Chương 3: Học bổng sao lại biến thành tiền trợ cấp rồi???

Xe buýt lúc 5 giờ sáng chỉ mất 10' từ bãi rác đến học viện 3212, tốc độ cực nhanh.

Khi Vệ Tam đến trời còn chưa sáng, cổng trường không có ai, mãi cho đến 5 rưỡi người mới dần dần nhiều lên.

Cho đến 6 giờ, giáo viên đúng giờ từ bên trong ra.

“Tất cả mọi người xếp thành mười đội, theo ta đi vào.”

Đội ngũ rất dài, Vệ Tam đoán chừng có năm, sáu nghìn học sinh có mặt.

Sau một hồi náo loạn, cuối cùng cũng xếp thành đội ngũ, giáo viên nhẹ nhàng nhìn quanh nhóm học sinh rồi quay lại: “Đuổi theo.”

Giáo viên dẫn bọn hắn tới bãi tập của trường học rồi dừng lại, trên đài hội nghị có chín giáo viên khác đang chờ.

Mười giáo viên đứng thành một hàng, thấp giọng thảo luận một hồi, một giáo viên ở giữa đứng lên và nói trước học sinh: “Hoan nghênh mọi người vào học viện 3212, từ hôm nay trở đi các em sẽ nghênh đón con đường nâng cao đầy đau khổ.”

Vệ Tam ngửa đầu nhìn mười giáo viên trên đài, có chút thất thần: Giáo viên ở thế giới này có vẻ rất mạnh mẽ nhanh nhẹn, từng người chân dài lưng thẳng, thả vào thế giới kia của cô cực kỳ giống người tham gia quân ngũ.

“Tôi không biết trong các em sẽ có bao nhiêu người còn sống sót sau cuối kỳ, vì lẽ đó xin mời quý trọng mỗi lần huấn luyện, biết đâu có thể cứu em một mạng." Giáo viên ánh mắt nghiêm nghị nhìn từ trái sang phải, "Phương pháp giáo dục xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, cuối mỗi học kỳ sẽ căn cứ vào thương thế nặng nhẹ của các em mà phân phát tinh tệ. Nếu như bất hạnh bỏ mình, 20.000 tiền an ủi sẽ được cấp đến tay các vị phụ huynh."

Vệ Tam: "? ? ?"

Hình như cô nghe thấy có gì đó sai sai?

Cơ giáp sư dự bị không phải là học cách nhận biết vật liệu xây dựng nền tảng về sau thiết kế và sửa chữa cơ giáp hay sao, sao còn liên quan tới sống chết? Nghe ý tứ của giáo viên, vậy ngày hôm qua cô nhìn thấy 5000 đến 20.000 tinh tệ cũng không phải học bổng.

Vệ Tam đột nhiên có loại dự cảm xấu.

Giáo viên nói rất ngắn, rất nhanh mỗi giáo viên đều dẫn một đội rời đi, đưa bọn họ đi lãnh đồng phục.

Vệ Tam đi theo đội ngũ lãnh xong đồng phục, thừa dịp thay đồng phục mở ra Quang Não tìm hiểu thông tin học viện 3212. Sau khi đọc nhanh như gió xem xong hết thảy tin tức: ". . ."

3212 chỉ có một trường học dự bị này, chuyên bồi dưỡng cơ giáp sư dự bị và cơ giáp đơn binh dự bị, ban B là cơ giáp đơn binh dự bị, ban A mới là cơ giáp sư dự bị.

. . .

Cô đăng ký sai ban rồi.

Tỉ lệ thương vong và tỷ lệ bỏ học của cơ giáp đơn binh dự bị từ trước đến giờ chỉ cao không thấp, nhập học có năm, sáu ngàn người, sau một học kỳ có thể giảm bớt đến ba ngàn người. Ngoại trừ số lượng người chết và bị thương, mỗi một học kỳ qua đi đều sẽ có khá nhiều học sinh không chịu đựng nổi, thôi học chuyển đến trường học bình thường. Vì lẽ đó học phí sẽ thấp một chút, cuối kỳ thương tích nghiêm trọng còn được trợ cấp tinh tệ.

Vệ Tam nhìn chằm chằm Quang Não nửa ngày, hiện tại chuyển chuyên ngành là không có khả năng, cô không đủ tiền để bù vào. Nếu như thôi học đợi sang năm lại đăng ký thì trường học vẫn sẽ không trả lại học phí ngày hôm qua cô đóng.

Thôi thì cứ học hết học kỳ này trước, chờ cô tìm được cách kiếm tiền rồi mới tính đến việc chuyển chuyên ngành, không thể lãng phí một ngàn tinh tệ được.

