Chương 58: Cơn mưa thứ hai
离开石壁上的石窟之后,我们各自调整心情,继续往峡谷的深处前进。
Rời khỏi những hang đá trên vách đá, chúng tôi mỗi người tự điều chỉnh tâm trạng của mình, tiếp tục đi vào sâu trong khe núi.
因为石窟中石雕的影响,我们走得非常小心,注意着丛林中的每一个动静,生怕会遇到西王母千年之前设下的埋伏。
Do ảnh hưởng của tượng đá trong các cái hang kia, chúng tôi đi vô cùng cẩn thận, chú ý từng động tĩnh trong rừng rậm, rất sợ bị đụng phải thế trận mai phục Tây Vương Mẫu đã sắp đặt từ ngàn năm trước.
然而随着我们的深入,却并没有什么诡异的事情发生,一路无事,甚至连西王母国的其它遗迹都没有看到。只有雨林越来越密集,盘根纠错,铺天盖地,仿佛我们是在远离西王母的王宫,而不是在靠近。走到后来,眼睛就花了,只感觉到处是绿色的绞结的腾蔓,好像穿行在一碗发着绿霉的龙须面里。
Nhưng theo từng bước thâm nhập của chúng tôi, lại chẳng có chuyện gì quỷ dị xảy ra cả, cả chặng đường đều bình an vô sự, thậm chí ngay cả những di tích khác về nước Tây Vương Mẫu cũng không thấy. Chỉ có khu rừng rậm càng ngày càng dày đặc, rễ cây vòng vèo quấn quýt, che kín trời đất, như thể chúng tôi đang ngày càng rời xa khỏi vương cung Tây Vương Mẫu chứ không phải đang đến gần vậy. Càng đi về sau, mắt như hoa hết cả lên, chỉ cảm thấy đâu đâu cũng là những dây leo quấn quýt rối rắm màu lục, giống như đang bước đi trong một bát bún râu rồng đã mọc mốc xanh lét vậy.
我这才领悟到"丛林"是什么概念,我在山东和秦岭穿过的树林和这里比起来简直就是在旅游,在那边走上一公里,在这里一百米都可能前进不到,简直是步履维艰。看着潘子满头是汗的坚毅脸庞,也不知道他们当年打仗是怎么挺过来的。
Tôi đây coi như đã lĩnh ngộ được cái gì gọi là "rừng rậm". Khu rừng ở Sơn Đông với Tần Lĩnh mà tôi từng đi qua, so với nơi này thì đúng là như đi du lịch vậy, ở đấy đi được một ki lô mét, thì ở đây chắc không đến nổi một trăm mét, mỗi bước đi chính là một lần gian khổ. Nhìn gương mặt kiên nghị, đầu đầy mồ hôi của Phan Tử, cũng không biết hồi xưa anh ấy đi chiến tranh đã phải trải qua thế nào.
就这样一直闷头往前,一直都到林子黑下来,两边的峡谷变成了剪影画,我们也并没有前进多少距离。
Cứ cắm đầu tiến lên phía trước như thế, đến khi khu rừng tối đen, hai bên khe núi đều thành tranh rối bóng, chúng tôi vẫn chưa đi xa là mấy.
队伍中也没有了人说话,只剩下喘息的声音和拍打蚊子的声音。
Trong nhóm cũng không ai nói lời nào, chỉ có tiếng thở dốc và tiếng muỗi vo ve.
胖子走的蒙了,犯了臆症,就在前面哼山歌给自己提神,唱花儿为什么这样红。
Bàn Tử đi đến mức mụ mị cả người, muốn mắc chứng cuồng loạn luôn, thế là đi phía trước hát sơn ca nâng cao tinh thần cho mình, hát bài "Hoa kia vì sao đỏ thắm thế".
