Darren Shan tập 3 chương 6 và 7

Mình thấy tập 3 thiếu mất chương 6 và 7 nên up lên đây để các bạn theo dõi cùng các chương khác cho đỡ chán

Chương Sáu

Vào phòng, thấy Evra đang xem TV, tôi hỏi:

- Có gì lại không?

- Chẳng có gì.

- Ông Crepsley có "nhớ" tớ không?

- Gần đây ông ấy hành động kỳ lạ lắm. Hình như ông ta cũng chẳng cần quan tâm đến sự vắng mặt

cậu.

- Mình biết. Thậm chí ông ta cũng không thúc giục mình uống "thuỷ ngân đỏ" nữa.

- Nhưng dù không có ông Crepsley, cậu cũng phải uống chứ.

- Có thể. Đêm nay mình sẽ lẻn vào một phòng, xin chút máu của một khách trọ ngủ say.

- Phải hết sức thận trọng, nếu cậu bị bắt là ông Crepsley bị bại lộ liền.

- Hả? Bắt tớ? Đừng có mà mơ. Tớ vù vào, biến ra như bóng ma, làm sao bắt được.

Quả vậy, tôi đã từng làm như thế. Khoảng hai giờ sáng là thời điểm quá dễ dàng với một người có những khả năng đặc biệt như tôi: ghé tai sát cửa, nghe ngóng động tĩnh bên trong. Tôi có thể phân biệt trong phòng có mấy người, ngủ lơ mơ hay ngủ li bì. Khi phát hiện một cánh cửa không khoá, bên trong chỉ một ông với tiếng ngáy như sấm, tôi lẻn vào và rút đầy một ống tiêm nhỏ. Evra hỏi:

- Mai có chương trình gì đặc biệt không?

Tôi cho nó biết cuộc hẹn với Debbie và hẹn cô bé đi xem phim. Evra hớn hở cười hỏi:

- Cậu có cuộc hẹn hò rồi à?

- Hẹn hò khỉ mốc gì. Tụi này chỉ đi xem phim thôi.

- Chỉ xem phim thôi! Con trai con gái đi xem phim là hẹn hò chứ là gì?

- Ừ thì hẹn hò, nhưng chẳng đi đến đâu hết.

- Tại sao?

- Tớ là một Ma-cà-rồng nửa mùa, cô bé là một người bình thường.

- Có sao đâu, miễn là cậu đừng cắn cổ con bé là ổn rồi.

- Ha ha, nhưng năm năm nữa con bé hết là con bé, còn tớ vẫn cứ là một thằng nhóc như thế này, cậu quên điều đó à?

Evra lắc đầu:

- Sao cậu lo xa thế? Ở gần ông Crepsley lâu quá, cậu cũng bi quan nhăn nhó giống ông ta mất rồi.

Tôi thở dài:

- Có lẽ cậu nói đúng.

- Đúng quá chứ có lẽ gì nữa.

- Tớ sẽ phải làm gì. Trước đây chưa bao giờ tớ hẹn hò với ai.

- Mình cũng vậy. Nhưng mình nghĩ, cậu phải chuyện trò vui vẻ, duyên dáng lên. Phải biết khôi hài, đối xử ân cần như một người bạn tốt... Rồi...

- Rồi sao?

Evra chu môi như sắp hôn ai. Tôi quăng cái gối ngay "mỏ" nó:

- Rất tiếc đã kể chuyện này cho cậu.

Nó nghiêm mặt nói:

- Giỡn tý thôi mà. Nhưng mình dặn nhé: đừng cho ông Crepsley biết. Có thể ông ấy sẽ kéo tụi mình đến một thị trấn khác hay một khách sạn khác ngay.

- Đúng vậy. Mình sẽ không hé môi chuyện Debbie khi có mặt ông ta. Nhưng thời gian này ông Crepsley cũng ít chuyện trò với tụi mình, cứ như ông ta đang sống trong một thế giới khác vậy.

Tôi đâu ngờ - chẳng bao lâu nữa - tôi, Evra và cả Debbie đều dự phần trong cái thế giới đó.

Ngày hôm sau thời gian chậm hơn rùa bò. Ruột gan tôi nóng như lửa đốt. Đã vậy, Evra luôn mồm tính giờ.

- Còn năm tiếng nữa.

- Bốn tiếng.

- Ba tiếng rưỡi.

Rất may tôi không có nhiều quần áo để lựa chọn. Quanh đi quẩn lại chỉ độc nhất bộ đồ hải tặc. Vậy mà cũng mất mấy giờ ngắm vuốt mới xong.

Evra nắc nỏm động viên:

- Yên tâm đi. Trông cậu bảnh tới mình còn phải mê, nói gì Debbie.

Sướng mê, nhưng tôi cũng cười cười quát nó:

- Câm đi, ngốc.

- Thì câm. Nhưng này, cậu có muốn mình biến đi nơi khác, trước khi cô nàng đến không?

