Chương 41: Đấu Tranh Tâm Lý
我对林其中的警戒非常高,不知道他这招是什么意思,是还有一个"妹妹"机关,还是说另外的预防措施。总之我现在不愿意让他动任何的东西,免得他捣鬼。
Tôi cực kỳ cảnh giác với Lâm Kỳ Trung, không biết hắn ra chiêu này là có ý gì, là còn một cái bẫy "em gái" hay là một phương án dự phòng khác của hắn. Nói chung hiện tại tôi không muốn để hắn động tới bất kỳ vật gì, miễn cho hắn lại phá rối.
所以对于这种话,我一概的反应是不说话,闭嘴。冷冷的看着他。
Cho nên đối với lời như vậy, tôi một mực im lặng, lạnh lùng nhìn hắn.
这是黑瞎子教我的气氛压迫法,他说这是他从闷油瓶身上学来的,闷油瓶这种人,如果你不是和他一伙的,和他在一起会感觉很不自在,而且越来越不自在,了解他的人,知道他靠在那里真的只是单纯在打盹,但是不了解的人,就觉得这阴沉的小子一肚子坏水,不知道要怎么折磨自己。
Đây là cách tạo ra bầu không khí áp bức mà Hắc Hạt Tử đã dạy tôi, anh ta nói anh ta học được từ Muộn Du Bình. Muộn Du Bình là người mà nếu không phải là đồng bọn với hắn, ở cùng một chỗ với hắn sẽ có cảm giác không được tự nhiên, hơn nữa càng lúc càng không dễ chịu, hiểu rõ hắn, biết hắn thực ra chỉ là đang lim dim mắt, nhưng nếu không biết liền cảm thấy tiểu tử này âm trầm nguy hiểm, không biết sẽ tự dằn vặt bản thân đến mức nào.
而且这样的状态也让人难以琢磨,很多人在处于下风的时候,总是会想通过心理战,为自己谋得一线生机,在小哥面前,揣摩其心思的心理压力比投降更大。
Hơn nữa trạng thái như vậy cũng làm cho người ta khó mà hiểu rõ, rất nhiều lúc rơi vào thế hạ phong, sẽ luôn đấu tranh trong nội tâm, để có một đường sinh cơ cho mình ở trước mặt Tiểu Ca, đoán chừng áp lực tâm lý còn lớn hơn cả đầu hàng.
即使在小哥处于下风的时候,小哥的这种态度也往往让别人无法辨别,到底他是不是真的处于下风。
Mà cho dù Tiểu Ca đang ở thế hạ phong, loại thái độ này của hắn cũng làm người ta không thể hiểu rõ rốt cuộc có phải hắn đang thực sự rơi vào thế hạ phong hay không.
我把黑瞎子的话总结为,只有神经病是无敌的。
Tôi tổng kết lời của Hắc Hạt Tử, chỉ có người bệnh thần kinh là vô địch.
黑瞎子告诉我,神经病无敌的前提是要有传说和战绩,就像小李飞刀一样,如果没有例不虚发的传说,那种神神叨叨的活法,会活得很累。
Hắc Hạt Tử bảo tôi, người bệnh thần kinh vô địch thì điều kiện tiên quyết là phải có truyền kỳ và chiến tích, giống như Tiểu Lý Phi Đao, nếu như không có truyền kỳ "lệ bất hư phát", với cách sống đó sẽ rất khổ sở.
事实证明,黑瞎子是对的。
Sự thực chứng minh, Hắc Hạt Tử nói đúng.
我已经从原来的,只要我一耍横,即使手里有枪别人也会觉得虚张声势的虚弱小开,变成了"受了刺激性格变得变态恐怖,吴家血脉苏醒变成恶魔"或者"吴邪疯了不能惹"。
Tôi đã từ một thằng yếu đuối, cho dù có súng trong tay cũng chỉ là hư trương thanh thế hồi trước biến thành "bị kích thích tính cách trở nên biến thái kinh khủng, dòng máu Ngô gia thức tỉnh biến thành ác ma", hoặc có lẽ là "Ngô Tà đã phát điên đừng dại mà chọc vào."
在林其中面前,我也充分证明了自己的能力,我证明能力的过程只有我自己知道,而结果足够威慑他了。
Ở trước mặt Lâm Kỳ Trung, tôi cũng đã chứng minh đầy đủ về thể lực của mình, quá trình chứng minh năng lực của tôi chỉ có tôi tự biết, nhưng kết quả cũng đủ uy hiếp hắn.
林其中这一次却不一样,他看我没有说话,仍旧坚持重复的说。
Lúc này đây Lâm Kỳ Trung lại thay đổi thái độ, thấy tôi không nói gì, hắn lại kiên trì nhắc lại.
