Chương 002: Đứa nhỏ ngoan ngoãn
Editor: Lily
Xe dừng lại trước cửa chung cư, Tư Ngộ Lan không quen ở biệt thự, nên đã mua căn hộ này gần công ty, cao ba tầng, tầng một dùng để tiếp khách, anh sống ở tầng ba.
"Mộc Tông?" Tư Ngộ Lan vỗ nhẹ vào thiếu niên, "Dậy đi, đến nơi rồi."
Giang Mộc Tông hừ hừ một tiếng, lúc tỉnh dậy ánh mắt còn mông lung, mùi thuốc lá nhàn nhạt bay đến chóp mũi, cậu mới tỉnh táo lại, "Anh."
"Ừ, xuống xe đi." Tư Ngộ Lan bị giọng nói có chút nũng nịu của nhóc Omega làm cho khựng lại, đáp một tiếng.
Diện tích căn hộ không lớn không nhỏ, hai người ở vừa thoải mái, phong cách tối giản, phối màu thiên về phong cách thương mại, mở cửa xong, Tư Ngộ Lan hướng dẫn thiếu niên nhập dấu vân tay của mình vào khóa vân tay, mới dẫn người đi vào.
Lấy từ trong tủ giày ra một đôi dép mới, ý bảo thiếu niên thay, "Hành lý của em lát nữa sẽ được chuyển đến, em có thể đi dạo một vòng trong phòng trước, cầu thang tầng hai, phía bên trái cuối hành lang là phòng của em, sáu giờ chiều sẽ có dì giúp việc đến chuẩn bị bữa tối, tôi còn có một cuộc họp, buổi tối em có thể ngủ trước, không cần đợi tôi."
"Em biết rồi ạ," Giang Mộc Tông ngoan ngoãn gật đầu đáp lại, nhìn người đàn ông ra khỏi cửa, mới chạy tới, gọi với theo, "Anh ơi, có thể thêm wechat không ạ?"
Tư Ngộ Lan không từ chối, thêm wechat xong liền vội vàng rời đi.
Để lại Giang Mộc Tông một mình trong căn hộ.
Omega xác nhận xe ở cửa đã rời đi, mới cởi hai cúc áo trên cùng của áo sơ mi, áo khoác vest cũng cởi ra, tùy ý đặt trên sofa, đưa tay xoa xoa mái tóc mềm mại, quyết định đi tắm trước.
Lên đến tầng hai, Giang Mộc Tông tìm thấy phòng của mình, có chút kinh ngạc, phong cách trang trí của căn phòng này hoàn toàn khác biệt với bên ngoài, nhưng lại rất giống với phong cách trước đây ở nhà của cậu, có ga giường màu xanh nhạt, rèm cửa màu trắng, còn có thảm lông xù, thoạt nhìn ấm áp lại thoải mái.
Mở tủ quần áo ra, bên trong cũng có mấy bộ đồ mặc nhà mới tinh, đồ ngủ, còn có một con gấu bông to, Giang Mộc Tông ôm vào lòng cảm nhận một phen, rất mềm.
Đối phương thoạt nhìn rất lạnh nhạt, nhưng hình như đang rất nghiêm túc chăm sóc cậu.
Mặc dù Giang Mộc Tông không thích những thứ này cho lắm.
Nhéo nhéo mũi con gấu bông, tâm trạng đột nhiên tốt hơn một chút.
Dưới lầu truyền đến tiếng động, là hành lý của cậu đã đến, Giang Mộc Tông bảo người ta chuyển hành lý vào phòng ngủ, vừa định thu dọn, cũng đã nhấc con gấu bông lên để dọn chỗ, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Giang Mộc Tông ném con gấu bông vào tủ quần áo, động tác không nhẹ đóng cửa tủ lại, nằm sấp trên giường, tùy ý đá dép lê xuống đất, lười biếng nghe điện thoại, "Alo?"
"Anh Tông, đang đâu đó?" Đầu dây bên kia là bạn cùng bàn của cậu, cười hì hì hỏi.
Giang Mộc Tông trở mình, chậm rãi nói, "Trong tang lễ của ba tao."
Mấy chữ xuyên qua điện thoại đập vào đầu đối phương, nửa ngày không phản ứng kịp, "Hả?"
Giang Mộc Tông lười nghe cậu ta an ủi, "Có việc không, không có việc thì tao cúp máy đây."
"À," đối phương như đột nhiên hoàn hồn, lắp bắp nói thêm một câu, "Anh Tông mày không sao chứ?"
