Chương 56: Cơn mưa đầu tiên

那一刻,我迷迷糊糊的以为自己就要死了,心理也已经认命,心说死就是这种感觉,那还不错。

Trong một khắc đấy, tôi mơ mơ màng màng cứ nghĩ mình đã chết, trong lòng cũng đã chấp nhận số phận, nghĩ bụng:《Chết chính là cảm giác này đây, vậy cũng không tệ đâu.》

就这么意识混沌着,这种迷离的状态也不知道持续了多久,慢慢的,我感觉到好像有什么东西在拍打我的脸,这种感觉非常的遥远,但是,一点一点的清晰起来。

Ý thức cứ hỗn loạn như vậy, trạng thái mơ màng này cứ kéo dài không biết suốt bao lâu, dần dần, tôi cảm giác hình như có cái gì đang đánh vào mặt tôi, cảm giác này vô cùng xa xôi, thế nhưng, cứ dần dần rõ ràng lên từng chút một.

接着知觉开始复苏,我逐渐的恢复意识。一开始还只是朦胧的感觉身体回来了,到后来意识开始清醒,我才逐渐对四周有了感觉。

Tiếp đó, tri giác của tôi bắt đầu hồi phục lại, ý thức của tôi cũng từ từ khôi phục. Mới đầu chỉ là cảm giác mông lung hình như cơ thể đã trở về, sau đó ý thức tôi bắt đầu thanh tỉnh, tôi dần dần có cảm giác đối với bốn phía xung quanh.

首先感觉到的是凉,非常的凉,一路走在魔鬼城,精神上的压抑和低矮的云层让人非常气闷,这四周的凉就特别的舒服,好像给浸入到了冰水的浴缸里面。

Cảm giác đầu tiên chính là lạnh, cực kỳ lạnh, suốt chặng đường trong tòa thành ma, áp lực tinh thần và cảm giác tầng mây đè nén xuống khiến tôi cảm thấy vô cùng bức bối, giờ cái lạnh ở bốn phía này đặc biệt thoải mái, giống như được ngâm mình trong bồn tắm bỏ đầy nước đá vậy.

接着我就发现那种嘴唇干裂的感觉没有了,嘴唇上凉凉的,好像有一股冰凉的东西在往我嘴巴里钻。我舔了一口,又舔了一口,再舔了一口,就发现那竟然是水!

Sau đó tôi nhận ra cảm giác môi khô nứt nẻ đã không còn nữa, trên môi lành lạnh, hình như có cái gì đó lạnh lẽo đang rót vào trong miệng tôi. Tôi liếm một cái, rồi lại liếm cái nữa, lại liếm thêm cái nữa, liền phát hiện ra đây chính là nước!

难道有人在救我!我心中狂喜悦,此时身体已经做出了反应,我拼命的吮吸,用我最大的力量动着嘴唇,一点一点,就感觉一股冰凉开始进入我的五脏六腑。

Chẳng lẽ có người đang cứu tôi! Trong lòng tôi mừng như điên, lúc này cơ thể đã có phản ứng, tôi liều mạng hớp lấy nước, dùng hết sức mà cử động môi, từng chút từng chút, một cảm giác mát lạnh bắt đầu ngấm vào lục phủ ngũ tạng của tôi.

喝完水,我又沉沉睡了过去,在失去意识的一刹那,我好像听到了几个熟悉的声音在说话,听不分明,也没有力气去注意,瞬间就又失去了知觉。

Uống xong nước, tôi lại chìm vào giấc ngủ say, trong chớp mắt bị mất đi ý thức ấy, tôi hình như có nghe thấy mấy giọng nói quen thuộc đang nói chuyện với nhau, nghe không rõ, cũng chẳng còn hơi sức nào mà chú ý nữa, trong nháy mắt liền mất đi tri giác.

再一次醒来,感觉睡了很久很久,各种各样的知觉就一起回来了,听觉、触觉,我的力气开始恢复,意识也越来越清醒,最后我终于睁开了眼睛。

Lại tỉnh lại một lần nữa, cảm giác đã ngủ rất lâu, các loại tri giác ùn ùn cùng kéo trở về, thính giác, xúc giác, sức lực của tôi cũng bắt đầu hồi phục, ý thức cũng càng ngày càng tỉnh táo, cuối cùng tôi rốt cuộc cũng mở mắt.

首先映入眼帘的是一张粗犷的大脸,十分的熟悉,在对着我傻笑。

Đập vào mắt tôi đầu tiên chính là một khuôn mặt bự cực kỳ tục tằn, cũng cực kỳ quen thuộc, đang nhìn tôi cười ngu.

我看到这张脸,立即就觉得有点不对劲,又想不出为什么有这种感觉。这是谁呢?我闭上眼睛想了一下,搜索着那些藏人司机的脸,是那个开876的?不是。那个开取水车的?也不是。

Tôi nhìn thấy khuôn mặt này, lập tức đã cảm giác có gì không đúng, lại nghĩ không ra vì sao có cảm giác này. Ai thế nhỉ? Tôi nhắm mắt lại suy nghĩ một chút, lùng sục nhớ lại mặt mũi của mấy người tài xế Tạng, có phải là người lái xe 876 không? Không phải. Cái ông lái xe chở nước thì sao? Cũng không phải.

想来想去想不出这个人是队伍里的哪个,随即我就一个激灵,马上意识到为什么,不对,这不是队伍里的人,这是......嗯?这脸不是王胖子吗?

Nghĩ tới nghĩ lui không nghĩ ra người này là ai trong đội ngũ, rồi lập tức tôi giật mình một cái, tức khắc nhận ra thì sao lại thế. Không đúng, đây không phải là người trong đội ngũ, đây là... hở? Mặt mũi thế này không phải là Vương Bàn Tử đấy sao?

我脑子紧了一下,啊?王胖子?他怎么会在这里出现?不可能啊?他已经回北京了啊。

Đầu óc tôi lập tức căng thẳng, hửm? Vương Bàn Tử? Sao anh ta lại xuất hiện ở chỗ này? Không thể nào? Anh ta đã về Bắc Kinh rồi mà?

难道我在做梦?出现幻觉了?

Lẽ nào tôi đang nằm mơ? Xuất hiện ảo giác?

又睁开眼睛,还是那张熟悉的胖脸,满脸的胡楂,比在北京的时候老了点儿,就这么瞪着我,凑得更近了。

Lại mở mắt nữa, vẫn là khuôn mặt béo quen thuộc đấy, khuôn mặt râu ria xồm xoàm, già hơn một chút so với hồi ở Bắc Kinh rồi, cứ như vậy trợn mắt nhìn tôi, tiến sát lại gần.

