Chương 59: Hồi ức


Đa Hân người cao chân dài, bước chân cố ý bước lớn hết mức, Tử Du theo sau cũng gặp khó khăn.

Dư quang của Đa Hân quét đến phía sau, trong lòng do dự xem có nên đi nhanh hơn làm cô giáo Chu không còn chút phong độ hay đi chậm lại một chút, ở bên ngoài nên giữ chút mặt mũi cho cô giáo Chu, vẫn là chọn cái sau.

Hai người một trước một sau đi lên tầng 4 của căn tin số 3, đương nhiên trong lúc đó họ vẫn không thể tránh khỏi những lời chào hỏi của thầy trò với Tử Du. Một giáo viên tương đối quen với Tử Du liếc nhìn về phía Đa Hân, cười nói: "Người này là..."

"Chị ấy là..." Tử Du nhìn Đa Hân, ánh mắt hỏi ý kiến của cô, Đa Hân không nói lời nào nên Tử Du nói: "Một người bạn cũ, đặc biệt đến trường thăm tôi."

Đồng nghiệp nói: "À à à."

Cả hai không có hàn huyên, đi ngang qua nhau.

Đa Hân hướng về phía nàng, giả bộ lãnh đạm nói: "Đừng dát vàng lên mặt mình, chị nói rồi, là đến thông báo tuyển dụng."

Tử Du đã sớm nghĩ ra lý do, nói: "Em không phải là vì bớt việc cho chị sao, nếu nói đến thông báo tuyển dụng, cô ấy nhất định lại muốn hỏi thêm, không phải chị không thích em nói nhiều sao?"

Đa Hân kinh ngạc: "Chị nói không thích em nói nhiều khi nào vậy?" Mặc dù trong lòng cô đúng là nghĩ như vậy nhưng cô không thể nói ra.

Tử Du mỉm cười: "Em nói sai rồi, là chính em không muốn nói nhiều, gần đây cổ họng của em hơi đau." Nàng nhân cơ hội giả vờ đáng thương.

Đa Hân liếc nhìn nàng liên tiếp vài lần, đánh giá độ chân thật của câu nói này, cố gắng kiềm chế không hỏi xem có phải lần trước bị cảm lạnh vì gió lạnh hay không. Trong khoảng thời gian này, hai người đã gặp nhau vài lần, nhưng Tử Du đều không thể nào mở miệng nói nhiều, cô nhất thời không thể xác định được liệu người kia có phải bị cảm lạnh hay không.

Tử Du đợi một hồi, cũng không đợi được Đa Hân hỏi thăm, nàng cúi đầu sờ sờ chóp mũi để che giấu tâm tư của mình. Nàng đi vào nhà hàng, thoải mái nói: "Hiện tại nhiều người như vậy, không biết còn phòng riêng nào không. "

Đa Hân: "Không có phòng riêng thì ngồi trong sảnh cũng được."

Giọng điệu của Tử Du nhẹ nhàng, hóm hỉnh nói: "Như vậy không ổn, em có chuyện muốn nói với chị."

Trong lòng Đa Hân bắt đầu vang lên hồi trống nhỏ, có chuyện muốn nói? Nàng muốn nói gì? Chẳng lẽ thật sự định được đà lấn tới sao?

Dường như Tử Du đoán được cô đang suy nghĩ gì, quay đầu lại trấn an cô, nói: "Em không làm gì cả, đừng căng thẳng."

Đa Hân mạnh miệng nói: "Em thấy chị căng thẳng chỗ nào?"

Mèo con đã bật chế độ đề phòng, không cẩn thận liền muốn xù lông. Tử Du cong cong môi, dứt khoát đem nồi chụp lên đầu mình, cười nói: "Lại nói sai rồi, là em căng thẳng."

Đa Hân: "..."

Tử Du đi đến quầy lễ tân hỏi, trời chiều lòng người, còn trống hai phòng riêng, Tử Du yêu cầu một trong số đó. Nhân viên phục vụ dẫn hai người đến hành lang, dừng lại trước một cánh cửa, hơi hơi cúi người, làm một tư thế mời, chờ khi hai người đã yên vị, đứng bên cạnh chờ gọi món, một nhân viên phục vụ khác bưng một ấm trà đến.

