Chương 24: Cậu thật sự có thể mang cậu ấy tới?
"Người đi cùng em chiều nay là người em thích đúng không?"
Sự kinh ngạc của Đa Hân chỉ kéo dài trong giây lát, sau đó cô lạnh nhạt rũ mắt xuống.
Tiêu Chương cười nói: "Được rồi, em biểu hiện rõ ràng như vậy. Nếu như chị không thấy nữa, chẳng phải sống nhiều năm như vậy đều uổng phí sao?"
Đa Hân không nói một lời.
Tiêu Chương nhún vai, không hỏi tới nữa.
Một lúc sau, Đa Hân không kiềm chế được, giương mắt liếc cô ấy một cái, để dao nĩa trong tay xuống. Tiêu Chương bưng ly rượu bên cạnh lên uống một hớp, khóe môi hơi giật.
Tiêu Chương hơn Đa Hân hai tuổi, quan hệ giữa hai người nói xa không xa, nói gần không gần, càng giống quân tử chi giao, nhạt như nước. Đa Hân trở lại Lâm Thành cách đây vài năm, phát hiện một hiệu sách như vậy nên thường đến đó ngồi, có một lần nhìn thấy Tiêu Chương đang ngồi cạnh bức tường kính.
Một mái tóc đen dài mềm mại, đổ xuống như thác nước, buông dọc trên bờ vai gầy của cô ấy, trước mặt đặt một quyển《 Đời Nhẹ Khôn Kham 》của Milan Kundera, thỉnh thoảng lại thất thần, bộ dáng tâm sự nặng nề.
Đa Hân nhìn đối phương hai lần, không có ý nghĩ đến gần. Cho đến một lần nhìn thấy cô ấy đang ngồi, đột nhiên giơ tay lên lau mắt rồi lập tức quay mặt ra ngoài.
Đa Hân mời cô ấy một ly cà phê. Người phục vụ hơi ngạc nhiên khi cô gọi món đưa tới cái bàn kia. Sau đó, khi trò chuyện với Tiêu Chương, cô phát hiện ra người kia hóa ra là bà chủ của hiệu sách.
Tiêu Chương không phải lúc nào cũng có mặt ở hiệu sách, cô ấy là một bà chủ phủi tay. Theo quan sát ngày thường của Đa Hân, cô ấy có xuất thân rất tốt, gia cảnh khá giả, không biết chức vị chính là gì, cũng có thể không có chức vị chính, thỉnh thoảng sẽ bay ra nước ngoài. Cô chưa bao giờ hỏi tại sao người kia lại khóc, Tiêu Chương cũng không chủ động hỏi chuyện riêng tư của cô. Cứ gặp nhau vào cuối tuần là trò chuyện một lúc, nếu như trùng hợp thì thuận tiện hẹn nhau ăn tối giống như ngày hôm nay.
Đến nay đã hơn ba năm.
Đa Hân nhìn cô, hỏi: "Chị thế nào mà nhìn ra em thích em ấy?"
Tiêu Chương "Ngô" một tiếng, nhíu mày nói: "Lúc chiều cô ấy đang chọn sách trên giá, em luôn nhìn cô ấy, nhưng trước khi cô ấy quay lại, em lại giả vờ điềm nhiên như không có việc gì. Còn nữa, hôm nay hiệu suất đọc sách của em rất thấp, em không tự nhận thấy điều đó sao?"
"Cuốn sách hôm nay em đọc hơi khó, em không hiểu rõ nên đọc rất chậm, có vấn đề gì sao?" Đa Hân nói mạnh miệng.
"Không sao." Tiêu Chương liếc cô một cái.
"Còn có biểu hiện nào khác không?" Đa Hân lại hỏi.
Tiêu Chương cau mày: "Không phải em không thích người ta sao? Hỏi cái này làm gì?"
Đa Hân: "......"
Tiêu Chương chậm rãi cắt miếng bít tết trên đĩa của mình, hững hờ nói: "Thích là thích, không thích là không thích. Người trẻ tuổi luôn thích xoắn xuýt nhiều như vậy."