我又闭上眼睛,感觉不正常,不对不对,不可能是王胖子,我就算做梦也不会梦到他啊。

Tôi lại nhắm mắt lại, cảm giác không bình thường, không đúng không đúng, đây không thể là Vương Bàn Tử được, tôi có nằm mơ cũng không mơ đến anh ta.

我用力的咬了咬牙,第三次睁开眼睛,这时候,我的脑子已经非常清晰了,一看,确实就是王胖子,他点起了烟,正转头对着身后说着什么。我的耳朵还不清晰,听不清楚他在说什么,接着,我就看到另外一个人头探了过来,也是十分的熟悉,那竟然是潘子。

Tôi cắn răng cắn lợi, lần thứ ba mở mắt ra, đầu óc tôi đã rất tỉnh táo rồi, vừa nhìn, quả thực chính là Vương Bàn Tử. Anh ta đang châm điếu thuốc, quay đầu ra đằng sau nói cái gì đó. Tai tôi hoàn toàn không nghe rõ, không rõ anh ta đang nói cái gì, sau đó, tôi liền thấy một người khác thò đầu ra xem, cũng hết sức quen thuộc, đó là Phan Tử.

怎么回事,我皱起眉头,心说难道自己根本没没进戈壁,还是在杭州?之前的一切,都是我的一个梦?

Thế này là thế nào, tôi nhíu mày, nghĩ bụng lẽ nào mình căn bản chưa đến sa mạc, vẫn còn đang ở Hàng Châu sao? Tất cả những gì trải qua trước đây, lại chỉ là một giấc mộng sao?

回忆遇到的事情,大量的记忆涌了上来,我们遭遇沙暴,车抛锚,人失踪,镶嵌在土丘内的沉船......一切都非常的真实,绝对不可能是做梦啊。

Nhớ lại sự việc, một lượng lớn ký ức ùn ùn trở lại, chúng tôi gặp phải bão cát, bỏ xe lại, người mất tích, con thuyền đắm khảm trong gò đất... Hết thảy đều vô cùng chân thực, tuyết đối không thể là nằm mơ được.

这时候我的耳朵恢复了听觉,我听到潘子说了一句:"小三爷,你感觉怎么样?"

Lúc này tai tôi đã khôi phục lại thính giác, tôi nghe thấy Phan Tử nói một câu: "Tiểu tam gia, cậu cảm thấy sao rồi?"

我用力弓了一下背,就想坐起来,潘子上来扶我。我坐起来长出了一口气,就看到四周的情况,这里好像是一个山洞,里面生着篝火,我看到几个睡袋和装备丢在四周,洞外一片漆黑,显然已经是晚上了。

Tôi cố sức cong lưng, muốn ngồi dậy, Phan Tử bắt đầu đỡ tôi lên. Tôi ngồi lên, thở phào một cái, liền thấy tình hình xung quanh: ở đây hình như là một hang núi, bên trong đốt lửa trại, tôi thấy mấy cái túi ngủ, trang bị thì ném ở xung quanh, ngoài hang động tối đen, hiển nhiên giờ đã là buổi tối.

同时我看到闷油瓶坐在篝火的边上,正在煮什么东西,而阿宁躺在另一边的一个睡袋里,还没有醒过来。

Cùng lúc đó, tôi nhìn thấy Muộn Du Bình đang ngồi bên đống lửa, đang đun nấu cái gì đó, còn A Ninh đang nằm trong một túi ngủ ở bên kia, vẫn chưa tỉnh lại.

我逐渐意识到自己不是在做梦了。"这是怎么回事?"我按摩了一下太阳穴,问潘子:"你们怎么在这里,我不是在做梦吧?我不是死了吗?"

Tôi dần dần ý thức được mình không phải là đang mơ. "Chuyện gì thế này?" Tôi xoa bóp hai huyệt thái dương một chút, hỏi Phan Tử: "Sao mấy người lại ở đây? Không phải tôi đang nằm mơ đấy chứ? Tôi không chết à?"

"不是死了,是差点死了。"胖子在边上道,"要不是你胖爷我眼尖,就看不到这东西,那时候你们已经在发臭了。"

"Không chết, nhưng suýt chết." Bàn Tử ở bên cạnh nói, "Nếu không phải Bàn gia nhà cậu mắt tinh, không nhìn thấy cái thứ này, thì bây giờ cô cậu bốc mùi thối rồi."

我看着胖子玩弄着几枚铜钱,就知道是阿宁的记号,不过我还是搞不清楚。

Tôi thấy Bàn Tử mân mê mấy đồng tiền, liền biết đó là ký hiệu của A Ninh. Nhưng tôi vẫn chưa hiểu rõ cho lắm.

"那你们怎么在这里?"我奇怪道。

"Vậy sao mấy người lại ở đây?" Tôi lấy làm lạ nói.

"我们一直跟在你们队伍的后面。"潘子道,指了指闷油瓶,"你不知道,其实你们进戈壁之后,三爷的队伍马上跟了上去,你们每一个宿营地,这小哥都有留下记号指引我们,我们就保持着和你一站的差距,一直在后面。"

"Chúng tôi vẫn đi theo sau đội ngũ của cậu đấy." Phan Tử nói, chỉ chỉ Muộn Du Bình, "Cậu không biết chứ, kỳ thực lúc các cậu tiến vào trong sa mạc, đội ngũ của Tam Gia đã đi theo vào rồi, mỗi chỗ dựng trại của các cậu, Tiểu Ca đây đều có để lại ký hiệu dẫn đường cho bọn tôi, chúng tôi vẫn luôn duy trì khoảng cách với cậu, ở phía sau cậu suốt đấy."

"什么?"我一下没听懂潘子的话,"记号?在我们后面......他......"

"Cái gì?" Tôi chưa kịp hiểu lời Phan Tử nói, "Ký hiệu? Ở sau bọn tôi á... Anh ta..."

潘子道:"这是三爷的计策,这小哥和黑瞎子都是三爷安排和那个老外合作的,目的是为了混进队伍里。因为三爷说事情到了这一步,想自己弄明白裘德考的真正目的已经不可能了,他只有通过这种方式,像当年裘德考的做法一样,打入内部去了解情况。实在没想到,你也混进去了。早知道这样三爷直接请你就得了。"

Phan Tử nói: "Đây là kế sách của Tam Gia, Tiểu Ca đây và Hắc Hạt Tử đều là do Tam Gia sắp xếp để hợp tác với người nước ngoài kia đấy, mục đích là để trà trộn vào trong đội ngũ đó. Tam Gia nói sự việc đã đến nước này, giờ muốn làm rõ mục đích thực sự của Cầu Đức Khảo thì đã không thể được rồi, chỉ có bằng cách này, giống cách ngày xưa Cầu Đức Khảo cũng đã làm, thâm nhập vào nội bộ để thăm dò tình hình. Nhưng thực không ngờ, cậu lại cũng chui theo vào. Sớm biết vậy, Tam Gia đã mời cậu đi theo luôn rồi."

