Chương 50: Mở cửa
"Cậu còn làm màu như vậy làm gì?" Đa Hân ngồi trên ghế sô pha quấn chăn, một tay chặn camera điện thoại của Tỉnh Đào, "Tớ vừa mới bị cảm, cậu có cần phải làm kỷ niệm hoành tráng như vậy không?"
Tỉnh Đào đẩy tay cô ra, tận dụng mọi thứ lạch cạch bấm hai tấm cho cô, nói hươu nói vượn: "Tớ sắp đi công tác rồi, không giữ lại hai tấm ảnh cho tớ làm kỷ niệm được sao?"
Đa Hân nói lớn: "Chụp ảnh tớ bị cảm lạnh có gì hay ho mà nhìn?"
Tỉnh Đào cũng dõng dạc đáp lại: "Chính là cậu bị cảm mới phải nhìn, thời thời khắc khắc đốc thúc bản thân phải về sớm để chăm sóc cho cậu!"
"Cậu ——" Đa Hân bị cô ấy ngụy biện làm cho nghẹn, nhất thời dở khóc dở cười nói: "Có phiền người ta không?"
"Không phiền đâu." Tỉnh Đào cười hì hì.
Đa Hân từ bỏ đấu tranh, mặc kệ Tỉnh Đào chụp hai bức ảnh "giả tạo" của cô.
Đa Hân đưa tay ra hiệu muốn tháo khẩu trang: "Cậu chụp xong chưa?"
Tỉnh Đào để điện thoại xuống: "OK, xong rồi."
Đa Hân nhanh chóng tháo khẩu trang xuống, trong nhà còn mang khẩu trang, bệnh tâm thần.
Tỉnh Đào kiểm tra ảnh chụp trên điện thoại, sau đó hỏi cô: "Đang êm đẹp sao cậu lại bị cảm? Mấy ngày nay không chú ý giữ ấm à? Dự báo thời tiết nói là trời đang hạ nhiệt, không phải tớ đã cố ý nhắc nhở cậu rồi sao?"
Đa Hân né tránh ánh mắt, nói một cách mơ hồ: "Giữ ấm thì có thể phòng ngừa cảm lạnh sao?"
Hàm ý là căn bản cô không có giữ ấm chút nào.
Đa Hân chẳng những không giữ ấm, mà còn không sợ gió lạnh thổi chết người trong sáu ngày liên tiếp, chính vì sức khỏe tốt mới có thể kiên trì bền bỉ đến ngày hôm nay, không phí công ngày nào cũng tập thể dục trong phòng tập của công ty.
Tỉnh Đào không nghe ra, nhưng cô ấy biết đạo lý là đúng, không nghĩ nhiều về nó. Cô ấy thậm chí còn không biết rằng Tử Du và Đa Hân sống trong cùng một tiểu khu, làm sao nghĩ tới việc Đa Hân vì nhìn thấy xe của Tử Du một chút mà hi sinh như vậy.
Nếu biết chuyện, cô ấy sẽ lập tức ấn đầu hai người bọn họ, bách niên hảo hợp*.
(* Trăm năm sống với nhau tốt đẹp, hòa thuận.)
Tỉnh Đào làm một bữa ăn cho bệnh nhân Đa Hân rồi trở về nhà, cô ấy phải lên máy bay vào sáng hôm sau. Trước khi đi, cô ấy còn căn dặn Đa Hân phải thường xuyên đo nhiệt độ cơ thể, còn phải hồi âm cho mẹ già.
Vào ngày thứ hai bị cảm, các triệu chứng của Đa Hân không thuyên giảm mà còn trở nên tồi tệ hơn.
Nhóm bát quái nhỏ của công ty.
– Đồng nghiệp 1: Thở dài
– Đồng nghiệp 2: Thở dài
– Đồng nghiệp 3: Thở dài.jpg
– Đồng nghiệp 4: Các người đang thở dài cái gì vậy???
– Đồng nghiệp 1: Nữ thần của tôi bị cảm anh anh anh
– Đồng nghiệp 4: Nữ thần nào của cô?