- Chi vậy?

- Có thể cậu không muốn có mặt mình.

- Mình muốn giới thiệu hai người với nhau. Cô bé tưởng cậu là anh mình mà...

- Nhưng cậu sẽ cắt nghĩa sao...

- Cắt nghĩa cái gì?

Evra vuốt ve mấy cái vẩy trên cánh tay:

- Ngoại hình của mình.

- Ồ...

- Mình có thể làm cô bé sợ. Rất nhiều người đã khiếp đảm khi lại gần mình. Vì vậy tốt nhất là...

- Nghe đây. Cậu là bạn thân nhất của mình, đúng vậy không?

Nó cười ngượng ngập:

- Đúng. Nhưng...

- Không "nhưng" gì hết. Mình rất mến Debbie, nhưng nếu cô ấy không chịu nổi bề ngoài của cậu: dẹp!

- Cảm ơn Darren!

Evra thì thầm.

Trời vừa sụp tối, ông Crepsley thức dậy. Trông ông Ma-cà-rồng hốc hác quá. Tôi dọn đồ ăn cho ông (thịt ba rọi muối, xúc xích, thịt lợn băm). Ông ăn vội vàng rồi ra đi trước khi Debbie tới. Trong lúc ông ngốn ngấu ăn, tôi đã hỏi:

- Ông có khoẻ không?

- Khoẻ

- Trông ông khiếp quá. Gần đây ông có dùng "thuỷ ngân đỏ" không?

- Ta không có thời gian. Có thể đêm nay.

- Cháu đã lấy được một chút của khách trọ. Đủ để cháu khoẻ mấy tuần.

- Tốt.

Ông lơ đãng nói, gần như không nghe thấy tôi nói gì. Crepsley vừa ra khỏi phòng, tôi và Evra ngồi trước màn hình chờ TV chờ Debbie. Sau một lúc dài như mấy tiếng, tôi càu nhàu:

- Cô ả cho mình rơi rồi.

Evra cười lớn:

- Bình tĩnh. Cậu mới chờ chưa được mười phút mà. Còn sớm chán.

Tôi nhìn đồng hồ. Evra nói đúng: còn sớm thật. Tôi bảo:

- Chắc mình làm hỏng chuyện quá. Chưa bao giờ đi chơi với bạn gái, mình sẽ ú ớ đến làm cô bé tưởng mình là thằng dở hơi mất.

- Đừng suy diễn nữa. Cứ bình tĩnh, chẳng có gì phải lo hết.

Đúng lúc đó có tiếng gõ cửa, tôi nhảy vội ra đón Debbie.

Chương Bảy

Tôi cứ tưởng Debbie sẽ chưng diện ghê lắm, nhưng cô bé chỉ mặc đơn giản một quần jean, áo len và khoác cái áo choàng rộng thùng thình. Nhìn đôi găng tay màu đỏ trên tay Debbie, tôi hỏi:

- Bạn tìm thấy rồi?

Cô bé nhăn mặt:

- Ngay dưới lò sưởi trong phòng mình. Có điều, trước khi tìm thấy, mình đã thú thật với má vụ đi dạo ngoài trời lạnh rồi. Ông già và anh trai bạn có nhà không?

- Ông Cre...À, ba mình ra ngoi rồi. Chỉ có anh Evra thôi. Nhưng có một chuyện, mình muốn cho bạn biết trước khi gặp anh ấy.

- Chuyện gì?

- Anh ấy... không giống như những người khác.

Debbie phì cười:

- Trời đất! trên đời này có ai giống hệt ai bao giờ.

- Nhưng, bạn phải biết là...Evra là một...

- Mình không cần biết anh bạn như thế nào. Hãy đưa mình vào giới thiệu với anh ấy đi.

- OK.

Tôi cười cười mà trong lòng phát run. Debbie rất tự tin tiến vào. Sau mấy bước vừa thấy Evra, cô ta đứng lại, kêu lên:

- Wow! Bộ quần áo ngộ quá.

Cậu bé rắn đứng khoanh tay, bối rối mỉm cười. Tôi lên tiếng:

- Debbie, đây là anh Evra. Anh ấy là...

Debbie xán lại gần:

- Đây là vẩy hả?

Evra ậm ừ gật đầu. Debbie tíu tít:

- Cho mình sờ được không?

Evra đang mặc áo thun ngắn tay. Nó bảo:

- Được chứ.

Debbie vuốt cánh tay phải, rồi tay trái của Evra. Cô ta như nín thở:

- Wow! Anh luôn luôn... phủ thứ này sao?

Tôi cắt nghĩa ngay:

- Anh ấy là người rắn.

Debbie quay phắt lại tôi, giận dữ:

- Bạn nói gì ghê tởm thế. Dù anh ấy có khác thường cũng không nên đùa giỡn như thế chứ.

- Mình đâu có đùa giỡn...