我还是有点搞不清楚,花了好半天理解潘子的话:"等等等等,什么,我三叔?你是说这些我三叔都计划好了?那......你们?"

Tôi vẫn có chút không hiểu rõ, mất hơn nửa ngày mới hiểu thông được lời của Phan Tử: "Khoan khoan khoan khoan, cái gì, chú Ba tôi á? Anh đang nói những cái này đều do chú Ba tôi lên kế hoạch á? Vậy... mấy người?"

"我们早在格尔木准备好了,在敦煌我们的人准备了近半个月了。你们的队伍刚出发,我们就跟在后面出发了,当时这小哥留下信息,告诉我们你在队伍里,三爷还吓了一跳。小三爷你也真是的,三爷不是让你别再蹚这浑水了吗?你怎么还来?"

"Bọn tôi đã chuẩn bị xong từ lâu ở Cách Nhĩ Mộc rồi, bọn tôi phải chuẩn bị đến gần nửa tháng ở Đôn Hoàng đấy. Khi đội ngũ của các cậu xuất phát, chúng tôi cũng xuất phát ngay phía sau luôn. Lúc đó Tiểu Ca đây có để lại tin tức, nói rằng cậu cũng ở trong đội ngũ này, dọa Tam Gia một trận phát khiếp luôn. Tiểu Tam Gia cậu cũng thật là, không phải Tam Gia đã bảo cậu đừng lội xuống vũng nước đục này đấy sao? Sao cậu vẫn cứ nhảy vào?"

我用力吸了一口气,突然感觉到很无力,我靠,心说这次我真的就没想到,那......那个黑眼镜一路过来这么照顾我......看来还是我三叔的面子......

Tôi cố hít sâu một hơi, bỗng cảm thấy rất mệt mỏi, đệch mợ nó chứ, nghĩ thầm lần này đúng là tôi không thể ngờ tới. Cái... cái tên Hắc Nhãn Kính kia suốt chặng đường cứ chăm sóc tôi như vậy... xem ra, vẫn là vì nể mặt mũi chú Ba tôi...

潘子继续道:"你在里面,三爷不得不顾虑你的安全,所以让黑瞎子提点着你点。这次排场很大,裘德考还是棋差一着,以为这一次把三爷摆脱了,没想到咱们早就计划好了。"

Phan Tử tiếp tục nói: "Cậu ở trong đấy, Tam Gia không thể không lo lắng cho an toàn của cậu được, cho nên mới bảo Hắc Hạt Tử nhắc nhở cậu mấy điểm. Lần này làm phô trương lắm, Cầu Đức Khảo hạ một quân cờ, cứ tưởng lần này tách được Tam Gia ra rồi, nào biết chúng ta đã lên kế hoạch hết cả rồi."

"那我三叔呢?"我看着四周,没看到三叔的影子。

"Chú Ba tôi đâu?" Tôi nhìn quanh quất, không thấy bóng dáng chú Ba đâu.

"三爷在我们后面,差了点路,这一次我们来了不少人,人多不好跟踪。我和王胖子打先锋,在前面开路,一直跟着你们,然后沿途留下记号给三爷,就是没想到,你们到了这里就出事了。"

"Tam Gia ở phía sau chúng ta, kém một con đường, lần này chúng ta cũng có không ít người đến, nhiều người thì theo dõi không tiện. Tôi với Vương Bàn Tử đi tiên phong, đi trước mở đường, vẫn theo sau các cậu, sau đó để lại ký hiệu ở ven đường cho Tam Gia, nhưng thật không ngờ, các cậu đến đây lại xảy ra chuyện."

这时候我的思维才清晰起来,一下就想起来,那天晚上和闷油瓶长谈的时候,他就说自己是站在我这边的,让我不用担心,原来是这么个意思。原来这是三叔的计划。

Lúc này tư duy của tôi mới rõ ràng hẳn ra, lập tức nhớ lại, đêm hôm đó khi nói chuyện với Muộn Du Bình, hắn ta nói hắn là người ở bên tôi, bảo tôi đừng lo lắng, hóa ra ý nghĩa là thế này. Hóa ra đây là kế hoạch của chú Ba.

这,我实在是没有想到这一层,看来老狐狸真的是老狐狸,和三叔斗,我还真的不够格。

Đấy, tôi thật không ngờ là còn có một tầng này, xem ra, lão cáo già đúng thật là lão cáo già, đấu với chú Ba, tôi đúng là còn chưa đủ tư cách.

"也算你们命大,我们一直跟这你们,要不然你们现在已经晒干了。"边上的胖子道,"就你这体质还想干这一行,我看你回去真的就该好好倒腾你的小生意。"

"Cũng coi như cô cậu mạng lớn đấy, tụi này vẫn cứ theo sau các cậu suốt, bằng không bây giờ cô cậu đã phơi nắng khô quắt rồi." Bàn Tử ở bên trên nói, "Với thể chất đấy mà còn muốn đi chuyến này, tôi thấy, sau chuyến này về cậu đúng là nên yên phận đi kinh doanh cái cửa tiệm nhỏ của mình đi."

我问潘子:"他怎么也来了?"

Tôi hỏi Phan Tử: "Sao anh ta cũng tới?"

潘子就说长沙的伙计、好手都跑到别人加去,现在三爷重新带了批新人,经验都不够,所以请了他来撑场面,也是老价格。

Phan Tử nói, trong số đồng bọn ở Trường Sa, tay nào lành nghề thì đều chạy đến nhà người khác hết rồi, bây giờ Tam Gia lại dẫn theo một nhóm lính mới đi, kinh nghiệm không đủ, nên mời anh ta tới giữ thể diện cho nhóm, cũng là giá cũ mà.

胖子道:"怎么?你还看不上我了?告诉你,你可是老子背回来的。"

Bàn Tử bảo: "Làm sao? Chướng mắt tôi à? Nói cho cậu biết, cậu là do lão tử đây cõng về đấy nhé."