Tử Du đưa thực đơn cho Đa Hân, Đa Hân không có khách sáo với nàng, mở thực đơn ra rồi tùy tiện gọi hai món xào nhà làm.

Khi trả lại menu, cô thấy Tử Du có vẻ xuất thần, đốt ngón tay hơi cong, cô gõ nhẹ nhàng vào mặt bàn: "Tử Du?"

Tử Du chớp chớp đôi mi, cầm lấy thực đơn trong tay cô, cười tủm tỉm nhìn cô.

Đa Hân không thể hiểu được.

Đợi nhân viên phục vụ xác nhận món ăn rồi đi ra ngoài, Đa Hân mới hỏi nàng: "Em vừa cười cái gì vậy?"

"Em đang cười..." Tử Du nâng một tay chống cằm, không còn cố ý đè nén tình cảm trong mắt, nhẹ giọng nói: "Chị thật tốt với em."

Đa Hân: "???"

Có bệnh sao? Chỗ nào gọi là tốt chứ, hay là một loạt các sự kiện gần đây đã kích thích nàng thành M rồi sao?

Tử Du nhìn ánh mắt phức tạp của cô liền biết cô hiểu lầm, giải thích nói: "Em không có bệnh, chị còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?"

Đa Hân rơi vào hồi ức xa xưa.

Tử Du nói: "Không phải ở trường trung học, là buổi hẹn hò xem mắt kia."

Đa Hân gật đầu: "Nhớ rõ, làm sao vậy?"

Tử Du cắn môi cười nói: "Lúc đó chị đối với em rất lạnh nhạt, còn không muốn nói chuyện với em. Khi gọi đồ ăn, em hỏi một câu chị trả lời một câu, lúc ấy em rất sợ chị sẽ ném chén rời đi."

Đa Hân: "Thật sao?" Cô không khỏi nở nụ cười, rõ ràng là vào tháng bảy năm ngoái, vậy mà giống như đã qua một thời gian dài.

Tử Du không khỏi ai oán nói: "Đúng vậy nha, chị còn nói em là thiên kim đại tiểu thư được nuông chiều từ bé, ngay cả chén canh cũng phải chờ người khác múc cho mới chịu ăn. Rõ ràng là em nhìn chị ngẩn người một lúc."

Đa Hân nhớ lại đủ chuyện trước kia, phản bác: "Em vốn chính là được nuông chiều từ bé, lúc nào ra ngoài cũng muốn chị hầu hạ em."

Nụ cười của Tử Du càng sâu hơn, đôi mắt của nàng hơi sáng lên: "Đó chính là chị tự nguyện, lại đổ lên đầu em."

Đa Hân nhìn khóe mắt của nàng không kìm được ý cười, nụ cười chứa đầy sự mãn nguyện, nhất thời có chút hoảng hốt. Những năm tháng mà họ đã bỏ lỡ, trong một vài lời ít ỏi, dường như được lấp đầy bằng một thứ khác, tên của nó là —— Hồi ức. Khi không còn ở bên nhau, hồi ức vẫn thường theo sau, nên mười năm sau gặp lại, cũng không thấy xa lạ.

Đa Hân đột nhiên không nói lời nào, khẽ thở dài rồi nhấc ấm nước nóng trên bàn lên để chần bộ đồ ăn.

Tử Du lo lắng nói: "Chị tức giận sao?"

Đa Hân mím môi nói: "Không có."

Tử Du nhìn cô.

Đa Hân biết rằng nàng bây giờ rất nhạy cảm. Sau khi chần bộ đồ ăn trước mặt mình, cô ra hiệu cho Tử Du đưa qua cho cô, Tử Du nói: "Em sẽ tự làm."

Đa Hân không vui: "Chậc."

Tử Du ngoan ngoãn đưa qua.

Đa Hân đổ nước nóng rồi hỏi nhàn nhạt không chút cảm xúc: "Suốt những năm qua em... ở nước ngoài đã làm những gì?"