Đa Hân chỉ kém cô ấy hai tuổi, buồn bã nói: "Không phải là vấn đề thích hay không".
"Mà là..." Tiêu Chương hướng dẫn từng bước.
"Không có chuyện gì." Đa Hân tự nhận thấy giao tình với đối phương vẫn chưa tới mức này, nói tránh, "Ăn đi, ăn xong trở về sớm một chút."
"Ồ." Tiêu Chương hơi nhíu mày lại nghiền ngẫm.
Tiêu Chương đã uống rượu nhưng Đa Hân không uống nên cô đưa người kia về nhà trước, sau đó lái xe trở về nhà, đến cửa thì đã 10 giờ tối. Đa Hân không kìm được nghĩ: Cũng may đã mua bữa tối cho Tử Du, nếu không chờ cô quay lại, không biết còn bị chậm trễ đến bao giờ.
"Chị về rồi." Đèn phòng khách bật sáng, chiếc TV gần như chưa bao giờ được sử dụng cũng được bật lên. Tử Du khoanh chân ngồi trên ghế sô pha, nghe thấy tiếng động nên quay đầu lại, khẽ mỉm cười chào hỏi cô.
"Tôi về rồi." Đa Hân trả lời nàng một cách tự nhiên, một sự dịu dàng mà chính cô thậm chí còn không nhận ra.
Cô đứng ngẩn người một lúc ở cửa, cảm thấy tình cảnh này đặc biệt giống những gia đình bình thường trên TV, người chồng tăng ca về muộn, người vợ đang đợi ở nhà, vì chồng đang đói nên nấu một tô mì nước nóng.
Mặc dù không có mì nóng, Đa Hân cũng không đói, nhưng cô vẫn cảm thấy một hơi ấm kỳ lạ, cơ hồ khiến mũi cô đau xót.
Ba mẹ ly hôn khi Đa Hân còn rất nhỏ. Họ đều gây dựng một gia đình mới, chê cô vướng víu, ai cũng không muốn nên thường xuyên vì nơi cô ở mà tranh cãi kịch liệt ồn ào. Tiểu Đa Hân chỉ trốn vào trong góc một mình, mở to đôi mắt đen láy, không khóc không nháo, đờ đẫn mà nhìn. Cuối cùng, hai người ăn ý quyết định đưa cô cho một gia đình muốn nhận con nuôi. Bà ngoại của Đa Hân sang tìm đứa nhỏ, Tiểu Đa Hân thấy bà đến, ôm chân bà ngoại khóc đến tê tâm liệt phế, thở không ra hơi. Bà ngoại gặng hỏi mới biết chuyện, nổi cơn thịnh nộ mắng hai người lớn đến máu chó phun đầu, nghĩa vô phản cố mà dẫn Đa Hân đi, một mình nuôi cô khôn lớn. Đáng tiếc, không thể chờ được đến khi Đa Hân làm tròn chữ hiếu, bà đã qua đời.
Đa Hân mở to hai mắt, hít thở vài hơi rồi bước tới đặt những thứ trong tay lên bàn trà.
"Ăn cơm tối sớm như vậy, có đói không?"
"Có một chút." Tử Du nhìn hộp bánh trước mặt, dù có đói hay không cũng sẽ kêu đói, dùng ngón tay móc dây buộc hộp bánh, ngửa đầu hỏi: "Chị không ăn sao? "
"Tôi không đói, tôi về phòng trước." Đa Hân vội vàng rời đi.
Tử Du giật mình, nếu nàng không nhìn lầm, đôi mắt của Đa Hân có vẻ hơi ướt.
Ánh mắt nàng nhìn theo bóng lưng của Đa Hân, phát hiện người kia bước vào phòng làm việc chứ không phải phòng ngủ. Tử Du lộp bộp trong lòng, sau đó đứng dậy, nghĩ ngợi rồi quay lại, mở hộp bánh ra, cắt đôi, cầm một phần trong tay, rón rén đi qua.