"Có thể có chuyện gì, hai ngày nữa tao về trường." Giang Mộc Tông nói xong liền muốn cúp điện thoại.
"Khoan đã, anh Tông," cậu trai tên Tần Thiên Ninh vội vàng gọi với lại, "Mày còn nhớ Sầm Trí lớp mình không?"
Giang Mộc Tông suy nghĩ một chút, cậu ở trong lớp không được lòng người như Tần Thiên Ninh, nhưng cũng không kém là bao, nghe thấy cái tên Sầm Trí, trong đầu vẫn có ấn tượng, "Nhớ, sao thế?"
"Cậu ấy bị người ta theo dõi, nghe nói là đã bị chặn mấy ngày rồi, hôm nay trên người không có tiền, cậu ấy hết cách, mới tìm tao giúp đỡ." Tần Thiên Ninh nói cũng có chút chột dạ, người ta đang tham gia tang lễ của cha, cậu ta lại gọi người ta tới hành hiệp trượng nghĩa, nghe thế nào cũng thấy không thoả đáng.
Lúc này đang là giờ tan học, Tần Thiên Ninh liếc nhìn một đám người đang lượn lờ ở cổng trường, lại nhìn Sầm Trí gầy yếu sau lưng mình, cậu ta cũng khổ tâm lắm, cậu ta thật sự đánh không lại mà.
Giang Mộc Tông liếc nhìn thời gian, vừa rồi Tư Ngộ Lan nói buổi tối có thể ngủ trước, hẳn là có thể hiểu thành anh sẽ về rất muộn nhỉ?
"Được rồi," Giang Mộc Tông đứng dậy, từ trong hành lý vừa tới lôi ra một bộ đồ thể thao, "Đợi tao."
Tư Ngộ Lan đương nhiên không biết đứa trẻ ngoan ngoãn mà mình vừa đón về đang chuẩn bị ra ngoài đánh nhau.
Kết thúc cuộc họp, trên điện thoại liền nhận được vị trí do An Vũ gửi đến, cùng với một đoạn tin nhắn thoại, giọng nói rất nhỏ, như đang giấu giếm ai đó, "Lão Sư, lúc cậu vào tiện thể cầm giúp tôi cái này, ngày mai phim mới của lão Du khai máy, tôi mua cái bánh kem."
Trong ba người bọn họ hồi đại học, chỉ có An Vũ là thích bày vẽ, Tư Ngộ Lan cũng không từ chối, còn chưa kịp trả lời, lại nhận được một tin nhắn, là của dì giúp việc, "Tư tiên sinh, tôi thấy anh không có ở nhà, hôm nay không cần chuẩn bị bữa tối sao ạ?"
Tư Ngộ Lan mới nhớ ra trong nhà còn có một đứa trẻ, dặn dò, "Trong nhà có đứa trẻ, hỏi xem cậu ấy thích ăn gì, làm một phần cho cậu ấy là được."
Qua ba phút, dì giúp việc bên kia truyền đến âm thanh, "Tư tiên sinh, trong nhà không có ai cả."
Tư Ngộ Lan tặc lưỡi một tiếng, lướt danh sách tin nhắn, tìm thấy wechat của bạn nhỏ, trên giao diện chỉ có nội dung tin nhắn xác nhận của đối phương gửi tới, và sau khi kết bạn, là một biểu tượng mèo con ngoan ngoãn.
Tư Ngộ Lan đầu tiên là gửi một tin nhắn qua, hai phút không thấy đối phương trả lời, liền trực tiếp gọi điện thoại wechat.
Đối phương cũng phải mấy hồi chuông mới bắt máy.
Giọng nói của đứa trẻ vẫn bình thản ngoan ngoãn, "Anh?"
Tư Ngộ Lan nhàn nhạt nói, "Dì giúp việc trong nhà nói em không có ở nhà."
Giang Mộc Tông trong lòng lộp bộp một tiếng, quên mất chuyện này, "Vừa rồi lúc sắp xếp hành lý phát hiện bỏ quên đồ, em quay về lấy, giờ về ngay đây ạ."
Không biết có phải ảo giác hay không, Tư Ngộ Lan có thể nghe thấy môi trường xung quanh đối phương không giống như ở trong phòng, nghe vậy cũng không nghĩ nhiều, ừm một tiếng, "Wechat của dì tôi sẽ gửi cho em, em có thể trực tiếp gọi món, dì làm xong sẽ để trên bàn ăn."