"Học hành."

"Ngoại trừ việc học."

"Hả?"

"Còn có chuyện gì cụ thể hơn không?" Đa Hân bình tĩnh nâng mí mắt lên, đối mặt với dáng vẻ suy đoán của Tử Du: "Em biết rõ chị muốn nói gì."

Đây có phải là chủ động tìm hiểu về quá khứ của nàng không?

Tử Du ngây ngẩn cả người, nhưng không dám xác định, thận trọng xác nhận: "Chị thật sự muốn nghe?"

Đa Hân hết kiên nhẫn: "Không nói cũng được."

Coi như là nhất thời xúc động đi.

Tử Du vội vàng nói: "Em nói, em nói, chị đừng khó chịu."

Đa Hân trả lại bộ đồ ăn đã được chần qua.

Tử Du cân nhắc xem bắt đầu nói từ đâu, nửa phút sau, nàng nói: "Bình thường em đến trường học, khi không đi học thì ở nhà nấu ăn, đọc sách, viết luận văn. Có bạn bè rủ em ra ngoài chơi thì em sẽ ra ngoài chơi."

"Chơi cái gì?"

"Mở party, đi quán bar, có đôi khi đi du lịch theo nhóm."

"Em uống rượu?" Đa Hân nhớ rõ sau khi nàng say rượu là cái đức hạnh gì.

"Ừm." Tử Du cảm thấy ánh mắt của cô ngay lập tức trở nên sâu sắc.

"Đã bao giờ uống say chưa?" Đa Hân hỏi nàng.

"Uống say vài lần rồi... thì phải?" Tử Du rất hiếm khi say, nhưng uống say cả đầu, nhiều khi không thể kiềm chế được. Trong ấn tượng của nàng, dường như từng có vài lần.

Một tầng tức giận mỏng manh chợt hiện trên khuôn mặt của Đa Hân.

Tử Du căng thẳng hỏi: "Làm sao vậy?"

Giọng điệu của Đa Hân kỳ lạ nói: "Trước khi uống say ở đâu, sau khi uống say ở đâu, em còn nhớ rõ không?"

Tử Du nói: "Ở trong nhà."

Đa Hân nhíu mày: "Ừm?"

Tử Du nói: "Em không uống say ở bên ngoài, đều là khi chỉ có một mình mới không kiêng nể gì cả."

Nàng nhớ không lâu sau khi khai giảng năm lớp 12, vào ngày lễ trưởng thành, để ăn mừng, nàng mở một chai rượu uống, còn dụ dỗ Đa Hân cùng uống với nàng. Đa Hân nhỏ hơn nàng một tháng, chỉ nhấp một ngụm nhỏ, kết quả Tử Du càng uống càng vui vẻ. Khi tỉnh dậy, nàng nhìn thấy Đa Hân co ro thu lại trong góc, giống như một cái bắp cải nhỏ bị chà đạp, nhìn thấy nàng liền trốn tránh. Tử Du hỏi cô, Đa Hân đỏ mặt ấp úng kể lại chuyện nàng say rượu "bạo lực", lại cho nàng xem chiếc áo thun bị xé mở một đường trên lưng mình.

Tử Du trợn mắt hốc mồm, bản tính của nàng cứ như vậy bởi vì say rượu mà lộ ra rồi?

Nàng xác thực không có lúc nào là không muốn thân cận Đa Hân, muốn thân mật khắng khít với cô, nhưng bình thường biểu hiện của nàng vẫn vô cùng đúng mực, có những biện pháp đúng đắn. Đa Hân không thể chịu được sự sợ hãi, nàng dự định từ từ mưu tính. Ai biết không cẩn thận uống trúng thuốc mạnh, chó ngáp phải ruồi, sau đó thuận thế mà làm, đếm trên đầu ngón tay một ngày bằng một năm đến sinh nhật mười tám tuổi của Đa Hân.

Tử Du nhẹ nhàng ho khan một tiếng: "Yên tâm, chưa từng có ai thấy em uống say."

Ánh mắt của Đa Hân lóe lên một tia vui mừng, đè nén: "... Ồ."

