửa, điều đáng xấu hổ hơn nữa là sau khi cúp máy xong, cô phát hiện ra mình có chút hối hận.
Đa Hân cảm thấy mình là một người không mấy mặn mà với chuyện chăn gối, chỉ có Tử Du vĩnh viễn loạn thất bát tao đầy trong đầu. Từ khi trưởng thành, nàng vẫn luôn đếm trên đầu ngón tay chờ đợi qua ngày sinh nhật mười tám tuổi của Đa Hân, đến đêm đó liền không kịp chờ đợi. Khi đó đang là năm lớp 12 căng thẳng, Tử Du bận rộn chuẩn bị hồ sơ, còn Đa Hân bận rộn với nhiệm vụ học tập, lúc này mà Tử Du vẫn có thể tận dụng mọi thứ vắt ra thời gian, lấy tên gọi đẹp là thư giãn.
Hiện tại thì càng không cần nói đến, nàng miệng lưỡi dẻo quẹo*, ánh mắt chuyển động mập mờ một chút thôi, Đa Hân đã phải về phòng làm việc chép kinh. Tử Du trở lại chưa đến một năm, Đa Hân đã chép được mấy quyển kinh lớn.
(* 满嘴跑火车: mô tả một người giỏi ăn nói, có tài hùng biện.)
Sau khi tắm xong, Tử Du còn đến quấy rầy cô: [Chị đã ngủ chưa?]
Đa Hân không muốn nói chuyện với nàng: [Chị ngủ]
Tử Du: [Được rồi, ngày mai nhớ đến đón em nhé]
Đa Hân thật sự muốn hờn dỗi trả lời nàng câu không đi, nhưng vẫn là thành thành thật thật gửi đi: [Ừm]
2 giờ chiều ngày hôm sau, Đa Hân đón Tử Du tại ga phía Đông của Lâm Thành. Tử Du đi bên cạnh một đám người, cười cười nói nói.
Tử Du nhìn thấy Đa Hân, khuôn mặt rõ ràng rạng rỡ hẳn lên, thì thầm vài câu gì đó với người bên cạnh. Có hai giáo viên vẻ ngoài trẻ tuổi nhìn sang theo hướng nhìn của Tử Du, rõ ràng lộ ra vẻ mặt thất vọng.
Đa Hân: "???" Là đang nhìn cô sao?
Cô sờ sờ mặt mình, thậm chí còn tưởng rằng có thứ gì đó dơ bẩn trên mặt.
Giáo viên trẻ chậc một tiếng, nói một cách tiếc nuối: "Tôi cứ tưởng là bạn trai của cô đến đây đón cô, nhưng kết quả lại không phải."
Một giáo viên trẻ khác cũng phụ họa: "Đúng vậy, nghe XX nói bạn trai của cô cao ráo – giàu có – đẹp trai. Khi nào cô cho chúng tôi gặp một chút đây?"
Tử Du tự nhủ trong lòng: Cái gì mà cao ráo – giàu có – đẹp trai, là trắng trẻo – giàu có – xinh đẹp, mấy người đã thấy rồi.
"Sau này sẽ có cơ hội." Tử Du cười nói, không nói nhiều với bọn họ, mà đi mấy bước tới quẹt thẻ căn cước rồi đi ra từ lối ra. Sau khi bước ra ngoài, nàng trực tiếp chạy, khi Đa Hân còn chưa kịp phản ứng, Tử Du đã trực tiếp nhào vào trong ngực cô.
Đa Hân trố mắt, phản xạ có điều kiện giơ tay lên, một tay ôm lấy lưng của nàng.
Tử Du ôm cô rất chặt, áp má vào cổ cô cọ tới cọ lui, giống như chú chó con lang thang bên ngoài nhiều ngày, cuối cùng cũng nhìn thấy chủ nhân. Nàng không di chuyển cho đến khi cọ đủ, thì thầm làm nũng nói: "Em rất nhớ chị."
Một lúc lâu sau, Đa Hân nói: "... Ừm."
Chị cũng nhớ em.
Cô bổ sung ở trong lòng.
Tử Du tham luyến vòng tay ấm áp của cô, đứng bất động. Đa Hân hơi nóng, không biết là do cái ôm quá chặt hay là hơi nóng mà Tử Du thả vào cổ cô. Ngoài ra, không biết có phải là ảo giác của cô hay không, cô cảm thấy đôi môi của Tử Du đang cọ xát vào da thịt mình như có như không, giống như một nụ hôn, hướng đến nơi nào nơi đó đều nóng dần lên, nóng hổi.
Hai bên mũi của Đa Hân có những hạt mồ hôi tinh mịn túa ra, trong lòng cũng nóng ran lên.
Cô hít một hơi thật sâu, đẩy Tử Du ra, đưa một tay cầm lấy tay cầm vali của nàng, mất tự nhiên mở mắt ra, nhìn thẳng nàng hỏi: "Em muốn ăn ở đâu?"