Giáo viên tới xem tình hình nhìn thấy Vệ Tam còn chưa thay đồng phục, cau mày: "Lề mà lề mề cái gì lâu như vậy? Mau đi thay đồ."

Vệ Tam lập tức đóng Quang Não, đến phòng thay quần áo thay đồng phục học sinh.

Đợi toàn bộ người trong đội ngũ của bọn cô thay đồng phục xong, thầy giáo giương mắt: "Tất cả mọi người chạy quanh trường học hai mươi vòng."

Trường 3212 có diện tích không nhỏ, mà bọn họ vẫn còn là trẻ con, mới chạy một vòng mọi người đã choáng váng, đừng nói chi tới hai mươi vòng.

Đến vòng thứ ba, bệnh hoa mắt chóng mặt của Vệ Tam lại đến, cô đói bụng."

Tất cả xốc lại tinh thần hết cho tôi, ban B chúng ta không tính điểm như ban A, làm một cái thí nghiệm liền có điểm. Tiêu chuẩn duy nhất chính là sau kiểm tra cuối kỳ các em còn sống sót." Giáo viên chậm rãi theo ở phía sau, "Sống sót đó, có hiểu không? Mỗi một vòng các em chạy thêm lúc này, đều góp phần nâng xác suất sống sót của chính mình trong tương lai lên một chút."

Cứ thế chạy sáu vòng, đội ngũ đã có sự phân chia khác biệt rõ ràng, phía trước là mười mấy học sinh vẫn luôn duy trì tốc độ, phía sau cùng khoảng chừng trăm người đã bắt đầu đi bộ rồi. Vệ Tam kẹp ở giữa vừa chạy vừa thở hổn hển, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn phía trước, tố chất thân thể của những học sinh đó có chút mạnh mẽ quá mức rồi.

Đến vòng thứ mười, thầy giáo đứng ở đằng trước, trong tay ôm một hộp không biết từ đâu ra: "Ở đây có dịch dinh dưỡng, đại khái 50 phần, tới trước được trước."

Vệ Tam vừa nghe lời này tinh thần rung lên một cái, bước chân tăng nhanh từ lúc nào cũng không hay biết. Nhóm học sinh kẹp ở giữa cũng không có thiếu người giống như cô, đột nhiên tăng tốc.

Vệ Tam cắn răng xông về phía trước, không riêng vì dịch dinh dưỡng, cô còn muốn ở lại, học phí không thể lãng phí. Ở lại đây mới có cơ hội học tập kiến thức cơ giáp sư, vì lẽ đó cô nhất định phải chạy xong hai mươi vòng này.

"Ba mươi, hai mươi chín. . . Còn mười phần cuối cùng, người phía sau cố lên." Thầy giáo nhàn nhã vô tư nói.

Huyệt thái dương Vệ Tam nhảy thình thịch, phía trước cô còn mười hai người, chỉ cần vượt qua hai người đồng thời tiếp tục giữ vững tốc độ là có thể bắt được một ống dịch dinh dưỡng cuối cùng.

. . .

"Còn có ba. . ." Thầy giáo mới vừa nói ra, lại có học sinh chạy tới, "Một ống cuối cùng."

Vệ Tam còn cách người phía trước khoảng 50 mét, mắt thấy sắp chạy đến chỗ giáo viên, cô lau một phen mồ hôi, cắn răng vọt tới, cuối cùng vượt qua người phía trước bắt được ống dịch dinh dưỡng cuối cùng.

Cô vừa chạy vừa đem dịch dinh dưỡng rót vào trong miệng, vừa uống xong, Vệ Tam liền phát hiện dịch dinh dưỡng này có sự khác biệt so với dịch dinh dưỡng có vấn đề cô nhặt từ bãi rác. Dịch dinh dưỡng này vừa xuống bụng, ngay lập tức cảm giác được có một loại năng lượng dồi dào tràn đầy toàn thân.

Vệ Tam cảm thấy mình còn có thể chạy mười vòng nữa. 50 vị học sinh cướp được dịch dinh dưỡng về cơ bản là những người đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ, nhưng hai mươi vòng này cũng khiến họ phải trực tiếp nằm liệt trên mặt đất.

Vệ Tam không khỏi cảm thán sinh tồn làm con người trở nên kiên cường. Nhớ năm đó ở thế giới cũ, sau mỗi lần công tác, cô có thể ngồi liền không đứng, có thể nằm tuyệt đối không ngồi, vậy mà bây giờ chỉ mới bảy tuổi lại có thể chạy xa như vậy.

Ngày khai giảng đầu tiên trôi qua bằng việc chạy bộ, đến thời điểm tan học vẫn còn không ít học sinh chưa hoàn thành hai mươi vòng, thầy giáo chỉ phất phất tay: "Tan học, người chưa hoàn thành cũng có thể đi."