我忙摆手,心忽然就安了下来,三叔的人到底像是家人,是我自己人,我不用凡事都戒备了。而且和这些人合作惯了,知道他们的本事,最开心的是闷油瓶真的是站在我们这边的,那就万事大吉了。

Tôi vội xua tay, bỗng thấy yên lòng hẳn. Người của chú Ba suy cho cùng cũng là người nhà, là người của mình, tôi không cần cái gì cũng phải lăm lăm đề phòng. Hơn nữa, hợp tác với mấy người này quen rồi, biết bản lĩnh của bọn họ, vui nhất chính là Muộn Du Bình cũng đứng ở bên bọn tôi, thế là vạn sự đại cát rồi.

刚才是胖子在给我喂水,我逐渐恢复了力气,就自己喝了几口,他们不让我多喝,说是要缓慢的补充水分。

Vừa rồi là Bàn Tử cho tôi uống nước, tôi từ từ hồi phục lại sức lực, tự mình uống vài ngụm. Bọn họ không cho tôi uống nhiều một lúc, bảo là phải từ từ bổ sung nước.

我看着阿宁没有反应,不知道什么情况,就问潘子她有没有事。

Tôi thấy A Ninh không có phản ứng gì, không biết là làm sao, bèn hỏi Phan Tử xem cô ta có làm sao không.

潘子道:"你放心吧,你的相好体质比你好,已经醒过一回了,现在吃了点东西又睡了。这里不是沙漠,你们只是脱水昏迷了过去,不是晒伤,补充点盐水,多睡睡就好了。"

Phan Tử nói: "Cậu yên tâm, cô bạn gái cậu thể chất còn khỏe hơn cậu ấy chứ, đã tỉnh lại một lần rồi, vừa ăn chút gì đó rồi lại ngủ. Ở đây không phải sa mạc, các cậu chỉ là bị mất nước rồi ngất xỉu thôi, không phải bị cháy nắng, chỉ cần bổ sung chút nước muối khoáng, ngủ nhiều lên một tí là ổn."

潘子调侃我,大概是看到我和阿宁都衣衫不整,我也没有力气去反驳他,也就不去理会。此时身体虽然有点虚弱,但是人的精神已经相当好,我爬起来吃了点东西,问这是什么洞,当时他们是怎么找到我们的。

Phan Tử đang trêu tôi, chắc là thấy tôi với A Ninh quần áo xộc xệch. Tôi cũng không có sức đâu đi phản bác anh ấy, cũng không để bụng nữa. Lúc này cơ thể mặc dù có hơi suy yếu, thế nhưng tinh thần cũng khá tốt, tôi đứng lên ăn chút gì đó, hỏi đây là hang động gì thế, sao bọn họ lại tìm được tôi.

潘子告诉我,这里还是在魔鬼城,是在一个岩山的洞里,这洞是胖子发现的。当时出了事之后,扎西他们逃到了外面车子抛锚的地方,等我们等了很久都没出来,扎西就想到我和阿宁都不会看阿拉伯石堆,现在也不知道我们是遇难了,还是迷路了。

Phan Tử nói với tôi, ở đây vẫn là trong thành ma, là trong một hang động trong núi đá, hang này là do Bàn Tử phát hiện ra. Khi ấy lúc xảy ra chuyện, bọn Trát Tây chạy đến chỗ bãi đậu xe bên ngoài, chờ bọn tôi mãi mà không thấy ra, Trát Tây liền nghĩ tôi với A Ninh không biết nhìn đống đá A Rập rồi, giờ cũng không biết là bọn tôi gặp nạn gì rồi, hay là bị lạc đường.

当即闷油瓶就用镜子给他们发了信号,他们赶了上,黑眼镜留下照顾剩下的人,闷油瓶就带着潘子进来找我们。

Khi ấy, Muộn Du Bình dùng gương phát tín hiệu cho bọn họ, bọn họ bèn vội vã chạy tới, Kính Râm thì ở lại chăm sóc cho mấy người còn lại, còn Muộn Du Bình thì dẫn theo Phan Tử vào thành ma tìm bọn tôi.

我问这么大的地方他们是怎么找到我们的,潘子说这地方有点邪门,这些石山的顺序好像是设计好的,他们也就是跟着感觉,其实走的路线完全和我们一样,最后看到了阿宁的标记,就一路找到我们倒在沙地上。

Tôi hỏi, một nơi rộng lớn thế sao bọn họ tìm thấy chúng tôi. Phan Tử bảo, nơi này có hơi tà môn, trật tự những núi đá này cứ như đã được thiết kế rất hoàn hảo, bọn họ cũng là đi theo cảm giác, nhưng kỳ thực tuyến đường hoàn toàn giống hệt chúng tôi, cuối cùng cũng thấy được ký hiệu đánh dấu của A Ninh, liền đi thẳng tìm được chúng tôi ngã trên mặt cát.

说起这个我就心有余悸,忙点头:"确实,这狗日的地方,好像怎么走都到不了头,却又不是走回头路,不知道是怎么回事。"一下我心里又紧张起来,心说那现在我们还在魔鬼城里,不还是走不出去?

Nói đến đây trong lòng tôi vẫn còn sợ hãi, vội vàng gật đầu: "Đúng là thế, cái nơi chó chết này, hình như đi thế nào cũng không đến điểm cuối được, lại cũng không quay ngược trở về, không biết là thế nào nữa." Tôi lập tức lại căng thẳng, nói vậy thì bây giờ chúng tôi vẫn còn đang trong thành ma hả, có phải là không đi ra được không?

"我们可没你们这么蠢,我们是一路留着记号的,你就放心吧。"潘子道。

"Chúng tôi đâu có ngớ ngẩn như các cậu, suốt chặng đường chúng tôi có để lại ký hiệu đấy chứ, cậu cứ yên tâm đi." Phan Tử nói.

胖子也道:"老子搭的记号,全是这么大的石头,离一公里都看得见,而且这走不出去的原因老子也看出来了。"

Bàn Tử cũng nói: "Lão tử dựng ký hiệu toàn là tảng đá to bự thế này này, cách đến một cây số vẫn nhìn thấy được, hơn nữa, nguyên nhân không ra được, lão tử cũng nhìn thấu rồi."

"哦。"我松了口气,问道,"那是为什么?"

"À." Tôi thở phào nhẹ nhõm, hỏi, "Vậy thì vì sao thế?"

潘子就说,一开始我们也不知道,还是胖子厉害,确实是他看出来的,我实话告诉你,我们现在待的已经不是原来的那个魔鬼城了,这里离原来的魔鬼城起码有一百五十公里。这是一片巨大的雅丹地貌群,由十几个小型的魔鬼城构成,中间是戈壁,而所有的魔鬼城都有岩山群相连,首尾相接,形成了一条巨大的魔鬼城链环。你们就是顺着这链子走,那就是三千六百平方公里,你们走得出去吗?

