Chương 51: Tiếng gọi của ma quỷ
我"嗯"了一声,就感觉到不妙,再听了听,越听感觉越像,这绝对不是说话,不能肯定是笑声,但是十分的相像。
Tôi "hửm?" một tiếng, cảm thấy có gì không ổn, lại dỏng tai lắng nghe, mà càng nghe lại càng cảm thấy dường như đây không phải tiếng người nói chuyện. Tuy không dám khẳng định chắc chắn, nhưng nghe thì rất giống tiếng cười.
其他几个人也意识到了,阿宁停止了呼叫,我们互相看了看,都有点诧异。
Mấy người kia cũng nhận ra được điều này. A Ninh liền ngừng kêu gọi. Chúng tôi nhìn nhau, ai nấy đều có vẻ kinh ngạc vô cùng.
队医道:"怎么回事?他们怎么在......笑?是不是听到我们的声音太开心了?"
Ông bác sĩ nói: "Thế này là sao thế? Sao bọn họ lại đang... cười? Có phải là do nghe thấy tiếng chúng ta nên vui quá không?"
扎西就反问道:"你开心的时候是这么笑的?"
Trát Tây liền vặn lại: "Lúc vui ông cũng cười như vậy hả?"
阿宁也是一脸的疑惑,她不再呼叫,而是继续调试了一下对讲机,想让里面的声音更加的清晰一点。
Vẻ mặt A Ninh cũng đầy nghi hoặc. Cô ta không hô hoán nữa mà tiếp tục điều chỉnh bộ đàm, muốn nghe rõ âm thanh trong bộ đàm hơn chút nữa.
调试没有作用,不过那声音倒是又响了几分,我们再次贴上去听,又听得更加分明了一点,真的非常像冷笑声,听上去如此的怨毒,根本不是正常人发出的,倒像是疯人院疯子发出的。不过仔细去听,又感觉这笑声之后,还有一些别的声音,非常的轻微。两种声音混杂在一起,在这带着恐怖色彩的魔鬼城里听上去相当的诡异。
Nhưng thử chỉnh mãi mà vẫn không có tác dụng gì. Có điều, âm thanh nọ lại vang lên mấy phút nữa. Cả bọn liền dán tai vào nghe, càng nghe càng thêm rõ, thực là rất giống tiếng cười gằn, nghe có vẻ vô cùng oán độc, vốn không thể nào là từ một người bình thường phát ra, mà như là từ một kẻ tâm thần thì đúng hơn. Nhưng nghe kỹ hơn nữa, lại cảm thấy dường như bên cạnh tiếng cười kia còn có một tiếng động khác nữa, tiếng động này rất nhỏ. Hai loại tiếng động này hòa vào nhau, giữa khung cảnh nơi tòa thành ma mang đầy màu sắc ma quái khủng khiếp khiến người nghe vào cảm thấy khá là quỷ dị.
听着这不怀好意的冷笑,我感觉很不舒服。就连一路过来一脸臭屁的扎西现在都害怕了,脸色惨白,咽了口唾沫:"怎么回事,这笑得真他妈的难听。"
Nghe một tiếng cười khẩy rõ ràng không có ý tốt gì, tôi thấy rất khó chịu. Ngay cả tên mặt cứ lạnh như tiền suốt dọc đường đi – Trát Tây bây giờ cũng phải khiếp sợ, mặt mũi trắng bệch, nuốt nước bọt, nói: "Sao thế này? Cười gì khó nghe bỏ mẹ."
阿宁做了个手势让他别说话,把对讲机贴住自己的耳朵,又听了一会儿,就道:"这好像不是人的声音!"
A Ninh ra hiệu bảo cậu ta đừng nói gì, rồi dí sát bộ đàm vào tai mình, lại nghe một lúc nữa mới nói: "Đây hình như không phải tiếng của con người!"
"你别乱说!"队医叫起来:"不是人难道是鬼?"
"Cô chớ nói lung tung!" Ông bác sĩ kêu lên: "Không phải người chẳng lẽ là quỷ?"
"你们仔细听。"阿宁让我们凑近,"这声音的频率很快,而且,语调几乎是平的,已经响了五分钟了,你尝试这么笑五分钟给我听听?"
