Chương 116: Toàn văn hoàn - KHÔNG BAO GIỜ BỎ MẶC NHAU


"Quá thua thiệt. Một cây kẹo mút đã mua được người ta!" Tử Du nhớ lại quá khứ mà đau lòng.

"Vậy em muốn mấy cây?" Đa Hân đặt ly sữa ở bên tay nàng.

"Ít nhất mười cây!" Tử Du tức giận nói.

"Chỉ sợ lúc đó chị sẽ nghĩ, đắt quá, thôi không dỗ dành nữa, thích làm gì thì làm đi." Đa Hân không nhịn được cười.

Tử Du nhào tới cắn cô, Đa Hân không nhúc nhích, mặc cho nàng kéo tay mình qua, để lại hai dấu răng trên hổ khẩu, nho nhỏ, gọn gàng.

Đa Hân nhìn kỹ vết răng rồi chậc một tiếng: "Răng của em không lợi hại bằng con gái của em."

"Chị chê em già?" Tử Du trừng mắt nhìn cô.

"Ý của chị là em còn trẻ mà." Đa Hân cúi đầu hôn nàng, cẩn thận đếm từng chiếc từng chiếc răng của nàng.

Hiện tại, hai người đã quay lại với nhau được vài năm, con gái của hai người, Chu Kim Thanh cũng đã đến tuổi chạy mua nước tương, có quá nhiều thứ mới lạ thu hút sự chú ý của bé con nên thiện lương bỏ qua cho hai người mẹ.

Hai người mẹ có chất lượng cuộc sống về đêm khá cao, sau khi kết thúc, hai người còn nhàn nhã ôm nhau trò chuyện, hồi tưởng về quá khứ.

Hai người đã buông bỏ quá khứ từ lâu, bây giờ nhắc đến, đa phần là cảm giác ký ức thanh xuân tươi đẹp, còn thêm filter ánh sáng dịu nhẹ. Hoa hữu trùng khai nhật, nhân vô tái thiếu thời*, tuổi trẻ không nhất định đều là ngọt ngào, nhưng nhất định là ký ức khắc sâu nhất.

(* 花有重开日

人无再少时

Hoa tàn đi còn có ngày có hoa khác nở lại

Riêng đời người già đi sẽ không có lúc trẻ lại.)

Đương nhiên, đại tiểu thư Tử Du nóng tính, mấy năm gần đây bị Đa Hân chiều đến mức càng ngày càng vô pháp, cậy sủng sinh kiều, sẽ không cùng Đa Hân tình chàng ý thϊếp mà hồi tưởng.

Trong lòng Tử Du tràn đầy ngọt ngào, dù muốn nhưng vẫn cố gắng xoi mói.

Đôi lúc chê cô ngốc, đôi lúc chê cô không tùy cơ ứng biến, đôi lúc chê cô ngây thơ, nhưng Đa Hân rất có kinh nghiệm trong việc đối phó với hành động khẩu thị tâm phi của nàng, mỉm cười gặp chiêu nào thì phá giải chiêu đó.

Không biết thế nào mà bắt đầu nói đến đêm sinh nhật 18 tuổi của Đa Hân và đêm đầu tiên của Tử Du. Tử Du nhẹ nhàng đá vào Đa Hân đang ngồi ở đầu giường, trong mắt lóe lên một tia tức giận, nhỏ giọng nói: "Chỉ có chuyện này đầu óc của chị đột nhiên khai sáng."

"Chỉ có đầu óc thôi sao?" Đa Hân nhướng mày, tỏ vẻ không hài lòng.

Những chuyện khác thì có thể, đều hợp lý, nhưng cô đã hầu hạ Tử Du lâu như vậy, tôn nghiêm của cô về mặt này không thể bị khiêu chiến.

"Khụ." Tử Du hắng giọng, "Còn có tay."

Vừa nói xong, ánh mắt quét qua tay phải của Đa Hân đang chống trên giường, khớp xương thon dài, là một đôi tay tinh tế hơn so với đàn ông, nhưng cũng khác hẳn phụ nữ. Bởi vì cô thường xuyên cầm bút, nên đầu ngón tay có một lớp chai mỏng, trong khoảnh khắc nào đó, càng mang lại cảm giác ngây ngất.