"我的交换条件不会让你后悔的,如果你对这些事情感兴趣,那么这个东西,你看到了肯定很喜欢。"
"Điều kiện trao đổi của tôi sẽ không làm anh hối hận, nếu anh đã có hứng thú với việc này thì nhất định anh sẽ thích thứ đó."
我仍旧看着他,说实话,我的内心有些动摇,看他那么真诚的样子。但是我努力忍住,因为我知道,要有传说就是不可以动摇的。
Tôi vẫn nhìn hắn như cũ, nói thật là nội tâm tôi đã có chút dao động khi nhìn bộ dạng chân thành của hắn, nhưng tôi cố gắng nhịn xuống, bởi vì tôi biết "phải có truyền kỳ" chính là không thể dao động.
"我知道你不信任我,这样,你先告诉我,假设我没有使诈,这样的交换条件你能不能接受?"
"Tôi biết anh không tin tôi, nhưng mà nói cho tôi biết trước, giả sử tôi không lừa dối, điều kiện trao đổi như vậy có thể đồng ý hay không?"
这是分步击破,引导我的心理,只要我放松一丝,他就能顺势而下。这个林其中现在的状态,和之前我们刚来时候,他苦逼压抑的情况完全不同,看来他也是一个多样人格的人,压抑之下的反扑可能比我还厉害。
Bước này nhằm đánh bại, dẫn dắt suy nghĩ của tôi, chỉ cần tôi hơi thả lỏng một chút là hắn có thể thuận thế tiến tới. Trạng thái hiện tại của Lâm Kỳ Trung so với lúc chúng tôi mới tới, tình trạng khổ sở bị áp bức đã hoàn toàn thay đổi, xem ra hắn cũng dùng một cách khác, khả năng phản công dưới áp lực so với tôi còn lợi hại hơn.
我仍旧忍住不说,林其中终于有些慌起来,我这个时候说了一句让他绝望的话:"我干嘛要和你交换?我虽然不会杀你,但是要你把那件东西乖乖交出来,我有的是办法。"
Tôi vẫn im lặng như cũ, rốt cục Lâm Kỳ Trung cũng hơi hoảng sợ, lúc này tôi nói một câu làm hắn tuyệt vọng: "Tại sao tôi phải trao đổi? Tuy tôi sẽ không giết anh, nhưng để làm anh phải giao thứ đồ đó ra thì tôi cũng có biện pháp."
这才是现在强弱对比应该有的谈判模式。
Đây mới là hình thức đàm phán trong tình hình mạnh yếu đối lập hiện tại.
林其中的表情抽搐起来,最后挤出一句:"我看你平安回来,知道你活着不容易,如今你这么不通情理,我为了保命,做的事情你也不能怪我了。"
Vẻ mặt Lâm Kỳ Trung co rúm, cuối cùng nặn ra một câu: "Tôi thấy anh bình an trở về cũng biết anh sống sót không dễ dàng, bây giờ anh bất kể lý lẽ như thế, để giữ mạng của chính mình, tôi làm ra việc gì anh cũng không thể trách tôi."
我听着他的话,感觉心中一寒,不得不说,这个人虚张声势的样子,倒是挺逼真的,比我专业。我刚想笑笑,就看到林其中忽然用银川的土语对着里屋大喊了几声。
Tôi nghe hắn nói liền cảm giác trong lòng phát lạnh, không thể không nói, kiểu phô trương thanh thế này thực ra rất hiệu quả, thật là chuyên nghiệp hơn tôi. Tôi vừa định cười cười liền thấy Lâm Kỳ Trung bỗng nhiên dùng thổ ngữ Ngân Xuyên gọi to vài tiếng vào buồng trong.
王盟就在里屋的门口揉手,条件反射他顺着林其中的吼声往里屋看去,瞬间里面就传来一连串铁链拖动的声音。
Vương Minh vẫn đang đứng xoa tay ở cửa, theo phản xạ cậu ta đi vào phòng trong nhìn theo tiếng hô của Lâm Kỳ Trung, trong nháy mắt bên trong truyền đến tiếng xích sắt ma sát xuống sàn.
我紧张起来,问王盟,什么动静。
Tôi khẩn trương, hỏi Vương Minh là tiếng động gì.
王盟说道:床底下传出来的,不知道。
Vương Minh nói: "Cũng không biết, từ dưới giường truyền tới."
林其中阴冷的看着我,说道:"那是我妹妹。"
Lâm Kỳ Trung âm lãnh nhìn tôi: "Đó là em gái tôi."
我看了看桌上的盒子,"你妹妹不是在这只盒子里吗?"