Cô dừng lại một chút rồi hỏi: "Tại sao em lại làm chính mình uống say?" Mượn rượu giải sầu sao?

Tử Du im lặng vài giây, sau đó nâng mắt nhìn thẳng cô, thẳng thắn nói: "Em muốn gặp chị."

Thâm tình trong mắt nàng tựa như biển cả, trong lòng Đa Hân trầm xuống, không biết tiếp lời như thế nào.

Trong lúc do dự, Tử Du nhanh chóng cụp mắt xuống, dùng giọng điệu đùa giỡn nhẹ nhàng nói: "Nhưng mà em chưa từng nhìn thấy dù chỉ một lần, cho dù có nhìn thấy, với đức hạnh sau khi uống say này của em, cũng không thể nhớ được. Đó là chuyện mấy năm đầu sau khi ra nước ngoài, sau này rốt cuộc không có say nữa."

Đa Hân theo chủ đề của nàng, khô cằn nói: "Uống rượu có hại cho sức khỏe."

Tử Du cười nói: "Cho nên hiện tại em đã kiêng rượu rồi."

Đa Hân lại nói một câu: "... Vậy là tốt rồi."

Bầu không khí vi diệu ngưng đọng, ngay khi Đa Hân không biết thay đổi chủ đề như thế nào, nhân viên phục vụ dọn món lên đã cứu cô như một vị thần trên trời rơi xuống. Ba món ăn một món canh, món ăn là hai mặn một chay, kết hợp với hai chén cơm trắng.

Nhân viên phục vụ rời đi, Tử Du nhìn chất lượng món ăn rồi nói: "Ở nước ngoài, em đã tập nấu ăn thật ngon, nếu có cơ hội, em sẽ nấu cho chị ăn."

Đa Hân nhìn tô canh ở chính giữa, lại nhìn vào chén canh trước mặt Tử Du, thất thần nói: "Không phải lần trước đã nếm qua rồi sao?"

"Khi đó không phải em bị mất trí nhớ sao, đều dựa vào trí nhớ vật lý tùy tiện làm, tệ hơn nhiều so với kỹ năng nấu ăn thực sự của em."

"Vương bà bán dưa*, mèo khen mèo dài đuôi." Đa Hân chế nhạo.

(* Tự bán tự khen, cùng ý với mèo khen mèo dài đuôi.)

"Thật sự, nếu không tin thì lần tới chị đến nhà em nếm thử xem." Tử Du nhân cơ hội gửi lời mời.

"Trong canh này còn có cái gì nữa? Màu sắc xem ra rất đẹp." Đa Hân cũng không cao minh chuyển chủ đề.

Khi Đa Hân đang do dự xem có nên múc canh cho đại tiểu thư hay không, đại tiểu thư đã cẩn thận vén ống tay áo lên, đứng lên múc một chén canh nhỏ, sau khi Đa Hân nhẹ nhàng thở ra trong lòng, lại cảm thấy hơi mất mát.

Tử Du đặt chén canh ở trước mặt cô.

Đa Hân: "???"

Tử Du nói: "Chị đã làm rất nhiều việc cho em, em cũng nên làm cho chị một lần, không quá đáng chứ?"

Đa Hân: "Nhưng mà..." Lúc đó hai người vẫn là tình nhân.

Tử Du ngắt lời cô: "Nếu chị cảm thấy không thích hợp, có thể múc cho em một chén, công bằng."

Đa Hân: "..."

Công bằng được tính như thế này ư? Điều này làm cho nó giống như uống rượu giao bôi.

Tử Du nhìn vẻ mặt đặc sắc của cô, không nhịn được cười thành tiếng: "Em đùa chị thôi, chị coi như em nhất thời hứng khởi đi."

"..." Đa Hân xử lý chén canh, không xoắn xuýt vấn đề này với nàng nữa.

Tử Du cầm lấy chén canh đã trống không của cô, cũng múc cho mình thêm một chén nữa, để một bên cho nguội bớt rồi mới nói: "Buổi chiều khi nào chị bắt đầu?"