Phan Tử liền nói: "Ngay từ đầu bọn tôi cũng chẳng biết đâu, vẫn là có Bàn Tử lợi hại, đúng là anh ta nhìn ra đấy, tôi nói thật cho cậu biết, nơi chúng ta đang ở đây vốn không phải là tòa thành ma kia đâu, nơi này cách thành ma ban đầu ít nhất phải một trăm năm mươi ki lô mét cơ. Đây là một vùng địa hình Yardang khổng lồ, do mười mấy tòa thành ma nhỏ kết hợp lại mà thành, ở giữa là sa mạc, mà tất cả các thành ma đều có cả bầy núi đá nối vào lẫn nhau, đầu đuôi giáp nhau, tạo thành một thế liên hoàn thành ma khổng lồ. Các cậu cứ đi vòng tròn theo cái thế này, chính là ba ngàn sáu trăm ki lô mét vuông, vậy đi ra nổi sao?"

我摇头:"不可能啊,哪有这么巧?我随便找个方向一直走,就一点都没有偏移?"

Tôi lắc đầu: "Không thể nào, làm gì có chuyện trùng hợp đến vậy? Tôi chọn bừa một hướng đi thẳng, chẳng lẽ không lệch đi chút nào sao?"

胖子就道:"说你笨你还不承认,你顺着哪个方向走,是别人设计好的。那是因为这魔鬼城里有很多的石头,这些石头的摆放非常的讲究,经常是绕过一座岩山,一边的石头多,一边的石头少,但是因为石头杂乱无章,你在瞬间意识判断不出哪边好走哪边难走,感觉差不多,但是潜意识里,你却能分辨出石头少的方向,而条件反射的选择那个方向,结果你在这魔鬼城就一直在走别人给你设计好的方向。而且,几乎每一个路口都是这样的情况,就算有一个路口判断错了,你接下来还是有无数个机会被纠正。这种招数在古代很普通,有一个非常朴素的劳动人民取的名字,就叫做奇门遁甲。"说着,就看向闷油瓶,"小哥,我说得没错吧?"

Bàn Tử nói: "Nói cậu dốt chú còn không nhận, cậu đi theo hướng nào, là do người ta thiết kế cả đấy. Đấy là bởi trong thành ma này có rất nhiều đá tảng, những đá tảng này bày ở đấy cực kỳ thu hút sự chú ý, bình thường muốn đi vòng qua một núi đá, một đường thì nhiều đá, một đường thì ít đá, nhưng là bởi vì đá sắp xếp lộn xộn, cho nên trong nháy mắt đấy ý thức cậu không phán đoán được đường nào dễ đi, đường nào khó đi. Cảm giác thì giống nhau đấy, nhưng trong tiềm thức, cậu lại có thể phân ra được hướng nào ít đá, mà phản xạ có điều kiện là chọn hướng đi ít đá kia, kết quả, cậu ở trong tòa thành ma này lúc nào cũng đi theo cái hướng mà người ta đã thiết kế sẵn cho cậu. Hơn nữa, hầu như ở đoạn đường giao nhau nào cũng đều sắp xếp như thế, dù cho có đoạn ngã tư nào cậu không đi đúng đường, thì vẫn có vô số cơ hội để sửa cho thành đúng. Thủ đoạn này thời cổ đại phổ biến lắm, nhân dân lao động đã đặt ra một cái tên cực kỳ mộc mạc giản dị, ấy là kỳ môn độn giáp." Nói đoạn, anh ta liếc nhìn Muộn Du Bình, "Tiểu Ca, tôi nói không sai chứ?"

闷油瓶抬头看了看我们,没理他,看着火,好像有心事。

Muộn Du Bình ngẩng đầu nhìn chúng tôi, không để ý tới anh ta, rồi lại nhìn lửa, hình như có tâm sự gì.

我失笑,说:"你啥时候懂奇门遁甲了?"

Tôi bật cười, nói: "Anh từ khi nào hiểu kỳ môn độn giáp thế?"

胖子道你不知道的事情多了,看那表情还挺得以。我心说估计这家伙又是现学现卖,收回话题,就问胖子道:"那你是说,这魔鬼城里,有人用这些碎石头,摆了一个障眼法?"

Bàn Tử bảo: "Chuyện cậu không biết có nhiều lắm!" Xem vẻ mặt thì đắc ý cực kỳ. Tôi nghĩ bụng:《Phỏng chừng học được bao nhiêu đem xài bấy nhiêu đây mà!》Bèn đổi chủ đề câu chuyện, hỏi Bàn Tử: "Vậy anh nói, trong thành ma này, có người đã dùng những tảng đá vụn này, bày ra một thuật che mắt?"

胖子点头:"就是这么回事,不过不算高深的阵法,遇上个缺心眼的,或者观察能力特别仔细的,肯定能发现。看这些石头在这里也有年头了,估计这里当时是战场,西王母应该是个术数高手,这些石头是用来防御的。"

Bàn Tử gật đầu: "Chính là như vậy, có điều cũng không phải trận pháp cao thâm gì, nếu gặp phải một tên đầu óc ngu độn, hoặc một kẻ có năng lực quan sát tỉ mỉ cẩn thật, thế nào cũng bị phát hiện ra. Nhìn mấy tảng đá ở đây cũng là có niên đại cả rồi, có lẽ hồi xưa nơi đây là chiến trường, Tây Vương Mẫu có lẽ là một cao thủ thuật số, dùng những tảng đá này để phòng ngự."

说到这里,一边睡袋里就传来了阿宁的声音,她轻声说道:"你说得不对,西王母根本就是奇门遁甲的创造者,当年黄帝得到的天授神书,就是西王母给他的,论起奇门遁甲,她是祖宗。"

Nói đến đây, từ trong túi ngủ ở một bên liền vang lên giọng của A Ninh. Cô ta nhẹ giọng nói: "Sai rồi, Tây Vương Mẫu vốn chính là người sáng tạo ra kỳ môn độn giáp, năm xưa Hoàng Đế có được sách thần trời ban, chính là do Tây Vương Mẫu ban cho ông ta. Bàn về kỳ môn độn giáp, bà ta là tổ tông."