"Em biết rồi ạ," Giang Mộc Tông khống chế hơi thở còn chưa ổn định của mình, lúc nói chuyện đụng phải vết thương mới ở khóe miệng, cơn đau nhè nhẹ truyền đến, Omega nhịn không để lộ sơ hở, "Cảm ơn anh."
Giải quyết xong vấn đề của Giang Mộc Tông, Tư Ngộ Lan bảo dì giúp việc lúc Giang Mộc Tông về nhà thì nói với anh một tiếng, liền không quản nữa.
Vị trí An Vũ đặt là quán bar do chính cậu ta mở, sau khi tốt nghiệp, Tư Ngộ Lan giữa chừng có về nước mấy lần, mấy người tụ tập đều ở đây, nhân viên pha chế hoặc nhân viên phục vụ làm việc lâu một chút trong quán bar đều nhận ra bọn họ, Tư Ngộ Lan vừa vào quán bar, liền được nhân viên pha chế đưa cho một cái hộp, "Ông chủ ở trên lầu phòng số 7."
"Cảm ơn." Tư Ngộ Lan nhận lấy hộp, chính là thứ An Vũ dặn anh mang lên, khẽ gật đầu.
Trong quán bar long xà hỗn tạp, quán bar khai trương lúc sáu giờ chiều hiển nhiên không phải là nơi đơn thuần, Tư Ngộ Lan vừa bước vào đã thu hút không ít ánh mắt, nồng độ pheromone trong không khí dường như cũng cao hơn hai phần, Tư Ngộ Lan chạm vào mũi, mắt nhìn thẳng đi thẳng lên lầu hai.
Theo bóng dáng áo khoác đen biến mất, trong quán bar mới vang lên tiếng bàn tán, có người quen với nhân viên pha chế, tiến đến quầy bar gọi một ly rượu, "Ai vậy?"
Còn chưa đợi nhân viên pha chế lên tiếng, bên cạnh đã có người tiếp lời, "Người mới tới à? Đó là bạn của ông chủ quán bar, bình thường không nhìn thấy đâu, nghe nói là làm việc ở nước ngoài, thỉnh thoảng về nước tụ tập với bạn bè."
Omega đến trước không biết có nghe lọt hay không, chỉ gật đầu, ánh mắt vẫn chưa thu lại.
Người vừa nói hiển nhiên rất hiểu rõ suy nghĩ của Omega, thấy người ta tướng mạo đẹp đẽ, nói thêm mấy câu, "Tôi khuyên cậu đừng để ý đến anh ta, đóa hoa cao lãnh đấy, biết không? Anh ta đến đây mấy lần, lần nào cũng có người muốn hái xuống chiếm làm của riêng, Alpha, Beta, Omega đều có, nhưng không một ai thành công."
Omega nhận lấy ly rượu do nhân viên pha chế đưa tới, nhấp một ngụm, mắt hơi nheo lại, "Vậy mới là thử thách chứ."
Người kia thấy khuyên không được, cười cười còn chưa nói gì, nghe thấy có người gọi một tiếng "Tử Khiêm", Omega đẹp đẽ trước mắt liền đi qua đó, trước khi đi còn giúp anh ta thanh toán tiền rượu.
Tư Ngộ Lan không biết gì về màn kịch nhỏ ở dưới, quen cửa quen nẻo đi vào phòng số 7, An Vũ và Du Tịnh đang ngồi ở đó, thấy anh tới đều đứng dậy, "Người bận rộn cuối cùng cũng đến, cái này phải phạt ba ly trước đã nhỉ?"
"Vậy phải xem cậu chuẩn bị rượu gì," Tư Ngộ Lan đóng cửa phòng, khí thế dịu dàng hơn vài phần, đưa đồ trong tay qua, "A Tịnh, chúc mừng cậu ngày mai khai máy thuận lợi."
Có An Vũ nhắc nhở, Tư Ngộ Lan cũng mua một món quà nhỏ trên đường đi coi như quà chúc mừng.
Du Tịnh cũng là một Beta, mặc áo len cổ lọ rộng thùng thình màu xám, lúc nhận quà ôn hòa cảm ơn, trong mắt không giấu được sự ngạc nhiên.