Ngộ nhỡ bị phát hiện, nàng đã có lời giải thích.
Cửa phòng làm việc đóng nhưng không khóa. Tử Du đứng ở cửa, dán tai vào cửa nghe động tĩnh bên trong, nhưng không có âm thanh nào. Nàng nắm chặt tay nắm cửa, cực kỳ cẩn thận đẩy ra một khe hở, nhìn vào trong từ khe hở đó.
Đa Hân đứng trước bàn, đưa lưng về phía nàng, chống một tay lên mép bàn, hơi cúi xuống, tay mở ngăn kéo, lấy một thứ gì đó hình vuông ra.
Cô ngồi xuống, trong tay nâng niu đồ vật đó, trán chống đỡ lên trên, hồi lâu cũng không nhúc nhích.
Lâu đến mức Tử Du đứng bên ngoài đã mệt mỏi, gót chân tê cứng, Đa Hân mới đặt mọi thứ trở lại như cũ. Lúc này cô hơi nghiêng người, Tử Du nhìn thấy đó là một khung ảnh.
Tối hôm qua, sau khi Đa Hân đi ra ngoài, nàng kiểm tra phòng làm việc, về cơ bản đều đã nhìn qua, ngoại trừ một ngăn kéo có khóa. Đa Hân chính là đặt khung ảnh vào trong ngăn kéo này.
Đồng tử của Tử Du đột nhiên phóng đại một chút.
Đa Hân kiễng chân lên, đặt chiếc chìa khóa lên nóc giá sách.
Tử Du lặng lẽ trở lại phòng khách.
Một lúc sau, Đa Hân đi ra, Tử Du khoanh chân ngồi xuống, trên bàn còn lại một nửa cái bánh kem, vừa nhìn thấy cô liền cười nói: "Em để lại cho chị một nửa."
Đa Hân nói: "Tôi không đói."
Tử Du cảm thấy giọng điệu của cô lạnh hơn gấp đôi so với lúc mới vào cửa, trong lòng run lên. Có phải vì nàng đến phòng làm việc không? Rốt cuộc khung ảnh đó là cái gì?
Tử Du xoay xoay đầu óc, cười nói: "Em ăn không nổi nữa, chị đặt trong tủ lạnh giúp em được không? Mai em ăn."
Lần này, Đa Hân đáp ứng, nhưng cô không nói lời nào, chỉ mím môi, lẳng lặng cất chiếc bánh trở lại hộp, ngón tay linh hoạt, ngay cả dây ruy băng cũng được buộc lại, trông có chút bộ dáng ám ảnh cưỡng chế.
Tử Du muốn cười một chút, nhưng tảng đá trong lòng khiến khóe miệng nàng không thể cong lên nổi.
Cất kỹ bánh kem, Đa Hân quay lại, gần như ra lệnh: "Đêm nay em ngủ trên giường, tôi ngủ trên ghế sô pha."
Đúng lúc Tử Du băn khoăn không biết có thể dùng phương pháp mới nào để có thể ở lại trên ghế sô pha, Đa Hân trở về phòng lấy cho nàng một bộ đồ ngủ, đi về phía trước đưa cho nàng: "Em đi tắm đi."
Tử Du áp dụng chính sách hòa hoãn, nói: "Em có thể đợi một lúc nữa được không?"
Đa Hân nói: "Không được, tôi buồn ngủ."
Tử Du nói: "Nếu chị buồn ngủ thì chị tắm trước là được rồi."
Đa Hân nói: "Không được, em chiếm ghế sô pha của tôi, tôi tắm xong không có chỗ ngủ."
Tử Du: "......"
Đa Hân nói: "Không được."
Tử Du: "... Em còn chưa nói gì đâu."
Đa Hân thái độ kiên quyết, nói: "Mặc kệ em định nói gì, tất cả đều không được, tranh thủ đi tắm đi."
