Chương 2: Lần Đầu Gặp Gỡ
Trong một ngôi biệt thự gần bờ biển ở San Francisco, một cô gái có vẻ bề ngoài dịu dàng đứng ở cửa nhà bếp, nói với người đang ngồi xem tivi vừa ăn hoa quả
". Lộc Hàm, mau đi mua xì dầu. Nhà hết xì dầu rồi".
Lộc Hàm cuộn mình trong sofa bất giác cau mày. Ban đầu, cậu cảm thấy dãy biệt thự này nằm gần bờ biển, không khí trong lành lại đúng lúc cho thuê nên mới quyết định thuê một ngôi. Hơn nữa, chủ nhà là đồng hương, người có vẻ lịch sự trang nhã nên cậu đoán sẽ không gặp phiền phức. Nào ngờ, chủ ngân ngôi biệt thự này nhiệt tình quá đáng, thấy cậu là đồng bào tóc đen như mình liền coi cậu như em trai. Chủ nhà luôn tỏ thái độ thân mật, không cần biết tâm trạng của người khác ra sao.
Bạch Hiền nhìn nụ cười ngọt ngào trước mắt, nụ cười quá trong sáng khiến cậu không thể từ chối. Tuy vậy, Lộc Hàm vẫn không quên mặc cả
"Em muốn ăn món sườn chua ngọt".
Cẩm Vân liền tắt nụ cười
"Đi nhanh lên đi. Em mà về muộn là nghỉ ăn đấy".
Nói xong cô liền phất tay ra hiệu Bạch Hiền đi mau.
Lộc Hàm nhìn động tác của cô, từ từ đứng dậy. Cậu mặc chiếc áo T-shirt không ra T-shirt, sơmi không ra sơmi, một tay áo xắn một nửa, một bên tay nham nhở như bị chó gặm. Phía dưới là chiếc quần jeans rách nát đến mức ăn mày cũng không thèm mặc. Mặc dù là bộ đồ chẳng ra sao nhưng Lộc Hàm khoác lên người lại bộc lộ vẻ tự nhiên, tùy ý.
Cẩm Vân nhìn bộ dạng của Lộc Hàm , không khỏi nhíu mày
" Hàm Hàm, em lại ăn mặc kiểu này rồi, phong cách kiểu gì..."
Lộc Hàm nghe Cẩm Vân mở miệng đánh giá cách ăn mặc của cậu, lập tức phi nhanh ra cửa. Chị Cẩm Vân này hoàn toàn coi cậu như em trai. Lộc Hàm luôn cho rằng cậu muốn mặc thế nào thì mặc, không ai có quyền can thiệp. Cẩm Vân cũng hiểu rõ điều đó. Chỉ là khi nhìn chướng mắt cô không kìm chế nổi vài câu cằn nhằn.
Đi gần đến cửa lớn, bỗng có tiếng chuông kêu, Bạch Hiền vừa thay giày vừa nói
"Bạn chị kìa"
Cẩm Vân vẩy nước trong tay, tiến lại gần.
"Cũng có thể là bạn của em lắm chứ".
Lộc Hàm không ngẩng đầu.
"Em không có bạn".
Cẩm Vân hơi sững người, nhìn Lộc Hàm đứng dậy với vẻ mặt thản nhiên như cậu vừa nói câu "hôm nay trời đẹp lắm". Trên mặt cậu không hề bộc lộ vẻ cô độc hay bi thương.
Lộc Hàm thấy Cẩm Vân nhìn mình bằng ánh mắt dịu dàng, ôn tình. Cậu khoanh hai tay trước ngực đứng dựa vào tường, hất hàm nói với cô
"Có phải chị thấy em vừa mắt lắm không? Nếu chị thích em, em cũng không ngại đâu".
Cẩm Vân nghe xong trợn tròn mắt. Cô quay đầu nhìn màn hình giám sát xem ai đến. Sau đó cô ấn công tắc cửa ra vào, kéo tay Bạch Hiền. Cửa kính vừa mở, Cẩm Vân lập tức đẩy Lộc Hàm ra ngoài, nhìn cậu với vẻ ăn tươi nuốt sống
"Mau đi mua xì dầu. Nếu không em đừng mơ ăn món sườn chua ngọt".
Thấy Cẩm Vân hằm hằm nhìn mình, Lộc Hàm bất giác nhún vai. Thương hại cậu ư? Cậu chả cần. Bạn bè cũng chỉ là một cách gọi mà thôi, có hay không chẳng khác biệt gì. Một mình độc hành trong thiên hạ cũng không có gì không ổn.