"花儿为什么这样红?为什么这样红?哎红得好像,红得好像燃烧的火。"他是开路手,在队伍的最前面,他唱歌也同时能给我们提神,这事情你无法指望闷油瓶来做。
"Hoa kia vì sao đỏ thắm thế? Vì sao đỏ thắm thế? Chao ôi hoa thắm tựa như, tựa như lửa hồng thiêu đốt." Anh ta đi mở đường, ở ngay phía trước đội ngũ bọn tôi, anh ta hát đồng thời cũng xốc lại tinh thần cho bọn tôi, chuyện này thì đừng hòng trông cậy vào Muộn Du Bình.
不过胖子唱歌实在是难听,加上也不是正经的唱,听起来像是在招魂一样。
Nhưng mà Bàn Tử hát thật sự là dở quá, hơn nữa, cũng chả phải hát hò nghiêm túc, nghe như là đang gọi hồn ấy.
潘子后来听不下去了,就骂道他娘的这里这么热,你就不能唱点凉快点儿的?
Phan Tử đi phía sau không nghe nổi nữa, liền chửi: "Con mẹ nó chứ, chỗ này nóng bỏ mẹ ra, không hát được cái gì mát mát tí à?"
胖子说你懂什么,这是冰山上的来客的歌曲,我唱起来,就想起长白山的冰川,多少能凉快点儿。
Bàn Tử nói: "Anh thì biết cái quái gì, đây là bài hát của khách đến thăm vùng núi băng, tôi hát ấy, là để nhớ lại sông băng nơi núi Trường Bạch, ít nhiều thì cũng mát lạnh hơn chớ."
潘子说那你唱白毛女不行吗?多直接的,还省的联想。
Phan Tử nói: "Vậy hát Bạch Mao Nữ không được à? Trực tiếp luôn, khỏi liên tưởng."
胖子说我操你还点歌了,你还真以为我是电台,想听什么唱什么,老子唱给你听是给面子。少他娘的这么多意见。
Bàn Tử liền chữi oang oảng lên: "Con mẹ nó, anh còn đòi chọn bài nữa à, anh tưởng tôi là cái đài radio chắc, muốn nghe gì thì hát nấy, lão tử hát cho nghe đã là nể mặt lắm rồi. Bớt ý kiến mẹ đi."
正骂着,天上就打起了雷,云层里电光闪动,风也吹了起来,空里里出现了雨星子。
Đang chửi nhau, bỗng bầu trời xuất hiện chớp giật, trên tầng mây ánh chớp lóe, gió nổi lên, trên bầu không xuất hiện những hạt mưa nhỏ.
我们都安静下来,抬头看天,透过树冠,乌云亮了起来,似乎有闪电在云里攒动,云都压到了峡谷的顶上。阿宁叹了口气,说:"行夜路偏又遇风雨,看来西王母并不欢迎我们,咱们今天晚上有的罪受了。"
Chúng tôi đều yên lặng lại, ngẩng đầu nhìn trời, xuyên qua tán cây, mây đen sáng bừng lên, dường như có những tia chớp cùng nhốn nháo trong tầng mây, mây đè nặng xuống đỉnh khe núi. A Ninh thở dài, nói: "Đi đường đêm lại gặp mưa gió, xem ra Tây Vương Mẫu không chào đón chúng ta. Chúng ta đêm nay phải chịu khổ rồi."
胖子道:"下吧下吧,最好它下雨,下了雨凉快,这么闷着,你胖爷我裤裆里的蛋都要孵出小鸡来了。"
Bàn Tử bảo: "Mưa đi mưa đi, tốt nhất là mưa đi, mưa xuống liền mát, oi bức chết đi được, hai trái trứng dưới đũng quần Bàn gia ta cũng bị ấp nở thành gà con rồi."
我们听了就忍不住笑了出来,潘子骂道:"那你把你的小鸡看好了,别等一下给雷劈了。"
Chúng tôi nghe được liền cười phá lên, Phan Tử mắng: "Vậy cậu trông coi kỹ gà con của mình nhé, kẻo lát nữa bị sét đánh trúng đấy."