Tử Du giật giật khóe miệng, cầm lấy đồ ngủ trong tay, lê thân đi qua, đến khi đưa lưng về phía Đa Hân, mới dám để cho nụ cười rực rỡ quá mức của mình nở rộ. Đa Hân nói rất nhiều câu với nàng rồi, nên coi như là quan tâm đến nàng đi, mặc dù có chút mơ hồ nhưng nàng vẫn nghe ra được.
Tử Du đi ra ngoài vài bước rồi quay lại, đứng trước mặt Đa Hân, thở dài một hơi.
Đa Hân không thể giải thích được: "Hả?"
Tử Du hai tay cầm dây áo, quơ quơ trước mắt cô, bỉu môi nói: "Nội y của em đâu rồi? Chị lại quên mang cho em, chị muốn em trống rỗng sao?" Nàng cũng không để ý Đa Hân có dám nhìn hay không.
Đa Hân không dám, cong người trở lại phòng.
Tử Du ngăn cô lại, nói: "Ở ban công đó."
Đa Hân: "???"
Cô đi vòng ra ban công nhìn, tất cả nội y mua tối hôm qua đã được giặt sạch và phơi khô, treo trên sào phơi quần áo, đung đưa trong gió. Hôm qua khi chọn mua, Đa Hân không dám nhìn, nhưng bây giờ đã thấy hết, những cái quy củ thì không nói, có những cái cô nhìn thấy... không thể tưởng tượng ra nếu Tử Du mặc nó, sẽ trông như thế nào.
Đa Hân đưa tay kéo kéo cà vạt áo thun của mình, thứ căn bản không hề tồn tại.
Không biết từ lúc nào Tử Du đã cố tình đi đến phía sau và khụ một tiếng vào tai cô.
Đa Hân lập tức bắn ra xa một mét, lưng đập vào cửa ban công.
Tử Du giả vờ vô tội nói: "Chị làm sao vậy?"
Tối nay, nàng bị bao phủ bởi cảm xúc tiêu cực, nhưng lại quên rằng hai ngày trước thăm dò, Đa Hân đối với nàng có tình thú.
Đa Hân: "Không, không có gì." Cô đứng thẳng dậy, nhìn về hướng những chiếc nội y bình thường trên sào phơi đồ, những chiếc bình thường đó cũng không khá hơn chút nào. Đa Hân không kìm được mà hắng giọng, nói: "Ở ban công mà em còn nhờ tôi lấy cho em làm gì?"
Tử Du nói: "Em không lấy tới nha."
"Vậy thì em làm thế nào phơi nó lên?" Đa Hân quay đầu lại, nhìn nàng đầy nghi ngờ.
Tử Du tự tin nói: "Em chuyển ghế ra, đứng lên đó để phơi."
Đa Hân thở dài, vẫy vẫy tay với nàng: "Em đến đây."
Tử Du theo cô đi qua.
Đa Hân chỉ vào hai tay quay trên tường, tay cầm ở phía trên, làm mẫu cho nàng một lần, nói: "Cái này dùng để điều chỉnh lên xuống. Khi em muốn phơi quần áo hoặc thu quần áo lại, có thể xoay bên trái để đưa xuống, chuẩn bị tốt lại xoay bên trái để nâng lên, không cần chuyển ghế, đề phòng..." Phòng trường hợp chẳng may lại bị ngã.
Đa Hân mấp máy môi, nuốt lại những lời phía sau.
Tử Du tiến thêm một bước nữa, xoay theo một lần, học được, nói: "Thật lợi hại nha."
Đa Hân cao hơn nàng một chút, qua loa đứng bên ngoài nàng, nhìn hàng mi dày rủ xuống, sống mũi cao thẳng, đôi môi hồng anh đào mờ nhạt của nàng, trái tim cô dường như đang bị côn trùng dày đặc tinh tế bò qua. Cô không tự chủ được cúi đầu một cái, chóp mũi cách bên mặt đối phương một khoảng.