"Cẩm Vân, lâu rồi không gặp". Một giọng nói đầy từ tính tràn ngập sự vui vẻ truyền đến.
"Chung Nhân, sao hôm nay lại rảnh rỗi chạy đến chỗ tôi?"
Nghe thấy giọng nói cay nghiệt của Cẩm Vân, Lộc Hàm quay lại nhìn. Từ cửa lớn có một đôi nam nữ đi vào. Cô gái giống như động vật không xương tựa vào vai người đàn ông, nhìn qua có vẻ là loại yếu đuối ngây thơ.
Người đàn ông cao khoảng một mét tám mươi, đôi mắt hoa đào, gương mặt của người phương Đông điển hình, khóe miệng hơi nhếch lên như có thể nở nụ cười bất cứ lúc nào, rất thu hút người đối diện. Anh ta mặc chiếc áo sơmi cởi hai cúc trên, để lộ bộ ngực rắn chắc màu đồng. Thêm vào đó là mái tóc tỉa dài đến mang tai, khiến toàn thân anh ta toát vẻ gợi cảm chết người.
Kim Chung Nhân thấy Lộc Hàm đi qua, nở nụ cười nhã nhặn với cậu. Lộc Hàm chỉ liếc một mắt rồi đi thẳng về phía nhà xe, hoàn toàn coi hai vị khách là người vô hình. Cậu không có hứng thú chào hỏi linh tinh. Chung Nhân vừa vào cửa đã nhìn thấy Lộc Hàm, nhưng cậu không thèm để ý đến anh ta, khiến anh ta bất giác nhăn mặt nhìn theo bóng dáng Lộc Hàm.
"Kim Chung Nhân, anh nhìn đi đâu đấy?"
Thấy anh mải dõi theo bóng Lộc Hàm, Cẩm Vân nghiến răng hét lớn.
Chung Nhân nghe thấy quay đầu lại: "Cậu bé đó là ai?"
Cẩm Vân nghiêm mặt: "Anh thôi đi được rồi đấy. Người của tôi anh đừng tơ tưởng động đến".
Tên này thật chẳng biết phép lịch sự gì cả, nói chuyện không hề uyển chuyển, mở miệng trực tiếp hỏi thăm ngay. Anh ta cũng không để ý đến người đẹp ở trong lòng lộ rõ vẻ không vui.
Kim Chung Nhân cười lớn: "Tôi có thể...".
Anh ta chưa nói hết câu, chiếc xe Ferrari màu rượu phóng vụt đi. Lộc Hàm ovừa lái xe vừa vẫy tay chào Cẩm Vân, coi hai người khách như không tồn tại.
Kim Chung Nhân nuốt câu nói tiếp theo vào lòng, sắc mặt thay đổi hẳn. Cậu bé kia dù vô tình hay hữu ý, cũng khiến anh ta lửa bốc lên đầu. Bao nhiêu năm tung hoành thiên hạ, chưa có một người nào dám không để mắt đến anh ta, người này đúng là thú vị.
"Xì dầu, xì dầu. Không biết thứ này bán ở đâu nhỉ?".
Lượn qua mấy cửa hàng và siêu thị gần đó cũng không thấy bán xì dầu của Trung Quốc, Lộc Hàm vỗ trán nhấn ga phóng về đường bờ biển.
"Mẹ nó, đánh chết chúng nó cho tao".
Một tiếng hét ở phía trước vọng đến khiến Bạch Hiền hơi giật mình. Cậu đưa mắt về phía trước, cách đó không xa là một chiếc xe BMW màu bạc bị đập nát, đằng sau đậu mấy chiếc xe mui trần màu đen, màu đỏ và màu xanh lam. Ở phía trước nữa có hai người đàn ông đang bỏ chạy, mười mấy người đuổi sát phía sau lưng.
Khoảng cách giữa kẻ đuổi bắt và người bỏ chạy không dài. Người đằng trước thỉnh thoảng còn bị ăn vài gậy từ người phía sau. Tuy nhiên, hai người hình như nhận thức rõ tình thế nguy hiểm. Dù bị đánh cũng không quay đầu mà chỉ biết chạy thục mạng về phía trước.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Lộc Hàm bất giác cười nhếch mép. Cậu hét lên:
"Xe để đó làm hàng mẫu à?".
Mấy chiếc xe mui trần đậu đằng sau chắc chắn là của đám người rượt đuổi. Chúng có ô tô không dùng, lại dùng xe hai cẳng. Chắc chúng muốn tìm cảm giác kích thích trong quá trình đuổi bắt hoặc chúng tin đôi chân của mình chạy nhanh hơn xe ô tô.