"Lão Sư, cậu không công bằng nha," An Vũ qua xem, là một chiếc đồng hồ đeo tay, thương hiệu không tính là đắt, vẻ ngoài tròn trịa dịu dàng rất hợp với khí chất của Du Tịnh, An Vũ thấy vậy làm ầm lên, "Cậu như vậy, tôi mà tặng nữa, chẳng phải sẽ làm cho món quà của tôi trở nên tầm thường sao?"
"Món quà của cậu, cũng không cần tôi làm nền, vốn dĩ đã tầm thường rồi." Tư Ngộ Lan liếc xéo một cái, hộp bánh kem đã bị mở ra, chỉ là họa tiết vương miện rất đơn giản, Tư Ngộ Lan đều biết lời lẽ của An Vũ.
"Chữ ở trên đều là do tự tay tôi dùng kem tươi viết đấy, đều chứa đựng lời chúc phúc!"
Tư Ngộ Lan tiến lại gần nhìn, có chút ghét bỏ, "An An, cậu từ năm nhất đã bắt đầu tặng quà chúc phúc, đã gần mười năm trôi qua rồi, lời chúc phúc của cậu thật sự là xấu trước sau như một."
"Không được gọi tôi là An An!" Vừa nghe thấy cái này, An Vũ những chuyện khác đều không quản nữa, xông lên muốn giáo huấn Tư Ngộ Lan, Du Tịnh ở bên cạnh cắt bánh kem, anh ta cũng không cần nhìn, cũng biết kết cục là gì.
An Vũ bị Tư Ngộ Lan trở tay khống chế, miệng không phục, "Lão Sư, cậu thả tôi ra, tôi đường đường là một Alpha——"
Lời còn chưa nói xong, trong miệng An Vũ đã bị Du Tịnh nhét cho một miếng bánh kem, chặn lại khiến cậu ta không nói được.
Tư Ngộ Lan buông cậu ta ra, nhìn tên to con cao gần hai mét, chậm rãi nói, "An An, lúc này mà nhắc đến thân phận Alpha của cậu, chỉ khiến cậu càng thêm yếu nhớt."
An Vũ bị nghẹn, "Lão Du cậu quản đi chứ!"
Du Tịnh lên tiếng, qua loa giảng hòa, "Được rồi, đều im lặng một chút đi."
"Vợ tôi gọi tôi là An An, đó là tình thú," An Vũ giận dỗi, cuối cùng cũng chỉ có thể dùng ưu thế duy nhất này của mình để vớt vát, "Cậu chắc chắn sẽ ế."
Tư Ngộ Lan đối với phương diện tình cảm cũng không có khát vọng mãnh liệt gì, chút nguyền rủa nhỏ này của An Vũ đối với anh không đau không ngứa, "Tôi chỉ là cảm thấy An An rất dễ nghe, cậu hỏi A Tịnh xem."
"Đúng đó," Du Tịnh cười đứng về phe anh, "Dễ nghe hơn lão Sư và lão Du nhiều."
An Vũ lúc này mới nghe ra hai người một xướng một họa, biểu đạt sự bất mãn đối với khả năng đặt biệt danh của mình, "Lão Du thì tôi không nói, lão Sư không phải là do bạn cậu gọi ra sao."
Tư Ngộ Lan cười một tiếng, "Bạn nước ngoài mới học tiếng Trung, phân biệt thanh bằng trắc không rõ ràng còn châm chước được, cậu cũng không phân biệt được sao?"
"Vậy lão Sư nghe không hay hả? Sự nghiệp trồng người đấy," An Vũ giảo biện, "Vinh dự cao quý biết bao."
(*Lão Sư: thầy/cô)
Ba người đàn ông gần ba mươi tuổi tụ tập ở đây đấu võ mồm, mấy chục năm mà vẫn như ngày đầu.
Lại uống thêm một chút rượu, chủ đề dần dần từ trên trời dưới biển chuyển sang thế giới hiện thực, An Vũ tửu lượng bình thường, đã có chút say, ôm điện thoại muốn gọi điện thoại cho An Yến.
Tư Ngộ Lan lúc An Vũ gọi "Tiểu Yến", liền đoạt lấy điện thoại, để Du Tịnh trông coi tên say rượu, "Tôi gọi điện thoại cho anh trai cậu ta, nếu để cho ông cụ nhà cậu ta biết cậu ta còn liên lạc với An Yến, phỏng chừng lần sau gặp mặt sẽ là ở bệnh viện rồi."
Du Tịnh gật đầu, đổi một cái cốc sạch, rót cho An Vũ một cốc nước lọc.