"Mọi người nghe kỹ mà xem." A Ninh bảo chúng tôi lại gần: "Tiếng động này có tần suất rất nhanh, hơn nữa, âm điệu cứ bình bình. Đã kêu liên tục đến năm phút rồi, ông thử cười như thế này suốt năm phút liền cho tôi nghe xem nào?"
我一听,感觉有点道理,就问道:"那这是什么声音?"
Tôi vừa nghe liền thấy có lý, lại hỏi: "Thế đây là tiếng gì vậy?"
"这种频率,应该是机械声,比如说手表贴在对讲机上了,不过听频率又不固定,也有可能是有人在不停的用指甲抓对讲机的对讲口。"阿宁示范了一下,"加上静电的声音,就成了这个样子。"
"Với tần suất thế này chắc là tiếng động của máy móc, ví dụ như tiếng do đồng hồ đeo tay bị dí sát vào bộ đàm chẳng hạn. Có điều nghe kỹ thì thấy âm thanh này tần suất không đều, cũng có thể là do có người đang dùng móng tay liên tục cào vào ống nói bộ đàm." A Ninh làm mẫu thử một chút, "Cộng thêm tiếng tĩnh điện nữa, sẽ thành ra cái tiếng này."
"用指甲抓对讲机口,为什么他们要这么做呢?"队医道,"为什么不大叫,这样也许我们不用对讲机就能听见。"
"Dùng móng tay cào vào ống nói bộ đàm, vì sao bọn họ phải làm vậy?" Bác sĩ nói: "Sao không lớn tiếng kêu lên, như thế biết đâu không cần bộ đàm chúng ta vẫn có thể nghe thấy."
他话一说,扎西和阿宁的脸色都变了,我也突然意识到了什么:"他们可能处在不能大叫,也不能说话,只能用这种方式和我们联络的处境中。"
Ông ta vừa nói xong, sắc mặt của Trát Tây và A Ninh cũng thay đổi. Tôi bỗng nhiên nhận ra được điều gì, nói: "Có thể bọn họ đang ở tình thế không thể kêu to được, cũng không thể nói chuyện, chỉ có thể dùng cách thức này để liên lạc với chúng ta."
"流沙坑!他们陷在流沙坑里了!"扎西叫了起来:"可能已经沉得只剩下个头了,那种情况下,放个屁都会沉下去!"
"Hố cát! Bọn họ đang bị chôn trong hố cát!" Trát Tây kêu lên: "Có lẽ đã bị lún xuống chỉ còn chừa cái đầu. Trong tình cảnh đó, đánh rắm một cái thôi cũng đủ chìm xuống rồi!"
"狗日的!"我们一下就紧张起来,马上都站了起来,看向四周的黑暗。心说到底在哪里。
"Chó thật!" Chúng tôi liền căng thẳng, lập tức đứng hết dậy, nhìn bốn phía tối om. Lòng tự hỏi rốt cuộc họ đang ở nơi nào.
阿宁此时保持了相当的镇定,她拍了拍手让我们不要慌乱:"冷静冷静,他们能发出信号表示他们现在暂时安全,我们能收到信号,说明他们的对讲机肯定就在附近,我们应该能很快到达。"
Lúc này A Ninh vẫn tương đối giữ bình tĩnh, cô ta vỗ tay một cái nhắc chúng tôi đừng hoảng loạn: "Bình tĩnh bình tĩnh, bọn họ vẫn có thể phát tín hiệu đi chứng tỏ bây giờ tạm thời họ vẫn an toàn, chúng ta có thể thu được tín hiệu, chứng tỏ bộ đàm bọn họ chắc chắn đang ở gần đây, chúng ta nên nhanh chóng tìm đến thôi."
"但是说是附近,这附近也非常大啊。怎么找?"
"Tuy nói là gần, nhưng cái 'gần đây' cũng rộng lớn lắm đó. Biết tìm thế nào?"
阿宁让我们跟着,开始拿着对讲机四处走,判断信号传来的方向。
A Ninh bảo chúng tôi đi theo, bắt đầu cầm bộ đàm đi quanh bốn phía, tìm hướng tín hiệu truyền tới.
