Chương 96: Đêm thứ ba: Ao bùn

这一下摔倒是完全的猝不及防,比起在丛林中跋涉的摔倒完全不同,我根本连反应的时间都没有就已经滚了下断崖,混乱间我用力往身后抓,想抓到任何的东西可以把我自己停下来,但是手上摸到的全是光秃秃长满青苔的岩面,手直接滑了下去,接着膝盖又撞到了石头上,我整个人一下没法保持姿势,翻倒摔到了崖底。

Lần này bị té ngã hoàn toàn là bất ngờ không kịp đề phòng, hoàn toàn khác với lúc té ngã ở trong rừng rậm, còn chưa kịp phản ứng đã ngã lăn xuống vực, trong lúc hỗn loạn tôi cố sức cào tay ra sau, muốn tóm lấy thứ gì đó có thể giữ tôi lại, nhưng tất cả những gì tôi sờ được là bề mặt rêu xanh trơn trượt, thế là trượt xuống, đầu gối đập vào đá, không thể giữ vững tư thế được nữa, tôi ngã lộn cổ xuống vực.

好在这断面并不高,而且下面是水和淤泥,并没有致命伤,但是我发现水流很急,一下就就扯着我往下游卷,我立即扑腾了几下,抓住水下不知道什么东西,咬牙吃力地站起来,就发现矿灯挂在半崖高的地方,已经够不到了。

May mà bờ vực này không cao, bên dưới lại là nước với bùn, nên không có vết thương trí mạng nào. Nhưng tôi nhận ra nước chảy rất xiết, loáng cái đã cuốn tôi xuống, tôi lập tức quẫy nước bì bõm, túm được cái gì đó ở dưới nước, rồi nghiến răng cố gắng đứng lên. Tôi phát hiện thấy chiếc đèn mỏ bị mắc ở lưng chừng vực đá. Không với tới được.

缓了一下,感觉没有什么地方有骨折,我就观察四周的环境,也不看请清楚,只能感觉自己站在沼泽里,脚陷在淤泥中,而上面矿灯照出的区域,我看到摔下来的岩面应该是一幢遗迹的一部分。

Tỉnh táo lại một chút, cảm giác chưa gãy xương chỗ nào, bấy giờ tôi mới quan sát khắp xung quanh. Không nhìn thấy rõ ràng cho lắm, chỉ có thể cảm giác mình đang đứng trong một cái ao, chân ngập trong bùn, mà ở khu vực nơi đèn mỏ soi sáng, tôi nhìn thấy bề mặt vực đá nơi tôi ngã xuống thì ra là một phần của khu di tích.

我心中奇怪,怎么那树后竟然会是断崖,那刚才那人在哪里说话,难道是像壁虎一样趴在树上?

Tôi thầm lấy làm lạ, vì sao đằng sau cái cây kia lại là bờ vực nhỉ? Thế người ban nãy đứng đâu mà nói chuyện vậy? Chẳng lẽ bám dính vào cây như thằn lằn?

于是我大叫了一声,但是再没有回音。好像那人就是要勾引我掉下去一样。心里一下又想起白天听到声音,心道完了完了,我真的有点幻听了,难道这里的森林扰乱了我的神经不成。

Vì vậy tôi bèn gọi to một tiếng, nhưng vẫn không có ai đáp trả. Cứ như thể người nọ cố tình dụ tôi ngã xuống vậy. Tôi lập tức nhớ đến âm thanh ban sáng nghe được, thầm nghĩ:《Thôi toi rồi, tôi đúng là có hơi lãng tai thật rồi, lẽ nào rừng rậm ở đây đã làm nhiễu loạn thần kinh của tôi?》

又扑腾了几下,我游到断崖的边缘,抓住一快突起的石头定住身体,接着矿灯光被石壁反射回来的极端微弱的光线,开始想爬上去,但是无奈青苔实在太滑了,又没有任何东西可以借力,爬了几次都滑下来。

Lại lội nước bì bõm, tôi bơi đến sát bờ đá, bám lấy một tảng đá gồ lên để ổn định cơ thể, dựa vào luồng ánh sáng yếu ớt của đèn mỏ phản xạ vào vách đá, bắt đầu trèo lên trên. Nhưng rêu xanh thực sự quá trơn, lại không có bất kỳ vật gì làm điểm tựa, hễ cứ trèo lên là lại bị tụt xuống.