Đa Hân đang thổi nhẹ vào chén canh, bộ dáng tựa hồ rất muốn ăn, ngước mắt đối diện với ánh mắt trong veo tươi cười của Tử Du, ngầm bực mình, lập tức ngồi thẳng người, không để ý đến chén canh nữa, nói: "2 giờ."

Tử Du mỉm cười: "Chị biết rõ buổi chiều mấy giờ em lên lớp sao?"

Đa Hân: "..."

Đây là dựa vào buổi sáng cô nói biết rõ thời khóa biểu của Tử Du mà trêu ghẹo cô.

Đa Hân rõ ràng đang giả vờ hồ đồ: "Chị không biết."

Tử Du nói: "Em cũng 2 giờ." Nàng giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, "Bây giờ là 12 giờ 20 phút, cơm nước xong xuôi cũng gần đến giờ, chị có muốn đến văn phòng của em nghỉ trưa một chút không?"

Đa Hân khẽ cau mày, muốn xem môi trường làm việc của Tử Du, nhưng đồng ý thì lại biểu lộ tiến triển quá nhanh. Văn phòng của Tử Du có người khác không? Ngộ nhỡ không có người, nàng muốn hôn mình thì làm sao bây giờ? Từ chối hay là ỡm ờ?

Thấy cô chậm chạp không trả lời, Tử Du thu lại xúc tua dụ dỗ: "Gần trường học có một khách sạn, nếu không, chờ một lúc nữa em cùng chị đi thuê phòng ngắn hạn ngủ một giấc, chị không phải HR, có lẽ không cần đến đúng giờ như vậy, đến trễ một lúc cũng không sao."

Đa Hân bắt được nửa câu trọng điểm, cùng chị đi thuê phòng ngắn hạn ngủ một giấc, trong lòng tự nhủ quả nhiên Tử Du có suy nghĩ không lành mạnh với cô, còn tự mình đi tìm, cô vội vàng lắc đầu.

Lúc này, Tử Du thuần khiết hơn nhiều so với cô, hỏi: "Vậy chị muốn nghỉ ngơi như thế nào?" Cái này không được, cái kia cũng không được.

Đa Hân nói: "Chị đi dạo quanh khuôn viên trường."

Tử Du nói: "Em đi với chị?"

Chắc nàng cũng sẽ không làm gì ở nơi công cộng, Đa Hân dè dặt đồng ý.

Ăn được một nửa, Tử Du đột nhiên phúc chí tâm linh* hiểu được vì sao vừa rồi Đa Hân lắc đầu dứt khoát như vậy, nàng nhịn không được cong khóe miệng, chỉ có thể dùng sức cúi thấp đầu để Đa Hân không phát hiện ra.

(* Vận khí tới thì đầu óc cũng sáng suốt linh lợi hơn.)

Rốt cuộc là ai đang nghĩ lung tung.

Tuy nói Tử Du có nghĩ tới chuyện đó, đặc biệt là mấy ngày sau khi Đa Hân đến nhà ga đón nàng vào Tết Nguyên Đán, dục vọng đặc biệt mạnh mẽ, nhưng nàng đã quen với điều đó, mười năm, có cái gì không thể quen thuộc được.

Về phần Đa Hân, nàng không thể hiểu tại sao cô luôn có ý nghĩ kỳ quái đối với cô, chẳng lẽ những năm qua cô cũng giống như mình? Nhưng mà... Cho dù là Tử Du mất trí nhớ, hay là Tử Du hiện tại, đều nghĩ rằng đây là chuyện tốt. Phụ nữ khác với đàn ông, đặc biệt là phụ nữ như Đa Hân, ham muốn và tình cảm của cô có liên kết với nhau, ham muốn càng mạnh thì tình cảm càng nồng nàn.

Sau khi Tử Du ăn xong, nàng lấy khăn ăn lau khóe miệng.

Đa Hân cũng đặt đũa xuống theo.

Tử Du nói: "Chị ở đây nghỉ ngơi một lát hay là..."