Vệ Tam xem thời gian, vừa qua năm giờ, cô bị lỡ xe buýt mất rồi.

Thế giới này cũng có thể gọi xe, vẫn là xe bay, chỉ là giá có chút cao, Vệ Tam suy nghĩ một hồi quyết định đến chợ vật liệu nhìn một chút.

Chợ vật liệu tên như ý nghĩa hiển nhiên là nơi bán các loại vật liệu. Vệ Tam vốn là muốn mua chút vật liệu chế tạo một chiếc xe chạy bằng điện, có thể tự do đi lại. Kết quả đến nơi, tất cả đều là các loại vật liệu cô chưa từng thấy qua.

Xem qua vài cái cửa hàng, cuối cùng Vệ Tam cũng phát hiện được nguồn năng lượng của thế giới này là cái gì -- Hôi Tinh.

Hôi Tinh là một loại nguồn năng lượng do Liên Bang khai thác, có thể cung cấp trực tiếp cho cơ giáp nhưng gia đình bình thường thì không dùng được, chỉ có thể dùng một loại đồ vật gọi là tinh thẻ, bên trong là Hôi Tinh đã qua xử lý.

Một tấm thẻ mỏng manh bên trong ẩn chứa nguồn năng lượng có thể cung cấp cho các loại công cụ. Sau khi dùng hết nguồn năng lượng trong tinh thẻ thì có thể nạp đầy lại, cái này khá giống với điện ở thế giới cũ của Vệ Tam.

Vệ Tam bỏ ra 600 tinh tệ mua một tấm tinh thẻ, bên trong có 500 viên, cô định dùng cái này làm nguồn năng lượng cung cấp cho xe chạy bằng điện. Cô còn mua một cây súng hàn, trước giờ cô luôn cái của ông lão để lại nhưng tính năng chưa được tốt lắm.

Sau khi đi dạo hết các con phố vật liệu, biết được các loại vật liệu mới mẻ đã là mười giờ tối, Vệ Tam ra đến đầu hẻm, phát hiện một cửa hàng bán cơ giáp, không nhịn được đi vào.

Bên trong cửa hàng được trang trí vô cùng hoành tráng và lộng lẫy, nhưng chỉ bày có ba chiếc cơ giáp. Vệ Tam nhìn kỹ một chút, ba chiếc cơ giáp này có kiểu dáng khác nhau, đều rất ưa nhìn, chỉ là. . . Theo thông tin cô tra được trên Quang Não thì cơ giáp là dùng để chiến đấu, mà ba chiếc cơ giáp này hoàn toàn không thấy được chỗ nào là có thể dùng để tấn công trùng thú.

Cô đem ý nghĩ trong lòng nói ra, người khách cũng đang xem cơ giáp ở bên cạnh nở nụ cười: "Cô bé, cơ giáp này chỉ dùng để ngắm hoặc luyện tập làm quen cơ giáp thôi không phải cơ giáp chiến đấu, cơ giáp của quân đội sẽ không được bán trên thị trường."

Thì ra là như vậy.

Vệ Tam ở cửa hàng dạo một hồi, ba chiếc cơ giáp này chiếc sau so với chiếc trước còn mắc hơn, rẻ nhất đã là năm triệu tinh tệ. Có điều bản thân Du Kim vốn đã mắc rồi, một gram tới tận mười vạn tinh tệ, cơ giáp mắc như thế cũng chẳng có gì lạ.

Sau khi ra khỏi cửa hàng, Vệ Tam bỏ ra năm mươi tinh tệ gọi xe trở về, một buổi tối không ngủ, cuối cùng làm được một chiếc 'xe chạy bằng điện' bản đơn giản, ngày hôm sau vừa rạng sáng đã cưỡi chiếc xe này đến trường.

Mới vừa đến cửa trường học, một chiếc máy bay xẹt qua đầu cô dừng lại, Kim Kha từ bên trong đi ra, hướng cô vẫy tay: "Vệ Tam."

"Cái này của cậu lại là xe gì?" Kim Kha đi quanh chiếc xe chạy bằng điện của cô một vòng, "Bán không?"

Vệ Tam: "50.000 tinh tệ."

"Quên đi." Kim Kha nhìn chỗ ngồi phía sau cô, "Chỗ này có thể ngồi không? Cậu chở tớ vào trường đước đi."

"Một chuyến 500 tinh tệ."

"Không phải chúng ta là bạn bè à?"

"Tớ nghèo."

Kim Kha giơ tay chuyển cho Vệ Tam 500 tinh tệ, đặt mông ngồi ở phía sau cô: "Được rồi."