Anh trai của An Vũ là An Tiêu tới rất nhanh, nhận lấy An Vũ, chào hỏi hai người còn lại, liền dẫn em trai đi.
Tư Ngộ Lan cũng mặc áo khoác vào, trong mắt mang theo vài phần thanh tỉnh, anh uống không nhiều, kiểm tra đại khái một chút xem có bỏ sót gì không, mới chỉ vào cửa nói, "Đi thôi, A Tịnh, tôi đưa cậu về trước."
Hai người ra khỏi cửa quán bar, đêm cuối đông vẫn mang theo hơi lạnh thấu xương, con phố không có mấy người và quán bar đèn đỏ rượu xanh hiển nhiên là hai thế giới khác nhau.
Tư Ngộ Lan tuy rằng không say, nhưng cũng không định tự mình lái xe, mở chế độ lái tự động, thiết lập lộ trình, cùng Du Tịnh ngồi ở ghế sau.
Du Tịnh chú ý thấy chiếc chăn ở ghế phụ, cầm lấy gấp gọn, đặt sang bên cạnh, trêu chọc nói, "Quên không hỏi, cậu đã đón được vợ nuôi từ bé của cậu chưa?"
"Hửm?" Vừa nghe thấy lời này, Tư Ngộ Lan phản ứng hai giây, mới nhớ ra Du Tịnh đang nói ai, cuối cùng cũng lười uốn nắn, hơi men khiến anh có chút suy nghĩ phát tán, "Ừm, là một đứa trẻ rất ngoan."
Du Tịnh uống ít hơn một chút, thuận theo lời Tư Ngộ Lan tùy ý nói, "Xem ra cậu rất hài lòng."
"Bị bắt mà," Tư Ngộ Lan rũ mắt, nhìn trên cửa kính xe bởi vì mình nói chuyện mà nổi lên một mảnh sương mù, "Nói gì đến hài lòng hay không hài lòng."
Tư Ngộ Lan đưa Du Tịnh về nhà trước, đợi lúc anh về đến nhà trăng đã lên cao, đầu óc cũng tỉnh táo hơn vài phần, vẫn có chút lười biếng, chỉ cảm thấy mệt mỏi, mở cửa, vốn tưởng rằng sẽ là một mảnh tối đen, lại chú ý thấy trên bàn ăn để lại một ngọn đèn nhỏ.
"Anh, trong tủ lạnh để lại đồ ăn khuya, có thể hâm nóng lại rồi ăn."
Tư Ngộ Lan làm theo mở tủ lạnh ra, có thể nhìn ra buổi tối dì giúp việc đã làm những món gì, nhìn dáng vẻ của món ăn, là phần được để riêng ra ngay khi món ăn vừa dọn lên bàn, Giang Mộc Tông chắc là cũng không dám để đồ ăn thừa lại cho anh.
Anh thật ra có một khoảng thời gian không ăn những món ăn như thế này, công việc bận rộn, Tư Ngộ Lan cũng không coi trọng dục vọng ăn uống, mấy năm gần đây mới ra mắt một số loại dung dịch dinh dưỡng, là món ăn chính của anh, có thể cung cấp dinh dưỡng, không lãng phí thời gian, rất phù hợp với phong cách làm việc đơn giản hiệu quả của anh.
Là vì cân nhắc đến việc phải chăm sóc trẻ con, nên anh mới sắp xếp dì giúp việc nấu cơm.
Buổi chiều anh cũng đã nói với dì giúp việc chỉ cần làm một phần là được.
Tư Ngộ Lan mở điện thoại ra, tìm thấy tin nhắn dì giúp việc sau đó gửi cho anh, đại khái ý tứ là Giang Mộc Tông đã về đến nhà, bà ấy cũng làm xong việc chuẩn bị rời đi.
Cho nên những món ăn này là đứa trẻ từ trong phần cơm dành cho một người san ra cho anh.
Đúng thật là một bạn nhỏ rất ngoan.
Tư Ngộ Lan trong lòng lại một lần nữa lặp lại phán đoán này.
Sau đó không có cảm xúc gì đóng cửa tủ lạnh lại.
Có thể hiểu được, Giang Mộc Tông hiển nhiên biết được vị trí của bản thân, không kiêu căng, cũng không có sự đỏng đảnh thường thấy của Omega được nuông chiều, hiểu chuyện, ngoan ngoãn, còn mang theo một chút ý tứ lấy lòng khi nhận ra cảnh ngộ ăn nhờ ở đậu của mình, như vậy rất tốt.