Đa Hân: "Không cần, đi bộ một chút cho tiêu cơm." Nói xong dời ghế về phía sau, đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

Tử Du cũng đứng lên, chạy nhanh về phía trước vài bước mở cửa phòng.

Đa Hân: "Cảm ơn."

Tử Du: "Không có chi."

Tử Du đi đến quầy lễ tân tính tiền, Đa Hân nhìn bóng lưng của nàng từ phía sau. Tóc dài hơn năm ngoái, dài đến ngang lưng một chút, tóc nhuộm màu cà phê nhạt nhạt, ngả màu vàng nhạt. Khi nhìn xuống nhìn giấy tờ, mái tóc của nàng chắn ngang tầm mắt, nàng khẽ nhấc ngón tay lên, tùy ý vén ra sau tai.

Đa Hân vẫn thích kiểu tóc đen ngày xưa của nàng, ngoan ngoãn thông minh, có một loại ngây thơ thuần khiết vô song, chỉ cần đôi mắt đẹp trìu mến, bình tĩnh của nàng liếc một cái, trái tim của Đa Hân đều muốn tan chảy.

Tử Du hiện tại, Đa Hân vẫn động tâm như cũ, nhưng lại luôn cảm thấy rằng có một bí mật ẩn giấu trong ánh mắt của nàng, không thể chạm tới ngọn nguồn.

Tử Du bước tới sau khi thanh toán hóa đơn xong.

Đa Hân thu lại ánh mắt dò xét, gật đầu với nàng: "Đi thôi."

Tử Du không bỏ lỡ khoảnh khắc khi nàng ngoái nhìn bắt gặp ánh mắt như có điều suy nghĩ của Đa Hân, nàng âm thầm suy tư một lúc, không thể phân tích được gì, vì vậy nàng tạm thời từ bỏ, dành hết tâm sức cho buổi "hẹn hò" —— Đúng vậy, nàng xem buổi tản bộ tiêu cơm sau bữa ăn như một buổi hẹn hò tuyệt vời.

Bả vai của nàng và Đa Hân chỉ cách nhau một khoảng bằng nắm đấm, thỉnh thoảng sẽ va vào nhau, thuộc về phạm vi thân mật.

Tử Du cảm thấy bây giờ mình giống như một người mới biết yêu, kinh nghiệm gì cũng không có tác dụng nữa. Chỉ cần có thể sóng vai đi bên cạnh Đa Hân như vậy, có thể ngửi thấy mùi thơm trên người cô, có thể tiếp xúc với nhiệt độ cơ thể của cô, trong đầu nàng không nghĩ tới điều gì nữa, chỉ cần thời gian trôi chậm hơn, chậm hơn một chút nữa, ban cho nàng thêm một chút niềm vui.

Đa Hân đột nhiên quay mặt lại nhìn nàng: "Em cười cái gì vậy?"

Khóe miệng của Tử Du gần như chạm tới sau tai, dưới chân nhẹ nhàng đến mức suýt nữa bay lên, nói: "Em không có cười nha."

Đa Hân giơ điện thoại lên nhanh như chớp, lách cách, chụp cho nàng một bức ảnh.

Bức ảnh này bị chụp vội vàng đến không kịp chuẩn bị, cho đến khi cô cất điện thoại, nàng mới a lên một tiếng, đưa tay ra muốn đoạt lấy. Đa Hân kiễng chân giơ tay lên, Tử Du không thể với tới, nhưng nàng tận dụng cơ hội để cọ xát vào người Đa Hân, cả người lao vào trong ngực cô.

Đa Hân ôm ấp yêu thương Tử Du nhuyễn ngọc ôn hương, phóng túng mình sa vào trong một giây rồi vạch trần quỷ kế của nàng, nghiêm mặt nói: "Chiếm tiện nghi của chị?"

Tử Du lùi lại hai bước.

Đa Hân sửa sang lại quần áo lộn xộn trước người mình.

Vẻ mặt của Tử Du ủy khuất, giọng điệu thương lượng: "Có thể xóa đi không?"

Khóe môi của Đa Hân nhếch lên: "Không có khả năng."