Tử Du đi về phía trước theo bước chân của cô, liếm đôi môi khô khốc nói: "Chị quyết định đi, em lười động não."
Đa Hân nói: "Được rồi, chị sẽ tùy tiện tìm một nơi."
Hai người cách nhau một khoảng cách vừa đủ một người, là vừa rồi Đa Hân cố tình cách ra sau khi đẩy nàng ra. Tử Du cúi đầu, nhìn gạch lát sàn bóng đến mức có thể soi gương, ước chừng khoảng cách giữa hai người bọn họ, di chuyển chậm rãi.
Đa Hân làm sao không nhận ra động tác của nàng, nhưng cô để cho Tử Du kéo gần khoảng cách giữa hai người chỉ còn bằng hai nắm đấm, sau đó Tử Du di chuyển sang trái, cô liền di chuyển sang trái, luôn duy trì khoảng cách này từ đầu đến cuối.
Tử Du: "..."
Tử Du liên tục kiểm tra giới hạn cuối cùng của Đa Hân và lại lần nữa nhận được một cảnh cáo không đau không ngứa.
Sở dĩ nói không đau không ngứa là bởi vì trên đường ra khỏi nhà ga, đến bãi đỗ xe, Đa Hân để mặc nàng nhích lại gần mình, vai áp sát vai, hai mu bàn tay thỉnh thoảng chạm vào nhau, không thể phân biệt được là vô tình hay cố ý.
Quên mất là lần thứ mấy chạm vào nhau, hai người đều không nhúc nhích, chân bước đi, mu bàn tay lại vững vàng dán vào nhau.
Tử Du hơi duỗi ngón tay ra, ánh mắt liếc nhìn sắc mặt của Đa Hân, ý nghĩ trong lòng ngo ngoe rục rịch.
Đa Hân nhìn chằm chằm vào thùng rác màu xanh lá cây trong góc, nghe thấy trong l*иg ngực của mình ——
Thình thịch —— Thình thịch ——
Từng tiếng từng tiếng.
Nhấc chân băng qua một gờ giảm tốc, Tử Du mang giày cao gót, không đi vững được, thân người lung lay không ổn định.
"Cẩn thận." Đa Hân đưa bàn tay tới theo bản năng, nắm chặt lấy tay Tử Du. Không cách một lớp vải, cũng không phải cổ tay, mà lòng bàn tay tiếp xúc nhau, da thịt mềm mại, một bên ấm áp, một bên lạnh lẽo.
"Cảm ơn." Trái tim của Tử Du đột nhiên run lên, nàng ngẩng đầu lên nói.
Tay nhân cơ hội khóa chặt tay của Đa Hân, không buông ra nữa.
Đa Hân ho nhẹ một tiếng, hất hất cằm về phía chiếc xe trước mặt, nói: "Đến rồi."
Tử Du kiềm chế khóe môi để không kéo đến mang tai, cười nhẹ nhàng: "Hả?"
Đa Hân giơ giơ tay hai người đang nắm chặt vào nhau, thản nhiên nói như không có việc gì: "Chị muốn lấy chìa khóa, mở cửa xe rồi cất vali vào."
"À à." Tử Du buông tay cô ra, lau lau mồ hôi trên lòng bàn tay ở đường may quần — vừa rồi nắm quá chặt.
Đa Hân thành thục mở cốp xe, cho vali vào. Xác định rằng Tử Du ngồi vào ghế lái phụ không thể nhìn thấy cô, Đa Hân mới cong cong khóe môi, sau đó đưa tay lên ấn vào ngực mình, cảm nhận nhịp tim đang đập dữ dội bên trong, hít thở sâu để điều chỉnh tâm trạng của mình.
Đa Hân ngồi vào ghế lái, xoay mặt lại nhìn thấy Tử Du đang nhìn cô với đôi mắt sáng ngời. Đa Hân không thể hiểu được chột dạ: "Sao lại nhìn chị như vậy? Trên mặt chị có gì đó sao?"
Tử Du vui mừng nhướng mày, chỉnh lại dây an toàn trên vai, nói: "Không có gì, em đang vui thôi."
Đa Hân giả vờ như không biết gì, vừa châm lửa vừa nói: "Cuối cùng thì cũng có thể về nhà, đương nhiên vui vẻ. Một lát nữa ăn cơm xong, em trở về nhà đi ngủ một giấc."
Tử Du chớp chớp mắt hỏi: "Chị đi cùng em sao?"
Ngón tay của Đa Hân khẽ run lên, chiếc chìa khóa bị vặn một nửa rồi mất lực, bật trở lại.
Tử Du thở mạnh, chậm rãi bổ sung: "Ý em là đi cùng em về nhà, chị nghĩ đi đâu vậy?" Nàng suy nghĩ một chút, đột nhiên nhận ra, "À, em biết rồi, không phải chị nghĩ rằng em nói là để chị đi ngủ cùng với em..."