Lộc Hàm giảm tốc độ, đi từ từ để thưởng thức trò vui. Quả nhiên nghe cậu nhắc nhở, có kẻ thông minh quay về lấy xe. Bạch Hiền lắc đầu đầy thất vọng. Xem ra trò vui sắp kết thúc rồi, cậu quay đầu lại chuẩn bị tăng tốc độ.
Đúng lúc này, xe Lộc Hàm đi ngang qua hai người đàn ông bỏ chạy. Trong khi chưa kịp nhấn ga, một người đàn ông thuận tay nắm lấy cửa xe cậu bay người nhảy vào trong rồi kéo người còn lại leo lên xe.
"Mau tăng tốc đi, nếu cậu không muốn bị liên lụy thì lái xe nhanh lên".
Một tràng tiếng Anh lưu loát từ phía sau vọng đến.
Lộc Hàm không thèm quay đầu, cậu vẫn từ tốn lái xe. Qua kính chiếu hậu, cậu nhìn thấy bộ dạng thảm hại của hai người đàn ông ngồi đằng sau. Một người phương Đông tóc đen, trông giống con lai, máu không ngừng chảy từ trên trán xuống. Người đàn ông mắt xanh tóc vàng còn lại càng thảm thương hơn. Mặt anh ta bê bết máu, nhìn không rõ diện mạo.
Lúc này, người mắt xanh thấy Bạch Hiền vẫn lái xe chầm chậm, tuy nhanh hơn người chạy bộ nhưng chắc chắn sẽ bị mấy chiếc xe đuổi theo bắt kịp ngay. Anh ta vội vàng huých người bên cạnh
"Cậu kéo cậu ta đi, để tớ lái cho".
Người đàn ông tóc đen nhíu mày, đột nhiên mở miệng nói với Lộc Hàm
"Làm phiền cậu, chúng tôi bây giờ cần cắt đuôi những người ở phía sau. Nếu cậu không thể phóng nhanh thì để chúng tôi lái xe. Cậu yên tâm, sau khi mọi chuyện kết thúc chúng tôi sẽ bồi thường cho cậu".
Lộc Hàm nghe người này nói bằng tiếng Trung với cậu, liền nhếch mép
"Tôi không thích người khác lái xe của tôi".
"Shit, vậy cậu mau lái nhanh lên".
Người đàn ông mắt xanh nghe cậu đáp lời, vừa cuống cuồng nhìn về phía sau vừa nói câu tiếng Trung khá chuẩn.
"Thằng bé kia, mau dừng xe lại, nghe thấy gì chưa?"
"Đồ khốn khiếp, tao mà tóm được, mày sẽ chết trong tay tao. Dám cho chúng nó lên xe".
Lộc Hàm còn chưa kịp trả lời người mắt xanh, từ phía sau vọng đến tiếng chửi mắng của đám người đuổi theo. Gương mặt Lộc Hàm bỗng trở nên lạnh lùng, cậu liếc nhìn vào gương chiếu hậu
"Bám chắc vào".
Lộc Hàm nhấn ga, chiếc xe màu rượu đỏ phi như bay trên con đường bờ biển.
"Phía trước có cua dốc, làn đường sẽ thay đổi, cậu hãy chú ý".
Nghe những lời thuật ngữ đua xe chuyên nghiệp từ miệng người mắt xanh, Lộc Hàm bất giác mỉm cười.
"Mẹ nó chứ, để tao xem chúng mày chạy đi đâu"
Kẻ đuổi theo tỏ thái độ hết sức hung hăng. Kỹ thuật lái xe và tốc độ của bọn chúng cũng không tồi.
Lộc Hàm vừa nghe thấy, miệng cậu nở nụ cười hưng phấn, vẫn tiếp tục phóng xe với tốc độ 200 km/h.
"Cậu điên rồi sao, mau giảm tốc độ đi. Có phải cậu muốn bị rơi xuống biển làm mồi cho cá không. Mau giảm tốc độ!".
Người đàn ông mắt xanh hoảng hốt khi thấy Lộc Hàm không những không giảm tốc độ mà còn tăng tốc sau lời nhắc nhở của anh ta. Anh ta hét lớn, cặp mắt vằn lên tia máu.
Lộc Hàm quan sát tình hình phía sau qua kính chiếu hậu, cậu quát
"Im miệng".