Tử Du lùi lại mà cầu tiếp: "Có thể đừng dùng làm màn hình khóa không?"

Đa Hân yên lặng.

Người này sao có thể tự luyến như vậy? Ai nói muốn dùng hình của nàng làm màn hình khóa, ngu đần ngốc nghếch, vừa rồi cô không —— cô thực sự đã nghĩ như vậy, Tử Du là con giun trong bụng cô sao?

Tử Du nói: "Nếu chị muốn ảnh của em, em có thể cho chị chụp lại một bức ảnh đẹp khác."

Đa Hân đỏ mặt: "Ai, ai muốn ảnh chụp của em?! Tự luyến cuồng!" Sau đó, cô làm một loạt thao tác trên điện thoại, cho nàng xem album ảnh của mình, "Được rồi, xóa bỏ."

Tử Du giả vờ không biết rằng điện thoại Apple có thể khôi phục những bức ảnh bị xóa gần đây, giả vờ không phát hiện rằng cô không có xóa bỏ những bức ảnh gần đây, nói: "Xóa là tốt rồi, lần sau trước khi chụp nhớ nói trước cho em một tiếng."

Đa Hân nghiêm túc sửa lại: "Không có lần sau."

Tử Du giả vờ chán nản: "Được rồi."

Trong lòng lại vô cùng nhảy nhót vui mừng.

Hai người đi đến sân chơi mưa gió, hôm nay tình cờ có sinh viên chơi bóng ở đây, Tử Du liếc mắt nhìn rồi nói: "Số 24 đó hơi đẹp trai, chị cảm thấy thế nào?"

Đa Hân lạnh lùng nói: "Không có, không cảm thấy."

Tử Du lại nói: "Dáng người của số 9 rất khá, chị nhìn cơ bụng của cậu ấy nhảy lên kìa, ít nhất có sáu múi nha."

Đa Hân sờ sờ vùng bụng phẳng lì của mình, cô có cơ múi, khóe miệng kéo xuống.

Dư quang của Tử Du quan sát động tác của cô, nín cười nói: "Nhưng mà em chỉ yêu chị gái vui vẻ xinh đẹp." Nàng bổ sung ở trong lòng, giống như chị, tốt nhất họ Kim, tốt nhất tên Đa Hân.

Tử Du nói: "Không dễ nhìn, chúng ta đi thôi."

Nàng muốn đi, nhưng Đa Hân không chịu rời đi, cô tiếp tục nhìn xem và khen ngợi nhóm nam sinh này một lúc. Tuy nhiên, từ trước đến giờ cô luôn không để ý đến người khác, cũng không có thẩm mỹ nữ tính cơ bản. Trước đây, có một trận bóng rổ ở trường trung học, những cô gái khác đều la hét với nam sinh đổ mồ hôi trên sân bóng rổ, Đa Hân như đi vào cõi thần tiên, tôi là ai tôi đang ở đâu, thỉnh thoảng bị đánh thức bởi tiếng vỗ tay reo hò, ngây thơ hoàn hồn từ trong mộng, phối hợp vỗ tay một chút.

Lúc đó, Tử Du hoài nghi liệu Đa Hân có phải cong tự nhiên hay không, chẳng qua là chính mình không nhận ra. Sau khi ở bên nhau, Tử Du cũng hỏi Đa Hân, Đa Hân suy nghĩ rất lâu rồi nói không biết, nếu không phải Tử Du theo đuổi cô chặt chẽ như vậy, có lẽ cô cũng sẽ không thích con gái.

Quay trở lại thực tế, Đa Hân khen ngợi nhóm nam sinh này đến ngưu đầu bất đối mã chủy*, rốt cuộc cảm thấy thoải mái.

(* Ngưu đầu bất đối mã chủy: ông nói gà bà nói vịt; trống đánh xuôi kèn thổi ngược; râu ông nọ cắm cằm bà kia; nồi vuông úp vung tròn.)

Tử Du chỉ muốn cười.