Tử Du đột nhiên quay mặt lại, sau đó Đa Hân cảm thấy đôi môi mềm mại của mình cọ xát vào thứ gì đó, trơn mềm, ôn lương. Đa Hân nín thở, hụt một nhịp thở ra một hơi ngắn.
Tử Du cùng cô mắt nhìn mắt, trong ánh mắt phảng phất ẩn giấu một vạn tâm sự không thể nói ra.
Đa Hân nhìn chằm chằm vào nàng, môi mỏng mở ra: "Tôi..."
Tôi xin lỗi, hoặc tôi không cố ý, hay là, em đừng hiểu lầm?
Cô nói cái gì cũng đều không đúng, nhưng cũng không thể không nói cái gì.
Tử Du lao tới trước mặt cô, nhanh chóng đưa tay lên lau mặt, lau đi dấu môi căn bản không tồn tại, nói: "Thật xin lỗi, em không biết chị đứng sát như vậy."
Đa Hân miễn cưỡng giật giật khóe miệng, vẽ ra một nụ cười. Đây cũng là kết quả mà cô mong muốn, nhưng sao nó lại nặng nề và khó chịu như vậy?
Tử Du nói tiếp: "Em muốn hỏi cái bên kia làm thế nào?"
Lần này, cô vừa vặn lùi lại hai bước, Đa Hân rút cần điều khiển của giá treo ra, an tâm đến bên kia, theo cùng một quy trình: "Như vậy là được."
Tử Du ừm một tiếng, nói: "Cảm ơn chị."
Đa Hân gật đầu: "Không có gì."
Tử Du hạ sào phơi đồ xuống, ngay trước mặt Đa Hân lấy xuống một cái quần lót chữ T, đi vào phòng tắm, không quên đóng cửa phòng tắm lại.
Đa Hân: "......"
Tiếng vòi sen phát ra từ phòng tắm.
Đa Hân chà xát mặt mình bằng cả hai tay, cảnh cáo mình không được suy nghĩ lung tung.
Cô quay lại ghế sô pha, rồi xem chương trình mà Tử Du đã xem, đó là một bộ phim truyền hình Mỹ không có phụ đề. Đa Hân xem không yên lòng, bộ phim hài ha ha ha trong TV, còn bên ngoài cô vô cảm.
Tiếng vòi sen dừng lại, ánh mắt cô đột nhiên tập trung vào màn hình TV, như muốn nhìn chăm chú vào TV.
Không nghe thấy tiếng bước chân, Tử Du không có lại đây. Thần kinh căng thẳng của Đa Hân thả lỏng một chút. Tốt nhất là nàng trực tiếp đi về phòng ngủ, đừng lắc lư trong chiếc váy ngắn cũn cỡn trước mặt mình. Tại sao không mua cho nàng một bộ pyjama dài tay chứ, Đa Hân hối hận.
"Đa Hân, máy sấy tóc để ở đâu?"
"Trong ngăn kéo phòng ngủ."
"Được."
Tử Du đi rồi à?
Đa Hân chậm rãi xoay cái cổ cứng ngắc của mình, nhìn lại.
Tử Du đang đứng ở cửa phòng tắm, hai tay dùng khăn tắm lớn lau tóc, mỉm cười nhìn sang.
Đa Hân quay đầu lại.
Tỉnh Đào mua cho mình bộ đồ ngủ kia, cũng quá cái gì kia đi!
Váy hai dây màu trắng thêu hoa nhìn khá dài, nhưng mặc vào trên người khó khăn lắm mới che đi mông, đùi trắng nõn nà trơn bóng không hề cố kỵ trần trụi trong không khí, phía trên lại... Đa Hân không dám nhìn, liếc mắt một cái chỉ nhìn thấy chân.
Có tiếng bước chân vang lên bên tai.
Trong nhà không có người thứ hai, không phải Tử Du thì có thể là ai.