- Bạn nghĩ sao nếu người ta nói bộ quần áo bạn đang mặc trông loè loẹt, ngô nghê cóc chịu nổi?

Evra nhẹ nhàng nói:

- Darren nói đúng đó. Mình là cậu bé rắn.

Debbie trố mắt nhìn nó. Evra tiếp:

- Thật mà, mình có đủ cá tính cuả loài rắn: máu lạnh, lột da và, Debbie không thấy sao, mình có đôi mắt của rắn.

Debbie yếu ớt nói:

- Nhưng dù sao, cũng không nên... bị đem so sánh với loài rắn.

Evra vui vẻ:

- Nên chứ, nếu người ta thích rắn.

Debbie nhìn tôi, ngượng nghịu nói:

- Mình xin lỗi.

- Có gì đâu

Tôi trả lời, mừng thầm: hình như cô bé không có thành kiến gì với bộ da rắn của Evra.

Trái lại Debbie mê mẩn hỏi đủ thứ chuyện: Evra ăn gì? Nói chuyện được với rắn không? Bao lâu lột da một lần?

Tôi bảo Evra biểu diễn trò ngoáy mũi bằng cái lưỡi dài thòng của nó. Debbie hít hà:

- Tuyệt vời, trên cả tuyệt vời. Ước gì mình cũng làm được như thế. Lũ bạn trong trường cứ là phục sát đất.

Sau cùng cũng tới giờ đi xem phim. Tôi bảo Evra:

- Mình sẽ không về trễ lắm đâu.

Nó nháy mắt bảo:

- Yên tâm. Chúc vui vẻ.

Đi bộ một đoạn đường ngắn là tới rạp, nhưng còn lâu mới tới giờ chiếu phim. Mua bắp rang và nước uống xong, chúng tôi vào rạp, ngồi tán chuyện trong thời gian chiếu quảng cáo cho những phim tuần sau.

Debbie bảo:

- Mình thích anh của bạn. Anh ấy hơi có vẻ ngượng nghịu, chắc vì vẻ ngoài quá đặc biệt thôi.

- Đúng vậy. Evra sống không được thoải mái lắm.

- Trong gia đình bạn còn có ai giống rắn như thế không?

- Không, chỉ có mình Evra thôi.

- Má bạn có gì khác thường không?

Tôi nói dối là bố mẹ tôi đã ly dị và chúng tôi sống nửa năm với cha, nửa năm với mẹ. Debbie lại hỏi cha tôi có gì lạ không. Tôi bảo:

- Lạ. Nhưng không giống Evra đâu.

- Bao giờ mình mới gặp được ông?

Tôi lại phải nói dối là thế nào cô ấy cũng được gặp. Debbie mau chóng thân thiện với cậu bé rắn, nhưng khi gặp một Ma-cà-rồng, cô ta sẽ phản ứng sao đây?

Bộ phim hôm đó là một hài kịch rẻ tiền. Debbie cười nhiều hơn tôi.

Trên đường về, chúng tôi lại tiếp tục bàn tán về bộ phim mới xem. Qua một con hẻm tối, Debbie nắm chặt tay tôi, như... muốn tôi che chở. Cô bé hỏi nhỏ:

- Bạn không sợ bóng tối à?

Với đôi mắt của Ma-cà-rồng, tôi thấy chẳng tối tăm chút nào:

- Không, có gì phải sợ đâu?

Debbie rùng mình:

- Mình biết là kì cục, nhưng vẫn cứ sợ bị Ma-cà-rồng hay ma sói tấn công thình lình. Ngốc thật há?

Tôi cười gượng. Nếu cô ta biết...

- Ừa, ngốc thật.

- Móng tay bạn dài quá.

- Xin lỗi.

- Không cần phải khách sáo quá vậy.

Qua khỏi đoạn đường tối, cô bé nhìn tôi lom lom dưới ánh đèn thành phố. Tôi hỏi:

- Bạn nhìn gì mà khiếp thế?

- Bạn có một vẻ gì đó rất khác thường, Darren. Một cái gì đó mà mình không nắm bắt được.

Tôi cố pha trò:

- Chắc vì mình quá đẹp trai, phải không?

- Không. Thật mà, một điều gì đó... thỉnh thoảng mình chợt bắt gặp trong mắt bạn.

- Debbie, bạn làm mình bị bối rối rồi đó.

- Mình vẫn bị ba mắng vì hay suy diễn và phát biểu linh tinh.

Tới cửa nhà Debbie, tôi đứng ngẩn ra, chẳng biết phải làm gì. Debbie hỏi:

- Vào nhà mình không?

- Ba má bạn có nhà không?

- Ồ, yên tâm, ba má mình thoải mái lắm. Mình sẽ bảo bạn là bạn của mình.

- OK.

Debbie mỉm cười, nắm tay tôi dắt vào nhà.

Tôi run như đêm lẻn vào rạp hát, ăn trộm quý bà Octa trong khi ông Crepsley say ngủ vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top