话音未落,雨就真下来了。起初是几滴雨弹打在了我们脸上,还没等我们反应过来,磅礴大雨就来了,一下子好像整个森林都安静了下来,万木无声,接着"轰"一声,整个峡谷瞬间轰鸣了起来,雨水像鞭子一样从树冠的缝隙里抽了进来,几乎没把我们砸趴下。
Lời chưa dứt, mưa liền rơi. Mới đầu là vài giọt mưa bắn xuống mặt chúng tôi, không đợi chúng tôi kịp phản ứng, mưa lớn liền ào ào trút xuống, loáng cái dường như toàn bộ khu rừng đều tĩnh lặng hẳn lại, ngàn vạn cây cỏ lăng yên không tiếng động, sau đó, "Oành" một tiếng, toàn bộ khe núi lập tức nghe tiếng nổ vang, nước mưa xuyên qua khe hở giữa các tán cây, quất xuống như roi da, gần như quất chúng tôi ngã sấp xuống luôn.
我们没想到雨会这么猛,一下子猝不及防,全部都抱头鼠窜。幸好我们是在密林的底部,四周有很多的大树,树冠密集,有一棵树上有一块由藤蔓纠结起来的遮盖,在阿宁的大叫下,我们爬了上去躲雨。
Chúng tôi không ngờ mưa lại dữ dội đến thế, không kịp đề phòng, cả lũ đều ôm đầu chạy trối chết. May là chúng tôi ở dưới đáy khu rừng rậm, tứ phía có rất nhiều cây đại thụ, tán cây dày đặc kín mít, trên một cây to có một tấm màn che kết từ dây leo quấn quýt lại, A Ninh kêu to, chúng tôi bèn trèo lên cây trú mưa.
所有人挤在一起,都好像从汤里捞出来一样。胖子说我操这他娘的哪里是下雨,这干脆就是龙王爷在我们头顶上滋尿。
Mọi người túm tụm một chỗ, cả lũ đều ướt như chuột lột. Bàn Tử nói: "Con mẹ nó, chỗ đéo nào cũng mưa, đây chính là Long Vương gia đang đái tồ tồ ở trên đầu chúng ta đây."
此时一道闪电亮起,照亮了整个峡谷。借着闪电往前看去,一边的崖壁上雨水已经汇聚成大量的瀑布倾泻下来,黑夜中雨林翻滚,两边是冲下的巨大水幕,好比摩西分开大海的情形,壮观异常。
Lúc này có một tiếng chớp lóe lên, chiếu sáng toàn bộ khe núi. Nương theo ánh chớp nhìn về phía trước, trên một vách đá, nước mưa đã tụ lại thành một thác nước lớn trút xuống ào ào, trong đêm đen rừng mưa quay cuồng, hai bên là hai màn nước khổng lồ trút xuống, thật giống như cảnh tượng Moses tách biển, hùng tráng dị thường.
而峡谷之下,冲下的雨水形成的无数条小溪开始汇集,很快,它们就会聚成河流,向下游的沼泽涌去。
Mà ở bên dưới khe núi, nước mưa trút xuống hình thành vô số những dòng suối nhỏ, bắt đầu tụ lại vào nhau, rất nhanh, chúng sẽ tụ thành một con sông, chảy xuống đầm lầy dưới hạ lưu.
看到这幅景象,我忽然就意识到了这片绿洲形成的原因:这里是柴达木盆地的最低点,所有的地下水和雨水,都会会聚到这里来。可以说这里是整个柴达木地下水系的中心,柴达木干涸的河床也许并不真正的断流了,而是转入地下流到了这里。所以无论这几千来年来气候如何变化,盆地的周边如何由森林变成沙漠,这里仍旧保持着五千年前树木繁茂的样子。
Chứng kiến cảnh tượng như vậy, tôi bỗng hiểu ra nguyên nhân hình thành ốc đảo này: nơi này là điểm trũng thấp nhất trong bồn địa Sài Đạt Mộc, tất cả nước ngầm và nước mưa đều tụ hội tại nơi này. Có thể nói, nơi đây chính là trung tâm của mạch nước ngầm của toàn bộ Sài Đạt Mộc, lòng sông khô cạn của Sài Đạt Mộc có lẽ không thực sự cạn khô, mà là chuyển sang chảy ngầm đến nơi này. Vì thế, dù là mấy ngàn năm sau khí hậu biến đổi đến thế nào, vùng bồn địa xung quanh dù từ rừng rậm biến thành sa mạc như thế nào, nơi đây vẫn giữ nguyên dáng vẻ cây cối sum suê từ năm ngàn năm trước.