原来这女人没睡,我们都给吓了一跳,我随即想起九天玄女的传说,心下骇然。确实是这样,当年的传说和一些历史记载,都说当时黄帝统一中原是得到了西王母国的鼎力相助。

Hóa ra người phụ nữ này không ngủ, cả lũ chúng tôi liền giật mình, tôi lập tức nhớ tới truyền thuyết Cửu Thiên Huyền Nữ, trong lòng hoảng hốt. Đúng là thế, truyền thuyết về thời kỳ đó, cùng với một số ghi chép lịch sử, đều nói rằng, năm xưa Hoàng Đế thống nhất Trung Nguyên là do có được sự giúp đỡ đắc lực của Tây Vương Mẫu.

再一想那古船,心说当年这里肯定是浅湖,这些岩山露出在水面上,水下的岩石会搁浅船只,那么在水里船夫更加的会选择暗礁少的地方行进,更加容易迷路,这可能也是西王母国这么多年下来,未给人发现的原因。

Vừa nghĩ đến con thuyền cổ nọ, nghĩ thầm năm đó ở đây nhất định là một cái hồ nông, những núi đá này nhô lên khỏi mặt nước, còn đá ngầm dưới nước sẽ làm các đội tàu bè mắc cạn, như vậy khi đi trên nước, thuyền phu chắc chắn sẽ càng phải chọn lối ít đá mà đi, càng dễ lạc đường, có lẽ đây cũng chính là nguyên nhân vì sao suốt bao nhiêu năm đến vậy mà chưa một ai phát hiện ra nước Tây Vương Mẫu.

想到这里,我忽然眼皮一跳,对潘子道:"你是说这里的魔鬼城是一个环?"

Nghĩ đến đây, tôi bỗng nheo mắt, nói với Phan Tử: "Anh là nói thành ma ở đây là một cái vòng tròn?"

潘子点头,我问道:"你是怎么知道的?"

Phan Tử gật đầu, tôi hỏi: "Sao anh biết được?"

潘子就摇头:"这是我们的向导说的。怎么了?"

Phan Tử chỉ lắc đầu: "Đây là người dẫn đường bọn tôi nói. Sao thế?"

我兴奋的在沙地里画了一圈:"你不知道,我看过文锦的笔记,她说西王母是在无形的城墙的保护下,这城墙别人看不到,但是碰到了,必然就会回头。在这里,几千年前,应该都是水,也就是说,这里有一条水带,类似护城河一样,围成了一圈。如果我们假设这条保护带就是别人无法进入,掩护了西王母古城这么多年的'无形的城墙',那么,西王母国应该就在这个圈之内,也就是在这个魔鬼城圈的中间。"

Tôi hưng phấn vẽ một vòng tròn trên cát: "Anh không biết chứ, tôi từng đọc sổ tay của Văn Cẩm rồi, cô ấy nói nước Tây Vương Mẫu được bảo vệ bởi một bức tường thành vô hình, tường thành này người khác không nhìn thấy, thế nhưng khi đụng phải, tất sẽ quay đầu. Ở chỗ này, suốt mấy nghìn năm trước, toàn là nước, nói cách khác, nơi này có một cái vòng đai nước, giống như sông hào bảo vệ quanh thành lũy ấy, bao quanh một vòng. Nếu chúng ta đặt giả thuyết rằng cái vòng bảo hộ này không ai có thể tiến vào, là "bức tường thành vô hình" bảo vệ thành cổ Tây Vương Mẫu qua nhiều năm như thế, vậy thì, nước Tây Vương Mẫu chắc hẳn phải ở trong cái vòng này, ngay chính giữa thành ma này."

我说完后,所有人都无动于衷的看着我,好像在看一个傻瓜。

Tôi nói xong, tất cả mọi người im lặng nhìn tôi, giống như nhìn một thằng đần.

我被看得莫名其妙,摊手道:"我说得不对?"

Tôi bị nhìn mà ngơ ngơ ngác ngác, khoanh tay nói: "Tôi nói sai à?"

潘子拍了拍我的肩膀道:"小三爷,你说的,不用看文锦的笔记我们都猜到了,只是,情况如果真的是这么简单,那么西王母古城早就被发现了。这里是柴达木盆地,不是塔克拉玛干,这里虽然人迹罕至,但是经过了无数的地质考察,所以,如果鬼城就在这里的话,情况也一定十分的特殊,很可能就整个儿被埋在戈壁下面了,或者处在一种别人很难发现的境地里。你认为到那里就能看到,很傻很天真。"

Phan Tử vỗ vỗ bả vai tôi, nói: "Tiểu Tam Gia, điều cậu nói, bọn tôi không cần đọc sổ tay của Văn Cẩm cũng đoán được rồi, chỉ là, nếu tình hình thực sự đơn giản như thế thì thành cổ Tây Vương Mẫu đã bị phát hiện từ  tám hoánh rồi. Nơi này là bồn địa Sài Đạt Mộc, không phải sa mạc Tháp Khắc Lạp Mã Can, ở đây tuy rất hiếm vết chân người, nhưng cũng đã trải qua vô số lần khảo sát địa chất, cho nên, nếu quỷ thành ở đó, tình huống ở đó nhất định cũng sẽ rất đặc biệt, có khả năng là toàn bộ đã bị chôn dưới sa mạc rồi, có lẽ là nó nằm trong một hoàn cảnh nào đó mà người khác rất khó phát hiện ra. Cậu cứ nghĩ đến đấy là nhìn thấy ngay ư, như vậy thực ngây thơ."

我一想也是,就问他们,那他们的打算是什么?

Tôi nghĩ cũng phải, bèn hỏi bọn họ, thế bọn họ có tính toán gì?

潘子说他们本来是打算跟着阿宁的队伍,到达塔木陀再说,现在到了这里就出了这么大的意外。不过,按照定主卓玛的说法,在这个魔鬼城西边,跟着古河床再走两天就是她当年和文锦的队伍分别的那个岩山口,接下去的路,定主卓玛也不认识了。他准备在我们恢复后,就到那里去休整,等三叔的队伍。之后,就打算顺着河道往下游走,因为古城肯定是在河道附近,当年的队伍肯定也是这么走的,我们也可以这么碰碰运气。

Phan Tử nói, vốn dự định của họ là bám theo đội ngũ của A Ninh, vào sâu trong Tháp Mộc Đà rồi hẵng tính, nhưng giờ mới đến đây mà đã xảy ra điều bất trắc lớn đến vậy. Có điều, theo lời Định Chủ Trác Mã nói, ở phía Tây thành ma này, cứ đi theo lòng sông cổ hai ngày là sẽ thấy cửa núi năm xưa bà ta chia tay đội Văn Cẩm ở đó, con đường sau đó, Định Chủ Trác Mã cũng không biết nữa. Anh ấy định chờ sau khi bọn tôi hồi phục thì cứ đi đến đó nghỉ ngơi chỉnh đốn, chờ đội chú Ba đến. Sau đấy, cứ theo dự định mà đi xuống xuống lòng sông cổ, bởi vì thành cổ nhất định ở gần đường sông, đội ngũ năm xưa chắc hẳn cũng đi như vậy, chúng tôi cũng có thể thử vận may.