– Đồng nghiệp 1: Tôi có nữ thần nào khác sao? Từ khi chị Kim đến công ty, tất cả những người khác đều là mây bay! Tôi hướng trái tim của mình về vầng trăng sáng, nhưng vầng trăng sáng chiếu vào cống rãnh 1551
– Đồng nghiệp 2: @Đồng nghiệp 1 Trình độ học vấn của cô như vậy mà còn làm biên tập sao?
– Đồng nghiệp 3: Từ sáng đến giờ, ho đến ruột gan đứt từng khúc
– Đồng nghiệp 1: Văn phòng các người có thuốc không? Cần tôi đưa qua một ít không?
– Đồng nghiệp 3: Có rồi nhưng lão đại không chịu uống. Chị ấy nói là không có thói quen này, uống thuốc nhiều rất dễ sinh ra kháng thể, cứ chịu đựng như vậy trước, dù sao một tuần lễ cũng sẽ tốt hơn thôi
– Đồng nghiệp 4: Chị Mộc bị cảm lạnh không phải là bởi vì mấy ngày nay quá chưng diện đó chứ? Mấy người nhìn chị ấy mỗi ngày đều mặc quần áo mỏng manh như vậy, thân thể sắt đá cũng không thể chịu đựng được
Một sự im lặng trong nhóm.
[Tin nhắn hệ thống: Đồng nghiệp 4 gỡ bỏ một tin nhắn]
– Đồng nghiệp 1: Tôi rơi nước mắt vì nữ thần, tại sao cảm lạnh không giáng xuống người tôi QAQ
– Đồng nghiệp 3: Vở kịch kết thúc ha
Em gái Corgi đứng dậy khỏi chỗ ngồi làm việc, đặt tay lên vách ngăn bên cạnh Đa Hân, thăm dò đi qua, lo lắng hỏi: "Chị Kim, chị có muốn uống một ít siro ho không, cứ ho như vậy không phải là cách."
Trên trán Đa Hân đổ mồ hôi, môi tái nhợt: "Khụ khụ... Không sao, ngày mai sẽ ổn thôi."
Em gái Corgi nghi ngờ: "Chị chắc chứ?"
Đa Hân gật đầu: "Chắc."
Đa Hân rất hiếm khi bị bệnh, ấn tượng lần cuối cùng cô bị cảm là cách đây 3 năm, đã thật lâu cô không trải qua cơn đau họng và nghẹt mũi này, cảm giác đầu óc hôn mê. Nói chung, cảm lạnh đều là nghiêm trọng hơn trong hai ngày đầu, sau đó sẽ đỡ dần, dựa vào kinh nghiệm của cô, sẽ hoàn toàn bình phục trong một tuần.
Nhưng lần này cô đã sai.
Cô bắt đầu bị sốt vào ngày thứ 3. Cô cảm thấy có điều gì đó không ổn khi thức dậy vào buổi sáng, tự mình đo nhiệt độ cơ thể, là 39,4℃.
Đa Hân: "..."
Cô lục ngăn tủ trong nhà, bởi vì quá lâu không bị bệnh, thuốc hạ sốt đã hết hạn sử dụng từ lâu. Cô vứt thuốc hạ sốt hết hạn vào thùng rác, xin Giám đốc cho nghỉ buổi sáng, ở nhà nghỉ ngơi.
Mẹ Bình chào cô đều đặn lúc 8 giờ 30 phút sáng: [Cậu hết cảm chưa? Chụp nhiệt kế cho tớ xem một chút]
Đa Hân chụp ảnh nhiệt kế mới nhất cho cô ấy.
Giây tiếp theo, Tỉnh Đào gọi điện thoại tới: "39 độ! Tối hôm qua cậu tắm nước lạnh à? Hay lại mơ thấy mộng xuân? Mẹ kiếp!" Sau đó, bật ra một loạt tiếng lốp bốp, "Cậu sử dụng đạo cụ hay sao vậy, hả?"
Đa Hân: "..."
Cô vốn là bị sốt đến đầu khó chịu, nhưng khi Tỉnh Đào nhắc tới những điều này, đầu óc lại bắt đầu đau nhói. Cô véo mi tâm, nhẹ nhàng ngắt lời cô ấy: "Không có, tự nhiên phát sốt."
Tỉnh Đào vội la lên: "Vậy bây giờ không có ai chăm sóc cậu, tớ đang ở chỗ khác không thể quay về đâu, trở về cũng không kịp."