Giang Mộc Tông lúc tỉnh lại còn có chút ngơ ngác, tóc tai hẳn là do không sấy khô đã đi ngủ, có chút rối bù, Omega một chân đưa ra ngoài, lật người sang phải, thuận thế kẹp lấy chăn, lưng tiếp xúc với không khí cuối đông, rùng mình một cái, lúc này mới tỉnh táo lại.
Cậu với lấy điện thoại, đã tám giờ rưỡi rồi.
Giang Mộc Tông bật người dậy, tóc đều hất lên, nhanh nhẹn xuống giường, lúc rửa mặt đụng phải vết thương ở khóe miệng, khó chịu hít một hơi, lại đi lục trong hành lý tìm kem nền và kem che khuyết điểm, động tác thành thạo che đi vết thương ở khóe miệng, soi gương, chỉnh lại mái tóc rối bù, xác nhận dáng vẻ của mình ngoan ngoãn đạt điểm tuyệt đối, mới ra khỏi phòng.
Người đàn ông hôm qua đưa cậu tới đây liền đi mất, giờ đang ngồi trên sofa, mặc một chiếc áo len cao cổ màu xanh mực, đang đọc báo, nghe thấy tiếng cậu xuống lầu, mới quay đầu lại, "Chào buổi sáng, Mộc Tông."
Đứa trẻ mặc một chiếc áo hoodie màu xanh nhạt, tóc mái hơi ẩm ướt, giọng nói không lớn không nhỏ, "Chào buổi sáng, anh trai."
Ánh mắt Tư Ngộ Lan lại quay về tờ báo, "Ăn sáng trước đi, ăn xong tôi đưa em đi làm lại vòng tay, buổi chiều tôi có việc, em có gì cần làm không?"
Giang Mộc Tông lắc đầu, không hiểu Tư Ngộ Lan vì sao lại hỏi như vậy.
"Nếu em cần ra ngoài, hy vọng em có thể báo cáo với tôi một tiếng," giọng nói của Tư Ngộ Lan nhàn nhạt, "Dựa trên việc tôi là người giám hộ của em, mong em có thể phối hợp tốt."
"Em biết rồi," Giang Mộc Tông tâm tư nhạy bén, rõ ràng người đàn ông đang nói đến chuyện cậu tự ý ra ngoài chiều hôm qua, "Xin lỗi, hôm qua em ra ngoài không nói với anh."
Nhận lỗi ngược lại rất nhanh, sự chú ý của Tư Ngộ Lan cuối cùng cũng chuyển sang người Omega, chỉ nhìn thấy lúc đối phương cúi đầu lộ ra xoáy tóc, không nhìn rõ sắc mặt.
Tư Ngộ Lan khựng lại, "Tôi không có ý trách móc em, cũng sẽ không can thiệp vào tự do cá nhân của em, chỉ là tôi cần đảm bảo an toàn cho em, cần biết nếu muốn tìm em, thì nên đi đâu."
Giang Mộc Tông thật ra rất dửng dưng, cũng không cảm thấy phiền phức, cậu phải ở cùng người đàn ông này hai năm, hai bên dù sao cũng phải thích ứng lẫn nhau, huống chi là vì nghĩ cho cậu, cậu đương nhiên không có cảm xúc chống đối gì.
Cậu là được phó thác cho người khác, cũng không có tư cách phản bác đối phương, điểm này cậu từ rất lâu trước đây đã rõ ràng, dù sao cũng không phải lần đầu tiên bị phó thác ra ngoài.
Đợi đến hai năm sau, cậu thành niên rồi, trời cao biển rộng, cũng không ai quản cậu nữa.
Huống chi anh cũng không bắt cậu phải thay đổi gì to tát.
Bởi vì cậu luôn ngoan ngoãn, trước đây cha cậu chưa từng quản cậu, chỉ cần mỗi ngày đều ngoan ngoãn về nhà trước bảy giờ, cha hỏi một câu đi đâu, cậu tùy tiện bịa ra một nơi là có thể qua loa cho xong.
Bây giờ chỉ là làm quy trình qua loa này trước khi ra ngoài, đối tượng qua loa cũng thay đổi một người mà thôi.
Giang Mộc Tông trong lòng không coi yêu cầu này là chuyện to tát, đáp một tiếng, ngẩng đầu lên cười ngọt ngào, "Em hiểu rồi, anh yên tâm, sau này sẽ không xuất hiện tình huống như vậy nữa đâu ạ."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top