"藏风聚水而不动",所谓风水宝地,不就是经千年而不变的地方吗?这西王母宫所在的地方,果然应该是昆仑山系龙脉之祖的宝眼所在。这样的奇景,也只有在这种地方才能出现啊。
"Tàng phong tụ thủy mà không động", cái gọi là đất quý phong thủy, không phải chính là vùng đất ngàn năm không biến đổi đấy ư? Đây là nơi có cung Tây Vương Mẫu, quả nhiên là vùng đất có bảo nhãn của long mạch tổ tông của cả hệ thống núi Côn Lôn. Kỳ cảnh như thế này, cũng chỉ xuất hiện ở nơi như thế này.
正在感慨,胖子却不安份了起来,大屁股挤来挤去。这树上的空间本来就不大,他一动所有人都不自在,潘子就骂道:"你小子他娘的干什么,皮痒还是怎么的?"
Đang cảm khái, Bàn Tử lại không an phận, cái mông to bự của anh ta cứ lấn tới lấn lui. Không gian trên cái cây này vốn không rộng, anh ta khẽ động một cái là tất cả mọi người đều không dễ chịu gì, Phan Tử liền mắng: "Thằng ranh này làm cái chó gì thế, ngứa da à?"
胖子皱着眉头,说:"不知道怎么回事,老子屁股突然痒的要命。"说完又挪了挪屁股,在树上蹭了起来。
Bàn Tử cau mày, nói: "Không biết làm sao, mông của lão tử tự dưng ngứa muốn chết được." Nói xong lại tiếp tục xê dịch cái mông, cọ cọ lên cành cây.
我心说就他事情最多,刚想说他几句,突然自己的屁股和背也痒了起来,一下子奇痒难忍,好像有什么东西在爬一样。我忙弓起了腿想用手去抓,一抓之下就感觉不对,一下跳了起来:"虫子!"
Tôi nghĩ bụng:《Tên này lắm chuyện quá!》Vừa định nói anh ta vài câu, bỗng nhiên mông mình cũng thấy ngứa ngáy, loáng cái thành ngứa đến khó nhịn, cứ như có gì đó đang bò bò dưới ấy vậy. Tôi vội co chân lên định thò tay xuống gãi, thò tay xuống mới cảm thấy không ổn, liền nhảy dựng lên: "Sâu!"
所有人全站了起来,我挠着屁股往我们靠的树干上看,一看之下脸都绿了。只见满树干都是密密麻麻的花虫子,大概都只有半个小拇指指甲盖大,好像都是从树杆的缝隙里爬出来的,我们的腿上和屁股也全都是了,拍都拍不掉。
Cả lũ liền đứng hết dậy. Tôi gãi mông sồn sột, nhìn xuống cái thân cây khô chúng tôi vừa tựa vào, vừa nhìn cả mặt tái mét. Chỉ thấy trên thân cây đầy những con sâu mọt chi chít, to chừng nửa cái móng tay ngón út, hình như là bò ra từ khe hở trên thân cây, trên đùi và mông bọn tôi toàn sâu là sâu, phủi không hết được.