Đa Hân tự nhủ trong lòng: Cậu thật sự muốn làm mẹ của tớ, làm đến nghiện rồi.
Đa Hân buồn cười nói: "Tớ lớn như vậy rồi, phát sốt mà thôi, nằm ngủ một giấc không phải được rồi sao? Cậu thật phiền phức, không biết còn tưởng rằng tớ mắc bệnh nan y."
Tỉnh Đào nói: "Mặc kệ, tớ chính là thích lo lắng cho cậu, tớ vui lòng."
Đa Hân: "Được được được, cậu tranh thủ làm việc của mình đi, tớ đi ngủ đây."
Tỉnh Đào suy nghĩ một lúc. Cô ấy thật sự ở nơi khác, không thể chăm sóc cho Đa Hân được, muốn gọi những người bạn khác đến nhưng Đa Hân cũng không thích người khác đến nhà mình. Cô ấy thỏa hiệp: "... Vậy cậu ngủ đi."
Đa Hân: "Vậy tớ cúp ——"
Tỉnh Đào: "Chờ một chút."
Đa Hân: "Lại có chuyện gì vậy?"
Tỉnh Đào hỏi: "Cậu uống thuốc hạ sốt chưa?"
"Quá hạn rồi, lười đi ra ngoài mua, đi đến hiệu thuốc một trận gió lạnh thổi vào người, tớ lại bị nặng hơn." Thật sự Đa Hân không muốn nhúc nhích, hai chân như chất đầy chì, vội vàng nói mấy câu là để tránh cho mẹ Ân lải nhải tiếp, xong rồi trực tiếp cúp điện thoại.
Tỉnh Đào: "Này?"
Bên trong chỉ có âm báo bận.
Đa Hân nhìn rất dễ tính, đa phần chuyện gì cũng đều tốt tốt tốt được được được. Bệnh tật cả đời chẳng khác gì xương cốt toàn thân phát triển, nằm ngủ một giấc có thể chữa được mọi bệnh, lại thật sự cho cô bình an khỏe mạnh lớn lên đến 28 tuổi.
Sốt cao! Tỉnh Đào suy nghĩ, cái này lỡ như làm đầu óc thông minh bị sốt đến ngu ngốc thì làm sao bây giờ?
Khả năng tưởng tượng của cô ấy thực sự khủng khiếp, dự đoán đủ loại chuyện từ không có khả năng đến kết quả xấu, tự dọa chính mình.
Làm thế nào bây giờ?
Tỉnh Đào đột nhiên thông suốt, nhấn mở WeChat, đăng vào vòng bạn bè: [Khuê mật thân yêu bị cảm, sốt cao. Tôi đang ở nơi khác, không có ai chăm sóc cậu ấy [thở dài] [hình ảnh] [hình ảnh]]
Chọn hai tấm ảnh trong album ảnh, một tấm là ảnh hai ngày trước cô ấy chụp Đa Hân, một tấm là ảnh chụp nhiệt kế mà nửa giờ trước Đa Hân gửi cho cô ấy.
Lựa chọn đối tượng chia sẻ: Chỉ Tử Du có thể xem.
Gửi đi.
Tỉnh Đào siết chặt điện thoại, ngồi vào chiếc xe van nơi cô ấy sẽ đi phỏng vấn, nghĩ: Còn nước còn tát.
Sau năm phút, Tỉnh Đào nhẹ nhàng rít lên, cảm thấy có gì đó không ổn.
Trước kia, Đa Hân tùy ý để Tỉnh Đào can thiệp vào đời sống tình cảm của cô, một là bởi vì tính tình hiền hoà, hai là cô không coi trọng vấn đề này. Nhưng Tử Du là sự tồn tại đặc biệt nhất trong trái tim cô, Tỉnh Đào thậm chí còn muốn đem bản thân và Tử Du đặt lên bàn cân trong lòng của Đa Hân để so sánh một chút. Nhưng mà tình yêu và tình bạn vốn không thể lấy ra so sánh, Tỉnh Đào không đến mức ăn loại giấm này, cô ấy thật sự hi vọng Đa Hân có thể có được hạnh phúc thực sự.