Người đàn ông tóc đen nãy giờ không lên tiếng kéo áo người đàn ông mắt xanh lắc đầu. Tuy nhiên, khi nhìn về khung cảnh trời biển ở phía trước, mặt anh ta cũng trở nên tái nhợt.
Đường cua dốc ngay ở phía trước mặt. Đội xe phía sau tích cực gia tăng tốc độ. Bọn chúng quả nhiên rất tức giận. Vì vậy khi thấy Lộc Hàm tăng tốc, chúng cũng tăng tốc theo. Quan sát tình hình qua gương chiếu hậu, cậu bất giác nở nụ cười lạnh lùng.
Gạt cần, đánh bánh lái, phanh kít, chiếc xe Ferrari quay một trăm tám mươi độ đổi đường ngay trong giây lát, bánh xe ma sát trên mặt đường phát tiếng kêu kin kít. Ngay đến đầu đoạn cua, Lộc Hàm đã bất ngờ quay đầu xe sang làn đường đi ngược lại.
Cùng lúc đó, đám xe đuổi theo xảy ra vụ va chạm. Không ngờ đến hành động quay xe của Lộc Hàm, chiếc xe đi đầu theo quán tính phanh gấp, khiến những chiếc xe đang phóng tốc độ rất cao ở đằng sau đâm mạnh vào đuôi xe phía trước. Mấy chiếc xe sang trọng bẹp dúm trong chốc lát, may mà bọn chúng đều là tay đua không tệ nên mới tránh khỏi tình trạng thương vong.
"Hahaha, chúc chúng mày gặp may mắn"
Nhìn thấy đám người nhảy ra từ những chiếc xe bị hỏng, người đàn ông mắt xanh vừa cất tiếng cười ha hả vừa giơ ngón giữa về phía bọn chúng.
Qua đó một đoạn, Lộc Hàm lại giảm tốc độ đi thong thả, một tay cậu cầm bánh lái, một tay vắt lên cửa xe. Chúng phải trả giá vì dám chửi mắng cậu. Coi như đây là bài học giành cho kẻ không tôn trọng người khác.
"Giỏi thật, giỏi thật đấy, không ngờ kỹ thuật của cậu tốt như vậy, gần bằng tôi rồi. À đúng rồi, tên tiếng Trung của tôi là Tiêu Ban, còn cậu ấy tên là Ngô Sâm".
Người đàn ông mắt xanh, à không, Tiêu Ban lúc này nhảy lên phía trước, ngồi xuống ghế phụ bên cạnh Lộc Hàm, nhìn cậu bằng ánh mắt đầy hưng phấn.
Lộc Hàm nhếch môi: "Xuống xe".
Nói xong cậu đạp phanh dừng xe lại. Cậu còn phải đi mua xì dầu nữa.
Tiêu Ban trợn mắt nhìn Lộc Hàm. Ở đây là đường bờ biển không một bóng người. Nếu đi bộ quay về thành phố không biết một ngày có tới nơi? Anh ta có cảm giác người con trai bên cạnh tính tình phóng khoáng, không ngờ định bỏ rơi anh ta ở nơi này. Cậu ấy không nhìn thấy anh và Ngô Sâm đang bị thương sao?
Tiêu Ban vừa định lên tiếng, Ngô Sâm ngồi sau liền kéo anh ta xuống xe. Ngô Sâm đặt một tấm danh thiếp vào xe Lộc Hàm
"Cám ơn cậu, đây là số điện thoại của tôi. Sau này cậu cần giúp gì thì cứ mở miệng. Việc chúng tôi có thể giúp, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức".
Lộc Hàm ngẩng đầu nhìn hai người đàn ông, thấy hai người có vẻ mặt thành khẩn. Anh chàng tóc đen nói một tràng giang đại hải mà chẳng đúng trọng tâm gì cả, Lộc Hàm đành giơ tay
"Trả tiền cho tôi, một ngàn".
Ngô Sâm và Tiêu Ban ngắn mặt. Lẽ nào chàng trai lái xe cao cấp như vậy lại đòi họ tiền quá giang. Hơn nữa, một lời hứa của họ lẽ nào không đáng giá một ngàn. Tiêu Ban lầm lì rút ví tiền, lấy toàn bộ tiền mặt trong ví đưa cho Lộc Hàm.
Lộc Hàm giơ tay kẹp lấy tờ một ngàn, rồi trả lại tấm danh thiếp. Cậu không nói một lời nào, rồ ga phóng đi mất, để mặc hai người đàn ông máu me be bét nhìn nhau lắc đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top