"我靠!"胖子大骂了一声,几个人都跺起脚来。但是跺脚并没有什么作用,这些虫子根本不怕人,似乎当我们是树木,毫不犹豫的朝我们身上爬,幸亏我们的裤管是紧的,它们爬不进来。但是我和胖子的屁股已经遭殃了,我们只好跑到雨里,让雨水冲自己的臀部。冰凉的雨水渗入到裤子里,我才感觉到奇痒消退了点儿,只是痒完了之后,屁股上原来痒的地方又疼了起来,我心里大骂,心说该不是有毒吧。这时候其他人也都逃了出来,一下子雨水朝我们身上猛冲,我们也说不了话。
"Con mẹ nó!!" Bàn Tử chửi toáng lên, mọi người đều giẫm chân bình bịch. Nhưng giẫm chân cũng không có tác dụng gì, những con sâu này vốn không sợ người, cứ như là coi bọn tôi là cây ấy, không chút do dự bò hết lên người bọn tôi, may mà chúng tôi đã thắt chặt ống quần, chúng không bò vào trong được. Thế nhưng mông tôi với Bàn Tử gặp tai ương rồi, chúng tôi đành phải chạy ra giữa mưa, để nước mưa ngấm vào mông mình. Nước mưa lạnh lẽo ngấm vào trong quần, tôi mới cảm thấy bớt ngứa một chút, chỉ là sau khi xong ngứa, chỗ mông vốn ngứa lại cảm thấy đau, tôi thầm chửi đổng, nghĩ:《Không phải là có độc đấy chứ?》Lúc này, những người khác cũng đã chạy thoát, loáng cái nước mưa trút ào ào lên người chúng tôi, muốn nói cũng không nói nổi.
我们爬上另外一条枝丫,朝树的上面爬去,那里还有一块雨水稍微少一点的几条枝丫密集的死角,但是并不够我们五个人全部进去,最后阿宁和我被他们推了进去,其它人用防水布遮着头,算是勉强不用给雨水冲头。
Chúng tôi trèo lên một cành cây khác, trèo lên trên cây, ở đó có một góc chết nơi mấy cành nhánh cây đan xen dày đặc nước mưa rớt xuống ít, thế nhưng lại không đủ chỗ cho cả năm người chui vào. Cuối cùng A Ninh và tôi được bọn họ đẩy vào trong, người khác dùng vải chống thấm che đầu, coi như nước mưa miễn cưỡng không đổ xuống đầu.
潘子道:"妈的,刚才他妈的是什么虫子?"
Phan Tử nói: "Mẹ nó, vừa nãy là sâu bọ gì thế?"
阿宁甩掉头发上的水,又拍了拍暗淡下去的矿灯,总算把它打亮了,然后她照了照自己的裤腿,把粘在她腿上的死掉的虫子用小拇指的指甲挑到矿灯的前面。
A Ninh phủi nước trên tóc, rồi vỗ vỗ ngọn đèn mỏ ánh sáng đã dần tối đi, cuối cùng cũng làm nó sáng lên được, sau đó cô ta chiếu đèn lên ống quần mình, dùng móng tay út gẩy con sâu đã chết dính trên đùi mình, đưa ra soi trước ánh đèn.
那是一只好像蜘蛛一样的小虫子,又有点像没有尾巴的小蝎子,阿宁的手在抖,所以我也看不清楚,我屁股又疼了起来,就又问了一声:这是什么?有没有毒。却看到阿宁的眉头皱了起来。我心里咯噔一声,还没来得及说糟糕,阿宁就顺手拔出了边上潘子腰里的刀,对我道:"转过去,快把裤子脱了!"
Đó là con sâu nhỏ trông giống nhện vậy, lại có hơi giống như con bò cạp con không có đuôi. Tay A Ninh hơi run run, cho nên tôi không nhìn thấy rõ lắm, mông tôi lại nhói đau, tôi bèn hỏi: "Đấy là gì thế, có độc hay không." Lại thấy A Ninh cau mày lại. Trong lòng tôi hốt hoảng, còn chưa kịp nói "Thôi toi rồi!" A Ninh bèn thuận tay rút con dao bên hông Phan Tử ra, nói với tôi: "Xoay người qua đây, mau cởi quần ra!"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top