Mười lăm phút trước khi lên lớp, Tử Du đi về phía văn phòng, Đa Hân đi về phía địa điểm tuyển dụng, cùng một hướng, còn có thể đồng hành thêm một đoạn đường ngắn. Ánh mắt của Tử Du hướng xuống, rơi vào tay của Đa Hân đang xuôi ở bên người, xinh đẹp thon dài.

Muốn dắt đi.

Ánh mắt của nàng tiếp tục nhìn xuống, Đa Hân tự nhiên phát hiện nàng ngo ngoe rục rịch, yên lặng đút tay vào trong túi.

Tử Du: "..."

Đa Hân đưa nàng đến cửa của tòa nhà văn phòng, nói: "Tạm biệt."

Tử Du hỏi: "Ngày mai chị có đến không?" Ngày hội tuyển dụng diễn ra hai ngày.

Nàng đứng khoanh tay, mũi chân khẽ nhón lên khi nói câu này, giống như thiếu nữ vừa rơi vào tình yêu cuồng nhiệt, khóe mắt và lông mày tràn đầy tình ý, tràn ngập mong đợi.

Đa Hân rất muốn nói với nàng sẽ còn đến nữa, nhưng cuối cùng cô vẫn lắc đầu: "Ngày mai không rảnh, chị phải trở về công ty làm việc." Nhóm dự án vốn là quá bận rộn, cô vắt kiệt ra một ngày để đến Ngày hội tuyển dụng, không biết phải tăng ca bao lâu mới bù lại được.

Trân trọng sinh mệnh, tránh xa thức khuya.

"... Được rồi." Ánh sáng trong mắt Tử Du dần mờ đi.

Có một sự xúc động dâng lên trong lòng Đa Hân, nhịn không được mà nói ra: "Sáng mai chị sẽ đến quán cà phê." Ẩn ý là, chị sẽ ở đó chờ em.

Trước khi Tử Du kịp trả lời, Đa Hân đã quay đầu rời đi.

***

"Ai."

HR âm thầm thêm 1 một lần vào bản ghi nhớ.

"Ai."

HR +1 một lần nữa.

"Hô." Lần này nhẹ hơn.

HR thêm 0,5, bả vai của cô ấy hướng về một bên chạm nhẹ với Đa Hân: "Chị Kim, chị đã thở dài 18,5 lần trong chiều nay. Em có thể phỏng vấn chị một chút là tại sao không?"

Đa Hân chỉ tay vào bản sơ yếu lý lịch trên bàn, nghiêm trang nói: "Không tìm được người thích hợp, tôi còn không thể thở dài được sao?"

HR hạ giọng: "Có phải có mâu thuẫn gì với bạn gái hay không?"

Đa Hân giả vờ nghiêm túc lật lại lý lịch, thản nhiên nói: "Không có."

Theo lời nói của cô, cô thực sự đã ngầm thừa nhận mối quan hệ của mình và Tử Du, trong lòng HR kinh thiên động địa, bề ngoài bình tĩnh: "Không sao đâu, chị nói cho em biết, em hứa sẽ không nói ra."

Đa Hân im bặt không nhắc tới chuyện này, nói sang chuyện khác: "Lại có người đến kìa."

Quan hệ của cô và HR như những đồng nghiệp bình thường, cô còn không nói về tiến triển gần đây cho Tỉnh Đào, chứ đừng nói đến HR.

Đa Hân cần phải tự mình tiêu hóa tình hình hiện tại một chút, lúc đầu là Tử Du muốn quay lại với cô, chính mình thuộc về trạng thái chọc một cái thì động một cái, trạng thái chậm rãi thuận theo tự nhiên, bây giờ có vẻ như cô đang chủ động, Tử Du phối hợp? Mấu chốt là Tử Du còn phối hợp rất tự nhiên, cứ như mình muốn theo đuổi nàng vậy.

—— Sáng mai chị sẽ đến quán cà phê.

Đây là người, không, đây là lời cô nói ra sao?

Đa Hân muốn xuyên không về buổi trưa để bịt miệng mình lại.

Hiện tại cô đổi ý đã quá muộn rồi sao?

A?

"Ai."

HR mở bản ghi nhớ và viết ra: Thở dài 19,5 lần.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top