10. Phạt

Từ nhỏ chúng ta đều được dạy luật lệ khi tham gia giao thông trên tuyến đường có đèn giao thông. Đèn đỏ là dừng lại, đèn vàng để giảm tốc còn đèn xanh là tín hiệu xuất phát. 

Wonwoo luôn nhận thức được bản thân hắn là đèn tín hiệu màu đỏ của em thế nên hắn luôn hạn chế thực hiện những hành động khiến em phải "dừng trước vạch kẻ đường". 

Nhưng lần này thì khác, hắn không còn chịu được sự lạnh nhạt của em nữa. Có thể là hắn yêu em đến điên rồi nên khi em chỉ mới lơ hắn nửa ngày, hắn cũng cảm thấy cực kỳ khó chịu. 

Nhìn thẳng vào đôi mắt mà hắn luôn bị cuốn vào mỗi lần hắn say mê em, Wonwoo giải thích cho em hiểu sự khó chịu trong hắn vì sao mà nổ tung thành như vậy.

"Anh có tình cảm với bạn nên anh mới để ý vì vậy có thể nào đừng làm trái tim anh lỡ nhịp như thế được không?"

Ừ vì hắn có tình cảm cho em thế nên hắn càng không muốn em lờ đi sự tồn tại của hắn.

Jun nhìn người trước mặt mình với dáng vẻ em chưa tình thấy trước đây. Em có chút bất ngờ với phản ứng của hắn, em không nghĩ chỉ vì muốn cố giữ cho bản thân không nhảy bổ vào người hắn lại khiến hắn khó chịu đến như vậy. 

Dưới màn đêm lạnh của trời đông tại đất Thái, Wonwoo không kìm được cảm xúc của bản thân mà ép Jun tới bước tiếp nhận lời tỏ tình của hắn. 

Khi nhận ra bản thân đã khiến em sợ, Wonwoo thu lại ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Jun, giữ vai em kéo về phía hắn, để em tránh khỏi bức tường lạnh lẽo.

"Tớ xin lỗi đã làm bạn sợ. Đừng dựa vào tường, lạnh đấy"

Giọng hắn run lên một phần vì lạnh, phần còn lại vì hắn đang cố gắng làm bản thân bình tĩnh lại. 

Thế nhưng bình tĩnh thế nào được nữa khi giây tiếp theo, Jun tiến tới vòng tay qua cổ Wonwoo mà ôm choàng lấy hắn. Em rúc khuôn mặt vì gió đông mà ửng hồng vào hõm cổ hắn, dụi qua dụi lại nơi đó khiến Wonwoo không khỏi bất ngờ.

Giờ thì Jun lại trở thành đèn tín hiệu màu đỏ của hắn mất rồi.

Không để Wonwoo kịp phản ứng lại trước hành động đột ngột của mình, Jun rời khỏi nơi thoải mái của bản thân, rướn người lên hôn chóc một cái vào môi hắn, rồi lại nhanh chóng chốn trở lại trên vai hắn.

Đèn tín hiệu đỏ vô cực mất rồi.

"Em cũng thích bạn. Không đúng, em rất rất yêu bạn. Vì thế em mới không muốn bản thân xấu hổ trước mặt bạn mà tránh bạn suốt ngày hôm nay. Bạn có thể không biết nhưng có khi cả cái sân vận động này ai cũng để ý đến bạn đấy"

Đây có lẽ là câu nói dài nhất mỗi lần hắn với em ở riêng với nhau. Wonwoo nghe không sót một chữ Jun nói trong khi nhất quyết không rời khỏi người hắn. Hắn biết để nói ra được những lời đó, mặt em giờ chắc phải biến thành trái cà chua mất rồi. 

Nhưng điều này chứng tỏ em đang thật lòng tỏ tình với hắn, điều này nghĩa là em cũng thích hắn và em để ý đến ánh mắt của người khác đang nhìn hắn. Haha Jeon Wonwoo hắn sướng muốn điên lên rồi đây này.

"Bạn thích... anh thật hả?"

"Nói rồi không nói lại đâu"

Hắn phì cười trước phản ứng đáng yêu của người hắn thích. À thì ra đây là lý do hắn thích em đến như vậy.

Wonwoo đến hiện tại mới có thể đặt tay lên eo Jun đang đu trên người hắn. Sự đáng yêu của em đã trở thành đèn tín hiệu màu xanh cho hắn từ khi nào đến hắn còn không nhận ra. Hắn siết chặt vòng tay một chút, thành công kéo em sát lại gần hắn nhất có thể. 

"Bạn cười em đấy à?"

Có thể cảm nhận được người kia đang nở nụ cười đằng sau mình, Jun lên tiếng trách móc hắn một câu. 

"Anh cười vì bạn đáng yêu quá thôi mà"

"Dẻo miệng"

Rời khỏi nơi chốn của bản thân, Jun còn muốn giận dỗi người bạn trai mới của em một chút thì Wonwoo không để em làm chuyện đó. Có lẽ hắn chưa ôm em đủ thế nên hắn mới không muốn buông tay, kéo em trở lại vị trí ban đầu. 

Hoặc có lẽ là hắn có ý đồ khác. 

Tay hắn không còn an phận như ban đầu mà bắt đầu di chuyển khắp nơi trên người Jun khi chưa được em cho phép. Đến khi gần đến thắt lưng, Jun dùng sức giãy khỏi vòng tay hắn, cau mày nhìn Wonwoo.