Gân xanh nhỏ vui sướng nhảy lên trên trán Đa Hân, cô tức giận nói: "Câm miệng."
Tử Du bật cười.
Đa Hân lại vặn chìa khóa lần nữa.
Tử Du khịt mũi, như muốn nói điều gì đó, chợt im lặng dưới ánh mắt hình viên đạn của Đa Hân. Nàng kéo khóa kéo của mình lại, rồi nở một nụ cười, biểu thị rằng mình sẽ ngoan ngoãn nghe lời.
Đa Hân chỉ cảm thấy đau đầu.
Có lẽ Tử Du đoán chắc rằng cô không thể có phản kháng nào với nàng, nên hiện tại liên tục thăm dò mình. Mình để cho một tấc, nàng tiến tới một thước, mình để cho một thước, nàng tiến tới một trượng.
Đa Hân vô thức gõ nhẹ ngón tay thon dài trên vô lăng, trong lòng đang nghĩ biện pháp đối phó.
Tử Du kèn lệnh chính thức triển khai tiến công đối với cô mà nói là đòn trí mạng. Ngay từ thời trung học, cô không có suy nghĩ lạ lùng gì với Tử Du, mà đã hoàn toàn không thể chống đỡ được, huống chi là hiện tại, cô phải mất nhiều sức lực để kiên trì kiềm chế bản thân, còn chưa nói đến việc nhắm mắt làm ngơ trước sự gần gũi của Tử Du.
Vẻ mặt của Đa Hân ngày càng trở nên nghiêm trọng hơn, chính cô cũng không nhận ra. Tử Du hoàn toàn có thể nhìn thấy sự thay đổi của cô, nụ cười trong mắt nàng cũng dần tắt đi.
Đa Hân cảm thấy bối rối sao?
Là loại bối rối nào? Cảm thấy bối rối vì tiến triển quá nhanh vượt qua tưởng tượng của cô? Hay là bối rối bắt nguồn từ sự không tin tưởng vào nàng?
Nếu là vế trước thì còn dễ nói, nếu là vế sau...
Hai người đều mang tâm tư đi đến nhà hàng trong trung tâm thương mại. Đa Hân đỗ xe ở bãi đỗ xe dưới tầng hầm, tắt máy, xuống xe. Vừa đi được vài bước, cô quay đầu lại nhìn Tử Du đang ở phía sau, đứng yên tại chỗ rồi duỗi một tay về phía nàng.
Đôi mi dài của Tử Du giật giật.
Đa Hân nói: "Nắm tay chị, một hồi bị lạc mất."
Cô không muốn để Tử Du được một tấc lại muốn tiến một thước, nhưng cô càng không muốn khiến cho nàng lại lui trở về.
Tử Du như mở cờ trong bụng, lon ton chạy tới, đặt tay vào lòng bàn tay của Đa Hân.
Đa Hân: "Ai."
Cô cảm thán thở dài thành tiếng.
Tử Du ngạc nhiên.
Nàng biết rõ Đa Hân hẳn đã cảm thán thở dài ở trong lòng bảy tám mươi lần, nhưng cô đột nhiên bộc lộ cảm xúc ra ngoài như vậy, là vì sao?
Đa Hân nâng bàn tay còn lại lên xoa đầu Tử Du, sợi tóc mềm mại, sờ vào có cảm giác rất dễ chịu nên cô lại xoa lên lần nữa.
Tử Du: "???"
Đa Hân thu tay lại, dẫn nàng vào trung tâm thương mại, bình tĩnh tự nhiên nhấn nút thang máy.
Tử Du: "???"
Đa Hân nghĩ thầm: Em có thể được một tấc lại muốn tiến một thước, chị không thể sao? Không phải là tiến xong rồi cũng không có chuyện gì xảy ra, chị cũng biết, ai coi thường ai vậy?
Tử Du nhịn không được mở miệng hỏi: "Sao vừa rồi chị..."
Đa Hân nhàn nhạt nói: "Tóc của em bị rối, chị chỉnh lại giúp em một chút."
Tử Du bị nghẹn.
Nhưng động tác vừa rồi của cô rõ ràng không phải là chỉnh tóc mà.
Đinh ––
Thang máy đến.
Những người bên trong lần lượt bước ra, hai người nắm tay nhau bước vào thang máy, một người mặt mũi xán lạn, một người mặt mũi phiền muộn.
Bằng cách nào đó, Đa Hân đã nghĩ ra một cụm từ: Xoay chuyển tình thế.
Không thể nhịn được cười.
Tử Du buồn bực hỏi: "Chị cười cái gì?"
Đa Hân cong cong mi mắt, trả lời nguyên câu của nàng: "Không có gì, chị đang vui vẻ thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top