我对潘子道:"可是古河道到了这一段已经基本上和戈壁混在一起了,根本看不清楚。"

Tôi nói với Phan Tử: "Nhưng đường sông cổ đến đoạn này gần như đã hòa lẫn với sa mạc rồi, không nhìn thấy rõ lắm."

"那个不用担心。"胖子道,说着指了指一片漆黑的外面。

"Cái đó không phải lo." Bàn Tử nói, chỉ chỉ ra phía ngoài tối đen.

我们在洞的底部,不知道他是什么意思,就走了出去,一到洞口,忽然一股冰凉潮湿的气息扑面而来,接着我就听到了一种非常熟悉的声音。

Chúng tôi đang ở trong đáy hang động, không biết là anh ta có ý gì. Tôi bèn đi ra ngoài, vừa đến cửa hang, bỗng một luồng hơi lạnh lẽo ấm ướt đập vào mặt, sau đó, tôi liền nghe thấy những âm thanh cực kỳ quen thuộc.

外面一片漆黑,也看不清楚到底是什么状况,但是这情形我十分的熟悉,然而一刹那我却有点不敢相信我想到的。

Bên ngoài tối om om, tôi cũng không nhìn rõ lắm là tình huống gì, thế nhưng tình cảnh này tôi quen thuộc cực kỳ, nhưng nhất thời tôi có chút không thể tin nổi.

等我走出洞口,脸上瞬间被水珠打到,我才反应过来,心说,我操,外面竟然在下雨。

Đến khi tôi ra ngoài cửa hang, lập tức mặt mũi bị nước tạt ướt nhoèm, tôi mới phản ứng lại được, nghĩ thầm:《Cái đệch, bên ngoài trời đang mưa.》

可是这怎么可能?这里是戈壁滩啊,这里一年有可能只下一场雨,而且绝对不是这个季节。

Thế nhưng sao điều này lại có thể được? Ở đây là sa mạc đấy, ở đây một năm mới có một cơn mưa kế tiếp, hơn nữa, chắc chắn không phải trong mùa này.

我走回,就说:"这到底是怎么回事,为什么会下雨?"

Tôi quay trở vào, nói: "Thế nào rốt cuộc là sao, tại sao trời lại mưa?"

潘子道:"小三爷,你得谢谢这场雨,要不然你等不到我们过来,就成咸鱼了。我们找到你们的时候,这雨已经开始下了,现在外面全是水,走也走不出去,不染我们背你就出去了,在这里待着也不舒服。这雨下了之后,老河道肯定会满水,往下游走,就算河道我们看不见,但是水能知道,所以你放心吧。"

Phan Tử bảo: "Tiểu Tam Gia, cậu phải cảm tạ cơn mưa này đấy, bằng không cậu không chờ được chúng tôi đến cứu đâu, đã thành cá ướp mặn rồi. Lúc chúng tôi tìm được cậu, mưa đã bắt đầu rơi, bây giờ ở ngoài toàn nước là nước, muốn đi cũng không ra nổi, chứ không chúng tôi đã cõng cậu ra ngoài rồi, cứ ngồi chờ ở đây cũng chẳng dễ chịu gì. Sau cơn mưa này, đường sông cổ nhất định sẽ ngập đầy nước, cứ đi xuống hạ lưu, cho dù chúng ta không nhìn thấy đường sông thì nước ắt sẽ thấy, cho nên cậu yên tâm đi."

这个时候我想到了定主卓玛和我说的:时间快到了,错过了就只能再等五年,心说难道是指这场雨?

Bấy giờ tôi mới nhớ tới lời Định Chủ Trác Mã nói với tôi: "Thời gian sắp tới rồi, nếu bỏ lỡ , chỉ có thể chờ năm năm nữa!", nghĩ thầm:《Chẳng lẽ là để chỉ trận mưa này?》

越想越不靠谱,不过看闷油瓶没有说话,应该是没有什么问题,我安心了不少。

Càng nghĩ càng thấy không đáng tin, có điều, thấy Muộn Du Bình không nói gì, chắc là không sao đâu, tôi cũng an tâm không ít.

之后,我就去休息,这一次睡得不好,第二天醒过来的时候,我又一次以为自己是在做梦。

Sau đó, tôi lại đi nghỉ ngơi. Lần này ngủ không ngon, đến hôm sau tỉnh lại, tôi lại một lần nữa cứ ngỡ mình đang mơ.

在这个山洞里,我们休整了两天时间,我和阿宁的身体都痊愈了。阿宁和胖子熟悉,到底是潘子他们救了她,她也没有说什么,不过对我一下子变得很冷淡,可能是认为我也是三叔安排进来的,骗了她。

Trong hang động này, chúng tôi nghỉ ngơi cũng được hai ngày, cơ thể tôi và A Ninh đã khỏe lại rồi. A Ninh quen với Bàn Tử, tóm lại thì nhóm Phan Tử đã cứu cô ta, cô ta cũng không nói gì thêm, có điều, thái độ của cô ta đối với tôi tức khắc trở nên lạnh nhạt, chắc là cô nàng tưởng tôi cũng là do ông chú Ba sắp xếp vào để lừa mình.

我也不在乎,心说差点就挂了,还会计较这事情。第三天我们就出发了,顺着记号,我们蹚着到脚踝的水,冒雨走了两天,先走回到了外面,和黑眼镜回合。外面的人已经绝望了,看到我们平安出来,都不敢相信自己的眼睛。

Tôi cũng không để bụng, nghĩ thầm:《Tí nữa là tạch rồi, còn tính toán cái này làm gì.》Đến ngày thứ ba, chúng tôi liền xuất phát, theo ký hiệu, chúng tôi lội nước đến tận mắt cá chân, đội mưa đi hai ngày, trước là đi ra bên ngoài đã, hội họp với nhóm Hắc Nhãn Kính. Người ở ngoài đã tuyệt vọng, thấy chúng tôi bình an trở ra, đều không tin được vào mắt của mình.

在外面潘子又休整了一天,他建议我留在这里,等三叔到来,然后再决定要不要进去。

Ở bên ngoài, Phan Tử cho nghỉ ngơi chỉnh đốn suốt một ngày, anh ấy có đề nghị tôi ở lại đây chờ chú Ba đến, sau đó hẵng quyết định có nên vào hay không.