Nhưng Tỉnh Đào không biết chuyện gì xảy ra với Đa Hân và Tử Du, lần này tiền trảm hậu tấu, tiết lộ tin tức của cô cho Tử Du, ngộ nhỡ sau này Đa Hân nổi giận...
Tỉnh Đào giật mình một cái, lấy điện thoại trong túi ra, xóa bài đăng kia đi. Trước khi xóa, cô ấy liếc nhìn một cái, không có lượt thích hay bình luận, chắc là Tử Du cũng không nhìn thấy, yên tâm thở ra.
Ai biết rằng vài phút sau, tin nhắn của Tử Du đến.
Tử Du: [Đa Hân bị bệnh sao?]
Tỉnh Đào giả vờ hồ đồ: [???]
Tử Du: [Tôi nhìn thấy vòng bạn bè của cô]
Tỉnh Đào: "..."
Cô sống trên WeChat sao? Tôi chỉ đăng có vài phút như vậy đã bị cô trông thấy?
Tỉnh Đào trầm ngâm trả lời: [Cậu ấy chỉ hơi sốt thôi, không sao đâu]
Tử Du: [Có phải chị ấy đang ngủ ở nhà không?]
Tỉnh Đào: "!!!"
Nàng là một nửa thần tiên sao?
Tỉnh Đào: [...]
Tử Du: [Tôi hiểu rồi, chị ấy sống ở đâu? Cô cho tôi địa chỉ cụ thể đi]
Tỉnh Đào: [Cô muốn làm gì?]
Tử Du trả lời lại một khuôn mặt tươi cười.
Tỉnh Đào: [Nếu để cậu ấy biết được tôi bán đứng cậu ấy, tôi sợ cậu ấy sẽ giết chết tôi]
Tử Du: [Yên tâm]
Hai từ ngắn gọn bên trong khung chat giúp cho người ta trấn định tâm tình.
Tỉnh Đào cắn môi, nói cho nàng biết tiểu khu và số nhà cụ thể.
Tử Du đáp lại "Cảm ơn".
Trong lòng Tỉnh Đào bất ổn, không biết chuyện này là tốt hay xấu. Nhưng đã ra quyết định rồi, bây giờ hối hận đã quá muộn, chỉ có thể tin tưởng Tử Du.
Tử Du đặt gót chân trên mặt đất một chút, đẩy ghế lùi về phía sau, bỗng dưng đứng lên khỏi bàn làm việc.
Đồng nghiệp nữ đối diện ngẩng đầu nghi ngờ chớp mắt: "Cô Chu?"
Tử Du cầm túi xách bên cạnh lên treo trên vai, vội vàng buông một câu: "Tôi có chút việc gấp."
Tử Du gần như không giữ được tốc độ đều đều nữa, chạy thật nhanh khi ra khỏi tòa nhà văn phòng. Nàng nghe lời Đa Hân quàng khăn cổ, khi chạy nhanh làm cản trở tầm mắt, nàng nâng tay lên kéo nó xuống, lấy tay khác đè lại mái tóc dài bị thổi loạn.
Tử Du thở hổn hển đi tới bên cạnh xe, mở cửa xe ngồi vào, một cước đạp chân ga chạy nhanh ra khỏi trường học.
Nửa giờ sau, chiếc xe màu trắng ghé vào một hiệu thuốc gần tiểu khu.
Tử Du ấn dây đeo của chiếc túi xách lên vai, đập một tay lên trên quầy, bịch một tiếng.
Nhân viên: "???"
Tử Du vừa ho vừa thở nặng nhọc, lưu loát phun ra một tràng: "Thuốc hạ sốt, thuốc cảm, thuốc chống viêm, siro ho, miếng dán hạ sốt, viên ngậm, có loại thuốc nào khác hữu ích cho bệnh cảm không? Đều lấy cho tôi một phần nhé."
Nhân viên: "..."
Mười phút sau, Tử Du mang ra một túi ni lông đựng thuốc. Nàng không lái xe, đi bộ đến quán cháo, gói một phần cháo câu kỷ tử khoai từ rồi bước nhanh đi thẳng vào tiểu khu.