我换了几面都不行,唯一可以前进的地方,就是顺着岩壁往沼泽的下游走,那边一片黑暗。但是这里水流这么急,附近不是有那种井口就是会有陡峭的断层,一旦我失足,很可能给井口的漩涡卷进去,或者冲下小瀑布,那不死也得脱层皮。

Tôi đổi mấy chỗ để trèo mà vẫn không được, bây giờ nơi duy nhất có thể đi, chính là đi dọc theo bờ đầm này xuống vùng hạ lưu, bờ bên kia tối mịt. Nhưng nước ở đây chảy xiết, chỉ e gần đây có mấy miệng giếng hay chỗ đứt gãy nào, sẩy chân một cái là bị cuốn xuống giếng hoặc ngã xuống ghềnh thác ngay, như vậy không chết cũng mất nửa cái mạng.

犹豫了片刻,我就发现我这样的处境其实就是被困住了,要么就要等到天亮,要么就是有人来救我,等到天亮我是绝对不肯,立即就扯起嗓子,喊了几声救命。

Do dự trong chốc lát, tôi nhận ra tình cảnh của tôi bây giờ đúng là tiến thoái lưỡng nan, chắc phải chờ đến bình minh hoặc may mắn có người đến cứu. Chờ đến bình minh thì chắc chắn là không thể rồi, bèn lập tức gào toáng lên kêu cứu đến xé cả họng.

他们也许就在不远的地方,这里这么安静,喊响点他们可能能听见。

Có lẽ bọn họ ở cách đây không xa, chỗ này yên ắng đến vậy, hét vang lên chút, bọn họ có thể sẽ nghe thấy được.

可是天不从人愿,喊着喊着,喊了半天,我喉咙都哑了,却连一点回音都没有,四周一片寂静,而且静的离谱,黑暗中连一点能让人遐想的动静都没有。

Nhưng trời lại không chiều lòng người, hết gào lại hét, mãi suốt nửa ngày trời, cổ họng khản đặc rồi, thế mà ngay cả một chút hồi âm cũng chẳng có. Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, mà còn yên tĩnh đến mức thái quá, trong bóng tối mịt mùng, một chút động tĩnh để cho người ta tưởng tượng lung tung cũng chả có.

我实在喊不动了,心里那个郁闷就别提了,心说怎么什么倒霉事情我都碰上了,深吸了口气定了定神,我就看表,想看看雾气大概什么时候会散。雾气散了之后,能见度会加大,这矿灯的光线就能照的更广,这样也许我就有办法爬上去,或者我可以在水底找什么东西,把矿灯砸下来。

Tôi thực sự là không kêu cứu nổi nữa, trong lòng phiền muộn không thôi, nghĩ thầm sao tôi cứ suốt ngày gặp xui xẻo thế này. Hít một hơi sâu lấy bình tĩnh, tôi bèn nhìn đồng hồ, xem xem đến tầm lúc nào thì sương mù mới chịu tan. Khi nào sương mù tan, tầm nhìn sẽ tăng lên, ánh sáng của đèn mỏ cũng chiếu xa hơn, như vậy hoặc là tôi sẽ có cách trèo lên trên, hoặc là tôi có thể tìm được vật gì đó ở dưới nước, ném cái đèn mỏ rớt xuống.

看了看表,按照昨天的经验,雾气应该维持不了几个小时,时间还可以忍受,我摸着一边的石头突起,让自己维持着一个舒服一点的姿势,看了看四周,心说这什么都看不见,这几个小时怎么打发。

Nhìn đồng hồ đeo tay, theo kinh nghiệm ngày hôm qua thì sương mù chắc là không đến mấy giờ đâu, tầm này vẫn còn có thể chịu được. Tôi tỳ vào tảng đá gồ lên ở bên cạnh, để tư thế của mình thoải mái một chút, nhìn xung quanh, nghĩ thầm giờ chẳng nhìn thấy cái gì cả, biết phải làm sao cho qua mấy tiếng đồng hồ này đây.

双脚在淤泥里,让我心里很不舒服,这种感觉绝对不好,潘子和我说的故事,我还记得,此时也感觉淤泥之中的脚正在给虫子钻食,不时抬出来摸一把,却发现只是错觉。

Hai chân ngập trong bùn khiến tôi cảm thấy hết sức khó chịu, cái cảm giác này chắc chắn không ổn, câu chuyện Phan Tử kể tôi nghe tôi vẫn còn nhớ rõ, bây giờ cứ có cảm giác hai chân tôi đang bị sâu bọ trong bùn gặm cắn, thỉnh thoảng không kìm được lại dụi dụi chân, mới nhận ra đó chỉ là ảo giác.