Đa Hân cúi đầu, trong tầm mắt xuất hiện một đôi chân, chính là đôi chân vừa rồi nhìn thoáng qua, cốt nhục vân ngừng, đường cong bắp chân rất đẹp. Nhưng cô không nhìn nó, ngửi thấy mùi thơm xộc vào mũi, sữa tắm cô dùng hình như cũng không thơm như vậy mà? Tử Du đã mua cái mới sao? Lúc đi dạo siêu thị cũng không nhìn thấy nàng chọn.
Tử Du trịch thượng đứng trước mặt cô: "Em vừa mới gội đầu, chị có thể giúp em xem vết thương trên đầu được không?"
Đa Hân nói lắp: "Được rồi, được rồi."
Trong mắt của Tử Du mang ý cười, ngoài miệng bình thản: "Vậy tại sao chị không nhìn lên?"
Đa Hân xoa gáy, lấy cớ nói: "Cổ hơi đau."
Tử Du cúi xuống trước mặt cô, mùi dầu gội đầu, sữa tắm và đặc biệt mùi thơm cơ thể độc nhất vô nhị của nữ nhân xộc thẳng vào mũi của Đa Hân, giống như một cơn cuồng phong ập đến ngay lập tức lôi cuốn hô hấp của cô.
Đa Hân ngẩng đầu lên, điều đầu tiên nhìn thấy không phải là khuôn mặt của Tử Du, mà là xuân quang vĩ đại tốt đẹp trước ngực nàng.
... Thật sự lớn hơn trước kia.
Giọng nói của Đa Hân giống như có người nhét lông vũ vào, đột nhiên ngứa ngáy khó chịu, nuốt hai ngụm nước bọt vào, quay mặt đi chỗ khác, đưa tay lên nhẹ nhàng tách tóc của Tử Du ra, kiểm tra kỹ càng rồi nói: "Không sao đâu, em có thể sấy tóc rồi. "
"Được."
Tử Du đứng thẳng dậy, không biết là do cúi người quá lâu, hay là nhất thời đứng không vững, mới vừa đứng dậy liền lắc lư một chút.
Đa Hân chỉ cảm thấy hoa mắt, trong ngực có người va vào, cô vô thức choàng tay qua ôm, đúng lúc chạm vào vai người kia, lòng bàn tay cảm nhận được làn da mịn màng, tinh tế như tơ lụa. Cơ thể Tử Du khẽ run lên, nàng nhanh chóng cắn chặt môi dưới, buộc mình phải khôi phục lại bình tĩnh.
Sau lần đụng chạm này, Đa Hân đã tỉnh táo lại, đẩy nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực mình ra, giúp nàng đứng vững.
Cô còn chưa kịp xác nhận xem người kia có cố ý hay không, đã thấy Tử Du đang mệt mỏi day day thái dương: "Đột nhiên em thấy hơi chóng mặt, có phải não bị chấn động còn chưa khỏi hay không?
"Có thể."
"Vừa rồi cảm ơn chị." Tử Du thành khẩn nói, "Còn có, thật xin lỗi."
Đa Hân nghẹn lời, à một tiếng đáp lại.
Vừa rồi cô không kìm được mà sờ thêm một chút, nhưng Tử Du lại khá quy củ, không có thừa cơ hội làm gì cô.
"Vậy em trở về phòng, chị ngủ sớm nha."
"Ừm."
"Chúc ngủ ngon."
"Chúc ngủ ngon."
Tử Du cố gắng hết sức để kiểm soát tốc độ như bình thường, trở lại phòng ngủ, đóng cửa lại, dựa lưng vào cửa, thở nặng nhọc từng ngụm. Nàng ghé mắt nhìn sang một bên vai của mình, nơi ngón tay của Đa Hân vừa chạm qua, giống như bị một chùm lửa nhỏ rơi lên trên, nhẹ nhàng thiêu đốt lên trên, làm cho bên tai trắng nõn trong suốt nổi lên một màu hồng nhạt kiều diễm.