我一看对啊,我怎么没想到,枉我也算是个博学的人,在这种地形中,能够收到无线电信号,必然在四周有无线电波衍射的缺口形地形,而且无线电衰弱程度的大小,和距离密切相关,所以通过对讲机对无线电波的接受程度就能判断我们是否在靠近。
Tôi vừa nhìn mới thấy đúng thật, sao tôi lại không nghĩ ra nhỉ, uổng công mang tiếng là người có ăn có học. Ở địa hình như thế này, nếu có thể thu được tín hiệu vô tuyến điện thì chắc chắn là ở xung quanh có địa hình hình khuyết nhiễu xạ sóng, hơn nữa, độ mạnh yếu của sóng vô tuyến có liên quan mật thiết với khoảng cách, cho nên có thể thông qua mức độ tiếp xúc sóng vô tuyến để phán đoán xem ta có đang đến gần mục tiêu hay không.
我们马上跟上去,走了一圈,就发现峡谷的深处信号最响,显然发出信号的源头在峡谷里面。阿宁招呼了一声,我们就快速往里面跑去,同时手电已经甩开了来照,扎西大叫:"当心脚下,别光顾找!"
Chúng tôi lập tức đi theo sau. Đi được một vòng mới phát hiện tín hiệu kêu vang nhất là ở một nơi sâu trong một hẻm núi, rõ ràng nguồn phát tín hiệu là ở trong hẻm núi đó. A Ninh gọi to một tiếng, chúng tôi liền nhanh chóng chạy vào bên trong, đồng thời lôi hết đèn pin ra chiếu sáng. Trát Tây kêu to: "Cẩn thận dưới chân, đừng chỉ đăm đăm tìm đường!"
我们也管不了这么多了,一边跑一边找,很快峡谷就到头了,在我们面前,出现了一座巨大的半月形土丘堵住了去路,足有五十米高,好像一面巨大的风帆,非常陡峭,看上去没法爬过去。
Chúng tôi không để ý được nhiều vậy, chỉ biết vừa chạy vừa tìm, chẳng mấy chốc mà đã chạy hết hẻm núi, trước mặt chúng tôi xuất hiện một gò đất rất lớn hình bán nguyệt chặn lối đi, cao chừng năm mươi mét, trông giống một mặt cánh buồm khổng lồ, vừa cao vừa dốc, nhìn qua thì thấy không thể trèo qua đây được.
懂对讲机的人一看就知道情况了,这样的地形,无线电信号是最弱的,这和在大山的山谷中信号差是一样。然而我们看向对讲机,那声音现在已经十分的清晰,丝毫没有减弱。那就是说,发出信号的东西绝对就在这个半月形土丘围成的大概一百一十米长宽的区域内。
Người hiểu biết về bộ đàm vừa nhìn qua là hiểu ra ngay, địa hình như vậy là nơi tín hiệu vô tuyến yếu nhất, yếu không khác gì khi ở tít trong thung lũng trong núi lớn. Nhưng khi chúng tôi nhìn vào bộ đàm, tiếng động kia vẫn hết sức rõ ràng, không yếu bớt chút nào. Như vậy có thể nói, thứ phát tín hiệu kia chắc chắn nằm trong vòng 110 mét xung quanh gò đất hình bán nguyệt này.
"就在这里?"我们都冒出了冷汗,感觉到不对,因为手电一扫,这片地方就一目了然,连个鬼影也没有。
"Là ở đây sao?" Chúng tôi ai nấy đều toát mồ hôi lạnh, cứ có cảm giác không ổn, bởi nơi này chỉ cần chiếu đèn pin qua là nhìn thấy hết toàn bộ, đến một bóng ma cũng chẳng có.
"难道已经沉下去了?"我心理出现了一个不好的念头。
"Lẽ nào đã chìm xuống dưới rồi?" Trong lòng tôi xuất hiện một ý nghĩ chẳng lành.
阿宁摇头,因为对讲机中的声音仍旧在响,就叫了一声让我们分开去找。
A Ninh lắc đầu, bởi vì tiếng động vang lên trong bộ đàm kia vẫn rất to rõ. Cô ta liền gọi chúng tôi một tiếng, bảo chia nhau ra đi tìm.
我们分散开去,仔细的搜索地面的痕迹,很快扎西就叫了起来,有了发现,我们冲过去,发现了地上有非常杂乱的脚印。不是我们的。
Chúng tôi tản ra, cẩn thận tìm kiếm các dấu vết trên mặt đất. Rất nhanh sau đó, Trát Tây liền kêu lên, có phát hiện, chúng tôi lập tức tiến tới, nhìn thấy trên mặt đất có những dấu chân rất lộn xộn. Không phải của chúng tôi.