Tôi nhìn cái hộp trên bàn: "Em gái anh không phải đang ở trong cái hộp này sao?"
林其中冷笑道:"你以为这是神话故事吗?"
Lâm Kỳ Trung cười lạnh nói: "Anh nghĩ đây là chuyện thần thoại à?"
我心说狗日的,难道自己又他妈想多了,一下翻起盒盖,瞬间"碰"一声巨响,从盒子里猛的炸起一道强光。四周全部都白了。我翻倒在沙发上,什么都看不到。
Tôi thầm nghĩ chó má, chẳng lẽ là mình đã nghĩ quá nhiều, lật nắp hộp ra, trong nháy mắt "Bùm" một tiếng thật lớn, từ trong hộp phát ra một chùm sáng mãnh liệt, bốn phía trắng xoá, tôi ngã ngửa ra ghế salon, cái gì cũng không nhìn thấy.
闪光弹!
Pháo sáng!
我心中大骂,这样竟然还是中计了,就听到林其中哈哈大笑,一拳打在我下巴上。然后夺路而逃。
Trong lòng tôi chửi thề, như vậy mà còn trúng kế, chợt nghe thấy Lâm Kỳ Trung cười ha hả, một quyền đấm vào quai hàm tôi, sau đó cướp đường mà chạy.
我什么都看不见,到处乱摸,没拽住他。就听到他从楼梯上一路狂奔下去的声音。对着外面大喊车总。
Tôi chẳng nhìn được cái gì, sờ loạn khắp nơi, không giữ được hắn, chỉ nghe tiếng chân chạy ào xuống trên cầu thang, tôi quay ra ngoài gọi to Xa Tổng.
5分钟之后我才开始恢复视力,小满哥满不在乎的坐在门口,尾巴上被林其中踩了一脚,正在舔,看来在主人的命令之外,这狗是个喜欢息事宁人的主。
5 phút sau thị lực của tôi mới bắt đầu khôi phục, Tiểu Mãn Ca bình chân như vại ngồi trước cửa, đuôi bị Lâm Kỳ Trung giẫm phải, đang ngồi liếm, xem ra không có mệnh lệnh của chủ, con chó này thích ngồi không nhàn rỗi hơn.
我摸了摸被打的下巴,来到林其中的卧室,把床翻开,就看到床下竟然是林其中的老娘,被铁链死死锁在地板上。
Tôi sờ cằm bị đấm, đi tới buồng ngủ bên trong, lật giường lên liền thấy dưới giường vậy mà lại là mẹ Lâm Kỳ Trung, bị xích sắt trói chặt trên sàn nhà.
我对王盟道:"把这儿给我翻个底朝天,打电话给哑姐,让她别跟丢了。"王盟点头,我知道早就埋伏在下面的哑姐经验丰富,和林其中真正的斗法,才刚刚开始。接着蹲下来,看着林其中的老娘。这老太婆的眼神涣散,眼白浑浊,应该是喂了药了。
Tôi nói với Vương Minh: "Đỡ người này lật ngược lên, gọi cho Ách tỷ, bảo chị ấy đừng để mất dấu." Vương Minh gật đầu, tôi biết Ách tỷ đã sớm mai phục bên dưới, chị ấy kinh nghiệm đầy mình, đấu pháp với Lâm Kỳ Trung thực sự chỉ mới bắt đầu. Sau đó tôi ngồi xuống nhìn mẹ Lâm Kỳ Trung, ánh mắt bà cụ tan rã, tròng mắt mờ đục, chắc đã bị ép uống thuốc mê.
看铁链和地板上无数被铁链刮出的痕迹,似新非新,似旧非旧。老太婆腿上和手上也没有被铁链常年锁着的痕迹。这些铁链以前锁的应该不是老太婆。
Nhìn xích sắt và những vết tích bị xích sắt mài mòn trên sàn nhà, như cũ mà không phải cũ, như mới mà không hẳn mới. Trên chân tay bà cụ cũng không có vết tích bị xích sắt trói lâu ngày. Những sợi xích này trước đây hẳn không phải dùng để trói bà cụ.
我有个想法,但是此时还需要证明,和王盟交代了一声,让他最后把这个老太婆弄到宾馆去,然后抱着那盒子骨头,打了个响指跑下楼。
Tôi có một ý nghĩ, nhưng lúc này cần phải chứng minh, tôi bảo Vương Minh đưa bà cụ tới nhà khách, sau đó mang cái hộp đựng xương cốt kia đập một tiếng hướng xuống lầu.