Nếu chiêu dụ không thành công một vài lần, Tử Du cảm thấy chính mình cũng sẽ thành phế nhân.
Chờ đến khi thổi tóc xong, nàng mới hoàn toàn tỉnh táo đầu óc.
Tối nay không thích hợp ra ngoài, Tử Du nhẹ nhàng thở ra. Trên màn hình điện thoại hiện lên một thông báo, cô cầm lên bấm vào thì thấy đó là @ trong nhóm.
[Dương Tư Điềm: @Thùy Ký Cẩm Thư, Thời gian họp lớp đã định, ngay tối thứ bảy này, Học thần đại đại có rảnh không?]
Học thần vừa hạ quyết tâm sẽ không ra ngoài, nhưng thực tế buộc nàng không thể không ra ngoài.
"Đa Hân, thứ bảy chị có rảnh không? Em muốn đi họp lớp." Nàng cầm điện thoại đi ra, nhưng không thấy ai trong phòng khách.
"Tôi rảnh." Giọng nói vang lên từ phía sau.
Đa Hân ngậm một bàn chải điện có bọt trong miệng, thò đầu ra khỏi phòng tắm.
Cô cũng đã tắm xong, không có lớp trang điểm nhẹ nhàng thoải mái, mặc đồ ngủ đặc trưng, một áo thun dài. Bởi vì thân cao, áo thun dài đối với cô không khác áo thun bình thường lắm, nên lúc cô nói chuyện hơi hướng người về trước, để tránh tầm nhìn.
Tử Du nhìn cô một lúc, đột nhiên nói: "Sợi dây cột tóc của em hình như rơi trong phòng tắm."
Đa Hân chớp mắt mấy cái, không rõ ràng lắm.
Tử Du đi một vòng bên trong, hai tay trống trơn, tự nói với chính mình: "Không có, có thể đã mang nó về phòng." Sau đó đi về phòng.
Đa Hân-bị-thưởng-thức-270-độ gãi gãi tóc, cau mày súc miệng, sửng sốt tự hỏi tại sao em ấy lại đi một vòng như vậy? Là do mình trông gà hóa cuốc suy nghĩ nhiều sao?
Tử Du nhớ lại phong cảnh vừa thấy, liếʍ môi, cười trả lời trong nhóm một câu: [Có rảnh, mấy giờ vậy? Có bao nhiêu người?]
[Dương Tư Điềm: Khoảng hơn hai mươi người, tớ không phụ trách thống kê. @Bạn học 3, danh sách đâu? Ra đây thêm Học thần vào nữa.]
Bạn học 3 không có ở đó, qua thêm vài phút đều không ai nói chuyện.
Dương Tư Điềm báo địa chỉ. Tử Du tìm kiếm trên bản đồ, lái xe khoảng 20 phút, hơn nữa chỗ đó... Tử Du thu nhỏ bản đồ bằng hai ngón tay, tìm thấy trường Trung học số 1 Lâm Thành cách tọa độ không xa, suy nghĩ có nên ghé trường học một chút không.
"Đa Hân, chúng ta trở lại trường học một chuyến nhé?" Tử Du đi ra ngoài lần thứ 3. Lúc này, Đa Hân đã nằm trên ghế sô pha, nàng đang đứng ở cửa phòng ngủ. Hai người cách nhau một khoảng xa nói chuyện, không nhìn thấy mặt nhau.
"Em muốn quay lại sao?" Đa Hân cất giọng.
"Chị..." Tử Du đột ngột ngừng nói, suýt chút nữa lỡ lời, nàng muốn nói chị đưa thì em sẽ đi, nhưng nói ra có vẻ hơi mập mờ, vì vậy, nàng sửa lời: "Có một chút."
"Vậy cuối tuần, trước khi đi họp lớp thì chúng ta ghé qua trường học một chuyến nhé?"
"Tùy ý." Thái độ của Đa Hân không sao cả, thậm chí còn có chút mâu thuẫn.