"他们就在这里。"扎西道,"这半月形的土丘好比是一个避风港,他们肯定是被狂风逼进来躲避的,而这里面几乎没有风,脚印才会留下来。"
"Họ ở ngay đây." Trát Tây nói, "Gò đất hình bán nguyệt này giống như một nơi tránh gió, chắc chắn là họ bị cuồng phong ép phải chui vào đây trú. Mà trong này gần như không có gió, nên dấu chân mới có thể lưu lại được."
我们马上顺着脚印往前找去,沙质的地面脚印非常的清晰,可以看出是三个人,我们跟着脚印走了十几米远,就来到了那土丘的根部,脚印竟然戛然而止。没有拐弯的脚印,也没有流沙坑。
Chúng tôi lập tức lần theo dấu chân đi về phía trước tìm kiếm. Dấu chân in trên mặt cát vô cùng rõ ràng, từ đó có thể thấy đó là ba người. Chúng tôi đi theo dấu chân đi được hơn mười mét, đến dưới chân gò đất, dấu chân bất chợt ngừng lại ở đó. Không có dấu chân rẽ hướng vào đâu đó, cũng không có dấu vết hố cát.
"靠。走到土丘里面去了?"扎西咂舌道。
"Đệch, hay là đi vào trong gò đất rồi à?" Trát Tây tặc lưỡi nói.
"不是!"阿宁露出了一个匪夷所思的表情,她抬头看向土丘,上面一片漆黑,什么也看不见,"他们爬上去了。"
"Không phải!" A Ninh lộ ra vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi. Cổ ta ngẩng đầu nhìn về phía gò đất, phía trên đó tối om om, không nhìn thấy bất cứ thứ gì cả. "Bọn họ leo lên rồi."
这就怪了,我们都愣了,抬头往上看去,只见背光的土丘是一片漆黑,犹如一团纯黑色的巨大黑幕,我们的手电扫射上去,因为实在是太高了,小小的手电光根本照不出个全貌。
Đây mới là lạ. Cả bọn đều sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lên trên, chỉ thấy nơi gò đất khuất bóng là một khoảng tối đen, một màu đen thuần như một tấm màn đen khổng lồ. Đèn pin của chúng tôi chiếu lên trên, nhưng bởi vì gò đất này cao quá, ánh sáng đèn pin không thể chiếu sáng được hết toàn cảnh.
他们上去干什么?难道这土丘上有什么东西?
Bọn họ lên đó làm gì? Lẽ nào trên gò đất này có thứ gì chăng?
阿宁这时候让我们退后,然后掏出信号枪,朝天打了一枪。
Lúc này, A Ninh bảo chúng tôi lùi ra phía sau, sau đó lôi khẩu súng báo hiệu ra, bắn lên trời một phát.
灼热的信号弹飞上半空,爆炸后把整片局域照得犹如白昼一样,那一瞬间,四周隐藏在影子里的景象全部都显现了出来。
Đạn tín hiệu nóng rực bay lên giữa không trung, sau đó nổ tung, khắp nơi sáng trưng như ban ngày. Trong nháy mắt đó, toàn bộ cảnh tượng ẩn trong bóng đen vừa rồi lập tức hiện ra.
我们全部将目光投向四周,一下这么亮眼睛有点不适应,还没有看清楚,就听到阿宁惊叫了起来:"天哪!"
Tất cả chúng tôi nhìn khắp xung quanh, đùng một cái mà sáng trưng như thế này, mắt chúng tôi vẫn chưa kịp thích ứng, không nhìn được rõ ràng. Bỗng nghe tiếng A Ninh cả kinh kêu lên: "Ôi trời!"
我们忙眯起眼睛抬头将目光投向半空,在信号弹闪烁的光芒下,我们看到在半月形巨大的山丘的半山腰下,竟然镶嵌着一个巨大的物体,一半埋在土丘的里面,一半则突兀的横在半空。
Chúng tôi vội vàng nheo mắt lại, ngẩng đầu nhìn lên giữa lưng chừng không trung, dưới ánh sáng chói của đạn tín hiệu, chúng tôi nhìn thấy ở giữa sườn gò đất khổng lồ hình bán nguyệt có khảm một vật thể nào đó rất lớn, vật thể đó một nửa chôn trong gò đất, một nửa nhô ra vắt ngang giữa không trung.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top