这种错觉让我心绪不宁,我尽量人靠在岩石上往上爬去,让脚出水,但是每次都失败,我鼓起勇气,摸着岩壁往边上靠,脚贴着,想找水下有什么东西也好,能让我踩一下出水。或者能踩到一些树枝杂物什么的,我可以用来砸矿灯。

Ảo giác này khiến tinh thần tôi không yên được. Tôi cố gắng tựa vào tảng đá mà đẩy người mình lên, để chân nổi lên quờ quạng, tìm được thứ gì dưới nước để tỳ thì càng tốt, tôi có thể nổi lên trên mặt nước, hoặc giẫm phải cành cây đồ đạc linh tinh cũng được, tôi có thể dùng nó để ném cái đèn mỏ.

脚动着动着,我果然就踩到了什么东西,不过那不是树枝,那种感觉让我机灵了一下。

Hai chân cử động, quả nhiên tôi giẫm phải vật gì đó, có điều đó không phải cành cây, cái cảm giác này làm tôi giật bắt cả người.

毛细细的,好象是人的头发。

Lông mềm mềm, hình như là tóc người.

我一下开始出冷汗,我现在对头发有着极端厌恶的记忆,从西沙回来之后的开始几个星期,我几乎碰到自己的头发都会觉得作呕。

Tôi lập tức toát mồ hôi lạnh, tôi có đoạn ký ức cực kỳ kinh tởm về tóc, mấy tuần sau khi trở về từ Tây Sa, hầu như lần nào sờ vào tóc mình tôi cũng thấy buồn nôn.

立即把脚抽了回来,我不敢再伸过去,但是脚一动,我又踢到了什么,这一次是软软的,我忽然意识到这里的淤泥里,可能沉着什么的大个的东西。

Tôi lập tức rụt chân lại, tôi không dám quờ quạng tiếp nữa, thế nhưng, chân vừa động, tôi lại đá phải vật gì đó. Vật lần này mềm mềm, tôi bỗng nhận ra, rất có thể có thứ gì đó rất to đã chìm trong ao bùn này.

谨慎起见,我打起手表的蓝光,往水下照去,这种蓝光本来设计就只是为了让人能在黑暗中看到电子表的数值,灯光几乎照不进水里,我只好蹲了下来,把手表沉入到水里去。

Tôi thận trọng bật ánh đèn xanh trên đồng hồ, chiếu xuống nước. Loại đèn xanh này thực ra thiết kế để nhìn thấy được số giờ trên đồng hồ trong bóng tối, ánh sáng rất yếu gần như không chiếu xuống nước được, tôi đành ngồi xổm xuống, thò tay xuống nước mò.

接着我就惊呆了,幽灵一样的蓝光下,我就看到一个沉在淤泥里的人,被埋在了淤泥里,头发像水草一样顺着水波舞动着。

Ngay sau đó, tôi lập tức cứng người lại. Dưới ánh sáng xanh như lửa ma trơi, tôi nhìn thấy một người chìm trong bùn lầy, mái tóc uốn lượn theo sóng nước như loài cỏ biển.

我的手颤抖着移动,我就发现这是一具尸体,而且是一具新鲜的尸体,虽然完全给裹在淤泥之中,但是可以看出他穿的行军服,和胖子的很像。

Tay tôi run run di chuyển, phá hiện đây là một cái xác, hơn nữa, lại còn là một cái xác còn mới, tuy đã hoàn toàn bị bọc trong bùn lầy, nhưng có thể nhìn thấy anh ta mặc trang phục hành quân, rất giống Bàn Tử.

接着,我就发现有点不对劲,转动手表的方向,我用力往前探去,就发现这前方底下的淤泥中,竟然全是死人,全部都沉在淤泥之中,肢体交错在一起,犹如屠杀后的乱葬岗一般。而且所有的人都是刚死不久的。

Sau đó, tôi liền nhận ra có điểm không đúng, di chuyển đồng hồ đeo tay, tôi cố sức tiến lên phía trước tìm kiếm, liền phát hiện ra, dưới đáy bùn lầy ở phía trước toàn là xác chết, tất cả đều bị chôn trong bùn lầy, tứ chi quấn lấy nhau, giống như bãi chôn tập thể sau một cuộc tàn sát. Hơn nữa, tất cả đều vừa mới chết cách đây không lâu.

我将我面前的那具尸体从淤泥里拉出来,就发现死沉死沉,犹如灌了铅一般,一下就看到那人腰间的各种装备,都和胖子和潘子的一模一样。

Tôi đào cái xác trước mặt ra khỏi bùn lầy, thì thấy cái xác nặng vô cùng, nặng cứ như đổ chì vậy, liền nhìn thấy bên hông cái xác đó giắt đủ các loại trang bị, giống đồ của Bàn Tử và Phan Tử y như đúc.

我发着抖,忽然就明白了这是怎么回事——三叔的队伍竟然在这里!

Tôi liền run rẩy cả người, chợt hiểu ra vấn đề – hóa ra đội ngũ của chú Ba đang ở ngay đây!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top