小满哥这个还是能听懂的,屁颠屁颠跟下来,就看到哑姐在楼下。
Âm thanh này Tiểu Mãn Ca vẫn có thể nghe hiểu, chạy như điên xuống tới liền thấy Ách tỷ ở dưới lầu.
好久不见,哑姐的状态更加年轻了,本应该不去烦她,好在她孩子也小三岁了,她出来也问题不大。
Đã lâu không gặp, trông Ách tỷ càng trẻ ra, vốn lúc đầu tôi cũng không định làm phiền chị ấy, cũng may đứa nhỏ nhà chị cũng đã ba tuổi, chị ấy rời nhà cũng không có vấn đề gì lớn.
"小三爷。"她看着我打了个招呼,眼神看我总是和看其他人不一样,应该是从我的身上看到了三叔吧。"那个姓车的走了。"
"Tiểu Tam Gia." Chị thấy tôi liền lên tiếng chào, ánh mắt nhìn tôi luôn có sự khác biệt với khi nhìn người khác, chắc là chị thấy được hình ảnh chú Ba trên người tôi. "Họ Xa kia đi rồi."
我看了看车里,车总果然不在了。
Tôi nhìn vào xe, quả nhiên Xa Tổng đã biến mất.
"他留了东西给你。"哑姐递过来,我看到是一封信,里面是小满哥的一些生活习惯,洋洋洒洒,如果我老婆有这么毛病,我一定会把她沉西湖喂鱼,这还只是条狗而已。
"Hắn để lại thứ này cho cậu." Ách tỷ đưa qua, tôi thấy là một phong thư, bên trong ghi lại một ít thói quen sinh hoạt của Tiểu Mãn Ca, thực tiêu sái, nếu vợ tôi mà có một đống tật xấu như thế, nhất định tôi sẽ dìm cô ta xuống Tây hồ làm mồi cho cá, dù sao đây cũng chỉ là một con chó mà thôi.
最后写了一句话:虽然是你的狗,但是请好生对待,事情平息之后,如果大家都还活着,希望还能再见面。
Cuối cùng hắn viết một câu: Mặc dù là chó, nhưng khuyên cậu hãy thật tình đối đãi, sau khi sóng gió lặng xuống, nếu như tất cả mọi người còn sống, tôi mong còn có thể gặp lại.
我把信塞进口袋里,已经没有时间感慨了,问哑姐:"林其中往哪个方向走了?能判断他要去哪儿吗?"
Tôi nhét tạm lá thư vào túi, đã không còn thời gian cảm khái, hỏi Ách tỷ: "Lâm Kỳ Trung chạy hướng nào? Có thể đoán được hắn muốn đi đâu không?"
哑姐说道:"他就在四个街角外,已经不动了。"
Ách tỷ trả lời: "Hắn đang ở ngay ngã tư, đã bất động."
"跟踪的伙计呢?"
"Người cử đi theo dõi thế nào rồi?"
"忽然联系不上,已经派人去看了。"
"Bỗng nhiên không liên lạc được, đã phái thêm người đi xem."
说完哑姐的电话就响了,哑姐接起来按了免提,就听到对面一个声音急促道:"哑姐,林其中和我们的人都死了,下巴都被扯掉了。"
Nói xong điện thoại Ách tỷ vang lên, Ách tỷ bấm nghe, chợt nghe một thanh âm cấp bách nói: "Ách tỷ, Lâm Kỳ Trung và người của ta đều đã chết, quai hàm bị lấy đi."
话音刚说完,就看到小满哥忽然立起了耳朵,对着街角站了起来,眼神慢慢变了。
Vừa nói đến đây, Tiểu Mãn Ca bỗng nhiên dựng thẳng hai tai, đứng lên hướng về góc đường, ánh mắt từ từ biến đổi.
接着他又转向另外一个街角,来回的转头,我们看到不知道什么时候起,街道上的人都消失了,对面的小店也都关上了门。
Sau đó nó lại nhìn sang một góc đường khác, đầu quay đi quay lại, chúng tôi thấy không biết từ lúc nào, người trên phố đều biến mất, cửa hàng đối diện cũng đã đóng cửa lại.
"还有多少人?"我问道,冷汗开始下来了。
"Còn bao nhiêu người?" Tôi hỏi, mồ hôi lạnh bắt đầu đổ xuống.
哑姐打了呼哨,在一边树丛里有四五个伙计走了出来。我对他们道:"咱们被包围了,全部上楼去。没有我的命令,不要擅自行动。"
Ách tỷ hô lên, trong bụi cây có bốn năm hoả kế đi ra, tôi nói với bọn họ: "Chúng ta đã bị bao vây, tất cả đi lên lầu. Không có lệnh của tôi không được tự ý hành động."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top