"Này. Bạn làm gì đấy?"

"Anh làm gì cơ?"

Wonwoo ghé sát khuôn mặt hắn gần với Jun, nhếch mép mỉm cười hỏi như thể hắn chưa hề làm chuyện gì xấu hổ với em vậy. 

"Hì...hình như mọi người gọi rồi đó. Vào trong thôi"

Jun ngại ngùng trước hành động của Wonwoo. Em lại trở lại bản năng né tránh ánh mắt của hắn như trước.

"Trước khi vào, làm lại đi"

"L...làm gì?"

"Hôn lại đi. Nãy em tập kích anh, anh chưa cảm nhận được"

Tay Wonwoo trên eo Jun lại chặt thêm một chút, kéo lại em về phía hắn. Wonwoo cố tình rướn người về phía em, yêu cầu em đặt môi lên môi mình.

Jun nghĩ cách thoát thân. Em suy nghĩ một hồi rồi mới đưa mắt nhìn hắn.

"Anh nhắm mắt lại đi"

"Được thôi"

"Hôm nay, em chính thức tỏ tình Jeon Wonwoo"

"Ừm"

"Em thích Jeon Wonwoo từ rất lâu rồi"

"Anh cũng vậy"

Hắn vẫn trả lời từng câu nói của em trong khi mắt vẫn nhắm chặt theo lời em dặn. Mỗi lời Jun nói ra đều khiến Wonwoo vui sướng nở một nụ cười trên môi.

"Jeon Wonwoo thích em nhưng không nói, vì thế anh bị phạt. Phạt anh không được hôn em hết ngày hôm nay"

"Ơ???"

Wonwoo bất mãn mở mắt. Đang yên đang lành lại bị phạt. Đối diện với hắn là nét mặt giận dỗi của người yêu. Môi em chu ra hờn dỗi. 

Hắn còn định cúi xuống hôn trộm em mặc cho hình phạt em mới ban hành cho hắn nhưng đã bị em tránh đi. Jun nhanh chân rời khỏi vòng tay Wonwoo, hướng về phía cầu thang chạy mất. 

Giờ thì có một Jeon Wonwoo đang ấm ức vì chưa yêu được hai phút đã bị phạt.

-----

Jun quay lại phòng chờ khi các thành viên đã di chuyển ra xe gần hết, chỉ còn Hoshi và Seungkwan vẫn còn ở lại. 

Seungkwan thấy Jun về liền chạy tới phía em dò hỏi.

"Anh đi đâu đấy?"

"À anh đi vệ sinh"

"Àaaa đi vệ sinh cơ à. Đi vệ sinh ở tòa nhà Jeon Wonwoo à?"

"S...sao em biết?"

À chắc tại vì khi có hai nghệ sĩ công khai kéo tay nhau đi trước mặt staff thì sẽ không gây sự chú ý đâu ấy mà. Chỉ có mười một con người nối đuôi nhau đi theo thôi. Và đương nhiên, thấy gì thì họ cũng thấy hết rồi, Jun có chối đằng trời cũng không thoát khỏi miệng mười một con người này.

"BROOOOOO"

Tiếng này của ai chắc ai cũng biết. Hoshi thấy hai người bạn đồng niên cùng trở lại liền cất tiếng chào như hét, như thể cậu chưa từng vừa nhảy vừa hát hùng hục ba mươi phút trước vậy. 

Lời chào này lại hướng thẳng về phía người bạn Changwon của cậu. Hoshi lao đến ôm Wonwoo, Wonwoo định đẩy cậu ra thì nghe thấy Hoshi nói nhỏ vào tai.

"Lệnh cấm hôn ban hành ác quá ta"

"Sao biết?"

"Thế cũng hỏi, đương nhiên là chạy theo rình"

"Bỏ tay ra khỏi người tao nhanh"

"À chin nhũi, giờ công khai rồi nên sợ ghen hả?"

Wonwoo lườm lại cậu bạn hổ của hắn. Hắn còn chưa hết ấm ức vì bị phạt mà tên bạn thân của hắn đã biết chuyện và còn tới cười nhạo hắn. Thế nhưng không thể để bị cười lâu, Wonwoo nhớ ra giờ em với hắn đã chính thức bên nhau, hắn đương nhiên có cái quyền...

"Bạn ơiiii, Hoshi trêu anh"

Có cái quyền làm nũng người yêu.

Jeon Wonwoo mặt lạnh giờ đang ủy khuất chạy đến bên người yêu của hắn để kể tội đứa bạn thân của hắn cho em nghe. Hắn biết em sẽ bênh hắn chứ không bênh cái tên họ Kwon kia nên càng làm tới, dụi dụi vào mặt và cổ em khiến em xấu hổ không thôi.

"Ngoan, về em nấu cho ăn nhé"

"Ừm"

Kwon Hoshi không còn tin vào khả năng nhìn của bản thân. Cậu vừa chính thức ăn cơm cún từ tên họ Jeon kia đấy à?

Nhìn cảnh tượng ân ái của đôi gà bông, cả Seungkwan và Hoshi đều không hẹn mà huệ lớn tỏ vẻ rợn người.

-----

Ship hai đứa ngốc

HOSHI:

"JEON WONWOO LÀ TÊN MẤT NẾT"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top