Không khí dần dần ấm lên.

Đối với chuyện này, Tử Du vẫn luôn nhiệt tình, cho dù đã "kết hôn" được vài năm, sự hào hứng của nàng vẫn không hề phai nhạt chút nào. Thời kỳ như sói vừa qua, nhưng cũng đang bước vào thời kỳ như hổ.

Nàng nhìn chằm chằm vào tay cô thật lâu không chớp mắt, Đa Hân ngầm hiểu, chống người tiến lại gần, Tử Du đột nhiên duỗi tay ra, ấn vào vai cô rồi đẩy ra ngoài.

Đa Hân hơi ngạc nhiên.

Từ chối? Không thể nào, trước đó Đa Hân đi công tác, bây giờ mới về nhà được hai ngày, Tử Du hận không thể làm cho cô ba ngày ba đêm không xuống giường được, sao lại như vậy?

Trong lòng Đa Hân hơi hồi hộp.

Nghe nói đồng tính nữ rất dễ chết trên giường, Tử Du sẽ không...

Sự thật chứng mình rằng cô đã nghĩ nhiều quá.

Hoàng Hà làm, Tử Du cũng sẽ không làm.

Tử Du đẩy vai cô ra, sau đó hai tay chủ động ôm lấy sau gáy cô, áp sát, nói nhỏ vào tai cô: "Đi phòng tắm, bồn rửa tay."

...

Đa Hân giẫm chân đầy nước đi ra, trên sàn nhà từng bước một vết chân loang lổ. Cô bước đi rất chậm, Tử Du đã ngủ say trong vòng tay cô, làn da nhàn nhạt màu hồng đầy hơi nước.

Đa Hân cúi người, cẩn thận đặt nàng nằm trên giường, muốn xoay người trở lại phòng tắm dọn dẹp, nhưng lại bị đối phương nắm tay lại: "Đừng đi."

Đa Hân quay đầu lại, Tử Du không có tỉnh lại, chỉ hơi nhíu mày, mơ hồ lẩm bẩm, lặp lại hai chữ này.

Đa Hân nhìn về hướng phòng tắm, quyết định ngày mai thức dậy sẽ dọn dẹp. Cô vén chăn nằm xuống bên cạnh Tử Du, Tử Du tự động nép vào lòng cô.

Nàng rất lạnh, khi dán sát vào nhau, Đa Hân bất giác rùng mình. Cho dù Đa Hân dùng khăn tắm lau khô cho nàng kịp thời, nhưng một mình nàng nằm trong chăn vẫn ngủ không đủ ấm. Đây là do cơ địa của nàng, dù có chăm sóc thế nào đi chăng nữa, nàng cũng không thể trở lại trạng thái như trước khi sự việc năm đó xảy ra.

Chứng đau đầu của Tử Du vẫn không thuyên giảm, thỉnh thoảng vẫn lên cơn, đau không chịu nổi. Nhưng thay vì một mình nghiến răng chịu đựng, nàng sẽ chủ động đi tìm Đa Hân, để đối phương ôm nàng thật chặt.

Đa Hân cảm thấy nhiệt độ cơ thể của người phụ nữ trong lòng đang dần tăng lên, trở lại nhiệt độ bình thường. Cho đến khi Tử Du vươn tay ra khỏi chăn, khi vươn ra, còn vô tình chạm vào khuôn mặt của Đa Hân, lẩm bẩm một cách vô thức: "Nóng..."

Đa Hân lặng lẽ mỉm cười, hôn lên mái tóc dài của người phụ nữ, từ từ nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ.

Hai người đã cách xa nhau, hơn nữa còn cách xa nhau trong một thời gian rất dài.

Thế giới vẫn vận hành như thường lệ, rất nhiều chuyện xảy ra cũng không thể nào thay đổi được. Nhưng một trong những chuyện quan trọng nhất không thay đổi chính là, hai người sẽ không bao giờ bỏ mặc nhau nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top