Nàng không có thẻ ra vào của tòa nhà số 17 nên đi lang thang bên ngoài tòa nhà một lúc, cúi đầu xuống giả vờ như đang gọi điện thoại, đục nước béo cò theo một hộ gia đình đi vào.
Trước đây chưa từng làm chuyện thế này, Tử Du cảm thấy có chút chột dạ trong lòng, tim đập nhanh hơn, lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi.
Hộ gia đình quẹt thẻ thang máy, Tử Du liếc nhìn túi ni lông trong tay, tay kia cầm điện thoại, vẻ mặt bình tĩnh bước vào.
Đối phương quẹt thẻ thang máy, nhấn lầu 3.
Tử Du: "..."
Khi đi ra khỏi thang máy, hộ gia đình cảnh giác nhìn lại, Tử Du tạm ngừng chân lại, trên mặt nóng bừng, lộ ra một nụ cười thân thiện.
Hộ gia đình kia vào nhà, Tử Du mới mở ra bước chân một lần nữa.
Nàng đứng ở lối thoát hiểm, nhìn lên cầu thang dường như không nhìn thấy điểm cuối, hít một hơi thật sâu rồi bước từng bước.
Tử Du leo lên ba mươi tầng cầu thang thoát hiểm, mồ hôi nhễ nhại, bắp chân ê ẩm đau nhức, thở hổn hển đặt nhẹ nhàng thuốc và cháo ở trước cửa nhà Đa Hân. Sau khi quay lại lối thoát hiểm, nàng gửi một tin nhắn cho Tỉnh Đào.
Đa Hân ngủ chưa đầy hai tiếng, bị đánh thức bởi cuộc gọi của Tỉnh Đào.
"Cậu có để người ta ngủ hay không?" Đa Hân hắng giọng một cái thật mạnh, vẫn cứ như chứa cát, rất khó chịu.
Tỉnh Đào nói: "Tớ nhờ một người bạn đi ngang qua mua cho cậu ít đồ, cậu mở cửa đi."
Đa Hân đầy dấu chấm hỏi, nhưng vẫn chống đỡ bò dậy rời khỏi giường, tự tích cho mình rồi nhìn vào nhiệt kế, 39,2°C.
Đa Hân: "..."
Ngủ một giấc rồi nhưng cũng không khá hơn chút nào. Đa Hân lê dép ra mở cửa, thầm nghĩ: Nếu buổi chiều không thuyên giảm thì đi mua thuốc hạ sốt uống.
Cô nhấc tay mở cửa ra, ấp ủ nở một nụ cười, nhưng lại trở nên nghi hoặc khi không nhìn thấy ai ở cửa.
Người đâu?
Đa Hân thò đầu ra ngoài thăm dò một lúc, nhưng cũng không thấy ai, cúi xuống, cau mày xách hai túi ni lông đi vào trong.
Tử Du dựa lưng vào tường, thở hổn hển, tim đập dữ dội trong lồng ngực do vận động mạnh, màng nhĩ đầy tiếng trống ong ong vo ve.
Tử Du chịu đựng cổ họng khô ngứa, nuốt vài ngụm nước bọt, lỗ tai mới trở lại như bình thường.
Nàng nín thở, dỏng tai lên nghe tiếng đóng cửa. Một lúc sau, nàng bước ra ngoài xác nhận đồ để ở cửa nhà đã bị Đa Hân lấy đi rồi mới thở phào nhẹ nhõm. Nàng chậm chạp che vị trí dưới xương sườn, mặt lộ vẻ đau đớn.
—— Leo cầu thang quá nhanh nên bị sốc hông rồi.
Tử Du cắn đôi môi tái nhợt, một tay che nơi bị sốc hông, một tay chống đỡ vào tường, chậm rãi đi xuống hai tầng lầu rồi mới ngồi xuống cầu thang tầng 31 nghỉ ngơi một chút.
Điện thoại trong túi rung lên.
Tỉnh Đào: [Cậu ấy đã uống thuốc, đừng lo lắng [Ảnh chụp màn hình lịch sử trò chuyện với Đa Hân]]
Mặt của Tử Du giãn ra mỉm cười.
Vẻ mặt của nàng dịu dàng, một tay vẫn ấn vào dưới xương sườn, một tay gõ chữ trả lời: [Cảm ơn, lại nợ cô một ân huệ]
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top