Thấy vật kỳ quái này chuyển động so với xe ba bánh trước kia nhanh hơn nhiều, Kim Kha càng thêm kiên định rằng Vệ Tam là con của cao nhân, xe này tám phần mười cũng là do cao nhân làm.

Xe ba bánh lần trước bị giáo viên dạy tại nhà của Kim Kha tháo dỡ ra, không có kết cấu tinh xảo gì, còn phải dựa vào sức người mới hoạt động được. Theo lời giáo viên thì đúng là hiếm lạ thật nhưng không có giá trị nghiên cứu gì, xem chừng cái này cũng tương tự.

"Tớ học lớp A1, cậu ở lớp nào?" Kim Kha hỏi Vệ Tam đang lái xe phía trước.

"B5."

Kim Kha sửng sốt: "Ban B? Cậu không phải là cơ giáp sư dự bị sao, sao lại thành cơ giáp đơn binh dự bị rồi?"

"Không được sao?" Vệ Tam bình tĩnh hỏi ngược lại.

Nếu không là cuộc sống ép buộc, ai lại không muốn làm cơ giáp sư dự bị chứ.

"Được, cơ giáp binh dự bị cũng khá tốt."

Hai người tách ra, Vệ Tam đến lớp của mình tìm một vị trống ngồi xuống, không biết hôm nay học cái gì đây.

Giáo viên vẫn là thầy giáo kia, chuông vào học vừa vang lên thầy đã đứng ở trên bục giảng đem lịch học phóng ra.

Vệ Tam xem xong liền cảm thấy trong lòng thật lạnh thật lạnh: Mang vật nặng chạy, đánh nhau, vận dụng dao găm. . . Toàn bộ là thể luyện, chỉ một ngày là học văn hóa.

Một kỹ sư yếu đuối mỏng manh như cô có thể học nổi những cái này sao?

. . .

Trải qua hơn nửa tháng học tập ở học viện 3212, Vệ Tam cảm thấy con đường kiếm tiền của cô xa xôi vời vợi, nhiệm vụ của thầy giáo càng ngày càng nặng, mỗi lần tan học tay chân đều run rẩy, vừa về tới tòa nhà liền ngủ, căn bản không có lòng dạ nào nghĩ tới cái khác.

Càng quan trọng hơn là cô nghe nói kỳ thi mỗi tháng của ban A còn chưa bắt đầu đã có hơn 200 học sinh chủ động chuyển sang trường bình thường học, bởi vì mua không nổi vật liệu.

Một Cơ Giáp sư hợp cách, là dùng vô số tiền tài bồi dưỡng xuất hiện, gia đình bình thường vốn không đủ sức.

Lần này,Vệ Tam càng không có khả năng chuyển ngành, nhưng cũng may thư viện trường học không phân khu, ban B cũng có thể đi mượn sách của Cơ Giáp sư.

Với tư cách kỹ sư cao cấp nhất, Vệ Tam quyết định tạm thời trước như vậy, cô có thể tự học.

Phải tìm thời gian đến hỏi Kim Kha một chút xem bọn họ lên lớp học cái gì.

“Ngày hôm nay rất muốn dạy các em thế nào săn giết, đáng tiếc hành tịn 3212 của chúng ta nghèo quá, chi trả không nổi máy mô phỏng 3D, cho nên phiền các em hãy xem bạn học trước mặt mình như là con mồi, nhớ vận dụng kỹ thuật đã được dạy. Thua không phạt, thắng. . .” Giáo viên sau đó mỉm cười, “Không thưởng.”

Theo tiếng còi vang, người trước mặt Vệ Tam liền quay lại định ôm lấy eo cô quật cô xuống đất.

Đm!

Giờ mà bị quật ngã chắc chắn phải nằm liệt giường mười ngày nửa tháng, tuy rằng khoang trị liệu của trường học chỉ cần nửa giờ là có thể khiến người ta tung tăng nhảy nhót, nhưng cô không có tiền để dùng huhu!

Người anh em, xin lỗi.

Vệ Tam liền lùi lại hai bước, bắt lấy tay của đối phương, dùng sức kéo một phát, quay người vật ngã. Vẫn chưa xong, muốn làm cho đối phương triệt để mất năng lực, cô chỉ có thể bẻ tay hắn.

Trên trận không thiếu tiếng kêu rên, bị thương nghiêm trọng lập tức được mang đến phòng y tế.

Chờ đối thủ nhận thua, Vệ Tam ngồi dậy, trong lòng sầu thảm: Đây chính là sự bạo lực của cơ giáp binh.
_________
Tác giả có lời muốn nói:

Vệ · kỹ sư · yếu đuối · Tam bẻ tay bạn học xong cảm thán: Cái cơ giáp binh dự bị này thật sự quá bạo lực.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top