然而这时候我却感觉没什么脸见三叔,而且定主卓玛给我的口信,让我已经下定决心,要找到文锦,算起来我们已经没有多少时间了,就执意要和潘子一起打先锋。

Nhưng mà bây giờ tôi lại cảm thấy chẳng có mặt mũi đâu đi gặp chú Ba, hơn nữa, lời nhắn của Định Chủ Trác Mã cho tôi đã khiến tôi quyết tâm, phải tìm được Văn Cẩm. Tính ra chúng tôi đã không có bao nhiêu thời gian, bèn khăng khăng muốn cùng Phan Tử đi đầu.

一边的阿宁也安排了自己的队伍,大部分人都想要回去,高加索人的状况非常不妙,队医说等三叔的队伍到了,借了车必须马上回去。阿宁安排了一下,就告诉潘子,她也要参加我们,怎么说她的队伍也是打了先头。

A Ninh ở một bên cũng sắp xếp đội ngũ của mình, phần lớn mọi người đều muốn về, tình trạng của anh người Caucasus cực kỳ không ổn, bác sĩ nói chờ đội chú Ba đến thì mượn xe quay về. A Ninh sắp xếp một chút, liền nói với Phan Tử, cô ta cũng muốn tham gia cùng chúng tôi, dù thế nào thì cũng là đội của cô ta đã đánh trận đầu.

阿宁的加入没有问题,潘子也拗不过我,况且这段路我们有车,也不是什么危险的路段,就答应了。我和胖子、潘子、闷油瓶、阿宁正好一辆车,黑眼镜在这里等三叔。

Thêm A Ninh vào không vấn đề gì, Phan Tử cũng chẳng lay chuyển được tôi, huống hồ đoạn đường này chúng tôi có xe, cũng không phải đoạn đường nguy hiểm gì, đành đáp ứng. Tôi và Bàn Tử, Phan Tử, Muộn Du Bình, A Ninh vừa đủ một chiếc xe, Hắc Nhãn Kính ở lại đây chờ chú Ba.

之后的两天时间,我们顺着水位逐渐见涨的河床,在戈壁中越走越深。因为雨水的冲刷,河床中出现了很多的支流,我们一条一条去找,然而,怎么看,我们都没有看到那座岩山。我的望远镜都看裂了,最后开始怀疑,是不是那座山已经变成沧海桑田了。

Sau hai ngày, chúng tôi đi theo lòng sông có mực nước dần dần tăng cao thấy rõ, càng đi càng vào sâu trong sa mạc hơn. Do nước mưa xói mòn, trong lòng sông xuất hiện rất nhiều nhánh sông rẽ, chúng tôi đi tìm từng cái từng cái một, nhưng mà, dù đi thế nào, chúng tôi cũng không thấy ngọn núi đá đó đâu. Tôi dùng ống nhòm nhìn muốn toét mắt ra, cuối cùng bắt đầu hoài nghi, phải chăng ngọn núi kia hiện giờ đã bãi bể hóa nương dâu mất rồi?

雨在出发前就停了,我们最后在河床边上休息,车的轮胎磨损得非常厉害,后来一个还破了,我们只能开一段就下来打气,然后继续开,苦不堪言。

Trước khi xuất phát, mưa liền ngừng, chúng tôi cuối cùng dừng lại nghỉ ngơi ở bên cạnh lòng sông. Bốn lốp xe bị mài cho mòn vẹt, về sau, một cái lốp hoàn toàn hỏng luôn, chúng tôi chỉ có thể cứ đi một đoạn lại xuống bơm hơi, sau đó lại tiếp tục đi, khổ không thể tả.

胖子就说:"会不会那老太婆是胡扯的,根本就没有那座山?或者那根本不是山?也许是土丘,这十几年给风吹没了?"

Bàn Tử nói: "Có phải bà lão kia nói bừa không, vốn không hề có ngọn núi kia? Hay đấy vốn không phải núi? Có khi chỉ là gò đất, gió thổi mấy chục năm là tiêu sạch rồi?"

我感觉不是,定主卓玛那样子怎么看怎么不像是骗子,或许这古河道的走向已经改变了。

Tôi có cảm giác không phải thế, nhìn Định Chủ Trác Mã thấy thế nào cũng không phải kẻ lừa đảo, hay có thể hướng chảy của con sông cổ này đã thay đổi rồi.

"那怎么办?再走下去,汽油都没了,我们要走回去可够戗。"

"Vậy làm sao bây giờ? Đi tiếp nữa, xăng cũng hết mất, chúng ta muốn về cũng không được."

"这喝水能会聚的地方就是整块平原最低的地方,那里应该有个湖,我们要不先找到那个湖?然后从湖开始寻找河道的痕迹,这样至少能缩小范围。"

"Nơi nước có khả năng tụ về ở đây là nơi thấp nhất của cả bình nguyên này, ở đó chắc phải có một cái hồ, hay là chúng ta đi tìm cái hồ đó trước? Sau đó từ hồ bắt đầu tìm kiếm vết tích của đường sông, như thế thu hẹp được phạm vi tìm kiếm."

想想也只能这样了,我们继续赶路,开上一个斜坡的时候,忽然,潘子大骂了一声,一脚刹车。

Ngẫm nghĩ thì cũng chỉ có thể như thế thôi, chúng tôi tiếp tục đi, khi lại lên một sườn dốc, bỗng, Phan Tử chửi to một tiếng, một cước đạp phanh kít lại.

我们全部都撞到了前面的坐垫上,胖子大骂,还没骂完,几个人一下都愣住了。

Tất cả chúng tôi đều đập mặt vào đệm ghế phía trước, Bàn Tử chửi bậy, còn chưa kịp chửi xong, mấy người bọn tôi lập tức ngây ngẩn cả người.

这斜坡的另一边,竟然是一块断崖,我们的车头已经冲了出去,两只轮胎已经腾空了。

Ở bên kia sườn dốc là một bờ vực, đầu xe của chúng tôi đã đâm ra ngoài, hai cái bánh xe đầu đã chới với ngoài không trung rồi.

我们心惊胆战的下了车,走到悬崖边上,发现面前出现了一个巨大的盆地,烟雾缭绕,一片凹陷在戈壁中的巨大绿洲!

Chúng tôi kinh hồn bạt vía, lục tục xuống xe, đi tới bên bờ vực, nhận ra trước mắt xuất hiện một thung lũng khổng lồ, sương mù lượn lờ, đó là một ốc đảo khổng lồ lõm xuống ngay chính giữa sa mạc Gobi!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top