Tử Du nghe vậy nhất thời gạt đi ý kiến: "Được rồi, lần sau đi."
Đa Hân trở mình.
Tử Du đóng cửa lại.
Họp lớp sau 10 năm, theo trí nhớ của Tử Du, cách đây vài ngày còn thi cuối kỳ. Trong một đêm, các bạn học đều lớn thêm 10 tuổi, tâm trạng của nàng hơi kỳ lạ, như thể đang ngồi trên một cỗ máy thời gian.
Bữa tiệc được một cậu bạn học đã có tài sản mấy chục triệu mời, không ai đoạt được với cậu ta. Bữa tiệc được đặt tại một khách sạn hạng sao cao cấp.
Đa Hân đỗ xe, đưa Tử Du băng qua tấm thảm đỏ trước cửa, bước vào sảnh, lên lầu. Khi đến cửa phòng đã đặt, Tử Du giật giật tay áo của cô. Đa Hân dừng lại, cúi đầu hỏi: "Làm sao vậy?"
Tử Du nhỏ giọng: "Em có thể kéo chị được không? Em hơi sợ."
Đa Hân nhìn nàng hai giây, trả lời được, đưa khuỷu tay cho nàng, Tử Du nắm lấy. Đa Hân do dự hai giây, vỗ nhẹ lên tay nàng hai lần: "Đừng sợ."
Hai người cùng nhau bước vào cửa, những người bên trong đều đổ dồn ánh mắt tới.
Ở đây không có nhiều người, đây là lần đầu tiên hai người tham gia, mọi người có mặt đều sững sờ nhìn nhau: "Đây là..."
Ai đó nhìn thấy Đa Hân, liếc nhìn cô từ trên xuống dưới, cô ta do dự hỏi: "Có phải Đa Hân không?" Lâm Thành nằm ở phía nam, hiếm có cô gái nào cao bằng cô.
Đa Hân nhẹ gật đầu.
Sau đó, người kia sải bước tiến lên chào hỏi, dường như còn muốn ôm cô. Đa Hân ôm lấy Tử Du cùng nhau né tránh, thờ ơ nói: "Đây là Tử Du, chúng tôi được Dương Từ Điềm gọi đến, cậu ấy có ở đây không? "
Người kia ngượng ngùng cười cười hai tiếng rồi lễ phép nói: "Còn chưa tới đâu."
Đa Hân không thân với bất kỳ ai trong lớp ngoại trừ Tử Du, hôm nay như vậy cũng không có gì lạ. Mọi người đều vui vẻ, cô làm mặt lạnh có chút mất hứng.
Tử Du dò xét xung quanh, nhắm chuẩn về một hướng, người kia cũng đang nhìn nàng, sau đó bước tới.
"Tử Du?" Đôi mắt của người kia lộ ra vẻ ngạc nhiên, nồng đậm kinh hỉ.
Cánh tay bên trong tay của Đa Hân không còn nữa, Tử Du đi qua nhiệt tình ôm người kia.
Đa Hân: "......"
Người kia là một trong những người bạn thân thời trung học của Tử Du.
Người bạn liếc nhìn Đa Hân, kéo Tử Du sang một bên, nói nhỏ: "Cậu thật sự có thể mang cậu ấy tới, sao cậu lại không nói với tớ?"
Tử Du hai mắt mờ mịt, không hiểu cô ấy đang nói gì: "Hả?"
Người bạn cúi đầu nhìn, hỏi: "Mà này, chân của cậu thế nào rồi? Lần trước gặp, cậu còn đang bó bột. Đã lâu như vậy rồi, chắc không có chuyện gì chứ?"
Tử Du nhíu mày: "Lần trước?"
"Đúng vậy, hai tháng sau kỳ thi đại học, khi kỳ nghỉ hè sắp kết thúc." Người bạn nắm lấy tay nàng cảm thán, "Sau đó, không có tin tức gì của cậu nữa. Hiện tại, thiếu chút nữa tớ không thể nhận ra cậu nữa rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top